Hầu Môn Kiêu Nữ
|
|
Chương 41-2: Phụ ái (2)
Khương nhị gia hào phóng xua tay, Tiêu Duệ Hoa cười chua xót: - Nếu bá phụ là người ngay thẳng, lại chịu hỗ trợ, tại hạ liền nói ngắn gọn, tại hạ có một phần chứng cứ, cần có người dâng lên hoàng thượng.- Việc này có chút khó...... Ta không đủ tư cách thượng triều, dù ta giúp ngươi chuyển giao cũng không gặp được bệ hạ.- Hiện giờ người là nhi tử của Gia Mẫn quận chúa, lại là đích tử của Vĩnh Ninh hầu, đương nhiên có thể đi vào triều đình. Tại hạ cũng không dối gạt người, chứng cứ này đề cập đến án oan năm đó của Dương Soái, chỉ cần có thể khiến bệ hạ tâm tồn nghi ngờ, Khương bá phụ chính ân nhân của Dương gia, sau khi công thành tất nhiên người sẽ được ưu việt, hoặc là kế thừa tước vị, hoặc là vĩnh viễn hưởng phú quý, người không cần phải dựa vào nhi nữ mà phú quý, ngược lại còn có thể giúp đỡ Khương Mân Cẩn.- Ta cảm thấy dựa vào nữ nhi mà được phú quý thì có gì mất mặt, ta rất cao hứng a, điều này chứng minh ta dưỡng ra nữ nhi tốt rất hiếu thuận, ít nhất đời này của ta cũng có một việc mà người khác không thể so bằng.-... Cảm giác đau đầu lại tới nữa, Tiêu Duệ Hoa bị Khương nhị gia nói đến á khẩu không trả lời được. (Yul:
|
Chương 41-3: Phụ ái (3)
Khương Lộ Dao ổn định Khương Văn Cẩn xong liền rời khỏi thư phòng, nàng đưa tay che kín ngực, tự nhủ: " Bình tĩnh, không có việc gì, nhất định không có việc gì"Bước nhanh vòng qua tường ảnh bích, lúc nhìn thấy bóng người ở cửa, Khương Lộ Dao sửng sốt một lúc lâu. - Tần vương thế tử? Như thế nào lại là ngươi? Trời đã tối mịt, ở cửa hầu phủ có đèn lồng chiếu sáng, người đứng đó khuôn mặt vẫn có thể thấy được rõ ràng. Lúc Khương Lộ Dao ra cửa, người đó che mặt, chỉ lộ ra non nửa khuôn mặt. Triệu Đạc Trạch vừa nghe Khương Lộ Dao nhận ra hắn, khuôn mặt nghiêm túc để lộ ra tia đắc ý, Dao Dao vẫn quan tâm hắn, chỉ dựa vào non nửa khuôn mặt cùng thân ảnh là có thể nhận ra hắn. - Ta có một chuyện cần nói cho ngươi biết, ngươi đừng vội.- Chuyện gì?- Phụ thân ngươi vào thiên lao...Khương Lộ Dao nghe tin tức này, giống như ngũ lôi oanh đỉnh, thân thể lui về phía sau, Triệu Đạc Trạch không rảnh lo nam nữ khác biệt, một phen ôm lấy vòng eo của Khương Lộ Dao: - Ngươi đừng vội, đừng nóng vội, không phải còn có ta sao?- Phụ thân ta như thế nào lại vào thiên lao?Khương Lộ Dao ngửi thấy mùi mồ hôi trên người Triệu Đạc Trạch, liền biết hắn vội vàng chạy tới đưa tin tức, trong lòng có thêm một phần cảm kích. Nếu là người khác nói cho nàng biết tin tức này, nàng sẽ không dễ dàng bình tĩnh như vậy. - Hãy kể kỹ càng tỉ mỉ tình huống là như thế nào? Phụ thân ta không có khả năng làm ra chuyện tội ác tày trời.Lấy quan điểm của người hiện đại mà nói, tiến vào thiên lao cũng giống như phán tử hình. Trong tác phẩm văn nghệ, trung thần lương tướng đều bị ban chết trong thiên lao, Khương nhị gia không phải là trung thần lương tướng bị hãm hại, lại không phải là ác nhân có tội ác chồng chất, như thế nào lại tiến vào thiên lao, nơi địa phương quỷ quái kia? Triệu Đạc Trạch muốn ôm Khương Lộ Dao lâu một chút, bởi vì hắn cũng sắp tiến vào thiên lao cùng Khương nhị gia cáo trạng Từ Nghiễm Lợi. Hắn không biết hắn có thể tồn tại trong thiên lao đến khi ra ngoài hay không, tuy hắn cùng Tiêu Duệ Hoa đều cho rằng hoàng thượng sẽ xử trí Từ Nghiễm Lợi, nhưng Từ Nghiễm Lợi không phải không có cơ hội lật bàn. Khương Lộ Dao không phải là nữ tử chịu cho hắn chiếm tiện nghi, lại là hậu môn hầu phủ, Triệu Đạc Trạch thấy cảm xúc của nàng ổn định, chậm rãi buông lỏng ra cánh tay. - Phụ thân ngươi thực ghê gớm, trực tiếp cầm chứng cứ phạm tội của Giang Nam Tổng đốc Từ Nghiễm Lợi đi cầu kiến bệ hạ. Từ đại nhân ở trong triều cho đến dân dã thanh danh rất tốt, còn cho rằng tương lai sau này sẽ phụ chính thái tử, ngươi có thể tưởng tượng, phụ thân ngươi ở trên triều đã tạo ra oanh động cỡ nào.- Phụ thân ta từ nơi nào lấy ra chứng cứ phạm tội? Là ai giao cho hắn?Triệu Đạc Trạch miễn cưỡng nuốt tên Tiêu Duệ Hoa xuống, để Khương Lộ Dao tự nghĩ ra đáp án, so với chuyện hắn thọc gậy sau lưng Tiêu Duệ Hoa thì hiệu quả hơn nhiều. Tiêu Duệ Hoa quá nguy hiểm, quá xảo trá, nếu hắn là tình địch, thì không thể không đề phòng Tiêu Duệ Hoa đổi trắng thay đen. Tuy Khương Lộ Dao không phải là người dễ dàng bị lừa, nhưng ai có thể cam đoan Tiêu Duệ Hoa sẽ không thành công? Triệu Đạc Trạch rất kiêng kị Tiêu Duệ Hoa. - Bằng hữu của phụ thân ta không có ai xuất sắc đến nổi có thể nắm giữ chứng cứ phạm tội của Từ đại nhân, ta không rõ, dù có người muốn cáo trạng Từ đại nhân, vì sao lại nã pháo vào phụ thân ta? Phụ thân ta nào có tư cách cuốn vào đại án?- Ngươi thật sự hiểu biết phụ thân ngươi cùng bằng hữu của phụ thân ngươi.Hắn chưa từng gặp ai lại đánh giá phụ thân mình như thế, không có tư cách, nã pháo, dùng từ rất thỏa đáng. - Hoàng thượng có sai người tra rõ Từ đại nhân không?- Không có.- Đáng chết, hôn quân!Khương Lộ Dao buột miệng thốt ra, Triệu Đạc Trạch ngẩng đầu nhìn sao trên bầu trời đêm, hôn quân...... Hoàng thượng còn không phải là hôn quân sao? Lời này hắn đã rất muốn nói, nhưng lại không có dũng khí mở miệng. Hiện giờ nghe Khương Lộ Dao nói, giống như được hả giận, rất sảng khoái. Triệu Đạc Trạch dâng lên cảm giác tri kỷ với Khương Lộ Dao. - Phụ thân ngươi bị giam giữ ở thiên lao, Từ Nghiễm Lợi là tiểu nhân, nhưng ngươi đừng lo lắng, ta...... Ta giúp ngươi.- Có phải ngươi biết phụ thân ta vì sao tố giác Từ Nghiễm Lợi?- Nữ nhân quá thông minh sẽ không tốt, Dao Dao, có một số việc ta không thể nói rõ ràng tỉ mỉ cùng ngươi, hôm nay ta tới đây trừ chuyện nói cho ngươi biết tin tức về phụ thân ngươi, còn có một sự kiện khác...Nếu tháng sau ta vẫn còn sống, ngươi gả cho ta, được không?-... Khương Lộ Dao không biết nên đáp ứng, hay là cự tuyệt, bị Triệu Đạc Trạch nhìn chăm chú, trong lòng nàng chua xót, cũng có một phần tình tố khác thường. - Ngươi không cần trả lời ta, nếu ta không chết, phụ thân ngươi cũng sẽ không chết.Triệu Đạc Trạch cười nhẹ nói: - Sau khi phụ thân ngươi làm đại anh hùng, nếu không được phong làm Vĩnh Ninh hầu thế tử người trong thiên hạ sẽ không dám dị nghị, thỉnh phong thế tử là chuyện của Khương gia các ngươi, nếu hoàng thượng hạ chỉ, tổ mẫu ngươi dám cãi thánh mệnh?- Nếu ngươi chết thì sao? Phụ thân ta có thể xảy ra chuyện?-.... Ngươi ngóng trông ta chết? Trong lòng ngươi trừ phụ thân ngươi ra, thì không có người khác?- Ngươi ta không thân chẳng quen, vì sao phải có ngươi? Ngươi có gì tốt?Khương Lộ Dao ở trước mặt Triệu Đạc Trạch chôn sâu cảm xúc dưới đáy lòng: - Nếu ngươi thật lòng muốn giúp ta, vậy hãy giúp ta tiến vào thiên lao gặp phụ thân, không đích thân nói hai ba câu với phụ thân, ta không yên tâm.- Không có thánh chỉ, ai cũng không thể vào thiên lao.Triệu Đạc Trạch bắt lấy cánh tay của Khương Lộ Dao, hỏi: - Ngươi muốn đi đâu?- Ta...Trong mắt Khương Lộ Dao ẩn tàn nước mắt, lắc đầu nói: - Ta cũng không biết, nhưng ta phải vì phụ thân ta mà làm chút gì đó, không thể trơ mắt nhìn phụ thân ở thiên lao chịu khổ, ta...Ta có thể làm cái gì đây? Nơi này không phải...Ta cái gì cũng không làm được. - Triệu Đạc Trạch, có phải ta rất vô dụng? Bình thường tự cao nghĩ mình có thể lên trời xuống đất, bất luận nan đề gì, ta cũng có thể giải quyết, kỳ thật ta rất vô dụng, nhìn phụ thân ở thiên lao chịu khổ, mà ta chẳng thể giúp gì.Nếu là ở hiện đại, Khương Lộ Dao có thể tìm luật sư tốt nhất, đi nhờ quan hệ, nhưng ở cổ đại nàng muốn tìm ai cũng không thể. Không thể gặp hoàng thượng, cũng không tìm được người hỗ trợ, nàng chỉ có thể bất lực trơ mắt nhìn mọi thứ thoát ly khỏi sự nắm giữ của nàng. - Dao Dao, không phải.Triệu Đạc Trạch đau lòng lau nước mắt nơi khóe mắt của nàng, tuy lúc này Khương Lộ Dao mềm yếu như một thiếu nữ, không giống trước kia hung hãn bá đạo đối mặt với hắn. Nhưng hắn càng nguyện ý nhìn thấy nàng giống như trước kia tươi cười tràn đầy tự tin kiêu ngạo. - Sao nàng có thể vô dụng? Hết thảy hãy giao cho ta, có ta ở đây, ta cam đoan phụ thân nàng sẽ bình yên vô sự.- Tin tưởng ta, được không?- Ngươi?Trong đầu Khương Lộ Dao lóe lên một ý niệm, bắt lấy ống tay áo của hắn, lạnh giọng hỏi: - Có phải ngươi biết là ai cổ động phụ thân ta đi cáo trạng Từ Nghiễm Lợi? Hắn có phải là ngươi...... Không đúng, không nên là ngươi.- Ta phải cẩn thận ngẫm lại, bình tĩnh suy nghĩ một chút.Khương Lộ Dao ấn huyệt thái dương, Khương nhị gia chưa từng hồi phủ, đã trực tiếp tiến cung đi cáo trạng Từ Nghiễm Lợi. Điều này chứng minh hắn biết nếu trở về phủ, nhất định sẽ lộ ra dấu vết, mà nàng cũng sẽ ngăn cản hắn. Dựa theo trình độ nghe lời của phụ thân mà nói, Khương Lộ Dao không tin hắn sẽ không màng tới ý tứ của nàng. Chỉ có thể là hôm nay có người đem chứng cứ phạm tội của Từ Nghiễm Lợi giao cho hắn, sau đó hắn liền tiến cung gặp mặt hoàng thượng. Hôm nay hắn đụng phải người mê hoặc hắn cáo trạng. Triệu Đạc Trạch thực đau lòng nhìn Khương Lộ Dao, nhưng hắn không lên tiếng ngắt lời, Dao Dao rốt cuộc thông minh tới trình độ nào? Hắn muốn biết. Nàng là người mà hắn nhận định làm thế tử phi, càng thông tuệ, sẽ trợ giúp hắn càng nhiều, hắn không cần chiến đấu một mình nữa. - Ngươi biết không? Phụ thân ta sợ khổ, sợ mệt, sợ chết, sợ đau, càng sợ phiền toái, đời này chỉ nghĩ ăn nhậu chơi bời, hắn không có bản lĩnh, cũng không hùng tâm cầu tiến, càng không có tâm tư vì bá tánh mưu cầu phúc lợi, hoặc là làm danh thần được sử sách lưu danh. Từ Nghiễm Lợi có tội cũng thế, hay là bị người hãm hại cũng vậy, dựa theo lẽ thường mà nói phụ thân ta sẽ không quan tâm, cho dù có người hứa đền đáp, vinh hoa phú quý, phụ thân sẽ không động tâm mới đúng, cho dù động tâm, phụ thân ta cũng sẽ trở về thương lượng cùng ta, bởi vì phụ thân ta sợ ta sinh khí, sợ ta không quản phụ thân ta nữa.Khương Lộ Dao nước mắt tràn mi, nghẹn ngào nói: - Sao ta có thể mặc kệ phụ thân ta?Triệu Đạc Trạch vươn tay, ôm Khương Lộ Dao vào trong lòng, ở bên tai nàng khẽ nói: - Dao Dao, ta giúp nàng chiếu cố Khương nhị gia.-... Phụ thân ta chịu làm việc này, chỉ có một khả năng, vì ca ca ta hoặc là vì ta...Từ Nghiễm Lợi cùng ngươi có thù oán đúng không? Tiêu Duệ Hoa muốn mượn này việc này thượng vị đúng không? Ngươi nói phụ thân ta ngốc hay không ngốc, điều ta hy vọng nhất chính là phụ thân có thể thái bình, mà không phải gả phu...Nam nhân nhiều như vậy, ta gả cho ai mà không được?
|
Chương 42-1: Phản kích (1)
Mỹ nhân trong ngực, lại là người mà Triệu Đạc Trạch ái mộ, đáng lẽ hắn nên mừng thầm càng thêm thương tiếc mỹ nhân. Mỹ nhân trong lòng đẹp thì đẹp đó, nhưng lời nói lại khiến lửa giận tận trời, Triệu Đạc Trạch bắt lấy cổ tay của Khương Lộ Dao, tính phát hỏa muốn hỏi nàng nói cái gì? Cái gì mà gả ai cũng được? Hắn gia thế tốt, bối cảnh tốt là nam nhân ưu tú vậy mà Khương Lộ Dao nhìn không tới? Bị đôi mắt mênh mông ngập nước tràn đầy đau thương bất lực nhìn mình, trong nháy mắt Triệu Đạc Trạch giảm nửa tức giận. Tính tình Khương Lộ Dao không tốt, miệng cũng không tốt, luôn nói những lời khiến người khác tức giận, nàng như vậy rất khó tìm được phu quân hợp tâm ý. Ai có tuệ nhãn như hắn đâu? Ai có thể chân chính thương tiếc, thưởng thức nàng như hắn? Triệu Đạc Trạch đem tay nàng đặt vào trong lòng, thấp giọng hỏi nói: - Nếu nàng nói gả ai cũng được, vậy gả cho ta thì thế nào? Ta thú nàng, giúp nàng hiếu thuận Khương nhị gia, thân nhân của nàng chính là thân nhân của ta.(Yul: đoạn nào tình cảm cao trào ta đổi cách xưng hô của TĐT cho hợp độ tình củm nhá.) Lòng bàn tay có thể cảm nhận được nhịp tim đập, câu này của Triệu Đạc Trạch tương đương với lời cầu hôn, trực tiếp xuyên thấu nội tâm của Khương Lộ Dao: - Ta...Ta...- Dao Dao, ta nói chuyện luôn tính toán, nếu ta không chết, ta sẽ tới thú nàng.Triệu Đạc Trạch tranh thủ lúc Khương Lộ Dao kinh hồn chưa ổn định, đang mê mang giãy giụa, chậm rãi tới gần nàng. Đưa mắt chỉ thị đám thủ hạ đi theo, bọn thủ hạ lập tức đưa lưng về phía Triệu Đạc Trạch cùng Khương Lộ Dao, che chắn giúp Tần vương thế tử thuận lợi làm chuyện xấu. Lúc này là đêm tối, tuy có đèn lồng, nhưng là ban đêm, người đi ngang qua Vĩnh Ninh hầu phủ cơ hồ không có. Triệu Đạc Trạch không lo vì thế mà huỷ hoại " danh tiết" của Khương Lộ Dao, huống chi hắn thấy nơi góc đường có bóng dáng, không phải Tiêu Duệ Hoa thì là ai? - Nhắm mắt.-... Khương Lộ Dao nghe hắn nói, theo bản năng nhắm đôi mắt lại, này không khoa học...... Trên môi mềm mại, nàng bị Tần vương thế tử chiếm tiện nghi. Lần này không phải giống lần đó ngoài ý muốn có nụ hôn đầu tiên, lần này là vững chắc hôn nhau. Truyện được đăng ở https://www.wattpad.com/user/Yul_Yuuki. Mọi trang web khác đều là TRỘM. Mong các bạn vào wattpad ủng hộ editor. Nhịp tim tăng lên, gương mặt nóng lên, đủ loại dấu hiệu cho thấy, nàng có hảo cảm với Triệu Đạc Trạch. Dù kinh nghiệm có phong phú, thì nàng vẫn là nữ nhân, bị hấp dẫn bởi người khác phái mà mình quý trọng, lúc hôn môi sẽ có một loại cảm giác ấm áp, ngọt ngào. Đặc biệt ngay lúc Khương Lộ Dao bất lực, mê mang, đối với nụ hôn của Triệu Đạc Trạch mà nói thì sức chống cự là cực nhỏ. Không thể không thừa nhận Triệu Đạc Trạch biết lựa chọn thời điểm thỏa đáng bày tỏ cõi lòng, nhất cử công phá tâm phòng bị của Khương Lộ Dao. - Dao Dao, chờ ta.Hôn môi thực ngọt ngào, Triệu Đạc Trạch không muốn rời đi, hắn muốn vĩnh viễn ở cùng nàng. Nhưng Khương nhị gia còn ở trong thiên lao, nếu hắn chậm một bước, chẳng may Khương nhị gia bị Từ Nghiễm Lợi hại, hắn không thể nào thú Dao Dao. Hắn không muốn nữ tử có vẻ bề ngoài hiền huệ, nội tâm lạnh băng hoặc là chỉ vì hắn có thân phận là Tần vương thế tử mới chịu gả cho hắn làm thê tử. Sau khi mẫu phi tự sát, trừ chuyện hắn thề quyết báo thù ra, cũng từng hạ quyết định, nhất định phải đối đãi thật tốt với thê tử của mình. Sẽ không học theo phụ vương, rõ ràng là nam nhân vô tình, lại làm bộ đối với mẫu phi là nhất vãng tình thâm(= mối tình thắm thiết). Nếu lúc ấy phụ vương có thể chủ ý quan tâm mẫu phi, thì sao mẫu phi có cơ hội tự sát? Phụ vương...... Căn bản không định lưu mẫu phi, nếu không sao mẫu phi lại phải mang hắn cùng đi? Là nàng sợ hắn ở Tần vương phủ chịu ủy khuất. Thê tử của hắn, chỉ có thể thuộc về hắn. Triệu Đạc Trạch cường thế bá đạo ôm chặt Khương Lộ Dao, khẽ nói bên tai nàng: - Dao Dao, trừ Khương nhị gia ra, trong lòng nàng không thể có người khác, nếu không...Sẽ không bỏ qua cho bất cứ nam nhân nào được Khương Lộ Dao đặt ở trong lòng, sau này Khương nhị gia cũng phải xếp sau hắn. Hắn không bao giờ nguyện ý chia sẽ đồ vật chỉ thuộc về hắn cho người khác. Khương Lộ Dao không phải đồ vật, nhưng người cũng như thế. - Nếu không sẽ thế nào?- Khiến hắn ở trước mặt ngươi chậm rãi chết đi, sau đó...... Ta sẽ giết ngươi.Ngón tay của Triệu Đạc Trạch nhẹ nhàng phất qua gương mặt của Khương Lộ Dao, tuy bờ môi mỉm cười, nhưng lại khiến người khác lạnh sống lưng, hết thảy chứng minh, hắn không phải nói dối. - Ngươi lấy chân thật đối đãi ta, ta sẽ lấy chân thật đối đãi ngươi.- Không muốn ta thích người khác, cũng được.Khương Lộ Dao vặn vẹo thân thể, nhưng như thế nào cũng không tránh thoát cánh tay của Triệu Đạc Trạch. Nam nhân này bá đạo, hung tàn, đáng lẽ hắn không phải là mẫu người mà Khương Lộ Dao thích. Nhưng lúc này, không biết như thế nào, Khương Lộ Dao lại có tâm muốn dừng lại trong lòng hắn. - Chỉ cần ngươi đủ xuất sắc, đủ trung thành, thì đôi mắt ta chỉ biết nhìn theo ngươi.Nữ tử thay lòng đổi dạ có rất nhiều nguyên nhân, tỷ như bị trượng phu thương tổn, hoặc là có nam nhân vĩ đại xuất hiện... Đáy mắt Triệu Đạc Trạch xua tan tàn nhẫn: - Ngươi rất đặc biệt, được lắm, ta sẽ làm nam nhân ưu tú nhất trong mắt ngươi, ngươi phải nhớ kỹ, đôi mắt này chỉ có thể nhìn ta.Buông Khương Lộ Dao, xoay người lên ngựa, Triệu Đạc Trạch mệnh lệnh thuộc hạ: - Đi. Hơn mười con ngựa chạy đi, hậu môn Vĩnh Ninh hầu khôi phục yên tĩnh. Khương Lộ Dao đứng một lúc lâu, mới chậm rãi xoay người, nếu Triệu Đạc Trạch có thể bảo hộ phụ thân, vì sao nàng không thử ái mộ hắn? Chuyện phụ thân vào thiên lao một lát nữa sẽ truyền tin đến, hơn nữa người phụ thân tố giác là biên giới đại quan Từ Nghiễm Lợi. Nếu hoàng thượng không sai người tra rõ Từ Nghiễm Lợi, sau khi các phòng trong hầu phủ biết chuyện, còn không phải sẽ bỏ đá xuống giếng? Khương Lộ Dao lau sạch nước mắt nơi khóe mắt, nàng không vào thiên lao được, chẳng lẽ nàng không bảo hộ được mẫu thân cùng huynh trưởng? Tuyệt đối không thể để đám thúc bá leo lên đầu nhị phòng. Khương Lộ Dao vừa đi vừa nghĩ, phụ thân đi đầu cáo trạng Từ Nghiễm Lợi vì thân phận không đủ, không được hoàng thượng coi trọng. Còn Tần vương thế tử? Ý tứ của Triệu Đạc Trạch, có nghĩa trong tay hắn cũng nắm giữ chứng cứ phạm tội của Từ Nghiễm Lợi... Nếu Từ Nghiễm Lợi đề cập tới án oan của Dương gia. Khương Lộ Dao thầm nghĩ: " Tiêu Duệ Hoa sẽ không bỏ qua cơ hội này, cử tử, hắn sẽ lợi dụng cử tử ở kinh thành đang chuẩn bị khoa cử.Dương Soái bị chết quá oan, quá thảm, các cử tử còn chưa vào con đường làm quan nhất định nhiệt huyết khí phách dâng trào, rất dễ dàng cổ động, văn nhân còn bị cổ động, bá tánh sẽ nhàn rỗi? Trong kinh thành bá tánh đồng tình Dương Soái rất nhiều, mỗi năm đến sinh thần của Dương Soái đều có bá tánh trộm đưa một phần tâm ý đặt trước đại môn Dương gia. Mà ngày giỗ của Dương Soái càng có nhiều chùa miếu hương khói suốt ngày không tiêu tan. Vốn dĩ ân oán giữa Từ Nghiễm Lợi cùng Dương gia không liên quan đến Khương Lộ Dao, nàng cũng không cần phí tâm tư tra hỏi. Nhưng hôm nay Khương nhị gia đã tố giác Từ Nghiễm Lợi, bọn họ chính là địch nhân không chết không ngừng... Khương Lộ Dao không vào thiên lao được, không gặp được Khương nhị gia, chỉ cần Từ Nghiễm Lợi bị đạp ngã, Khương nhị gia sẽ được phóng thích, hoàng thượng sẽ không ban chết cho hắn. - Tiểu thư, người đi đâu?- Đi tìm tổ phụ, tổ mẫu.
|
Chương 42-2: Phản kích (2)
Người có thể giúp Khương Lộ Dao hỏi thăm tình huống triều đình chỉ có tổ mẫu tổ phụ, nàng cũng chỉ tin tưởng hai vị này. Khương Lộ Dao vọt vào sân viện của tổ phụ, một câu cũng chưa nói, trực tiếp kéo tổ phụ chạy ra bên ngoài, trong miệng kêu: - Tổ phụ, cứu mạng, cứu mạng.Lão gia tử đang uống trà thưởng nguyệt, bị Khương Lộ Dao làm cho nửa vời, chạy chậm theo Khương Lộ Dao: - Sao lại thế này? Ai xảy ra chuyện?- Phụ thân của tôn nữ.- Ở đâu? Lão nhị ở đâu? Xảy ra chuyện gì?Lão gia tử có bốn nhi tử nhưng ông bạc đãi Khương lão nhị nhiều nhất. Tuy lão nhị đọc sách luyện võ đều không thành, nếu hắn có thể dụng tâm hoặc giúp lão nhị một phen, thì lão nhị cũng không phải chỉ có chức quan như hiện tại... Các nhi tử còn lại con đường làm quan rộng mở, hắn cũng rất quan tâm, cũng từng âm thầm giúp đỡ. - Này...Đây là...Lão gia tử phát giác Khương Lộ Dao kéo hắn tới sân viện của lão thê, muốn dừng lại bước chân. - Nhị nha đầu...Hắn cùng Gia Mẫn quận chúa đã năm sáu năm không chạm mặt, hơn mười năm chưa nói một câu, hai người mặc xác nhau, ta chơi kệ ta, ngươi chơi kệ ngươi, ai cũng không vượt qua ranh giới. - Phụ thân tôn nữ chờ người cùng tổ mẫu cứu mạng.Khương Lộ Dao đứng sau lưng lão gia tử, dùng hết sức lực toàn thân đụng tổ phụ một cái lảo đảo. - Một đại nam nhân không biết chủ động, còn đáng làm nam nhân?Lão gia tử nghiêng ngả lảo đảo vào cửa, lão phu nhân đang xem kinh Phật, nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu vừa thấy... Kinh Phật trong tay rơi xuống đất, xụ mặt, đáy mắt lại tiết lộ khẩn trương, bất an. - Ngươi...- Ta...Hai người đã qua nửa trăm(hơn 50), lão nhân lão thái đầu tóc hoa râm bốn mắt nhìn nhau, giọng nói như mất đi, không phát ra thanh âm. Hạ nhân phụng dưỡng lão phu nhân cũng khiếp sợ, rốt cuộc các nàng đều có thói quen thấy trời không thấy trăng, hôm nay là ngày mấy, sao hai vị này lại đụng nhau? Khương Lộ Dao từ ngoài cửa đi vào, nhìn hai người đang giận dỗi...Nàng biết không phải hôn nhân nào cũng viên mãn mà nàng cũng không phải là giải viên. Với lại nàng cũng không hiểu vì chuyện gì mà hai vị này oán hận nhau như thế, nếu không phải vì Khương nhị gia, thì nàng sẽ không nhiều chuyện. Khương Lộ Dao quỳ gối trước mặt hai người, hai người đều nhìn Khương Lộ Dao. Lão gia tử nói: - Ngươi hấp tấp kéo ta ra đây rốt cuộc là vì sao?Không phải ta muốn tới, là tôn nữ cường ngạnh túm ta lại đây, ta muốn ngươi hiểu rõ tình huống, ta không nhận thua, cũng không định " tha thứ " cho ngươi. Lão phu nhân không cam lòng yếu thế, hỏi: - Có chuyện gì nói cùng ta không được sao? Tổ phụ ngươi đang dưỡng bệnh, ngươi nháo như vậy, không chỉ quấy rầy hắn, hơn nữa đối với sự tình cũng không giúp được gì.Lời này có ý tứ là lão nhân vô dụng, ta còn không tính sổ với ngươi, còn cần ngươi tha thứ? Trong phòng hỏa dược tràn ngập, chỉ cần có hơi lửa, hai vị này có thể móc méo nhau, khó trách nhiều năm như vậy lại không nhìn mặt, không nói lời nào, tính tình hai vị này không hợp nhau như hoả tinh đâm địa cầu. Khương Lộ Dao oa oa khóc lóc kể lể ủy khuất: - Phụ thân tôn nữ...Phụ thân tôn nữ bị bắt vào thiên lao, tổ mẫu, tổ phụ, tôn nữ muốn phụ thân.- Cái gì?Hai người đồng thời nhướng mày, cùng hỏi: - Ngươi không nghe lầm?Hai người nhìn nhau, lại đồng thời mở miệng: - Sao lão nhị có thể bị bắt vào thiên lao...Xấu hổ, giữa bọn họ trừ xấu hổ ra, thì không còn thứ gì khác, bọn hạ nhân đã sớm lui ra ngoài. Khương Lộ Dao đang bận bụm mặt khóc lớn không rảnh chủ ý bọn họ, nhưng bọn hắn không có cách gì bỏ qua. Cho dù lão phu nhân bị Vĩnh Ninh hầu thương tổn, không hề tin tưởng hắn, lúc này trong lòng cũng dâng lên một chút gì đó... Còn lão gia tử? Hắn hận không thể nhổ sạch râu, sao hắn có thể cùng chung ý nghĩ với nàng? Khương Lộ Dao khóc lóc đem sự tình nói ra rõ ràng, sau đó cầu xin: - Tổ phụ, tổ mẫu, cầu xin hai người, cứu phụ thân tôn nữ, hắn không phải cố ý.Vĩnh Ninh hầu hỏi: - Không phải cố ý? Không phải cố ý liền đi tố giác biên giới đại quan? Không phải cố ý lại đi tố giác trọng thần tương lai sẽ phụ chính thái tử? Nếu hắn cố ý, sẽ làm cái gì? Đi Kim Loan Điện mắng hoàng thượng ngu ngốc, háo sắc?-... Khương Lộ Dao chỉ dám nói một câu hôn quân, còn tổ phụ muốn quậy kiểu gì? Dám nói hoàng thượng háo sắc? Lão phu nhân nhịn xuống xúc động muốn cho Vĩnh Ninh hầu một cái tát: - Nhị nha đầu đừng nghe hắn, hoàng thượng vẫn hiểu được lý lẽ, tuy hoàng thượng không hạ chỉ tra rõ Từ Nghiễm Lợi, không chừng hoàng thượng sẽ ngầm điều tra, dù sao Từ Nghiễm Lợi ở triều dã có thanh danh tốt, rút dây động rừng, hoàng thượng không thể không thận trọng, dù gì thì Từ Nghiễm Lợi cũng ở Giang Nam kinh doanh nhiều năm. - Hừ. Lão gia tử quay đầu tiếp tục vuốt râu: - Từ Nghiễm Lợi là cái thá gì? Năm đó ngay cả Dương Soái cũng bị hoàng thượng thiên đao vạn quả, hắn lại...Hắn có cái gì mà không dám làm? Muốn bắt Từ Nghiễm Lợi chỉ cần hoàng thượng há miệng...Từ Nghiễm Lợi?Lão gia tử mở to đôi mắt, hoảng hốt nhìn Khương Lộ Dao: - Ngươi nói lão nhị tố giác Từ Nghiễm Lợi?- Dạ.- Làm sao có thể? Hắn...- Hồ đồ!Lão phu nhân túm tay Vĩnh Ninh hầu, lắc đầu hạ giọng nói: - Ngươi muốn nói cái gì? Làm trò trước mặt tôn nữ, ngươi đứng đắn một chút biết không?-... Lão gia tử cúi đầu nhìn tay lão thê túm lấy tay mình, mấy năm nay không gặp, tay nàng cũng có nhiều nếp nhăn. Trước kia là rất non mềm, bàn tay trắng nõn... - Có người lợi dụng lão nhị.Sau khi Liễu thị chết, Vĩnh Ninh hầu Khương gia cùng Từ Nghiễm Lợi cắt đứt quan hệ, hai người từng ăn ý, ai cũng không đề cập đến chuyện này, Liễu thị chỉ là kỹ nữ thanh lâu... Trước khi Dương gia phát sinh án oan, Vĩnh Ninh hầu đã một bước rời khỏi triều đình, cả ngày chỉ thưởng phong lộng nguyệt, không hề quản bất luận chuyện gì. Cũng bởi vì Liễu thị có thân phận xấu hổ, lão gia tử đối với Khương nhị gia cũng không thể tốt hơn, ấn tượng của hắn đối với Từ Nghiễm Lợi rất xấu làm liên luỵ đến Khương nhị gia. Mới vừa rồi do tình thế cấp bách cho nên lão phu nhân mới với tay bắt lấy hắn, thấy hắn bình tĩnh, chậm rãi buông lỏng tay, xoay đầu nhìn Khương Lộ Dao: - Nhị nha đầu, ngươi đừng nóng vội, cho dù phụ thân ngươi ở thiên lao, cũng sẽ không có chuyện gì, một lát nữa ta sẽ sai người đi thiên lao trên dưới chuẩn bị một phen, như thế nào cũng không thể để lão nhị ở thiên lao chịu khổ.- Đa tạ tổ mẫu.Khương Lộ Dao dập đầu nói lời cảm tạ, nàng nguyện ý ra bạc cũng không tìm được người chuẩn bị. Chỉ có Gia Mẫn quận chúa cùng Vĩnh Ninh hầu mới có thể giúp, phụ thân có đám hồ bằng cẩu hữu phần lớn là sâu gạo, giá áo túi cơm... Ở trong gia tộc không tiếng không quyền, đương nhiên gia tộc bọn họ sẽ không dễ dàng đề cập đến đại án mà lao vào vòng lốc xoáy. - Được rồi, đừng khóc.Lão phu nhân kéo Khương Lộ Dao, vì nàng lau nước mắt: - Ngươi kéo hầu gia tới đây làm gì, không lẽ ngươi sợ ta không chuẩn bị giúp phụ thân ngươi, còn nghĩ đến cái gì nữa, hãy nói ra đi, ta giúp ngươi tham mưu.- Tôn nữ cảm thấy phụ thân là vì tôn nữ cùng ca ca mới có thể đi tố giác Từ Nghiễm Lợi, người đứng phía sau sai sử nhất định là Tiêu Duệ Hoa, chính là Giang Chiết thi hương giải Nguyên, hắn là tài tử nổi danh, ở trong sĩ lâm rất có danh vọng. Ca ca tôn nữ cùng muội muội của hắn là hữu tình...- Lão nhị có thể nghĩ ra chuyện này là rất tốt, là phụ thân tốt. Thư cục khắc bản khảo đề của bao năm qua cùng trang lót khuyên học sách là Tiêu Giải Nguyên viết?- Dạ.- Nhị nha đầu biết kết giao với những người không tồi, vì Khương Mân Cẩn chọn thê tử cũng không tồi.- Tổ mẫu...tôn nữ không muốn phụ thân bị Tiêu Giải Nguyên lợi dụng, nhưng chuyện đã xảy ra, có trách cứ Tiêu Giải Nguyên cũng vô dụng, không bằng...Lật đổ Từ Nghiễm Lợi!
|
Chương 42-3: Phản kích 3
Ánh mắt của Khương Lộ Dao lộ ra tàn nhẫn, biên giới đại quan thì thế nào? Thương tổn phụ thân của nàng, bị lật thuyền gãy chèo cũng không sai. - Tiêu Giải Nguyên mưu trước động sau, tôn nữ suy đoán nhất định hắn sẽ lợi dụng thanh danh của hắn trong giới sĩ lâm mà cổ động cử tử nhiệt huyết cùng hắn dâng thư.- Ngươi định làm như thế nào?Lão gia tử xen mồm, đối với tôn nữ nhà mình phải lau mắt mà nhìn, huyết thống thật là kỳ diệu, lão nhị chỉ biết vui chơi hồ nháo, vậy mà khuê nữ của hắn lại di truyền sự khôn khéo của mình. - Nói xem.Lão gia tử âm thầm tiếc nuối, sao Khương Lộ Dao lại không phải là tôn tử? Nếu Vĩnh Ninh hầu phủ có thể giao cho Khương Lộ Dao, căn bản không cần hắn phải nhọc lòng. - Tôn nữ không biết động tĩnh trong triều đình, tôn nữ không nghĩ ra được, tôn nữ chỉ biết, Tiêu Giải Nguyên vội vàng đem chứng cứ phạm tội giao cho phụ thân tôn nữ, chỉ sợ hắn chờ năm ngày sau chính là ngày giỗ của Dương Soái, hắn muốn bá tánh trong kinh thành cùng gia nhập..... Nhưng tôn nữ nghĩ, nếu bá tánh trong kinh thành đều hoài niệm Dương Soái, như vậy bá tánh biên cảnh từng chịu ơn Dương Soái đâu? Có phải bọn họ càng không có cách nào quên được Dương Soái? Còn có...Ánh mắt Lão gia tử như xẹt điện, vỗ bàn tán dương: - Còn tướng lĩnh từng dưới trướng Dương Soái, bọn họ bị đánh tan đang phân bố ở trong quân, nhưng tình đồng chí, ân tướng soái không thể tiêu tán, mặc dù ta chỉ ở dưới trướng Dương Soái xuất chinh có một lần, cũng không thể quên Dương Soái.- Ta nhớ....Nhớ rõ...Lão phu nhân suy nghĩ một lúc lâu: - Lần trước đưa tới công báo bên trong có viết, hoàng thượng muốn điều Liêu Bắc, Ninh Viễn, Kiến Châu, Sóc Phương là Bát đại tổng binh hồi kinh báo cáo công tác, bọn họ đều là người kế thừa đi theo chí hướng của Dương Soái.- A, Lần này hoàng thượng gặp nạn rồi.Lão gia tử cười rất thoải mái, tấm tắc nói: - Này mấy vị tổng binh vào kinh, lại kịp đón lão nhị kéo ra án oan Dương gia, cho dù hoàng thượng vì trấn an bát đại tổng binh cũng không dám không hỏi tội Từ Nghiễm Lợi, Từ Nghiễm Lợi là biên giới đại quan thì thế nào? Càng vất vả công lao càng lớn thì sao? Trong thiên hạ văn thần có khả năng không phải chỉ có một mình hắn, hoàng thượng vì thái tử tuyển Từ Nghiễm Lợi, cũng không phải vì hắn tài cán hơn người, mà là hắn có uy vọng thanh danh không tồi, hơn nữa năm nay đã gần bảy mươi, thể lực duy trì không được mấy năm, chờ đến lúc thái tử có thể nắm giữ triều chính, xử trí đại thần phụ chính tuổi già sức yếu so với chuyện xử trí đại thần thân cường thể kiện thì dễ dàng hơn nhiều.- Nếu lão nhị tố giác là sự thật, Từ Nghiễm Lợi bán hữu cầu vinh, mưu tính hạ độc thủ với Dương gia, chỉ cần thái tử lộ ra một chút tin tức, Từ Nghiễm Lợi sẽ bị bằng hữu xa lánh, chậc chậc, hoàng thượng thật giỏi tính kế a.Lão phu nhân cong khóe môi, Khương Lộ Dao chớp chớp mắt, tổ phụ thật lợi hại, phân tích mọi mặt đều chu đáo. Khó trách năm đó tam đại tướng, chỉ có hắn còn sống, Dương Soái công lao tối cao bị chết rất thảm, lão Tần vương thì chết vô thanh vô thức - Tôn nữ đi gặp Tiêu Giải Nguyên cùng hắn nói một chút chuyện, để hắn suy nghĩ phải làm như thế nào đem chuyện này nháo lớn hơn nữa.- Ha?Lão gia tử cười hỏi: - Ta cho rằng ngươi sẽ cầu ta hỗ trợ, trong bát đại tổng binh ta nhận thức sáu người, còn lại hai người, lúc ta xuất chinh, bọn họ còn ở dưới trướng ta là giáo úy.- Tổ phụ rất vất vả mới rời khỏi, không cần vì phụ thân tôn nữ mà liên lụy vào, huống hồ, Tiêu Giải Nguyên tính kế phụ thân tôn nữ, cũng vì tẩu tử tương lai, tôn nữ không thể cùng nương hay cùng ca ca nói ra chuyện này, nhưng không khiến hắn lao tâm lao lực, trong lòng tôn nữ không thoải mái.- Ta thấy lần này Tiêu Giải Nguyên trộm gà không thành còn mất nắm gạo, đánh mất trân bảo, đem phụ thân ngươi đẩy vào vị trí thế tử, hôn sự của ngươi cùng Tần vương thế tử không còn cái gì chướng ngại.Lão gia tử rung đùi đắc ý, cảm thán Tiêu Duệ Hoa được mất. Lão phu nhân hỏi: - Tin tức này là Tần vương thế tử nói cho ngươi biết, ngươi cùng hắn?- Gặp mặt hai lần, cũng nói vài ba câu, tôn nữ cũng từng đánh hắn...Khương Lộ Dao càng nói thanh âm càng nhỏ, gương mặt càng hồng. -.... Sau đó liền quen biết.Nhìn bộ dạng nàng lúc này đang xấu hổ đỏ mặt liền biết không chỉ quen biết, lão phu nhân cũng yên tâm, nếu cả hai hữu tình, tín nhiệm lẫn nhau. Thì lúc Khương Lộ Dao đối mặt với Tần vương phi cũng không quá lao lực, Khương Lộ Dao thật sự là người thích hợp nhất trong Khương gia để chọn làm thế tử phi. - Lúc đầu những lời nam nhân nói còn có thể tin tưởng, sau đó...Hừ hừ, ngươi có tin ai cũng đừng tin hắn nói.- Lại là ta sai?Vĩnh Ninh Hầu cả giận nói: - Năm đó, nếu không phải ngươi...Ta như thế nào sẽ...- Được rồi, ta không muốn nghe ngươi giải thích.- Ta không phải giải thích!Hai người dùng ánh mắt căm thù liếc xéo nhau, không khí bỗng nhiên ngưng trọng, Khương Lộ Dao nhẹ giọng nói: - Là phu thê nhất định phải phân rõ ai đúng ai sai sao? Cho dù có thể chứng minh đối phương sai rồi, thì tình cảm cũng sẽ bị thương tổn...Tôn nữ thấy tổ phụ tổ mẫu không hiểu ý đối phương, hiểu lầm rất sâu.- Ai hiểu lầm hắn, còn không chịu nhận sai lão tử kia...- Ha hả, tổ phụ tổ mẫu rất ăn ý nha.Sau khi Tần vương thế tử cưỡi ngựa rời đi, Tiêu Duệ Hoa giấu mình trong bóng tối ngước mắt nhìn Khương Lộ Dao một lúc lâu. Nắm chặc lồng sắc chứa quắc quắc xoay người rời đi, dọc theo đường phố yên tĩnh, Tiêu Duệ Hoa chậm rãi thả chậm bước chân, luôn tự nhận biết rõ mình muốn cái gì nhất, vậy mà lúc này Tiêu Duệ Hoa lại mê mang. Chờ đến lúc hắn bình tĩnh kiên định tín niệm, lại nghe sau lưng có tiếng bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng là bước chân của nữ tử, Tiêu Duệ Hoa kinh hỉ chờ đợi quay đầu lại, hy vọng là Khương Lộ Dao...... Hắn lại nhìn thấy một vị tiểu thư xa lạ: - Ngươi là?- Tiêu Giải Nguyên, nhất định người nhận thức đường tỷ của ta, ta họ Khương, là Vĩnh Ninh hầu tứ tiểu thư.Khương Lộ Kỳ vẫn luôn chú ý động tĩnh của nhị phòng, biết có người tới tìm Khương Lộ Dao, nàng cũng lặng lẽ ra phủ, đương nhiên nhìn thấy Triệu Đạc Trạch cùng Khương Lộ Dao ôm hôn ở cùng một chổ... Trong lòng Khương Lộ Kỳ cảm thấy hụt hẫng, có loại cảm giác vui sướng khi thoát khỏi tra nam, lại có một loại cảm giác khác thường là ghen ghét. Không rõ bọn họ đang nói cái gì, Khương Lộ Kỳ không dám tiến lại quá gần, thị vệ của Tần vương thế tử cũng không phải ăn chay. Sau đó nàng lại phát hiện ra Tiêu Duệ Hoa ẩn mình trong góc tối, cảm giác lần này có thể tranh thủ cơ hội, cho nên lặng lẽ đuổi theo Tiêu Giải Nguyên. - Khương tứ tiểu thư.Tiêu Duệ Hoa mỉm cười cùng nàng chào hỏi, tuy mặt mang tươi cười, nhưng ý cười không đạt đáy mắt, đối với nàng rất xa cách, - Ngươi có việc gì?- Ta biết Tiêu Giải Nguyên cần thứ gì nhất, chúng ta tìm nơi thanh tĩnh nói chuyện, được không?
|