Cha Tới Rồi Mẹ Chạy Mau!
|
|
Chương 85: Nghĩ kỹ để cho ta hôn, hãy để cho ta cái kia sao?
Mặc Thiên Tân nhìn theo bóng hai người bọn họ lên lầu. Cậu anh tuấn đem điều khiển từ xa cầm trong tay ném lên, sau đó chuẩn xác tiếp lấy, khóe miệng..... vui vẻ gợi lên nụ cười tà ác. Bảo cậu không quấy rầy bọn họ? Này.... Đương nhiên là không thể nào! Lúc nên quấy rầy thì phải quấy rầy, nhưng mà cậu tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối sẽ không để cho mẹ cậu chịu thiệt, bất quá, nếu như thật sự thúc thủ vô sách, cậu cũng không có cách nào khác, đành nhìn thôi vậy! Lại nói, trước hết cậu phải gọi điện thoại cho mẹ tiểu Lam mới được. Cậu vui vẻ bước đến ghế sô pha lớn xa hoa trong phòng khách, trực tiếp nằm lên đó rồi lấy điện thoại ra bấm một dãy số: "Uy? Thiên Tân?" "Mẹ tiểu Lam!" "Đã tới Anh quốc rồi?" "Đúng a!" "Vậy hai người đang ở đâu?" "Ở một khách sạn xa hoa giống như trong hoàng cung, thật sự rất đẹp, con lần đầu tiên nhìn thấy căn phòng đẹp đến như vậy!" "Thật sự? Không nghĩ tới Bách Hiên ra tay lại hào phóng như vậy!" "Không phải đâu mẹ tiểu Lam, người cho chúng con ở phòng tốt như vậy là ba mà!" "Cái gì? Mặc Tử Hàn? Anh ta đã tìm được rồi sao? Mẹ con bị anh ta bắt rồi? Vậy Bách Hiên đâu?" "Ai.... Nói ra thì rất dài!" "Vậy con nói ngắn gọn thôi!" "Được rồi, nói đơn giản, chính là ba chú Bách Hiên dùng mưu kế giữ chú Bách Hiên ở lại Đài Loan, sau đó còn nói cho ba biết mẹ đang ở đâu, cho nên ba thừa dịp chúng con buông lỏng cảnh giác liền đi theo chúng con cùng ngồi trên một máy bay, cùng tới Anh quốc, nhưng đây cũng không phải chuyện quan trọng, quan trọng là ba lại lấy còng tay khóa mẹ với ba lại với nhau, con không có cách nào cứu mẹ ra, cho nên kế hoạch C phải có chút thay đổi, bất quá bây giờ ba kéo mẹ vào phòng rồi, con sợ... "Cậu muốn nói lại thôi. "Con mà sợ? Mẹ thấy con chỉ mong cho hai người bọn họ làm cái gì đấy!" "Hắc hắc, đích thật là đúng như vậy, thế nhưng con không muốn mẹ thương tâm như lần trước, cho nên đến thời điểm con nhất định sẽ ra mặt ngăn cản!" Lần đó chứng kiến mẹ khóc, tim cậu như vỡ ra, cho nên lần này cậu không muốn mẹ khóc, cậu phải bảo vệ mẹ, mặc dù cậu còn rất nhỏ, nhưng được cái may mắn duy nhất là chỉ số IQ cao hơn người khác. Cậu nhất định sẽ bảo vệ tốt mẹ, nhất định! "Tốt lắm, con cứ yên tâm đi, mẹ con không có yếu ớt như vậy đâu, không phải là có câu danh ngôn: Kết quả tốt, mọi chuyện đều tốt!" "Oa, mẹ tiểu Lam, mẹ nói thật đúng là chân lý!" Mặc Thiên Tân xúc động tán đồng. "Đó là..." Phương Lam đắc ý. "Sự tình đại khái chính là như vậy, chờ kế hoạch C bắt đầu, con lại gọi điện thoại cho mẹ!" "Được!" "Vậy tạm biệt!" "A đúng rồi, nghe nói Luân Đôn có rất nhiều địa phương chơi rất vui, con thử tìm trên mạng xem, nhất định phải vui vẻ chơi một chút, dù sao cũng có người bỏ tiền ra, ngàn vạn lần không nên khách khí, biết không?" "Được, tốt, con nhất định cẩn tuân mệnh lệnh mẹ tiểu Lam!" "Ngoan! Đừng quên đặc sản của mẹ, tạm biệt!" "OK!" Nói lải nhải trên điện thoại vừa đúng nửa tiếng, Mặc Thiên Tân đột nhiên ngồi dậy, quay đầu nhìn cầu thang hình cung kia. Nửa tiếng liệu có phát sinh chuyện gì không? Mẹ mạnh mẽ như vậy hẳn là cũng có thể qua một tiếng chứ? Được rồi, trước đi điều tra thêm có nơi nào chơi vui, thử lên mạng xem! "Hắc hắc!" Cậu vui vẻ cười, chạy tới bàn máy tính. .... Lầu hai Phòng ngủ Mặc Tử Hàn khiêng Tử Thất Thất đến phía sau căn phòng, sau đó mới đưa cơ thể cô từ trên vai thả xuống. Cơ bụng Tử Thất Thất rốt cục đã được phóng thích, sung huyết não cũng chầm chậm quay lại, chẳng qua là, hai mắt cô quét một vòng toàn bộ gian phòng, cuối cùng rơi trên cái giường lớn này, khẩn trương căng thẳng thần kinh, cảnh giác người nào đó trước mặt. "Anh.... Anh đừng làm loạn!" Cô kích động mở miệng, chân khẽ lui về phía sau một bước. "Làm loạn? Như thế nào gọi là làm loạn?" Mặc Tử Hàn hỏi ngược lại. "Chính là... Dù sao anh không được chạm vào tôi, bằng không...." "Bằng không thì như thế nào?" Mặc Tử Hàn đoạt lấy lời cô, chất vấn. Bằng không? Bằng không.... Bằng không.... Bằng không.... Bằng không cô có thể như thế nào? Ngay cả cô cũng không thể tìm được lý do có thể thuyết phục uy hiếp anh, cô căn bản là cá nằm trên thớt, tùy anh xâu xé. Nhưng là, cô tuyệt đối không thể để cho anh làm loại chuyện đó. "Tóm lại.... Anh không được đụng vào tôi!" "A...." Mặc Tử Hàn cười khẽ, hai mắt nhìn cô bá đạo nói, "Tôi hẳn là không cần phải nghe cô ra lệnh đi? Hơn nữa cô bây giờ ở trong tay tôi, tôi muốn chạm thì chạm, muốn không chạm thì sẽ không chạm, hết thảy đều do tôi! Cô có năng lực làm gì được tôi?" Tử Thất Thất tức giận! "Anh nếu là một người đàn ông thì đừng có dùng lời mà bắt buộc một cô gái, cách làm hèn hạ này chỉ có súc sinh mới làm!" "A...." Mặc Tử Hàn lại cười khẽ một tiếng. Từng bước đến gần cô, tà ác cười, đưa tay phải ra nhẹ nhàng đụng vào má cô, tà mị nói, "Cô đã nghĩ tôi không phải đàn ông, không bằng ở trên chiếc giường này kiểm tra một chút như thế nào?" Tử Thất Thất kinh ngạc, hai mắt trừng lớn! Mà gò má mình bị ngón tay anh đụng vào, cảm giác lạnh như băng truyền đến trái tim của cô. "Đừng chạm vào tôi!" Cô hét lớn, lui về sau hai bước, hoàn toàn quên mất còng tay vẫn còn trên tay hai người. Mà tay Mặc Tử Hàn đột nhiên bị cô tác động, chân không tự chủ tiến về phía trước một bước, nhưng là cố ý giả bộ trọng tâm không vững, trực tiếp bổ nhào về phía cô. "Đông ——" Một âm thanh vang lên, hai người cùng nằm trên mặt đất, nam trên nữ dưới! Tử Thất Thất bị đau cau chặt hai hàng lông mày, hai mắt nhắm chặt, nhưng đến khi mở mắt ra liền thấy khuôn mặt Mặc Tử Hàn thì kinh hoảng giãy dụa. "Anh muốn làm gì? Cút ngay, đừng đụng vào tôi!" "Là cô kéo tôi ngã, tôi cái gì cũng không có làm!" Anh vẻ mặt oan uổng. Tử Thất Thất hung hăng trừng mắt nhìn anh! "Vậy anh bây giờ có thể đứng lên không?" "Không, tôi cảm thấy thế này vô cùng thoải mái!" Khóe miệng anh cười khẽ, một bộ sung sướng. "Anh... Khốn kiếp, lăn xuống khỏi người tôi ngay!" Tử Thất Thất tức giận lại một lần nữa giãy dụa, hai tay đẩy ngực anh, hai chân không ngừng đung đưa, tìm mọi cách muốn đẩy anh ra. Nhưng là Mặc Tử Hàn đột nhiên bắt lấy hai tay cô, dùng đầu giữ đỉnh đầu cô, sau đó dò xét hạ thân của mình, dán vào chóp mũi cô, tà ác nói, "Tử Thất Thất tôi cảnh cáo cô, tốt nhất là đừng có lộn xộn, cô nên biết thân thể người đàn ông rất dễ dàng bốc cháy, nếu như không cẩn thận châm hỏa của tôi, cô nhất định phải giúp tôi dập tắt lửa.... Đã hiểu chưa?" Nháy mắt, Tử Thất Thất đình chỉ tất cả giãy dụa, thành thành thật thật bị anh đè lên, nhưng lại hung hăng nhìn chằm chằm anh. Người đàn ông vô sỉ, người đàn ông hạ lưu, nếu như bảy năm trước cô kiên trì luyện Taekwondo, hiện tại nhất định hảo hảo đánh cho anh ta một trận, tốt nhất đem lão Nhị nhà anh ta đánh cho tàn phế, để cho thân thể của anh ta "đứng" cũng không nổi! Đại khốn kiếp - Mặc Tử Hàn nhìn bộ dạng giận mà không dám nói của cô, cười khen ngợi nói, "Thực ngoan, phụ nữ phải nghe lời như vậy mới yêu!" "Hứ...." Tử Thất Thất khinh thường phát ra âm thanh châm chọc. Chân mày Mặc Tử Hàn khẽ nhảy lên. Tính tình cô gái này thật đúng là mạnh mẽ, cũng đã bị anh đặt dưới thân lại còn dám giễu cợt anh, quả nhiên là một con ngựa mạnh mẽ, bất quá, cũng nên dạy dỗ thật tốt một chút. "Này, tôi nói... Có muốn cùng tôi làm một cuộc giao dịch không!" Anh đột nhiên mở miệng. Giao dịch? Tử Thất Thất nghi hoặc! "Giao dịch gì?" Cô hỏi. "Rất đơn giản, chính là cô để cho tôi hôn, tôi sẽ không bắt cô lên giường... thế nào?" Hôn.... Hôn một chút? Nghe thật giống như rất có lời, nhưng mà, lời anh ta nói có thể tin tưởng sao? Phải nói anh ta là người có thể tin tưởng sao? "Tôi dựa vào cái gì tin anh?" Cô nói ra nghi vấn của chính mình. "Cô có thể không tin tôi, nhưng mà nếu cô không đồng ý, vậy thì tôi nhất định sẽ cường bạo cô!" Khóe miệng Mặc Tử Hàn phác hoạ nụ cười đắc ý, anh chính là đang công khai uy hiếp. Còn nói là giao dịch? Không phải là chồn đến nhà gà chúc tết sao! Tử Thất Thất hung dữ trừng mắt nhìn khuôn mặt tươi cười có ý đồ bất chính kia, không ngừng do dự, không ngừng chần chờ, trầm mặc không có mở miệng. "Thế nào? Không muốn!" Mặc Tử Hàn hỏi. "...." Tử Thất Thất trầm mặc, còn đang do dự. Mặc Tử Hàn mất kiên nhẫn, hạ thân dò xét nhích tới gần cô nói, "Vậy tôi sẽ bắt đầu cường bạo cô!" Vừa nói xong, tay anh đem hai tay cô gộp lại làm một, tay còn lại từ từ vén áo cô lên, lộ ra cái bụng bằng phẳng.... "Đợi... một chút!" Tử Thất Thất kinh hoảng mở miệng. "Suy nghĩ kỹ rồi sao? Là để tôi hôn, hay để tôi cường bạo?" Anh chậm rãi mở lời nói, ngón tay ở trên bụng cô không ngừng vẽ các vòng tròn, cố ý trêu chọc thân thể nhạy cảm của cô. "Tôi... tôi nghĩ kỹ rồi!" Tử Thất Thất kích động mở miệng. "Đáp án đâu?" Mặc Tử Hàn hỏi. "Tôi lựa chọn để anh hôn!" Dù sao chẳng qua là môi chạm môi, thịt chạm thịt, da chạm da.... Không có gì lớn! Nhưng mà trái tim cô lúc nói ra câu nói kia bắt đầu đập gấp mấy lần bình thường....
|
Chương 86: Ta muốn tắm, ngươi đi theo ta
“Thình thịch thình thịch...” Trống ngực Tử Thất Thất lớn đến mức có thể làm cho người ta nghe thấy rõ ràng, thật giống như có người ở trong người cô khua chiêng gõ trống. Mặc Tử Hàn nghe được tiếng tim đập của cô, khóe miệng gợi lên một chút tươi cười giống như châm chọc, nói, "Cô rất khẩn trương?" "Tôi nào có?" Tử Thất Thất mạnh miệng. Đáng ghét, tại sao lại như vậy chứ? Tim cô đập nhanh vậy sao? Không phải là bị hôn thôi sao? "A..." Mặc Tử Hàn cười khẽ, từ từ đè thân thể xuống nói, "Tôi muốn bắt đầu...." "Đợi....một chút!" Tử Thất Thất lại kích động ngăn cản. "Đổi ý rồi sao?" Anh hỏi. "Không phải, tôi chỉ muốn hỏi, anh muốn hôn chỗ nào? Éc.... Trán có được không?" Cô trong lòng còn có một tia hi vọng, nhỏ giọng chần chờ hỏi. "Cô bị ngốc sao? Muốn hôn, đương nhiên là hôn môi rồi!" Mặc Tử Hàn nói xong liền trực tiếp đón nhận môi cô. Tử Thất Thất ngơ ngác sửng sốt. Miệng? Tại sao anh ta đột nhiên muốn hôn ở đây? Rõ ràng bảy năm trước còn có mấy ngày trước anh chưa từng đụng vào môi cô, nhưng mà bây giờ lại chủ động nói muốn hôn môi cô, đúng rồi, đang ở trên máy bay cũng thế. Anh ta làm sao vậy? Mặc Tử Hàn không để cho cô có cơ hội nói chuyện lần nữa, môi gắt gao dán lên môi cô, đầu tiên là khẽ mở khẽ đóng nhẹ nhàng nhấm nháp, sau đó ngậm cánh môi mềm mại của cô nhẹ nhàng mút thỏa thích, cuối cùng mới từ từ đưa đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng của cô, triền miên lật quấy cái kia của cô.... Từ từ, từ từ bắt đầu từ ôn nhu ngây ngô biến chuyển thành hôn mãnh liệt, Mặc Tử Hàn cũng đột nhiên chuyển biến thành ác lang đói khát, từng ngụm từng ngụm cắn nuốt cánh môi cô, lưỡi duỗi tới cổ họng cô, sau đó vờn quanh lưỡi cô, dùng sức mút thỏa thích vị ngọt trong miệng cô, kể cả hô hấp của cô, cũng đồng thời nuốt vào trong bụng, hận không thể đem cả người của cô đều ăn hết. Hôn đến hơn năm phút làm cho Tử Thất Thất đầu óc choáng váng, hô hấp càng ngày càng thưa thớt, ý thức dường như cũng có chút không rõ rệt, ngược lại, Mặc Tử Hàn càng chiến càng dũng, dùng cái lưỡi dài bóng loáng linh hoat lật quấy trong miệng cô, không ngừng đòi lấy nước dịch trong miệng cô, giống như muốn đem cô hút khô. Đột nhiên..... Tay Mặc Tử Hàn xoa nhẹ bên hông cô, sau đó chậm rãi đi tới trước ngực của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó biến thành nhẹ nhàng nhào nặn. "A...." Tử Thất Thất rên rỉ, ý thức trong nháy mắt trở về. "Anh... Anh đang làm gì? Anh là đại lừa gạt!" Hai tay cô dùng sức đẩy thân thể anh ra, hai môi cũng theo đó tách ra. "Không phải chỉ hôn thôi sao? Tay anh đang làm cái gì?" Cô tức giận chất vấn. Mặc Tử Hàn ngồi trên người cô, cúi xuống nhìn, hai mắt rõ ràng có chút mê ly. "A.... Không cẩn thận làm quá tay!" Anh bình tĩnh nói, nhưng nơi tim cũng khẽ nhảy lên. Cảm giác rất kỳ quái thế nhưng rất thoải mái. Cho tới bây giờ anh chưa từng hôn môi, vậy mà lại cảm thấy môi cô gái này thật giống như mật ngọt, nhưng là sau khi thử qua một lần, mới có thể phát hiện, môi của cô nhìn như đường ngọt gây nghiện, là một loại độc dược một khi đụng tới sẽ lập tức nghiện, là độc dược mãnh liệt nhất không cách nào diệt sạch, hơn nữa mỗi lần ăn một lần sẽ nổi lòng tham một lần, một lần so với một lần càng tham, một lần so với một lần khát vọng, một lần so với một lần càng muốn ở trong miệng của cô triền miên không nghỉ..... Nhưng là khi anh phục hồi tinh thần lại, anh muốn không chỉ là hôn thôi, còn có thân thể cô, vị ngọt sâu trong u cốc kia càng đẹp hơn.... "Làm... Làm quá tay?" Tử Thất Thất lửa giận bay thẳng đến chân trời. Quả nhiên đàn ông đều không phải thứ tốt, nửa hạ thân toàn bộ đều là không kiểm soát như vậy. "Yên tâm đi, không phải dừng lại rồi ư, tốt lắm, đứng lên đi!" Mặc Tử Hàn vừa nói vừa đứng lên. Tử Thất Thất cũng bối rối cùng anh đứng lên, không khí thoáng cái càng thêm xấu hổ. Môi có chút trướng đau, hơn nữa vẫn còn nước miếng dính trên môi cô chưa khô, muốn nôn... Rất muốn đi đánh răng.... "A, đúng rồi!" Mặc Tử Hàn đột nhiên mở miệng. "Cái gì?" Tử Thất Thất nghi hoặc. "Vừa rồi tôi giống như nói là, chỉ cần cô để tôi hôn, tối nay tôi sẽ không bắt buộc cô lên giường với tôi, vậy thì mặt khác, trừ tối nay ra, sau này mỗi buổi tối tôi sẽ bắt buộc cô, hơn nữa tối nay ngoại trừ trên giường, tựa hồ cũng có thể tận tình làm một chút vận động khác, tỷ như.... "Anh đột nhiên dừng lại, hai mắt tà ác nhìn cô. Tử Thất Thất khiếp sợ nhìn khuôn mặt giảo hoạt kia của anh. Tên khốn kiếp này, anh ta cố ý đùa bỡn cô sao? Cũng đã chiếm tiện nghi, chính ở chỗ này diễu võ dương oai, anh ta rốt cuộc muốn cô như thế nào? "Này, tôi nói..." Anh đột nhiên nhích tới gần tai cô, thanh âm kéo dài nói nhỏ, "Cô có nghe nói qua khẩu giao chưa?" Tử Thất Thất nháy mắt sửng sốt. Anh ta vừa mới nói cái gì? Khẩu..... Khẩu.... Khẩu..... Giao? Anh ta không phải muốn cô cùng anh ta chơi cái trò chơi biến thái này chứ? Anh ta sẽ không phải là nói thật chứ? "A.... Ha ha ha...." Mặc Tử Hàn cười to, nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, tâm tình càng thêm tăng vọt. "Anh cười cái gì? Anh cái loại biến thái, tôi cho anh biết, tôi sẽ không cùng anh khẩu.... Khẩu.... Khẩu...." Cô không dám nói ra chữ còn lại kia. "Khẩu cái gì?" Anh nhân cơ hội truy vấn. Khuôn mặt Tử Thất Thất từ trắng bệch biến thành trái cà chua đỏ rực, cô xem như đã nhìn ra, người đàn ông này lấy cô làm thú vui, cô ở trước mặt anh ta lộ ra cái xấu, làm ra chuyện, toàn bộ đều là tức cười. "Không có gì, tóm lại anh đừng mong tôi giúp anh làm chuyện kỳ quái gì!" "Chuyện kỳ quái, vậy là chuyện gì? Cô nói có thể rõ ràng chút được không, bằng không tôi sẽ không hiểu!" "Anh bị ngốc sao?" "Nếu tôi nói là cô có thể giải thích lời tôi vừa nói cho tôi nghe không?" "Anh... Vô lại!" Tử Thất Thất lửa giận ngút trời. Hết thuốc chữa! Người đàn ông này thật đúng là hết thuốc chữa, anh ta vậy mà đã vô lại đến trình độ khiến người ta tức lộn ruột. Đã hoàn toàn không thể cùng anh ta khơi thông rồi, cũng có thể nói trong đầu người đàn ông này trừ bỏ sắc, dường như sẽ không có những thứ khác. Được rồi, cô lựa chọn không cùng anh ta nói chuyện, có thể trầm mặc chứ? Mặc Tử Hàn thấy cô ngậm miệng không nói, làm bộ dáng trầm mặc bắt đầu có chút khó chịu. Đột nhiên, anh xoay người đi về hướng toilet. Anh vừa động, lập tức ảnh hưởng tới tay phải của Tử Thất Thất. "Này, anh muốn làm gì?" Cô kinh hoảng hỏi. "Tôi muốn đi vệ sinh!" Anh thuận miệng trả lời. "Cái gì? Nhà vệ sinh? Đợi, đợi một chút...." Tử Thất Thất lập tức kéo tay anh lại. Mặc Tử Hàn cảm thụ nhiệt độ ở hai tay cô, tâm tình thoáng chuyển, "Làm sao? Có chuyện gì không?" Anh ra vẻ lạnh như băng hỏi. "Cái kia... có thể xin anh nhẫn nại một chút được không!" "Chuyện này mà còn có thể nhẫn nại sao?" "Vậy.... Có thể xin anh tháo khóa tay ra không, tôi thề tôi tuyệt đối sẽ không bỏ trốn, bằng không anh khóa tôi vào chỗ khác, sau đó một mình anh vào?" Cô ôn tồn nói, mang theo thái độ cầu khẩn nói chuyện với anh, nhưng mà.... "Không được!" Mặc Tử Hàn lập tức cự tuyệt. Tử Thất Thất nháy mắt á khẩu, cả người cứng đờ. Tâm tình Mặc Tử Hàn cực kỳ vui mừng, anh chính là thích nhìn cô tức giận, phẫn nộ, không biết làm thế nào, táo bạo, bộ dáng kinh ngạc, cũng không biết là từ khi nào, khi dễ cô trở thành thú vui lớn nhất của anh. "Đi thôi!" Anh nói xong liền kéo tay cô đi về phía toilet. "Đợi một chút, đợi một chút, anh đừng kéo tôi, không cần kéo tôi, tự tôi đi, tôi đi còn không được sao?" Tử Thất Thất hét to, bỏ tay anh ra. Không phải là đi vệ sinh sao? Xấu hổ hẳn là anh ta không phải sao? Ngay cả chuyện như vậy cũng bị người nhìn thấy, anh ta hẳn là mắc cở chết người không phải sao? Hứ... Không phải là nhìn xem khối thịt nào đó trên thân thể người đàn ông ư, có cái gì kinh ngạc? Tử Thất Thất cô mới không sợ. Bỗng nhiên lấy hết dũng khí, ngạo mạn nhìn anh. Khóe miệng Mặc Tử Hàn tà ác gợi lên, phát ngôn dọa người nói, "Cô đã nghe lời vậy, vậy thì tôi liền nghe cô nhẫn nại một chút, bất quá ngược lại, tôi hiện muốn đi tắm, cô không bằng ngoan ngoãn theo tôi, thuận tiện chà lưng giúp tôi đi!" Toàn bộ dũng khí mới vừa rồi của Tử Thất Thất nháy mắt rớt nửa đoạn. Người người đàn ông này rõ ràng đùa bỡn cô. Bỗng nhiên có chút hối hận, vào cái ngày anh ta bị điện giật cho ngất cô không nên cứu anh ta, để cho anh ta tự sinh tự diệt, nếu không cũng sẽ không phát sinh chuyện hôm nay. "Đi thôi!" Mặc Tử Hàn lại nói ra hai chữ này, liền kéo Tử Thất Thất không tình nguyện đi vào phòng tắm. Trò hay giờ mới bắt đầu, anh nhất định sẽ hảo hảo dạy dỗ cô gái này, sau đó ăn luôn cô... ........ Phòng tắm Tử Thất Thất và Mặc Tử Hàn đưa lưng về phía nhau. Mặc Tử Hàn khóe môi nhếch lên, nhanh chóng cởi quần áo trên người mình, Tử Thất Thất thì thấp thỏm bất an cau mày, cảnh giác tên sắc lang phía sau. Bây giờ nên làm gì? Cô không thể bị anh ta thao túng, không thể để anh ta khóa chung một chỗ, nhất định phải nghĩ biện pháp phá cái còng tay này. Không phải nói trời không tuyệt đường người sao? Nhưng mà tại sao..... cô chính là không tìm được một đường ra? Đang lúc cô rối rắm, Mặc Tử Hàn đột nhiên xoay người, toàn thân xích lỏa từ phía sau ôm lấy eo cô, nhích tới gần bên tai cô nói, "Bảo bối, dù sao cũng đã vào, có muốn cùng tắm không?"
|
Chương 87: Ở bên trong phòng tắm chơi vật lộn
Bảo.... Bảo bối? Người người đàn ông này anh ta uống lộn thuốc sao? "Cái kia... Không cần, anh tự mình tắm rửa đi!" Cô kích động nói, hai tay đẩy hai tay của anh đang ôm eo mình ra. "Cô không cần khách khí với tôi, dù sao cái bồn tắm này khá lớn!" Hai tay Mặc Tử Hàn lại ôm lấy cô, vẫn như cũ ở bên tai cô thì thào nói nhỏ. Bên tai Tử Thất Thất bị hơi thở anh thở ra làm cho ngứa, cả người cũng bắt đầu không thoải mái. "Tôi không có khách khí, cũng không cần phải khách khí, một mình anh tắm đi, đừng để ý tới tôi!" "Vậy thật sự là đáng tiếc...." Mặc Tử Hàn nói xong, đột nhiên buông hai tay. Tử Thất Thất thả lỏng một hơi. Mặc Tử Hàn lại đột nhiên vội vã đi nhanh vào bồn tắm hình tròn, cũng chợt ngồi xuống. Tay Tử Thất Thất đột nhiên bị lôi kéo về phía sau, cô hoảng loạn lui về phía sau hai bước, đúng lúc muốn đứng vững thì tay lại bị lôi xuống dưới, cô thình lình mất trọng tâm, cả người trực tiếp rơi vào trong bồn tắm. "Tùm" Bọt nước văng khắp nơi! Tử Thất Thất hai tay đạp nước chống đỡ ở cái bệ bóng loáng, mà hai chân vẫn còn khoác lên mép bồn tắm lớn, nháy mắt toàn bộ quần áo trên người ướt sũng, gắt gao dán trên da cô, làm nổi lên thân hình của phái nữ. "Anh...." Cô tức giận nhìn khuôn mặt Mặc Tử Hàn, có loại xúc động muốn giết người. "Oh? Cô làm sao? Không phải nói không muốn cùng nhau tắm sao? Như thế nào quần áo cũng chưa cởi đã vội vã nhảy vào rồi?" Mặc Tử Hàn một bộ tà ác, vui vẻ chọc cô. "Anh cố ý!" Tử Thất Thất rống giận. "Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi cố ý?" Mặc Tử Hàn đúng lý hợp tình chất vấn. "Hai mắt!" Tử Thất Thất kiên định. "A...." Mặc Tử Hàn vui vẻ cười khẽ, sau đó đem hai cánh tay mở rộng đặt ở ven bồn tắm hình tròn, đắc ý nói, "Coi như là tôi cố ý, vậy thì thế nào? Cô có thể làm khó dễ được tôi?" "Anh....Anh anh anh anh anh anh...." Tử Thất Thất chỉ vào mũi cao thẳng của anh mắng to, "Anh hèn hạ, anh vô sỉ, anh hạ lưu, anh là tên trứng thối khốn khiếp này, tôi liều mạng với anh...." Cô trực tiếp giận điên lên. Sống hơn hai mươi năm cô chưa từng bị người đùa giỡn như vậy, cho dù là Thiên Tân, cũng hiểu được cái gì gọi là có chừng có mực, nhưng mà người đàn ông này anh ta thực sự quá phận, nhẫn nại của cô đã đến cực hạn, cho dù là đánh không lại anh ta, cô cũng muốn trút cơn tức này. Thình lình vươn quyền trái, trực tiếp đánh về phía khuôn mặt tuấn tú kia của anh, Mặc Tử Hàn vươn tay phải của mình dễ dàng bắt được nắm tay nho nhỏ của cô, Tử Thất Thất lập tức đưa tay phải ra, nhưng là bởi vì bị còng tay cho nên lại một lần nữa bị Mặc Tử Hàn kiềm chế, cô bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là lập tức vươn chân phải của mình đá về phía anh, Mặc Tử Hàn vi cười, giống như trước vươn chân ôm lấy chân cô, cũng đồng thời đột nhiên đứng dậy, hai chân đè ép hai chân của cô hướng xuống. "Ùm" Tử Thất Thất lần nữa nằm ở bên trong nước, vừa vặn cổ ở ven bồn tắm. Đau! Cô cau mày! "Buông tôi ra, có bản lĩnh anh tháo còng tay ra, chúng ta đấu một trận!" Cô không chịu thua rống to. "Cho dù mở khóa còng tay ra cô cũng không phải đối thủ của tôi!" Anh tin tưởng tràn đầy. "Vậy cũng chưa chắc, không thử làm sao biết!" "Không cần thiết phải thử!" "Tại sao không cần thiết, có gan hãy cùng tôi đánh một trận công bằng, nếu tôi thắng từ nay về sau không được dây dưa tôi nữa!" "Vậy nếu cô thua?" Mặc Tử Hàn đột nhiên hỏi. "Thua? Tôi...Tôi không có khả năng thua, tóm lại, anh trước mở khóa ra, chờ chúng ta tỉ thí xong rồi, sau đó...." "Đủ rồi!" Mặc Tử Hàn cắt đứt lời cô, nói, "Cô đừng có viện cớ nữa, cô cho rằng cô có thể đánh thắng tôi sao? Ý nghĩ của cô rất hão huyền, tôi sẽ không thả cho cô đi...." Anh nhẹ giọng nói, thân thể lại càng chùng xuống, không ngừng nhích tới gần đè lên cô. "Tại sao? Rốt cuộc vì cái gì anh nhất định muốn bắt tôi? Đồ vật anh cũng cầm đi không phải sao? Tôi không còn giá trị lợi dụng nữa không phải sao? Vậy... Vì sao không để tôi đi!" Tử Thất Thất hai mắt kiên định nhìn anh chất vấn. Mặc Tử Hàn nhìn khuôn mặt quật cường của cô, nhìn đôi mắt ngạo mạn kiên định của cô, nhìn đôi môi hồng nhuận của cô, trong nháy mắt thất thần, không tự chủ mở miệng, nhẹ giọng nói, "Tôi cũng muốn biết tại sao?" Tại sao anh đối với cô gái này cố chấp như vậy? Nhất định phải bắt được cô, nhất định phải tìm được cô, nhất định phải có được cô, tại sao vậy chứ? Anh cũng muốn biết.... "An nói cái gì?" Tử Thất Thất kinh ngạc, hoàn toàn không rõ hàm ý của anh. Mặc Tử Hàn đột nhiên trở lại bình thường, ý thức được mình lỡ lời, lập tức trở lại gương mặt lạnh lùng, giải thích nói, "Ý của tôi là, tôi cũng không biết cô vì sao vừa thấy tôi đã chạy, phải biết rằng phụ nữ trên thế giới này nhìn thấy tôi đều kỳ vọng tôi có thể sủng hạnh bọn họ một đêm, cũng hi vọng có thể ở bên cạnh tôi, nhưng mà vì sao chỉ có cô... Vừa thấy tôi đã liền lập tức chạy trốn?" "Đó là bởi vì tôi chán ghét anh!" Tử Thất Thất ngay cả nghĩ cũng không nghĩ đưa ra đáp án. "Chán ghét tôi? Vì sao?" Anh hỏi tới. "Chán ghét chính là chán ghét, nào có nguyên nhân nhiều như vậy? Hơn nữa anh cẩn thận nghĩ lại xem, anh từng làm những chuyện gì với tôi, bất kể người phụ nữ nào nếu gặp phải tình huống như của tôi cũng nhất định sẽ chán ghét anh!" "Từng chuyện?" Mặc Tử Hàn nghi hoặc lặp lại, sau đó lạnh lùng nói, "Tôi rõ ràng vẫn nhớ là cô quyến rũ tôi, là cô nói muốn cùng tôi lên giường, hơn nữa cô còn mang thai con của tôi, cũng sinh ra nó, lại còn che dấu bảy năm cũng không có nói cho tôi biết.... Rõ ràng chính cô chọc giận tôi, kết quả hôm nay cũng là một mình cô tạo thành!" Bị anh ta nói như vậy, Tử Thất Thất á khẩu không trả lời được! Trong nháy mắt, tất cả lỗi lầm đều biến thành của cô, giống như cô mới là đầu sỏ gây nên, giống như cô mới là người khởi xướng. Không lời nào để nói, cô không tìm được một câu để phản bác lại lời anh. Là cô.... Sai lầm rồi sao? "Thế nào? Cô không phủ nhận sao?" Mặc Tử Hàn nhẹ giọng hỏi. "....." Tử Thất Thất chỉ có thể trầm mặc. "Nếu đã biết tất cả là lỗi một mình cô, vậy thì... tiếp nhận trừng phạt đi!" Mặc Tử Hàn nói xong liền hôn lên môi cô. Tử Thất Thất lăng lăng bị anh hôn, thậm chí ngay cả giãy dụa cũng bỏ quên. Đây đều là lỗi của cô sao? Kết quả giờ phút này đều là chính cô tạo thành đấy sao? Nhưng là một đêm bảy năm trước, cô chẳng qua là thương tâm cho nên mới tự sa ngã, nếu cô biết trước kết quả như vậy, cô nhất định sẽ không ngu ngốc làm loại chuyện đó, nhất định sẽ không tìm anh ta, càng sẽ không cùng anh ta.... Không! Cô đột nhiên trừng lớn cặp mắt của mình. Cô không hối hận, cô cũng không hối hận một đêm kia, cho dù được lựa chọn lại, cô cũng chọn làm như vậy, bởi vì... có đêm hôm đó, mới có Mặc Thiên Tân hiện tại.... Cho nên cô không hối hận, cho dù con đường về sau có gian khổ, cô cũng tuyệt không hối hận đêm phóng túng đó. Mặc Tử Hàn hôn lấy môi cô, tham luyến một lần lại một lần thưởng thức, tay cũng chầm chậm buông lỏng tay cô ra, từ cánh tay thon dài chậm rãi trượt tới trước ngực cô, ngăn cách bởi lớp áo thấm ướt, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve thân thể cô, không ngừng đùa bỡn, tiếp theo..... Môi lưu luyến rời đi môi cô, hôn cằm cô, hôn cổ cô, hôn trước ngực cô, ngậm tiểu anh đào màu hồng khẽ cắn.... "A...." Tử Thất Thất nhẹ giọng ríu rít, thân thể kích động một trận tê dại. "Tên lường gạt.... Đại lừa gạt...." Cô yêu kiều khẽ thở gấp lẩm bẩm, "Rõ ràng đã nói sẽ không bắt buộc tôi, anh đại lừa gạt.... Đại lừa gạt..... Đại lừa gạt...." Cô không ngừng nói anh là tên lừa đảo, nhưng mà thân thể không có một chút phản kháng. Cho dù phản kháng thì có ích gì? Kết quả, còn không phải giống nhau.... Quên đi, anh ta muốn thế nào được thế đó, dù sao đây đều là chính mình gieo xuống nghiệt duyên, cũng là kết cục thảm hại của mình, đây là cô tự làm tự chịu. Quên đi, cô nhận! Mặc Tử Hàn thấy cô không có bất kỳ giãy dụa nào, chính là đang không ngừng nói anh là tên lừa đảo, đột nhiên anh chống thân mình, buông con mắt nhìn cô nói, "Cô yên tâm đi, tôi hôm nay tuyệt đối sẽ không đi vào thân thể cô, nhưng mà tôi muốn cô chuẩn bị sẵn sang, tối ngày mai... Tôi sẽ làm cho cô cả đêm khó ngủ!" Ngày mai? Hai mắt thâm thúy của Tử Thất Thất nhìn anh. Cô vẫn không hiểu, vì sao anh ta nhất định phải làm như vậy với cô? Nhớ rõ trước kia anh ta từng nói, anh ta cho tới bây giờ không thiếu cô gái, nếu đã không thiếu, nên đi tìm cô gái khác, vì sao nhất định là cô? Chẳng lẽ..... Người người đàn ông này..... Anh ta đối với cô..... "Két!" Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, cắt đứt suy nghĩ của Tử Thất Thất, đồng thời cắt đứt động tác của Mặc Tử Hàn. Mặc Thiên Tân đứng ở cửa, hoàn toàn không kiêng kỵ hình ảnh trước mắt.... Ba toàn bộ lõa lồ, mẹ nửa thân trần chuồng, ba ở trên người mẹ, mẹ ở dưới thân ba, hơn nữa một tay ba còn đặt ở ngực mẹ, tay kia thì ở trong nước cậu không nhìn thấy, bất quá có thể tưởng tượng được ba đang làm gì. "Con nói này ba mẹ, hai người như thế nào lại ở trong buồng tắm chơi vật lộn a? Trò chơi thú vị như vậy, con cũng muốn tham gia!" Cậu vừa nói vừa mặt mày hớn hở bước tới.
|
Chương 88: Ta muốn thay quần áo, mời xoay người!
May mắn cậu tới kịp, nếu không mẹ có thể bị cái kia cái kia rồi. Mặc Thiên Tân giả vờ ngu ngốc, chạy tới bồn tắm lớn, mở ra hai tay muốn nhảy vào bồn tắm. Mặc Tử Hàn nhanh chóng vươn một tay đẩy trước ngực cậu, nói, "Con muốn làm gì?" "Chơi vật lộn ạ, tính cả con nha, con cùng mẹ một nhóm được không?" Cậu hưng phấn, hai mắt ngây thơ mạo hiểm kim quang, thật giống như thật sự không biết hiện tại là tình huống gì. "Ta không phải đã nói với con, không cho phép quấy rầy chúng ta sao?" Chân mày Mặc Tử Hàn cau lại, bực mình. "Nhưng mà....Nhưng mà...." Mặc Thiên Tân bỗng nhiên mân mê môi, hai ngón trỏ không ngừng đâm đâm, vẻ mặt uất ức, nói, "Nhưng mà người ta một mình nhàm chán nha, thật vất vả có thể cùng ba với mẹ đoàn tụ, người ta cũng muốn cùng hai người vui vẻ chơi đùa mà!" Mặc Tử Hàn và Tử Thất Thất đều nhìn ra cái tư thái kia, nhưng mà Tử Thất Thất cũng bởi vì cậu xuất hiện mà nới lỏng khí tức, nhưng là rất hiển nhiên người nào đó hỏa khí đang bốc lên cao. "Không được sao? Thiên Tân không thể cùng mẹ chơi vật lộn sao, cùng tắm rửa sao?" Mặc Thiên Tân tiếp tục giả vờ vô tội, mà cặp mắt to đen nhánh bắt đầu quay tròn muốn rớt nước mắt. Mặc Tử Hàn im lặng! Phải nói như thế nào với một thằng nhóc sáu tuổi? Phải nói như thế nào với một tiểu quỷ tính cách tinh quái? Anh căn bản là không biết, cũng cho tới bây giờ đều không có học qua. Đánh không được, chửi không được, anh cuối cùng chỉ có thể trầm mặc thở dài.... "Ai nha!" Mặc Thiên Tân đột nhiên kinh ngạc trợn to hai mắt. "Sao vậy?" "Sao vậy?" Tử Thất Thất và Mặc Tử Hàn nghi hoặc đồng thanh. "Oa ba...." Mặc Thiên Tân giật mình nhìn phía dưới nước ấm, hết sức cảm thán nói, "Tiểu đệ đệ của ba thật là lợi hại a, vì sao có thể dựng thẳng lên được vậy? Ba làm như thế nào, cũng dạy con đi!" Trong nháy mắt, Tử Thất Thất trên mặt hiện lên một tầng đỏ ửng, nhưng cũng không tự chủ che miệng cười trộm, mà Mặc Tử Hàn xấu hổ nhìn dưới thân thể của mình. SHIT! Khi nào thì anh đột nhiên lên vậy? "Đáng chết! Đứng lên cho tôi!" Anh nổi giận nắm tay Tử Thất Thất, thân thể xích lỏa đứng lên khỏi bồn tắm. "A!" Tử Thất Thất sợ hãi kêu, tay bị kéo mạnh, tay trái cuống quít che vạt áo trước bị xé. Mặc Tử Hàn thô bạo kéo Tử Thất Thất ra khỏi bồn tắm, sau đó đứng dưới vòi hoa sen, mở nước lạnh, rũ sạch thân thể của mình, để cho thần kinh nhô lên nào đó từ từ hạ xuống. Tử Thất Thất xấu hổ đưa lưng về phía anh, nhìn Mặc Thiên Tân trước mặt mình. Mặc Thiên Tân ngửa đầu, nhe răng cười với cô, còn vỗ vỗ ngực mình, giơ ngón tay cái lên, im lặng nói cho cô: Mẹ, có con ở đây, mẹ yên tâm! Tử Thất Thất khóe miệng gợi lên, dùng tay trái vuốt vuốt đỉnh đầu cậu. "Ha ha...." "Hắc hắc...." Hai người nhẹ giọng cười. Mặc Tử Hàn ngầm trộm nghe tiếng cười của bọn họ, chân mày chậm rãi giãn ra, ngay cả tức giận cũng chầm chậm biến mất.... Cảm giác người một nhà chính là như vậy sao? Tựa hồ còn vô cùng thú vị! ...... Mười phút sau Thân thể Mặc Tử Hàn bình tĩnh lại, ba người bước ra khỏi phòng tắm. Trên người Tử Thất Thất vẫn là quần áo thấm ướt, Mặc Tử Hàn thân trên để trần, phía dưới trùm khăn tắm, chỉ có Mặc Thiên Tân toàn thân trên dưới hoàn hảo không tổn hao gì. Mặc Tử Hàn trầm mặc bước đi đến bên giường, cầm lấy áo choàng tắm màu trắng đặt trên giường ném cho cô nói, "Cởi quần áo của cô ra, mặc cái này vào!" Tử Thất Thất nhận lấy áo choàng, hơi hơi có chút kinh ngạc. Anh ta tại sao đột nhiên quan tâm vậy? Làm cho người ta có loại cảm giác là lạ. Cô lúng túng vừa định muốn thoát quần áo ẩm ướt trên người, đột nhiên dừng hai tay, nhìn anh nói, "Anh xoay người đi chỗ khác!" "Cũng không phải chưa từng thấy qua, cô sợ cái gì?" Mặc Tử Hàn nhíu mày. "Ba sai rồi!" Mặc Thiên Tân vội vàng xen miệng, nói, "Mẹ không phải là sợ, mẹ đang xấu hổ!" "Xấu hổ?" Mặc Tử Hàn đột nhiên rất có hứng thú nhìn khuôn mặt Tử Thất Thất, đúng là có chút đỏ. Mà Tử Thất Thất hung hăng nhìn chằm chằm Mặc Thiên Tân, tức giận nói, "Xấu hổ cái đầu mi, mi cũng xoay qua chỗ khác!" "Hả? Tại sao? Con mới sáu tuổi thôi mà, nhìn một chút hẳn cũng không sao?" "Không được!" "Hứ, hẹp hòi!" Mặc Thiên Tân bĩu môi. Mặc Tử Hàn nhìn hai mẹ con cãi nhau, không khỏi cảm thấy rất ấm áp. Mà Tử Thất Thất tựa hồ quên mất chuyện vừa mới xảy ra, gắt gao nhướng mày, tức giận nhìn bọn họ nói, "Ta chính là hẹp hòi như vậy, thế nào? Ta nói cho các ngươi biết, nếu hai người không xoay qua chỗ khác, ta liền không đổi, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ khô!" Mặc Tử Hàn và Mặc Thiên Tân cùng nhìn khuôn mặt cô. "Phụ nữ thật phiền phức!" "Phụ nữ thật phiền phức!" Thật giống như tâm hữu linh tê, hai cha con vậy mà trăm miệng một lời. Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn bọn họ. Mặc Tử Hàn và Mặc Thiên Tân cũng kinh ngạc nhìn thoáng qua đối phương, sau đó Mặc Tử Hàn lúng túng xoay người, đồng thời nắm chặt lấy đầu Mặc Thiên Tân cùng xoay người qua. Nhìn hai người bọn họ ngoan ngoãn xoay người, Tử Thất Thất thật là có điểm không tin con mắt mình, rõ ràng vừa mới còn bá đạo như vậy, thế nhưng sẽ nghe lời? Anh ta đúng là thay đổi nhanh như gió? Bất quá, hai người bọn họ lớn lên thật giống nhau, quả nhiên là cha con, không chỉ có tướng mạo, ngay cả lời nói cũng giống nhau.... "A...." Cô nhẹ giọng cười. Nếu cô và Mặc Tử Hàn không phải gặp nhau như vậy, nếu như bọn họ mến nhau bình thường, bình thường kết hôn, bình thường sinh ra Thiên Tân, cũng có cuộc sống bình thường, như vậy nhất định sẽ là một gia đình ấm áp đi? Không tự chủ cô lại chau mày, lộ ra khuôn mặt u sầu. Hạnh phúc như vậy, hẳn là..... Cũng chỉ có thể tồn tại ở trong ảo tưởng..... Âm thầm hít sâu, đem đau đớn trong lòng đè xuống, sau đó cởi quần áo ẩm ướt trên người mặc vào dục bào. Ba phút đồng hồ sau "Tốt.... Tốt lắm!" Thanh âm Tử Thất Thất có chút lúng túng. Mặc Tử Hàn và Mặc Thiên Tân đồng thời xoay lại, nhìn áo choàng trên người cô cùng kinh ngạc sửng sốt. "Phốc.... Ha ha ha.... Mẹ mẹ cười chết con.... Ha ha ha.... Mẹ mặc cái kia là cái gì? Ha ha ha ha....." Mặc Thiên Tân không nhịn được cười to. "Khụ!" Mặc Tử Hàn ho nhẹ một tiếng, tay không khỏi che lại miệng mình, nhẫn nại đem tiếng cười hóa thành ho khan, "Khụ.... Khụ.... Khụ...." Khuôn mặt Tử Thất Thất vì tức giận mà tái xanh. "Có cái gì buồn cười? Ta muốn mặc như vậy đấy thì sao? Còn không phải là bị còng tay... Ngừng cho ta, ngừng, ngừng, không cho phép!" Tử Thất Thất buồn bực, không phải là một tay áo không có mặc vào thôi sao? Không phải là có loại phong tục tập quán dân tộc theo phong cách này sao? Có cần cười thành như vậy không? Chỗ nào buồn cười? Bọn họ có hiểu cái gì gọi là nghệ thuật hay không? Cái gì gọi là tính cảm? Hơn nữa đây đều là lỗi Mặc Tử Hàn, tay hai người bị khóa chung một chỗ, cánh tay kia căn bản là không mặc vào được chứ sao. Tức giận! Tức giận! Tức giận! "Aha ha ha.... Mẹ, mẹ đem cái tay áo kia khoác lên vai, cũng có thể đi diễn vai Dương Quá rồi!" Mặc Thiên Tân vừa nói, vừa ngừng cười, hơn nữa còn giả bộ nũng nịu, khóc không ra nước mắt nói, "Quá nhi, tay của ngươi.... Tay của ngươi sao lại như vậy? Mau.... Mau để cho cô cô nhìn xem!" Tử Thất Thất đổ mồ hôi! "Mặc Thiên Tân!" Cô đột nhiên kêu to tên cậu, tức giận nói, "Tiểu tử thúi, ngươi muốn ăn đòn có phải hay không?" Vừa nói cô liền quơ lấy thiết quyền! "Mẹ, con sai rồi, con sai rồi, con không cười, mẹ đừng tức giận, con đi đây, con đi...." Mặc Thiên Tân kinh hoảng nói, nhanh như chớp liền chạy ra khỏi phòng ngủ. Nháy mắt, toàn bộ căn phòng chỉ còn lại có cô nam quả nữ hai người. Không khí xấu hổ bắt đầu lan tràn..... Hai mắt Mặc Tử Hàn lại một lần nhìn chằm chằm Tử Thất Thất, vừa mới chứng kiến hai mẹ con bọn họ ồn ào, nhìn hai người vui vẻ trước mặt, không tự giác nghĩ nếu như anh cũng gia nhập với bọn họ, có thể hay không vui vẻ giống vậy? Có thể hay không càng thêm vui vẻ? Có điểm hâm mộ bọn họ, hâm mộ bọn họ có thể mỉm cười trong sáng như vậy. Mà anh lại có bao nhiêu năm không có cười xuất phát từ nội tâm? "Này, anh làm gì mà cứ nhìn tôi vậy, tôi van xin anh không nên hơi một tí lại nhìn chằm chằm tôi, không tốt chút nào?" Tử Thất Thất xấu hổ không nhìn vào anh. "Cô là người phụ nữ của tôi, tôi nhìn cô thì có gì không thể sao?" Anh đúng lý hợp tình. "Ai là người phụ nữ của anh, tôi mới không phải!" "Giường cũng đã trải qua, con cũng sinh, vậy còn không phải người phụ nữ của tôi sao?" "Cho dù là vậy, tôi cũng không phải người phụ nữ của anh!" "Vậy muốn thế nào.... Cô mới có thể trở thành phụ nữ của tôi? Chạm đến tâm của cô sao?" Tâm? Tử Thất Thất! "Tim của tôi đã sớm chết!" "Phải không? Tôi đây sẽ làm cho trái tim đã chết của cô kia một lần nữa sống lại!" Mặc Tử Hàn tràn đầy tự tin nói, thật giống như đó bất quá chỉ là một chuyện nhỏ. "Anh...." Tử Thất Thất nhìn chằm chằm anh lập tức nói sang chuyện khác, "Tôi không muốn đàm luận vấn đề này với anh nữa, có thể cho tôi mượn điện thoại di động không, tôi muốn gọi điện thoại!" "Cô muốn gọi cho ai?" Mặc Tử Hàn lạnh hỏi.
|
Chương 89: Phương Lam đến thăm, ta muốn gặp Bách Hiên
"Tôi nói anh cũng không biết! Hốc mắt Mặc Tử Hàn khẽ buộc chặt, không hiểu sao có chút khó chịu. "Là đàn ông hay là phụ nữ?" Anh thay đổi phương thức hỏi nhưng lại hoàn toàn không phát hiện khi mình nói ra lời này có một loại đố kị đang lan tràn. "Là một cô gái." Tử Thất Thất trả lời. Kỳ quái! Tại sao điệu bộ anh ta thật giống như bạn trai cô? Tại sao muốn hỏi cái chuyện này? Rốt cuộc tâm lý anh ta nghĩ đến cái gì? Mặc Tử Hàn nghe được câu trả lời của cô, tâm nháy mắt yên tĩnh. Đi nhanh đến đầu giường, sau đó cầm lấy di động trên tủ đầu giường xoay người đưa cho cô. Tử Thất Thất nhận lấy điện thoại di động, lập tức xoay người đưa lưng về phía anh, ngón tay cái nhanh chóng nhấn một chuỗi con số. Đưa điện thoại di động đặt ở bên tai, đợi kết nối.... "Alo, nghe đây, xin hỏi ai đó?" Trong điện thoại di động truyền đến thanh âm tức giận của Phương Lam. "Là tớ!" Tử Thất Thất xấu hổ trả lời. "Thất Thất?" Thanh âm Phương Lam nháy mắt chuyển biến, kinh ngạc nói, "Làm sao cậu không gọi bằng điện thoại của mình? Đây là điện thoại của ai?" "Điện thoại của tớ mất rồi, mà cái điện thoại này là của người qua đường giáp, cho nên cậu không cần để ý!" Nếu nói đến nguyên nhân, cũng là bởi vì trong lúc Mặc Tử Hàn khiêng cô, bất hạnh từ trong túi tiền rớt. "Người qua đường giáp? Nha....... Có chút kỳ lạ a?" Phương Lam giả vờ không biết chuyện. "Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa!" "A, tốt lắm, cậu nói, cậu gọi điện tìm tớ làm gì?" "Thứ nhất, tớ muốn nói cho cậu biết, tớ đã đến Anh quốc rồi, thứ hai, tớ nói cho cậu biết, tớ đã gặp Mặc Tử Hàn, thứ ba....." Cô đột nhiên dừng lại. "Thứ ba làm sao? Cậu nói a!" Chân mày Tử Thất Thất khẽ chau lên, gương mặt bình tĩnh, nhẹ giọng nói, "Thứ ba, Bách Hiên anh ấy hiện tại bị cha anh ấy nhốt ở nhà, khi mà chúng tớ đi có chút chuyện xảy ra, cho nên tớ rất lo lắng anh ấy, nếu cậu có thời gian có thể hay không đến Bách gia xem anh ấy giúp tớ, nếu anh ấy có rãnh rỗi thì gọi điện cho tớ, đương nhiên có chuyện cũng phải gọi cho tớ!" "Đương nhiên có thể!" "Cám ơn!" "Còn khách khí với tớ nữa? Nếu cậu còn nói cám ơn với tớ lần nữa, từ nay về sau cũng đừng tìm tớ!" "A........." Tử Thất Thất cười khẽ. Trên thế giới này, ngoại trừ thân nhân, đây là bạn duy nhất của cô, từ nhỏ đến lớn vẫn là bạn tốt nhất........ "Đúng rồi Thất Thất, vừa nãy cậu nói cậu gặp Mặc Tử Hàn? Cậu..... Không có sao chứ?" "Yên tâm, tớ không sao!" "Đừng cậy mạnh, bất quá, tớ tin cậu có thể chiếu cố tốt chính mình!" "Đó là đương nhiên!" "Vậy cứ như thế, sẽ liên lạc lại!" "Được!" Đối thoại ngắn gọn vài cậu, tâm Tử Thất Thất lại đột nhiên tuôn ra dũng khí cao vạn trượng. Từ bảy năm trước trong lần khởi tử hồi sinh, cô nhìn Phương Lam chạy ào vào Bách gia, gục khóc trong ngực cô, toàn thân sợ hãi run rẩy, cô liền tỉnh ngộ, cũng từ khi đó quyết định, cô sẽ không bao giờ làm người quan tâm mình thương tâm rơi lệ nữa, cô sẽ không bao giờ bởi vì chuyện của mình mà làm người quan tâm cô thương tâm khóc lóc, cho nên.... cô nhất định sẽ chiếu cố tốt bản thân, nhất định.... Nắm thật chặt điện thoại, sau đó xoay người trả lại cho Mặc Tử Hàn, nhưng khi nhìn thấy anh thì không khỏi cả kinh. Sắc mặt Mặc Tử Hàn như tờ giấy nhìn cô, hai mắt lạnh như băng ẩn dấu sát khí, rất rõ ràng là đang tức giận. "Cô vừa gọi cho phụ nữ?" Anh hỏi. "Đúng vậy a, tôi gọi cho cô gái!" "Nhưng mà cô cũng đang quan tâm đến đàn ông!" Bách Hiên! Cái tên này anh rõ ràng nghe được, hơn nữa cũng nghe được câu nói quan tâm của cô, còn có cảm giác lo lắng. Cô gái này, lại dám quan tâm người đàn ông khác ngay trước mặt anh. Đáng chết! Tử Thất Thất khó hiểu nhìn anh, "Tôi quan tâm đàn ông thì thế nào?" "Tôi không cho phép!" Mặc Tử Hàn ra lệnh. "Anh dựa vào cái gì không cho phép!" "Chỉ bằng cô là phụ nữ của tôi, mà tôi mới là người đàn ông của cô!" "Tôi vừa rồi đã nói, tôi không phải phụ nữ của anh, xin anh đừng tự ý làm chủ cho là tôi thuộc về anh!" "Cô đã nói vậy thì hiện tại tôi sẽ làm cho cô thuộc về tôi!" Mặc Tử Hàn nói xong lại đột nhiên đem cô áp đảo trên giường. "Anh muốn làm gì?" Tử Thất Thất kinh hoảng giãy dụa, "Anh đừng đụng vào tôi, anh không phải đã nói tối nay anh sẽ không bắt buộc tôi sao?" "Tôi đổi ý rồi!" Anh nói xong liền gỡ bỏ cái áo tắm cổ quái trên người cô. Hai tay Tử Thất Thất không cách nào ngăn cản lực đạo của anh, mà anh giống như là một con sư tử hung bạo mạnh mẽ, bất chấp hết thảy chỉ muốn đoạt lấy cô. "Mặc Tử Hàn" Tử Thất Thất hét lớn tên anh, rít gào chất vấn, "Anh tại sao tức giận? Tôi quan tâm người đàn ông khác với anh có quan hệ gì? Anh chẳng lẽ thích tôi sao?" Trong nháy mắt, Mặc Tử Hàn đình chỉ tất cả động tác, khiếp sợ trừng lớn hai mắt nhìn khuôn mặt cô. Thích? Thích cô? Đây không phải lần đầu tiên anh nghe được lời chất vấn như vậy, lúc trước Kim Hâm cũng nói với anh như thế, nhưng tâm tình anh khi đó với bây giờ hoàn toàn bất đồng. Chẳng lẽ anh thật sự thích cô gái này? Bằng không, tại sao anh tức giận? Tại sao anh ghen tị như vậy? Không! Không đúng! Anh không thích cô gái này, anh chỉ muốn đoạt lấy cô ta, chỉ là muốn cô ta thần phục anh, chỉ không muốn người khác đụng vào cô ta, cũng không muốn cô ta quan tâm người khác, anh chẳng qua là..... muốn độc chiếm cô ta. "A....." Anh cười khẽ, sau đó lạnh lùng nói, "Đừng tự mình đa tình, cô cho rằng tôi sẽ thích cô sao? Chỉ bằng cô? A...." Anh lại cười khẽ một tiếng, mang theo ý châm chọc, nói tiếp, "Cô chẳng qua là con rối của tôi mà thôi.... Hiểu chưa?" Con rối? Tâm Tử Thất Thất dường như chìm xuống đáy hồ, vừa lạnh vừa đau.... Vừa rồi ở trong phòng tắm, cô có suy đoán anh có phải hay không thích cô, cho nên mới đuổi tận cùng không buông cô, nhất định phải bắt được cô, cũng bởi vì nghi vấn, cho nên cô mới lựa chọn mượn điện thoại của anh mà không phải dùng điện thoại Mặc Thiên Tân gửi một tin nhắn cho xong,vì chứng thật tâm anh ta đối với mình, cô mới dùng thủ đoạn nhỏ này, cố ý chọc giận anh ta, nhưng.... kết quả cô cũng chỉ là món đồ chơi của anh ta.... Thật khờ..... Thật khờ....... Cô chờ mong cái gì? Lòng cô rung động cái gì? Cô đang ngây ngốc ảo tưởng cái gì? Thật khờ....... Thật khờ........ Thật sự là ngu........ Đàn ông đều như thế, cô không phải đã rõ sao? Vậy mà thiếu chút nữa lại nhảy vào, may mắn.... May mắn...... Cũng không có lún quá sâu, chẳng qua hơi suy đoán một chút, bất quá, trái tim vẫn là có chút đau. "A....." Cô cũng đột nhiên cười châm chọc. "Cô cười cái gì?" Mặc Tử Hàn nhíu mày. "Không có gì, tôi cười chính mình mà thôi....." "......" Mặc Tử Hàn nhìn mặt cô, nét mặt bây giờ cùng với lúc nãy hoàn toàn không giống nhau, giống như bị bịt kín một tầng đau đớn nồng đậm.... ※※※ Đài Loan Biệt thự Bách gia. Phương Lam đứng ở trước cửa lớn, nhìn căn biệt thự màu trắng hoa lệ bên trong, khóe miệng bỗng nhẹ nhàng phiến lên chút tươi cười. Sải bước đi vào, được người giúp việc dẫn tới thư phòng lầu hai. “Rầm, rầm, rầm!” Người giúp việc gõ cửa phòng. "Vào đi!" Bên trong truyền đến thanh âm xanh ngắt. Người giúp việc mở cửa phòng ra, khẽ cúi đầu tránh đường. Phương Lam sải bước đến trước bàn đọc sách, nhìn Bách Vân Sơn ngồi trên ghế. "Cô là?" Bách Vân Sơn ngẩng đầu lên, khẽ nhìn mày nhìn cô. "Tôi tên là Phương Lam, là nhân viên khách sạn Rich!" Phương Lam vô cùng thành thạo giới thiệu bản thân. "Nhân viên? Cô tới đây có chuyện gì?" Ông lạnh giọng hỏi. "Tôi tới tìm Bách Hiên!" Bách Hiên? Bách Vân Sơn bắt đầu đánh giá cô gái trước mắt này. Cặp mắt trong suốt, cái mũi khéo léo, lông mi cong thanh tú, đôi môi không quá mỏng, cả người nhìn tràn đầy sức sống, trong lúc đó nhăn mày hay cười đều lộ ra một loại độc hữu thần bí. "Cô tìm nó có chuyện gì? Nếu là chuyện làm ăn có thể trực tiếp nói với tôi!" "Tôi tìm anh ấy là có việc riêng!" Phương Lam trả lời ngay. "Việc riêng? Việc riêng gì?" Bách Vân Sơn truy vấn. "Chủ tịch Bách đừng hiểu lầm, tôi nói việc riêng không phải là chuyện quan hệ tình cảm, xem ra nói thẳng ra tốt hơn, là Tử Thất Thất nhờ tôi hỏi thăm sức khỏe Bách Hiên, cho nên xin ngài cho tôi gặp anh ấy một lần được chứ?" Phương Lam không chút giấu diếm nói, khóe môi nhếch lên nụ cười nghề nghiệp, làm cho người ta đoán không ra cô đang nghĩ gì. Mà Bách Vân Sơn vừa nghe đến cái tên Tử Thất Thất, chân mày nháy mắt nhăn lại, một bộ tức giận. "Nếu vậy thì mời cô trở về, Hiên nhi hiện tại không tiện gặp khách!" "Không tiện?" Phương Lam lặp lại, sau đó trực tiếp nói, "Tôi nghĩ không phải anh ấy không tiện mà là không thể đi ra gặp tôi đi?" "Cô....." Bách Vân Sơn tức giận. "Chủ tịch Bách đừng tức giận, ngài yên tâm, tôi tới đây tuyệt không có ác ý, mà bản thân tôi cũng giống ngày kiên quyết, kiên định, mãnh liệt phản đối Thất Thất với Bách Hiên ở cùng một chỗ!"
|