Cha Tới Rồi Mẹ Chạy Mau!
|
|
Chương 90: Bảo bối Tử Thất Thất nhà ta, tuyệt đối sẽ không cho ngươi
Nghe cô nói vậy, Bách Vân Sơn càng thêm cau mày. Từ lúc cô ta vừa bước vào, nụ cười trên mặt chưa từng thay đổi, hơn nữa thái độ nói chuyện cũng là nhất mực giữ lễ làm cho người ta tìm không ra một khuyết điểm, nhưng cũng bởi vì những cử chỉ này làm cho tim của ông có chút bất an. Cô ta rốt cuộc là ai? Chỉ là một công nhân viên nho nhỏ sao? "Nếu cô cũng phản đối bọn họ, vậy tại sao còn muốn tới nơi này? Cô tới đây là có mục đích gì?" Ông bất an chất vấn. "Tôi không phải đã nói rồi sao? Là Tử Thất Thất để tôi tới đây hỏi thăm sức khỏe Bách Hiên, ngài cũng biết bản thân cô ấy không ở trong nước, cho nên tôi mới có thể xuất hiện ở đây!" Phương Lam mỉm cười trả lời. "Chỉ là xem thôi sao?" "Đương nhiên cũng sẽ nói vài lời, đây không phải là quá trình thiết yếu sao?" "Vậy... Cô muốn nói gì với Hiên nhi?" "Chủ tịch Bách, ngài cần gì phải hỏi rõ ràng như vậy? Ngay từ đầu tôi đã nói qua là việc riêng rồi, đương nhiên là một chút không thể nói cho người khác, bất quá tôi có thể nói rõ ràng cho chủ tịch Bách biết, sau khi tôi gặp Bách Hiên, con của ngài nhất định sẽ có điều thay đổi, có lẽ sẽ tỉnh lại, trở thành đứa con ngoan kỳ vọng của ngài, tôi nghĩ.... ngài cũng không phải là muốn giam giữ anh ta cả đời vậy chứ? Hơn nữa, tôi cho rằng ngài rất rõ tính tình con mình, anh ta mặc dù là một người ôn nhu thể thiếp (quan tâm hòa nhã), nhưng là khi mà trở nên ương ngạnh.... dù có bao nhiêu con ngựa kéo cũng không trở lại, cho nên vì ngài, vì anh ta, cũng vì tôi, còn có Tử Thất Thất đang ở nước Anh xa xôi, ngài sao không để tôi đi gặp anh ta, tự mình làm việc này?" Phương Lam có thể nói thiện biến thành thao thao bất tuyệt làm cho tâm người ta lại dao động. Bách Vân Sơn nhìn chằm chằm nụ cười nghề nghiệp của cô, hốc mắt khẽ nhíu chặt muốn thử nhìn thấu nội tâm của cô, nhưng mà khuôn mặt tươi cười của cô được che đậy quá hoàn mỹ, căn bản không cách nào khám phá. "Chủ tịch Bách, ngài không muốn để tôi gặp Bách Hiên sao? Nếu ngài cần thời gian suy nghĩ, vậy thì để ngài mai tôi quay lại!" Phương Lam theo sát không nghỉ đặt câu hỏi làm cho nội tâm Bách Vân Sơn càng ngày càng dao động. Rốt cuộc để cô ta gặp Hiên nhi hay không đây? Nếu những lời cô ta là thật, vậy thì có lẽ là một chuyện tốt, nhưng mà cô ta có nắm chắc sẽ thuyết phục được Hiên nhi? Hơn nữa cô gái này làm cho ông có loại cảm giác không tin được. Nhưng là.... nếu Hiên nhi vẫn tiếp tục như vậy đối với ông chính là việc nghiêm trọng nhất, vậy thì.... không bằng thử một phen? Hai mắt Phương Lam nhìn chằm chằm vào mặt của ông, từ biểu tình trong mắt đã nhìn ra ông hạ quyết tâm. "Chủ tịch Bách, ngài đã nghĩ kỹ chưa?" Cô đột nhiên hỏi. Bách Vân Sơn không khỏi cả kinh. Cô ta vậy mà có năng lực nhìn ra tâm tư của ông, lực quan sát của cô gái này không ngờ tốt như vậy. Người như vậy, lại chỉ làm một nhân viên nho nhỏ cho khách sạn nhà bọn họ? "Đúng vậy, tôi đã nghĩ kỹ, cô đi gặp nó, người ở ngoài sẽ dẫn đường cho cô!" "Cám ơn!" Phương Lam mỉm cười, hướng về phía ông khom lưng chín mươi độ, sau đó nhanh chóng đứng thẳng đi ra khỏi phòng. .... Vẫn là người giúp việc cũ đưa cô vào, lại lần nữa đưa cô tới phòng Bách Hiên. Lần này cũng không có gõ cửa mà là trực tiếp mở cửa phòng ra, giống như sớm đã biết người ở bên trong căn bản là sẽ không đáp lại. Phương Lam bước vào trong phòng, nụ cười nghề nghiệp trên mặt nháy mắt biến mất. Cô đi nhanh tới bên giường, buông mắt nhìn Bách Hiên nhắm mắt nằm ở trên giường. Chẳng qua mới qua một ngày thôi, sắc mặt anh đã tiều tụy đến trắng bệch, đôi môi nứt nẻ, nói vậy nhất định là đang tuyệt thực đi? Vậy mà lại dùng phương pháp kém cỏi như vậy. "Này! Bách tổng, tôi tới gặp anh rồi!" Cô cúi đầu, hướng về phía mặt anh vui vẻ nói. Bách Hiên nghe được thanh âm quen thuộc, lông mi dài run rẩy sau đó từ từ mở hai mắt ra, nhìn khuôn mặt rực rỡ ánh mặt trời ngàn năm của Phương Lam. "Sao cô lại tới đây?" Anh vô lực hỏi. "Tôi không phải đã nói rồi sao? Tôi tới gặp anh!" "Gặp tôi?" Bách Hiên lại nhắm hai mắt, nhẹ giọng nói, "Trở về đi!" "Hả??? Làm sao vậy? Tôi là có thiện ý ghé thăm người thích tự ngược này, làm sao anh có thể đối đãi với tôi như vậy chứ? Thật là làm cho người thương tâm a!" Cô cùng với Mặc Thiên Tân giống nhau, vừa mở miệng liền theo thói quen tổn hại người. Nhưng là..... Bách Hiên trầm mặc nhắm hai mắt, giống như một người chết, không có một chút sinh khí, trừ hô hấp.... "Ai...." Phương Lam thở dài thật sâu, lạnh lùng mở miệng nói, "Anh thích Thất Thất đến như vậy sao? Thích đến nỗi tự làm khổ mình??" Bách Hiên đột nhiên mở hai mắt, kiên định nhìn cô. "Nếu anh thật sự thích cô ấy, vậy đứng lên đi, đừng nằm ở trên giường nữa, dùng thực lực của mình đem cô ấy đoạt lại từ trong tay Mặc Tử Hàn!" Cô không ngừng kích thích anh. Chân mày Bách Hiên phút chốc nhăn lại, phẫn nộ nói," Nếu tôi có thể đứng lên, tôi đã sớm đi Anh quốc rồi, nếu không phải bị ba tôi tiêm thuốc, tôi đã sớm...." "Đừng có kiếm cớ!" Phương Lam cắt đứt lời anh, giận dữ châm chọc nói, "Cho dù thân thể của anh bị cha anh tiêm thuốc, cho dù toàn thân anh không thể nhúc nhích, nhưng mà không phải anh còn cái đầu sao? Chẳng lẽ đầu của anh lớn lên là để cho đẹp mắt? Là để người ta thường thức sao? Anh sao không dùng cái đầu anh tuấn này hảo hảo nghĩ biện pháp? Tỷ như.... Trước thỏa hiệp với ba, sau đó lại len lén đuổi theo.... Bằng không thì giả chết để ba mềm lòng..... Nếu không nữa thì dùng miệng lưỡi ba tấc về buôn bán của anh, không sợ người khác làm phiền thuyết phục cha mẹ của anh.... Những thứ này không phải đều là phương pháp sao? Tôi thấy người nào so với anh nằm nơi này không chết không sống cũng mạnh hơn gấp trăm lần!" "Ai...." Cô đột nhiên than thở, lắc đầu nói, "Vốn tôi còn tưởng chẳng qua anh chỉ hơi ngốc, nhưng mà hiện tại tôi mới thấy, thì ra Bách tổng của khách sạn Rich là máy bay chiến đấu ngu ngốc, tên lửa ngu ngốc, Hàng không mẫu hạm ngu ngốc!" Bị cô mắng chửi thông suốt, Bách Hiên vừa tức vừa giận đồng thời cũng có chút tỉnh ngộ. Mặc dù phương thức nói chuyện của cô làm cho người ta khó tiếp nhận, nhưng mà trải qua việc bị cô nói như vậy, anh thậm chí có cảm giác mình thật ngu ngốc. Tại sao chuyên đơn giản như vậy anh không nghĩ tới chứ? Bất kể là biện pháp gì, mặc kệ có thể thành công hay không, cứ thử mới biết được không phải sao? Tại sao anh lại ngây ngốc nằm ở chỗ này? "A...." Anh cười khẽ, cười chính mình ngu xuẩn. "Xem ra, anh đã thông suốt rồi!" Phương Lam hài lòng gật đầu. Bách Hiên nhìn khuôn mặt rực rỡ ánh mặt trời của cô, nói, "Cám ơn!" "Đừng, ngàn vạn lần đừng, anh ngàn vạn lần đừng cám ơn tôi, tôi chỉ là nhận ủy thác của người mà làm việc thôi!" "Nhận ủy thác của người khác?" Bách Hiên nghi hoặc, "Đúng vậy a, là Thất Thất gọi điện, bảo tôi tới xem anh thế nào, tôi không thể nói cho cô ấy biết anh bị giam trong phòng mình, bị tiêm thuốc tê liệt, không ăn không uống không ngủ, một bộ dáng sắp chết đi? Tôi không muốn cô ấy lo lắng cho anh, càng không muốn cô ấy vì anh mà thương tâm!" Khuôn mặt thống khổ cùng nước mắt của Thất Thất, cô đã nhìn đủ tồi, đời này không muốn phải nhìn thêm lần nữa. "Dĩ nhiên, mặc dù cô ấy không thích anh, nhưng mà nếu anh chết, cô ấy nhất định sẽ vì anh mà khóc!" "A..." Bách Hiên cười khẽ, "Như vậy không tồi!" "Ngu ngốc, vậy thì có cái gì tốt, cho dù cô ấy khóc, anh cung không nhìn thấy vì anh đã chết!" Phương Lam tức giận oán trách. "Cô nói cũng đúng!" "Chính thế, cũng không nhìn xem Phương Lam là ai, bất quá...." Cô ngừng lại, sau đó nghiêm túc nói, "Anh cũng ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, mặc dù tôi tới thăm anh, khuyên bảo anh, dỗ dành anh nhưng lập trường cá nhân tôi rất rõ ràng, tôi kiên quyết, kiên định, mãnh liệt không đồng ý cho Thất Thất ở cùng một chỗ với anh, cho nên bảo bối Thất Thất nhà tôi, tuyệt đối sẽ không cho anh, tôi tuyệt đối sẽ không cho cô ấy ở cùng với anh!" Bách Hiên nhìn cô, không khỏi có chút kinh ngạc!!! Lời như vậy, anh đã từng nghe qua, Mặc Thiên Tân cũng nói như vậy. "Vì sao?" Anh bỗng nhiên hỏi. "Nguyên nhân.... Không thể nói cho anh biết, bởi vì đó là một bí mật!" "A.... Cô nói giống hệt Thiên Tân, rốt cuộc hai người đang có kế hoạch gì? Các người muốn giao Thất Thất cho Mặc Tử Hàn sao?" "Đây là chuyện của chúng tôi, anh đừng hỏi nhiều, tóm lại anh phải mau chóng khỏe lại, nếu muốn đoạt Thất Thất về, sẽ phải có một thân thể khỏe mạnh, ít nhất không phải nằm ở nơi này giương mắt nhìn, như vậy.... Hôm nay nói tới đây, tôi muốn về báo cáo với Thất Thất, tạm biệt!" Phương Lam dứt lời liền lập tức xoay người đi ra khỏi phòng. Bách Hiên nhíu chặt đôi mày, anh nhìn lên trần nhà, đột nhiên mở miệng. "Tôi cảm thấy rất kì quái, cô vì sao vẫn đi theo bên người Thất Thất, rõ ràng với trình độ học vấn của cô có thẻ tới địa phương tốt hơn làm việc, nhưng là cứ tới một công ty tầm thường chúng tôi làm một nhân viên nhỏ nhoi, hơn nữa cô rất ít bộc lộ cảm xúc, cho dù tiếp xúc chỉ có một biểu hiện trên mặt, chính là cái nụ cười dường như đã sớm đặt ra, thế nhưng chỉ khi đối mặt với Thất Thất, cô mới có thể bộc lộ ra chính mình, cũng chỉ có Thất Thất nhờ cậy cô, cô mới có thể hoàn thành hoàn mỹ, lúc nào cũng vây quanh Thất Thất, cuộc sống của cô giống như chỉ có một mình Thất Thất.... Tại sao phải như vậy chứ? Chẳng lẽ cô.... Thích cô ấy?"
|
Chương 91: Im lặng là vàng, quyết định không cùng hắn nói chuyện
"Thích?" Cước bộ Phương Lam bỗng nhiên dừng lại, hơi hơi quay đầu nhìn anh cười nói: "Tôi dĩ nhiên thích cô ấy, Thất Thất chính là bạn tốt nhất của tôi!" "Ý tôi không phải như vậy!" Bách Hiên chăm chú. "Vậy anh nói là có ý gì? Chẳng lẽ anh cho rằng tôi đối với Thất Thất là giống cái loại tình cảm yêu say đắm như anh sao? Đừng nói giỡn, tôi là một cô gái!" "Cô gái thì thế nào? Nếu không phải vì nguyên nhân này, tôi thật không nghĩ ra được cô tại sao lại đối đãi với cô ấy như thế, nếu chỉ là một người bạn tốt thì có phải cô làm có chút quá mức hay không?" Quả thực có thể nói, cô vì Tử Thất Thất có thể vượt lửa qua sông, có thể không chút nào thương tiếc hiến dâng sinh mạng bản thân ra, bạn tốt như vậy, có tồn tại sao? Phương Lam nghe vậy, hờ hững quay đầu trở lại, từng bước tiến lại cánh cửa, đưa tay nắm lấy tay cầm, vừa mở ra vừa nói: "Tôi với Thất Thất có quan hệ thế nào anh không thể tưởng tượng, cho nên anh cũng không cần suy đoán, suy nghĩ tốt chuyện của mình đi, tạm biệt!" Cô nói xong, cánh cửa cũng mở ra, cặp chân thon dài đi ra khỏi căn phòng. "Két!" Bách Hiên tai nghe âm thanh cửa phòng bị đóng lại, hai mắt cũng khép lại. Bất quá, cho dù chỉ có một mình chiến đấu, anh cũng không muốn vứt bỏ cô gái Tử Thất Thất này, anh muốn cô, muốn tìm được cô, muốn cùng cô sống chung một chỗ. "Thất Thất....." Anh nhẹ giọng lẩm bẩm, khóe miệng giương lên một tia cười khổ. ※※※ Luân Đôn nước Anh. Khách sạn Sáng sớm ngày thứ hai Thời điểm trời còn chưa sáng, Mặc Tử Hàn mở cặp mắt hẹp dài của mình ra. Khẽ quay đầu liền nhìn đến Tử Thất Thất ngủ bên cạnh, rõ ràng tối hôm qua nói có chết cũng không chịu nhắm mắt lại, nhưng là khi toàn bộ gian phòng đều yên tĩnh, cô cũng rất nhanh tiến vào mộng đẹp, tựa hồ là bởi vì lệch giờ cùng với quan hệ quá mức mệt nhọc, cho nên ngủ đặc biệt sâu, thậm chí một động tác nghiêm chỉnh buổi tối cũng không có thay đổi. Mặc Tử Hàn nhìn khuôn mặt lúc ngủ của cô, khóe miệng không tự giác lộ ra một chút ý cười. Trải qua sự kiện tối qua, cô có vẻ có chút quái dị, biểu tình cùng hành động không giống với trước kia, biến thành cực kỳ im lặng. Chẳng lẽ, cô đối với chuyện anh có thích cô không có điểm mong đợi? Chẳng lẽ, cô gái này kỳ thật đã thích anh? Không ngừng suy nghĩ miên man, tay cũng không tự giác vươn ra, nhẹ nhàng vuốt ve hai má của cô, cuối cùng ngón tay dừng ở trên môi mỏng phấn hồng của cô, thân thể cũng không tự giác động, từ từ đè lên thân thể cô, hôn lên môi cô. Lúc ban đầu là nhẹ nhàng đụng vào..... Áp vào trên môi mềm mại của cô, khẽ cọ xát, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp, sau đó dùng đôi môi của mình nhẹ nhàng ngậm cánh môi của cô, càng thêm xâm nhập, chỉ là hôn ngây ngô đơn giản. Tiếp theo, anh dùng tay nhẹ nhàng đẩy môi cô ra.... Cái lưỡi từ từ thăm dò vào trong miệng của cô, giống như là tên trộm xuất hiện lúc nửa đêm, lén lút, dè dặt, sợ làm cô tỉnh, thỉnh thoảng chọc ghẹo cái lưỡi ngủ say của cô, đụng vào lưỡi cô, quấn quanh lưỡi cô. Cuối cùng, anh đột nhiên dữ dội, bắt đầu hút hết thảy trong miệng cô.... Dùng sức hấp thụ ngọt ngào của cô, cũng đồng thời hút lưỡi của cô, bao vòng quanh đầu lưỡi của cô tiến vào trong miệng của mình, răng nhẹ nhàng cắn, cọ xát cũng biến thành càng ngày càng kịch liệt, hận không thể đem đầu lưỡi của cô ăn vào bụng của mình, liền nuốt sống cả người cô vào bụng. Mặc Tử Hàn thừa dịp khi cô còn chưa có tỉnh, không ngừng hôn, không ngừng vỗ về chơi đùa, ngay cả chính anh cũng không biết, tại sao thích hôn cô như vậy, tại sao mê luyến môi cô như vậy, rõ ràng từ trước tới nay anh chưa bao giờ để cho người khác đụng vào môi của anh, mà anh cũng sẽ không cùng phụ nữ hôn môi, nhưng mà hiện tại.... Thật giống như nghiện, không cách nào dừng lại..... "Két!" Đột nhiên vang lên thanh âm cửa phòng bị mở ra, Mặc Thiên Tân dụi mắt đứng ở cửa phòng, mơ mơ màng màng nói, "Mẹ, rời giường, đi làm kẻo muộn!" Đi làm? Mặc Tử Hàn rời khỏi môi Tử Thất Thất, kinh ngạc quay đầu nhìn Mặc Thiên Tân đứng ở cửa. Nó.... Đây tuyệt đối là cố ý. Mà Mặc Thiên Tân nhìn Mặc Tử Hàn đang đè lên mẹ vẫn ngủ say, trong nháy mắt trừng lớn hai mắt, thanh tỉnh vạn phần. "Ba, ba đang làm gì? Là đang đánh lén mẹ sao? Đây cũng không phải là chuyện quân tử nên làm a!" Cậu đột nhiên biến chuyển 180°, tinh thần sáng láng hỏi. Hai mắt Mặc Tử Hàn lạnh lùng nhìn cậu, thấp giọng ra lệnh, "Đi ra ngoài!" "Con không muốn!" Mặc Thiên Tân kiên quyết. Chân mày Mặc Tử Hàn chau lại, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm cậu. Thân thể Mặc Thiên Tân run lên, biết anh hiện tại rất tức giận, dù sao đánh lén người chưa thỏa mãn sẽ nổi nóng, tánh khí táo bạo, nhưng mà cậu không thể bỏ lại mẹ a, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? "Uh...." Tử Thất Thất bỗng nhiên khẽ ngâm lên tiếng, chân mày chau lên, tựa hồ giống như sắp từ trong mộng tỉnh lại. Mặc Tử Hàn nhìn khuôn mặt vẫn mệt mỏi như trước của cô, đột nhiên tầm mắt chuyển dời đến trên người Mặc Thiên Tân, nhỏ giọng bá đạo nói, "Ta chưa làm cái gì hết, con đi ra ngoài cho ta, để cô ấy ngủ thêm một lát!" Mặc Thiên Tân khẩn trương nhìn anh, không khỏi có chút kinh ngạc. Ba bắt đầu quan tâm mẹ? Này xem như một loại tiến bộ sao? "Dạ, con biết rồi!" Tâm tình cậu rất tốt gật đầu, sau đó nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Mặc Tử Hàn nhíu mày quay đầu lại, nhìn khuôn mặt vẫn đang ngủ của Tử Thất Thất, chân mày giãn ra, hiện lên khuôn mặt tươi cười. Thật sự là ngay cả chính anh cũng cảm giác kinh ngạc! Anh vậy mà cũng biết một người, hơn nữa còn là một người phụ nữ. "A..." Anh cười nhẹ nói, "Tử Thất Thất, em rốt cuộc muốn tôi làm thế nào cho phải?" Anh nói xong, lại lần nữa khẽ hôn môi cô. "Uh...." Tử Thất Thất ngâm khẽ một tiếng, đôi môi hơi hơi rung động, nỉ non nói, "Mặc.... Mặc.... Tử.... Hàn...." Mặc Tử Hàn kinh ngạc nhìn cô! Đây đã là lần thứ ba.... Tại sao khi mà đang cô đang ngủ lại gọi tên anh? Thật muốn biết nguyên nhân, thật muốn hỏi cô.... Rốt cuộc là tại sao vậy chứ? ..... Giữa trưa Mặt trời cao cao trên đỉnh đầu, dương quang ấm áp chiếu đầy mặt đất. Tử Thất Thất nằm trên giường lớn mềm mại, ngủ đến đắc ý, ngủ đến thỏa mãn, cô mới miễn cưỡng mở mắt ra, nhưng đồng thời khi mở mắt cũng nhìn thấy khuôn mặt to lớn của Mặc Tử Hàn. Trong nháy mắt con ngươi phóng đại nhìn chằm chằm cả người anh. Kỳ quái! Anh ta cư nhiên đã rửa mặt chải đầu tốt, hơn nữa mặc trên người một bộ tây trang màu đen, cà vạt màu bạc, áo sơ mi màu trắng, đầu tóc tạo hình cũng anh tuấn. Đây là chuyện gì xảy ra? Tại sao y phục của anh ta có thể nghiêm chỉnh như vậy? Bàn tay kia của anh ta là khoác ngoài như vậy? Thì ra là thế.... Cô bỗng nhiên tỉnh ngộ! Quả nhiên anh ta có chuẩn bị chìa khóa dự bị! "Dậy rồi?" Mặc Tử Hàn nhẹ giọng nói, khóe miệng gợi lên thản nhiên. Tử Thất Thất nhìn anh, đôi môi mím chặt, bộ mặt bình tĩnh không có trả lời lời anh, thậm chí có thể nói là cố ý không trả lời. Mặc Tử Hàn thấy cô trầm mặc, chân mày không khỏi khẽ chau lên, có chút không vui. "Nếu đã dậy, vậy thì đứng lên đi!" Thanh âm của anh cũng biến thành lạnh như băng. Hai mắt Tử Thất Thất chậm rãi dời khỏi người anh, mặc dù không có bất kỳ thanh âm nào nhưng rất nghe lời ngồi dậy. Cái chăn trên người cô rơi xuống, lộ ra da thịt trơn bóng trắng nõn! "A!" Tử Thất Thất khiếp sợ hít vào một hơi, vội vàng dùng chăn che lấp thân thể của mình, sau đó hung hăng nhìn chằm chằm anh. Vì sao anh ta thì ăn mặc quần áo chỉnh tề, mà cô lại trần truồng? Áo tắm của cô đâu? Đi đâu rồi? Sẽ không phải là lúc cô đang ngủ, anh ta đã cởi ra chứ? Không phải lúc cô đang ngủ, anh ta làm chuyện gì chứ? Hơn nữa tại sao chính mình lại ngủ say? Còn có môi cô, tại sao có chút đau? Tức giận mở to miệng, vừa định chất vấn rồi lại lập tức thu lại thanh âm của mình. Chất vấn thì thế nào? Mắng anh ta thì thế nào? Sẽ chỉ làm anh ta càng vui vẻ hơn không phải sao? Câu trả lời đêm qua khiến cô rất rõ ràng, không có biện pháp cùng người đàn ông này giao tiếp, anh ta chỉ biết dựa theo phương thức của mình muốn làm cái gì thì làm cái đó, mà cô chẳng qua chỉ là con rối để anh ta thưởng thức. Được rồi.... Nếu quả thật không có cách nào, vậy hãy để cho cô đợi anh ta chơi chán rồi, nhàm chán rồi buông tha cô tốt lắm.... Cho nên, qua một đêm đã rút ra kết luận: Im lặng là vàng! Mặc Tử Hàn thấy cô lộ ra biểu tình tức giận lại lập tức nuốt trở vào, hơn nữa cặp môi mỏng lại gắt gao khép lại, một câu cũng không nói cho anh. Thật là cô gái lớn mật! "Cô cho rằng không nói lời nào, tôi sẽ không có biện pháp bắt cô nói sao?" Khóe miệng anh cười tà, đột nhiên bắt lấy tay cô, bá đạo nói, "Đi theo tôi, tôi muốn tự mình mặc quần áo cho cô!" Hả? Cái gì? Tử Thất Thất kinh hãi! Nhưng là cánh tay bị anh dùng lực kéo đi, cả thân thể trần truồng nháy mắt chui ra khỏi chăn, cũng bước chân xuống giường. Không được Cô ở trong lòng hô to!
|
Chương 92: Cha ngươi có sở thích đặc biệt, cẩn thận cẩn thận
Trời ạ! Trời ạ! Trời ạ! Tử Thất Thất dùng tay trái che ngực mình, toàn thân xích lỏa bị Mặc Tử Hàn kéo ra khỏi phòng ngủ. Cô bối rối nhìn chung quanh sợ bị người nhìn thấy, trái tim đập bùm bùm như sắp nổ tung, mà nhiệt độ cũng không ngừng tăng lên, thật giống như phát sốt. "Cô yên tâm, ở trong phòng sẽ không có người khác xuất hiện, dĩ nhiên... Máy theo dõi cũng không có cài đặt, cô không cần che che lấp lấp, không có ai thấy cô!" Mặc Tử Hàn nói xong tiếp tục lôi kéo cô đi, bất quá, muốn nói những người khác, tựa hồ trong cái phòng này đích xác còn có một.... Mặc Thiên Tân! Tử Thất Thất cả đoạn đường chạy chậm phía sau anh, hai mắt hung hăng trừng anh, thật muốn mắng to anh trứng thối, nhưng mà.... Cô cắn môi dưới, nhịn xuống xúc động của mình. .... Trong lúc thay quần áo Mặc Tử Hàn mạnh mẽ kéo Tử Thất Thất tới gian thay đồ! Gian phòng thật lớn, đèn sáng chói lọi, hai mặt tường là hai tầng mắc áo, ở trên treo nhiều loại quần áo, chính giữa gian phòng song song để năm quầy thủy tinh, chia ra để dây chuyền, khuyên tai, đồng hồ, cà vạt cùng đai lưng, mà ở đối diện mặt tường là tủ giày, hơn nữa vây quanh toàn vách tường, tổng cộng mười tầng, trên mỗi tầng đặt giày đủ loại kiểu dáng xinh đẹp. Tử Thất Thất nhìn cái gian thay đồ này, không khỏi có chút kinh ngạc! Mặc dù mình từng là thiên kim tiểu thư nhà có tiền, nhưng là phòng chuyên dụng giống như công chúa như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Không khỏi mà bắt đầu phỏng đoán, người người đàn ông này rốt cuộc là có bao nhiều tiền? "Lại đây!" Mặc Tử Hàn đột nhiên nói chuyện, bàn tay to nắm thật chặt tay cô, lôi kéo cô tới giá treo trước mắt, chăm chú nhìn quần áo treo phía trên, chẩn thận chọn lựa, sau đó lấy ra một bộ, xoay người đối mặt với cô. Tử Thất Thất nháy mắt kinh ngạc, đột nhiên xoay người đưa lưng về phía anh. Đại biến thái này, không cho phép nhìn! Cô ở trong lòng hung hăng mắng. Mặc Tử Hàn cũng không chấp nhận, thật giống như nhìn một thứ cực kỳ bình thường. "Xoay người lại!" Anh lạnh lùng ra lệnh. "....." Tử Thất Thất trầm mặc không nói, thân thể vẫn không nhúc nhích. Mặc Tử Hàn cau mày, mặt lộ vẻ không vui, nhưng là rất nhanh liền giãn ra, gợi lên nụ cười tà ác. "Cô cho rằng đưa lưng về phía tôi là có thể, đừng quên phía sau cô cũng trần truồng, nhìn kỹ xem đường cong phần lưng của cô cũng không tệ lắm, làn da cùng màu sắc hình xăm cũng rất tương xứng, vòng eo mảnh vừa vặn, còn có đường cong cái mông, tựa hồ...." Lời anh còn chưa nói hết, Tử Thất Thất đột nhiên chuyển đầu, hung hăng nhìn chằm chằm anh. Mặc Tử Hàn ngước lên tầm mắt của mình, đảo qua toàn bộ phần lưng của cô, nhìn hai mắt cô nói: "Cô đây là ý định vẫn không nói chuyện với tôi sao? Cô đang phản kháng tôi? Hay là quyến rũ tôi?" Quyến rũ? Tử Thất Thất không rõ vì sao anh lại dùng từ này. Mặc Tử Hàn nhìn xuyên qua hai mắt cô, tựa hồ đoán được ngay lúc này trong lòng cô đang suy nghĩ. Cười tà giải thích, "Đối với tôi mà nói, phản kháng của cô, giãy dụa của cô, quật cường của cô, phẫn nộ của cô, căm ghét của cô, bao gồm cả trầm mặc của cô bây giờ đều là dụ hoặc mãnh liệt, đều gợi lên chinh phục mãnh liệt trong lòng tôi, cho nên cô bây giờ bày ra bộ dáng này, với tôi chính là một chiêu số quyến rũ, không bằng tôi cho cô một chút ý kiến, nếu cô ngoan ngoãn nghe lời tôi, biết phục tùng tôi, nghe theo tôi, đối với tôi nhẫn nhục chịu đựng, có lẽ.... Tôi sẽ từ từ cảm thấy cô rất không thú vị, tiện đà bỏ qua cô!" Tâm sự của Tử Thất Thất hoàn toàn bị anh nhìn thấu! Không sai, cô chính là muốn đợi anh ta chán ghét cô, nhưng mà anh ta nói ngoan ngoãn phục tùng, ngoan ngoãn nghe theo, cô tuyệt đối không làm được! Nhướng mày, hung hăng cắn răng, cô đột nhiên quay lại, cố chấp trầm mặc! Mặc Tử Hàn nhìn cái gáy của cô, ý cười nháy mắt biến mất! Cầm lấy cái tay kia của cô dùng sức lôi kéo cô về phía sau, sau đó xoay ngược lại đối mặt với cô, bá đạo đem quần áo trên tay kia dán lên thân thể của cô, ước lượng. Tử Thất Thất kinh hoảng nhìn anh, dùng sức giãy dụa muốn xoay người! "Tử Thất Thất tôi cảnh cáo cô, nếu không biết điều một chút nghe lời tôi, vậy cả ngày hôm nay cô muốn thân thể trần truồng, hơn nữa bọn tôi muốn đi ra ngoài ăn cơm, nếu cô không sợ mất mặt, cứ tiếp tục giãy dụa cho tôi!" Trong nháy mắt, nghe được lời anh, thân thể Tử Thất Thất biến thành an tĩnh. Trứng thối, trứng thối, trứng thối, lại uy hiếp cô! Rõ ràng tối ngày hôm qua còn lễ phép xoay người để cô tự thay quần áo, chỉ một buổi tối thôi, anh ta lại trở lại tư thái đại dã lang. Rốt cuộc anh ta là người thế nào? Rốt cuộc tính cách anh ta còn có thể xấu xa tới trình độ nào? Cô mở to hai mắt, hung hăng nhìn chằm chằm cái khuôn mặt lạnh lùng kia. Tâm tình bắt đầu trở nên phức tạp, ảo tưởng trong đầu lại một lần nữa xuất hiện: nếu anh ta là một người bình thường, nếu tính cách anh ta ôn nhu một chú, nếu anh ta chuyên tình một chút, vậy thì ở chung một chỗ với anh ta tựa hồ không tồi? Ít nhất Thiên Tân nhất định sẽ rất vui vẻ, nhưng mà.... Thực tế thì tàn khốc, người người đàn ông này anh ta tuyệt đối là trứng thối tuyệt chủng thế kỷ hai mươi mốt! Mặc Tử Hàn thấy cô đột nhiên trở nên thành thành thật thật, không vui trên mặt lập tức biến mất, bề ngoài mơ hồ nụ cười thấy không rõ, sau đó hai mắt to gan quét cả thân thể trơn bóng của cô, lại nhìn quần áo trong tay, lắc đầu. Cầm quần áo treo lại mắc, lấy một bộ khác, vẫn ước lượng như trước trên người cô, cảm thấy cái này cũng không phải thích hợp liền treo lại, đổi lại một kiện khác.....Lặp đi lặp lại động tác này mấy lần, không ngừng đổi lại quần áo trong tay, cuối cùng... Nửa giờ trôi qua! Tử Thất Thất thân thể trần trụi rốt cục có thể mặc quần áo vào che dấu, nhưng mà anh cẩn thận vì cô chọn lựa một bộ quần áo này lại làm cho cô có xúc động muốn tự sát. Hai người cùng nhau đứng ở trước gương, Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn mình trong kính. Lễ phục màu đỏ bao lấy ngực nhỏ, xương quai xanh cùng hai cánh tay hoàn toàn lộ ra bên ngoài, làn váy dính sát vào nhau ở trên đầu gối, lộ ra bắp chân trắng nõn, bên hông là một cái đai lưng màu đen, trên đai lưng trang sức một đóa hoa màu đỏ, vừa vặn làm nổi bật lên cái eo... Dưới chân là một đôi giày cao gót màu đỏ, gót giầy có mười phân khiến cô từ 1m6 đề cao lên, cả người càng thêm tinh tế, nhưng là một bước đi lại không cách nào khống chế lắc lư.... Anh ta cố ý, anh ta tuyệt đối tuyệt đối là cố ý! Toàn thân trên dưới đều là màu đỏ, liếc mắt một cái nhìn sang giống như là dạ phục kết hôn, hơn nữa gót giầy là sao? Cô căn bản ngay cả đứng cũng không vững. Hai mắt trở nên phát sáng như thật, hận không thể đem anh ta chết ngay lập tức! Nhưng là đôi môi dùng sức cắn chặt, như cũ không để cho mình nói chuyện! Trứng thối, trứng thối, trứng thối, trứng thối..... Cô ở trong lòng không ngừng mắng anh hơn ngàn lần, hơn vạn lần, hơn tỷ lần.... Mà Mặc Tử Hàn cũng là hài lòng nhìn cô, còn nhẹ nhàng gật đầu: "Rất đẹp!" Anh khen ngợi. Đẹp cái đầu anh! Tử Thất Thất ở trong lòng mắng. "Đi thôi, bảo bối của anh!" Anh nói xong liền cực kỳ thân sĩ dắt tay phải bị còng khóa của cô. Tử Thất Thất không khỏi khẽ nhíu mày, tâm..... ẩn ẩn đau! Nếu không thích cô, cũng đừng có gọi cô bảo bối, từ như vậy chỉ có cha mẹ qua đời từng gọi cô, cô nguyên chuẩn bị lưu lại cho chồng tương lai, nhưng là hiện tại..... Mặc Tử Hàn thấy trên mặt cô lộ ra ưu thương, không khỏi mở miệng hỏi, "Sao vậy?" Tử Thất Thất không có trả lời, chẳng qua là nhẹ nhàng bắt tay anh, ý bảo có thể đi! Hai hàng lông mày Mặc Tử Hàn run rẩy, cũng không chau lên, không hỏi tới, trực tiếp nắm tay cô, nửa chống đỡ thân thể cô ra khỏi gian thay đồ. ..... Mới vừa đi ra gian thay đồ không mấy bước liền chạm mặt bóng dáng nho nhỏ của Mặc Thiên Tân. "Oa...." Mặc Thiên Tân há to miệng, ngó cả thân lửa đỏ của Tử Thất Thất, kinh ngạc nói, "Ba, mẹ, hai người đây là muốn đi kết hôn sao? Mặc dù màu đỏ không tồi, nhưng mà hiện tại lưu hành áo cưới màu trắng!" Tử Thất Thất đổ mồ hôi! Dụng lực nhìn chằm chằm cậu, rốt cục mở miệng nói, "Con không nói lời nào, không có ai nói con câm điếc!" Nghe được thanh âm của Tử Thất Thất, tinh thần Mặc Tử Hàn không khỏi lay động. Thì ra là thanh âm của cô chỉ cấm một mình anh! A.... Anh âm thầm cười khẽ! Thú vị.... Anh cũng muốn xem cô có thể chịu tới khi nào mới bằng lòng mở miệng nói chuyện cùng anh. "A? Mẹ không phải đi kết hôn sao? Vậy để làm chi mặc thành như vậy?" Một người âu phục màu đen chính trang, một người dạ phục lửa đỏ, nói không phải kết hôn, ai tin a? Tử Thất Thất rối rắm cau mày, hai mắt liếc người bên cạnh, tức giận nói, "Còn không phải bởi vì người nào đó có sở thích đặc biệt!" Người nào đó? Cặp mắt đen nhánh của Mặc Thiên Tân nhìn về phía Mặc Tử Hàn, nháy mắt hiểu chuyện gì xảy ra. "A....Mẹ, con hiểu rồi, cái gọi là sở thích đặc biệt chính là mọi người thường xuyên nói hành động biến thái, chỉ có biến thái mới có thể làm, đúng không?" "Bảo bối, con thật quá thông minh, mẹ hôn một cái!" Tử Thất Thất tâm tình thật tốt, kích động mở cánh tay, khom lưng ôm lấy thân thể nho nhỏ của cậu, đồng thời dụng lực gần gũi hai gò má cậu, nhưng lại hoàn toàn quên mất giày cao gót cao mười phân dưới chân, mất thăng bằng, trực tiếp đè Mặc Thiên Tân trên mặt đất, mà Mặc Tử Hàn cũng không kịp phản ứng, bị ảnh hưởng nằm đè lên trên người Tử Thất Thất. "Khụ.... Khụ....." Mặc Thiên Tân bị đè không thở nổi, hấp hối nói: "Mẹ.... Không biết cảm giác bị hai người đè xuống.... Có tính là một loại sở thích đặc biệt không?"
|
Chương 93: Muốn đi toilet vậy thì hôn tôi
"Đúng..... Xin lỗi!" Tử Thất Thất bối rối nói, lập tức muốn đứng lên. Nhưng là Mặc Tử Hàn ở sau lưng cô vẫn không nhúc nhích, còn cố ý dùng lực không cho cô đứng lên. Anh ta? Anh ta dĩ nhiên.... Tử Thất Thất quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn anh. Đứng lên! Cô dùng hai mắt ám chỉ anh. Mặc Tử Hàn rõ ràng xem hiểu ánh mắt nhưng là lại như cũ gắt gao đè ép hai người bọn họ, chính là không chịu đứng dậy, tựa hồ là muốn đợi Tử Thất Thất mở miệng nói chuyện. Tử Thất Thất hận đến nghiến răng, hai mắt càng trừng anh, trong lòng không ngừng reo hò: đứng dậy, đứng dậy, đứng dậy, tên trứng thối, cút cho ta..... Nhưng Mặc Tử Hàn cũng không chấp nhận, sống chết không đứng lên. "Khụ.... Khụ...." Mặc Thiên Tân ở bên dưới ho ra thanh âm, khàn khàn nói, "Ba.... Mẹ.... Các người nếu không..... Con..... sẽ phải thấy cầu Nại Hà!" Tử Thất Thất nghe thanh âm của cậu, nhìn khuôn mặt bị nghẹn đỏ lên, nháy mắt lo lắng. Làm sao bây giờ? Không muốn cùng trứng thối kia nói chuyện, nhưng con trai bảo bối của cô..... Nhưng mà cô không muốn thỏa hiệp..... Nhưng là con trai bảo bối của cô.... Nội tâm rối rắm không ngừng, thời gian lại là một giây trôi qua. "Ba.... Mẹ.... Con không được.... Sẽ...... Sẽ..... Tạm biệt!" Mặc Thiên Tân hấp hối nói, hai mắt liền lập tức trợn trắng. "Thiên Tân!" Tử Thất Thất kích động kêu to. Quên đi, không có gì trọng yếu so với con trai bảo bối của cô! Không cam lòng quay đầu lại, vội vàng hé miệng nhưng là không đợi cô nói, Mặc Tử Hàn đột nhiên đứng lên. Hả? Chuyện gì thế này? Tử Thất Thất nghi hoặc. Mặc Tử Hàn một tay kéo cô, hướng về cô cười giảo hoạt. Nếu vậy mà đã khiến cô nói chuyện, vậy thì rất không có ý nghĩa, anh còn muốn thấy bộ dạng khó xử của cô, còn muốn nhìn thấy khuôn mặt rối rắm của cô nữa.... Thật sự rất thú vị..... Mặc Thiên Tân rốt cục có thể hít thở trôi chảy, cậu thật sự thiếu chút nữa liền cho rằng mình chết lềnh bà lềnh bềnh rồi. Bất quá, ba với mẹ rốt cuộc đang đùa trò chơi gì chứ? Để làm chi liên lụy cậu một đứa bé vô tội? "Bảo bối con không sao chứ? Có đau chỗ nào không?" Tử Thất Thất kích động hỏi. "Con không sao rồi, chẳng qua là đi bộ một vòng Quỷ Môn Quan, không có việc gì, tạm thời còn chưa có chết....." Mặc Thiên Tân cười nói đùa. "Cái gì mà chết, không cho phép con nói những lời như vậy!" Tử Thất Thất đột nhiên nghiêm túc. Vừa nãy thật sự là hù dọa cô, nếu quả thật có chuyện thì phải làm sao? Trứng thối kia có thật coi nó là con trai không? Vậy mà làm ra cái loại chuyện này. "Con biết rồi mẹ, về sau con không nói!" Thật bất ngờ, Mặc Thiên Tân ngoan ngoãn thừa nhận sai lầm, hơn nữa bộ dáng thật sự biết sai. "Đừng dọa mẹ nha!" Tử Thất Thất lại ôm lấy cậu, lần này cẩn thận chú ý dưới chân của mình. Mặc Tử Hàn nhìn hai mẹ con bọn họ gắt gao ôm nhau, không khỏi khẽ chau mày, tâm tình cũng trở nên khó chịu. "Này, được rồi, nên đi ăn cơm!" Anh lạnh lùng nói, dùng lực lôi tay trái mình, mà tay phải Tử Thất Thất lập tức bị kéo lên, bắt buộc phải tách ra khỏi Mặc Thiên Tân. Tử Thất Thất nhíu mày nhìn chằm chằm anh, nhép miệng mắng. "Đi thôi!" Mặc Tử Hàn lại kéo tay cô, sải bước đi nhanh. Tử Thất Thất khập khiễng đi theo phía sau, mà Mặc Thiên Tân đi theo phía sau bọn họ, bất đắc dĩ lắc đầu.... ※※※ Tiệm cơm Rõ ràng là đang ở Anh quốc, nhưng là Mặc Tử Hàn lại ngàn chọn vạn chọn chọn một gian phòng ăn kiểu Trung Quốc. Tại sao? Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân cũng trăm tư khó giải, nhưng là đồ ăn bày ở trên bàn, khi mọi người bắt đầu dùng bữa, hai mẹ con mới bừng tỉnh đại ngộ. Bởi vì Mặc Tử Hàn bị còng tay ở tay trái, cho nên có thể ăn cơm bình thường, nhưng là Tử Thất Thất bị còng tay ở tay phải, cho nên.... Trứng thối này! Dưới đáy lòng Tử Thất Thất không ngừng mắng! Cô nhìn thấy một bàn mỹ vị, cái bụng không ngừng kêu loạn, từ lúc lên máy bay, cô vẫn còn chưa ăn, tính không lầm thì cũng đã hai ngày rồi, mà bây giờ trước mắt đều là sàm nhân mỹ vị, nhưng là tay cô.... "Lạch cạch!" Mới vừa kẹp lên một miếng thịt kho tàu, lần thứ N rơi xuống trên bàn cơm. Tử Thất Thất tức giận cắn môi dưới, tức giận toàn thân run rẩy, đột nhiên.... "Há mồm!" Mặc Tử Hàn ưu nhã cầm chiếc đũa mang theo một miếng thịt kho tàu đưa tới bên miệng cô. Tử Thất Thất nhíu mày nhìn anh, nhìn cái vẻ mặt đắc ý kia. "Hừ!" Cô hừ lạnh, quay đầu đi. Cô cho dù chết đói ăn đồ anh ta gắp. "Phục vụ!" Cô đột nhiên kêu to giơ tay lên. Người phục vụ mặc đồng phục Trung Quốc đi tới cạnh cô, anh cung kính cúi đầu, cười nói, "Tiểu thư, cô cần gì?" "Giúp tôi lấy một cái thìa, cám ơn!" "Xin chờ một chút!" Người phục vụ lui về xoay người đi, Tử Thất Thất lập tức đắc ý nhìn Mặc Tử Hàn, ngẩng đầu thật cao, thiêu hạ lông mày. Như thế nào? Cô trong lòng nói như vậy. Mặc Tử Hàn nhìn bộ dáng của cô, không khỏi hé miệng cười một tiếng. Không nghĩ tới cô cũng có thể lộ ra bộ dáng đáng yêu như thế, xem ra lựa chọn tới nơi này ăn cơm rất đáng giá. Rốt cục, Tử Thất Thất có thể thuận lợi ăn, chẳng qua là còn có chút không quen, mà Mặc Tử Hàn chỉ ăn vài miếng, sau đó liền quay đầu nhìn cô không chớp mắt, thật giống như có tư vị khác. Mà Mặc Thiên Tân ngồi đối diện bọn họ, nhìn không khí coi như ấm áp, không khỏi lại cười tà ác lần nữa. Buổi trưa hai người bọn họ lại dám đè cậu thiếu chút nữa chết lềnh bà lềnh bềnh, thù này cậu nhớ kỹ, cho nên.... "Mẹ, mẹ đừng ăn suốt thế a, nếm thử dưa hấu này xem, rất ngọt!" "Thật sự?" Tử Thất Thất không có bất kỳ hoài nghi, cầm lấy một miếng ăn. "Mẹ, đồ uống này cũng không tệ, mẹ nếm thử!" "Thật sự?" Tử Thất Thất vẫn không hoài nghi, cầm lên uống. "Mẹ, canh này không tồi, mẹ thử xem!" "Thật sự?" Tử Thất Thất nếm thử một miếng, cười nói, "Thật sự không tệ...." Nói xong lại uống một chén. Nửa giờ sau, ăn uống no đủ, Tử Thất Thất vẻ mặt hạnh phúc gợi lên khóe miệng, nhưng là đột nhiên.... Sắc mặt Tử Thất Thất đột biến! Mặc Thiên Tân vui vẻ khóe miệng lại gợi lên. Tới! Tới! Đây chính là trả thù của cậu. Tử Thất Thất tay trái ôm bụng, chân mày nhăn lại, lúc này mới bỗng nhiên phát hiện, trúng kế. "Mặc Thiên Tân...." Cô lớn tiếng kêu tên cậu. Mặc Thiên Tân bộ mặt lập tức rực rỡ ánh mặt trời nhìn cô nói, "Mẹ, bởi vì cái gọi là có cừu tất báo mới là quân tử, con mặc kệ hai người đang làm trò gì, nhưng các người lại dám cùng đè nặng con một đứa bé nhỏ yếu, cho nên trả thù một chút cũng phải, như vậy.... con lên xe trước chờ hai người!" Cậu nói xong liền lập tức bỏ trốn. Tử Thất thất nhìn bóng lưng cậu chạy trốn, khiếp sợ thật lâu không thể bình tĩnh. Trả thù? Nó có phải tìm nhầm đối tượng hay không vậy? Đột nhiên quay đầu, trừng mắt nhìn Mặc Tử Hàn! Đều là lỗi của anh ta. Mặc Tử Hàn sớm thản nhiên tươi cười, từ lúc cô ăn dưa hấu đã đợi đến thời khắc hiện tại. Đáng giận! Tử Thất Thất cắn chặt môi dưới. Nhìn một bộ "tôi chờ cô van cầu tôi", cô phi thường không thoải mái. Tức giận đứng lên, sau đó xoay người hướng toilet. Nhưng là mới bước một nửa lại không bước tiếp, bởi vì Mặc Tử Hàn vẫn không nhúc nhích ngồi ở trên ghế, thưởng thức sắc mặt rối rắm lúc này của cô. Tử Thất Thất đứng tại chỗ, do dự rất lâu sau đó, cuối cùng hít một hơi thật sâu, xoay người nhìn khuôn mặt đắc ý của Mặc Tử Hàn. "Làm sao? Có lời gì muốn nói với tôi?" Mặc Tử Hàn cười mở miệng hỏi. "........." Tử Thất Thất do dự trầm mặc. "Kỳ thật cô không nói cũng không quan hệ, tôi hiểu được, nhưng nếu muốn để tôi cùng cô đến toilet, vậy thì...." Anh hơi dừng lại, nói tiếp, "Hôn tôi đi!" Cái gì? Tử Thất Thất kinh hãi, trừng lớn hai mắt! Hôn? Anh ta muốn hôn. "Thế nào? Không muốn?" Anh nhìn thấu lòng của cô. "....." Tử Thất Thất nhíu mày. Mặc Tử Hàn cười, uy hiếp nói, "Nếu cô không hôn tôi, vậy thì tôi ở chỗ này, dù sao tôi cũng rất rảnh rỗi!" Tử Thất Thất tức giận trừng mắt nhìn anh, hai tay nắm thành quả đấm. Tục ngữ nói, tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu (việc nhỏ không nhịn sẽ hỏng đại sự)! Mặc dù..... Hiện tại không có đại mưu gì, nhưng mà.... cô không nhịn được! Đột nhiên tiến về phía trước một bước đi đến trước mặt của anh, không chần chờ chút nào khẽ khom lưng hôn lên trán anh. Mặc Tử Hàn kinh ngạc! Không nghĩ tới cô lại thật sự hôn anh! Mặc dù cô hôn là cái trán anh, nhưng không hiểu có cảm giác còn vui sướng hơn so với hôn môi, hơn nữa chẳng qua là bị môi của cô đụng một cái mà thôi, vì sao tim của anh trong nháy mắt giống như nở hoa, tràn đầy hơi thở màu hồng? Tử Thất Thất rất nhanh đứng thẳng người, xấu hổ nhìn anh, giật giật khóa tay giữa hai người bọn họ. Mặc Tử Hàn đột nhiên trở lại bình thường, có chút bối rối nhìn cô, rất nhanh sửa sang lại vẻ mặt của mình, đứng lên. "Đi thôi!" Anh lạnh lùng mở miệng. Tử Thất Thất gấp gáp đi trước, Mặc Tử Hàn theo phía sau cô, mà sau khi đi được mấy bước, chân mày bỗng nhiên chau lên, tầm mắt khẽ nhìn về phía sau. Có người theo dõi bọn họ? Là ai?
|
Chương 94: Bất ngờ xảy ra tai nạn, Mặc Tử Hàn bị thương nặng
Trước cửa toilet. Tử Thất Thất vội vàng mở cửa toilet nữ ra, nhanh chóng bước vào, Mặc Tử Hàn phía sau lại đột nhiên túm lấy tay cô. Cô quay đầu lại, cau mày nhìn chằm chằm anh. Để làm chi? Hôn cũng hôn, còn muốn nuốt lời? Cô dùng đôi mắt để biểu đạt tiếng lòng của mình. Mặc Tử Hàn hoàn toàn không thấy bất kỳ biểu tình của cô, bàn tay to kéo cô lại, đem chân cô kéo ra ngoài, trực tiếp tới cánh cửa bên cạnh. Tử Thất Thất trợn to hai mắt! Nam.... Nam.... Toilet nam? Chỉ thấy những đồng bào nam đứng ở toilet nam khiếp sợ nhìn Tử Thất Thất một thân lửa đỏ, toàn bộ nhanh nhẹn bưng kín cùng một cái địa phương, sau đó rất nhanh kéo khóa, cuối cùng vội vàng chạy ra khỏi nơi này. Trong nháy mắt, trong toilet không có một bóng người, còn mơ hồ truyền đến thanh âm kinh ngạc từ phía sau........ "Sao lại thế này, cô gái kia làm sao vào toilet nam?" "Làm tôi giật cả mình!" "Hơn nữa còn mặc một thân màu hồng, cô ta là biến thái sao?" "Bất quá bộ dáng cũng không tệ lắm!" "......" Tử Thất Thất nghe tiếng nghị luận càng ngày càng mơ hồ kia, còn có Anh văn cô nghe không hiểu, cả người tựa như phong hoá ngơ ngác đứng tại chỗ. Biến thái? Không nghĩ tới cô có một ngày bị người ta gọi là biến thái, hình tượng a...... Hình tượng của cô toàn bộ bị hủy....... Mà Mặc Tử Hàn đứng bên cạnh cô, hai mắt rất nhanh quét hết toilet, trên cao chỉ có một cái cửa sổ nhỏ, từ cánh cửa bên ngoài thì không còn lối khác. Nháy mắt, mày nhíu lại càng chặt. "Cô đi vào nhanh một chút!" Anh ra lệnh nói liền lôi kéo cô đi tới một gian nhà vệ sinh, cũng đẩy cô vào. Tử Thất Thất lăng lăng đứng ở bên trong, nhìn lưng Mặc Tử Hàn. Kỳ quái! Anh ta làm sao vậy? Anh ta đang khẩn trương cái gì? Chẳng qua là nhà vệ sinh, không cần một bộ đại họa lâm đầu chứ? Bất quá, anh ta có nhìn lén không? Để đảm bảo, Tử Thất Thất cẩn thận đóng cửa lại, chỉ chửa ra một cái khe nhỏ, sau đó mới yên tâm giải quyết vấn đề. Ngoài cửa Hai mắt Mặc Tử Hàn nhìn chằm chằm cánh cửa toilet, bắt đầu có chút bất an. Vừa rồi anh thật sự cảm giác được có người theo dõi anh, nhưng mà, trừ Kim Hâm ra, không có bất kì ai biết anh tới Anh quốc, làm sao có thể có người đã bắt đầu giám thị anh nhanh như vậy? Đột nhiên bừng tỉnh, trừng lớn hai mắt! Anh lại quên mất một người trọng yếu nhất.... Bách Vân Sơn, ông ta cũng biết hành tung của anh, ông ta biết anh tới Anh quốc, sẽ không phải là ông ta đang âm thầm làm gì chứ? Đáng chết! Vậy mà tính sai! Anh hẳn là mang thêm vài người đi theo mới đúng, nhưng là bây giờ.... "Cô tốt hơn chưa!" Anh khẩn trương lạnh lùng hỏi. "...." Bên trong không có bất kỳ thanh âm nào. Mặc Tử Hàn mày nhíu lại chặt, thúc giục nói, "Nhanh lên một chút!" Tử Thất Thất không nhanh không chậm mặc lại y phục, nhẹ nhàng phủi miệng, hoàn toàn không để ý đến anh thúc giục, còn cố ý thả chậm tốc độ. Tuy rằng không biết anh vì cái gì gấp gáp, nhưng mà cứ để anh ta gấp gáp đi, cũng nên làm cho anh ta rối rắm chút. "Tử Thất Thất, cô đừng có mà chậm chễ, tôi cảnh cáo cô, nếu không ra, tôi liền vào!" Nghe thanh âm vội vàng của Mặc Tử Hàn ở ngoài cửa, Tử Thất Thất sớm đã giải quyết xong chuyện, cũng đã mặc quần áo xong, cô cố ý bày ra bộ dáng đắc ý, chờ anh đi vào. Rốt cục, Mặc Tử Hàn không kiên nhẫn được nữa, đột nhiên xoay người mở cửa ra, nhíu mày tức giận nhìn vẻ mặt đắc ý của Tử Thất Thất. "Đi nhanh!" Anh ra lệnh nói liền lôi kéo tay cô, vội vã hướng cửa phòng rửa tay đi. Tử Thất vốn còn tưởng rằng anh ta sẽ tức giận, nhưng nhìn bộ dáng hiện tại không khỏi nghi ngờ. Rốt cuộc làm sao vậy? Tại sao đột nhiên trở nên kích động như vậy? Tại sao gấp gáp như vậy? Đã có chuyện gì xảy ra sao? Nhưng rõ ràng vừa mới còn tốt a? Làm sao lại đột nhiên xảy ra sự cố chứ? Mặc Tử Hàn kéo cô đi tới cửa phòng rửa tay, bàn tay to nắm tay cầm, vặn trái vặn phải, thế nhưng không thể lay chuyển. "Đáng chết!" Anh mắng. Cư nhiên bị khóa! Là bị khóa lúc nào? Anh rõ ràng vẫn chú ý đến cái cửa. Tử Thất Thất nhìn cánh cửa không cách nào mở ra, tâm càng nghi hoặc. Làm sao lại bị khóa chứ? Sẽ không phải lại là Mặc Thiên Tân giở trò đi? Nhưng là..... Sắc mặt Mặc Tử Hàn rất khó coi, giống như thật sự có đại sự sắp xảy ra. Không khỏi khẽ mấp máy môi, muốn hỏi, nhưng trước khi phát ra thanh âm, tâm lại cho rằng đây là mưu kế, có lẽ anh ta chỉ làm bộ kích động, sau đó làm cho cô nghi ngờ mở miệng nói chuyện. Không được, không thể trúng kế! Nhưng là, chuyện lại hoàn toàn khác so với sự tưởng tượng của Tử Thất Thất, Mặc Tử Hàn trở nên càng ngày càng nôn nóng, anh bắt đầu dùng thân thể xô cửa, kích động dùng chân đá cánh cửa, mà đột nhiên..... Mặt dưới khe cửa có người ném vào một thứ gì nhỏ màu đen, còn mơ hồ phát ra tiếng "đích, đích" Tử Thất Thất nghi hoặc vừa định muốn ngồi xổm người xuống, nhặt lên tra xét. Mặc Tử Hàn đột nhiên kinh hãi. "Chạy mau!" Anh lớn tiếng hét ra hai chữ này, bắt cô cấp tốc chạy vào tận cùng bên trong toilet, xoay tay đóng cửa một gian lại, sau đó gắt gao ôm lấy cả người của cô. Tử Thất Thất vẫn còn nghi hoặc thần trí chưa có trở về, chỉ nghe..... "Ầm" Một tiếng vang thật lớn Trong toilet đột nhiên nổ mạnh, tất cả các gian đều nát bấy, sương khói tràn ngập, mùi mọi thứ bị đốt cũng nhanh chóng lan tràn, đồng thời vòi nước cũng toàn bộ hỏng, nước tùy ý phun tung toé, rất nhanh tưới tan sương khói nồng đậm. Tử Thất Thất mới ý thức tới sự việc là thế nào. Thì ra Mặc Tử Hàn gấp gáp như vậy là ý thức được nguy hiểm, sắc mặt kích động kia, bộ dáng khẩn trương như thế, động tác thô bạo như vậy, toàn bộ đều là thật, căn bản không phải là giả vờ, mà nguy hiểm trong nháy mắt kia, anh ta dĩ nhiên ôm chặt lấy cô, bảo vệ cô. Tại sao...... Tại sao lại phát sinh chuyện như vậy? Tại sao anh ta phải bảo vệ cô? Tử Thất Thất ngơ ngác từ trong ngực Mặc Tử Hàn ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn đống hỗn độn trước mắt, sau đó tầm mắt rơi vào Mặc Tử Hàn đang hôn mê. "Uy..... Uy....... Uy......" Cô nhẹ giọng kêu anh, dùng ngón tay nhẹ nhàng đẩy thân thể anh. Cả người Mặc Tử Hàn không có sức lực, té ngã trên người của cô. Tử Thất Thất nháy mắt kích động, hai tay dùng sức lay anh, lớn tiếng nói, "Mặc Tử Hàn anh tỉnh cho tôi, anh tỉnh a..... Anh làm sao vậy? Anh mau tỉnh.... Mở mắt ra.... Nhanh lên, nhanh lên.....nhanh lên....." Cô không ngừng kêu anh, không ngừng lay anh, nhưng cặp mắt kia chính là không chịu mở nhìn cô một cái. Nước mắt lập tức từ vành mắt chảy ra, cô khóc ôm lấy thân thể anh. Nhưng là đột nhiên..... Bao trùm khắp lưng anh có cái gì đó nong nóng dinh dính. Là cái gì? Là vật gì? Cô buông thân thể anh ra, nhìn hai tay của mình. Máu đỏ tươi nhuộm đầy hai tay cô, cả bàn tay đều là máu của Mặc Tử Hàn..... "Không.... Đừng....." Cô run rẩy nói, lập tức nhớ tới xe cấp cứu, đúng, phải tìm bác sĩ. Nhanh chóng tìm điện thoại trên người Mặc Tử Hàn, nhưng ngón tay bấm phím lại đột nhiên dừng lại. Cô phải gọi cho ai, điện thoại cấp cứu của Anh quốc là bao nhiêu? Là120 sao? Giống với Trung Quốc sao? Nhưng cho dù vậy cô cũng không biết nói tiếng Anh. Làm sao bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ? Có ai có thể giúp cô gọi xe cấp cứu tới không? Có ai có thể giúp cô tìm thầy thuốc đến? "Cứu mạng.... Cứu mạng..... Cứu mạng...... Có người hay không có thể giúp tôi gọi xe cấp cứu? Có người hay không có thể tìm thầy thuốc tới? Có người hay không...... Có người hay không tới cứu cứu anh ấy...." Cô hô to, ôm chặt thân thể Mặc Tử Hàn. "Đừng chết.... Đừng chết a.... Đừng chết.... Tôi van xin anh, ngàn vạn đừng chết.... Mặc Tử Hàn, tôi van xin anh.... Tôi van xin anh...." Nước mắt cô không ngừng chảy xuống, hai tay không ngừng ôm chặt, sợ mình lơi lỏng khí lực, linh hồn Mặc Tử Hàn sẽ thoát ly thân thể anh. "Ba - Mẹ" Đột nhiên nghe được thanh âm Mặc Thiên Tân, Tử Thất Tất kinh hoảng ngẩng đầu nhìn Mặc Thiên Tân cùng tài xế đón bọn họ ở sân bay. "Điện hạ!" Người người đàn ông kia nhanh chóng đến trước mặt bọn họ, lập tức ôm lấy thân thể Mặc Tử Hàn. Tử Thất Thất cũng đứng lên theo, nhưng đau đớn kịch liệt dưới chân làm cho cô đứng không vững. "Mẹ!" Mặc Thiên Tân dùng khí lực nho nhỏ của mình đỡ lấy thân thể cô, lo lắng hỏi, "Mẹ không sao chứ?" "Mẹ không sao, mau cứu Mặc Tử Hàn, mau dẫn anh ấy đi bệnh viện." Tử Thất Thất hoàn toàn không để ý đau đớn dưới chân, đi theo bọn họ từng bước vội vàng. Đây hết thảy đều là lỗi của cô, nếu như cô nhanh nói ra, có lẽ có thể tránh được chuyện này, nếu cô không đi toilet, nhịn một chút, nhẫn nại về nhà thì tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện này. Toàn bộ đều là lỗi của cô..... Nhưng là tại sao? Tại sao anh ta phải bảo vệ cô chứ? Ngu ngốc.... Ngu ngốc..... Nếu đã không thích cô, cũng đừng cứu cô.... Mặc Tử Hàn..... tên ngốc này.... Đại ngốc....
|