Cha Tới Rồi Mẹ Chạy Mau!
|
|
Chương 100: Lời thề, bảo đảm, anh cũng có thể làm sao???
"Tìm tôi?" Mặc Tử Hàn nghi hoặc. Phương Lam này là ai? Cô ta nói cô ta là bạn tốt nhất của Tử Thất Thất, chẳng lẽ là cô gái mấy ngày hôm trước Tử Thất Thất gọi điện kia? Nhưng là.... Bọn họ vốn không quen biết, cô ta tìm anh sẽ có chuyện gì? "Không sai, không cần hoài nghi, tôi tìm là anh!" Mặc Tử Hàn nghe cô nói chuyện bằng giọng điệu này lập tức liên tưởng đến Mặc Thiên Tân, nhưng mà nghe người khác dùng khẩu khí này thì tâm tình của anh nhưng là hoàn toàn không thể nào tốt lên được. "Cô tìm tôi có chuyện gì?" Anh lạnh lùng hỏi. "Thật ra thì, tôi đã từ Thiên Tân nghe nói anh ở đó hào tình tráng cử làm anh hùng cứu mỹ nhân, tôi rất tò mò muốn hỏi anh, anh thích Thất Thất sao?" Thích? Lại là chuyện này! Đây đã là lần thứ mấy rồi? Tại sao tất cả mọi người muốn hỏi anh chuyện này? Đây là chuyện của anh, hẳn là còn chưa tới phiên bọn họ quan tâm đi? "Tôi không có nghĩa vụ nói cho cô biết!" Anh khó chịu trả lời. "Cũng đúng, anh không có nghĩa vụ nói cho tôi biết, dĩ nhiên anh cũng có thể nói thẳng không nói cho tôi, nhưng là cho dù anh dấu ở trong lòng không nói cho bất luận kẻ nào, chính anh hẳn là cũng đã ý thức được đi? Nếu không phải thật tâm thích một người, căn bản là không thể nào dùng tánh mạng của mình đi bảo vệ người kia, cho dù anh không thừa nhận, cho dù anh phủ nhận, nhưng là trái tim đang nhảy lên trong thân thể anh.... Tuyệt đối sẽ không gạt người, cũng tuyệt đối sẽ không nói dối, càng thêm sẽ không che dấu, cho nên...." Thanh âm Phương Lam trong điện thoại di động đột nhiên dừng lại, nháy mắt biến mất. Mặc Tử Hàn cau chặt mày, tâm tình tức giận bị lời cô khơi mào từ từ tăng lên. "Cho nên cái gì? Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?" Anh âm lãnh chất vấn, trong giọng nói hiển nhiên đã phẫn nộ tới cực điểm, không cách nào nhịn được. "Tôi không phải đã nói rất rõ ràng rồi hay sao? Người đàn ông thông minh như anh hẳn là đã rất rõ ràng đi? Bất quá.... Người đàn ông như anh tính cách thật sự là rất không được tự nhiên, không được tự nhiên giống như là thang lầu hình tròn, ba trăm sáu mươi độ khắp nơi đều ngoằn nghèo, anh hà cớ gì phải vậy chứ? Trực tiếp thừa nhận thì có sao? Dù sao cũng sẽ không thiếu một miếng thịt.... Không phải sao?" "...." Mặc Tử Hàn trầm mặc nắm chặt di động. Cô gái này giải thích thật rất sắc bén, nói thẳng chỗ sâu nhất trong tâm người, làm cho không người nào có thể cãi lại, nhưng đồng thời cũng làm cho người phẫn nộ phi thường, phẫn nộ muốn giết cô ta để hả giận. "Ai... Tại sao không nói chuyện? Bị tôi nói trúng?" "Cô gọi điện đến chính là muốn nói cái này?" Mặc Tử Hàn đè nén lửa giận trong lòng, lạnh lùng chất vấn, càng muốn nói sang chuyện khác. "Đương nhiên không chỉ là chuyện này rồi, bất quá tôi chính là đoán được anh nhất định sẽ một thân một mình rối rắm, hơn nữa còn sẽ liên lụy bảo bối Thất Thất nhà tôi tâm phiền ý loạn, cho nên tôi mới có thể gọi điện nhắc nhở anh, để anh thanh thanh sở sở nhận rõ lòng của mình, đừng quanh quẩn một chỗ như cái thang lầu kia, trực tiếp làm thang máy đi, tốt nhất là thang máy tốc hành.... Hiểu không?" Chân mày Mặc Tử Hàn lại một lần nữa cau chặt, lửa giận công tâm. Ngón cái cắt đứt điện thoại, không muốn nghe cô ta thao thao bất tuyệt nữa. "Ông ông ông... Ông ông ông... Ông ông ông... Ông ông ông..." Di động lại một lần nữa điên cuồng chấn động, Mặc Tử Hàn buộc chặt hốc mắt nhìn một chuỗi dãy số biểu hiện trên điện thoại di động, chần chờ suy nghĩ có nên kết nối. "Ông ông ông... Ông ông ông... Ông ông ông... Ông ông ông..." Di động không ngừng chấn động, một lần lại một lần, một lượt lại một lượt, thật giống như chỉ cần anh không tiếp, cô sẽ vẫn gọi tiếp. Dứt khoát tắt điện thoại? Nhưng lại còn muốn biết cô ta muốn nói gì. "Đáng chết!" Mặc Tử Hàn mắng, lại nhấn xuống nút kết nối, đặt ở bên tai. "Làm sao anh có thể như vậy chứ? Tôi đã nói xong đâu, tối thiểu phải nghe tôi nói xong câu mấu chốt đã nha, nếu nghe không được về sau anh nhất định sẽ hối hận!" "Cô muốn nói cái gì?" Mặc Tử Hàn không kiên nhẫn. "Hắc hắc....." Phương Lam ở trong điện thoại tà ác cười, sau đó kiên định nói, "Tôi chỉ là muốn nói cho anh biết, thích Thất Thất là chuyện riêng của anh, nhưng bảo bối Thất Thất nhà tôi.... Tuyệt đối sẽ không cho anh!" "Cô nói cái gì?" Mặc Tử Hàn giận giữ gầm nhẹ. "Tôi nói bảo bối Thất Thất nhà tôi.... Tuyệt, đối, không, cho, anh!" Cô gằn từng chữ, nặng nề lặp lại, sau đó đắc ý nói, "Thế nào? Tức giận?" "Tôi cảnh cáo cô, tôi mặc kệ cô là ai, Tử Thất Thất cô ấy là người phụ nữ của tôi, cô ấy chỉ có thể thuộc về tôi, nếu có người dám dòm ngó cô ấy dù chỉ một cái, tôi nhất định sẽ làm cho người kia biến mất khỏi thế giới này!" "A? Thật đáng sợ a, tham muốn giữ lấy của anh thật đúng là mãnh liệt, bất quá.... Anh không hiểu được quý trọng rồi, Thất Thất nếu ở lại bên cạnh anh, nhất định sẽ bị anh phá tan, tôi làm sao có thể đem bảo bối Thất Thất nhà tôi đẩy vào trong hố lửa được chứ? Trừ phi...." "Trừ phi cái gì?" Mặc Tử Hàn lạnh lùng chất vấn. "Trừ phi anh thề với tôi, cả đời anh sẽ sủng ái cô ấy, yêu cô ấy, thương cô ấy, chiều cô ấy, che chở cô ấy, bảo vệ cô ấy, hơn nữa phải dùng tính mạng anh cam đoan, cả đời này, dù là anh chỉ còn lại một hơi thở, anh cũng chỉ yêu một mình cô ấy, tuyệt đối sẽ không hoa tâm.... Anh có thể thề với tôi như vậy không? Anh có thể cam đoan với tôi như vậy sao? Anh có thể lấy tính mạng mình để đổi lấy cả người cô ấy sao? Anh có thể sao?" Nghe cô ta nói một câu lại một câu lời thề, cơn thịnh nộ của Mặc Tử Hàn đột nhiên biến mất, sau đó đổi lấy cũng là tâm tình nặng nề. Anh có thể sao? Trong lòng anh bất giác tự hỏi mình. "Thế nào? Anh không thể thề sao? Anh cam đoan không được sao?" "Tôi không rõ...." Mặc Tử Hàn nhẹ giọng mở miệng chất vấn nói, "Cô dựa vào cái gì muốn nói với tôi những lời này? Tôi tại sao phải thề với cô? Đây là chuyện giữa tôi và Tử Thất Thất, hẳn là cùng cô không có quan hệ đi?" "Đúng vậy, quả thật không có quan hệ gì với tôi, nhưng là anh tin hay không tin, chỉ cần một câu nói của tôi, Thất Thất sẽ lập tức rời xa anh, chỉ cần tôi nói với cô ấy, anh căn bản không phải người đàn ông đáng để yêu, cô ấy sẽ lập tức mất hết hi vọng với anh... Đừng cho là tôi chỉ là một người bạn tốt của cô ấy, anh phải biết rằng, cô ấy hiện tại trừ Thiên Tân ra thì không còn bất kì thân nhân nào khác, mà tôi lại là bạn tốt duy nhất trên thế giới này của cô ấy, có thể nói bây giờ trong lòng của cô ấy, Thiên Tân đứng thứ nhất, tôi chính là thứ hai, dĩ nhiên.... Chuyện tương lai tôi sẽ không đi suy đoán, nhưng là ít nhất hiện tại lời nói của tôi, cô ấy sẽ nghe... Thiên Tân cũng sẽ nghe!" Mặc Tử Hàn nghe khẩu khí tràn đầy tin tưởng kia của cô, tâm không khỏi có chút dao động. Cô gái này thật sự lợi hại như vậy sao? Chỉ cần một câu nói là có thể dao động lòng cô ấy? Khẩu khí có phải là quá lớn rồi không? Cô ta thật sự có lực ảnh hưởng lớn như vậy sao? "Ai....." Phương Lam thở dài một hơi. Chân mày Mặc Tử Hàn không khỏi khẽ khiêu. "Xem ra, anh một chút thành ý cũng không có, quên đi, cơ hội tôi đã cho anh rồi, là anh không có quý trọng, anh chờ xem, Thất Thất rất nhanh sẽ rời xa anh, anh cần phải sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt, bởi vì bị người trong lòng vứt bỏ chính là một loại phi thường thống khổ, ngàn vạn lần đừng khóc a, ha ha...." Phương Lam từ trong điện thoại phát ra tiếng cười như chuông bạc. Sắc mặt Mặc Tử Hàn nháy mắt trở nên lãnh liệt, nổi giận nói, "Tôi sẽ không để cô ấy rời xa tôi, tuyệt đối sẽ không!" "Vậy chờ xem đi, xem cô ấy có thể rời xa anh không, xem là anh thắng hay là ôi thắng! A, đúng rồi, còn một chuyện... Chuyện tình Bách Hiên tôi đã xử lý tốt, nhờ anh giúp tôi nói lại cho Thất Thất để cô ấy yên tâm, Bách Hiên không có việc gì!" Phương Lam nói xong liền lập tức cúp điện thoại. Mặc Tử Hàn nghe trong điện thoại vang lên tiếng "Tút" thật dài, phẫn nộ giống như là sóng thần xông lên trong lòng, bàn tay to nắm chặt điện thoại di động, vỏ di động phát ra tiếng vang "Kẽo kẹt kẽo kẹt" "Két!" Cửa phòng tắm mở ra, Tử Thất Thất với mái tóc dài ẩm ướt từ bên trong đi ra. Cô nhìn Mặc Tử Hàn đang lăng lăng ngồi trên giường, nhìn trên mặt anh lộ ra biểu tình tức giận, nắm chặt điện thoại trong tay, hình như vừa mới nhận xong điện thoại. "Sao vậy?" Cô hỏi dò. Mặc Tử Hàn lấy lại tinh thần, giương mắt nhìn Tử Thất Thất vừa mới rửa mặt xong, mái tóc ẩm ướt rủ xuống trên vai, thoáng có vài sợi dính trên hai má cô, mà trên khuôn mặt trắng nõn của cô không có bất kỳ son phấn nào, sạch sẽ giống như là da thịt trẻ con vô cùng mịn màng, mà cô tươi mát như vậy cộng thêm ngũ quan xinh đẹp, phối hợp ra một loại gợi cảm sau khi tắm rửa, làm cho người ta không khỏi lâm vào mê muội. "Không có việc gì....." Mặc Tử Hàn giả vờ bình tĩnh nói, "Chỉ là bạn của cô vừa mới gọi điện thoại tới!" "Bạn?" Tử Thất Thất kinh ngạc, lập tức bước nhanh đi tới bên giường, tới gần anh vội vàng nói, "Là tiểu Lam? Cô ấy gọi tới sao? Cô ấy nói gì?" Hương thơm từ trên tóc Tử Thất Thất truyền đến, Mặc Tử Hàn không khỏi cả kinh, trái tim đột nhiên đập nhanh, nhưng hắn vẫn cố gắng trấn định nói, "Cô ta bảo tôi chuyển lời lại cho cô, để cô yên tâm, Bách Hiên không có việc gì!" "Thật sự?" Tử Thất Thất xác định hỏi lại, sợ là anh đang nói dối. "Cô cho là tôi sẽ lừa cô sao?" "Ách...." Tử Thất Thất chần chờ. "Quên đi, có tin hay không là tùy cô, đúng rồi, Phương Lam cô ta là thế nào của cô?" Mặc Tử Hàn bỗng nhiên hỏi. "Bạn a!" "Chỉ đơn giản là bạn?" Chợt nghe hắn hỏi như vậy, Tử Thất Thất lập tức liên tưởng đến biểu tình vừa nhìn thấy khi ra khỏi phòng tắm, sẽ không phải.... Nha đầu Tiểu Lam lại nói cái gì không nên nói chọc giận người này chứ?
|
Chương 101: Người nào đó ở lại trên địa cầu đúng là một tai họa....
"Tiểu Lam cô ấy... Sẽ không phải nói cái gì không nên nói chứ?" Trái tim Tử Thất Thất đột nhiên thấp thỏm không yên, bởi vì loại khả năng này thật sự là rất lớn. Trên mặt Mặc Tử Hàn nháy mắt lộ ra biểu tình tức giận, lạnh lùng nói, "Cô ta thật sự nói rất nhiều điều không nên nói." Cư nhiên nói cô sẽ rời xa anh, cư nhiên nói cô sẽ vứt bỏ anh, hơn nữa còn nói anh đã thích cô.... Cô gái đáng giận kia, bộ dạng thật giống như cái gì cũng biết, nhất là thái độ cao cao tại thượng kia của cô ta, làm cho anh thực hận không thể tìm người ám sát cô ta, nhưng mà vừa nghĩ tới cô ta là bạn của Tử Thất Thất thì... " Anh không nên tức giận, tiểu Lam cô ấy kỳ thật chẳng qua là miệng hư, nhưng người rất tốt, anh không nên nghe lời cô ấy nói, không nên tức giận cô ấy!" Dĩ nhiên cũng ngàn vạn lần đừng tìm cô ấy gây phiền phức. Tử Thất Thất hoảng hoảng chương chương nói, sợ không cẩn thận làm cho hắn tức giận, lại làm ra cái chuyện ám sát gì gì đó. Cô thật sự chịu người hắc đạo, tại sao động một chút là muốn lấy mạng người ra uy hiếp? "Cô vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi đâu, cô cùng cô ta chỉ là bạn đơn giản như vậy sao?" Mặc Tử Hàn lại trở lại đề tài lúc đầu, hai mắt chăm chú nhìn cô, đang đợi câu trả lời của cô. Tử Thất Thất nghi hoặc nhìn cái khuôn mặt nghiêm túc kia, không rõ anh ta tại sao vẫn hỏi tới, nhưng cô cũng rất chân thành trả lời vấn đề của anh, bởi vì tiểu Lam đối với cô mà nói.... "Cô ấy là bạn của tôi không sai, nhưng cùng bạn bình thường có chút bất đồng, cô ấy là bạn tốt duy nhất trên thế giới này của tôi! Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mỗi ngày đều gặp mặt, mỗi ngày đều chơi cùng một chỗ, trước kia cô ấy đối với tôi giống như người chị vậy, luôn luôn chiếu cố tôi, quan tâm tôi, nhưng đến lúc tôi trưởng thành, sau khi ba mẹ mất, cô ấy mặc dù vẫn chiếu cố tôi giống như khi còn bé, quan tâm tôi, nhưng trong lòng tôi cô ấy không chỉ là chị, cô ấy còn giống như là mẹ tôi vậy, đối với tôi bất ly bất khí, che chở bằng mọi cách, ôn nhu chăm sóc, mặc dù.... Đôi khi cô ấy sẽ cùng Thiên Tân trêu cợt tôi, tôi cũng cực kỳ tức giận ra quyền đánh cô ấy, nhưng.... Bất kể phát sinh chuyện gì cũng không cải biến được vị trí thứ hai của cô ấy trong lòng tôi." "Thứ hai?" Mặc Tử Hàn kinh ngạc lặp lại. "Đúng vậy!" Tử Thất Thất cười rực rỡ, vui vẻ nói, "Bởi vì đứng hàng thứ nhất chính là Thiên Tân nha!" Tầm quan trọng của hai người trong lòng cô đã vượt xa tánh mạng của mình, cho nên chỉ cần hai người bọn họ tốt thì thế nào cũng không sao cả. Mặc Tử Hàn nghe cô nói, cùng giống như cô gái gọi Phương Lam kia nói giống nhau. Trong lòng của cô, đứng đầu là Mặc Thiên Tân, đứng thứ hai là cô ta, vậy thì.... Anh là thứ mấy? Trong lòng không hiểu hiện lên sóng ngầm ghen tị, anh tuyệt đối không muốn làm thứ ba, cũng không cần thứ hai, anh muốn đứng hàng thứ nhất trong lòng cô, anh muốn trong lòng cô chỉ có một mình anh. Bỗng nhiên bắt đầu bất an, lời của cô gái đó một câu tiếp theo một câu ứng nghiệm, như vậy cô ta nói cô ấy sẽ rời xa anh, chuyện như vậy cũng sẽ phát sinh sao? Cô ấy thật sự sẽ vứt bỏ anh? Cô ấy thật sự sẽ lại chạy trốn từ bên cạnh anh? Rõ ràng là chính cô ấy muốn lưu lại, rõ ràng là chính cô ấy không chịu rời đi như là đã lựa chọn lưu lại, vậy thì anh tuyệt đối sẽ không để cô rời đi. Không được! Không thể để cho cô ấy cùng cô gái kia liên hệ, không thể để cho cô gái kia nói với cô ấy những lời kỳ quái, phải cách ly hai người bọn họ. "Hổ Phách!" Hắn đột nhiên rống to. "Két!" Cửa phòng bị mở ra, Hổ Phách đứng ở cửa, cúi đầu thật sâu nói, "Điện hạ, ngài có cái gì phân phó?" "Mặc Thiên Tân đâu?" Anh hỏi. " Tiểu thiếu gia còn đang nghỉ ngơi ở khách sạn, tôi đã phái hai người bảo vệ ở cửa phòng ngủ của cậu ấy, cậu ấy hiện tại rất an toàn!" "Anh bây giờ lập tức trở lại khách sạn, tịch thu điện thoại của nó, hai mươi bốn giờ giám thị bên cạnh nó, tuyệt đối không cho phép để nó liên lạc với bất luận kẻ nào!" "Dạ!" "Nhanh đi!" "Dạ!" Hổ Phách sau khi ứng tiếng lập tức xoay người, nhanh chóng rời đi. Tử Thất Thất khiếp sợ nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Mặc Tử Hàn. " Anh mới vừa nói với anh ta cái gì? Tại sao muốn tịch thu điện thoại của Thiên Tân? Tại sao muốn hai mươi bốn giờ giám thị nó? Tại sao không cho phép nó liên hệ cùng bất luận kẻ nào? Anh tại sao muốn làm như vậy? Nó chẳng qua là một đứa nhỏ sáu tuổi, hơn nữa nó là con trai ruột của anh, làm sao anh có thể làm như vậy? Làm sao anh có thể đối đãi nó như vậy?" Cô lớn tiếng nói, tâm tình nháy mắt không khống chế được. "Tôi làm gì không cần cô quan tâm, hơn nữa cô cũng thế, từ giờ trở đi không được rời khỏi phòng này, không được liên hệ với bất cứ ai, chỉ cho ở lại bên cạnh tôi!" Mặc Tử Hàn bá đạo gầm nhẹ ra lệnh nói. "Anh....." Tử Thất Thất giận giữ nhìn chằm chằm anh. Tại sao đột nhiên trở nên như vậy? Một phút đồng hồ trước không phải còn nói bình thường sao? Tại sao lại đột nhiên nói ra lời như vậy? Hắn rốt cuộc muốn thế nào? Hắn rốt cuộc còn âm tình bất định tới trình độ nào? "Tôi chịu đủ rồi!" Cô đột nhiên rống to nói tiếp, "Vốn đang nghĩ đến anh hẳn là một người đàn ông tốt, bởi vì anh đã cứu tôi, cho nên tôi đối với anh rất cảm kích, nhưng tôi không nghĩ tới tính cách của anh lại âm tình bất định như vậy, bá đạo như vậy, tôi không để ý tới anh nữa, tôi sẽ đi tìm Thiên Tân ngay bây giờ, tôi muốn mang nó rời xa anh!" Cô nói xong liền lập tức cầm ba-toong (dụng cụ y tế của TQ) cạnh đầu giường, khập khễnh đi hướng về phía cửa phòng bệnh. "Tử Thất Thất cô đứng lại đó cho tôi, tôi không cho phép cô đi ra khỏi phòng này!" Mặc Tử Hàn ra lệnh rống to. Tử Thất Thất hoàn toàn không để ý lời anh, tiếp tục hướng cửa phòng đi. "Cô gái chết tiệt, cô dám không nghe mệnh lệnh của tôi, cô đứng lại đó cho tôi, đứng lại" Mặc Tử Hàn gào thét lớn kích động xuống giường. Thân thể còn có chút vô lực, phía sau lưng bởi vì động tác của anh mà bắt đầu kịch liệt đau đớn, nhưng anh lại như cũ sải bước hướng về phía cô, đuổi theo đến cửa phòng bệnh sau đó bắt được cổ tay của cô. "Không được đi!" Anh lại một lần nữa gầm nhẹ ra lệnh. "Buông tôi ra!" Tay phải Tử Thất Thất vung lên, dễ dàng hất tay anh ra, sau đó dưới chân lập tức nhanh hơn khập khễnh nện bước đi ra ngoài cửa. Thời điểm cửa phòng tự động bị đóng lại, thân thể Mặc Tử Hàn cũng bởi vì vừa mới bị Tử Thất Thất phất tay về phía sau té trên mặt đất. "Bịch" "Bịch" Hai tiếng vang hợp hai làm một, giống như chỉ là một thanh âm. "A....." "A....." "Ưhm......" Mặc Tử Hàn nằm trên mặt đất, phần lưng gắt gao dán mặt đất, cảm giác đau đớn nháy mắt lan tràn cả người, đau giống như cả người bị xé rách, đau đớn giống như bị đao xoắn làm cho sắc mặt anh vừa mới khôi phục tốt nháy mắt lại trở nên trắng bệch, mà máu.... Cũng lại một lần nữa phụt ra. "Tử Thất Thất....." Anh khó khăn lẩm bẩm, bàn tay to đưa về phía trên cửa phòng bệnh tự động đóng, nhưng là như thế nào đều không thể đứng lên. Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Cô gái đáng chết này, cô trở lại cho tôi.... A không tiếng động gào thét, đau đớn che mất hết thảy ý thức của anh. ....... Trong hành lang Tử Thất Thất tức giận bước đi, dưới chân rõ ràng đã bắt đầu đau đớn nhưng lại vẫn cố chấp muốn mau rời xa người người đàn ông này. Vừa bá đạo lại vừa ngang ngược, hơn nữa còn hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu, cho tới bây giờ cũng không nghĩ đến cảm thụ của người khác, chuyên quyền độc đoán, một hồi còn muốn giết cái này giết cái nọ, lấy tánh mạng người khác để uy hiếp cô, quan trọng nhất là hắn vừa sắc vừa chán ghét, hoàn toàn là chủ nghĩa đại nam tử....Người đàn ông như hắn sao không chết đi chứ? Ở lại trên địa cầu chính là một tai họa. Tức chết cô, tức chết cô, tức chết cô.... Đối đãi cô như vậy thì thôi, cô nhẫn! Nhưng tại sao phải đôi với Thiên Tân cũng như vậy? Nó bất quá chỉ là một đứa bé, nó làm sai cái gì? Chuyện như vậy cô thật sự không cách nào nhịn được. Mặc kệ hắn là ân nhân cứu mạng của cô hay không, mặc kệ hắn có phải cha ruột Thiên Tân hay không, tóm lại.... Cô chịu người người đàn ông này đủ rồi. Nhưng là.... Cước bộ Tử Thất Thất đột nhiên chậm lại. Thật là kỳ quái, tại sao hắn không có đuổi theo chứ? Hắn không phải vừa mới còn giữ chặt cô, không cho phép cô đi sao? Chẳng lẽ hắn buông tha cho cô? Đồng ý để cô cứ như vậy rời đi, hay là.... Hai chân của cô lại đột nhiên dừng lại! Thôi rồi, cô lại quên mất vết thương trên người hắn, hơn nữa cô vừa mới còn đẩy hắn một cái, sẽ không phải là.... Cô lập tức quay người lại, vội vàng rất nhanh đi trở lại. ...... Trong phòng bệnh Mặc Tử Hàn dùng sức xoay người, hai tay chống thân thể muốn đứng lên, muốn kéo Tử Thất Thất trở lại, nhưng cái thân thể chết tiệt này của anh dĩ nhiên lại yếu ớt như vậy, cư nhiên không có bất kỳ khí lực nào, một lần lại một lần ngã lại mặt đất, mà vết thương ở lưng cũng càng ngày càng nghiêm trọng. Đột nhiên..... "Rầm" Một tiếng vang thật lớn, cửa phòng bệnh bị thô bạo mở ra, Tử Thất Thất cửa phòng khiếp sợ nhìn anh nằm trên mặt đất. Toàn bộ quần áo phần lưng cũng đã bị máu nhuộm đỏ, hơn nữa trên mặt đất gạch trắng cũng bị nhiễm một màu máu đỏ tươi. Quả nhiên, anh bởi vì mất máu quá nhiều hơn nữa lại vừa mới phẫu thuật xong, cho nên thể lực anh giảm bớt thật nhiều, nhưng là mới vừa rồi cô còn vung tay như vậy làm cho anh ngã trên mặt đất. "Anh không sao chứ? Rất đau sao?" Cô kích động đem nạng trong tay ném đi, chạy đến ngồi xổm xuống bên cạnh anh. Mặc Tử Hàn nhân cơ hội bắt lấy cổ tay phải của cô, dùng hết toàn bộ khí lực gắt gao cầm lấy nói, "Cô gái chết tiệt.... Không được đi!"
|
Chương 102: Tử Thất Thất đâu? Chẳng lẽ.... Lại đi rồi?
Khi anh gầm nhẹ, cầm lấy tay kia của cô, lại một lần nữa dùng sức, chặt chẽ nắm chặt cổ tay của cô, gắt gao không chịu buông ra. Thật là đáng chết, anh không nên cởi khóa còng tay, vẫn nên khóa cô, khóa cô cả đời, để cô vĩnh viễn đều không thể rời xa anh một bước. Cổ tay Tử Thất Thất bị anh nắm đau, nhưng cô lại không để ý tới, kinh hoảng nhìn sắc mặt của anh đã có chút tái nhợt xanh mét cùng không ngừng chảy ra. "Anh không sao chứ? Đau lắm hả? Thật xin lỗi.... Thật xin lỗi, đều là lỗi của tôi... Tôi đi gọi bác sĩ, anh chờ tôi một chút tôi lập tức đi gọi bác sĩ!" Tử Thất Thất nói xong, muốn đứng lên đi gọi bác sĩ. Nhưng tay Mặc Tử Hàn vẫn không chịu buông cô ra, cũng không muốn để cô xa mình một bước. "Không được đi!" Anh đau đớn gầm nhẹ. "Tôi chỉ đi gọi bác sĩ, tôi sẽ không đi, anh mau buông tôi ra!" Tử Thất Thất lòng như lửa đốt, hai mắt thấy lưng anh thấm ướt mảng lớn máu, trái tim không khỏi sợ run. "Tôi nói rồi, không được đi.... Cô không được rời xa tôi một bước... Không được!" Tay Mặc Tử Hàn càng ngày càng dùng sức, rõ ràng thoạt nhìn đã suy yếu đến không xong, rõ ràng thoạt nhìn ngay cả khí lực ngồi dậy cũng không có, nhưng là bàn tay kia của anh lại mạnh mẽ có lực ngoài ý muốn, giống như là kìm sắt nắm cô không buông tay, hơn nữa mặc kệ cô nói như thế nào, cấp bách thế nào, lo lắng làm sao, trong miệng của anh cũng vẫn bá đạo nói, "Không được đi.... Cô gái chết tiệt.... Tôi tuyệt đối không cho phép cô rời đi....." Tại sao anh lại không ngừng nói những lời này? Tại sao vẻ mặt của anh phải lộ ra sợ hãi sợ mất đi như thế? Tử Thất Thất bối rối nhìn bộ dáng bây giờ của anh, hoang mang nói, "Tôi không rời đi, tôi sẽ không rời khỏi anh, tôi không đi, nơi nào tôi cũng không đi, bác sĩ.... Bác sĩ.... Bên ngoài có người hay không giúp tôi đi gọi bác sĩ, nhanh một chút, xinh nhanh lên.... Bác sĩ... Mau lại đây cứu anh ta...." Cô hướng về phía cửa phòng hô to, không ngừng hô to, lo sợ ngay cả nước mắt cũng rớt xuống. Mặc Tử Hàn nằm trên mặt đất nhìn biểu cảm lo lắng của cô, nước mắt trong suốt trong hốc mắt cô, đau đớn tựa hồ biến mất, trong lòng tràn đầy ấm áp như mùa xuân. "Thất Thất....." Anh nhẹ giọng nỉ non, tay đột nhiên dùng sức kéo cả người cô vào trong ngực của mình. Hai tay ôm thật chặt cô, ở bên tai cô thật giống như khẩn cầu, kiên định nói, "Đừng rời xa anh..... Xin em....Xin em đừng rời xa anh!" Tử Thất Thất nghe anh ở bên tai mình nói nhỏ, hai mắt trừng lớn, khiếp sợ sửng sốt. Thất Thất? Đây hình như là lần đầu tiên anh kêu tên của cô như vậy. Van xin? Đây cũng là lần đầu tiên anh nói ra như vậy..... Anh cũng sẽ nói ra từ ngữ như vậy sao? Xin? Anh từ lúc nào có lễ phép như vậy? Đừng nói giỡn.... Người người đàn ông này anh rốt cuộc là làm sao vậy? Người người đàn ông này anh rốt cuộc muốn thế nào? Tính tình người đàn ông này có thể hay không đừng chuyển biến nhanh thế a? Có thể hay không đừng làm lòng cô lên lên xuống xuống? Cô hoàn toàn không theo kịp tiến độ chuyển đổi tâm tình của anh rồi, nhưng cho dù theo không kịp, tâm.... Nhưng vẫn là sẽ bị anh dắt đi. Khẽ run mở to miệng, vừa định muốn nói thì "rầm" một tiếng, cửa phòng bệnh bị mở ra, bác sĩ cùng hộ sĩ chạy vào bên trong phòng, vọt tới bên cạnh anh. Bọn họ kích động đem Mặc Tử Hàn nằm trên mặt đất nâng lên đặt ở trên giường, lập tức xử lý vết thương cho anh, Tử Thất Thất cũng đi theo bọn họ tới bên giường, hai mắt dõi theo khuôn mặt trắng bệch đến xanh mét, mà anh vẫn nắm chặt tay cô, không chịu buông ra. Bỗng nhiên bên tai không ngừng vang lên câu cuối cùng kia của anh, một lần lại một lần, một lần lại một lần, lặp đi lặp lại không ngừng tuần hoàn.... "Thất Thất.... Đừng rời xa anh....Xin em.... Xin đừng rời xa anh....." "Thất Thất.... Đừng rời xa anh....Xin em.... Xin đừng rời xa anh....." "Thất Thất.... Đừng rời xa anh....Xin em.... Xin đừng rời xa anh....." ............ Chân mày cô nhíu lại thật sâu, tay cũng đột nhiên dùng sức nắm chặt tay anh, thiếu chút nữa, cô đã trả lời anh, thiếu chút nữa, cô đã nói câu kia: "Yên tâm đi.... Em nhất định sẽ không rời xa anh.... Nhất định....." Hai giờ sau Vết thương Mặc Tử Hàn một lần nữa được khâu lại, máu cũng ngừng lại, bác sĩ cùng hộ sĩ một phen đổ mồ hôi, thở dài một hơi, rối rít rời khỏi phòng bệnh, mà trong phòng bệnh nháy mắt im lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người bọn họ. Tử Thất Thất vẫn không nhúc nhích đứng ở bên giường, chân băng bó thạch cao nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, tựa hồ đau đớn đã tê liệt, mà hai mắt cô dõi theo khuôn mặt anh, trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì. Dưới chân khẽ động, vốn định di động thân thể tê cứng của mình một chút, nhưng chân của cô vừa mới giơ lên, Mặc Tử Hàn nắm tay cô lập tức lại một lần nữa dùng sức nắm chặt. Tử Thất Thất kinh ngạc! Anh tỉnh? Cô nhìm chăm chú hai mắt nhắm chặt của anh, nhìn lông mi dài của anh khẽ run, chậm rãi mở đôi môi của mình nói, "Xin lỗi.... Nhất định rất đau đi?" "Không đau!" Mặc Tử Hàn nhắm hai mắt, nhẹ giọng trả lời. Mày Tử Thất Thất chau lên. Anh quả nhiên tỉnh. Tại sao không mở mắt nhìn cô chứ? Tức giận đến không muốn nhìn cô sao? "Xin lỗi...." Cô lại nói một tiếng xin lỗi. "....." Mặc Tử Hàn trầm mặc, không nói lời nào, thật giống như đang ngủ, mà sắc mặt tái nhợt kia lại thật giống như là một người chết. Đều là lỗi của cô, hại anh lại một lần nữa nếm chịu thống khổ như thế, hại anh lại một lần nữa chảy nhiều máu như vậy. Rõ ràng buổi sáng còn có thể ngồi dậy nhưng cô lại làm cho anh lại nằm ở trên giường bệnh đến ngồi dậy cũng không thể. "Xin lỗi....." Cô lần thứ ba nói xin lỗi, chân mày nhíu lại, vẻ mặt áy náy. Đột nhiên, Mặc Tử Hàn nắm tay cô chặt lại một chút, sau đó anh mở hai mắt mỏi mệt đến ngay cả trợn cũng rất phí sức, nhìn vẻ lo lắng gắn đầy trên khuôn mặt cô, buồn bực nói, "Đừng lại nói xin lỗi.... Phiền muốn chết, để tôi nghỉ ngơi một chút!" "Hả? A.... Ân, tôi không nói!" Tử Thất Thất bối rối trả lời, ngậm chặt miệng mình lại, không nhúc nhích đứng tại chỗ, nhìn anh, theo dõi anh, nhìn anh. Giống như là một con mèo nhỏ nhu thuận, đáng yêu làm cho anh hoàn toàn không thể nào tức được. Đột nhiên.... Tay Mặc Tử Hàn khẽ dùng lực, thân thể Tử Thất Thất đột nhiên hướng nghiêng về phía anh, lảo đảo nhào tới trong ngực anh. "Ưhm....." Anh đau đến nhíu mày. "Anh....Anh không sao chứ? Tôi đi gọi bác sĩ!" Tử Thất Thất hốt ha hốt hoảng nói liền vội vàng hấp tấp muốn đứng lên. Mặc Tử Hàn đem một tay khác vô lực bao trùm ở phía sau lưng cô, cũng buông bàn tay vẫn nắm chặt kia ra, đem cô ôm vào trong ngực của mình, mệt mỏi nói, "Tôi không sao, em cũng đừng đi, cứ như vậy nằm ở nơi này, cùng tôi.... Cùng tôi..... Cùng nhau.... Nghỉ......" Một chữ "ngơi" cuối cùng còn chưa nói xong, anh liền nặng nề ngủ mê đi. Tử Thất Thất kinh ngạc nằm ở trong ngực của anh, khẽ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt kia. Không rõ.... Không rõ.... Cô một chút cũng không rõ. Tại sao sợ cô rời đi như vậy? Tại sao bộ dáng giống như không thể mất đi cô? Đây là thái độ đối đãi với con rối sao? Đây là cái gọi là không thích của anh sao? Đừng ở trước mặt cô lộ ra bộ dáng cần cô như vậy, sẽ làm cô hiểu lầm, sẽ làm lòng cô trở nên mềm yếu. "Mặc Tử Hàn....." Cô nhẹ giọng lẩm bẩm tên của anh, thả lỏng tất cả khí lực trên người, thoải mái nằm ở trong ngực của anh, cau mày, dùng thanh âm cơ hồ không nghe thấy nói, "Nếu không thích tôi.... Cũng đừng làm cho trái tim đã chết của tôi sống lại một lần nữa.... Tôi cũng xin anh.... Nếu không thích tôi.... Cũng đừng có tới trêu chọc tôi....." Đối với đàn ông, cô thật sự đã chán ghét rồi, đối với phản bội, cô cũng đã chịu đủ rồi, cho nên mới không muốn yêu đương, cho nên mới đem thật lòng của mình chôn cất vào trong biển rộng cùng cha mẹ, bởi vì cô không muốn lại bị đàn ông thương tổn, thậm chí không muốn bị bất luận kẻ nào thương tổn, nhưng nếu như là lời của anh.... Nếu anh thật lòng..... Thì..... Có lẽ cô có thể thử tiếp nhận! Từ từ nhắm hai mắt lại, nghe tiếng tim đập bình tĩnh của anh, hưởng thụ nhiệt độ ấm áp vây quanh anh, trầm lắng lâm vào trong cạm bẫy ôn nhu ngay lúc này của anh. "Uh....." Mặc Tử Hàn đang ngủ mê man nhẹ nhàng rên rỉ, hai tay khẽ dùng sức ôm chặt hơn thân thể gầy nhỏ của cô, cũng hít lấy hương thơm trên người cô, khóe miệng nhàn nhạt gợi lên nụ cười. Thích cô ấy.... Thích cô gái tên Tử Thất Thất này.... Ngay từ đầu khi cảm thấy cô thú vị cũng đã ý thức được tình cảm này, chẳng qua là chính anh không muốn đi đối mặt mà thôi, chính là không muốn thừa nhận.....Hắn Mặc Tử Hàn cao cao tại thượng, vậy mà lại thích một cô gái. ※※※ Đêm khuya Mặc Tử Hàn đang ngủ mê man từ từ khôi phục ý thức, hai mắt dính liền không muốn mở ra, chân mày khẽ nhíu lại, bàn tay to tuỳ tiện sờ sờ trước ngực của mình, thế nhưng trống trơn? Đột nhiên giương đôi mắt, nhìn đèn chân không chói mắt trên trần nhà. Kích động quay đầu nhìn đệm giường, nháy mắt khiếp sợ trừng lớn hai mắt. Người đâu? Tử Thất Thất đâu? Chẳng lẽ..... Cô ấy lại đào tẩu?
|
Chương 103: Mua một tặng một..... Ba tranh thủ vui mừng đi......
Cô gái chết tiệt kia lại thừa dịp anh ngủ mê man đào tẩu? Mặc Tử Hàn kích động ngồi dậy, vết thương phía sau lưng nháy mắt đau đớn làm cho chân mày anh cau lại thành một đoàn. Đáng chết! Không thể để cho cô ấy đào tẩu, không thể để cho cô ấy rời đi, nhất định phải đem cô bắt trở lại, lập tức bắt về. Nhịn đau, Mặc Tử Hàn hai chân rơi xuống đất, chống thân thể vừa muốn xuống giường. "Két" Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Tử Thất Thất bưng một cái khay đứng ở cửa phòng. Hai mắt nhìn Mặc Tử Hàn, bỗng nhiên kinh ngạc trừng lớn, cô nói, "Làm sao anh lại xuống giường rồi? Thân thể của anh không thể lộn xộn, mau nằm xuống!" Cô vừa nói vừa vội vã đi tới bên giường, đem vật cầm trong tay đặt ở đầu giường, sau đó thật cẩn thận đi đến đỡ thân thể anh, để cho anh ngồi xuống. Mặc Tử Hàn nhìn cô, tức giận chất vấn, "Em đi đâu? Tôi không phải đã nói em không được ra khỏi căn phòng này, em không được rời khỏi tôi sao?" "Tôi chỉ đi chuẩn bị chút đồ ăn, anh một ngày cũng chưa ăn cái gì, tôi sợ anh sau khi tỉnh lại sẽ đói, cho nên....." Tử Thất Thất nói đến một nửa, hai mắt liền nhìn về phía khay đặt ở trên tủ đầu giường. Phía trên để một chén cháo trắng, còn có một đĩa nhỏ đựng dưa chuột dưa muối, mà trên bát cháo trắng còn bốc hơi nóng, rất rõ ràng là vừa mới làm. Mặc Tử Hàn nhìn bát cháo kia, tức giận trong đôi mắt biến mất, đem tầm mắt chuyển dời đến trên khuôn mặt của cô, ôn nhu vỗ vỗ bên cạnh giường, nói, "Tới đây, ngồi xuống!" Tử Thất Thất trầm mặc mím môi, ngoan ngoãn tiến về phía trước một bước, ngồi ở bên cạnh anh. Mặc Tử Hàn giơ lên hai cánh tay nặng nề, đem cả người cô ôm lấy, đem thân thể của mình toàn bộ đều dựa vào trên cô, an tâm thở dài một hơi, nhẹ giọng nói, "Từ nay về sau em không được rời khỏi tôi, không có lệnh của tôi, em phải ở lại bên cạnh tôi." Loại cảm giác này quá khó tiếp thu rồi, so sánh với đau đớn còn khó chịu gấp mấy lần, so với chết còn khó chịu mấy trăm lần, kể từ khi Phương Lam nói qua câu nói kia, tim của anh liền không thể yên ổn, anh một chút cũng không giống mình, lại sẽ lo lắng như vậy, lại sợ hãi như vậy, lại yếu đuối như vậy.... Mặc Tử Hàn anh, người thống trị hắc đạo, tổng giám đốc cấp cao nhất của mười mấy công ty trong quốc tế, trong một đêm liền vang dội toàn cầu, xuất hiện ở trên đầu đề các báo chí tạp chí tin tức, có thể nói là hắc mã vương tử trong mắt tất cả cô gái, nhưng mà anh cao cao tại thượng như vậy, vậy mà lại thích cô gái tánh khí táo bạo, tính tình bướng bỉnh này, anh thật sự không rõ, cô gái này ngoại trừ khuôn mặt ra, còn có nơi nào làm cho anh mê thế này? Thế nhưng làm cho anh có thể rơi vào thật sâu như vậy, không cách nào tự kềm chế. "Ai......" Anh nặng nề thở dài. Lăng lăng thân thể cứng ngắc của mình, hai mắt kinh ngạc nhìn Mặc Tử Hàn xụi lơ ở trên người cô, anh giờ phút này giống như là một đứa nhỏ làm nũng, cũng như là một thụ đại hùng dính trên người, mặc dù là một thụ đại hùng to lớn, nhưng mà..... Lại ngoài ý muốn vô cùng đáng yêu. "Anh không đói bụng sao?" Cô nhẹ giọng hỏi. "Không đói bụng!" Anh trả lời. "Ăn một chút gì đi, anh một ngày cũng chưa ăn cái gì!" "Không có khẩu vị!" "Không có khẩu vị cũng phải ăn a, chỉ là một bát cháo loãng, rất dễ dàng tiêu hóa, ăn một chút đi!" Tử Thất Thất nhỏ nhẹ khuyên bảo, chỉ sợ thân thể anh đã suy yếu càng trở nên suy yếu thêm. "Nếu tôi ăn, em phải đút cho tôi a?" Anh tựa vào ngực cô, nói một câu làm nũng ngay cả mình cũng không dám tin tưởng. "Nếu anh thật sự ăn, tôi sẽ đút cho anh!" Tử Thất Thất cười nói. "Được...." Mặc Tử Hàn bỗng nhiên rời khỏi thân thể của cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, tà mị cười nói, "Hay là dùng cái này để đút cho tôi đi!" Cái gì? Tử Thất Thất kinh ngạc trợn to hai mắt. "Anh... Đừng làm rộn, tôi là nói thật, anh phải ăn nhiều một chút, thân thể mới có thể mau khỏe lại, cho nên....." "Tôi hiện tại cái gì cũng ăn không vô!" Mặc Tử Hàn cắt đứt lời cô, từ từ nhích tới gần môi cô nói, "Nếu không phải tôi không có bao nhiêu khí lực, tôi hiện tại nhất định sẽ lập tức ăn em, tôi hiện tại trừ em ra.... Cái gì cũng ăn không vô!" Trên mặt Tử Thất Thất nháy mắt ửng đỏ, nhìn anh chậm rãi nhích lại gần mình, chính mình lại xấu hổ lui về phía sau. Anh có phải là bệnh nên thần chí không rõ? Làm sao lại nói ra một câu buồn nôn như thế? Hơn nữa tất cả động tác cũng giống như một đứa nhỏ gắt gao kề cận cô, quả nhiên.... Sinh bệnh nên mọi người đều trở nên rất kỳ quái. "Giúp tôi ăn.... Xin nhờ...." Hắn nhẹ giọng nói, tiếp tục nhích tới gần. Xin nhờ? Lại là hai chữ này, người người đàn ông này có phải là nói nghiện rồi? Nhưng.... Coi như anh thông minh, cô thỏa hiệp. Chậm rãi nhắm hai mắt lại, chuẩn bị nghênh đón môi anh đi tới, nhưng là.... "Rầm" một tiếng vang thật lớn, cửa phòng thô bạo mở ra. Mặc Thiên Tân vẻ mặt tức giận đứng ở cửa phòng, nhìn chằm chằm người đàn ông nửa đè mẹ cậu, rất nhanh đi tới trước mặt anh, rống to nói, "Ba, ba thật là quá đáng!" Quá đáng? Mặc Tử Hàn chau mày, nhìn chằm chằm tiểu quỷ phá đám chuyện tốt của anh. "Làm sao vậy?" Anh hỏi. "Ba còn hỏi tại sao? Sáng sớm liền phái người đàn ông tên Hổ Phách kia xông vào phòng của con, cưỡng đi điện thoại di động của con, tịch thu máy tính trong phòng con, còn nói cái gì con không được liên lạc với bất kì ai, OK, những thứ này con tiếp nhận, con cũng có thể không truy cứu, nhưng mà người người đàn ông kia lại đang lúc ăn cơm giám hộ con, đang tắm rửa giám hộ con, lúc ngủ cũng giám hộ, ngay cả lúc đi vệ sinh cũng trông trừng con, mặc dù hắn cũng là người đàn ông, nhưng người đàn ông nhìn người đàn ông không phải càng kỳ quái sao? A a a a a..... Con chịu không nổi rồi, tức chết con, ở nơi này con liền muốn điên rồi!" Cái miệng nhỏ nhắn lanh lợi của Mặc Thiên Tân thao thao bất tuyệt oán trách, hơn nữa khuôn mặt còn tức giận, hiển nhiên cũng không phải diễn kịch, đó là bởi vì.... Tối nay, khi cậu nằm ở trên giường ngủ say, theo thói quen nửa đêm tỉnh lại, sau đó đi nhà xí, nhưng vừa mới mở mắt, liền thấy trong phòng tối như mực một bóng người đứng ở bên giường của cậu, trong nháy mắt tóc gáy dựng lên, toàn thân run rẩy, cả người trực tiếp bị hù sửng sốt, mà lúc này, bóng người kia đột nhiên khom người xuống, mở miệng nói, "Tiểu thiếu gia, có cái gì cần tôi lấy giúp không?" Vốn là thanh âm người người đàn ông này cũng rất nặng nề cứng nhắc, lại phối hợp thêm không khí đêm tối, trực tiếp khiến hồn cậu bị dọa chạy, hơn nữa tiểu đệ đệ trên người cậu không nghe lời cũng bị dọa.... Mở miệng. Thật sự là rất mất mặt, cậu lại trước mặt người khác bị dọa đái....Đái....Đái.... "A a a a" Cậu kêu to, ngay cả tim cũng chết rồi. Mặc Tử Hàn cùng Tử Thất Thất lăng lăng nghe cậu oán giận không ngừng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị chọc tức đến đỏ bừng. Mà lúc này Tử Thất Thất mới nhớ tới, buổi sáng Mặc Tử Hàn ra lệnh với Hổ Phách, đồng thời cũng nhớ tới tính tình đại biến lúc trước của anh, là từ lúc nói chuyện điện thoại với Phương Lam. Lẽ nào.... Anh trở nên như vậy là có quan hệ với tiểu Lam? Anh cắt đứt liên lạc bên ngoài của cô với Thiên Tân, có phải là không muốn cho bọn họ liên hệ với tiểu Lam? Tiểu Lam rốt cuộc nói với anh cái gì? Vậy mà sẽ làm anh tức giận như vậy? "Ba!" Mặc Thiên Tân lớn tiếng gọi anh, tức giận nói, "Ba mau đưa người đàn ông này xào đi, con cả đời này cũng không muốn thấy hắn nữa!" Vừa nhìn thấy hắn sẽ nhớ tới một màn rất rất rất mất thể diện kia, muốn cậu về sau làm sao dũng cảm sống? Mặc Tử Hàn nhìn khuôn mặt tức giận của cậu, bất đắc dĩ nói, "Anh ta chẳng qua là nghe theo mệnh lệnh của ta, cái này không thể trách anh ta, là ta muốn anh ta giám thị con hai mươi bốn giờ!" Bất quá hắn khi đó không có suy nghĩ chuyện ngủ, tắm, cùng đi vệ sinh, đây là hắn sơ sót. "Con mặc kệ, tóm lại đừng đưa người đàn ông gọi Hổ Phách ấy đến, bằng không ba để cho thúc thúc cao hai thước kia tới giám thị con đi, con thấy chú ấy cũng tới Anh quốc, ba làm cho chú ấy tới giám thị con đi, có được hay không?" Tay nhỏ bé của cậu nắm lấy ống tay áo Mặc Tử Hàn, không ngừng khẩn cầu. "Cái này....." Mặc Tử Hàn do dự nói, "Kim Hâm, anh ta còn có chuyện trọng yếu phải làm, Hổ Phách là người có thể yên tâm, ta không thể cho con thay người!" "Cái gì?" Mặc Thiên Tân tức giận, cau mày lại một lần nữa hỏi, "Ba thật sự không để cho con đổi?" "Đúng!" "Thật sự không đổi?" "Đúng!" "Ba xác định không đổi?" "Đúng!" "Được" Mặc Thiên Tân đột nhiên rống to, sau đó khóe miệng tà ác gợi lên, tức giận nói, "Không đổi thì không đổi, có gì đặc biệt hơn người, bất quá vốn con còn muốn để ba với mẹ hai người điềm điềm mật mật ở trong bệnh viện một thời gian ngắn, nhưng hiện tại con thay đổi chủ ý, bắt đầu từ hôm nay phải ngủ ở nơi này, hơn nữa.... Con muốn ngủ ở giữa hai người!" Cậu nói xong liền lập tức bò lên giường, nằm ở chính giữa giường rộng hai thước, còn đắc ý vỗ vỗ chỗ trống bên trái mình, nói, "Mẹ,..... Bắt đầu từ hôm nay mẹ cũng không cần sợ đang ngủ bị người động tay động chân rồi, con trai bảo bối thân ái của mẹ sẽ bảo vệ mẹ đến hừng sáng!" Tử Thất Thất kinh ngạc! (⊙﹏⊙)~ Dường như..... Đây là một chuyện tốt! Cái trán Mặc Tử Hàn nháy mắt nhăn lại. "Ngươi lập tức rời khỏi cái giường này cho ta, rời khỏi căn phòng này!" Anh tức giận gầm nhẹ. "Con không muốn, con muốn ngủ ở đây, nếu ba nhất định muốn con đi, tốt lắm, mẹ cũng theo con đi, bởi vì cái gọi là có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, muốn đi cùng đi, muốn lưu cùng nhau lưu, muốn ngủ cùng ngủ, hơn nữa hoạt động thúc đẩy tiêu dùng mua một tặng một này, ba quả thực chính là chiếm đại tiện nghi, mau trốn vào trong chăn tranh thủ vui mừng đi!"
|
Chương 104: Một tháng sau, người nào đó bắt đầu tà ác....
Mặc Tử Hàn nhìn bộ dáng hung hăng càn quấy kia, lửa giận xông thẳng lên chín tầng mây. Cái gì mà mua một tặng một? Còn tranh thủ vui mừng? Loại chuyện này nếu mua một tặng một, anh căn bản là không thể nào mà vui vẻ nổi! Đáng chết, nếu không phải hiện tại anh người bị thương nặng không có biện pháp cầm nó, anh nhất định sẽ bắt lấy cổ áo sau cổ nó, trực tiếp cầm nó lên sau đó ném ra ngoài cửa. " Mẹ, mau tới a, ba không ngủ, chúng ta ngủ, bởi vì cái gọi là.....*** một khắc đáng ngàn vàng, đêm dài đằng đẵng, để hai người tốt chúng ta... Từ từ... Hưởng thụ đêm tuyệt vời này đi!" Cậu cố ý chọn những câu chữ mập mờ không rõ để kích thích người nào đó, còn khiêu hai hàng lông mày, đắc ý nhìn ba cậu. Tử Thất Thất mặc dù biết không khí bây giờ dấu diếm mùi thuốc nổ, nhưng, dù công dù tư, cô cũng sẽ chọn đứng ở bên con trai bảo bối của cô. "Được!" Cô nói xong liền nằm ở bên trái của cậu, hai người ôm ấp lấy lẫn nhau, nhắm hai mắt lại, giả bộ ngủ. Mặc Tử Hàn hung hăng trừng trừng hai người bọn họ. Rõ ràng cái giường này chính là của anh, hiện tại cư nhiên bị hai người bọn họ chiếm cứ hai phần ba? Chẳng lẽ bọn họ cũng không nhớ anh là bệnh nhân sao? Hơn nữa Tử Thất Thất mới vừa không phải còn nói muốn đút cơm cho anh sao? Như thế nào hiện tại lại đi ngủ? Hai mẹ con người này là đang cố ý chọc giận anh sao? Đáng chết! Cơn giận đã tràn ngập toàn thân nhưng..... Nhìn khuôn mặt hai mẹ con bọn họ ngủ, hắn lại không đành lòng đánh thức bọn họ. Đây chính là người một nhà sao? Ba, mẹ, còn có con, ba người cùng nhau ngủ ở trên một cái giường, đây là một chuyện bình thường nhất thường xuyên phát sinh của người nhà sao? Nhưng là, trong đời anh cũng là lần đầu tiên gặp, anh chưa từng gặp qua mẹ của mình, mà ba mình cho tới bây giờ cũng không có yêu thương anh giống như Tử Thất Thất yêu thương Mặc Thiên Tân, loại cảm giác ấm áp của gia đình này toàn bộ đều là Tử Thất Thất cho anh cảm nhận được, là cô gái này cho anh biết, trên thế giới này, anh cũng không phải chỉ có vô tận bóng tối, cũng sẽ có một chút ánh sáng như vậy, còn có hạnh phúc. Bỗng nhiên khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên, sau đó nằm ở phía bên phải Mặc Thiên Tân, ba người cùng nhau ngủ chung ở trên giường, hơi có vẻ chen chúc nhưng càng thêm ấm áp. Ngoài cửa Hổ Phách thẳng tắp đứng ở cửa, nghe âm thanh ồn ào trong phòng bệnh cho đến khi bên trong im ắng không có bất kỳ thanh âm nào truyền tới, khóe miệng của hắn bất giác gợi lên nhàn nhạt ý cười. Đi theo điện hạ nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy anh giống một tiểu hài tử ồn ào, hơn nữa cũng là lần đầu tiên thấy anh vui vẻ như vậy, xem ra, không lâu nữa, trong tổ chức sắp có chuyện vui rồi. ※※※ Sáng sớm Mặt trời từ từ mọc lên từ phương đông, ánh sáng vàng rực phân tán khắp nơi. Tư thế ngủ của Mặc Thiên Tân vô cùng khó coi nằm ở bên giường, đột nhiên miễn cưỡng xoay người một cái, "Bịch" một tiếng, nặng nề hôn môi với mặt đất. "A.... Đau quá! Đau chết ta!" Cậu vừa vịn giường đứng lên, vừa mở cặp mắt to đen nhánh ra. Đột nhiên thanh tỉnh, trừng lớn hai mắt nhìn một nam một nữ nằm ở trên giường. Đây là có chuyện gì? Cậu rõ ràng thanh thanh sở sở nhớ kỹ cậu là ngủ ở giữa hai người bọn họ nha? Chính là tại sao vừa cảm giác, cậu ngủ ở bên giường, còn rớt xuống giường, mà mẹ lại ngủ ở trong ngực ba, thân mật cùng ba áp vào nhau, hơn nữa hai sắc trảo kia của ba, tại sao muốn ôm chặt mẹ như vậy? Hắn tức giận cau chặt mày, bò lên giường. Dùng sức đi đến kéo tay Mặc Tử Hàn, muốn tách hai người bọn họ ra, nhưng.... "Mặc.... Mặc...Tử.... Hàn....." Tử Thất Thất bỗng nhiên líu ríu lên tiếng, trên mặt lộ vẻ tràn đầy tươi cười, tựa như cả người đều đắm chìm trong mộng đẹp hạnh phúc, mà không cần tận lực đi suy đoán cũng biết trong mộng đẹp nhất định có Mặc Tử Hàn người này. Đột nhiên, Mặc Thiên Tân buông lỏng tay Mặc Tử Hàn ra, nhìn khuôn mặt hạnh phúc của Tử Thất Thất. Không biết là đã bao nhiêu năm, mỗi khi mẹ ngủ say cũng sẽ bất giác nỉ non tên ba, nhưng là bản thân mẹ giống như hoàn toàn không biết chuyện này, có lẽ đây chính là tiềm thức quấy phá, nhưng lại bại lộ tâm đích thực của mẹ đã cố che dấu. Khóe miệng giơ lên, nhìn khuôn mặt hai người bọn họ ngủ, một suất, một mỹ, căn bản chính là tuyệt phối trời sinh, cho nên trái tim cậu tha thứ bọn họ một lần, lần này thì yên lặng rời khỏi, bất quá. Cậu bỗng nhiên tới gần sát bên tai Mặc Tử Hàn, nhỏ giọng nói với anh, "Ba, ba nhất định phải nhớ kỹ, nếu ba lại làm cho mẹ khóc thì con nhất định sẽ mang theo mẹ đào tẩu.... Cho nên ba tốt hơn đối đãi tốt với mẹ, hàng vạn hàng nghìn.... Đừng làm cho con phải nhìn thấy nước mắt mẹ nữa....." Nói xong, cậu ngay lập tức đứng thẳng lên, nhảy xuống giường, đi ra khỏi phòng. "Két!" Ngay khi cửa phòng đóng lại, hai mắt Mặc Tử Hàn đột nhiên mở ra. Mới vừa nãy là nó cảnh cáo anh sao? Nó đã sớm nhìn ra anh đã tỉnh sao? Vốn đang cho là nó lại sẽ chơi trò đùa quái đản nào, bất quá không nghĩ tới nó dĩ nhiên cũng lặng lẽ rời đi như vậy, bất quá, vừa mới Tử Thất Thất nói mê nó cũng nghe đến sao? Nó tựa hồ chính là nghe được cô ấy nói mê cho nên mới dừng tay, hơn nữa cũng không có lộ ra kinh ngạc, chẳng lẽ là thường thấy chuyện như vậy? Lẽ nào thật cùng suy đoán của anh giống nhau, bảy năm này Tử Thất Thất lúc ngủ đều nỉ non tên của anh? Như vậy.... nó biết nguyên nhân sao? Bất quá, nó mới vừa cảnh cáo anh lời kia, hình như nói cái từ "nữa". "Ba, ba nhất định phải nhớ kỹ, nếu ba lại làm cho mẹ khóc thì con nhất định sẽ mang theo mẹ đào tẩu..... Cho nên ba tốt hơn là đối đãi tốt với mẹ, hàng vạn hàng nghìn..... Đừng làm cho con phải nhìn nước mắt mẹ nữa...." Từ "nữa" này của nó là có ý gì? Nó nói khóc, chỉ là một lần kia? Cảm giác tựa hồ anh không biết ý nghĩa.... Bất quá! Đột nhiên hai cánh tay anh ôm Tử Thất Thất khẽ dùng sức, đem thân thể cô dán càng chặt vào mình, sau đó lại nhắm mắt. Tuy rằng anh cảm thấy nước mắt của cô rất đẹp, nhưng mà, anh cũng không muốn phải nhìn cô khóc nữa. Trong cuộc đời này hãy để anh nếm thử cảm giác yêu một người đi. "Tử Thất Thất.... Từ nay về sau, anh sẽ không lại để em rời xa anh... Tuyệt đối....." ......... Ngoài cửa phòng bệnh Mặc Thiên Tân mới vừa đi ra cửa phòng bệnh liền thấy Hổ Phách đứng ở đó. Trong nháy mắt, sắc mặt Mặc Thiên Tân liền trở nên vô cùng khó coi, hơn nữa cả người lúng túng cũng bắt đầu câu thúc. Chỉ cần vừa nghĩ tới tối hôm qua tại khách sạn, cậu liền..... cậu liền muốn tìm một cái lỗ chui vào. "Này, tôi cảnh cáo chú, không được đem chuyện tình ngày hôm qua nói cho bất kỳ ai!" Cậu đột nhiên nhìn chằm chằm Hổ Phách. Hổ Phách không khỏi có chút nghi hoặc, "Cậu nói chuyện.... Là cái kia?" Là ở khách sạn? Hay là ở bệnh viện? Tối qua tựa hồ đã xảy ra rất nhiều chuyện..... "Chú..... Chú.... Chú đừng nói chú không biết!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Thiên Tân vừa hồng vừa xấu hổ. "Tiểu thiếu gia, tôi thật sự không rõ cậu nói là chuyện nào, có thể hay không xin cậu nói rõ ràng cho tôi biết, như vậy tôi mới có thể xem xét có đồng ý cậu hay không, nếu cậu muốn tôi giữ bí mật tất cả những chuyện tối qua, vậy thì.... Tôi sẽ nghe theo mệnh lệnh của cậu!" "Cái gì?" Mặc Thiên Tân tức giận. Hắn là cố ý, hắn nhất định là cố ý, giả thật đúng là giống, biểu diễn thật là tốt.... Lần này coi như cậu gặp đối thủ, người này một trăm phần trăm là cố ý khoét lấy chỗ đau của cậu, cười nhạo cậu. Người đàn ông này ghê tởm! Mặc Thiên Tân hận nghiến răng nhưng lại không cách nào cãi lại. Nhưng là Hổ Phách hắn đích thực không rõ ràng lắm cậu ta nói là chuyện gì? Anh chỉ là một người rất cứng nhắc, một người đàn ông thành thật chính trực. " Được rồi, vậy liền đem mọi chuyện cần thiết tối qua giữ bí mật, nhưng nếu chú dám tiết lộ một chữ, vậy thì....." Cậu đột nhiên cười tà, thần thần bí bí nói, "Phải đem một vật trên người chú cho tôi!" "Thứ ở trên người?" Hổ Phách nghi hoặc. "Đúng vậy, phạm vi này chính là rất lớn, có lẽ là đồ đeo trên người chú, tỷ như quần áo, tỷ như tiền, vân vân.... Nhưng có thể là đồ thân (bộ phận cơ thể) gì đó của bản thân, tỷ như con mắt, tỷ như nội tạng, tỷ như....." Thanh âm Mặc Thiên Tân đột nhiên dừng lại, hai mắt nhìn dưới phần eo hắn, bộ vị khác chân trở lên, nói, "Tóm lại, chú hiểu chưa?" Trên trán Hổ Phách rõ ràng ẩn ẩn chảy ra mồ hôi lạnh. Thật không hổ là con trai điện hạ, làm việc lại ác như vậy, hơn nữa trình độ nụ cười tà ác kia cũng tựa hồ cho hắn thấy được điện hạ lúc tuổi còn trẻ. Sống lưng rét run, nhưng lại không thể không trả lời, nói "Vâng, tôi biết!" Mặc Thiên Tân vẻ mặt hài lòng gật đầu, còn vươn cánh tay nhỏ bé mập mạp của mình vỗ vỗ cánh tay anh ta, ông cụ non nói, "Chú yên tâm đi, chỉ cần chú không nói ra, thân thể chú sẽ bình yên vô sự, đừng lo lắng, trông nom tốt miệng của chú, hết thảy đều sẽ bình an, thế giới vĩnh viễn hòa bình....." Hổ Phách đổ mồ hôi! Vì sao anh có loại cảm giác bị người đùa bỡn bên trong cái vỗ tay? ※※※ Một tháng sau Ra viện Rốt cục Mặc Tử Hàn chờ đến ngày này, suốt một tháng nhẫn nại, ý nghĩ nào đó bị hắn đè ép rất nhiều, như vậy.... Tối nay, hắn phải như thế nào vượt qua chứ? A..... Người nào đó cười tà ở trong lòng!
|