Cha Tới Rồi Mẹ Chạy Mau!
|
|
Chương 110: Anh hỏi em, em.... Thích anh không?
Nhận được câu trả lời của cô, trái tim đã đóng băng nhiều năm của Mặc Tử Hàn lại một lần nữa bị cô hòa tan. Bất quá, nhất định không có ai biết, anh lớn như vậy, nhưng cho tới bây giờ cũng không có ai đích thân làm cái gì cho anh, thứ vì anh mà làm này, thứ vì anh mà xuất hiện này..... Anh là lần đầu tiên được nhận. Thật vui vẻ! Mặc dù còn chưa ăn nhưng đây nhất định là bữa ăn sáng ngon nhất trên thế giới. "Em nấu gì vậy?" Anh hỏi, trong lời nói chứa trăm ngàn dịu dàng. "Chỉ là một chút thứ đơn giản!" Tử Thất Thất cười trả lời. "Đơn giản là cái gì?" "Đợi khi ăn rồi chẳng phải sẽ biết!" "Cũng đúng, vậy đi vào nhanh một chút đi!" Mặc Tử Hàn nói xong liền cùng cô đẩy toa ăn đi vào trong phòng. Hổ Phách ở lại cửa phòng, nhìn bọn họ ân ân ái ái đi tới cửa phòng, mới nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đóng kín cửa, tâm tình cũng bị bọn họ ảnh hưởng, trên mặt cũng không tự giác lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Nếu bộ dáng bây giờ của điện hạ bị những lão già giảo hoạt kia nhìn qua, nhất định sẽ khiếp sợ cho là mắt mình bị mù, bất quá bộ dáng ngay lúc này của anh cũng chỉ có mấy người biết mà thôi. Bởi vì..... Tử Thất Thất cùng Mặc Thiên Tân tồn tại, là chuyện tình cực kỳ bí mật..... ....... Phòng khách Mặc Tử Hàn cùng Tử Thất Thất đem bữa sáng trên toa ăn bỏ lên bàn, Mặc Thiên Tân mặc một thân đồ ngủ khả ái từ trên lầu đi xuống. Tay nhỏ bé không ngừng xoa con mắt mê mê mang mang của mình, bộ dáng lười nhác, thật giống như chưa tỉnh ngủ, nhưng.... Khi tầm mắt cậu thấy Tử Thất Thất, nháy mắt trừng lớn, lộ ra thần thái sáng như tuyết, sau đó chân nhỏ nhanh chóng chạy đến bên cạnh cô, hai tay dùng sức ôm lấy chân cô, vui vẻ nói, "Mẹ" "Thiên Tân!" Tử Thất Thất dịu dàng kêu cậu, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc, chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm lấy thân thể nho nhỏ của cậu, mà hai tay lại không tự chủ nắm chặt, nếu không phải cô đang khống chế nước mắt của mình, hiện tại nhất định khóc lên. "Mẹ?" Mặc Thiên Tân có chút nghi hoặc nhìn cô. Nụ cười trên mặt cô quá mức rực rỡ rồi, rực rỡ làm cho người ta không tìm được một chút tỳ vết nào. Đây là nụ cười hạnh phúc sao? Nhưng mà tại sao, cậu cảm thấy nụ cười của mẹ thật giống như là đang khóc chứ? Cười như vậy, cậu vẫn là lần đầu tiên chứng kiến. "Thế nào? Tại sao nhìn chằm chằm mẹ vậy!" Tử Thất Thất cười hỏi. "Không có gì, chẳng qua là cảm thấy mẹ hôm nay rất đẹp!" Mặc Thiên Tân giả bộ vui vẻ. "Vậy bình thường mẹ không đẹp sao?" "Đương nhiên đẹp rồi, chẳng qua là hôm nay đặc biệt đẹp, ai..... Bất quá mẹ cũng chỉ có khuôn mặt lớn lên là được, đây là một ưu điểm!" Cậu không khỏi liền cảm thán mang theo trào phúng. "Tiểu tử thúi này, con có phải không muốn ăn sáng hay không?" Tử Thất Thất đột nhiên lộ ra bộ mặt hung thần ác sát. "Mẹ con sai rồi, so với khuôn mặt của mẹ, con cảm thấy bữa ăn sáng quan trọng hơn!" "Con... Con... Tiểu tử thúi!" Tử Thất Thất giơ lên thiết quyền của mình muốn đánh người. "Đừng oa, ba cứu mạng!" Mặc Thiên Tân kêu to, nhanh chóng chạy tới phía sau Mặc Tử Hàn. Tử Thất Thất đuổi theo, đột nhiên chạm mặt đụng vào Mặc Tử Hàn, khuôn mặt hai người gần gũi mặt đối mặt, mà Mặc Thiên Tân núp ở phía sau Mặc Tử Hàn cười trộm, nhìn bộ dáng xấu hổ của hai người bọn họ giờ này. Một nhà ba người chơi trò diều hâu bắt gà con này, cậu đúng là chờ đợi thật lâu, ảo tưởng thật lâu, thật vất vả cậu mới nắm được cơ hội, đương nhiên muốn chơi nhiều nhiều chút rồi, hắc hắc.... "Anh.... Anh..... Tránh ra!" Tử Thất Thất xấu hổ mở miệng, nháy mắt mặt đỏ tai hồng. "Không.... Không cho!" Mặc Tử Hàn vừa mở miệng, so với cô cũng không khá hơn bao nhiêu. Hai người ngây ngốc đứng đó, Mặc Thiên Tân núp ở phía sau chờ đến nóng nảy. Tại sao phải đỏ mặt chứ? Ai.... Bọn họ là học sinh trung học mới biết yêu sao? "Quên đi, không chơi, nhàm chán muốn chết, ăn cơm!" Cậu oán trách nói, an vị trên ghế. Mà Mặc Tử Hàn cùng Tử Thất Thất hai người lại trầm mặc vài giây, cuối cùng người nào đó thật sự không kiên trì nổi loại không khí này, cho nên lập tức nói, "Ăn.... Ăn cơm đi!" Nói xong, Tử Thất Thất liền xoay người, muốn ngồi ở bên người Mặc Thiên Tân. Mà Mặc Tử Hàn đột nhiên bắt lấy tay cô, kiên quyết lôi cô đến chỗ đối diện Mặc Thiên Tân, ngồi ở bên cạnh mình, mà bàn tay kia vẫn nắm cô gắt gao không chịu buông ra. "Cái kia....." Tử Thất Thất nhìn cơm trên bàn, lúng túng mở miệng nói, "Anh muốn.... Để em ăn như thế nào?" Cô nói xong liền giật giật tay phải bị anh bắt được, muốn tránh thoát, nhưng Mặc Tử Hàn cũng nắm rất chặt, dùng sức nắm, chính là không chịu buông tay. "Ăn như vậy!" Anh đột nhiên cầm lấy đôi đũa trên bàn, gắp một món trên bàn đưa đến bên miệng cô, ra lệnh nói, "Há mồm!" Lần trước không có làm được, lần này tuyệt đối phải thành công. Cái trán Tử Thất Thất rõ ràng có chút xấu hổ. Người đàn ông này rốt cuộc là có sợi dây nào không được bình thường? Tại sao từ sáng sớm bắt đầu tựa như một đứa trẻ? Tại sao bày ra biểu tình vui vẻ này? Nếu không có ý định lấy cô, vậy thì..... Cũng đừng có đối đãi với cô như vậy. Trái tim, đột nhiên lại co rút đau đớn, nhưng trên mặt cô lại không có bất kỳ thay đổi gì. Hai mắt nhìn thức ăn bên miệng, cô chậm rãi mở to miệng, ăn vào, cũng là có chút chua sót. "Thật ngoan!" Mặc Tử Hàn nói xong lại đột nhiên nhích tới gần, khẽ hôn môi cô. Tử Thất Thất khiếp sợ nháy mắt sửng sốt. Mặc Thiên Tân đối diện cũng kinh ngạc trừng lớn hai mắt, sau đó có chút xấu hổ ho nhẹ hai tiếng, "Khụ, khụ!" Tử Thất Thất nghe xong trở lại bình thường, quay đầu hung hăng nhìn chằm chằm anh. Mặc Tử Hàn đôi môi mân cùng một chỗ, gợi lên nụ cười đắc ý. "Em muốn tự ăn, anh mau buông em ra!" Tử Thất Thất giận. "Không được, hôm nay tay em không được đụng vào bàn ăn, anh muốn giúp em ăn cho đến khi no mới thôi!" "Anh.... Buông em ra, khốn kiếp!" "Nào.... Há mồm, a......." Mặc Thiên Tân nhìn một nam một nữ đối diện đang không ngừng liếc mắt đưa tình, chỉ có thể than thở lắc đầu, xem ra cậu ở chỗ này chính là một bóng đèn, bất quá cái bóng đèn này lại phát sáng, nói vậy bọn họ cũng nhìn không tới. Quên đi, vì ăn bữa ăn sáng thật ngon, hắn bưng phần của mình đi lên lầu hai. Bởi vì cái gọi là: nhắm mắt làm ngơ.... không thích hợp với trẻ em! Mặc Tử Hàn khóe mắt liếc nhìn Mặc Thiên Tân đi lên lầu, thẳng đến bóng người của cậu biến mất khỏi tầm mắt, anh đột nhiên buông đôi đũa trong tay, mạnh mẽ đem Tử Thất Thất từ trên ghế ôm lấy, nhẹ nhàng đem cô đặt ở trên hai chân của mình, sau đó quay mặt cô ra, hôn lên môi cô. "A.... Ưm....." Tử Thất Thất sợ hãi kêu, bị nụ hôn của anh chiếm đoạt, cả đại sảnh nháy mắt yên tĩnh. Tử Thất Thất kinh ngạc trừng lớn hai mắt, gần gũi nhìn hai mắt Mặc Tử Hàn, mặt cô càng ngày càng đỏ, mà hai tay cũng không ngừng giãy dụa, nhưng hoàn toàn bị anh chế phục, cuối cùng cũng chỉ có thể tùy ý anh hôn, càng ngày càng sâu, càng ngày càng đậm, càng ngày càng nóng..... Nụ hôn thật nồng nàn, giống như anh nói anh có bao nhiêu thích cô. Nhưng..... Hết thảy cũng chỉ là hư tình giả ý..... Cô đã nhận rõ thực tế. Quên đi, đàn ông.... Căn bản là không đáng tin tưởng. Đột nhiên, cô buông lỏng tất cả sức lực, không giãy dụa nữa, không hề phản kháng, tùy ý anh không ngừng hôn, tùy ý anh không ngừng cướp đoạt, hút lấy ngọt ngào của cô, hút lấy hô hấp của cô, thật dài thật lâu bịt kín miệng cô, cùng cô hòa quyện..... Mười phút sau! Mặc Tử Hàn ý do vị tẫn rời đi môi cô, nhìn hai gò má cô ửng hồng, anh cuối cùng đem môi nhẹ nhàng hạ xuống trán cô. Thích cô gái này....... Rất thích, rất thích, rất thích..... "Này, Thất Thất......" Anh bỗng nhiên nhẹ giọng kêu tên cô. "Ừ?" Tử Thất Thất nhẹ nhàng lên tiếng, trái tim mơ hồ đau. Mặc Tử Hàn dành ra một tay, nhẹ nhàng nắm cằm cô, để cô đối diện với mình, để mắt cô nhìn mình, sau đó dịu dàng hỏi, "Em.... Thích anh không?" Tử Thất Thất khiếp sợ! Tại sao anh đột nhiên hỏi như vậy? Mặc Tử Hàn lẳng lặng đợi câu trả lời, anh muốn cô nói ra trước chữ thích này với anh, sau đó anh mới bằng lòng nói cho cô tâm tình của anh bây giờ. Nói a..... Nói đi..... Nói em yêu thích anh..... Nhanh một chút nói với anh đi..... Anh nhìn cô, mỉm cười, lẳng lặng chờ đợi. Tử Thất Thất khiếp sợ, biểu tình từ từ trở nên bình tĩnh, hai mắt nhìn anh, cảm giác đau lòng càng thêm nồng đậm. Tại sao muốn hỏi như vậy chứ? anh hỏi như vậy mục đích là gì? Nếu cô trả lời đúng vậy, anh sẽ như thế nào? Nếu cô trả lời không phải, anh sẽ lại như thế nào? Không phải đã nói sẽ không lấy cô sao? Đây không phải đại biểu cho anh không thích cô sao? Nếu không có cảm giác mãnh liệt muốn lấy cô làm vợ, vậy thì.... Còn hỏi cái này làm gì? "Em......" Cô chậm rãi mở ra đôi môi, chậm chạp phát ra âm thanh, sau đó lưỡng lự dừng lại. "Ừ? Em muốn nói gì? Thích.... Hay là không thích?" Lời Mặc Tử Hàn êm ái nhưng nội tâm của anh đặc biệt lo lắng. Nói nhanh một chút yêu thích anh.... Dùng miệng em nhanh một chút nói em yêu thích anh.... Nhanh lên..... Nhanh lên..... Mau hơn nữa..... "Em......" Tử Thất Thất lại một lần nữa lặp lại một chữ này, sau đó nhàn nhạt trả lời, "Em không biết!"
|
Chương 111: Nói em thích anh, nói mau..... Nói mau.....
Không biết? Mặc Tử Hàn tâm tình tốt lúc đầu trong nháy mắt biến mất. Tại sao lại trả lời như vậy chứ? Rõ ràng đã tiếp nhận anh, cô cũng không có phản kháng? Hơn nữa đã làm loại chuyện đó, cô còn cố ý dậy sớm làm bữa sáng cho anh, mà vừa mới hôn cô cũng không có giãy dụa nhiều, nhưng mà tại sao...... Tại sao lại trả lời như vậy chứ? "Em lặp lại lần nữa, anh vừa mới không nghe rõ ràng!" Thanh âm của anh đột nhiên trở nên lạnh lùng, giống như chất vấn, mang theo khẩu khí không cự tuyệt. Tử Thất Thất nhìn biểu tình không vui trên mặt anh, lại mở ra hai mảnh môi của mình, quật cường nói trái ngược lương tâm, "Em không biết....." Trong nháy mắt, những lời này liền kích động Mặc Tử Hàn tức giận, anh đột nhiên cau mày, lạnh lùng mở miệng, "Em lặp lại lần nữa, anh cho em thêm một cơ hội, em cần phải nghĩ cho kĩ, nghĩ rõ rồi lại nói cho anh biết, em rốt cuộc..... Có thích anh hay không?" Tử Thất Thất hai mắt thẳng tắp nhìn anh, biết rõ anh đã tức giận, nhưng lại như cũ không có một chút sợ hãi. "Cho dù anh để em nói một trăm lần, câu trả lời của em cũng chỉ có một, em không biết..... Em không biết..... Em không biết....." Cô ấy không ngừng lặp lại, từng lời từng lời càng tăng thêm thanh âm của mình, để cho anh rõ ràng, nghe rõ ràng hơn từng lời từng chữ của cô. Tức giận của Mặc Tử Hàn theo thanh âm tăng lên của cô cũng gia tăng gấp mấy lần, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt bình tĩnh của cô, hai tay càng ngày càng dùng sức ôm cô, thậm chí có thể nói là nắm cô, hận không thể đem cô vò thành một cục. Cô lại dám nói không biết? Anh cho cô ba lần cơ hội, cô lại dám to gan như vậy không ngừng lặp lại một câu nói? Cô gái đáng chết này, tâm ý của anh không phải là đã biểu đạt rõ ràng rồi sao? Anh không phải là đã đối đãi với cô rất dịu dàng sao? Cô lại vẫn dám nói như vậy? Chẳng lẽ..... Đây là cô cố ý muốn đùa bỡn anh sao? Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! "Đáng chết ——" Hắn đột nhiên rống to ra tiếng, thình lình từ trên ghế đứng lên, kể cả cô cũng ôm lấy. "A!" Tử Thất Thất có chút kinh ngạc. Cô thấy hai mắt anh hiện ra tức giận, trái tim đau đớn kịch liệt. Anh tức giận như vậy, là vì cô chưa trả lời anh phải không? Anh là muốn cho cô nói thích anh sao? Nhưng mà..... Tại sao? Nếu anh thích cô, tại sao không nói cho cô biết trước, sau đó lại hỏi cô chứ? Tại sao không đem tâm tình chân chính của mình nói rõ ràng với cô chứ? Tại sao luôn làm ra chuyện mâu thuẫn này? Cô rốt cuộc là cái gì? Con rối? Người yêu? Có thể hay không nói rõ ràng cho cô biết chứ? Nhưng kỳ thật, cô rõ ràng cũng có thể đi chất vấn anh, nhưng mà..... Cô rất sợ hãi..... Sợ lấy được đáp án sẽ làm mình không có cách nào đứng dậy từ trong thống khổ. Nguyên là bảy năm thống khổ cũng đã ép cô tới mức sắp hít thở không thông, cho nên ít nhất, lưu lại cho cô một chút..... Một chút xíu hi vọng..... "Tử Thất Thất cô gái đáng chết này, em nói thật sự? Em thật sự không biết sao? Em rõ ràng cũng đã là người phụ nữ của anh rồi, lại còn dám nói với anh không biết? Đáng chết.... Nói em thích anh cho anh!" Mặc Tử Hàn giận nhìn chằm chằm cô, đột nhiên rống to. Cô nhất định là thích anh, cô tuyệt đối thích anh! Nữ nhân quật cường giống như cô, nếu không phải thật tâm thích một người, sẽ không chăm sóc anh suốt một tháng, sẽ không lộ ra nụ cười xinh đẹp như vậy với anh, càng sẽ không tự mình làm bữa sáng cho anh ăn, cho nên anh biết, cô nhất định thích anh, cô nhất định đã thích anh, nhưng mà..... Tại sao không nói ra? Tại sao muốn nói không biết? "Nói em thích anh, nhanh lên!" Anh ra lệnh rống to, không ngừng bức bách. Tử Thất Thất dán trong lồng ngực cực nóng của anh, tiếng tim đập rất nhanh của anh rõ ràng truyền vào tai cô. "Em....." Cô lại một lần nữa mở miệng, như cũ nhẹ giọng nói, "Thật sự không biết!" Lúc đầu, cô có thể khẳng định, thậm chí có thể khẳng định cô đã yêu người đàn ông này, nhưng hiện tại, cô do dự, cô mê man, chính mình thật sự thích người đàn ông này sao? Chính mình xác định thích người đàn ông này sao? Tại sao lại thích anh chứ? Anh đối đãi với mình như vậy, tại sao cô còn thích anh chứ? Đã tìm không được lý do thích anh, nhưng lại không có cách nào giải thích nguyên nhân tâm vì anh mà đau đớn, vậy thì.... Đây là không biết đi? "Tử Thất Thất ——" Mặc Tử Hàn đột nhiên rống giận, gầm thét nói, "Anh nhất định sẽ làm cho em nói thích anh, anh nhất định phải làm cho em thừa nhận em thích anh, nhất định..... Nhất định......" Anh nói xong liền ôm cô đi lên cầu thang. "Anh muốn làm gì? Anh buông em ra!" Tử Thất Thất khẩn trương. "Anh chỉ muốn em nói ra lời thật lòng của em, chỉ cần em nói ra lời thật lòng của em, anh liền buông em ra!" Mặc Tử Hàn ôm cô ấy đi tới hành lang lầu hai, không ngừng đi nhanh thẳng đến phòng ngủ. "Lời thật lòng của em chính là không biết, em đã nói em không biết, anh mau buông em ra!" "Rầm!" một tiếng, Mặc Tử Hàn dùng chân đá văng cửa phòng ra, từng bước đi vào trong phòng, lại dùng chân đem cửa phòng đóng lại, đồng thời sử dụng lưng dựa vào cánh cửa, dành ra một tay nhanh chóng khóa cửa lại. "Cạch" Nghe được thanh âm khóa cửa, hoang mang trong lòng Tử Thất Thất nháy mắt tăng lên. Quả nhiên, anh là muốn làm loại chuyện đó? Anh muốn dùng chuyện đó để ép cô mở miệng nói thích anh? Không..... Không..... Không muốn..... "Mặc Tử Hàn anh mau buông em ra, em chỉ đáp ứng lần trước với anh, anh không thể chạm tới em, mau buông em ra....." Cô kích động rống to, tứ chi bắt đầu dùng sức giãy dụa. Mặc Tử Hàn hoàn toàn không để ý tới giãy dụa yếu kém kia của cô, đi nhanh tới giường, thô bạo ném cô lên giường. Thân thể Tử Thất Thất được tự do liền bò dậy, chuẩn bị chạy trốn. Nhưng đầu gối quỳ trên giường vừa mới duỗi một nửa, mắt cá chân lại đột nhiên bị bàn tay to của Mặc Tử Hàn bắt được, đồng thời sử dụng lực túm cô trở lại trước mặt của anh. "Nói em thích anh!" Anh ra lệnh, tay khẽ dùng lực. Tử Thất Thất đột nhiên xoay người, nhìn khuôn mặt tức giận kia, không có tồn tại bực bội trong lòng, dùng sức ngậm chặt miệng, hung hăng nhìn chằm chằm anh. Dùng phương thức như thế bức bách cô, anh mơ tưởng nghe được câu nói kia. Cô tuyệt đối không nói.... Tuyệt đối! Mặc Tử Hàn nhìn khuôn mặt quật cường kia, cơn giận giữ càng thêm nồng đậm, bàn tay to đột nhiên vặn thân thể cô, cởi vạt áo trước của cô, cảnh xuân trước ngực cô nháy mắt hiện ra trong mắt anh. "Nói! Nói em thích anh!" Anh lại một lần nữa rống to, lạnh lùng ra lệnh. Tử Thất Thất bướng bỉnh, gắt gao ngậm miệng. "Phụ nữ đáng chết, nói cho anh, mau nói em thích anh cho anh, nói em thích anh ——" Mặc Tử Hàn gầm gừ rung trời động địa, chấn đau màng nhĩ của cô, nhưng..... Cô vẫn như cũ không nghe không náo đóng chặt miệng mình. Cô sẽ không nói..... Cô tuyệt đối tuyệt đối sẽ không nói...... Cô sẽ không nói ba chữ kia với một người đàn ông không thích cô, chỉ cần anh không có thích cô, chỉ cần anh không có thật sự rõ ràng nói rõ ràng cho cô biết tình cảm "anh thích em" của anh, vậy thì.... Cô đời này cũng sẽ không nói ra ba chữ kia với anh. Cô tuyệt đối sẽ không để mình thích một người đàn ông không thích mình, cô tuyệt đối sẽ không nói ra với người đàn ông không thích mình.... những lời.... em thích anh này. Nếu không thích tôi, cũng đừng có chạm vào tôi, nếu không muốn lấy tôi thì buông tôi ra đi, cách xa tôi ra một chút.... Cô chấp nhất, quật cường, kiên cường, đóng chặt lại đôi môi của mình, hung hăng nhìn chằm chằm mặt của anh, nói ra tín niệm kiên định của mình. Phẫn nộ của Mặc Tử Hàn xông thẳng trời cao. "Đây là tự em tìm, là em chọc giận anh, anh hôm nay nhất định sẽ làm cho em nói ra em thích anh, bằng không..... Anh tuyệt đối sẽ không thả em ra!" Anh nói xong liền đem thân thể của mình nặng nề đặt ở trên người cô. Bá đạo hôn lên môi cô, thô bạo bắt lấy cái lưỡi của cô. Trực tiếp đưa đến cổ họng, chiếm cứ lấy toàn bộ khoang miệng cô, sau đó lục lọi quấy nhiễu, hút, cộng thêm cắn cắn đôi môi của cô, như một ác lang cướp đoạt, đoạt lấy, mạnh mẽ chiếm, mạnh mẽ chiếm, đem hết thảy trong miệng cô toàn bộ nuốt vào bụng, làm cho hô hấp của bản thân cô cũng không thể khống chế. Tử Thất Thất cau chặt mày, hai tay không ngừng đẩy ngực anh, đầu lưỡi cũng dùng sức muốn đẩy cái lưỡi của anh ra, nhưng sau khi cùng lưỡi anh đụng vào, liền lập tức như bị anh bắt làm tù binh, không ngừng dây dưa, không ngừng bao vây, khiến cô căn bản là không thể kháng cự. Đột nhiên, bàn tay to của Mặc Tử Hàn đi tới bên dưới thân thể cô, nhanh chóng cởi những phần còn lại trên người cô không còn một mảnh, sau đó kéo chân cô ra, để chân phải cô gác lên vai mình, tay kia nắm chặt lấy eo cô. "Không...... Không muốn...... Dừng tay......" Tử Thất Thất hoang mang kêu to. Mặc Tử Hàn thẳng lưng, hai đầu gối quỳ trên giường, bàn tay to gắt gao bắt lấy cái đùi đẹp kia trên vai anh, hai mắt buông xuống nhìn cô, một bên đem vật cứng rắn dưới thân tới gần sát nơi nào đó của cô, một bên lạnh lùng nói, "Anh cho em một cơ hội cuối cùng, Tử Thất Thất, em nghe kỹ cho anh..... Chỉ cần em nói em thích anh, anh liền lập tức dừng lại, nhưng nếu em nói ra những câu khác, vậy thì..... Anh lập tức muốn em!" Tử Thất Thất khiếp sợ cảm nhận được dưới thân anh đụng vào, trái tim trong nháy mắt kinh hoàng, cảm giác sợ hãi cũng kéo tới. Phải nói sao? Hay là..... Không nói? "Em....." Cô chậm chạp mở miệng, kéo dài thanh âm của mình nhưng là chậm chạp cũng không có kết quả.
|
Chương 112: Ai nói, người đó thua.....
Mặc Tử Hàn nhìn khuôn mặt cô, bàn tay to tức giận cầm lấy chân cô, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm hai mắt cô, mà dưới thân chậm rãi tiến vào, lại một lần nữa rống to, "Anh không nghe thấy, nói lại một lần nữa cho anh!" Nói a.... Nói nhanh a..... Chỉ cần em nói em thích anh, chỉ cần em nói ra ba chữ đơn giản này, anh sẽ đem tất cả của anh cho em, sẽ giống như Phương Lam nói vậy, cả đời cưng chìu em, yêu em, thương em, chiều em, che chở em, bảo vệ em, chỉ cần là thứ em muốn, anh sẽ đem hết khả năng lấy cho em, hơn nữa dùng tính mạng của anh làm cam đoan, cả đời này, cho dù anh còn một hơi thở, anh cũng chỉ yêu một mình em, tuyệt đối sẽ không hoa tâm..... Nói a....... Nói nhanh a......... Đừng quật cường nữa, cô gái đáng chết này..... Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt tức giận kia, dưới thân mơ hồ cảm giác được anh tiến vào, chân mày càng chau càng chặt, thân thể cũng trở nên cực nóng lên. Tâm đau, đau quá, đau quá..... "Tôi....." Cô lại một lần từ từ mở miệng, kéo dài thanh âm của mình, sau đó bỗng nhiên dùng sức cắn môi dưới, thay đổi câu trả lời của mình, nhưng đáp án là, "Tôi không thích anh!" Loại đàn ông kém cỏi này, cô tuyệt đối không thích, cho dù thật sự thích, cô có chết cũng sẽ không thừa nhận. Không thích? Hai mắt Mặc Tử Hàn trừng lớn, cảm giác nơi tim đã không chỉ là đau đớn cùng tức giận đơn giản như vậy. Chẳng qua là một câu nói của cô, giống như là đã kích vạn tiễn xuyên tâm. Không thích? Cô lại dám nói không thích anh? Không thể tha thứ! Anh đối với cô trả giá nhiều như vậy, anh chưa bao giờ đối với một người phụ nữ dịu dàng như vậy, yêu thương như vậy, chấp nhất như vậy, mà cô lại dám nói không thích? Cô lại dám trêu cợt tình cảm của anh? Đáng chết....... Cô thật sự là phi thường đáng chết! "Tử Thất Thất, đây đều là tự mình tìm, em nữ nhân đáng chết này, bản thân anh muốn nhìn xem em có thể mạnh miệng tới khi nào!" Hắn tức giận rống to, thình lình tiến vào thân thể cô. "A ——"Tử Thất Thất sợ hãi kêu, đột nhập đánh tới tiến vào, khiến phía hạ thân cô đau đớn như bị xé rách. Mặc Tử Hàn rõ ràng cảm nhận được hạ thân cô rất chặt, chính mình cũng bị siết có chút khó chịu, nhưng anh chính là cường ngạnh đẩy vào, sau đó dụng lực rút ra, mấy lần lặp lại, tựu chầm chậm trở nên trôi chảy, tiếp theo anh liền tăng nhanh tốc độ, không ngừng tiến tiến xuất xuất, không ngừng chạy như điên đoạt lấy, chuyên chọn địa phương mẫn cảm của cô, không ngừng đụng vào, không ngừng kích thích. "A.....A..... Không muốn..... A..... Không..... A..... A....." Tử Thất Thất không ngừng ríu rít, không ngừng gào thét, biết rõ một chút tác dụng cũng không có, nhưng lại không nhịn được muốn cầu cứu, không nhịn được muốn hắn dừng lại. "Nói em thích anh....." Mặc Tử Hàn một bên nhanh chóng di chuyển, một bên lớn tiếng rống giận. "Nói em thích anh —— Nói em thích anh —— Nói em thích anh —— Nói em thích anh ——" Anh chỉ cần ba chữ này, chỉ cần ba chữ này anh sẽ dừng tay, chỉ cần cô nói ra ba chữ này là tốt rồi, cho nên đừng kiên trì nữa, đừng quật cường nữa, anh thanh thanh sở sở biết cô đã thích anh, vậy thì...... Thì lớn tiếng nói ra đi.... Lớn tiếng nói cho anh biết đi..... Nói em thích anh..... Nói a..... "A.... A..... Ưm..... Ưmm......" Tử Thất Thất cắn môi dưới, làm cho mình không phát ra thanh âm nữa, mà hai tay dùng sức níu chặt tấm đệm tuyết trắng, kiềm chế sóng điện kích động tê dại trên thân thể cùng lý trí sắp bị anh cướp đoạt. "Uh.........uh … ưmm..... ưmm....." Cô sẽ không nói, đối mặt thô bạo của anh, đối mặt người đàn ông như vậy, cho dù chết cô cũng sẽ không nói cho anh biết. "Nói em thích anh..... Nữ nhân đáng chết, nói cho anh —— nói cho anh —— nói ——" Mặc Tử Hàn lớn tiếng rống giận, cường độ dưới thân gia tăng, dùng sức va chạm, thật sâu tiến vào, phát tiết cùng uy hiếp cô, dùng khoái cảm khiến người ta mất đi lý trí này để cô thỏa hiệp nói ra ba chữ kia. "Ưm..... ưm..... A ——"Đột nhiên Tử Thất Thất buông môi dưới, sợ hãi kêu ra tiếng, thân thể bỗng nhiên nhấc lên thật cao, mỗi một tấc da thịt đều giật giật đến run rẩy. "Uh......" Mặc Tử Hàn đồng thời vùi sâu vào thân thể cô, đem vô số nòng nọc nhỏ của mình phóng thích vào trong cơ thể cô. Hơi có chút vô lực xụi lơ trên người cô, đôi môi mỏng manh dừng lại bên tai cô, líu ríu mấy chữ như cũ, "Nói em thích anh.... Nói em thích anh.... Nói em thích anh.... Thất Thất.... Cầu xin em....." Tử Thất Thất vốn hai mắt mê ly, nghe mấy câu cuối của anh thình lình trừng lớn. Thất Thất? Cầu xin? Anh lại dùng những chữ này! Người đàn ông này nhất định biết nhược điểm của cô, nhất định biết cô hay mềm lòng, cho nên mới phải dùng thanh âm như vậy gọi cô, dùng thanh âm như vậy cầu xin cô..... Trứng thối..... Tên khốn kiếp..... Cô sẽ không nói, cho dù anh cầu xin cô, cô cũng tuyệt đối sẽ không nói ra ba chữ kia. Loại đàn ông trứng thối này, vừa đối với cô ngàn vạn dịu dàng, lộ ra bộ dáng thích cô, vừa lại kiên định nói với người khác sẽ không lấy cô, loại đàn ông hai tính cách này, cô dựa vào cái gì lại thích anh? "Tôi không thích anh..... Tôi mới không thích anh..... Tôi tuyệt đối không thích anh......" Ba tiếng liên tục, kiên nghị không vấp, vang vang có lực, cô cố chấp không chịu thỏa hiệp. Mặc Tử Hàn lửa giận thoáng bay đi lại một lần nữa bị lời của cô kích ra, hai cánh tay thình lình khởi động, hung hăng nhìn chằm chằm dưới thân người. "Em vừa rồi nói là sự thật?" Anh chất vấn. "Đúng!" Cô quật cường trả lời. "Lặp lại lần nữa.... Em nói lại lần nữa cho anh nghe......" Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt tức giận rồi lại đau đớn, khóe miệng vậy mà gợi lên nụ cười giễu cợt. Tại sao phải lộ ra vẻ mặt như thế chứ? Người nói không lấy cô không phải chính là anh sao? Anh đang thống khổ cái gì? Mệt mỏi..... Mệt mỏi quá a..... Đàn ông, loại động vật này, cô không muốn đi tìm hiểu nữa, cô đã vô lực để đi tìm hiểu rồi, cũng càng không muốn lại bị đàn ông thương tổn, cho nên, nếu anh thích thân thể này, vậy thì lấy đi, tùy tiện anh đùa bỡn như thế nào đều tốt, dù sao cũng đã làm đến thế này, dù sao cũng bị anh làm thương tổn mệt mỏi không chịu nổi, vậy thì.... Cứ để anh làm lần cuối đi. "Tôi nói....." Cô mỉm cười thong thả mở miệng, lặp lại câu hại người hại mình vừa nói kia, "Tôi không thích anh.... Tôi mới không thích anh..... Tôi..... Tuyệt đối sẽ không thích anh......" Đang nói, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, không cách nào khống chế không ngừng rơi xuống. Mặc Tử Hàn nhìn cô mỉm cười, nước mắt của cô, nghe lời nói khẩu thị tâm phi của cô. "Tại sao?" Anh rống to, "Người phụ nữ đáng chết này, đáng giận —— đáng giận —— đáng giận ——" Anh tức giận rống to, lửa giận trong tâm phun trào lên vạn trượng. Bàn tay to lại một lần nữa kéo hai chân cô ra, tiến vào thân thể cô, tái diễn động tác vừa rồi, chỉ là bất đồng duy nhất là so với nãy càng thêm thô bạo, so với lúc nãy càng thêm cuồng dã, so với lúc nãy càng thêm đem hết toàn lực cướp đoạt. Rõ ràng vừa nói không thích anh, nhưng lại rơi nước mắt, đây coi là cái gì? Cô rốt cuộc còn có cái gì không hài lòng, đã vậy còn quá mạnh miệng? Phụ nữ đáng chết, phụ nữ đáng giận, rốt cuộc anh còn phải làm đến trình độ nào, mới có thể làm cho cô thương anh yêu anh, không thể tự thoát ra được? Chỉ có một người hãm sâu trong lốc xoáy tình yêu, vậy mà chính là thống khổ như vậy..... "Nói em thích anh, em ngườ phụ nữ đáng chết này, mau nói cho anh ——" Anh cuối cùng gầm thét, mang theo vô tận đau đớn. Tử Thất Thất chảy nước mắt, cắn hàm răng, trầm mặc thừa nhận lăng nhục anh cho cô. Mà mỗi một lần anh tiến vào đều là lửa nóng, nhưng mỗi một lần rời khỏi lại là lạnh như băng, cho đến lại một lần nữa tiến vào, lửa nóng thành nóng rực..... Phản phản phục phục, đốt cháy thân thể cô...... ........ Anh (Em) thích em (anh). Câu nói mỹ lệ này khiến cho hai người cố chấp không ai chịu mở miệng trước.... Bọn họ quấn quýt lẫn nhau, hiểu lầm, mâu thuẫn.... Cuối cùng đau đớn. Tựu thật giống ai nói những lời này..... Người đó chính là thua! ....... Hoan du tới mấy giờ, hai người đều mệt mỏi không chịu nổi. Thân thể Mặc Tử Hàn trầm trọng tê liệt ngã xuống người cô, hai người đều không ngừng há mồm thở dốc, trái tim cũng đều mãnh liệt nhảy lên, vì đối phương mà làm nhạc đệm cho nhau. Tử Thất Thất mệt mỏi hai mắt nhắm lại, muốn cứ như vậy ngủ cho qua, nhưng đột nhiên..... "Cộc, cộc, cộc!" Cửa phòng bất ngờ vang lên làm cho hô hấp cùng trống ngực của hai người đều dừng lại. "Mẹ..... Mẹ đang ở bên trong sao? Ba, ba cũng ở trong sao?Hai người làm gì trong đó? Như thế nào ăn hết bữa sáng đã không thấy bóng dáng rồi? Mau mở cửa cho con!" Từ ngoài cửa truyền đến thanh âm làm cho Tử Thất Thất hoang mang không thôi. "Anh mau rời khỏi người tôi, mau lăn xuống!" Cô thấp giọng nói, sợ bị Mặc Thiên Tân ngoài cửa nghe được. Mặc Tử Hàn vẫn không động đậy, vẫn đè nặng thân thể cô, thậm chí ngay cả dưới hạ thân cũng không rời khỏi cơ thể cô, cố ý giữ vững tư thế như vậy. "Cộc, cộc, cộc!" Tiếng gõ cửa lại một lần nữa vang lên, Mặc Thiên Tân ngoài cửa nghi hoặc mở miệng lần nữa, "Ba, mẹ, hai người có ở bên trong không? Tại sao không nói lời nào? Tại sao không mở cửa? Con cảnh cáo hai người, ban ngày ban mặt, không được làm chuyện mất mặt, đều thuần khiết một chút cho con......."
|
Chương 113: Ba hối hận đi!
Nghe tiếng Mặc Thiên Tân ngoài cửa, Tử Thất Thất trở nên đặc biệt lo lắng, bối rối hai tay dùng sức đẩy hắn, đè giọng xuống nói, "Anh mau rời khỏi người tôi, mau lên." "Em sợ bị thấy sao?" Mặc Tử Hàn đột nhiên tà ác chất vấn. Tử Thất Thất hung hăng trừng mắt nhìn anh. Mặc Tử Hàn bắt được cơ hội này, uy hiếp nói, "Nếu em không muốn con trai bảo bối của em thấy, vậy nói em thích anh, chỉ cần em nói ra, anh liền buông em ra!" Chân mày Tử Thất Thất cau chặt, cơn giận giữ trong nháy mắt tuôn ra. "Anh ngủ đi!" Cô tức giận căm phẫn thấp giọng. "Phải không? Anh xem em có thể nhịn bao lâu, anh xem em có thể khẩu thị tâm phi tới khi nào!" Mặc Tử Hàn nói xong, hạ thân khẽ di động, dây thần kinh nào đó lại dựng đứng. "Ư...." Tử Thất Thất nhẹ giọng ngâm, dùng sức cắn môi dưới. "Cộc cộc cộc... cộc cộc cộc... cộc cộc cộc...." Tiếng gõ cửa trở nên dồn dập lên, mà thanh âm Mặc Thiên Tân cũng trở nên lo lắng. "Mẹ? Mẹ? Mẹ mau lại đây mở cửa a, con biết mẹ đang ở bên trong, làm sao mẹ lại không nói chuyện? Là xảy ra chuyện gì sao? Mẹ mau trả lời con a? Nếu mẹ không nói lời nào, con sẽ phá cái cửa này, xông vào... Mẹ, mẹ, mẹ mau trả lời con, mẹ... Mẹ...." " Cộc cộc cộc... cộc cộc cộc... cộc cộc cộc...." Tiếng đập cửa cùng thanh âm kêu to của Mặc Thiên Tân càng lúc càng lớn, Tử Thất Thất càng ngày càng hoảng sợ, cô gắt gao mím chặt môi, không để cho mình phát ra thanh âm nhục nhã, nhưng mà không trả lời cậu không được, nếu cậu thật đập phá cửa xông tới thì làm sao bây giờ? Nếu bị đứa nhỏ chứng kiến bộ dáng bây giờ của bọn họ thì làm sao bây giờ? Không được... Không được... Không được... Không thể để cho cậu thấy! Tử Thất Thất nhíu mày thật sâu, hai tay gắt gao nắm thành quả đấm, sau đó run rẩy mở ra đôi môi của mình. "Thiên Tân...." Cô cố gắng làm cho thanh âm của mình vững vàng, thật vất vả mới gọi ra tên của cậu. "Mẹ? Chú quả nhiên ở bên trong? Làm sao mẹ không nói chuyện? Mau mở cửa, con muốn đi vào!" Mặc Thiên Tân ở ngoài cửa giận dỗi, trực giác nói cho cậu biết, bên trong đã xảy ra chuyện, không chỉ là chuyện không thể để cho cậu nhìn thấy, bởi vì thanh âm mẹ gọi cậu lại bi thương như vậy, hơn nữa còn có chút run rẩy, giống như.... Mẹ đang khóc. "Thiên Tân...." Tử Thất Thất lại một lần nữa kêu lên tên của cậu. Mặc Tử Hàn chau mày, cố ý dùng sức va chạm, kích thích cô không thể nói năng bình thường. Tại sao cô ấy quật cường như vậy? Bất quá chỉ ba chữ mà thôi, cho dù là lừa gạt anh, cô cũng không cần tiếp tục thừa nhận khuất nhục hiện tại, nhưng mà tại sao? Tại sao cô ấy quật cường chết cũng không chịu nói? Nói cho tôi, nói cho tôi, nói cho tôi -- Anh không ngừng rít gào trong lòng, không ngừng rống to, không ngừng ra lệnh, nhưng đôi môi yếu nhược kia của cô lại giống như tường đồng vách sắt không cách nào công hãm. Nói a... Nói em thích tôi... "Ưmm...." Tử Thất Thất cố nén tiếng ngâm thiếu chút nữa phát ra. Mỗi một lần hắn tiến vào cũng làm cho thân thể cô sinh ra một tầng sóng, mà sự nhẫn nại của cô giống như là một chiếc thuyền bạc đứng trên đầu ngọn sóng, cố gắng không để cho mình có một chút dao động. "Mẹ? Mẹ làm sao vậy?" Ngoài cửa Mặc Thiên Tân kích động hỏi. "Mẹ không sao!" Tử Thất Thất trả lời. "Không có chuyện gì? Vậy tại sao không đến mở cửa a? Mau mở cửa cho con vào đi!" "Thiên Tân... Mẹ đang tắm, đợi.... Đợi một chút nữa con tới... Nghe lời... Con đi chỗ khác trước đi, ư... Chơi một lúc!" Tử Thất Thất nói đứt quãng, cường ngạnh áp chế thanh âm run rẩy của mình. "Tắm? Mẹ tắm bao lâu mới xong a? Con ở chỗ này chờ mẹ!" "Đừng!" Tử Thất Thất bối rối cự tuyệt. "Tại sao a? Mẹ mẹ rất kỳ quái, rốt cuộc thế nào? Ba đâu? Ba có phải khi dễ mẹ không?" "Thiên Tân con nghe lời, đi chỗ khác chờ mẹ.... Tí nữa mẹ đi tìm con... Con ngoan... Có được hay không?" "Mẹ..." "Ngoan... Mau đi!" "...." Ngoài cửa phòng rõ ràng trầm mặc hồi lâu, sau đó chậm chạp truyền đến thanh âm Mặc Thiên Tân. "Vâng, con biết rồi!" Nghe được câu trả lời của cậu, Tử Thất Thất rốt cục yên tâm, nhưng không có lơi lỏng thanh âm của mình, bởi vì cô muốn chờ một lúc, chờ Mặc Thiên Tân rời khỏi, chờ cửa không còn người nữa. "Tử Thất Thất, em thật sự rất quật cường, quật cường làm cho người ta hận không thể giết em.... Em người phụ nữ đáng chết này, nói một câu yêu thích tôi sẽ chết sao? Nói một câu yêu thích tôi sẽ thế nào?" Mặc Tử Hàn tức giận bị cô ép đến trình độ điên cuồng. Thật giống như giết cô,, càng muốn đem thân thể cô xé rách, thậm chí muốn ăn sống nuốt tươi cô, cùng với linh hồn cô gộp lại trong bụng mình. "Mặc Tử Hàn...." Tử Thất Thất xụi lơ nằm ở dưới thân thể anh, mà hạ thân mình đã chết lặng như không còn tri giác. Cô nhìn anh, hai mắt tràn đầy nước mắt, nghẹn ngào nói, "Tôi cảnh cáo anh, anh đối với tôi thế nào cũng được, nhưng tôi tuyệt đối... Tuyệt đối... Tuyệt đối không cho phép anh làm hại Thiên Tân, tôi không cho phép anh làm nó thương tâm, nếu anh lại dùng Thiên Tân để uy hiếp tôi... Tôi... Đời này cũng sẽ không tha thứ cho anh!" Mặc Tử Hàn kinh ngạc, thân thể đột nhiên dừng lại. Nước mắt Tử Thất Thất giống như hồng thủy tràn lan, cô khóc, lớn tiếng nói, "Nó là con của chúng ta a... Nó không phải người gì mà anh lấy ra uy hiếp, nó là con trai ruột của anh... Anh tên khốn kiếp này.... Đại khốn kiếp....." Tại sao lại lấy con trai ruột của mình đi uy hiếp người khác? Lẽ nào anh sẽ không sợ xúc phạm tới con của mình sao? Anh làm cha như vậy sao? Đại khốn kiếp này... Cô tuyệt đối không cho phép anh tiếp tục làm ra chuyện như vậy. Mặc Tử Hàn nghe cô hét to nói, nhìn cô không ngừng tuôn ra nước mắt, đột nhiên đè thân xuống, đem thân thể gầy yếu của cô ôm chặt vào lòng. "Xin lỗi...." Anh bỗng nhiên nói xin lỗi. Anh bị tức điên rồi, anh bị tức đến mất đi lý trí, cho nên mới phải lấy Mặc Thiên Tân ra uy hiếp cô. Anh cũng không muốn cho cô thương tâm, anh cũng không muốn cho cô khóc, anh chỉ là muốn cô nói cô thích anh mà thôi, anh chỉ là muốn xác thực, cô gái này là thuộc về anh. "Xin lỗi...." Anh lại một lần nữa nói xin lỗi, ôm cô thật chặt, đau lòng, nhẹ giọng nói, "Đừng khóc... Đừng khóc... Đừng khóc nữa...." Tiếng khóc của cô làm cho trái tim anh như vỡ ra. Nhưng mà Tử Thất Thất thấy anh đột nhiên trở nên dịu dàng, tất cả uất ức đều dâng lên, nước mắt càng thêm mãnh liệt từ hốc mắt chảy ra. "Anh tên khốn kiếp này.... Tên khốn kiếp... Tôi hận anh chết đi được... Tôi vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho anh... Tên khốn kiếp.... Tên khốn kiếp.... Tôi... Hận anh chết đi được...." Không ngừng nói, không ngừng lặp lại, cuối cùng thanh âm mắng vẫn bị nước mắt bao phủ, tiếng khóc vang vọng trong phòng, không ngừng tuần hoàn. "Đừng khóc... Đừng khóc... Xin lỗi, đừng khóc... Đừng khóc... Bảo bối...." Mặc Tử Hàn không ngừng nỉ non bên tai cô, cuối cùng đứng dậy, đem môi của mình hạ xuống khóe mắt đang rơi nước mắt của cô. Anh muốn có được cô gái này, muốn chiếm lấy, nhưng mà cô rõ ràng gần ngay trước mắt, thậm chí đang cùng mình gắt gao tương liên, nhưng tại sao anh lại cảm thấy cô ấy cách mình rất xa xôi... Nhất là trái tim cao cao tại thượng này, giống như ánh trăng treo trên bầu trời, có thể nhìn, nhưng lại không thể sờ... Như thế nào mới có thể làm cho cô chỉ thuộc về anh chứ? Như thế nào mới có thể làm cho cô nói ra ba chữ "em thích anh" này chứ? Có người nào có thể chỉ điểm bến mê, nói cho hắn biết như thế nào mới có thể? Như thế nào mới có thể làm? "Đừng khóc, bảo bối... Xin lỗi...." Tử Thất Thất nghe thanh âm dịu dàng của anh, trái tim đau đớn vỡ nát trên đất... Lại nữa rồi... Cái tính cách này của anh thật khiến người chán ghét, rõ ràng vừa mới thô bạo như vậy, giống như dã thú, nhưng bây giờ lại dịu dàng như vậy! Anh làm cho người ta yêu không được, hận không thể... Rốt cuộc nên làm thế nào cho phải? Mặc Tử Hàn, nếu em hỏi anh giống như vậy, anh thích em sao? Anh sẽ trả lời như thế nào? Nếu anh nói đúng... Vậy thì, lời nói kiên định sẽ không lấy em anh nói ở trước mặt Kim Hâm phải muốn em hiểu như thế nào đây? Nếu anh nói không phải... Vậy thì, trái tim này của em vì anh một lần nữa sống lại phải như thế nào đây? Mặc Tử Hàn... Nếu có thể lựa chọn một lần nữa, thì... Em hi vọng chúng ta sau bảy năm, từ đó trở thành người xa lạ... .... .... Ngoài cửa Bóng dáng nho nhỏ của Mặc Thiên Tân vẫn đứng đó, tuy rằng ngoài miệng nói con biết rồi, nhưng kì thực cậu một bước cũng không đi, thậm chí nhạy cảm dựng thẳng lỗ tai mình lên, nghe lén thanh âm bên trong truyền đến. Tiếng hô của mẹ, tiếng khóc của mẹ, cùng lời nói xin lỗi của ba... Chân mày thanh tú của cậu càng chau càng sâu, cuối cùng gắt gao dây dưa cùng một chỗ. Mẹ vừa khóc... Nhất định là bởi vì ba làm mẹ thương tâm, cho nên mới phát ra tiếng khóc thống khổ như vậy. Ba chính là một đại lừa gạt, nói cái gì tiếng khóc chia thành thương tâm và hạnh phúc, nói cái gì nước mắt của mẹ nhất định là hạnh phúc... Đại lừa gạt, đại lừa gạt, đại lừa gạt.... Tiếng khóc hạnh phúc mà như vậy sao? Rõ ràng chính là thương tâm... "Con muốn mang mẹ bỏ trốn, Ba... Ba một mình hối hận đi!" Hắn nhỏ giọng kiên định nói, sau đó tức giận xoay người, sải bước ly khai cửa phòng.
|
Chương 114: Ba khi dễ mẹ, chúng ta bỏ trốn...
Không biết là khóc mệt đến lúc nào, cũng không biết là tiếng khóc ngưng lúc nào, có lẽ là do đêm qua không ngủ, có lẽ là cả người mệt mỏi, Tử Thất Thất nhắm lại hai mắt tràn đầy nước mắt, trầm trầm ngủ thiếp đi. Mặc Tử Hàn nhìn khuôn mặt tràn đầy nước mắt của cô, mày nhăn lại thật sâu. Rõ ràng buổi sáng còn tốt lắm, mọi người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đùa giỡn vui vẻ, cùng nhau cười, nhưng bây giờ đột nhiên trở thành như vậy. Nếu anh không hỏi cái vấn đề này có phải là vẫn có thể vui vẻ bình tĩnh như vậy? Nhưng mà... Anh thật sự rất muốn nghe được cô chính miệng nói ra ba chữ kia, cũng rất muốn xác định trái tim của cô. "Thất Thất...." Anh nhẹ giọng kêu cô, dịu dàng đủ điều. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má hồng, lau đi những giọt nước mắt đã khô cạn, đau đớn nhìn khuôn mặt cô ngủ. "Em thật sự không thích anh sao? Em nói những lời đó đều là sự thật đấy sao? Nếu em nói những lời kia đều là gạt người, thì... Tại sao không nói lời thật cơ chứ? Tại sao? Tại sao... Em có thể nói cho anh nguyên nhân tại sao?" Anh nhẹ giọng nói ra với cô, trong thanh âm mang theo vô tận đau đớn. Từ từ đem trán của mình tới gần cô, cuối cùng nhẹ nhàng để ở trên trán cô, gần gũi nhìn khuôn mặt cô lúc ngủ, nhìn khóe mắt cô vẫn vương nước mắt. Anh nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, rời khỏi cái trán của cô, hôn lên mắt, hấp thụ những giọt nước mắt... Mặn mặn. "Đừng khóc... Đừng khóc...." Thanh âm của anh dịu dàng, hai tay bưng lấy mặt cô, tham luyến nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Nói em yêu thích anh... Thật sự khó khăn như vậy sao? Cặp môi mỏng này, tựa hồ nhẹ nhàng đụng vào cũng sẽ chảy ra máu tươi, tại sao phải kiên cường như vậy chứ? "Thất Thất...." Anh lại một lần nữa kêu tên cô, trái tim, vô tận đau đớn. Cho nên anh mới chán ghét yêu đương, cho nên anh mới chán ghét thừa nhận mình thích cô, cho nên anh mới không có động tâm với bất kỳ người phụ nữ nào, bởi vì tình yêu.... Thật sự là rất phiền toái. Loại phiền toái này, anh nên xử lý như thế nào? Anh nên... Làm sao bây giờ? ※※※ Lại một lần nữa mở đôi mắt, trước mắt như cũ là gương mặt tuấn tú của Mặc Tử Hàn. Tử Thất Thất ngây ngốc nhìn anh ngủ, trong đầu nhớ tới chuyện đã xảy ra trước khi ngủ. Cô ngủ bao lâu? Tại sao mặt trời giống như vừa mới mọc lên? Lẽ nào cô ngủ suốt một ngày một đêm? Thiên Tân đâu? Cô đã nói sẽ đi tìm nó, nó còn đang đợi cô sao? Không xong! Cô đột nhiên rời khỏi lồng ngực Mặc Tử Hàn ngồi dậy, cái chăn tuyết trắng trên người cô rớt xuống, lộ ra thân thể trần truồng của cô. Trên da thịt trắng nõn chi chít dấu hôn màu đỏ tươi, dấu răng thưa thớt, lấm tấm máu ứ đọng, toàn bộ đều là căn cứ xác thực ngày hôm qua Mặc Tử Hàn tức giận lưu lại, bất quá, vết tích yêu tràn đầy trên thân thể vậy mà vô cùng sạch sẽ, thật giống như có người tỉ mỉ vì cô mà lau, hạ thân cũng không còn để lại bất kỳ chất lỏng nào, hơn nữa... Còn mơ hồ bay ra mùi thơm ngát nhàn nhạt... Là anh làm sao? Hai mắt cô đột nhiên dừng trên khuôn mặt đang ngủ của anh. Là anh giúp cô lau khô sạch sẽ thân thể đấy sao? Anh tại sao phải làm chuyện tình không hợp với cá tính của mình? Không tự chủ vươn tay, muốn vuốt ve hai gò má anh tuấn của anh, nhưng nhẹ nhàng nâng tay lên lại dừng giữa không trung, không cách nào hạ xuống. Đã không muốn sẽ tiếp tục hãm sâu, cô phải thừa dịp không bị kiềm chế, mau chạy trốn khỏi lồng giam của anh. Thiên Tân.... Cô muốn đi tìm Thiên Tân! Nhanh chóng thu hồi tay, sau đó quay đầu xuống giường. "Em muốn đi đâu?" Mặc Tử Hàn đột nhiên lên tiếng bắt lấy tay cô. Tử Thất Thất kinh ngạc. "Anh... Tỉnh?" Anh tỉnh lúc nào? Hoàn hảo! Hoàn hảo không có đụng vào anh. Cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Mặc Tử Hàn dùng hai mắt lạnh như băng nhìn cô, nhẹ giọng nói, "Tôi không phải là tỉnh, căn bản là không ngủ được!" "Không ngủ được?" Cô nghi ngờ lặp lại. "Đúng vậy, tôi không ngủ được, vừa nhắm mắt lại liền thấy khuôn mặt em, mở mắt ra cũng gặp khuôn mặt em... Đầy trong đầu tôi toàn bộ đều là em, mà trong lỗ tai tôi cũng đều là thanh âm của em, em không ngừng nói, em không thích tôi, em chán ghét tôi, em không thích tôi, em chán ghét tôi... A...." Hắn giễu cợt, thản nhiên nói tiếp, "Tôi lần đầu tiên bị phụ nữ châm chọc như vậy." "Lần đầu tiên?" Tử Thất Thất lại một lần nữa nghi hoặc lặp lại. "Đúng vậy, em là người đầu tiên nói không thích làm người phụ nữ của tôi, em là người đầu tiên chán ghét làm người phụ nữ của tôi, em là cô gái đầu tiên thấy tôi bỏ chạy, em cũng là cô gái đầu tiên nói tôi là tên khốn kiếp.... Tôi thật sự không rõ, em rốt cuộc tại sao không thích tôi? Tôi rốt cuộc làm sai cái gì? Em xác định em thật sự không thích tôi sao? Em có thể... Nói cho tôi biết nguyên nhân?" Thanh âm của hắn thanh thanh đạm đạm, mang theo đau đớn mỏng manh, làm cho người ta nghe xong không khỏi mềm lòng cùng với đau đớn. Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt ưu thương kia, nhìn đau đớn nồng đậm trong con ngươi thâm thúy của anh, trái tim, cũng không tự giác đau đớn. Hỏi cô tại sao? Hỏi cô nguyên nhân? "Vậy thì...." Cô không tự chủ mở miệng, hỏi ngược lại, "Anh tại sao nhất định phải muốn tôi nói thích anh chứ?" Rốt cục vẫn phải nói ra! Nguyên nhân của anh là gì chứ? Cô cũng rất muốn biết. Mặc Tử Hàn nghe cô hỏi ngược lại, đột nhiên kinh ngạc. "Anh...." Hắn mở miệng nhưng là chậm chạp không có nói hết. Đó là bởi vì anh thích cô, cho nên mới phải hi vọng cô cũng thích mình. Nhưng mà những lời "anh thích em" này, rõ ràng ở bên miệng vậy mà lại khó nói ra khỏi miệng như vậy. Tử Thất Thất hai mắt nhìn anh, chờ câu trả lời của anh. Nhưng một giây lại một giây trôi qua, cuối cùng chờ tới lúc anh vẫn còn trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc vô tận... "Quên đi, anh không cần trả lời, tôi muốn đi tắm!" Cô nói xong liền quay đầu, không nhìn tới anh. Mặc dù thân thể đã được anh lau vô cùng sạch sẽ, nhưng cô hiện tại vẫn muốn tắm rửa, cô muốn tắm, tốt nhất có thể rửa đi phần yêu say đắm kia đối với anh. "Chờ một chút!" Mặc Tử Hàn lại nắm lấy tay cô. Tử Thất Thất khẽ dừng lại, nhưng không có quay đầu. Mặc Tử Hàn nhìn bóng lưng trần trụi của cô, nhìn huyết long đỏ tươi trên sống lưng, chân mày đột nhiên nhăn lại. Nếu anh nói lý do, như vậy cô cũng sẽ nói cho anh biết lý do sao? Nhưng nếu anh biểu lộ ý tứ phía sau, mà lý do cô đưa ra càng làm cho anh đau lòng thì nên làm thế nào cho phải? Anh chưa bao giờ bị phụ nữ cự tuyệt qua, cũng không bị bất luận kẻ nào cự tuyệt, nhưng mà cô gái này... Không tự chủ, anh lại bắt đầu do dự, mà nội tâm thấp thỏm bất an, giống như thiếu niên u mê, ngượng ngùng, khiếp đảm... Cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới, nguyên lai mình cũng có một ngày nhát gan như vậy. Lại là một đoạn trầm mặc kéo dài vô tận... Trái tim Tử Thất Thất giống như tảng đá rơi xuống đáy biển, càng ngày càng sâu, càng ngày càng sâu, cho đến dưới cùng đại dương, vĩnh viễn không lên được. Lại một lần nữa mở to miệng, cô muốn hất tay anh ra, nhưng bỗng nhiên... " Cộc cộc cộc... cộc cộc cộc... cộc cộc cộc cộc cộc cộc" Tiếng gõ cửa điên cuồng vang lên,, kèm theo giọng nói tức giận của Mặc Thiên Tân: "Mẹ? Mẹ? Mau mở cửa... Mau mở cửa cho con... Ngày hôm qua không phải nói sẽ tìm đến con sao? Nhưng mà mẹ tại sao một ngày cũng không có đi ra khỏi phòng? Còn có ba, ba cũng ở bên trong sao? Ba rốt cuộc làm gì với mẹ? Ba mau thả mẹ ra ngoài? Con nói cho ba biết, hôm nay con nhất định phải vào căn phòng này, con nhất định muốn gặp mẹ... Mở cửa... Mở cửa... Mở cửa cho con...." " Cộc cộc cộc... cộc cộc cộc... cộc cộc cộc cộc cộc cộc" Nghe tiếng đập cửa cùng âm thanh ồn ào của Mặc Thiên Tân không ngừng vang lên, Tử Thất Thất thình lình hất tay, kích động đi xuống giường, mặc vào áo ngủ đặt ở trên tủ đầu giường, sau đó chịu đựng đau đớn mơ hồ dưới thân, nhanh chóng đi tới cửa phòng, mở cửa phòng ra. Trong nháy mắt, tiếng gõ cửa biến mất, âm thanh ồn ào cũng đã biến mất. Mặc Thiên Tân ngửa đầu nhìn khuôn mặt Tử Thất Thất, đột nhiên cau chặt chân mày, nói, "Mẹ, làm sao mẹ hiện tại mới mở cửa a?" "Xin lỗi!" Tử Thất Thất nhẹ giọng nói xin lỗi. "Ngày hôm qua mẹ sau khi tắm xong tại sao cũng không tới tìm con? Con chờ mẹ thật lâu!" Hắn oán trách. "Xin lỗi!" "Mẹ làm gì mà cứ nói xin lỗi a? Mẹ, mẹ rất kỳ quái!" "Xin lỗi!" Tử Thất Thất nhìn cậu, trừ nói xin lỗi, cô cũng không biết phải nói cái gì. Rất muốn ôm thật chặt cậu, rất muốn ôm cậu vào trong ngực thật chặt, sau đó khóc trên bả vai nho nhỏ của cậu, thống thống khoái khoái khóc lớn một hồi, nhưng... Cô không thể! Chân mày Mặc Thiên Tân càng chau càng chặt, cậu nhìn khuôn mặt tiều tụy của mẹ, nhìn vẻ mặt bi thương trên mặt mẹ, sau đó tầm mắt từ từ chuyển dời đến trong phòng, nhìn Mặc Tử Hàn ngồi ở trên giường. "Me, có phải ba khi dễ mẹ không? Nếu ba khi dễ mẹ, mẹ nhất định phải nói cho con biết, con... Sẽ dẫn mẹ rời khỏi ba!" Cậu đột nhiên kiên định nói, thanh âm tuy rằng không lớn, nhưng đủ để cho Mặc Tử Hàn nghe được rõ ràng. Mà nghe được lời của cậu, Mặc Tử Hàn đột nhiên cả kinh, hai mắt nhìn chằm chằm cậu, lạnh lùng nói, "Ngươi nói cái gì?"
|