Người Yêu Đào Hoa Của Tôi
|
|
Cô quyết định! Cô phải đi sớm về sớm, không kinh động tới người yêu, tham dự lễ hội của nhà Tá Đằng, sẽ sớm quay về . Dù sao chỉ cần bà nội gặp cô là được. . . . . . Hiện tại cô cùng a Tĩnh cảm tình khăng khít, muốn cô buông tay anh về Nhật Bản qua kỳ nghỉ đông? Đó là việc không có khả năng, đừng ngốc thế. Không chỉ có hôm nay, ngày mai, cô đều phải cùng anh ở cạnh nhau, mỗi ngày đều phải hạnh phúc như vậy mới được! ====================== Gió lạnh tràn về, nhiệt độ âm năm sáu độ, không khí thực lạnh như băng. Niên khóa Đài Loan cũng mau qua,việc trong toàn bộ kỳ nghỉ đông đều do cán bộ hội học sinh phụ trách, cơ hồ đều là nơi nơi rỗi rãnh, mấy nữ sinh hẹn nhau, lại phiền tới Kỳ Trăn, các cô toàn bộ ăn mặc xinh đẹp, đứng ở ngoài cửa Nhà Tư Đồ mãnh liệt ấn chuông . "Tìm ai ạ?" Bộ đàm truyền ra tiếng hỏi lạnh như băng . "Chúng tôi tìm a Tĩnh!" Kỳ Trăn thay mọi người lên tiếng, quyết định đem chuyện tin đồn giải quyết, để cô còn chuẩn bị đón lễ tình nhân. Cũng không thể để cho mình anh thoải mái, toàn bộ kỳ nghỉ đông đều ở nhà bồi phu nhân của mình. Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy ! Ở trường học, lại lộ ra ảnh chụp của anh, việc anh tung ảnh để kiếm kinh phí cho hội học sinh, ở trên Internet nhiều người bị đồn đãi cùng anh kết giao rất thân, kết quả không ít người bị gọi thay phiên đến phòng giáo viên nói chuyện. . . . . . Mấy ngày nữa đi học, nhất định phải để anh bồi thường các cô mới được! Nếu Tá Đằng Hồng Diệp bộc phát tính tiểu thư, xin mời cô ta cũng cùng nhau chơi đùa. Dù sao với các cô lễ tình nhân cũng chưa đến, chuyện xấu anh phải bồi thường các cô thỏa đáng . Vài người hạ quyết tâm trước hết gọi điện thoại đến, rồi đi đến Nhà Tư Đồ, không để anh chuồn mất. "Sao thế, lễ tình nhân không đi chơi?" Giọng Tư Đồ Tĩnh nhẹ nhàng từ phía sau các cô truyền ra. Bạch vương tử tao nhã xoay người đi xuống lầu, kéo cao cổ áo lông, tùy ý quần bò, quả nhiên làm cho người ta há hốc mồm trước sự cao quý của anh . “Đến tìm anh có chuyện!" Bốn nữ sinh cùng nói, vừa uống trà người hầu vừa dâng, vừa cắn hạt dưa. Làm trò! Các cô kém như vậy sao? Người người đều xinh đẹp động lòng người đại mỹ nhân ! "Như vậy? Nhóm chàng trai sẽ thế nào mà không đem đao tới giết tớ?" Bên môi ý cười, Tư Đồ Tĩnh còn lâu mới tin các cô không giở trò quỷ. “Cậu có sợ chết sao?" Vệ Mỹ Trản liếc anh một cái, mới đem tờ giấy ra "Chờ anh ta thật sự đến đây, tớ thay mọi người chém, có thể chứ?" "Wow! Can đảm ghê. . . . . ." Ngải Kim cùng Uông Đại Vân nhạo báng. "Đúng là nhát gan mà!" Anh nhẹ giọng hưởng ứng, có chút không yên lòng. Kỳ Trăn nhắm thẳng vào bên trong xem xét, không đem chuyện có vài người đang tán gẫu để vào tai ."Tư Đồ Tĩnh, Hồng Diệp nhà các người đâu? Sao lại không đi ra tiếp khách?" Cô mới không tin Hồng Diệp sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng, đợi các cô đi chớ gì! Nếu các cô không thức thời, còn thuận tay đem Tư Đồ Tĩnh kéo ra ngoài, cô ta sẽ làm sao bây giờ? Không phải muốn ở trong phòng khóc đến chết! Đầu năm nay, không lưu hành việc chính cung muốn trốn tránh ở trong góc. "Đại khái quay về Nhật Bản chứ gì." Tư Đồ Tĩnh nhấp một hớp trà nóng, mới dùng vân đạm phong khinh khẩu khí nói ra. "Đại khái?" Vệ Mỹ Trản nhướng mày, đối với Tư Đồ Tĩnh nghi vấn. "Tiên sinh, cậu đang ở đây nói cái gì đại khái? Đại khái đã bị cô ta bỏ quên hả?" Kỳ Trăn cũng hiểu được Tư Đồ Tĩnh có phương thức nói chuyện đầy ẩn ý. "Đúng ! Các bà thật thông minh, chính là như vậy đó." Tư Đồ Tĩnh đặt chén trà xuống, thẳng thắng thừa nhận. "Không cần nói giỡn. Cô ta yêu cậu muốn chết, làm sao có thể vứt bỏ cậu?" Ngải Kim nhăn lông mày lại, trách cứ Tư Đồ Tĩnh nói hươu nói vượn. "Tớ không nói bậy, cô ấy thật sự quay về Nhật Bản, cũng đã tạm nghỉ học . Học kỳ sau sẽ không trở về ." Tư Đồ Tĩnh nhìn vẻ mặt các cô đang thực sự kinh ngạc, khuôn mặt tuấn tú hiện lên nụ cười gượng. "Nói loạn! Làm sao có thể. . . . . ." Mấy nữ sinh kia đều sợ hãi, cho rằng tuyệt đối không thể như vậy. Tư Đồ Tĩnh không nói nữa, chỉ dùng vẻ mặt chăm chú nhìn các cô. Vì sao các cô lại cảm thấy không có khả năng? Bị vứt bỏ cũng không phải là các cô, làm sao lại dùng biểu tình so với khóc càng khó xem hơn nhìn anh? Chuyện này rất khó tin sao? Cô ta buồn bực không lên tiếng quay về Nhật Bản, sau lại để người nhà phái người đến giúp cô làm thủ tục chuyển trường, đều là sự thật , rất khó chấp nhận sao? Anh mới thật sự kinh ngạc! Anh đã chấp nhận rồi, vì sao các cô không tin? Có cái gì rất khó tin sao . . . . . . Tình yêu của anh chính là như vậy, đến rồi đi, thời gian rất ngắn, ngắn đến mức dường như chính anh cũng quên mất cô gái mình từng quen là người nào. . . . . . Anh cũng đã quen rồi . "Tư Đồ Tĩnh! Tại sao cậu lại cười? Cậu bây giờ cười so với khóc còn khó coi hơn, tớ cầu cậu hãy khóc ra có được không?" Kỳ Trăn hai tay lay cánh tay anh, dùng sức lay động.
|
“Tớ đã không còn khóc được. . . . . ." Trầm thấp tiếng nói có chút yếu ớt. “Cậu đang ở đây nhớ cô ấy, vì sao không nói? Vì sao để cô ta quay về Nhật Bản? Cậu là con trai mà? Vì thích con giá mà trở nên yếu đuối rất mất mặt sao? Cậu tại sao muốn giả vờ như không có việc gì. . . . . ." Kỳ Trăn tức điên rồi, bắt lấy cánh tay anh mãnh liệt dao động, không ngừng chất vấn. "Cô ấy muốn trở về. . . . . ." Anh làm sao mà giữ được cô? "Một nữ sinh đến Đài Loan lâu như vậy, nhớ nhà có cái gì không đúng? Cô ấy nhớ nhà, cậu hãy cùng trở về, làm sao lại để cô ấy đi một mình ? Thật sự là tức muốn chết! Cậu thật sự không biết yêu sao? Đây cũng chỉ là lời nói suông mà thôi?" Kỳ Trăn tức giận rống to. Chăm chăm nhìn Kỳ Trăn, Tư Đồ Tĩnh lần đầu tiên bị hỏi đến nói không ra lời. Tốt lắm! Quả nhiên không đuổi theo, không mở miệng hỏi, để cô đi rồi! Kỳ Trăn hiểu ra chân tướng, cũng bị tức giận đến nói không ra lời. Chàng trai này coi cảm tình ngu ngốc sao? Thích người ta, đương nhiên là phải đi tìm cô ấy trở về chứ, anh làm sao ở lại Đài Loan mà cố quên chứ? Có rảnh cùng các cô giả vờ bình thường, không bằng tốn thời gian đi tìm cô trở về! Ít nhất phải giải nghĩa rốt cuộc là sao lại thành thế này! Nói chuyện tình cảm chỉ là trò chơi phải không? Làm sao có thể nói đi là đi? Kỳ Trăn chưa bao giờ nhìn thấy Tư Đồ Tĩnh bị đùa giỡn đến thành ngu ngốc như vậy, lần này phải bắt được cô ấy trở về mới được. Nói thực ra, cũng không khả quan lắm. Anh ta là người thông minh, làm việc từ trước đến nay khôn khéo gọn gàng, cũng rất ít để lại nhược điểm làm cho người ta bắt được, vì sao duy chỉ có ở chuyện tình cảm lại để cho người ta thấy rõ anh chân chính có ý tưởng gì? Không thương cô, làm gì đem cô giữ ở bên người? Yêu cô, đối mặt giai nhân một mình tận hưởng, có thể nào thoải mái? Tư Đồ Tĩnh rốt cuộc đang làm cái gì? Cô vì sao cảm thấy anh đối với chuyện tình cảm thực ngu ngốc . . . . . . "Có lẽ cô cũng không để ý, có lẽ cô chơi đã. . . . . . Đã muốn đi . . . . . ." Trừng mắt nhìn Kỳ Trăn, anh nói xong lặp lại trong lòng quanh quẩn lời nói. Thì ra hắn vẫn nghĩ về cô ấy như vậy ? Trong suy nghĩ của hắn cô gái nào cũng như nhau sao? Hắn từng bị đàn bà gây thương tổn sao? Kỳ Trăn không đem trong lòng nghi vấn nói ra khỏi miệng, chỉ trừng mắt nhìn Tư Đồ Tĩnh, bởi vì cô thật sự cảm thấy bởi vì anh quá khôn khéo mà đầu óc hỏng mất rồi! “Cậu thật sự nghĩ như vậy về tiểu muội Nhật Bản ? Cậu thật sự nghĩ cô ấy ham vui như vậy, Nhật Bản chơi đùa không đủ, còn vọt tới Đài Loan đùa giỡn với cậu sao?" Không để cho Tư Đồ Tĩnh giải quyết vấn đề, Kỳ Trăn ngược lại đem thêm một đống vấn đề tới cho anh. "Đương nhiên không phải. . . . . ." Cô ấy bởi vì thật sự thích anh, mới ở trên trang web bán đấu giá mua ảnh của anh nhưng vẫn chưa đủ, mới. . . . . . Nghẹn ngào trong cổ họng Tư Đồ Tĩnh, mới là chính xác giải đáp. Vẻ mặt anh kinh ngạc nhìn bạn tốt, phảng phất cô so với anh hiểu rõ hơn về người yêu của mình. "Một khi đã như vậy, làm sao cậu xác định là chính cô ấy muốn quay về ? Làm sao cậu biết là cô ấy muốn vứt bỏ mình? Làm sao cậu biết là cô ấy chơi chán rồi?" Kỳ Trăn đem Tư Đồ Tĩnh khấu trừ tội danh ở trên người cô gái ném vào trên người anh muốn anh dùng lý trí hiểu rõ ràng, không được vu oan bậy bạ. "Tớ. . . . . . Dường như phải là đi tìm cô ấy hỏi cho rõ. . . . . ." Tư Đồ Tĩnh ngồi ở vị trí bên cạnh thì thào tự nói. "Vậy đi đi!" Kỳ Trăn chỉ kém không một cước đá vào mông của anh, muốn anh lập tức hành động. Chân chính đáp án sẽ không dựa vào đầu óc phán đoán của anh nghĩ ra được, phải dùng hành động hỏi rõ! Mặc dù bị vứt bỏ, cũng muốn Tá Đằng Hồng Diệp chính miệng nói" Em không thương anh!" Tài Thành đứng thẳng, trừ điều đó ra,tất cả đều là không tưởng. Được Kỳ Trăn cổ vũ, Tư Đồ Tĩnh chợt xoay người, hướng gian phòng của mình đi đến. Bước chân có chút lay động, cũng rất kiên định. Anh đem hộ chiếu của mình ra, còn phải liên lạc cơ quan du lịch. . . . . . Việc anh cần phải làm rất nhiều, quan trọng nhất là, anh phải nghĩ biện pháp đem Tá Đằng Hồng Diệp quay về ! Anh muốn hỏi rõ ràng rốt cuộc là sao lại thế này? Cô không thương mình sao? Vì sao có thể nói đi thì đi? Vì sao?
|
Chương 10
Vào buổi tối Chủ nhật, cha mẹ đều ra ngoài tham gia tiệc tối, trong nhà chỉ còn lại cô con gái một nhìn theo bọn họ hờn dỗi ── Hồng Diệp đang giữ nhà. "Nếu làm xong việc, bà cũng có thể về nhà." Hồng Diệp dùng tiếng Nhật tỏ vẻ quan tâm quản gia. "Cũng tt, phu nhn ni buổi ti trc mời giờ sẽ trở v, trc đ, xin tiu th ở nh một mnh nha." Quản gia nhn cgi nhỏ hẳn l nn ở nh rồi, b by giờ trở v, còn c th tn gẫu vi cc con, ăn hoa quả. "Khng thnh vn đ, ti tự lo đợc. B đi nhanh đi!" C lộ ra tơi cời chiu bi ngọt ngo, cùng quản gia vẫy tay. “Nếu c đi bụng. . . . . ." Quản gia dặn dò rõ ràng liền rời đi. "Tôi sẽ tới tủ lạnh tìm đại món gì đó. Tôi lớn rồi, có thể tự lo cho chính mình, không cần xem tôi như là tiểu hài tử nữa ." Hồng Diệp nói tiếp, không cho quản gia nói xong. "Ayyy!" Chỉ có con nít mới có thể nhắng nhít rằng mình đã lớn rồi. . . . . . Bà quản gia nhìn Hồng Diệp tính tình trẻ con, cũng không biết nên nói sao lại, lắc đầu, đem đồ đạc sắp xếp, chuẩn bị sẵn cả điểm tâm nói cho cô biết, sau đó rời đi khỏi nhà Tá Đằng. Trừng mắt nhìn bóng lưng quản gia, mãi đến lúc bóng bà chìm trong bóng đêm, Hồng Diệp mới cúi đầu hoan hô một tiếng, xông về phòng, nhanh chóng chạy đến phòng ngủ, bắt đầu lục tung. Không biết xới tung trong bao lâu, còn không tìm được thứ cô muốn . . . . . . Nhưng trong phòng đã loạn thành một đống, rất giống cảnh bị kẻ trộm thăm dò. "Tìm cái gì? Có muốn hay không mẹ giúp con tìm?" Lâm Nghi Trinh lành lạnh thanh âm theo sau lưng con gái vang lên. "Mẹ!" Nghe được giọng của mẹ cô, Hồng Diệp nhanh chóng xoay người, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, rất không thích trừng mắt với bà. "Chê mẹ quá sớm trở về hả?" Thật mạnh thở dài, Lâm Nghi Trinh nhìn nữ nhi. Bà thật sự không biết nên sao lại đối với con gái đây . . . . . . "Ai u, con nào dám chê mẹ." Hồng Diệp vặn vẹo thân thể, chạy đến bên cạnh người: "Mẹ, đem hộ chiếu trả cho con đi ." Cô lục tung, tìm không thấy. Không có hộ chiếu, cô có tiền cũng không ích gì, tựa như đôi cánh đã bị tháo xuống, không thể bay đến bên cạnh Tư Đồ Tĩnh, không thực hiện được mơ ước lớn nhất của đời cô ── Gả cho anh làm vợ, cùng sinh ra những đứa trẻ bụ bẫm! "Theo mẹ nếu không có,chắc đã bị cha con lấy đi rồi." Lâm Nghi Trinh thản nhiên nói, bắt đầu dọn dẹp lại gọn gàng. "Mẹ!" Hồng Diệp mãnh liệt dậm chân, bắt đầu khóc thét lên. Nếu cô không nhanh trở về Đài Loan, sẽ không thể dự lễ khai giảng, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. . . . . . “Con để dành bớt khí lực đi! Cha con sẽ không để cho con quay về Đài Loan đâu ." Bốn tháng tới nay, bà đã đem việc này nhắc đi nhắc lại với chồng không dưới mấy trăm lần, nói nào là con gái có yêu cầu gì, bà nên đáp ứng cái gì? Như vậy sẽ đem con gái làm hư mất. Bà không nói gì, để cho chồng mình tự lải nhải một mình, dù sao bọn họ hai vợ chồng giống nhau cưng chiều con gái, đợi khi làm hư cô rồi, mới thầm oán. . . . . . Ayy! Đi theo phía sau mẹ, Hồng Diệp không ngừng kêu khóc, muốn lấy lại hộ chiếu của cô. "Đưa con . . . . . ." Sớm biết rằng cha mẹ của cô lấy đi hộ chiếu, cô sẽ không trở lại! Hại cô hiện tại gặp phải tình huống có nguy cơ bị chàng trai yêu mến vứt bỏ .
|
Việc kia sao được hoan nghênh, nam nữ gì cũng vậy, ai biết hiện tại có cô gái nào đang quấn quít bên anh không? “Bà nội con nói nếu con không ở Nhật Bản học xong trung học, sẽ không xem con là người nhà Tá Đằng nữa !" Lâm Nghi Trinh đành phải lôi nghiêm khắc bà bà ra dọa con, hy vọng có thể trấn an lại con gái đang bị tình yêu làm cho hôn mê đầu óc, làm con bé tìm về lý trí đã bị mất đi . “Con có ở Nhật Bản bao lâu, bọn họ cũng không thích con, thôi thì mẹ buông tha cho con và tình yêu của con đi?" Hồng Diệp mở miệng phản bác. Nói không lại nữ nhi, Lâm Nghi Trinh đau đầu cực kỳ. bà tùy ý khoát tay, đem vấn đề ném cho ông xã "Dù sao hộ chiếu của con mẹ không có lấy! Con nên biết. Đi tìm cha con mà nói chuyện ." "Mẹ. . . . . ." Hồng Diệp vặn vẹo thân hình, muốn khóc . "Không nên gọi như vậy nữa, mẹ bị con biến thành cũng muốn khóc theo nè!" Lâm Nghi Trinh bị con gái một tình cảm lưu luyến làm xúc động đau lòng theo con gái “Con thật đáng ghét ” Nghe thấy lời của mẫu thân, Hồng Diệp "hic" một tiếng, xông về gian phòng của mình, khóc thống thiết. "Ứ ừ, con không cần hai người giới thiệu bạn trai !" Tiểu công chúa Hồng Diệp của họ, chu cái miệng nhỏ nhắn lên, không ngừng phản đối việc cha mẹ an bài. Cô không muốn tham gia bữa tiệc tối có sắp đặt này! Cô thật sự, tự mình đã tìm được chàng trai mình thích,cô không cần được giới thiệu chàng trai khác cho mình. “Nên tập làm quen với nhiều người đi con, giao tiếp rộng cũng tốt. Chờ con nhìn thấy người hôm nay cha con giới thiệu, bọn họ diện mạo tuấn tú, gia thế hiển hách, từng người đều rất có thực lực." Bước vào sảnh trước yến hội, Lâm Nghi Trinh sửa sang lại dung nhan cho con gái, muốn cho đối phương có ấn tượng tốt. "Hừ! Bọn họ điều kiện tốt cũng không liên quan tới mình. . . . . ." Quyết liệt chu lên cái miệng nhỏ nhắn, Hồng Diệp ở trong lòng phản bác. Cô không tin có ai đó đẹp trai hơn a Tĩnh, còn có chàng trai kia . . . . . . Có tiền thì cứ mặc hắn có tiền, cũng không phải chính hắn có tiền, có gì đặc biệt hơn người khác? Bộ dạng đẹp trai một chút có ích lợi gì? Hai mươi năm sau còn không phải da mặt sẽ nhăn nheo, bụng to và đầu tóc bạc sao! Tư Đồ Tĩnh có tướng mạo, có đầu óc thông minh, chính là một chàng trai tốt và hoàn mĩ! Không bao giờ sẽ có một chàng trai khác so với anh tốt hơn. Ba mẹ sẽ không biết ! Dù sao, cô cũng không hy vọng xa vời rằng bọn họ sẽ hiểu. . . . . . Một ngày nào đó, cô sẽ tìm được hộ chiếu của cô, có thể bay trở về Đài Loan cùng a Tĩnh gặp mặt, đến lúc đó đừng hòng cô sẽ quay về Nhật Bản nữa! Hiện tại cô còn chưa tìm được hộ chiếu, trước hết cứ theo chân bọn họ đi ra ngoài giao tiếp, làm cho bọn họ nghĩ rằng cô đã hồi tâm chuyển ý. . . . . . Ayyy, cô cũng thật là tiểu gian trá. "Hồng Diệp, tới đây một chút, mẹ muốn giới thiệu. . . . . ." Tá Đằng Quan tiến vào hội trường, bắt đầu hết nhìn đông tới nhìn tây tìm con gái. “Con đang ở trong này !" Mang theo ví da, Hồng Diệp nũng nịu đi đến cạnh phụ thân . “Con hôm nay nên ngoan ngoãn một chút. . . . . . Cha giới thiệu với người này, con tuyệt đối sẽ thích! Cha cô vỗ ngực cam đoan. . . . . ." Tá Đằng Quan đứng lên giới thiệu. Vì hạnh phúc cả đời con gái mình ông nguyện ý bất cứ giá nào . “Con ngày nào mà không ngoan chứ?" Bị giam ở Nhật Bản, cô không ngoan cũng phải ngoan! Hồng Diệp ở trong lòng nhủ thầm. Tá Đằng Quan nắm tay con gái, đem cô đưa đến trước mặt chàng trai kia để hai người nói chuyện, "Đến rồi đây, bác đem bảo bối của mình dẫn tới rồi." Hồng Diệp cứ cố sống cố chết cúi đầu, nhìn xuống đôi giày da của chàng trai trước mặt với bộ vest trắng, không hề ngẩng đầu lên nhìn anh . Hừ! Mặc nguyên bộ vest màu trắng thì sao nào? Anh ta cho mình là bạch mã hoàng tử sao? Cũng không tự soi gương, xem chính mình có xứng hay không mặc nó. . . . . . Hồng Diệp ở trong lòng tự mắng thầm anh. "Tá Đằng tiểu thư, chào cô." Chàng trai này mặc dù nói tiếng Nhật, nhưng giọng nói sao lại có chút quen thuộc. . . . . . "Hồng Diệp!" Tá Đằng Quan thanh âm có chút lo âu. Ông dùng tay thúc nhẹ con gái, muốn đem cô từ lơ đãng hồn phách gọi về. “Xin chào." Hồng Diệp tâm không cam lòng, không muốn ngẩng đầu lên, nghe theo phụ thân giới thiệu ghét chào hỏi, cũng lần đầu tiên nhìn đến đối phương đôi mắt chợt ngây ngốc đi.
|
"Đã lâu không gặp. Gần đây em có khỏe không?" Tư Đồ Tĩnh mỉm cười như trước, dùng tiếng Nhật lưu loát nói chuyện cùng Hồng Diệp . "Đã lâu không gặp. . . . . ." Hồng Diệp choáng váng, cũng chỉ đang trừng to mắt nhìn anh. Anh làm sao có thể xuất hiện ở chỗ này? Ba mẹ không phải rất ghét anh sao? Sao lại mang cô tới gặp anh? Hồng Diệp trong lòng có vô số dấu chấm hỏi, chính là muốn hỏi rõ ràng, nhưng nén lại trong lòng để nhìn qua Tư Đồ Tĩnh kích động. "Nhìn thấy anh em không vui sao?" Nhìn đến cô Tư Đồ Tĩnh phong độ đĩnh đạc, vươn tay ra, tiếp nhận Tá Đằng Quan giao ra tâm can bảo bối, mang cô đi vào sàn nhảy. Tốt lắm! Rốt cục đã gặp được cô. Tuy rằng Đài Loan đến Nhật Bản khoảng cách rất gần, đáp máy bay chỉ cần ba giờ, nhưng vì để được đi đến bên cô, tựa hồ bôn ba ngàn núi vạn khe. . . . . . Anh, rốt cục đã được cha mẹ Hồng Diệp chấp nhận cho ở bên bên cô. "Sao anh lại tới đây?" Cô không thể tin được, cho là mình đang nằm mơ. Hồng Diệp ngơ ngác giữa sàn nhảy, không đi theo hướng nào để mặc chàng trai dìu mình, lại vươn tay đánh chính mình một cái tát. “Đau quá đi!" Cô cúi đầu kinh hô một tiếng. Quả nhiên là sự thật ! Đứng ở bên kia quan sát bọn họ bên nhau vợ chồng Tá Đằng Quan nhìn hành động của con gái mà giật nảy mình. “Em sao lại đánh chính mình?" Tư Đồ Tĩnh cũng bị động tác của cô hù dọa, vội vàng nắm lấy cổ tay của cô, để cô không thể tiếp tục thương tổn chính mình . “Em cho là mình đang nằm mơ thôi! Em không tìm thấy hộ chiếu, không thể quay về Đài Loan. . . . . . Em rất sợ anh cùng cô gái khác ở chung một chỗ, em sợ anh sẽ quên em. . . . . ." Hồng Diệp cả người bổ nhào vào trên người anh, lên tiếng khóc lớn. Tư Đồ Tĩnh ôm chặt lấy Hồng Diệp, cảm động đến nói không ra lời. Hao hết thiên tân vạn khổ, đi đến bên người cô, hết thảy đều thật đáng giá ! “Em rất nhớ anh. . . . . ." Bất chấp mình đang đứng trong bữa tiệc của doanh nhân, Hồng Diệp cảm xúc dâng trào, ở trong lòng người yêu khóc to. Vợ chồng Tá Đằng Quan biết nguyên nhân con gái khóc lóc, họ đứng xa xa ở một bên, chăm chú nhìn đôi trẻ. Cho tới bây giờ, biết con trai nhà Tư Đồ đối với con gái của mình chung tình, bọn họ mới chính thức đồng ý . Dù sao trong quá khứ nó có chiến tích rất huy hoàng, nhưng bây giờ đã thay đổi rất nhiều, cha mẹ cô mới có thể yên tâm đem con gái giao cho cái tên đào hoa này. Đấy là tấm lòng của cha mẹ ! "Không sao, nếu em không thể quay về Đài Loan, thì anh sẽ tới tìm em là được mà." Tâm tình mặc dù cũng đang kích động, nhưng khóe môi anh vẫn như trước lộ vẻ thản nhiên. Anh mang Hồng Diệp đến chỗ khác tránh khỏi yến tiệc ồn ào, hai người bước ra ban công, bắt đầu lắng nghe cô thống khổ kể lể về nỗi buồn khi chia lìa mười tháng, cũng bắt đầu kể ra anh sao lại thỏa hiệp, đi cạnh Tá Đằng Quan. Cái miệng nhỏ nhắn của Hồng Diệp khẽ cười, kinh ngạc nghe người yêu kể lại vất vả phải chứng tỏ mình để được vào nhà Tá Đằng, để đến bên cô. . . . Thật sự thực vất vả! Tuy rằng, nhìn thấy anh xuất hiện ở trước mặt cô, cô thực kinh ngạc, cũng rất cảm động, nhưng trong lòng ngổn ngang tâm sự, trong lúc nhất thời thật sự không thể nói hết ra. Không sao, đây mới là sự bắt đầu, ngày sau bọn họ còn có vô số thời gian ở bên nhau hàn huyên tâm sự. . . . . .
|