Người Yêu Đào Hoa Của Tôi
|
|
"Được. Anh sẽ đưa em về nhà." Nắm chặt cổ tay của cô, anh ép buộc đem cô kéo đến xe của mình, người lái xe nhà Tá Đằng nhận ra anh, không hề đi ra ngăn cản. “Em không cần anh đưa về! Nếu bị người khác hiểu lầm chuyện giữa anh cùng Kỳ Trăn, thì phải làm sao bây giờ?"Đã cố nén lại từ lâu những lời này..., vẫn là bất chợt theo trong miệng cô thốt ra. “Anh cùng Kỳ Trăn? Không thể nào!" Tư Đồ Tĩnh không chịu buông tay. “Em có quản anh được hay không? Không liên quan gì tới em." Hồng Diệp hất tay anh ra nhưng họ ở bên ngoài giằng co càng lâu, tỷ lệ bị nhìn thấy lại càng cao, cảm giác dường như có người đang chú ý đến hai người, Hồng Diệp toàn thân bắt đầu dịu lại. Tuy rằng cuối thu sắc trời nhanh tối, nhưng đường tắt đến trường học vẫn còn có rất nhiều học sinh, bọn họ sau khi tan học nhìn thấy lại tung tin lên BBS, vậy thật là thảm đó. "Tiểu Diệp Tử, theo anh đi !" Tư Đồ Tĩnh thấp giọng cầu xin. Ở trong không khí lạnh lẽo, hai người giằng co nhau, anh biết Hồng Diệp đang băn khoăn sẽ bị mọi người chú ý mà thỏa hiệp, cho nên anh càng cầm chặt tay cô không chịu buông . Ở trong tình huống khó xử, Hồng Diệp bị Tư Đồ Tĩnh kéo lên xe, nhanh chóng chạy nhanh khỏi bãi đỗ xe của trường . Cô gái nhỏ lẳng lặng ngồi ở vị trí kế bên tài xế,gương mặt nhăn nhó, không cùng người kia nói chuyện. Mà anh chàng mạnh mẽ đem người yêu kéo đến xe mình cũng không nói gì nữa, chỉ là im lặng lái xe, làm không gian thêm phần im ắng. Em yêu người đó chứ không phải là yêu anh Trong lòng cô mỗi một tấc đều thuộc về một người khác Cô thực hạnh phúc nhưng hạnh phúc lại rất tàn nhẫn Để cho anh vừa yêu vừa hận sâu sắc đến như vậy. . . . . . Bài hát " Anh yêu em" Không hiểu sao, bên trong xe CD lại truyền đến bài hát này, không khí đang giận nhau giữa hai người càng lên cao đỉnh điểm. “Anh yêu người không phải là người yêu của mình, vậy người anh yêu là người nào?" Im lặng ngồi cô gái nhỏ đột nhiên nhẹ giọng mở miệng. "Đừng nói bậy ! Anh hiện tại người yêu chỉ có mình em thôi!" Tư Đồ Tĩnh khuôn mặt tuấn tú có chút bối rối. Sao lại lại thành như vậy? Không còn cái CD nào khác sao? Sao lại tại đây trong thời điểm mấu chốt lại truyền đến bài hát thất tình này? Ngày xưa,anh thường thích nửa đêm vừa lái xe vừa hát, chạy đến ven biển, lệ vương đầy mặt. . . . . . Khi đó, hát bài hát này anh rất thích, đã từng thề với chính mình không bao giờ có thể yêu ai nữa, cả đời phải một mình hát bài này, ai đó đã làm cho anh mất đi tình cảm lưu luyến. . . . . . Từng, chỉ thuộc về anh một người gọi là Đỗ Như Hủy. Cho nên, trong cả đĩa CD chỉ có bài hát này. Nhưng chẳng bao lâu sau, anh căn bản đã quên chính mình từng đau đớn như vậy, từ sau khi quen với Tá Đằng Hồng Diệp, cuộc sống của anh đã thay đổi, tâm tư của anh cũng đã khác xưa. Anh tựa hồ đã lâu không nhớ lại việc Đỗ Như Hủy ở trong lòng anh làm cho anh đau đớn không nguôi. . . . . . Đương nhiên, anh cũng quên ngoài đĩa CD này ra rốt cuộc có còn đĩa nào khác hay không.Nhanh tay tắt đi, anh tìm nút stop, nhưng máy móc tựa hồ có vấn đề, không có biện pháp bấm dừng được. Bên cạnh cô gái nhỏ ảo não nặng nề, không thể khống chế cảm xúc, nước mắt từ trong hốc mắt chảy xuống. . . . . . Mặc kệ bài hát có phải hay không chính là tâm tình của anh, anh đều chịu không nổi không khí này, tắt đi CD, ngưng hẳn bài hát không yên " Anh yêu em" . Hôm nay anh muốn cùng Hồng Diệp nói rõ ràng về mối quan hệ với Kỳ Trăn, cả chuyện của Đỗ Như Hủy nữa, cũng chuẩn bị đem tư tưởng trong đầu thổ lộ ra. Nhưng đột nhiên bài hát phá đám " Anh yêu em",đã quấy rầy kế hoạch, làm cho tâm tình của anh chịu ảnh hưởng không ít. Thuận tay rút ra tờ giấy lau,anh đưa cho cô gái nhỏ bên cạnh . Hồng Diệp tiếp nhận giấy lau, im lặng lau đi nước mắt trên gương mặt, nhận lời trấn an của anh, nhưng không hề muốn nói suy nghĩ của mình ra. “Em thật sự rất ghét anh sao?" Tư Đồ Tĩnh thật mạnh thở dài, nước mắt của cô làm cho anh không thể nói ra những lời trong tim. . . . . . Anh bắt đầu có cảm giác mình đáng giận thật rồi! Anh cho là mình có thể mang lại cho cô hạnh phúc, kết quả, anh cứ phải để cho cô rơi lệ. . . . . . Anh cảm thấy rất có lỗi! “Anh muốn nói cái gì?" Đang lau nước mắt Hồng Diệp nghe thấy người yêu đang thở dài, toàn thân phản ứng, nghiêng đầu sang chỗ khác, tránh nhìn thẳng vào anh. Anh tại sao lại nhìn cô thở dài? Hiện tại người bị hiểu lầm cùng Kỳ Trăn là anh mà ? Anh tại sao lại bày ra thái độ không thể chấp nhận được đối với cô ? “Anh . . . . ." Đã thấy cô băn khoăn, Tư Đồ Tĩnh biết người yêu đang hiểu lầm ý của mình, lời xin lỗi nghẹn ở yết hầu, nói không nên lời.
|
“Em không muốn chia tay! Anh đừng nghĩ em sẽ chấp nhận chuyện này."Lời đang nghẹn ở yết hầu cứ như vậy thốt ra! Hồng Diệp đang phẫn nộ như một con sư tử non, đối với việc bạn trai im lặng cô ra sức bảo vệ tình yêu của mình. Tốt lắm! Anh cũng không muốn chia tay. Tư Đồ Tĩnh nhếch khóe môi mỏng, cũng không mở miệng. Anh muốn biết cô rốt cuộc đang muốn làm cái gì. . . . . . “Anh đã hứa, nếu là xảy ra sự tình gì, nhất định người thứ nhất biết sẽ là em, kết quả không có. Anh cùng Kỳ Trăn thân mật như vậy, dựa vào gần như vậy. . . . . . Xem ra tấm ảnh căn bản vượt qua khoảng cách mà lần trước chúng ta đã cùng ước định, anh hẳn là muốn nói gì chứ? Ngay cả xe cũng dùng của Kỳ Hi, Kỳ Hi ngược lại đi xe đạp . . . . . . Hiện tại toàn bộ nữ sinh đều xác nhận anh cùng cô ta là một đôi. . . . . ." Hồng Diệp tức giận đến mức muốn đòi mạng, nước mắt rưng rưng. Ở thời đại này, chỉ cần có một tin tức, sẽ có tin thứ hai, thứ 3. . . . . .Tấm ảnh hai người ôm nhau vô cùng thân thiết sau khi xuất hiện,trên BBS ngay lúc đó kèm theo việc Tư Đồ Tĩnh đem xe riêng của Kỳ Hi đi đến trường học . Tuy rằng Kỳ Hi đã làm sáng tỏ rằng chính mình muốn tập thể dục, nên mới dùng xe đạp đi học, mới cho Kỳ Trăn mượn xe, nhưng vẫn là ngăn không được mọi người đối với việc "tình yêu củaTĩnh Trân " thảo luận rôm rả. Vì thế, bọn họ bị giáo viên gọi đến hỏi mấy lần, Tư Đồ Tĩnh cũng đưa ra căn cứ xác minh cùng giáo viên chủ nhiệm đó là do"Góc độ chụp"có vấn đề, ngày đó Kỳ Trăn bị bệnh, anh chỉ là"Giúp đỡ" cô, chứ không phải cùng cô hôn môi. Còn nhận lời về sau giảm bớt cùng Kỳ Trăn chơi bóng chung. Giáo viên dựa theo căn cứ chính xác cùng việc Kỳ Hi giải thích thỏa đáng cũng không ngừng thảo luận, thuyết minh của anh trong mắt mọi người, căn bản chính là giấu đầu hở đuôi. Chính là thật sự có việc gì, mới cố ý gây bất hòa, nếu như không có cảm tình đặc biệt, làm gì có chuyện"Góc độ chụp" có vấn đề ? Như vậy đối với Kỳ Trăn thật sự là quá không công bình! Một số nữ sinh là fan đội trưởng đội bóng rổ nữ ở trên BBS công khai phê bình Tư Đồ Tĩnh không phải đàn ông đích thực, rõ ràng thế nhưng không dám thừa nhận tình yêu, còn tìm Giáo viên, thầy hiệu trưởng che chở, phủ nhận quan hệ của bọn họ! Fan của hội trưởng hội học sinh đương nhiên cũng công khai phản kích lại, nói Kỳ Trăn mới là cô gái giả dối, rõ ràng bên cạnh không có quan hệ ám muội gì, còn lôi kéo Tư Đồ Tĩnh đỡ đạn . . . . . Cô ta căn bản chính là chỉ thích con gái! Tóm lại, trường học Thánh Tâm xôn xao vụ "Hư hư thực thực" hai người tình cảm lưu luyến, ở trên Internet ồn ào huyên náo, không ai nhường ai, hai phe ủng hộ"Ông nói ông có lý, bà nói bà có lý", làm cho nước miếng tung bay, Hồng Diệp sâu trong đáy mắt, cũng thực đau lòng. Cô ngay cả có được tấm ảnh chụp của anh cũng sau các nữ sinh kia nửa ngày, Kỳ Trăn lại có thể cùng sánh vai bên anh, hai người quang minh chính đại yêu đương thân mật . . . . . .Trên Internet oanh oanh liệt liệt, trường học cũng không còn lấy đề tài bọn họ thật ra là sao lại, thật là rất đáng giận ! “Em có biết tất cả đều là giả dối không. Anh cùng Kỳ Trăn chỉ là bạn tốt, không tin, em có thể lấy điện thoại của anh ra gọi cho cô ấy để hỏi rõ ràng." Tư Đồ Tĩnh đưa ra di động, muốn Hồng Diệp chính mình hỏi Kỳ Trăn. Tiếp nhận điện thoại người yêu, Hồng Diệp chăm chú nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của anh. . . . . . “Em muốn xem qua tin nhắn thì sao?" So với việc nói chuyện với Kỳ Trăn, Hồng Diệp muốn có cơ hội tìm hiểu anh. "Mời xem! Em có thể đọc tùy ý." Tư Đồ Tĩnh nhún vai. Nếu cô muốn như vậy, đối với tình yêu mới có cảm giác an toàn, anh sẽ khiến cho cô hoàn toàn tin tưởng. “Em lúc nào cũng có thể xem?" Không nghĩ tới việc anh lại hào phóng như vậy, nguyện ý để cô tùy tiện dùng điện thoại của mình? "Người yêu của anh chỉ có một mình em. Nếu anh làm cho em có cảm giác không an toàn, anh nên làm một chút gì đó, để cho em nguyện ý tin tưởng anh." Nét tươi cười của anh có chút chua sót. Ngồi ở vị trí kế bên tài xế Hồng Diệp, nghe lời ngon tiếng ngọt của bạn trai, nắm chặt tay lại, bắt đầu nhìn cẩn thận, nước mắt lại không tự giác chảy xuống. . . . . . "Đừng khóc! Anh thật sự không biết sẽ thành như vậy." Một tay ôm lấy mảnh khảnh cô gái nhỏ vào lòng, tiếng nói kèm theo áy náy. "Ô ô. . . . . . Em rất khổ sở! Anh hại em rất khổ sở. . . . . ." Hồng Diệp nép trong lòng ngực của anh, lên tiếng khóc lớn. "Thực xin lỗi, anh cùng a Trân đều phải xin lỗi em, bọn anh không phải cố ý. . . . . ." Không phải cố ý bị chụp lén, không phải cố ý làm ra phong ba như vậy . "Không cần!" Nước mắt giống như dòng suối phun trào, Hồng Diệp lớn tiếng thét chói tai "Không cần anh cùng cô ấy xin lỗi! hai người không làm chuyện gì có lỗi với em, không cần xin lỗi! Anh là của em, em không thích nghe anh xin lỗi. . . . . . Em chỉ muốn anh yêu em!" Tâm hoảng ý loạn Hồng Diệp ở trong lòng bạn trai, giống như đứa trẻ không hiểu thế sự vừa khóc vừa náo loạn, chính là không cần anh cùng Kỳ Trăn phải làm gì cả . Cô rất sợ, rất sợ hãi, sợ Kỳ Trăn thật sự muốn cướp đi anh. . . . .
|
Bởi vì không chỉ là ủng hộ "tình yêu của Tĩnh Trân " người ta nói bọn họ rất xứng đôi, cô xem qua, thân hình hai người cao gầy, lại cùng nhiệt tình yêu thương, làm cho người ta cảm giác thật sự xứng đôi. Giống anh em, lại vừa giống như người yêu. . . . . . Cô vĩnh viễn không chịu nổi cảm giác "Anh em", bởi vì cô rất ích kỷ, thích so đo, chỉ hiểu được khi yêu một người chàng trai, không được để anh có vương vấn khác. . . . . . Cô không thể mỉm cười nhìn anh cùng những cô gái khác thân mật. Cô sẽ không trở mặt, nhưng mà cô sẽ rất thống khổ, rất khổ sở. . . . . . "Thực xin lỗi! Đừng khóc. . . . . . Anh nói xin lỗi là bởi vì chính anh đã làm em khóc, không phải là vì chuyện gì khác!" Tư Đồ Tĩnh đem cô gắt gao ôm ở trong lòng, đau lòng giải thích. “Em sẽ ngừng khóc. . . . . ." Hồng Diệp vội vàng đem nước mắt lau đi. Tuy rằng anh cùng Kỳ Trăn chuyện đó làm cô trong lòng đau đớn, nhưng chỉ vì vậy mà muốn chia tay anh, kỳ thật không coi vào đâu được. Anh nguyện ý dỗ dành cô, còn yêu cô, cô không cần phải khóc. Nên khóc chính là những cô cô mê mẩn thèm nhỏ dãi Tư Đồ Tĩnh, không thể ở bên anh, chứ không phải cô! Nghĩ đến đây, cô lại cười. “Đồ ngốc!" Nhìn đến cô một phút trước còn hai mắt đẫm lệ, ngay sau đó lại nín khóc mỉm cười cô gái nhỏ, anh rất cảm động, hôn lên trán của cô . Hai tay gắt gao ôm anh, cô rất thích nhiệt độ cơ thể của anh. . . . . . “Anh mà lăng nhăng, em làm sao mà yêu anh như vậy chứ?" Tiếng nói anh ẩn chứa vô số hối hận cùng tự trách. "Mặc kệ ra sao, em đều yêu anh! Không được tự nói chính mình xấu xa đâu!" Gắt gao ôm ấp lấy anh, Hồng Diệp thét chói tai phản đối. Chặt chẽ ôm lấy cô, trong mũi tràn ngập hương tóc cô, Tư Đồ Tĩnh cảm động đến nói không ra lời, chỉ có thể gắt gao ôm cô, hưởng thụ thâm tình.
|
Chương 8
Sau sự kiện hiểu lầm, được Tư Đồ tĩnh giải thích, tình cảm của hai người càng thêm kiên định hơn. Nhưng, kỳ thật cũng không quá hiển nhiên. Hai người ôm nhau càng chặt, Hồng Diệp trong lòng càng sợ hãi. Bởi vì nếu không phải có tấm ảnh kia xuất hiện, cô vĩnh viễn sẽ khng nghĩ ti còn c ngời so vi chính mnh thích hợp hơn khi đứng ở bn cạnh T Đồ Tĩnh . Kỳ Trăn khi đứng bn cạnh T Đồ Tĩnh, thoạt nhn họ rt thn thiết, thoải mi, kh trch nhiu ngời nh vậy ni bọn họ xứng đi. Nếu khng phải anh l ngời yu của mnh, c cũng sẽ ni bọn họ rt xứng đi. . . . . . Khng đợc, anh chỉ thuộc v cô! Ôm chặt lấy Tư Đồ Tĩnh Hồng Diệp ở trong lòng tự nhủ như thế . Chỉ cần anh không nói yêu người khác, cô đánh chết cũng không nhường đâu. Cho nên,vì quá yêu Tư Đồ Tĩnh cô gái nhỏ, tuy rằng trên mặt cười tươi rói, nhưng trong lòng thực u buồn, mấy ngày nay buổi tối đều không ngủ được. Tư Đồ Tĩnh nhìn qua, thực vì cô mà đau lòng, lại sợ nói toạc ra, lại làm cô khó xử. Bởi vì công vụ của hội học sinh bận rộn, không thể bỏ qua, cho nên anh đành phải đề nghị " Trước tiên em có thể đến nhà chờ anh không. Người trong nhà cũng nhiều, thời gian chờ đợi có lẽ cũng ngắn thôi." Trên thực tế, anh muốn đem Hồng Diệp đặt ở trong phạm vi gần để dễ coi chừng, không gây phiền toái. Hơn nữa người nhà cũng biết tình cảm giữa hai người, đối với cô cô mà nói sẽ có cảm giác an toàn. "Tốt như vậy sao?" Miệng tuy rằng có nghi hoặc, nhưng Hồng Diệp vẫn là mặt mày hớn hở. Không quản được cước bộ của mình, về nhà cầm theo vài bộ quần áo thay sau khi tắm rửa cùng hôm sau sách giáo khoa cần đến, rồi bảo lái xe đem cô đến Nhà Tư Đồ . Ôm theo trang bị đầy đủ túi xách này nọ, Hồng Diệp trong lòng tràn ngập sung sướng. Cô thật sự thật cao hứng về việc anh lại như vậy dỗ dành cô. . . . . . Dường như đem cô trở thành một phần không thể thiếu trong nhà anh! Tâm tư vốn đang rối loạn, hay bởi vì bạn trai dặn dò mà lặng lẽ an tĩnh lại. Cô thật sự có thể hạnh phúc đến như vậy sao? Lái xe nhà Tá Đằng nhìn thấy Hồng Diệp vào Nhà Tư Đồ rồi, mới đem xe chạy đi. “Cậu rốt cuộc có ý gì?" Đi ngang qua phòng Tư Đồ Du thì cô nghe được bên trong đột nhiên có tiếng cãi nhau mà dừng bước lại. "Cậu tính tình khó có thể chấp nhận?" Cô nhận ra được cái giọng nhỏ nhẹ kia, là của An Tư Tiệp . Là bạn thân nhất của Tư Đồ Du ! Mặc dù mọi người có chút không hiểu nổi, rõ ràng chính là hai người không cùng tuổi, làm sao có thể mỗi ngày đều ở trong phòng thân thiết với nhau? "Cậu không cần mỗi lần đều như vậy. . . . . ." An Tư Tiệp chưa nói hết câu đã bị chặn lời. Hồng Diệp theo khe cửa nhìn vào, nhìn thấy hai nam sinh đang ở trên giường quay cuồng, An Tư Tiệp rất nhanh bị đặt ở trên giường, không thể động đậy.
|
"Cậu im đi, để cho Lão Tử chuyên tâm một chút! Tớ mới là chàng trai của cậu! A Tĩnh mặc dù có thay đổi một trăm bạn gái, cũng không thể nhìn qua liếc mắt một cái với cậu đâu!" Tư Đồ Du vừa nói, vừa hung hăng hôn môi của Tư. Hồng Diệp bị bí mật làm chấn động, không thể nhúc nhích mà đứng yên ở ngoài cửa. "Ai cần cậu lo!" An Tư Tiệp mạnh miệng phản bác. "Cậu làm sao không để ta trông nom Tư Đồ Du giở trò, ở trên giường bộ dạng phóng túng cũng không hề thua kém Tư Đồ Tĩnh, ở ngoài cửa nhìn lén Hồng Diệp mặt đỏ trước màn nóng bỏng này. "Cậu đồ khốn này. . . . . ." An Tư Tiệp buồn bực mắng. Mỗi lần đều bị hắn uy hiếp, thân thể bị coi thường, Tư Đồ Du vừa sờ đến, thắt lưng Tư liền mềm nhũn, căn bản không thể phản kháng lại, còn phối hợp với sự háo sắc của hắn, bị dẫn dắt đến mức kích động kịch liệt . Hắn thật sự hận thấu chính mình! "Quên anh tớ đi! Anh ấy sẽ không yêu cậu đâu . . . . ." Tư Đồ Du giống như thôi miên, bên tai Tư gieo rắc thần chú ái ân của hai người . "Tớ đã sớm biết. . . . . ." An Tư Tiệp phẫn hận . Hắn đã sớm biết mình tương tư vô dụng. "Vậy thì cậu hãy ngoan ngoãn mở chân ra. . . . . ." Tránh ở ngoài cửa Hồng Diệp mơ hồ biết trong phòng sắp bùng nổ kịch liệt tình ái,cô lặng lẽ đóng cửa phòng lại, không cho bọn họ cảnh xuân tiết ra ngoài. Cô dồn dập cuống quít chạy đi, chỉ sợ bị người ta phát hiện cô biết cái gì, hoặc thấy cái gì, cô sẽ cảm thấy áy náy. Bởi vì cô cũng không muốn biết điều thống khổ bí mật này, bất kể là đối với Tư Đồ Du hoặc An Tư Tiệp . . . . . . Đột nhiên, cô chợt hiểu hai người ở trường học luôn quấn quít cùng nhau là có ẩn ý gì. Ở mặt ngoài, bọn họ là bạn bè; trên thực tế, Tư Đồ Du luôn dõi theo An Tư Tiệp, không chocậu ta thoát khỏi tay mình. Thống khổ hơn là, bọn họ biết rõ đối phương có suy nghĩ gì, mà vẫn tiếp tục trên giường bày tỏ . . . . . . Dùng thân thể trao đổi tình cảm lưu luyến đồng giới. Cô biết thế giới này có rất nhiều sự việc, mà cô không thể lý giải . Cách khác:khi người đồng tính làm tình, rốt cuộc là có cảm giác gì ? Cô không biết. Cách khác: biết rõ người mình yêu không yêu mình, lại cứ dây dưa mãi, cố chấp không buông tay, là cảm xúc gì ? Cô chưa hề biết đến. Có lẽ Tư Đồ Tĩnh cũng đang lừa cô, để cô cho là anh yêu mình. . . . . . Cho nên cô vẫn cho tình yêu là hạnh phúc . . . . . . Mãi đến lúcđứng ở nơi này nhìn qua cánh cửa, cô mới mơ hồ biết thế giới này có rất nhiều bí mật, cũng có rất nhiều điều nói không nên lời chua sót, đều chỉ có người nào từng yêu mới biết được tư vị . Mà cô, trong lòng khổ tâm khi đã lỡ nhìn thấy góc khuất đó, may mà người có tình thương tiếc, cho nên không đau thương, chỉ là một chút bất an, như thế mà thôi. Cô thật là may mắn . Thật sự. "Thật nhiều người thích anh. . . . . . Thật đáng ghét. . . . . ." "Xuy! Thật sự là con thỏ ngốc mà." Nghe được người yêu đang ngủ thì thào tự nói, Tư Đồ Tĩnh lắc đầu, mái đầu vùi sâu vào giữa hai chân cô, tập kích nơi đóa hoa ấm áp của cô . Không có việc gì thì sẽ miên man suy nghĩ, làm nhiều vài lần, để cô mệt đến mức đau lưng, không thể đứng dậy mới thôi. Tư Đồ Tĩnh vội tháo xuống caravat, đem cổ tay của cô trói lại, kéo cao tới trên đỉnh đầu, bắt cô ngồi trên ghế dựa. Nằm trên ghế sa lon mê man Hồng Diệp không ngừng vặn vẹo thân thể, nhưng hai chân bị đặt tới vai người yêu, nơi u ám hoa huyệt rộng mở trước mắt anh. Anh liếm láp cánh hoa đỏ sẫm, làm cho mật dịch không ngừng từ khe huyệt chảy ra. "ôi, đừng như vậy. . . . . . Rất nhột nha. . . . . ." "Muốn như vậy!" Ai bảo cô cứ miên man suy nghĩ! Đầu lưỡi của anh linh động liếm láp cánh hoa của cô, nhâm nhi tiếng rên rỉ kích tình, không có nửa điểm để ý đến phản kháng của cô, cùng hư không trong thân thể cô kích thích lên. Hồng Diệp rốt cục đã mở mắt ra, nhìn đến sắc lang của mình . “Sao anh lại đem em trở thành như vậy?" Cô muốn ngồi lên đẩy anh ra, mới phát hiện hai tay đang bị caravat trói chặt, bị đặt lên đỉnh đầu.
|