Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát
|
|
Chương 35
“Tình Tình, vậy em hy vọng anh ở lại hay ra ngoài?” Mộ Dung Trần thu hồi tầm mắt, lại nhìn cô gái sau khi nghe thấy từ mẹ, toàn thân hình như cũng run lên. “Ý muốn của tôi có quan trọng không?” Tình Tình cố gắng để mình bình tĩnh. Mẹ cũng biết cô muốn kết hôn! “Quan trọng” Bàn tay nâng cằm của cô lên: “Nói cho anh biết đáp án của em” Nếu như cô không muốn cho anh nhìn thấy vết thương sâu nhất trong lòng cô, vậy anh sẽ tránh mặt, tạm thời tránh mặt. “Tôi muốn cùng cậu tôi nói chuyện riêng một chút có được không?” Nhìn về phía anh. Tình Tình nói ra yêu cầu của mình. Cô biết, cậu nhất định có chuyện quan trọng muốn nói với cô, hơn nữa chuyện này nhất định có liên quan đến người đàn ông này. Mặc dù không có biện pháp đuổi anh đi, nhưng nếu như anh thật lòng muốn cho cô một chút không gian tự do, cô hy vọng anh sẽ không ở lại. “Anh sẽ ở bên ngoài chờ em” Mộ Dung Trần hôn lên mặt cô một cái, sau đó rất vui vẻ đi ra ngoài. Người đàn ông này thật là…. Tình Tình cúi đầu vuốt lên vết hôn của anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên, không dám ngẩng đầu nhìn Thẩm Tính Hoa. Điều này thật sự là, lúc đầu cô cùng Dương Bách Lâm đi với nhau, lần đầu gặp mặt cậu, vẫn luôn giữ lễ độ, nhưng người đàn ông này giống như muốn tuyên bố chủ quyền của anh ta trước mặt mọi người vậy. “Khụ!” Thấy Tình Tình ngượng ngùng ngẩng đầu, Thẩm Tính Hoa mới lên tiếng: “Tình Tình, con cùng anh ta quen biết như thế nào?” Trước đây, không phải cô thường xuyên đi chung với Dương Bách Lâm sao? Tại sao lại muốn kết hôn với Mộ Dung Trần, nếu như không phải người của Mộ Dung Trần tìm được nơi ở của chị, chị thông báo với ông, chắc bây giờ ông cũng không biết tin gì. “Cậu, không phải cậu nói mẹ có chuyện muốn nói với con sao?” Tình Tình rốt cuộc cũng buông tay ra, nhưng vẫn không dám nhìn vào mắt của Thẩm Tính Hoa, tầm mắt chuyển đến cây cầu nhỏ bắc tinh xảo bắc qua dòng nước. Bọn họ làm sao quen biết? Vấn đề này muốn cô trả lời như thế nào đây? Hơn nữa cũng không phải là chuyện vẻ vang gì. Cô thật sự không thể mở miệng được. Cô chỉ muốn biết có phải sau khi mẹ biết cô muốn kết hôn không đồng ý gặp mặt cô hay không? Mặc dù năm đó mẹ cô đem cô giao cho Tiết Thiệu Trạch, nhưng cô cũng không trách mẹ. Từ nhỏ, cô cũng biết mẹ chịu khổ, bây giờ gặp phải tình huống như thế này cô mới biết cảm giác đau khổ khi mất đi người mình yêu là như thế nào. Có lẽ năm đó mẹ yêu Tiết Thiệu Trạch còn sâu hơn cô với Bách Lâm bây giờ, sâu đến mức người ngoài không cách nào hiểu được, cho nên không muốn tha thứ cho ông. “Tình Tình, nói cho cậu biết, con tình nguyện gả cho cậu ta sao?” Một bàn tay to nắm lấy tay nhỏ bé của Tình Tình, Thẩm Tính Hoa cảm thấy tay cô rất lạnh lẽo: “Có phải Tiết Thiệu Trạch ép buộc con hay không?” Tiết Thiệu Trạch, người đàn ông này vì lòng riêng của mình, đã làm quá nhiều chuyện thất đức, nếu như ngay cả cuộc sống của con gái mình mà ông ta cũng muốn can thiệp, ông nhất định sẽ không bỏ qua cho ông ta. “Cậu, không có ai ép buộc con, thật không có” Tình Tình lắc đầu, chẳng lẽ đây là chuyện mẹ muốn biết. Tiết Thiệu Trạch không những không ép cô, còn khuyên nhủ cô. Nhưng, nếu như nói thật chưa chắc mẹ và cậu đã tin tưởng. “Vậy là Mộ Dung Trần?” Thẩm Tính Hoa đoán. “Cậu, con nói rồi, là con đồng ý kết hôn với anh ấy” Tình Tình thu lại tầm mắt, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Tính Hoa. Cho dù là Mộ Dung Trần uy hiếp cô thì sao? Chẳng lẽ đem chuyện này nói ẹ biết, mẹ sẽ bỏ qua sự kiên trì ban đầu của mình sao, vì cô kết hôn mà đến gặp mặt cô sao? Những năm nay, cô đã suy nghĩ, vì sao mẹ lại muốn sau khi cô kết hôn mới có thể gặp mặt. Bà sợ cô một thân một mình đến nước ngoài, Tiết Thiệu Trạch chắc chắn sẽ không cho cô đi, hơn nữa với sự khôn khéo của ông, không thể nào không đi điều tra. Chỉ có kết hôn, có gia đình của mình, cô muốn làm cái gì, cũng sẽ không bị Tiết Thiệu Trạch chú ý. Mẹ quá hiểu người đàn ông kia! Mỗi bước đi cũng đã suy tính trước thật kĩ. Cho nên cho cô ở lại, là bởi vì lúc cô sinh ra là do cậu tìm một người bạn bác sĩ phẫu thuật, cho nên ở ngoài chỉ nói có mình cô là con gái, sau đó mang theo bọn họ đến bệnh viện trong trấn nhỏ. Bởi vì thân thể của em trai không tốt, từ nhỏ đến lớn rất ít khi ra khỏi nhà, khi Tiết Thiệu Trạch đã có đủ năng lực tìm bọn họ, thì rất nhiều chuyện đã không còn giống như trước. Lưu cô lại, cũng chỉ để tránh tai mắt của hắn. Không muốn để cho ông biết mẹ cô đã mang em trai ra nước ngoài. Cũng vì đề phòng ông sẽ điều tra lời nói của cậu, cho nên chỉ có thể nói mẹ cô vì lúc khó sinh mà chết trong bệnh viện. Nếu mẹ không muốn gặp người đàn ông đó, cho dù dùng biện pháp giả chết cũng muốn trốn tránh, cô làm sao có thể phá hủy tất cả? Chỉ là, mẹ, những năm nay mẹ thật sự sống vui vẻ sao? Tình Tình chưa bao giờ dám hỏi về vấn đề này. Nhưng, cho dù không đến gặp mẹ, không được nghe tiếng nói của mẹ, nhưng nét buồn trên gương mặt mẹ trong tấm ảnh cũng chưa bao giờ biến mất. "Tình Tình. . . . . ." Khóe miệng Thẩm Tính Hoa thoáng cười khổ: “Cậu với mẹ con chỉ sợ con kết hôn sai người thôi. Vậy còn cậu họ Dương trước kia thì sao?” Nếu như Tình Tình vì muốn gặp mặt chị mà vội vàng kết hôn vậy thì quá không đáng rồi, đã đợi nhiều năm như vậy, vì sao không đợi đến khi tốt nghiệp đại học mà lại vội vàng kết hôn với người đàn ông khác. Dù người đàn ông này có tiền có thế thì thế nào? Cũng bởi vì bối cảnh và gia thế của người đàn ông này, cũng chính là điểm khiến ông hoài nghi, Tình Tình kết hôn là có mục đích, mặc dù ông có thể nhìn ra, Mộ Dung Trần đối với Tình Tình không giống như vậy. “Cậu, bọn con…… chia tay rồi!” Tình Tình không được tự nhiên cúi mặt xuống, tại sao mọi người lại muốn hỏi đến vấn đề đau khổ của cô. Cô thật sự không biết nên trả lời như thế nào. Càng không muốn giải thích quá nhiều. "Chia tay, là bởi vì Mộ Dung Trần sao?" “Cậu, chuyện kết hôn của con với Mộ Dung Trần sẽ không thay đổi” Tình Tình cảm thấy nếu như còn bàn tiếp cô sẽ không chịu nổi: “Mẹ với em có khỏe không ạ?” “Tình Tình, mẹ con nhờ cậu nói cho con biết, đừng làm chuyện khiến mình phải hối hận” Nếu như cô đã kiên trì như vậy, ông cũng không biết nói gì thêm nữa. Chuyện hôn sự giữa Tình Tình với Mộ Dung Trần ngay cả báo cáo cũng nhanh như lửa, cho dù ông muốn ngăn cản cũng không thể ngăn cản kịp nữa rồi. Tại sao người của Thẩm gia bọn họ lại quật cường như vậy chứ? Chị cũng vậy, bây giờ ngay cả huyết mạch của Thẩm gia, Tình Tình cũng thế. “Cậu, có phải sau khi kết hôn con có thể gặp mặt họ hay không? Diệu Dương bây giờ có phải đã cao hơn con hay không?” Chỉ có khi nghĩ đến bọn họ, cô mới không cảm thấy đau khổ nữa. Cuộc sống vốn là như vậy, có được thứ này sẽ mất đi thứ khác! Cô làm sao có thể tham lam một tay ôm tình yêu, tay kia ôm tình thân ở trong ngực được? Nếu như nhất định chỉ có thể chọn một, cô chỉ có thể chọn mẹ và em trai. “Tình Tình, Diệu Dương rất khỏe. Không cần lo lắng, bây giờ nó cũng giống như người bình thường, bây giờ nó rất được giáo sư coi trọng, còn nói nó là nhân tài hiếm gặp” Nói đến đứa cháu Thẩm Diệu Dương, trên mặt Thẩm Tính Hoa đều là kiêu ngạo. Sau khi làm phẫu thuật, thân thể cũng khỏe lên rất nhiều, những năm gần đây trên phương diện học tập cũng vô cùng xuất sắc. “Vậy là tốt rồi” Tình Tình cười yếu ớt. Nếu như có thể, bây giờ cô muốn nhìn em trai đã cao như thế nào. “Tình Tình, bây giờ con còn ở Tiết gia không?” Nếu như còn, chắc chắn Lữ Bích Viện sẽ không tốt với Tình Tình. Đặc biệt là con gái nhà mình trơ mắt nhìn Tình Tình gả vào nhà Mộ Dung, sẽ ghen tỵ đến cỡ nào chứ! “Không có, con đã dọn ra ngoài…” Tình Tình dừng lại một chút, không nói cô với Mộ Dung Trần ở chung. Chỉ là nếu như không nói, cậu cũng sẽ biết?
|
Chương 36: Quà Tặng Kết Hôn
“Tiết Thiệu Trạch cuối cùng cũng làm đúng một chuyện” Thẩm Tính Hoa mỗi lần nhắc đến cái tên này, đều luôn vô cùng bất mãn. “Câụ, lúc con kết hôn cậu sẽ đến chứ?” Trong mắt Tình Tình tràn đầy mong đợi. Những năm gần đây, bên cạnh cô ngoại trừ Tiết Thiệu Trạch, người mà cô chưa từng nếm trải qua tình thương của người cha, ngoài ra không có người thân nào khác. Dù cuộc hôn nhân này không phải do cô mong muốn, nhưng cô hy vọng người cậu đã thương yêu bọn cô từ nhỏ sẽ đến tham dự, càng hy vọng mẹ và em trai có thể nhìn thấy lúc cô mặc áo cưới. Nhưng, nguyện vọng này chỉ sợ không thể nào thực hiện được. “Đứa ngốc, cậu đương nhiên phải tham gia chứ” Thẩm Tính Hoa giơ tay vuốt đầu của Tình Tình: “Nếu có thể, cậu sẽ dẫn những anh chị em họ khác tới, được không?” Tình Tình của ông từ nhỏ đã là một đứa bé khéo léo, hiểu chuyện, thông minh khiến người ta đau lòng. Chị, tại sao chị có thể ác như vậy, bỏ mặc nó ở lại đây? Chỉ vì vết thương của chính bản thân mình. “Cám ơn cậu” Tình Tình thấy mắt của mình bắt đầu chua xót: “Cậu con thật nhớ mẹ, nhớ em trai…” Gương mặt nhỏ nhắn vùi vào trong bàn tay của Thẩm Tính Hoa, nước mắt Tình Tình không kìm nén được rơi xuống. “Tình Tình, Tình Tình…” Nhìn tâm trạng Tình Tình đột nhiên mất khống chế, trong lòng Thẩm Tính Hoa dâng lên thương tiếc: “Đừng khóc, muốn gặp mẹ, sau khi kết hôn, Mộ Dung Trần sẽ an bài mà, được không?” Tại sao có thể không đau lòng? Những năm nay, mỗi lần ông đến thăm cô, cô chỉ nhàn nhạt cười nói cho ông biết cô sống rất tốt, không cần lo lắng. Nhưng, thấy cô khóc thành như vậy, làm sao ông có thể tin được những năm gần đây cô sống rất tốt? “Cậu…” Nghe được lời của Thẩm Tính Hoa, Tình Tình khóc càng thêm đau lòng. Cô nên vui mừng mới đúng, giấc mộng cô mong muốn nhiều năm rốt cuộc cũng sắp trở thành hiện thực, nhưng tại sao? Lòng của cô giờ phút này lại cảm thấy khó chịu như vậy, khó chịu đến mức cô sắp thở không nổi! “Tình Tình, đứa nhỏ này, sắp kết hôn rồi, còn khóc như đứa bé,….” Thẩm Tính Hoa vừa đau lòng vừa chua xót nói. Trong phòng trà yên tĩnh, ngoại trừ tiếng khóc nửa nở của cô gái không còn bất kì âm thanh nào khác. Nếu như muốn khóc, vậy khóc cho đã đi. Những năm gần đây, đứa trẻ này đã chịu nhiều ủy khuất! Trong đại sảnh của phòng trà Điển Nhã, Mộ Dung Trần không nghĩ đến Tiết Thiệu Trạch cũng ở đây, hơn nữa nhìn dáng vẻ của ông ấy là đi theo bọn họ đến đây. “Bác trai muốn tìm cháu hay Tình Tình” Sau khi cùng Tiết Thiệu Trạch ngồi xuống, Mộ Dung Trần bảo phục vụ lui xuống, thản nhiên châm trà. Tiết Thiệu Trạch không ngờ Mộ Dung tứ thiếu gia chưa bao giờ làm việc gì lại đích thân châm trà cho ông uống (Ui, anh ấy còn đích thân làm những việc khác nữa cơ :”>) “Không phải đều giống nhau sao?” Tiết Thiệu Trạch rất nhanh lấy lại tinh thần, cầm ly trà tinh xảo đưa lên miệng uống, quả nhiên là trà ngon. Thật sự loại người gì sẽ uống loại trà đó! Trà ô long đông lạnh thượng hạng, vị đậm đà ngọt ngào. “Bác trai cảm thấy giống nhau thì là giống nhau” Lần đầu tiên Mộ Dung Trần thấy sự tán thưởng trong mắt của Tiết Thiệu Trạch. “Cậu đối với Tình Tình nghiêm túc chứ?” Lần này, Tiết Thiệu Trạch dùng góc độ của một người cha để hỏi Mộ Dung Trần. Ông chỉ hy vọng con gái của mình có thể bình an sống tốt nửa quãng đời còn lại, ông mới có thể an tâm. “Bác trai, còn rất quan tâm Tình Tình.” Cũng không trả lời ngay vấn đề của Tiết Thiệu Trạch, Mộ Dung Trần chỉ rót ình một ly trà. "Tình Tình là con gái của tôi, tôi làm sao có thể không quan tâm chứ?" “Vậy Tiết Tinh Tinh thì sao? Cũng không phải là con gái của bác trai sao?” Mộ Dung Trần đặt ly trà xuống, nhẹ giọng nói. Lần trước, mẹ con người đàn bà kia đánh người anh yêu một cái tát, nhưng bây giờ vẫn có thể sống an ổn ở Tiết gia không phải sao? Mặc kệ Tiết Thiệu Trạch có lý do gì, anh sẽ không để cho người phụ nữ của anh chịu tội oan. “Tôi nghĩ, chuyện của Tiết gia tôi, không phải cậu cũng muốn quan tâm chứ?” Vì báo thù, ông đã nhịn 2 mẹ con Lữ Bích Viện 20 năm, nhưng nhịn lâu như vậy rồi, thời cơ chưa đến, nếu như chỉ vì một phút bồng bột nhất thời sẽ thất bại trong gang tấc. Những thứ thuộc về ông, ông phải chiếm lại toàn bộ. Dù là chết không thể mang theo nhưng ông cũng muốn giành về! “Biết sơ sơ một hai điều. Nếu như bác trai xuống tay không được, nhớ báo cho con một tiếng” Anh đâu chỉ biết sơ sơ một hai điều. Chỉ còn thiếu không moi ra gia phả 18 đời tổ tông nhà đó mà thôi. Đặc biệt là về chuyện của 2 mẹ con Lữ Bích Viện, nếu như ông ấy không muốn xuống tay, đổi lại là anh, nhất định sẽ đặc sắc cực kì. “Tình Tình còn bao lâu nữa mới đến” Tiết Thiệu Trạch nhìn đồng hồ đeo tay của mình. “Nói thế nào, thì Thẩm Tính Hoa cũng là người thân duy nhất của cô ấy ngoài bác, cô ấy muốn kết hôn, cùng cậu của mình nói chuyện lâu một chút cũng là chuyện nên làm, huống chi bọn họ cũng lâu rồi không có gặp mặt” Mộ Dung Trần thong thả, Tiết Thiệu Trạch biết Tình Tình cùng Thẩm Tính Hoa ở bên trong nói chuyện, cũng không biết ông ấy muốn tìm Tình Tình có chuyện gì? “Việc chuẩn bị cho hôn lễ các con đã chuẩn bị đến đâu rồi?” Tiết Thiệu Trạch xem ra rất hài lòng với cậu con rể này, thế nhưng ông lại không muốn tiếp tục vấn đề này nữa. “Cái này bác không cần lo lắng, nhà Mộ Dung sẽ sắp xếp chuyện này ổn thỏa. Bác trai hôm nay đến đây là vì chuyện hôn lễ của bọn con sao?” “Không phải" Tiết Thiệu Trạch dừng một chút, không biết nên nói thế nào. Dù sao cũng là chuyện của ông với Tình Tình, nhưng ông không dám xác định Tình Tình sẽ đồng ý. “Bác trai có chuyện gì xin cứ nói thẳng” "Vật này. . . . . ." Tiết Thiệu Trạch từ trong áo khoác ngoài âu phục lấy ra một chiếc hộp được bao bọc tinh xảo đặt ở trước mặt của Mộ Dung Trần: “Giúp tôi đưa cho nó. Tôi nghĩ những gì tôi nợ nó cả đời này cũng sẽ không bù đắp được. Cái này xem như là quà tặng kết hôn cho Tình Tình đi” Ông rất biết tính con gái của mình, vàng bạc châu báu, những thứ này cô căn bản sẽ không nhận, lại đừng nói đến những thứ khác. Cho nên ông đành đến tìm Mộ Dung Trần. "Đây là?" Nhìn hộp trang sức tinh xảo, Mộ Dung Trần không có lập tức nhận lấy. Người phụ nữ của anh, trang sức trên người chỉ có thể do anh chọn lựa, Tiết Thiệu Trạch sẽ không chuẩn bị nhẫn kết hôn cho cô chứ. “Đây là vật năm đó mẹ của nó lưu lại” Nói đến vợ của ông, trong mắt của Tiết Thiệu Trạch hơi ẩm đạm: “Coi như là để lại cho nó một vật làm kỉ niệm” Năm đó sự quật cường của vợ ông, khiến ông mỗi khi nghĩ đến đều cảm thấy đau lòng, ngay cả chiếc nhẫn này cũng ném trả trước mặt ông. “Vậy con sẽ nhận giúp cô ấy” Cô gái nhỏ đó quan tâm mẹ của cô ấy như vậy, vật này chắc mà muốn nhận. “Còn có cái này, cậu giúp nó nhận luôn được không?” Tiết Thiệu Trạch lấy từ trong cặp tùy thân một túi tư liệu bỏ lên bàn.
|
Chương 37: Trở Về Nhà Mộ Dung
Mộ Dung Trần nhíu lại mày kiếm lại. Tại sao hôm nay anh lại cảm thấy Tiết Thiệu Trạch không giống như bình thường vậy. “Vật này, cậu ko cần để cho nó thấy. Đời này tôi thiếu nợ mẹ con nó. Điều duy nhất có thể làm chính là để lại những thứ này cho nó” Tiết Thiệu Trạch dừng một chút mới lên tiếng: “Tìm thời cơ tốt nói với nó đi” Cái gì là thời cơ tốt? Mộ Dung Trần không có thời gian hỏi, bởi vì Tình Tình với Thẩm Tính Hoa đã ra ngoài. Anh đem hộp nhỏ tinh xảo bỏ trong túi áo ngoài, tiện tay đem túi tài liệu lên sau đó đi qua. "Tại sao lại khóc?" Không chào hỏi với Thẩm Tính Hoa, Mộ Dung Trần đã để ý đến ánh mắt đỏ lên vì khóc của Tình Tình. Thật là, anh chỉ ra ngoài một chút thôi, Thẩm Tính Hoa lại khiến cho bảo bối của anh khóc thành như vậy? "Không có." Tình Tình vẫn cúi đầu, hơn nữa anh lại cao hơn cô một cái đầu đứng chắn ở trước mặt cô, căn bản không có chú ý đến Tiết Thiệu Trạch cũng có ở đây. “Để anh xem” Mộ Dung Trần không cho cô cự tuyệt, nâng cằm của cô lên, xem xét kĩ lưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn ươn ướt nước mắt. “Tiết Thiệu Trạch?” Đang muốn chào tạm biệt bọn Tình Tình, Thẩm Tính Hoa rốt cuộc chú ý đến Tiết Thiệu Trạch đang ngồi trên ghế không có đi đến. “Tôi không sao” Nghe được giọng nói của cậu, Tình Tình kéo bàn tay của anh xuống, sau đó nhìn theo phương hướng của cậu, Tiết Thiệu Trạch đang đứng dậy đi đến đây. “Tính Hoa, đã lâu không gặp” Tiết Thiệu Trạch dừng lại ở trước mặt của Thẩm Tính Hoa. Thẩm Tính Hoa chỉ cười lạnh một tiếng: “Chúng ta cũng không thân thuộc như vậy, gọi tôi là Thẩm Tính Hoa được rồi” "Tính Hoa. . . . . ." Tiết Thiệu Trạch còn muốn nói điều gì, Thẩm Tính Hoa đã quay đầu đối mặt Tình Tình. "Tình Tình, cậu còn có việc đi trước." Cùng Mộ Dung Trần gật đầu một cái. Thẩm Tính Hoa cũng không để ý đến Tiết Thiệu Trạch mà đi thẳng đến cửa. Ông không muốn tiếp tục ở chung với người này, vừa nhìn thấy Tiết Thiệu Trạch, ông đã cảm thấy những việc mà chị của ông đã làm thật không đáng giá. Tiết Thiệu Trạch nhìn bóng dáng quyết tuyệt của Thẩm Tính Hoa, cười khổ, cùng bất đắc dĩ quay lại. Đời này, Thẩm gia bọn họ vĩnh viễn không thể tha thứ cho ông. “Bác trai, bác còn có chuyện gì không? Nếu như không có, con muốn đưa Tình Tình về trước” Đối với ân oán của Tiết Thiệu Trạch và Thẩm gia, Mộ Dung Trần cũng không muốn mình bị cuốn vào quá nhiều, chỉ cần những người này không làm cho người phụ nữ của anh đau lòng là được rồi. “Tình Tình, ba có chuyện muốn thương lượng với con, được không?” Lúc này là 3 giờ chiều, Mộ Dung Trần đã ra lệnh, nơi này ngoại trừ mấy nhân viên làm việc, ngoài ra không có người lạ vào. "Chuyện gì?" Tình Tình không có cách nào bỏ mặc ông. 10 năm trước, cô vẫn luôn đối xử với ông rất lạnh nhạt, nhưng sau khi cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn với Mộ Dung Trần, đến khi quyết định kết hôn, giữa cô và ông dường như đã có cái gì đó bắt đầu thay đổi không giống như trước. Cô không có cách nào giống như trước kia, làm như không thấy ông. Đó là cảm giác gì? Tình Tình không muốn suy nghĩ để tìm hiểu. Bởi vì có rất nhiểu chuyện làm cho cô không ứng phó nổi nữa rồi. “Hai ngày nữa nếu có thời gian, chúng ta cùng đi thăm mẹ của con có được không?” Tiết Thiệu Trạch suy nghĩ một lát, mới nói ra mục đích hôm nay đến đây của ông. “Thăm mẹ?” Tình Tình kinh ngạc há hốc mồm. Cô kinh ngạc không phải vì Tiết Thiệu Trạch đã biết chuyện năm đó mẹ cô giả chết rồi biến mất, mà là ông nói đi thăm mẹ, chính là đi đến thăm nơi ông đã an táng hủ tro cốt giả năm đó ông mang về. Những năm gần đây, ông ấy chưa bao giờ nói muốn cùng cô đi thăm mẹ, mà cô dĩ nhiên cũng không muốn đi. Mẹ cô còn sống trên đời này, cô không cần thiết phải đi. “Con đã trưởng thành rồi, cũng sắp lập gia đình, chẳng lẽ không muốn ẹ con biết. Hay là, con không muốn đi cùng ba?” Trong giọng nói của Tiết Thiệu Trạch có chút đau đớn. ”Tôi….” Tình Tình lập tức cứng họng rồi. “Bác trai, 2 ngày nữa, bọn con còn phải thử lễ phục, sau đó còn phải chụp hình cưới. Chờ sau khi hết bận, con sẽ điện thoại cho bác, được không?” Mộ Dung Trần nhìn ra sự lo lắng của cô, bàn tay ấm áp nắm chặt tay của cô. “Cũng được. Vậy các con mau lên đi! Ba về trước đây” Tiết Thiệu Trạch làm sao không biết Mộ Dung Trần đang tìm đường lui giúp ông, nếu như Tình tình không muốn đi, vậy coi như xong rồi. Tình Tình nhìn bóng dáng người đàn ông cô phải gọi là ba đang từng bước rời đi, cô muốn mở miệng gọi ông lại, nhưng trước sau vẫn không thể mở miệng được. Cô đã từng hận ông như vậy, nhưng nỗi hận của cô nhất thời sao có thể biến mất được đây? “Chúng ta về thôi” Chờ đến khi xe của Tiết Thiệu Trạch rời đi, Mộ Dung Trần mới dắt tay cô ra ngoài. Trở về? Trở về nơi nào đây? Nhưng, bây giờ còn có chỗ nào thuộc về cô sao? Tình Tình mặc cho anh dắt cô ra ngoài. Không muốn để ình trở nên bi thương, nhưng trong lòng không nhịn được cảm thấy chua xót. Người đàn ông đang nắm tay cô, là người đàn ông cô phải lấy. Nhưng, trong lòng của cô không hề cảm thấy hạnh phúc. Mà Mộ Dung Trần biết bình thường cô có tâm sự sẽ không lên tiếng nói chuyện cho nên cũng không quấy rầy cô, chỉ nắm tay cô, mãi cho đến khi lên xe, anh mới hơi buông ra, sau khi khởi động xe lại nắm tiếp, không chịu buông. “Chúng ta đi đâu?” Cho đến khi quang cảnh vừa xa lạ lại có chút quen thuộc đập vào tầm mắt, Tình Tình mới phát hiện đây không phải là đường trở về biệt thư, mà là đường đến nơi cô từng quen thuộc. "Trở về nhà Mộ Dung." Rốt cuộc nhớ tới muốn hỏi rồi sao? Mộ Dung Trần một tay điều khiển tay lái, vừa nghiêng đầu nhìn người con gái giống như vẫn còn lơ lửng trong suy nghĩ của mình. Hôm nay bởi vì Thẩm Tính Hoa đến chơi, cho nên anh bảo công ty lễ phục và công ty đá quý ngày mai hãy trở lại. Mà bên nhà Mộ Dung cũng thúc giục anh nhiều lần, giục anh mang Tình Tình trở về nhà một chuyến. Hôm nào không bằng hôm nay, hôm nay trở về cũng tốt. Dù sau, sau khi kết hôn cũng cần phải sống chung, cho nên sớm làm quen một chút cũng tốt! "Trở về nhà Mộ Dung?" Sắc mặt Tình Tình đột nhiên trắng bệch. Mặc dù cô biết chuyện kết hôn với anh không cách nào thay đổi được, nhưng bây giờ đột nhiên nói cô phải trở về nhà Mộ Dung, cô còn chưa quen lắm. Mặc dù Tiết gia cũng là người có tiền, nhưng nếu so với nhà Mộ Dung, đó chính là phòng nhỏ thấy nhà lớn. Hơn nữa sau khi xảy ra chuyện như vậy, cô cũng không có mặt mũi gặp những người lớn trong nhà. Đặc biệt là lão thái gia uy nghiêm!
|
Chương 38: Bảo Vật Gia Truyền
“Đừng sợ, chỉ cần đi theo bên cạnh anh là được rồi” Mộ Dung Trần nghiêng đầu nhìn sắc mặt khẩn trương của cô, trấn an nói. Có đáng sợ như vậy sao? Ngay cả lòng bàn tay cũng toát mồ hôi. Tựa hồ nơi anh đang dẫn cô đến không phải là nhà Mộ Dung mà là long đàm hổ huyệt vậy. Bàn tay to của anh nắm thật chặt bàn tay của cô, dường như cho cô năng lượng vô hạn. “Mới vừa rồi, anh và ông ấy…” Cho tới bây giờ, Tình Tình mới nhớ đến chuyện hỏi anh, Tiết Thiệu Trạch đến tìm anh có chuyện gì. Xem ra bọn họ đã nói chuyện với nhau một lúc rồi? “Chúng tôi chỉ tùy tiện ngồi hàn huyên với nhau vài câu thôi” Nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô. Mộ Dung Trần không kiềm được trêu chọc cô: “Có phải sợ anh đem bí mật nhỏ của em nói cho ông ấy nghe không?” Tình Tình cắn môi, chuyển ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Đối với lời nói đùa vừa rồi của anh ta cô cũng không đáp lại. Anh ta có nói hay không, cô cũng không chắc lắm. “Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời anh, anh đảm bảo sẽ không để người thứ ba biết” Người phụ nữ này, có cần đối xử lạnh nhạt với anh như vậy không? Được thôi, anh có thời gian, có kiên nhẫn. Nghe lời? Cô bây giờ không phải rất nghe lời sao? Chỉ nghe nhưng không đáp vẫn chưa đủ sao? Lần thứ hai đi vào ngôi nhà vừa tao nhã vừa khí thế này, Tình Tình đã không còn tâm trạng như lúc mới đến. Từ nay về sau, cô sẽ phải ở lại chỗ này, không biết đến ngày mai. Cùng với nhiều người xa lạ ở chung một chỗ. Không phải là không sợ, nhưng cô không có lựa chọn nào khác. Anh nói mọi chuyện cứ giao hết cho anh, thật có thể không? Mộ Dung Trần trực tiếp lái xe vào trước sân, Cố Quản gia và người hầu đã sớm đợi ở cửa, nhìn thấy bọn họ xuống xe, lập tức chạy đến: “Tứ thiếu gia, lão thái gia, và mọi người đang đợi 2 người.” Vì lần đầu tiên chính thức nghênh đón Tình Tình, lấy thân phận là hôn thê của Mộ Dung Trần trở về nhà Mộ Dung, nên tất cả mọi người trong nhà đều gác hết công việc bận rộn qua một bên. “Oa, không cần đông người như vậy chứ?” Vừa tiến vào phòng khách rộng rãi, Tình Tình đã bị cảnh tương trước mắt làm cho sợ hãi. Nhà Mộ Dung có nhiều người như vậy sao? Mọi người đều ngồi ở trong phòng khách dùng ánh mắt tò mò quan sát cô, cô khẩn trương không dám ngẩng đầu lên nhìn mọi người, đặc biệt là người ngồi ở vị trí chủ vị, làm cho lòng người run sợ - Mộ Dung lão thái gia. “A Trần, Tình Tình các con đã về?” Mẹ của Mộ Dung Trần, Thái Chi Lan nhìn thấy hồi hộp của Tình Tình, cười cùng bọn họ chào hỏi. "Mẹ." Sau khi đáp lại mẹ một tiếng, Mộ Dung Trần kéo Tình Tình đến trước mặt lão thái gia: “Tình Tình, đừng sợ. Em không phải đã gặp ông nội rồi sao? Gọi ông nội đi..” “Ông nội…” Không còn cách nào khác, Tình Tình nhắm mắt, nhỏ giọng kêu một tiếng. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa có kinh nghiệm sinh hoạt cùng với các trưởng bối, cũng vì khí thế của Mộ Dung lão thái gia quá mạnh mẽ. Lần trước trong thọ yến, bên cạnh ông có rất nhiều người, nhưng bây giờ cô một mình đối mặt với ông, đương nhiên không giống nhau rồi! Huống chi, thân phận bây giờ cũng không giống nhau! Trên tay Mộ Dung Đạc Hào nắm long đầu trượng, 2 mắt hữu thần sáng ngời bình tĩnh nhìn Tình tình. Một đứa con gái trong veo như nước đứng bên cạnh đứa cháu ông thương yêu nhất, tính tình hình như hơi trầm, không giống với Mộ Dung Trần nganh ngạnh không chịu gò bó nhà bọn họ, không biết như thế nào lại tạo thành một đoạn nhân duyên đây! Hơn nữa, hình như cháu nội của ông dùng thủ đoạn đoạt tình yêu của người ta nữa. Nhìn bộ dạng miễn cưỡng của cô bé này, ông có thể hiểu được. Nếu như thằng tiểu tử này có thể áp dụng thủ đoạn giống như bức hôn đoạt tình này vào sự nghiệp của nhà Mộ Dung, thì ông có chết cũng nhắm mắt! Thấy lão thái gia nhìn Tình Tình không nói một lời, mọi người cũng không ai dám lên tiếng, trong phòng sách hào hoa lập tức trở nên tĩnh. Yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của mười mấy người. Lão thái gia này muốn làm khó cô sao? May là có Mộ Dung Trần đứng ở phía sau, nếu không Tình Tình nghĩ mình sẽ ngã mất rồi. “Ông nội….” Mộ Dung Trần cau mày. "Khụ, Cổ Quản gia!" Lão Thái Gia ho nhẹ một tiếng, gọi Cổ quản gia đứng ở một bên. Thật là thiếu kiên nhẫn, đến lúc đó sẽ không bị cô gái nhỏ này kiềm chế trong lòng bàn tay sao. Đồ vô dụng. Lão thái gia trong lòng thầm mắng. “Lão thái gia” Cố quản gia lên tiếng, cung kính đưa lên một cái mâm tinh xảo. "Nha đầu, đưa tay qua đây!" Lão thái gia lấy từ trong mâm ra một cái gì đó, trong lúc mọi người đang trợn mắt há hốc mồm, thì ông đã đem vòng ngọc phỉ thúy, bảo vật gia truyền vô giá của nhà Mộ Dung đeo lên cổ tay trắng noãn của Tình Tình. Đây là một đôi bảo bối tương truyền nhiều đời của nhà Mộ Dung, đến đời của Mộ Dung Hàng Nhậm, lão thái gia cũng không truyền cho 2 anh em bọn họ, đến đời của Mộ Dung Trần, một cái đã được đeo cho vợ của Mộ Dung Kiệt – người thừa kế của nhà Mộ Dung, trong đám cưới, cái còn lại phải xem ý của lão thái gia rồi. Lão thái gia luôn luôn yêu thương Mộ Dung Trần, mặc dù cũng đã chuẩn bị tâm lý khi lão thái gia sẽ đem bảo bối còn lại truyền cho vợ của anh, nhưng khi tận mắt chứng kiến lại khác. Người có địa vị thấp nhất ở nhà Mộ Dung là chú hai Mộ Dung Hàng Phong và nhị phu nhân. Nhìn lão thái gia đem vật gia truyền làm quà ra mắt cho Tình Tình thì bà đã sớm tức giận đến xanh mặt nhưng vẫn không dám lên tiếng. “Cám ơn, ông nội” Vòng tay màu xanh ngọc bích đeo lên cổ tay trắng noãn của cô thật là đẹp. Mộ Dung Trần cầm tay của cô lên, nhẹ giọng nói. “Cảm ơn ông nội” Dù cô không hiểu giá thị trường, cũng biết vòng tay đeo vào tay mình không phải có tiền là có thể mua được. Chỉ là, lão thái gia tại sao lại đem vật quý như vậy trao cho cô? Vấn đề này, Tình Tình sẽ không ngu ngốc đến mức đi hỏi ông. “Đây là ba, mẹ” Không để ý đến ánh mắt của mọi người, Mộ Dung Trần vui vẻ nắm tay Tình Tình bắt đầu giới thiệu, cũng không quan tâm cô có nhớ hết hay không. Từ Mộ Dung Hàng Nhậm trở xuống, cô vẫn nhớ, Tình Tình nhớ đó là chú 2 và thím 2 đang có chút mất hứng, từ trên xuống dưới đều mặc đồ thời thượng là cô nhỏ, vẻ mặt cường thế, khí phách là Mộ Dung Kiệt, còn người vẫn đang giữ ý cười trên mặt là anh hai, anh ba. Tướng mạo của bọn họ đều lịch sự, tuấn mỹ. Không thể phủ nhận, người nhà Mộ Dung dù là trai hay gái, từ già đến trẻ đều tuấn mỹ, xinh đẹp, xem ra người có tiền cũng thích cưới người đẹp, không phải là không có lý do, ít nhất có thể đảm bảo cho diện mạo, phẩm chất của đời kế tiếp. “Được rồi, những người này đều là trưởng bối, những người khác từ từ làm quen cũng được” Anh giới thiệu xong một hơi, vốn là muốn ngồi xuống, nhưng chợt nghĩ đến thứ gì đó, kéo tay cô đi đến trước mặt một đôi vợ chồng lúc nãy anh quên giới thiệu. “Tình Tình, thiếu chút nữa quên mất, vị này là em năm, Mộ Dung Khiêm, và vợ của nó Phó Cảnh Ca”
|
Chương 39
“Chị dâu, xin chào” Trên mặt Mộ Dung Khiêm vẫn duy trì nụ cười ôn hòa. Đây là lần đầu tiên sau khi cô vào nhà Mộ Dung có người gọi cô như vậy, hơn nữa còn là một người đàn ông, xưng hô như thế khiến cô không được tự nhiên tí nào. “Xin chào” Nhìn người đàn ông kia rõ ràng lớn tuổi hơn cô rất nhiều nhưng lại gọi cô là chị dâu. Tình Tình chỉ có thể lung túng nói ra 2 chữ xin chào. Hơn nữa, dường như người phụ nữ tên Phó Cảnh Ca rất ghét cô, trước kia cô không quen cô ta, chắc không từng đắc tội với cô ta chứ? “Cảnh Ca, em không phải cũng nên gọi một tiếng chị dâu sao?” Mộ Dung Khiêm cười ôn hòa, nhưng trong mắt của anh khi nhìn về vợ của mình không có ý cười nào. Phó Cảnh Ca, em không quên được anh Tư như vậy sao? “Gọi tôi Tình Tình là được rồi” Thấy sắc mặt của cô ta trở nên không được tự nhiên, nhưng mở miệng vẫn không cách nào gọi được, Tình Tình chủ động phá vỡ cục diện bế tắc. “Làm càn” Lão thái gia thấy 2 đứa cháu nội của mình lại tranh đấu gay gắt ở trước mặt nhiều người như vậy, thanh âm uy nghiêm, nặng nề vang lên. “Ông nội mắng rất phải. Tuy rằng tuổi Tình Tình còn nhỏ, nhưng thân phận ở nhà Mộ Dung không thể không rõ ràng như vậy? Em dâu, tôi nói như vậy có phải không?” Mộ Dung Trần chính là muốn ép Phó Cảnh Ca lên tiếng, anh không muốn có bất kì dính dáng gì với người phụ nữ này. Tuy rằng người phụ nữ này rất mưu kế, nhưng không phải không có người thích? Nếu không vì sao mỗi lần nhìn thấy anh đều dùng ánh mắt muốn giết người nhìn anh. Chú năm, chỉ sợ là trúng độc của người phụ nữ này quá sâu mà không biết. Anh làm như vậy là muốn nói cho tất cả người nhà Mộ Dung biết, từ đầu đến cuối người phụ nữ mà Mộ Dung Trần anh muốn chỉ có Tiết Tình Tình mà thôi. Như vậy, từ nay về sau ở nhà Mộ Dung sẽ không ai đi làm khó cô. “Cảnh Ca” Trong mắt Mộ Dung Khiêm trở nên lạnh lẽo hơn. Chỉ mở miệng thôi, khó khăn như vậy sao? Cô nhất định không cho anh chút thể diện ở trước mặt nhiều người như vậy sao? Thật sự hận anh như vậy sao? Hận anh năm đó đã chiếm đoạt cô. Hận anh đã phá hủy kế hoạch của cô chiếm được người cô yêu? Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào bên này. Điều này làm cho Tình Tình như đứng trên đống lửa. Tại sao lại có thể như vậy? “Anh tư, chị dâu, chúc mừng” Phó Cảnh Ca rốt cuộc cũng lên tiếng. Trong trường hợp như thế này, cô dám không nói sao? Tay của Mộ Dung Khiêm đặt ở trên eo của cô đã dùng sức, dù cô có kêu lên, nhưng tối nay dù thế nào cũng chạy không khỏi kiếp nạn sống không bằng chết! Cảnh Ca, Cảnh Ca. Mộ Dung Khiêm, anh không cần phải giả bộ thân thiết như vậy, ở trên giường dù kích tình cỡ nào anh ta cũng chưa từng gọi tên cô như vậy. “Cám ơn” Mộ Dung Trần nắm tay Tình Tình đối mặt với lão thái gia: “Ông nội có thể dọn cơm được chưa?” Thời gian mặc dù chưa đến giờ cơm, nhưng anh vẫn phải nói, để còn mang cô về phòng nghỉ ngơi một chút. Thấy sắc mặt của cô kém quá, có lẽ sáng nay đã bị anh “hành hạ” quá nhiều. "Cổ Quản gia, đi xuống chuẩn bị cơm đi!" Hôm nay khó có được tất cả mọi người đều tập hợp đông đủ. Mộ Dung Hàng Nhậm sau khi phân phó xong, sau đó ánh mắt lại dời về phía Mộ Dung Trần và Tình Tình. “Các con ngồi xuống đi, mẹ còn có chuyện hôn lễ muốn bàn với các con. Những người khác không có chuyện gì thì đi xuống nghỉ ngơi hết đi” Lão thái gia cũng không nói gì với bọn họ, sau khi được người làm đỡ lên cũng đứng dậy rời khỏi phòng khách. Phó Cảnh Ca dĩ nhiên cũng không muốn ở lại nhìn bộ dạng ân ái của bọn họ? Ân ái? Ở đâu lại nhanh như vậy, cùng lắm chỉ ngủ với nhau có một đêm thôi! Nhưng, ánh mắt của Mộ Dung Trần nhìn cô gái kia, lại khiến cho cô đau lòng, giống như có hàng ngạn mũi kim đâm vào tim cô. Năm đó, cô điên cuồng theo đuổi anh ta như vậy. Nhưng anh ta chưa bao giờ thích cô, nhưng cũng chưa bao giờ phản đối, không phải sao? Cho nên, lúc ở nước ngoài, cô tự ình là bạn gái của anh, cùng anh tham dự những bữa tiệc xã giao, nhưng anh chưa bao giờ để ý đến cô, hay dùng ánh mắt ôn nhu nhìn cô. Phó Cảnh Ca, cô thật là ngu, ngu cực kì. Vì cái gì không nhìn thấy rõ, năm đó có thể đổ thừa do tuổi cô còn nhỏ, nhưng bây giờ cô đã 25 tuổi, còn có bao nhiêu thời gian để phí hoài trên người người đàn ông đó đây? Đời này, cho dù đến kiếp sau, cũng sẽ không có cơ hội đứng bên cạnh anh. Đường tình cảm lận đận như thế, còn có ai giống cô sao? Chỉ có điều, cô không cam lòng. “Phó Cảnh Ca, tối nay em hãy chuẩn bị tinh thần đi.” Mộ Dung Khiêm vẫn đi bên cạnh cô, nhìn sắc mặt thay đổi không ngừng của cô, làm sao có thể không đoán ra suy nghĩ của cô? Sau khi đi đến cửa phòng khách, anh cúi đầu, ái muội nói ở bên tai cô, sau đó một mình đi về phía vườn hoa. Giống như nghe được tiếng gọi của ác ma, trong nhất thời xương sống của Phó Cảnh Ca trở nên thẳng băng, dục vọng của Mộ Dung Khiêm rất mãnh liệt, nhất là ở trước mặt cô, bộ mặt nạ giả dối sớm đã bay lên chín tầng mây, ở trên giường hung hăng chiếm đoạt cô. Biết rất rõ thứ cô không thích dùng nhất chính là miệng…. Nhưng anh ta thích nhất là cố tình giày vò cô. Người đàn ông này đáng sợ nhất chính là biết kiềm chế, dù cho cô đã bất tỉnh cũng không buông tha cho cô. Hai người rõ ràng là không yêu nhau, nhưng lại có thể kích tình hoan ái hơn cả tình yêu. Có thể dùng từ “hoan ái” sao? Có lẽ dùng từ “thú tính” thì thích hợp hơn. Không phải mọi người đều nói, phụ nữ sẽ vì yêu mới có ham muốn sao? Chẳng lẽ cô chính là ngoại tộc, trong lòng rõ ràng có người đàn ông của mình, nhưng lại có thể làm tình với người đàn ông khác? Phó Cảnh Ca cô chính là người phụ nữ không có tự trọng như vậy sao! Mộ Dung Khiêm không phải vẫn thường mắng cô như vậy sao? Thật ra người hiểu rõ cô nhất chính là người đàn ông vẫn hành hạ cô bán sống bán chết ở trên giường! Là như vậy sao? Có lẽ là vậy, nhưng hôm nay cô lại chọc giận anh ta, tối nay nhất định anh ta sẽ không để yên cho cô, anh ta đang ở trước mặt cô, nhưng khí thế vẫn cường đại như vậy, cô chưa bao giờ sợ anh ta, nhưng sợ anh ta nhất chính là lúc anh ta ở trên giường. Sau khi cô đóng cửa phòng lại, ở trước mặt anh ta, cô ngoại trừ yếu thế vẫn là yếu thế, lui từng bước, cho đến khi không còn đường lui nào khác. Nhưng, cho tới bây giờ, mỗi khi ánh mắt của anh ta nhìn cô càng ngày càng lạnh lẽo, luôn khiến cho cô cảm thấy run sợ. Mộ Dung Khiêm như vậy, khiến cho cô rất sợ.
|