Bức Hôn Tổng Tài
|
|
VIỆC TIẾC NUỐI TRONG CUỘC ĐỜI “ Ta không có ! Ta không có vứt bỏ con và Phù Y ! Ta vứt bỏ chính là chính thê của ta và Lập Phong !” Ông hổ thẹn kích động nói . “Ông nói sao ! Tôi không tin !” Khắc Just tức giận hướng ông gào thét . Đến bây giờ trong tình trạng này , ông ta còn muốn lừa dối hắn ? Lâm Thế Hiên trong mắt rưng rưng nước mắt nói “ Ta không có nói sạo ! Ngày đó ta cho mẫu tử hai người chờ ta tại sân bay , ta về nhà đem mọi việc xử lý thật tốt , rồi cùng hai người ra nước ngoài định cư . Trên đường tar a sân bay , bị tai nạn xe cộ nghiêm trọng . Hôn mê nửa năm , lúc tỉnh thì liệt nửa người tại giường . Cho tới bây giờ không cách nào bước xuống đất đi được .” Khắc Just nghe ông nói vậy , cả kinh lùi lại phía sau mấy bước . Sắc mặt hắn tái nhợt ! “ Tôi không tin ! Tôi không tin ! Ông không nên lại nói dối !” Hắn không thể nào tin được mà lắc đầu . “ Tất cả những gì ta nói đều là sự thật . Ta cùng với mẫu tử các ngươi bỏ đi , ta đã mất đi người nhà . 20 năm qua, bọn họ đều xem ta như người đã chết đưa ta đến chỗ này chờ chết . Không ai nguyện nhìn ta dù chỉ là cái liếc mắt . Chính thê của ta mỗi lần đến thăm ta đếu nhìn bằng con mắt chán ghét oán hận . Lla65p Phong ngay cả nhìn cũng không chịu liếc mắt đến thăm ta . 20 năm qua , số lần hắn tới không vượt quá 5 lần …..” Lâm Thế Hiên thương tâm không nói thêm được gì nữa . Ông biết , đây là báo ứng của ông ! Đây là trời đối với ông nghiêm phạt ! ông bỏ rơi vợ con , không xứng làm cha ! Mặc kệ là dối với Bạch Lệ và Lập Phong , hay đối với Phù Y và Khoa Tư Đốn , ông đều không tròn trách nhiệm ! ông chết tiệt ! Vì sao qua nhiều năm như vậy , ông sống không bằng chết , ông trời không chịu thu lưu tàn mệnh này của ông ? Không cho ông tự do đi tìm cái chết ? Là vì khiến ông lần thứ hai nhìn thấy những trải niệm trong lòng mẫu tử bọn họ ? Khắc Just căn bản không thể nào chấp nhận chuyện này ! Đương nhiên hắn 7 tuổi , hắn và mẫu thân đợi tại sân bay , cũng không có đợi được ba ba đến . Nhưng sau đó lại gặp Bạch Lệ Như ! Nữ nhân độc ác kia tại sân bay trước mặt mọi người la mắng mẫu tử bọn họ , nói bọn họ trên đời này không biết đúng sai không biết xấu hổ đi đoạt chồng người khác sinh con riêng . Nàng muốn bọn họ phải rời khỏi Trung Quốc ! Sau này không được phép quay về ! Sau cùng nàng khiến bảo tiêu trói bọn họ đưa lên máy bay …. Đến bây giờ hắn còn nhớ rõ mụ mụ thật thê lương với khuôn mặt đẫm nước mắt … Hắn trong lòng tràn đầy ý hận ẩn dấu thật sâu trong lòng , chờ tới bây giờ trở về báo thù ! Mà hiện tại ông ta nói cho hắn , thì ý hận của hắn là ngoài ý muốn ? Buồn cười ! Hắn nghĩ chính mình thật sự rất buồn cười ! Hắn không cách nào tiếp nhận được chuyện này ! Hắn không muốn tin điều này là thật ! “Khoa Tư Đốn nói cho ta biết , mụ mụ con bây giờ còn khỏe ?”Lâm Thế Hiên hỏi rất nhỏ , ông lo lắng khi nghe đáp án khiến cuộc đời ông chết đi . “ Nàng tốt ! Nàng chưa từng tốt đến như vậy !” “Vậy là tốt rồi , vậy là tốt rồi . Chỉ cần nàng có thể sống tốt là ta an tâm .” Ông rất vui mừng . Thực sự nàng có thể sống tốt , ông thế nào chưa từng nghĩ . “Nguyên lai ông còn có thể quan tâm đến nàng a ?” Khắc Just cười nhạt . Lâm Thế Hiên lắp bắp đầu môi , nhưng không cách nào nói thành câu . Ông biết rõ Khoa Tư Đốn nhất định rất hận ông ! Ông nguyện ý nhận hết mọi hận thù từ Khao Tư Đốn , thế nhưng Lập Phong vô tội . Hắn là đứa con trai nhận được ít tình thương từ ba , nay còn phải chịu thêm sự hận thù từ Khắc Just ! Ông thật có lỗi với Lập Phong . “Khoa Tư Đốn , Lập Phong rốt cuộc là anh trai của con . Con có thể buông tha cho hắn ?” Lâm Thế Hiên cầu xin Khoa Tư Đốn Khắc Just vẻ mặt lạnh lùng , hắn hung hăng nói : “Ông có tư cách gì cầu xin tôi !”
|
NỮ NHÂN VÔ TÌNH Những lời nói này từ loại người không có dũng khí đi nói lời yêu như nàng ! Đến khi người mình yêu rời xa mình , mới phát hiện chính mình không thể nào rời xa hắn ! Nàng nắm tay hắn áp vào mặt mình , nước mắt thương tâm theo gương mặt chảy xuống đến tay hắn , nàng khàn giọng hô hoán nói với hắn “ Anh nhanh tỉnh lại đi . Anh còn muốn ngủ đến khi nào nữa ?” “Anh biết không ! Tất cả mọi người đều rất lo lắng cho anh . Anh nhanh tỉnh lại đi! Lập Phong !” “ Em không thể không có anh ! Anh có biết hay không ?Em yêu anh ! Lập Phong ! Em thực sự rất yêu anh ! Anh tỉnh lại đi ! Chỉ cần anh tỉnh lại , anh muốn em làm cái gì , em đều đáp ứng anh . Lập Phong nhanh tỉnh lại đi !” Nàng cúi đầu xuống nhìn hắn không có dấu hiệu tỉnh lại , ngực lạnh lẽo . người ta nói , bệnh nhân hôn mê rất cần kích thích . Có thể nàng nên nói một số lời có thể kích thích hắn , có thể hắn sẽ mau tỉnh lại . “Lâm Lập Phong ! Anh nhanh tỉnh lại cho em !Nếu như anh không tỉnh lại , em sẽ cùng Khắc Just rời khỏi Trung Quốc ! Từ nay về sau sẽ không trở về !Anh nghe rõ chưa ?” Nàng cố ý kích thích hắn , ngôn ngữ càng nói càng tức giận . Nhìn hắn vẫn còn không có phản ứng , giống như là một khúc gỗ vậy . Nàng rất đau lòng , lại khổ sở ! Nàng lau nước mắt trên mặt , yếu ớt nói “ Nếu anh không tỉnh lại , em thực sự phải đi . Vĩnh viễn đều không trở lại . Có lẽ , chúng ta thực sự hữu duyên vô phận . Quan hệ chúng ta mới được cải thiện , anh lại biến thành như vậy . Em tâm ý nguội lạnh . Lập Phong , em đi .” Nàng biết rõ , nếu như Lập Phong không tỉnh lại , nàng không cách nào mà ở lại Lâm gia . Nữ nhân Lâm gia này sẽ bỏ qua cho nàng sao ? Nàng thương tâm gần chết cúi xuống hôn trên mặt hắn một cái , nàng xoay người rời đi . Bỗng nhiên , nàng cảm thấy một cánh tay từ phía sau kéo nàng lại .Nàng kinh ngạc quay người lại , thấy Lâm Lập Phong nằm trên giường mở to hai mắt tức giận mà nhìn chằm chằm nàng . Hắn đưa tay đem dưỡng khí trên mặt nàng lấy đi . Hắn nhu nhược nói “Em….Em….nữ nhân vô tình này …” “Lập Phong !” Nàng vừa mừng vừa sợ mà ôm hắn “Anh cuối cùng đã tỉnh ! Anh cuối cùng đã tỉnh !” “Em thật vô tình ! Anh bị tai nạn ngoài ý muốn , em lại cùng Khắc Just rời xa anh . Em nữ nhân vô tình này ….”Hắn thở phì phò tiếp tục chỉ trích nàng . Hạ Tử Tình lập tức xoa bóp băng cấp cứu , hài lòng nước mắt đều chảy ra . “ Em không nói như vậy , có thể kích phát sinh mệnh của anh sao ? Anh có thể nhanh tỉnh như vậy sao ?” Nàng vừa chảy lệ , vừa cười nói . “Em nói , em có đúng hay muốn cùng Khắc Just rời đi ?” Hắn khan giọng trầm thấp âm thanh tức giận ép hỏi nàng . “ Không ! Em không bỏ đi !”Nàng ghé vào người hắn ôm hắn vừa khóc vừa cười “Em dù nơi nào cũng không đi ! Em chỉ muốn ở cùng một chỗ với anh !” “Thực sự ?” “Thực sự . Thực sự .” Nàng ngẩng đôi mắt rưng rưng nước hướng hắn liều mạng gật đầu . Lâm Lập Phong nhẹ nhàng xoa khuôn mặt của nàng , lau nước mắt trên mặt nàng . “Anh đã hôn mê bao lâu rồi ?” “Một ngày một đêm .” Lúc này , một nhóm bác sĩ bước vào , mọi người phân công hợp tác tiến hành kiểm tra toàn thân Lâm Lập Phong . Sau một lúc kiểm tra , phát hiện hắn không còn trở ngại gì nữa , cho phép người nhà Lâm gia vào thăm . Tất cả mọi người như ong vỡ tổ đứng vây quanh Lâm Lập Phong . Hạ Tử Tình lập tức lui đến bên cửa sổ . dành nơi đó cho người nhà Lâm gia . Nàng hiểu rõ tất cả mọi người đều lo lắng cho Lập Phong , tâm tình mọi ngưởi đều như nhau . Cách đông đảo người thân , ánh mắt Lâm Lập Phong và Hạ Tử Tình trao cho nhau qua khe hở thật ôn nhu nồng ấm . Trong ánh mắt ấy có sự thâm tình yên lặng , không cách nào nói lên được , chỉ ở đâu đó trong lòng chậm rãi chảy xuôi , chậm rãi khuếch tán …… Sáng sớm trong nắng ấm , Lâm Lập Phong , ngồi xuống ghế xem văn kiện , Hạ Tử Tình ngồi bên cạnh gọt táo . Nếu như không phải Lâm Lập Phong bị thương có thể tự do nghỉ ngơi tại nhà , hắn thật là không có thời gian tốt như vậy tranh thủ lúc rảnh rỗi cùng nàng vui vẻ tại hoa viên . Tựa như bây giờ , hai người bọn họ cùng ngồi ở hoa viên cùng đọc sách , cùng ăn trái cây , ngày thư nhàn như vậy , hắn kết hôn nữa năm rồi đó là lần đầu tiên . “bánh ga-tô” Một miếng bánh ga-tô khéo léo lập tức đưa tới miệng Lâm Lập Phong . Hắn mở to mồm táp vào nuốt xuống dưới . “Nước” Một ly nước xuất hiện trước mặt hắn , hắn tùy tiện uống một ngụm . “Khuôn mặt” Hé ra kiều dung tuyệt mỹ gần kề hắn , đôi mắt mở to tràn ngập nghi hoặc . Vẻ mặt hắn nhu tình áp sát vào nàng , bạc môi ấm áp bao trùm trên nhu môi đỏ tươi của nàng . Khí tức của hắn tươi mát sạch sẽ bao phủ lấy nàng . Hắn ôn nhu mà hấp dẫn môi nàng , trằn trọc mà triền miên , thương tiếc mà nhiệt tình , nàng mê thất trong nhu tình của hắn , cùng hắn chìm đắm trong thế giới ái tình chỉ có khơi vũ . nàng nhu tình đáp lại nụ hôn của hắn , trong lòng tràn đầy ngọt ngào , nàng cảm thấy chính mình trước đó chưa từng hạnh phúc đến như vậy ! Hắn chậm rãi buông nàng ra , nàng vẻ mặt đỏ bừng tựa trong lòng hắn thở dốc , hắn thâm tình hôn lên trán nàng lên mái tóc của nàng , hít ngửi hương thơm mê hoặc nhân tâm của nàng . Nàng nhắm mắt lại hưởng thụ sự thâm tình và ôn nhu của hắn , tình cảnh này , nàng nguyện dùng sinh mệnh đổi lấy , nguyện cho khắc thời gian đẹp đẽ này có thể vĩnh viễn dừng lại . Tiếng bước chân nháo loạn , cắt đứt thời khắc lãng mạng này , Hạ Tử Tình mở mắt theo Lâm Lập Phong ngẩng đầu lên , thấy chị Ngọc Dâu rất sốt rột đi tới bên họ . “ Thiếu gia , thiếu phu nhân lão gia , lão gia tới !” Chị Ngọc Dâu phì phò ,nhưng nhìn ra được đến nàng lúc này rất hài lòng . Bởi vì bình thường vẻ mặt nàng lãnh đá , dĩ nhiên trên khuôn mặt mang theo nét cười sáng lạn . “Lập Phong …..” Hạ Tử Tình có điểm lo lắng mà lôi kéo ống tay áo hắn . Hắn nhìn nàng không chút biểu tình gật đầu , lôi kéo cánh tay mềm mại mảnh khảnh của nàng tiến vào trong phòng . Khi thấy Lâm Thế Hiên ngồi trên xe đẩy , Hạ Tử Tình cảm nhận được sự băng lãnh từ Lâm Lập Phong và không hờn giận . Vì sao khi thấy chính phụ thân của mình đã lâu không gặp , hắn lại có biểu tình như vậy ? Lẽ nào hắn cùng cha có điều gì hiểu nhầm ? Lâm Thế Hiên nhìn thấy bọn họ , trên mặt lập tức lộ ra nụ cười hiền lành . Dáng tươi cười kia , khiến Hạ Tử Tình thấy được ánh sáng chói mắt . Nàng nhìn thấy trong đôi mắt của ông nồng đậm tình thương của cha . Nhìn lại Lâm Lập Phong , đối với nụ cười hiền lành của cha là nét mặt lạnh băng của hắn . “Lập phong thân thể của con có khỏe không ?” Lâm Thế Hiên hiền lành hỏi , dôi mắt hiện ra một tia lo lắng . Tuy rằng nhìn bề ngoài , Lâm Lập Phong hình như không có trở ngại gì . Thế nhưng đáng sợ nhất là vết thương không nhìn thấy này .
|
Em yêu anh Edit:Ahrin00
"Tôi không sao." Lâm Lập Phong rất bình thản mà nói với một người xa lạ ân cần thăm hỏi
"Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi." Lâm thế hiên lại một lần nữa vui mừng mỉm cười, gật gật đầu
"Ba ba, ba cũng phải chú ý thân thể một chút." Hạ Tử Tình ôn nhu mà đối với cha chồng nói
Lâm thế hiên chuyển mắt sang con dâu, nàng tuy là người của công chúng, nhưng thoạt nhìn rất hiền lành lại có vẻ như rất hiểu quy cũ
"Thân thể Ba ba rất tốt." Lâm thế hiên nhìn Hạ Tử Tình thoả mãn. Hắn tin tưởng cô gái hiền lành này có thể mang lại hạnh phúc cho Lập Phong.
"Nếu như không có việc gì để nói nữa,tôi sẽ cho người đưa ông trở về trại an dưỡng." Lâm Lập Phong đột ngột mở miệng nói, lời nói vô tình kia của hắn khiến Tử Tình ko thể ko để ý. Nàng lôi kéo tay hắn, mở to đôi mắt nghi hoặc ngưng mắt nhìn hắn
Hắn đối mặt với chính cha ruột của mình như vậy, nàng rất không thích. Lâm Lập Phong thật lâu nhìn Hạ Tử Tình liếc mắt, thấy được trong mắt nàng phảng phất vẻ yếu đuối
Lâm Thế Hiên nghe được lời đuổi khách của chính con ruột, cả lòng lập tức liền chìm vào hồ nước lạnh, cả người rét run.Hắn biết rõ Lập Phong ko thích thấy hắn, Lập Phong trong lòng đối với hắn vẫn còn hận ý chưa tiêu trừ,cho dù việc kia đã đi vào dĩ vãng 20 năm rồi. Nhưng trong lòng Lâm Lập Phong thương tổn vĩnh viễn ko cách nào tha thứ_!
"Lập phong!" Hạ Tử Tình tức giận mà chăm chú liếc nhìn Lâm Lập Phong, đem tay hắn lực mạnh bỏ qua. Đi tới bên người Lâm Thế Hiên, nàng ôn nhu nói: "Ba ba,ba đã xem nhà của chúng con chưa? Con mang ba đi xem."
Lâm thế hiên thương tâm lộ ra chút cười khổ. Lâm Lập Phong nhìn Hạ Tử Tình dẫn ba ra hướng hoa viên.Đôi mắt đen láy của hắn lộ ra một tia lạnh lùng mà đau xót. Thống khổ trong lòng hắn ko bao giờ có thể được lý giải
Từ năm 10 tuổi tận mắt chứng kiến ba ba gặp tai nạn, chính tai nghe được mẹ nói ra chuyện vô tình, hắn mới biết ba đã nhẫn tâm vứt bỏ tình nhân và con riêng của mình, tâm linh đứa bé 10 tuổi yếu ớt nhất thời bị tổn thương nghiêm trọng!Chuyện này chính là nguyên nhân trực tiếp đã bóp nát trái tim hắn!Vì thế bắt đầu từ giớ phút đó,trong lòng hắn đã ko còn tồn tại một người ba ba!
Mặc kệ là 20 năm nay, ba ba đều nằm trên giường ở trại an dưỡng,hắn vẫn ko muốn liếc mắt đến ông ta!Chỉ vì khi gặp ông ấy, tâm của hắn sẽ cảm thấy áp lực cùng đau xót ko thể nói.
Hạ Tử Tình dẫn Lâm Thế Hiên đi đến hoa viên. Hiện tại là đầu mùa xuân, hoa viên nở rộ rất nhiều loài hoa đủ màu sắc, thơm nức mũi.Đối mặt với bức tranh hoa tươi xinh đẹp như vậy, lâm thế hiên hoàn toàn vẫn ko có tâm tình thưởng thức.
"Ba ba,thân thể ko có gì đáng ngại chứ?" Hạ Tử Tình thân thiết hỏi lâm thế hiên,khóe miệng ôn nhu ngọt ngào khiến hắn cảm thấy hơi uất ức.
"Cơ thể của ta khỏe hơn nhiều rồi. Mấy năm trước chỉ là nằm ở trên giường, hiện tại có thể ngồi ở trên xe đẩy , ta đã cảm thấy thỏa mãn." Lâm thế hiên bất đắc dĩ thở dài.Đây chính là báo ứng của việc mình vứt bỏ thê tử.
Hạ Tử Tình ngồi xuống ghế đá bên cạnh hắn, cười tủm tỉm hỏi: "Thân thể của ba khỏe lại rồi.Tại sao ko cùng mẹ ở chung?Mẹ lớn tuổi như vậy ở một mình hẳn rất tịch mịch."
Lâm thế hiên chỉ cười khổ, "Nàng ko muốn ta cùng nàng sống chung. Nàng đại khái gặp ta sẽ cảm thấy khó chịu"
"Ba ba,ba vì sao lại nói như vậy?Con nghĩ mẹ sẽ rất nhớ ba,cũng muốn ở cùng ba."
"Nếu như con biết những chuyện trước đây ta đã gây ra cho mẹ _,con sẽ ko nói như vậy nữa. Tử tình." Đôi mắt già nua của Lâm Thế Hiên nhìn về phương xa,nhớ tới cái việc xa xôi đó. . . . . .
Hạ Tử Tình cất bước lên lầu, tìm kiếm Lập Phong ở lầu 2. Khi nàng đẩy cửa phòng ngủ ra, chỉ thấy Lâm Lập Phong nghiêng người tựa ở song cửa thủy tinh, thần sắc cô đơn đông lạnh.
Hơi gió lùa vào mái tóc hắn, làm vài cọng tóc đang phủ xuống gương mặt cũng theo gió lay động bay phất phơ, khiến hắn thoạt nhìn càng kiêu căng vô lễ, lại càng bí ẩn khó hiểu.
Lời ba ba nói khiến nàng rất đau lòng!20 năm qua sống trong cô độc dày vò,hắn đã rèn luyện được một thân vô tình và kiên nghị. Trách không được, gần hắn khiến người ta có cảm giác xa cách, ko cách nào cảm thấy gần gũi
"Lập phong. . . . . ." Nàng nhẹ giọng gọi.
Hắn quay đầu lại nhìn nàng, đôi mắt đen láy cất giấu đau xót vô danh cùng yếu đuối
Nàng chậm rãi đi tới hắn trước mặt,Đôi mắt đẹp trong suốt thâm tình nhìn hắn.Trên mặt hắn thoáng vẻ bi thương khiến nàng có chút đau lòng khó hiểu.Bàn tay nhỏ bé trắng nõn xoa nhẹ khuôn mặt vững vàng băng lãnh, nàng rất muốn xoa dịu đau xót trong lòng hắn
Hắn lôi kéo tay nàng đặt ở bên mép thâm tình hôn, sau đó một tay kéo nàng về mình.Chăm chú, chăm chú đem nàng ôm chặt như một người sắp chết đuối nắm được chút rơm rạ cứu mạng
Hắn phát hiện hắn không cách nào buông tha nàng! Nếu như ngay cả nàng cũng mất đi, hắn sợ chính mình sẽ biến thành một cái xác ko hồn, từ nay về sau cũng không thể tìm lại linh hồn của mình được nữa!
"KO được rời bỏ anh! Không được phản bội anh!" Tiếng nói trầm thấp của hắn chứa đựng đau xót,nhẹ nhàng tiến vào chỗ sâu thẫm trong tâm can mềm mại của nàng,khiến linh hồn nàng chấn động!
Tay nàng đem hắn ôm thật chặt, đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn sâu vào lòng hắn
"Ko!Em sẽ ko bao giờ rời bỏ anh! Sẽ không bao giờ phản bội anh! Cả đời này sẽ ko bao giờ!" Nàng đau lòng đến cực điểm mà ôm chặt hắn, nước mắt thương tâm khổ sở chảy xuống khuôn mặt
"Yêu anh sao?" Hắn bỗng nhiên thấp giọng hỏi.
Nàng cả người sửng sốt, nhắm mắt lại,ở trong lòng hắn thủ thì: "Yêu!Em yêu anh!"
Sau đó, nàng lại nghe được tiếng hắn thở dài, cảm thụ được cánh tay hắn đem nàng ôm chặt hơn.Bọn họ thân mật dính sát vào nhau cùng một chỗ,hầu như ko còn kẻ hở. Hắn như thể muốn đem nàng tiến nhập vào cơ thể,khiến nàng ko cách nào hô hấp
"Anh cả đời này cũng sẽ ko phụ em!Tử Tình."Hắn trầm thấp khàn giọng nói. nghe được trong lời nói của hắn chứa dày đặc thâm tình. Nàng ở trong lòng hắn cảm động đến nỗi chảy cả nước mắt
Yêu, rất dễ dàng làm cho bản thân ngu mê!Yêu phải một nam nhân như hắn, nàng ngay cả một chút phản kháng cũng ko có!
Nàng dường như là con kiến trên tay hắn, chỉ cần hắn nhẹ nhàng vuốt ve, nàng nhất định xác tan xương tàn!(*nguyên: phấn thân toái cốt)
Nhưng nàng thành tâm yêu hắn, nguyện ý vì hắn mạo hiểm, nàng nguyện ý đánh đổi cả hạnh phúc của chính mình để được một đời quyến luyến bên cạnh hắn!
Hắn thương tiếc mà tinh tế hôn lên mái tóc nàng, cái trán nàng, khuôn mặt nàng, mũi nàng rồi cuối cùng hôn lên đôi mềm mại.
Tại thời điểm 2 người vừa chạm môi, bọn họ đều không hẹn mà cùng cảm thấy một dòng điện kịch liệt xuất hiện trong người, khiến bọn họ cả người run lên càng thêm ôm chặt đối phương
Bạc môi ôn tồn của hắn tước đoạt môi nàng,muốn mượn môi nàng tiếp xúc để truyền lại ý nghĩ yêu thương nồng đậm trong lòng mình.Hắn yêu nàng!Rất yêu nàng!
Nhưng vì cảm giác bị thân tình vứt bỏ, cảm giác bị thương tổn, khiến hắn đã ko thể nào mở miệng nói lời yêu!Nhưng yêu nàng tuyệt đối là tình cảm xuất phát từ chân ý!Chỉ là lời yêu nàng rất khó mở miệng mà thôi.(hic!!Gần cuối truyện mới thấy được lời này của Phong ca)
Liệu nữ nhân này có hiểu được tình yêu hắn chôn sâu vào tận đáy lòng hay ko?
|
Em mang thai rồi Edit:Ahrin00
Ngày hôm nay công ty người mẫu có một buổi trình diễn thời trang. Tại trung tâm hội trường mọi người đã dựng sẵn một cái sân khấu hình chữ T cùng với các loại đèn lớn đèn neon gắng đầy trên sân khấu, lấp lánh ánh sáng như ban ngày
Ở phía sau hậu trường, một đám người mẫu và nhân viên công tác đều bận rộn đi tới đi lui, cảnh tượng khí thế thật ngất trời
Tuyên bố sắp bắt đầu, tất cả mọi người đều muốn làm cho xong công tác chuẩn bị. Bầu ko khí hiện tai đậm mùi khẩn trương! "Tiểu Lệ, nhanh đem giày của Tử Tình đến đây."Lý tả phụ trách trang phục một bên chỉnh sửa trang phục của Hạ Tử Tình một bên lớn hô hoán nhân viên Tiểu Lệ
Tiểu Lệ mắt lạnh liếc nhìn Tử Tình, đi vào một cái phòng nhỏ lấy ra đôi giày. Đập vào mắt của nàng là đôi giày xăng đan của Hạ Tử Tình được đính các hạt pha lê lấp lánh vàng rực.Để có đôi giày này, khắc Just đã mời một nhà thiết kế trứ danh I ta li thiết kế riêng_.Trên khắp thế giới này cũng chỉ có một đôi!
Thấy khắc Just như vậy lưu ý Hạ Tử Tình,Tiểu Lệ trong lòng tràn ngập chán ghét và bất mãn.
Tại sao hoa đã có chủ như Hạ Tử Tình lại có thể trêu chọc được một nam nhân ưu tú như vậy?Nàng rõ ràng ko hiểu a! Hạ Tử Tình bất quá chỉ đẹp một chút, nổi tiếng một chút,tại sao nam nhân nào gặp nàng cũng muốn theo đuổi ko buông?
Hạ Tử Tình rốt cuộc có cái mị lực gì?
Nàng nhìn chằm chằm vào đôi giày, kỳ thực nàng cũng rất thích a. Vì sao nàng ko phải là Hạ Tử Tình? Vì sao nàng ko chiếm được tình cảm của Khắc Just?
Nàng đố kỵ mà đem chân mình xỏ vào đôi giày xăng đan,nhưng ko cách nào mang vào được vì giầy quá nhỏ mà chân nàng quá lớn.
Chân ghê tởm!Nàng đem giầy một phát ném! Sau đó miết trên sàn một cái,ánh mắt thoáng chốc toát lên một tia sáng lạ thường. . . . . .
Âm nhạc sống động mười phần vang dội toàn hội trường, đèn neon tập trung ánh sáng trước sân khấu, Hạ Tử Tình dẫn đầu đoàn người mẫu mặc trang phục mùa xuân bước lên sân khấu, bày ra dáng người tốt đẹp của mình.
Mỉm cười của nàng, cơ thể linh động của nàng, phong thái của nàng, đôi mắt tinh linh ngập nước của nàng,đều như hấp dẫn mọi người ở đây. Loang loáng ánh sáng trên người nàng ko ngừng tóe ra ,nối liền ko dứt.Đứng trên sân khấu, khí chất của nàng, nụ cười của nàng ko người nào có thể bình luận!Nàng sở hữu một vẻ mị lực có thể hấp dẫn bất cứ kẻ nào!
Khắc Just dừng mắt trước Hạ Tử Tình tươi đẹp,đôi mắt bích lục ko cách nào thu lại được ánh sáng. Hạ Tử Tình nhất thời cười thật sâu đã khiến lòng hắn xúc động phát hỏa, hắn cảm thấy lòng mình như thiêu đốt, sự linh động của nàng, ý cười của nàng, đều khiến hắn động tâm ko ngớt
Có lẽ lúc bắt đầu tiếp cận, trêu cợt nàng,hắn chỉ vì mục đích trả thù Lâm Lập Phong, khiến Lập Phong cảm thấy nhục nhã. Nhưng hiện tại trong tâm hắn ko cách nào dự đoán được tình huống vì nàng rơi vào tay giặc, vì nàng mà thiêu đốt, vì nàng mà hắn sẽ thua Lập Phong
Nàng là vợ Lập Phong thì đã làm sao?Chị dâu ư?Trong đầu hắn nhất thời hiện lên cái tên gọi này, khiến hắn ko khỏi lộ ra dáng cười tà ác, trong lòng hắn chưa từng xem qua Lập Phong là anh hai, Hạ Tử Tình làm sao có thể là chị dâu của hắn chứ?
Thật đúng là buồn cười!chị dâu?anh hai? Hắn muốn cười nhạt! Lâm Lập Phong cũng xứng làm anh hai hắn sao?
Buổi trình diễn thời trang trước sau cũng thành công!tại màn cảm ơn buổi lễ hoàn thành, Hạ Tử Tình đã cùng một đám người mẫu trở về hậu trường nhưng trên đường về hậu trường thì giầy cao gót của nàng chợt "Ba" một tiếng liền đứt,khiến nàng trọng tâm bất ổn, từ trên sân khấu chữ T nặng nề ngã xuống. Nhất thời, nàng cảm thấy choáng váng, quỳ rạp trên mặt đất mê muội ko cách nào đứng lên
Nhân viên công tác hậu trường cùng người mẫu đều chạy đến nâng nàng dậy. Nàng mềm nhũn thân thể tựa trên ghế nghỉ ngơi, choáng váng mặt mày.
"Em không sao chứ? Tử tình." Mọi người lo lắng hỏi, một đôi mắt ngưng thần nhìn khuôn mặt tái nhợt
Nàng lắc đầu, cảm thấy có chút cảm giác muốn nôn mữa. Bỗng nhiên, nàng cảm thấy bụng một trận đau đớn, hạ thể hình như có một dòng ấm áp chảy ra "Tử tình, trên váy của em có máu”Một người mẫu kinh hoảng kêu lên.
Tất cả mọi người nhìn về một chỗ,thoáng chốc tất cả đều sợ ngây người. Hạ Tử Tình lúc này cảm thấy bụng càng đau nhức . Từ bụng đến eo nàng đang phải chịu đựng từng trận, từng trận đau
|
Bỗng nhiên Khắc Just đẩy đoàn người,một tay ôm lấy Hạ tử Tình, một bên hướng về phía tài xế nói: "Tiểu Tân mau lấy xe, chúng ta đưa Tử Tình đến bệnh viện."
Hạ Tử Tình gục trên vai Khắc Just, đau đớn và mê muội khiến nàng cả người vô lực,sau một hồi chống đỡ, nàng liền hôn mê.
Theo một mảnh sương mù tỉnh lại, Hạ Tử Tình phát hiện chính mình đang nằm tại bệnh viện, trên tay đang ghim một cây kim thật dài. Cái mũi nhạy cảm của nàng lập tức nghe thấy mùi thuốc nước
Nàng không khỏi nhíu mày!
Nàng giật mình, bụng lại truyền đến cảm giác mơ hồ đau, nàng rên rỉ một tiếng lại quay về với vị trí ban đầu
Khắc Just nghe được âm thanh của nàng, lập tức phục hồi tinh thần lại. Hắn bước nhanh đi tới bên người nàng,ánh mắt bích lục chứa đựng ý thân thiết: "Em cảm thấy thế nào?Ko có việc gì chứ?"
"Tôi làm sao vậy?"
"Em mang thai rồi, có biết hay ko?"Ngữ khí Khắc Just bao hàm ý trách cứ.Cái nữ nhân này lại ko chịu cẩn thận!
"Tôi mang thay rồi?" Nàng kinh ngạc đem tay phủ lên bụng mình. Nàng mang thai rồi! Nàng rốt cục mang thai rồi!Đáy lòng nàng tràn ngập vui sướng. Nàng và lập phong rốt cục cũng có đứa con thuộc về mình
Thế nhưng, nàng sực nhớ rằng mình bị chảy máu, đứa bé ko có việc gì chứ?
Nàng trong lòng cả kinh! Ngôi bật dậy khiến KHắc Just phải nhanh tay đè nàng nằm xuống
"Em không nên lộn xộn! Bác sĩ nói,em phải được tĩnh dưỡng."
"Con, con của tôi?Nó ko có việc gì chứ?" Hạ Tử Tình nắm khắc tay Khắc Just sốt ruột hỏi
"Không có việc gì." Hắn thở dài một hơi, "Bác sĩ nói đứa bé chỉ mới hình thành được 40 ngày, còn rất nhỏ ,rất yếu, em phải tỉnh dưỡng thật nhiều."
Nàng nghe xong hắn nói, ngực lập tức dễ chịu hơn rất nhiều. Hoàn hảo, đứa bé còn sống. Nàng vô cùng thân thiết mà xoa bụng mình, đứa bé chỉ mới hình thành được 40 ngày thôi, 40 ngày chính là số ngày mà nàng đã mang nó trong bụng_.
40 ngày, đầu nàng trở về hồi ức 40 ngày trước. . . . .
Thoáng chốc,sắc mặt nàng đại biến! 40 ngày, 40 ngày ko phải là vào cái khoảng thời gian nàng cùng Khắc Just uống say sao? Vào cái buổi tối đó nàng và hắn đã. . . . . .Sự dễ chịu của cả người nàng lập tức bị hút mất, nàng trong sát na cảm thấy thân thể băng lãnh ko gì sánh được!
Nàng ngước đôi mắt nghi hoặc nhìn Khắc Just.Có khả năng sao?Đứa bé là con của hắn sao?Nghĩ đến cả người nàng đều nổi da gà!
Không!Ko có khả năng đó!Làm sao có khả năng đó? Đứa bé này nhất định là con của Lập Phong!Làm sao có thể là của Khắc Just chứ?
Thế nhưng, hài tử vừa hình thành 40 ngày!Cũng trùng hợp vào cái thời điểm kia a?Làm sao bây giờ?Nếu như là con của hắn thì nàng lên làm gì?
|