Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang
|
|
Chương 92: Bạch Thị Đổi Chủ "Số cổ phần khống chế được đã lên tới bao nhiêu rồi?" Trong phòng kín, giọng nói lạnh lùng của Lăng Diệp vang lên.
"Tổng giám đốc, hiện tại số cổ phần khống chế ở tập đoàn Bạch Thị của ngài đã đạt mức 39.54% rồi ạ." Từ chiếc bàn hình cung phía bên kia, một giọng nói nam cung kính vang lên.
Lăng Diệp gật đầu một cái, chậm rãi hỏi: "Hiện tại, số cổ phần khống chế của Bạch Triết Hiên là bao nhiêu?"
"Tổng giám đốc, xin ngài chờ một chút." Giọng nói vừa rồi lại vang lên lần nữa.
Mấy giây sau, hắn đáp: "Tổng giám đốc, hiện tại, số cổ phần khống chế của Bạch Triết Hiên là 44.73%."
Ba ngày tiếp sau, các hoạt động của Tập đoàn Bạch Thị liên tục xảy ra vấn đề, hoặc là bị giám định ra đồ trang sức giả, hoặc là xuất hiện ngộ độc thức ăn trong nhà hàng, hoặc là Khách sạn Tinh Cấp bị kiểm tra ra vệ sinh không đạt chuẩn. . . . . .
Trong lúc này, truyền thông thi nhau nhắm vào tập đoàn Bạch Thị, ngay cả những hãng truyền thông từ trước đến giờ luôn giữ mối quan hệ tốt với Bạch Thị cũng tới tấp trở mặt, dùng ngòi bút làm vũ khí, khiến cho hình tượng Bạch Thị xuống dốc không phanh, giá cổ phiếu liên tục tụt giảm, rớt xuống dưới cả mệnh giá.
Có người giậu đổ bìm leo, còn bới móc cả vụ xì căng đan của đại sứ hình ảnh tập đoàn Bạch Thị —— Bạch Triết Nhã ra.
Bạch Triết Hiên vội vã triệu tập cuộc họp cấp cao, thương thảo đối sách.
Trong phòng kín, Lăng Diệp nhìn chằm chằm vào chuyển động chứng khoán của tập đoàn Bạch Thị, khóe môi từ từ cong lên: "Số cổ phần không chế hôm nay đạt tới bao nhiêu?"
"Tổng giám đốc, hiện tại số cổ phần khống chế của ngài ở tập đoàn Bạch Thị đã đạt tới mức 45.78% ạ." Từ chiếc bàn hình cung bên kia, một giọng nam cung kính vang lên.
"Số cổ phần khống chế của Bạch Triết Hiên ra sao?" Lăng Diệp tiếp tục hỏi.
Qua mấy giây, người đang ông vừa nói lại lên tiếng lần nữa: "Tổng giám đốc, bây giờ số cổ phần khống chế của Bạch Triết Hiên đã giảm xuống còn 40%."
Lăng Diệp nói câu "Rất tốt", dùng điện thoại di động bấm một dãy số, phân phó: "Yêu cầu tập đoàn Bạch thị lập tức triệu tập đại hội cổ đông."
"Dạ, tổng giám đốc."
Lăng Diệp cúp điện thoại, đứng dậy nhìn về phía hơn hai mươi người trong phòng kín, nói: "Thưởng cho mỗi người ba triệu Dollar, đồng thời, cho nghỉ phép một tháng hưởng nguyên lương."
"Cám ơn tổng giám đốc!" Những người trong phòng kín phấn khởi đồng thanh.
Lăng Diệp quay trở lại phòng làm việc của mình, thấy Úc Hàn Yên đang ngủ trên ghế sofa, lòng đã mềm nhũn. Anh đi tới bên ghế sofa thì dừng lại, do dự một lúc mới ngồi xổm người xuống, nhẹ giọng gọi: "Tiểu Yên."
Im lặng.
Lăng Diệp đưa ngón tay cái vừa vuốt ve đôi môi đỏ tươi mềm mại của Úc Hàn Yên, vừa đồng thời gọi lần nữa: "Tiểu Yên."
Úc Hàn Yên nhíu nhíu mày, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, ngoàm một cái, cắn ngón tay đang làm loạn trên môi mình.
Con ngươi Lăng Diệp giống như đá Hắc Diệu Thạch, vô cùng quyến rũ, ngón cái bị cắn lay lay một cái, nói: "Tiểu Yên, anh phải ra khỏi công ty một lúc."
Úc Hàn Yên nhả ngón cái của anh ra, từ từ mở hai tròng mắt lim dim ra, hỏi bằng giọng mũi: "Anh đi đâu?"
"Tập đoàn Bạch thị." Lăng Diệp nói giọng trầm thấp.
Cơn buồn ngủ của Úc Hàn Yên vơi đi một chút, hỏi: “Số cổ phần khống chế của anh đã vượt qua Bạch Triết Hiên rồi hả?"
"Ừ." Từ trong cổ họng Lăng Diệp khẽ bật ra một chữ.
"Em cũng đi." Úc Hàn Yên ngồi thẳng người, nói.
Lăng Diệp "Ừ" một tiếng, chờ cô đứng lên sửa sang lại một chút quần áo cho cô, sau đó cùng với cô tay trong tay, đi ra khỏi phòng làm việc.
Bạch Triết Hiên ngồi ở vị trí chủ tịch, nhìn các thành viên trong ban hội đồng quản trị đang thì thầm to nhỏ với nhau, thì nhăn mày lại, đây là chuyện gì hả?
Đột nhiên có ba người xuất hiện trong tầm mắt hắn, trong đó có hai người hắn đã quá quen.
Những người trong phòng họp nhìn thấy thế, hai tròng mắt khẽ trợn to lên, trên mặt tràn đầy vẻ nghi ngờ cùng khiếp sợ.
"Tổng giám đốc Lăng, không biết ngài qua đây tham dự là muốn gì hả?" Bạch Triết Hiên thu hồi cảm xúc trong lòng, khóe môi nâng lên, nhìn Lăng Diệp hỏi.
Lăng Diệp không trả lời hắn, chỉ liếc mắt nhìn nam thư ký đi theo sau mình.
Nam thư ký gật đầu thật mạnh một cái, đi tới bên kia bàn hội nghị, ở vị trí đối diện với Bạch Triết Hiên, mở cặp tài liệu ra.
Hai tay Lăng Diệp cắm nghiêng trong túi quần, cười như không cười nhìn Bạch Triết Hiên. Úc Hàn Yên khoác tay Lăng Diệp, dựa dựa vào người anh, theo dõi biểu cảm trên mặt của những người trong phòng họp giống như đang xem diễn kịch.
"Căn cứ theo quy định của hội đồng quản trị tập đoàn Bạch Thị, trong tất cả các cổ đông của tập đoàn, người nào nắm giữ cổ phần nhiều nhất, người đó sẽ trở thành chủ tịch Tập đoàn Bạch Thị." Giọng nói mạch lạc, rõ ràng của nam thư ký vang lên.
Mọi người trong phòng họp, trừ Lăng Diệp và Úc Hàn Yên ra, tất cả đều nhìn về phía nam thư ký, không hiểu câu này của hắn là có ý gì.
Nam thư ký đẩy đẩy mắt kính, tiếp tục nói: "Theo số liệu đã thống kê, hiện tại số cổ phần khống chế của tổng giám đốc Bạch chỉ có 40%."
Bạch Triết Hiên cau mày, đã giảm xuống 40% rồi sao?
"Còn tổng giám đốc của chúng tôi, có số cổ phần khống chế ở tập đoàn Bạch Thị là 45.78%." Thư ký của Lăng Diệp ném ra một quả bom.
Trong nhất thời phòng họp đã nổ tung, mọi người nhao nhao sợ hãi, đặc biệt là Bạch Triết Hiên, chỉ nghe thấy hắn nói: "Không thể nào, hắn căn bản không nắm giữ cổ phiếu."
"Không biết tổng giám Bạch có ấn tượng gì với hai chữ ‘Ái Yên’ này không??" Nam thư ký hỏi không nhanh, không vội.
Một viên đá làm gợn lên ngàn lớp sóng. Sắc mặt Bạch Triết Hiên hơi tái đi. Cỗ thế lực "Ái Yên" này, từ sau khi vụ xì căng đan của Bạch Triết Nhã bị tung ra, liền điên cuồng thu mua cổ phiếu của tập đoàn Bạch Thị, hơn nữa càng ngày mua càng ác liệt. Mấy ngày hôm nay, lại càng theo xu thế gió lớn quét lá rụng, đã thu mua tất cả cổ phiếu bán tháo ra.
Úc Hàn Yên không nói gì liếc mắt nhìn Lăng Diệp, "Ái Yên" – cái tên này cũng đưa ra bên ngoài dùng được……………
Lăng Diệp dĩ nhiên lại cho rằng cô đang liếc mắt đưa tình, vì thế cả thể xác lẫn tinh thần đều vui vẻ đón nhận.
Giọng nói không cao không thấp của nam thư ký lại truyền đến: "Nếu như các vị không có ý kiến gì nữa, tổng giám đốc chúng tôi sẽ giữ chức chủ tịch hội đồng quản trị mới của tập đoàn Bạch Thị."
Bạch Triết Hiên xụi lơ trên ghế giống như quả bóng cao su xì hơi, tập đoàn đã bị đổi chủ dưới tay hắn………..
Các thành viên trong hội đồng quản trị đều là những người tinh anh, giờ đây bọn họ đã biết rõ, trong giới thương nghiệp có thể đắc tội với bất kỳ người nào, chỉ có Lăng Diệp là không thể, bọn họ nhao nhao cười nói: "Tôi không có bất kỳ ý kiến gì."
Nam thư ký đẩy đẩy mắt kính của mình, đóng tài liệu vào, nhìn về phía Lăng Diệp gật đầu một cái, lùi về phía sau hai bước.
Úc Hàn Yên buông cánh tay Lăng Diệp ra, hai tay ôm ngực đứng nguyên tại chỗ.
Đôi môi mỏng của Lăng Diệp nhếch lên, từ từ đi đến vị trí nam thư ký đứng lúc trước, từ trên cao nhìn quét mắt xuống mọi người.
|
Qua mấy giây, giọng nói trầm thấp của anh vang lên: "Từ bây giờ, tập đoàn Bạch Thị sẽ đổi tên thành tập đoàn AY."
Bạch Triết Hiên lập tức nói: "Không được."
Lăng Diệp nhăn mày, nhìn về phía Bạch Triết Hiên, trong mắt một mảnh lạnh lẽo, chậm rãi hỏi: “Tại sao không được?"
Dưới tầm mắt vô cùng áp bức của anh, Bạch Triết Hiên hít sâu một hơi, nói: "Mấy chữ tập đoàn Bạch thị này đã ăn sâu vào lòng dân, sức hút đã vượt xa hơn cả một tập đoàn tập có thể sánh nổi. Nếu đổi tên là tập đoàn AY, thì lại phải tiêu tốn rất nhiều nhân lực, nguồn lực, tài chính để đi tuyên truyền, điều này không có lợi cho sự phát triển của công ty."
Khóe môi Lăng Diệp nâng lên giễu cợt, anh lạnh lùng nói: "Quả thật bốn chữ tập đoàn Bạch thị này đã ăn sâu vào lòng dân, ngay cả đứa bé 5, 6 tuổi cũng biết đến vết loang lổ, ô uế của tập đoàn Bạch Thị."
Anh dừng một chút, lại nói: "Bây giờ, tập đoàn Bạch thị chỉ giống như con chuột chạy qua phố, người người hô đánh."
Sắc mặt Bạch Triết Hiên tái xanh, khẽ gầm: "Sự thực như thế nào, trong lòng tôi và anh đều biết rõ. Nếu không phải anh làm nhiều chuyện mờ ám như vậy, tập đoàn Bạch Thị sẽ suy bại đến mức này sao?!"
Thư ký Lăng Diệp nghe thấy thế, liền nhìn về phía Bạch Triết Hiên, nói: "Tổng giám đốc Bạch, xin ngài chú ý cách dùng từ. Ngài có chứng cứ chứng minh điều ngài nói không? Nếu như không có, chúng tôi hoàn toàn có thể kiện ngài tội phỉ báng. Còn nữa, đây không phải là thái độ một người cấp dưới nên có!"
Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Úc Hàn Yên phát sáng, tên thư ký này được lắm………..
Sắc mặt Bạch Triết Hiên đen như đáy nồi, nhưng lại không phản bác được gì, bây giờ Lăng Diệp hoàn toàn có đủ năng lực để đuổi hắn.
Lăng Diệp nhìn mọi người xung quanh, thấp giọng nói: "Đổi tên tập đoàn Bạch Thị thành tập đoàn AY là cách lấy lại hình tượng công ty nhanh nhất, có thể để cho người khác nhìn ra sự quyết tâm sửa sai của chúng ta. Ai đồng ý với quyết sách này thì giơ tay."
Ngoại trừ Bạch Triết Hiên ra, mọi người trong phòng họp đều rối rít giơ tay tỏ vẻ đồng ý.
Lăng Diệp gật đầu một cái, chậm rãi nói: "Tôi rất vui mừng với sự thức thời của mọi người."
Anh nhìn Bạch Triết Hiên đối diện với mình, lạnh lùng nói: "Bây giờ tôi lấy danh nghĩa là chủ tịch, sa thải anh."
Khóe miệng Bạch Triết Hiên giật giật, nhắc nhở: "Tùy ý đuổi việc nhân viên là hành động phạm pháp. Hơn nữa, anh vừa mới lên chức chủ tịch, lại xuống tay ngay với nguyên chủ tịch kiêm tổng giám độc tập đoàn, chẳng lẽ không sợ mọi người không phục sao?"
Lăng Diệp nói không nhanh không chậm: "Thứ nhất, anh nhìn người không chính xác, không hiểu rõ con người, chuyện Bạch Triết Nhã tạm thời tôi không nhắc đến, chỉ nói đến chuyện Vương Thạch, hành vi hối lộ quan chức Chính phủ của hắn đã làm cho hình tượng của tập đoàn xuống dốc không phanh; Thứ hai, anh không đủ năng lực, mấy ngày hôm nay, những phương tiện truyền thông đều đồng loạt đưa tin vận động, đòi phạt tập đoàn, tin tức tích cực hầu như không có. Nhờ hồng phúc của anh, lợi nhuận năm nay của tập đoàn sẽ được lập nên một mức thấp nhất trong lịch sử."
"Anh đã không phục quyết định của tôi, vậy thì giơ tay biểu quyết đi." Anh lơ đễnh nói.
Nam thư ký lập tức lên tiếng: "Ai đồng ý đuổi việc tổng giám đốc Bạch Triết Hiên mời giơ tay."
Lời của hắn vừa dứt, ngay lập tức có hơn nửa số người giơ tay tỏ vẻ đồng ý.
Bây giờ Bạch Triết Hiên mới biết, những người này đều có năng lực điều chỉnh tay lái theo phong trào, hắn nhếch miệng giễu cợt, nói với Lăng Diệp: "Đúng là thủ đoạn."
Lăng Diệp lên tiếng không chút khách khí: "Cám ơn."
Bạch Triết Hiên dựa vào trên ghế sofa, hỏi: "Tôi đây thân là cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn, hẳn là có quyền lợi được biết tổng giám đốc mới là ai chứ?"
"Chủ tịch, năng lực lãnh đạo của ngài mạnh như vậy, đã dẫn dắt tập đoàn Lăng Thị lên một vị trí cao xưa nay chưa từng có. Chúng tôi đều tin rằng, để ngài kiêm nhiệm luôn vị trí tổng giám đốc là vô cùng thích hợp. Tập đoàn AY nhất định sẽ trở thành tập đoàn Lăng thị thứ hai." Một thành viên trong ban quản trị nói.
Nhiều người nghe xong, cũng nhao nhao gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Giọng Bạch Triết Hiên âm u: "Cho dù năng lực của anh ta có mạnh hơn nữa, cũng không thể đồng thời kiêm nhiệm làm tổng giác đốc của hai tập đoàn to lớn được! Các ông cho rằng anh ta có ba đầu sáu tay sao?"
Đôi môi mỏng của Lăng Diệp khẽ cong, chậm rãi nói: "Cám ơn các vị đổng sự đã tin tưởng vào năng lực làm việc của tôi, nhưng mà đổng sự Bạch nói không sai, cùng lúc đảm nhận chức vụ tổng giám đốc của hai tập đoàn lớn đúng là không phù hợp lắm. Nhưng mà, xin các vị cứ yên tâm, người đảm nhận chức vụ tổng giám đốc mới, có năng lực lãnh đạo cũng không hề thua kém tôi. Cậu ấy đã từng thay tôi, đại diện cho tập đoàn Lăng Thị trong ba tháng, chưa từng phạm phải bất kỳ sai lầm nào."
Anh vừa nói dứt lời, cửa chính của phòng họp đã bị mở ra, một người đàn ông có vẻ ngoài anh tuấn, vóc dáng cao lớn đi vào.
"Chào các vị đổng sự, tôi là Mạc Vũ, người chuẩn bị đảm nhận chức vị tổng giám đốc tập đoàn AY." Người đàn ông đi tới bên cạnh Lăng Diệp, dùng đôi mắt đào hoa, ướt át quét xuống mọi người một vòng, khóe môi nâng lên, nói.
|
Chương 93: Âm Mưu Của Người Kia "Ông nhường công ty lại cho cháu, cháu báo đáp ông như vậy sao?!" Trong thư phòng, một ông lão với vẻ mặt giận giữ, đang ngồi trên chiếc ghế dựa xoay trước bàn làm việc, nhìn Bạch Triết Hiên quỳ gối ở phía bên kia bàn làm việc, vô cùng tức giận nói.
"Cháu xin lỗi, là cháu năng lực chưa đủ, đã khiến ông phải hổ thẹn." Bạch Triết Hiên nói có chút hổ thẹn.
Mặt ông lão đã sung huyết thành màu gan heo, ông ta tiện tay cầm một quyển sách, dùng sức đánh về phía Bạch Triết Hiên, quát: "Lúc trước là ai mỗi ngày đều hứa hẹn, là sẽ xưng bá giới thương nghiệp? Cháu ‘xin lỗi’ thì có ích gì? Có thể đem Bạch Thị quay trở lại sao?!"
Bạch Triết Hiên không né tránh, để mặc cho quyển sách nện trên người mình.
"Một người, hai người các cháu đều muốn làm cho ông tức chết đúng không! Bạch Triết Nhã không biết nhục nhã, còn cháu lại trực tiếp đem công ty của gia tộc chúng ta chuyển giao cho bên ngoài!" Lửa giận trong ánh mắt của ông lão bốc cháy hừng hực, hận không thể thiêu Bạch Thiết Hiên chết cháy, để đỡ phải nhìn chướng mắt.
"Ông nội, cháu sẽ làm cho Bạch Thị chiến thắng quay trở lại." Bạch Triết Hiên nói tuyên thệ.
"Ha ha, Bạch Thị? Bạch Thị đâu còn nữa? Ngược lại, AY lại có đó!" Ông lão nói giễu cợt.
Bạch Triết Hiên ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định: "Trong lòng cháu, nó chính là Tập đoàn Bạch Thị, nhất định cháu sẽ giành lại được nó!"
"Oh? Có chí khí, cháu đã nghĩ ra cách rồi sao?" Dường như cơn giận của ông lão đã tiêu tán đi một chút, hỏi.
Bạch Triết Hiên im lặng một hồi, đáp: "Tạm thời thì chưa."
Đám người trong tập đoàn đó đều là gió chiều nào theo chiều đó, trông chờ vào việc bọn họ đứng về phía mình là rất khó. Hơn nữa, với thủ đoạn của Lăng Diệp, nhất định sẽ làm ra cuộc cải tổ lớn cho Bạch Thị, sẽ xóa sạch những người có thể trở thành tay sai của mình.
Ông lão nặng nề hừ một tiếng, mắng: "Ông biết ngay mà, cháu trừ kêu ca ra, còn có thể làm được gì?!"
Ông ta hít sâu một hơi, đè cơn lửa giận trong lòng xuống, từ từ nói: "Nếu có sự trợ giúp của Đan Thị, khả năng cháu quay lại Bạch Thị sẽ lớn hơn rất nhiều."
Ngay lập tức Bạch Triết Hiên đã đoán ra ý của người kia, bây giờ muốn cự tuyệt nhưng lại sợ chọc giận người kia lần nữa, hắn không thể làm gì hơn đành sử dụng chiến thuật vòng vèo: "Hiện giờ cháu chỉ là một người không có quyền lực, Bác Đan sẽ gả Dany cho cháu sao?"
"Đương nhiên sẽ không." Ông lão nói không chút do dự.
Trong mắt Bạch Triết Hiên thoáng qua tia nghi ngờ, chậm rãi hỏi: "Vậy ý của ông nội là?"
"Cháu ở rể Đan gia." Ông lão nói giọng kiên định.
"! Ông nội, cháu không nghe lầm đó chứ?!" Trong mắt Bạch Triết Hiên đầy khiếp sợ, không dám tin hỏi.
"Không nghe lầm. Ông biết rõ cháu không thích Dany, mà ông cũng không định để cho cháu cả đời ở Đan gia." Cặp mắt ông lão sáng đến kinh người, giọng nói ông ta có chút nham hiểm.
Chân mày Bạch Triết Hiên cau lại không lộ dấu vết, bán tín bán nghi hỏi: "Ông nội, ông định cho cháu ở rể Đan gia, sau đó sẽ cướp tập đoàn Đan Thị?"
Ông lão ngoắc ngoắc khóe môi, nói: "Xem ra cháu còn chưa ngu đến mức không có thuốc chữa."
Ông ta dừng một lúc, tiếp tục nói: "Sau khi có được Đan thị, cháu có thể ly hôn với Dany, rồi cưới cô gái mình thích, dĩ nhiên, cháu cũng có thể chọn việc tiếp tục ở cùng với Dany."
Bạch Triết Hiên tỏ vẻ không tán đồng: "Ông nội, nếu như cháu ở rể Đan gia, lại biến Đan Thị thành của mình, thậm chí sau khi có được Đan Thị lại ly hôn Dany, người ngoài sẽ nhìn cháu như thế nào? Truyền thông sẽ viết cho cháu chết!"
Ông lão hừ nhẹ một tiếng, hỏi ngược lại: "Tại sao cháu lại muốn cho người khác biết nội tình? Trong đầu cháu có não để làm gì?"
Mày Bạch Triết Hiên nhíu lại thành chữ "Sông", chậm rãi nói: "Thứ lỗi cho cháu không thể làm như vậy. Cháu sẽ dùng năng lực của chính mình, quanh minh chính đại lấy lại Bạch Thị, mà không phải dựa vào thủ đoạn xấu xa, hèn hạ như vậy."
"Vậy cháu nói cho ông biết, cháu muốn làm thế nào để lấy lại Bạch Thị? Nói về tiền, cháu không đủ nhiều bằng Lăng Diệp; nói về quyền thế, cháu không đủ to bằng Lăng Diệp; nói về bản lĩnh, cháu không đủ tài trí bằng Lăng Diệp. Cháu nói thật xem, cháu làm gì để lấy lại Bạch Thị đây? Cháu muốn mở công ty mới, hắn sẽ chèn ép cho cháu không còn chỗ sinh tồn; cháu muốn vào Bạch Thị làm từ vị trí thấp mà lên, hắn sẽ vĩnh viễn để cho cháu chỉ làm ở vị trí thấp." Ông lão nói châm biếm.
Ông ta thấy vẻ mặt Bạch Triết Hiên có chút giãn ra, liền tiếp tục nói: "Hiện tại Lăng Diệp ở nước Mĩ, thậm chí là trên thế giới đều có thể một tay che trời, cháu lấy gì để so với hắn? Nếu như cháu có Đan Thị, vậy thì không giống rồi, dù nói thế nào Đan Thị cũng là top mười các tập đoàn trên thế giới. Khi đó, có lẽ cháu còn có tư cách cùng hắn ta giao chiến."
Bạch Triết Hiên im lặng không nói gì.
Ông lão lại nói: "Dany đã từng một lòng một dạ yêu cháu, chỉ cần cháu đối với nó tốt hơn một chút, chắc chắn nó sẽ lại yêu cháu thôi. Hơn nữa, bản thân Dany cũng hội tụ đủ các điều kiện, khuôn mặt thanh tú, dáng người đẹp, có tri thức hiểu lễ nghĩa, so với người khác không biết gấp bao nhiêu lần."
Ánh mắt Bạch Triết Hiên phức tạp, chậm rãi nói: "Ông nội, xin cho cháu suy nghĩ một ngày."
Ông lão phất phất tay, nói: "Được, lui ra đi."
Bạch Triết Hiên đứng dậy, bước chầm chậm ra khỏi thư phòng.
Bạch Lê cầm điện thoại di động để bên cạnh lên, tìm một số, ấn gọi.
"Ông bạn già, đã lâu không gặp."
Bạch Lê cười cười, đáp: "Đúng vậy nha, kể từ sau khi tôi nhường vị trí lại cho Triết Hiên, chúng ta chưa gặp nhau."
"Chuyện Bạch Thị đổi chủ, tôi cũng đã nghe con tôi nói qua. Aizz. . . . . ."
Bạch Lê lập tức nói: "Tôi nhớ trong tay ông còn nắm giữ 9% cổ phần Bạch Thị. Không biết ông có thể nể mặt bán lại nó cho tôi được không? Giá gấp đôi."
"Aizz, mấy năm qua, số cổ phần trong tay tôi đã giảm xuống còn 6% thôi. Nếu ông gọi cho tôi sớm hơn hai tiếng, tôi nhất định sẽ bán nó lại cho ông. Đừng nói là gấp đôi giá tiền, cho dù là giá thị trường tôi cũng bán cho ông, hai chúng ta là ai chứ."
|
Bạch Lê chau mày, hỏi "Ý ông là gì?"
"Hai giờ trước, tổng giám đốc Lăng đã ra giá gấp ba giá thời điểm hiện tại mua hết 6% số cổ phần trong tay tôi rồi. Ông bạn già, xin lỗi nha. . . . . ."
Đáy mắt Bạch Lê một mảng lạnh lẽo, Lăng Diệp được lắm!
Ông ta thản nhiên nói: "Ha ha, không sao cả, vậy sau này sẽ liên lạc."
"Được, hi vọng chúng ta còn có thể gặp lại."
Sau khi cúp máy, Bạch Lê lại gọi tới một số khác.
"Bác Bạch, đã lâu rồi không gặp, gần đây bác có khỏe không?"
Bạch Lê cười nói: "Bác khỏe lắm, chỉ là có chút chuyện bận lòng."
"Sao vậy ạ? Là vì chuyện Bạch Thị đổi chuyển ư?"
Bạch Lê thở dài một cái, chậm rãi nói: "Đúng vậy, Bạch Thị chính là tâm huyết cả đời của bác."
Ông ta ngừng một chút, hỏi: "Tiểu Kỳ à, bác nhớ trong tay cháu có 8% cổ phần Bạch Thị, không biết cháu có thể bán nó cho bác được không, giá tiền không thành vấn đề."
"Bác Bạch, năm đó nếu không phải là bác cất nhắc, chỉ bảo cháu, bây giờ cháu cũng không thể được như thế này. Bác đối với cháu có ân trọng như núi, cháu vốn không nên để cho bác thất vọng. Nhưng cách đây không lâu, tổng giám đốc Lăng đã ra giá gấp ba, mua hết sổ cổ phần cháu đang nắm giữ rồi. Bác Bạch, cháu xin lỗi. . . . . ."
Bạch Lê cắn nát răng ngà, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, nói: "Lăng Diệp đúng là phô trương nha. Không có việc gì nữa, vậy sau này liên lạc."
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Lê lại lần lượt gọi cho những người có mối giao tình với mình không ít, nhưng đều lấy được câu trả lời, số cổ phần đã bị mua rồi.
Bạch Lê dựa lưng vào ghế, nhếch miệng chua sót, ông và Lăng Sanh đấu đá nhau cả đời không phân thắng bại, Lăng Diệp vừa ra tay đã cướp được luôn Bạch Thị, hơn nữa còn vững vàng khống chế trong tay. Hiện tại Lăng Diệp đã nắm giữ hơn 55% số cổ phần, cơ hội hạ bệ hắn gần như bằng không.
"Tổng giám đốc Bạch, không đúng nha, phải là Bạch tiên sinh, không ngờ anh chỉ có chút năng lực như vậy thôi, chỉ trong vòng vài ngày đã đem tập đoàn của mình giao cho người khác."
Bạch Triết Hiên mệt mỏi nằm ở trên giường, giễu cợt: "Anh lại giậu đổ bìm leo?"
"Không, tôi tới là để giúp anh."
Chân mày Bạch Triết Hiên khẽ động, hỏi: "Oh? Lúc đầu anh không giúp tôi, bây giờ tôi chỉ có tiền anh lại quay lại muốn giúp tôi."
"Bạch tiên sinh đừng nói khó nghe như vậy chứ, mấy ngày vừa qua tôi cũng bận tối mày tối mặt, người Lăng Diệp đối phó cũng không chỉ một mình anh."
Bạch Triết Hiên nói tiếp: "Anh định giúp tôi như thế nào?"
"Không lâu sau đây, anh sẽ nhận được một chai đồ, anh chỉ cần đổ thứ không màu không mùi đó vào trong ly rượu của Lăng Diệp, để cho hắn uống xong, hắn sẽ chết. Đến lúc đó, muốn lấy lại Bạch Thị không phải là chuyện dễ dàng sao?"
"Anh muốn tôi giết người?" Bạch Triết Hiên khiếp sợ hỏi.
"Đừng nói khó nghe như vậy, chỉ là cho thêm ít gia vị vào trong rượu của hắn mà thôi. Sẽ không có ai nghi ngờ anh đâu, mọi người sẽ cho là hắn bị chết do nhồi máu cơ tim."
Bạch Triết Hiên cau mày, cự tuyệt: "Loại chuyện như vậy, anh tự mình đi mà làm, tôi không tham gia."
"Tôi cũng muốn tự mình đi làm, nhưng cho dù là tôi hay người của tôi cũng đều không thể tới gần hắn được. Nhưng anh thì không giống vậy, hắn nhất định sẽ không nghi ngờ anh sẽ ra tay với hắn."
Bạch Triết Hiên nghiêm nghị cự tuyệt: "Không cần nói nữa, tôi sẽ không làm loại chuyện như vậy."
"Loại thuốc này là thứ nước người của tôi mới nghiên cứu gần đây nhất, coi như người ta có cầm thứ hắn uống còn thừa lại đi kiểm tra cũng không thể kiểm tra ra điều gì, cho nên anh tuyệt đối an toàn."
Mày Bạch Triết Hiên nhíu lại có thể kẹp chết một con kiến, lại cự tuyệt một lần nữa: "Thứ cho không thể nghe theo."
"Bạch tiên sinh, anh không phải vội vàng bày tỏ thái độ, anh có tám ngày suy nghĩ. Ngày Lăng Diệp kết hôn sẽ là ngày anh có cơ hội ra tay nhất, mất đi cơ hội này sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu."
Bạch Triết Hiên sững sờ một lúc, đúng vậy, thiếu chút nữa hắn đã quên mất, không lâu sau bọn họ sẽ kết hôn. . . . . .
"Chờ tin tốt của anh."
"Tút tút tút" âm thanh từ trong điện thoại truyền đến, Bạch Triết Hiên buông điện thoại xuống, nằm ở trên giường, thất thần nhìn lên trần nhà.
"Cốc cốc", một hồi tiếng gõ của truyền đến, kéo lý trí Bạch Triết Hiên quay trở lại, hắn hỏi: "Chuyện gì?"
"Thiếu gia, ngoài cửa có một người chỉ đích danh muốn ngài tự mình ra nhận đồ." Một giọng nữ cung kính vang lên.
Bạch Triết Hiên do dự nhiều lần, vẫn rời giường, từ từ đi ra ngoài cửa.
Đi qua vườn hoa, tới ngoài cửa lớn, hắn nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục với diện mạo xấu xí.
Người đàn ông mặc âu phục nhìn thấy người tới, đưa thứ ở trên tay phải tới trước mặt hắn, dùng giọng lạnh lẽo nói: "Bạch tiên sinh, đây là đương gia đưa cho ngài."
Bạch Triết Hiên giơ tay đón nhận chiếc hộp được đóng gọi rực rỡ, đẹp đẽ, hỏi: "Đương gia các anh là ai?"
"Cái này ngài không cần biết." Người đàn ông mặc âu phục hoàn thành nhiệm vụ, xoay người ngồi an vị vào chỗ tay lái, điều khiển xe rời đi.
|
Chương 94: Tặng Phụ Nữ "Bang chủ, tôi đã thu hút thành công sự chú ý của Nhan Hạo."
Lăng Diệp mặc bộ quần áo ở nhà màu xám ngồi bên giường, một tay cầm điện thoại di động, một tay vuốt vuốt mái tóc ngắn mềm mại của Úc Hàn Yên đang đặt trên đùi mình, nói vào điện thoại: "Tốt lắm, nhớ đấy, muốn suôn sẻ thì phải lợi dụng ánh mắt của cô."
"Dạ, Bang chủ."
Trong con mắt hẹp dài của Lăng Diệp thoáng qua một tia máu, hỏi: "Đối với cô, Nhan Hạo là người như thế nào?"
"Kẻ thù không đội trời chung!"
"Nếu như cô không cẩn thận thích hắn thì sao?" Trong giọng nói của Lăng Diệp mang theo tính nguy hiểm khiến người nghe rợn cả tóc gáy.
Đầu điện thoại bên kia im lặng một lúc, giống như đã hạ quyết tâm nói: "Nếu tôi không cẩn thận thích hắn, tôi sẽ giết hắn, sau đó chính mình cũng đi sang thế giới bên kia cùng hắn."
"Rất tốt, cô làm rõ mục đích mình đến bên cạnh hắn để làm gì là được." Lăng Diệp ngoắc ngoắc khóe môi, nói.
"Thuộc hạ hiểu!"
Úc Hàn Yên thấy anh đặt điện thoại di động xuống, liền hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Đôi môi mỏng của Lăng Diệp khẽ cong, dùng giọng từ tính nói: "Tặng cho Nhan Hạo một món quà lớn."
"Là phụ nữ? Ánh mắt của cô ta có gì đặc biệt sao?" Úc Hàn Yên nhíu mày, tò mò hỏi.
Lăng Diệp dùng tay phải gẩy gẩy tóc mái của cô, nói từng vấn đề một: “Phụ nữ Nhan Hạo thích đều có chung một đặc điểm, đó chính là đôi mắt to sáng như vì sao, ngây thơ, ấm áp. Đôi mắt của em rất phù hợp với tiêu chuẩn của hắn, hơn nữa còn là cực phẩm trong cực phẩm, cho nên hắn mới mãi khăng khăng là em như vậy."
"Bảy năm trước, có một cô gái phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của Nhan Hạo xuất hiện trong bang, anh liền cho người điều tra bối cảnh của cô ta, kết quả phát hiện, cả nhà cô ta là do Nhan Hạo diệt, mà thời gian đó cô ta đang ở trong một bộ lạc nguyên thủy ở Châu Phi để khảo sát nên đã tránh được kiếp nạn. Cô ta nói, cô ta sống là để giết Nhan Hạo, bắt đầu từ lúc đó, anh liền cử người huấn luyện đặc biệt cho cô ta."
Đến đây, Úc Hàn Yên không thể không ban tặng cho Nhan Hạo ba chữ —— nghiện yêu mắt, nhớ lại lúc Nhan Hạo dùng ánh mắt như rắn độc khóa chặt hai mắt mình, một hồi ớn lạnh ùa đến khiến cô buồn nôn.
Cô chậm rãi hỏi: "Anh cảm thấy xác suất thành công của cô ta là bao nhiêu?"
Lăng Diệp im lặng một hồi, trầm giọng nói: "Điều này rất khó nói, nếu trong ngày hôn lễ của chúng mình, cô ta có thể bám trụ được Nhan Hạo, thì anh sẽ rất thỏa mãn."
"Cốc cốc cốc." Tiếng gõ cửa vừa dứt, một giọng đàn ông trung tuổi vang lên: "Room¬ Ser¬vice."
Đôi môi cô gái cong lên một cái, sau khi đi đến cửa, giống như không hề phòng bị mà mở luôn cửa ra.
Người bên ngoài đẩy hết chiếc cửa đang mở một nửa ra, tiếp đó dịch người sang bên cạnh hai bước, dọn ra một lối đi.
Giữa vòng vây của bốn người, Nhan Hạo từ từ đi tới trước mặt cô gái, hắn cúi đầu nhìn chòng chọc đối phương một lúc, miệng nhếch lên, kéo cô ta đi vào phòng, nhân tiện dùng chân đóng cửa lại.
Cô gái tỏ ra là người phụ nữ bình thường nên đầy hoang mang cùng lo sợ, ra sức muốn thoát khỏi bàn tay to lớn đang giữ chặt cánh tay mình, đồng thời sợ hãi hỏi: "Anh là ai? Muốn làm gì?"
Nhan Hạo tiến lên một bước, giam cầm cô ta ở phía sau cửa, dùng tay phải nắm cằm của cô ta, khiến cho cô ta ngẩng đầu lên nhìn mình, nói với giọng tà mị: "Tần Yến?"
Hai mắt cô gái mở to, trong đó chứa đựng đầy sự kinh ngạc: "Làm sao anh biết tên tôi?"
"25 tuổi, tiến sĩ sinh vật học Đại học A?" Nhan Hạo tiếp tục hỏi tựa như không phải là hỏi.
"Anh là ai? Tại sao lại biết được thông tin của tôi?" Tần Yến quên mất cả giãy giụa, khiếp sợ hỏi.
Khóe miệng Nhan Hạo cong lên hơi lớn, dùng giọng khêu gợi cảm thán: "Bé cưng, đôi mắt của em thật đẹp."
Tần Yến nhăn mày, lạnh lùng nói: "Tôi chẳng quen biết gì anh, mời đi ra ngoài!"
"Không sao, bây giờ biết là được rồi. Nhớ đấy, tên tôi là Nhan Hạo, là người đàn ông duy nhất của em." Tay trái Nhan Hạo không an phận, vuốt ve sau lưng đối phương.
Tần Yến tức giận một trận, giơ chân lên định đạp hắn, lại phát hiện ra hai chân mình đã bị giữ chặt. Mắt cô ta sáng ngời như có ngọn lửa đang bốc lên: "Anh rất đẹp trai không sai, nhưng tôi không phải là kẻ háo sắc. Lần đầu tiên gặp mặt anh đã đối với tôi như vậy, tôi thật sự thích không nổi."
Nhan Hạo say đắm nhìn vào mắt cô ta, lại cảm thán một lần nữa: "Thật đẹp!"
Hắn nhếch miệng đểu cáng, thấp giọng nỉ non: "Tốt nhất là em đừng thích tôi, như vậy hứng thú của tôi đối với em có thể sẽ lâu hơn một chút."
Nhan Hạo đột nhiên xoay người, lôi cô ta đi về phía phòng tắm.
Tần Yến dốc hết sức nhưng cũng không có cách nào chống lại được sức lực của hắn, cô ta quát lên: "Anh làm gì hả! Muốn tắm thì tự anh đi mà tắm, tôi tắm rồi!"
Nhan Hạo lôi cô ta đến phía dưới vòi hoa sen, mở nước, trong nhất thời dòng nước ấm áp chảy không ngừng xuống dưới.
Hắn dùng lực cởi chiếc váy ngủ trên người Tần Yến ra, đồng thời nói: "Tôi không nhìn thấy."
"A!" Tần Yến vội vàng xoay người lại, đưa lưng về phía Nhan Hạo, hai tay ôm ngực, hai chân kẹp sít sao.
Dường như Nhan Hạo rất hưởng thụ tiếng thét chói tai cùng sợ hãi của đối phương, hắn thong thả cởi quần áo của mình ra, cặp mắt tà mị không chút kiêng kỵ nhìn lên nhìn xuống trên cơ thể đối phương.
Một lúc sau, Tần Yến bất ngờ xoay người, chạy về phía cửa phòng tắm.
Nhan Hạo đưa một tay ra, trực tiếp kéo người kia đến trước mặt mình, dùng đôi mắt đã nhuốm màu tình dục, liếc nhìn cơ thể đối phương, nói: "Ông trời biết tôi sắp sửa ăn bữa tiệc lớn, cho nên trước đó liền tặng cho tôi một bàn món ăn khai vị sao?"
"Mặc dù, bất luận là ở phương diện nào em cũng đều đứng sau cô ấy một bậc, nhưng nếu làm món ăn khai vị mà nói, cũng không tệ lắm."
|