Bà Xã, Anh Vô Cùng Cưng Chiều Em
|
|
Chương 40: Tán Tỉnh Trong Phòng Bệnh
Nghĩ thông suốt Âu Dương Thụy ngồi trên giường cười với Hạ Tịch Nguyệt:
“Nhưng anh chỉ muốn cưng chiều em thì phải làm sao?”
Hạ Tịch Nguyệt nâng đôi mắt hồng hồng nói với Âu Dương Thụy:
“Âu Dương Thụy, anh có ý gì?”
“Ý của anh là không chỉ hiện tại cưng chiều em, về sau cũng cưng chiều em, anh muốn hung hăng cưng chiều em, chìu em đến vô pháp vô thiên. Bởi vì anh yêu em.”
Âu Dương Thụy vừa lau nước mắt Hạ Tịch Nguyệt vừa nói rất thâm tình.
“Anh gạt em, anh mới vừa rồi còn nói vì em là vợ anh, anh là vì trách nhiệm mới tốt với em.”
Hạ Tịch Nguyệt quệt mồm tức giận nói.
“Nha đầu ngốc, bởi vì Hạ Tịch Nguyệt em là vợ anh, anh mới tốt với em, không phải vì vợ mà chính là vì Hạ Tịch Nguyệt em, em không thể nghĩ à, nếu không thương em anh kết hôn với em làm gì? Nếu như không thương em ở hôn lễ lại trưng bày loài hoa em thích nhất sao? Nếu không thương em anh sẽ mời bạn tốt nhất của em và dì Lý đến ư? Nếu anh không thương em, làm sao mỗi lần đi ra ngoài ăn cơm đều gọi món em thích ăn nhất. Nha đầu ngốc làm sao em không nghĩ đến vì anh yêu em hả?”
Tay Âu Dương Thụy vân vê mũi của Hạ Tịch Nguyệt dịu dàng nói. Hạ Tịch Nguyệt gạt tay Âu Dương Thụy ra, nhìn anh nghiêm túc hỏi:
“Từ lúc nào anh bắt đầu yêu em?”
“Lần đầu tiên nhìn thấy em, em té xỉu trước mặt anh, giống như một con búp bê dễ vỡ, làm cho người ta sinh ra một loại ý muốn bảo vệ mãnh liệt, từ đó trở đi anh chỉ nghĩ anh yêu em thôi.”
Âu Dương Thụy nhẹ nhàng nói.
“Sau khi đi làm, còn bữa tiệc kia có những lời đồn đều là do anh cố ý sắp đặt sao?”
Âu Dương Thụy cười gật đầu một cái, sau đó nói:
“Bảo bối nhà chúng ta thật thông minh, không sai những thứ kia là do anh cố ý sắp đặt, mục đích là để em kí khế ước, để cho em trở thành vợ của anh.”
"Âu Dương Thụy, anh cũng quá phúc hắc đi, em thật đúng là tiểu bạch thỏ mới tin anh là Gay, mới sập bẫy của anh.”
Hạ Tịch Nguyệt tức giận vì biết mình bị lừa, nói xong dùng tay gõ vào đầu của mình. Thật ra cô cũng không phải tức giận vì Âu Dương Thụy lừa cô, mà giận chính mình sao lại đần như vậy, cứ hướng vào cái bẫy người ta đặt sẵn mà nhảy vào. Âu Dương Thụy cầm tay Hạ Tịch Nguyệt lên, nở nụ cười nói:
“Đừng gõ, đầu này của anh đấy, gõ hư em chịu trách nhiệm. Không phải em ngốc mà do chồng em quá thông minh. Không phải chút thủ đoạn không phúc hắc vậy để vợ mình bị người khác lừa chạy thì làm thế nào? Đến lúc đó anh tìm anh để khóc, cho nên anh ra tay trước để chiếm ưu thế, hậu hạ thủ tao ương.”
Hạ Tịch Nguyệt nghe lời nói hài hước của anh, cô bật cười.
“Em nào có sức quyến rũ như anh nói, chỉ có một mình anh ngốc mới xem em là miếng mồi ngon, xem em là bảo bối.”
Âu Dương Thụy biết cô đang nghĩ gì, anh ôm cô vào lòng, cằm chống đỡ trên đầu cô, dịu dàng nói:
“Nha đầu ngốc, đó là do bọn họ không có mắt, một ngày nào đó bọn họ sẽ hối hận, hối hận vì bọn họ nhặt cỏ làm bảo bối, mà để bảo bối chân chính mất đi. Mà anh so với họ may mắn hơn nhặt được bảo bối, đến lúc đó, họ hâm mộ anh còn không kịp nữa!”
Hạ Tịch Nguyệt được anh an ủi, cô ngẩng đầu lên nói với Âu Dương Thụy:
“Cảm ơn anh.”
“Cứ như vậy cảm ơn là không đủ.”
Lời nói xấu xa của Âu Dương Thụy, nói xong liền cúi đầu hướng về phía đôi môi hôn xuống. Dùng đầu lưỡi của mình quyến rũ cái lưỡi thơm tho của Hạ Tịch Nguyệt. Hạ Tịch Nguyệt tránh né nụ hôn của Âu Dương Thụy, vất vả mới có chút khe hở, thở hổn hển nói:
“Không được, em còn đang bị cảm.”
Âu Dương Thụy cười nói:
“Anh không sợ, thân thể của anh rất tốt.”
Biết Hạ Tịch Nguyệt lo lắng cho anh, Âu Dương Thụy vui mừng còn không được. Anh tiếp tục hôn môi cô. Hạ Tịch Nguyệt lại tránh né:
"Không được."
Hạ Tịch Nguyệt kiên quyết không cho Âu Dương Thụy hôn, Âu Dương Thụy kiên trì muốn hôn cô. Hai người cứ bát nháo, một muốn hôn, một không cho hôn, chơi không biết chán. Trong phòng bệnh lại có người đi vào nhưng hai người không hay biết.
"Khụ khụ khụ, xin lỗi đã quấy rầy hai vị rồi."
Tư Đồ Triệt biết Hạ Tịch Nguyệt đã tỉnh lại rồi nên muốn tới kiểm tra một chút, không ngờ lại thấy hình ảnh như thế. Nhìn hai người anh anh em em không phát hiện anh ở đây, bất đắc dĩ đành phải lên tiếng nhắc nhở hai người còn có người thứ ba đang tồn tại.
Nghe tiếng ho, Âu Dương Thụy quay đầu nhìn thấy Tư Đồ Triệt, mặt liền tối lại, hết sức không vui vì Tư Đồ Triệt quấy rầy anh và bảo bối đang thân mật. Nhìn thấy mặt Âu Dương Thụy đen lại, Tư Đồ Triệt liền giải thích:
“Cậu đừng nóng giận, mình tới để kiểm tra thân thể chị dâu, biết chị dâu đã tỉnh mình liền lập tức tới.”
Tư Đồ Triệt thật sợ Âu Dương Thụy, nếu hiện tại không giải thích rõ ngày sau không rõ lúc nào cậu ta lại trả thù anh nữa. Anh thật sự sợ trình độ phúc hắc của người này.
Mà Hạ Tịch Nguyệt nghe được tiếng ho, ngẩng đầu lên thấy Tư Đồ Triệt, sau đó lại nghe anh gọi cô là chị dâu, càng thêm xấu hổ, lập tức nằm xuống vùi cả người vào chăn. Mắc cỡ chết rồi!
Âu Dương Thụy nghe lời giải thích của Tư Đồ Triệt thì không tức giận nữa, quay sang nhìn Hạ Tịch Nguyệt, thấy cô đem thân mình giấu trong chăn bộ dạng rất đáng yêu. Âu Dương Thụy nhẹ nhàng vén chăn lên, nói:
“Đừng vùi mình vào trong chăn kín, bên trong không khí không có, bưng bít hư thì làm thế nào, mau ra đây cho anh!”
“Không ra, không ra. Mắc cỡ chết người rồi, em mới không cần ra ngoài!”
Hạ Tịch Nguyệt gắt gao giữ chặt chăn không chịu đi ra ngoài.
“Bảo bối, nghe lời anh mau ra đây, sao lại mất mặt được, cậu ta hâm mộ chúng ta còn không kịp đấy. Mau ra đây để cho Triệt kiểm tra cho em một chút.”
Âu Dương Thụy nói hết sức ôn nhu, Hạ Tịch Nguyệt đành phải chui ra khỏi chăn, mặt cô vẫn còn hồng hồng.
Tư Đồ Triệt thấy Âu Dương Thụy đối với Hạ Tịch Nguyệt dịu dàng như vậy không khỏi kinh ngạc. Người này cũng có lúc ôn nhu như thế!
Xem ra tình yêu thật có thể làm cho một người lạnh lùng trong chốc lát trở nên dịu dàng như vậy.
Chỉ là, ai nói anh hâm mộ…anh có biểu hiện đó sao? Đúng, anh thật hâm mộ, cũng muốn tìm người yêu. Trong đầu xuất hiện lên một khuôn mặt xán lạn. Lắc đầu, làm sao có thể là cô ấy? Đầu óc mình nhất định là không tỉnh táo.
Sau đó Tư Đồ Triệt tới kiểm tra thân thế cho Hạ Tịch Nguyệt. Tư Đồ Triệt kiểm tra xong, nói với Âu Dương Thụy:
“Đã không còn gì đáng ngại rồi, uống thuốc, nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày sau sẽ khỏi. Nếu muốn trở về, hiện tại cũng có thể được.”
Tư Đồ Triệt nói xong rồi đi ra ngoài. Nhưng anh thấy rõ ràng ánh mắt của Âu Dương Thụy có ý:
“Cậu không có chuyện gì nữa thì nhanh nhanh chút đi, đừng ở đây làm kì đà cản mũi.”
Sau khi Tư Đồ Triệt đi ra ngoài, Hạ Tịch Nguyệt vung quả đấm nhỏ của mình về phía lồng ngực Âu Dương Thụy, tức giận nói:
“Đều tại anh! Đều tại anh!”
Âu Dương Thụy nắm cái tay nhỏ bé của Hạ Tịch Nguyệt lên đặt trên môi hôn xuống một cái, cười nói:
“Được rồi, đều tại anh.”
Hạ Tịch Nguyệt rút tay của mình về, tức giận đến phồng má, không để ý đến Âu Dương Thụy nữa. Nhưng lát sau lại nghĩ đến cái gì dịu dàng nói với Âu Dương Thụy:
"Âu Dương Thụy , em có thể cầu xin anh một chuyện không?"
“Ừ em nói đi."
Âu Dương Thụy vuốt ve tay của Hạ Tịch Nguyệt.
“Anh có thể bỏ qua cho Mạc Kỳ Thiên không, dù sao hiện tại em cũng không có gì, anh hãy bỏ qua cho cô ấy có được không anh?”
Hạ Tịch Nguyệt nũng nịu với anh. Cô không muốn Âu Dương Thụy biết quan hệ của cô và Mạc Kỳ Thiên, không muốn anh lo cho mình. Âu Dương Thụy dĩ nhiên biết tại sao Hạ Tịch Nguyệt lại nói như vậy, nhìn Hạ Tịch Nguyệt không có ý định nói cho anh biết, Âu Dương Thụy không tức giận, ngọt ngào nói:
“Được, nhưng em phải đồng ý với anh về sau phải chăm sóc cho mình thật tốt, không cho phép để mình bị thương nữa. Nếu không anh sẽ không tha cho cô ấy.”
Hạ Tịch Nguyệt có chút bất mãn với lời của anh, trong lòng lại lầu bầu ‘ngã bệnh với bị thương đâu phải do mình quyết định, người này thật bá đạo’. Trên mặt thì lại nở nụ cười:
“Được, chỉ là anh không tò mò tại sao em lại bỏ qua cho Mạc Kỳ Thiên sao?”
Hạ Tịch Nguyệt tò mò. Phụ nữ luôn có tính tò mò hiếu kì như vậy, trong lòng không muốn nói cho người khác biết nhưng người khác không hỏi lại thì cảm thấy có chút không vui. Âu Dương Thụy biết Hạ Tịch Nguyệt đang nghĩ lung tung, vội vàng nói:
“Không muốn, bởi vì anh biết vợ anh là người hiền lành nhất trên đời, bụng tể tướng có thể chống thuyền.”
“Ha ha ha, miệng lưỡi của anh thật ngọt nha!”
|
Chương 41: Dì Lý Nói Chuyện
Sau đó Âu Dương Thụy liền mang Hạ Tịch Nguyệt về nhà. Hai người về đến nhà thì đã 12 giờ đêm. Bước vào nhà, Hạ Tịch Nguyệt mới nhớ tới dì Lý, cô lo lắng hỏi:
“Dì Lý đâu rồi, em không có đi đón dì ấy, không phải là lạc rồi chứ?”
“Em đừng gấp, gần tối dì Lý đã đến, bởi vì em nằm viện, em cũng không hi vọng người khác lo lắng nên anh không có nói cho dì ấy biết, chúng ta trở về muộn nên anh kêu dì ấy đừng chờ chúng ta.”
Âu Dương Thụy vuốt mái tóc của Hạ Tịch Nguyệt nói.
"Ah, vậy cảm ơn anh."
Hai người tắm xong lên giường nghỉ ngơi, Âu Dương Thụy ôm chầm hông của Hạ Tịch Nguyệt, Hạ Tịch Nguyệt cho rằng Âu Dương Thụy định làm gì đó, cô sợ lập tức lên tiếng nhắc nhở:
“Thân thể em chưa hồi phục, hiện tại không được.”
Hạ Tịch Nguyệt nói xong, liền nghe được từ trên đầu truyền tới một tràng cười sung sướng.
"Anh cười cái gì?"
Hạ Tịch Nguyệt đỏ mặt bĩu môi tức giận nói. Vừa nói vừa vung nắm đấm nhỏ nhắn của mình đánh Âu Dương Thụy . Âu Dương Thụy nhận lấy một quyền của Hạ Tịch Nguyệt cười nói đến:
"Ha ha ha ~. Bà xã, em nghĩ quá nhiều rồi, anh đương nhiên biết thân thể của em ra sao, chỉ đơn thuần muốn ôm em ngủ mà thôi.”
Nghe anh nói vậy, Hạ Tịch Nguyệt biết mình đã sai càng thêm mắc cỡ đỏ mặt, vùi mặt mình vào trong ngực của Âu Dương Thụy không chịu ngẩng đầu lên. Âu Dương Thụy nhẹ nhàng vuốt tóc của Hạ Tịch Nguyệt, chốc lát trong ngực truyền đến tiếng hít thở, có thể là do tác dụng của thuốc, Hạ Tịch Nguyệt nhanh ngủ thiếp đi. Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt, nhẹ giọng nói:
“Biết em là chuyện tốt đẹp nhất cuộc đời anh, cưới được em là chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời anh. Bà xã anh yêu em.”
Nói xong đặt một nụ hôn lên trán Hạ Tịch Nguyệt, sau đó tắt đèn ngủ, cả đêm ngủ an lành.
Sáng ngày thứ hai, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người nằm trên chiếc giường Simmons – Hạ Tịch Nguyệt. Cô vừa mở mắt ra đã nhìn thấy ánh mắt yêu nghiệt của Âu Dương Thụy đang nhìn mình.
"Chào buổi sáng."
Thấy Hạ Tịch Nguyệt tỉnh lại, Âu Dương Thụy cười nói đến.
"Chào buổi sáng."
Hạ Tịch Nguyệt mơ mơ màng màng nói, cô chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, nói xong một tiếng ‘chào buổi sáng’, Hạ Tịch Nguyệt lập tức giật bắn người dậy:
"Âu Dương Thụy làm sao anh ở trên giường của em."
Hạ Tịch Nguyệt hỏi.
“Bà xã, em có thể gọi là Thụy hoặc là ông xã, không cần phải gọi cả họ của anh, còn nữa bà xã à, đây là giường của chúng ta không phải giường của em, còn nữa ngày hôm qua em ngã bệnh em không nhớ sao?”
Âu Dương Thụy tuôn một tràng, Hạ Tịch Nguyệt nghe vậy mới hồi tưởng lại chuyện hôm qua. Đúng lúc tiếng gõ cửa vang lên, thím Trương ở bên ngoài cửa hỏi:
“Thiếu gia, bữa sáng đã chuẩn bị xong, để thiếu phu nhân đi xuống ăn hay bưng lên?”
"Bưng lên đi."
Âu Dương Thụy không muốn Hạ Tịch Nguyệt chạy tới chạy lui, thân thể còn chưa có hồi phục, không muốn để cô mệt nhọc.
"Không cần, em muốn đi xuống ăn, em đã không sao."
Lời nói của cô có chút bất mãn, cô không muốn để người giúp việc nghĩ cô kiểu cách.
“Không được, thân thể em chưa khỏe hẳn, phải nằm trên giường nghỉ ngơi, nhanh một chút đi rửa mặt đi.”
Âu Dương Thụy mềm mại nói với Hạ Tịch Nguyệt, Hạ Tịch Nguyệt tức giận Âu Dương Thụy bá đạo, cô ở trên giường bĩu môi, không chịu nghe lời của anh. Âu Dương Thụy thấy dáng vẻ đáng yêu của cô, nổi hứng trêu chọc:
“Thế nào, em muốn anh ôm em đi rửa mặt sao? Vợ à ám hiệu uyển chuyển như vậy, chồng nhất định không phụ sức mạng đâu!”
Nói xong giả vờ muốn ôm Hạ Tịch Nguyệt đi, Hạ Tịch Nguyệt thấy anh muốn ôm mình, cô sợ vội rời giường đi rửa mặt. Lúc đi ra nhìn thấy dì Lý đang chờ mình ăn sáng, cô nhanh chóng đi tới trước mặt dì Lý nhận lấy bữa ăn sáng đặt trên bàn, nói với bà:
“Dì Lý, tại sao dì cầm bữa sáng của cháu tới?”
“Dì muốn lên xem Nguyệt Nguyệt bệnh có nghiêm trọng không nên thuận tay muốn mang đồ ăn sáng lên luôn.”
“Về sau không cần làm chuyện như vậy, dì đã lớn tuổi rồi, chuyện này để người giúp việc họ làm.”
Hạ Tịch Nguyệt cố tỏ ý mình đang tức giận.
“Được được, về sau đều nghe Nguyệt Nguyệt, không làm nữa.”’
Biết cô cũng chỉ quan tâm mình, bà Lý không thể làm gì khác hơn là đồng ý với Hạ Tịch Nguyệt. Hạ Tịch Nguyệt kéo tay dì Lý đến ghế sofa phòng ngủ.
“Dì Lý, cháu có việc muốn hỏi dì?”
"Được, cháu hỏi đi.”
Hạ Tịch Nguyệt định mở miệng hỏi thì thấy cách đó không xa Âu Dương Thụy đang đứng, vì vậy cô nói:
“Âu Dương Thụy, anh đi ra ngoài một chút đi.”
Lời của Hạ Tịch Nguyệt nói tới, Âu Dương Thụy vẫn không nhúc nhích, chân mày nhảy lên, ý tứ rất rõ ràng: muốn anh đi ra ngoài, phải đồng ý với anh một điều kiện. Cô hiểu Âu Dương Thụy muốn gì, cô đứng dậy đi tới trước mặt của Âu Dương Thụy nhỏ giọng nói:
"Được rồi, anh nói đi."
Âu Dương Thụy xấu xa cúi đầu ở lỗ tai của Hạ Tịch Nguyệt thổi hơi, Âu Dương Thụy biết lỗ tai là điểm mẫn cảm của Hạ Tịch Nguyệt, cười nói:
“Mấy ngày nay phải ở nhà nằm trên giường dưỡng bệnh cho tốt, không được phép đi lung tung, tất cả phải nghe lời anh nói, nêu không anh không đi ra ngoài.”
“Cái gì? Được rồi, em biết rồi.”
Bị thổi hơi bên tai, mặt Hạ Tịch Nguyệt nhuộm một màu đỏ ửng, sau đó Âu Dương Thụy đi ra khỏi phòng ngủ.
Dì Lý nhìn thấy hai người thân mật, cảm giác được an ủi, ở trong lòng thầm nghĩ:
“Lão gia, phu nhân, hai người nhìn thấy không, tiểu thư hiện tại rất hạnh phúc, hai người có thể yên nghỉ rồi.”
Hạ Tịch Nguyệt đến bên cạnh dì Lý lấy tấm hình từ trong túi xách mà cảnh sát đưa cho cô, đưa cho dì Lý:
“Dì Lý, dì biết người phụ nữ trong hình này không?”
Dì Lý nhận lấy tấm hình, nhìn hồi lâu sau đó trả lời:
“Bị che kín quá, dì không nhận ra người này, dù là người quen biết, nhìn cũng không ra.”
Dì Lý không nhận ra người này, Hạ Tịch Nguyệt thất vọng, đây chính là bằng chứng duy nhất có thể tìm ra nguyên nhân cái chết của cha mẹ. Dù sao dì Lý bà ấy cũng nhiều tuổi, có thể có nhiều người bà ấy không nhớ rõ, Hạ Tịch Nguyệt không ép bà suy nghĩ kĩ thêm, cô không muốn miễn cưỡng ai.
Hạ Tịch Nguyệt nhớ ra điều gì đó lại hỏi dì Lý:
“Dì Lý, dì có biết người tên Vạn Tử Hồng không?”
“Hình như là bạn của lão gia lúc trước còn có một quãng thời gian ở nhà chúng ta.”
“Lúc nào? Tại sao con lại không biết?”
“20 năm trước rồi, không nhớ thời gian cụ thể, khi đó phu nhân còn chưa có lấy đâu có con, sau đó phu nhân đến, không biết người phụ nữ Vạn Tử Hồng này làm sai chuyện gì bị lão gia đuổi ra ngoài, thời gian bà ta ở cũng không lâu lắm nên dì không có thấy qua bà ta.”
Hạ Tịch Nguyệt khiếp sợ khi nghe lời nói của dì Lý, chẳng lẽ lời của Vạn Tử Hồng đều là thật, không thể nào, cô không tin cha mình là một người đàn ông phụ bạc, cha và mẹ yêu nhau như vậy sao có thể thích người phụ nữ ka. Dì Lý không nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt đang ngẩn người suy nghĩ, bà hỏi:
“Đúng rồi, Nguyệt Nguyệt, không có việc gì sao con lại hỏi Vạn Tử Hồng?”
Hạ Tịch Nguyệt cố tỏ ra trấn tĩnh nói:
“Không có gì, vài ngày trước có xem lại một số di vật của cha, thấy người phụ nữ này nên muốn hỏi một chút.”
“
"Nguyệt Nguyệt, dì nói với con về sau gặp người phụ nữ này thì tránh xa một chút, người phụ nữ này tâm bất chánh, chỉ thích ganh đua so sánh với cha con, có một ngày không biết xảy ra cãi vã gì với phu nhân, đẩy phu nhân té xuống lầu khiến phu nhân sảy thai, cho nên lão gia đuổi bà ta ra ngoài.”
“Cái gì, cho nên cha mẹ con mới trễ như vậy mà sinh hạ con ra?”
Hạ Tịch Nguyệt kinh ngạc.
“Đúng vậy, từ đó về sau thân thể phu nhân không tốt lắm, điều trị thời gian dài mới hoàn toàn phục hồi.”
Dì Lý định không nói những chuyện này cho Hạ Tịch Nguyệt nhưng sợ Hạ Tịch Nguyệt gặp phải Vạn Tử Hồng thì làm thế nào nên bà mới nói ra.
Hạ Tịch Nguyệt vuốt đầu mình, chuyện thật không giống Vạn Tử Hồng đã nói, cái gì mà buông tay, bà ta là loại người đó làm sao có thể, hơn nữa Mạc Kỳ Thiên có phải chị mình không, còn cần phải điều tra.
“Dì Lý, dì có biết lúc Vạn Tử Hồng rời đi có mang thai không?”
Hạ Tịch Nguyệt vội vàng hỏi.
"Cái này dì không biết."
Trầm mặc một hồi, Hạ Tịch Nguyệt mệt mỏi nói.
“Vậy thôi, dì Lý, con hơi mệt, muốn nghỉ ngơi.”
“Vậy dì đi ra ngoài trước, con có bệnh thì nên nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì nhớ gọi dì.”
Dì Lý nhìn bộ dạng mệt mỏi của Hạ Tịch Nguyệt, dặn dò một tiếng rồi đứng đậy đi ra ngoài.
|
Chương 42: Dưỡng Bệnh
Âu Dương Thụy từ phòng ngủ ra ngoài liền đi tới thư phòng, anh mở máy tính lên, nghe báo cáo của thủ hạ.
“Môn chủ, chúng tôi tra được Vạn Tử Hồng xác thực có ở Anh, nhưng bà ta ngồi tù ở Trung Quốc 7 năm, 5 năm trước ra tù trở lại Anh tìm Mạc Kỳ Thiên, tội danh ngồi tù là bắt cóc, cụ thể bắt ai thì chưa tra được, bởi vì thẩm phán xét xử vụ này 2 năm trước đã chết vì bệnh ung thư. Chuyện 14 năm trước, cho nên đã có nhiều người về hưu, chúng tôi cần thêm thời gian để tra ra những người này.”
“Ừ, ta biết rồi, mau sớm điều tra rõ đi.”
Sau khi ra lệnh liền tắt máy, anh ngồi ở trên ghế thầm nghĩ: bắt cóc, đã từng ngồi tù, những thứ này chắc có liên quan đến Hạ Nam Tùng.
Những ngón tay gõ nhẹ lên bàn, lát sau anh đứng dậy đi về phòng, anh nghĩ có lẽ hai người kia đã nói xong rồi.
Dì Lý đã đi ra ngoài nhưng Hạ Tịch Nguyệt vẫn còn ngồi ở trên ghế sofa suy nghĩ, nhìn tấm hình trong tay, Hạ Tịch Nguyệt không biết sao lại có cảm giác quen thuộc, giống như nhiều năm trước đã gặp qua.
"Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, con ngoan ngoãn nghe lời a dì, chờ ba con cầm tiền dì sẽ cho con về nhà.”
Chỉ thấy người phụ nữ trung niên đó đầu đội mũ, đeo mắt kính và đeo khẩu trang, giọng nói dụ dỗ. Hạ Tịch Nguyệt nhếch nhác tay ôm đầu gối ngồi co rúc trong góc, ánh mắt sợ hãi. Sau đó cảnh sát tới, người phụ nữ kia biết cảnh sát đến liền đánh Hạ Tịch Nguyệt, cho đến khi cô máu me đầy người bất tỉnh mới thôi.
"A. . . . . . ."
Hạ Tịch Nguyệt từ trên ghế salon tỉnh lại, thì ra là nằm mơ, nhưng tại sao lại chân thật như vậy, sờ mặt mình còn nước mắt. Âu Dương Thụy vừa vào cửa đã nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt nằm co rúc trên ghế sofa, anh nhanh chóng đi tới ôm Hạ Tịch Nguyệt, vừa lau nước mắt vừa đau lòng nói:
“Sao vậy em, gặp ác mộng hả?”
Nghe được giọng nói mềm mại của Âu Dương Thụy, nước mắt Hạ Tịch Nguyệt chảy ra nhiều thêm, ngẩng đầu nhìn Âu Dương Thụy:
“Âu Dương Thụy, em sợ.”
Giấc mộng kia chân thật làm sao, giống như chính cô đã trải qua. Nói xong cô vùi đầu vào trong ngực Âu Dương Thụy. Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt giống như một con nai nhỏ bị thương, thấp thỏm lo âu, anh an ủi:
“Không có việc gì nữa, không sao, không phải anh ở cạnh em sao, về sau anh sẽ bảo vệ em thật tốt, được không em?”
"Ừm."
Hạ Tịch Nguyệt nghe lời gật đầu.
“Anh mới bảo thím Trương nấu cho em chút cháo, em ăn ít như vậy, dậy ăn thêm cháo sau đó lên giường nghỉ ngơi thật tốt, có được không em?”
Hạ Tịch Nguyệt không đáp lời anh mà chỉ gật đầu, Âu Dương Thụy dỗ cho Hạ Tịch Nguyệt ngủ sau đó gọi điện thoại cho Đông Phong:
“Đông Phong, tra cho ta những chuyện trước kia đã xảy ra với thiếu phu nhân, tra rõ từng chuyện cho ta, càng nhanh càng tốt.”
Hạ Tịch Nguyệt nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, dì Lý tới ngày thứ hai đã đi, nghe nói tiểu Bảo bị bệnh phải trở về chăm sóc. Dì LÝ vốn không yên lòng Hạ Tịch Nguyệt muốn ở lại chăm sóc cô nhưng Hạ Tịch Nguyệt nói cô đã có Âu Dương Thụy chăm sóc rồi, đối với sự kiên trì của Hạ Tịch Nguyệt dì Lý đành phải đi về trước.
Dì Lý đi, Hạ Tịch Nguyệt không kiếm được người nói chuyện cùng, thật sự là buồn bực không chịu được, bởi vì hai ngày nay cô đều ở trên giường. Trừ đi đến phòng vệ sinh có thể xuống giường những lúc khác Âu Dương Thụy đều không cho cô xuống giường. Ngay cả đi vệ sinh Âu Dương Thụy cũng muốn ôm cô đi, Hạ Tịch Nguyệt kiên trì không chịu nên Âu Dương Thụy mới thả cô tự đi. Thấy Âu Dương Thụy đi tới, Hạ Tịch Nguyệt không nhịn được nói:
"A, buồn chết, anh để em đi ra ngoài đi dạo đi.”
“Không được, thân thể em chưa hoàn toàn khỏe, phải nằm trên giường nghỉ ngơi.”
Âu Dương Thụy kiên quyết cự tuyệt.
“Cái gì, em chỉ bị cảm, không phải tàn tật, toàn thân cũng không tê liệt, đời sống thực vật, tại sao phải bắt em cả ngày nằm trên giường nghỉ ngơi?”
“Em quên em đã hứa với anh cái gì rồi à, nói sẽ ở trên giường nghỉ ngơi không đi lung tung, tất cả đều nghe lời anh mà.”
“Nhưng thân thể em đã tốt hơn, anh để em ra ngoài chút đi, có được không anh?”
Hạ Tịch Nguyệt lại làm nũng với Âu Dương Thụy.
"Thật đã khỏe rồi sao ?"
Lời nói đầy ám muội của Âu Dương Thụy. Nghe được lời của Âu Dương Thụy có chút nhún nhường Hạ Tịch Nguyệt lập tức gật đầu nói:
"Ừm, ừm. . . . . . ."
“Chúng mình làm chút vận động chứ? Ở trên giường vận động cũng như vận động ở bên ngoài, anh có thể kiểm tra thân thể của em có hoàn toàn hồi phục chưa?”
Toàn lời nói phúc hắc của Âu Dương Thụy rót vào tai Hạ Tịch Nguyệt. Mấy ngày nay người của Hạ Tịch Nguyệt không khỏe, khổ cho Âu Dương Thụy anh vừa mới nếm ngọt thì đã bị cấm dục. Ngày ngày ôm cơ thể mềm mại, ăn không được, mỗi tối đều phải tắm nước lạnh, cũng may anh khỏe mạnh không đã bệnh rồi.
Hạ Tịch Nguyệt nghe Âu Dương Thụy nói xong, lập tức dùng chăn bọc kín người mình lại, sợ hãi nói:
“Ai da, cảm giác đầu đột nhiên đau quá, em nghĩ người em chưa khỏe hẳn, em không ra ngoài nữa, em ngủ một giấc đây.”
"Ha ha ha ~."
Thấy cô đáng yêu như thế Âu Dương Thụy không kiềm được mà cười ra tiếng. Nghe tiếng cười của Âu Dương Thụy Hạ Tịch Nguyệt mở mắt ra, nhìn chằm chằm Âu Dương Thụy:
“Anh đùa bỡn em?”
“A, anh thương vợ anh không hết, làm sao lại trêu chọc vợ anh được, thân thể em phải khỏe hẳn thì anh kiểm nghiệm bằng cách hôn.”
Âu Dương Thụy cười nói đến.
"Không cần, em mới không cần đấy."
Hạ Tịch Nguyệt ngượng ngùng nhưng sau đó lại nghĩ đến cái gì.
“Này, Âu Dương Thụy, cái người này, tại sao mấy ngày nay không đi làm? Công ty phá sản rồi sao?”
Hạ Tịch Nguyệt nghĩ nếu Âu Dương Thụy đi làm thì cô sẽ được tự do, Âu Dương Thụy sao có thể không biết cô đang nghĩ gì, cố tình không trả lời cô.
“Anh cho phép em gọi cả tên họ của chồng sao, gọi Thụy hoặc ông xã.”
“Em thích gọi anh là Âu Dương Thụy, anh đừng lảng sang chuyện khác, anh vẫn chưa trả lời em tại sao mấy ngày nay không đi làm, chẳng lẽ công ty phá sản rồi à?”
Âu Dương Thụy đưa tay vân vê cái mũi nhỏ của Hạ Tịch Nguyệt.
“Cái đầu nhỏ này suốt ngày nghĩ cái gì đâu không, nếu công ty phá sản anh lấy cái gì nuôi em, mấy ngày nay em ngã bệnh em nói xem anh có tâm tư đi làm sao, công ty thiếu anh một hai ngày không đến mức đóng cửa, anh bỏ nhiều tiền như vậy để thuê nhân viên, không phải để cho họ ăn cơm trắng, có biết cái gì gọi là ông chủ không hả?”
"Không biết."
“Ông chủ chính là phụ trách chỉ huy, nhân viên phụ trách làm việc, chỉ huy chỉ cần gọi điện thoại là được rồi ,hiểu chưa?”
Âu Dương Thụy cười nói.
“Em nghĩ anh lấy em làm cái cớ thì có, nhất định là lười biếng mới lấy em ra làm bia.”
Hạ Tịch Nguyệt bất mãn nói.
"Ai ha, cái người không có lương tâm này, anh ở nhà với em mà em lại nghĩ như thế sao?”
“Không cần, không muốn, anh ở nhà cái gì cũng không cho em làm chán chết.”
Hạ Tịch Nguyệt bĩu môi.
"Nguyệt Nguyệt, mình tới tới thăm cậu."
|
Chương 43: Vân Nặc Tới Chơi
Hạ Tịch Nguyệt đang tức giận hờn dỗi với Âu Dương Thụy thì nghe thấy tiếng kêu quen thuộc, ngẩng đầu lên nhìn thấy Vân Nặc, cô vui vẻ hỏi:
“Vân Nặc, sao cậu lại tới đây?”
“Chồng cậu nói cậu bị bệnh, sợ cậu ở nhà buồn bực cho nên gọi mình đến chơi với cậu.”
Vân Nặc đáp. Nghe lời nói của Vân Nặc, Hạ Tịch Nguyệt nhìn qua Âu Dương Thụy, không nghĩ anh lại tỉ mỉ như vậy, còn tìm người bồi cô nói chuyện phiếm nữa. Âu Dương Thụy dĩ nhiên biết mấy ngày nay Hạ Tịch Nguyệt ở nhà buồn cho nên mới tìm Vân Nặc tới. Thấy Hạ Tịch Nguyệt đang nhìn mình, Âu Dương Thụy cố ra vẻ tức giận nói:
“Lần này không giận nữa chứ?”
"Không tức giận, không tức giận, Thụy Thụy nhà chúng ta là người tốt nhất trên thế giới."
"Còn Thụy Thụy nữa, Hạ Tịch Nguyệt, lời cậu toàn dấm thôi.”
Vân Nặc nhạo báng.
"Cái gì nha, cái này được gọi là tình cảm, cho cậu ganh tị."
Hạ Tịch Nguyệt vui vẻ như vậy, Âu Dương Thụy cũng cười: “Hai người nói chuyện đi, anh qua thư phòng xử lí chuyện công ty một chút.”
"Được, đi đi, đi đi."
Hạ Tịch Nguyệt khoát tay ý bảo Âu Dương Thụy nhanh đi ra ngoài. Âu Dương Thụy nhìn cô như thế không nói gì, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ. Chỉ còn 2 cô gái nhỏ ở lại. Vân Nặc lập tức hỏi:
“Chồng cậu có đối tốt với cậu không?”
“Tốt cái gì mà tốt, ngày ngày coi mình giống như heo, trừ ăn ra là ngủ.”
Hạ Tịch Nguyệt bĩu môi nói, Vân Nặc nghe vậy lập tức lấy tay cốc vào đầu cô một cái, nói: “Cậu nha, sống trong phúc mà không biết hưởng.”
“Ai da, đừng cốc đầu, tớ ngốc ngếch là cậu chịu trách nhiệm đó.”
Hạ Tịch Nguyệt vừa nói vừa né tay của Vân Nặc.
“Không có gì, mình thấy bộ dạng của chồng cậu, cậu là sẽ bị anh ấy nhìn thấy hết.”
Vân Nặc xấu xa nói.
“Vân --- Nặc.”
Nghe được lời của Vân Nặc nói, Hạ Tịch Nguyệt tức giận hô to.
“Nha đầu chết tiệt kia, nghe thấy rồi, lỗ tai của mình sắp bị cậu làm điếc rồi.”
Vân Nặc vừa xoa xoa lỗ tai vừa nói với Hạ Tịch Nguyệt.
“Hừ, à đúng rồi, Nặc, lần trước đi hưởng tuần trăng mật, mình có mang về rất nhiều vỏ sò xinh đẹp nhưng chưa kịp đưa cho cậu.”
Hạ Tịch Nguyệt nói xong đi xuống giường hướng tới phía bàn trang điểm, mở ngăn kéo bên trong ra lấy vỏ sò bỏ vào tay Vân Nặc. Vân Nặc mở cái hộp ra thấy vỏ sò bên trong, cô vui vẻ nói:
“Thật là đẹp, coi như nha đầu cậu có chút lương tâm, đi hưởng tuần trăng mật không có quên mình… mình quả nhiên không nhìn lầm cậu…cậu không có trọng sắc khinh bạn.”
“Tất nhiên, không nhìn thử bản tiểu thư là ai sao?”
Giọng nói đầy kiêu ngạo của Hạ Tịch Nguyệt. Vân Nặc nhìn cô vui vẻ như vậy lại nghĩ đến chuyện của mình, trên mặt xuất hiện vẻ bi thương. Hạ Tịch Nguyệt thấy Vân Nặc không vui, liền hỏi:
“Vân Nặc, cậu làm sao vậy, có chuyện gì không vui sao?”
"Nguyệt Nguyệt, mình muốn kết hôn, hai tháng sau."
Vân Nặc ngẩng đầu lên nói với Hạ Tịch Nguyệt.
“Cái gì, với ai?”
Hạ Tịch Nguyệt kinh ngạc hỏi.
“Là Đông Phương Húc, là hôn nhân thương nghiệp.”
“Tại sao, nhà của hai người còn cần kết hôn thương nghiệp sao?”
Hạ Tịch Nguyệt lo lắng nói.
"Nguyệt Nguyệt, mình cũng không muốn lừa cậu, công ty nhà mình có vấn đề, vốn quay vòng không có, cần sự đầu tư của tập đoàn Đông Phương.”
“Vậy anh trai Vân Cẩn của cậu đâu, anh ấy sẽ không đồng ý chuyện này đâu, anh ấy yêu thương cậu như vậy mà.”
“Anh mình cũng bất đắc dĩ thôi, nhưng mình không thể trơ mắt nhìn cơ nghiệp của gia tộc đóng cửa, trước kia bọn họ đều thương mình như vậy cho nên mình muốn làm chút chuyện cho gia đình, bỏ chút sức lực ra vì gia tộc.”
Vân Nặc khóc thầm trong lòng.
“Vậy cũng không thể dùng hạnh phúc cả đời của mình ra làm thế, mình kêu Thụy cho cậu mượn được không, công ty anh ấy lớn như thế nhất định có tiền.”
Hạ Tịch Nguyệt nhớ đến lại đi tìm Âu Dương Thụy.
"Không nên như vậy, Nguyệt Nguyệt, có lẽ đây là một khởi đầu tốt."
Vân Nặc cười nói, dù là hào môn thì bọn họ cũng bất đắc dĩ, Hạ Tịch Nguyệt thấy Vân Nặc kiên trì không để cho cô giúp một tay, lập tức tiến tới ôm Vân Nặc, đau lòng nói:
“Có chuyện gì nhất định phải nói cho mình biết nhé.’
“Ừ nhất định. Cậu mãi mãi là bạn tốt nhất của tớ, vô luận có chuyện gì xảy ra đi nữa.”
Vân Nặc cũng ôm lấy Hạ Tịch Nguyệt. Hai người cùng nhau rơi nước mắt.
“Khi cậu kết hôn nhớ mời mình làm phù đâu, chúng ta đã hứa rồi.”
Hạ Tịch Nguyệt vừa lau nước mắt vừa cười nói với Vân Nặc.
“Cậu, cái đồ ngốc này, cậu đã kết hôn rồi, phụ nữ lập gia đình không thể làm phù dâu.”
Vân Nặc cười đáp.
“Cái gì….sớm biết vậy mình sẽ không kết hôn sớm, đời mình còn chưa có làm phù dâu, về sau không được nữa, thật đáng tiếc.”
Hạ Tịch Nguyệt bĩu môi nói đến.
“Ha ha ha, Hạ Tịch Nguyệt sao cậu lại ngây thơ vậy, thật không biết Âu Dương Thụy nhà cậu sao lại coi trọng cậu chứ?”
Vân Nặc nhìn bộ dáng khả ái của Hạ Tịch Nguyệt, cười rộ lên.
“Cái gì nha, bản tiểu thư chính là có sức quyến rũ hơn người đó.”
“Thôi đi, chỉ có cậu sức quyến rũ lớn à, không nhìn thử đi sân bay kìa.”
Vân Nặc trêu ghẹo Hạ Tịch Nguyệt.
“Cái gì mà sân bay, của bản tiểu thư cũng có thể coi là 36D, ánh mắt của cậu làm sao vậy không tin hai ta so thử.”
Nói xong, Hạ Tịch Nguyệt liền đưa tay sờ ngực Vân Nặc. Vân Nặc liền tránh né tay của Hạ Tịch Nguyệt vừa hô:
“Hạ Tịch Nguyệt, cái đồ đại sắc nữ!”
Hai người đùa giỡn ở trên giường, cho đến khi mệt thở hổn hển mới dừng lại.
“Về sau nế Đông Phương Húc dám khi dễ cậu, cậu nói cho mình biết, mình gọi Âu Dương Thụy đánh anh ta.”
Hạ Tịch Nguyệt hung hăng nói với Vân Nặc.
“Biết rồi, biết Âu Dương Thụy nhà cậu lợi hại nhất, mọi người đều sợ anh ta, về sau nếu có chuyện gì mình sẽ khóc lóc kể lể với cậu, sau đó để cậu thay mình đi báo thù, được chưa?”
“Được, vậy phù dâu cậu sẽ tìm ai?”
Hạ Tịch Nguyệt quay đầu hỏi.
"Tìm Tô Huyên Huyên đi, nha đầu kia thật đáng yêu."
Vân Nặc nhìn Hạ Tịch Nguyệt trả lời.
“Ừ mình cũng cảm thấy nha đầu kia rất được, phải là cô ấy rồi.”
“Ai, hình như là mình kết hôn, cậu có cần phải tích cực vậy không, giống như là cậu kết hôn vậy.”
“Không phải, khi mình kết hôn chẳng có làm gì cả, chỉ mặc áo cưới thôi, cho nên khi cậu kết hôn mình muốn tìm chút cảm giác bận rộn mà thôi.”
Hạ Tịch Nguyệt cười cười.
“Cậu nha đang có bệnh, làm thiếu phu nhân thì không chịu làm, cả ngày không tìm việc gì làm đi, cậu là mệnh tiểu thư, thượng đế à, cậu thật bật rộn như vậy ư, tự nhiên đi chiếu cố mình, chớ đem tất cả chuyện tốt cho Hạ Tịch Nguyệt ngốc cậu.”
Vân Nặc nói có chút sầu não.
“Cái nha đầu chết tiệt kia, cậu nói ai là ngu ngốc, cậu mới ngu ngốc.”
Hạ Tịch Nguyệt liền cù Vân Nặc.
“A a, đừng cù mình Nguyệt Nguyệt, nhột quá, hahaha.”
"Hừ, xem cậu sau này vẫn còn dám nói mình là ngu ngốc nữa không."
Vân Nặc nhìn Hạ Tịch Nguyệt, thừa dịp cô không để ý liền dùng tay của mình cù Hạ Tịch Nguyệt, hai cô gái nhỏ cứ như vậy là bát nháo ở trên giường.
|
Chương 44: Gặp Lại Mạc Kỳ Thiên
Hạ Tịch Nguyệt ở nhà nghỉ ngơi đến ngày thứ ba, sáng sớm liền bị một hồi chuông đánh thức. Chỉ nghe thấy Âu Dương Thụy nhận điện thoại, nhỏ giọng nói:
"Chuyện gì?"
Vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài cửa, không muốn đánh thức Hạ Tịch Nguyệt. Đi ra tới ngoài cửa Âu Dương Thụy dùng âm thanh thâm trầm nói:
"Nói đi, chuyện gì?”
Âu Dương Thụy đã giao cho Lãnh Hiên mọi việc, nếu không phải chuyện gì quan trọng thì không nên quấy rầy anh. Anh muốn ở nhà hảo hảo bồi bên Hạ Tịch Nguyệt. Thấy điện thoại của Lãnh Hiên gọi tới, Âu Dương Thụy biết nhất định công ty đã xảy ra chuyện gì rồi.
“Tổng giám đốc, có chút vấn đề với công trình mới Phúc Giai Tân.”
Lãnh Hiên lo lắng nói.
"Ừ, tôi biết rồi, tôi lập tức đến công ty."
Âu Dương Thụy nhíu mày, sau đó cúp điện thoại trở lại phòng. Vừa vào phòng ngủ đã nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt nằm ở trên giường trừng to mắt nhìn anh. Âu Dương Thụy hỏi:
“Em tỉnh rồi à?”
Anh không muốn đánh thức cô nhưng xem ra vẫn không được.
"Ừ, là công ty đã xảy ra chuyện gì sao?"
Hạ Tịch Nguyệt lo lắng hỏi.
"Không có chuyện gì lớn, chẳng qua anh cần về công ty xử lý một chút."
"Ừ, vậy anh đi đi."
Trên mặt Hạ Tịch Nguyệt làm ra vẻ không nỡ để anh đi nhưng thật ra thì trong lòng đang sướng ngất trời, rốt cuộc có thể tự do. Ha ha ha. Âu Dương Thụy sao có thể không hiểu cô đang nghĩ gì, cô gái nhỏ này mấy ngày nay rất buồn bực rồi, đi ra ngoài thả lỏng một chút cũng tốt, nhưng anh vẫn dặn dò cô:
“Em ở nhà ngoan ngoãn đừng đi lung tung, nếu như bị anh phát hiện, anh phạt cho em ba ngày không rời khỏi giường được.”
“Được, được rồi, anh thật dài dòng.”
Hạ Tịch Nguyệt không nhịn được phải nói, trong lòng đang nghĩ thử đi đâu chơi. Bởi vì Hạ Tịch Nguyệt căn bản không biết ý trong lời nói của Âu Dương Thụy là ba ngày không xuống giường có ẩn ý bên trong.
Ý của Âu Dương Thụy là làm cho cô ba ngày không xuống giương được, Hạ Tịch Nguyệt lại hiểu là ở trên giường ba ngày, hiểu sai đã tạo thành bi kịch cho cô sau này.
Nhìn cô vui vẻ không giấu được kia, Âu Dương Thụy cũng không biết nói gì nữa, đứng dậy rửa mặt thay quần áo đi ra khỏi phòng. Đi xuống lâu, Âu Dương Thụy thấy thím Trương liền dặn dò:
“Thím Trương, tôi đến công ty có thể tới chiều sẽ trở lại, thím xem chừng thiếu phu nhân đừng để cho cô ấy đi lung tung.”
“Tôi biết rồi, thưa thiếu gia.”
Sau đó Âu Dương Thụy đi ra khởi động xe rời khỏi biệt thự.
Hạ Tịch Nguyệt nằm ở trên giường nghe được tiếng xe hơi rời đi, liền lập tức ngồi dậy, cô biết anh đã đi rồi, vui mừng chạy về phía phòng vệ sinh rửa mặt, trong lòng vui sướng:
“Tự do, ta tới đây.”
“Ban đầu là anh phải chia xa, chia xa liền chia xa, hiện tại muốn dùng chân tình, dụ dỗ em trở lại, tình yêu không phải anh muốn mua, muốn mua là có thể mua…”
‘Tình yêu đầu tiên’ là bài hát Hạ Tịch Nguyệt thích nhất nên đặt nó làm tiếng chuông điện thoại.
“Là ai gọi điện thoại cho mình sao?”
Hạ Tịch Nguyệt cầm điện thoại di động lên nhìn thấy trên màn hình không hiển thị tên người gọi đến, cô bắt máy nhẹ nhàng hỏi:
“Alo, xin hỏi ai vậy?’
Ở đầu dây bên kia một giọng nói dịu dàng của người phụ nữ truyền tới:
“Xin chào, cô là Hạ Tịch Nguyệt sao? Tôi là Mạc Kỳ Thiên, tôi muốn gặp cô một lát có được hay không?”
Vừa nghe là Mạc Kỳ Thiên thì sắc mặt của Hạ Tịch Nguyệt thoáng chốc thay đổi, sao cô ấy lại biết số điện thoại của cô. Hạ Tịch Nguyệt đang do dự không biết có nên không vì cô đã đồng ý với Âu Dương Thụy là sẽ ở nhà, cũng không biết cô ta tìm đến cô có chuyện gì. Hạ Tịch Nguyệt đang muốn cự tuyệt thì nghe thấy:
“Thật xin lỗi, tôi biết như thế này rất đường đột nhưng tôi thật muốn gặp cô một lần, tôi sẽ lập tức rời khỏi thành phố A về Anh, chỉ muốn trước khi đi gặp cô một chút, có được không?”
Mạc Kỳ Thiên thút thít nói, vì cô ta thấy Hạ Tịch Nguyệt đang do dự muốn từ chối nên mở miệng trước không cho cơ hội từ chối mình.
“Vậy cũng được, cô nói đi, gặp ở đâu?”
Hạ Tịch Nguyệt bất đắc dĩ đồng ý.
"Ở sảnh Irish Coffee."
Mạc Kỳ Thiên lại giả vờ đáng thương nói.
“Được, một canh giờ sau tôi sẽ đến.” Nói xong cũng cúp điện thoại.
"Cám ơn cô."
Vừa cúp điện thoại Mạc Kỳ Thiên nở một nụ cười châm chọc, biểu cảm liền thay đổi, mục đích muốn lừa Hạ Tịch Nguyệt ra ngoài, cô biết hôm nay Âu Dương Thụy đã đến công ty cho nên phải tìm Hạ Tịch Nguyệt.
"Ngu xuẩn thương hại, sẽ chỉ làm mình bị thương, để cho người khác có cơ hội."
Cô ta nhìn điện thoại lẩm bẩm, sau đó để điện thoại xuống đi đến nhà vệ sinh trang điểm lại. Mặc dù ở nhà hai ngày rồi nhưng mặt vẫn còn sưng cho nên cần phủ phấn thật dày mới che kín dấu đỏ. Nhìn những vết sưng trên mặt, Mạc Kỳ Thiên càng thêm hận Hạ Tịch Nguyệt.
“Hạ Tịch Nguyệt, tôi sẽ không bỏ qua cho cô, tôi cũng muốn cho cô thử cảm giác bị người ta hủy dung là như thế nào.”
Một nụ cười âm hiểm trên gương mặt của cô ta, ăn mặc trang điểm lộng lẫy xong sau đó bước ra ngoài.
Hạ Tịch Nguyệt rửa mặt thay quần áo tử tế sau đó xuống lầu, đi tới bàn ăn ngồi xuống, thím Trương đem bữa sáng đã chuẩn bị xong đặt trước mặt của Hạ Tịch Nguyệt, Hạ Tịch Nguyệt vừa ăn vừa nói với thím Trương:
“Thím Trương, tôi muốn đi ra ngoài một lát.”
“Cô muốn đi đâu? Nhất định phải đi sao, thiếu gia đã dặn cô phải ở nhà dưỡng bệnh cho tốt, không để cô đi ra ngoài.”
“Nhưng tôi đã đồng ý với Vân Nặc hôm nay giúp cô ấy đi thử áo cưới, không đi cô ấy sẽ giết tôi mất, thím Trương, thím để cho tôi đi đi, buổi trưa tôi sẽ trở lại.”
Hạ Tịch Nguyệt nũng nịu nói.
“Thiếu phu nhân đảm bảo trước giờ trưa sẽ về sao?”
Thím Trương không nỡ làm khó cô, không thể không đồng ý.
“Ừm…ừm…ừm”
Hạ Tịch Nguyệt gật đầu như bằm tỏi.
“Vậy tôi kêu tài xế đưa cô đi.”
“Không cần, tôi tự đi là được.”
Hạ Tịch Nguyệt lập tức cự tuyệt.
"Không được, để cho cô đi ra ngoài đã là trái ý thiếu gia rồi, nếu để cô tự đi nữa thiếu gia trở về sẽ tức giận.”
“Được rồi, tôi sẽ để tài xế đưa đi. Tôi đi đây.”
“Thiếu phu nhân cô hãy ăn xong bữa sáng đi đã.”
"Không cần, tôi ăn no rồi.”
Nói xong Hạ Tịch Nguyệt vui vẻ chạy ra ngoài, tài xế đưa cô đến sảnh Irish Coffee, vừa xuống xe, Hạ Tịch Nguyệt quay đầu nói với tài xế:
“Chú ở đây chờ tôi một chút, tôi sẽ mau chóng trở lại.”
“Vâng, thiếu phu nhân.”
Tài xế cung kính nói đến. Sau đó Hạ Tịch Nguyệt đi vào sảnh Irish Coffee, vừa vào trong Hạ Tịch Nguyệt đã thấy Mạc Kỳ Thiên trang điểm đậm ngồi bên cửa sổ. Hạ Tịch Nguyệt đi tới rồi ngồi xuống, hai người yên lặng ngồi uống cà phê. Mạc Kỳ Thiên đặt ly cà phê xuống, phá vỡ trầm mặc, nắm lấy tay của Hạ Tịch Nguyệt, nói đầy áy náy:
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không biết em là em gái của chị, nếu biết chị nhất định sẽ không làm chuyện hồ đồ như vậy, chị thật đáng chết.”
Mạc Kỳ Thiên vừa khóc vừa dùng tay đánh mình, Hạ Tịch Nguyệt thấy thế lập tức đưa tay giữ tay của cô ta lại:
“Cô đừng như vậy, tôi đã tha thứ cho cô ròi, bằng không sẽ không cầu xin Thụy tha thứ cho cô.”
|