Cô Vợ Trẻ Con Của Tổng Giám Đốc
|
|
Chương 55
Ads Oa Oa cố gắng kéo dài thời gian, có lẽ chờ một lúc, sẽ có người đến.
Cũng có thể. . . . . . hiện tại cô có thể gọi điện thoại cho Diễm.
"Bốp!"
Bỗng chốc, điện thoại bị một đôi ném đi, rơi trên mặt đất, vỡ tan tành.
"Con đàn bà chết tiệt, lại vẫn vọng tưởng gọi điện thoại cho Dập Diễm!" Ngay sau đó lại là một cái tát thật mạnh.
Lần này, Oa Oa sức lực làm ngã trên mặt đất, không cách nào đánh lại.
Cứ như vậy, liền cho Bắc Xuyên Hạ Tử cơ hội.
Thừa dịp Oa Oa chưa có kịp phản ứng, cô lấn người, ngồi ở trên bụng Oa Oa, mũi dao càng không ngừng cắt tới cắt lui trên mặt cô.
Lắc lư theo mũi dao, trong lòng Oa Oa run sợ, nếu không cẩn thận, một giây sau mũi dao sẽ đâm vào cô.
Sức lực cô vốn yếu hơn cô ấy, lại ở vào trong thế bị động, nếu phản kháng, tỉ lệ thành công mong manh lắm.
Nhưng một cảm giác mãnh mẽ của sự sống, trong bất kỳ trường hợp nào cô cũng không thể để tính mạng kết thúc!
Trong lúc giãy dụa, Bắc Xuyên Hạ Tử tóc tai bù xù, đôi mắt mở to, bộ dáng khủng bố.
"Con đàn bà chết tiệt, tao muốn giết mày. . . . . . Giết mày, ngoan ngoãn chịu chết đi!"
Cô ta điên cuồng kêu, tay cầm dao bỗng nhiên rơi xuống ——
"Không!"
Oa Oa kinh hãi mà kêu to, đầu né qua một bên, tránh thoát một nạn này.
Chỉ là, tránh thoát lần này, còn có tai họa tiếp theo đang chờ cô.
Đột nhiên, cô nhớ lại trước kia mẹ đã dạy cô, khi gặp người xấu có một ít biện pháp phòng bị. Đàn ông, phải dùng lực, đá ở chỗ ‘hiểm’của hắm, mặc dù sức lực không bằng đàn ông. Thực sự có thể chống chọi qua một lúc; phụ nữ, đó cũnng là nơi quan trọng nhất.
Vì vậy, Oa Oa thử nâng chân lên, hung hăng mà đá bộ vị quan trọng của cô ta.
"A! Đáng chết. . . . . ."
Bắc Xuyên Hạ Tử bị đau kêu lên, tàn ác mà chằm chằm vào cô, vẻ mặt tức giận.
Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Oa Oa thấy chỗ trống, dựa vào thân hình nhỏ bé của mình, nhanh nhẹn lật người, lăn đi.
Cô nhớ rõ, trong thư phòng ở tầng hai, Diễm muốn làm việc thuận tiện, có để một cái điện thoại.
Không kịp nghĩ nhiều, chạy thẳng lên tầng hai.
Dưới lầu, Bắc Xuyên Hạ Tử vẫn ôm lấy cái chỗ kia kêu đau không thôi.
Không còn kịp rồi!
Oa Oa biết rõ, hiện tại nhất định phải tìm được cái chìa khóa của thư phòng.
Cô tìm khắp tất cả các nơi, nhà vệ sinh, phòng ngủ, sân thượng, thậm chí là thảm cũng lật lên, cũng không có. Đầu đầy mồ hôi, không thể chậm trễ, nhưng mà cô không tìm thấy!
Mắt thấy Bắc Xuyên Hạ Tử sắp đến nơi, Oa Oa khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ cô phải ngoan ngoãn chấp nhận sao?
Không, vậy làm sao có thể!
Cô còn muốn cùng Diễm đi cử hành hôn lễ, cô còn muốn sinh ra vài em bé cho anh. . . . . .
Hiện tại cô sao có thể rời xa Diễm ? Làm sao có thể!
Không còn hi vọng.
Đang lúc ngây người , Bắc Xuyên Hạ Tử đi đến sau lưng Oa Oa.
"Con đàn bà chết tiệt, chịu chết đi ——"
Oa Oa quay đầu lại, bị động tác của cô ta làm kinh hãi thiếu chút nữa ngừng hô hấp ——
Con dao đang đặt trên cổ cô.
"Đừng nhúc nhích! Cử động nữa tao không dám cam đoan tao sẽ làm cái gì!" Bắc Xuyên Hạ Tử cảnh cáo nói.
Cô tuyệt vọng, chính là. . . . . .
Cô còn sống chưa đủ!
|
Chương 56
Ads Trong nháy mắt, Oa Oa cứng đờ, trái tim đập bất thường.
Diễm. . . . . . Mau tới. . . . . . Cứu em. . . . . .
Cô không tiếng động nói.
. . . . . . Cứu em. . . . . .
Âm thanh tcủa Oa Oa cũng không phát ra thanh âm nào.
Cô cố gắng tỉnh táo, không để ý đến dao nhọn bên cổ, bình tĩnh nhìn về phía Bắc Xuyên Hạ Tử, trong con ngươi đơn thuần như nước không có một tia sợ hãi.
Không biết làm sao, Bắc Xuyên Hạ Tử sợ hãi một đôi mắt không có tỳ vết như vậy!
Tay cầm chuôi dao hơi dùng lực, trong khoảnh khắc, giọt máu theo lưỡi dao từ từ chảy xuống.
Đau quá!
Đôi môi Oa Oa trắng bệch, căng thẳng, khiến cô quên mất phản ứng.
"Tao hỏi mày một lần nữa, mày có nhường cho tao hay không!"
Cô không nói mà chống đỡ.
"Không, mày là muốn đi tìm Dập Diễm, muốn tố cáo với anh ấy —— không thể, tao không cho phép mày làm như vậy!"
Bắc Xuyên Hạ Tử tay chân luống cuống, giữ Oa Oa đi đến trong góc.
". . . . . . Cô, thả tôi ra. . . . . ." Oa Oa yếu ớt nói.
Cô thật sự không có sức lực mà vùng ra.
"Nói chuyện! Mày nói chuyện——" Bắc Xuyên Hạ Tử lại lần nữa điên cuồng, tay cầm chuôi dao cắt lung tung, một dài hẹp hỗn loạn hiện ở trên cổ Oa Oa.
Cô sẽ đem người đàn ông của mình nhường cho người khác, cho nên, cô lắc đầu.
"Đồ khốn kiếp ——"
Bắc Xuyên Hạ Tử cao giọng hét lên, vung dao loạn xạ, mặc kệ chỗ nào, chỉ cần chạm đến, dao đã đâm từng nhát.
Không. . . . . .
Oa Oa thậm chí còn không có phát ra được một tiếng cầu cứu, vết dao trước mặt rơi xuống trên người của cô, ở khắp mọi nơi, rất khó coi, cũng may trên mặt cũng không có nhiều vết thương.
Đau quá. . . . . .
Cô đau đớn ho khan, không còn một chút sức lực đứng lên.
Nhưng Bắc Xuyên Hạ Tử không hả giận chút nào, bây giờ cô ta hoàn toàn điên rồi, yêu say đắm người đàn ông mười năm, chẳng bao lâu nữa, gả cho người khác, cô làm sao có thể nuốt trôi cơn tức này!
Trong sự điên cuồng, con dao đâm trúng bụng Oa Oa, nhuộm thành một màu đỏ.
Với người bị đâm trúng, đau đớn nhất không phải thương ở chỗ nào, mà là sau khi bị đâm, dao bị rút ra.
"A ——" cô kêu thê thảm.
Cô thở dốc, trước mắt của cô một mảnh trắng.
Sau đó cố gắng chống lại sự mệt mỏi, bò đến đầu cầu thang, nghĩ rằng lúc mở cửa ra sẽ có người.
Cô đau đớn bò .
Nhìn thấy Oa Oa toàn thân đẫm máu, Bắc Xuyên Hạ Tử phục hồi lại tinh thần, như biết mình rốt cuộc đã làm những gì. . . . . .
"Trời —— trời ạ ——"
Cô mím môi, mặt không thể tin.
"Mày muốn đi đâu? Không, không được, mau trở lại!"
Cô vội vàng ngăn Oa Oa , may mà lúc cô ấy đến gần đầu cầu thang thì ngăn được.
"Thả tôi ra. . . . . ."
"Không thể, không thể thả mày ra, mày sẽ đi tìm Dập Diễm, tao làm sao có thể cho mày đi tìm anh ấy. . . . . ." Bắc Xuyên Hạ Tử thì thào tự nói.
Run rẩy ôm lấy cô, trong lòng vô cùng bối rối.
Mặc cho sức lực cô thế nào đi nữa, nhưng trước sự sợ hãi, sức lực thật không bằng trước kia. Thật vất vả , cô lảo đảo đứng người lên, chuẩn bị rời đi, lại không nghĩ sẽ mất thăng bằng nên liền ngã xuống ——
|
Chương 57
Ads "A!"
Ôm một người rất bất tiện, bởi vậy, vì bảo vệ tính mạng, Bắc Xuyên Hạ Tử quăng Oa Oa đi.
"Không ——" giọng Oa Oa nho nhỏ, như không thể nghe thấy.
Huỵch ——
Thân thể nhỏ nhắn ngã xuống cầu thang, lưu lại từng vết máu. . . . . .
Toàn thân đau nhức mệt rã rời, đang ăn mòn cô.
Trước mắt tối lại, trắng một lúc, không phân biệt được bên nào là đông, bên nào là tây.
Bắc Xuyên Hạ Tử thân thể ổn định, quay đầu lại, nhìn thấy Oa Oa giống như con búp bê vỡ, toàn thân đẫm máu, kinh hãi không biết làm sao, vội vàng chạy ra ngoài.
Tuyệt đối không thể để cho Dập Diễm biết chuyện này là cô làm!
Tuyệt đối không thể!
"A ——" cô ôm đầu, chật vật nhảy lên đi ra ngoài.
"Đừng. . . . . ." Oa Oa giơ tay, như muốn bắt được cô ấy, nhưng mà phí công, không thể làm được!
Diễm. . . . . . Mau tới, mau tới cứu em. . . . . .
Môi mấp máy, cuối cùng nói không ra chữ .
Diễm. . . . . .
Diễm. . . . . .
Anh mau tới. . . . . .
Cô sắp chịu không nổi rồi, cũng không chịu nổi đau đớn đến thắt ruột thắt gan.
Cô rên rỉ, ho khan, ho rất dữ dội làm cô không thở đuợc, người cong thành hình con tôm.
Ra sức ho, ho ra rất nhiều máu. . . . . .
Cô rất đau đớn, thật là khó chịu!
Ai tới cứu cứu cô?
Diễm, anh đang ở đâu? Vì sao còn chưa đến?
Cô còn có rất nhiều việc chưa kịp làm, còn có rất nhiều, rất nhiều lời chưa kịp nói với Diễm, còn có rất nhiều, rất nhiều. . . . . .
Nhưng, khi nào "Rất nhiều" của cô mới có thể thực hiện?
Ho đến phổi đều muốn nổ tung, ho đến lúc không còn máu chảy ra, ho đến trước mắt của cô là một mảng mông lung.
Nhưng mà, cô gọi tên anh hàng trăm lần nhưng vẫn không xuất hiện.
Thật không cam lòng . . . . . .
Nếu như tới kịp, cô nhất định phải chính miệng nói với Diễm: cô yêu anh.
Nếu như tới kịp, kiếp sau cô muốn tiếp tục yêu anh.
Nếu như tới kịp, cô với Diễm sẽ sinh ra thật nhiều bé con, sau đó, nhìn bọn nó cùng nhau lớn lên, thành người.
Nếu như còn kịp. . . . . .
Không muốn nói nữa, không có thời gian suy nghĩ, trong nháy mắt bong tối bao trùm cô.
Từ đó, thế giới của cô chỉ còn lại có một màu tối đen. . . . . .
*
Cùng lúc đó, Ân Dập Diễm đột nhiên mở hai mắt ra, hô hấp có chút gấp gáp, trên trán trán đầy mồ hôi lạnh.
Anh ôm ngực, đã xảy ra chuyện gì sao?
Vì sao anh lại cảm thấy bất an như vậy?
Trong lòng đột nhiên đau xót, ánh mắt mê mang dần dần trở nên rõ ràng, anh từ trong mộng tỉnh lại.
Hóa ra anh vừa ngủ thiếp đi trong cuộc họp.
Hơi yên lòng một chút, nhưng mà . . . . . Trong mộng cô gọi anh, giọng nói này sao thê thảm vậy.
Bất chấp trong phòng họp có mười cán bộ cao cấp, anh áo khoác, mở cửa ra ngoài.
Hà thư kí biến sắc, gọi anh : "Tổng giám đốc, ngài muốn đi đâu?"
Ân Dập Diễm lạnh lùng nhìn anh ta một cái: "Tôi muốn đi đâu còn phải xin phép anh sao? Cuộc họp kết thúc."
Hà thư kí xấu hổ sờ mũi, quay đầu nói với các cán bộ: "Tổng giám đốc nói kết thúc cuộc họp."
Đi qua hành lang dài, đi thang máy dành riêng của Tổng giám đốc xuống đến lầu một, Ân Dập Diễm rốt cuộc không kìm nén được tâm tình bất an lạ thường, tự mình lái xe trở lại thành phố Z.
|
Chương 58
Ads Trên đường đi, tiếng kêu gọi của Oa Oa vẫn luôn ám ảnh anh, một tiếng lại một tiếng.
Anh lặng yên nói, Oa Oa, chờ anh. . . . . .
Lúc anh về nhà, không hề nghĩ tới, anh lại thấy cảnh tượng như vậy ——
Thân hình nhỏ nhắn nằm ở cầu thang, mái tóc dài rối tung, che khuất bả vai gầy yếu của cô. Cô nằm trong vũng máu, váy trên người toàn một màu đỏ của máu.
Cô yên lặng nằm ở đó, hô hấp không một chút phập phồng, giống như. . . . . .
Giống như chết rồi!
Ân Dập Diễm sợ đến mức mặt không còn chút máu, toàn thân run lên, tâm giống như là muốn đụng tới trong cổ họng, chân mềm nhũn không vững, mấy lần suýt nữa ngã xuống.
Oa Oa của anh . . . . . . Đó là Oa Oa của anh sao?
Làm sao có thể như vậy? !
Anh cẩn thận đi qua, không dám chạm vào, sợ làm đau cô cô, làm vết thương trở nên nặng hơn.
"Oa Oa. . . . . ."
Anh sợ hãi, lúc cô gặp nguy hiểm thì lại không có ở bên người cô!
Cũng tức giận, là ai, là ai mà gan lớn như vậy, làm hại bảo bối của anh!
Ngay cả anh cũng không nỡ đối xử với cô như vậy, luôn nâng niu như sợ vỡ, như ngậm trong miệng sợ tan .
Anh xiết chặt tay, không nói một câu.
Sau đó, anh cố đèn nén sự sợ hãi trong lòng, bây giờ phải tỉnh táo.
Anh lấy điện thoại ra."Ngạo, liên lạc với bệnh viện tốt nhất thành phố T, ngay lập tức!"
Nam Cung Ngạo hơi sững sờ, có lẽ làm bạn tốt với anh ta nhiều năm, tuy ngữ khí của anh ta rất tỉnh táo, nhưng, vẫn lộ ra sự lo lắng.
"Được." Anh nói.
Người gia tộc Nam Cung hiệu suất làm việc quả nhiên rất nhanh, không đến một phút, viện trưởng bệnh viện tốt nhất thành phố T đã điện thoại tới, sẽ tự mình phái xe đến đón, nằm ở việm tốt nhất.
Bắc Xuyên Hạ Tử điên rồi.
Khi anh đưa Oa Oa vào bệnh viện thì nhận được điện thoại của Nam Cung Ngạo, nói, một giờ trước Bắc Xuyên Hạ Tử tự thú.
Cô đã thừa nhận gây thương tích cho Oa Oa, nhưng. . . . . . Về nguyên nhân, cô không nói, nhưng mà không cần nói cũng biết!
Ngay vừa rồi, Nam Cung Ngạo lại gọi một lần nữa, Bắc Xuyên Hạ Tử thần chí bây giờ bất minh, thần kinh thác loạn, trạng thái này của cô, bên công an không cho ra tòa, bởi vậy, cũng chỉ có thể đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần.
Nhưng mà. . . . . .
Ân Dập Diễm hai tay nắm chặt, mím chặt môi, đôi mắt đen kịt càng sâu hơn.
Nuôi không dạy, làm cha kiểu gì đây! Đây là gia tộc Bắc Xuyên bọn họ gieo gió gặt bão, trừng phạt đúng tội, như vậy, đừng trách anh vô tình!
"Đinh ——"
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ trưởng khuôn mặt mỏi mệt đi ra.
Anh đi lên trước, hỏi: "Cô ấy thế nào?"
"Lúc đưa tới quá muộn, hơn nữa. . . . . ." Mặt ông lộ vẻ khó khăn, "Miệng vết thương. . . . . . Ừ, hơi nhiễm trùng. Sợ là không còn nhiều thời gian ."
"Đáng chết!" Anh quát lên, làm bác sĩ trưởng xuýt nữa xỉu ngay tại chỗ.
"Cái gì mà không còn nhiều thời gian !" Chỉ tay vào đám bác sĩ y tá, "Tôi nói cho các người biết, trong vòng hai ngày phải chữa cho cô ấy, nếu mà hai ngày sau cô ấy không tỉnh lại, tôi cho các người sống cũng không được, chết không xong —— sống không bằng chết! Tôi nói được làm được!"
Bác sĩ, y tá lạnh run, trong lòng mỗi người đều biết, là Tổng giám đốc, luôn nói được làm được, huống chi, một tay che trời như vậy, đứng đầu tập đoàn Ân thị!
|
Chương 59
Ads "Cộp cộp cộp ——"
Tiếng bước chân gấp gáp ngày càng đến gần.
Nam Cung Ngạo thở hồng hộc đến bên Ân Dập Diễm."Diễm, cô ấy. . . . . . thế nào?"
Ân Dập Diễm lạnh lùng nhìn anh ta một cái, không nói một từ. Lập tức, như con báo xông vào trong phòng giải phẫu.
Không bao lâu, bên trong truyền đến tiếng quát nóng nảy: "Cút! Tất cả đều cút cho tôi!"
Nam Cung Ngạo thở dài, cậu này, thật sự là tính tình không chịu nổi, lúc này, tỉnh táo chờ đợi có thể thành công a!
Anh đi vào, bên trong bừa bộn. Mà tên đầu sỏ kia, vẻ mặt đau thương, thì thào tự nói: "Oa Oa, anh xin lỗi. . . . . . Anh không nên bỏ em lại, Oa Oa. . . . . ."
Vỗ vỗ vai bạn tốt, anh nói: "Không có chuyện gì, Diễm. Oa Oa đáng yêu như vậy, cô ấy sẽ không sao đâu ."
Trên giường sắc mặt Oa Oa tái nhợt như tờ giấy, hô hấp như có thể bỏ họ mà đi. Chỉ thấy cô thở ra thì nhiều, khí vào thiếu, ai cũng không biết, hơi thở này. . . . . . Sẽ chống đỡ được đến lúc nào?
Lúc này, Bác sĩ đi tới, run rẩy nói: "Ân Tổng giám đốc, xin ngài. . . . . . đi ra ngoài trước! Chúng ta sẽ cho Sở tiểu ở phòng tốt nhất, phòng phẫu thuật được để người khác vào, sợ, sợ lây nhiễm!"
Lạnh lùng nhìn ông ta, Ân Dập Diễm giận dữ rời đi, Nam Cung Ngạo theo sát phía sau.
Ra phòng khỏi phòng phẫu thuật, Ân Dập Diễm rốt cuộc không ngụy trang nổi nữa, tinh thần suy sụp ngồi phịch ở trên mặt đất, "Ngạo, nếu như. . . . . . mình không đến công ty thì sẽ không có chuyện gì, Oa Oa cũng sẽ không như vậy. . . . . . sẽ không."
"Mọi việc không biết trước được, không phải là lỗi của cậu."
"Không! Là lỗi của mình, hạng mục mấy ngàn vạn không giá trị! Nếu như so sánh với Oa Oa . . . . . mình tình nguyện lựa chọn bỏ hạng mục này!"
Nam Cung Ngạo cười nhạt một tiếng, hỏi: "Cậu tính làm như thế nào?" Anh hỏi một vấn đề không phù hợp.
Khuôn mặt tuấn tú của Ân Dập Diễm trầm xuống, giọng nói của anh vô cùng tàn nhẫn: "Bọn họ chết không có gì đáng tiếc!"
"Chết không có gì đáng tiếc?" Nam Cung Ngạo trầm ngâm một chút, sau nửa ngày, trả lời: "Chết làm sao tiếc?"
"Hừ!" Ân Dập Diễm cười cười, sâu không lường được.
*
Ngày hôm sau, quả nhiên như lời bác sĩ hứa hẹn, cho Oa Oa một phòng chăm sóc đặc biệt tốt nhất.
Tuy là ít ai tới, nhưng không giống với những gà không đẻ trứng kia, nơi cứt chim cũng không có, trong này tươi mát trong lành, không hổ là: ngoái đầu nhìn lại làn sóng xanh chuyển động, vỗ tay hoa sen trắng không nở.
Nam Cung Ngạo đẩy cửa ra, hỏi một câu như trước: "Diễm, Oa Oa tỉnh chưa?"
Ân Dập Diễm vẫn theo khuôn khổ trả lời: "Chưa."
Ngay sau đó, lại là trầm mặc, hai người mặc quần áo tránh truyền nhiễm nhìn nhau.
Từ sau khi Oa Oa được đưa vào trong phòng chăm sóc đặc biệt, tình huống này đã kéo dài lâu rồi.
Thật lâu, Ân Dập Diễm lên tiếng trước: "Ngạo, việc kia làm thế nào rồi?"
"Ừ, bọn họ đã bị đả kích rất nặng, nhưng tập đoàn Khóa Quốc nói cho cùng cũng có chút thực lực, rất nhanh liền sắp xếp như không có chuyện gì."
"Không vội, từ từ đi." Anh rũ mắt xuống, "Chơi đùa từ từ mới thích thú, không phải sao?"
Nam Cung Ngạo khóe miệng nâng lên, cười tà mị. Quả nhiên. . . . . . Suy nghĩ giống anh!
Đột nhiên, Ân Dập Diễm thấy bàn tay nhỏ bé trong tay anh khẽ cử động, trong chợt vui sướng.
"Oa Oa?" Anh khẽ gọi.
Nam Cung Ngạo cũng bước lên, đứng ở trước giường bệnh.
Hai khuôn mặt đang nhìn cô.
Đồng thời, Oa Oa cũng nhìn chăm chú hai khuôn mặt phía trên.
|