Cô Vợ Trẻ Con Của Tổng Giám Đốc
|
|
Chương 45
Ads "Ngoan ngoãn ngồi ở đó, được không?" Như vậy anh cũng có thể hết sức khống chế, chỉ cần có cô ở bên người.
Oa Oa gật đầu, cười ấm áp.
Lúc xoay đầu ra chỗ khác, trong hai tròng mắt Ân Dập Diễm lại nhiễm lên vẻ bạo lực, nhưng bị anh khéo léo kiềm chế giọng nói: "Mọi người trước theo thứ tự nói bản kế hoạch của mình chưa đủ chỗ . . . . . .nào
*
Hà thư kí nhìn thấy Kiều Khả Y, hàm đè lên một đống văn kiện, hỏi cô: "Tiểu thư, cô đang ở đây chờ ai?"
Khả Y lẳng lặng nhìn anh ta trong chốc lát, khinh thường mở miệng: "Tôi tại sao phải nói cho anh biết?" "Ách, cái này. . . . . ." Hà thư kí xấu hổ gãi gãi đầu.
"Hừ, công ty Dập Diễm làm sao có thể mời cái loại vô dụng như anh!"
"Tiểu thư là tới tìm Tổng giám đốc chúng tôi ?"
"Anh cứ nói đi?"
Hà thư kí sửa sang lại đống văn kiện kia, sắp xếo gọn gàng lại. Rồi mở miệng: " Tổng giám đốc chúng tôi đang họp a, hơn nữa lúc ông ấy họp ,hắc, rất dễ tức giận . . . . . ."
Cái này có tính phỉ báng Tổng giám đốc không? Nhưng cái lời này là nói thật nha, anh cẩn thận cân nhắc từ: "Nhưng chỉ cần có cái cô gái nhỏ kia ở đó, Tổng giám đốc liền cũng không nổi giận ."
Đợi chút, "Cái cô gái nhỏ kia?" "Tên gì nhỉ. . . . . . Oa Oa , đúng, chính là cô ta!"
Khả Y rũ mắt xuống, nhưng không thể che hết vẻ âm tàn.
Cô bắt đầu phát huy ưu thế của mình, ra vẻ đặc biệt đáng yêu mà làm nũng Hà thư kí: "Anh đẹp trai, anh nói cho tôi một chút chuyện của bọn họ được không?"
Thử hỏi thế gian có một người đàn ông có chịu được sắc đẹp như vậy? Sắc đẹp trước mặt, tôn nghiêm gì, nghĩa khí, đều không là gì !
Hà thư kí nghe xong, cái đuôi lập tức vểnh lên trời, đặt văn kiện trong tay xuống, dương dương đắc ý mà đi ở phía trước, vừa quay đầu lại vừa nói: "Tiểu thư, tôi là có thể thấy cô không dễ dàng mà nhìn thấy Tổng giám đốc nổi giận một lần, mới dẫn cô vụng trộm đến xem đó!"
Kiều Khả Y khinh bỉ nhìn anh ta, anh ta làm sao biết cô là thật vất vả tới?
"A, đúng rồi, tiểu thư, xin hỏi cô họ gì?"
"Tôi họ Kiều."
"Kiều tiểu thư, tới đó, cẩn thận một chút, đừng để cho Tổng giám đốc phát hiện."
Tiếp theo, hai cái bóng người xuất hiện ở cửa phòng hội nghị, Hà thư kí vụng trộm mở cửa, liền nhìn vào.
Không nhìn không sao cả, nhìn thấy liền giật mình.
"Oa, thật sự là hâm mộ!" Anh ta cảm khái nói.
Kiều Khả Y sững sờ, "Làm sao vậy?"
Anh vẫy vẫy cô ta."Kiều tiểu thư, mau tới đây xem!"
Kiều Khả Y bán tín bán nghi đi qua, mới mở mắt nhìn, ngu ngơ ——
Trên vị trí chủ trì, hai người ngồi cùnh nhau, người đàn ông cao lớn đem cô gái nhỏ ôm chặt trong ngực, trên mặt hạnh phúc như là có được cẻ thế giới.
Mà làm cô cảm thấy kinh ngạc chính là, Ân Dập Diễm lại nói với các lãnh đạo trong phòng một câu mà cô nghĩ rất hoang đường:
"Tất cả im miệng, đừng làm cô ấy tỉnh."
Cô kinh ngạc hồi lâu, thật lâu mới trở lại .
Lại một lần nữa nhìn thấy anh dịu dàng như vậy, lòng của cô lại cho là anh sẽ dịu dàng với cô.
Cô cho rằng, anh cũng sẽ nói với cô như vậy.
Cô còn tưởng rằng. . . . . .
Hóa ra chỉ là cô ảo tưởng mà thôi.
Ánh mắt ảm đạm, nhưng rất nhanh, lại bị ý chí chiến đấu một lần nữa bốc cháy lên. Cô làm sao có thể buông tha cho! ?
Bọn họ còn chưa có kết hôn, trước khi chưa kết hôn, cô có rất nhiều cơ hội, dù cho khi kết hôn cô vẫn có thể cướp về!
Đúng! Không thể buông tha.
Lặng lẽ xiết chặt nắm tay, cô tràn ngập tin tưởng rời đi.
|
Chương 46
Ads Trong phòng họp gần năm mươi ánh mắt nhìn Ân Dập Diễm ôm Oa Oa đi vào trong phòng nghỉ.
Mọi người không khỏi cảm thán, ai, Tổng giám đốc không có gì để lo lắng cuối cùng cũng có nhược điểm!
Tiếp theo nhìn dò xét, sách, không vì cô gái này, bằng không với cái tính tình này của Tổng giám đốc, núi lửa không bộc phát mới là lạ!
"Két" tiếng đóng cửa vang lên trong phòng họp yên tĩnh, mọi người sờ sờ mũi, bộ dạng cúi đầu.
Ân Dập Diễm ngồi xuống vị trí chủ tọa, vì vậy, tiểu bạch thỏ dịu dàng ngoan ngoãn lần nữa biến thành bạo sư, sắc mặt trong nháy mắt âm trầm xuống.
Nguy rồi! "Ngày tốt lành" của bọn họ lại đến đây!
*
Kỳ thật, Oa Oa rất muốn mấy ngày nữa sẽ mang Ân Dập Diễm gặp ba mẹ mình, nhưng anh luôn nói cái gì "Muộn nói không bằng sớm nói, chuyện như đã định tới, cũng phải sớm hoàn thành phải không?"
Hừ, ai biết trong lòng anh nghĩ cái gì?
Nhưng trên thực tế, Oa Oa vẫn rất kích động. Tình yêu, cô hoàn toàn không có bất kỳ kinh nghiệm nào, ách, nói cách khác. . . . . . Tình cảm với Ân Dập Diễm, chính là mối tình đầu của cô. . . . . .
"Oa Oa, chuẩn bị xong chưa?"
Oa Oa đáp một tiếng.
Ân Dập Diễm ăn mặc chỉnh tề từ trên lầu đi xuống, một tay thắt cà vạt, vẫn không quên dung một tay nghe điện thoại.
"Hà thư kí, mấy ngày nay tôi không ở công ty, cậu giúp tôi quản lý cho tốt. Văn kiện quan trọng trước đặt ở trên bàn làm việc, không quan trọng cậu giúp tôi xử lý, " nghe được đầu bên kia điện thoại ấp úng trả lời, anh lạnh lùng: "Có chuyện gì, nói thẳng!"
Thật lâu , anh không kiên nhẫn cắt lời Hà thư kí: ". . . . . . Tôi mời anh làm cái gì! ? Nói cho cô ta là tôi không ở đó, lão già Bắc Xuyên tôi sẽ tự giải quyết!"
Vừa mới nói xong, đã tắt máy, ném lên trên sàn nhà.
Bắc Xuyên Hạ Tử chết tiệt! Người đàn bà sao vẫn chưa từ bỏ ý định? !
Ân Dập Diễm xiết chặt nắm tay, nhíu chặt lông mày, đôi mắt đén có sát ý. Một loại hàn khí bức người tản ra.
Rốt cục thắt cà vạt xong, anh bước xuống thang, liền nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Oa Oa nhìn anh.
"Làm sao vậy?" Anh hỏi, lông mày vẫn không có buông lỏng.
Oa Oa lắc đầu, ánh mắt có chút trì trệ."Diễm, bộ dạng vửa rồi của anh rất hung dữ. . . . . ."
Dưới đáy lòng anh lại hung hăng lần nữa, nguyền rủa Bắc Xuyên Hạ Tử!
Đều là người đàn bà chết tiệt này, làm cho Oa Oa nhìn thấy bộ mặt dọa người của anh như vậy !
Ánh mắt dần dịu đi, anh nhẹ nhàng kéo cô qua, khóe miệng mỉm cười trấn an nói: "Oa Oa, đây không phải là nhằm vào em, không cần phải sợ hãi, ok?"
". . . . . . Ừ." Oa Oa ở trong ngực của anh, buồn buồn.
Tâm anh buông lỏng, kéo khoảng cách hai người ra, thấy hai chân trắng nõn của cô, không khỏi nhíu mày.
"Sao không đi tất vào?"
"Không thích mà!" Cô vụng trộm dò xét anh, thấy sắc mặt âm trầm của anh, lại vội vàng thêm một câu: "Diễm, bên ngoài vẫn là mùa hè a! Mang bít tất sẽ rất nóng. . . . . ."
"Vậy cũng không được!"
"Thật sự rất nóng mà!" Cô đáng thương nói.
"Đi mang vào!" Thái độ như trước rất lạnh cứng ngắc.
" Nhưng mà. . . . . ."
Lông mày anh nhíu lại, cô bé có phải là đang kiểm tra sự kiên nhẫn của anh? Anh tự mình làm còn hơn.
Chủ ý đã quyết, anh không nói hai lời, trực tiếp đi lên phòng của cô cầm một đôi bít tất đi ra.
Oa Oa tiếp tục ngu ngơ, tùy ý anh mang bít tất cho cô, như là làm một chuyện cực kỳ trang trọng. . . . . .
Nét mặt của anh dịu dàng, yêu thươngg, bàn chân nhỏ trắng nõn tinh tế trong bàn tay dày rộng của anh, đôi mắt có sự hạnh phúc, nhìn giống như là quý trọng người phụ nữ mình yêu nhất này. . . . . .
Chờ một chút!
Yêu nhất cái gì ?
Người con gái này là cô gái anh yêu nhất? !
Bị ý nghĩ như vậy hù đến, thân thể Oa Oa rụt lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng.
|
Chương 47
Ads Anh ngẩng đầu, đôi mắt nhìn qua cô đang ngượng ngùng, ôn nhu cười, véo cái mũi nhỏ của cô."Đi thôi, nếu em không đi, cha mẹ sẽ lo lắng!"
Oa Oa phục hồi lại tinh thần: "A! Sắp muộn rồi!"
Hai người tới bãi đỗ xe, vài phút, đã bình yên ngồi vào trong xe.
Ân Dập Diễm tay trái nắm chặt tay lái, tay phải tìm dây an toàn, nhìn Oa Oa: "Oa Oa, có nói cho cha mẹ biết hôm nay chúng ta sẽ về hay không?"
"Không có!" Dừng một chút, cô mắc cỡ mà mở miệng: "Em quên, hắc hắc. . . . . ."
Bất đắc dĩ thở dài, anh đã sớm biết! Nếu không phải anh nhắc nhở, không chừng co sẽ quên sạch chuyện này. . . . . .
Thành phố T đến thành phố Z nói xa thì không xa, nhưng nói gần cũng không phải gần.
Lộ trình bốn giờ khiến Oa Oa mệt muốn chết, cũng may là cô ngồi xe Ân Dập Diễm không phải vì xe không thoải mái, mà cảm giác được toàn thân đều mỏi mệt rã rời .
"Oa Oa, tỉnh đi, chúng ta đã đến!" Anh vuốt quần áo rồi bước xuống, nhẹ nhàng nói.
Ai, nói địa chỉ cho anh, mặc kệ chuyện còn lại !
Thật sự là phong cách của cô!
Cái này bỏ đi, anh vì cô mà dừng lại một chỗ, chậm rãi dẫn cô đi lên phía trước. Từ nay về sau đường còn rất dài, anh nghĩ anh sẽ nói trước, nói cho cô biết đường nào nên đi, đường nào không nên đi, vi cô trải đường tốt.
Nhớ tới tương lai có cô làm bạn ở bên cạnh, khóe miệng nâng lên, cười khẽ.
"A. . . . . . Diễm, đến rồi à?" Cô mơ mơ màng màng mở miệng.
"Ừ."
Anh nghiêng người, mở cửa xe cho cô, mang theo túi lớn túi nhỏ đi vào nhà của cô, mặc dù là lần đầu tiên, nhưng động tác thuần thục như đã tới rất nhiều lần.
Còn chưa vào cửa, chợt nghe thấy tiếng Sở mẹ khiển trách: "Lão già chết tiệt, tôi đã nói với ông qua bao nhiêu lần rồi! Quần áo không được vứt linh tinh, tất không thể để ngày ai lại đi, sao ông lại không nghe? !"
"Ôi, bà nó. . . . . . Nhẹ, nhẹ chút! Tai bị bà túm đau quá!"
"Ông còn biết đau? Biết rõ đau lần sau đừng có tái phạm !"
"Đã biết, đã biết, lần sau tuyệt đối sẽ không tái phạm ——" Sở cha lần nữa kêu.
"Ông còn muốn có lần nữa?"
"À, không có, không có!"
Oa Oa lúng túng cười, vội vàng giải thích nói: "Diễm, anh đừng hiểu lầm! Họ mỗi ngày đều như vậy !"
Anh khoát khoát tay, "Không có việc gì, cha mẹ đều rất yêu nhau ."
Vui vẻ hòa thuận, đó mới là cuộc sống anh muốn.
Cô yên lòng."Cha mẹ! Con đã về rồi!"
Nghe được giọng nói quen thuộc, hai người trong phòng dừng lại, Sở quay đầu đầu tiên, hai mắt sáng ngời, quả nhiên là con gái của bọn họ!
"Oa Oa, con đã trở về ——thế nào? Ở bên ngoài có quen không?"
Cô đương nhiên quen, lại còn mang đến một niềm vui lớn !
Sở cha cũng quên việc bị ngắt tai, "Oa Oa, không có người khi dễ con chứ?"
"Không có , không có !"
Sở cha, Sở mẹ hài lòng gật đầu, mắt thoáng liếc qua một bên, lúc này mới phát hiện cửa ra vào lại có một người đàn ông.
"Oa Oa. . . . . . Đây là ai?"
"Cái này a, đây là. . . . . ." Cô vô tình nhắc tới sự kiện kia."Kỳ thật. . . . . ."
Ân Dập Diễm trả lời thay cô: "Bác trai, bác gái, hai người khỏe, con tới cầu hôn ——"
Hai cằm há hốc cùng một lúc, ai nói cho bọn họ biết đang xảy ra chuyện gì?
|
Chương 48
Ads Trong phòng yên tĩnh không có tiếng động.
Thật lâu , Oa Oa lên tiếng giảm bớt trầm mặc: "Cha mẹ, Diễm lần đầu tiên đến nhà chúng ta, không mời người ta vào ngồi một chút sao?"
"A, đúng đúng đúng!" Sở mẹ phục hồi lại tinh thần, bắt đầu theo nghi lễ."Xin mời cậu vào đây."
Rồi lại nói với Sở cha: "Lão già, vào phòng bếp chuẩn bình trà !"
Sở cha vội vàng tiếp nhận mệnh lệnh đi.
"Ngồi đi! Đừng khách sáo!"
Ân Dập Diễm cười mà không nói, ánh mắt vẫn nhìn bóng dáng của Oa Oa.
Rất nhanh , Sở cha bê trà ra, ngay sau đó, lại vội vàng vào phòng bếp, cầm một đĩa hoa quả đi ra.
Sau khi đặt đồ ở trong tay xuống, một cánh tay dài vươn ra, kéo lại. Cả người Oa Oa đã ngã vào trong ngực của chủ nhân cánh tay dài kia.
Sở mẹ hơi kinh ngạc, người đàn ông kia đã lớn như vậy còn thích ôm? Không thèm để ý hai ông bà như bọn họ?
Xì, đúng là một tên kiêu ngạo kiêu ngạo!
Trừ năm mươi điểm, không cần suy nghĩ!
"Cha nó, ngồi xuống đi, không cần vội!" Sở mẹ khoát khoát tay với Sở cha.
Ông vui tươi hớn hở ngồi xuống.
"Ừ. . . . . . Cậu, " Sở mẫu nhất thời không biết nên gọi anh là cái gì.
"Con họ Ân, Ân Dập Diễm. Hai bác gọi con Dập Diễm là được rồi." Ân Dập Diễm vẫn ôm Oa Oa như trước, không chút lo lắng mà trả lời.
". . . . . . Ân Dập Diễm? ! Cái gì Ân Dập Diễm?" Sở mẹ có chút kinh ngạc.
Anh mỉm cười."Là Ân Dập Diễm."
"Ông trời, trời ạ! Lão già, Ân Dập Diễm. . . . . . cái kia. . . . . ."
Oa Oa, Sở cha đều không hiểu, "Cái gì cái kia Ân Dập Diễm?"
Sở mẹ nuốt nuốt nước bọt, vất vả mới khôi phục giọng nói: "Là Tổng giám đốc tập đoàn Ân thị, tiếng tăm lừng lẫy là Ân Dập Diễm đó! Nghe nói giá trị con người hơn mười vạn, chỉ số thông minh cao tới hai trăm, là thiên tài. . . . . . Là người đàn ông tốt hiếm có . . . . . ." Bà lẩm bẩm.
"Hả?" Oa Oa ngẩng mặt, hỏi người đàn ông đang cười bí hiểm, "Diễm, làm sao chỉ số thông minh của anh cao tới hai trăm? Em nhớ, trò chơi trên máy tính anh chơi cũng không được, mỗi lần đều bị em đánh bại."
Không chờ anh trả lời, Sở mẹ tiếp lời: "Ngốc! Đó là nó nhường cho con, con cho rằng làm Tổng giám đốc ngay cả máy tính cũng không biết hả! ?"
A! Bị bà nói như vậy, giống như thật sự là như vậy!
Nào có Tổng giám đốc tập đoàn số một lại không biết dung máy tính? Thậm chí là sẽ trò chơi trên máy tính, những chuyện đó với anh quá trẻ con rồi!
Ân Dập Diễm nhìn Sở mẹ, ánh mắt sáng ngời: "Như vậy, bá trai, bá gái, chúng ta có thể nói tới chuyện hôn sự của con với Oa Oa không?"
"A, đương nhiên, đương nhiên có thể!"
Sở cha vội vàng nói, lại bị vợ trừng mắt, rụt cổ lại.
"Trên thực tế, chúng con đã bí mật định ngày giờ tốt rồi, nửa tháng sau, đính hôn ở Las Vegas." Anh uống một ngụm, đặt chén xuống, động tác có khí thế vương giả.
Đợi chút, Oa Oa chui đầu ra khỏi ngực anh, nhỏ giọng hỏi anh: "Chúng ta bí mật định tốt khi nào vậy?"
Anh nhân cơ hội hôn trộm cô một cái, "Trong lúc em ngủ."
Khuôn mặt cô đỏ lên, cà lăm nói: "Em sao lại không biết! ?"
|
Chương 49
Ads Thấy hai người kề tai nói nhỏ, hoàn toàn không để ý tới hai người già này, Sở mẹ đành phải lên tiếng hỏi lại lần nữa: "Cái này. . . . . . cậu Ân, "
Ân Dập Diễm mỉm cười: "Bác gái gọi con Dập Diễm là được rồi."
". . . . . . Được rồi, Dập Diễm, tại sao cậu thích Oa Oa nhà chúng tôi?" Sở mẹ dịch cái mông, "Ý tôi là, cậu là Tổng giám đốc, tại sao lại thích con bé?"
"Ha ha, " Ánh nhìn về phía Oa Oa, vẻ mặt anh dịu dàng."Không phải con thích cô ấy, mà là con yêu cô ấy."
"Cô ấy có lẽ đã được trời định làm vợ của con, mới có mặt trên đời này!" Anh nói như thế.
Sở Oa Oa ngượng ngùng, hận không thể chui vào khe ghế sô pha.
Trên thực tế, từ khi Sở mẹ nhìn thấy người đàn ông này, đã quan sát anh ta.
Dù Oa Oa đi đâu, làm những việc gì, ánh mắt người đàn ông này vẫn chưa từng rời khỏi con bé, giống như là. . . . . . Thế giới của anh ta, chính là con bé.
Không gì khác.
Ánh mắt của anh ta chăm chú, không bị những chuyện khác ảnh hưởng, mà ngay cả bà gọi anh ta, anh ta cũng lưu luyến không rời mà thu hồi ánh mắt, trả lời xong, ánh mắt lại nhìn Oa Oa.
Người đàn ông này. . . . . . Thật sự là rất yêu Oa Oa của bà.
Trong mắt của bà, là đúng như vậy.
Năm mươi điểm, hiện tại hẳn là có thể tăng lên tám mươi điểm rồi!
"Ăn trái cây nào!" Sở cha đột nhiên xuất hiện, cao giọng nói.
Ông đặt đĩa trái cây trong tay xuống, ngồi xuống bên vợ mình, vui tươi hớn hở nhìn ba người trong phòng.
Sở mẹ cầm một quả đào đưa cho Ân Dập Diễm: "Ừ, ăn đi, tôi cũng chưa chấp nhận cậu, còn phải nhìn xem biểu hiện của cậu mới được!"
"Dạ, bác gái yên tâm." Hai tay nhận lấy quả đào.
Hừm, thật là người đàn ông tốt a! Từ trước đến nay đàn ông rất kiêu ngạo mà cũng có lúc lễ phép như vậy.
Oa Oa chậc chậc, đột nhiên nhìn thấy, Á? nho?
Trên đĩa hoa quả, từng quả trong suốt như hạt trân châu đen lộ màu sắc mê người, trong đó cũng có một số quả nho màu xanh, như mã não, giống như ngọc bích.
Khẽ nuốt nước miếng, cố gắng nuốt hết hoa quả trong miệng. Nhìn chằm chằm vào chùm nho.
Có lẽ nghe được thanh âm cô nuốt nước miếng, Ân Dập Diễm cúi đầu, trông thấy bộ dạng cô thèm thuồng nhìn chùm nho của cô mà buồn cười. Khóe miệng cong lên, cười khẽ.
Bảo bối của anh. . . . . .
Ngón tay thon dài lấy một chùm nho trong suốt long lanh, bỏ hạt ở trong, trong lúc Oa Oa đang ngây người thì đút vào miệng cô.
"Oa, ngọt thật!" Cô nhắm mắt lại, cảm thán.
"Thật không?" anh mỉm cười, dịu dàng chết người. Lại lấy một quả, bỏ hạt, cho cô ăn." Ăn nhiều một chút."
Anh đặt cô lên trên, để cho cô ngồi thoải mái.
Nho liên tục được đút vào miệng cô, anh tự hứng hạt nho cô nhổ ra, không quan tâm đến quần áo đắt tiền của mình, giúp cô lau khô nước bên khóe miệng.
A! Có một ‘ bảo mẫu ’ miễn phí thật tốt a! Ăn cái gì cũng không phải làm.
"Lão già. . . . . ."
Sở mẹ ngạc nhiên nói, như thấy chuyện lạ.
Bà không nghĩ, đường đường là một Tổng giám đốc của tập đoàn đa quốc gia, lại có thể vì một cô gái, mà làm như thế. . . . . .
|