(12 Chòm Sao) Hoàng Đạo Vương Triều
|
|
“Không cần huynh khen đâu, hắn quá vô dụng, đệ thắng cũng không vinh quang gì mấy” “Tiểu Mã, là do võ công ngươi quá cao cường nên hắn không thể đánh lại thôi”- Bảo Bình nịnh hót Nhân Mã. Nhân Mã mắt sáng rực. “Ngươi nói võ công ta cao cường sao?” “Phải a, đệ là giỏi nhất”- Kim Ngưu cũng phụ họa theo. Nhân Mã được hai mỹ nhân nịnh bợ, cười hề hề. “Chuyện! Nhân Mã mà lị!” Song Tử đang ngồi bên cạnh Thiên Yết, nhỏ giọng nói. “Tên tiểu tử ấy chỉ được cái dại gái, khen một cái là tin liền”- Thiên Yết cười cười. “Cũng thật ngạc nhiên, trình độ của đệ ấy đã cao đến vậy rồi, thân thủ nhanh nhẹn, ra đòn dứt khoát, biết chớp lấy thời cơ”- Sư Tử cũng gật đầu, hắn đồng ý với ý kiến của Thiên Yết nha. “Trận tiếp theo của ta nha”- Bạch Dương mở lời. “Được, có ai ngăn được huynh đây”- Sư Tử cười lớn. Bạch Dương nhún người một cái, nhẹ nhàng bay lên võ đài, tà áo hắn lất phất bay, vẻ mặt tự tin, hiếu thắng, bao nhiêu năm chinh chiến, thắng lợi đối với hắn là điều tất nhiên. “Chàng không dùng vũ khí sao?”- Kim Ngưu lo lắng, ánh mắt không rời khỏi Bạch Dương. “Muội đừng lo, hắn là ai chứ?”- Sư Tử xem ra thấy rất bình thường vì sao Bạch Dương không dùng tới vũ khí. “Nhưng mà muội . . . .”- Kim Ngưu xem ra vẫn không yên tâm. “Đừng lo, ăn bánh đi”- Song Tử ló mặt ra nói. Kim Ngưu gật gật, đưa tay cầm bánh, miệng nhai ngấu nghiến nhưng ánh mắt vẫn hiện lên tia lo lắng. “Để tại hạ so tài cùng ngươi”- Một thanh niên trẻ nói, hắn cũng không dùng vũ khí. “Mời”- Bạch Dương hào sảng nói.
|
Thanh niên trẻ bước lên võ đài, hai người đối diện nhau, Bạch Dương không cười nữa, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn xoáy vào đối thủ bất ngờ ra chiêu. Thanh niên trẻ bất ngờ, nhưng rất nhanh đã đáp lại chiêu của Bạch Dương. Hai người tay không đấu qua đấu lại, Bạch Dương đang ở thế tấn công, hắn tấn công liên tiếp, dồn dập, không ngừng nghỉ, dường như không để cho đối thủ có cơ hội ra chiêu. Thanh niên trẻ thở gấp gáp, trên mặt đã vã mồ hôi, ánh mắt đảo nhanh quan sát chiêu thức của Bạch Dương, trong đầu y hiện lên một câu. 'Không xong rồi!' Bạch Dương biết đối thủ không thể trụ vững được nữa, miệng mỉm cười, ra đòn cuối cùng, hắn dồn hết nội lực vào bàn tay phải, nhắm lồng ngực đối thủ mà xuất chiêu. “Hự!!”- Thanh niên trẻ bị đánh văng rớt ra khỏi võ đài, nằm bất động. “Chết chưa?”- Xung quanh bắt đầu huyên náo. “Chết không nổi đâu”- Bạch Dương nói, sau đó về lại chỗ của mình.“Không ngờ chàng lại tài giỏi như vậy a”- Kim Ngưu cảm thán, nhìn vị hôn phu tương lai của mình nói. “Hồi giờ mà!”- Bạch Dương ngông ngênh nói, cười hà hà ngồi xuống bên cạnh Kim Ngưu. “Huynh chỉ được cái nói quá”- Song Tử bĩu môi nói. “Không phải nói quá mà là sự thật nha”- Kim Ngưu cao giọng, nàng rất tự hào khi có một vị hôn phu tài giỏi như Bạch Dương. “Hoàng tẩu bênh vực huynh ghê nha”- Nhân Mã cười gian manh. Kim Ngưu nghe vậy, mặt đỏ lựng. “Ai là hoàng tẩu của đệ đâu” “Đừng chọc Ngưu nhi nữa”- Bạch Dương cốc đầu Nhân Mã. “Huynh trọng nương tử khinh huynh đệ nha”- Nhân Mã bĩu môi. “Trật tự đi! Thiên Yết, tới phiên đệ rồi”- Sư Tử cao giọng, sau đó quay sang Thiên Yết. Thiên Yết gật đầu nhìn Sư Tử, sau đó phất áo đứng dậy, hắn tuy là xuất cung nhưng vẫn ưa chuộng mặc y phục màu vàng nhạt. Từng bước chân của Thiên Yết vững chắc bước lên võ đài, hắn không như hai huynh đệ của mình dùng khinh công bay lên cho nó 'oai', có lẽ hắn thích đi như thế này hơn. Ở trong đám đông, một tên mặt mũi gian manh, hắn dùng khăn bịt lấy một nửa mặt, ánh mắt lộ ra sát khí, hắn chen chúc giữa đám người, bước lên võ đài.
|
“Vị huynh đệ đây không dùng vũ khí sao? Nhưng tại hạ sẽ dùng đến, không biết có phiền không?”- Tên gian manh nói. “Tất nhiên là có vũ khí, còn nữa, ta không phải huynh đệ với ngươi”- Thiên Yết lạnh giọng nói. Tên gian manh liếc nhìn chiết phiến trên tay Thiên Yết, thầm hiểu ra đó là vũ khí của hắn. “Bắt đầu thôi” Tên gian manh ra đòn trước tiên, từng nhát chém xuống của hắn đều mang tính sát thương cao. Thiên Yết vẫn ung dung, tự tại như chẳng có gì quan trọng xảy ra, hắn lách người né từng đường kiếm sắc đang lia tới hắn, đồng thời dùngchiết phiến chặn lại những nhát chém ấy. Chiết phiến của hắn được làm từ một loại nguyên liệu đặc biệt do Song Tử đem từ Tây phương về, muốn chém đứt e hơi khó. Không giống như Bạch Dương hùng hổ tấn công, Thiên Yết lại chọn cách luồn lách, rồi tận dụng cơ hội đối phương sơ hở để tấn công. Người ngoài nhìn vào tưởng như hắn chỉ đang biểu diễn múa quạt. Tên gian manh xem ra mất hết kiên nhẫn, lập tức để lộ một con dao nhỏ khác ở dưới lòng bàn tay hắn, mắt hắn ánh lên tia sát khí, như muốn đoạt lấy mạng sống của Thiên Yết. Thiên Yết mắt mở to, cảm nhận được biểu hiện lạ thường của đối thủ, hắn thôi không đùa giỡn nữa. “Hoàng đế, ngươi phải chết!!!!”- Tên gian manh hằn giọng, nhưng thanh âm của hắn đã bị lấn át bởi tiếng hô hào của đoàn người bên dưới, thành ra câu nói này chỉ có mỗi mình Thiên Yết nghe được. Thiên Yết mặt biến sắc cố gắng tránh né những đòn tấn công chí mạng của tên gian manh. “Hình như xảy ra chuyện rồi”- Bạch Dương bật dậy, ánh mắt lo lắng nhưng hắn vẫn chưa vội hành động.
|
Thiên Yết rất nhanh khống chế được những đòn của tên gian manh. Bất ngờ hắn cảm nhận được một luồn khí đang hướng về phía mình. Một ám khí từ phía đám đông bất ngờ xuất hiện, bay thẳng về phía Thiên Yết. Thiên Yết vẫn phải lo đối phó với tên gian manh kia, không thể tránh né được ám khí ấy, thầm nghĩ 'Sẽ không thoát được sao?'. Khi ám khí đang bay tới gần hắn thì bỗng có một bóng màu lam xuất hiện. Cái bóng ấy đã đỡ ám khí cho hắn, sau đó ngã nhào xuống đất, bất động. Bạch Dương cũng bay lên hỗ trợ, rất nhanh đã kết liễu mạng sống của tên gian manh. Còn Sư Tử cũng lập tức đuổi theo tên thích khách còn lại. “Mã đệ!!!!!”- Thiên Yết cao giọng, nhìn thanh niên đang nằm bất động dưới sàn. Nhân Mã đã cứu lấy cho Thiên Yết một mạng, từ bên vai trái của hắn, máu không ngừng chảy ra, vẻ mặt hắn trắng bệch, môi tím tái, ánh mắt mơ hồ. “Hoàng thượng ca ca, huynh không sao chứ?”- Giọng hắn thều thào, nói không ra hơi. “Không sao, huynh không sao, đệ đừng lo, đại phu sẽ mau đến thôi”- Thiên Yết ngồi xuống bên cạnh Nhân Mã, tay hắn run run cầm lấy tay tiểu đệ của mình, trong lòng hắn nhói lên. “Tránh ra, mau tránh ra”- Giọng Bảo Bình hốt hoảng, gấp gáp, chen vào giữa đám người đang vây quanh võ đài, theo sau là Kim Ngưu và Song Tử vẻ mặt lo lắng không kém. Bảo Bình quỳ xuống bên cạnh Nhân Mã, đưa tay bắt mạch cho hắn, thần sắc nàng trở nên nghiêm trọng “Trúng độc rồi!” Sau đó nàng nâng mắt nhìn Bạch Dương. “Dương huynh, mau phong tỏa các huyệt đạo lại, tránh cho chất động lan tới tim” Bạch Dương gật đầu, tính ngồi xuống nhưng Thiên Yết đã ngăn lại.
|
“Để ta”- Thiên Yết nhanh nhẹn điểm vài huyệt trên người Nhân Mã. “Đệ ấy sẽ không sao chứ?”- Kim Ngưu mắt rưng rưng nước, nhìn vào Nhân Mã đang suy yếu. “Sẽ không sao đâu”- Bạch Dương ôm lấy Kim Ngưu, vỗ nhẹ vai nàng, tay hắn cũng bắt đầu run rẩy, tim đập mạnh. “Mau cõng huynh ấy về phòng, muội sẽ chữa trị cho huynh ấy”- Bảo Bình nói. “Để ta”- Thiên Yết nói, nâng lấy người Nhân Mã. “Không được, huynh thân thể ngàn . . .”- Song Tử chen vào. Thiên Yết giơ tay cắt ngang lời Song Tử, hắn đỡ lấy Nhân Mã lên vai mình, cõng Nhân Mã về phòng. ..................................... Sư Tử dùng khinh công với tốc độ nhanh chóng mặt, rượt đuổi tên thích khách còn lại. “Bịch!” Tiếng chân Sư Tử đáp xuống, chắn trước mặt tên thích khách. Chàng vẫn dáng vẻ cao cao tự đại ấy, khoanh tay trước ngực, mày kiếm cau lại tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói. “Đường cùng rồi, đừng mong chạy thoát. Nói! Là ai sai khiến ngươi!!!” Tên thích khách cười vang, trong khu rừng vọng lại tiếng cười điên dại của hắn. Sư Tử bị chọc giận với tiếng cười ấy, xông lên đánh tên thích khách tới tấp, lột miếng vải đen che nửa mặt của tên thích khách ra, chàng nắm lấy búi tóc của hắn, ép hắn đối diện với mình, gằn giọng.
|