Thiếu Nữ Toàn Phong
|
|
Mặc dù rất khâm phục ý chí ngoan cường của Bách Thảo, nhưng Hiểu Huỳnh vẫn cảm thấy nên để Bách Thảo nhận ra sự thật vẫn hơn. Cô không muốn lại thấy Bách Thảo bị tổn thương bởi Đình Nghi, tham gia Cup Taekwondo thế giới là điều không tưởng, huấn luyện viên Thẩm Ninh chỉ có thể cử Đình Nghi tham gia, hoàn toàn không nghĩ đến Bách Thảo. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt chiếc dây buộc tóc, ký ức Bách Thảo trở lại ngôi nhà gỗ nhỏ ba năm trước. … “Người ta thường thích coi những người chiến thắng trong thi đấu là thiên tài, cho rằng họ có tư chất bẩm sinh...” Sơ Nguyên cúi đầu, vừa bôi thuốc lên cho những vết bầm cánh tay cô vừa nói. Tinh thần cô đang sa sút. Giọng anh rất ấm. “… Nếu có một ngày, em có thể chiến thắng đối thủ, trở thành kẻ mạnh nhất, lúc đó người ta sẽ cho rằng em có tư chất bẩm sinh.” … *** Những ngày sau đó, sau khi kết thúc buổi tập thông thường, Nhược Bạch đều giúp cô tập thêm một tiếng nữa với chiếc dây thun buộc mắt cá chân. Chỉ cần trước khi ra đòn, cô có những động tác thừa, anh lập tức kéo chân cô lại, mấy ngày liền, mắt cá chân cô bị dây thun xiết, vừa sưng, vừa đau. Tuy nhiên, cũng chính vì cơ thể có phản ứng vô ý thức với đau đớn, động tác ra chân của cô ngày càng trở nên nhanh nhẹn, dứt khoát. “Hây a!!!” Bách Thảo xoáy người tung chân đá trên không, dòng không khí quanh cô bị cuốn thành vòng xoáy, trong vòng xoáy cực mạnh đó, cơ thể cô vọt lên rất cao, như một pha quay chậm. “Bốp, bốp,” cô đá liền hai cú, sức mạnh của đường lực đó, kéo phăng chiếc dây thun trong tay Nhược Bạch. Nhược Bạch kinh ngạc. Sức mạnh của đường lực, độ cao mà cô vọt lên... Nếu sau khi đá hai cú đó... Từ trên không rơi xuống, Bách Thảo hổn hển thu chân, điều chỉnh hơi thở, vén những sợi tóc dính vào mặt. Lần này, cô lại trực tiếp ra chân. Hôm nay, không bị anh dùng dây thun kéo lại lần nào, cô nói đầy sung sướng: “Nhược Bạch sư huynh, hình như em đã tìm thấy cảm giác rồi! Chỉ cần khi ra chân, không nên quá quan tâm đến động tác, chỉ cần đúng vào lúc tung chân, trong lòng có cảm giác, chân tức khắc có phản ứng, là có thể...” “Không nên vui mừng quá sớm, đây chỉ là huấn luyện, không có áp lực gì, quan trọng là khi thi đấu kia,” Nhược Bạch lạnh lùng nói. Bách Thảo đỏ mặt. Đúng vậy, trước đây hầu như trong lúc tập luyện cô cũng từng khắc phục được cái tật khẽ nhấc chân của mình, nhưng vào thi đấu, vừa có áp lực thì tật cũ lại tái phạm. “Vậy thì... Nhược Bạch sư huynh, chúng ta tiếp tục đi!” Bất chấp mồ hôi trên trán, cô nắm chặt tay, chuẩn bị tư thế. Cô không tin mình không khắc phục được tật xấu đó. “Lần trước huấn luyện Thẩm đã nhắc, tại sao em vẫn chưa cắt tóc!” Nhìn cô một lát, Nhược Bạch cau mày nói, đoạn ném cho cô chiếc khăn mặt, không để cô tập tiếp. “Dạ?” Cô ngớ người, sờ lên đầu. Mặc dù đã dùng dây hình trái dâu buộc chặt, nhưng mớ tóc trước trán vẫn xõa ra, xòa xuống mắt, làm vướng tầm nhìn. “Mau cắt đi, ảnh hưởng tập luyện.” “…” Không biết vì sao cô do dự một lát, mới trả lời: “Vâng!” Hôm sau là thứ Bảy, nghĩ đến chuyện cần cắt tóc, buổi chiều Bách Thảo cố ý nghỉ sớm hai tiếng đồng hồ, vội vàng đến cửa hiệu cắt tóc mình vẫn hay cắt. Cửa hiệu chưa mở, trên cửa kính có dán mảnh giấy viết “Cho thuê lại cửa hàng.” Chủ cửa hiệu bên cạnh cho cô biết, con dâu của bà chủ đó sinh con nên phải về chăm sóc cháu. Bách Thảo ngẩn người. Cửa hiệu này giá rẻ nhất, mỗi lần cắt chỉ có hai đồng, các hiệu khác ít nhất cũng năm đồng. Tháng này thầy giáo yêu cầu mua thêm sách tham khảo...Cô vốn đã không đủ tiền, lại còn phải tiết kiệm tiền trả Nhược Bạch sư huynh, làm thế nào đây? Đi trên đường, Bách Thảo buồn rầu nhìn quanh, hy vọng tìm thấy một hiệu nào rẻ hơn. Hai bên đường toàn những cửa hiệu bán đồ trang sức, treo đầy những khuyên tai, vòng tay, dây chuyền, kẹp tóc... đủ màu sắc lóng lánh, lại còn những món đồ linh tinh khác mà cô không hiểu dùng để làm gì. Đi mãi, đi mãi.
|
Đột nhiên hình như bị một tia sáng làm lóa mắt, cô dừng bước. Trong một quầy trang sức phía tay phải, giữa những món đồ dày đặc trên miếng vải nhung màu xanh thẫm, một chiếc kẹp tóc dính hình trái dâu tây được ánh mặt trời chiếc vào, tỏa ra những tia sáng lóa mắt. Trái dâu tây nhỏ xinh, màu đỏ, lóng lánh, đáng yêu đính trên chiếc kẹp tóc. Hình như cùng loại với cái dây buộc tóc hình trái dâu trên đầu cô. Tim đập thình thịch. Rõ ràng biết không nên đi vào đó, nên đến một hiệu rẻ tiền hơn, cô không có tiền mua thứ này, nhưng bước chân như không chịu sự điều khiển của cô. Bách Thảo giơ ngón tay chạm vào chiếc cặp đó, cảm giác trơn nhẵn, nhìn kỹ, quả nhiên cùng loại với chiếc dây buộc tóc có trái dâu tây của cô! “Thích thì cứ thử đi.” Cô chủ hiệu còn trẻ, tóc nhuộm vàng, xoăn xù lên như ổ gà đang mải mê theo dõi chương trình ca nhạc từ chiếc ti vi bé tẹo trên nóc tủ, không ngẩng đầu, nói với cô. “Em... em không có tiền mua, có thể thử không?” Bách Thảo luống cuống nói. “Không sao, cứ thử đi xem có thích không?” cô chủ hiệu, đang hát theo ti vi, nói, “Vả lại, rẻ lắm, em mua được!” “Vâng!” Không kìm được nổi cám dỗ, cô thận trọng gỡ chiếc kẹp trên miếng vải nhung xuống. Cô chủ hiệu đưa cho cô cái gương có cán, cô cầm gương, thử cặp lên tóc mình. “Cài lên mái tóc trước trán ấy.” Cô chủ nhìn cô vụng về cài chỗ nọ chỗ kia, sốt ruột bước đến, tận tay chỉnh sửa một chút trên trán cô, rồi cài vào đám tóc mái trước trán. “Nhìn xem, đẹp chưa!” Cô chủ ngắm nghía một hồi rồi nói. Trong gương, Bách Thảo lần đầu tiên phát hiện, hóa ra tóc mình cũng có thể ngoan ngoãn, chịu phục tùng như vậy. Trước đây cô thường cắt ngắn, hoặc là để dài rồi buộc lại, kẹp lên đỉnh đầu, trước nay, chưa bao giờ mái tóc cô lại ngoan ngoãn ôm lấy khuôn mặt như bây giờ. Trái dâu tây đỏ ối ánh lên mái tóc đen nhánh của cô. Giờ cô mới phát hiện ra thì ra khuôn mặt mình hình trái xoan gầy gầy, chứ không phải tròn tròn như cô vẫn tưởng. Còn nữa, cô cứ nghĩ trông mình giống con trai, nhưng trong gương lúc này lại cô là một cô gái thực sự. Soi nghiêng chiếc gương trong tay, cô còn có thể nhìn thấy chiếc dây buộc có gắn hình trái dây tây trên túm tóc vểnh đuôi ngựa sau gáy mình. Chúng phản chiếu lẫn nhau, phối hợp, lóng lánh như một đôi... Trong lòng đắn đo một hồi, Bách Thảo mím môi, lặng lẽ nắm chặt trong tay hai đồng tiền định dành để cắt tóc. Có lẽ, cô có thể tìm được cửa hiệu rẻ hơn, chỉ cần một đồng có thể cắt, có lẽ cô có thể tiết kiệm một đồng để mua chiếc cặp này. “Chiếc cặp này bao nhiêu tiền ạ?” Lời nói ra, Bách Thảo lập tức hối hận. Từ lúc nào cô trở nên điệu đà, thích trang điểm như vậy, dẫu tiết kiệm được một đồng cũng nên tích lại trả Nhược Bạch sư huynh mới phải. “Trông em có vẻ cũng không có tiền...” chủ hiệu nhìn cô, nghĩ một lát rồi nói: “... Trả chị mười đồng là được!” “Mười đồng?” Bách Thảo như lặng đi, không tin vào tai mình. “Đúng mười đồng là rẻ đấy, trước đây dạng này mười lăm đồng chị mới bán, nhưng thấy em cặp rất đẹp nên bán rẻ.” Nói xong, cô chủ hiệu lại ngoảnh vào xem ti vi. Thì ra một chiếc kẹp tóc lại đắt như thế. Bách Thảo hoang mang. Vuốt ve chiếc cặp một cách lưu luyến, cô lại soi gương rồi mới thận trọng gỡ xuống, chỉ sợ làm hỏng phải đền. “Ha ha thì ra cậu cũng mua những thứ này!” Như có mắt sau lưng, giọng Hiểu Huỳnh vọng đến từ phía sau khiến cô giật mình, tay run, suýt làm rơi cái cặp. “Đừng tháo vội, để mình xem nào.” Bất chấp sự kháng cự của Bách Thảo, Hiểu Huỳnh lại cài lên đầu cho cô, nhìn trái nhìn phải, trố mắt, mừng rỡ. “Oa, đẹp quá, khác hẳn cậu ngày thường, trông vừa đáng yêu vừa nữ tính. Rất đẹp! Rất đẹp! Nhược Bạch sư huynh, anh thấy thế nào, có phải rất đẹp không? Nghe Hiểu Huỳnh nói vậy, Bách Thảo mới chú ý, thì ra Nhược Bạch cũng có mặt. Anh mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, chiếc quần bò mài trắng loang lổ, vai khoác ba lô đứng cách Bách Thảo mấy bước, ánh mắt lơ đãng dừng lại trên chiếc kẹp tóc dâu tây trên tóc cô. Mặt Bách Thảo đỏ bừng. Không biết vừa rồi, lúc cô soi gương anh có nhìn thấy không, anh vốn không thích thấy cô mất thời gian vào những chuyện ngoài tập luyện. “Đẹp đấy, mua đi, mua đi! Vừa rồi cậu hỏi giá chưa, bao nhiêu tiền?” Hiểu Huỳnh vui vẻ, hiếm khi Bách Thảo đến quầy trang sức. “Mình không định mua,” Bách Thảo vội nói, không dám nhìn Nhược Bạch. “Sao lại không mua, đẹp thế mà! Hơn nữa, hôm qua cậu đã chẳng nói, tóc lòa xòa, tập xong sẽ đi cắt đó sao? Nếu mua chiếc kẹp này có thể kẹp gọn tóc mái lại, không phải cắt tóc nữa! Ái chà!!” Như phát hiện ra lục địa mới, Hiểu Huỳnh đi vòng ra sau lưng cô, kinh ngạc reo lên. “Chiếc kẹp này rất hợp với dây buộc tóc của cậu, đều gắn quả dâu tây! Có duyên đấy, mua đi, mua đi, bà chủ bao nhiêu tiền?” “Mười đồng,” chủ hiệu nói. “Mười đồng? Rẻ hơn được không?” Hiểu Huỳnh mặc cả. “Mình không muốn mua thật mà, mình chỉ... chỉ... thử thôi...” Bách Thảo nắm cánh tay Hiểu Huỳnh sốt ruột nói. “Thôi đi, mình biết tỏng cậu rồi, nếu không thích sao cậu lại thử?” Không để ý đến cô, Hiểu Huỳnh nói với chủ hiệu: “Bà chủ, rẻ hơn được không?” “Anh đi trước đây.” Bên kia, Nhược Bạch cau mày, ngắt lời Hiểu Huỳnh. “Vâng!” Bách Thảo vội cúi chào. Cô biết Nhược Bạch kiêm nhiệm trợ giảng lớp đại chúng nên phải đến trung tâm huấn luyện sớm hơn. “Tạm biệt Nhược Bạch sư huynh, chúng em sẽ không đến muộn đâu!” Hiểu Huỳnh vẫy tay với anh. Mắt tiễn Nhược Bạch, Bách Thảo hơi bối rối. “Lại còn nhìn theo à?” Hiểu Huỳnh trêu, nháy mắt với Bách Thảo, “Có phải cậu đang nghĩ tại sao Nhược Bạch sư huynh và Hiểu Huỳnh lại cùng xuất hiện đúng không? Ha ha, yên tâm đi. Mình không hẹn hò với Nhược Bạch sư huynh đâu, mình vừa gặp anh ấy ngoài ngã tư thôi!” “Mình... mình không nghĩ thế!” Bách Thảo lắp bắp. “Được rồi!” Hiểu Huỳnh dàn hòa, nói tiếp: “Cậu có biết Nhược Bạch sư huynh đi đâu không? Ở ngã tư có một công ty dịch thuật, anh ấy nhận một đống tài liệu về dịch. Diệc Phong nói, dạo này Nhược Bạch sư huynh nhận rất nhiều tài liệu, đêm nào cũng thức rất khuya.” Lòng cô se lại. Bách Thảo nắm chặt hai đồng trong tay, cảm thấy trong ngực có vật gì nặng trĩu, ngây người trong giây lát, nhưng nghe tiếng Hiểu Huỳnh nói với cô chủ hiệu, Bách Thảo chợt tỉnh mộng.
|
“Làm gì có chuyện nói bao nhiêu bán bấy nhiêu, bớt đi!” “Mười đồng là rẻ lắm rồi, cái kẹp có mười đồng, cô đến shop mà xem, cùng loại thế này mấy trăm đồng ấy chứ! “Thôi đi, hàng này sao bì được với hàng hiệu! Chị xem, chiếc dây buộc tóc trên đầu bạn ấy là hàng hiệu xịn.” Hiểu Huỳnh lấy chiếc dây buộc tóc trên đầu Bách Thảo, vẻ thành thạo, nói: “Quả dâu tây của chiếc này là đồ pha lê, sáng trong, long lanh thế này, còn chiếc của chị, chị xem là nhựa bình thường, mặc dù nhìn cũng khá, nhưng làm sao sánh được với hàng xịn.” “…” Chủ hiệu không biết nói sao. Chiếc dây buộc tóc trong tay Hiểu Huỳnh bị đưa đi đưa lại, sợ rơi, Bách Thảo vội lấy lại. Cô cúi đầu, đang định buộc lại mái tóc, đột nhiên phát hiện trong chiếc ti vi nhỏ xíu trên nóc tủ... “́y, chẳng phải Đình Nghi sao?” Hiểu Huỳnh cũng phát hiện ra, ngó đầu nhìn. Đó là chương trình khách mời truyền hình, thu hút đông người xem nhất, dẫn chương trình là MC nổi tiếng của kênh, khách mỗi tuần đều là những nhân vật có tiếng thuộc các giới trong xã hội. Đình Nghi cười mỉm, dịu dàng ngồi trên salon, cô mặc váy lụa liền thân màu trắng sữa. “Xem ra chị ta đúng là minh tinh rồi...” Hiểu Huỳnh lẩm bẩm. Nếu không, tại sao suốt ngày xuất hiện trên ti vi. Nếu chỉ nhìn Đình Nghi trong quảng cáo có thể cho rằng do đã qua chỉnh sửa kỹ thuật nên đẹp lên nhiều, nhưng bây giờ, gặp Đình Nghi trong chương trình khách mời, trông rất thật, mắt sáng, răng trắng, nụ cười mê hồn, dáng chuẩn, tư thái duyên dáng, tự nhiên, quả còn đẹp hơn những minh tinh đích thực của làng giải trí. Bách Thảo lại chú ý đến mái tóc của Đình Nghi. Mái tóc dài đến vai, đen óng, mềm mại, lượn sóng, trong dáng điệu thư thái thoáng chút mệt mỏi, càng thêm yêu kiều. “Trên sàn đấu, cô mau lẹ dũng mãnh, đối thủ mới nghe tên đã khiếp sợ,” MC hiế̀ hỏi, “nhưng nghe nói trước mặt bạn trai, cô như con chim nhỏ yếu ớt, rất biết làm nũng đúng không?” Đình Nghi mỉm cười: “Mỗi cô gái đều thích làm nũng trước mặt bạn trai, đương nhiên tôi cũng không phải ngoại lệ.” “Ồ,” Người chủ trì hứng thú, “Bất luận thế nào, anh ấy tuyệt đối không nên làm cô nổi giận, nếu không, một khi nổi giận, anh ấy sẽ bị cô đá cho thảm hại, ha ha.” “Không, tôi không dám chọc giận anh ấy mới đúng!” Khóe miệng lộ nụ cười hạnh phúc, Đình Nghi dịu dàng nói: “Trước đây, anh ấy cũng là một tuyển thủ Taekwondo rất tài năng, mặc dù bỏ tập đã lâu nhưng tôi tuyệt đối không phải là đối thủ của anh ấy.”
|
“Lần này cô đi Mỹ là để thăm anh ấy phải không?” “Vâng!” “Nghe nói, cứ một thời gian là cô bay sang Mỹ thăm anh ấy. Tại sao cô tập luyện căng thẳng như vậy, anh ấy không bay về thăm cô?” “Anh ấy sang Mỹ học y khoa, chương trình rất nặng còn tôi sau một kỳ huấn luyện là có thời gian nghỉ ngơi phục hồi sức khỏe.” “À, hiểu rồi, Đình Nghi của chúng ta không những là một cao thủ Taekwondo mà còn là một bạn gái rất biết điều!” MC nói đùa. Ánh mắt rời khỏi màn hình, dừng lại trên chiếc dây buộc tóc dâu tây trong lòng bàn tay, Bách Thảo hít nhẹ một hơi, cố xua vị đắng vô cớ dâng lên trong lòng. Cô nắm chặt bàn tay, bỏ chiếc dây buộc tóc vào cặp sách. “Đi thôi.” Cô kéo Hiểu Huỳnh rời mắt khỏi chiếc ti vi. Không sớm nữa, nhất định phải cắt tóc xong trước buổi tập. “Cô bé, không mua cặp tóc à?”, chủ hiệu chìa chiếc kẹp ra “Bớt nữa đi!”, Hiểu Huỳnh nói vọng lại. “Xin lỗi, em không mua đâu...” Bách Thảo nói với cô chủ hiệu vẻ áy náy rồi kéo tay Hiểu Huỳnh, bước thật nhanh để Hiểu Huỳnh khỏi tiếp tục mặc cả. “Cứ nghĩ đi, nếu thích thì quay lại.” “Ôi, mình thấy chị ta sắp xiêu lòng rồi, chưa biết chừng đồng ý bán tám đồng cũng nên. Sao cậu cứ lôi mình đi thế?” Hiểu Huỳnh vừa đi vừa làu bàu. “Mình không mua...” Vả lại, tám đồng cũng quá đắt. “Nhưng cậu cặp rất đẹp, hơn nữa đã mua kẹp thì không cần cắt tóc, cậu xem Đình Nghi... ôi, tóc Đình Nghi đẹp thật...” “Như vậy ngày nào cũng phải chải đầu.” Tóc ngắn không cần chải, tiết kiệm thời gian. “Người Đình Nghi vừa nói đến chắc là Sơ Nguyên,” Hiểu Huỳnh đột nhiên lại nói. “... Ừ, có lẽ thế!” Bách Thảo trầm ngâm. Đi Mỹ học y khoa, trước đây từng tập Taekwondo, rất tài năng, trong những người cô biết chỉ có một mình Sơ Nguyên. “Mình biết Đình Nghi thường xuyên bay sang Mỹ thăm Sơ Nguyên sư huynh, nhưng không ngờ họ đã yêu nhau,” Hiểu Huỳnh vò đầu bứt tai. Bách Thảo nhớ lại những lần gặp Đình Nghi trong căn nhà gỗ của Sơ Nguyên, có lẽ ngay từ hồi đó Đình Nghi đã rất thích Sơ Nguyên sư huynh rồi. Từ khi Sơ Nguyên sư huynh đi Mỹ, mỗi năm Đình Nghi bay sang đó ít nhất hai, ba lần, mỗi lần thường lưu lại hơn một tuần. Còn hề có cơ hội nhìn thấy Sơ Nguyên sư huynh từ sau khi anh sang Mỹ. Ba năm nay, mỗi ngày cô đều quét dọn thật sạch xung quanh căn nhà gỗ đó, nhưng có lẽ Sơ Nguyên sư huynh đã không còn nhớ gì về cô nữa. ***
|
Tại phòng thay đồ của trung tâm huấn luyện. Do ngày cuối tuần không phải đi học, Lâm Phong, Quang Nhã, Thân Ba đều đến tập từ rất sớm, họ vừa cất đồ đạc cá nhân vào những ngăn tủ riêng vừa nói chuyện. Lâm Phong nghe nói Đình Nghi sắp về nước, Thân Ba nói có lẽ trong một hai ngày tới, Quang Nhã nói vừa nhìn thấy Đình Nghi trong chương trình khách mời, cứ tưởng Đình Nghi về nước rồi, Thân Ba nói, có lẽ là chương trình đã ghi hình từ trước. Đang nói, họ nghe thấy những tiếng chân hối hả truyền đến, tiếp theo là giọng hờn giận của Hiểu Huỳnh. “Thôi đi, trước khi tóc cậu mọc ra, đừng nói quen mình, thật là mất mặt.” Quang Nhã ngoái đầu, thấy Hiểu Huỳnh mặt mày hầm hầm tức tối đang lấy ba lô che mặt, lén lút đi vào, đi theo sau là Bách Thảo. Như chạm phải điện. Mắt Quang Nhã trợn tròn. Cái gì thế này? “Trời ơi, Bách Thảo, tóc em sao thế?” Người thứ hai kêu lên là Lâm Phong, cô kinh ngạc bước đến, sửng sốt nhìn mái tóc Bách Thảo. “À, em mới cắt tóc.” Nhìn thấy phản ứng của mọi người, Bách Thảo bối rối sờ lên đầu mình, như vậy có lẽ rất tồi tệ. Trong lúc cắt, iều Huỳnh đã kêu lên, cắt xong Hiểu Huỳnh lại kêu lần nữa, thậm chí không chịu đi cùng cô, nói là quá xấu hổ. “Ai cắt cho em vậy!” Ngắm kỹ mái tóc Bách Thảo, Lâm Phong nổi giận, không biết xảy ra chuyện gì, tại sao mái tóc của Bách Thảo giống như bị chó gặm như vậy! Ngắn hơn cả tóc bọn con trai thì không nói, lại còn chỗ có chỗ không, có chỗ còn sát vào da đầu, trông như... Chốc đầu! “Phạm Hiểu Huỳnh, có phải cậu cắt tóc cho Bách Thảo không?!” Quang Nhã trừng mắt nhìn Hiểu Huỳnh. “Tôi...” Hiểu Huỳnh bất lực bỏ ba lô vào ngăn tủ, nói tiếp: “Tôi không có may mắn đó! Có thể cắt được mái tóc đẹp đẽ như vậy, sáng tạo như vậy, người bình thường như tôi không làm nổi, được chưa!” “Sao lại đến nông nỗi này cơ chứ...”, Lâm Phong xót xa. Cô đưa tay sờ vào những chỗ cắt sát da đầu, nếu sâu hơn một chút nữa, chưa biết chừng lột cả mảng da, bật máu cũng nên. “Cửa hiệu nào cắt cho em thế? Hôm nay hết giờ tập chị đưa em đi gặp bọn họ! Sao lại như thế này chứ, như thế này làm sao có thể đi học được?” “Xấu lắm sao?”, Bách Thảo thấp thỏm hỏi. Cắt xong cô chỉ thoáng nhìn vào gương, thấy không đẹp lắm, nhưng cũng không nghĩ nó xấu đến mức này. “Xấu như ma! Xấu như ma!” Quang Nhã lừ mắt. Thân Ba bỏ giày vào tủ, lấy võ phục ra, khi đi qua Bách Thảo, anh đẩy cái kính lên sống mũi, nói: “Hiệu cắt tóc đó ít nhất nên trả lại tiền công cho cô “Họ cắt miễn phí,” Bách Thảo bối rối, “Không sao, một thời gian tóc sẽ dài ngay thôi.” “Miễn phí?”, Quang Nhã không hiểu, hỏi lại. “Đúng, miễn phí,” Hiểu Huỳnh ngao ngán, vừa cởi giày vừa nói, “Chính là hoạt động của trung tâm người cao tuổi, học tập Lôi Phong[1], cắt tóc miễn phí cho người qua đường.” Trên đường đi, nhìn tấy tấm biểu ngữ của hội người cao tuổi cắt tóc miễn phí, Mắt Bách Thảo sáng lên, liền chạy ngay vào. Hiểu Huỳnh đã nói, những người già về hưu đã lâu, họ học cắt tóc cho vui, hoàn toàn không có kỹ thuật gì hết, chắc chắn là rất xấu, nhưng Bách Thảo không nghe, hoàn toàn bị hấp dẫn bởi cái từ miễn phí. Cô đành tự an ủi mình, không đẹp lắm cũng không sao, Bách Thảo xưa nay không coi trọng chuyện đẹp hay xấu. Nhưng ông cụ cắt tóc nghe theo yêu cầu “càng ngắn càng tốt” của Bách Thảo bèn lấy tông đơ, ra sức đẩy thật sâu. Cô dám khẳng định đó là lần đầu tiên ông cụ cầm dụng cụ cắt tóc, tay còn run run, cứ run một cái là ra một nắm tóc, run cái nữa là một nắm nữa. Cô tức đến ói máu. Ông cụ nhìn mái tóc sau khi cắt xong của Bách Thảo với vẻ lo lắng, hối hận nhưng dường như Bách Thảo ngốc nghếch không nhận ra việc này, lại còn hỏi, lần sau muốn cắt thì đến đâu tìm họ. “Quả là tiền nào của nấy.” Bình luận xong, Quang Nhã dửng dưng nhìn Bách Thảo, đi thẳng vào phòng tập. Lâm Phong đang suy nghĩ có cách nào cứu chữa thì Khấu Chấn, Mai Linh, Thạch Tông, Diệc Phong lục đục kéo vào cũng lần lượt giật mình vì mái tóc của Bách Thảo. “Em tức ai thế?” Nhược Bạch bước vào, Bách Thảo đang quỳ lau đệm tập, bóng anh bị ánh mặt trời kéo dài đổ lên người cô. “Dạ?” Cô ngẩng đầu, không hiểu anh hỏi gì. “Nếu không muốn cắt thì nói thẳng ra, việc gì hành hạ mái tóc của mình như thế,” Nhược Bạch cau mày nhìn đầu Bách Thảo, nói. Rốt cuộc nó xấu đến đâu. Bách Thảo không kìm nổi, muốn soi gương nhìn lại. Lau đệm xong, tập xong bài khởi động, trong lúc tập hợp chờ huấn luyện viên Thẩm, cô lặng lẽ liếc sang ngang, nét mặt Nhược Bạch vẫn nghiêm nghị như trước. Cô đưa tay sờ ra sau gáy. Ôi, hình như có chỗ có tóc, có chỗ trọc lốc. Cô cũng thấy hơi buồn, nhưng lại nghĩ chịu khó một thời gian tóc sẽ mọc dài ra, bất giác lại thấy vui. Chỉ có điều, huấn luyện viên Thẩm vốn coi trọng hình thức, cũng thích các đệ tử trang điểm sạch sẽ, đẹp đẽ, huấn luyện viên nhìn thấy cô thế này không biết nói sao. Cánh cửa phòng tập bị đẩy ra. Thẩm Ninh sắp bước vào, Bách Thảo hoảng hốt, cúi đầu thấp hơn. Cửa vừa mở.
|