Thiếu Nữ Toàn Phong
|
|
“Đậu tương đã xong chưa? Bàn số 15 khách đang giục!”
Bưng một đĩa đầy ụ đậu tương vừa luộc, nghe tiếng ông chủ gọi, Bách Thảo không kịp lau mồ hôi trên trán, vội vàng múc ra một đĩa đưa đến bàn số mười lăm.
Khách ngồi bàn số mười lăm là ba thanh niên tóc nhuộm đủ thứ màu kỳ quái, trong đó có một gã có hình xăm trên bắp tay. Gã đó đặt cốc bia trên bàn, trợn mắt quát Bách Thảo:
“Chậm như rùa, chờ lâu lắm rồi đấy.”
“Đậu tương phải luộc kỹ mới ngon mà,” Bách Thảo giải thích.
“Lừa tao hả?”
Gã thanh niên có hình xăm quát to, sau đó bốc một nắm đậuương bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến, thấy mùi vị quả thực không tệ, vừa hô cạn ly, vừa vung tay. Cánh tay gã vung lên va vào cốc bia trên bàn. “Cạch” một tiếng, cốc bia lăn trên bàn. Thấy cốc bia đổ ra quần gã thì một bàn tay con gái đưa tay chộp lấy, đặt trở lại chắc chắn lên bàn.
Gã thanh niên trố mắt nhìn Bách Thảo.
Hắn hoa mắt hay sao mà có cảm giác trước khi cốc bia bị va đổ, cô gái này đã đưa tay chộp lấy.
“… Anh Nhược Bạch, chúng em sắp tới thi đại học, định thi vào trường anh, muốn nhờ anh tư vấn xem vào chuyên ngành nào thì tốt?”
Lúc đi về phía quầy, Bách Thảo thấy bàn số bảy có mấy cô học sinh phổ thông đang kéo tay áo Nhược Bạch hỏi chuyện, mặt cô nào cũng tươi tắn như hoa. Trong tuần đã gặp cô này mấy lần, lần nào họ cũng kiếm cớ kéo áo Nhược Bạch sư huynh đến khiến A Anh, A Kiến làm thêm trong tiệm bắt đầu cá cược xem cuối cùng Nhược Bạch có hẹn hò với một cô bé trong đám nữ sinh này hay không.
Thấy Nhược Bạch chỉ lẳng lặng thu dọn chiếc bàn bị bia làm bẩn, hoàn toàn không để tâm đến mấy cô gái kia, Bách Thảo cảm thấy A Kiến có lẽ sẽ thua.
Trên chiếc tủ cao phía trước quầy, ti vi vẫn đang chiếu bộ phim đó. Thật kỳ lạ, tại sao bộ phim đó có thể kéo dài đến hơn ba trăm tập, tại sao nhân vật trong phim có thể lùng phùng biết bao tập vẫn không giải quyết xong, tại sao vẫn có nhiều người thích xem đến thế. Cô lắc đầu, lấy quyển vở trong cặp ra làm bài tập.
Học kỳ tới đã là lớp Mười hai rồi.
Rốt cuộc cô có nên thi đại học không?
Vừa làm bài tập tiếng Anh, Bách Thảo vừa băn khoăn nghĩ. Từ ngày vào Tùng Bách võ quán, cô không nhận tiền sư phụ cho nữa, điều kiện kinh tế của sư phụ không được tốt, hơn nữa Quang Nhã cũng phải thi đại học như cô.
Dụ phu nhân từng đề nghị mỗi tháng đưa cô một ít tiền thù lao quét dọn trong võ quán và giúp thím Phạm nấu cơm, giặt giũ, nhưng sao cô có thể nhận. Dụ quán chủ và phu nhân đều là người tốt, trước nay không bao giờ yêu cầu cô đóng tiền ăn, tiền ở, chút việc vặt cô làm không đủ báo đáp ân nghĩa đó.
Mặc dù Bách Thảo cũng có chút tiền thưởng khi đạt giải quán quân, nhưng gần đây sức khỏe của sư phụ không tốt, đã nằm viện vài lần. Biết sư phụ khó khăn, sợ ông vì tiền viện phí cao mà không chịu chữa bệnh nên mỗi lần được thưởng tiền, cô đều lấy ra một ít, lẳng lặng giúp ông trả một phần lớn viện phí.
Cũng phải cảm ơn Nhược Bạch.
Nếu anh không giúp tìm công việc làm thêm ở đây thì cô khó mà trụ được đến hôm nay. Nhưng học đại học cần rất nhiều tiền… Bách Thảo khẽ thở dài, hơn nữa, tại sao năm nay cô lại lớn nhanh như vậy, rất nhiều quần áo đã không mặc vừa, phải mua đồ mới.
Hoặc nếu người cô giống Hiểu Huỳnh thì tốt biết mấy. Hiểu Huỳnh có rất nhiều quần áo cũ không mặc đến, tại sao cô lại cao hơn Hiểu Huỳnh tới mười phân cơ chứ, như thế làm sao mặc vừa.
Áo ngực xem ra cũng phải mua mới rồi.
Chiếc này đã chật quá rồi, nhiều khi lúc tập làm cô không thở nổi.
Lặng lẽ nhìn từng từ mới trong vở, có lúc cô thật sự ngưỡng mộ Hiểu Huỳnh, chú thím Phạm đều rất yêu thương Hiểu Huỳnh, cho Hiểu Huỳnh tất cả những gì tốt đẹp nhất. Nếu như… nếu như ba mẹ cô còn sống…
“Bàn số bảy thanh toán.”
Bóng cao lớn che lấp người cô, tiếng Nhược Bạch vang lên. Bách Thảo vội vàng xua đuổi những ý nghĩ rối bời trong đầu, vội nhận tiền từ tay anh, mở máy thu ngân, tính số tiền phải trả lại.
Thanh toán xong, Nhược Bạch quay lại chỗ Bách Thảo. Giờ cao điểm đã qua, trong cửa hàng chỉ có một hai bàn vẫn còn khách.
Đứng cạnh Bách Thảo trước quầy, Nhược Bạch cũng lấy một quyển sách tiếng Anh ra đọc một lát. Bỗng dưng anh lơ đãng nói:
“Trường học nào cũng có khoản vay trợ học.”
“Dạ?”
Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên.
“Nhưng có lẽ em học quá kém, không thi nổi đâu.” Ngón tay dừng trên vở bài tập của cô, anh cau mày nói: “Câu này sai ngữ pháp rồi.”
Dưới sự hướng dẫn của Nhược Bạch, Bách Thảo vội vàng sửa lại mấy câu liền.
Hai năm trước, khi Nhược Bạch thi đỗ đại học chuyên ngành tiếng Anh, cô mới phát hiện ra mình biết quá ít về anh. Nhược Bạch dành nhiều thời gian cho Taekwondo như vậy nhưng thành tích học tập vẫn rất xuất sắc.
“Bàn số mười thanh toán.”
A Kiến đang quét dọn nên gọi to, Bách Thảo đặt bút xuống, tìm hóa đơn bàn số mười chuẩn bị đi tính tiền thì Nhược Bạch đã cầm lấy hóa đơn nói:
“Để anh, em làm tiếp đi.”
Bách Thảo viết lại bài tập đã được sửa chữa hoàn chỉnh một lượt vào vở, khi ngẩng đầu lên thì thấy Nhược Bạch đang thu dọn bát đĩa và lau bàn.
“Để em.”
Bách Thảo vội vàng chạy tới, giành lấy miếng giẻ lau từ tay Nhược Bạch. Đây vốn dĩ là những việc cô phải làm, Nhược Bạch chỉ phụ trách gọi món ăn và bưng bê.
“Bài tập làm xong chưa?”
Nhược Bạch không bận tâm đến cô, tiếp tục lau bàn rồi bên chiếc chậu đầy ắp bát đĩa đến vòi nước bắt đầu rửa.
“Dạ, xong rồi! Anh để em rửa.”
Cô ngồi xuống, xắn tay áo lên lấy bát đĩa bẩn ra. Nhược Bạch ngăn lại, đẩy tay cô ra, nói:
“Anh rửa, em lau.”
“Em làm một mình được rồi.” Cô vẫn muốn giành cả chậu bát về phía mình. “Nhược Bạch sư huynh, anh đi nghỉ một lát đi.”
“Hôm nay, em không được động tay vào nước lạnh.”
Anh giành lại chậu bát, mở vòi nước, cẩn thận rửa từng chiếc. Mặt Bách Thảo bỗng đỏ lựng, ngây người nhìn. Ý anh là…
Nhưng tại sao anh lại biết!
“Từ nay, mỗi tháng vào những ngày này, ở võ quán em cũng không được dùng nước lạnh, rửa rau, giặt giũ,” giọng Nhược Bạch bình thản như không, “Nhất định phải chú ý sức khỏe, nếu thi đấu đúng vào những ngày này thì sao?”
Mặt Bách Thảo đỏ lựng.
Còn nhớ lần đầu tiên đến kỳ, Sơ Nguyên sư huynh có dặn cô trong những ngày đặc biệt này không được động lạnh. Nhưng sao cô có thể vì chuyện cỏn con này mà không đi giặt quần áo, rửa rau, giặt khăn lau, đẩy việc cho người khác.
Cứ thế tích lại, hầu như tháng nào cũng rất đau, tháng sau còn đau hơn tháng trước. Lần trước, cô tham gia thi đấu cũng đúng vào thời gian đó, bụng đau dữ dội khiến hiệp hai bị thua hai điểm.
Nhưng mà, tại sao Nhược Bạch sư huynh lại biết?!
Muốn hỏi nhưng lại thấy ngại, tai đỏ bừng, Bách Thảo cúi thấp đầu, người cứng đờ nhận bát đĩa từ tay Nhược Bạch, dùng vải sạch lau khô.
Gió đêm mát rượi.
Quán đã hết khách, ông chủ Châu béo, A Anh, A Kiến bận rộn thu dọn bàn ghế, ti vi vẫn nhiệt tình nói. A Kiến lại bê hai chậu bát đầy ắp đến cho Bách Thảo.
Nhược Bạch lặng lẽ rửa bát đĩa.
Anh rửa một chiếc, cô lau một chiếc, dần dần, bát đĩa sạch đã xếp thành một ngọn núi nhỏ.
“Em… em hôm nay thi đai đen rồi!” Bách Thảo phá bầu không khí trầm lặng.
“Ừ!”
Nét mặt Nhược Bạch vẫn lạnh tanh.
“… Cảm ơn anh.”
Các khoản cần chi tiêu quá nhiều, kinh phí lên đai đen bao giờ cũng bị cô xếp cuối danh sách các khoản cần chi.
Nếu như anh không giấu giúp cô nộp giúp khoản phí, lại ra lệnh cho cô đi thi, Bách Thảo cũng không biết đến khi nào mình mới được lên đai đen.
Nhược Bạch bê chậu bát bẩn cuối cùng đặt dưới vòi nước, dường như không nghe thấy cô nói gì.
“Em sẽ cố gắng trả tiền anh sớm nhất.”
Tháng sau lĩnh lương cô sẽ có tiền trả anh. Còn áo ngực, vẫn có thể chịu đựng thêm hai tháng nữa.
“Anh nói rồi, kinh phí đai đen do anh trả.” Nhược Bạch cau mày, đổ một ít nước rửa bát ra chậu, dùng tay khuấy đều, bọt xà phòng nổi lên đầy chậu.
“Không, tháng sau em sẽ trả anh
Bách Thảo vội nói, cô biết điều kiện của Nhược Bạch cũng không tốt cho lắm.
Nhược Bạch lại trầm ngâm.
Cho đến khi chậu bát đã rửa xong, anh mới nghiêm giọng nói:
“Thi lên đai là quyền của em, anh đã ép em đi thi nên mọi kinh phí anh sẽ chịu.”
“Không phải thế…”
“Việc em cần làm là…” Anh ngắt lời cô, bê chồng đĩa cao ngất ngưởng như núi đã được cô lau sạch đến tủ bát trước quầy, nói tiếp: “Giành được tư cách dự thi Cup Taekwondo thế giới.”
Cup Taekwondo thế giới…
Bách Thảo sững người, nhìn anh xếp bát đĩa vào trong tủ. Đúng vậy, Cup Taekwondo thế giới được tổ chức tại Hồng Kông vào mùa thu năm nay. Mấy tháng trước, lãnh đạo Cục Thể thao Quốc gia đến thị sát có đặc biệt nhắc đến, do cơ sở huấn luyện Ngạn Dương có thành tích nổi bật nên sẽ có tư cách tương đương với đội tuyển quốc gia tham dự cuộc thi này.
“Lần này, anh muốn em thắng Đình Nghi.”
Xếp hết bát đũa vào tủ, trong làn gió mát đêm đầu hạ Nhược Bạch nói với cô như vậy.
|
Về đến Tùng Bách võ quán đã mười giờ đêm. Nhược Bạch và Bách Thảo đi trong sân đình viện tĩnh mịch, trên đường gặp mấy đệ tử. “Chào Nhược Bạch sư huynh.” “Chào Bách Thảo sư tỷ.” Thấy hai người, đám đệ tử lập tức nhường đường, ánh mắt cung kính nhìn họ, cúi chào rõ to. Nhược Bạch hơi cúi đầu. Bách Thảo khẽ cúi mình đáp lễ. Ba năm nay, đệ tử của Tùng Bách võ quán hết lớp này đến lớp khác, có người thi đỗ trường đại học ở tỉnh khác, có người không tiếp tục luyện Taekwondo, đám đệ tử mới dần dần trở thành chủ lực của võ quán, nhất là từ năm ngoái, sau khi Tùng Bách võ đoạt chức quán quân trong cuộc thi đấu hàng năm giữa các võ quán, đệ tử ghi danh theo học rất đông. “Cậu còn về muộn hơn cả mình!” Hiểu Huỳnh đang đánh răng chuẩn bị đi ngủ, thấy Bách Thảo lập tức cười khúc khích: “Cậu lại hẹn hò với Nhược Bạch sư huynh đấy à?” “… Mình... mình... chưa từng hẹn hò với Nhược Bạch sư huynh”, Bách Thảo hấp tấp giải thích. Không biết từ bao giờ Hiểu Huỳnh cứ nhất định cho rằng cô với Nhược Bạch sư huynh đang có chuyện yêu đương, chỉ cần họ đi về muộn một chút là Hiểu Huỳnh bắt đầu trêu chọc. “Lại lừa mình rồi!” Hiểu Huỳnh nguýt cô, yêu thì có gì mà phải căng thẳng thế chứ. Hơn nữa, đâu phải Hiểu Huỳnh chưa nhìn thấy cô và Nhược Bạch đi với nhau, hai người đã dắt tay nhau đi trên phố rồi, lại còn cái đêm cả hai ngồi sóng vai dưới ánh trăng nữa, nói không phải họ yêu nhau thì có quỷ mới tin. “Nhưng mà, tiếc là cậu về muộn quá!” Thấy cô rối rít muốn giải thích, Hiểu Huỳnh đổi chủ đề: “Vừa rồi Sơ Nguyên sư huynh gọi điện từ Mỹ về.” “Sơ Nguyên sư huynh?” Tim Bách Thảo đập mạnh, bàn tay cầm chiếc cặp định đặt xuống bàn, chợt nắm chặt lại. “Đúng thế, cũng lâu rồi không nhận được điện thoại của Sơ Nguyên sư huynh.” Hiểu Huỳnh nằm trên giường lật mấy trang cuốn truyện tranh, tiếp tục: “Chớp mắt Sơ Nguyên sư huynh đi Mỹ du học đã được ba năm, lâu lắm không gặp, không biết có phải anh ấy ngày càng đẹp trai, quyến rũ hơn không.” Ba năm rồi… Nhớ lại hình ảnh Sơ Nguyên sư huynh, ấn tượng trong Bách Thảo trở nên mơ hồ, chỉ nhớ hơi thở như nước diệt trùng, bàn tay dịu dàng xoa đầu cô và giọng nói ấm áp của anh. Anh đi du học theo hình thức trao đổi sinh viên giữa hai trường đại học, đó là quyết định hết sức đột ngột. Cô vừa bình phục sau trận thua Đình Nghi, anh đã lên máy bay đi Mỹ rồi.
|
Sau đó, anh không quay lại nữa. Mới đầu, cô định viết thư theo địa chỉ anh để lại, nhưng đến bưu điện mới biết cước gửi đến Mỹ rất đắt nên nghĩ nếu Hiểu Huỳnh gửi thư, cô có thể gửi kèm thư của mình, nhưng Hiểu Huỳnh cười, bảo thời đại này ai còn viết thư, mọi người đều liên lạc bằng email. Cô không có máy tính. Cũng chẳng có tiền lên mạng. Mới đầu, cô nhờ Hiểu Huỳnh khi nào email cho Sơ Nguyên sư huynh thì chuyển lời hỏi thăm của mình đến anh. Nhưng lâu dần, Hiểu Huỳnh viết ngày một ít, cô cũng ngại không muốn tiếp tục làm phiền bạn. “Sơ Nguyên sư huynh là người tốt, sư mẫu vừa nói với anh ấy bệnh khớp của mẹ mình, Sơ Nguyên lập tức gọi điện hỏi thăm, còn nói nếu cần anh ấy sẽ gửi thuốc từ Mỹ về cho,” Hiểu Huỳnh cảm kích nói. Sau đó, cô ngước nhìn Bách Thảo đang ngơ ngẩn thu xếp sách vở: “À, Sơ Nguyên sư huynh cũng hỏi thăm cậu đấy!” Hơi thở của Bách Thảo đột nhiên ngưng lại. “Sơ Nguyên sư huynh, hỏi thăm mình à?” “Đúng, anh ấy hỏi cậu có nhà không, còn muốn nói chuyện với cậu nữa. Đáng tiếc, cậu chưa về nên mình đành nói với anh ấy rằng, cậu đi hẹn hò với Nhược Bạch sư huynh rồi.” “Mình “Ha ha, được rồi, được rồi, lừa cậu đấy, xem cậu cuống lên kìa.” Hiểu Huỳnh cười sặc sụa, nói tiếp: “Được rồi, mình nói với Sơ Nguyên sư huynh là cậu đi làm thêm chưa về.” “Ờ!” Bách Thảo thở phào một hơi. “Sau đó, Sơ Nguyên sư huynh lại hỏi...” Hiểu Huỳnh ho mấy tiếng, bắt chước giọng Sơ Nguyên, nhẹ như gió xuân: “Dạo này Bách Thảo có khỏe không?” Bách Thảo nín thở. “Mình nói là, ‘Rất tốt, Bách Thảo rất khỏe, học cũng giỏi, thi đấu cũng tốt. Tháng trước tham gia đấu giao hữu với thành phố bên cạnh, đoạt giải quán quân’.” Hiểu Huỳnh nhướn hàng lông mày, đắc ý nói. “Thế nào, trả lời như thế đủ ý tứ chưa, tháng nào đến kỳ cậu cũng đau bụng muốn chết, mình đều không mách Sơ Nguyên sư huynh đấy.” “Hiểu Huỳnh!” Bách Thảo đỏ mặt. “Hơn nữa, mình đã nói với anh ấy là cậu thi lên đai đen rồi, hi hi, Sơ Nguyên sư huynh bảo chuyển đến cậu trả lời chúc mừng của anh ấy. Mình đã chuyển xong!” Nói chuyện một lúc, Hiểu Huỳnh tiếp tục say sưa đọc truyện tranh. Ngồi trên ghế, Bách Thảo bỗng bần thần, nếu về sớm một chút, có khi cô lại được nghe giọng nói của Sơ Nguyên sư huynh rồi. Bách Thảo lắc lắc đầu, không muốn nghĩ đến chuyện đó, đứng dậy chuẩn bị sách vở cho ngày mai cho vào cặp rồi vào nhà tắm, làm vệ sinh buổi tối. “Phích nước ở bên dưới, lấy nước nóng mà dùng.” Tiếng Hiểu Huỳnh vọng lại từ phía sau, Bách Thảo ngây người, ngoái “Sao?” “Đại nhân Nhược Bạch sư huynh đã dặn, bảo mình để mắt tới cậu, mấy ngày này làm việc gì cũng không được dùng nước lạnh. Phích nước nóng đó mình đích thân đi lấy cho cậu đấy, không cần cảm tạ đâu.” Hiểu Huỳnh ngẩng đầu khỏi cuốn truyện, nói tiếp: “Vì thế, nói hai người yêu nhau cậu còn cố cãi. Tối qua là ngày đầu tiên của cậu, lúc cậu, lúc tập mặt cậu trắng nhợt, mồ hôi vã ra, Nhược Bạch sư huynh đến hỏi mình, có phải cậu ốm không. Mình bảo, ngày đầu tiên của kỳ, bao giờ cậu cũng đau dữ dội, lần thi đấu trước, cũng do vào đúng ngày đó mà bị mất oan hai điểm, suýt thua. Vậy là, Nhược Bạch sư huynh mang đường đỏ đến, bảo nhất định phải giúp cậu bồi dưỡng. Nhược Bạch chăm sóc cậu như vậy, cậu còn đánh lừa mình, không chịu nhận, thật không coi mình là bạn rồi, hu hu.” “Không, không phải thật mà.” Bách Thảo pha nước ấm vào bồn rồi dùng khăn ấm, áp lên mặt một lát, cảm thấy mệt mỏi cả ngày từ từ tiêu tan. Xong xuôi, quay trở lại bàn học, cô nhìn thấy túi đường đỏ trên đó. Nước đường đỏ trong cốc bốc lên bàn hơi vấn vít, do dự một lát, cô nói: “Nhược Bạch sư huynh muốn mình chuẩn bị sức khỏe thật tốt... để tham dự Cup Taekwondo thế giới lần này.” ***
|
Lòng xao xuyến theo ngòi bút, những hàng chữ màu đen như nước chảy mây trôi hiện ra, mặc dù viết trên giấy cũ, không hề ảnh hưởng phong thái cốt cách của thế chữ. Đợi mực khô, Nhược Bạch trầm ngâm ngắm nghía, đặt sang bên, lại lấy ra tờ khác, tiếp tục viết. “Cậu quá kém, ngay giấy đen cũng là loại xấu nhất, hôi quá!” Diệc Phong khịt mũi mấy cái, nằm ngáp trên giường. “Bách Thảo có biết, sau khi nộp lệ phí thi lên đai cho cô ấy, cậu nghèo thế nà Nhược Bạch không trả lời. Gác nhẹ đầu bút lông ngấm đủ mực lên nghiên, Nhược Bạch lặng lẽ nhìn trang giấy, trầm ngâm một lát, lại viết tiếp. “Vì Cup Taekwondo lần này hả?”, Diệc Phong uể oải nói, “Tôi cũng đã xem quy định và thể lệ thi, tuyển thủ nhất thiết phải đạt trình độ ‘đoạn’, trên đai đen mới được đăng ký dự thi. Cậu mất nhiều công sức vào cô ấy như vậy có đáng không? Mấy năm nay, thời gian cậu tập cho cô ấy nhiều hơn tập cho bản thân.” “Cô ấy không cần biết những cái đó.” Nét chữ cứng cỏi, thanh thoát trong cuốn “Xích Bích phú” hiện lên như múa trên trang giấy cũ, giọng Nhược Bạch dửng dưng: “Vả lại, tôi làm những việc đó, không phải vì cô ấy.” Diệc Phong nhướn mắt liếc nhìn anh. “Cậu không thấy đáng tiếc hay sao?” Cả thiên “Xích bích phú” đã viết xong, Nhược Bạch cũng chưa trả lời. Diệc Phong thở dài, vớ chiếc quạt nan quạt mấy cái, mới chớm hè trời đã bắt đầu nóng. Lát sau, Diệc Phong lại hỏi: “Nhược Bạch, đừng trách tôi giội nước lạnh vào cậu. Tôi cảm thấy, mặc dù cô ấy có đủ tiêu chuẩn ghi tên, cũng không có hy vọng dự thi.” *** “Cup Taekwondo thế giới năm nay...” Hiểu Huỳnh ngây người nhìn Bách Thảo, không biết nên nói gì, đắn đo chọn hồi lâu vẫn không biết nên nói thế nào. Cuối cùng, một tia sáng lóe lên trong mắt, cô vui reo to: “Có rồi, Bách Thảo, cậu phải tăng cân để lên hạng cân cao hơn mới được! Như vậy có thể không cần Đình Nghi...” Soạt! Ngon quá. Quên mất đường đỏ pha bằng nước sôi, vừa nhấp một ngụm, Bách Thảo bị bỏng, phải lấy tay bịt miệng. “Thế nào? Chưa bỏng mồm chứ?!” Hiểu Huỳnh từ trên giường nhảy xuống, kéo tay Bách Thảo: “Há ra xem nào, trời ơi, phồng lên rồi! Đi, đến phòng mẹ mình để mẹ mình bôi thuốc cho.” “Không cần đâu!” Bách Thảo vội kéo tay Hiểu Huỳnh, nói: “Thím Phạm ngủ rồi, đừng đánh thức, hơi phồng một chút thôi, không đau nữa.” “Mẹ mình tối nào cũng xem phim dài tập, chưa đến một giờ đêm thì chưa ngủ đâu.” Hiểu Huỳnh không để ý lời Bách Thảo, gọi với sang phòng ngủ đâu.” Hiểu Huỳnh không để ý lời Bách Thảo, gọi với sang phòng bên: “Mẹ! Mẹ ngủ chưa?” “Chưa, đang xem ti vi!” Giọng thím Phạm cũng vang như Hiểu Huỳnh. “Bố có nhà không?” “Không.” “Con với Bách Thảo sang đó nha!” “Sang đi!” “Vừa hay, xem quảng cáo đi!” Khi Hiểu Huỳnh kéo Bách Thảo đi vào, thím Phạm ngồi bên giường vẫy tay, cười xởi lởi ra hiệu cho hai cô gái lại gần. Ti vi đang quảng cáo đầu gội đầu, một nhãn hiệu rất nổi tiếng. Một thiếu nữ trong bộ võ phục trắng tinh tung người bay lên không, xoay một vòng, mái tóc dài đen nhánh xổ tung, óng mượt mê hồn. Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?f=158&t=315143
|
Hình uối cùng đọng lại nụ cười của thiếu nữ đó. Dịu dàng, diễm lệ như đóa hoa bách hợp. Đó là Đình Nghi. Bách Thảo ngây người nụ cười của thiếu nữ đó. Dịu dàng, diễm lệ như đóa hoa bách hợp. Đó là Đình Nghi. Bách Thảo ngây người nhìn nụ cười đó, người mẫu đại diện cho nhãn hiệu này trước đây không phải Đình Nghi, có lẽ Đình Nghi là người đại diện mới của sản phẩm. Cô rất hiểu câu mà Hiểu Huỳnh chưa nói hết, nếu cô tăng cân, lên hạng cân cao hơn thì có thể tránh thi đấu với Đình Nghi, không phải cạnh tranh với cô ấy. Chỉ vì sự tồn tại của Đình Nghi, cô mới hầu như không có cơ hội. “Tưởng là quảng cáo gì ghê gớm lắm, có gì hay đâu.” Hiểu Huỳnh tỏ ra không hứng thú, từ trận đấu giữa các võ quán năm đó, chứng kiến Đình Nghi ra tay với Bách Thảo tàn nhẫn như vậy, cô không còn thích và sùng bái Đình Nghi như hồi nhỏ nữa. “Con bé này, đây là quảng cáo của Đình Nghi mà!” Thím phạm vui vẻ, nói tiếp: “Mẹ đã đếm rồi, tối nay phát ba chương trình quảng cáo của Đình Nghi là bánh quy, mỹ phẩm và dầu gội đầu. Hiểu Huỳnh, con xem Đình Nghi đấy, càng ngày càng đẹp, lại rất giỏi giang.” “Đình Nghi! Đình Nghi! Chán chết được!,” Hiểu Huỳnh trợn mắt, “Mẹ thích đến thế thì nhận người ta là con nuôi đi, đằng nào con cũng không đẹp, không giỏi giang mà.” “Mẹ cũng muốn, nhưng không có phúc,” thím Phạm trêu. “Thôi xin mẹ!” Hiểu Huỳnh tức giận, “Mẹ xem người ta, đã tập Taekwondo mà còn để tóc dài, lúc thi đấu có phiền toái không, chẳng chuyên nghiệp chút nào. Còn nữa, mẹ xem, người ta càng ngày càng giống siêu sao của làng giải trí, suốt ngày đóng phim quảng cáo, tham gia các loại hoạt động, nửa năm cũng không thấy tập luyện, có gì hay!” “Cho dù thế nhưng cứ thi đấu là người ta giật giải vô địch.” Thím Phạm tiếp tục xem ti vi, lúc này bộ phim Hàn Quốc lại tiếp tục. “Thôi, không nói nữa.” “Bách Thảo có kém gì!”, Hiểu Huỳnh vẫn tức, “Bắt đầu từ năm ngoái, Bách Thảo cũng là nhà vô địch!”. Thím Phạm ngây người nhìn Bách Thảo, cười lớn, vỗ vào tay, cô nói: “Ờ, Bách Thảo rất ngoan, cũng rất giỏi.” Thím Phạm hồ hởi, nhưng lòng Bách Thảo lại u ám. Bắt đầu từ năm ngoái, những cuộc thi đấu trong nước Bách Thảo tham gia đều đoạt chức vô địch. Nhưng tất cả những giải đấu đó đều không có Đình Nghi tham gia, hơn nữa đều là những giải đấu quy mô nhỏ. Những cuộc thi lớn cấp quốc gia, cơ sở huấn luyện chỉ được một suất tham gia, huấn luyện viên Thẩm Ninh luôn cử Đình Nghi, lần nào cô ấy cũng không phụ lòng, đều đoạt chức vô địch. Mà sau cuộc thi đấu giữa các võ quán năm đó, Hiền Võ võ quán tuyên bố, để tạo điều kiện cho nhiều võ quán có cơ hội đoạt chức vô địch, Đình Hạo và Đình Nghi dẫn dắt Hiền Võ võ quán ba năm liên tiếp giành vô địch từ nay không tham gia giải đấu đó nữa. Cho nên, giải vô địch năm ngoái, Bách Thảo giành được chức vô địch cũng trong hoàn cảnh không có Đình Hạo, Đình Nghi tham dự. Thắng lợi mà cô giành được là trong trận đấu không có Đình Nghi. Ba năm nay, hằng ngày cô nỗ lực khổ luyện, hy vọng có ngày có thể rửa nhục, thực sự chiến thắng Đình Nghi. Tuy nhiên, ba năm nay, cô không hề có cơ hội giao đấu với Đình Nghi. Hiểu Huỳnh lấy thuốc từ trong ngăn kéo, thận trọng bôi cho Bách Thảo, sau đó, hai cô gái lại trở về phòng, bỏ thím Phạm ngồi một mình xem ti vi. Trở về giường ngủ, lật mấy cuốn truyện tranh đang xem dở, nhưng không còn hứng thú xem tiếp, Hiểu Huỳnh thở dài: “Thật tủi quá, cậu xem, Đình Nghi cả ngày không luyện tập mà thi đấu vẫn đạt thành tích tốt như vậy. Chẳng lẽ chị ta xuất thân trong một gia đình có truyền thống Taekwondo nên trong người đã có gen thiên tài bẩm sinh, những người khác đều là hạng tầm thường?” “Nếu không phải là thiên tài thì đành nỗ lực.” Ngồi trước bàn học, Bách Thảo tháo chiếc dây buộc tóc trái dâu xuống, lấy lược chải đầu. Năm xưa thảm bại trong tay Đình Nghi, cô cũng có suy nghĩ như vậy, cũng từng hoài nghi, dù cố gắng bao nhiêu cô cũng không phải là đối thủ của Đình Nghi. “Nhưng thiên tài là do trời sinh, không phải cứ cố gắng là thành!”
|