Thiếu Nữ Toàn Phong
|
|
Đêm hôm đó, Diệc Phong nằm trên giường say sưa đọc cuốn tiểu thuyết viễn tưởng, lúc đang ngáp đột nhiên kinh ngạc, miệng há to đến sái quai hàm.
"Nhược Bạch, cậu… cậu… cậu…"
Dưới ánh đèn, Nhược Bạch đang khâu từng đường kim mũi chỉ!
Thỉnh thoảng, quần áo bị đứt cúc hay tuột chỉ, việc đàn ông lóng ngóng khâu đính lại cũng không phải chuyện lạ, nhưng lúc này, Nhược Bạch lại vượt qua phạm vi "khâu đính", quả thật anh đang may quần áo.
Trên bàn viết có mấy miếng vải cắt rời.
Hình như cắt từ bộ đồ cũ nào đó.
Nhược Bạch cầm mảnh vải ướm lên bộ võ phục khác, ước lượng độ dài rộng, sau đó tỉ mân khâu ghép lại với một thái độ vô cùng nghiêm túc.
"Cậu điên rồi."
Diệc Phong lắc đầu thở dài, vừa đọc vừa thỉnh thoảngliếc nhìn Nhược Bạch đang cắm cúi khâu từng mũi. Điên rồi, đúng là điên thật rồi. Trời ơi! Diệc Phong suýt choáng khi thấy Nhược Bạch tháo miếng vải, khâu lại.
Đêm khuya.
Diệc Phong đang thiu thiu ngủ.
Tắt đèn trong phòng, Nhược Bạch vẫn kiên nhẫn ngồi khâu dưới ánh đèn bàn.
Sáng sớm hôm sau.
Trong tiếng véo von của bầy chim trên cây, Bách Thảo mở cửa phòng, thấy bộ võ phục cũ Nhược Bạch mang đi hôm qua đã được đặt ngay ngắn trước cửa phòng mình.
Tay áo và ống quần đã được nối dài.
Cô thử lên người.
Vừa vặn.
Đoạn nối thêm là miếng vải cùng màu, cùng chất liệu, đường khâu rất chắc chắn, đường nối hình như được là phẳng, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra dấu vết.
***
Thời tiết mỗi ngày một nóng, sắp nghỉ hè, kỳ thi cuối năm cũng sắp đến nên Nhược Bạch giảm bớt cường độ tập luyện của Bách Thảo để cô tập trung ôn thi. Chương trình lớp mười một rất quan trọng, giáo viên các bộ môn đều dạy trước nhiều nội dung của lớp mười hai. Nhìn đống bài tập cao ngất, Bách Thảo nhận ra mình đã bỏ lỡ khá nhiều bài vở.
"Mẹ nói, nếu kỳ thi này không lọt vào tốp hai mươi người đứng đầu thì dịp hè mình sẽ phải tham gia lớp học thêm, không được đi Hàn Quốc." Trong giờ tự học, Hiểu Huỳnh vừa vắt óc làm bài tập Hình học không gian vừa lẩm bấm như sắp khóc. "Hai mươi người đứng đầu lớp, mẹ thật biết nghĩ, đánh chết mình cũng không vào nổi tốp đó!"
Đang thầm học thuộc từ mới tiếng Anh, Bách Thảo nghĩ ngay đến những lời Nhược Bạch nói với mình sau khi kết thúc buổi tập sáng.
……
…
"Kỳ thi cuối năm, em nhất định phải lọt vào tốp mười, đứng đầu toàn khối"
Cô ngây người nhìn anh, thành tích tốt nhất của cô trước dây là trong tốp mười lăm. Thời gian này do phải tăng cường luyện tập cho cuộc đấu với Đình Nghi nên cô đã bị lỡ nhiều thời gian học bài.
"Có Làm được không?", Nhược Bạch cau mày.
" Vâng!"
Cô gật đầu, nhận lời.
"Còn nữa, thi đại học muốn học trường nào, chuyên ngành gì nên có phương hướng trước."
"Em vẫn chưa nghĩ đến...", cô do dự nói, "Nhược Bạch sư huynh, nếu... nếu em không thi đại học thì sao?".
"Không thi đại học, em định làm gì?", Nhược Bạch nghiêm giọng, "... Quét dọn vệ sinh cả đời sao? Hay là em định dựa vào Taekwondo để kiếm sống? Khoan chưa nói sắp tới em có giành được tư cách lập nghiệp trong giới Teakwondo hay không, nếu chẳng may bị thương, hoặc xảy ra chuyện bất trắc, không thể tiếp tục tập Teakwondo, em sẽ sinh sống thế nào? Em đã nghĩ đến nhưng điều đó chưa?".
Bách Thảo ngớ người.
"Mặc dù hiện nay em là tuyển thủ Taekwondo, nhưng đừng làm một con ếch dưới đáy giếng, không nên tự hạn chếbản thân. Học đại học không những có học vấn, có chuyên môn, quan trọng hơn là có văn hóa và tầm nhìn, sẽ trưởng thành đầy đủ hơn."
Nhìn cô, Nhược Bạch lạnh nhạt nói:
"Học phí có thể xin vay ngân hàng vốn hỗ trợ học tập, anh sẽ giúp em liên hệ chỗ làm thêm, cũng chuẩn bị cho em một số kinh phí sinh hoạt, điều em cần làm là thi đỗ vào trường đại học mình ưng nhất."
Lòng cô rối loạn.
Đúng vậy, ngoài tập Teakwondo, điều cô lo lắng nhất là tiền học phí. Bách Thảo ngơ ngẩn nhìn Nhược Bạch, những lời cảm kích không thể nói ra.
Nhưng cô vẫn còn một băn khoăn.
"Nhưng mà, sư huynh, không phải anh muốn em tham gia giải Teakwondo thế giới sao, hay là nên từ bỏ sớm đi."
…
……
"Khó quá." Hiểu Huỳnh nhăn nhó than thở, đẩy sách bài tập đến trước mặt cô, "Xem giúp đi, mình không giải được!"
"Ừ."
Định thần trở lại, Bách Thảo đọc đề bài rồi dùng bút chì vẽ hình bắt đầu làm.
"Ấy, thực ra mình thấy mẹ nói cũng có lý, mình tập Taekwondo chắc chắn cũng chẳng làm nên cơm cháo gì, phải thi đại học mới có cơ hội. Thật ngưỡng mộ Đình Nghi, nhờ thành tích thi đấu tốt, được trường đại học có tiếng nhận thẳng vào học, hơn nữa nhà trường còn ưu tiên không hạn chế thời gian và số buổi lên lớp của chị ta để không ảnh hưởng đến thi đấu..."
|
Nói rồi, Hiểu Huýnh vui hẳn lên.
"Này, cậu cũng có thể như Đình Nghi trước đây, chi cần tham gia Cup thế giới, đoạt được thứ hạng, biết đâu cũng có thể được nhận thẳng vào trường đại học mà không phải thi cùng nên!"
Chiếc bút dừng lại trong tay Bách Thảo.
Lắc đầu, cô cảm thấy chuyện đó quá xa vời, vẫn nên thực tế hơn, dựa vào thực lực của mình để thi đại học.
"Bài này có thể làm thế này, trước tiên..."
Bách Thảo chìa tờ giấy nháp trước mặt Hiểu Huỳnh, bắt đầu giảng giải cách làm.
Bách Thảo không lo môn Toán, thành tích môn Toán của cô luôn rất tốt, tiếng Anh mặc dù cũng tạm được nhưng cũng không tốt lắm. Hiểu Huỳnh nhiêu lần cười cô, bảo làchắc do cô không hay nói nên tiếng Anh kém các môn khác.
"Để Nhược Bạch dạy cậu tiếng Anh, anh ấy học chuyên Anh, nghe nói là cao thủ trong khoa, năm nào cũng được học bổng." Hiểu Huỳnh đã nói không chỉ một lần.
Nhưng…
Trước mặt Nhược Bạch, cô hơi căng thẳng.
Trước mặt Sơ Nguyên có lúc cô cũng căng thẳng, nhưng cảm giác không giống nhau. Đối diện với Sơ Nguyên, cô căng thẳng, tim đập dữ đội còn đối diện với Nhược Bạch, cô luôn cảm thấy muốn làm tốt nhất, cố gắng để làm thật tốt những gì anh yêu cầu, nếu không làm được cô rất buồn và thất vọng.
Hơn nữa, gần đây Nhược Bạch rất bận.
Ngoài buổi tập sáng, tối và thời gian ở trung tâm huấn luyện, Bách Thảo hầu như không nhìn thấy anh, công việc ở cửa hàng ăn anh cũng không cho cô đi để cô chuyên tâm học bài một mình anh đảm nhiệm công việc của cả hai. Thỉnh thoảng, Diệc Phong lại nói, để dịch sách kiếm thêm tiền, dạo này đêm nào Nhược Bạch cũng thức rất khuya.
"Tập trung ôn thi, các việc khác khỏi lo. "
Có lần sau buổi tập, cô đuổi theo anh, nhưng Nhược Bạch dừng bước nói: "Tiếng Anh của em rất kém, anh đã nói với Sơ Nguyên, để anh ấy phụ đạo cho em, buổi tối em đến chỗ anh ấy học."
Buổi tối, trong căn nhà gỗ nhỏ.
Bách Thảo kinh ngạc nhìn thấy từng xấp đề thi tiếng Anh của những năm trước. Sơ Nguyên mỉm cười vừa giở xấp đề thi vừa nói: "Những đề thi này là do Nhược Bạch đưa đến, bảo anh đưa cho em làm, nhất định mỗi đề phải làm một lượt, làm hết tất cả các đề".
Những vì sao lấp lánh ngoài ô cửa.
Sơ Nguyên đọc sách chuyên ngành của mình.
Bách Thảo cúi đầu làm bài. Khả năng đọc hiểu của cô rất tốt, dịch xuôi cũng khá, nhưng dịch ngược lại không tốt lắm. Cô đang suy nghĩ lựa chọn từ thích hợp thì chợt nhận thấy chiêc bút máy anh đang viết chính là chiếc bút mình tặng.
Ngòi bút màu vâng lướt nhanh trên giấy.
Trong nhà yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy hơi thở của hai người.
Cuối cùng, cô cũng làm xong một đề. Sơ Nguyên nhìn đồng hồ, nhắc cô lần sau phải tăng tốc độ để còn thời gian mà chữa bài. Sau đó, anh xem kỹ từng phần, giảng lại cho cô những chỗ làm sai. Gió mùa hè thổi qua cửa sổ vào nhà, ôn hòa và trầm tĩnh như giọng nói của anh.
Mỗi tối, có đều đến căn nhà gỗ nhỏ để ôn bài.
Mỗi ngày cô đều có thể nhìn thấy Sơ Nguyên, dần dần như trở lại tình cảnh ba năm trước. Chỉ có điều, thời gian cô gặp Nhược Bạch ít hơn. Về sau, ngay cả buổi tập sáng và tối cũng không thấy anh, trung tâm huấn luyện anh cũng không đến, cô hỏi huấn luyện viên Thẩm, Thẩm Ninh nói anh đã xin nghi phép nhưng không nói nguyên do.
Bách Thảo bắt đầu lo lắng.
Nhất định đã xảy ra chuyện gì.
Nếu không Nhược Bạch sư huynh sẽ không như vậy.
Cô đến gặp Dụ quán chủ, đi hỏi Diệc Phong, thậm chí hỏi Hiểu Huỳnh, hỏi các đệ tử khác, nhưng không ai có thể nói cho cô biết Nhược Bạch bị làm sao. Cô bồn chồn, thấp thỏm dù đã cố kìm chế, nhưng vẫn không thể nào tập trung vào bài vở như trước nữa.
Đến một hôm, Sơ Nguyên dùng di động ấn số điện thoại nói mấy câu, sau đó đưa máy cho cô:
"Nhược Bạch đấy."
Cô vội vàng áp điện thoại vào tai, căng thẳng hỏi:
"Nhược Bạch sư huynh, là anh sao?"
"Tìm anh có việc gì?"
"Không... không có..."
"Ngày kia đã thi rồi, phải không?"
"Vâng."
"Tranh thủ thời gian ôn tập", giọng anh ngập ngừng, "Anh không sao".
“…”
"Được rồi, đưa điện thoại cho Sơ Nguyên", Nhược Bạch ra lệnh.
Sơ Nguyên đến bên cửa sổ, tiếp tục nói chuyện với Nhược Bạch. Đang nói, anh nghiêng đầu, thấy nét mặt Bách Thảo đầy ngờ vực, đang lắng nghe cuộc đàm thoại của mình với Nhược Bạch, anh mỉm cười, cúp máy rồi quay sang nói với cô.
"Nhược Bạch vẫn lo cho kỳ thi cuối cấp của em, cậu ấy sợ thời gian luyện tập trước đó quá nhiều, em bị hổng một số kiến thức, anh đã nói với cậu ấy, em nhất định sẽ thi tốt để cậu ây yên tâm."
Cô căng thẳng nhìn anh, hỏi:
"Nhược Bạch đã xảy ra chuyện gì?"
"Có thể xảy ra chuyện gì?" Anh đưa tay xoa đầu cô, tiếp tục: "Đừng lo, em cố gắng thi cho tốt, đừng để cậu ấy lo lắng là được rồi".
|
Tuy nhiên, đã qua kỳ thi cuối năm, Bách Thảo vẫn không thấy Nhược Bạch. Lần này, cô lo sợ thực sự, truy hỏi nhưng Diệc Phong thấy không thể lẩn tránh cô mãi, nén thở dài, nói:
"Thôi được, đằng nào cô cũng thi xong, nói cho cô biết cũng chẳng sao."
"Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Bách Thảo lơ sợ đến lạc giọng.
"Thời gian vừa rồi, Nhược Bạch phải vào bệnh viện", thần sắc Diệc Phong có vẻ nghiêm trọng.
"Bệnh viện?" cô kinh hãi, mặt trắng bệch. "Nhược bạch sư huynh bị ốm sao? Là bệnh gì? Có nghiêm trọng không? Bệnh viện nào? Tại sao trước đây hỏi mấy anh cũng không nói!" Nỗi lo sợ và tức giận khiến ngực cô muốn vỡ tung. Biết ngay mà, biết ngay mà, nhất định đã xảy ra chuyện, nếu không Nhược Bạch đã không như vậy!
"Ha ha", Diệc Phong đứng dựa vào tường cười thoải mái, "Thấy cô quan tâm Nhược Bạch như vậy, coi như cậu ta không uổng công bỏ bao công sức lo cho cô".
"Thế anh ấy bị làm sao?"
Nếu không nể Diệt Phong cũng là sư huynh, Bách Thảo thực sự muốn đá cho anh ta một phát.
"Ha ha, yên tâm, không phải Nhược Bạch bị ốm." Né tránh ánh mắt phẫn nộ của Bách Thảo, Diệc Phong cười khan mấy tiếng, không dám đùa nữa, "Là cha Nhược Bạch bị bệnh. Cha cậu ấy đột nhiên bị nhiễm vi rút, phát triển rất nhanh, do không tìm ra là loại vi rút gì, có một thời gian tình hình rất nguy cấp nên ngày nào Nhươc Bạch cũng phải trực ở bệnh viện."
Trong bệnh viện chỗ nào cũng toàn người là người.
Bách Thảo nhễ nhại mồ hôi chạy vào cổng lớn của bệnh viện. Không kịp chờ thang máy, theo địa chỉ Diệc Phong đưa, cô lên thẳng phòng bệnh.
Phòng 305
Có lẽ là phòng này.
"Xoạch." Cửa phòng mở từ bên trong.
Một phụ nữ trung niên trang phục sạch sẽ, dáng người gầy gò bê chậu nước từ bên trong đi ra. Thấy Bách Thảo, bà từ tốn hỏi:
"Cô là…"
"Cháu là Thích Bách Thảo ở Tùng Bách võ quán, Nhược Bạch là sư huynh của cháu", cô căng thẳng trả lời.
"Ồ, cháu là sư muội của Nhược Bạch, mau vào đi, Nhược Bạch ở trong này." Bà ôn tồn nói vọng vào trong: "Nhươc Bạch, sư muội của con đến!".
Phòng bệnh có tất cả ba giường.
Hai chiếc đã có người nằm, một chiếc bỏ không, trong không gian chật hẹp đó còn đặt một chiếc giường gấp dùng cho người nhà bệnh nhân. Vừa bước vào, Bách Thảo đã nhìn thấy Nhược Bạch. Anh ngồi ở mép giường bên trái, quay lưng ra cửa, lặng lẽ nhìn bình nước truyền từ từ nhỏ giọt.
Nghe tiếng mẹ...
Anh đứng dậy, quay về phía Bách Thảo. Bách Thảo mở to mắt, căng thẳng nhìn anh. Anh gầy đi nhiều, nhưng không ốm, cái vật mắc ở cổ họng cô từ từ trôi xuống.
"Sao em đến đây?", Nhược Bạch cau mày hỏi.
Bách Thảo cắn môi, lặng lẽ nhìn nền nhà, không trả lời, cũng không nhìn anh nữa.
"Thằng bé này, sao không nói gì!" Mẹ Nhược Bạch trách con trai rồi lại ôn tồn nói với Bách Thảo: "Cháu mau ngồi nghỉ một lát, trời nóng quá. Nhược Bạch, rót cốc nước cho sư muội của con. Cháu gái, cháu ngồi chơi, bác đi đổ chậu nước, sẽ về ngay".
"Bác để cháu."
Không đợi bà phản ứng, Bách Thảo đã nhấc chậu nước từ tay bà rồi đi ra ngoài.
Bách Thảo uống từng ngụm nước, không động đến chút hoa quả nào. Sau khi biết bệnh của cha Nhược Bạch đã được khống chế, mấy ngày nữa là phục hồi hoàn toàn, có thể xuất viện, Bách Thảo mới lặng lẽ bắt tay vào việc. Cô dùng giẻ lau phòng bệnh, từ bệ cửa sổ, sàn đá đến thành giường, ghế dài, ghế đôn, lau đi lau lại rất cẩn thận, không còn hạt bụi nào.
Bệ cửa sổ sạch bóng.
Nền nhà sáng choang.
|
Chân giường, chân ghế sạch tinh.
Đi cạnh bác sỹ trưởng khoa, Sơ Nguyên thấy Bách Thảo đang ra sức kỳ cọ bồn rửa mặt như nhất định muốn lau cho sáng bóng.
Đi đến cạnh cô, Sơ nguyên nói:
"Em biết rồi?"
Bách Thảo ngẩng đầu nhìn anh mấy giây rồi im lặng tiếp tục lau.
"Xin lỗi!", Sơ Nguyên nói với cô.
Anh không muốn giấu cô chuyện của cha Nhược Bạch, nhưng Nhược Bạch nhất định yêu cầu anh không cho cô biết.
"Không sao", Bách Thảo lắc đầu.
Trao đổi với Nhược Bạch vài câu về tình hình bệnh nhân và phương án điều trị, bác sỹ trưởng khoa tiếp tục dẫn các bác sỹ đi kiểm tra các phòng bệnh. Bách Thảo vẫn tiếp tục dọn vệ sinh trong phòng. Phích nước sángchoang, cốc thủy tinh sáng loáng, cô cầm giẻ sạch bắt đầu lau cửa kính.
"Cháu gái đừng làm những việc đó, mau nghỉ thôi", mẹ Nhược Bạch áy náy nói.
"Theo anh!"
Giằng miếng giẻ lau, Nhược Bạch kéo tay Bách Thảo rangoài phòng bệnh, đi đến lan can phía cuối hành lang, cau mày hỏi:
"Em đến có việc gì?"
Bách Thảo không nói không rằng lấy trong chiếc túi đeo bên người một tập bài thi chìa trước mặt anh.
Lật giở xem, lông mày Nhược Bạch từ từ giãn ra, trong mắt thoáng nét vui vui, giọng nói cũng dịu đi rất nhiều.
"Đứng thứ mấy?"
"Thứ tư toàn khối."
"Nhược Bạch gật đầu, nụ cười lộ ra nơi khóe miệng. "Đã thi xong thì nên tập trung tập luyện, anh đã nói với Diệc Phong kế hoạch tập, mấy ngày này sẽ do cậu ấy..."
Anh ngừng một lát.
Thấy cô nãy giờ vẫn im lặng, anh lại cau mày.
"Em giận gì chứ?"
Mím chặt môi, Bách Thảo ngẩng đầu nhìn anh, khóe mắt ươn ướt, giọng nói cũng cứng đanh: "Sao anh không nói cho em biết?".
Cô hít một hơi thật sâu, cố nuốt cơn giận xuống.
"Mọi điều anh muốn em làm, trước nay em đều cố gắng làm, dù khó đến đâu, cũng cố làm bằng được. Nhưng anh biết không? Không phải anh là sư huynh của em, mà em nhất thiết nghe theo mọi mệnh lệnh của anh. Em nghe anh là bởi vì em biết anh không chỉ coi em là sư muội, mà còn coi em là người thân, là người bạn, mọi yêu cầu của anh đều là muốn tốt cho em. Cho nên, bất luận anh nói gì, em cũng nghe theo..."
"Nhưng... em rất buồn..."
Nước mắt rưng rưng nơi khóe mắt.
"Khi anh cần giúp đỡ lại không hề nói với em. Nhược Bạch sư huynh, là anh cảm thấy em không làm được, hay là anh cho rằng không cần thiết phải nói với người không liên quan?"
Thấy quầng mắt cô đỏ hoe như đứa trẻ, nhưng cố không để nước mắt trào ra, Nhược Bạch không nén nổi, kéo cô vào lòng để ngực áo mình thấm hết nước mắt cô.
"Em có thể giúp anh!" Được anh ôm vào lòng, giọng nói cô đỡ nghẹn nhưng vẫn kiên quyết.
"Thật đấy, em có thể giúp anh! Anh xem, ít nhất em cũngcó thể dọn vệ sinh, có thể mang cơm, lấy nước, giặt quần áo..."
"Một mình anh là đủ." Vờ như không biết nước cô khóc, Nhược Bạch nói: "Hà tất ảnh hưởng đến ôn thi của em".
"Dù em đến giúp cũng không ảnh hưởng đến việc ôn thi!" Vùng khỏi ngực anh, mặt Bách Thảo vẫn vương đầy nước mắt. "Chẳng lẽ, Nhược Bạch sư huynh thiếu tin tưởng vào em thế sao? Em đã nhận lời với anh, lần thi này em sẽ lọt vào tốp mười thì nhất định em làm được, cho dù gặp phải chuyện gì!"
"Đủ rồi."
Nhược Bạch ngắt lời cô, ánh mắt dừng lại mấy giây trên mặt cô, sau đó quay người bỏ đi. Bách Thảo thẫn thờ nhìn theo bóng anh, lòng vẫn buồn khôn tả.
Trong ánh nắng hè, bóng Nhược Bạch rất gầy. Đi đến bậc cầu thang của lan can, anh dừng chân lại, giọng nói theo gió truyền đến tai cô:
"Biết rồi lần sau xảy ra chuyện tương tự, sẽ nói với em."
* * *
Kỳ thi cuối năm kết thúc, kỳ nghỉ hè chính thức bắt đầu.
Bách Thảo ngày nào cũng dậy thật sớm, đầu tiên là dọn vệ sinh trong võ quán, sau đó vội vàng ra chợ mua thịt và rau xanh về nấu canh, làm cơm mang đến bệnh viện. Hiểu Huỳnh đi cùng cô mấy lần, sau đó do có hẹn với bạn bè đi chơi, nên cũng chỉ đi với cô chốc lát.
Bách Thảo thường xuyên gặp Sơ Nguyên và Nhược Bạch ở bệnh viện.
Hay đến bệnh viện nên Bách Thảo ngày càng thân thiết với cha mẹ Nhược Bạch. Cha anh là người ít nói, mẹ anh lạ khá cởi mở, thích nói chuyện.
|
"Lúc còn nhỏ, gần nhà có anh hàng xóm tập Teakwondo nên nó rất thích, liên đòi theo học. Một thời gian sau anh ấy đã không đánh nổi Nhược Bạch, liền mang nó đến võ quán, đúng rồi, chính là Tùng Bách võ quán. Lúc gặp Nhược Bạch, Dụ quán chủ đã hỏi nó có muốn tập Taekwondo không?"
Bà Nhược Bạch vừa gọt táo vừa rầm rì nói chuyện với Bách Thảo.
"Lúc đó, Nhược Bạch lắc đầu, bảo không học. Thằng bé này từ nhỏ đã hiểu biết, lúc đó do sức khỏe ông bà nội không tốt, tiền thuốc thang rất nhiều, nhà lại nghèo, phải vay nợ nên không có tiền cho nó học Taekwondo. Nó không nói xin bác nhưng ngày nào cũng trèo lên tường của Tùng Bách võ quán lén xem tập luyện."
Bách Thảo ngây người.
"Dụ quán chủ biết chuyện nhưng cũng không ngăn cấm. Cứ như vậy, sau nửa năm, có lần các đệ tử của võ quán thi đấu với nhau, cũng kéo Nhược Bạch vào thi. Kết quả Nhược Bạch đánh bại tất cả."
Bà cười hạnh phúc.
"Lúc đó, Dụ quán chủ đến tận nhà tìm, hai bác mới biết chuyện. Hai bác đã bảo Nhược Bạch, nếu muốn học thì dù phải vay nợ hai bác cũng cố lo cho, nhưng nó vẫn nói không muốn. Thằng bé này, ngoan đến mức làm bác mủi lòng, bé vậy mà chưa bao giờ đòi mua đồ chơi, quà vặt. Hai bác có lỗi với nó..."
Cha Nhược Bạch nằm trên giường vỗ vỗ vai vợ, bà bối rối lấy cánh tay lau nước mắt.
"Ngay từ lúc đó, bác và cha nó đã quyết định phải cố kiếm tiền, không để Nhược Bạch sau này phải khổ. Hai bác bắt đầu buôn bán vặt đi cất hàng về bán, sau lại chuyển đến làm ăn ở thành phố lớn. Ôi chao, bây giờ nghĩ lại. Hồi đó thường xuyên để Nhược Bạch thui thủi một mình, thật có lỗi với nó..."
"... May mà Dụ quán chủ là người tốt, mỗi khi hai bác không có ở Ngạn Dương đều mang Nhược Bạch đến Tùng Bách võ quán chăm sóc, dạy nó tập Taekwondo. Về sau, thời gian Nhược Bạch ở võ quán ngày càng lâu vì có lúc cả năm hai bác mới trở về một hai lần. Gần đây hai bác muốn đón nó về sống cùng nhưng nó không muốn."
Bà lại thở dài.
"Làm người phải biết tri ân, báo đáp, Dụ quán chủ tốt với Nhược Bạch như vậy, cũng đến lúc nó phải báo đáp Tùng Bách võ quán rồi. Hơn nữa, Nhược Bạch thích Teakwondo như vậy... Thằng bé này giống cha nó, rất ương bướng, thích gì là nhất định thích đến cùng. Dù không nói ra, nhưng bác và cha nó đều biết, Teakwondo là cuộc sống của nó, nó mong có ngày trở thành vô địch toàn quốc, thậm chí vô địch thế giới".
Bà đột nhiên nôn nóng nhìn cô, hỏi:
"Phải rồi, bây giờ Nhược Bạch luyện Teakwondo thế nào? Bác hỏi nhưng nó chẳng bao giờ nói. Nó đã tham gia mấy giải đấu trong nước, bây giờ đã thi quốc tế được chưa?"
Lòng Bách Thảo buồn bả.
Trên thực tế, cô cũng đang muốn hỏi Nhược Bạch.
Tối qua, Hiểu Huỳnh nói, lúc đi xem phim với bạn có gặp huấn luyện viên Thẩm nên đã hỏi xem cần chuẩn bị quần áo thế nào cho chuyến đi Xương Hải võ quán tuần sau và nói một số chuyện khác. Huấn luyện viên Thẩm vô tình nói ra, do gia đình Nhược Bạch có chuyện, không thể đi Hàn Quốc nên sẽ gạch tên Nhược Bạch khỏi danh sách.
"Bác ơi!", Bách Thảo hỏi, "Ngày mai bác trai xuất viện phải không ạ?".
"Phải, sáng mai xuất viện." Mặc dù hơi ngạc nhiên khi thấy Bách Thảo đột ngột chuyển chủ đề, nhưng bà vẫn trả lời.
"Sau khi xuất viện bác trai cần lưu lại Ngạn Dương tĩnh dưỡng đúng không?"
"Không, bệnh viện nói ông ấy đã hoàn toàn bình phục. Ôi dào, bác cũng biết, thực ra đã có thể xuất viện từ hai hôn trước, nhưng Nhược Bạch không yên tâm, nhất định muốn hai bác ở thêm hai ngày để theo dõi. Ngày mai nghỉ một ngày, ngày kia hai bác về nhà, công việc làm ăn cũng không thể bỏ bê mãi được."
"Nhược Bạch sư huynh có về cung hai bác không ạ?"
"Không. Về rồi hai bác lại ai bận việc nấy, Nhược Bạch muốn giúp cũng không được. Vả lại thời gian nghỉ hè nó cunggx có việc làm thêm ở đây. Ấy, bây giờ hai bác đã kiếm được tiền, có thể cho nó tiền học phí, tiền ăn ở, nhưng nó không chịu, bắt hai bác giữ lấy phòng lúc phải dùng." Bà lại lau nước mắt, nói: "Thằng bé này…".
Vậy là, buổi trưa, nhân lúc cha Nhược Bạch ngủ, khi phòng bênh tương đối yên tĩnh, Bách Thảo kéo anh ra lan can.
"Sao anh không đi Hàn Quốc?"
Ánh mặt trời gay gắt chiếu thẳng xuống, cô nghĩ một lát, lại hỏi:
"Có phải lúc trước do bệnh bác trai, anh sợ không có thời gian nên mới nói không đi? Bây giờ bbacs khỏi rồi, ngày kia đã rời Ngạn Dương, anh có thể đi được rồi."
Nhược Bạch trầm ngâm không nói, Bách Thảo nói thẳng:
"Em sẽ đến gặp huấn luyện viên Thẩm, đề nghị cô ấy ghi thêm tên anh."
"Không cần."
"Sao?", cô ngớ người, "Vậy tự anh đi nói với huấn luyện viên?".
"Anh không muốn đi", Nhược Bạch dửng dưng.
Bách Thảo sửng người hồi lâu.
"Tại sao chứ?"
Nhược Bạch cau mày: "Chẳng có nhiều tại sao đến thế. Về sớm đi, đừng để lỡ buổi tập chiều". Nói xong, anh quay người bỏ đi.
Bách Thảo vội kéo tay anh lại.
"Là... là do Đình Hạo tiền bối phải không?"
Cô biết Nhược Bạch không muốn nghe cái tên đó, nhưng là nguyên nhân đó sao? Là do Đình Hạo tiền bối tạo cho cơ hội này nên anh mới không đi, đúng không?
Lưng Nhược Bạch cứng đờ.
"Phải không?"
Cô bướng bỉnh nhắc lại, nắm chặt cánh tay anh, không cho đi. Thấy anh không trả lời, cô đã hiểu, hạ giọng nói:
"Dù là ai tài trợ, nhưng chỉ cần có thể đi Hàn Quốc, được giao lưu với tuyển thủ các nước đều là cơ hội tốt, không phải sao?"
Nhược Bạch vẫn quay lưng về phía cô, giọng trầm trầm:
"Anh ở lại trong nước luyện tập cũng thế."
Bách Thảo nghĩ một lúc, nói dứt khoát:
"Vậy em cũng không đi."
Nhược Bạch quay phắt người lại, trong mắt thoáng vẻ tức giận, nhìn cô nói: "Em nhất định phải đi!".
"Nhưng anh chẳng vừa nói, ở lại trong nước luyện tập cùng thế cả mà?", cô ngẩng đầu nhìn anh nói.
Môi Nhược Bạch mím lại thành một đường thẳng.
Cô nhìn anh, nói tiếp:
"Nhược Bạch sư huynh, giả sử dù em luyện tập chăm chỉ đến mấy, làm thế nào cũng không thể chiến thắng Đình Nghi. Vậy thì em nên bỏ cuộc, đúng không?"
"Em có thể chiến thắng cô ấy."
|