Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai
|
|
Đứa trẻ – Chương 17
Edit: Thỏ
Tô Mộc Thần rất ít khi ăn cơm ở nhà, một phần vì phải dọn rửa khá phiền phức, nhưng quan trọng hơn là hắn không biết nấu ăn. Đàn ông không biết nấu ăn không phải là cái tội.
Hắn có tiền, nên hắn luôn nghĩ “tiền có thể giải quyết bất cứ việc gì hắn cần”. Chính vì thế, không biết nấu cũng không quan trọng, đồ ăn thì có thể mua về được.
Những món ăn truyền thống trong bữa ăn mà Hạ An Nhiên nấu cũng chỉ bình thường, không đa dạng, chỉ là những món đơn giản mà nhà cô vẫn hay ăn. Tuy không khiến người khác phải kinh ngạc, nhưng Tô Mộc Thần lại cảm thấy một hương vị rất khác biệt.
Thời buổi bây giờ, hiếm có cô gái nào thích tự nấu ăn như vậy!
Duệ Duệ cầm chiếc thìa nhỏ xúc cơm ăn, đứa trẻ nào khi tự ăn cơm đều làm rơi vãi hạt cơm ra đầy bàn, Duệ Duệ cũng không ngoại lệ.
“Duệ Duệ, ăn cơm đừng xúc mạnh quá.”
Hạ An Nhiên rút một tờ giấy ăn, lau cơm dính trên mặt cậu bé. Cô lên tiếng dặn dò, rồi gắp một miếng rau đút cho bé.
“Vâng ạ.”
Duệ Duệ vừa ăn rau vừa trả lời, âm thanh tuy hơi nhỏ nhưng bé vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Được Hạ An Nhiên đút ăn rau, Duệ Duệ chỉ ăn nửa bát cơm rồi đứng ngồi không yên đòi chạy ra phòng khách bóc hộp quà mà Tô Mộc Thần mang về. Thấy cậu nhóc hào hứng bóc quà, Hạ An Nhiên cũng không có hứng ăn nữa, cô nhìn chiếc túi hồ sơ để ở góc bàn, liếc sang dáng vẻ không muốn ăn của Tô Mộc Thần, liền đứng lên thu dọn bàn.
“Tôi mở túi hồ sơ ra nhé.”
Nhìn Hạ An Nhiên đang thu dọn, Tô Mộc Thần cầm chiếc túi lên, từ từ mở ra.
“Ừm.”
Hạ An Nhiên lên tiếng, sớm muộn gì vẫn phải làm, còn Duệ Duệ… Cô cố gắng ép mình không nghĩ đến cậu bé đang chơi ở phòng khách.
Tô Mộc Thần mở túi ra, nhìn tờ giấy nhỏ bên trong. Trên đó có một số thuật ngữ hắn không hiểu lắm, nhưng giở tới trang kết luận cuối cùng, nét mặt ôn hòa của hắn thoáng tái mét.
“Hạ An Nhiên, cô chắc chắn mình chưa bao giờ sinh con chứ?” Tô Mộc Thần hừ một tiếng, vẻ mặt nghi ngờ.
Hạ An Nhiên quay người lại, nhìn Tô Mộc Thần vẫn đang ngồi tại chỗ, gương mặt có chút khó coi. Nói khó coi đã nhẹ đi nhiều rồi, thực tế là vô cùng kinh khủng, lúc xanh lét lúc trắng bệch.
“Anh có ý gì?”
Sắc mặt Hạ An Nhiên cũng không khá là bao, sao lại nói ‘cô chắc chắn mình chưa bao giờ sinh con chứ’. Cô sinh con chẳng lẽ tự mình lại không rõ sao? Nếu thực sự là do cô sinh thì đâu cần đôi co với hắn lâu như vậy, trực tiếp bế Duệ Duệ về nhà mình luôn cho xong.
“Hạ An Nhiên, đúng là trước đây chúng ta không nảy sinh quan hệ gì sao?”
Tô Mộc Thần híp mắt lại, trong đôi mắt hẹp dài lóe lên sự sắc bén. Hắn không thích có người giở trò lừa đảo trước mặt mình, nhất là khi hắn trở thành người bị lừa.
“Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Hạ An Nhiên khẽ nhíu mày, bực mình nhìn Tô Mộc Thần.
“Tôi muốn hỏi, vì sao trên kết quả giám định ADN thông báo tôi và cô lại là ba mẹ của Duệ Duệ?” Giọng nói của Tô Mộc Thần đã trở nên tức giận.
Mặc dù hắn đã từng gặp gỡ không ít cô gái, nhưng chưa đến nỗi quên mất mình đã phát sinh quan hệ với ai. Hắn thật không thể nào tin được, chính hắn và Hạ An Nhiên chưa từng quen biết nhau, vì sao lại trở thành ba mẹ của Duệ Duệ chứ?
“Anh đùa tôi à?”
Hạ An Nhiên bước đến bàn ăn, cầm tờ xét nghiệm ADN lên. Khi lật tới trang kết luận cuối cùng, gương mặt vốn đang bình tĩnh của cô bỗng biến thành trắng bệch.
Thực ra, lúc chưa nhận được kết quả giám định, cô vẫn luôn mong tờ báo cáo ấy sẽ cho biết Duệ Duệ có quan hệ với người đàn ông kia. Tuy hắn không xứng làm ba của Duệ Duệ, nhưng đối với bé mà nói, không có chỗ nương tựa mới là bi thảm nhất.
Vậy mà kết quả lại thành ra thế này, khiến cô vô cùng bất ngờ.
Sao có thể chứ?
Tô Mộc Thần nhìn tên nhóc đang ngồi trên sàn nhà nghịch hộp đồ chơi thông minh mà mình mua về, hắn cảm thấy khó mà tin nổi. Hắn dám khẳng định mình không hề có con, cũng không có bất cứ quan hệ gì với đứa trẻ kia. Nghiêm túc mà nói, hắn lằng nhằng với Hạ An Nhiên mấy ngày qua chỉ để mượn kết quả xét nghiệm ADN khiến cô nàng hết hy vọng mà thôi.
Không ngờ, kết quả xét nghiệm cũng làm hắn choáng váng, tên nhóc kia thật sự là máu mủ ruột thịt của hắn. Đến khi nhìn vẻ mặt kinh ngạc không kém của Hạ An Nhiên, Tô Mộc Thần đã bình tĩnh hơn nhiều, ít ra không phải mỗi mình hắn bị kích động.
“Tô tiên sinh, kết quả xét nghiệm này chắc là sai rồi đúng không?”
Hạ An Nhiên đặt tờ báo cáo xuống bàn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tô Mộc Thần. Cô tuyệt đối không tin giữa mình và Duệ Duệ có quan hệ máu mủ, cô khẳng định, mình chưa bao giờ sinh con nên tờ giấy này chỉ là thứ bỏ đi!
“Tôi cũng không mong nó chính xác đâu.”
Tô Mộc Thần ngả người xuống ghế, giám đinh ADN đã có kết quả rồi, ngoài việc chấp nhận sự thực thì còn phương pháp nào nữa đây?
Cảm giác bỗng nhiên có một đứa con lớn từng này, quả thật hơi sốc.
“Anh biết rõ để sinh một đứa trẻ là cả một quá trình, tôi và anh căn bản không có chuyện gì, Duệ Duệ làm sao có thể do tôi sinh ra được. Hơn nữa…”
Tôi còn là xử nữ!!
Hạ An Nhiên ngừng lại, suýt nữa cô đã bật ra câu nói này.
|
Xét về tuổi tác mà nói, Tô Mộc Thần lớn hơn Hạ An Nhiên tám, chín tuổi, hắn lại là người từng trải, đương nhiên cũng hiểu rõ hơn cô nhiều. Hắn biết để sinh một đứa trẻ thì điều kiện tất yếu là gì, cũng biết câu nói lấp lửng kia của Hạ An Nhiên có ý nghĩa gì.
Thế nhưng, bây giờ trước tờ giấy kết quả xét nghiệm ADN, mọi lời giải thích chẳng có nghĩa lý gì cả.
“Nếu vậy, cô hãy giải thích chuyện này đi.” Tô Mộc Thần nhẹ nhàng đưa tờ giấy kết quả ra đằng trước, “Chẳng lẽ đứa trẻ này đột nhiên xuất hiện sao?”
Hạ An Nhiên trầm mặc. Chính xác, quan hệ giữa bọn họ hoàn toàn trong sạch, thế nhưng đứa trẻ đang vui vẻ chơi đùa trước mặt không phải là sản phẩm của trí tưởng tượng, cũng không phải lời bịa đặt vô căn cứ. Sự tồn tại của Duệ Duệ là thật, không ai thay đổi được sự thật này.
Hạ An Nhiên chợt cảm thấy vô cùng đau đầu.
|
Đứa trẻ – Chương 18
Edit: Rùa
Hạ An Nhiên cảm thấy chuyện này thật vô lý, bọn họ không hề quen biết nhau, vậy mà lại có quan hệ chung huyết thống với một đứa trẻ.
Loại cảm giác này, rất quái dị.
Cũng rất sốc.
“Chị cảm thấy như đang nghe một câu truyện tiểu thuyết ngôn tình, mà Duệ Duệ là một nhân vật xuyên không đến đây ấy.”
Chị Chu khuấy cốc cà phê, đánh giá câu chuyện Hạ An Nhiên vừa kể.
“Đừng nói là chị, đến em cũng có suy nghĩ như vậy.”
Hạ An Nhiên bất đắc dĩ thở dài, không ngờ chị Chu cũng có suy nghĩ giống cô.
“Em khẳng định em và Tô Mộc Thần không có chuyện gì chứ, ví dụ như phát sinh quan hệ khi say rượu hay gì gì đó… đây chẳng phải đều là những kịch bản kinh điển sao?” – Chị Chu cười hỏi. – “Có thể hai người đã từng nảy sinh quan hệ nhưng không nhớ.”
“Chuyện như vậy, Tô Mộc Thần có thể làm được, nhưng em thề, em tuyệt đối không có.”
Hạ An Nhiên liếc xéo chị Chu, loại chuyện cẩu huyết này cùng lắm chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết thôi, ngoài đời sao có thể xảy ra được? Nhưng sự hiện diện của Duệ Duệ phải giải thích thế nào đây? Thời còn đi học cô cũng từng cùng bạn bè tới quán bar, chủ yếu là những quán bar gần trường, nhưng không bao giờ có chuyện say rượu làm bậy.
“Hay là mất trí nhớ?”
“Chị Chu!” Hạ An Nhiên tức giận khẽ kêu lên. Cô đang nẫu hết cả người vậy mà chị còn “tốt bụng” đem nỗi khổ của cô ra làm trò đùa.
Chị Chu lè lưỡi, không muốn đùa nữa.
“Đúng rồi, em định ở nhà chị bao lâu nữa?”
Uống một ngụm cà phê hòa tan giá rẻ, chị Chu nhớ tới một chuyện rất quan trọng, Hạ An Nhiên đã ở ‘nhà cô’ ba ngày rồi, nếu còn tiếp tục, mama Hạ chắc chắn sẽ sinh nghi. Nếu như An Nhiên không có quan hệ gì với đứa bé thì hẳn lúc này cô đã ở nhà rồi, nhưng hiện tại xem ra trong thời gian ngắn chưa thể về được.
“….”
Không nói thì không sao, vừa nhắc tới Hạ An Nhiên đã cảm thấy cả người rã rời, nếu nói rõ ràng cho mẹ cô biết, bà nhất định sẽ cho cô một trận nên thân, nếu là ở thời cổ đại có khi cô còn bị bà lôi ra đè cổ vào cẩu đầu trảm ấy chứ.
Cảnh đẫm máu này… thực sự rất đau lòng…
Hơn nữa, cuối tuần này cô còn có hẹn , trước đó mẹ cô đã nhắm được vài người, bà nhất quyết bắt cô đi nên ngày mai phải đi xem mặt, ngay cả dì của cô cũng gọi điện nhắc nhở suốt, ít nhất không dưới năm lần…
“À phải rồi, em thật sự chưa từng thử qua bản lĩnh đàn ông của Tô Mộc Thần sao?”
Chị Chu vẫn chưa từ bỏ ý định, một lần nữa tiếp tục truy hỏi, Hạ An Nhiên không chịu được nữa đành đứng dậy cầm lấy cảm thảo của mình, rồi… chạy làng.
Duệ Duệ bị Tô Mộc Thần đưa đến một nhà trẻ – nghe nói là cao cấp nhất thành phố C, bên trong mọi thứ đều rất tiện nghi, hơn nữa chi phí giáo dục lại cao, đứa trẻ sẽ được bắt đầu học ngoại ngữ, v.v…, hắn bảo muốn cho Duệ Duệ được ở nơi có xuất phát điểm tốt.
Nhưng theo Hạ An Nhiên, trẻ con ở tuổi này phải vui chơi chạy nhảy mới đúng, chuyện học ngoại ngữ hay những thứ khác chậm lại một chút cũng không sao cả. Tuổi thơ chỉ có một lần, cô không muốn sau này khi nó lớn lên nhớ lại lúc nhỏ chỉ toàn thấy học là học.
Trước sự phản đối của Hạ An Nhiên, Tô Mộc Thần chỉ nói một câu: “Con tôi, từ nhỏ cái gì cũng phải đứng đầu”
Hiển nhiên quan điểm của hai người này hoàn toàn bất đồng, dù sao chi phí đi học cũng không phải do Hạ An Nhiên chi trả, cô cũng không so đo quá nhiều.
Buổi sáng Tô Mộc Thần lãnh trách nhiệm đưa đứa trẻ đến trường, còn buổi tối mọi chuyện của Duệ Duệ sẽ giao cho Hạ An Nhiên.
Hôm nay là ngày đầu tiên Duệ Duệ đi nhà trẻ, nhưng cậu bé không có vẻ gì không thích hay không quen, nó hoàn toàn thích nghi với cuộc sống ở nhà trẻ. Khi về đến nhà còn kể chuyện ở nhà trẻ thế này thế kia.
Khi Tô Mộc Thần về đến nhà cũng đã qua tám rưỡi, Hạ An Nhiên cùng Duệ Duệ đang ngồi chơi ở trên thảm trải sàn bằng lông dê thượng hạng, Hạ An Nhiên dựa lưng vào chân ghế, trên đùi đặt giấy bút, tay gõ bàn phím, không biết đang viết gì.
Trên thảm có một đống đồ chơi, Duệ Duệ đang vui vẻ chơi đùa, cửa vừa mở, Duệ Duệ ngẩng đầu kêu một tiếng “Ba, ba”
Hạ An Nhiên cũng đã dần tiếp nhận cách xưng hô này của cậu bé, tuy vẫn không hiểu rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào, nhưng huyết thống là thứ không thể sửa đổi.
“Duệ Duệ vẫn đang chơi xếp hình sao?” Tô Mộc Thần nhìn thoáng qua mô hình đã hoàn thành được hơn một nửa. “Muộn rồi, Duệ Duệ đi ngủ đi.”
“Vâng.”
Duệ Duệ gật đầu, nhưng vẫn tiếp tục ghép đồ chơi.
“Hạ An Nhiên, cô nói con trai cô đi.”
Tô Mộc Thần đem cặp tài liệu ném xuống sopha, nới lỏng cà vạt trên cổ, nhìn Hạ An Nhiên nói một câu. Duệ Duệ rất nghe lời Hạ An Nhiên, chỉ cần Hạ An Nhiên nói một nó nhất định không nói hai, tuyệt đối nghe lời.
Hạ An Nhiên đặt giấy bút lên bàn, sau đó xoa đầu Duệ Duệ và ôm nó lên, tách nó khỏi đống đồ chơi.
“Duệ Duệ, chuẩn bị đi ngủ nào, không chơi nữa.”
“Cho con chơi một chút nữa thôi?”
Duệ Duệ nâng đầu kề sát vào Hạ An Nhiên, giọng điệu tội nghiệp.
“Không được.”
Hạ An Nhiên lắc đầu, nếu bây giờ không cho Duệ Duệ đi ngủ, lát nữa tên Tô Mộc Thần kia chắc chắn sẽ nói cô, cô nhất định không cho anh ta cơ hội.
“Nhưng ngày mai con không phải đi học mà.” Trên tay Duệ Duệ cầm món đồ chơi, có vẻ không muốn buông.
“Duệ Duệ”
Hạ An Nhiên gọi một câu, không nhẹ không nặng, giọng điệu nghiêm khắc không thương lượng.
“Vậy được rồi.”
Duệ Duệ chu miệng, sau đó xoay người ôm lấy cổ Hạ An Nhiên, giọng điệu nũng nịu, “Mẹ ôm”
Nặng thật!
Hạ An Nhiên ôm Duệ Duệ đang bám trên cổ mình đi vào phòng, cô có thể chuyển nghề sang làm vận động viên cử tạ được rồi.
Hạ An Nhiên ôm Duệ Duệ đi vào phòng của Tô Mộc Thần.
“Này….”
Tô Mộc Thần phản ứng lại, đứng ở cửa phòng tắm nhìn nghi hoặc, Hạ An Nhiên ôm Duệ Duệ đi về phía phòng hắn? Không phải nhầm đường đấy chứ, phòng của cô ở bên kia mà.
“Đêm nay Duệ Duệ sẽ ngủ cùng anh, sáng mai tôi phải ra ngoài từ sớm.”
|
Hạ An Nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn Tô Mộc Thần, câu nói của cô mang ngữ khí thương lượng.
“Nói cách khác, ngày mai tôi phải trông nó sao?”
Tô Mộc Thần kinh ngạc, không phải hắn chưa từng trông Duệ Duệ, nhưng hai người không hợp nhau lắm, bình thường Duệ Duệ vẫn ở cùng Hạ An Nhiên nhiều hơn.
“Tô tiên sinh, đứa con này anh cũng có phần.”
Hạ An Nhiên nói hoàn toàn thoải mái, nhưng lại làm cho Tô Mộc Thần cảm thấy buồn bực, hắn cũng muốn nói câu này nha.
Tô Mộc Thần thề, hắn vừa mới nhìn thấy môi cô cong lên, chắc chắn trong lòng cô đang vô cùng đắc ý.
Trông thì trông, mặc dù trên tờ kết quả nói rõ Duệ Duệ có quan hệ huyết thống với hai người họ, nhưng cái gì mà “Đứa con này anh cũng có phần chứ?”
Tô Mộc Thần sờ mũi, đẩy cửa phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa.
“Mẹ ngày mai phải đi làm việc sao?’
Hạ An Nhiên đặt Duệ Duệ lên giường, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa cho đủ ấm, sau đó đem lớp chăn mỏng kéo lên đến ngực Duệ Duệ.
“Ừ.”
Hạ An Nhiên gật đầu sau đó ngồi ở bên giường.
“Con muốn nghe chuyện gì nào?” – Cô hỏi.
Mỗi ngày cô đều kể chuyển cổ thích cho nó nghe mới chịu đi ngủ, hôm nay cũng vậy, Hạ An Nhiên không tin Tô Mộc Thần sẽ gối đầu kể chuyện xưa để dỗ ngủ trẻ con.
“Mẹ, ngày mai không thể đưa Duệ Duệ đi cùng sao?”
Duệ Duệ nghiêng đầu hỏi tiếp.
“Không được, mẹ phải tham gia Hồng Môn Yến (*)”
(*) Hồng Môn Yến: là một điển tích có nguồn gốc từ thời chiến quốc.
Hồng Môn Yến là bữa tiệc được tổ chức vào năm 06 trước Công Nguyên ở Hồng Môn (ngoại thành Hàm Dương, kinh đô của nước Tần thời bấy giờ). Những người tham dự có: Lưu Bang, Hạng Vũ là những người có vai trò lãnh đạo chống quân Tần, bữa tiệc này có ảnh hưởng sâu sắc tới khởi nghĩa nông dân cuối thời Tần và cuộc chiến Hán – Sở, nó được xem là gián tiếp thúc đẩy sự diệt vong của Hạng Vũ và sự thành công của Lưu Bang lập ra nhà Hán.
Điển tích Hồng Môn Yến nói về việc Hạng Vũ tổ chức tiệc mừng công với ý muốn giết Lưu Bang. Lưu Bang dù trải qua nhiều phen nguy hiểm nhưng cuối cùng đã an toàn thoát hiểm.
Hồng Môn Yến ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người!
Trong hoàn cảnh này nó chính là buổi gặp mặt của Hạ An Nhiên J)
Trong hoàn cảnh này sao cô có thể đưa Duệ Duệ theo cùng, cho dù dì không giết cô, thì mẹ cũng giết cô.
“Mẹ, Hồng cái gì ạ…”
Duệ Duệ tò mò, không hiểu danh từ kia có nghĩa gì.
“Hồng – Môn – Yến” Hạ An Nhiên nói chậm lại một lần nữa, Duệ Duệ cũng lẩm nhẩm lại một lần.
“Mẹ, Hồng Môn Yến là gì ạ?”
Rốt cuộc Duệ Duệ cũng hỏi thẳng thắc mắc của nó.
“Chính là người con không thích mời con ăn cơm, rất phiền phức.”
Hạ An Nhiên nhíu mày, nhất là dì của cô, lúc nào cũng phiền phức, từ lúc cô mới vào đại học đã tìm bạn trai cho cô, chờ sau khi tốt nghiệp càng không ngừng bắt cô đi xem mắt, quyết tâm đến khi nào cô bằng lòng mới thôi.
“Đừng….”
Nhóc con chu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt mơ màng, tuổi của nó chưa thể hiểu chính xác lời giải thích của bố mẹ về cái gọi là “Hồng Môn Yến” hay “Phiền phức” là như thế nào.
“Ngoan, nhắm mắt lại ngủ đi”
Hạ An Nhiên vỗ vỗ nhẹ vào lưng Duệ Duệ.
“Mẹ, vì sao ba trước kia đều ngủ cùng chúng ta, giờ lại không ngủ chung nữa?”
Duệ Duệ đem vấn đề cuối cùng hỏi ra.
Hạ An Nhiên ngây người, chuyện này…
“Duệ Duệ ngoan, con còn nhỏ, chuyện này chưa cần biết.”
Hạ An Nhiên trước sau như một lạnh nhạt nói, giọng điệu hơi mất tự nhiên.
|
Đứa trẻ đến từ tương lai – Chương 19
Edit: Chun
Trước kia, cứ cuối tuần Hạ An Nhiên luôn rất thích lười biếng ngủ thẳng cẳng đến trưa, sau đó nhâm nhi một tách cafe, ăn vài miếng sandwich hoặc cơm cuộn đơn giản thế là xong bữa, rồi ở lì trong nhà một ngày làm trạch nữ.
Sáng nay, hơn chín giờ, Hạ An Nhiên ăn sáng xong bèn đi rửa bát, cô để bữa ăn sáng của hai người, một lớn một nhỏ vẫn đang ngủ khì trong phòng, lên bàn. Chờ sau khi hai cha con kia dậy, chỉ cần bỏ vào lò vi sóng hâm lại là được. Nếu không thích bọn họ có thể ra ngoài ăn hoặc đích thân Tô Mộc Thần xuống bếp.
Đương nhiên, cô biết thừa Tô Mộc Thần hắn thà ra ngoài chứ không đời nào tự mình xuống bếp làm cơm.
Rời nhà, đạp xe ra bến xe bus, sau đó Hạ An Nhiên ngồi chờ xe bus đưa mình tới điểm hẹn sáng nay.
Xe bus cuối tuần ở thành phố C vẫn rất đông đúc, tất nhiên nếu so với giờ cao điểm đi làm trong tuần thì thế này vẫn còn dễ thở chán, không còn cảnh chen chúc nhau như một đám cá mòi. Những người xuống đường trong dịp cuối tuần thường là những người cần lên phố đi mua sắm.
Gần một tiếng ngồi xe bus, mười giờ Hạ An Nhiên đã tới địa điểm hẹn.
Hẹn lúc mười giờ, giờ này nếu ăn trưa thì quá sớm, còn ăn sáng lại quá muộn. Dù sao dì Bội Hoa cũng đã sắp xếp cho cô cùng người kia một cuộc hẹn ở quán trà.
Ngồi uống trà cũng tốt, gọi một ấm trà, thêm một ít điểm tâm, nói chuyện đến buổi trưa thì gọi luôn đồ ăn trưa ở trong quán, cùng lắm chỉ mất chừng trăm tệ.
Hạ An Nhiên bước vào, bên trong không quá nhiều khách, hầu hết khách đến đây là để nghỉ ngơi, uống trà.
Chỉ cần liếc mắt một cái, cô đã thấy ngay bà dì mặc áo cánh dơi hoa hòe hoa sói của mình đang ngồi gần cửa sổ, dì Bội Hoa cũng nhìn thấy cô, liền đưa tay gọi.
Hạ An Nhiên nhìn lại quần áo trên người mình, áo ngắn tay màu đen, quần lửng trắng, so sánh với chiếc áo hoa của dì, trông cô có vẻ đơn giản hơn nhiều.
Dì Bội Hoa hưng phấn lôi kéo cô ngồi xuống cạnh mình, tất nhiên phía đối diện không thể thiếu nhân vật nam chính ngày hôm nay.
Hạ An Nhiên quan sát anh “nam chính” ngồi đối diện, đó là một người đàn ông khá thanh tú, trên mũi đeo một cặp kính gọng vàng, dáng dấp nhìn qua rất nhã nhặn, rõ ràng người này có chất lượng tốt hơn nhiều so với hai người xem mắt lần trước.
Nghĩ đến đối tượng xem mắt của hai lần trước, Hạ An Nhiên cảm thấy bản thân khá có cảm tình với người đàn ông trước mắt này, chẳng trách dì Bộ Hoa lại khoa trương khen ngợi anh ta trẻ trung, đẹp trai tài giỏi đến thế nào.
“Người này rất được phải không?” Dì Bội Hoa kề sát lỗ tai An Nhiên khẽ nhả ra một câu, sau đó cười “ha ha” nói với người đối diện: “Tiểu Lâm, đây chính là người mà dì và cháu vừa nhắc đến, cháu bên ngoại của dì – An Nhiên.”
“Xin chào.”
Người được gọi là Tiểu Lâm kia duỗi tay ra.
“Tôi là Lâm Kỳ.”
“Tôi là Hạ An Nhiên.”
Hạ An Nhiên ý tứ nắm lấy tay anh ta rồi nhẹ buông, người đàn ông kia cũng rất nhiệt tình, anh ta cầm lấy cái chén rót một chén trà đặt xuống trước mặt cô.
“Đây là trà xanh hoa quế, không biết cô uống có quen không, nếu cô không thích chúng ta có thể đổi một bình trà khác?” Lâm Kỳ mỉm cười nhìn cô.
“Không cần đâu.” Hạ An Nhiên bưng chén lên, khẽ nhấp một ngụm, mùi thơm ngọt nhàn nhạt của hoa quế hòa quyện với vị hơi đắng chát của trà xanh tràn đầy khoang miệng, “Mùi vị rất ngon.”
Thực ra Hạ An Nhiên không hề thích trà, đối với cô mà nói, dù là trà gì đi nữa khi uống vào vẫn có vị đắng rất không ngon, thứ cô thích là cà phê chứ không phải trà. Thưởng trà…, thú thực cô cũng chẳng phải loại tâm tư nhàn nhãn hay thanh tao lịch sự gì để tốn thời gian chậm rãi thưởng thức món trà này.
Dì Bội Hoa rất hài lòng với phản ứng của Hạ An Nhiên, ít nhất là khá hơn so với hai lần trước. Đương nhiên, đối tượng lần này cũng là người mà dì hài lòng nhất, nếu có thể thúc đẩy mối quan hệ của hai người phát triển, coi như dì đã chính thức trở thành bà mai rồi.
Hai người này mà ở bên nhau thì đúng là trai tài gái sắc.
Nghĩ như vậy, dì Bội Hoa lại cười “ha ha”, điệu cười này khiến Hạ An Nhiên liên tưởng đến tiếng cười của tú bà khi nhìn thấy khách đến cửa, mà thật bi ai làm sao, cô lại là cô nương bị đẩy ra ngoài đón khách.
“Dì vừa nhớ ra, dì có hẹn với mấy người bạn đi dạo phố, sắp đến giờ rồi, dì đi nhé.”
Dì Bội Hoa lại cười “ha ha”, sau đó đứng lên.
Vẫn là chiêu này! Dì đã dùng hai lần rồi đấy nhé! Hạ An Nhiên sắp thuộc làu lí do thoái thác này của dì, mặc dù cô biết thừa dì muốn để lại không gian cho hai người bọn họ có cơ hội tìm hiểu nhau.
|