Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai
|
|
Hạ An Nhiên lè lưỡi, biểu cảm cực kì vô tội, không phải cô muốn kiếm chuyện, là chuyện cứ rủ nhau đến tìm cô đấy chứ.
“Nếu chưa ăn cơm thì tự vào bếp nấu mì đi. Mẹ muốn đi ngủ một lát.” Bà liếc nhìn Hạ An Nhiên, sau đó lập tức đi về phòng ngủ của mình.
“Vâng.”
Lúc trước cô không gọi điện về nhà báo cơm, cho nên chẳng ai để phần đồ ăn cho cô.
“Còn nữa, những lời dì con nói cũng đừng để trong lòng.”
Hạ An Nhiên đang đi về phía phòng bếp, định nấu một bát mì an ủi cái dạ dày thì nghe thấy mẹ nói câu này khiến cô phải quay đầu nhìn mẹ mình.
“Tìm người cùng nắm tay đi cả cuộc đời là con chứ không phải dì ấy, dì nói thì con cứ nghe, không nhất định phải làm theo.” –
Bà Hạ nói rất tự nhiên, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.
“Dạ.”
Hạ An Nhiên lên tiếng, nhìn theo bóng lưng bà đi về phía phòng ngủ. Mặc dù cô cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng khi nghe những lời này từ mẹ của mình lại có cảm giác hoàn toàn khác biệt, rất kì diệu.
“Đói bụng còn không nhanh đi nấu cái gì ăn đi.”
Trước khi đóng cửa, phu nhân nhà họ Hạ vẫn không quên nhắc nhở một câu.
Hạ An Nhiên nấu một bát mì đơn giản, thêm vào một quả trứng là thành bữa trưa ngon lành. Cô mang ra phòng khách ngồi trên sofa, vừa ăn được một miếng thì chuông điện thoại reo lên lần thứ hai.
Hạ An Nhiên nhìn lướt qua dãy số, nhận cuộc gọi.
“Hạ An Nhiên, khi nào cô trở về?”
Đối phương không nói lời thừa, trực tiếp đi vào vấn đề, giọng nói rất không khách sáo.
“Tô tiên sinh, hôm nay tôi sẽ không quay lại nhà anh.”
Hạ An Nhiên đặt đũa xuống, nói chuyện với anh ta. Trong tình huống này mà vừa ăn vừa nói chuyện thì không được lịch sự cho lắm, đây cũng không phải là phong cách của cô.
“Cái gì?”
Giọng nói ở đầu dây bên kia rất ngạc nhiên, Hạ An Nhiên xin thề mình có thể đoán ra được vẻ mặt của anh ta khi nói ra câu này. Có lẽ trong tư tưởng của Tô Mộc Thần, cô có thể ra ngoài nhưng không thể đi lâu như vậy mà vẫn chưa quay trở lại, hoặc anh ta cho rằng, ngoại trừ lúc Duệ Duệ ở nhà trẻ, thì tất cả thời gian còn lại đều phải ở bên cạnh cô, chứ không phải là anh ta.
“Tô tiên sinh, nhiều ngày rồi tôi chưa về nhà, anh cũng phải để tôi về nhà một chuyến chứ.”
Hạ An Nhiên thở dài một hơi, tình huống lúc này cô cũng không biết phải nói ra sao với mẹ.
Nói cô có một đứa con trai, không phải do cô sinh ra nhưng lại có quan hệ huyết thống với cô sao? Nếu thật sự đưa câu chuyện đấy ra, chắc chắn cô sẽ chết rất thê thảm.
Nhưng nếu không nói gì cả, thì cô cũng không thể ngày nào cũng ở bên ngoài không về nhà được. Còn Duệ Duệ nữa, nếu nó không nhìn thấy cô thường xuyên, nhất định sẽ khóc mất.
Đầu dây bên kia, Tô Mộc Thân cũng im lặng.
Tô Mộc Thần nhìn Duệ Duệ đang ngồi bên cạnh tập trung chơi đồ chơi của bé, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu lên cơ thể bé nhỏ kia khiến bé trông vô cùng mềm mại và đáng yêu.
Anh cũng không phải là người không biết suy nghĩ, khi Hạ An Nhiên nói ra câu này anh cũng hiểu. Mấy ngày nay hai mẹ con họ vẫn sống trong nhà anh, mặc dù cũng bất tiện, nhưng khi có cô, Duệ Duệ không trở thành trách nhiệm của anh, cũng không gây rắc rối gì cho anh cả.
Nhưng nếu không có cô ở đây, mọi chuyện sẽ rất phức tạp.
“Vậy lúc nào cô có thể trở về?”
Tô Mộc Thần thở dài, giọng nói có phần bất đắc dĩ và cam chịu.
Cuối cùng anh cũng chấp nhận, cuối tuần này mình sẽ phải trở thành vú em.
|
Đứa trẻ đến từ tương lai – Chương 22
Edit: Chun
Tô Mộc Thần nhìn đống đồ chơi sáng lóa dưới ánh mặt trời của Duệ Duệ, thằng bé đang rất tập trung vào món đồ chơi xếp gỗ của mình.
Khó có được một ngày nghỉ cuối tuần, nếu là trước đây anh nhất định sẽ ngủ cả ngày đến khi nào tự tỉnh dậy mới thôi, sau đó đến tối hẹn mấy người bạn đi bar uống vài ly, gặp gỡ vài cô gái, nhưng từ lúc xuất hiện tiểu quỷ này, cuộc sống phóng khoáng trước đây của anh đã sớm ra đi không có ngày trở lại.
Trẻ con ngủ sớm nên đương nhiên sáng cũng sẽ dậy sớm.
Buổi sáng hôm nay anh còn chưa tỉnh ngủ mà thằng bé đã dậy rồi, nó chớp đôi mắt to tròn nhìn anh chăm chú, dù là ai nếu bị người ta nhìn chằm chằm một lúc lâu cũng sẽ chịu không nổi mà phải thức dậy. Duệ Duệ thấy anh dậy, lập tức dán cái miệng nhỏ xinh còn chưa đánh răng lên má anh, hôn chụt một cái.
“Ba ba yêu, ba ba…”
Duệ Duệ chu môi vặn vẹo thân mình, cố gắng trèo lên trên người Tô Mộc Thần, đôi tay nhỏ bé ôm lấy mặt anh, ra sức nhéo nhéo.
Bị quỷ con làm phiền như vậy còn ngủ được mới lạ.
“Đừng nghịch, ngủ thêm lúc nữa đi con.”
Tô Mộc Thần ti hí đôi mắt nhập nhèm, ôm lấy Duệ Duệ đang không ngừng giãy dụa, nhẹ ấn đầu thằng bé vào trong ngực mình, nhưng càng khiến bé chống cự ghê hơn.
“Ba ba, ô…”
Tiểu quỷ kia cựa quậy vài lần không được, ấm ức kêu to, giọng trẻ con lanh lảnh lại hơi gấp gáp, rơi vào tai Tô Mộc Thần giống như tiếng kêu từ địa ngục.
Cuối cùng Tô Mộc Thần cũng hoàn toàn tỉnh táo, mặc dù trong lòng rất không tình nguyện, nhưng vẫn buông lỏng tay ôm Duệ Duệ để cho tiểu phiền nhiễu trong ngực ngồi dậy, chớp chớp đôi mắt vô tội nhìn anh.
Lúc đó anh thật sự không muốn làm cha của tiểu quỷ này một chút nào, anh không chịu nổi tên nhóc này nữa, lúc anh muốn đi ngủ thì bé tỉnh, lúc anh tỉnh thì bé muốn đi ngủ…
Nhớ lại tình cảnh thấm đẫm máu và nước mắt khi rời giường lúc sáng sớm, Tô Mộc Thần cảm thấy vô cùng đau đầu, hơn nữa tình trạng như hiện tại không biết còn phải kéo dài bao lâu nữa, vừa nghĩ đến thôi đã thấy đau khổ rồi.
Tô Mộc Thần ngẩng đầu lên nhìn tiểu quỷ đang rất thích thú chơi một mình kia. Thực ra đứa trẻ này rất ngoan, rất biết nghe lời, lại dễ thỏa mãn, về cơ bản không cần người khác phải trông bé, chỉ cần cho ăn ba bữa đúng giờ, buổi tối hầu hạ tắm rửa, đánh răng, rửa mặt cho bé là được.
“Duệ Duệ…”
Tô Mộc Thần cất tiếng gọi, tiểu quỷ kia lập tức quay đầu lại, nó nghiêng cái đầu nhỏ nhìn Tô Mộc Thần đang ngồi trên sofa, suy nghĩ một chút rồi đứng lên, sau đó đưa cái chân ngắn lũn cũn trèo lên đùi Tô Mộc Thần ngồi, ngẩng đầu nhìn anh.
Khóe miệng Tô Mộc Thần cong lên, đưa tay sờ mái tóc mềm mại của bé.
Đây là lần đầu tiên anh cẩn thận quan sát Duệ Duệ, khi mới gặp, Tô Mộc Thần chỉ cảm thấy thằng bé rất giống mình, nếu không anh sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện nhận con, việc này quá sức kì dị.
Tô Mộc Thần không phủ định rằng lúc ban đầu anh nghĩ đây chỉ là quỷ kế của Hạ An Nhiên, nhưng sau mấy ngày nay ở chung với nhau, cuối cùng anh đã hoàn toàn loại bỏ suy nghĩ đó, Hạ An Nhiên, người phụ nữ kia căn bản chính là một kẻ thô lỗ.
Anh cảm thấy cô ta không hề có ý nghĩ khác thường nào đối với mình, nếu như không phải vì Duệ Duệ, đảm bảo cô ta sẽ rất phóng khoáng phất tay áo bỏ đi.
Tô Mộc Thần ngắm kỹ đứa trẻ ngồi trong lòng mình, tuy rằng gương mặt của bé cực kỳ giống anh, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện có nhiều đướng nét của Hạ An Nhiên, ví dụ như cặp mắt to tròn, khóe miệng cong cong, nhất là lúc bé nhếch môi cười, có phần giống cô ta.
Tô Mộc Thần suy nghĩ, mình và Hạ An Nhiên thực sự chưa từng phát sinh quan hệ sao?
“Ba ba?”
Duệ Duệ gọi anh, có lẽ vì thấy Tô Mộc Thần gọi bé mà lại không nói lời nào nên đành phải thắc mắc.
“Duệ Duệ, con chơi vui có không?”
Tô Mộc Thần liếc mắt nhìn món đồ chơi đã được ghép lại, Duệ Duệ rất thích món đồ chơi này, từ khi anh mua về, chỉ cần có thời gian là thằng bé lại mang ra chơi, chơi hoài không thấy chán.
Duệ Duệ gật đầu, tự nhiên hỏi: “Ba muốn chơi với con không?”
Tô Mộc Thần im lặng, anh đã qua cái tuổi ngồi chơi đồ chơi rồi, mà dù có muốn anh cũng sẽ không chơi mấy đồ trẻ con này.
“Mẹ con…”
Khi nói ra hai chữ “mẹ”, Tô Mộc Thần ngây người. Thực ra Hạ An Nhiên cũng không quen với cách xưng hô đó, nhưng giữa họ và tiểu quỷ này thực sự có quan hệ máu mủ.
” Hai ngày tới mẹ con không về nhà, con và ba sẽ ngủ cùng nhau.” Tô Mộc Thần xoa đầu Duệ Duệ, thông báo cho nó tin tức, anh phải báo sớm không đến tối nó lại đòi Hạ An Nhiên thì khổ.
“Vì sao mẹ không về nhà ạ?”
Duệ Duệ chớp đôi mắt to tròn, hỏi.
Bởi vì mẹ con và ba con không hề có quan hệ kết hôn, chuyện này thật kì quái. Tô Mộc Thần mím môi, thầm im lặng oán thán trong lòng.
|
Đương nhiên anh sẽ không nói với một đứa trẻ về loại chuyện cao thâm khó hiểu này.
“Bởi vì, mẹ phải về nhà bà ngoại.”
Tô Mộc Thần trả lời, thầm nghĩ nếu Duệ Duệ đã gọi Hạ An Nhiên là mẹ, thì đương nhiên ba mẹ của cô sẽ phải gọi là ông bà ngoại rồi.
“Ồ.”
Duệ Duệ lên tiếng, giống như hiểu được lời anh nói.
“Duệ Duệ biết bà ngoại không?”
Tô Mộc Thần hỏi, Duệ Duệ gật đầu ngay.
“Biết ạ.”
Duệ Duệ cúi đầu, nằm úp sấp trên đùi Tô Mộc Thần lật lật quyển tạp chí trong tay anh, thằng bé xem không hiểu nên chỉ nghiêm túc ngắm mấy bức ảnh.
“Khi bà ngoại nghe thấy con gọi bà là bà ngoại, bà liền không vui…” Duệ Duệ chu môi, như thể chuyện đó mới phát sinh ngày hôm qua vậy. Ai bảo trí nhớ của trẻ con không tốt, thực ra trong lòng bọn chúng rất nhạy cảm.
Tô Mộc Thần lờ mờ đoán được chuyện đó xảy ra khi nào, chắc là vào ngày đầu tiên anh và Hạ An Nhiên gặp mặt. Anh có thể tưởng tượng được cảnh tượng gà bay chó sủa khi đó, may mà anh không ở cùng bố mẹ, nếu không e là tình cảnh của anh cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
“Ba ba… Khi nào mẹ trở về?” Duệ Duệ buồn thiu.
“Ba không biết.” Tô Mộc Thần kéo dài âm thanh.
Vấn đề này, anh quả thực không rõ. Đương nhiên Tô Mộc Thần cũng muốn Hạ An Nhiên sớm quay lại, nếu không ngày ngày anh sẽ phải hát ca khúc “Cô nhanh về đi, một mình tôi không chống đỡ nổi…”
Tô Mộc Thần nhìn cái đầu nhỏ của tiểu quỷ đang gối lên đùi mình, cảm giác phiền toái lúc đầu chợt biến mất. Dù sao kết quả AND cũng đã nói thằng bé là con trai mình, chi bằng cứ sống với bé một thời gian xem sao, thực ra anh cũng không cảm thấy quá phiền toái.
Ít nhất anh cũng thấy việc thỉnh thoảng tranh cãi ầm ĩ cùng Duệ Duệ rất thú vị, cuối cùng nhìn tiểu quỷ kia khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem cũng có cảm giác rất đặc biệt.
“Duệ Duệ, chúng ta ngủ trưa nào.”
Tô Mộc Thần mỉm cười, véo cái cằm trắng mịn của Duệ Duệ, nhấc bé lên.
“Chúng ta ngủ trưa cho béo nhé.”
Tô Mộc Thần ôm cơ thể mềm mại nhỏ bé vào trong ngực, anh không thể không thừa nhận, cảm giác cánh tay nhỏ ôm cổ anh thật dễ chịu, người thằng bé cũng mập mạp, chạm vào rất thích, làn da của bé còn mang theo mùi thơm của sữa.
Ở nhà trẻ, mỗi buổi trưa các bé đều được cho đi ngủ, Tô Mộc Thần cảm thấy thời tiết hôm nay rất đẹp, chắc sẽ không có việc gì phải ra khỏi nhà, chi bằng ôm tiểu quỷ mập mạp này đi ngủ trưa, bù cho lúc sáng phải dậy sớm.
“Vâng ạ.”
Duệ Duệ không phản đối lời đề nghị của Tô Mộc Thần, nó gật đầu, giãy dụa muốn xuống đất, rồi chạy ùa vào phòng ngủ.
Tô Mộc Thần tiện tay ôm đống đồ chơi của Duệ Duệ, đứng dậy đi vào phòng, thả tất cả xuống dưới giường.
Duệ Duệ cảm thấy rất thú vị, toét miệng cười hì hì, nó vừa cười vừa nhào vào trong lòng Tô Mộc Thần.
“Con cười cái gì, tiểu quỷ kia.”
Tô Mộc Thần đưa tay cù nhẹ lên người Duệ Duệ khiến bé càng cười hăng hơn.
“Ba ~~ ba…”
Duệ Duệ vừa cười vừa phản kháng, tay cũng học theo Tô Mộc Thần cù loạn lên người anh, chơi đùa một lúc khiến cái áo sơ mi trắng của Tô Mộc Thần trở nên xộc xệch.
“Cởi…cởi…”
Duệ Duệ cảm thấy thật không công bằng, tay nó nhào tới cởi cúc áo, miệng còn ra lệnh cho Tô Mộc Thần cởi áo sơ mi ra.
“Được rồi, tiểu quỷ, đi ngủ thôi!”
Tô Mộc Thần nắm lấy móng vuốt nhỏ bé của Duệ Duệ đang đặt trên cúc áo sơ mi của anh, nếu còn tiếp tục chơi, không chừng tên nhóc con này càng chơi càng tỉnh, kế hoạch ngủ trưa cũng sẽ tan thành bọt nước mất.
Tô Mộc Thần kéo tấm chăn mỏng trùm qua đầu tên tiểu quỷ vẫn chưa từ bỏ ý định cởi áo sơ mi của anh, rồi vội vàng nằm xuống bên cạnh, nhắm hai mắt lại giả vờ ngủ.
Duệ Duệ gỡ được cái chăn ra đã thấy Tô Mộc Thần đang ngủ.
“Ba ba? Baaaa…?”
Duệ Duệ gọi hai tiếng, không thấy Tô Mộc Thần phản ứng, bèn chu môi, rúc đầu vào lòng anh chuẩn bị ngủ trưa.
Ngốc nghếch!
Tô Mộc Thần từ từ mở mắt, đáy lòng khẽ mỉm cười, tên nhóc con này sao có thể đáng yêu như vậy chứ?
Anh nói muốn ngủ trưa thực ra là vì nhất thời cao hứng nên nói vậy thôi, đâu phải muốn ngủ là ngủ ngay được.
Đang suy nghĩ xem có nên ngủ một giấc hay không, Tô Mộc Thần mơ hồ nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa phát ra từ phòng khách.
Chìa khóa căn hộ của anh không mấy người có, ai sẽ đến vào lúc này chứ?
Tô Mộc Thần cúi đầu nhìn Duệ Duệ, bé đã ngủ khì từ khi nào.
Anh cẩn thận đứng dậy, ra khỏi phỏng ngủ, vừa mở cửa phòng đã nhìn thấy người mới nói mấy hôm nữa sẽ không tới – Hạ An Nhiên.
“Là cô?”
Tô Mộc Thần không ngờ Hạ An Nhiên sẽ đến đây, anh nghĩ thầm, không phải vì cô không yên tâm về Duệ Duệ nên mới trở lại chứ?
|
Đứa trẻ đến từ tương lai – Chương 23
Edit: Chun
Tô Mộc Thần hơi bất ngờ, ngược lại Hạ An Nhiên tỏ ra rất thản nhiên.
“Tôi quay lại lấy laptop.”
Cô thực sự đến lấy máy tính, vì toàn bộ tài liệu công việc của cô đều ở trong đó, từ tài liệu của ban biên tập đến bản thảo của tạp chí kinh tế đều nằm ở trong máy, nếu không có cái laptop này cô không thể làm việc.
Thì ra là như vậy.
Tô Mộc Thần gật đầu, vậy mà anh còn tưởng cô không yên tâm về Duệ Duệ nên mới quay lại.
“Duệ Duệ đang ngủ trưa à?”
Hạ An Nhiên hỏi thăm, nếu Tô Mộc Thần ở nhà, thì chắc chắn bé cũng đang ở nhà, vì hôm nay là ngày cuối tuần Duệ Duệ không phải đi nhà trẻ, mà bé không chạy ra đón cô chỉ có một khả năng là bé đang ngủ.
“Ừ.”
Tô Mộc Thần khẳng định suy đoán của cô.
Hạ An Nhiên khá bất ngờ khi nghe thấy câu trả lời của anh ta. Mấy ngày trước, anh ta chỉ làm mỗi một việc là đưa Duệ Duệ đi nhà trẻ, còn lại đều do cô làm tất, đến giờ cô vẫn nghĩ rằng anh ta không thích tiếp xúc với trẻ con, nhưng xem ra cũng không giống như cô nghĩ, anh ta vậy mà tự nguyện dỗ Duệ Duệ đi ngủ?
“Không phải chỉ là một đứa trẻ thôi sao…”
Tô Mộc Thân khẽ hừ mũi, dáng vẻ đầy tự tin giống như lúc giải quyết công việc.
“Đúng, chỉ một đứa bé thôi mà.” Hạ An Nhiên gật đầu đáp lại lời Tô Mộc Thần.
Nhưng cô vừa nhìn thấy đống vỏ hộp KFC đang để ngổn ngang trên bàn ăn trong phòng khách, cô đưa một ngón tay chỉ vào “chiến tích” đó: “Tô tiên sinh, anh không nên dùng loại đồ ăn đóng hộp không đảm bảo chất lượng này cho một đứa trẻ.”
Hạ An Nhiên hơi nhếch miệng cười như có như không nhìn Tô Mộc Thần, thực ra trong lòng cô hơi tức giận. Khi cô ở đây, mặc dù mỗi ngày chăm sóc Duệ Duệ chỉ cần lo hai bữa cơm, tay nghề nấu nướng của cô thuộc loại thường thường, nhưng vì muốn bé khỏe mạnh cho nên cô không bao giờ có suy nghĩ mua loại thức ăn nhanh tiện lợi nhưng thiếu dinh dưỡng này, mặc dù trẻ con bây giờ rất thích ăn.
Chẳng mấy khi Tô Mộc Thần được tự tin trước mặt cô như vậy, thế mà phút chốc đã bị đánh tan tác không còn một mảnh.
Thôi được, dù sao anh cũng không có sở trường nấu nướng. Sáng sớm nay trước khi ra ngoài Hạ An Nhiên chỉ để lại bữa sáng, cho vào lò vi sóng hâm nóng là ăn được ngay, nhưng còn bữa trưa và bữa tối? Cô không làm thì anh sẽ phải tự tìm cách thôi.
Mà cách giải quyết nhanh nhất chính là gọi điện thoại kêu đồ ăn ngoài.
Chẳng phải trẻ con bây giờ đều rất thích ăn KFC sao? Nếu Hạ An Nhiên không về, hai người bọn họ ăn xong sẽ đóng gói vứt đi ngay, hủy thi diệt tích, chỉ cần Duệ Duệ không nói, làm sao Hạ An Nhiên biết họ ăn cái gì. Nhưng không ngờ cô lại trở về bất ngờ, tóm ngay tại trận.
“Duệ Duệ cũng không phải của một mình tôi!”
Tô Mộc Thần kháng nghị, nếu không phải Hạ An Nhiên đột nhiên quay lại, một mình anh cũng có thể chăm sóc tốt cho Duệ Duệ, gọi đồ ăn bên ngoài về vừa bớt việc vừa nhanh gọn. Muốn anh tự mình xuống bếp nấu cơm thì thà rằng cứ để cho cô nhìn thấy đống đồ ăn không có dinh dưỡng kia còn hơn, có khi để anh nấu lại càng không có dinh dưỡng hơn ấy.
“…”
Hạ An Nhiên cứng họng, chỉ là một câu nói rất bình thường, nhưng từ trong miệng Tô Mộc Thần nói ra thế nào cô cũng cảm thấy rất bất bình thường.
“Cũng không phải tôi sinh.” Hạ An Nhiên cố thanh minh lần thứ hai.
“Chẳng lẽ lại là tôi?” Tô Mộc Thần phản bác.
“Kỹ thuật hiện nay tân tiến, đàn ông cũng có thể sinh con.” Hạ An Nhiên không nhịn được phun ra một câu.
Nếu đàn ông muốn sinh con chỉ có hai con đường, một là xuyên không thành phụ nữ, hai là hai người đàn ông yêu nhau đến chết đi sống lại, dùng khoa học tiên tiến cấy ghép.
Khóe miệng Tô Mộc Thần giật giật, cả khuôn mặt thoáng chốc biến thành đen xì, anh biết lời mà Hạ An Nhiên nói ra khỏi miệng tuyệt đối chẳng có gì tốt đẹp.
Nhưng cũng tại bản thân anh không kịp suy nghĩ, theo phản xạ nói ra câu kia, nếu không làm sao cô có thể bắt được điểm sơ hở của anh chứ.
“Thế cô định ở nhà mấy ngày? Công việc của tôi thực sự rất bận, nếu mỗi ngày đều phải trông chừng Duệ Duệ, chắc chắn tôi sẽ không chịu nổi.”
Tô Mộc Thần hắng giọng, lập tức thay đổi đề tài. Ban nãy nói chuyện điện thoại chưa rõ ràng, có một số chuyện không thể nói qua điện thoại, cũng có một số chuyện không biết nên nói như thế nào.
Đúng là Tô Mộc Thần rất bận, hơn nữa còn có thể đi công tác bất thình lình, thậm chí phải xuất ngoại nữa, không phải lúc nào anh cũng ở nhà được.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ tranh thủ thời gian qua đây.”
Hạ An Nhiên thở dài một hơi, tình huống này cô cũng đã nghĩ tới, nhưng nếu cô lại ra ngoài ở vài ngày không về, mẹ cô sẽ nổi điên lên mất. Ít nhất mấy ngày tới cô sẽ phải ở nhà.
“Hạ An Nhiên,” Tô Mộc Thần suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói “Nếu không, tôi đi với cô về nhà một chuyến?”
“Hả?”
|
Câu nói của Tô Mộc Thần khiến cô hoang mang, người đàn ông này đột nhiên bảo muốn theo cô về nhà là có mục đích gì?
“Anh muốn làm gì?”
“Hy sinh mặt mũi, nói với người lớn trong nhà cô biết hai chúng ta muốn sống chung.”
Tô Mộc Thần tỏ vẻ rất đứng đắn khi nói ra câu này.
Anh trịnh trọng, nghiêm túc như vậy mà Hạ An Nhiên lại trực tiếp cầm cái gối ôm trên sofa ném mạnh vào anh. Cái đề nghị quỷ quái gì đây! Sao không bảo cô quỳ trên bàn chà quần áo luôn đi!
Tô Mộc Thần xin thề, anh không hề đùa giỡn mà hoàn toàn nghiêm túc khi nói ra đề nghị này.
Mặc dù Hạ An Nhiên không bao giờ nghĩ anh ta muốn “lợi dụng” gì mình, nhưng hiện nay cô đang ở thế tiến thoái lưỡng nam, thế này cũng không được, thế kia cũng chẳng xong. Thà cứ lấy đại một lí do rồi ra ngoài sống còn hơn.
“Hạ An Nhiên, cô cũng đã lớn tuổi đến mức phải đi xem mắt rồi, thế thì ở chung với đàn ông cũng đâu phải là vấn đề gì to tát.”
Tô Mộc Thần bắt được cái gối của Hạ An Nhiên, vẻ mặt rất không phục, phản bác lại. Còn tỏ ra thuần khiết, trong sáng cái nỗi gì nữa, cô cũng chẳng còn là thiếu nữ mười bảy, mười tám, cho dù thực sự phải đi tìm đàn ông để sống chung cũng không cần tỏ ra gay gắt như vậy chứ.
Hạ An Nhiên nhìn vẻ mặt của anh ta mà chỉ muốn cho một đấm.
“Ai muốn anh hy sinh mặt mũi, ai muốn ở chung với anh chứ!”
Hạ An Nhiên mắng to, đây rõ ràng không phải muốn giải vây cho cô mà là rước thêm phiền phức cho cô ấy.
Tô Mộc Thần nhún vai, vẻ mặt như muốn nói ‘Nếu như cô không muốn, tôi cũng không có cách nào, dù sao người mệt cũng là cô, không phải tôi.’
“Cô nói nhỏ tiếng thôi, Duệ Duệ mà thức dậy là cô không đi được đâu.”
Tô Mộc Thần khẽ nhắc nhở, ngón tay chỉ về phía phòng ngủ của mình. Nhóc con kia đang ngủ say nhưng cũng không thể đảm bảo được bé có đột nhiên thức dậy rồi chạy ra đây hay không. Nếu nó mà nhìn thấy Hạ An Nhiên, anh dám cam đoan, động tác đầu tiên của nó sẽ là chạy lên ôm lấy bắp đùi của Hạ An Nhiên, miệng reo to gọi “Mẹ.”
“Với lại, tôi cũng chỉ có ý tốt muốn tìm giúp cô một cách ứng phó thôi, tôi cũng đâu muốn sống chung với cô, mấy ngày nay cô có thấy tôi động tay động chân với cô không hả?”
Cái gọi là có ý tốt lại bị coi như lòng lang dạ thú chính là như thế này đây! Nói thực, số lượng các cô gái muốn anh động tay động chân nhiều như mây, có cho vàng anh cũng chẳng thèm động vào cô.
Nếu không phải không còn cách nào khác, anh cũng sẽ không để một người phụ nữ đến sống trong nhà mình, rất phiền phức, Muốn giết thời gian với phụ nữ cũng không thể mang về nhà, buổi tối khi về nhà còn phải hết sức nhẹ nhàng, đây chẳng phải là muốn giày vò anh hay sao?
“Vâng, anh là Thánh mẫu được chưa?!”
Hạ An Nhiên cũng lười tranh cãi với Tô Mộc Thần, nếu đánh thức Duệ Duệ thì cô thực sự sẽ không đi được mất. Cô nhanh tay nhanh chân đi vào phòng ngủ dành cho khách, lấy túi đựng máy tính rồi đi ngay.
“Tôi đi đây, anh lo cho Duệ Duệ nhé.”
Vừa đi giày, Hạ An Nhiên vừa dặn lại một câu.
Tô Mộc Thần gật đầu, nghĩ thầm, dù sao thằng bé cũng là con trai của mình, sao anh có thể không chăm sóc nó cẩn thận chứ?
“Phải rồi…”
Đã bước một chân ra khỏi cửa, Hạ An Nhiên quay đầu lại lần nữa nhìn về phía Tô Mộc Thần đang ngồi trên sofa.
“Hay là ngày mai anh tới gặp ba mẹ tôi đi?”
Lúc mới đầu khi nghe thấy lời đề nghị của Tô Mộc Thần, Hạ An Nhiên quá kinh ngạc nên mới không đồng ý. Sau đó nghiêm túc suy nghĩ lại, cô cảm thấy lí do này tốt hơn nhiều so với việc suốt ngày kiếm cớ để qua đêm ở bên ngoài. Cô không thể suốt ngày lôi các chị em đồng nghiệp ra làm bia đỡ đạn được, mặc dù dùng lí do đó quả thực rất tổn hại đến thanh danh của cô.
Nhưng trong lúc này cô thực sự không nghĩ ra cách nào khác.
Tô Mộc Thần nhíu mày.
“Cô nghiêm túc chứ?”
Hạ An Nhiên gật đầu, lời đã nói ra khỏi miệng chứng tỏ cô nghiêm túc rồi, cô không phải là loại người có thể tùy tiện mang loại chuyện này ra đùa giỡn.
“Đừng nói với tôi, vừa nãy là anh đùa?”
Tô Mộc Thần nghĩ, nếu lúc này anh mà trả lời là “Đúng”, có phải cô sẽ lập tức xông lên giết anh không?
|