Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai
|
|
Đứa trẻ đến từ tương lai – Chương 24
Edit: Chun
Phu nhân Hạ Lý Kim Hoa vô cùng bất ngờ, mới tối hôm trước con gái nói có bạn trai, mà ngay ngày hôm sau đã muốn đưa người đàn ông đó về nhà ăn cơm tối.
Lúc nghe tin bà cảm thấy rất phấn khởi, bởi vì… sau này không cần xem mắt nữa, từ nay về sau lỗ tai của bà được yên tĩnh rồi.
Nhưng bà cũng cảm thấy hơi lo lắng, vì chuyện này đến quá đột ngột, muốn tới gặp người lớn cũng phải thông báo trước mấy ngày chứ, đằng này đến sát thời gian hẹn mới nói cho bà biết. Bọn trẻ ngày nay thật biết cách trêu chọc người già!
Ngày hôm sau, Hạ An Nhiên bắt đầu thực hiện kế hoạch.
Cô rất khẩn trương, nói thực tình huống này rất giống trên phim truyền hình, mặc dù bây giờ đang thịnh hành mốt thuê bạn trai, bạn gái, nhưng khi nó rơi trúng vào đầu mình lại khiến cô luống cuống, dù sao cô cũng không phải là diễn viên chuyên nghiệp.
Tô Mộc Thần giễu cợt nhìn Hạ An Nhiên đang ngồi trên ghế phụ, mặc dù cô không thể hiện tâm trạng nôn nóng ra ngoài mặt, nhưng nhìn bộ ngực phập phồng thở gấp, anh biết lúc này cô rất hồi hộp.
“Khu nhà cô xem ra rất bình thường.”
Tô Mộc Thần quay đầu lại tiếp tục lái xe, anh không muốn cô bị căng thẳng thêm, nhưng đây cũng là lời nói thật lòng của anh. Trông bên ngoài khu nhà này có vẻ vẫn còn mới, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy nó chắc chắn đã được xây dựng nhiều năm rồi.
“Thường dân như chúng tôi đương nhiên không thể sống ở nơi xa hoa như anh được.”
Hạ An Nhiên liếc xéo Tô Mộc Thần, sau đó đưa tay chỉ cho anh ta chỗ đỗ xe dưới khu nhà mình đang ở.
Xuống xe, Hạ An Nhiên mở cửa sau lấy ra hai hộp quà rồi nhét vào trong tay Tô Mộc Thần.
Đã diễn phải diễn cho ra trò, lần đầu tiên tới ra mắt nhà bạn gái đương nhiên không thể thiếu quà. Chỉ có điều, những thứ này đều do Hạ An Nhiên bỏ tiền mua, lúc đầu Tô Mộc Thần muốn trả tiền nhưng cô kiên quyết không cho, hai người không quen không biết, giờ cũng chỉ là diễn kịch, đâu thể bắt anh ta phải bỏ tiền.
Tô Mộc Thần phản đối, thậm chí còn nói “cô là mẹ của con tôi” nhưng vẫn không thể thay đổi được ý định của Hạ An Nhiên, ngược lại còn rước lấy cái liếc xéo của cô.
Kháng nghị vô hiệu, Tô Mộc Thần chỉ có thể bằng lòng cầm mấy hộp quà Hạ An Nhiên mua mang đến ra mắt nhà họ Hạ, trong lòng anh cảm thấy hơi thiếu tự tin.
“Lát nữa anh đừng có nói gì linh tinh đấy.”
Đứng trước cửa nhà, Hạ An Nhiên nghiêm nghị dặn dò cẩn thận. Thành thật mà nói, cửa còn chưa mở mà cô đã thấy khẩn trương rồi, đến lúc cửa mở cô phải chuẩn bị tốt tâm lý tùy cơ ứng biến, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng phải kiên trì.
“Biết, cô đã nói ba lần rồi đấy.”
Tô Mộc Thần lắc đầu ngán ngẩm, tự mình tiến lên một bước, cầm chìa khóa trong tay Hạ An Nhiên tra vào ổ, hơi vặn khóa, cửa lập tức mở ra.
Cửa vừa mở, Tô Mộc Thần đặt tay lên vai cô đẩy về phía trước.
“Anh…”
Hạ An Nhiên hơi hoảng, cô còn chưa chuẩn bị tốt tâm lí mà, cú đẩy lưng của Tô Mộc Thần đã hoàn toàn chặt đứt cơ hội đổi ý của cô rồi.
Quay đầu hung hăng trừng mắt với anh ta, kết quả lại thấy khóe miệng anh nhếch lên, trong đôi mắt dài tràn đầy đắc ý.
“Mẹ, con về rồi.”
Hạ An Nhiên đẩy cửa, gọi mẹ, cảm thấy bản thân mình rất không có tiền đồ.
“Ôi, đã về rồi.”
Người đáp lại không phải mẹ mà là dì Bội Hoa, giọng nói lanh lảnh khiến da đầu Hạ An Nhiên tê rần, vừa buốt lại vừa đau, cảm giác tay chân bủn rủn.
“Dì Bội Hoa…”
Hạ An Nhiên cất tiếng gọi, cô nhìn về phía phòng khách thấy mẹ cũng đang ngồi trên sofa, Hạ phu nhân ném cho cô một ánh mắt, ý là mình cũng không biết dì Bội Hoa sẽ đến.
“Dì chỉ muốn đến nhìn một cái thôi mà.”
Dì Bội Hoa cười thật hòa nhã dễ gần, nhưng đôi mắt không ngừng liếc ra sau lưng Hạ An Nhiên, dì muốn nhìn xem người đàn ông trong truyền thuyết này rốt cuộc là ai.
Hạ An Nhiên biết tỏng suy nghĩ của dì, từ sau lần xem mắt thất bại trước, tuy dì rất giận cô nhưng không từ bỏ ý định mai mối, vẫn muốn hai người bọn họ gặp mặt thêm lần nữa. Giờ lại nghe nói cô muốn dẫn bạn trai về nhà nên dì Bội Hoa liền tức tốc chạy sang xem.
Vì thế mục tiêu lần này của dì chắc chắn không phải cô, mà là Tô Mộc Thần đang đứng đằng sau, nghĩ như vậy, mọi buồn bực trong lòng Hạ An Nhiên bỗng chốc bay biến. Dù sao người gặp họa cũng không phải là cô, mình không vào địa ngục thì cần gì quan tâm xem kẻ vào là ai?
Hạ An Nhiên giơ tay túm lấy áo vét của Tô Mộc Thần như túm một con chuột, cô muốn kéo anh ta đi vào cùng cô.
Này, cô gái, muốn bắt đầu diễn thì ít nhất cũng phải có chút đạo đức nghề nghiệp, để người ta chuẩn bị tâm lý đã chứ?
Tô Mộc Thần nhìn bàn tay đang nắm chặt áo vét của mình, cảm thấy cô nàng Hạ An Nhiên này thật sự rất ngốc, nếu để mấy người trong nhà nhìn thấy bộ dạng này thì còn ai tin anh là bạn trai của cô nữa, phải nói là kẻ thù mới đúng.
Tô Mộc Thần mỉm cười kéo tay Hạ An Nhiên, nắm chặt, sau đó nhẹ nhàng bóp một cái ra hiệu cho cô. Màn đã kéo lên rồi, kịch cũng phải diễn thôi, không có đạo diễn, chỉ có hai người bọn họ làm diễn viên, tự do phát triển nội dung.
Cơ thể Hạ An Nhiên hơi cứng đờ, cuối cùng cũng nhớ ra mình đang diễn vai gì, cô mỉm cười cùng Tô Mộc Thần đi vào trong nhà.
Tô Mộc Thần rất tự nhiên, diễn xuất của anh so ra chuyên nghiệp hơn Hạ An Nhiên nhiều, từ lúc bắt đầu vào cửa anh đã thể hiện một cách hoàn hảo vai diễn bạn trai, làm tròn hết phận sự.
Hạ An Nhiên ngồi bên cạnh Tô Mộc Thần nhìn mẹ cô và dì Bội Hoa đang lia rada quét từ trên xuống dưới, rồi từ dưới lên trên, thế mà Tô Mộc Thần vẫn duy trì nụ cười tiêu chuẩn để mặc cho họ quan sát mình, thỉnh thoảng lại trả lời những câu hỏi của bọn họ.
Đồng chí lão Hạ đang hì hục nấu nướng trong bếp, thỉnh thoảng không nhịn được chạy ra ngó, xem người đàn ông con gái đưa về như thế nào rồi lại tất bật chạy trở vào trong bếp.
“A! Con đi giúp ba!”
|
Hạ An Nhiên đứng lên, nói với hai người đang mải mê quan sát kia. Thực ra cô không cần thông báo làm gì, vì dù sao bọn họ cũng chẳng thèm để ý đến cô, ánh mắt chỉ dán lên người gã đàn ông đang ngồi cạnh cô mà thôi.
Hiện giờ, mẹ và dì Bội Hoa đang hỏi đến quá trình quen biết của hai người, phải công nhận trình độ biên kịch của Tô Mộc Thần quá giỏi, bịa chuyện như thần. Cái gì mà quen biết qua phỏng vấn, lúc trước tình cờ gặp nhau rồi nói chuyện thấy hợp, vân vân…
Hạ An Nhiên cảm thấy Tô Mộc Thần nên đi làm biên kịch phim truyền hình, anh ta mà làm biên kịch bảo đảm sẽ trở thành nhà biên kịch xuất sắc, làm rạng rỡ tổ tông.
Hạ An Nhiên chưa từng trải qua bất cứ tình tiết nào trong câu chuyện nên chỉ có thể mỉm cười cứng ngắc, cô không biết mình còn có thể diễn vai này đến lúc nào.
Tô Mộc Thần liếc xéo Hạ An Nhiên, anh còn đang bận đối phó với địch đây này, cô là chiến hữu mà chưa lâm trận đã muốn bỏ chạy.
Thế mà ánh mắt bất mãn này của Tô Mộc Thần rơi vào mắt người lớn lại biến thành lưu luyến trìu mến.
“Không cần phiền phức như vậy đâu ạ, chú Hạ cứ nấu nhanh một hai món là được rồi, người một nhà ăn cái gì cũng được, từ lúc vào nhà đến giờ cháu chưa nói được mấy câu với chú.”
Tô Mộc Thần siết chặt tay Hạ An Nhiên, mỉm cười quay đầu nói với Hạ phu nhân.
Nghe thấy ba chữ “người một nhà”, Hạ An Nhiên cảm thấy nổi hết da gà, ai là người một nhà với anh ta? Đừng có dát vàng lên mặt mình chứ.
“Như vậy sao được, đây là lần đầu tiên Mộc Thần tới nhà, không thể qua quýt được. Cháu xem, cháu mang nhiều quà đến thế kia, chỉ nấu vài món ăn coi sao được.”
Phu nhân Lý Kim Hoa vui đến mức trong lòng nở hoa, bà vừa che miệng cười vừa nháy mắt bảo Hạ An Nhiên vào bếp giúp đỡ ba nấu cơm. Động tác của ông già kia quá chậm, làm cơm mà cũng lâu như vậy.
Hạ An Nhiên không nói gì chỉ liếc mẹ mình một cái, trong mắt bà bây giờ đã coi cái tên Tô Mộc Thần này thành bảo bối rồi, cô và ba đều biến thành cọng cỏ. Thực ra, cô rất muốn hét lên rằng, mấy hộp quà kia đều do con gái của mẹ bỏ tiền túi ra mua cả đấy!
Hạ An Nhiên đành mỉm cười, vỗ vỗ bàn tay đang siết chặt cô không buông.
“Đây là lần đầu tiên anh tới nhà nên mẹ và dì chắc chắn có nhiều điều cần hỏi, nếu sau này anh tới thường xuyên, họ sẽ không tò mò nữa đâu.” Hạ An Nhiên giãy tay, muốn bắt cô ở đây chịu trận cùng anh sao, cô không ngốc đến mức đó đâu. Dù sao người bị hỏi không phải là cô, mà lúc đầu người đưa ra ý kiến này lại càng không phải là cô.
Đây là Tô Mộc Thần tự chuốc lấy.
Tô Mộc Thần tức lắm nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn buông tay, mở to mắt nhìn Hạ An Nhiên bỏ đi, để anh ở lại trong phòng khách đối phó một mình.
★ Mời các bạn xem tiếp Chương 25
|
Đứa trẻ đến từ tương lai – Chương 25
Edit: Chun
Hạ An Nhiên chạy thoát thân vào phòng bếp, trong gian bếp nhỏ mấy mét vuông, đồng chí Hạ đang chiến đấu hăng say với mấy món ăn cho bữa tối.
“Ba, để đấy cho con.”
Hạ An Nhiên cởi tạp dề trên người ba Hạ xuống rồi đeo vào người mình.
“Để ba, ba quen làm mấy việc này rồi.”
Thực ra Hạ An Nhiên thích người ba hiền lành này hơn bà mẹ mạnh mẽ hùng hổ kia của cô, mặc dù ba cô chỉ là đầu bếp trong một tiệm cơm nhỏ, nhưng cũng chính nhờ tài nấu nướng này đã nuôi sống cả nhà họ, lại còn mua được một căn hộ tại thành phố C này nữa.
Từ khi còn nhỏ, Hạ An Nhiên đã cảm thấy mùi vị khói dầu trên người ba cô là mùi vị đặc biệt nhất, nó khiến cô luôn có cảm giác an toàn, thậm chí cô đã từng muốn chồng mình sau này cũng sẽ là một đầu bếp, nhưng theo năm tháng lớn lên, suy nghĩ ấy cũng trở nên phai nhạt.
“Được rồi, ai làm cũng như nhau cả thôi ba à.”
Hạ An Nhiên đẩy ba Hạ sang bên cạnh bồn rửa bát để ông rửa tay, sau đó ép ông lựa chọn, hoặc là đi ra ngoài phòng khách hoặc là đứng bên cạnh nhìn cô nấu nướng.
Lão đồng chí họ Hạ chọn phương án thứ hai.
Ông móc từ trong túi ra một bao thuốc lá Trung Hoa, định hút một điếu nhưng lại tiếc rẻ, cuối cùng đành nhét trở vào trong túi.
“Ba đổi sang hút thuốc lá Trung Hoa từ khi nào vậy?”
Hạ An Nhiên hơi bất ngờ, ba cô là người nghiện thuốc lá nặng, nhưng ông chỉ luôn hút những nhãn hiệu thông thường, thế mà hôm nay đột nhiên lại xuất hiện một bao thuốc lá Trung Hoa???
“Do mẹ con bảo đấy, biết hôm nay con dẫn bạn trai về nhà nên bà ấy bảo bố mua hai bao, nếu bạn trai con có hút, đem ra mời trông sẽ đẹp mắt hơn.”
Ba Hạ nở nụ cười, ông cũng đồng ý với cách nghĩ của vợ mình, lần đầu tiên gặp mặt cũng nên giữ chút thể diện chứ.
Động tác xào rau của Hạ An Nhiên hơi ngừng lại, lúc này cô đang xúc động muốn nói với ba mình rằng, thực ra người đàn ông ngồi ở phòng khách ngoài kia không phải là bạn trai của cô, nhưng lời vừa đến khóe miệng, hình ảnh Duệ Duệ lại xuất hiện khiến cô không đành lòng nói ra chân tướng sự thật.
“Ba, anh ấy không hút thuốc, ba giữ lại dùng đi.”
Tô Mộc Thần không hút thuốc lá, cô biết điều đó bởi vì trong thời gian cô ở nhà anh ta hình như chưa từng thấy anh ta hút thuốc lá bao giờ.
“Ồ.” Ông Hạ gật đầu “Các con quen nhau như thế nào? Sao trước đây không thấy con nhắc đến chuyện này vậy?”
Chuyện này, chỉ có Tô Mộc Thần mới nắm rõ nhất.
“Vừa nãy anh ấy đã nói rồi mà ba.”
Hạ An Nhiên cười lấp liếm, vừa nãy cô không nghe rõ Tô Mộc Thần nói cái quỷ gì cả, chỉ chăm chú cảm thán công lực bịa chuyện thâm hậu của anh ta, nên bây giờ muốn cô nói lại, chỉ sợ sẽ thành hai phiên bản khác nhau mất.
“Đó là cậu ta nói, ba muốn nghe từ con cơ, con là người rõ ràng nhất mà, nếu không thích thì cũng đừng miễn cưỡng bản thân.” Ông Hạ thấy con gái cho gia vị vào rau, đảo qua vài lượt mới nâng chảo lên chuẩn bị cho thức ăn ra đĩa, ông liền phối hợp đưa tới một cái.
“Ba, con thực sự không miễn cưỡng bản thân đâu ạ.”
Hạ An Nhiên tắt bếp, trút thức ăn ra đĩa. Thực ra cô dám chắc chắn như vậy là bởi vì cô và Tô Mộc Thần không phải thực sự yêu nhau, nếu nói miễn cưỡng thì cũng chỉ vì Duệ Duệ thôi.
“Vậy thì được.”
Ba Hạ gật đầu, ông chỉ yêu cầu mỗi điều này mà thôi.
“Thơm quá!”
Giọng nói dịu dàng từ cửa phòng bếp truyền tới, Hạ An Nhiên vừa nghe thấy giọng nói này, chiếc cọ rửa dưới tay càng chà mạnh hơn. Cuối cùng, Tô Mộc Thần cũng không thể chịu đựng nổi nữa, anh tìm đại một cái cớ rồi chạy vào phòng bếp tránh nạn.
“Chú Hạ, chú làm nhiều món ăn quá. Tay nghề của An Nhiên học được từ chú sao, thảo nào cô ấy nấu ăn ngon như vậy.”
Hạ An Nhiên cảm thấy vai mình hơi trùng xuống, liếc mắt nhìn sang đã thấy ngay một bộ móng vuốt đang đặt lên vai mình.
“Bữa ăn nhỏ thôi mà.”
Ông Hạ mỉm cười ngượng ngùng, đối với một đầu bếp, niềm vui lớn nhất đôi lúc chỉ là tài nấu nướng của mình được người khác khen ngợi.
“Các con ra ngoài trước đi, ba nấu thêm bát canh cá là ăn tối được rồi.”
Hạ An Nhiên cảm thấy cái phòng bếp bé tí nhà cô lúc này thật sự quá chật trội, vốn dĩ nó đã chẳng lớn, cùng lắm chỉ nhét được hai người, mà bây giờ Tô Mộc Thần cũng chui vào, thực sự muốn xoay người cũng thấy khó khăn.
“Tiểu Tô, hay là chúng ta ra ngoài trước?”
Ông Hạ vẫn không quen gọi Tô Mộc Thần bằng tên thân mật, hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt, ông cảm thấy vẫn nên giữ khoảng cách một chút thì hơn.
Tiểu Tô?
Khóe miệng Tô Mộc Thần giật giật, lần đầu tiên có người gọi anh như vậy, cách xưng hô này thực sự rất đặc biệt.
“Chú Hạ, chú ra ngoài trước đi ạ, cháu ở đây phụ giúp An Nhiên.”
|
Tô Mộc Thần mỉm cười, thực ra anh có lời muốn nói với Hạ An Nhiên, vừa nãy cô thực sự rất thiếu nghĩa khí, dám bỏ anh lại một mình trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng đó, nhất là dì Bội Hoa, hỏi hết cái này đến cái khác, so với điều tra hộ khẩu còn kinh khủng hơn. Nếu vào tình huống khác chắc anh đã sớm trở mặt rồi, sao còn ngoan ngoãn duy trì dáng vẻ tươi cười cứng ngắc kia!
Tất nhiên Ông Hạ không hề hoài nghi vẻ mặt tươi cười của Tô Mộc Thần lại có thể cất giấu dao găm, ông còn cho rằng anh muốn ở bên Hạ An Nhiên, vì thế ông vui vẻ bưng mâm thức ăn đi ra khỏi phòng bếp.
“Hạ An Nhiên, cô là kẻ rất không có nghĩa khí!”
Đợi ông Hạ đi khuất, khuôn mặt tươi cười của Tô Mộc Thần lập tức đen xì, anh chỉ trích.
“Lại dám bỏ tôi một mình rồi chạy mất?”
“Không phải anh nói muốn hy sinh mặt mũi của mình hay sao?”
Hạ An Nhiên cảm thấy oan ức. Ngay từ đầu không phải chính anh ta nghĩ ra cách này hay sao, bây giờ chống đỡ không nổi bèn đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu cô, làm gì có chuyện như vậy?
“Tôi nói hy sinh mặt mũi chứ không phải hy sinh lí lịch riêng tư.”
Tô Mộc Thần buồn bực, nhất là khi nhìn thấy thái độ “do anh tự chuốc lấy phiền phức” của Hạ An Nhiên, anh cảm thấy sự hy sinh của mình quá lãng phí, rõ ràng cô cố tình xem anh diễn trò cười, uổng công anh hao tổn tâm tư như vậy…
Mẹ Hạ An Nhiên còn đỡ, vấn đề nằm ở chỗ dì Bội Hoa kia, bà ta vừa chua ngoa vừa sắc bén, cứ như thể Hạ An Nhiên mới là con gái của bà ta không bằng.
“Tô tiên sinh, anh cũng được lợi không phải sao?”
Hạ An Nhiên nhìn nồi canh cá, cái tên Tô Mộc Thần này làm loạn ở trước mặt cô khiến tâm trạng của cô cũng buồn bực theo. Tuy rằng Tô Mộc Thần cứ mở miệng ra là nói vì cô, nhưng trên thực tế anh ta cũng được lợi không ít.
Đấy mới chính là thương nhân, không ai muốn làm việc gì không có lợi cho mình cả.
Tô Mộc Thần cứng họng.
“Hạ An Nhiên, cô đúng là cô gái không đáng yêu.” Anh ta hừ lạnh.
Được rồi, tuy rằng anh ta đang giúp Hạ An Nhiên nhưng mà xuất phát điểm cũng là vì lợi ích của bản thân mình. Chuyện này một khi bị phát giác ra, chắc chắn cả hai sẽ chết chắc.
“Cho nên, nếu có thời gian ở đây giậm chân giậm tay chi bằng anh suy nghĩ đến cảm giác của tôi một chút, người bị lừa dối là người nhà của tôi đấy.”
Hạ An Nhiên đổ nước vào trong nồi cá, đậy nắp vung lại, sau đó quay người đối diện với Tô Mộc Thần.
Nếu sau này chân tướng sự việc bị bại lộ thì người phải giậm chân giậm tay là cô mới đúng.
“Chúng ta bây giờ cũng coi như đồng minh?”
Khóe miệng Tô Mộc Thần nhếch lên, mặc dù Hạ An Nhiên thật sự không đáng yêu, nhưng ở trong hoàn cảnh này mà cô có thể phân tích rõ ràng như vậy cũng không tồi, hoàn cảnh của bọn họ bây giờ chỉ có một lựa chọn, đâm lao thì phải theo lao.
Hạ An Nhiên không nói lời nào, nhăn nhó đồng ý với lời nói của Tô Mộc Thần.
Dù sao cũng lên nhầm thuyền tặc rồi, muốn xuống cũng không được, đành phải cố mà về đích. Cô không còn lựa chọn nào khác, ngoại trừ việc nhảy xuống sông tự bơi.
Nhưng đến lúc đó, chắc chắn mẹ sẽ dần cho cô một trận nhừ tử.
|
Đứa trẻ đến từ tương lai – Chương 26
Edit: Chun
Đây là lần hợp tác đầu tiên của hai người họ nên không thể tránh khỏi việc mắc một số lỗi nhỏ.
Nói trắng ra, chỉ có mình Hạ An Nhiên cảm thấy không quen, cô không thể tỏ ra thản nhiên được như Tô Mộc Thần vì dù sao người bị lừa gạt cũng là người nhà của cô, cô không thể mặt dày không cảm xúc đi lừa dối bọn họ.
Nếu cô là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp thì còn may ra. Nhưng tiếc rằng Hạ An Nhiên chỉ là một biên tập viên, hơn nữa lại còn là một biên tập viên thiếu kinh nghiệm tình trường đến mức đáng thương.
Cho nên Hạ An Nhiên đã trải qua bữa cơm này một cách rất miễn cưỡng dù đây chỉ là một bữa cơm gia đình thông thường.
Sau khi ăn cơm xong, nghe mẹ bảo cả hai đi ra ngoài dạo một lúc, Hạ An Nhiên thở phào nhẹ nhõm lập tức kéo Tô Mộc Thần ra cửa.
Tô Mộc Thần đã biết Hạ An Nhiên vô dụng đến cỡ nào, đóng kịch mà từ đầu đến cuối chỉ có một mình anh diễn, một mình anh phát huy, thật không còn gì để nói.
Thành phố C ban đêm rất náo nhiệt.
Các thành phố lớn vào buổi tối đều rất đẹp và náo nhiệt, ánh sáng rực rỡ của đèn điện, cuộc sống xa hoa về vật chất càng khiến nó trở nên tuyệt vời.
Thời tiết cuối hè se lạnh, mặc dù ban ngày vẫn rất nóng, nhưng đến đêm, nhiệt độ thay đổi trở nên lạnh hơn.
Thành phố C có một nửa là núi một nửa là nước, phong cảnh núi sông tươi đẹp đã biến nơi đây trở thành một địa điểm du lịch nổi tiếng, khu nhà Hạ An Nhiên đang ở mặc dù hơi cũ kĩ nhưng mọi thứ đều rất thuận tiện.
Mà điểm thuận tiện nhất là từ khu nhà của cô đi lên khoảng nửa tiếng là có thể đến khu du lịch nổi tiếng nhất nơi đây.
Buổi tối có rất nhiều người đi dạo ngắm cảnh, tiếc rằng lại không có dịch vụ xe du lịch đưa đi thăm quan khắp nơi như ban ngày, nhưng có thể chọn cách đi bộ, hoặc thuê một chiếc xe đạp trong các quầy hàng rồi vừa đạp xe chầm chậm, vừa thưởng thức phong cảnh xung quanh.
Mặc dù Tô Mộc Thần sinh ra và lớn lên ở nơi đây, nhưng thật ra đã từ lâu anh không được đi bộ dạo quanh như thế này.
“Hình như nơi này thay đổi rất nhiều.”
Tô Mộc Thần nhìn toàn cảnh thành phố C được bao bọc bởi những hồ nước, những ánh đèn điện đủ màu sắc khiến nó càng trở nên xinh đẹp, thậm chí còn mang theo vẻ thần bí.
“Hình như?”
Hạ An Nhiên không bỏ qua cách dùng từ của Tô Mộc Thần. Là một biên tập viên cả ngày tiếp xúc với những câu chữ, nên việc lưu ý đến cách dùng từ dùng câu dường như đã là phản xạ có điều kiện của cô rồi.
“Đã lâu lắm rồi tôi không đi dạo ven hồ như thế này.”
Tô Mộc Thần mỉm cười, anh không muốn đi nữa bèn tìm một ghế đá bên hồ ngồi xuống, sau đó chỉ tay sang vị trí bên cạnh ý bảo cô cùng ngồi.
Thấy Tô Mộc Thần không đi nữa, Hạ An Nhiên cũng không muốn đi tiếp, hơn nữa cô đang đi giày cao gót và bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã không thay một đôi giày đế bằng trước khi ra khỏi cửa.
Hạ An Nhiên ngồi xuống đầu bên kia của ghế đá, khoảng cách giữa hai người đủ để thêm một người nữa ngồi vào.
Tô Mộc Thần nhận ra được ngay, anh chỉ khẽ nhếch môi, không có ý kiến với hành động này của cô.
“Có thể nói vở kịch tối nay của chúng ta đã thành công?”
Trong bóng tối Tô Mộc Thân hơi nheo mắt lại, nói thật anh không hề chắc chắn về việc tối nay, đương nhiên nguyên nhân không phải bởi vì con rể xấu phải ra mắt bố mẹ vợ, chưa kể đến anh và Hạ An Nhiên chẳng là gì của nhau.
“Ai mà biết.”
Hạ An Nhiên nghĩ đến phản ứng của bố mẹ, mẹ cô cười rất vui vẻ, nhưng cô chẳng bao giờ dám suy đoán những phản ứng của bà, ai mà biết giây trước bà còn cười, giây sau đã có thể trở mặt ngay lập tức hay không? Nói thực mẹ cô là người hay thay đổi tâm trạng thất thường, chắc tại sắp đến thời kì mãn kinh.
Trả lời rất hay! Thậm chí xác suất thành công 1% cũng không có! Loại đầu tư lợi ích không rõ ràng này mà anh cũng làm, xem ra tối nay mọi việc đều vô dụng rồi.
Khóe miệng Tô Mộc Thần khẽ giật, có đôi khi anh muốn bóp chết cái cô Hạ An Nhiên này đi cho xong.
“Nếu thật sự không được, anh cứ chịu khó làm vú em cho Duệ Duệ đi, dù sao hôm đó tôi thấy hai người ở chung cũng không tệ lắm.”
Hạ An Nhiên nghĩ nếu không được, cô cũng chỉ có thể giao Duệ Duệ cho anh ta, sau đó thỉnh thoảng cô sẽ tới chăm bé.
“Thế thì tôi thuê một bảo mẫu còn hơn.”
Tô Mộc Thần hừ lạnh, muốn anh làm vú em sao, anh còn chưa tưởng tượng ra được đấy.
Nhưng anh cũng chỉ thuận miệng nói thế mà thôi, anh và Hạ An Nhiên biết Duệ Duệ sợ người lạ, nếu không nhìn thấy ai quen thuộc, bé nhất định sẽ trốn vào một góc không chịu gặp ai.
Chẳng nhẽ số phận của anh thực sự phải làm vú em của thằng bé hay sao?
Tô Mộc Thần thê lương nhìn những ngọn đèn đủ màu sắc rực rỡ ven hồ.
Hạ An Nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt không một vì sao, trời đêm trong thành phố luôn tĩnh lặng như vậy. Khi còn bé, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy được rất nhiều vì sao, vậy mà bây giờ chúng chỉ còn là hồi ức xa vời mà thôi.
“Phải rồi, hôm nay ai trông Duệ Duệ?”
Hạ An Nhiên nhớ ra bèn hỏi Tô Mộc Thần, lúc trước vì hồi hộp nên cô quên mất, đến khi tất cả mọi chuyện xong xuôi cô mới nhớ tới bé con kia.
|