Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai
|
|
ĐỨA TRẺ ĐẾN TỪ TƯƠNG LAI Tác giả: Nhan Ngữ Hâm Chương 29 Ads Thẩm Hi không dám nhìn thẳng vào Hạ An Nhiên, đã từng này tuổi rồi, trước đây cũng không phải là chưa từng gặp gỡ con gái, thế nhưng hiện tại anh còn cảm thấy thấp thỏm không yên hơn.
Bạn gái cũ của anh không phải là người chủ động nói thích anh trước, khi đó anh thích cô ấy, đối phương cũng thích anh, cả hai người cùng thích nhau nên cứ thế tự nhiên mà thành. Nhưng với Hạ An Nhiên, anh mơ hồ cảm thấy đây sẽ là một con đường rất dài.
Hạ An Nhiên thật không ngờ Thẩm Hi sẽ mời cô đi uống nước, hơn nữa còn thẳng thắn nói với cô, anh ở bên ngoài chạy bộ lâu như vậy thực ra là vì chờ cô.
Cô có tài đức gì mà để một chàng trai như thế này chờ mình chứ?
Ánh mắt Thẩm Hi vẫn không nhìn thẳng vào Hạ An Nhiên, nhưng anh đang đợi câu trả lời của cô, Thẩm Hi thầm cười tự giễu chính mình, chắc cô đang nghĩ xem nên từ chối anh thế nào phải không?
“Cái đó… anh ở cửa chờ tôi nửa tiếng được không?”
Hạ An Nhiên mỉm cười, trên người cô và Thẩm Hi đầy mồ hôi, lại mặc quần áo thể thao, thời tiết bên ngoài rất lạnh và ẩm ướt, nếu bây giờ mà đi ra ngoài chắc chắn sẽ bị cảm lạnh.
“Hả?”
Nghe được câu trả lời của cô, Thẩm Hi rất kinh ngạc, ngay sau đó chợt nhớ ra mình đang ở phòng tập thể hình.
“Được.”
Thẩm Hi khẽ cười, vậy là Hạ An Nhiên không từ chối anh phải không? Không sao, chờ nửa tiếng cũng là điều bình thường, cả người đầy mồ hôi cần phải tắm rửa sạch sẽ trước đã.
“Nửa tiếng sau tôi chờ cô ở cửa.”
Hạ An Nhiên gật đầu, sau đó đi về hướng phòng thay đồ nữ.
Thẩm Hi đứng ở cửa dưới tầng một đợi Hạ An Nhiên, xuyên qua cửa kính trong suốt có thể nhìn rõ bên ngoài trời đang mưa rất nặng hạt, đường Cán Sa vốn là một con đường vắng vẻ, ven đường trồng những cây lớn, tán lá rộng che khuất bầu trời, bóng cây sum xuê, mặc dù những ngày nắng ánh sáng mặt trời không thể chiếu rọi cả con đường nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy rất trong lành, khi trời mưa lại càng trở nên mát mẻ hơn.
Phía sau có tiếng bước chân, Thẩm Hi quay đầu lại. Thực ra chờ ở cửa hơi phiền phức, bởi vì không biết người mình chờ khi nào mới ra, nên khi có người đi ra từ thang máy hoặc nghe thấy tiếng bước chân việc đầu tiên là quay đầu lại nhìn.
Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Hi chờ một cô gái, trước đây khi còn là học sinh lớp 11, những lúc rảnh rỗi hoặc khi giận hờn với bạn gái, anh đều đứng ở dưới kí túc xá, chờ bóng hình xinh đẹp của người kia.
Lúc học tại học viện quân sự, anh còn nhớ mình thường gặp gỡ bạn gái ở cổng trường, lúc đó hợp thì ở bên nhau, không hợp thì chia tay trong hòa bình, tình cảm tất nhiên là có nhưng cũng không quá sâu sắc.
Có lẽ đây chính là cách yêu đương của hầu hết mọi người trong thời đại hiện nay.
Không nghĩ tới bây giờ anh cũng giống như mấy cậu thanh niên đứng ở đây chờ đợi bạn gái, cảm giác này dường như cũng không đến nỗi tồi.
Mặc dù Thẩm Hi nghĩ chờ người khác là một chuyện rất phiền phức, nhưng khi nhìn thấy người mình đợi đã lâu xuất hiện, Thẩm Hi cảm thấy đợi như vậy cũng đáng giá.
Tóc Hạ An Nhiên vẫn còn hơi ẩm ướt, chắn hẳn đã dùng máy sấy làm khô tóc. Cô luôn ăn mặc rất thoái mái, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác trắng, bên trong là áo sơ mi màu lam nhạt, lộ ra khuôn mặt trắng nõn thuần khiết rất giống một sinh viên, có cảm giác sạch sẽ nhẹ nhàng.
“Anh chờ lâu rồi hả?”
Thực ra Hạ An Nhiên đến rất đúng giờ, chỉ là cô không ngờ Thẩm Hi đã ở đây đợi cô rồi.
“Cũng một lúc rồi.”
Thẩm Hi cười, sau đó đẩy cửa kính ra, nhường Hạ An Nhiên đi trước.
“Chúng ta đi uống cà phê Starbucks trên đường Hồ Tân nhé!”
Anh mỉm cười nói.
Quán Starbucks trên đường Hồ Tân cách đường Cán Sa không xa lắm, đi chừng hai trăm mét là đến. Ngày thường chỉ cần đi vài bước là tới, nhưng hôm nay trời mưa rất to, một đoạn đường ngắn như vậy nghĩ đến lại thấy rất xa.
Nhiệt độ thành phố C luôn luôn thay đổi rất nhanh, mới mấy ngày trước còn nóng mà hôm nay không khí lạnh đã tràn về, mặc dù phong cảnh đường Cán Sa rất đẹp nhưng với thời tiết xấu thế này chẳng ai còn tâm trí để ngắm nghía nữa, Hạ An Nhiên và Thẩm Hi đi bộ hơn mười phút mới đến nơi.
Khi cánh cửa của cửa hàng Starbucks vừa mở ra, Hạ An Nhiên cảm nhận được một luồng khí ấm áp xông tới, cô có cảm giác như mình từ cõi chết trở về, cơ thể đông cứng vì lạnh cũng dần dần ấm lên.
Thẩm Hi vừa vào cửa liền bước tới quầy phục vụ, còn Hạ An Nhiên tìm một chiếc bàn bên cạnh cửa sổ ngồi xuống, chờ đợi được phục vụ, cô có cảm giác mình giống như một vị phu nhân tao nhã ngồi uống cafe vậy.
Một cốc cà phê bốc khói nghi ngút được đặt trước mặt Hạ An Nhiên, Thẩm Hi tươi cười ngồi vào vị trí đối diện.
“Cà phê Brazil, không hại dạ dày đâu.”
“Cảm ơn.”
Hai tay Hạ An Nhiên ôm lấy cốc cà phê, hơi nóng từ lòng bàn tay truyền tới đáy lòng xua tan mọi lạnh lẽo.
Thẩm Hi rất muốn tìm một chuyện gì đó để nói, nhưng nói thật anh và Hạ An Nhiên quen biết không lâu, chưa đủ mức độ thân thiết, cho nên muốn tìm một câu chuyện thú vị dường như hơi khó khăn.
Hạ An Nhiên cũng không biết nên nói gì.
“Thực ra tôi rất thích trời mưa.” Thẩm Hi một tay chống cằm, một tay giữ ống hút đảo trong cốc cà phê, “Thành phố C chúng ta không phải thuộc Giang Nam sao, mọi người đều nói, Giang Nam đẹp nhất, cho nên dưới trời mưa bụi như thế này các cô gái thường rất muốn đi tản bộ.”
“Ừ. Tôi cũng từng muốn như vậy.”
Hạ An Nhiên cười.
“Hả?”
Thẩm Hi vô cùng ngạc nhiên, đề tài vừa rồi là do anh nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ nhất thời phát biểu ý kiến mà thôi, thật không ngờ Hạ An Nhiên cũng tán thành.
|
“Lúc ấy tôi rất muốn được một lần đi dạo dưới mưa vào ban đêm, mặc một bộ váy liền màu đỏ, trong tay là chiếc ô trong suốt dưới trời mưa bụi đi tản bộ ngắm phong cảnh.”
Khi đó Hạ An Nhiên đang bị bủa vây bởi mớ tiểu thuyết và phim kinh dị, suy nghĩ kia cứ luẩn quẩn trong đầu cô, nếu không phải do đám bạn ngăn cản chắc cô đã thực sự làm như vậy rồi, chưa biết chừng còn hù dọa được một đám người.
Khi nghe Hạ An Nhiên nói lúc trước cô cũng đã từng nghĩ đến việc đó, ý cười nơi khóe miệng Thẩm Hi càng đậm hơn, chỉ còn thiếu nước bật cười sảng khoái mà thôi.
Anh rất hiểu cảm giác này, cố chấp với những chuyện quỷ dị không rõ ràng, cho rằng đó là một hình dạng khác của con người.
“Vậy bây giờ thì sao?”
Thẩm Hi cười hỏi.
“Bây giờ ư?” Hạ An Nhiên suy nghĩ một chút “Hi vọng tiền lương được tăng một chút.”
Mơ ước trước kia đã bị hiện thực làm phai nhạt dần, thậm chí còn chẳng nhớ nổi mình đã từng mơ ước cái gì nữa.
“Rất thực tế.” Thẩm Hi gật đầu “Tôi cũng nghĩ như vậy.”
Thân là đầy tớ của nhân dân, ăn cơm nhà nước, anh cũng không dám hi vọng được tăng tiền lương.
“Có phải chúng ta nên tập hợp thành một nhóm đi biểu tình đòi tăng lương không?!”
Hạ An Nhiên cười hỏi, nếu còn tiếp tục vấn đề này, không biết chừng lát nữa bọn họ sẽ nói đến chuyện có bao nhiêu vị quan chức nội bộ tham nhũng, rặt một lũ súc sinh, tiền lương của dân còn chưa tăng mà bọn chúng đã cắt xén hết rồi.
“Không nên, đề tài này quá nhạy cảm!” – Thẩm Hi lắc đầu, – “Chúng ta chuyển sang đề tài văn hóa văn nghệ khác thì hơn, tôi cũng muốn biết một chút về sở thích của cô để sau này nói chuyện không đến nỗi làm cô cảm thấy tẻ ngắt…”
Sau này?
“Hạ An Nhiên tiểu thư, nếu như tôi muốn theo đuổi cô, cô có thể nói thật lòng cho tôi biết, tôi theo đuổi cô được chứ?”
Hạ An Nhiên bị tỏ tình bất ngờ, ngạc nhiên đến mức ngây người, đương nhiên không phải cô chưa từng được người ta theo đuổi, trước đây cũng có người trồng cây si nhưng cô lại không hề hay biết, sau đó mới có người nói cho cô biết rằng đối phương vốn theo đuổi cô chứ không phải là theo đuổi cô bạn cùng phòng.
Nhưng đây là lần đầu tiên có người hỏi trực tiếp như thế này.
“Nếu tôi nói không thể thì sao?”
Cô không suy nghĩ nhiều liền buột miệng hỏi như vậy.
“Vậy tôi sẽ cố gắng hơn nữa, tiếp tục theo đuổi.”
Thẩm Hi sờ mũi cười nói, giọng rất tự nhiên như thể muốn nói theo đuổi con gái cần nhẫn nại là chuyện đương nhiên.
Anh không phải loại người dễ dàng bỏ cuộc, nếu đã thích đối phương thì sẽ cố chấp đến cùng, cho dù có khó khăn thế nào cũng sẽ tiếp tục theo đuổi, dù chỉ có một tia cơ hội cũng sẽ không bỏ qua.
|
ĐỨA TRẺ ĐẾN TỪ TƯƠNG LAI Tác giả: Nhan Ngữ Hâm Chương 30 Ads Edit: Chun
Trước sự cố chấp của Thẩm Hi, Hạ An Nhiên chỉ im lặng. Không phải cô bị giật mình nên chưa biết phản ứng thế nào, mà vì cô không biết phải trả lời như thế nào cho phải. Nếu trả lời “Yes” có nghĩa là cô đã đáp ứng, nhưng bây giờ cô chưa thể đồng ý được. Nói thật cô và Thẩm Hi chưa quen thuộc đến mức có thể phát sinh quan hệ qua lại, cả hai cũng mới chỉ có ấn tượng bình thường với đối phương mà thôi, cô chưa hề nghĩ tới chuyện này sẽ xảy ra.
Còn nếu nói “No” thì…, nhìn dáng vẻ của Thẩm Hi giống như dù cô có từ chối cũng không ảnh hưởng đến anh ta.
Người đàn ông này giống như nghề nghiệp của anh ta vậy, đã nhắm trúng mục tiêu quyết không buông tha.
Cho nên dù cô có trả lời hay không, kết quả cũng như nhau cả thôi.
—–
Tô Mộc Thần nhìn bức tranh vẽ bằng bút sáp màu trên bàn trà ngoài phòng khách của Duệ Duệ, nhìn ngang nhìn dọc cuối cùng cũng không nhìn ra thằng bé vẽ cái gì. Duệ Duệ chăm chú vẽ bức tranh này như vậy, nhưng quả thực anh không thể hiểu được nó gọi là cái gì.
“Duệ Duệ, con đang vẽ gì vậy?” Tô Mộc Thần hỏi.
“A.” Duệ Duệ nhìn bức tranh của mình, chỉ vào từng cái giải thích “Đây là chim nhỏ, đây là hoa nhỏ…”
Tô Mộc Thần nghiêng đầu quan sát, thấy những đường nét lộn xộn trên bức tranh liền 囧, thằng bé vẽ loạn xạ như vậy thì chỉ có nó mới hiểu mình vẽ cái gì.
“Vẽ không tệ, cố lên.”
Tô Mộc Thần gật đầu, sau đó nhìn túi tài liệu trên tay. Đây là tư liệu mới nhất anh điều tra được từ mấy ngày trước.
Tuy rằng đã được một thời gian, nhưng cho tới bây giờ Tô Mộc Thần vẫn còn cảm thấy mơ hồ về lai lịch của Duệ Duệ. Cho dù thằng bé có cùng ADN với anh, nhưng ít nhất cũng phải có cái gì đó để anh có thể tiếp nhận sự thật này, vì thế anh vẫn không ngừng tìm kiếm đáp án. Tất nhiên không thể nói cho Hạ An Nhiên biết chuyện này, nếu cô mà biết sẽ nhìn anh với ánh mắt khinh bỉ, sau đó nói “Tô tiên sinh, tôi thật không ngờ anh lại là một người đàn ông không có tránh nhiệm như thế.” Xem đi, ngay cả phản ứng của cô, anh cũng đoán được rồi.
Nhưng điều đó không ngăn được sự nghi ngờ trong lòng, anh quyết tâm phải tìm ra câu trả lời mới thôi.
Túi tư liệu trên tay Mộc Thần rất mỏng khiến anh không vừa lòng, anh hy vọng tư liệu mỏng nhưng sẽ có vài thông tin hữu dụng.
Thế nhưng khi nhìn kết quả điều tra bên trong, Tô Mộc Thần hoàn toàn thất vọng. Anh đã bỏ ra một khoản tiền lớn để thuê người điều tra, vậy mà kết quả đạt được vô cùng chán ngán.
Trong tư liệu chỉ ghi lại thời gian từ khi Duệ Duệ và Hạ An Nhiên gặp nhau lần đầu cho đến cuộc sống hiện tại, còn lai lịch của Duệ Duệ giống như một điều bí ẩn, không hề điều tra được chút tin tức nào.
Giám đốc công ty thám tử đã liên tục nói xin lỗi với anh, ông ấy nói mình dùng rất nhiều cách nhưng vẫn không thể điều tra ra lai lịch của Duệ Duệ, thậm chí vì không hoàn thành được nhiệm vụ mà hoàn trả lại hai phần ba số tiền.
Thằng bé này, chẳng lẽ thật sự tự nhiên xuất hiện hay sao?
Tô Mộc Thần nghi ngờ đến vấn đề siêu nhiên, nhưng cũng chỉ nghĩ thoáng qua mà thôi, không cho là thật, bởi vì nếu sự thật là vậy chẳng phải sẽ khiến người ta không thể tưởng tượng nổi hay sao.
Nhưng điều đó không có nghĩa anh sẽ bỏ qua chuyện này, đôi khi càng khó khăn càng khiến người ta muốn tìm cho ra sự thật.
Tô Mộc Thần tin chắc trong lòng Hạ An Nhiên cũng không thực sự cho rằng mình là mẹ của thằng bé, chỉ vì kết quả xét nghiệm mà cô phải chấp nhận thôi, nhưng đây cũng chỉ là tạm thời, đến một ngày nào đó cô ta sẽ vì một nguyên nhân nào đó mà phủ nhận tất cả.
Ví dụ như “bạn trai”…
Nghĩ đến chuyện yêu đương, Tô Mộc Thần lại càng bực mình, từ khi nhóc con kia xuất hiện trong cuộc sống của anh, Tô Mộc Thần hoàn toàn bị tách ra khỏi hai chữ “yêu đương”, ngay cả việc tìm “bạn tình” cũng không thể, trừ phi anh chịu để ý tới cái cô Hạ An Nhiên kia….
Anh là một người đàn ông bình thường, vậy mà cuộc sống bây giờ lại chẳng khác gì một hòa thượng thanh tâm quả dục, nhưng Tô Mộc Thần khẳng định mình vẫn là một người yêu thích chủ nghĩa ăn “thịt” chứ không phải ăn “chay”.
Chưa được bao lâu mà cuộc sống của anh đã trở nên lộn xộn như vậy rồi.
Tô Mộc Thần chờ Hạ An Nhiên từ trung tâm thể hình về, từ lúc cô ra khỏi cửa cho đến bây giờ đã hết cả buổi chiều, trời sắp tối mà cô vẫn chưa về. Nếu không phải ngoài trời đang mưa, Tô Mộc Thần sẽ cảm thấy chính mình sắp biến thành một tảng đá mất.
Anh cảm thấy cho dù chỉ là bạn cùng nhà nhưng đối phương cũng nên tuân thủ quy tắc một chút, huống hồ gì quan hệ của bọn họ hiện nay đang vô cùng hỗn loạn, ở giữa còn có Duệ Duệ, vì sao chỉ bắt một mình anh phải dành thời gian cuối tuần để chăm sóc bé.
Tô Mộc Thần hiển nhiên đã quên mất, ngoài thời gian Duệ Duệ ở nhà trẻ thì đa số thời gian còn lại đều do một mình Hạ An Nhiên chăm sóc bé.
Khoảng hai giờ đồng hồ sau khi ăn cơm tối xong, Tô Mộc Thần thường vô tình hay cố ý liếc nhìn cánh cửa, chờ đến khi cổ anh sắp dài cả mét mới thấy cô nàng kia thong thả trở về.
“Hạ An Nhiên, chúng ta cần nói chuyện.”
Hạ An Nhiên vừa bước vào cửa đã được chào đón bằng câu nói này, cô ngẩng đầu nhìn thấy Tô Mộc Thần đang ngồi trên sofa, vẻ mặt… đầy khói thuốc súng như thể đang muốn “khởi binh vấn tội”.
Khởi binh vấn tội?
Hạ An Nhiên cảm thấy không có lý do gì khiến Tô Mộc Thần có thể nổi giận với cô, có lẽ do cô về hơi muộn, nhưng lúc ra khỏi nhà cô cũng đâu nói mình sẽ về ngay sau khi tập thể dục xong?
“Có chuyện gì sao?”
|
Hạ An Nhiên thay dép lê rồi bước vào trong, thuận miệng hỏi một tiếng, sau đó rẽ hướng phòng vệ sinh, cô muốn tắm rửa thay quần áo trước đã.
“Mẹ!”
Duệ Duệ vẫn luôn bận rộn với sự nghiệp vẽ vời của mình, thằng bé chăm chú đến nỗi như muốn bước chân trên con đường nghệ thuật vậy. Nhưng khi thấy Hạ An Nhiên về nhà, khóe miệng nó lập tức cong lên, sau đó bò dậy chạy đến ôm bắp đùi của cô.
“Ngoan, Duệ Duệ chờ một chút nhé. Mẹ phải tắm rửa trước đã.”
Hạ An Nhiên soa đầu Duệ Duệ, mái tóc mềm mại của bé mang đến cảm giác rất thoải mái.
“Vâng.”
Duệ Duệ nghe lời gật đầu, buông lỏng tay ra và ngoan ngoãn ngồi lên sofa chờ Hạ An Nhiên.
Lúc Hạ An Nhiên từ phòng vệ sinh đi ra đã thấy một lớn một nhỏ đang ngồi trên sofa chờ cô.
Duệ Duệ chờ cô là chuyện bình thường vì thằng bé lúc nào cũng muốn dính lấy cô, nhưng Tô Mộc Thần lại khác, anh ta chăm chú chờ cô như vậy, xem ra có vấn đề nghiêm trọng rồi đây.
Hạ An Nhiên nửa nằm nửa ngồi trên sofa.
Sống ở đây được một thời gian, cô đã thấy tự nhiên hơn nhiều, không còn cảnh giác như lúc ban đầu. Bây giờ cô muốn làm gì thì làm, nhà này cũng chỉ có một mình Tô Mộc Thần, đối với cô, anh ta có nghĩ như thế nào cũng chẳng ảnh hưởng đến cô.
Duệ Duệ lắc lắc cái mông nhỏ bò qua, nằm xuống bên cạnh Hạ An Nhiên, tay nắm lấy tóc cô nhẹ nghịch ngợm, vui vẻ chơi đùa.
“Anh muốn nói gì với tôi?”
Hạ An Nhiên nhìn Duệ Duệ, mặc dù tóc bị bé kéo hơi đau nhưng cô không ngăn cản, cứ để kệ thằng bé tiếp tục chơi đùa.
Duệ Duệ chơi một lúc thì bắt đầu buồn ngủ, đôi mắt to tròn dần dần díu lại.
Cô chống tay lên đầu, vỗ nhẹ vào lưng Duệ Duệ, dỗ bé đi vào giấc ngủ, không quên liếc mắt nhìn Tô Mộc Thần rồi hỏi.
Người phụ nữ này thật sự coi đây là nhà mình hay sao?
Tô Mộc Thần nhìn Hạ An Nhiên nằm trên sofa, lại nhìn Duệ Duệ chơi đùa trong ngực cô, hình ảnh này thật hài hòa.
Anh suy nghĩ một chút, vốn định trách mắng cô vài câu nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, anh muốn cùng thương lượng với người ta, đâu thể mở miệng cãi nhau được.
“Hạ An Nhiên, cô có người theo đuổi không?”
Tô Mộc Thần liếc mắt qua Hạ An Nhiên, ung dung hỏi, nếu cô có bạn trai chắc sẽ hiểu được cảm giác của anh.
“Tại sao anh lại hỏi vậy?”
Hạ An Nhiên nhướng mày, vấn đề này mang tính riêng tư, cô không ngờ anh ta lại đột nhiên hỏi vậy nên chưa biết phải phản ứng như thế nào.
“Thì hỏi chút thôi.”
Tô Mộc Thần híp mắt, cảm thấy mình đang hỏi thừa, nhất định là không có, nếu cô có bạn trai sẽ không hỏi lại như vậy mà sẽ nói “Mắc mớ gì đến anh!”
Với tính cách của Hạ An Nhiên, người bình thường chẳng có ai muốn yêu cô đâu!
“Rốt cuộc anh muốn hỏi cái gì?”
Hạ An Nhiên đột ngột ngồi dậy, tóc vẫn còn bị Duệ Duệ nắm trong tay nên khi ngồi dậy liền cảm thấy da đầu tê rần, nhóc con vốn đang thiu thiu ngủ cũng giật mình mở mắt, mờ mịt nhìn cô.
Hạ An Nhiên đưa tay ôm Duệ Duệ ngồi lên đùi mình, vỗ nhẹ lưng bé, chưa đầy một phút sau đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của thằng bé.
Thấy Duệ Duệ lại chìm vào giấc ngủ, Tô Mộc Thần bèn đi tới bế thằng bé vào phòng mình.
Anh đặt Duệ Duệ lên giường, nhẹ nhàng cởi áo khoác cho bé rồi đắp chăn lên.
Hạ An Nhiên dựa vào cửa phòng ngắm động tác của Tô Mộc Thần, thầm cảm thấy khó hiểu.
“Chẳng phải anh không thích ngủ cùng Duệ Duệ sao?”
Tô Mộc Thần cũng từng ngủ chung với Duệ Duệ vài lần, nhưng mỗi lần anh ta đều không ngừng phàn nàn, nào là ngủ cùng Duệ Duệ không thoải mái, blah blah…, tại sao hôm nay lại chủ động ôm thằng bé lên giường mình?
“Thỉnh thoảng ngủ một hai lần cũng không sao.” Tô Mộc Thần nói.
Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày anh tra ra được lai lịch của thằng bé, bây giờ quan tâm hơn một chút cũng không sao vì có lẽ sau này sẽ không còn được gặp nó nữa, với lại anh cũng dần quen rồi.
“Thỉnh thoảng ngủ cùng một – hai lần cũng không sao ư?” Hạ An Nhiên lặp lại lời Tô Mộc Thần vừa nói.
Bây giờ lại nói ra nhẹ nhàng như vậy, trước kia sao không thấy anh ta như vậy.
“Cô định gây sự với tôi đúng không, Hạ An Nhiên!”
Tô Mộc Thần hừ mũi, sau đó tiến lên phía trước chống hai tay lên tường, đẩy Hạ An Nhiên vào không gian chật hẹp giữa bức tường và anh.
Hạ An Nhiên cảm thấy không khí thoáng chốc trở nên ngột ngạt, đáy lòng thấp thỏm không yên.
|
ĐỨA TRẺ ĐẾN TỪ TƯƠNG LAI Tác giả: Nhan Ngữ Hâm Chương 31 Ads Edit: Chun
Hành động của Tô Mộc Thần khiến khoảng cách giữa hai người càng trở nên gần, mặc dù giữa bọn họ chẳng có chuyện gì nhưng tư thế dựa vào gần như vậy sẽ gây ra cảm giác mập mờ.
Không tránh né được, mặt Hạ An Nhiên thoáng chốc đỏ lên.
Tô Mộc Thần cũng nhận thấy động tác của mình lúc này quá mờ ám nên giả vờ ho nhẹ một tiếng, nhưng khi khóe mắt liếc thấy khuôn mặt hơi phiếm hồng của Hạ An Nhiên, anh lại không muốn buông ra.
Hiếm có cơ hội thấy được Hạ An Nhiên luôn lạnh nhạt, thản nhiên lại có biểu hiện mất bình tĩnh như vậy, trong lòng Tô Mộc Thần cảm thấy hơi sảng khoái, bây giờ nhìn cô mới giống một người bình thường.
Thế nhưng vẻ mặt bối rối của Hạ An Nhiên chỉ xuất hiện chưa đến một phút đã biến mất, hô hấp của cô dần ổn định lại, cuối cùng ánh mắt đã hoàn toàn tỉnh táo.
“Tô Mộc Thần, anh đói khát thế à?”
Hạ An Nhiên nhướng mày hỏi người đàn ông toàn thân đang toát ra hormone nam tính ở trước mặt, cô nghĩ, nếu không phải lâu rồi không được đụng vào phụ nữ thì tại sao anh ta lại hành động như vậy với cô.
Tô Mộc Thần bị sặc.
Trên mặt anh thực sự đang viết dòng chữ “Tôi rất đói khát phụ nữ, đang muốn phát tán hormone tràn lan đây!” hay sao? Mà dù có thực sự như vậy đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không vì đói bụng mà ăn linh tinh đâu nhé, nhưng sao khi nghe thấy câu hỏi của cô, anh lại cảm thấy không thể phản bác được?
Nhưng đừng quên Tô Mộc Thần anh là một người đàn ông phúc hắc, làm sao có thể vì vài lời của Hạ An Nhiên mà lập tức chùn bước. Nếu thẹn quá hóa giận mà nói câu:”Cho dù có đói khát đến sắp chết, tôi cũng không bao giờ thèm liếc đến cô.” thì Tô Mộc Thần đã chẳng phải là Tô Mộc Thần rồi.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, cánh tay vốn chống thẳng vào tường bây giờ gập lại, khiến khoảng cách giữa hai người càng gần nhau hơn.
Nếu vừa nãy chỉ là mập mờ thì hiện tại khoảng cách này hoàn toàn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương phả lên mặt mình, ám muội trong nháy mắt bùng lên như đốm lửa nhỏ.
“Đúng thế thì sao?”
Tô Mộc Thần cười khẽ, miệng kề sát vào tai Hạ An Nhiên, dường như còn cố ý thổi khí vào tai cô.
Anh cảm thấy bản thân mình thực sự quá nhàm chán rồi, sao có thể làm mấy động tác quấy rối này với người phụ nữ mình không thích, cũng không có ý định chơi đùa? Đây không phải là rất nhàm chán thì là cái gì.
Nhưng Tô Mộc Thần không thể khống chế được mặt tà ác này của mình, anh rất muốn xem xem Hạ An Nhiên sẽ phản ứng như thế nào.
Người đàn ông này…
Hạ An Nhiên ngước mắt nhìn Tô Mộc Thần, vừa nãy cô bị hành động của anh ta làm cho tinh thần hỗn loạn, nhưng khi nhìn vào mắt anh ta, cô cảm nhận được sự đùa cợt ở đó, cho dù có đang bị mê hoặc đi chăng nữa cô cũng lập tức tỉnh táo lại.
Thật xấu xa!
Trong lòng Hạ An Nhiên khẽ hừ nhẹ.
Cô lười quan tâm đến anh ta nên đưa tay lên đẩy anh ta ra, nhưng anh ta lại không xê dịch chút nào.
“Tô Mộc Thần, anh có ý gì?”
Đẩy mãi mà người trước mắt vẫn không động, Hạ An Nhiên chỉ có thể bực mình ngước lên nhìn anh đầy oán giận.
Đúng ha, mình có ý gì vậy?
Tô Mộc Thần tự hỏi, hành động này của anh thật sự rất nhàm chán, nhưng khi thấy Hạ An Nhiên đỏ mặt rồi lập tức bình tĩnh lại khiến anh hơi khó chịu.
Nói gì thì nói, dù sao trong lòng Tô Mộc Thần vẫn có những thói hư tật xấu khó sửa. Khẽ cúi đầu nhìn Hạ An Nhiên đang ngẩng lên nhìn mình, ánh mắt anh lướt qua bờ môi phớt hồng của cô, trong thoáng chốc Tô Mộc Thần đã nghĩ, rõ ràng cô chỉ là một con người nhàm chán nhưng tại sao lại có thể xuất hiện một vẻ cuốn hút như vậy.
Hạ An Nhiên giương mắt nhìn khuôn mặt người đàn ông dần phóng to trước mắt mình, ý thức cuối cùng lưu lại là cảm giác ấm áp trên môi.
…
Tô Mộc Thần không hút thuốc lá, trong hơi thở của anh ta không hề có vị thuốc lá mà chỉ tràn đầy hương vị nam tính.
Hạ An Nhiên dường như đã quên mất một sự thật, đàn ông trời sinh là loại động vật có bản năng chiếm đoạt.
Và cô cũng quên mất mình đang sống cùng một mái nhà với người đàn ông có bản năng chiếm đoạt cao nhất, ở đây cũng được một thời gian nên cô đã thiếu cảnh giác.
Tô Mộc Thần cũng kinh ngạc, trong nháy mắt khi anh chạm vào bờ môi ấm áp của cô, anh lập tức tỉnh táo lại.
Một nụ hôn quá ngắn, lướt qua liền chấm dứt, mềm nhẹ giống như ngọn gió xuân lướt qua kẽ lá, trước khi kịp cảm nhận đã biến mất không thấy dấu vết, lưu lại chỉ là chút ấm áp nhàn nhạt.
Tô Mộc Thần nhìn Hạ An Nhiên, vừa lúc bắt gặp ánh mắt lên án của cô, anh không biết nên giải thích như thế nào mới tốt, chẳng lẽ nói ý loạn tình mê? Hay là nói, thực ra nụ hôn kia chẳng có ý gì đặc biệt…
Tại sao anh lại đi trêu chọc vào cái người không nên trêu chọc này?
Tô Mộc Thần vô cùng bối rối.
“Thực ra thì…”
Tô Mộc Thần mở miệng muốn nói cái gì đó, như bảo cô đừng hiểu lầm, thực ra anh chẳng có ý gì với cô cả.
Hạ An Nhiên vươn tay lau sạch môi của mình.
“Thật bực mình.” Giọng nói hoàn toàn là sự khó chịu.
Sau đó, cô lấy tay dùng sức chà mạnh lên môi mình, giống như vừa chạm phải thứ vi khuẩn ghê tởm vậy.
|