Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai
|
|
ĐỨA TRẺ ĐẾN TỪ TƯƠNG LAI Tác giả: Nhan Ngữ Hâm Chương 34 Ads Edit: Chun
Hạ An Nhiên cảm thấy trong cuộc sống sẽ luôn luôn xuất hiện những chuyện bất ngờ.
Nếu như hai tháng trước có người nói với cô rằng cuộc sống của cô sẽ xảy ra hàng loạt những thay đổi vì sự xuất hiện của một đứa bé, cô nhất định sẽ không tin, nhưng hiện tại có muốn không tin cũng không phải do cô quyết định nữa rồi.
“Em gái Hạ An Nhiên này, đôi khi chị thật sự không thể hiểu nổi em nữa.”
Chị Chu đang ngồi trên sofa chơi đùa với Duệ Duệ, thở dài một tiếng. Một người phụ nữ chưa kết hôn dẫn theo một đứa bé, đây không phải là gây thêm phiền phức cho cuộc sống của mình hay sao, có phải cô gái này bị cửa kẹp đầu cho nên mới lựa chọn như vậy không?
“Chị Chu, không nên nói thế chứ.”
Hạ An Nhiên cười trừ, sao cô lại không biết chị Chu đang nghĩ gì.
“Chị thấy đầu óc em đúng là bị cửa kẹp rồi đấy.” Chị Chu tức giận trừng mắt với Hạ An Nhiên, sau đó dùng ngón tay ra sức dí lên trán cô.
Cái cô Hạ An Nhiên này đúng là trẻ người non dạ. Vừa mới nói hai câu, chị Chu đã biết là loại cứng đầu rồi, không chịu tiếp thu gì cả, nhìn thì rõ là thông minh, thế mà lại làm ra loại chuyện ngu ngốc này!?!
Có trời mới biết một người phụ nữ độc thân mang theo một đứa trẻ cuộc sống sẽ khó khăn, vất vả ra sao. Rõ ràng Tô Mộc Thần không hề nói mặc kệ Duệ Duệ, cô cần gì phải đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu mình chứ?
Hạ An Nhiên le lưỡi, xoa cái trán đau của mình, chị Chu đã ba mươi tuổi, đương nhiên trải đời hơn, suy nghĩ cũng thấu đáo hơn cô nhiều.
“Chị Chu, mặc dù Tô Mộc Thần không nói anh ta không muốn chăm sóc Duệ Duệ, nhưng chắc gì trong đầu anh ta không nghĩ thế? Có thể lúc đầu anh ta còn cảm thấy thú vị, nhưng thời gian qua lâu sẽ xuất hiện những phiền toái, cho dù không biểu hiện ra mặt nhưng vẫn sẽ thể hiện qua hành động, mà những cái đó trẻ con cảm nhận được đấy.”
Hạ An Nhiên ôm Duệ Duệ vào lòng, đặt bé ngồi lên đùi mình để bé xem bộ phim hoạt hình “Cừu vui vẻ và sói xám” đang chiếu trên TV, mặc dù hình ảnh không được sắc nét, nhưng tình tiết dường như rất thú vị, vui vẻ đến mức Duệ Duệ xem rất chăm chú.
Cô nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại ấm áp của Duệ Duệ.
“Em trở thành Thánh mẫu từ bao giờ thế?”
Chị Chu trừng mắt nhìn cô, bởi vì Tô Mộc Thần không thể tiếp tục nhẫn nại được nữa nên cô nàng này mới quyết định sẽ chăm sóc bé một mình ư? Điều này thật khó tin à nha.
“Đây không phải là Thánh mẫu.” Hạ An Nhiên cười, cô thực sự không nghĩ mình là Thánh mẫu nên mới quyết định như vậy, hơn nữa trong người cô chẳng có chút dòng máu nào giống với Đức mẹ Maria cả “Chị Chu, khi em còn nhỏ không được lớn lên bên cạnh ba mẹ, cho nên em hiểu rõ cuộc sống như vậy có cảm giác gì.”
Hoàn cảnh gia đình Hạ An Nhiên cũng không khá giả gì, nhất là lúc mới bắt đầu, cả nhà cô không phải là người thành phố C. Khi cô bắt đầu vào tiểu học thì gia đình mới chuyển đến đây, bởi vì công việc của ba mẹ lúc nào cũng bận rộn nên không thể có thời gian chăm sóc tốt cho cô, vì vậy ba mẹ mang cô gửi ở nhà bà ngoại, sau đó đợi đến ngày nghỉ mới về thăm cô một lần.
Bây giờ người ta gọi là “giữ trẻ”, nhưng lúc đó rất lâu cô mới được gặp ba mẹ một lần nên luôn chờ mong.
Mãi cho đến khi cô sắp vào trung học, bố mẹ mới đón cô tới thành phố C, cô cảm thấy thành phố này thật xa lạ và không thích hợp với mình, mẹ lại mới sinh em gái trước đó không lâu, khi đó cô thường trốn trong chăn khóc, nhưng cũng chẳng thay đổi được gì. Nhưng nhờ thế cô biết cảm giác không có ba mẹ bên cạnh sẽ như thế nào, cho nên cô sẽ không để Duệ Duệ rơi vào tình cảnh như cô lúc nhỏ.
Và cô đã quyết định như vậy.
Chị Chu lắc đầu, Hạ An Nhiên là một cô gái có tính cách kiên cường, chuyện gì cô đã quyết định thì không ai có thể ngăn cản được. Thôi quên đi, dù sao trong lòng cô nhất định đã có dự định phải làm như thế nào rồi.
“Vậy bây giờ em định thế nào?”
Chị Chu cũng không nói thêm nữa, dù sao đây cũng là con đường cô đã chọn, nhiều lắm chị chỉ có thể giúp được một chút thôi.
“Duệ Duệ kháu khỉnh, đáng yêu như vậy, cho dù em muốn sống ở đây, chị cũng không từ chối đâu.”
Ma trảo của chị Chu đang tàn sát bừa bãi trên gương mặt nhỏ nhắn, mập mạp của Duệ Duệ, cảm giác mịn màng, đàn hồi rất tốt khiến chị Chu không kìm được bật cười thô bỉ.
“Không được, em sợ làm lỡ tuổi thanh xuân của chị mất.” Hạ An Nhiên trừng mắt. “Hơn nữa nếu tụi em đang ở đây mà có đàn ông xuất hiện, em sợ không cẩn thận sẽ bắt gặp những hình ảnh không phù hợp với trẻ em đó.”
Ba mươi tuổi, chị Chu không phải là người theo chủ nghĩa độc thân, mặc dù chưa có dự định kết hôn nhưng điều đó không có nghĩa chị không có bạn trai. Hơn nữa chị Chu là người thích náo nhiệt, thỉnh thoảng còn lôi kéo các cô tụ tập đi… câu đàn ông.
Chị Chu hừ một tiếng, đưa mắt liếc xéo Hạ An Nhiên, biểu thị sự bất mãn với câu nói vừa rồi của cô.
“Nhưng mà An Nhiên này, nói thật, em và Tô Mộc Thần sống chung lâu như vậy rồi mà không có chuyện gì xảy ra à?”
“….”
“Chị Chu, chị không nên bà tám như vậy chứ?”
“Bệnh nghề nghiệp thôi mà.”
***
Tô Mộc Thần nhìn chồng tài liệu trước mặt mình, nếu là trước đây anh đã giải quyết xong từ lâu, nhưng bởi vì tư tưởng không tập trung nên hiệu suất làm việc giảm trầm trọng, công việc cần giải quyết bây giờ đã chất cao như núi.
Không tập trung nổi…
|
Quay quay cây bút trên tay, Tô Mộc Thần tựa cả người vào ghế rồi nhắm mắt lại. Dù sao cũng xem không vào, lỡ sơ sẩy một chút là số tiền đầu tư khổng lồ có khả năng vì anh trong lúc lơ đãng mà tạo thành tổn thất không thể bù đắp được.
Hai tiếng gõ cửa vang lên, không chờ anh trả lời, người ta đã tự động đẩy cửa bước vào.
“Cậu đúng là nhàn rỗi!”
Giọng nói mang đầy sự bất mãn của Tư Đồ vang lên, anh ta đang mệt muốn chết, vậy mà lão đại lại ung dung ở đây nhắm mắt nghỉ ngơi. Công việc chồng chất nhưng Tô Mộc Thần chẳng thèm quan tâm, rốt cuộc đây là sự nghiệp của ai chứ?
“Cậu bận nhiều việc lắm à?”
Tô Mộc Thần vẫn nhắm mắt, thuận tiện hỏi một câu, đương nhiên Tư Đồ biết câu hỏi này chẳng phải quan tâm đến anh ta, mà đang nói bóng nói gió ám chỉ anh ta rảnh rỗi hay sao mà đến đây gây sự.
“Cậu rất rảnh rỗi sao?”
Tư Đồ anh cũng không phải cái bóng đèn tiết kiệm, anh ta đã sớm luyện được một thân mình đồng da sắt, bất động như núi trước những lời nói này rồi.
“Đương nhiên không rảnh rỗi.”
Tô Mộc Thần mở mắt, liếc nhìn Tư Đồ đang ngồi trên sofa, tên này không có việc gì cứ thích chạy sang phòng làm việc của anh, không sợ bị người ta nói xấu sao? Nếu không phải hiệu suất làm việc của cậu ta rất cao, thì anh cũng sẽ không để mặc cậu ta tùy ý như vậy.
“Vậy là có tâm sự?”
Chuyện lạ hiếm thấy nha, không rảnh rỗi nhưng lại không chuyên tâm làm việc, hơn nữa còn trốn việc, nhắm mắt nghỉ ngơi, chuyện này thần kỳ cỡ nào chứ!
“Cậu bị phụ nữ đá…” Tư Đồ tự hỏi, nhưng ngẫm lại thấy không đúng, cho dù bị phụ nữ đá người này cũng sẽ không nhíu mày dù chỉ một cái, sao có thể vì thế mà bỏ mặc công việc được chứ.
“Hừ. Trong đầu cậu chỉ có thể nghĩ đến chuyện này thôi à?”
Tô Mộc Thần liếc nhìn cái kẻ sống bao lâu chỉ số thông minh cũng không tăng thêm kia, nói một câu.
“Cô ấy đưa Duệ Duệ đi rồi.”
Tư Đồ ngẩn người, sau nửa ngày mới có phản ứng.
“Cậu nói Hạ An Nhiên?”
Tư Đồ không xa lạ gì cô gái Hạ An nhiên này, cô ấy ở bên cạnh Tô Mộc Thần được một thời gian rồi, anh ta cũng đã từng gặp, đó là một cô gái hơi lạnh lùng. Anh ta cảm thấy nếu làm bạn với một cô gái như vậy nhất định sẽ phải tốn chút sức, nhưng nếu là đối tượng kết hôn thì quả là một lựa chọn tương đối tốt.
Anh ta có gặp Hạ An Nhiên một hai lần, cô ấy không nói nhiều, tầm mắt chỉ chú ý đến một mình Duệ Duệ, có lúc bế thằng bé ngồi lên đùi, một lớn một nhỏ dựa lưng vào sofa chăm chú xem những bộ phim hoạt hình vừa buồn chán vừa trẻ con, một bức tranh thật hài hòa.
Trong ấn tượng của anh ta, cô giống như một người mẹ.
“Tại sao cô ấy muốn đưa Duệ Duệ đi?”
Tư Đồ hơi khó hiểu, cái tên Tô Mộc Thần này tuy bề ngoài có phần cứng nhắc nhưng tính cách vẫn luôn rất hào phóng, chắc chắn sẽ không ngược đãi phụ nữ, trẻ nhỏ đâu.
“Ai mà biết.”
Tô Mộc Thần hừ lạnh, anh làm sao mà biết tại sao người kia lại nổi điên, không nói không rằng dọn ra khỏi nhà.
“Không phải là cậu không giữ lại chứ?”
Tư Đồ hỏi, mặc dù thân thế và sự xuất hiện của Duệ Duệ tròn trĩnh, đáng yêu có chút thần bí, nhưng ít nhất cậu bé có quan hệ máu mủ với người đàn ông này. Chẳng nhẽ cậu ta cứ để Duệ Duệ đi như vậy sao?
“Cô ấy muốn đi, tại sao tôi phải giữ lại? Cô ấy cũng không phải là gì của tôi.”
Cho dù trước đây phụ nữ nói chia tay với anh, anh cũng chẳng bao giờ thèm giữ lại, Tô Mộc Thần rất muốn nói câu này, nhưng không thể không thừa nhận, ít nhiều anh đã từng muốn giữ Hạ An Nhiên lại.
“Hô hấp hơi rối loạn, bạn thân mến, dường như cậu đang chột dạ?” Tư Đồ cười trộm, anh không tin tên Tô Mộc Thần này thật sự không hề có ý muốn giữ người lại, nguyên nhân bởi vì Hạ An Nhiên mang Duệ Duệ đi, cho nên người luôn cuồng công việc như tên đó mới không tập trung tinh thần, dẫn đến tiến độ công việc bị giảm sút nghiêm trọng.
“Bạn thân mến, rốt cuộc là cậu để ý đến chuyện Duệ Duệ bị mang đi, hay là để ý đến cái người mang Duệ Duệ đi?”
Đương nhiên là…
Tô Mộc Thần rất muốn dứt khoát trả lời là Duệ Duệ, nhưng lời vừa đến khóe miệng, trong lòng lại mơ hồ cảm thấy câu trả lời này cũng không phải chính xác nhất.
Có lẽ là… cả hai…
|
ĐỨA TRẺ ĐẾN TỪ TƯƠNG LAI Tác giả: Nhan Ngữ Hâm Chương 35 Ads Edit: Chun
Hạ An Nhiên không ngờ Thẩm Hi lại chờ cô tan làm, khi nhìn thấy anh ở trước cửa công ty, cô đã giật mình.
“Hey…”
Thẩm Hi tựa người vào ô tô, thấy Hạ An Nhiên từ trong tòa nhà bước ra liền chào hỏi bằng nụ cười rực rỡ sáng bừng cả khuôn mặt, nhìn thấy nụ cười này, tâm trạng Hạ An Nhiên vốn đang không tốt cũng phải cong khóe môi.
“Tuổi trẻ thật tốt, lãng mạn đến thế là cùng, mặc dù khiến nữ nhân vật chính của chúng ta hơi choáng váng, nhưng cũng coi như chân thành…”
Chị Chu cùng đi bên cạnh Hạ An Nhiên nhìn thấy cảnh này không nhịn được cảm khái một câu, mặc dù đã thấy nhiều cảnh như thế này, nhưng đợi người ta mà không hề oán giận câu nào, thậm chí mặt mày còn tươi như hoa thế kia thì thật là “hàng hiếm”.
“Chị Chu, chị đừng nói như thể mình đã là một bà lão rồi chứ.” Hạ An Nhiên phì cười.
Cô và Thẩm Hi đứng cách nhau một đoạn, chỉ cần bước thêm vài bước là có thể đến bên cạnh anh, nhưng cô không hề có cảm giác vui sướng giống như mấy nữ chính trong tiểu thuyết, không có cảm giác muốn nhào vào trong lồng ngực của đối phương, không có cảm giác một ngày không gặp như cách ba thu.
“Được rồi, đừng có được lợi lại còn ra vẻ.”
Chị Chu đẩy cô về phía Thẩm Hi.
“Thấy người ta chờ lâu như vậy, ít nhất cũng phải tới nói vài câu chứ! Để chị đi đón Duệ Duệ cho, lát nữa em tới nhà chị đón bé, đương nhiên không đón cũng không sao…”
Chị Chu nháy mắt, cười mờ ám, như thể đang nói mọi người đều là người lớn cả rồi, thỉnh thoảng qua đêm không về cũng là điều bình thường.
Điều gì nên nói đã nói, chị Chu cười híp mắt nhìn sang Thẩm Hi.
“Hạ An Nhiên nhà tôi giao cho anh đó.”
Hạ An Nhiên liếc xéo chị Chu, câu này rõ ràng chỉ còn thiếu nước đem cô đóng gói, thắt một cái nơ con bướm, sau đó tặng luôn cho người ta thôi.
Thẩm Hi vẫn mỉm cười ấm áp.
“Được.” Anh đáp lại.
Chị Chu gật đầu, sau đó xoay người đi về phía bến xe buýt.
“Có phải tôi mang rắc rối đến cho em không?”
Thẩm Hi nhìn Hạ An Nhiên, anh vốn muốn tạo cho cô một bất ngờ, nhưng xem ra không đạt được hiệu quả như mong muốn. Thẩm Hi cũng không trông mong cô sẽ cảm động rồi nhào về phía anh, nhưng nhìn nét mặt này của cô…. thật khiến người ta cảm thấy thất bại.
“Không có.” Hạ An Nhiên lắc đầu, “Tôi chỉ hơi bất ngờ thôi.”
“Vậy em đi ăn tối với tôi nhé?” Thẩm Hi mỉm cười hỏi. Đây chính là mục đích anh chờ cô.
“…”
“Tôi rất nghiêm túc đấy.”
Thẩm Hi nhìn Hạ An Nhiên, ánh mắt vô cùng chân thành, anh chưa bao giờ nói dối, cho nên lần trước không phải nói đùa thôi đâu.
“À.” Hạ An Nhiên cuối cùng cũng hiểu ý tứ trong lời nói của anh.
“Ăn gì vậy?”
Cô hỏi.
Thẩm Hi hơi ngạc nhiên, anh không nghĩ cô sẽ đồng ý dứt khoát như vậy, thậm chí trong lòng còn lo lắng cô sẽ từ chối. “Tôi đã chọn chỗ xong rồi.”
Thẩm Hi mỉm cười, sau đó mở cửa xe mời Hạ An Nhiên lên.
Thời điểm tan tầm ở thành phố C thường hay bị tắc đường, cả cầu vượt cũng nghẽn cứng. Thẩm Hi là cảnh sát, mặc dù không phải cảnh sát giao thông nhưng anh biết hết mọi ngóc ngách trong thành phố này, vì thế vụ tắc đường này chẳng khó được anh.
Thẩm Hi mở nhạc trong xe, âm thanh nhẹ nhàng vang lên khiến bầu không khí trong xe thoải mái hơn nhiều.
“Castle in the sky của Hisaishi?”
Hạ An Nhiên hỏi, bài hát này rất quen thuộc.
“Em biết?” Thẩm Hi hơi nghiêng đầu hỏi “Tôi còn tưởng các cô gái bây giờ đều không thích nghe thể loại này.”
“Cũng không hẳn,” cô cười “Phim hoạt hình của đạo diễn Hayao Miyazaki cũng không tệ.”
(Castle in the sky: Lâu đài trên không trung, phim hoạt hình nổi tiếng của đạo diễn Hayao Miyazaki, bài hát chủ đề do Hisaishi hát)
Thực ra cô rất mê phim hoạt hình, khi còn bé, vì điều kiện kinh tế của gia đình không được tốt nên ở nhà không có ti vi, sau này xã hội phát triển, thiết bị công nghệ không ngừng đổi mới, lúc cô bắt đầu vào trung học, nhà ông cậu cũng vừa đổi sang ti vi màu, lúc cô đi học về vừa đúng lúc đến giờ chiếu phim hoạt hình. Khi đó phần lớn đều là phim hoạt hình Nhật Bản, toàn là các tác phẩm kinh điển, cô chưa từng bỏ qua bộ nào.
“Tôi cảm thấy Slam Dunk của Takehiko Inoue rất tuyệt.”
Thẩm Hi nhanh nhẹn đảo bánh lái, quay đầu mỉm cười nói với Hạ An Nhiên. Anh rất thích truyện tranh Nhật Bản và đã từng đọc rất nhiều bộ truyện, nhưng ấn tượng sâu sắc nhất vẫn là bộ truyện tranh này, bởi vì nét vẽ rất sinh động. Cũng chính vì nguyên nhân này mà năm đó nhiệt huyết dâng trào khiến anh làm theo hình tượng nam sinh giống như trong truyện.
Thẩm Hi nói xong hơi liếc mắt sang Hạ An Nhiên, đột nhiên anh nghĩ đến việc sở thích của cô và anh chưa chắc đã giống nhau, có thể cô chưa từng nghe đến bộ manga này, anh đang định lên tiếng chuyển đề tài thì cô nói.
“Truyện đó tôi thích nhất Mito Yohei, còn cả Mitsui nữa.”
Trong giọng nói tràn đầy ý cười, dường như cô rất hứng thú với đề tài này.
“Ồ, tôi còn tưởng con gái các em hầu hết đều sẽ thích Shohoku hoặc là Shoyo chứ.”
Dáng vẻ tươi cười của Thẩm Hi càng thêm xán lạn, anh lập tức quẳng sự dè dặt lúc trước ra sau đầu.
“Anh vẫn thích những thứ đó à?”
Thẩm Hi dừng xe trước cửa khách sạn Khải Duyệt.
“A? Ở đây à?”
Hạ An Nhiên không nghĩ tới Thẩm Hi sẽ đưa cô đến nơi sang trọng như thế này, thành phố C có rất nhiều nơi sa hoa và Khải Duyệt là một trong số đó.
“Tôi đã mua vé buffet trong này rồi, tôi có thẻ hội viên của Khải Duyện nên có thể đi hai trả một.” Thẩm Hi cười đáp.
“Anh đã mua rồi?” Hạ An Nhiên hỏi.
|
Tiệc buffet của Khải Duyệt nói đắt cũng không phải quá đắt, nhưng nó rất khoa trương và đặc biệt, thẻ hội viên đúng là đi hai trả một, nhưng cho dù là như vậy, một vé cũng phải hơn 200 tệ, mà hội phí ở đây những 1800 tệ, nói chung giá cả nơi đây quá đắt đỏ khiến những người có đồng lương ít ỏi như cô phải chùn bước, thực sự quá xa xỉ!
“Em đừng suy nghĩ nhiều, thực ra tôi cũng rất muốn đến đây một lần xem rốt cuộc tiệc buffet là như thế nào, đương nhiên tôi không muốn em từ chối, nhưng nếu em không đồng ý, tôi cũng chỉ có thể cùng anh bạn nào đó đến đây thôi. Nếu em không thích, chúng ta có thể đổi chỗ khác.”
Hạ An Nhiên quay sang nhìn Thẩm Hi, cô mới chỉ hỏi một câu thôi mà, sao anh lại khẩn trương như vậy chứ?
“Thực ra tôi nghĩ giá cả ở đây hình như hơi đắt.”
Hạ An Nhiên cảm thấy thật xa xỉ khi tiêu tiền ở những nơi cao cấp như thế này, thực ra cô cũng không mấy hứng thú với tiệc buffet, dù có ăn nhiều đến thế nào đi chăng nữa cũng chưa chắc đã bằng một nửa số tiền bỏ ra.
“Lần sau chúng ta đổi chỗ khác nhé?”
Lần sau đổi chỗ khác?
Nghe được câu này, trong lòng Thẩm Hi thầm nhảy nhót, ý của cô là anh sẽ có cơ hội ăn tối cùng cô một lần nữa?!
“Được, lần sau đổi chỗ khác, địa điểm cho em chọn.”
Thẩm Hi gật đầu đồng ý, lần sau anh sẽ đứng ở chỗ cũ chờ cô, và địa điểm sẽ do cô chọn.
Khu tiệc buffet của khách sạn Khải Duyệt thường là nơi dành cho các buổi liên hoan công việc hoặc cho những cặp tình nhân. Ánh đèn ở đây mờ ảo, tạo nên cảm giác mập mờ, ám muội.
Mặc dù đồ ăn trong tiệc buffet rất nhiều, nhưng Hạ An Nhiên vốn dĩ không phải là người ăn được nhiều, khi còn đi học thỉnh thoảng mấy chị em trong phòng kí túc xá cũng hay kéo cô ra ngoài ăn tiệc buffet, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy với sức ăn của mình mà đi ăn buffet thì quá lãng phí.
Nhưng phải công nhận đồ ngọt của Khải Duyệt ngon tuyệt vời.
“Cuối cùng tôi cũng tin, chỉ cần là đồ ngọt thì phụ nữ nhất định sẽ có thêm một cái dạ dày.”
Thẩm Hi nhìn Hạ An Nhiên gắp bốn miếng bánh ngọt vào đĩa, anh cảm thấy như được giác ngộ, những món khác cô không động đến mấy, nhưng một mình cô lại có thể ăn suất đồ ngọt dành cho bốn người, chỉ nhìn thôi cũng đủ ngấy rồi.
“Đúng nha, con gái luôn luôn có hai cái dạ dày, một dạ dày để đựng bữa ăn chính, dạ dày còn lại để đựng đồ ngọt.”
Hạ An Nhiên cười, đa số con gái đều thích ăn đồ ngọt, đương nhiên cô cũng không phải ngoại lệ, buffet của Khải Duyệt có rất nhiều món nhưng đa phần đều là những món cô không thích, trái lại đồ ngọt ở đây tuyệt hảo, ngọt mà không ngấy.
“Ừ.”
Thẩm Hi gật đầu, nhớ lại trước đây có lần anh bị ép đi xem mắt, địa điểm cũng là một tiệc buffet như thế này, anh vừa khách sáo nói chuyện, vừa ăn cơm, dường như đối phương cũng không có ý tứ gì đặc biệt, ăn xong muốn đi ngay, nhưng lại gặp một trận mưa lớn nên đành bất đắc dĩ phải ở lại. Hai người không biết nói gì, cuối cùng vì buồn chán mà bắt đầu quay ra nhâm nhi thưởng thức đồ ngọt.
Kết quả anh không thể chịu nổi, cảm thấy đồ ăn cứ ứ lên tận cổ, cái cảm giác ngọt mà ngấy thật sự rất ghê.
“Đúng rồi, chuyện lần trước tôi nói, em suy nghĩ thế nào…?”
Thẩm Hi mở miệng hỏi, anh không quên chuyện gì quan trọng, cũng không muốn để mọi chuyện cứ trôi qua nhẹ nhàng như vậy.
“…”
Hạ An Nhiên nhìn khối bánh ngọt trước mặt mình, dáng vẻ lúc ăn bánh ngọt của cô rất dễ thương, nhưng sau khi nghe thấy câu hỏi của Thẩm Hi, cô đột nhiên thừ mặt.
Vấn đề này, thật sự khiến cô đau đầu.
Thẩm Hi rất tốt, nhưng cô lại không có cảm giác gì với anh, cho dù chỉ là một chút xíu rung động giữa nam và nữ cũng không có.
Hay là, cô đã bắt đầu có dấu hiệu nói không với yêu đương rồi?
|
ĐỨA TRẺ ĐẾN TỪ TƯƠNG LAI Tác giả: Nhan Ngữ Hâm Chương 36 Ads Edit: Chun
Thấy Hạ An Nhiên im lặng, Thẩm Hi cũng biết cô đang suy nghĩ, khó trả lời hay là không biết nên trả lời thế nào?
Hạ An Nhiên rất bối rối, cô thực sự không hiểu có chuyện gì đang xảy ra với mình. Thẩm Hi không phải là người kém cỏi, nếu là người con gái khác không chừng đã sớm gật đầu đồng ý, dù sao cũng mới chỉ là hẹn hò chứ không phải kết hôn, nếu sau này phát hiện tính cách hai bên không hợp nhau…đến lúc đó chia tay cũng không muộn.
Chẳng mấy ai ngay từ lúc bắt đầu hẹn hò đã nghĩ đến chuyện sau này, đây là tâm lý chung của rất nhiều người, nhưng Hạ An Nhiên lại không nghĩ như vậy, tuy rằng Thẩm Hi rất tốt, nhưng đối với anh, cô không có loại cảm giác rung động, cho dù bây giờ miễn cưỡng ở chung một chỗ thì cuối cùng cũng không vui vẻ gì.
Trên tay Hạ An Nhiên vẫn cầm chiếc dĩa, đôi mắt to đẹp không biết phải nhìn vào đâu, vừa ngước lên đụng phải ánh mắt của Thẩm Hi lại vội vàng cụp mắt nhìn xuống đĩa bánh ngọt, đột nhiên cô cảm thấy ngấy đến cổ họng không muốn ăn nữa, khó chịu vô cùng.
“Hạ An Nhiên!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh cô, âm điệu có vẻ hơi tức giận. Hạ An Nhiên ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt đanh lại của Tô Mộc Thần.
Thẩm Hi vẫn còn chút ấn tượng về Tô Mộc Thần, nên khi nhìn thấy anh ta, lông mày anh hơi nhíu lại.
“Anh là ba của Duệ Duệ?”
Thẩm Hi nặn ra một nụ cười, anh nhớ người tới nhận Duệ Duệ chính là người đàn ông này.
Tô Mộc Thần nhìn Thẩm Hi đang ngồi đối diện với Hạ An Nhiên, không khách khí quan sát gương mặt anh ta, anh nhớ mang máng, đây hình như là viên cảnh sát mới gặp một lần hôm anh đến đồn cảnh sát.
“Ừ.”
Tô Mộc Thần trả lời lấy lệ, không phủ nhận cũng không khẳng định, vốn chuyện phức tạp này cũng không thể nói rõ được trong thời gian ngắn, mà anh cũng không muốn nói rõ với anh ta.
Thẩm Hi cũng không để ý sự lạnh nhạt của Tô Mộc Thần, dù sao giữa anh và người đàn ông này cũng không quen biết nhiều lắm, có điều anh hơi bất ngờ, dường như anh ta và Hạ An Nhiên rất quen thuộc.
Tô Mộc Thần liếc qua Hạ An Nhiên, anh cũng không ngờ sẽ gặp cô trong tình huống này.
“Tô tiên sinh, có chuyện gì sao?”
Thẩm Hi mỉm cười hỏi, Tô Mộc Thần đang đứng bên cạnh cửa nhưng có vẻ không định đi, không biết anh ta muốn làm gì, tình huống này thật kì quái.
“À, không có gì. Chỉ là thấy Hạ tiểu thư cho nên tiện thể qua chào hỏi chút thôi.”
Tô Mộc Thần cười như thể anh đang thực sự nghĩ như vậy, chứ không phải là đặc biệt muốn đi tới đây, nhưng khi tới chào hai người này, trong lòng anh lại cảm thấy hơi tức giận.
Anh tức giận cái gì chứ? Tô Mộc Thần thầm nghĩ. Có lẽ là vì liên quan đến Duệ Duệ, Hạ An Nhiên ở đây gặp gỡ bạn trai, vậy chẳng phải nhóc con sẽ phải ở nhà một mình hoặc giao cho người khác chăm sóc hay sao? Liệu Duệ Duệ có khóc nhè hay không?
Tô Mộc Thần ngầm liếc xéo Hạ An Nhiên, ánh mắt chứa đầy bất mãn, cô nói anh không muốn chăm sóc Duệ Duệ, vậy còn cô thì sao? Cũng đâu nhẫn nại chăm sóc thằng bé?
Hạ An Nhiên biết Tô Mộc Thần đang liếc mắt lạnh lùng nhìn mình, đương nhiên cô hiểu ánh mắt kia có ý nghĩa gì, chắc chắn anh ta đang mắng thầm trong bụng đấy!
“Vậy, hai người cứ từ từ dùng bữa.”
Anh mỉm cười xoay người, đi về bàn của mình.
Tô Mộc Thần đột nhiên xuất hiện giống như một nốt nhạc đệm, Thẩm Hi cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng lại khiến Hạ An Nhiên thở phào một hơi, ít nhất cô có thể nhân cơ hội này bỏ qua vấn đề Thẩm Hi vừa hỏi khi nãy.
“Gặp được Tô tiên sinh ở đây đúng là trùng hợp.”
Thẩm Hi vừa cắt miếng thịt bò trên đĩa vừa cười nói.
“Đúng vậy, rất trùng hợp.”
Hạ An Nhiên gật đầu, đúng là quá khéo, thế quái nào mà lại gặp anh ta trong tình huống này, may mà hiện tại bọn họ không còn ở chung nhà nữa, nếu còn ở chung, nhất định anh ta sẽ dạy dỗ cô đến nhức đầu. Thế mới nói, không ở chung nhà cũng là một chuyện tốt.
“Không biết bây giờ Duệ Duệ có khỏe không.”
Thẩm Hi mỉm cười, gặp Tô Mộc Thần làm anh lại nhớ đến ngày hôm đó đứa bé ôm Hạ An Nhiên nhất định không buông liên tục gọi “Mẹ”.
“Đứa bé ấy rất đáng yêu.”
Nghe Thẩm Hi nhắc đến Duệ Duệ, nụ cười trên môi Hạ An Nhiên hơi cứng lại.
“Chắc là rất tốt, trông Tô tiên sinh cũng không giống người hay ngược đãi trẻ em.”
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng Hạ An Nhiên lại nghĩ, người đang chăm sóc cho Duệ Duệ là cô, cho dù Duệ Duệ có không tốt cũng chỉ liên quan đến mình cô. Đương nhiên cô cũng không để thằng bé phải sống khổ sở.
“Ừ.”
Thẩm Hi gật đầu, anh cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút chứ không có ý định tiếp tục đề tài này.
Hạ An Nhiên cảm thấy bữa cơm này của cô và Thẩm Hi chắc là thất bại rồi.
Đây là cô đang đứng ở góc độ của Thẩm Hi để đưa ra kết luận, anh đối với cô vẫn trước sau như một rất nhiệt tình, cho dù cô có lạnh nhạt bao nhiêu.
Thẩm Hi dừng xe trước cửa khu nhà nơi Hạ An Nhiên sống, anh cảm thấy hơi lạ, lần trước khi gặp cô rõ ràng chỗ ở của cô và anh không cách quá xa, thậm chí chỉ cần ngồi xe buýt qua một trạm là tới, nhưng bây giờ có vẻ hơi khác.
“Em chuyển nhà rồi ư?” Thẩm Hi thắc mắc.
“Dạ?”
Hạ An Nhiên không hiểu câu hỏi của Thẩm Hi, nhưng rất nhanh đã nghĩ tới lần trước anh đưa cô về ở một địa điểm khác. Làm cảnh sát đúng là quá nhạy cảm.
“Đúng vậy, tôi đổi chỗ ở rồi.”
Hạ An Nhiên nhỏ giọng đáp, cũng may Thẩm Hi và cô không ở chung một khu nhà nên anh không thân quen với người nhà của cô, nếu không lời nói dối vụng về như vậy sẽ bị nhìn thấu mất.
“An ninh nơi này có tốt không?”
Thẩm Hi nhìn Hạ An Nhiên tháo dây an toàn, khu nhà này nằm trên đường Văn Ba Tây, vị trí hơi xa trung tâm, tuy rằng không cũ kĩ lắm nhưng có vẻ an ninh không được tốt.
“Dạ, cũng được.”
Hạ An Nhiên cũng không biết phải nói gì, bởi vì hiện tại cô đang ở nhờ nhà trọ của bạn chị Chu, người này đang đi công tác nên cho cô mượn phòng vài hôm, cô mới tới đây chưa đầy ba ngày nên chưa biết gì về vấn đề trị an, dù sao cho đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện tình huống nào xấu cả.
|