Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai
|
|
Tô Mộc Thần nhìn động tác của Hạ An Nhiên, 囧 rồi lại 囧, hành động của cô thực sự đả kích tự ái đàn ông của anh, mặc dù anh không dám nói kĩ thuật hôn của mình là hạng nhất, nhưng cũng không đến nỗi khiến người khác cảm thấy ghét bỏ giống như vi khuẩn chứ. Lúc đầu anh còn tưởng Hạ An Nhiên sẽ cho anh một cái bạt tai cơ đấy.
“Tôi không hi vọng chuyện này sẽ xảy ra lần nữa.”
Hạ An Nhiên đẩy Tô Mộc Thần ra, giọng nói rất lạnh, so với ngày bình thường còn lạnh hơn vài phần. Đương nhiên cô sẽ không ngu ngốc cho rằng nụ hôn nhẹ như cánh ve vừa rồi có ý tứ gì đặc biệt.
Đây không phải là nụ hôn đầu của Hạ An Nhiên, đối với cô mà nói nụ hôn lướt qua vừa nãy cũng chẳng phải việc gì to tát, bởi vì căn bản cô sẽ không để ở trong lòng, nhưng cô không thèm để ý không có nghĩa là sẽ để chuyện này xảy ra lần nữa.
Tô Mộc Thần nhìn theo bóng lưng Hạ An Nhiên đi về phòng của cô, giọng nói lạnh như băng vừa rồi vẫn còn văng vẳng bên tai anh. Cô nàng Hạ An Nhiên này đúng thực không giống người khác, nếu vừa rồi là người con gái khác, không trực tiếp cho anh một cái tát thì cũng sẽ hỏi anh rốt cuộc là có ý gì, sau đó yêu cầu bằng được đáp án.
Không hỏi cũng tốt, Tô Mộc Thần xoa xoa môi mình. Ở chung một thời gian, anh biết cô không thích trang điểm, cho dù thỉnh thoảng ra ngoài cũng chỉ dùng mấy loại trang sức trang nhã, ngay cả đến son môi cũng giống với cá tính lạnh nhạt của cô, có vị bạc hà.
Tô Mộc Thần nhún vai, dứt khoát quay về phòng mình, cũng lười tắm liền cởi quần áo trèo thẳng lên giường.
Duệ Duệ đã ngủ rất say, Tô Mộc Thần có thể nghe rõ tiếng hít thở đều đều của bé, thỉnh thoảng cái miệng nhỏ hơi chu lên phát ra âm thanh “chép chép” như đang nhai cái gì đó, hình như đứa trẻ nào cũng đều có thói quen như vậy.
Tô Mộc Thần lại nghĩ đến nụ hôn vừa nãy, có lẽ anh vẫn nên kiếm một cô bạn gái thì hơn.
Tô Mộc Thần nghĩ, có lẽ vì ngày ngày nhìn thấy khuôn mặt cô đã khiến anh bị ảo giác đúng không?! Chứ không phải do anh đang bị “đói khát” nên ăn bừa đâu.
—–
Cho dù là một người đần độn cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi, huống chi Hạ An Nhiên chưa bao giờ là một người đầu óc chậm lụt cả.
Kể từ đêm bị cưỡng hôn, Tô Mộc Thần thường xuyên về nhà muộn, Hạ An Nhiên cũng có thể đoán được anh ta đang muốn tránh mặt cô.
Cô cười khẩy, người bị cưỡng hôn là cô chứ đâu phải là anh ta, cô đã không nói gì thì thôi, anh ta rõ ràng là kẻ chiếm tiện nghi của cô mà còn để ý cái gì cơ chứ?
Với lại, về muộn cũng không thèm chào hỏi cô một tiếng, thật là bực mình. Đã ba ngày rồi cô vẫn chưa về nhà đâu.
Nghĩ đến vấn đề của mình, cô ra sức gõ mạnh lên bàn phím laptop.
“Ô, đời sống tình dục không được thỏa mãn à?”
Vừa vào phòng làm việc chị Chu đã nghe thấy âm thanh nặng nề phát ra từ chỗ của Hạ An Nhiên, hai tay cô múa như bay trên bàn phím, động tác kia thể hiện tâm trạng đang không tốt, thậm chí là tức giận.
Hạ An Nhiên liếc mắt nhìn chị Chu, đối với câu nói đùa đầy màu sắc của chị ấy, cô chỉ có thể giả vờ mắt điếc tai ngơ.
Chị Chu thấy cô không có phản ứng, cũng không nói thêm, chỉ giao cho cấp dưới một số công việc.
Hạ An Nhiên in bản thảo, rút từ trong ống đựng bút một cây bút bi bắt đầu kiểm duyệt bản thảo.
Điện thoại trên bàn làm việc reo lên, Hạ An Nhiên dừng bút, cầm điện thoại lên mở tin nhắn vừa đến.
Chỉ có năm chữ ngắn ngủi.
Tối nay có rảnh không?
Người gửi là… Thẩm Hi.
|
Đứa trẻ đến từ tương lai – Chương 32
Edit: Chun
Hạ An Nhiên không đi gặp Thẩm Hi không phải là vì chuyện lần trước, thực sự lúc này cô không có thời gian, ngay cả thời gian về nhà cũng không có, vì vậy mà An Nhiên còn bị mẹ chụp cho cái mũ “có bạn trai quên ngay mẹ”.
Nguyên nhân không phải do ai khác mà chính là cái tên Tô Mộc Thần kia, gần đây tối nào anh ta cũng đi tới khuya mới về nhà, mà cô lại không thể để Duệ Duệ ở một mình trong căn nhà kia được, bé sẽ sợ mà khóc mất.
Hạ An Nhiên dỗ Duệ Duệ ngủ, muốn dỗ nhóc con này đi ngủ rất khó khăn, thỉnh thoảng bé lại ầm ĩ đòi Tô Mộc Thần, nhưng sau khi dỗ ngọt vài tiếng, bé sẽ không cố chấp, hai mẹ con ôm nhau ngồi xem phim hoạt hình một lúc, sau đó đi tắm rửa và leo lên giường đi ngủ.
Hạ An Nhiên bê laptop ra phòng khách làm việc, tiện thể ngồi chờ “tóm” bằng được cái tên đã mấy ngày không thấy bóng dáng kia.
Đến khi Hạ An Nhiên gõ được gần mười nghìn chữ, Tô Mộc Thần mới lững thững trở về.
Anh ta vừa bước chân vào cửa, Hạ An Nhiên đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cô nhíu máy ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ.
Tô Mộc Thần thay dép lê, cau mày nhìn Hạ An Nhiên đang ôm laptop làm ổ trên sofa trong phòng khách.
“Không phải cô đang đợi tôi đấy chứ?”
Tô Mộc Thần hơi ngây người, nới lỏng cà vạt trên cổ.
“Đương nhiên không phải.”
Hạ An Nhiên chuyển mắt sang nhìn màn hình laptop, ngón tay gõ thoăn thoắt trên bàn phím, ghi lại những gì vừa lướt qua trong đầu.
“Nếu không phải đợi tôi, sao muộn như thế này rồi mà cô còn chưa đi ngủ?”
Tô Mộc Thần đột ngột ngồi xuống khiến chiếc sofa bị lõm sâu.
Anh híp mắt hỏi, cô nói không đợi anh mà nửa đêm nửa hôm vẫn thức ngồi đây, loại cảm giác này thật kỳ lạ.
Tô Mộc Thần cảm thấy hơi đau đầu, vừa nãy uống rượu không chỉ hại dạ dày mà ngay cả đầu cũng đau dữ dội.
Anh tựa người vào sofa, đầu ngửa ra phía sau, cảm thấy hơi khó chịu. Phòng khách vẫn bật đèn sáng chưng, ánh sáng khiến mắt bắt đầu đau nhức, anh nhắm hai mắt lại.
Âm thanh tắt máy laptop vang lên, sau đó là tiếng dép lê loẹt quẹt.
Về phòng ư?
Tô Mộc Thần ngồi trên sofa, anh lúc này rất lười động đậy, bèn nghĩ bụng chờ một chút nữa tỉnh rượu về phòng cũng được!
Đột nhiên, trên mặt có cảm giác ấm áp khiến Tô Mộc Thần giật mình, anh duỗi tay ra cầm lấy chiếc khăn lông và đem lau khắp mặt, mặc dù nhiệt độ của chiếc khăn lông hơi nóng nhưng lại khiến anh cảm thấy rất thoải mái.
Tô Mộc Thần liếc mắt nhìn người con gái đứng bên cạnh, sắc mặt cô có chút không kiên nhẫn.
“Cảm ơn.”
Anh nói nhỏ một tiếng, sau đó lại trùm khăn lên mặt mình, tận hưởng cảm giác ấm áp kia.
“Tôi không muốn sáng mai dậy phải ngửi mùi rượu nồng nặc trong nhà.”
Nghe cô chỉ trích, Tô Mộc Thần cũng không nói gì.
Thật ra Hạ An Nhiên cũng không tồi, tuy rằng lời nói hơi thẳng thắn, cá tính đôi lúc cũng không được tốt lắm, nhưng nhân phẩm vẫn rất tốt đẹp.
“Mấy ngày rồi anh đều về muộn, chắc là giải quyết xong rồi chứ?”
Hạ An Nhiên nhìn lướt qua gương mặt Tô Mộc Thần bị che phủ bởi chiếc khăn, nếu không phải ngực anh ta vẫn phập phồng lên xuống, cô còn tưởng đang đối mặt với một tử thi cơ đấy.
“Cái gì?”
Giọng nói của Tô Mộc Thần vang lên mơ hồ.
“Ai nói là tôi đi giải quyết công việc, rõ ràng là tôi…”
Thực ra anh chỉ đi uống rượu, nhưng chuyện này không cần phải giải thích nhiều, dù sao giữa hai người bọn họ cũng chỉ có quan hệ cùng sống chung trong một căn nhà mà thôi, về phần ai đi đâu, làm gì, vốn chẳng cần phải nói rõ ràng cho đối phương biết.
“Đói khát…”
Hạ An Nhiên lạnh nhạt bổ sung lời Tô Mộc Thần còn chưa nói hết. Mỗi ngày anh ta đều đi đến khuya mới về nhà, toàn thân ngoài mùi rượu còn có mùi nước hoa phụ nữ, muốn giấu cũng chẳng được, dù là kẻ ngốc cũng có thể đoán ra được nguyên nhân người đàn ông nào đó mỗi ngày về muộn là vì mải mê ong bướm bên ngoài.
Bàn tay lật khăn lông của Tô Mộc Thần cứng đờ, khóe miệng anh khẽ giật giật. Lẽ nào bộ dạng bên ngoài của anh trông rất giống loại đàn ông thiếu phụ nữ là không sống nổi hay sao?
“Tôi không có đói khát!”
Qua lớp khăn lông vang lên giọng nói trầm thấp của Tô Mộc Thần, đương nhiên anh sẽ không giải thích, cô muốn tin hay không thì tùy.
Hạ An Nhiên chỉ “Ồ!” một tiếng, sau đó liền nói đến chuyện đáng nhẽ phải nói ra từ sớm, nhưng bởi vì Tô Mộc Thần tối ngày về muộn nên vẫn chưa mở lời được.
“Tôi phải về nhà hai ngày, anh chăm sóc Duệ Duệ nhé!”
Cô đã không về nhà một thời gian rồi, mặc dù Tô Mộc Thần luôn coi cô là “bạn nam”, nhưng cũng không thể cứ ở bên này mãi được, nếu không một ngày nào đó mẹ cô sẽ xách lỗ tai cô lên dạy bảo mất.
“Hạ An Nhiên, cô thực sự coi đứa bé này là con mình sao?”
Tô Mộc Thần kéo khăn lông trên mặt xuống, chiếc khăn đã hết hơi nóng, thần trí hỗn độn cũng dần trở nên tỉnh táo, nhưng trong lòng anh lại xuất hiện thêm cảm giác buồn phiền khó hiểu.
|
“Mở miệng ngậm miệng đều là “Duệ Duệ”, Duệ Duệ cái này, Duệ Duệ cái kia, có phiền không hả? Rõ ràng bởi vì đứa bé này xuất hiện mới khiến hai chúng ta rơi vào cảnh hỗn loạn…Tôi thật sự không biết trong lòng cô có thoải mái như vậy hay không!”
Tô Mộc Thần cảm thấy vô cùng buồn bực, cũng bởi vì đứa bé đột nhiên xuất hiện, và cái kết quả giám định DNA không thể giải thích được kia dẫn đến cuộc sống của anh bị đảo lộn hoàn toàn. Rõ ràng bọn họ là những người không hề có quan hệ gì với nhau, lại phải ở cùng nhau, hơn nữa đã điều tra lâu như vậy mà vẫn không có kết quả gì.
Hạ An Nhiên không nói lời nào, cô muốn chờ Tô Mộc Thần nói hết.
“Thực ra cô cũng rất bực mình đúng không? Trước đây không phải cô luôn nói đứa bé không phải do cô sinh ra hay sao, vì sao hiện tại lại đối tốt với nó như vậy? Cô thừa nhận rồi ư? Thực ra nó là con của cô phải không? Nếu không sao cô lại quan tâm đến nó như vậy…”
Tô Mộc Thần bắt đầu cao giọng, khuôn mặt đỏ hồng vì rượu càng khiến anh ta giống như một kẻ đang cố tình gây sự, không còn chút dấu vết nào của một Tô Mộc Thần dịu dàng khi tỉnh táo nữa.
“Đủ rồi, Tô Mộc Thần, tôi không muốn tranh cãi với anh về vấn đề này nữa…”
Người uống say thực sự rất phiền phức, Hạ An Nhiên có thể chịu được người khác hút thuốc ở trước mặt cô, nhưng lại không thể chịu được người uống rượu say mượn rượu làm càn. Hơn nữa có rượu vào thường nói chuyện không được rõ ràng, huống chi đề tài này cũng đã nói xong từ sớm, cô không muốn lại bới lên nữa, nói chuyện với một con “ma men” thật sự chẳng có ý nghĩ gì cả.
“Chưa đủ,” Tô Mộc Thần hừ một tiếng, từ trên sofa đứng lên, xoay người nhìn Hạ An Nhiên, “Cô nói đi, hai chúng ta sẽ phải chịu trách nhiệm với đứa bé này đến khi nào đây? Một năm? Hai năm? Hay là vài năm? Thằng bé ở bên chúng ta một ngày, cuộc sống của chúng ta sẽ hỗn loạn một ngày, có đúng hay không?”
“Đến một ngày này đó khi cô muốn kết hôn, cô sẽ nói với chồng mình như thế nào về chuyện của Duệ Duệ? Chẳng nhẽ lại nói “Đây là con của em, tuy rằng không phải do em sinh ra, nhưng theo kết quả DNA, bé đích thực là con của em…”
“Hạ An Nhiên, cô không phải người ngốc…”
Tô Mộc Thần quát lên, anh càng nghĩ càng cảm thấy hai bọn họ thật ngu ngốc, chỉ vì một tờ giám định mà cuộc sống vốn yên bình của hai người hoàn toàn bị khuấy đảo, trọng tâm mỗi ngày đều xoay quanh đứa bé đó, kiểu sống như thế này trôi qua hàng ngày thật nhàm chán biết bao.
Ngay từ đầu anh đã không thích rồi.
Nếu Tô Mộc Thần thực sự mượn rượu nói nhảm thì sao có thể nói một cách rõ ràng mạch lạt như vậy được?
Hạ An Nhiên nghĩ, nếu như cô không quen biết Tô Mộc Thần thì nhất định sẽ thẳng tay cho anh ta một chưởng, nhưng bây giờ thì khác. Mặc dù cô vẫn cảm thấy vô cùng tức giận, có một số việc tuy cô không nói ra nhưng không có nghĩa nó không tồn tại. Thực ra những lời Tô Mộc Thần nói không phải hoàn toàn không có lý.
Đến một ngày nào đó cô cũng phải có cuộc sống của riêng mình, anh ta cũng vậy, khi đó Duệ Duệ phải làm sao? Đây chính là vấn đề cần giải quyết.
“Cho nên, anh bắt đầu cảm thấy khó chịu?”
Hạ An Nhiên hỏi xong cũng cảm thấy thừa, chỉ nghe anh ta nói cũng có thể nhận ra được sự chán ghét trong đó.
“Đương nhiên!”
Tô Mộc Thần không lịch sự ợ một hơi rượu, gật đầu thật mạnh.
“Vậy anh nghĩ phải làm thế nào?” Hạ An Nhiên hỏi “Anh định lùi bước sao?”
“Mẹ…”
Thanh âm non nớt mềm nhẹ mang theo rụt rè, sợ hãi vang lên trong phòng khách.
Hạ An Nhiên quay đầu nhìn Duệ Duệ trong bộ quần áo ngủ xanh nhạt đang đứng ở cửa phòng ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn ngái ngủ cùng cặp mắt to tròn hơi ướt át đang chăm chú nhìn họ.
“Mẹ…con sợ…”
Giọng nói của Duệ Duệ hơi nức nở.
Hạ An Nhiên đi tới bế Duệ Duệ lên và ôm vào trong ngực mình, cô vuốt ve mái tóc mềm mại của bé, nhỏ giọng dỗ dành. Có lẽ vừa nãy giọng nói của Tô Mộc Thần quá lớn, khiến Duệ Duệ tỉnh giấc.
Duệ Duệ vòng tay qua cổ ôm cô, Hạ An Nhiên quay đầu nói với Tô Mộc Thần đang đứng giữa phòng khách.
“Nếu như anh thực sự cảm thấy phiền toái, tôi sẽ mang Duệ Duệ đi.”
|
ĐỨA TRẺ ĐẾN TỪ TƯƠNG LAI Tác giả: Nhan Ngữ Hâm Chương 33 Ads Edit: Chun
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Tô Mộc Thần cảm thấy đầu mình như bị cả một cỗ xe nghiền qua, ruột gan trong bụng nhộn nhạo, vô cùng khó chịu.
Vốn tưởng rằng lúc tỉnh rượu là khó chịu nhất rồi, nhưng thực tế lúc rời giường còn khó chịu hơn rất nhiều, đầu đau như búa bổ, trong dạ dày giống như có thứ gì đó muốn cuộn trào mãnh liệt.
Trước đây mỗi lần đi uống rượu anh vẫn luôn khống chế rất tốt, nhưng ngày hôm qua xã giao liên tục khiến men say hơi quá đà. Hơn nữa, mỗi ngày phải ứng phó với một khối lượng lớn công việc, đôi khi còn phải diễn vai bảo mẫu làm anh nhiều lúc cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Tô Mộc Thần rời khỏi phòng mình, chuẩn bị vào phòng vệ sinh tắm rửa qua.
Trong phòng khách, Hạ An Nhiên và Duệ Duệ đang ăn sáng.
“Chào buổi sáng!”
Tô Mộc Thần chào hỏi Hạ An Nhiên nhưng không nghe thấy cô đáp lại, anh nhún vai, đã sớm quen với thái độ này của cô rồi, dù sao cô vẫn luôn là người kỳ quái như vậy, đôi khi nói với cô một tràng dài cô cũng chẳng thèm đáp lại câu nào.
Nhưng Duệ Duệ thì không ngó lơ anh, cái miệng nhỏ ẩm ướt vẫn còn dính vài hạt cơm, dáng vẻ vô cùng buồn cười, nhưng rất đáng yêu, khóe miệng bé cong lên, cười rất ngọt ngào.
Nhìn dáng vẻ tươi cười của Duệ Duệ, Tô Mộc Thần cảm thấy rất ấm ức.
“Duệ Duệ, ngoan, ăn cơm.”
Hạ An Nhiên ngẩng đầu nhắc nhở bé một tiếng, tay lại bận với lấy chiếc khăn, nhẹ nhàng lau mấy hạt cơm dính bên khóe miệng của bé.
“Dạ.”
Duệ Duệ ngoan ngoãn gật đầu, tự cầm thìa xúc cơm ăn.
Tắm rửa xong, Tô Mộc Thần cuối cùng cũng cảm thấy mình được sống lại, đầu cũng bớt đau đi nhiều.
“Hạ An Nhiên, có bữa sáng của tôi không?”
Thay một bộ quần áo sạch sẽ, Tô Mộc Thần đi vào trong bếp. Tay chân cô Hạ An Nhiên này cũng thật nhanh nhẹn, vừa nãy cô và Duệ Duệ còn đang ăn, vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn đã giải quyết xong bữa sáng, bát đĩa rửa sạch sẽ, phòng bếp cũng được sắp xếp lại gọn gàng, chỉn chu, giống như chưa từng sử dụng bao giờ.
Tô Mộc Thần mở nồi cơm điện, bên trong trống trơn, anh lại mở tủ lạnh, ngoại trừ một ít rau và hoa quả cũng chẳng còn gì khác, anh cảm thấy hơi kỳ lạ, trước đây cho dù cô có không vui thì ít nhất vẫn sẽ chuẩn bị thêm cho anh một phần bữa sáng, nhưng ngày hôm nay lại không có gì cả?
“Hạ An Nhiên? Hạ An Nhiên?”
Tô Mộc Thần gọi, nhưng không có bất kỳ lời đáp lại nào.
“Ba ba…”
Duệ Duệ đeo chiếc cặp nhỏ hình con gấu trên lưng, từ trong phòng ngủ chạy đến phòng bếp ôm lấy Tô Mộc Thần.
“Ba đang làm gì vậy?”
Duệ Duệ ngẩng đầu, chớp đôi mắt to tròn nhìn Tô Mộc Thần.
“Vậy Duệ Duệ đang làm gì?”
Tô Mộc Thần quay người nhìn Duệ Duệ đang ôm bắp đùi mình, thấy trên lưng bé đeo cặp sách có chút kỳ quái, hôm nay là cuối tuần không phải đi nhà trẻ, cho dù có ra ngoài cũng không cần đeo cặp sách chứ?
“Duệ Duệ, qua đây con.”
Hạ An Nhiên từ trong phòng đi ra, tay phải xách túi hành lý, tay trái vẫy gọi Duệ Duệ, Tô Mộc Thần sững sờ ngay tại chỗ, cô ấy đang làm cái gì vậy?
“Hạ An Nhiên, cô đang làm gì vậy?”
Cô muốn ra ngoài sao? Tại sao ra ngoài lại mang theo hành lý? Tô Mộc Thần hơi khó hiểu, sáng sớm đã làm gì thế này?
“Không phải anh cảm thấy chăm sóc Duệ Duệ rất phiền phức hay sao, cho nên tôi dẫn thằng bé đi.”
Hạ An Nhiên liếc mắt nhìn anh ta, lúc này còn nói những lời đó không phải rất thừa thãi hay sao.
“Cô có ý gì?”
Tô Mộc Thần híp mắt nhìn cô bén nhọn, cái gì gọi là anh cảm thấy chăm sóc Duệ Duệ rất phiền phức, cho nên cô dẫn bé đi?
“Tô Mộc Thần, anh không nhớ tối qua đã nói gì à?”
Đêm qua anh ta nói nhiều như vậy, bây giờ lại làm ra vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra là sao?
“Tối qua tôi uống say, ai biết tôi nói gì chứ.”
Anh cảm thấy Hạ An Nhiên thật vô lý, lời nói trong lúc say sao có thể cho là thật chứ? Hơn nữa lúc đó bản thân anh say rượu, thần trí mơ hồ, nói năng loạn xạ, nói xong lập tức quên ngay, sao có thể bắt một người say phải nghĩ lại những câu mình đã nói chứ?
“Thực ra trong lòng anh vẫn không thể chấp nhận chuyện của Duệ Duệ phải không?”
Tô Mộc Thần không ngờ cô sẽ hỏi như vậy. Nếu bảo anh không suy nghĩ gì, thẳng thắn nói “Tôi có thể chấp nhận.” dường như có phần gượng ép, huống chi bây giờ anh có nói như vậy, Hạ An Nhiên cũng sẽ không tin.
Nhưng mà cô cũng không cần phải đem chuyện này nói thẳng ra như vậy chứ!
Thấy Tô Mộc Thần im lặng, Hạ An Nhiên cũng không cảm thấy bất ngờ, cho dù bên ngoài anh ta biểu hiện quan tâm đến Duệ Duệ, nhưng trong lòng chưa chắc đã nghĩ như vậy. Mà chuyện này nghĩ như vậy cũng là bình thường thôi, cho nên cô có thể thông cảm cho anh ta.
Đàn ông luôn không có tính nhẫn nại, mặc dù cô không phải Thánh mẫu, nhưng nếu đã chăm sóc Duệ Duệ đến mức này, sau đó lại bắt cô bỏ mặc bé thì cô không thể làm được, đó không phải tính cách của cô.
|
Nếu anh ta đã cảm thấy mệt mỏi như vậy, cô sẽ tự mình giải quyết.
“Tôi mang Duệ Duệ đi, anh có ý kiến gì không?”
Tất nhiên Hạ An Nhiên không ra quyết định này theo cảm tính, cô đã cẩn thận suy nghĩ và cân nhắc, không phải chỉ vì tối qua Tô Mộc Thần say rượu nói những lời đó.
Thành thực mà nói, cho dù là hiện tại, đáy lòng cô vẫn cảm thấy chuyện Duệ Duệ có quan hệ huyết thống với mình rất 囧, nếu như bé con này từ trong bụng cô chui ra thì điều này cũng là hợp tình hợp lý, nhưng vấn đề ở chỗ cô thực sự không sinh nó, cho nên mới nghĩ chuyện này rất khó chấp nhận.
“Cái gì?”
Tô Mộc Thần hoàn toàn kinh ngạc, âm lượng cũng cao vút, anh hoàn toàn không ngờ Hạ An Nhiên sẽ nói như vậy.
“Như vậy sau này anh muốn kết hôn, cũng sẽ không cần phải nói với vợ anh rằng “Đây là con trai của anh, tuy rằng anh và mẹ nó không có quan hệ thể xác, nhưng dựa theo kết quả ADN thì nó đúng là con anh.”” Hạ An Nhiên bình tĩnh nói “Anh còn gì muốn nói không?”
Còn có thể nói gì đây? Hạ An Nhiên đã nói đến như vậy rồi, cho dù hiện tại anh không nghĩ đến việc kết hôn, nhưng về lâu về dài, vấn đề này trước sau gì cũng sẽ xảy ra.
Nhưng từ miệng Hạ An Nhiên nói ra, cảm giác giống như anh đuổi cô và Duệ Duệ đi vậy, đem tất cả mọi vấn đề ném lại cho cô. Nhưng thái độ của cô không phải thay đổi quá nhanh sao, không phải trước đây cô vẫn luôn yêu cầu anh phải có trách nhiệm với Duệ Duệ?
Lúc này lại làm như vậy là có mục đích gì?
“Cô chắc chắn chứ?”
Giọng nói của Tô Mộc Thần cũng dần trở nên lạnh lùng.
“Đúng. Nếu như anh muốn thăm Duệ Duệ, đến lúc đó gọi điện cho tôi.”
Hạ An Nhiên gật đầu, cô vẫn là một người biết điều, nếu người ta đã không chào đón bọn họ ở lại nơi này, cho dù chỉ là lời nói lúc say rượu, cô cũng sẽ để ý, cho nên nơi này cô cũng không muốn ở lại nữa.
“Vậy được.”
Tô Mộc Thần cũng không nhiều lời nữa, cô muốn dẫn Duệ Duệ đi thì anh để cô đi.
“Duệ Duệ…”
Hạ An Nhiên thấp giọng gọi một tiếng, thanh âm dịu dàng không gì sánh được, mềm nhẹ dụ dỗ.
Duệ Duệ đang ôm bắp đùi Tô Mộc Thần ngẩng đầu liếc mắt nhìn ba, cuối cùng ngoan ngoãn buông tay, chạy đến bên cạnh Hạ An Nhiên và cầm lấy bàn tay còn trống của cô.
Tô Mộc Thần nhìn Duệ Duệ và Hạ An Nhiên đi ra ngoài, Duệ Duệ đứng ở cửa, cặp mắt to tròn chớp chớp, đau đáu nhìn về phía anh, giống như đang chờ anh giữ lại.
Cửa chậm rãi đóng lại trước mặt, ngăn cách tầm mắt của Duệ Duệ, cũng khiến căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường.
Không biết qua bao lâu, cả người Tô Mộc Thần nặng nề ngồi phịch xuống sofa, nhìn căn nhà sạch sẽ im ắng, vốn dĩ cảm thấy cuộc sống như vậy mới thoải mái, thế nhưng bây giờ thiếu Duệ Duệ, thiếu những âm thanh tranh cãi ầm ĩ khiến căn nhà trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
Lúc Hạ An Nhiên và Duệ Duệ vừa mới chuyển vào nhà, anh cảm thấy rất không thoải mái, nhưng dần dần những lúc tranh cãi ầm ĩ đã trở thành thói quen, bây giờ đột nhiên trở nên yên tĩnh khiến anh thật sự không quen với cảm giác này.
Thói quen, thật là đáng sợ.
Tô Mộc Thần nghĩ.
|