Duy Ngã Độc Tôn
|
|
Chương 89: Truy sát ngàn dặm
Đồng bạn bị bắt giữ, không thể nghĩ ra biện pháp giải quyết, là không có mưu kế; dây dưa không dứt, không biết đi hay ở, là không quả quyết; không thể ước thúc thủ hạ cho tốt, để cho cuối cùng gây ra họa lớn, là không kỷ luật nghiêm minh; phát sinh sai lầm không biết ngăn cản, ngược lại sai càng thêm sai, chẳng những bỏ qua chính chủ, còn ngông cuồng muốn giết người diệt khẩu. Chuyện này... chuyện này quả thật chỉ có kẻ ngu xuẩn kém trí mới có thể làm ra!
Ngay lúc đó Tần Hoành Viễn lập tức mở miệng mắng to, lập tức tự mình mang theo ngân phiếu trăm vạn lượng bạc, hơn mười con linh thú Địa cấp đi Mạc gia, đích thân xin lỗi Mạc Phỉ Phỉ!
Mặt mũi này thật sự cho quá đủ, mặc kệ trong lòng Mạc Phỉ Phỉ thống hận huynh đệ Tần Phong Tần Hổ ra sao, nhưng đối mặt với đại lão thành Hoàng Sa này cũng không thể nói ra lời cự tuyệt.
Tần Hoành Viễn vì hai tôn tử đền tiền cúi đầu, cuối cùng cũng bãi bình xong chuyện này. Sau đó liền đổ một bồn lửa giận lên đầu Tần Lập.
Sau chuyến đi đến Thượng Quan gia, hắn trở về liền tuyên bố: Tần Lập bị Tần gia trục xuất khỏi gia tộc! Đồng thời phạm phải tội trạng không thể tha thứ, hiện giờ lập tức treo giải mười vạn lượng bạc truy nã Tần Lập!
Đồng thời gia chủ Thượng Quan gia Thượng Quan Bất Hối cũng tuyên bố công khai: Trải qua xem xét, Thượng Quan gia nhất trí quyết định, hủy bỏ hôn ước giữa Tần Lập cùng tiểu thư Thượng Quan gia Thượng Quan Thi Vũ.
Chẳng qua vốn Mạc Phỉ Phỉ phải thống hận Tần Lập nhất, lại năn nỉ phụ thân đừng chen chân vào chuyện này. Mạc Phỉ Phỉ điêu ngoa tùy hứng, nhưng ở trong mắt bằng hữu lại là người trượng nghĩa rộng rãi? Đầu óc nàng cũng không ngốc chút nào, nàng đúng là thích Tần Phong, là một loại cực kỳ thích. Nhưng sau khi nhận rõ bản chất của Tần Phong, liền hoàn toàn từ bỏ tâm tư này. Nàng vĩnh viễn đều không thể nào quên, một kiếm của Tần Lập giáng từ trên trời xuống... Quả thật giống như là thiên ngoại phi tiên!
Một khắc đó, thậm chí Mạc Phỉ Phỉ cho rằng mình chết chắc rồi!
Đến sau này, Tần Lập bắt nàng làm con tin, loại lạnh lùng cùng sát khí này, cả đời nàng cũng không thể nào quên. Bản thân mình thật là khờ, làm sao lại lựa chọn đối nghịch với hắn chứ?
Sẽ không, sẽ không bao giờ lại như thế nữa!
Khiến cho Tần Hoành Viễn cảm thấy phẫn nộ, còn không dừng ở đó. Sau khi chuyện này dàn xếp xong, người Tần gia phái ra rốt cuộc cũng tìm được hai tiểu súc sinh kia, đồng thời đưa hai người bọn họ về nhà an toàn.
Vốn cứ tưởng rằng hai người sẽ cảm thấy hổ thẹn vì hành vi ngu xuẩn của mình, nhưng làm Tần Hoành Viễn không ngờ tới: hai người Tần Phong cùng Tần Hổ lại hai miệng một lời nói rằng cảm thấy hối hận vì để Mạc Phỉ Phỉ chạy mất. Còn nói nếu giết tiểu tiện nhân kia, sẽ không làm Tần gia đánh mất mặt mũi lớn như vậy!
Làm cho Tần Hoành Viễn tức giận đến nỗi ngay tại chỗ hung hăng cho mỗi người Tần Phong Tần Hổ hai cái tát. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn động thủ đánh hai cháu yêu của mình.
Nếu không quá tức giận, sao lại như vậy được?
Còn hai người Tần Phong cùng Tần Hổ, hận ý đối với Tần Lập cũng đã đạt đến đỉnh, hét ầm lên rằng: chờ khi Tần Lập trở lại thành Hoàng Sa, sẽ bắt hắn bầm thây vạn đoạn.
Cuối cùng Tần Hoành Viễn không để ý đến chỉ còn vài ngày là năm mới, một cước đá hai tôn tử trở về Đế đô. Nếu vẫn ầm ĩ lộn xộn ở trước mắt, còn không bằng để cho bọn họ cút xa một chút.
Nào không biết, một cước này của hắn, mới để cho Tần gia lưu lại một tia huyết mạch.
---------------
Một thân khinh công của Tần Lập, làm cho hai người lão tổ Tần gia đuổi sát không tha ở phía sau nhìn mà than thở. Hai người gần như có thể kết luận, một thân thực lực của người thanh niên chết tiệt kia thật có khả năng còn không đến cả Địa cấp, nhưng lại giống như một con cá chạch, nhiều lần trốn thoát khỏi tay hai người!
Trận truy đuổi này đã giằng co cả một ngày!
Mắt thấy sắc trời dần tối, không ngờ tiểu tử kia vẫn còn khỏe khoắn sung mãn cắm đầu chạy phía trước, hai lão già đều cực độ phiền muộn nghĩ: hắn không biết mệt sao?
Đáng hận nhất là tiểu tử này căn bản không quan tâm phía trước có ma thú cường đại hay không, một đường chạy đụng chạm lung tung. Ỷ vào tốc độ siêu cường giống như một trận gió bay từ bên ngoài ngang qua lãnh địa của các linh thú, bọn chúng vừa phản ứng lại, còn không kịp suy nghĩ có đuổi theo hay không thì nhị lão Tần gia đã chạy tới. Vì vậy linh thú hoàn toàn bị chọc giận: Còn không xong? Coi chỗ của lão tử là cổng thành sao?
Hai người cường giả Thiên cấp cao giai vừa bực vừa gấp, chẳng những phải phân thần lưu ý hành tung Tần Lập, còn phải đối phó những linh thú nổi giận này. Kể từ đó vốn sớm bắt được tiểu tử này, nhưng kéo đến bầu trời tối đen cũng không đuổi kịp Tần Lập!
Bọn họ không tốt lành, đồng dạng Tần Lập cũng rất khó chịu. Tuy rằng hắn nắm giữ khinh công tuyệt thế, Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể lại vượt xa nguyên lực bình thường, nhưng cuối cùng vẫn không kéo dài hơn nguyên lực của hai võ giả Thiên cấp được.
Nói đơn giản, chất lượng nguyên lực của hắn dù có cao, nhưng không chịu nổi lượng lớn của đối phương!
Nếu không phải suốt dọc đường có các loại linh thú mạnh mẽ trợ giúp, chỉ sợ hắn đã sớm buông tha bỏ chạy liều mạng đánh một trận. Cho dù chết, ít nhất cũng có thể liều một trận cá chết lưới rách, như vậy bỏ mạng chân trời cũng không cô đơn một mình.
Thấy sắc trời dần đen xuống, lão đại Tần Hằng Thiên trong nhị lão Tần gia nóng nảy mắng:
- Tiểu súc sinh, ngươi đứng lại cho gia gia!
Lão nhị Tần Hằng Địa cũng mắng theo:
- Thằng nhãi con, hôm nay lão tử ta không lột da ngươi không được! Ngươi có biết một tiếng hô của ngươi ngày hôm nay, sẽ khiến Tần gia ta rơi vào thế khó biết bao nhiêu hay không?
- Chó má, tiểu gia ta hò hét ba xạo đó! Thế nào? Không được sao? Hừ, ta chẳng qua là xuống nước tắm rửa, các ngươi lại muốn mưu tài hại mệnh, cho nên liền hãm hại các ngươi. Ha ha, tới bắt ta đi!
- Chết tiệt! Tiểu súc sinh, ta nhất định phải giết ngươi!
Tần Hằng Thiên tức giận đến nỗi thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu. Thằng nhãi con này chẳng những trơn không nắm được, nói chuyện cũng ngoa ngoắt như thế. Mẹ nó, tắm ở trong hồ Phượng Hoàng? Ngươi có bao nhiêu cái mạng vậy?
- Tiểu tử. Ngươi dừng lại, chúng ta nói chuyện thỏa đáng, thế nào?
Lão nhị Tần Hằng Địa phát tiết xong rồi, tỉnh táo lại nghĩ cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp. Thể lực tiểu tử này còn xa mới cạn kiệt, mà một tiếng hô của hắn, khẳng định là một đả kích trí mạng đối với Tần gia. Có thể tưởng tượng, hiện tại nhất định sẽ có rất nhiều người trở lại thành Hoàng Sa, đánh chủ ý tới Tần gia.
- Dừng lại? Dừng cái quỷ đầu to nhà ngươi!
Tần Lập vừa chạy vừa mắng:
- Hai lão già không biết xấu hổ các ngươi, lão bất tử! Cho rằng tiểu gia ta là kẻ ngốc sao? Không sai, ta lấy được vô số bảo bối từ trong hồ Phượng Hoàng, vậy thì sao chứ? Đó là vận số của ta tốt! Hừ, các ngươi muốn thì đuổi theo ta đi! Đuổi theo được thì là của các ngươi rồi!
- Tốt, tốt! Tiểu súc sinh, ta không giết ngươi thề không làm người!
Tần Hằng Thiên tính tình táo bạo, đã sớm bị Tần Lập chọc đến giận sôi lên. Nếu hắn biết người thanh niên này còn là hậu bối của gia tộc mình, rành rành là hàng con cháu dòng chính... Sợ rằng lúc này sẽ bị tức chết.
- Đại ca, cứ tiếp tục như vậy không phải cách hay, tiểu tử này ngoại trừ tốc độ nhanh thì không có sở trường nào khác. Ngươi đuổi theo, ta phải về gia tộc xem thử, đừng thật sự xảy ra đại loạn thì hỏng chuyện mất!
- Tốt! Lão nhị, ngươi đi lo chuyện. Ta nhất định phải giết tiểu tử này mới hả giận!
Tần Lập bỗng nhiên cảm giác được áp lực phía sau chợt giảm. Hơi liếc đảo qua phía sau một chút, hắn phát hiện một người trong đó phóng người rời đi, trong lòng chợt rõ ràng, cười lạnh nói:
- Thế nào? Không dám đuổi theo ta nữa? Hắc hắc, này tên rời đi kia, ngươi đi rồi không sợ kẻ còn lại nuốt trọn bảo vật hồ Phượng Hoàng sao?
- Nuốt trọn con mẹ tổ tông ngươi!
Tần Hằng Thiên liếc thấy thân hình Tần Lập chợt ngừng, vung tay đẩy một chưởng. Một đạo phong mang màu u lam chém về phía Tần Lập.
Tần Lập chợt né tránh chiêu này, trong miệng lầm bầm nói:
- Lẽ nào các ngươi rớt từ trong đá ra sao?
Vốn Tần Lập đối với Tần gia không có chút lòng trung thành, càng đừng nói với hai cường giả Thiên cấp này đã sớm cách hắn năm đời, thậm chí bảy tám đời rồi. Cho nên đối mặt với tổ tiên Tần gia muốn giết mình, Tần Lập cũng không có một chút kính ý.
Hai người một đuổi một chạy, tốc độ truy đuổi trong đêm cũng không coi như quá nhanh. Gần như luôn đang khôi phục thể lực, Tần Lập liếc thấy phía trước xuất hiện một ngọn núi thật lớn. Ngọn núi cao vót trong mây, trong đêm đen giống như là một quái thú khổng lồ nằm ngang ở đó.
Thân thể Tần Lập bỗng nhiên trầm xuống dưới, lập tức tiến vào trong rừng rậm nguyên thủy.
Tần Hằng Thiên phía sau sững sờ, lập tức mừng rỡ. Tiểu tử này bị đuổi tới choáng váng, lại tự tìm đường chết. Hừ, không nói đến trong rừng cây rậm rạp chạy trốn khó khăn, linh thú hùng mạnh bên trong cũng đủ nuốt sống ngươi rồi! Ta cứ theo ngươi ở bên trên, nhìn xem rốt cuộc ngươi có thể chạy đến nơi nào!
Cách nghĩ thì thật là hay, nhưng ngay sau đó Tần Hằng Thiên liền phát hiện một sự thật làm hắn nổi trận lôi đình: khí tức của tiểu súc sinh kia... bỗng biến mất!
|
Chương 90: Bí ẩn kinh thiên
Thân thể Tần Hằng Thiên chậm rãi hạ xuống phía dưới.
Sư tử vồ thỏ phải dùng toàn lực. Làm võ giả có được thực lực Thiên cấp, kinh nghiệm vô cùng phong phú, Tần Hằng Thiên càng thêm rõ ràng đạo lý này. Ngoài miệng dù mắng rất dữ, nhưng lão không bởi vậy mà không để Tần Lập vào mắt. Có thể chạy trốn tròn một ngày dưới hai võ giả Thiên cấp truy sát, sẽ là loại người đơn giản sao?
- Đi ra đây cho lão tử! Tiểu quỷ nhát gan! Thằng nhãi con! Thằng khốn nạn! Tiểu súc sinh!
Tần Hằng Thiên đã tiến vào Thiên cấp từ trăm năm trước, thực lực hiện tại càng đạt tới Thiên cấp bậc sáu, cường giả hàng thật giá thật. Nhưng tính tình bản thân cho tới giờ lại chưa từng thay đổi, cũng không bởi vì bế quan trăm năm mà có chút văn nhã, ngược lại càng già càng cố chấp!
Trong rừng rậm đen kịt yên tĩnh, khắp nơi vang vọng tiếng nói của Tần Hằng Thiên. Thời gian một ngày truy đuổi ra gần ngàn dặm, nhiệt độ nơi này phải cao hơn thành Hoàng Sa không ít. Dù ngay cả trong rừng rậm, khắp nơi cũng tràn ngập không khí nóng ẩm, khiến cho Tần Hằng Thiên trọc đầu có chút khó chịu.
Làm sao có thể? Làm sao có thể? Trong đầu Tần Hằng Thiên tràn đầy dấu chấm hỏi. Tên võ giả cấp thấp dao động nguyên lực rất yếu này, làm sao có thể đột nhiên biến mất bóng dáng trước mí mắt mình được?
Trong lòng nghĩ vậy, Tần Hằng Thiên đứng yên ở đó phóng ra thần thức cường đại, trong phương viên vài trăm thước đều không thoát khỏi linh giác của hắn. Nhưng hết lần này đến lần khác, lại không cảm thụ được một chút dấu hiệu có người tồn tại.
Điều này làm cho Tần Hằng Thiên bỗng nhiên sinh ra một cảm giác sau lưng phát lạnh. Không phải sợ hãi, lão già này sống vượt quá hai trăm tuổi, còn không đến mức không có tiền đồ lại đi sợ hãi một võ giả thực lực còn xa không bằng mình. Nhưng mà lần này, một người sống sờ sờ cứ như thể biến mất vào hư không, cái này cũng quá quỷ dị đi chứ!
Giống như là ném một hòn đá vào trong một vũng bùn, ngay cả một cái bong bóng cũng không nổi lên, đã bị nuốt mất.
Thanh kiếm chẳng biết bao nhiêu năm chưa từng động tới, rốt cuộc bị Tần Hằng Thiên chậm rãi rút ra từ sau lưng.
Bóng đêm như nước, hàn quang lóe ra từ bảo kiếm, giống như ánh mắt Tần Hằng Thiên: phẫn nộ mà lạnh băng!
Lão bỗng nhiên có một loại cảm giác: bản thân như một kẻ hề trên sân khấu, bị một tiểu tử tuổi còn không bằng số lẻ của mình đùa bỡn quay tròn, sau đó nhìn hắn khù khờ khó chịu đứng trong rừng cây này.
Nguyên lực toàn thân tràn sang thân kiếm, quét ngang phía trước!
Một đạo kiếm mang sáng rực lửa đỏ theo một kiếm của Tần Hằng Thiên kéo dài ra hơn một trượng, xoay chuyển một vòng quanh người Tần Hằng Thiên!
Ban đêm vạn vật yên tĩnh, trong rừng rậm ẩm ướt, bất chợt vang lên một hồi tiếng nổ ầm đùng sột soạt. Những cây cổ thụ mấy trăm năm, nháy mắt gãy đổ ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm!
Theo Tần Hằng Thiên thực sự thi triển ra một thân bản lãnh của mình, oai phong võ giả Thiên cấp cũng hoàn toàn bày ra. Chỉ trong chốc lát, trong vòng phương viên trăm mét toàn một đống hỗn độn!
Dù ngay cả mặt đất cũng bị đánh ra những đám hố sâu!
- Đi ra! Ngươi ra đây cho ta!
Tần Hằng Thiên rống giận một tiếng, mỗi lần gầm lên phẫn nộ, đều kèm thêm một chiêu kiếm hung tàn đánh ra ngoài.
Tần Lập rốt cuộc tận mắt thấy được chiến kỹ cao cấp ở trong tay cường giả Thiên cấp, khác biệt cỡ nào so với trong tay võ giả Huyền cấp!
Quả thật đúng là uy thế kinh thiên mà!
Lúc này khoảng cách Tần Lập với Tần Hằng Thiên không đủ năm trăm thước, ngồi trên một gốc đại thụ mọc đầy lá xanh, thi triển Quy Tức đại pháp phong bế tất cả kinh mạch trên dưới toàn thân. Nếu không phải Tần Lập muốn xem hành động của Tần Hằng Thiên, ngay cả nhịp tim của hắn cũng có thể ngừng lại. Còn hiện giờ, cứ cách một hồi lâu mới chậm rãi nhảy lên một chút, trừ khi là cường giả Phá Thiên cảnh, bằng không căn bản không phát hiện được bóng dáng của hắn!
Sử dụng chiêu này, Tần Lập cũng là bị buộc bất đắc dĩ. Quy Tức đại pháp, là lão đạo sĩ truyền thụ cho hắn ở kiếp trước, dùng chiêu này đã mấy lần Tần Lập thoáng gặp qua thần chết. Kiếp này vẫn là sử dụng lần đầu tiên, mà đối tượng lại là một võ giả Thiên cấp siêu cường!
Tần Hằng Thiên ở đối diện, trong lòng Tần Lập thật không có một chút phần thắng. Nếu là một võ giả Địa cấp thì sợ rằng Tần Lập đã sớm nhảy ra, để cho Ẩm Huyết Kiếm chân chính uống máu.
Tần Hằng Thiên tỉ mỉ tìm tòi khu vực mình tàn phá cả nửa buổi, nhưng vẫn không phát hiện ra được tung tích Tần Lập, không khỏi bắt đầu có chút gấp gáp nóng nảy. Bởi vì dưới thần thức của hắn, Tần Lập căn bản không có khả năng chạy ra quá xa, như vậy nhất định hắn vẫn còn trốn ở một chỗ ở gần đây!
“Ngươi đã trốn kỹ, như vậy ta liền hấp dẫn ngươi ra. Tần gia gia ta kể chuyện xưa, là tuyệt nhất thiên hạ! Ta cũng không tin nghe xong cố sự của ta, ngươi sẽ không có một chút dao dộng tâm tình nào!”
- Hắc, tiểu tử! Ta kể chuyện xưa cho ngươi đi.
- Ngươi có biết không, năm xưa Tần gia gia ta là làm cái gì?
Tần Hằng Thiên vừa dò xét xung quanh, vừa cười khặc khặc quái dị nói.
- Tổ tiên Tần gia năm đó - cũng là phụ thân của ta, chỉ là một đồ tể bình thường, mở một quán rượu nhỏ trên trấn Hoàng Sa phục vụ cho các thợ săn lui tới. Có một lần, một thợ săn rất cường đại có thực lực Thiên cấp tiến vào khu Tuyệt Sát - một trong bốn đại hiểm địa. Cửu tử nhất sinh, lấy ra được vài bản chiến kỹ thượng cổ, còn có tâm pháp nguyên lực, nhưng lại bị nội thương rất nặng. Lúc trở về, hắn tới ở chỗ Tần gia ta. Bị cha ta, kẻ đồ tể thoạt nhìn khù khờ kia dùng một bao thuốc mê liều cao, cộng thêm một thanh đao róc xương, róc từng mảnh cho đến chết!
Tần Hằng Thiên cười rất đắc ý:
- Ha ha ha, khi đó ông ta còn để ta cùng đệ đệ ở bên cạnh nhìn. Nhìn phụ thân từng đao từng đao, giống như giết lợn, từng chút một lóc thịt trên người gã cường giả kia xuống. Hắc hắc, lúc đó ta còn buồn bực, bình thường phụ thân giết lợn thì hai ba nhát là đã đứt đôi, làm sao gã võ giả kia lại tốn thời gian nhiều như vậy? Hiện giờ ta mới hiểu được, thì ra thân thể võ giả Thiên cấp quá sức cứng cỏi, đao kiếm bình thường căn bản khó có thể thương tổn. Chẳng qua hắn vẫn chết, một đời cường giả không chết ở hiểm địa, lại chết uất ức dưới đao của một kẻ đồ tể. Ha ha ha ha!
Tần Hằng Thiên cười to điên cuồng, trên mặt lại không có một chút ý cười!
Trong nháy mắt này thần thức của hắn đề cao đến đỉnh, chỉ cần đối phương có một chút dao động tình cảm nào hắn lập tức sẽ có phát hiện. Tuy nhiên, đối phương kiên trì tốt hơn rất nhiều so với hắn tưởng tượng.
Tần Hằng Thiên nói tiếp:
- Ngươi biết vì sao phụ thân ta lại giết hắn không? Một đồ tể bình thường, căn bản không hiểu được các loại tâm pháp chiến kỹ gì đó quý giá bao nhiêu, hơn nữa khi đó thành Hoàng Sa còn rất hoang vắng, không có bao nhiêu hộ gia đình. Cường giả Thiên cấp kia lúc tới đây liền ở tại nhà của ta, nhưng cười nhạo phụ thân ta là kẻ kém trí, luôn quát bảo cha ta, sai khiến như một nô lệ! Kết quả, hắn đã chết. Người thanh niên, ngươi nói cái này có tính là báo ứng hay không? Ta thề, nếu như hiện giờ ngươi đi ra, giao ra bảo vật lấy được từ di tích cổ hồ Phượng Hoàng, ta tuyệt không làm khó dễ ngươi. Ngược lại còn tặng ngươi phú quý ngập trời!
Tần Hằng Thiên thè lưỡi liếm liếm môi, đi về hướng Tần Lập ẩn thân.
- Nếu như ngươi nhất mực kiên trì, cho rằng có thể thoát khỏi ta tra xét, một khi bị ta tìm được, hắc hắc. Tên võ giả Thiên cấp kia chính là tấm gương của ngươi! Ta sẽ lóc từng khối từng khối, từng chút từng chút thịt trên người của ngươi xuống. À, đừng đánh giá thấp tay nghề của ta nha, ta cũng đã học cùng cha ta hai mươi năm cơ đấy! Còn nữa, trên người của ta còn có muối đây. Ha ha ha!
Tần Lập trốn ở trên cây, trong lòng chửi ầm lên: lão biến thái, lão súc sinh, lão quỷ quái!
Nếu không phải lúc này Tần Lập thi triển Quy Tức đại pháp, Tần Hằng Thiên nói những lời này thật đúng là sẽ khiến Tần Lập muốn ói ra. Bởi vì hắn nói thật sự quá ghê tởm, bất cứ một người bình thường nào nghe xong thì tâm tình đều sẽ có chút dao động. Bởi vì một chút tình tiết oán hận như thế, lại hung ác lăng trì người ta đến chết. Kẻ có thể hoàn toàn thờ ơ, chỉ sợ cũng chỉ có sát thủ biến thái máu lạnh cùng người chết mới làm được.
Lúc này Tần Hằng Thiên cũng đi mệt rồi, bước tới phía dưới gốc đại thụ che trời Tần Lập ẩn thân, dựa vào thân cây lấy ra túi nước ừng ựng mấy ngụm nước. Con mắt lại láo liên xung quanh, kỳ vọng có thể phát hiện một chút dị thường.
Tuy nhiên vẫn khiến hắn thất vọng, trải qua một hồi lăn qua lăn lại, gần chỗ này ngay cả một con sâu cũng không thấy, rừng rậm yên ắng tới mức dọa người.
- Hắc hắc, chuyện cũ vừa rồi không dễ nghe, ta lại nói cho ngươi nghe một bí mật nhé. Xem chừng ngươi cũng là đệ tử nhà nào ở thành Hoàng Sa, tuy rằng lão phu chưa thấy qua ngươi, nhưng ngươi quen thuộc hồ Phượng Hoàng như vậy thì không phải người bên ngoài mới phải. À, nếu là như thế thì lão phu kể cho ngươi một chuyện. Nói cái gì đây? Được rồi, hơn ba mươi năm trước, lúc lão phu ngẫu nhiên xuất quan, phát hiện Tần gia ta đã hết sức phồn vinh, có được cơ nghiệp khổng lồ như vậy. Nếu như phụ thân ta có thể thấy được cảnh tượng hôm nay, dưới chín suối cũng có thể nhắm mắt. Chẳng qua lão phu lại phát hiện, Tần gia lại có rất nhiều trẻ con. Lão phu thật cao hứng mà, con cháu đầy đàn, đây là chuyện tốt!
Giọng nói của Tần Hằng Thiên trầm thấp, thanh âm tràn ngập từ tính, đúng như hắn nói, đích thật là một cao thủ kể chuyện xưa. Còn Tần Lập, cũng vui vẻ ở trên đỉnh đầu nghe hắn kể chuyện phiếm.
- Nhưng vừa hỏi lại mới biết được, mẹ nó thì ra những đứa trẻ này phần lớn đều là cướp tới! Thằng ranh con Tần Hoành Viễn kia, thật đúng là di truyền truyền thống tốt đẹp của Tần gia ta mà! Trong đó có một đứa bé gái, hồng hào mềm mịn, lớn lên thật là quá khả ái! Lão phu vừa nhìn liền ưa thích. Hắc hắc! Đừng nhìn lão phu đã hai trăm tuổi, nhưng phương diện kia vẫn còn rất mạnh!
Tần Hằng Thiên cười dâm đãng vài tiếng, đồng thời càng buông thần thức ra ngoài. Nếu đối phương là đệ tử thành Hoàng Sa, không có khả năng một chút hứng thú với chuyện này cũng không có!
"Vẫn không có động tĩnh!" Trong lòng Tần Hằng Thiên thầm mắng vài câu, nói tiếp.
- Lão phu đã nghĩ, con bé này nếu lớn đến hơn hai mươi tuổi, khẳng định là mỹ nhân tuyệt sắc! Vì vậy lão phu liền nói hắn lưu lại con bé này cho lão phu. Ai biết, thằng ranh con kia lại nói đó là để sau này dâng lên cho Hoàng đế, để cho Tần gia một bước lên mây. Hắn tìm kiếm rất lâu mới tìm được một đứa bé gái thiên tư tuyệt thế như vậy. Con mẹ nó, có thứ tốt không biết giữ lại cho lão tổ tông, ngược lại còn muốn tặng cho Hoàng đế hưởng dụng. Lão phu rất tức giận, chẳng qua cái này cũng là vì Tần gia, lão phu cũng nhịn thôi.
Tần Hằng Thiên lại không biết, hắn trong lúc vô ý lộ ra một đoạn lời nói này, đã làm Tần Lập cả kinh trợn mắt há mồm. Hơn nữa nghe ngữ điệu vô sỉ của hắn, một lão quái vật hơn hai trăm tuổi đang ở dưới ý dâm mẫu thân của Tần Lập, lửa giận trong lòng liền bốc cháy hừng hực. Tần Lập thật sự có một loại xúc động giải thoát khỏi Quy Tức đại pháp, một kiếm chém chết lão súc sinh này.
Tần Hằng Thiên căm tức bực bội nói:
- Kết quả lần này lão phu xuất quan, thằng ranh Tần Hoành Viễn kia lại nói ả đê tiện kia bỏ nhà theo trai, còn sinh ra một thằng con hoang! Hơn nữa từ trong lời nói, còn rất có ý vị nói tốt cho ả đê tiện kia. Buồn cười, thật đúng là coi nó như con gái rồi sao? Hừ! Con mẹ nó, thật sự là buồn cười! Thật là tức chết lão phu! Sớm biết như vậy, năm đó lão phu nên hưởng thụ đồ đê tiện kia trước...
- Hưởng thụ con mẹ ngươi!
Một tiếng rống giận kinh thiên, một đạo kiếm khí tuyệt thế, từ trên cao giáng thẳng xuống đầu Tần Hằng Thiên bên dưới!
|
Chương 91: Thiên cấp ngã xuống
Đạo kiếm khí sắc bén linh hoạt không thể địch nổi này mạnh mẽ ép câu nói cuối cùng của Tần Hằng Thiên quay về trong cổ họng.
Ra tay vào thời điểm kẻ địch dao động cảm xúc lớn nhất, một kích nhất định phải trúng!
Tần Hằng Thiên kinh sợ đan xen, bất kể thế nào cũng không nghĩ tới người trẻ tuổi này không ngờ lại ẩn thân trên cây đại thụ này. Lão càng không thể tưởng tượng được hắn lại có gan dám chủ động ám sát mình.
Kiếm chưa tới, kiếm khí đã tới!
Một luồng sát khí lạnh lẽo theo kiếm khí đâm thẳng tắp vào đầu Tần Hằng Thiên. Một vết máu lập tức tràn ra, để lại ở trên đầu trần của Tần Hằng Thiên một miệng vết thương vừa lớn vừa sâu!
Tần Hằng Thiên hét lớn một tiếng, thân hình trong nháy mắt dùng một tư thế khó tin đánh về phía trước.
Như một con chó phóng lướt trên mặt đất, mà một kiếm kinh thế kia đúng thật như âm hồn không tan nhanh chóng đuổi theo phía sau!
Bộ mặt Tần Lập dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi thề phải một kiếm chém chết võ giả Thiên cấp!
Thực lực Tần Hằng Thiên cũng là siêu cường, thân hình mạnh mẽ đánh xuống đất tạo thành một cái hố vừa to vừa sâu, thân hình như rắn bắn về phía trước như tia chớp. Đồng thời, trong thân thể lão cũng bộc phát ra một cỗ năng lượng kinh người, cương khí hộ thể tăng lên đến một độ dày đáng sợ, toàn bộ tập trung lên lưng lão.
Lão nắm chắc bảo kiếm trong tay, muốn liều mạng đón đỡ một kiếm này của Tần Lập, sau đó trở tay chém giết!
Tưởng tượng vĩnh viễn đều là tốt đẹp, sự thật vĩnh viễn đều là tàn khốc!
Thanh Ẩm Huyết kiếm trong tay Tần Lập bắn ra một đạo kiếm khí thật dài, khí thế như nghiền nát mọi thứ trước mặt đâm vào lưng Tần Hằng Thiên, một kiếm đâm xuyên thân cường giả Thiên cấp!
Đồng thời Tần Lập lại dùng tốc độ nhanh đến tận cùng, để lại mấy vết thương sâu đến tận xương ở sau lưng Tần Hằng Thiên. Cường giả Thiên cấp đích thật là cường đại, thần binh lợi khí trong tay như thế không ngờ không thể chém hắn thành mấy mảnh. Nhưng là như vậy, Tần Hằng Thiên cũng phát ra một tiếng kêu thảm thiết cực kỳ thê lương!
Phịch!
Thân hình Tần Hằng Thiên đụng vào một cây cổ thụ to mấy người ôm, lập tức tạo thành một lỗ sâu lớn, Tần Lập ở sau đuổi theo không bỏ lại chém hai kiếm xuống dưới. Hai chân Tần Hằng Thiên lập tức rời khỏi thân thể bay đi.
Mà lúc này, cây cổ thụ thô to kia ầm ầm nổ tung, lộ ra khuôn mặt cơ hồ bị bóp méo của Tần Hằng Thiên. Trong ánh mắt lão có nổi giận, có sợ hãi, oán độc, mê mang đủ loại phức tạp trộn lẫn vào nhau. Thanh kiếm trong tay lão bắn ra một đạo kiếm khí đỏ tươi, hung hăng chém về phía Tần Lập.
- Chết đi!
Theo tiếng gào gần như rống giận này của Tần Hằng Thiên, đạo kiếm khí này đánh vào không khí.
Thân thể Tần Lập hoàn toàn đi ngược lại hiểu biết của Tần Hằng Thiên, rõ ràng là nghiêng về trước, như thế nào có thể đột nhiên trước đó biến thành lui về sau? Hơn nữa thân hình hắn giống như một cái lá bị gió mạnh cuốn đi, hoàn toàn không có bất kỳ quy luật gì!
- Lão già kia, ngươi thành công chọc giận ta. Tuy nhiên, ngươi lại quên. Con người vào lúc dao động cảm xúc lớn nhất cũng là lúc phòng bị yếu nhất! Ngươi luôn luôn tìm khoảnh khắc ta dao động cảm xúc nhưng ngươi lại quên bản thân mình!
Thân thể Tần Lập dừng ở nơi cách Tần Hằng Thiên khoảng hơn mười thước, trong mắt lóe sát khí nồng đậm, lạnh lùng nhìn Tần Hằng Thiên nói.
- Khụ khụ...
Trong miệng Tần Hằng Thiên bỗng nhiên nhổ ra hai ngụm máu tươi. Khi tử vong đã không thể tránh khỏi, lúc này lão ngược lại bình tĩnh xuống. Tuy nhiên trong ánh mắt lão vẫn mang theo vô tận mê mang và nghi hoặc.
- Ngươi rốt cục là ai? Vì sao trên người của ngươi, lão phu cảm nhận được thù hận kinh thiên?
Tần Hằng Thiên không ngừng ho ra máu, hai chân bị đứt cũng chảy ra một đống máu lớn.
Tần Lập híp hai mắt, nhún nhún vai, lại lui về phía sau mười mấy bước. Hắn vẫn cảm thấy được có chút không an toàn, thân hình dứt khoát nhảy lên một gốc đại thụ, từ trên cao nhìn xuống, khoảng cách mình lúc này với Tần Hằng Thiên khoảng hơn năm mươi thước mới cảm giác được lúc này hết lo lắng. Hắn lại không chú ý tới trong khoảnh khắc hắn lùi ra ngoài, trong ánh mắt Tần Hằng Thiên hiện lên một tia oán độc.
“Giỏi lắm thằng súc sinh giảo hoạt!”
- Ta là ai? Ha ha! Vốn cùng ngươi có chút quan hệ, nhưng hiện tại chẳng có quan hệ chó gì với ngươi cả!
Tần Lập cười lạnh nhìn Tần Hằng Thiên, nói:
- Ngươi đoán xem, ta là ai?
- Ngươi là thằng con hoang đó!
Tần Hằng Thiên phản ứng cực nhanh, thốt ra. Nói xong trong mắt lão lại tràn ngập hào quang không thể tin, lắc mạnh đầu:
- Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng! Ngươi tuyệt đối không phải hắn! Hắn không lớn như ngươi! Thằng con hoang kia vẫn chỉ là một thằng nhóc hơn mười tuổi!
- Chậc chậc! Ta thấy, ngươi kích động như vậy làm gì? Nhìn kìa, đầu gối lại đổ máu rồi. Đúng rồi, ngươi không phải có muối sao? Rải lên một chút, cam đoan nâng cao tinh thần!
Vẻ mặt Tần Lập như diễn trò nhìn Tần Hằng Thiên, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Hắn cũng chỉ có thể dùng cách này để làm giảm bớt áp lực trong lòng mình.
- A! Ngươi, ngươi... tức chết ta! Thằng súc sinh nhà ngươi!
Tần Hằng Thiên không thể tưởng tượng được Tần Lập không ngờ lại dùng lời nói vừa rồi của lão để trả lại lão, lập tức giận sôi lên.
Lão không biết Tần Lập lúc này cũng vô cùng khẩn trương.
Đánh lén thuận lợi thành công, đối mặt không ngờ là một cường giả Thiên cấp!
Coi như nói ra ngoài không ai tin tưởng, ngay cả bản thân Tần Lập lúc này đều có loại cảm giác như người trong mộng! Hắn không có lỗ mãng đến mức biết rõ là chết cũng phải xông lên. Hắn đã nhìn ra được, Tần Hằng Thiên không tìm được mình tuyệt đối không từ bỏ ý đồ!
Hơn nữa, căn bản ngôn ngữ ô uế không có một chút phong độ cao nhân cũng khiến cho Tần Lập không thể nhịn được. Từ một mặt nào đó mà nói, Tần Hằng Thiên thành công! Lão dùng miệng thối của mình thành công làm tâm tình Tần Lập dao động. Tuy nhiên lão lại không thể nào nghĩ tới, người lão muốn tìm đủ mọi cách tìm ra lại chính là thằng con hoang trong lời nói của lão. Lão càng không thể tính đến, thằng con hoang đó thân mang tuyệt kỷ, ngay cả lão cũng đều bị lừa!
Đúng là hai sai lầm trí mạng này tạo thành kết cục Tần Hằng Thiên bị thương nặng!
Thật đáng buồn! Thật đáng tiếc!
Tuy nhiên đối với Tần Lập mà nói, một chút cũng không đáng buồn, một chút cũng không đáng tiếc! Lúc này, hắn tận mắt thấy Tần Hằng Thiên bị thương nặng, gần như không có bất kỳ năng lực phản kháng nào, thần kinh vẫn căng thẳng rốt cục thả lỏng một chút, thản nhiên nói:
- Xứng đáng!
Tần Hằng Thiên hận không thể ăn tươi nuốt sống thằng súc sinh này, tuy nhiên trước mắt lão chỉ có thể kéo dài thời gian để khôi phục lại một chút thể lực nhất định. Mức độ cường hãn của võ giả Thiên cấp tuyệt đối vượt qua sự tưởng tượng của người thường!
Tần Hằng Thiên bị một kiếm của Tần Lập đâm thủng từ trước ngực ra sau lưng, dù chưa thương đến nơi yếu hại trí mạng nhưng đổi lại là người thường cũng sớm chết từ lâu. Hơn nữa vài vết kiếm thương khủng bố trên lưng đã làm xương cốt Tần Hằng Thiên mạnh mẽ bị cắt đứt vài cái, càng không nói đến hai chân của lão đã bị cụt đến đầu gối!
Dưới thương thế nặng nề như vậy lão không ngờ còn có thể ở đó nghiến răng nghiến lợi chậm rãi đối đáp với Tần Lập, không thể không nói võ giả Thiên cấp thật sự cường đại!
Đối với động tác của Tần Hằng Thiên, Tần Lập biết rõ trong lòng nhưng hắn trừ việc xoay người rời đi, cũng không còn biện pháp nào tốt hơn. Hơn nữa, hắn còn muốn từ trong miệng Tần Hằng Thiên hỏi ra được thứ gì đó có tác dụng.
- Nói như vậy, ngươi chính là Tần Lập kia?
Tần Hằng Thiên cố gắng khôi phục tâm tình của mình lại bình thường, như vậy thể lực sẽ khôi phục nhanh hơn rất nhiều.
- Nhưng vì sao ngươi lại biến thành dạng như này?
Tần Lập cười hắc hắc, nói:
- Thuật dịch dung. Ngươi sống lâu như vậy chẳng lẽ ngay cả thứ này cũng chưa từng nghe nói qua?
- Nói láo! Trên mặt của ngươi căn bản không có dấu vết dịch dung!
Tần Hằng Thiên nổi giận nói:
- Rốt cục ngươi là ai?
Tần Lập bỗng nhiên rùng mình, thân hình bay lên không lại lui về phía sau hơn năm mươi thước. Quả nhiên Tần Lập lại lui về phía sau khiến cho Tần Hằng Thiên lại chửi ầm lên một hồi.
Tần Lập vỗ vỗ ngực, thầm nghĩ may mắn lão già kia tự lộ ra dấu vết, khoảng cách hơn năm mươi thước lại bị thương nặng không ngờ một mực chắc chắn mình không dịch dung!
Đôi mắt phải lợi hại thế nào mới có thể quan sát được cẩn thận như thế?
Lúc này, nghe thấy Tần Hằng Thiên bên kia lớn tiếng nói:
- Tần Lập! Lão phu coi như ngươi là thằng con hoang kia của Tần gia, ngươi còn muốn nghe chuyện về mẹ ngươi hay không? Nếu ngươi muốn nghe, liền lăn lại đây cho ta. Sau khi nói xong, ngươi cho ta được chết một cách thoải mái!
“Lão tử tin tưởng ngươi mới có quỷ!” Tần Lập nghĩ trong lòng, cách mấy gốc cây, cũng nói lớn:
- Lão già kia! Ngươi vẫn còn sức lực, muốn chết thì tự kết thúc là được! Những điều ngươi nói, ta tuy rằng rất muốn biết, nhưng cho dù không biết cũng chẳng sao cả! Mẹ con chúng ta đã sớm không còn bất kỳ liên quan nào với Tần gia. Cho nên nếu dùng điều đó, ngươi không uy hiếp được ta!
Đáp lại Tần Lập, bên kia im lặng thật lâu. Tần Lập cũng đang không ngừng vận hành Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể. Khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi gần như cạn sạch Tiên Thiên Tử Khí và toàn bộ tinh lực của hắn mới đổi được làm cường giả Thiên cấp này bị thương nặng.
Loại chuyện này, nếu để Tần Lập đi làm lại một hồi, hắn cũng không dám cam đoan mình còn có thể làm được hoàn mỹ như thế.
Đột nhiên, Tần Lập hoàn toàn mất hứng thú đối với Tần Hằng Thiên: “Nơi quỷ quái này ai biết ẩn nấp bao nhiêu linh thú cường đại, chỉ bằng Tần Hằng Thiên đã bị thương nặng, cho dù lão ta có thể may mắn sống sót thì một thân thực lực cũng bị giảm hơn phân nửa! Mình chỉ cần đột phá Địa cấp là có thể giết lão dễ dàng!”
“Cần gì lại phải sợ hắn?”
Nghĩ vậy, Tần Lập đứng lên, không nói một lời xoay người bước đi.
Ngay khoảnh khắc Tần Lập rời đi, sau lưng truyền đến một chuỗi tiếng mắng cực kỳ ác độc.
- Thằng súc sinh, ngươi không chết tử tế được! Mẹ ngươi cũng là thứ đê tiện, ngươi là một thằng con hoang! Đến đây, có gan đến giết tổ tông ngươi này! Thằng khốn nạn bất hiếu, ngươi sẽ không đi ra khỏi khu rừng này đâu. Ngươi sẽ bị linh thú xé nát từng mảnh.
Tần Lập tươi cười đầy mặt, cũng không quay đầu lại, đi ngược về theo hướng lúc nãy.
Còn lại Tần Hằng Thiên ngồi ở đó, bắt đầu gian nan xử lý vết thương trên đùi mình. Phía sau lưng mấy chỗ vết thương càng nghiêm trọng, tuy nhiên lão cũng chịu đựng được. Cái loại đau đến tận tim gan, xương cốt cho dù lão có thực lực Thiên cấp cũng không nén nổi đau... Cả người đổ mồ hôi lạnh lão cắn răng mắng:
- Thằng súc sinh. Ta nhớ kỹ khuôn mặt này của ngươi! Ngươi chờ đó, tương lai một ngày nào đó ta sẽ lột trần mẹ của ngươi trước mặt ngươi...
- Rắc rắc!
Một thanh âm cực nhỏ giống như có người không cẩn thận giẫm gãy nhánh cây đột nhiên cắt đứt tiếng mắng chửi của Tần Hằng Thiên.
Một cỗ khí tức cường đại từ sâu trong rừng áp bách mà đến.
- Ai? Là vị linh thú tiền bối nào? Tại hạ vô tâm xúc phạm, đều là tên tiểu tử kia nó gây ra. Hắn chính đang đi về phía bắc, hắn...
Trong bóng cây, một cô gái tuyệt sắc, sắc mặt tái nhợt đi ra, vẻ mặt khinh miệt nhìn Tần Hằng Thiên, lạnh lùng nói:
- Tên vô sỉ, đi chết đi!
Một đạo ánh sáng rực rỡ từ trong tay cô gái bắn ra, cái đầu của Tần Hằng Thiên lăn sang một bên. Cặp mắt lão mở to, tràn ngập oán độc cùng không cam lòng.
Trong tay cô gái bỗng nhiên có thêm một ngọn lửa nhỏ rực rỡ màu đen bắn lên thân thể Tần Hằng Thiên. Ngọn lửa trong nháy mắt lan tràn, cắn nuốt thi thể lão từng chút một.
Làm xong mọi chuyện, cô gái nhăn mũi, hướng về phía Tần Lập rời đi, bước nhanh đuổi theo.
|
Chương 92: Tần gia diệt môn
Nhanh chóng chạy như bay trong rừng rậm nguyên thủy, Tần Lập khống chế khí tức của bản thân để không sinh ra dao động quá mức mãnh liệt tránh quấy nhiễu đến linh thú cường đại. Hắn không muốn không chết dưới kiếm của võ giả Thiên cấp lại thành vong hồn trong miệng linh thú.
Vào lúc chiến đấu với Tần Hằng Thiên, Tần Lập cảm giác rõ ràng Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể mình cũng có dấu hiệu đột phá. Đây cũng là vì sao Tần Lập không lựa chọn đánh tiêu hao lâu dài với Tần Hằng Thiên. Mặc dù lão già mất nết đó nói lời ác độc làm nhục mình tuy nhiên lão cũng bị báo ứng xứng đáng.
Tần Lập muốn tìm một chỗ nhanh chóng đột phá. Bởi vì hắn đã cảm giác được rõ ràng Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể đang xao động dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Cứ như thế này không được!
Tần Lập híp mắt, nhảy lên đỉnh một ngọn cây đưa mắt nhìn địa hình xung quanh. Rất nhanh ánh mắt hắn nhìn về phía trên một ngọn núi cao và hiểm trở. Ngọn núi cao và hiểm trở kia kỳ thật cũng không xa hồ Phượng Hoàng, hơn nữa lúc Tần Lập đi tới, ngang qua đó cũng không gặp được linh thú quá cường đại ở đó.
Đúng! Chính là nơi đó!
Sau khi quyết định, nghĩ dù sao bốn phía không người Tần Lập dứt khoát buông toàn bộ tu vi, thi triển khinh công. Thân hình hắn như một làn khói nhẹ nhanh như một tia chớp nháy mắt liền xuất hiện ở một nơi rất xa.
Cô gái tuyệt sắc đi theo phía sau, giật mình nhìn nơi Tần Lập biến mất, trong đôi mắt xinh đẹp quyến rũ tràn ngập khó tin. Đến hiện tại, nàng mới hiểu được vì sao Tần Lập có thể thong dong chạy thoát khi bị hai cường giả Thiên cấp đuổi giết!
Nghĩ vậy, khóe miệng cô gái nổi lên một nụ cười bướng bỉnh. Linh thú trên ngọn núi kia đúng là bằng hữu tốt nhất của nàng, đúng lúc nàng đi đến đó tu dưỡng thân thể, sau đó mời nàng ta ra tay cùng nhau đối phó kẻ địch đáng chết kia!
Trong mắt cô gái hiện lên một đạo sát khí, miệng lẩm bẩm:
- Đã đến lúc kết thúc ân oán giữa chúng ta rồi!
Một thời gian gần đây, mạch nước ngầm bắt đầu chảy mạnh. Cho dù là dân bình thường của thành Hoàng Sa cũng dường như cảm giác được bầu không khí khác thường.
Chỉ còn ba ngày là đến năm mới. Đổi là năm trước, toàn thành Hoàng Sa đều là bầu không khí vui mừng hân hoan. Nhất là đám con cháu mấy đại gia tộc, ngày thường khó gặp đều vào chợ mua sắm hàng tết hoặc là tụ họp với nhau.
Nhưng năm nay mấy đại gia tộc này đều đóng cửa lớn, nghiêm khắc cấm con cháu trong tộc ra ngoài! Có một số tiểu gia tộc sau khi mua sắm đồ đạc sinh hoạt hoàn toàn phong bế gia tộc.
Chuyện này khiến cho rất nhiều người cảm thấy khó hiểu. Hơn nữa gần đây trong thành Hoàng Sa xuất hiện nhiều gương mặt mới. Quán rượu, nhà trọ gần như trong trạng thái chật ních! Rất nhiều hào khách giang hồ không nói một lời lập tức ra tay. Những người đó thực lực rất cường đại, phủ thành chủ cũng không quan tâm chuyện này, ngay cả những ông chủ lớn đứng sau ngành dịch vụ này là Thượng Quan gia cũng mắt nhắm mắt mở cho qua khiến cho mọi người phục vụ các ngành quán rượu, nhà trọ thành Hoàng Sa đều câm như hến.
Trải qua vài ngày nghỉ ngơi chỉnh đốn, phần lớn đám cung phụng của hoàng gia bị thương đã khôi phục bình thường. Trần Diệc Hàn triệu tập tất cả mọi người, bàn luận chờ lão tổ thực lực Thiên cấp của Tần gia trở về lập tức tạo áp lực lên gia tộc bọn họ, yêu cầu lão giao bảo vật trong hồ Phượng Hoàng ra đây. Sau đó lấy danh nghĩa hoàng gia, che chở gia tộc này. Như vậy, một công đôi việc, vừa vì hoàng thất thu phục một đại gia tộc cường đại, lại chiếm được bảo vật đó. Về việc xử lý bảo vật hồ Phượng Hoàng, Trần Diệc Hàn đã nghĩ thật kỹ. Nếu là có chiến kỹ tâm pháp gì đó liền cho phép Tần gia sao chép một phần, bảo vật còn lại chia hai tám, Tần gia hai phần, hoàng thất tám phần.
Nghĩ đến chỗ đắc ý, khóe miệng Trần Diệc Hàn lộ ra nụ cười lạnh, thầm nghĩ: “Nhìn xem những võ giả cường đại hiện nay ở thành Hoàng Sa, tin tưởng Tần gia chỉ cần không ngốc nhất định lựa chọn hợp tác với hoàng thất!”
Đúng thật. Đại bộ phận võ giả lần này đến tầm bảo ở hồ Phượng Hoàng đều chưa rời đi. Bọn họ thậm chí ngay cả di tích thượng cổ cũng không thể đi vào, rất nhiều người còn bị chết trong miệng đám linh thú ở dãy núi Phượng Hoàng, tâm lý đã có nhiều tức giận bất bình. Nếu là ai cũng không chiếm được lợi thì cũng thôi, nhưng mà tên thần bí kia lại đẩy Tần gia lên đầu sóng ngọn gió. Như vậy, cho dù xem náo nhiệt, cũng phải xem rốt cục là ai có thể chiếm được bảo vật từ Tần gia!
Rất nhiều thế lực đều đang âm thầm quan sát, âm thầm chờ đợi. Chờ đợi đến một cơ hội thích hợp nhất, bất kỳ ai đều muốn đi chiếm chút tiện nghi!
Nhưng khiến mọi người không nghĩ tới chính là, Tần gia không ngờ vào ban đêm bước sang năm mới gặp phải một hồi giết hại cực kỳ thảm thiết.
Phủ đệ Tần gia, toàn tộc dòng chính, dòng phụ gặp phải diệt môn!
Mà càng làm cho người ta hoảng sợ không yên chính là hết thảy mọi chuyện không ngờ không có bất kỳ ai nhìn thấy.
Phải biết rằng xung quanh Tần gia một đoạn thời gian gần đây không dưới ba mươi thế lực lớn nhỏ ngày đêm không ngừng giám thị mọi động tĩnh của Tần gia.
Sau khi xem xét thi thể, trên thân thể người chết đều chỉ có một vết thương bằng kiếm, có một số người thậm chí còn chết lúc đang ngủ!
Hơn nữa, trái tim hung thủ cực kỳ lạnh lùng. Bất kể lão già sức yếu hay trẻ con trong tã lót không bỏ qua một ai!
Nếu không phải sau khi hắn giết sạch người phóng hỏa đốt nhà, thì đám người theo dõi Tần gia còn căn bản không chút phát hiện!
- Người gây ra chuyện này không biết có trái tim độc ác đến thế nào...
Thượng Quan Bất Hối gia chủ Thượng Quan, Phương Chính Đông gia chủ Phương gia ngày hôm sau chạy đến Tần gia. Nhìn thấy chỉ là khắp nơi đổ nát, phủ đệ Tần gia to như vậy bị cháy sạch không còn chút nào!
Gần như tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm giống như hóa đá. Bọn họ căn bản không thể tin được ai có cừu hận lớn với Tần gia như vậy, không ngờ trong một đêm giết sạch mấy ngàn người Tần gia?
Cuối cùng có người theo dõi Tần gia nói lên một việc: Sau khi lão tổ Tần gia Tần Hằng Địa trở về, cửa lớn Tần gia đã mở rộng. Đoàn người nghênh đón, đại khái tám, chín người toàn bộ đều mặc đồ đen che mặt nhìn không rõ. Sau khi trở ra, vào lúc ban đêm Tần gia liền đã xảy ra thảm án bị diệt môn rồi.
Vì thế mọi người bắt đầu tìm kiếm thi thể đám người mặc đồ đen, nhưng không thể tìm thấy cái nào. Đồng thời bọn họ phát hiện thi thể lão tổ Tần gia Tần Hằng Địa hoàn hảo không thương tích gì nằm trong nhà cỏ bế quan của mình, mắt trợn trừng tràn ngập không thể tin cùng không cam lòng.
Lúc này lại có người nói không phát hiện thi thể gia chủ Tần Hoành Viễn. Những người này đoán rằng lão ta bị đốt thành tro, còn có một số người cho rằng lão ta đã chạy thoát.
Mặc kệ nói thế nào, toàn thể Tần gia bị diệt đã vẽ lên một dấu chấm hỏi về chuyện tầm bảo trong di tích cổ hồ Phượng Hoàng. Có lẽ hung thủ có cừu oán với Tần gia. Có lẽ hung thủ chính là vì bảo bối của Tần gia mà đến, sau đó giết người diệt khẩu. Bởi vì mọi người ở Tần gia đều không tìm được bất kỳ thứ gì đáng giá, đoán rằng có thể là bị hung thủ lấy đi.
Tuy nhiên, người có thể đến vô ảnh đi vô hình trước mắt bao người cũng không phải đối tượng người bình thường có khả năng trêu chọc. Đám vũ giả ở lại thành Hoàng Sa sau khi âm thầm suy tính thực lực của mình, phát hiện tiếp tục ở lại đây cũng không có bất kỳ ích lợi gì.
Vì thế, sau năm mới, thành Hoàng Sa dần dần khôi phục yên tĩnh. Một trong ba đại gia tộc ngày xưa, hào môn thế gia tuyệt đối hôm nay chỉ còn lại gạch nát ngói vụn thật sự làm người ta than thở.
Chuyện này hoàn toàn kinh động cao tầng Thanh Long quốc, hoàng đế phái rất nhiều người tra xét việc này nhưng không tra được bất kỳ dấu vết để lại. Thân phận đám người mặc đồ đen hoàn toàn trở thành một cái bí ẩn.
Cuối cùng, năm mới qua được hai tháng, chuyện này cũng vẫn thế không giải quyết được gì.
Thành Hoàng Sa xuân ấm hoa nở cũng dần dần khôi phục phồn hoa ngày trước. Mà hai người dòng chính duy nhất may mắn còn lại của Tần gia: Tần Phong và Tần Hổ cũng không lộ mặt. Tuy nhiên có tin tức Tần Phong cùng Tần Hổ sau khi biết được thảm án gia tộc đều gia nhập hoàng thất, hiện tại thành hộ vệ của Nhị hoàng tử nổi bật nhất Thanh Long quốc. Tuy nhiên trước mắt bọn họ vẫn còn đang học ở Học Viện Đế Quốc.
Rất nhiều dân chúng thành Hoàng Sa cảm thấy khinh thường hai thiếu gia của Tần gia này. Toàn thể Tần gia còn lại hai người có thể nói là thiên tài, những năm gần đây bọn họ được Tần gia chăm chút bồi dưỡng mới có thành tựu ngày hôm nay. Kết quả gia tộc bị diệt không ngờ bọn họ cũng không trở về tế bái.
Cũng có người bày tỏ sự cảm thông với điều này. Ngộ nhỡ kẻ thù còn nhìn chằm chằm vào nơi này, trở về chẳng phải chịu chết?
Ảnh hưởng do chuyện này mang tới dần dần yếu bớt. Lại qua ba tháng, thời tiết thành Hoàng Sa đã trở nên đặc biệt nóng bức. Đến hiện tại, chỉ sợ trừ mấy người ít ỏi, rất nhiều người đều đã quên người từng bị Tần gia vứt đi – Tần Lập!
Một buổi tối trăng tối sao thưa, trên đống đổ nát Tần gia xuất hiện một bóng người yên lặng đứng trên đống đổ nát. Người này mặc một bộ áo dài xanh, thật lâu sau mới phát ra một tiếng thở dài.
- Tại sao lại như vậy?
Người này đúng là Tần Lập thành công đột phá Địa cấp. Ở trên ngọn núi cao và hiểm trở, Tần Lập tìm được một huyệt động bỏ đi rất sâu, dùng đá lớn chắn cửa bắt đầu bế quan. Thẳng đến mấy tháng sau, hắn vừa mới đột phá Địa cấp liền không ngừng chạy về thành Hoàng Sa lại không ngờ nghe được tin tức như vậy. Hơn nữa không ngờ thời gian đã trôi qua lâu như vậy.
Cho dù Tần Lập không chút hảo cảm nào với Tần gia, nhưng nhìn mọi thứ trước mắt vẫn không kìm nổi có chút cảm khái. Hắn vốn đang muốn tìm Tần Hoành Viễn để hỏi một số chuyện về mẫu thân, nhưng hiện tại xem ra... Tần Lập khẽ lắc đầu, bỗng nhiên hai mắt hắn nhìn về một nơi rất xa phía trước. Nơi đó, theo ánh trăng chiếu rọi, một bóng người chậm rãi đi tới.
- Tần Lập?
Giọng nói người kia mang theo kinh ngạc, thử kêu một tiếng.
Tần Lập lúc này đã khôi phục bộ mặt mười bốn tuổi. Đi vào nơi này, hắn không muốn bất kỳ ai biết thân phận khác của hắn.
Nghe giọng nói đó, Tần Lập cũng kinh ngạc không thôi. Không nghĩ tới Tần Hoành Viễn không ngờ vẫn còn sống!
- Đây là chuyện gì xảy ra?
Nghĩ đến những lời Tần Hằng Thiên từng nói, ánh mắt Tần Lập dần dần híp lại. Tuy nhiên hắn không phát tác, bởi vì có một số việc hắn vẫn muốn hỏi cho rõ.
- Quả nhiên là ngươi! Ngươi biến mất lâu như vậy. Đi đâu, làm gì?
Tần Hoành Viễn bước nhanh tới, nghi hoặc đánh giá Tần Lập thấy bộ dạng hắn không thay đổi lại hỏi:
- Hay là... ngươi đi tìm nơi trốn đi để niết bàn?
Tần Lập gật gật đầu:
- Gần như vậy. Tần gia làm sao lại biến thành bộ dạng hiện tại?
|
Chương 93: Báo ứng
- Như thế nào biến thành thế này? Ta làm sao biết, ta làm sao biết a!
Tần Hoành Viễn nước mắt chảy xuống. Lúc này đầu tóc lão rối bù, một thân quần áo rách nát giống như là một tên ăn mày làm sao còn có bộ dáng uy vũ năm xưa?
- Đều là do thằng súc sinh ở hồ Phượng Hoàng làm hại! Đúng! Nếu không băm vằm tên súc sinh kia ra trăm ngàn mảnh cũng không giải được hận. Tần gia ta... làm sao lại thế, làm sao lại thế a!
Giọng nói Tần Hoành Viễn khàn khàn giống như cuốc kêu, gằn từng tiếng.
- Thật sự?
Tần Lập híp mắt, bộ dạng như cười cợt nhìn Tần Hoành Viễn. Trước khi hắn đến đây cũng không đi tìm bọn A Hổ mà là trở về khu dân nghèo nhìn Tây Qua đã qua một lần niết bàn. Điều khiến Tần Lập có chút không ngờ là sau khi trải qua một lần niết bàn, thực lực hiện tại của Tây Qua đã đạt tới Huyền cấp bậc ba. Tuy nhiên mắt thấy đã sắp tới lần niết bàn thứ hai của hắn. Trải qua một lần linh hồn tổn thương, Tây Qua hiện tại nói tới hai chữ niết bàn thì cả người phát run, năn nỉ Tần Lập cứu hắn. Nhưng Tần Lập cũng không có bất kỳ nắm chắc. Phương thuốc thượng cổ trong tay mình do Ô Quận Vương để lại đúng là có vài loại đan dược tăng tinh thần lực, cho tới bây giờ cũng có thể coi như hy vọng cuối cùng. Có thể sống sót hay không còn phải xem vận khí của Tây Qua.
Theo lời Tây Qua, Tần gia căn bản không phải bị cường giả từ hồ Phượng Hoàng quay về tiêu diệt mà là chết trong tay một đám người mặc đồ đen. Cho nên Tần Lập đối với biểu tình thề thốt của Tần Hoành Viễn hoàn toàn không chú ý.
- Đương nhiên là thật, ta lừa ngươi làm gì? Đừng quên, ta là ông ngoại ngươi. Máu chảy trong thân thể ngươi cũng là Tần gia!
Tần Hoành Viễn thấp giọng quát lên.
Chuyện xảy ra ngày hôm đó, Tần Hoành Viễn căn bản không kịp chạy thoát. Nhưng Tần gia có mật thất ở sâu dưới đất hơn mười thước, Tần Hoành Viễn cảm giác được khác thường liền lập tức trốn vào bên trong cho đến ba, bốn ngày sau mới dám thò đầu ra. Không nghĩ tới toàn bộ Tần gia đều bị giết sạch lúc ấy lão mới phun một ngụm máu, thiếu chút nữa chết đi.
Rồi sau đó Tần Hoành Viễn đổi cách ăn mặc, hóa thành một tên ăn mày già suốt ngày trốn tránh ở ngoài Tần gia. Sau đó lão liên lạc đến một số thân tín ngày hôm đó không ở Tần gia, bắt hắn lén lút mang theo tất cả tài sản Tần gia đưa đến đế đô cho Tần Phong cùng Tần Hổ. Tần gia tuy rằng còn có một số người lưu lạc bên ngoài, nhưng gia tộc này đã hoàn toàn chấm dứt.
Muốn khôi phục, trừ khi có thể xử lý sạch kẻ thù. Nhưng hiện tại, Tần gia làm sao còn lực lượng để báo thù? Trông cậy vào Tần Phong cùng Tần Hổ? Tần Hoành Viễn căn bản không từng nghĩ qua, vẫn là lưu lại một dòng máu của Tần gia!
Tần Hoành Viễn thường xuyên quay về nơi này lúc đêm khuya, ngồi ở đây ngẩn người cho đến bình minh rồi rời đi không nghĩ tới hôm nay gặp lại Tần Lập. Nếu không phải gặp được hắn, Tần Hoành Viễn thậm chí đã quên đứa cháu ngoại này.
- Ngươi nếu nói lời thật với ta! Tần Hoành Viễn! Có lẽ ta có thể giúp ngươi báo thù. Tuy nhiên, hiện tại đối với ta ngươi vẫn nói hươu nói vượn. Quên đi. Ta đi đây, ngươi phải giữ gìn sức khỏe nhé!
Tần Lập thất vọng đầy mặt xoay người. Cho dù không có Tây Qua nói cho hắn, Tần Lập cũng không tin Tần gia giàu có như vậy có thể bị tiêu diệt lặng yên không một tiếng động.
- Thằng khốn! Ngươi dám gọi thẳng tên ta! Ta... tức chết ta!
Vẻ mặt Tần Hoành Viễn phẫn nộ chỉ vào Tần Lập, lập tức có chút đờ người cúi đầu, nói:
- Nói cho ngươi lại có ích lợi gì? Ngươi một người tự thân còn khó giữ mình, lại cùng Tần Phong Tần Hổ có thù lớn. Ngươi có thể giúp Tần gia báo thù? Thật sự là trò cười! Tuy nhiên, ngươi đã muốn nghe... Ôi, ta liền nói cho ngươi. Dù sao việc này cũng không thể nói với người khác.
- Lại nói, đây đều là việc mà tổ tiên Tần gia gây nên!
Tần Hoành Viễn nói xong, ngồi ở trên một khối đá lạnh như băng. Nơi này từng là vườn hoa Tần gia, hình ảnh cảnh vật tươi đẹp ngày trước lại hiện ra trong lòng Tần Hoành Viễn khiến khóe mắt lão trở nên ướt át.
- Rất nhiều năm trước, tổ tiên Tần gia là một người làm nghề giết mổ. Chuyện này cũng không phải bí mật gì, rất nhiều gia tộc từ xưa của thành Hoàng Sa đều biết chuyện này. Tuy nhiên bọn họ lại không biết Tần gia là như thế nào phát triển!
Giọng nói Tần Hoành Viễn trầm thấp, có vài phần giống giọng nói của Tần Hằng Thiên, nói tiếp:
- Khi đó thành Hoàng Sa vẫn là một thôn trấn lớn, có chút hoang vắng xa xa không phồn hoa như hiện tại. Khi đó những người mạo hiểm xuất hiện ở nơi này hơn phân nửa thực lực đều rất cường đại. Năm đó có một cường giả thực lực Thiên cấp ở lại Tần gia. Tuy nhiên hắn đối với tổ tiên ta hết quát tháo lại hò hét, không coi ông ấy là người. Tổ tiên của ta là một người có thù ắt báo. Tên cường giả Thiên cấp kia từ khu Tuyệt Sát trở về, bị thương nặng lại vào ở trong Tần gia. Hắn căn bản không nghĩ tới, lão tổ tông làm nghề sát sinh kia không ngờ lại có lá gan sử dụng một gói thuốc mê cực kỳ mạnh mẽ làm hắn hôn mê. Sau đó, từng đao, từng đao một thẻo từng miếng giết sống hắn!
Mặc dù đã từ Tần Hằng Thiên nghe qua một lần, nhưng tới giờ phút này vẫn làm cho người ta có một loại cảm giác sởn tóc gáy. Tần Lập dường như có thể nghĩ đến tên cường giả Thiên cấp kia đang ngủ bị người ngàn đao lăng trì giết hại. Chết rất oan uổng, cũng quá uất ức!
Bởi vậy có thể thấy được, quân tử dễ dọa tiểu nhân khó phòng!
- Sau đó, ở trên người hắn tìm được chiến kỹ và tâm pháp, còn có hai viên đan dược. Đúng là có mấy thứ đó đã khiến cho tổ tiên Tần Vĩnh Tứ của ta tạo nên hai vị lão tổ thực lực Thiên cấp cho Tần gia, khiến cho Tần gia từ một ngọn cỏ biến thành một đại gia tộc giàu có! Thật đáng giận chính là, ở hồ Phượng Hoàng có người vu oan giá họa cho Tần gia, lập tức khiến cho Tần gia hấp dẫn ánh mắt người đời! Mà chín người mặc đồ đen kia cũng là bị hấp dẫn mà đến, lúc bắt đầu muốn nói điều kiện với Tần gia. Bảo vật hồ Phượng Hoàng: chín phần về họ, một phần về Tần gia. Từ nay về sau Tần gia được bọn họ che chở!
Tần Hoành Viễn nói đến đây, nghiến răng nghiến lợi, thân thể phát ra ý hận ngập trời:
- Tần gia ta căn bản không chiếm được bất kỳ bảo bối gì, nhưng lại không muốn bỏ qua một cơ hội như vậy. Phải biết rằng, chín người kia, bất kỳ người nào cũng có thực lực Thiên cấp bậc cao! Tần Hằng Địa của gia tộc trước mặt bọn họ căn bản không có bất kỳ năng lực chống cự, cho nên chỉ có thể lấy ra tâm pháp, chiến kỹ Tần gia từng có. Lại không nghĩ rằng, đám người mặc đồ đen này lúc vừa thấy một quyển chiến kỹ thì sắc mặt biến đổi, lập tức yêu cầu lão tổ thi triển một số tuyệt học Tần gia...
Nói đến đây, sắc mặt Tần Hoành Viễn biến thành cực kỳ dữ tợn, trong mắt chảy ra máu.
Mà Tần Lập lúc này cũng đoán ra được tám, chín phần mười. Chỉ nghe thấy giọng Tần Hoành Viễn khóc nức nở:
- Sau khi lão tổ thi triển một lần, tên mặc đồ đen đó liên tục nói ‘Tốt’. Nói chiến kỹ này quả nhiên là chiến kỹ thượng cổ. Hiện tại nghĩ đến, những người đó lúc ấy đã đều là hận cực kỳ mới có thể nói như vậy!
- Đám người mặc đồ đen này là con cháu của võ giả Thiên cấp bị giết năm xưa sao?
Tần Lập hỏi.
- Đúng vậy! Có con cháu, cũng có bằng hữu của người kia. Lần này bọn họ đến đây, một là hướng về di tích thượng cổ hồ Phượng Hoàng, mặt khác là muốn tìm kiếm đồng môn mất tích năm xưa. Ma xui quỷ khiến thế nào lại tìm đến Tần gia ta. Ngươi nói, nếu không phải chúng ta bị vu oan giá họa, đám người mặc đồ đen này làm sao có thể tìm đến Tần gia ta. Làm sao có thể tìm được!
Tần Hoành Viễn điên cuồng gầm lên, trong đêm yên tĩnh truyền đi thật xa.
- Đây là báo ứng!
Tần Lập lạnh lùng nói.
- Không sai! Đây là báo ứng! Ha ha ha ha! Đây đúng thật là báo ứng. Nhưng là con mẹ nó chứ! Vì sao không báo ứng lên cái tên vu oan giá họa kia? Vì sao? Vì sao chứ?
Tần Hoành Viễn giống như điên cuồng, rốt cục giải phóng ra cơn giận dồn nén gần nửa năm nay trước mặt Tần Lập.
- Hắc hắc! Tổ tiên Tần gia các ngươi năm xưa giết người thân của người ta làm sao không nghĩ đến điều này?
Giọng nói Tần Lập lại càng lạnh hơn. Sau khi biết nguyên nhân chân chính Tần gia diệt môn, Tần Lập bỗng nhiên cảm giác được mọi chuyện giống như đều được định trước bởi số trời!
- Tần Lập! Thằng súc sinh nhà ngươi! Người đừng có ở đó mà cười trên nỗi đau của người khác! Ngươi không nên quên, trên người của ngươi cũng chảy máu của Tần gia!
Tần Hoành Viễn căm tức gầm lên với Tần Lập.
Nói xong, lại rơi lệ giàn giụa, lẩm bẩm:
- Báo ứng. Thật sự là báo ứng!
- Báo ứng sao?
Khóe miệng Tần Lập chậm rãi nổi lên nụ cười lạnh, đột nhiên hỏi:
- Tần Hoành Viễn! Mẫu thân của ta không phải là con gái ruột của ngươi đúng không?
- Cái gì?
Tần Hoành Viễn mạnh mẽ lui về sau mấy bước, hai mắt đầy hoảng sợ nhìn Tần Lập tràn ngập vẻ khó tin:
- Ngươi... ngươi nghe ai nói! Nói hươu nói vượn! Thuần túy là nói hươu nói vượn. Tần Lập! Ngươi đừng nghĩ phủ nhận chuyện ngươi là con cháu của Tần gia!
- Ha ha! Tự nhiên là lão tổ tông của ngươi nói ra.
Tần Lập đầy mặt tươi cười, nhìn Tần Hoành Viễn nói:
- Xem ra ta đoán đúng. Khó trách ngươi lại lạnh lùng với mẹ con chúng ta như thế!
- Ngươi nói như cái rắm ấy! Thằng súc sinh nhà ngươi...
Tần Hoành Viễn giận không thể át, mắng:
- Không sai! Lão tử cho tới nay đúng thật là không có bất kỳ hảo cảm nào với ngươi. Nếu không phải thằng súc sinh nhà ngươi, Tần gia đã sớm là hoàng thân quốc thích! Cho nên, ta hận ngươi. Càng hận người cha chưa từng nhìn thấy của ngươi. Hắn đã hủy đi tương lai tốt đẹp của Tần gia. Nhưng Hàn Nguyệt... Hàn Nguyệt dù sao cũng là con gái ta sủng ái từ nhỏ, lão tử cho tới giờ cũng không coi nàng là người ngoài! Lão tử vẫn coi nàng như con gái ruột vậy! Ô ô! Ai biết, ai biết nàng không ngờ... không ngờ lại làm như vậy với ta! Hả?
Tần Hoành Viễn bỗng nhiên lui về phía sau mấy bước, toàn thân run lên kịch liệt, lấy tay chỉ vào Tần Lập. Trong mắt lão tràn ngập kinh hãi:
- Ngươi... ngươi vừa rồi nói gì? Nghe lão tổ tông của ta nói? Là ngươi... người ở hồ Phượng Hoàng vu oan giá họa cho Tần gia là ngươi. Là ngươi... nhất định là ngươi!
Tần Lập cười lạnh vài tiếng, học giọng điệu của Tần Hoành Viễn nói:
- Báo ứng a!
- A!
Tần Hoành Viễn cực kỳ bi phẫn phát ra một tiếng kêu thảm.
- Quả nhiên là nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai! Năm xưa ta giết cả nhà nàng, mang nàng đi coi nàng như con ruột nuôi lớn. Không nghĩ tới... con trai của nàng không ngờ lại hủy Tần gia ta, khiến cho toàn thể Tần gia bị giết! Ha ha! Ha ha! Ha ha ha ha! Ông trời thật là quá công bình! Thật là quá công bình! Con mẹ nó, lão trời già! Ta chửi tổ tông nhà ngươi!
Tần Hoành Viễn lệ rơi đầy mặt, đặt mông ngồi phịch trên đống gạch vụn, gào khóc vô cùng đau khổ.
|