Duy Ngã Độc Tôn
|
|
CHƯƠNG 224: QUÁ VÔ SỈ RỒI!
Dưới cái nhìn trợn mắt líu lưỡi của những người khác, Tần Lập lòng đầy cảm phẫn nói: - Đúng! Rõ ràng là có người muốn hãm hại Tần gia ta, hắt bát nước bẩn cho Tần gia ta! Tiếng nói của Tần Lập tràn ngập oán giận: - Tuy rằng trước đó Thôi gia và ta có phát sinh chút chuyện không vui, thậm chí, ngay hôm nay ta còn cùng với người của Thôi gia va chạm một chút. Nói thật, ta không thích người của Thôi gia, bọn họ quá cuồng ngạo! Nhưng hôm nay, trước mặt Tứ công tử Lâm gia và Thiên Cơ Môn Trầm huynh: Ta, Tần Lập, đại biểu Tần gia thành Phong Sa, thề nhất định phải nhanh chóng giết hung thủ, trả cho Thôi gia một lẽ công bằng! Bởi vì, chuyện này phát sinh ở thành Phong Sa, mà Tần gia ta là gia tộc đứng đầu ở thành Phong Sa, có trách nhiệm, cũng có nghĩa vụ phải làm việc này! Đồng thời, cũng hy vọng chư vị ngồi đây chứng minh cho Tần gia ta trong sạch. Ai, Thôi gia nhà giàu thế mạnh, không phải chúng ta có thể trêu chọc. Nếu họ thực sự muốn trút giận lên đầu chúng ta, chúng ta, ai! Im lặng! Trong đại sảnh tiếp khách, chỉ thấy vô số tro bụi hung hăng bay loạn trong ánh mặt trời. Tiếng nói của Tần Lập không ngừng quanh quẩn trong phòng, đánh vào cõi lòng những người ở đây. Tất cả mọi người choáng váng. Mới rồi là đông cứng như đá, thì hiện giờ họ đã hoàn toàn hóa đá rồi! - Người, sao có thể vô sỉ đến vậy? Trong nháy mắt này, trong lòng rất nhiều người đều có cảm giác muốn hộc máu. Gần như tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn thanh niên anh tuấn trên đài. Gương mặt hắn vì phẫn nộ mà có chút vặn vẹo. Nếu không biết vụ huyết án vừa rồi làm sao phát sinh, gần như không ai có thể tin tưởng, sự kiện này là do thiếu niên này dựng lên! Quá mức không thể diện! Quá vô sỉ rồi! Không được, lão tử muốn đâm đầu vào tường, trên đời này sao lại có người vô sỉ thế chứ? Ngay cả Trầm Nhạc và Lâm Hằng cũng đều trợn mắt há mồm nhìn Tần Lập đang trào dâng phẫn nộ đứng trên đài. Hai người không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái, Trầm Nhạc không nhịn được nhẹ giọng than thở. - Yêu nghiệt! - Là đại yêu nghiệt! Lâm Hằng chỉnh lại. Người có thể làm trò trước mặt vô số đại nhân vật Huyền Đảo, trợn mắt nói dối, vẻ mặt tức giận như thật, từ xưa đến nay chỉ sợ cũng chỉ có người trước mặt này thôi! - Việc này cần phải có dũng khí với lại da mặt dày đến mức nào mới có thể nói dối được đến vậy chứ? Trong lòng mọi người đều suy nghĩ vấn đề này. Tần gia ngang nhiên chém giết cả đám võ giả Thôi gia, bất luận vì xung đột gì, nhưng người biết sự thật này - người của Thôi gia - đã bị Tần gia diệt sạch sẽ! Mà mục đích Tần gia làm ra chuyện này cũng quá rõ ràng, vì trước đó ngay khi Tần Lập nói câu Tần gia ta là gia tộc đứng đầu thành Phong Sa, vài đại biểu các gia tộc thành Phong Sa đều lộ ra vẻ bất ngờ. Trên thực tế ngay từ đầu trận chiến này đã có kết cục như vậy rồi sao? Ít nhất, trước khi Thôi gia tiêu diệt Tần gia, Tần gia, chính là hoàn toàn xứng đáng trở thành gia tộc đứng đầu tại thành Phong Sa! Nhưng chuyện này có thể giấu diếm được Thôi gia sao? Ngang nhiên như thế, lôi đình vạn quân như thế, thủ đoạn tàn nhẫn như thế thì sao Thôi gia có thể không biết, sao có thể không trả thù được? Cho nên, sau khi nghĩ vậy, những người này đều nhìn về phía Tần Lập, thầm nghĩ chẳng lẽ hắn bị ngu sao? Tuy nhiên, trên đời này luôn tồn tại một vài chuyện ngoài dự đoán của mọi người. Nếu không, vốn không tồn tại cái từ "ngoài ý muốn". Lâm Hằng và Trầm Nhạc sau khi trải qua sự kinh ngạc, liền truyền cho nhau một ánh mắt kiên quyết. Là con cháu nòng cốt của đại gia tộc, việc bọn họ đã quyết định, rất ít khi hối hận, gần như làm cho người ta có một cảm giác nhất ngôn cửu đỉnh Dù sao thì khi họ quyết định chuyện này cũng đã trải qua quá trình suy nghĩ thấu đáo mới hoàn thành. Vừa rồi hai người cũng đã gặp qua các đại biểu của các gia tộc, các đại biểu này cũng đã nhanh chóng truyền cho hai người một ít tin tức mới. Cho nên, Trầm Nhạc đĩnh đạc đứng dậy, nói: - Tần huynh đệ nói đúng. Gần đây thành Phong Sa đúng là có chút hỗn loạn. Ôi! Đến cả hai chúng ta cũng bị một người không rõ thân phận tập kích, những người đó không ngờ còn mặc quần áo Thôi gia! Tuy nhiên, ta tin rằng chuyện này khẳng định không phải do Thôi gia làm, nào có kẻ nào đi giết người còn mặc trang phục nhà mình? Kẻ đó cũng quá ngốc đi? Lâm Hằng cũng đứng dậy, than nhẹ một tiếng, nói: - Chuyện này ta có thể làm chứng, vì mấy ngày này ta vẫn ở cùng với Trầm huynh đệ. Hiện giờ Huyền Đảo có mấy gia tộc và môn phái làm việc quá mức không chút cố kỵ, lại còn giả mạo người Thôi gia. Ta xem, hôm nay nhất định là có người giá họa cho Tần gia, mặc quần áo của người Tần gia đi ám sát, ta nguyện ý đứng ra làm chứng cho Tần huynh đệ! - Ta cũng nguyện ý! Trầm Nhạc đứng dậy nói: - Tuy Thôi gia hùng mạnh, hơn nữa những năm gần đây phong cách hành sự có chút tàn bạo, cũng có nhiều lúc va chạm với các đại tộc đại phái chúng ta, nhưng chuyện này ta nguyện ý đứng về phía Thôi gia, nói cho Thôi gia nhận rõ sự thật, trả lại trong sạch cho Tần gia! - Mẹ nó, ngươi còn gọi cái này là đứng về phía Thôi gia sao? Còn nói là muốn vì Thôi gia đòi công bằng sao? Ở đây có đại biểu của gia tộc có quan hệ tốt với Thôi gia, lập tức mắng chửi trong lòng? Tần Lập chắp tay hướng tới hai người, trên mặt tràn ngập cảm động: - Tại hạ thay mặt Tần gia, cảm tạ Lâm gia, cảm tạ Thiên Cơ Môn. Trầm Nhạc và Lâm Hằng đều hiện vẻ mặt chân thành ôm quyền hoàn lễ, cùng nói: - Gia tộc ta, chắc chắn sẽ lên tiếng ủng hộ Tần gia! Lúc này...Những người trong đại sảnh nếu không nhìn ra được, Lâm gia và Thiên Cơ Môn ủng hộ Tần gia, đó chính là đầu óc có vấn đề. Lập tức có không ít người biến sắc! Tần Lập nói tiếp: - Tần gia ta vì biểu đạt lòng biết ơn tới mọi người, đặc biệt chuẩn bị một ít đan dược mới luyện chế được. Đúng, đan dược này đều do ta thu thập dược liệu trong cấm địa của Huyền Đảo luyện chế thành! Hô! Mọi người ở dưới không kìm nổi thét lên một tiếng kinh hãi. Cấm địa Huyền Đảo? Đan dược mới? Hai từ này, giống như một quả bom cực lớn đặt giữa đám người, lập tức khiến họ hưng phấn hẳn lên! Lâm Hằng và Trầm Nhạc đều liếc nhau một cái, thầm nghĩ: - Tần Lập này, quả nhiên còn con bài chưa lật, xem ra hôm nay đúng là tốt, đặt đúng cửa rồi! Sắc mặt Tần Lập bắt đầu trở nên nghiêm túc hẳn, nhìn mọi người giữa sân, trầm giọng nói: - Nói cũng đã nói tới đây, như vậy tại hạ liền nói nhiều hơn một câu, muốn trở thành minh hữu của Tần gia, lưu lại. Mọi người chính là khách quý của Tần gia! Không muốn tham gia vào chuyện này, vậy mời rời đi. Không phải bằng hữu thì cũng không hy vọng thành kẻ thù. Đan dược này trong tương lai ngày công khai bày bán cũng sẽ mời chư vị! Tuy nhiên, hiện giờ không cung cấp cho các gia tộc không phải minh hữu! Phía dưới lập tức yên tĩnh. Có thể trở thành đại biểu của gia tộc, hơn nửa đều là người có thân phận nhất định trong gia tộc, nhưng chuyện tình ngày hôm này thật sự quá lớn! Nhiều người căn bản là không thể quyết định! Bởi vậy, lập tức liền có một số người đứng lên, yên lặng đi ra ngoài. Cũng có vài người chắp tay với Tần Lập, nói: - Tần công tử, việc này quả thực quá mức quan trọng, đám người chúng ta không làm chủ được, còn phải xin chỉ thị của gia chủ, rồi mới lại định đoạt. Có được không? Không ít người đều lên tiếng phụ họa, Tần Lập mỉm cười gật đầu, nói: - Đối với bằng hữu, Tần gia ta luôn mở rộng cửa lớn hoan nghênh! - Tốt lắm, vậy chúng ta xin cáo từ trước! Lập tức, hơn trăm người trong đại sảnh lập tức rời đi hơn nửa.Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Chỉ còn một số ít người ở lại. Những người này không ít người vốn là minh hữu của Lâm gia và Thiên Cơ Môn. Có Tứ công tử Lâm gia và con cháu dòng chính Thiên Cơ Môn ở đây, họ còn có gì phải do dự? - Tốt, hiện giờ còn có thể đứng ở đây, chính là minh hữu của Tần gia ta! Tần Lập thu hồi vẻ tươi cười, nghiêm túc nói. Lúc này, những người Tần gia đều từ bên ngoài đi vào. Đại khái là vừa trải qua một trận đại chiến, trên người bọn họ còn một ít khí thế sắc bén, linh hoạt khiến người ta không dám nhìn thẳng. Thẳng đến giờ phút này, nhiều người mới chính thức nhìn thẳng vào gia tộc họ chưa từng để vào mắt này, thì ra lại có nội tình thâm hậu như vậy! Phải biết rằng, cùng là võ giả cảnh giới Dung Thiên, nhưng có một số người đã bước nửa chân vào cánh cửa Chí Tôn! Lại có người chỉ vừa mới lĩnh ngộ đến cảnh giới Dung Thiên. Giữa hai người có chênh lệch cực kỳ lớn! Mà mấy lão tổ Tần gia này biểu hiện ra rõ ràng là đã bước nửa chân vào cảnh giới Chí Tôn cường giả rồi! Thực lực những người này cho dù là một cường giả Chí Tôn cũng chưa chắc đã có thể chiếm được nhiều chỗ tốt! Trên thực tế, lão tổ Tần gia và mấy người Tần Lĩnh Sơn đều là do phục dụng Tinh Nguyên Đan mà thực lực tinh thần tăng vọt, mới có thể đạt tới cảnh giới này! Loại khí thế đạt tới cảnh giới Chí Tôn này, võ giả dưới cảnh giới Dung Thiên căn bản là không thể chống cự! Nếu không, làm sao có thể dễ dàng giết chết ba võ giả cảnh giới Hợp Thiên kia được? Cái đó gọi là lớn tiếng dọa người. Bốn lão tổ tông cảnh giới Dung Thiên một khi dùng khí thế áp chế đối phương, ba võ giả cảnh giới Hợp Thiên kia liền trở thành sơn dương đợi làm thịt. Tần Lĩnh Sơn và mấy lão tổ Tần gia giờ này ánh mắt nhìn Tần Lập, quả thực còn yêu thích hơn so với nhìn thấy tuyệt thế trân bảo. Con cháu Tần gia này quả thực khiến họ ngạc nhiên vui mừng đến không thể tưởng tượng được! Ai không muốn gia tộc mình có thể hùng mạnh hơn, ai không muốn vì hậu thế sau này mà tạo điều kiện tốt hơn? Lâm Hằng và Trầm Nhạc hiện giờ đều vẻ mặt trịnh trọng, ôm quyền thi lễ với những lão tổ Tần gia. - Con trai Thiên Cơ Môn môn chủ Trầm Nhạc, bái kiến các vị tiền bối Tần gia! - Con thứ tư Lâm gia Lâm Hằng, bái kiến các vị tiền bối Tần gia! - Vãn bối bái kiến các vị tiền bối Tần gia! Những người còn lại đều vái chào các lão tổ Tần gia. Ba huynh đệ Tần Hải Dương và Tần Lĩnh Sơn đã sống biết bao nhiêu năm tháng, nhưng vinh dự bậc này là lần đầu tiên được hưởng! Trái tim võ giả trầm ổn kia cũng không nhịn được phải nhảy lên một chút! - Chư vị bằng hữu không cần khách khí. Để cho tiểu tôn của ta tiếp đãi chư vị, ta cũng không quấy rầy nữa! Tần Lĩnh Sơn nháy mắt với phụ thân và hai Thái thượng trưởng lão, mọi người thầm hiểu, đều mỉm cười rời đi. Bọn họ xuất hiện ở đây, đơn giả là muốn nói cho Tần Lập một chuyện. - Những người Thôi gia ở thành Phong Sa này, đã hoàn toàn xong rồi!
|
CHƯƠNG 225: GIÁ TRỊ
Biến cố tới nhanh đến mức khiến cho người ta hoa cả mắt. Không đến nửa ngày đã được quyết định xong kết quả! Mạch nước vốn chảy ngầm của thành Phong Sa, từ đêm nay bắt đầu sôi sục! Toàn thành từ đại tộc đại phái cho tới người buôn bán nhỏ, tất cả đều hưng phấn nghị luận về sự kiện kinh thiên vừa phát sinh trong thành. Mà tới lúc này, còn có rất nhiều người cảm thấy nội tâm vô cùng khiếp sợ, không thể tin được chuyện này là thật. Ngay cả các gia tộc môn phái đã nhiều năm làm hàng xóm của Tần gia trong thành Phong Sa, phần nhiều người đều có cảm giác thật khó tin. Tần gia luôn luôn bình thản công chính, từ bao giờ lại trở nên mạnh như thế, dã man như thế? Mặc kệ bọn họ hoài nghi thế nào, nhưng chuyện này đã không thể đảo ngược lại được nữa! Trước đó Tần gia không chút báo trước, sau đó cũng nhanh chóng sóng êm biển lặng. Không ai biết Tần Lập cuối cùng khi lưu lại các gia tộc môn phái này đã đạt thành hiệp nghị gì, cho họ những chỗ tốt nào. Tóm lại, ngày thứ ba, cách hội đấu giá còn sáu ngày, hai thế lực tại Huyền Đảo là Lâm gia và Thiên Cơ Môn cùng công khai tuyên bố: Ủng hộ Tần gia thành Phong Sa! Kết thành quan hệ đồng minh với Tần gia.Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com Mà cùng ngày, mười mấy gia tộc, môn phái cao cấp trước đó đã rời đi xin chỉ thị gần như cũng theo sát hai thế lực lớn, cùng phát biểu: Kết làm quan hệ minh hữu với Tần gia thành Phong Sa, từ nay về sau, đồng khí liên chi, cùng tiến cùng lui. Tuyên ngôn này vừa ra, khắp Huyền Đảo đều bị chấn động! Nếu nói hai thế lực siêu cấp Lâm gia và Thiên Cơ Môn kết thành đồng minh ngang hàng đã khiến cho người ta cảm thấy vô cùng khó tin, thì khi những gia tộc trung cấp, cao cấp này kết thành liên minh cùng tiến cùng lui với Tần gia, tương đương với việc tự buộc bản thân họ lên chung một chiếc xe với Tần gia, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu! Không có lợi ích kinh thiên hấp dẫn, ai dám làm vậy? Ít nhất, trước đó là Lâm gia cũng tốt, hay là Thiên Cơ Môn cũng vậy, những thế lực lớn có nội tình vô cùng thâm hậu và khủng bố này ngoài quan hệ với nhau, giống như Lâm gia và Thiên Cơ Môn, kết thành liên minh ngang hàng, chưa có một gia tộc thực lực nhỏ yếu nào lại có thể kết liên minh với bọn họ như thế này! Nguyên nhân rất đơn giản, đối phương không xứng! Điều này giống như hoàng tử hoàng thất của thế tục kết huynh đệ với một đứa con của thành chủ vậy. Rất không thực tế! Khác biệt thân phận địa vị khiến cho những chuyện như vậy quả thực giống như lông phượng sừng lân, tỷ lệ phát sinh cực kỳ nhỏ. Đừng nói ngoại nhân không hiểu, đến cả bản thân Tần Lập cũng có chút không lý giải nổi, vì sao mình vừa mới xuất ra chút đan dược vốn có dược hiệu yếu hơn mấy chục lần so với đan phương thượng cổ, sau khi phân cho các đại biểu gia tộc mỗi người một ít, không đến một ngày sau, toàn bộ đều đạt thành hiệp nghị với Tần gia. Này cũng không phải vấn đề khiến Tần Lập kinh ngạc nhất. Lâm gia và Thiên Cơ Môn vốn thái độ đối với Tần gia rất bình thường, vừa kết minh với Tần gia xong, sau khi nhìn đến đan dược này lại trở nên vô cùng nhiệt tình. Trước sau khác hẳn khiến cả Tần Lập vốn da mặt dày hơn cả tường thành cũng có chút không thể nhận. - Cái gì, không ngờ con lại không hiểu bọn họ vì sao lại đối tốt với cháu cố bảo bối của ta như vậy, con thực sự không hiểu? Đây là những gì mà Tần Lĩnh Sơn nói sau khi biết Tần Lập nghi hoặc, trợn mắt há mồm hỏi. - Lão tổ tông, con đương nhiên biết vì sao họ biến thành như vậy. Nhưng mà con có chút không hiểu a. Mấy ngày này Tần Lập và đám người Tần Lĩnh Sơn trở nên thân thiết hơn. Dù sao thì trong cơ thể cũng chảy dòng máu của gia tộc. Loại quan hệ thân thuộc này người không cùng gia tộc căn bản không thể cảm giác được. Cho nên, mấy ngày này, lão tổ tông Tần gia trước mặt Tần Lập cũng dần dần thả lỏng. Đương nhiên, đổi thành người khác, mấy vị lão tổ tông Tần gia này tuyệt đối sẽ không có khả năng đối đãi như thế. Mặt cũng không nhất định có thể nhìn tới, đừng nói là còn nói giỡn được. - Ai! Tiểu tử này, con thực sự là đang có phúc mà không biết hưởng. Con cho là đan dược trên tay con là gì? Ta hiểu, so với Tinh Nguyên Đan của con thì thứ này đích xác là rác rưởi, nhưng vấn đề là, con phải rõ ràng một điều! Trên mặt Tần Lĩnh Sơn hiện lên vẻ kích động: - Tần gia ta, được xưng là thế gia luyện đan! Từ thời thượng cổ huy hoàng kia cũng đã tồn tại trên thế gian. Sau thời thượng cổ thì xuống dốc, Tần gia ta tuy vẫn truyền thừa xuống dưới, nhưng cứ như vậy, Tần gia ta cũng chưa từng luyện chế ra được đan dược mà con cho là rác rưởi này! Con cũng biết, hiện giờ người khác nói Tần gia chúng ta thế nào? Nói Tần gia ta có được thượng cổ thần phương! Ha ha ha. Lúc này, phụ thân Tần Lĩnh Sơn, lão tổ tông Tần Hải Dương vừa bước được nửa chân vào cánh cửa Chí Tôn, đứng một bên. Lão nhìn Tần Lập bằng ánh mắt yêu quý, cười ha ha nói: - Các gia tộc môn phái này cho dù là Thiên Cơ Môn, hay Lâm gia cũng vậy, bọn họ có tiêu tán sạch cả gia tộc cũng chỉ có thể cung cấp được năm ba năm, thậm chí chỉ có thể cung cấp được đan dược cho một hai con cháu có thiên phú tốt nhất, cho chúng điều kiện tốt nhất để chúng nhanh chóng tu luyện thành công mà thôi! - Còn lại, bằng vào năng lực mà Huyền Đảo hiện có, dùng đan dược tăng lên Thiên cấp cũng không phải chuyện khó. - Loại đan dược loại hai này Tần gia chúng ta cũng có thể luyện ra được, hơn nữa giá cả cũng không quá mắc, chỉ cần là người có chút nội tình là có thể gánh được! - Chỉ là khi đã vượt ra khỏi Thiên cấp thì không còn dễ dàng như vậy nữa. Không thể nói không có đan dược nhanh chóng tích lũy nguyên lực, nhưng loại này thì quá mức quý giá. Đến cả đại gia tộc cũng chỉ có thể cung cấp cho con cháu nòng cốt mà thôi. Các gia tộc môn phái nhỏ hạng trung căn bản là không thể gánh nổi! - Còn về đan dược sau cảnh giới Phá Thiên, lại càng đắt đến mức khiến người ta líu lưỡi! Trước không nói xác xuất luyện chế thành công, trăm lần được một đã là tốt. Lại nói dược liệu luyện chế thì những địa phương tầm thường vốn là không có, chỉ có thể hy vọng vào các khu cấm địa. Thậm chí, còn phải đi vào thế tục giới đau khổ tìm kiếm! Tần Hải Dương một hơi nói cả nửa ngày, nâng chung trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, sau đó cười tủm tỉm nhìn Tần Lập, hỏi: - Hiện giờ còn đã hiểu, những đan dược bị con gọi là rác rưởi này trong mắt các gia tộc môn phái lớn nhỏ, bao gồm cả mấy lão bất tử chúng ta, có bao nhiêu giá trị chưa? Tần Hải Giang bên cạnh Tần Hải Dương vui mừng thở dài, nói: - Trời cao có mắt. Tần gia ta, cuối cùng cũng xuất hiện một hậu nhân thiên tài như thế, cho dù không thể đột phá cảnh giới Chí Tôn thì cả đời này của ta cũng coi như không uổng. Không thẹn với liệt tổ liệt tông Tần gia! Lão nhân nói xong, hốc mắt đã hơi ướt át, mà những người khác cũng hiện lên vẻ mặt bùi ngùi cảm khái. Lúc này, Tần Lập mới nhớ khi Lãnh Dao đưa những đan dược này cho mình, tính cả Tinh Nguyên Đan, từng nói qua: cho dù không có Bạo Nguyên Đan, Cố Bổn Đan, thực lực họ cũng sẽ tăng lên rất nhanh. Lúc ấy Tần Lập còn tưởng Lãnh Dao vì mình mà an ủi, hiện giờ mới hiểu, những đan dược trong tay mình có bao nhiêu hùng mạnh, lại bán ra với giá rẻ tiền như vậy. Nghĩ tới đó, Tần Lập giậm chân đấm ngực nói với Tần Lĩnh Sơn: - Vậy sao mọi người không sớm nhắc nhở một chút cho con chứ? Ôi, hôm đó con phải theo chân họ bàn giá cả, chẳng phải là có chút thiệt thòi hay sao? Tần Hải Dương, Tần Hải Giang, Tần Hải Hà và Tần Lĩnh Sơn không nói gì nhìn vẻ mặt Tần Lập, Tần Lĩnh Sơn lắc đầu cười khổ: - Thiệt thòi? Lời này khắp thiên hạ chắc cũng chỉ có con mới dám nói thôi! Tần gia chúng ta không cần tăng lên thực lực cơ bản cũng đã tấn chức lên gia tộc thượng đẳng! Đây là giấc mộng của liệt tổ liệt tông nhà ta bao nhiêu năm nay! Thứ đó có thể dùng tiền để mua sao? Tiểu tử kia, làm người cũng không thể tham lam như thế! Từ chỗ Tần Lĩnh Sơn đi ra, Tần Tỏa vẻ mặt tươi cười chào đón, Tần Lập có chút kinh ngạc hỏi: - Không phải là huynh vẫn chờ ở đây đấy chứ? Tần Tỏa thành thật gật gật đầu, Tần Lập có chút không biết nói gì: - Ca ca, huynh muốn tìm đệ thì để cho người khác thông báo cho đệ một tiếng, huynh là gia chủ tương lai đó! Hình tượng, phải chú ý hình tượng. Không thể trách lời nói của Tần Lập quá thành khẩn, mà thật sự là giờ phút này, điệu cười của Tần Tỏa thực sự là rất đáng khinh. Một thanh niên gần ba mươi tuổi mà giống như nhi đồng ngốc nghếch, chỉ thiếu điều chảy nước miếng nữa thôi. May mắn đây là tộc huynh của mình. Nếu là người ngoài thì Tần Lập đã một cước đá bay từ sớm rồi! - Huynh đệ, đệ không thể trách ta. Đệ không biết chứ, hai ngày nay quả thực là ta hạnh phúc đến chết mất, hắc hắc. Tần Tỏa vẻ mặt hớn hở đi bên cạnh Tần Lập. - Được rồi, buổi tối ngày mai hội đấu giá sẽ bắt đầu, huynh đã an bài thỏa đáng tất cả chưa? Tần Lập nhìn lướt qua vẻ ngây ngô của Tần Tỏa, nhẹ giọng hỏi. - Thỏa đáng, đương nhiên thỏa đáng. Đệ đệ, đệ có biết vì sao ca ca vui vẻ như thế không? Tần Tỏa không đợi Tần Lập trả lời, liền trầm giọng nói: - Đệ từ nhỏ không lớn lên ở Tần gia, đệ không rõ được cảm giác này. Trong mắt người khác, Tần gia chúng ta chỉ là một kẻ phục vụ mà thôi. Thấy tiểu nhị ở tửu lâu không? Tần gia chúng ta trong mắt rất nhiều người chính là gia tộc như thế đó! Thậm chí ngay cả gia tộc môn phái thực lực không bằng nhà chúng ta cũng dám đập bàn chửi bới ở cửa hàng của Tần gia ta. Mà tất cả những điều này là từ câu nói của lão tổ Tần gia lưu lại: Hòa khí, mới có thể phát tài! Lúc này, trên mặt Tần Tỏa đã mất đi vẻ tươi cười, khuôn mặt đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt trước kia, thở dài một tiếng: - Nhưng thử hỏi ai lại không muốn cho gia tộc mình mạnh mẽ hơn? Ai không muốn trên mặt có quang vinh? Nếu không có đệ, chỉ sợ Tần gia ta ngay cả nguy cơ lần này cũng gặp khó rồi! Nhưng hiện giờ thì không giống. Đệ xem Tôn gia và Lục gia, hai gia tộc trung cấp thành Phong Sa, trước kia, là con cháu bàng chi nhà bọn họ khi nhìn thấy ta cũng dám gọi thẳng tên của ta, hiện giờ thì sao? Hiện giờ ngay cả người thừa kế tương lai của họ nhìn thấy ta cũng phải tươi cười mà gọi ta một tiếng Tần huynh! Đệ đệ, đệ nói xem, người sống một đời, sống, không lẽ không cần phải trương cái mặt này ra hay sao? Lời này của Tần Tỏa đều là những lời tâm huyết. Những lời này khiến Tần Lập vốn không tính là hiểu biết đối với người huynh đệ này cũng cảm thấy vạn phần cảm khai. Vỗ vỗ vai Tần Tỏa, Tần Lập trầm giọng nói: - Tần Tỏa đại ca, huynh yên tâm, về sau thể diện của Tần gia sẽ càng trở nên đáng giá hơn. Thấy huynh gọi một tiếng Tần huynh không tính là gì, ta còn muốn cho dòng chính của bọn họ, nhìn thấy bàng chi của chúng ta còn phải tươi cười gọi một tiếng huynh!
|
CHƯƠNG 226: CẢM NGỘ LÚC HOÀNG HÔN
Khuôn mặt Tần Tỏa đầy vẻ kích động, trong lòng không chút hoài nghi, dùng sức gật mạnh đầu. Hắn tin rằng, ngày đó tuyệt đối không còn xa! Tần Lập nói: - Đúng rồi. Lúc này chúng ta sẽ bán đấu giá Tinh Thần Đại Bổ Thánh Đan? Mỗi lần nhắc đến cái tên này thì Tần Lập lại có cảm giác muốn cười sặc sụa, vì loại đan dược bằng với phế phẩm trong mắt hắn này, trong mắt các gia tộc môn phái bao gồm cả bảy thế lực lớn, quả thực chính là thánh phẩm. Lúc nói đến sáu chữ "Tinh Thần Đại Bổ Thánh Đan" này, nhìn vẻ mặt hận không thể cướp vào tay của những người đó, sao Tần Lập có thể không cười? - Phối phương này các gia tộc và môn phái kia dùng cái gì để đổi? Hoàng kim hay bạc trắng? Tần Tỏa bĩu môi, khinh thường nói: - Ta nói này đệ đệ, cho dù Tinh Thần Đại Bổ Thánh Đan của chúng ta không lọt được vào con mắt đệ thì cũng xin đệ bảo trì chút thái độ trang trọng được không hả? Hoàng kim, bạc trắng? Thứ đó cũng xứng để so sánh với thánh đan của chúng ta sao? - Được rồi, được rồi! Tần Lập thật sự là không chịu được hai chữ "Thánh đan" này. Nếu thứ này còn gọi là thánh đan, thế thì Tinh Nguyên Đan mạnh hơn không chỉ trăm lần là gì? Tiên đan sao? Hay là Thần đan? - Huynh chỉ cần nói cho đệ bọn họ dùng cái gì để đổi là được rồi. Tần Tỏa thần bí cười, nói: - Đệ đệ tốt của ta, ta không nói trước được. Buổi tối ngày mai đệ sẽ biết. Tần Lập trợn mắt, không thèm để ý tới vẻ thần thần bí bí của đại ca, xoay người đi khỏi. Hắn thầm nghĩ: - Nói nhảm với ngươi thà ta đi tìm Thượng Quan muội muội xúc tiến tình cảm còn hơn! Trong phòng, Thượng Quan Thi Vũ mới vừa vận xong một Đại Chu thiên, đang nhắm mắt điều tức. Nghe thấy Tần Lập đẩy cửa tiến vào, Thượng Quan Thi Vũ mở mắt. Cặp mắt trong trẻo mà lạnh lùng lập tức lộ ra thần sắc vui mừng, dịu dàng nói: - Huynh đã trở lại. Tần Lập đi tới, vuốt nhẹ mái tóc của Thượng Quan Thi Vũ, nói: - Lần sau phải nói, "phu quân đã về", biết không? Sắc mặt Thượng Quan Thi Vũ ửng đỏ, nhưng không cất tiếng phản bác. Nàng chỉ nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng. Lòng hư vinh trong Tần Lập được thỏa mãn, cười hài lòng ngồi xuống bên cạnh, nhìn không rời mắt đánh giá vị hôn thê của mình, càng nhìn càng yêu thích. Tuy rằng hai người thời gian gần đây vẫn ở cùng nhau, cử chỉ thân mật tình cảm càng sâu đậm, nhưng khi Thượng Quan Thi Vũ một mình đối mặt với Tần Lập, vẫn thẹn thùng không chịu nổi. Thượng Quan Thi Vũ là cô gái hay biến đổi gương mặt: trước mặt người ngoài có thể đoan trang cao quý, có thể là ma nữ hắc ám, nhưng trước mặt Tần Lập lại chỉ là một cô gái nhà bên nhu thuận hiền thục. Vì thế cho nên mới khiến Tần Lập ngày càng yêu thương nàng hơn. Thậm chí, khi Tần Lập ở chung với nàng, hắn gần như không thể nghĩ đến các cô gái khác nữa. Thượng Quan Thi Vũ bị Tần Lập nhìn tới mức đỏ bừng cả mặt, nhẹ giọng hỏi: - Muội đẹp, hay là họ đẹp? - Đương nhiên là muội đẹp! Tần Lập lập tức trả lời theo bản năng, sau đó mới cảm thấy không đúng. Khi hắn phục hồi tinh thần lại thấy Thượng Quan Thi Vũ như cười như không nhìn mình, gương mặt dày như tường thành của hắn cũng không nhịn được phải đỏ lên, ngượng ngùng nói: - Thi Vũ, cái đó...Muội phải biết là, ta chưa từng tiếp nhận một ai khác! Thượng Quan Thi Vũ thấy đã trêu chọc Tần Lập thành công, trong lòng không nhịn được thêm chút đắc ý nhỏ, đôi mắt linh động chuyển động vòng vo, khẽ hừ một tiếng: - Nói cho cùng, muội từng nghe nói, lúc huynh tới Huyền Đảo còn mang theo một nữ tử tuyệt sắc. Hai ngày nay ở Tần gia, muội đều nghe được ít tiếng đồn đó! - Một đám chết tiệt không nghĩa khí!" Tần Lập đau lòng mắng đám con cháu Tần gia khoe khoang trước mặt Thượng Quan Thi Vũ, ngoài mặt thì cười nói: - Hắc hắc! Cô...cô gái đó chỉ là trùng hợp gặp gỡ thôi. - Thật sao? Ánh mắt Thượng Quan Thi Vũ đối mắt với Tần Lập, cười tủm tỉm hỏi. - Đương nhiên là thật! Có cần ta thề hay không? Tần Lập nhe răng cười nói. - Thôi được rồi! Muội chỉ nghĩ, nếu thích người ta thì không nên bội tình bạc nghĩa. Phu quân, như vậy không phải điều mà Thi Vũ hy vọng! Thượng Quan Thi Vũ buông mí mắt xuống, nhẹ giọng nói. - Ặc, cái gì gọi là bội tình bạc nghĩa, đừng nói bừa chứ! Từ trước tới giờ ta chưa từng làm gì bừa bãi mà!" Trong lòng Tần Lập kháng nghị, ngoài miệng nói: - Không có chuyện đó đâu, đừng nên suy nghĩ bậy bạ. Muội yên tâm, trong lòng ta, thê tử của ta vĩnh viễn chỉ có một. Đó chính là muội. Thượng Quan Thi Vũ nhẹ "vâng" một tiếng, tựa vào lồng ngực Tần Lập, như mơ màng nói: - Tâm lý của muội thật mâu thuẫn, vừa không hy vọng huynh phụ bạc những người thích huynh, lại cũng không hy vọng bên cạnh huynh có cô gái khác ngoài muội. Từ nhỏ Thi Vũ ngoài gia gia thì không ai yêu thương, rồi có huynh yêu thương muội. Cho nên muội rất sợ, sợ có một ngày, huynh nói không còn cần muội nữa. Trái tim Tần Lập đột nhiên có cảm giác nhói đau, sống mũi cay cay. Hắn cố ý lớn tiếng cười vài tiếng, sau đó nhẹ nhàng vỗ sau lưng Thượng Quan Thi Vũ, nói: - Muội là người mà cả đời này ta yêu nhất, sao có thể không cần được chứ. Đây là lần cuối cùng, sau này không bao giờ được suy nghĩ lung tung như thế nữa, nghe không? - Vâng. Thi Vũ về sau sẽ không bao giờ suy nghĩ lung tung nữa. Thượng Quan Thi Vũ dịu dàng nói xong, sau đó bỗng nhiên lại nói: - Phu quân, khi nào thì đưa Lệnh Hồ Phi Nguyệt kia tới cho muội gặp được không? Nằm trên chiếc ghế dựa trong sân, cảm thụ ánh mắt trời ấm áp đang dần chìm xuống, bóng dáng phòng ốc chảy dài trên nền đất, một cảm giác tiêu điều trống vắng tràn đầy trong lòng Tần Lập. - Tịch dương vô hạn hảo. Chỉ thị cận hoàng hôn".Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Đăng Lạc Du Nguyên (Thơ Lý Thương Ẩn) Dịch nghĩa: - Tà dương ôi đẹp làm sao Khi hoàng hôn xuống càng lưu luyến buồn. St. (http: //chimviet. free. fr/vanco/quynhchi/qycht080. htm) Viên tinh hạch màu tím trong đan điền Tần Lập hơi lóe lên một cái, dường như càng sáng hơn trước đây, mà Tần Lập lại không hề cảm giác được. Cái gọi là tích lũy cảnh giới, đối với việc cảm ngộ võ đạo nhiều khi chưa chắc đã tới cùng lúc. Mà nhiều khi, cảm ngộ của con người lại trong lúc lơ đãng mà xuất hiện. Ứng với câu nói, ngẫu nhiên mà đạt được. - Phu quân lại có tài văn chương như thế sao? Thượng Quan Thi Vũ vẻ mặt rung động nhìn Tần Lập. Vừa rồi Tần Lập thuận miệng nói hai câu kia khiến trái tim nàng dâng lên một cảm giác khó hiểu, không kìm được lên tiếng tán thưởng. - Đây cũng không phải do huynh làm ra, là một câu thơ do một vị tiên hiền thời thượng cổ làm. Tần Lập quay đầu lại, da mặt dày cũng không nhịn được ửng đỏ, mà da mặt có dày hơn nữa cũng không thể nói đây là do hắn làm được, cười nói: - Thi Vũ bảo bối hôm nay ăn mặc thật là xinh đẹp! Có phải chuẩn bị gả cho huynh không? Thượng Quan Thi Vũ bị Tần Lập đùa giỡn khiến cho lơ đễnh một chút, sau đó đôi mi thanh tú nhíu lại, than thở: - Tiên hiền thời thượng cổ? Sao trước kia muội chưa từng nghe qua nhỉ? - Hắc! Thi Vũ tiểu bảo bối, có rất nhiều thứ mà muội chưa từng nghe qua! Phu quân muội, chính là một quặng mỏ tinh thạch không bao giờ đào hết nha! Tần Lập không chút áp lực tự biên tự diễn, sau đó hỏi: - Đúng rồi. Nhắc đến linh thạch, huynh nhớ rồi, huynh dạy muội chiêu mượn linh lực của linh thạch phóng ra uy áp áp chế người khác, muội học xong chưa? - Cái đó có chút khó khăn, người ta mới nhớ hết được khẩu quyết thôi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Thi Vũ ửng hồng, đôi mắt xinh đẹp vụt sáng nhìn Tần Lập. - Được rồi, đúng là thiên phú trời cho mà. Tần Lập ngẩng đầu ưỡn ngực, đi qua bên cạnh Thượng Quan Thi Vũ, sau đó vào phòng thay quần áo chuẩn bị đi tham gia hội đấu giá. Thượng Quan Thi Vũ sau lưng Tần Lập làm mặt quỷ, vung đôi bàn tay thanh tú trắng như phấn, trong lòng than thở: - kỳ thực người ta trước đó đã học xong tiểu thành rồi, chỉ không đành lòng đả kích huynh mà thôi! Như có tâm linh tương thông, Tần Lập bỗng nhiên quay đầu, vừa vặn nhìn thấy gương mặt quỷ của Thượng Quan Thi Vũ, hắc hắc cười nói: - Không được đả kích huynh nha. Sau đó xoay người, như một con gà trống vừa thắng trận, kiêu ngạo đi mất. Nếu nói chiêu này, thì đúng là gần đây Tần Lập mới học được. Ô Quận Vương lưu lại rất nhiều tinh phẩm, Tần Lập trước kia cũng không có thời gian xem kỹ càng. Đoạn thời gian ở trong cấm địa Huyền Đảo với Tiểu Hắc khiến cho Tần Lập tu luyện rất nhiều, cuối cùng cũng có thời gian và tinh lực nghiên cứu sở học bình sinh của Ô Quận Vương. Quả nhiên là pha tạp đủ loại. Tần Lập nhìn mà hoa cả mắt, không thể không bội phục vị sư phụ thời thượng cổ này, dùng hai chữ thiên tài thực sự là không đáng để hình dung. Tuy nhiên, Ô Quận Vương chính là người thực sự thể hiện rất tốt hai chữ thiên tài này! Ngay trong các tuyệt học của Ô Quận Vương, Tần Lập thấy được một chiêu này. Đây là một loại bí pháp, thôi phát linh lực khổng lồ của linh thạch, trong nháy mắt hình thành một cỗ uy áp cảnh giới Chí Tôn! Một khối trung phẩm linh thạch cũng chỉ có thể dùng liên tục được không đến mười lần! Sau đó, tất cả linh lực trong khối linh thạch kia sẽ hoàn toàn biến mất, trở thành một khối tinh thạch bình thường! Tần Lập mất thời gian dài mới học xong chiêu này. Về phần hiệu quả, tuyệt đối là tốt. Quả thực là quá mạnh mẽ. Lần đầu sử dụng đã khiến một cường giả Dung Thiên, ba Hợp Thiên bị hắn mạnh mẽ chặn lại! Nếu không phải là thực lực Tần Lập chỉ có hạn, cộng thêm lần đầu sử dụng không quá thành thạo, thì cho dù là võ giả Dung Thiên của Thôi gia kia có mạnh hơn thế nữa, cùng không có cách nào nhúc nhích một chút nào! Uy áp cảnh giới Chí Tôn, bằng vào lão há có thể chịu được? Mà Thượng Quan Thi Vũ chỉ dùng năm ngày đã hoàn toàn nắm giữ tinh túy của chiêu này! Không chỉ như thế, khinh công thân pháp của Tần Lập trong mấy ngày này gần như đã dốc túi truyền thụ cho nữ nhân của mình, Thượng Quan Thi Vũ cũng hoàn toàn triển hiện ra thiên phú tuyệt hảo của nàng, tuy rằng còn chưa thuần thục được như Tần Lập, nhưng đã nhớ kỹ toàn bộ, hơn nữa còn có thể thi triển! Ngay cả Tần Lập cũng không nhịn được mà hâm mộ năng lực lĩnh ngộ của Thượng Quan Thi Vũ, quả thực là quá mạnh mẽ! Tuy nhiên, với Tần Lập mà nói thì chỉ có vui mừng mà thôi. Nữ nhân của mình thực lực càng mạnh thì với hắn mới là chuyện tốt! Cũng như vậy, Tần Lập hiện giờ cũng hy vọng chỉnh thể thực lực của Tần gia cũng có thể tăng mạnh. Sống trên đời có thể ích kỷ, nhưng đối với người chí thân thì luôn luôn hơn ba phần tình cảm! Một lát sau, Tần Lập từ trong phòng đi ra, mặc bộ quần áo Tần Hàn Nguyệt chuẩn bị cho hắn. Bộ trang phục màu lam nhìn càng thêm oai hùng bất phàm. Thượng Quan Thi Vũ ở ngoài ánh mắt sáng lên, đáy mắt hiện lên vài phần si mê. - Tiểu Hắc, đi thôi! Tần Lập gọi Tiểu Hắc đang ngủ ở góc sân một tiếng, dắt tay Thượng Quan Thi Vũ ngồi lên cỗ xe ngựa xa hoa đã được chuẩn bị tốt, đi về phía phòng đấu giá.
|
CHƯƠNG 227: HỘI ĐẤU GIÁ!
Một tòa lầu các lớn mang phong cách cổ xưa, chiếm diện tích cực lớn. Không gian bên trong đủ để chứa ba nghìn ghế ngồi! Còn có mấy chục lô ghế xa hoa! Giờ phút này, trên quảng trường rộng lớn đã chứa đầy các loại xe xa hoa, thậm chí còn có mấy chiếc xe mà kéo xe là một loại linh thú Tần Lập chưa bao giờ thấy! Thể hình linh thú này cao bốn mét, lớn hơn một vòng so với ngựa bình thường, suốt chiều dài toàn thân là lân giáp, bộ mặt dữ tợn, tản ra khí tức cường đại. Nhìn qua thì cũng phải có thực lực Địa cấp! Không ít người đều tò mò đánh giá con linh thú này, nghị luận sôi nổi. - Gia tộc nào mà kiêu ngạo vậy, không ngờ lại dùng loại linh thú này để kéo xe! - Đúng vậy! Từ trước tới giờ ta chưa từng thấy qua loại linh thú này. Thật không ngờ nó lại có thể phục tùng, thật khiến cho người ta giật mình! Lúc này, có người kinh hô: - Đây là Quy Giáp Long Mã của Băng Thiên Nhai sao? Chẳng lẽ lần này còn kinh động đến cả đại phái này sao? Sau khi người này vừa nói xong, lập tức làm dậy lên một trận kinh hô. Băng Thiên Nhai. Môn phái thần bí nhất trong bảy thế lực tại Huyền Đảo. Theo truyền thuyết thì môn phái của họ nằm ở cực Tây của Huyền Đảo, nơi này ngàn dặm đóng băng, các cơn gió lốc khủng bố suốt ngày tàn phá bừa bãi, đến cả cường giả cảnh giới Chí Tôn cũng không tùy tiện đi qua địa phương đó. Mà nơi đó lại là nơi dừng chân của cả một môn phái, có thể tưởng được sự hùng mạnh của môn phái thần bí này. Tần Lập và Thượng Quan Thi Vũ vừa bước xuống xe ngựa nghe thấy thế, hai người không kìm được nhìn nhau cười, Tần Lập cười thực quỷ dị, Thượng Quan Thi Vũ cười thật bất đắc dĩ.Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com Tuy nhiên, trong đầu Tần Lập cũng dâng lên một ý niệm: Xem ra đan phương thượng cổ trong tay mình đúng là tuyệt thế trân bảo nha! Khó trách Ô Quận Vương luôn luôn nhắc nhở, dùng đan phương kia luyện chế đan dược, nhất định phải cẩn thận thật cẩn thận! Tần Lập mang theo hắc báo khủng bố cũng khiến cho nhiều người chú ý, ngay cả mấy đầu Quy Giáp Long Mã khi cảm nhận được khí tức trên người Tiểu Hắc, thái độ ngẩng đầu ưỡn ngực, khinh khỉnh nhìn mấy con ngựa xung quanh cũng phải sửa lại. Tất cả đều quỳ xuống đất, đầu cúi dập xuống, cả người run rẩy. Đây chính là sự khác biệt về đẳng cấp giữa các linh thú. Uy thế so với võ giả nhân loại càng thêm rõ ràng! Tiểu Hắc căn bản là không nhìn tới mấy con Quy Giáp Long Mã này. Đối với nó, bản thân là linh thú đang tiến công tới cảnh giới Chí Tôn, loại linh thú Địa cấp, Thiên cấp này căn bản là một đám rác rưởi! Chủ nào thì tớ nấy. Hiện giờ, cái tính cao ngạo đã ăn vào xương Tiểu Hắc đang được phát huy ra mười phần. Nó ngẩng đầu ưỡn ngực, mạnh mẽ bước đi. Trên mặt nó không chút biểu tình đi qua những người xung quanh. Mãi đến khi mấy người Tần Lập đi vào xong, những người sau lưng mới hưng phấn nghị luận sôi nổi. - Hai người một báo kia chính là tuyệt thế thiên tài thần bí của Tần gia sao? - Phải đó, ngươi nhìn đầu hắc báo kia xem, dường như là Hắc Kim Thần Báo trong truyền thuyết ở cấm địa của Huyền Đảo đó! - Trời, tiểu tử này cuối cùng là ai vậy? Sao có thể có quan hệ với cấm địa Huyền Đảo được? - Đúng vậy, ngươi không nhìn xem hiện giờ Tần gia hùng mạnh thế nào. Ngay cả người của Thôi gia còn dám giết, người ta chân chính là quật khởi trong một đêm đó! Lúc này, từ trên chiếc xe do Quy Giáp Long Mã kéo bước xuống một đoàn người. Đa số đều còn trẻ tuổi, nam anh tuấn tiêu sái, nữ dịu dàng xinh đẹp, còn mấy lão già nhìn mười phần già nua. Những người này bất kể là nam nữ già trẻ, dường như đều từ hầm băng đi ra, cả người đều toát ra khí tức lạnh lẽo như thực chất khiến người ta khó chịu. Hơn nữa, đây không phải là cố ý. Mấy người này đều nhìn về phía Tần Lập và Thượng Quan Thi Vũ cùng với Tiểu Hắc cho tới khi bóng dáng biến mất, đều không nói gì. Họ chậm rãi đi vào trong phòng đấu giá Tứ Hải. Đợi cho tất cả bọn họ đi vào, những người bên ngoài mới hưng phấn hẳn lên. - Nhìn kìa, đúng là người của Băng Thiên Nhai! - Đúng vậy! nhất định là vậy! Ngươi coi hàn khí trên người họ kìa, ta chỉ liếc một cái đã thấy run run! - Xem ra Tần gia thành Phong Sa hiện giờ thực là nổi danh! Buông tha cho một đan phương, lại có thể dẫn đến vô số đại gia tộc cường đại! - Ngươi nói coi, bảy thế lực lớn có thể tới cả hay không? - Thôi gia cũng tới sao? - Sao không tới? Ta đoán họ chắc chắn tới! Hơn nữa, ta còn nghe nói, một số võ giả tán tu cường đại cũng đều đến nơi này! - Trời ạ! Huyền Đảo ngoài các đại gia tộc đại môn phái, trong truyền thuyết còn có rất nhiều võ giả thực lực siêu cường, chẳng lẽ họ cũng cố ý nhúng tay vào đan phương này sao? - Ai biết, có lẽ chỉ là giúp vui thôi. Mọi người hưng phấn nghị luận. Giờ phút này, ba nghìn chỗ ngồi trong đại sảnh phòng đấu giá gần như đã ngồi đầy! Rất nhiều người đều vẻ mặt phong trần. Hiển nhiên là họ một đường đi thẳng tới đây, vừa may mới đến kịp. Nhiều người quen nhau, lớn tiếng đàm tiếu. Trong đại sảnh trống trải của phòng đấu giá tràn ngập tiếng người ồn ào. Lô ghế chỗ Tần Lập ngồi là một trong mười ba lô ghế chữ thiên, vốn thuộc về người của Tần gia! Trong ghế lô rất lớn, rộng chửng hơn ba trăm mét vuông, trên mặt đất trải thảm hoa lệ và xa hoa... Vách tường còn có tác dụng cách âm, được làm bằng kim chúc đặc thù, có thể ngăn cản thám thính của võ giả bình thường. Nếu võ giả cường đại đứng ngay bên sườn thả ra thần thức, thì mới có thể thám thính được cuộc nói chuyện của đối phương. Phòng đấu giá Từ Hải sở dĩ có thể đứng sừng sững nhiều năm không ngã, công phu bỏ ra trên nhiều chi tiết, cũng là nhất lưu! Người trong phòng có ba huynh đệ Tần Hải Dương, cộng thêm Tần Lĩnh Sơn, bốn lão tổ Tần gia, ngồi cùng nhau. Tần Tỏa và vài người thanh niên Tần gia ngồi cùng một chỗ. Tần Văn Hiên, Tần Hàn Nguyệt cùng với Tần Tuyết ngồi cùng. Còn có mười mấy người có thực lực mạnh mẽ của Tần gia cũng tự tản ra ngồi các nơi trong phòng. Họ ngồi trên ghế dựa mềm mại, vẻ mặt hưng phấn chuyện trò. Vốn giờ khắc này nên là thời khắc mà Tần gia phải cảm thấy nhục nhã, vì bọn họ không chịu được áp lực cực lớn, cuối cùng phải tặng đi bảo bối của nhà mình, Nếu thực sự vậy thì bốn lão tổ tông Tần gia nhất định sẽ không xuất hiện ở đây. Các tinh anh cảnh giới Hợp Thiên cũng không tới đây. Chỉ sợ, ngay cả Tần Tỏa cũng không thể phấn chấn mà ngồi cùng mấy vị huynh đệ đồng tộc mà nói chuyện trời đất như thế này. Tất cả những điều này, đều vì sự thần kỳ của Tần Lập, không ai có thể tưởng được, trên tay hắn lại có nhiều đan dược thánh phẩm như vậy! Chẳng những vừa mới tiêu diệt đám người kiêu ngạo của Thôi gia xong, còn kết minh với hai trong số bảy đại thế lực, cùng hơn ba mươi thế lực cao cấp, nhất cử đẩy Tần gia lên thượng vị. Cho nên, gần như tất cả mọi người Tần gia đều nhìn Tần Lập bằng ánh mắt tràn đầy cảm khái và tự hào, cũng vì quyết định anh minh của gia chủ mà bội phục không thôi. Nếu đổi là họ, trước đó dù có nhận Tần Lập, cũng chắc gì đã có được sự tin tưởng lớn tới mức này. Nếu không có được sự tín nhiệm và tình cảm đồng tộc nồng đậm này, Tần Lập sao có thể báo đáp gia tộc như thế? Ai cũng hiểu, nếu Tần Lập muốn tự mình sáng lập một thế lực mới, không đến trăm năm sau, nhất định sẽ có thể vượt qua Tần gia hiện tại! Trong lòng Tần Hàn Nguyệt chính là tự hào, nhìn đứa con mình và con dâu, sự cưng chiều trong mắt quả thực như muốn hóa thành thực chất vậy. - Thi Vũ! Ta nghĩ, khi hội đấu giá chấm dứt, gia tộc cũng ổn định lại, chúng ta trở về thế tục một chuyến đi. Tần Hàn Nguyệt cười tủm tỉm nhìn Thượng Quan Thi Vũ nói. Sắc mặt Thượng Quan Thi Vũ ửng đỏ, nàng là cô gái thông minh thanh khiết tất nhiên có thể hiểu được Tần Hàn Nguyệt có ý gì. Nàng nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tần Lập bên cạnh, hơi gật gật đầu, sau đó nói: - Con nghĩ, nếu có cơ hội, có thể tìm được phụ mẫu con thì thật là tốt! Nhắc tới cha mẹ Thượng Quan Thi Vũ, Tần Lập cũng thở dài một tiếng. Năm đó cha mẹ Thi Vũ vì tìm cách giải quyết làn da màu lam của con gái, đã rời gia tộc từ khi Thượng Quan Thi Vũ còn trong tã lót. Nhoáng một cái đã mười mấy năm trôi qua, không có tin tức gì. Nhiều người đều cảm thấy, bọn họ đã găp bất trắc gì đó. Bằng không sao có thể không có chút tin tức nào truyền lại? Tần Hàn Nguyệt gật đầu. Nhắc tới cha mẹ, nàng cũng không nhịn được nghĩ đến cha mẹ thân sinh của mình, không nhịn được trăm ngàn mối cảm xúc nói: - Như thế cũng được, chỉ cần có một tia hy vọng, cũng phải tìm được vợ chồng Thượng Quan đại ca! Năm đó Tần Hàn Nguyệt cùng với cha mẹ Thượng Quan Thi Vũ tất nhiên là có biết nhau, hơn nữa Tần Hàn Nguyệt và mẫu thân của Thượng Quan Thi Vũ là Lâm Vân Lan có quan hệ không tệ. Lúc này, chỉ thấy trên đài có một người hơn bốn mươi tuổi đi ra. Thân hình cao lớn, tướng mạo đường đường, khiến cho người ta có một cảm giác tự tin. Tứ Hải Môn môn chủ, Lý Tứ Hải, cũng là con cháu của Lý gia thành Phong Sa, bảy mươi năm trước sáng lập Tứ Hải Môn, sau đó lại mở phòng đấu giá Tứ Hải này, nghe nói hắn đã đạt tới cảnh giới Hợp Thiên. Tần Văn Hiên nhẹ giọng giải thích, Tần Lập nhìn theo khẽ gật đầu. Nhìn tướng mạo người này, chính là một người rất có năng lực. - Chư vị anh hùng các phương, xin yên lặng một chút. Tại hạ là chủ của phòng đấu giá Tứ Hải, đồng thời cũng là môn chủ Tứ Hải Môn Lý Tứ Hải, bái kiến chư vị anh hùng. Lý Tứ Hải nói xong liền ôm quyền, nói: - Hôm nay là ngày vinh quang nhất từ khi phòng đấu giá Tứ Hải lập ra tới nay! Bốn đại gia tộc, ba đại môn phái bao gồm vài trăm đại tộc đại phái trên Huyền Đảo tất cả đều tề tụ tại đây. Lý Tứ Hải ta vạn phần vinh hạnh, vì mọi người phụ trách một lần đấu giá này! Không khí trong ghế lô của Tần gia hơi căng thẳng, Thôi gia, quả nhiên là vẫn phái người tới đây! Điều này vẫn nằm trong dự kiến, lại cũng có chút ít bất ngờ. Trên dưới Tần gia đã nghĩ rằng người Thôi gia sẽ tới, nhưng cũng cho rằng Thôi gia coi trọng thể diện như vậy, cho dù bị Lâm gia và Thiên Ky Môn gây áp lực thì sẽ không ngang nhiên báo thù, nhưng động tác sau lưng nhất định không ít, hơn nữa, ít nhất cũng sẽ cảnh cáo Tần gia một chút. Nhưng đối phương tới đây lại không hề có động tác gì. Chẳng lẽ, Thôi gia bạo ngược lần này lại đổi tính? Tất cả mọi người đều cho rằng, khả năng này cực kỳ bé nhỏ. Đại khái là sau khi đan phương kia có người sở hữu mới có thể thấy được.
|
CHƯƠNG 228: MỘT QUỐC GIA ĐỔI MỘT KIẾM!
Tần gia cũng không sợ hãi. Hiện giờ Lâm gia và Thiên Cơ Môn và rất nhiều cường giả đang ngụ tại Tần gia. Cho dù Thôi gia có muốn trả thù, thì cũng phải lo lắng xem có đáng giá hay không. Lúc này, lại nghe Lý Tứ Hải lớn tiếng nói: - Hôm nay, chủ đề của cuộc bán đấu giá thì không cần kể lại nữa, tuy nhiên, trước đó còn có một vật, tin tưởng sẽ có người cảm thấy hứng thú! Bên dưới lập tức truyền tới tiếng nghị luận. Tất cả mọi người đều hiểu, loại rầm rộ này chỉ sợ một trăm năm cũng khó có một lần. Trừ phi có thể khiến cho tất cả các gia tộc, môn phái trên Huyền Đảo cảm thấy hứng thú, nếu không thì có ai lại ngàn dặm xa xôi chạy tới thành Phong Sa này? Nếu phòng đấu giá Tứ Hải không mượn cơ hội này để tuyên truyền cho nhà mình, thế thì đúng là đầu óc có vấn đề. Không ít người lúc này đều hướng ánh mắt về phía ghế lô xa hoa trên lầu hai, thầm nghĩ, Tần gia này cũng thật là thần kỳ, tình trạng đã đên mức đó mà vẫn có thể vượt qua, lại còn có thể trở mình vươn lên, thật sự là khiến cho người ta hâm mộ, bội phục! - Đầu tiên, kiện vật phẩm được bán đấu giá thứ nhất là một thanh cổ kiếm! Thanh kiếm này được đại sư đúc kiếm Âu Lương Tử thời thượng cổ lúc tuổi già đúc thành, tên là Hàn Băng! Tuy rằng người tới hôm này hầu hết là hướng về phía đan phương của Tần gia, nhưng sau khi nghe thấy lời của Lý Tứ Hải, vẫn có không ít người lộ vẻ ngạc nhiên. Ánh mắt nhìn về phía Lý Tứ Hải không khỏi thêm vài phần nghiêm túc. Vốn Tứ Hải Môn chỉ là một phái nhỏ, địa phương như phòng đấu giá Tứ Hải nhiều người không đặt vào mắt, chỉ sợ sau ngày hôm nay, đời này cũng không còn đứng dậy được nữa. Nhưng không nghĩ tới, người ta thật sự là có hàng! Đại danh Âu Lương Tử trên Huyền Đảo gần như không người nào không biết, không người nào không hiểu. Đó chính là chú kiếm sư danh tiếng một thời! Truyền thuyết nói, thực lực Âu Lương Tử đã đạt tới cảnh giới Chí Tôn, một đời sống hơn chín trăm năm, số lượng kiếm đúc thành cũng không vượt quá năm mươi! Mỗi một thanh đều bị người người điên cuồng truy lùng! Tới thời nay, những thanh kiếm do Âu Lương Tử chế tạo gần như đã thất truyền. Cho dù là có cũng đều được cất giấu cẩn thận, rất ít dùng nó đối địch. Cho dù là võ giả cảnh giới Chí Tôn cũng không kìm được động tâm với những thanh kiếm của đại sư Âu Lương Tử. Tần Lập híp mắt, từ trên ghế lô của Tần gia nghe thấy tiếng kinh hô của những người ngồi dưới, tôn sùng Âu Lương Tử, thầm nghĩ không biết Âu Lương Tử và Ô Quận Vương ai chế tạo kiếm tốt hơn. Lý Tứ Hải nhìn biểu tình mọi người, trong lòng đắc ý. Thanh kiếm này là năm đó hắn vô tình lấy được từ tay một đệ tử thân truyền của một môn phái nghèo túng. Vốn cái môn phái kia từ thời thượng cổ là một môn phái mười phần huy hoàng, cường giả nhiều như mây, từng xếp thứ mười trên Huyền Đảo. Nhưng vì lúc ấy chưởng môn tiền nhiệm phát hiện trong một chỗ cấm địa trên Huyền Đảo có một tòa di tích thượng cổ rất lớn, không nhịn được hấp dẫn, dẫn hơn phân nửa tinh anh trong môn phái đi tìm tòi bí mật. Nhưng không ngờ, chưa tiến vào được di tích thượng cổ kia thì đã lọt vào công kích điên cuồng của linh thú nơi cấm địa, tổn hại quá nửa. Sau khi khó khăn tới được, lại phát hiện khu di tích kia giống như một tòa quỷ thành khủng bố. Trong đó cơ quan vô số, ngay cả cảnh giới Hợp Thiên, cảnh giới Dung Thiên cũng không thể ngăn cản! Đến cuối cùng, chưởng môn có thực lực Chí Tôn kia chỉ lấy theo được thanh Hàn Băng kiếm này, một mình chạy ra khỏi cấm địa. Chuyện này khi đó đã làm nảy sinh một trận chấn động rất lớn. Nhiều người cũng không biết vì sao mà môn phái cực thịnh nhất thời kia lại đột nhiên mất tích hơn phân nửa tinh nhuệ. Lý Tứ Hải từ trong miệng đệ tử kia mà biết chuyện này. Lúc ấy phải xuất ra toàn bộ thân gia của hắn mới đổi được thanh kiếm có thể nói là điềm xấu của môn phái kia. Mà Lý Tứ Hải đối với di tích thượng cổ đó cũng cực kỳ hứng thú. Cho nên, hôm nay hắn đưa ra trước mặt những người này, kể lại tỉ mỉ câu chuyện sớm đã bị vùi lấp vào bụi bặm lịch sử năm đó. Cả đại sảnh của phòng đấu giá lâm vào tĩnh lặng, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, ngay cả bốn đại gia tộc và ba đại môn phái trong các ghế lô trên lầu hai sau khi nghe xong cũng không nhịn được kinh hô ra tiếng. Không biết có bao nhiêu người cùng cảm thán: Thì ra là như vậy! Lý Tứ Hải thấy phản ứng của mọi người, cười nói: - Vì để cho buổi đấu giá hôm nay thêm sôi động, phòng đấu giá Tứ Hải chúng ta đành nhịn đau lấy thanh Hàn Băng do đại sư Âu Lương Tử chế tạo ra bán đấu giá, không hạn chế giá cả. Hiện giờ mọi người bắt đầu ra giá, người ra giá cao sẽ được! Ầm! Mọi người phía dưới đều kích động cả lên. Không giới hạn giá cả sao? Đây chẳng phải nói, nếu ta ra mười vạn lượng bạc, nhưng không có ai cạnh tranh thì chuôi danh kiếm của đại sư Âu Lương Tử này sẽ thành của ta sao? Người ôm tư tưởng này không phải số ít. Cũng không phải là họ cho rằng những người khác đều ngốc. Người, tóm lại là đều tồn tại ít tư tưởng cầu may. Tuy nhiên, có thể sao? - Ta ra giá năm trăm vạn lượng hoàng kim! Trong đại sảnh lầu một, một người trung niên tướng mạo nho nhã đầu tiên la lớn. Trong đại sảnh lập tức im lặng! Không hề ít người nhận ra người trung niên này, đều phải hít một ngụm khí lạnh. - Đây không phải là gia chủ Tiền gia Tiền Đa Đa, người giàu nhất thiên hạ sao? Hắn sao lại đến đây? Chẳng lẽ nhà bọn họ cũng muốn tranh đoạt đan phương kia? - Trời ạ, thật sự là gia tộc giàu nhất thiên hạ. Hắn ra giá chính là năm trăm vạn lượng hoàng kim đó. Không hổ là Tiền Đa Đa! - Được rồi! Ngươi đừng ngồi đây nói lung tung. So nhiều tiền với Tiền gia sao? Ngươi cũng được sao? Trên thế tục giới người ta cũng khống chế ít nhất là mười tiểu quốc, mà lại toàn là quốc gia cực kỳ giàu có nữa. Từ trong đám người truyền ra một trận nghị luận ồn ào.Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Tần Lập không nhịn được phải trợn mắt há mồm. Hắn nhìn Tần Tỏa cách đó không xa hỏi: - Không phải huynh nói vàng bạc không có người nào để vào mắt sao? Tần Tỏa không nhịn được xấu hổ cười nói: - Việc này, tiền nhiều hơn, cũng là có dùng mà, cũng có dùng mà... Nói xong lau mồ hôi trên trán. Đối với một đại tộc trên Huyền Đảo thì vạn lượng bạc cũng không ai đặt vào mắt. Nhưng năm trăm vạn lượng hoàng kim, cho dù chất đống lại thành một đống chói mắt, không đè chết người cũng có thể dọa chết người. Ai dám không thèm đặt trong mắt? Lý Tứ Hải cười cười, không nhịn được nghĩ: Tiền này thật là nhiều a, nhưng vấn đề là, cái ta muốn không phải tiền! Tuy nhiên năm trăm vạn lượng hoàng kim thật sự là con mẹ nó con số thiên văn a! Cho dù là bảy thế lực lớn muốn lập tức xuất ra nhiều hoàng kim như vậy cũng phải thấy đau da thịt. Ngay cả người của bảy đại thế lực nghe xong cũng không nhịn được mà co giật khóe miệng. Nhưng lại nhìn người trung niên nho nhã, vẻ mặt bình tĩnh ngồi đó, dường như người vừa hô lên năm trăm vạn lượng hoàng kim không phải là hắn vậy. Lý Tứ Hải nuốt nuốt nước miếng, nhìn đại sảnh yên lặng, cười gượng hai tiếng, sau đó nói: - Gia chủ gia tộc giàu nhất thiên hạ Tiền gia Tiền Đa Đa ra giá năm trăm vạn lượng hoàng kim, còn có ai có thể ra giá cao hơn? Phía dưới không chút động tĩnh. Lý Tứ Hải không nhịn được cười khổ, thầm nghĩ: sau hôm nay lão tử cũng thành siêu cấp phú ông rồi! - Tự giễu một chút, lại nói:. - Năm trăm vạn lượng hoàng kim lần một! Năm trăm vạn lượng hoàng kim lần hai! Năm trăm vạn lượng hoàng kim... Ngay lúc hắn giơ búa lên chuẩn bị gõ xuống, trong một ghế lô trên lầu hai truyền tới một tiếng người bay bổng, nhưng cực kỳ rét lạnh. - Một quốc gia giới thế tục phạm vi năm ngàn dặm. Phụt! Tần Lập vừa mới uống một ngụm trà, không nhịn được phun ra, may mà hắn phản ứng nhanh, chỉ phun xuống mặt thảm xa hoa dưới chân. Lần đầu trải qua việc này, đám người Tần Hàn Nguyệt và Thượng Quan Thi Vũ đã cả kinh trợn mắt há mồm rồi. Thậm chí không ý thức được hành động của Tần Lập. Năm trăm vạn hoàng kim nhiều không? Nhiều! Tuyệt đối là con số thiên văn! Hoàng kim đối với các gia tộc Huyền Đảo không chỉ có tác dụng là tiền, mà còn có thể luyện ra được Tinh kim. Tác dụng của Tinh kim thì cực kỳ rộng rãi, hơn nữa võ giả ngoài Chí Tôn có thể dùng Tinh kim, Bí ngân, Thiên ngoại vẩn thạch để tạo ra vũ khí cho mình. Dùng tài liệu này có thể phát huy nguyên lực tới mức cao nhất! Tuy nhiên, võ giả dưới Chí Tôn sử dụng loại vũ khí này thì tác dụng lại không rõ ràng. Mà trong truyền thuyết, người trên Chí Tôn còn có thể dùng tài liệu này luyện chế pháp bảo. Tuy nhiên gần như chưa có ai từng gặp qua, đều là truyền thuyết mà thôi. Thanh Hàn Băng kiếm của Âu Lương Tử sở dĩ đáng giá như vậy, là vì trong thanh kiếm này khẳng định cũng có những tài liệu đó. Tuy nhiên, năm trăm vạn lượng hoàng kim cũng không thể bằng được một quốc gia! Lại còn có người dùng cả một quốc gia để đổi lấy một thanh kiếm sao. Thật đúng là, quá lợi hại! - Là người Băng Thiên Nhai, dường như bọn họ đối với thanh kiếm này mười phần cấp bách! Tần Hải Dương lên tiếng giải thích nghi hoặc trong lòng mọi người: - Người của Băng Thiên Nhai gần như đều tu luyện chiến kỹ thuộc tính hàn. Thanh kiếm này hẳn là có thể giúp họ phát ra sức chiến đấu càng mạnh hơn! - Nhưng cũng không đến mức dùng cả một quốc gia để đổi chứ! Tần Tỏa tiếp chuyện, giọng khó tin. - Ngươi biết cái gì, loại vũ khí ngàn năm một thuở này chỉ có thể dựa vào cơ duyên! Hơn nữa, ngươi cho là mua vũ khí này về cho người dưới Chí Tôn dùng à? Tần Hải Dương hơi lắc đầu, thở dài: - Bảy thế lực lớn, quả nhiên là danh bất hư truyền. Nội tình bọn họ, rất thâm hậu. Lý Tứ Hải cuối cùng cũng vẻ mặt hớn hở, đây mới chính là thứ hắn muốn! Một quốc gia giới thế tục, phạm vi năm ngàn dặm. Mặc dù trên Thiên Nguyên đại lục không tính là gì, nhưng cũng rất lớn! Trên mặt Tiền Đa Đa cũng không lộ ra chút biểu tình nào, thản nhiên cười cười, một chút mất mát cũng không có. Thanh kiếm này, không có gì bất ngờ đã rơi xuống tay Băng Thiên Nhai. Sau đó lại có không ít những thứ linh tinh từ thời thượng cổ như tranh chữ. Đừng nhìn những đại tộc này đều dùng võ vi tôn, nhưng đối với những đồ vật này cũng có người yêu thích. Sau đó còn có một số chiến kỹ tâm pháp không tồi. Có thể nói, phòng đấu giá Tứ Hải lúc này cũng coi như có tên tuổi. Cuối cùng cũng tới đồ vật kia, đan phương của Tần gia bị Tần Lập coi là rác vụn. Gần như mọi người đều ngừng thở, không dám hít mạnh một hơi. Rất nhiều người tới đây cũng không phải vì tranh đoạt đan phương kia. Bọn họ chỉ không muốn bỏ qua cơ hội được chứng kiến tuyệt thế đan phương này đến tột cùng là nhà nào có được mà thôi!
|