Duy Ngã Độc Tôn
|
|
CHƯƠNG 334: THIỆN CÓ THIỆN BÁO
Tần Lập lập tức mừng rỡ, cái gọi là sức người có lúc hết, cho dù thực lực họ có mạnh hơn nữa thì vẫn chỉ là người xa lạ đối với biển cả. Nếu có thể có một người kinh nghiệm phong phú dẫn đường cho họ, vậy tỉ lệ tìm kiếm hai loại linh hoa để luyện chế Cố Bản Đan sẽ tăng lên. Dù sao thì giữa biển rộng mênh mông mà muốn tìm hai loại cây thì đúng là mò kim đáy bể. Hơn nữa, quan trọng nhất là, như lão ngư dân đã nói, có lão ở đây thì bọn họ cũng không đến mức lạc đường. Tần Lập cảm động nói: - Vậy thì đa tạ lão! - Không cần cảm tạ, ngàn vạn lần đừng nói tạ ơn, ngài mới là ân công của chúng tôi, ngài là ân công của ngư dân Hải Thành, không, là của tất cả dân chúng Hải Thành! Nếu không có ngài, không bết cái ngày này chúng tôi còn phải đợi không biết mấy năm, hay mười năm nữa chúng tôi còn không biết cuộc sống như này còn phải kéo dài bao nhiêu năm, đến bao giờ mới có ngày ngẩng đầu a! Lão ngư dân vẻ mặt tang thương, lệ chảy dài nói. Càng ngày càng có nhiều người khẩn trương và chần chờ, chậm rãi đi về phía mấy người Tần Lập. Tuy rằng động tác họ thong thả, nhưng có thể thấy được trong mắt những người đó tràn ngập cảm kích. Rất nhiều người chảy nước mắt, toàn bộ thế lực của Hải Triều Bang ở Hải Thành đã bị diệt, đối với họ chính là một lần giải phóng! Việc này khiến dân chúng Hải Thành có cảm giác được đổi đời. Tần Lập nhìn vẻ mặt cảm kích của những người đó, thần thức chậm rãi lan tràn ra, giữa dao động tinh thần của những người này, Tần Lập chỉ nhận thấy sự cảm động và hưng phấn. Đây là điều mà trước đó Tần Lập thật sự không ngờ đến, thầm cười khổ. Chính hắn cũng từng là lão đại một bang hội, không ngờ lại có ngày được vạn dân kính ngưỡng như thế này. Lúc này, lão ngư dân họ Trương đột nhiên lớn tiếng nói: - Ân công chuẩn bị rời bến, ta chuẩn bị đi theo làm người dẫn đường cho ân công, cho nên mọi người đừng trì hoãn thời gian của ân công. Ân công là đại nhân vật, không có thời gian nói nhiều với chúng ta. Lũ khốn Hải Triều Bang này đều đã bị diệt, sau này chúng ta sẽ lập một từ đường thờ ân công! - Hay! Quần chúng chợt vang lên những tiếng hoan hô vang dậy. Lúc này, trong đám người có người lớn tiếng hô: - Ta nói lão Trương này, nhắc tới kinh nghiệm đi biển, lão nói mình thứ hai thì Hải Thành không ai dám nói thứ nhất, nhưng nhắc tới thuyền, ta không thể không nói, cái thuyền của lão cũng quá hư hỏng rồi, căn bản là không chịu được sóng gió đâu. Ân công sao có thể đi trên thuyền của lão được đây? Cứ thế nào đi, ta sẽ cung cấp một chiếc thuyền tốt nhất cho ân công, lại cung cấp hai mươi thủy thủ kinh nghiệm phong phú. Thuyền này chờ đến khi trở về, cứ đưa luôn cho lão Trương. Nếu hôm nay không có lão thì chắc gì Hải Triều Bang đã bị diệt, cho nên, Kim Ba thay mặt toàn bộ dân chúng Hải Thành cảm tạ lão! Tuy nhiên, hai mươi thủy thủ kia đến lúc đó lão phải trả lại cho ta đó! Người này vừa dứt lời, từ đám người liền phát ra một trận cười vang, đồng thời cũng vang lên một trận nghị luận. - Trời ạ, Kim lão bản không ngờ cũng đứng đây, lần này lão Trương phát tài rồi! Kim lão bản đưa thuyền khác sao? - Đúng vậy, đúng vậy, tuy nhiên hành động của Kim lão bản này cũng coi như bình thường, mấy năm nay chỉ sợ lão Kim cũng bị Hải Triều Bang cướp đi không chỉ một chiếc thuyền lớn thôi đâu! - Lão Trương thật sự là số tốt! Lần này phát đạt rồi, về sau gặp mặt phải gọi là Trương lão bản. - Thật ra ta cảm thấy, hôm nay nếu không có lão Trương, chắc gì ân công đã ra tay! - Kim lão bản là ai? Chung quanh bỗng nhiên yên tĩnh, tất cả mọi người dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn kẻ vừa nói, người này cảm thấy có chút xấu hổ, nhếch miệng nói: - Tiểu đệ là người bên ngoài, vừa mới tới nên không biết. - Ngươi có biết thương nhân buôn thuyền lớn nhất của Yến quốc là ai không? Chính là Kim lão bản của Hải Thành chúng ta. Tần Lập nghe hết những lời nghị luận của những người xung quanh, chắp tay với mọi người, cao giọng nói: - Đa tạ Kim lão bản! Một người trung niên hơn năm mươi tuổi đi ra từ đám đông, tướng mạo nho nhã, vẻ mặt khiêm tốn tươi cười với Tần Lập, sau đó nói: - Ân công sao lại nói thế, ân công đã trừ hại cho cả Hải Thành chúng tôi, việc làm của Kim mỗ này thật không đáng kể, thật không đáng kể... Xà nữ đứng cạnh Tần Lập, nhìn tất cả những chuyện phát sinh, khuôn mặt hiện lên biểu tình thầm nghĩ. Mấy ngày nay đi theo Tần Lập, nàng cảm nhận được nhân tính của nhân loại thật phức tạp. Có thiện lương, tà ác, chất phác, gian trá đủ loại khiến cho nàng cảm khái, đồng thời cũng trở nên chín chắn hơn nhiều.Nguồn: http://truyenyy.com Bỗng nhiên nàng có cảm giác, những năm dài mình sống trước kia so với mấy năm ngắn ngủi sống giữa nhân loại chỉ bằng số lẻ thật là sống uổng rồi! Ba con khỉ kia, về sau nhất định sẽ hối hận! Khuôn mặt Lãnh Dao tuy lạnh nhạt, nhưng nội tâm nàng lại không hề bình tĩnh, có một cảm giác tự hào không tên lan tràn trong tim nàng. Người là động vật sống theo bầy, là người sống thì sẽ có cảm giác đồng cảm. Cũng giống như câu nói nổi tiếng: - Phú quý không hồi hương về nhà, như mặc áo gấm đi đêm". Dù là ai, chỉ cần người đó còn sống trên đời đều cần được thừa nhận, được người khác nhận thức. Mà hôm nay, bọn họ vô ý làm một việc thiện, lại đổi lấy ngàn ngàn vạn vạn cảm kích của dân chúng Hải Thành. Có thể đoán được, không lâu nữa Hải Thành nhất định sẽ xuất hiện tượng điêu khắc họ. Trong lòng nghĩ, ánh mắt Lãnh Dao mê ly nhìn nam nhân bên cạnh, tuy rằng thích hắn đã vài năm, nhưng vẫn là lần đầu tiên ý thức rõ ràng, Tần Lập là một nam nhân cực kì ưu tú! Nam nhân như vậy nếu có thể theo bên người hắn, đối với nữ nhân xem như một loại hạnh phúc lớn! Tần Lập suy nghĩ, tùy tay lấy ra một lọ đan dược của Tần gai, cũng chính là loại đan dược mà Diệp Thiển Dục, sư phụ Thi Vũ đã đưa cho Thượng Quan gia, sau đó xuất ra một quyển chiến kỹ, một quyển tâm pháp nguyên lực, đều là thứ mà con cháu Tần gia tu luyện. Hiện giờ Tần gia đã có được chiến kỹ và tâm pháp tốt, những thứ này tất nhiên đã không còn giá trị như trước kia nữa. Nhưng đối với những người thường thế tục mà nói, mấy thứ này tuyệt đối là bảo vật tuyệt thế, dù là ngàn vạn chiếc thuyền nhỏ cũng không đổi được một thứ trong đó! Tần Lập tùy tay đưa cho Kim lão bản, cười nói: - Đây là một ít vật nhỏ, Kim lão bản có thể truyền xuống, tới khi nào tăng thực lực mình lên mới là cách tự bảo vệ mình tốt nhất. Nơi này có bốn, năm mươi viên đan dược, nếu con cháu có thiên tư tốt, tu luyện đến Thiên cấp không có vấn đề. Hoàng thất Yến quốc này cùng ta cũng có chút quan hệ sâu xa, về sau Kim lão bản buôn bán thuận lợi, tranh thủ trở thành thương nhân giàu nhất Yến quốc! Người nghe thấy lời nói của Tần Lập đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Kim lão bản, thầm nghĩ một chút việc thiện của Kim lão bản không ngờ lại được hồi báo như thế, thật sự khiến người ta hâm mộ. Phải biết rằng, trong mắt những người này, đám người Tần Lập quả thực chính là thần tiên, chỉ cần lấy ra thứ gì đó thì có thể là rác rưởi sao? Không nghe sao, bốn năm mươi viên đan dược là có thể tạo ra bốn năm mươi cao thủ Thiên cấp đó! Kim Ba run rẩy cầm những bình sứ và bộ sách, cấp bách quỳ xuống trước mặt Tần Lập, tiếng nói cũng run run: - Ân công, đại lễ này của ngài, tôi tôi... Một cỗ kình lực từ trên người Tần Lập tràn ra, khiến Kim Ba không thể quỳ xuống, cười nói: - Gặp mặt tức là có duyên, có thể nhìn ra uy vọng của Kim lão bản ở Hải Thành rất cao, hơn nữa cũng là người khoan hậu, cho nên đây chỉ là chút tâm ý của ta mà thôi. Nếu ngài còn khách khí, vậy thì thôi! Kim Ba suy nghĩ một chút, ngàn ân vạn tạ rời đi. Từ nay về sau, Hải Thành Kim gia sẽ bằng những đan dược và bí tịch này, chẳng những trở thành gia tộc giàu nhất của Yến quốc, hơn nữa còn trở thành một thế lực vô cùng cường đại. Cường giả như mây, phú khả địch quốc. Thậm chí còn xuất hiện vài người vượt qua cao thủ Thiên cấp! Nhiều người cho rằng, Kim gia đủ thực lực làm hoàng đế Yến quốc, thậm chí ngay cả hoàng tộc Yến quốc từ đầu cũng nghĩ như vậy, còn khẩn trương cầu hòa. Sau đó lại có một cung phụng của hoàng thất Tần gia xem xét, biết được sâu xa năm đó mới bừng tỉnh ra. Nhưng, lịch đại các thế hệ Kim gia truyền xuống, một ngày hoàng thất còn tồn tại, sẽ trung thành với họ một ngày! Khi hoàng thất gặp nguy cơ, Kim gia sẽ tay chân như một, cùng sống cùng chết! Cho nên, rất nhiều năm sau, Kim gia cũng trở thành gia tộc truyền kì của Yến quốc! Tổ tiên Kim gia, Kim Ba sau tràng chém giết Hải Triều Bang ở Hải Thành, vô ý làm ra một việc thiện, tạo thành một truyền kỳ trong gia tộc. Chuyện này cũng mở ra một truyền thuyết của Yến quốc! Không đến mấy năm sau, trong nhà nhiều người ở Hải Thành đều thờ phụng ba pho tượng vô danh, hương khói không ngừng! Đứng trên chiếc thuyền mới tinh đón gió biển, sắc mặt Xà nữ tái nhợt nắm thành tàu. Đúng vậy, nàng...say sóng. Tần Lập đã cười nhạo nàng mấy lần. Không thể tưởng tượng được một võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không không ngờ lại say sóng! Trên thực tế, tính ổn định của chiếc thuyền này rất tốt, thủy thủ có kinh nghiệm rất phong phú, hơn nữa Kim Ba cũng rất cẩn thận dặn dò, khiến cho chiếc thuyền lớn này cực kì vững vàng, không chút cảm giác chao đảo gì cả. Nhưng dù là vậy, Xà nữ vẫn cảm thấy khó chịu, nhất là khi nhìn ra biển rộng vô tận, bụng nàng liền có cảm giác không chịu nổi. Vốn lòng tự tin mãnh liệt khi đứng trên đất bằng, vừa mới ra giữa hải dương rất nhanh đã tiêu tan hết sạch. Hết lần này đến lần khác, cô nàng thực là một nữ nhân hiếu thắng, biết rõ mình rất sợ nước, lại muốn chinh phục cho được. Cho nên ba bốn ngày liên tiếp, mỗi sáng sớm khi Tần Lập hấp thu Tiên Thiên Tử Khí để tu luyện thì nàng cũng đi theo, sau đó thì như hiện giờ, một tay nắm chặt thành tàu, sắc mặt tái nhợt, hai mắt sợ hãi nhìn đại dương mênh mông. - Ta nói này, cô đâu nhất thiết phải như vậy chứ. Sợ thì cứ quay lại vào trong phòng đi. Một chút mây màu tía phía chân trời đã tiêu tán, vầng mặt trời dâng lên từ mặt biển. Đại dương bừng lên một màu óng ánh, Tần Lập thu công, cười nói với Xà nữ: - Cô nhìn Lãnh Dao kìa, người ta thành thành thật thật tránh trong khoang tu luyện kia kìa.
|
CHƯƠNG 335: ĐẠI DƯƠNG MÊNH MÔNG
Đôi mắt quyến rũ của Xà nữ trợn to hung hăng nhìn Tần Lập, cắn răng nói: - Ta tuyệt đối không tin là không vượt qua được nỗi sợ hãi trong lòng mình. Ta...ta nhất định phải vượt qua cửa ải của chính mình này...A! Xà nữ đang nói đột nhiên dưới biển nhảy vọt lên một con cá lớn, kèm theo sóng nước thật lớn. Xà nữ không hề phòng bị bị nước bắn tung tóe vào mặt mày toàn thân, nàng sợ tới mức hét lên một tiếng, buông tay khỏi mạn thuyền, nhảy vọt ra sau thật xa.Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Tần Lập không có đạo đức vô tâm bật cười ha hao, thấy bốn bề vắng lặng không người, cười nói: - Ta vẫn nghĩ rằng rắn là không sợ nước, như thế nào lại xuất hiện một trường hợp đặc biệt như ngươi vậy? - Nói nhảm! Ta đương nhiên không sợ nước! Sông lớn ao hồ toàn bộ ta đều không sợ, nhưng biển rộng mênh mông này, thật rộng lớn bao la, ta chỉ là chưa có chuẩn bị tâm lý mà thôi! Còn nữa, Tần Lập! Bỗng nhiên ta phát hiện ngươi là một người xấu xa! Vừa rồi nhất định ngươi cảm nhận được con cá kia sẽ nhảy lên, đúng hay không? Xà nữ cũng không ngốc chút nào, nàng hồi phục lại tinh thần, thấy trên người Tần Lập cũng không có dính một giọt nước nào, thì biết là chuyện gì xảy ra. Nói không chừng con cá kia cũng là hắn làm cho nhảy lên! Nghĩ vậy, Xà nữ liền có cảm giác hận đến phát ngứa hàm răng, thầm nghĩ: - Tên này thật sự là rất xấu xa, hắn đúng thật chỉ có hai mươi tuổi sao? Thật là nhân loại ư? Mà không phải một lão yêu quái sống hơn ngàn năm chứ? Tần Lập bĩu môi, sau đó nói: - Ta đầy vốn có thói quen tốt! Bất cứ lúc nào cũng cảnh giác, ai giống như ngươi gặp một chút sóng gió liền sợ tới mức khủng khiếp. Ha ha ha! Nhìn vẻ mặt tươi cười vô lương tâm của Tần Lập kia, Xà nữ tức giận đến sôi máu lạnh lên, hận không thể xông lên đá một cước cho Tần Lập rơi xuống biển. Tuy nhiên nàng lập tức phát hiện tâm lý sợ hãi trong lòng nàng, dương như ở trong nháy mắt này giảm nhẹ đi rất nhiều. Xà nữ đưa tay lau nước biển trên mặt, thè đầu lưỡi ra làm ra một cái động tác thập phần khêu gợi, liếm quanh khóe miệng, truyền đến một cảm giác vừa mặn vừa chát. - Ta không sợ! Ta thật sự không sợ! Xà nữ hưng phấn đến nỗi nhảy dựng lên tại chỗ, cao giọng hoan hô nói: - Ta không còn sợ hãi! Khóe miệng Tần Lập thoáng lóe lên vẻ tươi cười, sau đó xoay người đi chỗ khác, Xà nữ nhìn biển rộng vô tận, tâm tình bỗng nhiên mở rộng! Bộ Vân Yên, Triệu Thiên Thiên cùng với Tiểu Hồ Ly ba người mất tích khiến Tần Lập bị đả kích rất lớn. Chuyện này không chỉ riêng là vì họ là bằng hữu của hắn, cũng là làm cho Tần Lập có loại cảm giác đứng trước cơn giông tố. Dường như hắn có loại trực giác: địa phương Cực Tây xa xôi kia ngàn vạn năm qua, dường như cho tới bây giờ vốn không có buông bỏ chủ ý với vùng đất Phương Đông này. Chỉ có điều không đạt tới trình độ nhất định nào đó thì không cảm nhận được loại chủ ý ngầm này. Chỉ có khi đứng ở độ cao nhất định nào đó, bất cứ giờ phút nào cũng có thể cảm nhận được cái loại áp lực của địa phương thần bí cách xa nhau hơn chục vạn, thậm chí hơn trăm vạn kia. Đúng thật cần phải nhanh chóng mạnh lên rồi đây! Tần Lập cảm thán một câu, trong lòng hắn hiện tại cũng đã xác định: thực lực của mình bị khựng lại ở cảnh giới Địa Tôn sơ kì. Bạo Nguyên Đan quả nhiên vô cùng thần kỳ! Công hiệu thần kỳ của nó làm cho Tần Lập đầy chờ mong với các loại đan dược khác trên bản đan phương thượng cổ trong tay này! Nhất là có vài loại đan dược cũng không phải dùng để uống vào bụng. Trong đó có một loại đan dược tên là Linh Bạo Đan, công hiệu của nó giống như là quả bom ở kiếp trước của Tần Lập, nhưng uy lực so với bom chỉ có mạnh hơn chứ không kém! Thời điểm mỗi viên Linh Bạo Đan bùng nổ đều có thể dẫn phát phản ứng dây chuyền của linh khí trong thiên địa ở chung quanh trong phạm vi hai ba trăm thước. Lực phá hoại này tương đương với uy lực của một võ giả cảnh giới Thiên Tôn đỉnh phong tự bạo đan nguyên! Loại uy lực này, quả thực chính là mới nghe lần đầu nha! Phải biết rằng, một võ giả cảnh giới Thiên Tôn đỉnh phong tự bạo, cho dù là võ giả Toái Đan Thành Anh so với võ giả Phá Toái Hư Không cao hơn một cấp bậc cũng không muốn đối mặt! Cứng rắn đến đâu đi nữa, ở gần bên như vậy cũng phải bị thương! Chỉ có điều thiên tài địa bảo cần thiết cho loại đan dược này, dù chỉ một loại Tần Lập cũng chưa nghe nói qua, chỉ sợ cũng chỉ ở địa phương Cực Tây xa xôi kia mới có thể gặp được. Loại đồ vật dùng để hại người này, quả thực là tốt nhất trên đời. Hơn nữa, vũ khí có tính sát thương quy mô lớn này rõ ràng chỉ có trong truyền thuyết! Nếu như trong túi chứa mấy chục viên đan dược này, cho dù hiện tại Tần Lập chỉ có cảnh giới Chí Tôn, gặp phải các lão giả Toái Đan Thành Anh cũng sẽ nắm chắc phần thắng. Vừa gặp liền ném một nắm Linh Bạo Đan ra, đối phương cũng chỉ có chạy trối chết. Tuy nhiên nếu thực lực cách nhau quá xa, thực rất có thể bị đối phương vượt qua khoảng cách an toàn ba trăm mét khiến ngươi không có cơ hội xuất thủ. Nhưng dù sao nói đến loại này cũng không thể tính là đan dược mà tuyệt đối là chí bảo vô cùng trân quý! Còn có Hắc Ma Đan cực kỳ độc, đến ngay cả Địa Tiên không chết cũng phải bị lột da! Hỏa Long Đan thì có thể giúp cho người ta nghỉ ngơi thoải mái mấy canh giờ ở trong dung nham gần như không có gì không tan chảy; Thủy Long Đan có thể giúp người ta dự do hô hấp đi lại dưới đáy biển sâu...còn có rất nhiều đan dược vô cùng thần kỳ mà lại cường đại. Nhưng căn bản là không có cách nào luyện chế được! Đừng nói là Tần Lập, cho dù là Lãnh Dao lớn lên trong gia tộc luyện đan, đối với tài liệu cần thiết cho các loại đan dược này cũng là hầu hết chưa từng nghe nói qua. Giống như mấy loại đan dược Bạo Nguyên Đan, Cố Bản Đan cùng Tinh Nguyên Đan này Lãnh Dao còn có thể biết, còn có cơ hội điều chế đan dược, thì trên bản bí tịch đan phương thượng cổ cũng không nhiều. Thậm chí có thể nói là cực ít! Điểm ấy, Tần Lập đành chịu không biết làm sao, đồng thời hắn cũng cảm thấy có vài phần may mắn: nếu tài liệu của mấy loại đan dược này giống như kể ở trên thuộc loại mới nghe nói lần đầu, như vậy chính mình cũng thực không cần ảo tưởng muốn thành lập một cái thế lực khổng lồ rồi. Dứt khoát trực tiếp nhận thua, quay về giới thế tục ẩn cư ở một góc nào đó làm phú ông nhà giàu được rồi. Kim Ba vì cảm tạ đại ân đại đức của Tần Lập đối với Hải Thành cùng Kim gia của hắn, nên dứt khoát cho người trong một đêm đó trang hoàng bên trong chiếc thuyền...vốn có hơi xù xì thô kệch đã sửa lại thành một hành cung thập phần xa hoa! Hơn nữa, lại phái thêm không ít đầu bếp nổi tiếng và người hầu chuyên để hầu hạ đám người Tần Lập. Tần Lập cũng không có cự tuyệt, bởi vì chuyến đi trên biển này, chủ yếu chính là vì tìm kiếm hai loại linh hoa kia, nói không chừng còn phải phiêu bạt trên đại dương mênh mông không biết tới bao lâu. Tay nghề làm cơm Lãnh Dao cũng bình thường, Xà nữ thì càng không cần phải nói, chủ yếu là ăn thịt tươi, làm sao biết được nấu ăn là cái gì chứ? Cho nên, mang theo vài đầu bếp nổi tiếng vẫn là rất cẩn thiết. Bạn đời và hai người con của lão Trương đều được nhận theo trên thuyền. Kim Ba đã nói qua khi nào thuyền này trở về, liền giao hẳn cho lão Trương, bởi vậy bạn đời và hai con của lão đều rất hưng phấn. Bởi vì đây là chuyện từ trước tới giờ bọn họ có muốn cũng không dám nghĩ tới. Một chiếc thuyền như vậy, đừng nói cả đời, cho dù hai ba đời con cháu cũng không đủ tiền kiếm được nha! Hơn nữa, một chuyến đi xa không có mục đích này, lão Trương có thể tiện tay đánh bắt một ít hải sản đắt tiền ở trên đường đi, có thể nuôi sống thì trực tiếp nuôi, không thể nuôi sống thì phơi nắng làm khô hoặc chế biến thành bột, đợi đến lúc trở về thì đó cũng là một khoản tiền lớn trước nay không dám nghĩ tới! Bởi vậy, một nhà bốn người này, cái loại tình cảm tri ân dành cho mấy người Tần Lập, quả thực đúng là khắc sâu tận đáy lòng! Con gái của lão Trương là một thiếu nữ thông minh lanh lợi, tự nguyện làm thị nữ cho Lãnh Dao cùng Xà nữ, bưng trà rót nước, hầu hạ vô cùng chu đáo. Bởi vậy, Lãnh Dao tặng nàng mấy viên đan dược bồi dưỡng thân thể, lại truyền cho nàng ta một ít công phu. Tin rằng không tới bao nhiêu năm cô thiếu nữ tính tình cương liệt này, ít nhất có thể trở thành một võ giả có được thực lực Địa cấp. Điều này đối với người bình thường tại giới thế tục mà nói, quả thực là thành tựu hiếm thấy! Đến hôm nay, thuyền lớn đã lênh đênh trên biển gần một tháng rồi. Trên đường cũng đổ bộ lên một vài hòn đảo nhỏ, chỉ có điều mấy đảo nhỏ đó hoặc là hoang vu cái gì cũng không có, hoặc là xanh um tươi tốt, nhưng đều là những cây đại thụ cao ngút trời, môi trường sinh trưởng đó không phù hợp với hai loại linh hoa kia. Tuy nhiên Tần Lập cũng không nóng nảy, loại vật này cũng phải nhờ vận may: nếu vận khí tốt, không chừng ngày mai gặp được một cái đảo nhỏ, trên đó có sinh trưởng hai loại linh hoa này; nếu vận khí không tốt, có thể tám năm mười năm cũng đừng nghĩ tìm được! Bởi vì Tần Lập tùy thời tùy chỗ đều có thể tu luyện, hơn nữa Tiên Thiên Tử Khí trên mặt biển phải nồng đậm hơn rất nhiều so với trên đất bằng, tuy rằng không được tinh thuần so với trên đỉnh Huyền Vũ Phong, nhưng cũng tăng nhanh tốc độ tu luyện của Tần Lập rất nhiều so với bình thường. Người xưa có ngạn ngữ gọi là: - Đọc vạn quyển sách, đi ngàn dặm đường! Đây là câu nói đối với người thường, đọc vạn quyển sách cùng đi mười vạn dặm đường tầm quan trọng giống nhau. Và với một võ giả kỳ thật đạo lý đó cũng như nhau. Đây cũng chính là nguyên nhân trọng yếu vì sao các con cháu đại thế gia đều phải vào đời lịch lãm. Vừa mở mang kiến thức đồng thời rèn luyện tâm tính. Mà tâm tính đối với một võ giả muốn tìm kiếm con đường tiến tới mà nói, tầm quan trọng quả thực rất lớn! Từ Phá Toái Hư Không tới Toái Đan Thành Anh, rồi Lôi Kiếp, Địa Tiên...thậm chí tiến tới Địa cấp, Thiên cấp, cảnh giới Phá Thiên...tất cả võ giả đều có thể tùy thời tùy lúc bị ảnh hưởng bởi tâm tính! Một người tâm chí kiên định, sẽ làm cho không có khả năng biến thành có thể, có được bản lãnh biến hủ nát thành thần kỳ! Nếu tâm trí không kiên định cho dù đối mặt với đối thủ không bằng mình, cũng có thể sẽ gặp phải thất bại! Đây cũng là nguyên nhân vì sao Xà nữ liều chết liều sống cũng muốn cho chính mình vượt qua tâm lý sợ hãi đối với biển cả mênh mông. Lão Trương từ xa xa thật cẩn thận đi tới, vốn nét già nua trên gương mặt khắc khổ của lão gần đây các nếp nhăn cũng bớt đi nhiều. Kỳ thật lão Trương cũng không có già như vậy, năm nay cũng chỉ khoảng bốn mươi bảy tuổi, nhưng ngày phơi nắng đêm phơi sương quanh năm gió biển thổi rát. Mà trọng yếu hơn là cái giá bỏ ra không lấy được đền bù tương ứng, cuộc sống quá mức khổ sở không hài lòng, tự nhiên trông có vẻ già nua. Mà hôm nay con đường trước mặt rộng mở, chỉ trong một đêm phất nhanh như vậy, lão cũng không thể hình dung được. Cuộc sống cực kỳ thư thái, cả người tràn ngập tinh, khí, thần, tự nhiên cũng trở nên trẻ lại. Kỳ thật, đây cũng là một loại thể hiện của tâm tính. Trong truyền thuyết, phàm người gặp việc vui thì tinh thần sảng khoái! Lão Trương cầm trên tay một tấm bản đồ hàng hải, đi tới cách Tần Lập năm sáu thước liền đứng lại, trên mặt mang theo vẻ cung kính phát ra từ nội tâm: - Tần công tử! Đi tiếp về phía trước không đến nửa ngày lộ trình chính là hang ổ của Hải Triều Bang, nghe nói nơi đó... Lão Trương thoáng do dự một chút, nhìn thoáng qua sắc mặt Tần Lập, nói tiếp: - Nghe nói nơi đó có rất nhiều cao thủ bay tới bay lui. Không ít người cùng nghề với ta đã chuyển hàng hóa tới nơi này, bọn họ trực tiếp chứng kiến... - Ha ha! Được rồi, sào huyệt của Hải Triều Bang ở hải đảo kia, rộng lớn bao nhiêu? Tần Lập thản nhiên cười cười, hắn hiểu mối băn khoăn lo lắng của lão Trương. Tuy rằng đám bang chúng lão Trương bị mình diệt ở Hải Thành, nhưng bọn cao tầng chân chính của Hải Triều Bang ở đây, trong mắt những người này cũng không khác gì thần tiên...không...phải nói là như ma quỷ mới đúng!
|
CHƯƠNG 336: TIẾN BỘ CỦA XÀ XÀ
Lão Trương ngẫm nghĩ một chút rồi nói: - Nghe người ta nói hải đảo này rất rộng lớn, giống như một cái đai lưng, chiều rộng hơn một trăm dặm, dài tới bảy tám mươi dặm! Tần Lập nghĩ đến hải đảo lớn như vậy, đối với toàn bộ đại dương mà nói thì không tính là gì, nhưng đích xác cũng coi như không nhỏ. - Trên đảo bọn chúng có mấy bến cảng? Tần Lập nghĩ: Hải Triều bang làm ăn ở nơi này ít nhất cũng mấy trăm năm thời gian. Nếu nói hai loại linh hoa kia ở nơi nào phát hiện tỷ lệ cao hơn một chút, như vậy hiển nhiên hẳn là ở chỗ Hải Triều Bang này. Tuy rằng bọn chúng vị tất có nắm giữ đan phương cao minh gì, nhưng đại đa số thiên tài địa bảo, chỉ cần là người hơi có chút hiểu biết đều sẽ nhận biết. Chỉ có điều là cách sử dụng nó sẽ khác nhau mà thôi. Trong lòng lão Trương có hơi lo lắng, tuy nhiên vẫn thành thật trả lời: - Bọn họ tổng cộng có ba cái bến cảng: có hai cái dùng để đối ngoại, còn lại một cái là dùng cho nội bộ Hải Triều bang, đều được canh phòng rất nghiêm ngặt! - Ở đây có đảo nhỏ nào khác hay không? Tần Lập suy nghĩ một lúc rồi hỏi. - Có một đảo nhỏ cách chỗ Hải Triều bang kia khoảng ba trăm dặm. Chỉ có điều quanh đảo đó có rất nhiều đá ngầm, thuyền bè căn bản là không thể tới gần được. Cho nên, gần như không có ai đổ bộ lên đó. - Tốt! Chúng ta trước tới chỗ đó đi! Tần Lập phất tay một cái, một lát sau thuyền lớn đổi hướng đi. Mặc dù trong lòng lão Trương có phần lo lắng, nhưng vẫn rất trung thực chấp hành theo lời của Tần Lập, bởi vì hiện tại hết thảy những gì lão có đều là do ân công ban cho. Nếu không có ân công, cho dù có thể cầu được an ổn một thời gian, nhưng sớm muộn gì cũng bị huỷ dưới tay đám súc sinh Hải Triều bang kia! Bởi vì người của Hải Triều bang đã chú ý tới con gái của lão Trương rất lâu rồi. Trước nay cũng không có dùng sức mạnh cưỡng ép, cũng là vì tên khốn kia học đòi văn vẻ, muốn lấy lòng con gái của lão Trương...chỉ có điều tên tiểu cường đạo này có thể kiên nhẫn, có thể duy trì được bao lâu chứ? Cho nên, đối với lão Trương mà nói, chỉ cần có ân công ở đây cho dù chiếc thuyền lớn bị huỷ, lão cũng không sợ! Lão tin chắc rằng ân công giống như thần tiên này nhất định sẽ không dẫn bọn họ vào đường chết! Không thể không nói, chẳng những lão Trương kinh nghiệm hàng hải cực kỳ phong phú, mà ngay cả bổn sự xem tướng người này cũng thực mạnh hơn so với người bình thường. Khi chiếc thuyền của họ đến gần đảo nhỏ đầy rẫy đá ngầm, mặt trời ban ngày đã ngả về phía Tây. Sau đó tất cả thủy thủ trên thuyền bao gồm cả lão Trương liền chứng kiến một màn khiến suốt đời bọn họ khó quên, hơn nữa sau này mỗi khi uống rượu đều sẽ là một câu chuyện hấp dẫn, sẽ là chuyện tự hào lớn nhất suốt cuộc đời bọn họ! Tần Lập cùng Xà Xà, hai người bay lơ lửng trên không trung, dưới thần thức cường đại thì tất cả đá ngầm không thể nào che giấu! Có thể vòng tránh thì vòng tránh, không thể vòng qua thì trước đó cho thuyền tránh ở xa xa, sau đó dùng lực lượng cường đại đánh thành đá vụn nằm rải dưới đáy biển! Mặc sóng dữ, mặc đá ngầm lớn nhỏ, toàn bộ nơi đây hầu như dưới công kích ngang tàng bạo ngược của hai người, bị kích thành mảnh vụn! Lão Trương trợn mắt há mồm nhìn nhưng vẫn không quên nhanh chóng dùng bút vẽ ra con đường thủy có một không hai này! Đây là một kinh nghiệm vô cùng phong phú của kẻ dày dặn kinh nghiệm đi biển, là ưu điểm lớn nhất. "Trên đảo nhỏ này có tài nguyên phong phú không đây? ", lão Trương thầm nghĩ trong lòng. Không thể không nói, cơ hội luôn dành cho người có chuẩn bị: nhiều năm sau này hậu nhân của gia tộc Trương gia đã trở thành một đại phú hào ở Hải Thành. Mỗi khi nhắc tới chuyện này, luôn là vẻ mặt tự hào cảm thán không thôi. Bởi vì tổ tiên của họ chỉ đơn thuần là một lão ngư dân, lại ngoan cường chỉ trong thời gian gần năm mươi năm, dựa vào trí tuệ và đầu óc đã khai sáng ra một cục diện quá tốt! Trong cuộc sống sau này, tiểu đảo tài nguyên vô cùng phong phú này quả thực đã thành hoa viên sau lưng của Trương gia Hải Thành! Đương nhiên, nhắc tới tổ tiên bọn họ thì không thể không nhắc tới ba người khác, đó là Tần Lập, Xà nữ cùng Lãnh Dao! Nếu không có họ thì sẽ không có vinh hoa đời sau của Hải Thành, càng không có đại phú đại quý của nhà lão Trương! Chính bởi vì đoạn tình hương khói này mới khiến cho Trương gia về sau được phú quý, không có gặp phải bất cứ sự chèn ép nào! Cho dù là hoàng tộc Yến quốc đều phải cấp vài phần mặt mũi cho Trương gia. Hết thảy điều này có được nhờ vào một đoạn nhân quả lão ngư dân họ Trương năm đó quen biết cùng Tần Lập. Bốn phía tiểu đảo này gần như toàn bộ đều là vách núi đá cao tới cả trăm thước, cũng chính vì có địa hình như thế mới khiến cho chỗ tiếp cận đảo nhỏ thực sự trở thành bến cảng nước sâu thiên nhiên! Lão Trương gần như không cần lên xem đã biết tại địa phương này các loại hải sản nhất định phong phú khiến tâm hồn lão rơi vào run rẩy. Thuyền lớn vòng quanh đảo nhỏ gần nửa vòng, sau đó tìm được một chỗ tương đối bí ẩn, vừa khéo nơi này độ dốc của vách đá cũng không dựng đứng lắm, người thường cũng có thể leo lên được. Tần Lập dùng thần thức quét qua, xác định nơi này không có tồn tại bất cứ đá ngầm linh tinh gì, liền bảo lão Trương thả neo, sau đó cười nói: - Lão là ngư dân kinh nghiệm phong phú, có thể ở đây thử nhìn xem có thể tìm được thứ gì đáng giá hay không? Ta để Lãnh Dao cô nương ở lại đây. Nếu các ngươi muốn đi lên đảo nhất định phải cẩn thận một chút, không nên đi quá xa! Hạ một chiếc thuyền nhỏ xuống, ta cùng Tiểu Tuyết đi Hải Triều bang bên kia xem thử! - Này...ân công! Có câu nói ta không biết... - Lão nói đi! - Hải dương này không thể so với lục địa, phía dưới nước sâu không thấy đáy! Hải Triều bang hoành hành đã nhiều năm, tất cả bang chúng đều rất rảnh bơi lội. Ân công...tùy tiện tới đó như vậy, sợ là có chút không ổn! Không bằng đợi đến lúc trời tối, lão Trương ta lái thuyền đưa các ngươi đi. Dù sao, nói đến kinh nghiệm hàng hải, ta không thua đám Hải Triều bang hỗn loạn đó! Trên mặt Tần Lập lộ ra vẻ tươi cười: - Lão Trương! Hảo ý của lão ta xin nhận được rồi. Không sao đâu! Lão đã quên thuyền lớn của chúng ta là vào bằng cách nào sao? Dãy đá ngầm này như thế nào bị ta phát hiện? Ha ha... Con gái của lão Trương đứng ở phía sau phụ thân mình cười, nói: - Cha! Bản lãnh của ân công người không thể tưởng tượng được đâu, họ sẽ không sao! - Con nha đầu chết tiệt này! Mới học được một chút da lông, liền dám tùy tiện chen lời nói? lão Trương quay đầu lại trừng mắt nhìn con gái một cái. Con gái lão Trương thè lưỡi, lộ ra một bộ dáng bướng bỉnh. Thiếu nữ vốn là nên hoạt bát lanh lợi như vậy! Lão Trương có chút bất đắc dĩ lắc đầu, thầm than: - Con gái đã lớn rồi, chỉ sợ lần này trở về sẽ có rất nhiều người tới cầu hôn đây! Nhất định phải tìm một người đàng hoàng gả cho con gái mới được.Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com Nhưng lão lại không biết rằng con gái của lão sau khi biết rõ cao nhân chính là cái dạng gì, trái tim kia đã sớm bay lên đến cao cao rồi. Nàng ta một lòng tu luyện, đến sau này cũng trở thành tồn tại như một thần thủ hộ của Trương gia Hải Thành. Đây là nói chuyện về sau. Hiện tại Tần Lập sau khi dặn dò Lãnh Dao vài câu liền mang theo Xà nữ cùng nhau lên một chiếc thuyền nhỏ rộng khoảng ba bốn thước, dài bảy tám thước, bập bềnh trên mặt biển, nếu là người có tố chất tâm lý kém, thình lình lên thuyền này, tại đây bốn phương tám hướn đều là đại dương mênh mông vô tận, thật sự sẽ có cảm giác mình thật nhỏ bé không biết làm sao. Xà Xà tuy rằng đã khắc phục được nỗi sợ hãi đối với biển cả, nhưng thình lình bước xuống sàn thuyền này, nàng vẫn là cảm giác có chút không thích ứng, ngồi ở đầu thuyền uốn qua uốn lại như một con rắn. Không...nàng chính là một con rắn. Tuy rằng không có chút kinh nghiệm lái thuyền, nhưng chút việc nhỏ đó hiển nhiên không làm khó được Tần Lập. Hắn vận chuyển Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể, hơi chút đẩy sóng biển tức thì chiếc thuyền nhỏ giống như một mũi tên lướt trên mặt biển! Các thủy thủ và đám người lão Trương đứng trên thuyền lớn nhìn xem đều cảm thán không thôi: - Ân công đúng là không gì không làm được! - Oái! Ngươi chậm chậm một chút được không? Nếu không...chúng ta bay đi đi! Dù sao tổng cộng chỉ có hai trăm dặm mà thôi. Xà nữ sắc mặt có chút tái nhợt cầm lấy gờ thuyền, nhìn xuống nước biển xanh lam sâu nhìn không thấy đáy, mà thuyền nhỏ dường như có thể bị lật úp bất cứ lúc nào. Xà nữ lại một lần nữa cảm thấy mình có chút kích động. Dù sao, ở trên chiếc thuyền lớn cao cao vững chắc kia cùng bập bềnh trên chiếc thuyền nhỏ này quả thật có cảm giác hoàn toàn khác nhau. Tần Lập cười nói: - Bay? Ngươi tưởng ngươi là chim à! Với thực lực của ngươi, cho dù đứng ở đầu thuyền này đón gió, dù có xóc nảy thế nào đi nữa, cũng sẽ không có chút nguy hiểm gì! Ngươi nếu muốn vượt qua sợ hãi của chính mình thì phải đối mặt đi! Nói xong, Tiên Thiên Tử Khí vô cùng mênh mông trong cơ thể Tần Lập xao động hẳn lên, tốc độ của chiếc thuyền trở nên nhanh hơn! Xà nữ thoáng do dự một chút, cũng biết lời nói của Tần Lập là đúng, nàng cắn răng một cái, đứng lên, ổn định thân hình. Nhắm mắt lại đứng ở đầu thuyền, cái loại cảm giác bay bay mơ hồ này khiến cho trong lòng nàng trong nháy mắt dường như là rất nhanh bị co rút lại. Sau đó theo bản năng nàng liền muốn ngồi sụp xuống, tuy nhiên cái loại huyết thống và tôn nghiêm của linh thú cao cấp ngăn chặn ý định của nàng lại! Ở trong lòng Xà nữ không tiếc lời nguyền rủa Tần Lập không biết thương hoa tiếc ngọc, cơn sợ hãi vì thế lập tức giảm đi rất nhiều. Sau đó, nàng chậm rãi mở mắt ra, sắc mặt tuy rằng còn rất nhợt nhạt, hai chân vẫn còn run run như nhũn ra, nhưng nàng cũng đã có thể đối mặt rồi. Bỗng nhiên chiếc thuyền nhỏ xóc nảy mạnh một chút, Xà nữ cả kinh kêu lên một tiếng, vội vàng ổn định thân thể, hai chân nàng giống như thằn lằn bám chắc như mọc rễ cố định ở trên sàn thuyền. Không còn nổi giận vì mấy chuyện xấu Tần Lập làm nữa, bởi vì nàng đột nhiên cảm giác được chính mình dường như chẳng cần phải sợ! - Thế nào? Lại vượt qua một cái tâm ma! Là một linh thú phải không ngừng nỗ lực tiến tới! Nên như vậy, bất kể trên trời dưới đất, hay là sông lớn ao hồ biển rộng, đều điềm nhiêu rong ruổi mới chính là cao thủ chân chính. Tần Lập thản nhiên cười nói. Trên thực tế còn có câu hắn không có nói cho Xà nữ nghe. Tuy rằng hắn ở trên thuyền lớn không có sợ hãi chút nào, nhưng ở trên chiếc thuyền nhỏ lắc lư này, thời điểm khởi đầu thực ra hắn cũng rất căng thẳng! Con người khi đối mặt với sự vật không biết hoặc là không thể kháng cự, đều sẽ biểu hiện ra tâm tình căng thẳng của mình, chuyện này cũng thật bình thường. Tuy nhiên, trong quá trình đó Tần Lập đã không ngừng tăng tốc, trước Xà Xà một bước, hắn đã loại bỏ tâm tình căng thẳng này! Chiếc thuyền nhỏ hiện tại lướt với tốc độ khó tin, trong lòng Xà nữ cũng không kìm nổi có chút kinh ngạc, không thể tưởng tượng được tốc độ của thuyền nhỏ này cũng không chậm hơn bao nhiêu so với phi hành, nhưng yêu cầu về thể lực thì không bằng một phần trăm của phi hành! Tuy nhiên, nàng cũng không có nói ra miệng, bởi vì nếu như nàng vừa nói ra, khảng định Tần Lập sẽ càng thêm đắc ý. Xà nữ hiện tại đã biểu hiện có lối suy nghĩ, đã dần dần bắt đầu đồng hóa như một nhân loại bình thường. Để hắn lại có cơ hội cười nhạo mình ư? Nằm mơ đi! Chiếc thuyền lướt nhanh tới hòn đảo sào huyệt của Hải Triều bang. Màn đêm buông xuống, trăng sáng sao thưa, tầm nhìn trên mặt biển thật rõ. Hai người nhìn tới xa xa đã thấy bóng bòn đảo hẹp dài, có mấy chỗ đèn đuốc sáng trưng!
|
CHƯƠNG 337: SÁT KHÍ TRONG ĐÊM
Giờ khắc này, Trần Hải Triều đang ở trong phòng, sắc mặt xanh mét nhìn một phong thư. Phong thư này là của một người sống sót của Hải Triều bang ở Hải Thành gửi về. Trong thư còn nói, khi đương gia nhìn thấy phong thư này, hắn cũng có thể đã chết rồi, hiện tại toàn bộ Hải Thành mọi người đều điên lên rồi, điên cuồng đánh giết người của Hải Triều bang. Toàn bộ bang chúng Hải Triều bang ở Hải Thành, chỉ sợ không tới bao lâu sẽ bị tàn sát không còn một ai! Thậm chí...ngay cả chạy trốn cũng không có cơ hội! Bởi vì tình hình nhiều năm trước đây, Hải Triều bang ở Hải Thành quả thực chính là giống như tồn tại của Thái thượng hoàng, bởi vậy, tất cả bang chúng Hải Triều bang tại bất kỳ địa phương nào đều quen với cuộc sống ngang ngược phách lối. Điều này khiến dân chúng Hải Thành đều biết tường tận về tất cả bang chúng của Hải Triều bang. Trước khi phát sinh chuyện của Tần Lập, không có người nào lại nghĩ đến thế lực Hải Triều bang vô cùng cường đại cũng có ngày gặp phải đả kích trọng đại như thế. Quả thực chính là...tai ương ngập đầu! Tay chân Trần Hải Triều thậm chí đều không kìm nổi có chút hơi run run, nhưng đó chính là mấy trăm năm tâm huyết của Hải Triều bang đấy! Mà tất cả bởi vì một tên trẻ tuổi chết tiệt, không ngờ lại bị hủy hoại trong chốc lát! - Ta muốn tự tay giết hắn! Ta muốn cho hắn...trọn đời...không được siêu sinh! Trên trán Trần Hải Triều nổi đầy gân xanh, hắn nghiến răng nghiến lợi nói. Lúc này đám bang chúng bên cạnh hắn cũng đều biết chuyện gì đã xảy ra, trong lòng tất cả đều kích động, thật không thể tin lại xảy ra chuyện như vậy. Phó bang chủ Dương Hoa vẻ mặt oán độc nói: - Tên Tần Lập dường như rời bến, lúc này đang lênh đênh trên biển, nếu có thể nắm được hành tung của hắn, nhất định phải cho hắn chết không có chỗ chôn! - Đúng vậy, ở trên đất liền thực lực của hắn rất mạnh, nhưng tại trên hải đảo này, nếu như đánh chìm thuyền của hắn, hắn cũng chỉ còn đường chết! Một lão già mặt gầy gò, là ngũ đương gia của Hải Triều bang cắn răng nói. - Tên súc sinh này, không ngờ lại hủy diệt toàn bộ lực lượng ở Hải Thành, hủy đi tâm huyết bao nhiêu năm vất vả của chúng ta. Đám dân Hải Thành kia...tất cả đều đáng chết! Hai mắt Trần Hải Triều tràn ngập tia cừu hận: - Lão Ngũ! Ngươi lập tứ chọn năm trăm người tinh nhuệ trong bang, lập tức xuất phát đi Hải Thành. Tàn sát...toàn bộ Hải Thành cho ta! Trần Hải Triều nói lời này khiến tất cả bang chúng đều cả kinh, Dương Hoa ngẩng đầu, nhìn Trần Hải Triều nói: - Đại đương gia! Thật sự phải làm như vậy sao? - Như vậy có vẻ động trời quá! Có người hùa theo đề nghị nói: - Nếu mà tàn sát Hải Thành máu chảy thành sông, gia tộc cung phụng của Yến quốc khảng định sẽ không chịu để yên! Trần Hải Triều cười lạnh một tiếng: - Ta khổ tâm tổ chức nơi đó nhiều năm như vậy, chính là không muốn làm chuyện mổ gà lấy trứng. Nhưng mà tên tiểu súc sinh kia áp bức không để cho ta làm như vậy! Cung phụng hoàng gia của Yến quốc? Hừ! Bọn họ không chịu bỏ qua thì có năng lực thế nào? Đuổi tới trên đại dương này ư? Ta sẽ sợ ư? Lão Ngũ! Cứ theo lệnh ta mà làm! Tàn sát biến Hải Thành thành một tòa tử thành cho ta! Sau đó, lấy toàn bộ tài phú trong thành mang về đây cho ta! Nếu ngươi không muốn, ta...tự mình đi! Lão già mặt gầy thấy từ trong mắt Trần Hải Triều thoáng lộ ra vẻ tàn nhẫn. Hắn chợt nhớ lại những năm gần đây, những người trái lời Đại đương gia không có một người nào có kết cục tốt. Trong lòng hắn thầm cắn răng một cái: - Cũng chỉ là giết người mà thôi! Giết một người là giết, giết một trăm một ngàn người cũng là giết! Thôi được! Nếu đám dân đen Hải Thành chết tiệt kia dám cả gan làm ra hành động như thế, bọn chúng...cũng thật đáng chết! ... Tần Lập cùng Xà nữ vào thời điểm hai người còn cách tiểu đảo hơn mười dặm thì tìm được một chỗ thập phần hẻo lánh, sau đó ra tay chấn vỡ chiếc thuyền nhỏ thành những mảnh gỗ vụn nhỏ cỡ bàn tay, nổi lềnh bềnh trên mặt biển rộng mênh mông, cho dù người kinh nghiệm phong phú cũng khó có thể từ những mảnh gỗ vụn đó nhìn ra được điều gì. Hai người nhìn nhau ra hiệu một cái, sau đó thân hình nhảy lên không trung, rất nhanh bay tới hòn đảo nhỏ. Chút khoảng cách đó đối với hai người mà nói cũng không tính là gì. Xà nữ ở trên không trung bằng vào một hơi nguyên khí phi hành, cuối cùng hoàn toàn tìm lại được lòng tự tin bễ nghễ thiên hạ kia. Cảnh giới Phá Toái Hư Không, không phải chỉ để nói mà thôi. Trên thực tế, sự sợ hãi đối với biển rộng chỉ có thể xem như là một loại bản năng ở sâu trong nội tâm Xà nữ. Kỳ thật cho dò thật sự rơi xuống biển, nàng cũng sẽ không có chút nguy hiểm gì. Đạt tới cảnh giới Phá Toái Hư Không, lực lượng cũng không phải là thủ đoạn công kích duy nhất. Rất nhiều người trên đường luyện võ có lĩnh ngộ khác nhau, vì thế võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không gần như đều có sở trường riêng của mình! Xà Xà tinh thông chính là độc! Loại thủ đoạn công kích này có hơi không được quang minh chính đại, nhưng đó là sở trường nhất của nàng! Hơn nữa, sau khi đạt tới cảnh giới Phá Toái Hư Không, độc vân của Xà Xà đã đạt tới phạm vi trăm thước! Có thể nói là vô cùng lợi hại! Cho dù là võ giả đồng cấp, cũng không dám tùy tiện chạm tới khu vực này! Nhưng mà, bản lĩnh này nàng chưa từng thi triển ở trước mặt người nào, kể cả Tần Lập. Bởi vì đây là tuyệt kỹ áp đáy hòm cuối cùng, là con bài chưa lật của nàng! Làm một võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không, trừ phi đối mặt với đối thủ mạnh hơn mình thì cũng không có cơ hội thi triển ra. Tuy nhiên, hôm nay cơ hội của nàng tới rồi. Hai người Tần Lập vốn dự tính lặng lẽ lẻn đi vào, dựa vào bản lĩnh của hai người, tin rằng trên hòn đảo này không có bất cứ người nào có thể phát hiện ra bọn họ. Nhưng Tần Lập và Xà Xà lại phát hiện trên một bến cảng vang lên tiếng người ồn ào, bộ dáng dường như sắp rời bến. Lại nói, cho dù là kẻ đi biển kinh nghiệm phong phú, hơn phân nửa cũng sẽ không lực chọn rời bến lúc đêm khuya thế này! Cho nên hai người lập tức sinh nghi, sau đó lặng lẽ xâm nhập tới gần nghe ngóng. Đêm khuya yên tĩnh, không cần nói quá lớn cũng có thể truyền đi ra ngoài thật xa. Cho nên, hai người thậm chí không cần triển khai thần thức đã có thể nghe rõ ràng những tiếng người đó đang bàn bạc trên bến cảng. - Yên lặng! Nhìn lại các ngươi xem, thành bộ dáng gì nữa? Nhớ kỹ, các người là tồn tại tinh nhuệ nhất của Hải Triều bang! Các người là một đám võ giả Thiên cấp! Lão già gầy gò Ngũ đương gia lớn tiếng phát biểu, ngăn chặn tiếng bàn luận của những người khác: - Các ngươi cảm thấy tàn nhẫn sao? Nghĩ lại xem các bang chúng đó chết thê thảm như thế nào! Đúng vậy! Ta biết các ngươi vẫn khinh thường bọn họ, cho rằng đại đa số những người đó đều là thực lực tầm thương không đáng kể, còn các ngươi lại là toàn bộ chiến sĩ tinh nhuệ trong bang hội. Nhưng là...các ngươi có nghĩ tới hay không: nhiều năm như vậy, thức ăn, đồ dùng, nữ nhân các ngươi hưởng thụ, cùng với tài chính kếch xù tiêu phí để bồi dưỡng ra các ngươi, đều là từ đây tới đây? Ngũ đương gia nói xong, kích động đứng lên, khuôn mặt căng lên đến đỏ bừng, mà trên bến cảng đang ồn áo náo động cũng im lặng như tờ, rất nhiều người lộ ra thần sắc suy tư, suy nghĩ về điều gì đó. - Các ngươi có nghĩ tới không? Toàn bộ hết thảy mọi chi phí hàng ngày ở Hải Triều bang toàn bộ đều là do các huynh đệ trong bang mà các ngươi chưa từng để vào mắt đó mang về! Mà hiện tại...bọn họ lại bị đám dân đen ở Hải Thành giết sạch tất cả! Ta hỏi các ngươi: loại chuyện thế này có thể chịu đựng được sao? Trên bến cảng sau một lúc trầm mặc ngắn ngủi, đột nhiên bùng lên một hồi tiếng rống phẫn nộ kinh thiên: - Không thể! Trong lòng Ngũ đương gia thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, đừng nói đám chiến sĩ tinh nhuệ Hải Triều bang này nghĩ không ra, cho dù chính hắn cũng không nguyện ý làm loại chuyện này cho lắm! Tuy nhiên, mệnh lệnh do Đại đương gia truyền xuống, nếu thật không chấp hành chỉ sợ hắn cũng chỉ còn có đường chết. Cho nên, chỉ có thể quyết tâm làm chuyện độc ác, bởi vì nếu so sánh ra, cái mạng nhỏ của mình khảng định phải quý báu hơn so với người khác. Nhìn đám bang chúng tinh nhuệ bị hắn kích động, huyết khí dâng lên cuồn cuộn, Ngũ đương gia quyết định châm thêm một mồi lửa, lớn tiếng quát: - Như vậy, các ngươi nói xem chúng ta phải làm thế nào? - Giết! - Giết! - Giết sạch bọn chúng! Tiếng kêu rung trời của đám chiến sĩ bang chúng Hải Triều bang trên bến cảng này, trong gió biển trời đêm vọt lên sát khí ngút trời.Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com Tần Lập cùng Xà Xà liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy thoáng hiện lên vẻ khiếp sợ. Không phải Tần Lập không nghĩ tới Trần Hải Triều sẽ trả thù Hải Thành, nhưng hắn lại không nghĩ tới sự trả thù của Trần Hải Triều lại cùng cực hung ác như thế. Hoàn toàn là cách làm liều mạng không quản hết thảy! Thật là: Thà đắc tội với quân tử chứ không nên đắc tội với tiểu nhân! Trần Hải Triều này tuyệt đối chính là một kẻ tiểu nhân tâm ngoan thủ lạt, trừng mắt tất báo, hơn nữa lại trút lửa giận của hắn lên trên những người vô tội không có liên can gì. Phải biết rằng, toàn bộ Hải Thành ít nhất có hơn trăm vạn dân cư đấy! Mà ngày đó tham dự giết hại bang chúng Hải Triều bang đâu có bao nhiêu người? Tính toán đâu ra đấy cũng không đến năm ngàn người! Hơn nữa, hầu hết lực lượng tinh nhuệ của Hải Triều bang ở Hải Thành, đều là bị ba người Xà nữ, Tần Lập cùng Lãnh Dao tiêu diệt. Mà Trần Hải Triều lại giận chó đánh mèo đến toàn bộ người ở Hải Thành, loại lòng dạ độc ác này, quả thực khiến cho người ta không còn lời nào để nói. - Làm sao bây giờ? Xà nữ truyền âm nói với Tần Lập. - Cho bọn chúng chôn xác trong bụng cá thôi! Tần Lập bình thản nói, dường như chỉ là nói một chuyện nhỏ không đáng kể, nhưng ngay cả Xà nữ cũng từ giọng nói của Tần Lập nghe ra một sự phẫn nộ của hắn sâu bên trong. Bởi vì chuyện này, ngay từ đầu đã có liên quan đến hắn, nếu thật sự không phải ngẫu nhiên gặp gỡ đám người này, để bọn chúng tự do chạy tới Hải Thành tàn sát tứ phương. Nếu để cho toàn bộ người trong Hải Thành bị giết hại thì chuyện này chắc chắn sẽ trở thành một cái bóng ma thật lớn trong lòng Tần Lập! Ta không giết người, người lại vì ta mà chết, mà số lượng người này lại tới mấy trăm vạn! Xà nữ tuy là động vật máu lạnh, nhưng bởi vì tính tình càng ngày càng tiếp cận nhân loại, hiện tại nàng đã có tư duy suy nghĩ, cũng cùng một nhân loại bình thường không có khác nhau nhiều lắm, đối với thủ đoạn của Hải Triều bang đương nhiên nàng cũng cảm thấy cực kì phẫn nộ. - Bọn họ thật là đáng chết! Xà Xà híp hai mắt, lạnh lùng nói. - Ta phụ trách giải quyết đám người rời bến, ngươi ở lại trên đảo dọn sạch bọn Trần Hải Triều đi! Nhớ kỹ, một số lâu la, chỉ cần không phải quá tà ác, có thể tha được thì cho chúng một cơ hội là được. Xà nữ gật gật đầu, trong mắt hiện ra tia sáng lạnh như băng. Trong mắt nàng, xem ra trên đảo này không có bao nhiêu người không đáng chết. Tuy nhiên nếu Tần Lập đã nói như vậy, nàng cũng sẽ dùng tinh thần lực phân biệt một phen, tuy rằng không dám nói hoàn toàn có thể phân biệt được thiện ác, nhưng cảnh giới chênh lệch quá lớn, trên cơ bản vẫn là tương đối chính xác. Lúc này trên bến cảng, đám bang chúng chiến sĩ tinh anh Hải Triều bang đã bắt đầu lên thuyền, trên người bọn chúng đều mang theo một sát khí thật lớn. Xem ra bọn họ đều đã bị Ngũ đương gia dẫn động lên sát ý thật lớn, Tần Lập dùng thần thức dò xét, cảm nhận được đầy trời màu máu đỏ tươi! Ngũ đương gia lên thuyền sau cùng, không biết vì sao khi hắn nhìn lại hải đảo chìm trong bóng đêm, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm xấu. Dường như...có cảm giác không còn trở về được nữa.
|
CHƯƠNG 338: MỘT KIẾM DIỆT!
Lý Siêu lắc đầu, xua đi những ý nghĩa không hay trong đầu. Bên trong Hải Thành không có khả năng có cao thủ. Nhiều năm qua, nơi này vẫn chính là sân sau của Hải Triều bang, căn bản không thể có võ giả nào có thể uy hiếp đến bọn họ. Mà người duy nhất có thể uy hiếp bọn họ là người trẻ tuổi vô danh kia thì đã rời đi rồi! Trong biển rộng mờ mịt này, gặp nhau có thể tính là quá xa vời, gần như là một chuyện không có khả năng! Hắn lại căn bản không thể tưởng tượng được, đoàn người Tần Lập lại đang hướng về cái đảo nhỏ của Hải Triều bang bọn hắn đi tới. Nghĩ thế, Ngũ đương gia cảm thấy mình đã suy nghĩ hơi nhiều! Quay người lại, bước lên thuyền lớn. Thuyền lớn chậm rãi xuất phát, dần biến mất ở trong bóng đêm. Nhưng không ai có thể thấy được một đạo thân ảnh mờ mờ giống như một làn khói nhẹ đang bắn về phía thuyền lớn kia. Trong chớp mắt đã cùng chiếc thuyền lớn biến mất trong màn đêm mờ mịt. Ngũ đương gia của Hải Triều bang tên thật là Lý Siêu. Hắn chính là người sinh ra trên hải đảo này, phụ thân từng là một quản sự của Hải Triều bang, địa vị không thể coi là cao. Nhưng từ nhỏ Lý Siêu đã thể hiện ra thiên tư xuất chúng, trong đám bạn cùng lứa thì cực kỳ nổi trội, xuất sắc! Dưới sự bồi tài mạnh mẽ của Trần Hải Triều, rốt cuộc sau nhiều năm cũng trở thành Ngũ đương gia của Hải Triều bang. Lý Siêu đứng trên đầu thuyền, ban đêm gió biển thổi rất mạnh nhưng hắn vẫn như trước có chút nóng nực, bàn tay không ngờ vẫn còn chút cảm giác ươn ướt. Khuôn mặt hơi gầy kia dường như có thêm không ít nếp nhăn. Mà thực tế, mệnh lệnh tàn sát hàng loạt dân trên tòa thành này, hắn cũng thật sự không muốn đi chấp hành. Bởi vì hắn biết loại chuyện này dù là ai đi làm thì cũng sẽ bị thóa mạ vạn năm! Nhưng mà hắn cũng không có biện pháp gì cả, cũng không đủ can đảm vi phạm mệnh lệnh của Trần Hải Triều. Bởi vì hắn biết Đại đương gia có thể nạo nên hắn thì cũng có thể hủy hắn đi.Nguồn truyện: TruyệnYY.com Cho nên Lý Siêu đứng trên đầu thuyền, đón gì biển ban đêm, không ngừng an ủi bản thân: - Quên đi, toàn bộ dân đen trong Hải Thành kia đều đáng chết! Bọn họ đã giết rất nhiều bang chúng của Hải Triều bang ta khiến cho tâm huyết mấy trăm năm của Hải Triều bang ở Hải Thành bị hủy đi trong chốc lát! Những người này đáng chết, đáng chết, đáng chết! Lúc này sau lưng Lý Siêu truyền tới một tiếng bước chân rất nhỏ, Lý Siêu cũng không quay đầu nhìn lại. Toàn bộ người trên thuyền này đều là những chiến sĩ tinh nhuệ của Hải Triều bang, không có ngoại nhân nào. Mà lúc này có thể tới bên cạnh mình thì cũng chỉ có mấy tên thủ hạ tâm phúc mà thôi. - Không phải đã nói là nếu không có chuyện thì đừng tìm tới ta rồi cơ mà! Khuôn mặt hơi gầy của Lý Siêu mang theo một vài phần không kiên nhẫn. Hắn muốn một mình yên lặng một chút. Mấy ngày nữa, ột khi bọn họ đổ bộ vào bến cảng của Hải Thành thì đồng nghĩa với việc sẽ có hơn trăm vạn dân hồn quy địa phủ! Đừng nhìn ngoài miệng thấy nói là không sao nhưng loại áp lực này thật sự là không phải ai cũng có thể chịu đựng được! Người phía sau không nói gì, Lý Siêu lập tức cảm giác không ổn. Hắn quay ngoắt người lại, trên boong tàu không có vật gì cả. - Ai? Lý Siêu hét lớn một tiếng, thanh âm truyền đi thật xa trong đêm. Nhưng thanh âm này lập tức bị tiếng thuyền rẽ sóng át mất. - Ngũ đương gia, có chuyện gì? Trong nháy mắt đã có mười mấy người từ các phía nhảy ra, những người này tất cả đều có vẻ mặt tháo vát, đều là những tâm phúc đắc lực của Ngũ đương gia trong những năm gần đây. - Các ngươi! Lý Siêu vốn muốn hỏi các ngươi có thấy người này lại đây không nhưng lại nuốt trở vào. Nếu là thấy thì không thề có chuyện những người này không có chút phản ứng nào. "Chính mình một khi há mồm ra hỏi, thậm chí bọn chúng còn cho mình là đang nghi thần nghi quỷ, không chừng trong lòng còn cười nhạo mình nữa! Nghĩ thế, Lý Siêu khoát tay nói: - Không có việc gì, các ngươi trở về đi. Ban đêm gió lớn không nên ra ngoài! Những người này liếc mắt nhìn nhau, tuy rằng không hiểu sao Ngũ đương gia lại như thế nhưng cũng không lắm miệng hỏi lại. Sau khi mọi người lui hết, Lý Siêu cau mày. Trên khuôn mặt gầy gò, những nếp nhăn lại sâu thêm không ít, trong lòng thầm nghĩ: - Ta thật là nghe lầm sao? Lại một trận tiếng bước chân vang lên ở phía sau hắn. Hai mắt Lý Siêu trong giây lát chợt trợn to lên. Lúc này đây hắn không quay đầu lại, một cỗ hàn khí dâng lên từ sau lưng khiến hắn không kìm được mà trong lòng run lên. Đừng nói thực lực của hắn lúc này, cho dù là võ giả Thiên cấp cũng không tin tưởng quỷ thần. Cho dù trên đời này có quỷ hồn tồn tại thì căn bản không thể tới gần được võ giả có thực lực cường đại. Loại nguyên lực dao động này đủ để cắt nhỏ bất cứ linh hồn nào. Cho nên, Ngũ đương gia từ bản năng cảm giác được rằng sau lưng mình nhất định là có người! - Ngươi là ai? Tìm tới ta làm gì? Lý Siêu ra vẻ mặt trấn định, nhàn nhạt nói. Thanh âm của hắn cực kỳ nhỏ, lúc này thuyền lại thuận gió đi tới nên những tâm phúc của hắn cách xa đầu thuyền dưới tình trạng ngược gió căn bản không thể nghe thấy âm thanh của Ngũ đương gia được! - A A! Ta tới để giết ngươi! Thanh âm này khiến cho khuôn mặt Ngũ đương gia lập tức không còn chút máu! Thanh âm này hắn không thể nào quên được! Nhiều năm qua, lần đầu tiên hắn thất bại là dưới tay thanh niên này! Cho nên, đến chết hắn vẫn không thể quên âm thanh của người trẻ tuổi này! - Là ngươi? Ngũ đương gia chậm rãi quay người lại, chỉ thấy trong bóng đêm có một thanh niên anh tuấn đứng trước mặt mình. Nhưng khiến hắn cảm thấy cực kỳ kinh ngạc đó là rõ ràng người này đứng trước mặt hắn nhưng hắn lại hoàn toàn không thể cảm giác được sự tồn tại của đối phương một chút nào! - Ngươi đến tột cùng là người hay quỷ? Tần Lập mỉm cười: - Xem ra ngươi trong lòng có quỷ, nếu không, có gì mà phải sợ ta? - Trong lòng ta có quỷ gì? Người trẻ tuổi, trên tửu lâu ở Hải Thành, chúng ta đã quên biết, sau đó đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng. Chỉ là đột nhiên ngươi xuất hiện trên thuyền của chúng ta là có chuyện gì? Ngươi muốn gì? Sau khi trải qua chút bối rối ban đầu, Ngũ đương gia đã khôi phục lại tinh thần, trong lòng thầm nghĩ: - Việc kia thì tên trẻ tuổi này làm sao có khả năng biết được, hắn dám làm gì ta? Khóe miệng Tần Lập nổi lên một nụ cười trào phúng, cười nói: - Chết đến nơi rồi mà còn không tỉnh ngộ! Người như ngươi, như con vịt bị luộc đến nơi rồi mà còn mạnh miệng! - Lời này của ngươi là có ý gì? Ngũ đương gia không khỏi nâng cao một chút âm lượng. Những tên thủ hạ tâm phúc và một số chiến sỹ tinh nhuệ của Hải Triều bang tất cả đều từ chỗ tối bước ra, thấy Ngũ đương gia không ngờ lại đang giằng co với một người trẻ tuổi. Không ngờ trên thuyền thật sự có người! - Tàn sát hàng loạt dân trong thành! Ta thật không thể tưởng tượng nổi các ngươi lại có thể làm ra một quyết định như thế! Tục ngữ nói, đạo cũng có câu, ta từ trên người các ngươi một khuôn mặt không bằng cầm thú mà không thấy tồn tại chút đạo nghĩa nào cả! Một câu, những người các ngươi không xứng được xưng là người của bang hội! Tần Lập nói xong, hơi lắc đầu nói tiếp: - Hơn nữa thế giới các ngươi cũng không có Quan nhị gia Tần Lập nói xong, thân mình đột nhiên phát động, lao về phía Ngũ đương gia. Từ bên ngoài nhìn tới chỉ thấy thân mình Tần Lập nháy mắt giống như biến mất vậy! Một cỗ cảm giác giống như thái sơn áp đỉnh lập tức khiến sắc mặt của Ngũ đương gia đại biến! Vừa định cử động lại đột nhiên cảm giác từ dưới bụng mình truyền đến một cỗ đau nhức. Ngũ đương gia không kìm nổi phải kêu lên một tiếng thảm thiết, vang vọng khắp bầu trời đêm. Từ mấy chục dặm bên ngoài cũng có thể nghe thấy! Sau đó, tất cả cảm giác của Ngũ đương gia đều biến mất. Hắn biết mình đã xong rồi! Yết hầu hắn mấp máy, trên mặt bỗng lộ ra biểu tình như được giải thoát! Hắn muốn nói: - Kỳ thật ta cũng không muốn làm như vậy! ", đáng tiếc, khi hắn mở miệng thì chỉ phun ra một ngụm máu tươi. Thân mình Ngũ đương gia liền lả ra, ngã xuống đất. Hết thảy những điều này phát sinh quá nhanh, chỉ là nháy mắt đã hoàn thành. Rất nhiều người thậm chí còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì Ngũ đương gia đã chết! - Ngũ đương gia đã chết, Ngũ đương gia đã chết! Có người điên cuồng hô lớn, hơn nữa chạy đi như điên bởi vì thanh niên này quả thực rất đáng sợ! Một lần đối mặt đã giết chết Ngũ đương gia, những người bọn họ lại càng không phải là đối thủ của hắn. So với việc ở chỗ này tìm chết, không bằng chạy nhanh còn có may mắn tìm được đường sống! Dù sao bọn họ đều sinh trưởng trên những hòn đảo nhỏ nơi này, đại dương mênh mông chính là nhà bọn họ. Chỉ cần có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ngươi thanh niên này thì bọn họ nhất định có thể sống sót! Sắc mặt Tần Lập cực kì bình tĩnh, nhìn không ra chút biểu tình nào cả, thân mình chậm rãi bay lên cao. Tần Lập lần nữa lấy ra Ẩm Huyết Kiếm, vận chuyển tâm pháp Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn, một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ chậm rãi từ trên người Tần Lập phát tán ra ngoài! Đây chính là một cỗ khí thế của chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn! Lần này, khi vận dụng công pháp này lên tới đỉnh điểm, cả người Tần Lập nhìn như một vầng mặt trời đỏ rực chói mắt trong màn đêm! Khí thế Duy Ngã Độc Tôn cũng là lần đầu tiên hiện ra trên người Tần Lập! Một kiếm chém xuống! Ầm! Một tiếng nổ rung trời vang lên! Con thuyền lớn này bị một kiếm của Tần Lập với kiếm khí bá đạo vô cùng đánh cho nát vụn! Trên thuyền, tất cả người của Hải Triều bang, chỉ cần hơi dính chút kiếm khí này thì tất cả đều lập tức hóa khí! Cỗ lực lượng này giống như vô thượng thiên uy, căn bản không thể nào kháng cự được! Một cơn sóng biển cao hơn trăm mét nháy mắt phun trào, dâng lên trên biển rộng. Con thuyền lớn này bị đánh nát thành vô số mảnh nhỏ, văng lên bầu trời, sau đó như mưa rơi xuống. Trong mắt Tần Lập rốt cuộc hiện ra một chút hưng phấn! Hắn thở ra một hơi thật dài, không thể ngờ được một chiêu Duy Ngã Độc Tôn trong chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn lại có uy lực lớn như thế này! Đây vốn cũng là một chiêu tinh túy nhất của chiến kỹ nay, không tới cảnh giới Chí Tôn thì không thể thi triển ra được. Hơn nữa, trước đây Tần Lập cũng hiếm khi thử qua chiêu thức công kích một đám người cho nên hắn cũng không ngờ tới uy lực kiếm kỹ này lại kinh khủng như thế! Những người Hải Triều bang phái đi diệt sát Hải Thành đã bị một kiếm của Tần Lập diệt sạch!
|