Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
|
|
Chương 595: Lòng dạ hẹp hòi 6 Cố Tại Viễn dịch chuyển, lại gần cô hơn chút, có thể ngửi thấy được mùi hương từ trên người cô bay đến.
Không phải nước hoa, cũng không phải là mùi vị khác, mà là từ trên người cô, mùi thơm cơ thể tự nhiên.
Cố Tại Viễn lập tức có chút mê loạn, mùi vị này thật dễ ngửi.
Tay đi vòng qua sau lưng của cô, thuần thục cởi ra móc khóa cài nhỏ đáng yêu, bây giờ, nửa thân trên của cô hoàn toàn lộ ra trước mặt Cố Tại Viễn.
Mặc dù không phải là quá lớn, nhưng đôi phong nhũ vô cùng kiên định, hình dáng cũng dễ nhìn cực kỳ.
Cố Tại Viễn không biết xem qua bao nhiêu bộ ngực của phụ nữ, các loại hình dáng nào cũng có, có thể nói cái gì cần có đều có, lại chưa từng có một làm cho anh cẩn thận thưởng thức như vậy.
Đúng, là thưởng thức, đơn giản chỉ dùng mắt.
Cố Tại Viễn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô gái trước mặt.
Chỉ là nhìn như vậy liền có ý nghĩ không tốt?
Cố Tại Viễn trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ còn là xử nữ?
Cô gái mặt đã hồng đến lỗ tai, vành tai nhỏ cũng đã đỏ hết.
Cố Tại Viễn từ từ giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm đến một bên mềm mại anh vẫn thưởng thức.
Một cái liền trở nên trơn tuột cảm xúc kích thích, cầm không muốn buông tay.
Cô gái đột nhiên bị đụng vào, khẩn trương run rẩy.
"Đừng khẩn trương, bảo bối của anh!"
Cố Tại Viễn chỉ cần bắt đầu, liền quên cảm giác khẩn trương lúc trước.
Hiện tại, hoàn toàn đắm chìm trong loại mềm mại này.
Hai cái tay đặt lên đôi phong nhũ của cô, xoa nắm.
"Cái người này trông thật đẹp!"
Cố Tại Viễn không nhịn được cảm thán, lại không phát hiện trong mắt cô gái nhỏ hiện lên sự ngượng ngùng. . . . . . Nhàn nhạt, vui sướng.
Hắn đem mặt đến gần một bên mềm mại, sau đó mở ra môi mỏng, ngậm vào một nụ hoa.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp , động tác này đối với Cố Tại Viễn hết sức bình thường.
Anh không biết đã làm bao nhiêu lần, đối với bao nhiêu người phụ nữ.
Nhưng là đối với Thẩm Mặc Nhiên mà nói, như là chấn động cực lớn.
Chỗ đó của mình, bị một người đnà ông ngậm, có một loại cảm giác kỳ diệu.
Giống như toàn thân cũng bắt đầu cháy rực, nong nóng, đột nhiên giống như nhảy vào trong hồ nước lạng giá.
Nàng thật muốn phát ra âm thanh, tuy nhiên làm không được, cảm giác nén như vậy thật là khổ sở.
Cố Tại Viễn ngừng động tác tay cùng miệng, đem Thẩm Mặc Nhiên ôm ngang lên, đi tới bên giường.
Đặt cô ở trên giường, Cố Tại Viễn kéo ra chiếc váy hồng ra khỏi người cô.
Lần này quần lót nhỏ màu trắng cũng lộ ra ngoài.
Cố Tại Viễn nhìn quần lót trong cùng kia, đã có một ít nước đọng rồi.
Xem, cô nhóc này đã bị mình làm cho động tình.
Cố Tại Viễn chỉ cần ở trên giường, sẽ quên hết mọi thứ tình cảm, mới vừa rồi còn thương tiếc cùng đáng thương, cũng ném ra ngoài chín tầng mây.
Ngón tay đặt lên chỗ kín của cô, Cố Tại Viễn thuần thục vẽ khoanh tròn.
Thẩm Mặc Nhiên bị anh đột nhiên chạm vào sợ đến co rút thành một cục.
"Thả lỏng, xem em khổ sở như vậy. Chưa làm qua sao?"
Cố Tại Viễn mang theo giọng điệu tán tỉnh, anh không hổ là cao thủ tình trường.
Cô gái lắc đầu một cái, trong đôi mắt thế nhưng nổi lên tầng nước mắt.
Thì ra là thật không có đã làm, Cố Tại Viễn nhìn đến dáng vẻ của cô thế nhưng lại chần chừ.
Nhưng anh là Cố Tại Viễn, làm sao để con cừu nhỏ đưa tới miệng chạy thoát.
Không nhìn tới mặt của cô, có Tạ Viễn tiếp tục động tác trên tay, một mặt đem đầu đưa tới trước ngực của cô, mút thỏa thích quả anh đào của cô.
Thẩm Mặc Nhiên biết mình không thể nào toàn vẹn rời khỏi đây, nhưng nghĩ, có thể như vậy bỏ ra lần đầu tiên của mình, cũng coi là có ý nghĩa rồi.
|
Chương 596: Lòng dạ hẹp hòi 7 Cô lắc đầu một cái, không thèm nghĩ nhiều nữa.
Cố Tại Viễn chơi đùa thân thể mềm mại kia trong chốc lát, cảm giác mình dục vọng đã nhẫn nại tới cực điểm.
Kéo ra áo choàng tắm, lộ ra phía dưới đã ngẩng đầu .
Mặc dù cách quần lót, Thẩm Mặc Nhiên vẫn kinh ngạc che mắt.
Cô chưa bao giờ thấy qua bộ phận của người đàn ông nào.
Tại sao hình dạng này, lớn như vậy sao?
Trong lòng cô lặng lẽ nghĩ .
Cố Tại Viễn kéo tay cô, đặt vào thân dưới của mình.
Xúc cảm cứng rắn này khiến Thẩm Mặc Nhiên muốn rút tay về, nhưng Cố Tại Viễn lại biết được nắm chặt tay cô,làm cho cô không thể động đậy.
"Sờ một cái xem, đừng sợ!"
Cố Tại Viễn khích lệ cô.
Tay Thẩm Mặc Nhiên nhè nhẹ lướt qua vật cứng rắn, Cố Tại Viễn bên trong sắp không chịu nổi nữa.
Kéo quần lót của cô xuống, Cố Tại Viễn đem dục vọng của mình lộ ra.
Anh cũng không nhịn được nữa, anh không muốn sẽ cùng cô bé này dây dưa.
Phải nhanh xong chuyện, sau đó không còn bất kỳ quan hệ.
Anh không chịu nổi khi nhìn ánh mắt cô làm anh cuồng loạn.
Hơn không chịu nổi phân thân của mình trướng lên.
Trải qua vừa rồi, bên trong cô ấy cũng đã đủ đã ướt.
Cố Tại viễn đưa tay xuống phía dưới của cô.
Huyệt đạo khít khao đột nhiên bị xâm nhập lập tức co rút lại, Cố Tại Viễn chỉ cảm thấy ngón tay bị từng tầng một thịt non bao quanh.
Lại hướng trước, ngón tay quả nhiên chạm được một tầng màn thật mỏng.
Ngón tay Cố Tại Viễn lui ra ngoài, anh cũng không muốn dùng ngón tay của mình cướp đi lần đầu tiên của người phía dưới.
Mặc kệ như thế nào, đối với cô mà nói, lần đầu tiên phải là rất quan trọng.
Nhưng hết cách rồi, cấp cho mình người như vậy.
Cố Tại Viễn lắc đầu một cái, nâng mình húc vào phân thân, từ vào thân thể của cô.
Từ trước đến nay Thẩm Mặc Nhiên chưa bao giờ có cảm giác đau đớn như vậy, đau đến nỗi cô muốn khóc, tuy nhiên cô không khóc nổi.
Duy nhất có thể làm, chỉ có chịu đựng, cùng lặng lẽ rơi lệ.
Cố Tại Viễn cảm thấy tấm màn kia tượng trưng cho sự thuần khiết, hít một hơi, anh chợt xông vào.
Thẩm Mặc Nhiên có thể cảm nhận được nỗi đau đã đến cực hạn.
Cố Tại Viễn hoàn toàn không phải không biết cô khóc, nước mắt đã sớm làm ướt gối đầu, nhưng anh không thể dừng lại.
Thẩm Mặc Nhiên có thể cảm nhận được dưới thân vật cứng ở trong thân thể của mình ra vào.
Mà Cố Tại Viễn bị cô khít khao bao lấy khó có thể kềm chế.
Thời gian từ từ trôi qua, Thẩm Mặc Nhiên cảm thấy cảm giác đau đớn càng ngày càng nhạt.
Cuối cùng, nhưng một loại cảm giác tê dại thay thế.
Cố Tại Viễn nhìn cô dần dần thích ứng, liền đổi tư thế.
Thẩm Mặc Nhiên quỳ trên trên giường, Cố Tại Viễn từ phía sau tiến vào.
Phương thức như thế kích thích hơn, cắm vào càng sâu.
Thẩm Mặc Nhiên âm thanh gì cũng không phát ra được.
Cả căn phòng chỉ có thân thể va chạm cùng âm thanh Cố Tại Viễn than nhẹ.
Nhưng anh cũng không cảm thấy kỳ quái.
Trước kia cùng mình lên giường phụ nữ phần lớn sẽ lớn tiếng thét.
Tiếng kêu của các cô liên miên bất tận, tất cả mọi người là một dáng vẻ.
Nghe chẳng những không làm cho anh hưng phấn hơn, ngược lại làm cho anh mất đi hứng thú.
Rất ồn ào rất phiền não.
Nhưng Thẩm Mặc Nhiên lại yên lặng không nói, không phải cô không muốn lên tiếng, mà là cô không kêu được.
Nhưng Cố Tại Viễn biết thân thể của cô đã phản ứng, từ trong ánh mắt của cô, Cố Tại Viễn có thể thấy được cảm thụ của cô.
Vậy thì đủ rồi, giống như cô bên tai của anh rên rỉ.
Cô giống như vì mình mà làm theo yêu cầu.
|
Chương 597: Lòng dạ hẹp hòi 8 Không biết đã trải qua bao lâu, đổi bao nhiêu tư thế, Cố Tại Viễn rốt cuộc cũng nhanh chóng chạy nước rút sau đem chính mình cùng Thẩm Mặc Nhiên cùng nhau đưa lên mây.
Xong chuyện, Thẩm Mặc Nhiên không còn hơi sức, cả người giống như búp bê vải nằm ở trên giường.
Cố Tại Viễn cầm khăn giấy bắt đầu dọn dẹp địa phương vừa mới chiến đấu xong.
Ngay cả chính anh cũng cảm thấy rất kỳ quái, mình và phụ nữ làm xong, cho tới bây giờ cũng không có như vậy, hôm nay là thế nào.
Là bởi vì cô sao?
Nhìn về phía Thẩm Mặc Nhiên, cô đã ngủ mất, có phải hay không mới vừa rồi quá mức kịch liệt, khiến cô bé này không chịu nổi.
Đắp kín chăn bông cho cô, Cố Tại Viễn mặc áo ngủ, đi tới ban công.
Bầu trời đã bắt đầu trở nên trắng, trời cũng sắp sáng rồi.
Chẳng lẽ là cả đêm qua sao? Thời gian trôi qua thật là nhanh.
Cố Tại Viễn giống như cho tới bây giờ cũng không có kiên trì thời gian quá lâu như vậy, nhưng hôm nay, lại cùng làm chuyện chưa bao giờ có như vậy với một cô gái câm, giày vò suốt cả đêm.
Cố Tại Viễn nhịn không được cười lên, mình chẳng lẽ là trúng tà sao?
"Này!"
Ngũ Y Y từ phía sau vỗ nhẹ một cái lên lưng Nguyễn Lâm Tịch.
"Trùng hợp thế, lại đụng phải cô!" Nguyễn Lâm Tịch cười nói.
Ngũ Y Y nhảy đến bên cạnh cô, hai người đi song song.
"Đi đâu vậy?"
Nguyễn Lâm Tịch hỏi.
Ngũ Y Y sờ sờ bụng, sau đó nháy mắt nói: "Kiếm ăn!"
Nguyễn Lâm Tịch mặc dù không thể không thừa nhận, nhưng cô lại không thể phủ nhận cảm giác chân thật của mình.
Cô bé này thật đáng yêu, hơn nữa tuyệt đối không phải là giả bộ, là do bên trong rất tự nhiên mà tỏa ra bên ngoài.
"Cùng nhau?"
Nguyễn Lâm Tịch đang suy tư, Ngũ Y Y mở miệng nói.
"Lần trước đã nói muốn ăn cơm chung, cô quên? Hơn nữa tôi gần đây nghe nói có rất nhiều tin đòn!"
Ngũ Y Y cố làm thần bí đứng trước Nguyễn Lâm Tịch chớp chớp mắt.
Bởi vì Nguyễn Lâm tịch so với cô cao hơn rất nhiều, cho nên dáng vẻ nhỏ nhắn của Ngũ Y Y càng thêm đáng yêu.
Nguyễn Lâm Tịch gật đầu một cái nói: "Được, cùng nhau đi! Tôi mời cô!"
"Tại sao có thể để cho cô mời tôi đây? Cô là huấn luyện viên của tôi, dĩ nhiên nên để tôi mời cô!"
Ngũ Y Y hào khí vỗ ngực, lôi kéo Nguyễn Lâm Tịch đi về trước.
Hai người sau khi ngồi xuống, Ngũ Y Y đem thực đơn đưa cho Nguyễn Lâm Tịch, còn mình liền bắt đầu thao thao bất tuyệt .
Ngay cả chính cô cũng cảm thấy kỳ quái, trước kia, giống như thế nào không thích nói chuyện, nhất là cùng người xa lạ.
Mặc dù nói không biết mất trí nhớ trước kia mình là gì, nhưng mình nhớ chính là như vậy.
Nhưng không biết vì sao a, nhìn thấy Nguyễn Lâm Tịch, ngũ Y Y liền đặc biệt nghĩ cùng cô trở nên thân thiết.
"Y Y, ngày đó cái người con trai kia, là ngươi bạn trai cô sao?"
Nguyễn Lâm Tịch hỏi.
"Cô nói Hàn Giang Đình sao? Tôi nhổ vào phi phi, cô cũng đừng rủa tôi chứ, nếu không buổi tối tôi sẽ gặp ác mộng. Cái tên nhóc kia mới không phải bạn trai tôi, cậu ta là tên đáng chết, nghe nói chúng tôi từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên ."
Thời điểm Ngũ Y Y nghe được Nguyễn Lâm Tịch nói Hàn Giang Đình là bạn trai của mình chén nước thiếu chút nữa bưng không vững.
"Nghe nói?"
Nguyễn Lâm Tịch hiển nhiên bắt được trọng điểm.
"A, cái đó nha, trong lúc này có một ít chuyện cô không phải biết, về sau tôi tìm cơ hội sẽ nói cho cô biết!"
Ngũ Y Y giải thích.
"Này, hôm nay sao anh ta lại không cùng cô đi chung!"
"Cậu ta, ai biết cậu ta bận cái gì, trước kia đều là cùng nhau ăn cơm trưa, hôm nay không biết chạy đi đâu!"
Ngũ Y Y nhìn Nguyễn Lâm Tịch, không ngờ thời điểm nói đến Hàn Giang Đình, thế nhưng mặt của cô lại hơi ửng hồng.
|
Chương 598 Chẳng lẽ Lâm Tịch đối với cái tên chết tiệt Hàn Giang Đình có tình ý sao?
Ngũ Y Y trong lòng đánh trống, so với mình kết hôn còn vui mừng hơn.
"Có muốn hay không tôi gọi cậu ta tới đây à?"
Ngũ Y Y vốn là thử thăm dò hỏi, nghĩ tới Lâm Tịch nhất định sẽ ngượng ngùng.
Nhưng không như ước muốn, Nguyễn Lâm Tịch lại sảng khoái gật đầu một cái nói: "Được, đúng cũng chỉ có hai người cũng không có ý nghĩa!"
Woa, cái cô gái này quả nhiên không tầm thường!
Loại này dám yêu dám hận đây chính là tính cách mà Ngũ Y Y thích!
Ngũ Y Y lấy điện thoại di động ra nhấn vài cái vào bàn phím.
Điện thoại vang lên thật lâu cũng không người bắt máy.
Ngũ Y Y ở trong lòng mắng Hàn Giang Đình cái người này ngu như heo, ngày ngày đối với Lâm Tịch ngày nhớ đêm mong, hiện tại cơ hội tới, cậu ta chạy đi đâu!
Thời điểm Ngũ Y Y tức giận đang muốn cúp điện thoại, bên kia đầu điện thoại truyền đến tiếng Hàn Giang Đình.
"Alô? Y Y, làm gì?"
Giọng nói lười biếng, người này chẳng lẽ còn không có rời giường, giờ đã trưa cũng không đi học sao?
Ngũ Y Y nhìn Nguyễn Lâm Tịch, cũng may cô đang chuyên tâm nhìn thực đơn, cũng không có chú ý đến điện thoại.
Bằng không bộ dạng chán trường này của Hàn Giang Đình không phải làm cho cô thất vọng cực độ sao.
"Mình nói, cậu mau lại đây, chúng ta ở bên tiệm cơm này."
Ngũ Y Y trấn định nói, nhưng thật ra là cố nén kích động chỉnh tên nhóc này.
"Mình không đi, mình còn muốn tiếp tục hẹn ước cùng với Nguyễn Nguyễn trong mộng của mình"
Hàn Giang Đình không cần suy nghĩ chuẩn tắt điện thoại.
"Vậy mình cùng Lâm Tịch ở nơi này chờ cậu, cậu nhanh lên một chút!"
Nói xong ngũ Y Y liền cúp điện thoại, tên nhóc này thật là một tên ngốc không chịu được!
Hàn Giang Đình sững sờ mấy phút, trong điện thoại tiếng rè vang lên không ngừng.
Lâm Tịch? Nguyễn Lâm Tịch?
Cái gì? Y Y cái đó con nhóc chết tiệt kia hiện tại cùng Lâm Tịch ở chung một chỗ?
Rốt cuộc phản ứng kịp Hàn Giang Đình lập tức từ trên giường bò dậy, việc buồn ngủ vừa rồi bay sạch, anh bây giờ, phải tỉnh táo nhất định tỉnh táo!
Nhanh chóng đánh răng rửa mặt mặc quần áo chải đầu, Hàn Giang Đình chưa từng có đem những này chuyện ở trong vòng mười phút hoàn thành.
Nhưng mà hôm nay, thế nhưng anh lại làm được, hơn nữa làm được vô cùng tốt.
Cũng may Hàn Giang Đình ở nhà trọ cách trường học không xa lắm, cộng thêm hiện tại Hoắc Phi Đoạt vừa mới đem xe thể thao đến.
Mười lăm phút sau, bộ dáng con người của Hàn giang Đình xuất hiện trước mặt Ngũ Y Y và Nguyễn Lâm Tịch.
"Cậu, cũng quá nhanh đi!"
Ngũ Y Y ngồi ở ghế phía sau lưng, đôi tay nắm chặt tay vịn, chỉ sợ tốc độ Hàn Giang Đình đem mình thổi bay.
"Tôi chính là đang đọc sách ở thư viện, nhận được điện thoại lập tức nhanh chạy tới, vừa đúng lúc cũng hơi đói bụng."
Hàn Giang Đình khoác lác vô sỉ, con mắt của Ngũ Y Y suýt chút nữa rớt ra.
"Huấn luyện viên Nguyễn, cô cũng ở đây!"
Hàn Giang Đình càng thêm khoác lác, giả bộ càng thêm thái quá.
"Mới vừa rồi không phải cậu nói không tới sao?"
Ngũ Y Y thật sự nhịn không được, cố ý phơi bày anh.
Hàn Giang Đình thiếu chút nữa đem Ngũ Y Y trừng đến lác mắt.
"Cái đó, Giang Đình, tôi có thể gọi như vậy anh không?"
Nguyễn Lâm Tịch đem tóc vén sau tai hướng đến Hàn Giang Đình nói.
Hàn Giang Đình nhất thời đắm chìm.
Đoạn thời gian trước, Ngũ Y Y mất trí nhớ bản tính còn chưa có lộ ra ngoài, gọi qua mấy lần Giang Đình.
Lúc ấy Hàn Giang Đình cảm thấy Ngũ Y Y gọi tên mình giống như quả cân nặng.
Nhưng hôm nay, anh nghe Nguyễn Lâm Tịch gọi mình Giang Đình trong nháy mắt.
Quyết định đem cái này tốt nhất cho Nguyễn Lâm Tịch.
Thật là thật dễ nghe.
"Ừ, dĩ nhiên có thể. Vậy tôi gọi cô là Lâm Tịch, tôi nghĩ chúng ta tuổi tác cũng không sai biệt lắm!"
|
Chương 599 Hàn Giang Đình đè nén xuống kích động trong lòng, cố làm trấn định nói.
"Được, tôi còn đang ngại việc anh gọi tôi là huấn luyện viên Nguyễn có vẻ tôi rất già!"
Ngũ Y Y nhìn hai người trò chuyện tốt như vậy, từ trong đáy lòng thay Hàn Giang Đình vui mừng.
Nhưng mà hi vọng Hàn Giang Đình lần này là nghiêm túc, bởi vì không biết tại sao, cô rất quý trọng cô bé Nguyễn Lâm Tịch này.
Thẩm Mặc Nhiên khi tỉnh lại, Cố Tại Viễn đã không có ở trong phòng rồi.
Cô chỉ cảm thấy đầu đau vô cùng, hạ thân cũng bủn rủn vô lực.
Nhưng cô vẫn cố nén đứng lên, mặc quần áo tử tế.
Thời điểm ra khỏi cửa, phát hiện thuộc hạ của Cố Tại Viễn đang đợi ở ngoài cửa.
Vừa nhìn thấy cô đi ra, liền nói với cô: "Tổng giám đốc Cố đã đi trước, anh nói chờ cô tỉnh lại sẽ đưa cô trở về!"
Thẩm Mặc Nhiên gật đầu một cái, cái này kết thúc rồi sao?
Thuộc hạ dưới sự yêu cầu của Thẩm Mặc Nhiên đưa cô đến chỗ ba cô ở bệnh viện.
Thẩm Mặc Nhiên lễ phép hướng về tên thuộc hạ chào một cái, ngỏ ý cảm ơn.
Cô không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng cái loại phương thức này để cảm ơn người ta đưa mình tới đây.
Theo ý cô, mặc kệ người kia có phải hay không tuân theo lệnh của Cố Tại Viễn làm việc, đều là giúp đỡ mình.
Bởi vì cũng may đưa cô tới đây một đoạn đường dài như vậy, bởi vì thương hại cô không có tiền đi xe buýt.
Tên thuộc hạ cũng cả kinh, từ xưa tới nay chưa từng có ai đối với mình từng cúi đầu như vậy, cô bé này như thế nào. . . . . .
Anh thiếu chút nữa đã quên, từ trong áo móc ra một lá thư giao cho Thẩm Mặc Nhiên.
Đợi đến Thẩm Mặc Nhiên sau khi mở ra nghĩ muốn trả cho anh, người đó đã lái xe rời đi.
Trong lá thư này là một xấp tiền mặt.
Nàng làm sao để trả tiền lại cho Cố Tại Viễn đây, tại sao có thể lấy tiền của anh đây?
Đây tất cả, đứng ở bệnh viện lầu hai phòng làm việc của viện trưởng phía trước cửa sổ tất cả đều ở trong mắt Cố Tại Viễn.
Thế nào, tiền kia cũng không muốn lấy sao?
Chỉ là nghe theo lệnh đưa cô về, liền đối với người ta cúi người chào sao?
Thế nào lại nhún nhường như vậy, giống như tự ái.
Ngày hôm qua nói muốn cùng bản thân lên giường, liền không nghĩ mà đáp ứng.
Rốt cuộc là cái dạng phụ nữ như thế nào, Cố Tại Viễn ở trong lòng suy nghĩ.
Càng nghĩ càng đối với cô tò mò.
"Cái đó, tổng giám đốc Cố, anh. . . . . ."
Lời nói viện trưởng đem Cố Tại Viễn kéo về thực tế.
"Này, ông phải trị liệu tốt cho người bệnh nhân kia, nếu như có cái gì không may, tôi nghĩ ông là ông biết tôi sao rồi."
Cố Tại Viễn ném xuống một tờ chi phiếu, liền sải bước rời đi.
Bất tri bất giác, thế nhưng vào thang máy đi tới lầu 15.
Đúng lúc ba Thẩm Mặc Nhiên ở tầng lầu.
Cố Tại Viễn giống như là không quản được chân của mình, rất tự nhiên liền đi tới phòng bệnh.
Xuyên thấu qua trên cửa thủy tinh, Cố Tại Viễn nhìn Thẩm Mặc Nhiên đang kiên nhẫn gọt trái cây cho ba cô.
Dáng vẻ cô an tĩnh như vậy, ánh mắt trong suốt đơn thuần, khóe miệng giống như nở nụ cười.
Cố Tại viễn nhìn ngây người, cho đến khi y tá tới kiểm tra phòng, anh mới thu hồi ánh mắt.
Bước nhanh rời đi.
Ngồi trên xe, Cố Tại Viễn nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua.
Cô an tĩnh như vậy, nhìn dáng vẻ mềm yếu, cũng yên lặng chấp nhận.
Cố Tại Viễn cho người điều tra Thẩm Mặc Nhiên.
Ba của nàng từ hồi trẻ bắt đầu ham mê đánh bài, đem những thứ trong nhà đáng giá đổi lấy tiền đi đánh bạc.
Mẹ của cô cũng bởi vì không chịu nổi người chồng như vậy mà bỏ nhà ra đi, bỏ lại cô bé Thẩm Mặc Nhiên.
Chính là bắt đầu từ khi đó, cô không hề muốn nói chuyện nữa, dáng vẻ trầm mặt.
Đi theo cha bị bao vây chặn đánh, đòi tiền nợ, không thể chống đỡ nổi.
|