Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
|
|
Chương 625: Ngoại truyện 18 Nguyễn Lâm Tịch nghe đến đó, có chút không hiểu.
Hình như Ngũ Y Y không phải nói như vậy.
"Không phải, tôi nói như vậy cũng không đúng. Nói Y Y không có ba có nghĩa là, cô từ nhỏ đã không có ba ở bên cạnh, mà cùng mẹ cùng sống nương tựa lẫn nhau. Cô, là một đứa con riêng!"
Hàn Giang Đình không muốn nói ra"Con riêng" ba chữ này, cho dù là Y Y không ở bên, anh cũng sẽ cảm thấy nói như vậy cũng làm tổn thương cô.
Lòng Nguyễn Lâm Tịch nhẹ nhàng chấn động một cái, con riêng?
Hàn Giang Đình thở dài một cái, nói: "Cô có thể không tin, Y Y vui vẻ giống như đứa trẻ vậy, thật ra thì trong lòng tràn đầy oán hận đối với ba cô ấy. Ba cô ấy có một gia đình riêng, hơn nữa cũng có ba đứa con gái khác. Cho đến khi mẹ Y Y qua đời,ông ta không có quen biết với Y Y, sau này, là bởi vì Y Y thật sự không có nhà để về, ông mới giống như là lượm một người dân du cư dẫn cô ấy về nhà. Ở trong căn nhà kia, có thể nói Y Y không có bất kỳ hạnh phúc nào."
"Hoá ra là như vậy ? Như vậy những thứ này, Y Y cũng biết sao?"
Nguyễn Lâm Tịch xoay đầu lại hỏi, cô không ngờ Ngũ Y Y xem ra lúc nào cũng vui vẻ như vậy không buồn không lo, lại có thể trải qua những chuyện như vậy.
"Sau cô ấy mất trí nhớ, những chuyện này đều không nhớ . Sư phụ tôi, cũng chính là lão đại tập đoàn đế quốc, Hoắc Phi Đoạt quyết định đem đoạn ký ức này giấu đi!"
"Cái gì? Giấu đi?"
Nguyễn Lâm Tịch không ngờ thế nhưng Hoắc Phi Đoạt lại làm ra quyết định như vậy, người đàn ông này, chẳng lẽ mạnh đến nỗi có thể tùy ý xóa bỏ trí nhớ của người khác sao?
"Thật ra thì chuyện này, mọi người có cái nhìn đều không giống nhau, ba của Y Y cùng với các chị gái của cô ấy giống như tìm ra lương tâm đã chết của mình. Thái độ đối đãi cô ấy so với trước kia tốt hơn rất nhiều. Cô không biết, ở trong một đoạn thời gian, Y Y thật sự là đã trải qua rất nhiều, mẹ mất chỉ sợ đối với cô ấy là một đả kích quá lớn. Cô ấy mạnh mẽ như vậy, dùng lớp vỏ dày để gói mình lại. Tôi cùng sư phụ làm như vậy, chỉ là để cô ấy quên đi những chuyện không vui trước kia mà thôi."
Hàn Giang Đình càng nói âm thanh càng thấp, đến cuối cùng, anh không giống như là kể chuyện xưa cho Nguyễn Lâm Tịch nghe.
Mà biến thành nói một mình.
Nguyễn Lâm Tịch chưa từng bao giờ nghĩ đến, mọi chuyện thì ra là như vậy .
Ngũ Y Y bị mất trí nhớ, cho nên cô ấy quên mất mình có thân phận là con riêng, quên mất đã từng bị đối xử không công bằng, bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới sao?
Bất tri bất giác, bầu trời giống như trở nên tối một chút.
Nguyễn Lâm Tịch ngẩng đầu nhìn lên đám mây, quay đầu nói: "Giang Đình, chúng ta nhanh lên một chút trở về thôi. Giống như trời sắp mưa!"
"Cái gì? Mới vừa rồi không phải là trời còn nắng sao? Thế nào đột nhiên lại sắp mưa?"
Hàn Giang Đình ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Hai người không chậm trễ nữa, đều vội vàng ngồi trên lưng ngựa, chạy trở về trang viên.
Dọc theo con đường, lòng của hai người cũng đều trở nên không giống như trước.
Hàn Giang Đình nhớ lại Y Y ngày trước chỗ gặp phải chuyện, có chút trách cứ mình không có bảo vệ tốt cho cô. Mặc dù anh đã làm rất nhiều.
Mà Nguyễn Lâm Tịch, vẫn còn đang giật mình đây tất cả đều giống như tiểu thuyết. Cô muốn biết, những chuyện này, Tiêu Lạc có biết những chuyện này hay không.
Hôm nay không nghe được chuyện Tiêu Lạc cùng Ngũ Y Y, có chút tiếc nuối.
Nguyễn Lâm Tịch lặng lẽ ở trong lòng nghĩ.
Cô muốn biết Tiêu Lạc như thế nào biết Y Y , cũng muốn biết bọn họ có yêu nhau hay không.
Ngũ Y Y ngày trước, thì ra là chịu rất nhiều khổ cực.
|
Chương 626: Ngoại truyện 19 Trí nhớ biến mất mà có thể vứt bỏ quá khứ sao?
Trận mưa lớn này quả nhiên tới, Ngũ Y Y che lỗ tai chuyển hồng lầu bầu: "Rốt cuộc là ai đang nói xấu mình. Lỗ tai nóng cả một chiều."
Tiêu Lạc một mình ngồi ở trong căn phòng trống, uống rượu.
Không biết là tại sao, ngày trước không uống rượu Tiêu Lạc gần đây si mê một thân một mình uống rượu giải sầu.
Giống như chỉ có uống say, mới nhìn thấy người muốn gặp nhất.
Mới có thể ở trong mộng, hôn môi của cô, vuốt ve thân thể của cô.
Có lúc, mộng cảnh quá chân thực, anh cơ hồ có thể cảm giác đến nhiệt độ của cô, hô hấp của cô.
Nhưng tỉnh mộng, tất cả liền đều là giả.
Mỗi một lần nằm mơ thấy cô, mỗi một lần mất mát tỉnh lại, cũng càng gia tăng một phần dục vọng của anh đối với cô.
Hoắc Phi Đoạt, hiện tại phải chăm sóc thật tốt người phụ nữ của tôi.
Bởi vì qua không được bao lâu nữa, tôi sẽ đem cô từ bên cạnh của anh đoạt lại.
"Ring. . . . . .Ring. . . . . ." . Điện thoại di động của Tiêu Lạc kêu lên.
Cầm điện thoại di động lên, mã số quen thuộc.
"Alô?"
Tiêu Lạc nhận điện thoại, giọng trầm thấp xuyên thấu giống như đã ngưng trệ không khí, khuếch tán mà ra.
"Là tôi! Nguyễn Lâm Tịch!"
Đầu bên kia điện thoại Nguyễn Lâm Tịch một tay dùng khăn lông mềm lau chùi tóc còn ướt, vừa nói.
"Tôi biết, có chuyện gì?"
Giọng nói Tiêu Lạc không lên không xuống, cũng nghe không ra tình cảm.
Nhưng Nguyễn Lâm Tịch đã thành thói quen với những thứ này, cô cũng không thèm để ý.
Cho nên cô mới có thể một bên lau khô tóc vừa cùng người đàn ông này nói chuyện điện thoại.
Chỉ có giả bộ làm như không có chuyện gì xảy ra, lòng Nguyễn Lâm Tịch mới có thể dễ chịu hơn một chút.
"Hôm nay tôi biết một chút tin tức, không biết, đối với anh có hữu dụng hay không."
Âm thanh Nguyễn Lâm Tịch xuyên qua dây điện thoại, biến thành sóng điện từ truyền đến điện thoại di động của Tiêu Lạc, thành sóng âm truyền vào trong lỗ tai của anh.
"Tin tức gì."
Ngữ điệu Tiêu Lạc vẫn như cũ, giống như cái gì cũng không thể làm anh hứng thú.
Nhưng khi Nguyễn Lâm Tịch nhắc tới cái tên kia, mắt của Tiêu Lạc rõ ràng mở to.
"Ta biết hết chuyện Ngũ Y Y bị mất trí nhớ."
Khẽ siết chặt điện thoại Tiêu Lạc cũng không có bởi vì tin tức này biểu hiện sự hoảng sợ nào.
"Chuyện này, không cần cô quản, tôi nghĩ cô nên rõ ràng."
Tiêu Lạc theo lời Nguyễn Lâm Tịch nói nhớ lại tình cảnh anh cầm ống tiêm đâm vào thân thể Ngũ Y Y.
Nhưng anh rất nhanh lắc đầu một cái, không muốn nhớ tới những thứ kia, ngược lại ở trong lòng an ủi mình: mình làm những thứ kia đều đúng, là vì muốn Y Y trở lại bên cạnh mình.
"Ha ha, tôi đương nhiên rõ ràng!"
Nguyễn Lâm Tịch cười hai tiếng, nhưng mà trong lòng lại là cảm giác ân ẩn đau.
Không liên quan đến việc mình thật sao? Đây anh cùng cô nói chuyện, cho nên không cần tôi nhúng tay vào.
"Nhưng, anh biết không? Ngũ Y Y trí nhớ cho đến bây giờ vẫn chưa khôi phục, hơn nữa, người đàn ông kia, giống như cũng không muốn để cho cô nhớ lại."
Nguyễn Lâm Tịch khóe miệng lộ ra nụ cười giả hoạt.
"Cái gì? Tại sao?"
Tiêu Lạc không ngờ Y Y vẫn chưa khôi phục trí nhớ, chẳng lẽ là mình cho cô tiêm vào quá nhiều sao?
Nhưng, Hoắc Phi Đoạt tại sao lại không muốn để cho cô nhớ tới những chuyện trước đây?
"Tôi nghĩ, có thể là người đàn ông này muốn bảo vệ cô ấy thôi. Nghe nói, cô ngày trước giống như chịu rất nhiều khổ cực!"
"Không cho phép cô nói như vậy!"
Tiêu Lạc cúp điện thoại, tay của anh khẽ run.
Hoắc Phi Đoạt, anh thế nhưng không muốn để Y Y khôi phục trí nhớ?
Là bởi vì sợ Y Y nhớ lại vốn người cô ấy yêu là tôi sao?
|
Chương 627: Ngoại truyện 20 Nhất định là như vậy, coi như không phải như vậy, hành động của anh nhất định cũng sẽ làm cho Y Y tức giận.
Loại người cố chấp bá đạo muốn xóa trí nhớ của người khác như vậy, cũng giống như tôi cướp đi trí nhớ của cô ấy, có cái gì khác nhau sao?
Tiêu Lạc ngồi xuống ghế sofa, không khí trong phòng cũng có chút trở nên lạnh lùng.
"Ha ha, Hoắc Phi Đoạt ơi là Hoắc Phi Đoạt!" Tiêu Lạc tự mình nói.
Anh cho rằng chuyện này sẽ lừa gạt được Y Y sao?
Nếu như Y Y biết, cô ấy sẽ nghĩ sao.
Với tính tình của cô ấy, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh.
Anh tại sao lại muốn giấu cô ấy không nói cho cô ấy biết, coi như những ký ức kia không tốt, có thể là như vậy.
Chẳng lẽ anh cảm thấy Y Y cùng với thân phận cao quý là không xứng sao?
Nhưng vậy thì như thế nào, anh cho rằng anh chưa từng làm những chuyện bẩn thỉu kia sao?
Tôi nghĩ, sau khi biết được những chuyện này, Y Y nhất định sẽ rời khỏi anh.
Chỉ cần cô rời khỏi cô, nhất định sẽ trở lại bên cạnh tôi.
Trên khóe miệng Tiêu Lạc mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt lại mang vẻ lạnh lùng đáng sợ.
Y Y, đây chính là người đàn ông mà em yêu, anh ta muốn em ở lại bên cạnh anh ta, nhưng lại giam giữ trí nhớ của em.
Người đàn ông này, trong mắt anh ta chỉ có chính anh ta, căn bản không quan tâm đến ai.
Anh ta rất tự cao, không đem ai để trong mắt, chẳng lẽ em còn chưa nhìn ra bộ mặt thật của anh ta sao?
Tiêu Lạc suy nghĩ muốn đem tất cả mọi chuyện kể lại cho Ngũ Y Y biết.
Đây đối với anh mà nói đây chính là lý do tốt.
Nhưng Tiêu Lạc biết, bây giờ còn chưa đến lúc, mặc dù anh đã không kịp chờ đợi muốn xem bộ dáng Y Y chạy về phía mình ôm vào trong ngực.
Nhưng, còn phải lại đợi chút, chờ một cơ hội tốt hơn.
Một kích, trí mạng!
Thẩm Mặc Nhiên từ trong mộng tỉnh lại, cô nằm mơ thấy ba rời khỏi cô mà đi.
Vô luận cô cố gắng thế nào, đều vô ích.
Thời điểm tỉnh lại, Thẩm Mặc Nhiên có cảm giác như được giải thoát.
Cũng may đó chỉ một giấc mộng, không phải thật.
Cả người đều là mồ hôi, Thẩm Mặc Nhiên cảm thấy dính khó chịu.
Nằm ở bên cạnh Cố Tại Viễn vẫn còn ngủ say, anh hô hấp đều đều không khí chứa hơi thở của Thẩm Mặc Nhiên.
Cô từ từ đứng dậy, lặng lẽ xuống giường vào phòng tắm.
Mở vòi hoa sen, nước chảy ào ào chảy trên người của cô.
Trên người mồ hôi mặc dù bị nước rửa sạch sẽ, nhưng những phiền não kia, những thứ ưu sầu kia làm thế nào trôi hết đây.
Thẩm Mặc Nhiên đứng ở trong nước, đột nhiên có một loại cảm giác chóng mặt, còn có chút cảm giác muốn ói.
Chẳng lẽ là tối hôm qua ăn thứ gì bị hư, Thẩm Mặc Nhiên nghĩ.
Nhưng cái loại cảm giác buồn nôn đó làm sao cũng không thể tiêu tán, Thẩm Mặc Nhiên từ trong nước ra ngoài.
Lau khô thân thể, muốn mặc quần áo, cảm thấy một luồng nhiệt lưu từ trong khoang mũi chảy ra.
Đưa tay ra, là máu đỏ.
Làm sao lại chảy máu mũi?
Đang cầm giấy lau, cửa phòng tắm được mở ra.
Cố Tại Viễn mắt nhấp nhem đi vào, thấy Thẩm Mặc Nhiên cúi đầu đang lau gì đấy.
Đi tới hỏi: "Làm gì vậy? Lau cái gì vậy?"
Vừa mới đi vào, Cố Tại Viễn thấy khuôn mặt toàn máu của Thẩm Mặc Nhiên.
Anh bị dọa sợ thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.
"Mặc Nhiên, em làm sao vậy? Cáí con nhóc này sao lúc nào cũng không làm anh yên lòng được hả!"
Nói xong nhanh chóng cúi đầu nhìn Thẩm Mặc Nhiên.
Thẩm Mặc Nhiên lắc đầu một cái, ở trong phòng tắm tràn đầy sương mù viết trên gương: không sao, chỉ là chảy máu mũi mà thôi, có chút mệt mỏi.
Viết xong chuẩn bị đi ra ngoài, lại bị Cố Tại Viễn kéo lại.
"Thẩm Mặc Nhiên, anh cho em biết, em bây giờ là người phụ nữ của tôi, tôi muốn em làm cái gì thì em sẽ phải làm cái đó, nếu không tôi sẽ không cứu ba em. Em có biết hay không?"
|
Chương 628: Ngoại truyện 21 Thẩm Mặc Nhiên đột nhiên bị anh chất vấn sợ hết hồn, nhưng cô rất nhanh trấn định lại, bịt mũi gật đầu một cái.
"Cho nên, nếu em để cơ thể suy sụp, anh sẽ không cần em nữa, em có hiểu hay không?"
Cố Tại Viễn cầm lấy tay cô thật chặt.
Thẩm Mặc Nhiên không có nhìn anh, vẫn như cũ gật đầu.
"Không cần lúc nào cũng gật đầu, anh nói em phải nhớ kỹ. Không cần mệt mỏi như vậy, chuyện chăm sóc ba em anh sẽ tìm người làm, em hôm nay là chảy máu mũi, ai biết ngày mai còn có thể như thế nào! Nếu em bị bệnh, anh sẽ trực tiếp vứt bỏ em!"
Nói xong cũng bỏ tay của cô, đóng cửa phòng tắm lại.
Cố Tại Viễn ngâm mình trong nước, không ngừng mắng mình.
Mày rốt cuộc có biết nói chuyện hay không, có biết quan tâm người khác hay không.
Rõ ràng muốn nói cho cô biết không nên để quá mệt mỏi, nhưng cố tình lại nói những lời đó với người ta.
Cố Tại Viễn hận muốn cho mình một cái tát, nhưng vừa nghĩ đến bộ dáng chảy máu mũi của cô, lại cảm thấy rất đau lòng.
Cô kiên trì muốn mình chăm sóc ba, không muốn ai giúp một tay.
Chăm sóc cho người bệnh không thể cử động, không phải là chuyện dễ dàng.
Mình lại mỗi đêm không ngừng giày vò cô, dù là thân thể bằng sắt cũng sẽ không chịu nổi.
Cố Tại Viễn quyết định hôm nay sẽ mang cô đi bồi bổ một chút.
Đợi đến lúc Cô Tại Viễn từ phòng tắm đi ra, thế nhưng phát hiện cô vẫn còn đang chảy máu.
"Làm sao em vẫn còn chảy máu!"
Cố Tại Viễn vội chạy đến trước mặt cô, khẩn trương nhìn cô.
Nhưng Thẩm Mặc Nhiên một câu cũng không nói, chỉ là ngồi ở đó lau máu mũi.
Cố Tại Viễn không nhịn được la to: "Lời của tôi nói em không nghe thấy sao? Không cho ngã bệnh! Không được chảy máu!"
Cô nhóc này rốt cuộc là ai, thế nào có thể nhẫn nại như vậy!
Thẩm Mặc Nhiên ngẩng đầu liếc nhìn Cố Tại Viễn, không nói gì, thế nhưng đứng dậy, kéo cửa đi ra ngoài.
Để Cố Tại Viễn ở lại hối hận không ngừng.
Cố Tại Viễn đặt mông ngồi ở trên giường, trong lòng khó chịu.
Rốt cuộc nên làm như thế nào, mới có thể làm cho cô ấy từ lạnh lẽo chuyển thành ấm áp.
Tại sao mình để mình không lo lắng cho cô ấy đây.
Lời muốn nói rõ ràng không phải như vậy, nhưng khi nhìn đến cô ấy một bộ dáng nhu nhược nhưng lại rất mạnh mẽ, sẽ không nhịn được vô cùng tức giận.
Làm sao lại không biết quan tâm đến thân thể của mình như vậy?
Cô là cái kẻ ngốc sao? Cô chỉ có thể nhìn đến người khác mà không thấy mình sao?
Cố Tại Viễn đấm một quyền lên trên giường, cái đấm này làm giường lung lay một cái.
Cũng may là giường mềm mại, nếu như đổi lại là cái khác, có thể đã sớm bị đập vỡ.
Thẩm Mặc Nhiên ngồi ở bên ngoài, cô không hiểu tại sao Cố Tại viễn lại tức giận như vậy.
Là bởi vì sợ cơ thể của mình suy sụp không thể phục vụ anh ta được sao?
Hay là chê mình làm dơ phòng của anh.
Thẩm Mặc Nhiên lạnh lùng cười, đúng vậy! Trên cái thế giới này có ai là chân chính quan tâm cô chứ?
Đây chính là nguyên nhân vì sao cô lại không bỏ rơi Thẩm Quốc Uy.
Coi như Thẩm Quốc Uy không chịu trách nhiệm, coi như ông ba có bao nhiêu là khuyết điểm, nhưng ông đối với Thẩm Mặc Nhiên là tình cảm chân thật.
Làm một người cha, ông đối với Thẩm Mặc Nhiên là yêu thương không phải là giả.
Thẩm Mặc nhưng nghĩ tới những thứ này, chỉ cảm thấy lỗ mũi chua, rất muốn khóc ra.
Nhưng, cô nhịn được. Ngày ấy, nàng đã thề, cuộc đời này sẽ không chảy một giọt nước mắt!
"Lão đại, đây là gói hàng của anh!"
A Trung gõ cửa đi vào, cầm trong tay một cái gói hàng nhỏ.
"Thứ gì?" Ánh mắt Hoắc Phi Đoạt chăm chú nhìn gói hàng trên tay kia.
|
Chương 629: Ngoại truyện 22 "Lão đại, đã kiểm tra an toàn rồi, không có vấn đề gì!"
A Trung đem gói hàng đặt ở trên bàn Hoắc Phi Đoạt.
"Ở đâu?"
Chân mày Hoắc Phi Đoạt cau lại, lạnh lùng hỏi.
"Công ty chuyển phát nhanh đưa tới, đã hỏi người gửi là ai, bọn họ nói không biết, chỉ nói là có người bảo đưa tới đây."
Hoắc Phi Đoạt phất tay một cái, A Trung mở cửa đi ra.
Nhìn chăm chú nhìn túi kia một lát, Hoắc Phi Đoạt vô cùng hiếu kỳ rốt cuộc là ai có lá gan lớn như vậy dám ẩn danh đưa mình gói hàng.
Chẳng lẽ sẽ không sợ mình tìm được hắn sao?
Mở túi ra, Hoắc Phi Đoạt phát hiện bên trong là một con búp bê bằng vải nhỏ, nhìn nó đã cũ xem ra đã được mấy chục năm.
Ở phía dưới búp bê vải, còn có một tấm hình, năm tháng đã làm nó dính màu vàng.
Hoắc Phi Đoạt cầm lên tấm hình kia thì tay đã cứng lại.
Hình mặc dù đã rất cũ, nhưng, người trong hình vẫn còn nhìn thấy rõ ràng.
Trong hình kia có một nam một nữ, giống như là vợ chồng, nam đứng bên người một đứa bé trai, xem ra tám chín tuổi, nữ trong ngực ôm một cô bé, cột bím tóc, giống như chỉ có hai ba tuổi, trên tay của cô, cầm chính là búp bê vải trước mặt Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt cảm giác trái tim mình muốn ngừng đập, không vì cái gì khác, chỉ vì trong hình người con trai kia, chính là anh! Chính là anh Hoắc Phi Đoạt!
Lật hình lại, trên đó viết một hàng chữ: vợ chồng tôi cùng hai đứa con trai gái tháng 5 năm 1993.
Đây là có ý gì, đó là cha mẹ của mình anh biết, nhưng tại sao cô gái nhỏ kia anh lại không nhớ rõ.
Nghĩ tới đây, Hoắc Phi Đoạt đột nhiên cảm thấy nhức đầu dữ dội.
Giống như có gì đó ở trong đầu anh không ngừng chạy qua, Hoắc Phi Đoạt thậm chí có thể cảm thấy thần kinh không ngừng nhảy lên.
Đột nhiên, từng bức họa giống như cuộn phim xuất hiện trước mắt Hoắc Phi Đoạt.
Một tiếng đồng hồ sau anh thấy mình dắt một cô bé chạy ở trong sân.
Thấy cô gái nhỏ kia vuốt mũi gọi mình là anh.
Còn chứng kiến thấy cô gái nhỏ kia bị một chiếc xe bắt đi, sau đó biến mất không còn thấy nữa.
Đột nhiên tất cả giống như là thuỷ triều chạy qua trong tâm trí anh.
Trí nhớ mười tuổi lúc trước, tất cả đều chạy qua trong đầu Hoắc Phi Đoạt.
Rốt cuộc, rốt cuộc lại nhớ ra chuyện này.
Hoắc Phi Đoạt không thể tin đây là sự thực, chẳng lẽ mình cũng bị mất trí nhớ sao?
Tại sao hôm nay mới nhớ tới chuyện lúc mười tuổi.
Cô gái kia, là ai ? Thấy chữ sau lưng hình, vậy hẳn là em gái của mình.
Thì ra mình còn có một cô em gái!
Hoắc Phi Đoạt quả đấm hết sức chặt , anh cũng không nghĩ tới, mình còn có một người em gái.
Chẳng lẽ lại là Âu Dương Chấn Đình tên kia làm sao? Để cho mình mất đi trí nhớ?
Hoắc Phi Đoạt đột nhiên rất hối hận mình tại sao lúc trước không tận tay giết ông ta.
Vậy mà vẫn luôn gọi ông ta là sư phụ suốt hai mươi năm.
Nếu không phải là lần đó tình cờ biết được cha mẹ của mình chính là bị ông ta giết hại, có thể sự sai lầm này còn có thể vẫn kéo dài tiếp.
"A Trung!" Hoắc Phi Đoạt cơ hồ điên cuồng hét to lên hai chữ .
"Dạ, lão đại!"
A Trung sau khi nghe lập tức đi vào.
"Đi điều tra tìm hiểu rõ cha mẹ của tôi, tất cả tất cả, đều điều tra tìm hiểu rõ!"
Hoắc Phi Đoạt cố nén lửa giận nói.
"Cha mẹ của anh? Lão đại. . . . . ."
"Con mẹ nó cậu nghe không hiểu ý của tôi sao? Hoắc gia, Hoắc gia tất cả! Lập tức đi làm, mặc kệ phải bỏ ra bất kỳ giá nào, đều điều tra tìm hiểu rõ cho tôi!"
|