Nữ Nhi Tranh Đấu
|
|
hình như bạn chưa đọc chấp đầu hay sao ấy mình nói trong giới thiệu r mà bn
|
-Ngựa chạy nhanh như thế, nhảy xuống rất nguy hiểm.
-Giữa nguy hiểm với chết ngươi chọn cái nào ?
-Ta…
-Không còn thời gian nữa ta đếm 1 2 3 ta sẽ ôm ngươi nhảy xuống. Hãy nép người vào ta – Taeyeon siết tay quanh eo Miyoung.
1 …… 2 …… 3
Taeyeon dùng hết sức, hai tay ôm chặt lấy Miyoung vào lòng rồi liều mạng nhảy khỏi yên ngựa, chỉ trong nháy mắt trước khi con chiến mã đó tự thân rớt xuống vực sâu.
Địa hình hai bên không hề bằng phẳng nên khi Taeyeon và Miyoung ngã xuống thì cả hai phải lăn xuống rất nhiều vòng. Tình huống hiện tại vô cùng nguy hiểm nhưng Miyoung lại cảm thấy nàng đang rất an toàn trong vòng tay Taeyeon. Miyoung được Taeyeon ôm lấy không bị thương nhiều nhưng Taeyeon vì bảo vệ nàng đã bị những nhánh xung quanh đâm đến thương tích đầy người.
Đến khi lăn hết con dốc đó cả hai mới dừng lại hoàn toàn, Taeyeon lúc này dường như đã bất tỉnh nhưng cánh tay vẫn ôm chặt lấy Miyoung. -Erhhh đau quá – Miyoung rên rỉ, hơi nhấc người nhích khỏi cái ôm của Taeyeon.
Thấy Taeyeon nằm im không phản ứng gì nên Miyoung lo lắng : “Taeyeon ah ~ Taeyeon ah ~” Miyoung cố lay người Taeyeon.
-Ngươi không được chết đâu a – Miyoung bắt đầu hoảng sợ – Ngươi chết rồi lấy ai chơi với ta ? lấy ai cãi nhau với ta chứ ?
Miyoung đỡ Taeyeon ngồi dậy và ôm chầm lấy người kia. Nước mắt Miyoung rơi ngày một nhiều làm ướt luôn cả khuôn mặt Taeyeon. Sau một hồi khóc lóc bi thương, Miyoung cố gắng bình tĩnh, hít thở thật sâu sau đó đưa tay đặt lên mũi Taeyeon, vẫn còn thở, thật khiến nàng một phen kinh sợ a.
-Thật may quá, ngươi còn sống – Miyoung mừng rỡ ôm chặt Taeyeon.
Nhưng vì thân thể Taeyeon vẫn còn bất động nên Miyoung cố gắng lay lay người Taeyeon nhiều hơn.
-Taeyeon à , ngươi mau tỉnh lại đi.
-Ngươi mà không tỉnh dậy là ta bỏ mặc ngươi ở đây đó – Miyoung đưa mắt nhìn xung quanh. Trời đã tối, xung quanh không một bóng người, cả hai thật sự đã bị lạc đường a.
Lão thiên gia có lẽ rất thích trêu người, trời đã tối lại còn thêm sấm chớp rền vang báo hiệu một cơn mưa to sắp ập đến. Cứ như thế này thì dấu vết của Taeyeon và Miyoung sẽ trôi đi hết và việc tìm kiếm hai người họ sẽ rất khó khăn.
Chẳng mấy chốc những giọt mưa đầu tiên bắt đầu rơi xuống, Miyoung cố gắng đỡ Taeyeon lên đi tìm một nơi trú mưa. Tìm mãi không có một cái hang động nào nên Miyoung bất đắc dĩ đỡ Taeyeon đến một tảng đá lớn nhô ra vừa đủ cho cả hai trú mưa ở bên dưới.
-Trời đã tối mà mưa lại lớn, không biết phụ thân và mọi người có thể tìm thấy chúng ta được không nữa – Miyoung lo lắng.
|
-Hi vọng trời mưa sẽ không gặp phải bọn thú dữ – Miyoung sợ hãi nhìn xung quanh và không ngừng cầu nguyện.
Miyoung xoay nhìn gương mặt vẫn còn nhắm mắt của Taeyeon, do trời đang có sấm chớp nên nàng có thể thấy rõ gương mặt Taeyeon bị xây sát khá nhiều, y phục của hai người cũng đều rách tươm do quẹt phải những nhánh cây nhọn trong lúc lăn xuống.
Miyoung thấy trán Taeyeon có một vết máu đang rỉ ra, nàng đoán vì nó mà Taeyeon mới bị hôn mê. Đưa tay vén vài sợi tóc đang dính lên vết thương, Miyoung trong lòng xót xa vô cùng. Mưa xuống trời khá lạnh, nhìn thấy Taeyeon hơi run rẩy nên Miyoung vội ôm Taeyeon vào lòng để sưởi ấm.
-Không hiểu sao ta rất thích cái ôm của ngươi – Miyoung nói với chính mình, bàn tay nàng bất giác khẽ vuốt ve gương mặt Taeyeon – Những lúc ngươi ôm ta, ta thật sự cảm thấy rất được quan tâm, che chở. Loại cảm giác này ta chưa bao giờ cảm nhận được ở nơi Thái tử.
Miyoung dịu dàng nhìn ngắm Taeyeon : “Chẳng lẽ ta đã động tâm với ngươi, với một nữ nhân hay sao ?”
Miyoung cứ chìm trong những suy nghĩ về tình cảm của nàng dành cho Taeyeon và không ngừng so sánh tình cảm đó với tình cảm mà nàng dành cho Thái tử. Cho đến một canh giờ sau, trời đã tạnh mưa, những đám mây đen dần tan biến để lộ ra vầng trăng tròn chiếu sáng xuống cả hai.
-Trăng sáng quá … – Miyoung thì thầm. Nàng sợ cảm giác im lặng này.
Đúng lúc ấy Miyoung bắt gặp một cặp mắt xanh ngọc bích trong những bụi cỏ nhìn về phía nàng và Taeyeon. Ánh mắt sắc bén ấy cho biết đây là một con thú hoang hung dữ và đang khát mồi. Miyoung hoảng sợ ngồi im nhìn nó nhưng không quên lay người Taeyeon, nàng hi vọng Taeyeon có thể tỉnh dậy để giúp cả hai thoát khỏi nguy hiểm.
-Taeyeon à , mau tỉnh lại đi.
-Chúng ta sắp làm mồi cho sói rồi – Giọng nói Miyoung càng lúc càng nhỏ vì sợ hãi. Có lẽ vì thấy tới hai con mồi nên con sói đó tru lên một tiến “Hú” dài để rủ bầy đàn của nó đến. Nhưng nhờ có tiếng hú đó mà Taeyeon bắt đầu nheo mắt cử động. Thấy người kia đã tỉnh, Miyoung mừng rỡ : “Ngươi tỉnh rồi, cuối cùng ngươi đã tỉnh”
Điều đầu tiên khi Taeyeon mở mắt ra nhìn thấy chính là gương mặt lấm lem nửa vui mừng nhưng lại đang khóc của Miyoung : “Ừ, ta tỉnh rồi, đừng khóc chứ” Taeyeon thì thào, đưa tay lau nước mắt cho Miyoung.
-Ngươi tỉnh thật đúng lúc, mau giúp ta đuổi con sói đó đi đi a.
Taeyeon nhìn sang con sói trước mắt, suy nghĩ một chút rồi lấy trong người một ống giữ lửa, bật nắp ra và thổi nhẹ cho lửa cháy lên thành một ngọn đuốc nhỏ. Lấy những nhánh cây khô còn sót lại ở bên dưới tảng đá rồi đốt chúng lên và ném nhử để làm hoảng sợ con sói đó.
Quả nhiên phương pháp này hữu hiệu và con sói đó đã chạy đi mất. Quá vui mừng Miyoung ôm lấy, không ngừng tán dương Taeyeon : “Ngươi thật thông minh”. Taeyeon ngạc nhiên khi Miyoung chủ động ôm mình như thế, cảm thấy tim mình đang đập bất thường nên vội lên tiếng : “Con sói đó nhất định đi tìm bầy đàn của nó để kéo lại đây”
-Vậy chúng ta mau rời khỏi đây thôi – Miyoung kinh sợ, lập tức rời khỏi cái ôm. Một con thôi đã khiến nàng sợ muốn tắt thở, lần này nếu là cả bầy e rằng nàng khó mà toàn thây. Miyoung là mỹ nhân và nàng không muốn bị mất xác dưới nanh vuốt của bọn sói.
-Arggg, chân của ta – Taeyeon cố gắng cử động chân trái nhưng không được.
-Ngươi có sao không ? – Miyoung cẩn thận xem xét vết thương ở chân Taeyeon.
-Ta không biết, nó đau lắm. Chắc là khi té xuống đã bị gãy xương hay trật chân gì rồi – Taeyeon nhíu mày đau đớn.
-Vây phải làm sao ? Nếu ở đây, bọn sói kia kéo đến chúng ta sẽ chết chắc.
-Ngươi giúp ta đốt lửa lên đi , chỉ cần xung quanh chúng ta đều là lửa thì bọn chúng không dám bén mảng lại gần đâu. Và nếu có lửa thì sẽ có khói, lúc ấy phụ thân sẽ dễ tìm thấy chúng ta hơn.
Những điều này là do Taeyeon đọc qua sách vở và được Kim Tae Woo chỉ dạy trong lúc cả hai đi săn và đây là lần đầu tiên Taeyeon áp dụng chúng. Thậm chí khi xưa nàng còn cho rằng những điều này thật không cần thiết cho một hài nhi chỉ biết ăn no mặc ấm như mình.
-Ngươi nói đúng a – Miyoung cố gắng chụm những nhánh cây khô lên đốt xung quanh sau đó dìu Taeyeon cùng mình ngồi ở giữa.
Có lẽ nhờ có lửa mà không khí trở nên ấm áp hơn sau trận mưa lớn vừa rồi. Cả Taeyeon lẫn Miyoung đều chìm vào im lặng, cả hai chỉ im lặng nhìn vào ngọn lửa đang cháy bập bùng.
-Vừa rồi chắc ngươi hoảng sợ lắm đúng không ? – Taeyeon lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
-Ngươi không biết lúc chúng ta cùng té xuống ta đã hoảng sợ đến dường nào đâu, sau đó nhìn thấy ngươi bất động ta càng hoảng sợ – Miyoung vẻ mặt vẫn còn vương nét sợ hãi khi nhớ lại tình cảnh nguy hiểm của mình và Taeyeon lúc nãy.
-Ha ha , ta cứ tưởng ngươi sợ con sói khi nãy hơn a ~
-Chung quy ta vẫn sợ ngươi chết hơn – Miyoung thật thà thú nhận – Vừa rồi nếu ngươi không tỉnh thì bất quá cả ta và người đều làm mồi cho nó. Vì có ngươi bên cạnh nên có chết chung ta cũng không có gì oán trách a.
-Ta tưởng ngươi không thèm quan tâm đến ta chứ – Taeyeon mỉm cười, trong lòng ngập tràn một cỗ ấm áp khi biết Miyoung cũng rất lo lắng cho mình.
-Nếu không phải quan tâm đến ngươi thì ta đã bỏ ngươi ở đó chờ bọn thú dữ đến xé xác ngươi ra rồi. Ta hà cớ gì ta phải khó nhọc đỡ ngươi đến tảng đá này cho mệt sức a.
-Đa tạ ngươi – Ánh mắt Taeyeon nồng nàn sâu sắc khi nhìn vào mắt Miyoung và nói với nàng ba chữ này.
-Ta cũng chỉ… – Miyoung bối rối, gương mặt phiếm hồng khi bắt gặp ánh mắt Taeyeon đang hướng nàng không rời.
|
Nhờ ánh sáng của ngọn lửa cùng với ánh trăng nên Miyoung có thể nhìn rõ bên trong ánh mắt Taeyeon lúc này đang phản chiếu hình ảnh của chính nàng. Miyoung không biết nguyên do gì nhưng có một điều gì đó cuốn hút nàng khiến nàng không thể rời mắt cũng không thể dứt khỏi ánh nhìn đầy tình cảm của Taeyeon.
Hô hấp của Miyoung có chút loạn khi nàng nhận ra ánh mắt Taeyeon đang hướng xuống môi và cơ thể Taeyeon cũng dần nghiêng về phía nàng. Hai tay Miyoung bất giác siết chặt lấy y phục của mình, nàng vừa lo lắng nhưng tâm lại không kém phần hồi hộp chờ đợi. Miyoung khẽ nhắm mắt lại khi thấy gương mặt Taeyeon đã ở rất gần, nàng cảm nhận được trái tim mình cũng đang loạn nhịp.
Khoảnh khắc nhu tình, Taeyeon chầm chậm nhắm mắt, hướng môi mình về phía đôi môi hồng ngọt ngào đầy câu dẫn của Miyoung.Cảm nhận hơi thở của nhau đang rất gần và khi bờ môi cả hai sắp hạm nhau thì tiếng hô “Taeyeon ah ~ Miyoung ah ~” của Kim Tae Woo bất ngờ vang lên. --------------------------------------- Chấp 7: Nghe thấy tiếng gọi, Taeyeon và Miyoung lập tức mở mắt và tách nhau ra. Nhờ có ánh lửa nên cả hai đều nhìn thấy rõ gương mặt đối phương đang ửng hồng lên. Vì quá bối rối, ngượng ngùng. Taeyeon lẫn Miyoung không ai dám lên tiếng trước, mỗi người đều đang chìm trong những suy nghĩ riêng của mình. Taeyeon thầm nghĩ vừa rồi mình như bị mất trí, không làm chủ được bản thân và muốn một lần chạm thử vào đôi môi Miyoung. Miyoung cũng không khá hơn khi nàng nhận ra mình đang mong chờ nụ hôn này.
Mãi đến khi tiếng của Kim Tae Woo ngày một gần hơn thì Taeyeon mới bừng tỉnh lên tiếng.
-Chúng ta …uhmm… mau ra ngoài thôi.
-À, uhm … – Miyoung cố gắng đỡ Taeyeon đứng dậy cùng mình rồi lớn tiếng gọi : “ Phụ thân, tụi con ở đây ”
Vì giọng Miyoung rất lớn lại thêm đám lửa gần đó nên chẳng mấy chốc đoàn người của Kim Tae Woo đã tìm đến nơi.
-Hai con không sao chứ ? – Kim Tae Woo lo lắng hết nhìn Taeyeon rồi lại nhìn sang con dâu của mình. Mấy canh giờ qua cả hai ắc hẳn đã gặp không ít kinh sợ.
-Con không sao nhưng chân Taeyeon thì không đi được.
-Chúng ta mau về phủ thôi, ta sẽ tìm đại phu chữa trị cho con – Lo lắng vết thương ở chân Taeyeon nên Kim Tae Woo gấp rút cõng nữ nhi của mình ra ngựa để nhanh chóng hồi phủ.
-Con biết lúc mất dấu của con và Miyoung, ta lo lắng đến thế nào không ? – Kim Tae Woo vừa cõng Taeyeon vừa nói với chất giọng vô cùng ấm áp – Khu vực này ban đêm rất nguy hiểm, ta lo lắng hai đứa gặp phải bất trắc gì.
-Thật ra chúng con suýt chút nữa là làm mồi cho sói nhưng nhờ Taeyeon ứng phó kịp thời nên chúng con vẫn an toàn – Miyoung trong lòng vẫn còn sợ hãi kể lại chuyện thoát chết vừa rồi nhưng cũng không quen khen ngợi Taeyeon.
-Cũng nhờ phụ thân dạy con cả thôi – Taeyeon nói với chất giọng gần như thì thầm, lâu lắm rồi mới được phụ thân cõng như thế này nên thật cảm động muốn khóc a.
-Con đã học rất tốt Taeyeon. Trước nay ta chỉ sợ con là một đứa bất tài không ra gì – Kim Tae Woo không giấu được vẻ hài lòng của mình. Thật sự từ đó đến giờ hắn rất lo lắng khi thấy nữ nhi của mình suốt ngày ham chơi lại không có tài cán gì.
Khi về đến phủ, cả ba đều trông thấy dáng vẻ đầy lo lắng của Lee Da Hae khi đứng trước cửa đi qua đi lại. Vì mãi lo tìm kiếm Taeyeon nên Kim Tae Woo quên mất việc báo cho nương tử của hắn biết sự cố vừa rồi.
-Chuyện gì xảy ra sao ? Taeyeon con làm sao vậy ? – Lee Da Hae lo lắng khi thấy Kim Tae Woo đỡ Taeyeon xuống ngựa và cõng nàng vào bên trong.
-Ta xin lỗi vì không báo với phu nhân một tiếng. Phu nhân chờ có lâu không ? – Kim Tae Woo đặt Taeyeon ngồi lên ghế ở tiền sảnh.
-Việc đó không quan trọng, lão gia cho thiếp biết chuyện gì đã xảy ra với Taeyeon ? – Lee Da Hae nhìn Taeyeon rồi nhìn Miyoung – Cả Miyoung nữa, y phục hai đứa tại sao lại rách rưới như thế ?
-Chuyện dài dòng, ta sẽ kể với phu nhân sau – Nói rồi Kim Tae Woo hướng Sooyoung căn dặn – Ngươi đi tìm đại phu về đây, chân của Taeyeon hình như bị gãy rồi. -Dạ nô tỳ đi ngay lập tức – Sooyoung vội vã chạy ra ngoài.
-Soonkyu, ngươi đưa Miyoung về phòng đi – Taeyeon lên tiếng khi thấy Miyoung cũng đã thấm mệt.
-Dạ vâng.
Soonkyu lại đỡ Miyoung nhưng Miyoung lại hướng Taeyeon nói : “Để ta dìu ngươi vào phòng”
-Ta cõng con – Kim Tae Woo cũng cúi người xuống.
-Để Miyoung đỡ con được rồi thưa phụ thân, chân kia của con vẫn đi lại được. Phụ thân cũng đã vất vả cả ngày rồi, mau sớm về phòng nghỉ ngơi đi ạ – Taeyeon cố đứng lên, Miyoung cùng Soonkyu vội bước đến đỡ.
-Thôi được rồi, Miyoung con dìu Taeyeon về phòng thay y phục đi. Khi nào đại phu đến ta sẽ bảo hắn vào phòng cả hai.
Nghe đến câu thay y phục, cả Taeyeon và Miyoung đều đỏ mặt ngại ngùng nhưng Kim Tae Woo và Lee Da Hae lại không chú ý thấy. Chỉ có Soonkyu là thấy biểu hiện kỳ lạ của hai người, nàng dám chắc hai người này có chuyện gì đó mờ ám lúc xảy ra tai nạn.
Về đến trong phòng Taeyeon được dìu ngồi lên giường với Miyoung ngồi kế bên còn Soonkyu thì đi lấy y phục mới cho cả hai.
-Ta tự thay được rồi. Hai ngươi có thể ra ngoài một chút được không ? – Taeyeon ngại ngùng
|
-À, dĩ nhiên, ta cũng phải đi thay nữa – Miyoung lấy bộ y phục còn lại trên tay Soonkyu, ra hiệu Soonkyu đi ra ngoài với mình và bước sang phòng kế bên để thay.
-Soonkyu à, ta có điều này muốn hỏi ý kiến của ngươi – Miyoung vừa thay y phục vừa nói.
-Tiểu thư cứ nói – Soonkyu giúp Miyoung chỉnh lại y phục.
-Nếu một người mà ngươi từng rất ghét, bỗng nhiên ngươi nhận ra người đó cũng có nhiều điểm đáng yêu, lúc tập trung làm cái gì đó rất là cuốn hút. Đặc biệt nhất là khi ngươi được người đó ôm lấy, cảm giác thật ấm áp và an toàn. Khi người đó muốn hôn ngươi, ngươi thật sự rất mong chờ và trái tim của ngươi đập rất nhanh vì hồi hộp a.
Soonkyu suy ngẫm đôi chút rồi cũng gật đầu : “Vậy là tiểu thư đã yêu người đó rồi”
-Nhưng mà … – Miyoung định nói tiếp nhưng bị Soonkyu cắt ngang.
-Nhưng mà người đó là nữ nhi đúng không ? – Soonkyu mỉm cười – Mà tên của người đó chắc là Kim Taeyeon đúng không tiểu thư ?
-Không phải đâu a – Miyoung vội vàng lắc đầu nhưng mặt nàng lại đang đỏ bừng lên phản lại lời nói dối của nàng.
Lúc này Miyoung chợt nhận ra tình cảm khi xưa nàng dành cho Thái tử không phải là yêu mà chỉ là ngưỡng mộ trước khí phách của người mà thôi. Đang mãi mê suy nghĩ, chợt nhớ đến Taeyeon vẫn một mình thay y phục ở phòng bên cạnh nên Miyoung vội lên tiếng nhắc nhở Soonkyu quay lại đó, cũng là để tránh bị Soonkyu hỏi thêm về chuyện này.
Nghe tiếng Taeyeon vọng ra sau khi gõ cửa thì Miyoung mới yên tâm bước vào trong.
-Soonkyu à , ngươi giúp ta đổi chậu nước mới, nước này bẩn hết rồi – Miyoung chỉ vào chậu nước mà Taeyeon đang dùng để lau những vết bẩn trên người.
-Dạ vâng.
-Mặt ngươi bị xây sát rất nhiều a – Miyoung cẩn thận quan sát rõ mặt Taeyeon hơn nhờ ánh nến trong phòng.
-Bôi thuốc sẽ hết thôi – Taeyeon dùng khăn tiếp tục lau mặt mình.
-Để ta giúp ngươi.
-Ta bị thương ở chân chứ tay ta vẫn bình thường mà – Tuy nói vậy nhưng Taeyeon vẫn để Miyoung ôn nhu lau mặt cho mình.
-Trán ngươi bị rách một đường vẫn còn đang rỉ máu kìa – Miyoung xót xa, hàng chân mày khẽ nhíu lại.
Nhìn thấy Miyoung ôn nhu lau mặt cho mình, lâu lâu nàng còn thổi nhẹ vài cái vì sợ mình đau nên Taeyeon bất tri bất giác đưa tay lên nắm lấy tay Miyoung. Gương mặt cả hai hiện tại đang rất gần nhau nên Taeyeon có thể cảm nhận được hơi thở của Miyoung đang phả lên mặt mình, Cảm giác rất giống như lúc nãy a. Luyến tiếc nụ hôn không thành ở khu rừng, Taeyeon thật sự cũng không kiềm lòng được khi gương mặt xinh đẹp của Miyoung lại đang gần mình trong gang tấc như vậy.
Nhận thấy ánh mắt Taeyeon nhìn mình giống hệt khi ở tảng đá kia, Miyoung liền đỏ mặt, trong lòng nàng hiểu Taeyeon đang muốn gì. Nàng thật sự cũng muốn được cảm nhận đôi môi của Taeyeon chạm vào mình như thế nào nên đã ngại ngùng khép mắt.
-Dường như ta đã thích ngươi mất rồi.
Có lẽ ông trời trêu ngươi kẻ khác, khi môi Taeyeon sắp chạm vào đôi môi Miyoung thì Soonkyu đẩy cửa đem chậu nước mới vào, đúng lúc đó Sooyoung cũng đưa đại phu đến.
-Á – Soonkyu hét lên, Taeyeon lập tức buông tay Miyoung và quay đầu nhìn sang hướng khác – Nô tỳ chưa thấy gì hết.
-Nô tỳ cũng chưa thấy gì hết – Tay Sooyoung lúc này đang che mắt đại phu.
Mặt Taeyeon và Miyoung đỏ bừng lên, cả hai chỉ biết cúi đầu xấu hổ. Ông trời đúng là thích trêu người a, còn chưa hôn đã bị nhiều người như vậy xông vào nhìn thấy.
-Được rồi, các ngươi nhanh để cho ta chữa trị cho hắn, lần nào cũng là đêm khuya khi ta đóng cửa y quán thì các ngươi đập cửa rầm rầm rồi lại bắt ta chạy đến đây – Vị đại phu lần trước chữa bệnh cho Miyoung lèm bèm.
-Phiền đại phu – Miyoung cười lấy lệ và đứng sang một bên để hắn chữa trị cho Taeyeon.
-Lần sau người nhớ đóng cửa cẩn thận thưa tiểu thư – Soonkyu thì thầm bên tai Miyoung.
-Yahh – Miyoung ngượng đỏ mặt, quay sang đẩy nhẹ người Soonkyu.
Sau một canh giờ chữa trị thì chân và đầu Taeyeon đã được đại phu băng bó cẩn thận.
-Hắn ta bị gãy xương nên cần phải nằm tịnh dưỡng, phải hạn chế di chuyển nhiều, có như vậy thì xương mới mau lành. Còn vết thương trên trán thì vài ngày sẽ khỏi thôi. Bây giờ lão phu kê thuốc, ngươi nhớ phải sắc thuốc cho hắn uống, không được bỏ than nào hết.
-Ta biết rồi – Sooyoung gật đầu.
-Đa tạ đại phu – Kim Tae Woo và Lee Da Hae lúc này cũng đã có mặt trong phòng của Taeyeon và Miyoung.
-Lão phu về đây – Đại phu định rời đi nhưng Kim Tae Woo ngăn lại.
-Ta có chuyện riêng muốn nói với đại phu. Mời đại phu theo ta – Kim Tae Woo nghĩ hắn nên giải thích đôi chút về thân phận của Taeyeon cho tên đại phu này biết -Được rồi mọi người đều mệt cả rồi, nghỉ ngơi hết đi – Lee Da Hae lên tiếng rồi bước về phòng của mình. Sooyoung và Soonkyu cũng lần lượt rút lui sau khi sắp xếp mọi thứ gọn gàng.
Không khí im lặng tiếp tục bao trùm cả hai. Hiện giờ Taeyeon và Miyoung đều ngại ngùng không dám lên tiếng nói gì sau hai nụ hôn không thành kia.
-Vừa rồi … – Đột nhiên cả hai đều đồng thanh.
-Ngươi nói trước đi – Taeyeon lên tiếng muốn nhường Miyoung nói trước.
-Vừa rồi ta vẫn chưa đa tạ ngươi đã cứu mạng ta. Lúc lăn xuống dốc, nếu không phải ngươi chịu những vết thương này thì người bị thương chính là ta.
-Ngươi là nữ nhi, bị thương như vậy rất xấu a ~
-Ngươi cũng là nữ nhi đó thôi.
-Nhưng ta là nữ cải nam trang nên cũng không quan trọng đến dung mạo.
-Vậy ai đã từng nói với ta là muốn trở thành nữ nhi để kiếm phu quân đây a ~
-Yahh, ngươi lại muốn gây chuyện nữa sao ? Ta đang là bệnh nhân đó – Cả hai lại trở về như lúc trước, luôn thích đấu khẩu với nhau. Không khí ngại ngùng cũng nhờ đó mà biến mất.
-Vậy giờ ngươi không cần phu quân mà chỉ cần nương tử thôi đúng không ? – Hỏi xong câu này Miyoung bất giác cũng thấy kì lạ, còn có chút xấu hổ a.
-Ừ, ta chỉ cần nương tử xinh đẹp như ngươi thôi – Taeyeon nghiêm túc, hoàn toàn không giống như là đang nói đùa.
Nghe vậy gương mặt Miyoung lập tức đỏ bừng lên : “Ngươi … ngươi đang nói dối đúng không ?”
-Ừ, ta nói dối đó. hahaha – Thật ra Taeyeon định nói không nhưng nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng của Miyoung, vẫn là nhịn không được mà muốn chọc ghẹo nàng.
-Ngươi… ngươi chết với ta – Miyoung hùng hổ bước lại giường, chỗ Taeyeon đang nằm.
-Yahh, yahh ngươi định làm gì ta ? – Taeyeon nhúc nhích cố tránh xa Miyoung.
-Bẻ gãy luôn cái chân kia của ngươi – Miyoung kéo tay áo lên, vì không chú ý đến cái bục bên dưới giường nên nàng bị vấp té và ngã nhào lên người Taeyeon.
-Arhhhh – Taeyeon rên lên khi một lực mạnh bất ngờ ngã đập lên người, chấn thương cũ cộng chấn thương mới, Miyong nàng có phải là muốn Taeyeon nửa đời sau đều bị tàn phế và nằm trên giường không a.
-Ta xin lỗi – Miyoung cố đứng dậy nhưng lần này nàng lại vấp trúng y phục của chính mình nên lại té nhào lên người Taeyeon lần nữa.
Lần này cả hai đều mở to mắt nhìn nhau vì Taeyeon đã phản ứng nhanh hơn khi đưa hai tay lên đỡ lấy người Miyoung. Lại không biết vô tình hay cố ý mà hai tay Taeyeon lại đang ôm trọn lấy hai bên ngực Miyoung. Taeyeon nuốt khan một cái và điều tiếp theo nhận thức được là tiếng hét chói tai của Miyoung.
-Ngươi biến thái.
Kèm theo tiếng hét là một cái tát khiến gương mặt trắng nõn của Taeyeon hằn rõ 5 dấu tay. Bị tát quá oan ức, Taeyeon ôm mặt, nước mắt rưng rung.
|