Nói Yêu Tôi Đi Chị Gái Phần 2
|
|
tiếp đi tg oi. sao tg viết ít wa ah
|
cô gái bé nhỏ đang ngồi trên chiếc ghế. Cả cơ thể lạnh lẽo run lên, mỗi lần lo lắng về điều gì Jecsica lại như thế. Cả người liên hồi thoát mồ hôi, tay chân lạnh ngắc và đôi mắt kinh hãi nhìn chằm chằm xuống đất.
-Jecsica cậu sao thế …này Jecsica…
-tớ…tớ…s…sợ…
Chị Mai ngồi ôm lấy Jecsica, mong rằng hơi ấm từ người chị sẽ làm ấm Jec hơn nhưng cô bé vẫn run. Càng làm Linh lo lắng hơn.
-ủa mọi người.
Tiếng gọi thân thuộc làm cả bọn đứng người cô đi vào với một cái ba lo trên vai. Gương mặt trắng thiếu sắc nở nụ cười dù mệt mỏi nhưng vẫn tỏa nắng. Jec lao đến ôm chặc lấy cô khóc nấc lên. Cô ôm Jecsica mà ngạc nhiên
-Jecsica? Sao thế…tay chân cậu…
-tớ.. tớ…sợ cậu sẽ là gì đó dại dột…tớ…tớ..
-ngốc này. Tớ không làm gì đâu. Thật đó. Tớ chỉ về lấy vài bộ đồ cho Hân thôi.
Đưa ánh mắt xanh Lam nhìn cô. Đôi mắt đỏ hoe dễ thương ngồi xuống, cô đặt đồ lênh chênh kệ rồi ngồi xuống ăn cháo cùng mọi người. cô đủ lớn để nhận thức được chuyện gì nên làm chuyện gì nên dừng lại đúng chổ. Nếu cô mà đi. Ai sẽ lo cho nó. Ai chăm sóc nó. Cô sẽ suy nghĩ sau. Điều cô chú tâm là bây giờ chờ nó tĩnh lại. cánh cửa gõ nhẹ, Lam đứng bên ngoài đưa túi trái cây rồi lặng lẽ cúi đầu đi.
-Ăn với bọn em nhé. Lam
Cô gọi nhỏ. Lam quay lại ánh nhìn ngạc nhiên nhìn cả bọn, đáp lại chị là nụ cười tươi của cả bọn. Lam là người gây ra chuyện lớn, Lam chạy vụt đi chẳng dám quay đầu lại. như thế? Có tội cho Lam không? Một ánh mắt lặng lẽ nhìn theo dáng hình Lam. Liệu rằng có ai còn đón nhận Lam hay không?
Từng ngày một, cả bọn thay nhau chăm sóc cho nó. nó thì đã tĩnh nhưng tội nỗi không đi được, biết làm sao khi chân tay đều bị đánh gần như gãy rời. dù rạn nứt xương nhung cần một khoảng thời gian khá dài để nó bình phục hẳn. thay băng trên cánh tay của nó, cô lạnh lùng chẳng nói với nó câu gì khi nó tỉnh lại cả. nó chỉ im lặng mà nếu có nói thì cũng có nói được đâu, cuống họng thì đau rát, môi thì bị xước tùm lum. Từng mảnh vải trắng được tháo ra, vết thương thì đang lên da non chờ lành lại. tính ra nó ở bệnh viện gần tháng trời, một ngày đẹp trời nó ngồi xe lăn đi khắp bệnh viện trong những lúc rảnh rỗi. lướt mắt nhìn qua những căn phòng bệnh với gia đình bệnh nhân mệt mỏi, gương mặt họ trông buồn rầu, những ca cấp cứu ngày ngày được thực hiện, tiếng khóc ngày nào cũng vang lên. Nó nghĩ lại cái lúc nó ngất thì cô đã lo lắng ra sao? Nó không biết và cô cũng không nói cho nó biết. cố gắng đưa xe đến cái cửa sổ ngắm nhìn ánh mặt trời, đã bao nhiêu ngày nó chưa được chạy nhảy, đã bao nhiêu ngày nó ngồi một chổ. Bây giờ nó mới biết nhập viện thật khó chịu.
-Gia Hân.
Tiếng gọi từ phía bên kia làm nó quay xe lại, cô đứng vòng tay trong giận dữ đi đến, cầm theo cái xấp hồ sơ trên tay
-em đã bảo chị không được ra khỏi phòng bệnh rồi mà.
-nằm một chổ chán lắm. với lại chị cũng đâu chán đường ai đâu…
Đẫy chiếc xe lăn về lại phòng của nó. cô đỡ nó lên giường rồi rót ly nước cam đưa cho nó. ngồi bên ghế gọt trái dưa lê cho nó. nó phồng má lên nhưng cũng ăn vài miếng. tay thì đỡ nhiều rồi, nhưng chân nó thì có lẽ mất khoảng thời gian khá dài. Cầm chiếc lược trên tay chải lại mái tóc đỏ cho nó. khung cảnh thơ mộng nếu không phải ở trong bệnh viện thì lãng mạn biết bao.
-bác sĩ Hoàng, bác sĩ có điện thoại từ cô Wardah
Cô tạm biệt nó rồi ra ngoài mà không quên dặn dò phải ở yên trong phòng. Và cô cũng tịch thu luôn cái xe lăn rồi muốn đi cũng đâu có được. gần một tháng trời nó không gặp lại Lam, ngày chị cứu nó khỏi đám côn đồ kia, trong cơn đau choáng người, nó đã thấy, thấy chị phải làm những gì để cứu nó. chị làm đủ mọi cách rồi chịu cả nhục hình. Nó có gọi nhưng chị không trả lời. nó cũng lo lắm chứ nhưng biết làm sao được.
|
quán café vẫn mở như thường ngày chỉ có điều…không yên ổn thôi. Đám côn đồ liên tục đến quấy phá đập bàn, chị Lam lặng câm ngồi im chỉ chờ chúng đi rồi dọn dẹp nhà cửa. Lam trở thành một con người nhút nhát thật rồi. một buổi chiều tối. đám côn đồ lại đến, bọn chúng làm ầm lên trong quán khiến mọi người bỏ về. chỉ có một cô bé nhỏ với bộ đầu loli trắng ngồi nhấp ly sữa trên môi.
-nè…biết bọn tao là ai không hả? sao mày còn ngồi đây…mau biến đi chổ khác.
-ế anh Tân… nhỏ này dễ thương ghê á. Như là nhỏ nước ngoài hay sao á.
-ê bé đi chơi với bọn này hông…vui lắm đó.
Ánh mắt đanh đá gắm vào bọn người kia. Nàng ta đứng lên chống nạnh phồng má giận dữ trông mà dễ thương. Chỉ tội nổi náng ta lùn tịt.
-nè.. tui là tui nói cho mí người biết nhen. Nhìn tui chút xí nhưng mà không dể ăn hiếp đâu đó.
Tiếng cười rầm rộ của bọn chúng vang lên cả khu phố. Chị Lam đang xếp lại mớ bàn gãy lên nhìn cô gái nhỏ. Giật mình liền chạy đến kéo tay nàng
-này…em làm gì ở đây…mau rời khỏi đây đi. Quán đóng cửa rồi.
-tui tới uốn sữa. hông được hả?
-nhưng mà quán đóng cửa rồi.
-hôm nay Jecsica này bao trọn quán.
-tôi đã nói với em là tôi đóng cửa rồi.
Chị Lam lớn tiếng rồi bọn côn đồ đá bàn cái rầm lại làm chị nín câm. Chị cúi đầu khẻ kéo tay Jecsica đi.
-oi oi... đi đâu đó…
Giật ngược mái tóc của Lam làm chị té rầm xuống đất. chị Lam bị bọn chúng liên tục tát vào mặt. bọn chúng cười hả hê. Rồi ông Tân đang ngồi trên người chị Lam quay sang nàng Jecsica trừng trừng lao đến định tát cô nàng. Chị Lam liền đẩy vội hắn ra rồi ôm chặc lấy Jecsica.
-cô…cô bé này chỉ là khách hàng…không liên quan gì cả…xin đừng…
Hắn ta giận dữ lao đến định đánh nữa thì hắn đã bị nắm tay bẽ ra phía sau đau đớn. sắt mặt hắn biến dạng trông tội nghiệp, có thể nghe tiếng rôm rốp trong tay.
-nam nhi đánh con gái…nhục thật.
Đẩy mạnh hắn ra làm hắn té nhào xuống đất đau điếng người gào thét. Cô gái với mái tóc đen nhánh đứng phía trước đỡ nàng Jecsica và chị Lam dậy
-mồ…Hy đến lâu quá đó.
-oi… cậu gọi tớ 10 phút trước đấy nhé.
Cô đứng sắn tay áo đưa ánh mắt lừm lừm về bọn côn đồ. Tên Cao Tân nhìn thấy cô liền cười đểu. hắn đứng lên đưa tay về phía cô như níu kéo
-Hy…em…nhớ tôi không…tôi đây…Cao Tân đây…hôn phu của em đây
Cô đi đến. đặt ngón tay trên môi tên cao Tân nhếch mép cười.
-nhớ chứ…gương mặt của ông đã khắc sâu vào tâm trí tôi rồi.
Dức câu nói, cô soáy người đá một cái vào ngang hông của hắn ta. Hắn văng ra một khoảng xa ôm bụng mà nôn ọe. đám kia liền chạy đến đỡ hắn ta dậy rồi kéo hắn chạy đi. Mồm hắn liên tục vang ra những lời chửi rủa liên hồi.
-mồ…Hy…để hắn đi vậy được hông?
-cuộc vui chỉ mới bắt đầu thôi mà.
Quay lại nháy mắt với jecsica rồi đỡ chị Lam lên. Chị chỉ cuối mặt chẳng dám nhìn lên. Nhìn khung cảnh hoang tàn của quán, Hy nhà ta thở dài gãi đầu.
-như thế này thì làm ăn gì được nữa trời
-nè nè…khát quá, cho em thêm ly sữa dâu nữa nha.
Nàng ta lay lay chị Lam, chị lý nhí mời cả hai vào nhà rồi uống nước. ly sữa dâu được đặt ra, Jecsica nhí nhố ôm uống như một đứa trẻ. Còn cô thì mọt ly táo xanh nhẹ. Chị Lam cuối mặt xuống đất khiến cuộc trò chuyện thêm khó khăn hơn.
-có lẽ nói điều này bây giờ hơi muộn nhưng mà…tôi cũng rất cảm ơn chị đã cứu Gia Hân trở về.
Cô nói rồi chống tay nhìn Lam, gương mặt phờ phệt vẫn cúi xuống đất. chị Lam thấy xấu hổ. chị không dám nhìn mặt ai nữa cả. chị chỉ mong một điều là làm sao để chị chuộc lại lỗi lầm, mọi vết thương trên người nó, chị muốn đến thăm như với tư cách gì đây? Một người đã làm nó ra nông nổi này hay chỉ đơn thuần là người bạn. chị không dám đối mặt với nó…chị sợ lắm chứ. Cô nàng Jecsica nhỏ nhắn chạy nhảy trong quán ngắm hoa rồi uốn sữa, rồi cuối cùng thì cũng bị cô kéo về nhà sau khi chào chị Lam, chị vẫn không nói gì cả. lặng lẽ rồi đóng cửa lại
|
Zan: xã hàng tặng quà noel cho mấy mem đây!. chúc mấy tềnh yêu của zAn có một giáng sinh an lành nha. yêu lắm
|
trên đường thì nàng Jecsica nhỏ nhắn vô tư hát ầm lên, cứ nghĩ nàng ta vô tư thế chứ ai ngờ rằng trong nàng đang dân trào ra một cảm xúc đầy lạ lẫm.
Đến bệnh viện, cô đã nhận được giấy xuất viện của nó. thở dài vì cuối cùng cũng được về nhà. Cùng Jecsica đến phòng bệnh nói cho nó biết vì nó là người mong chuyện này nhất. cánh cửa nhẹ mở. tiếng cười đùa bên trong đã khiến cô khó chịu mặt mày nhăn nhó. Chẳng qua là đám fan cuồng của nó đến thăm cười nói vui vẻ. còn nắm tay nắm chân đụng chạm này nọ. đôi mày của cô khẻ chau lại, cô đi đến è hèm rồi lườm mắt, kéo cái xe lăn ra
-nào bệnh nhân số 1, đến giờ ăn trưa rồi đó. Đi nào.
Bế nó đặt lên xe rồi đẩy đi bỏ mặc những con mắt ngây ngô chẳng dám cải lời bác sĩ. Trong bệnh viện có chiếc thang máy đặc biệt cho những bệnh nhân ngồi xe lăn lên sân thượng. nó được cô đẫy lên hóng mát.
-ý gì đây Minh Hy? Không phải em nói chị không được ra ngoài sao?
-chị nói nhiều quá ăn đi.
Đưa gói cơm dinh dưỡng cho nó rồi thông báo ngày xuất viện, nó mừng đến nỗi ăn một mạch hết sạch cơm trong hộp mà chẳng cần cô nài nỉ như lúc trước nữa. rồi nó đột nhiên nhắc đến Lam
-chị Lam sao rồi?
-ừ thì…không sao đâu. Em đã nói với Linh cho người trực ở đó rồi. hắn ta không làm gì hại đến Lam đâu.
Chỉ im lặng và không nói gì nữa. nó cũng lo lắm, lo cho Lam, người đã cứu nó khỏi đám côn đồ, người đã hy sinh vì nó, nó biết chị là người thuê hắn nhưng mối thù hằn của hắn với nó là không thể chối cãi, chuyện nó làm ra, nó gánh.
Như ngày thường lệ, Lam dọn quán lại sau khi bọn côn đồ đập phá xong. Cũng đã chìu rồi. cũng chẳng còn lại gì nhiều để buôn bán nữa. có lẽ Lam sẽ phá hủy quán rồi nghĩ làm luôn. Đang định kiến trong đầu như thế thì có tiếng gọi
-cho bé ly sữa dâu đi…
Nàng Jecsica chứ có ai lạ mặt đâu. 3 ngày nay. Ăn phải thứ gì không biết, nàng ta cứ ám quán của chị hoài thôi. Sáng trưa chìu tối. đến cũng chỉ để gọi một ly sữa dâu, mà ngồi cả tiếng đồng hồ. uống song rồi về mà chẳng nói gì thêm. Cũng nhiều lần bị bọn côn đồ hăm dọa nhưng giọng đanh đá của nàng làm người dân chú ý nên bọn chúng không dám làm gì hơn mà bỏ đi. Hôm nay thì…sữa không có. Chị Lam nén mình không được nữa mà mắng thẳng vào Jecsica
-BIẾN ĐI!!! ĐỪNG ĐẾN ĐÂY NỮA!
Tiếng nói lớn làm nàng ta giật mình chốc lát. Nàng ngồi đơ nhìn chăm chăm vào Lam, mắt chị đỏ hoe. Chị ngồi khụy xuống đất khóc nấc lên
-tại sao…tại sao chứ…tại sao lại đến đây…thương hại tôi như thế chưa đủ với mấy người sao?... tôi biết lỗi của tôi rồi mà…hức…tại sao…hức…
Vòng tay nhỏ nhắn ôm lấy người chị Lam, -không ai thương hại chị cả…ai cũng có cái tôi của mình, cái tôi quá lớn làm con người ta mất đi sự nhận thức. dành lấy tình yêu không ai cấm, nhưng chỉ cần chị biết dừng lại ở đâu là đúng thì cũng có lúc chị sẽ có đóa hoa cho riêng mình mà thôi. Cảm giác ấm nồng chạy nhanh đến não khiến nước mắt chị tuôn ra. Chẳng suy nghĩ gì được nữa. chị nắm chặc lấy tay của Jecsica khóc nấc lên từng chút từng chút một.
|