Định Bao Giờ Ngỏ Lời?
|
|
CHƯƠNG 24
- Hôm nay cậu có qua rước tớ đi học chung không?
- Không! Và từ nay về sau cũng không! Cậu tự bắt buýt lên đi. - Sớm, Huyên Nhã đã chào đón ngày mới bằng sự bực dọc len lỏi chút hờn giận. Chuyện hôm qua vốn dĩ vẫn chưa nguôi.
Không có Dĩ Đình đi cùng xe, nàng cũng không còn hứng thú dắt nó ra ngoài. Hôm nay, nàng muốn thử một mình tản bộ đến trường, từ từ mà thưởng thức hương vị của buổi sớm đầu ngày, không chút vội vã, không một nỗi tất bật như lúc trước. Chỉ mong, vạn vật xung quanh có thể làm dịu được tâm trạng của nàng hiện tại.
Thật ra sau mỗi trận cãi vã, nàng đều bất giác nhận ra thêm một điều, rằng hình như tình cảm nơi này đang ngày một lớn dần theo thời gian, nó không còn mơ hồ, không còn là những suy nghĩ mông lung, mà dường như đang hiện hữu thật rõ ngay trước mắt, rõ ràng đến mức nàng không còn có thể phản kháng hay lắc đầu phủ nhận, chỉ còn có thể bất lực mà gật đầu thừa nhận rằng, mình đã yêu một người con gái. Và mình cần cậu ta hơn bất cứ ai khác trên đời này.
Mối quan hệ mập mờ này, nàng không muốn tiếp tục nữa. Chỉ muốn dừng lại và đặt chân bước sang một mối quan hệ rõ ràng, khẳng định hơn cho vị trí của nhau. Một ngày đẹp trời nào đó, nàng chắc chắn sẽ phải ngỏ lời, nếu không, sau này hối tiếc có lẽ cũng đã muộn.
Đang mải miết đuổi theo những dòng suy nghĩ thoắt ẩn hiện trong tâm trí, chợt tiếng còi xe đâu đó cứ inh ỏi đuổi theo bên tai nàng, khiến nàng bực dọc mà ngẩng mặt định mắng cho một trận, tại sao vỉa hè là dành cho người đi bộ mà vẫn có kẻ bất lịch sự đến như vậy?
Thế nhưng, còn chẳng kịp nói gì, kẻ "bất lịch sự" ấy đã dùng nụ cười vô tội đánh gục tim nàng. Là Dĩ Đình.
- Tiểu thư, lên xe chứ? Tất nhiên chẳng phải tay ga sang chảnh, xe bèo thôi, nhưng tớ biết tiểu thư không chê mà? - Dĩ Đình cười ngọt, tiện tay đưa nàng mũ bảo hiểm.
Nàng lườm, tuy vẻ mặt vẫn ra vẻ "bà đây bất cần", nhưng thật ra trong tâm đang nguôi dần đi. Ít ra thì tên vô tâm này vẫn còn biết vác bản mặt đến mà chủ động làm lành đấy.
- Xí. Tớ thèm vào! Tớ thích đi bộ hơn. - Nàng ngoảnh mặt đi.
Dĩ Đình vội chìa ra thêm gói bánh trứng thơm nức mũi, cũng là món ăn được liệt vào danh sách "ăn mãi chẳng ngán" của nàng.
- Không lên xe tớ ăn hết đấy!
Không ngoài dự đoán, mắt nàng sáng rực như đèn pha, bao nhiêu hờn giận bỗng chốc chỉ tựa như giọt nước giữa đại dương, ngay lúc này món bánh trứng mới là thứ đáng để nàng để tâm.
- Tớ vì bánh trứng mới lên xe đấy, không phải vì cậu đâu. - Nàng tiện tay với luôn cả gói bánh cho vào giỏ.
- Mà này, kiếm đâu ra cái xe thế? Có xe mà giấu tớ à? Hành hạ tớ bao năm qua ghé đèo cậu đến trường.
- Xe này của Ôn Nhi cho mượn cậu ơi. Năn nỉ mãi mới mượn được một hôm thôi đấy. Ngồi cho ngay ngắn vào, ôm chặt tớ nếu không muốn ngã xe. Tớ chạy xe này không quen đâu đấy.
Huyên Nhã khẽ cười, đôi tay nhỏ bỗng chốc bị Dĩ Đình nắm lấy kéo ra phía trước, nhẹ nhàng mà ôm lấy. Nói cậu ta là tên khờ thật sai lầm, đây chẳng phải là đang lợi dụng để được nàng ôm ấp đó sao? Nhưng nàng mặc kệ, lợi dụng nhằm thứ nàng thích thì nàng đây chiều tất thẩy.
Chợt nhận ra thời gian trôi qua thật nhanh, mới hôm nào còn ngượng ngập bên nhau, một cái chạm tay vô tình cũng đủ khiến cả hai chậm rãi cúi mặt. Thế mà bây giờ, vòng tay ôm lấy nhau thật chặt cũng chẳng còn thứ cảm giác nhịp tim lăn tăn hối hả mà đua lấy nhau cùng đập, chỉ còn lại những bình yên vương vất hòa cùng với nắng sớm.
Một khoảng lặng yên bình bao trùm, hồi lâu sau đó, nàng mới chợt lên tiếng:
- Này đồ khờ, sắp tốt nghiệp rồi đấy.
Xen lẫn với âm thanh quen thuộc thường ngày, Dĩ Đình nghe thật rõ bên tai lời nàng nói. Và cũng thừa sức hiểu được những ngụ ý mà nàng sắp sửa nhắc đến, thế nhưng, vẫn cố tỏ vẻ ngu ngơ:
- Uh, thì sao cậu?
- Thì sau đó chúng ta sẽ không còn gặp nhau.
- Uh...
- .....
Có những con người, ngốc nghếch khờ khạo là thế. Có những mối tình, mập mờ không phải là cái kết viên mãn. Ít ra thì sau bao lâu chờ đợi, cũng nên có một câu trả lời rõ ràng cho mối quan hệ của đôi bên. Là gì của nhau? Chỉ là bạn, hay... từ lâu đã xem đối phương là một người quan trọng?
Thế nhưng, tên khờ này, định đợi đến bao giờ mới chịu ngỏ lời đây? Có thật là phải đợi nàng hoạch toẹt tất thẩy thì cậu ta mới chịu hiểu? Ngay lúc này, Dĩ Đình kỳ thực lại trở về với tên ngốc ngày nào, ngốc đến khờ khạo.
Thử lại một lần, nàng khéo léo đề cập đến tương lai:
- Không còn gặp nhau thường xuyên, nghĩa là sẽ có ngày xa mặt cách lòng. Mà xa mặt cách lòng thì trước sau gì cũng tan vỡ. Trừ khi... người ta yêu nhau, đủ kiên nhẫn để chờ nhau đến khi thành đạt thì may ra.
- Uh...
Lại là một tiếng "uh" lãng nhách xuất hiện trong cuộc trò chuyện, khiến chỉ số cảm xúc của nàng tụt dốc không phanh. Cậu ta đang chờ nàng ngỏ lời trước? Hay thật sự là ngốc đến mức không thể hiểu được?
Định nói thêm gì đó, chợt Dĩ Đình lên tiếng cắt ngang:
- Cậu nhìn kìa, phía trước có 2 cô gái nắm tay dắt nhau sang đường, trông thân thương ghê nhỉ.
Cuối cùng thì cũng chịu đánh trúng trọng tâm vấn đề, nàng mới hứng thú tiếp nối:
- Phải đó. Bây giờ, các mối quan hệ đồng tính người ta chẳng ngại mà thể hiện nữa. Có can đảm thì cửa ải gì cũng vượt qua mà.
Nàng mong chờ những lời ngọt ngào tiếp theo từ Dĩ Đình, thế nhưng mà...
- Không đâu, việc hai người cùng giới yêu nhau là trái với quy luật tự nhiên. Cho dù cố gắng thế nào cũng không thể mang lại kết quả tốt. Tớ không ủng hộ.
Lời của Dĩ Đình như đánh vọng vào tai khiến nàng có phần khựng lại, một chút gì đó khiến tim nàng như hẫng đi thật sâu, cậu ta vừa nói gì?
- Cậu vừa nói gì? Cậu không ủng hộ đồng tính?
- Ừ. Tớ không ủng hộ đồng tính. Tớ thấy họ chẳng có tương lai tốt đẹp gì cả, con đường đi cùng nhau cũng sẽ khó khăn hơn hẳn những cặp nam nữ yêu nhau. Thấy tội nghiệp họ thôi.
- Khó khăn nhưng không đồng nghĩa sẽ không vượt qua được. Tớ nghĩ chỉ cần đủ chân thành và kiên nhẫn, mọi thứ sẽ khác.
- Thôi bỏ đi, đừng nói tới họ nữa. Cũng chẳng liên quan đến mình. Sắp đến trường rồi, cậu muốn ăn gì? - Dĩ Đình vô tư lãng sang một chủ đề khác.
Nhưng Huyên Nhã rất nhanh sau đó đã kéo cô lại, hôm nay, cho dù thế nào, mọi chuyện nhất định phải trở nên rõ ràng, và thật rõ ràng.
- Ừ, đừng nói họ nữa. Nói mình đi. Nói về tớ và cậu.
Dĩ Đình đột nhiên cười lên một tiếng rõ to, thái độ vô cùng thiếu nghiêm túc.
- Tớ với cậu? Tớ với cậu thì có gì để nói?
- Tớ với cậu, có tương lai không? - Huyên Nhã dứt khoát và thẳng thắn đến mức, khiến Dĩ Đình một phen bất ngờ.
- Thì tất nhiên có. Tương lai chúng ta vẫn là bạn tốt của nhau mà. - Cô cười trừ, vờ như hiểu sai ý.
- Không phải là bạn tốt. Là mối quan hệ mà ban nãy cậu vừa nói cậu không ủng hộ đấy! Tớ không tin bao năm qua trực giác của tớ sai như vậy.
Dĩ Đình vẫn tiếp tục cười, nhưng trong tâm lại chợt lo lắng vì Huyên Nhã hình như sắp sửa nổi giận.
- Cậu dừng xe lại đi. Đối mặt với tớ mà nói chuyện, đừng tỏ thái độ thiếu nghiêm túc như vậy.
Dĩ Đình tấp xe vào vỉa hè, cởi bỏ mũ nhưng ánh mắt vẫn một mực không chịu nhìn thẳng vào nàng.
- Cậu trả lời đi. Tớ với cậu, có tương lai không? Chỉ cần trả lời có hoặc không. Đừng bắt tớ phải hoạch toẹt ra.
Dĩ Đình bị sự dứt khoát của nàng khiến cho căng thẳng, đột nhiên lặng đi không còn dám nói gì thêm.
- Có hoặc không? Không lẽ sau bao chuyện xảy ra, cậu vẫn còn phải suy nghĩ lâu như vậy à?
- ....
- Này! - Huyên Nhã giận đến mức đánh vào vai Dĩ Đình thúc ép.
- .....
- Cậu đang vờ điếc với tớ đấy sao?
Dĩ Đình thoáng chau lại đôi mày, hình như bắt đầu có chút khó chịu xen lẫn.
- Không! Tớ với cậu hoàn toàn không có tương lai. Cậu đang nghĩ đi đâu vậy? Tớ từ trước đến nay vẫn chỉ xem cậu là bạn. Đã bảo tớ không ủng hộ đồng tính thì sao có thể lấn chân vào con đường ấy được chứ? Tự cậu ngộ nhận, bây giờ lại bắt tớ thừa nhận sao?
Từng câu từ mà Dĩ Đình cất lên, đều như từng vết dao găm thật sâu vào đáy tim này. Đều như những gáo nước lạnh lẽo tạt thẳng vào mặt nàng không thương không tiếc. Nàng vừa nghe thấy gì thế này? Đấy là những lời thật lòng của cậu ta sao? Là thật lòng sao? Thật lòng đến mức khiến nàng đau lòng, đau thấu tâm can.
Âm thanh cuộc sống xung quanh nhộn nhịp như thế nào, nàng không còn nghe rõ. Người người qua lại đông đúc như thế nào, nàng không còn cảm nhận được. Ngay lúc này, chỉ thấy sóng mũi cay, đôi mắt mờ dần vì ngấn nước. Ngay lúc này, chỉ thấy lòng ngực nhói lên theo từng quặn, nhói lên theo từng nhịp tim. Và ngay lúc này, đôi chân chợt như rã rời mà gục ngã, chỉ muốn ngồi phịch xuống mặt đất mà khóc than một trận long trời.
Nhưng, cho đến cuối cùng, sự cố chấp, cái tôi của nàng vẫn không cho phép bản thân sụp đổ trước mặt một kẻ vô tâm, vô trách nhiệm. Kẻ đã gieo cho nàng bao hy vọng, rồi cuối cùng cũng là người cắt đứt đi từng sợi hy vọng ấy khiến nó trở nên thật mong manh. Nàng hận cô, hận đến tận xương tủy.
- Đúng! Là tớ ngộ nhận, là thứ tình cảm từ một phía mà thôi. - Giọng nàng lạc đi thấy rõ, đôi mắt đỏ đến mức không còn có thể kiểm soát.
Cuối cùng, nàng quát lên một tiếng rõ to:
- Biến đi! Biến khuất mắt tớ đi! Từ nay về sau tớ không muốn thấy cậu! Không muốn nhìn thấy cậu nữa!
Tiếng gào thét ấy như có thể cảm nhận rõ sự chua xót đan xen trong từng câu từng chữ, dứt lời, nàng một phát ngoảnh mặt bỏ đi.
|
CHƯƠNG 25
Điều kinh hoàng nhất chính là khi, kì thi quan trọng chỉ còn cách không bao xa mà tâm trạng lại vẫn còn đang ganh gánh nỗi đau thất tình.
Cũng đã một tuần trôi qua kể từ ngày Dĩ Đình và Huyên Nhã xem nhau như kẻ lạ người dưng. Đi ngang qua nhau mà một cái liếc mắt thoáng qua cũng chẳng có, huống hồ chi là một câu chào nhau xa xỉ.
Và cũng đã một tuần Huyên Nhã dường như khóc đến cạn nước mắt, bao nhiêu khổ tâm không thành lời đều hóa thành những giọt lệ đắng chát rơi xuyên màn đêm. Mỗi ngày trôi qua đối với nàng hiện tại chỉ còn lại một màu đen ảm đảm, vô vị và trống trải.
Rồi cứ thế, nàng chệnh choạng bước qua từng ngày dài nhạt nhẽo của cuộc đời.
***
Cuối tuần, Huyên Nhã vẫn đang cố gắng vùi đầu vào sách vở, dù mức độ tập trung của nàng bây giờ thật sự là rất thấp, nhưng cũng không thể vì thế mà buông bỏ cả tương lai.
Được một lúc, chợt có tiếng gõ cửa gián đoạn.
Là mẹ nàng với mâm cơm trên tay, nhẹ nhàng đến cạnh an ủi.
- Con ăn chút gì đi rồi học tiếp.
Huyên Nhã lắc nhẹ đầu, cũng chẳng biết từ khi nào mà nàng ăn ít đi hẳn.
- Con chưa đói. Mẹ ăn trước đi. Tí con đói sẽ tự ăn.
Bà thở dài khẽ, chậm rãi ngồi xuống cạnh con. Đây có lẽ là lần đầu tiên bà trông thấy đứa con gái cưng của mình cạn kiệt tinh thần đến như vậy. Nhưng lại chẳng biết làm sao để dỗ dành lấy nó.
- Mẹ biết con với Dĩ Đình làm bạn lâu như vậy, đột nhiên đoạn tuyệt với nhau cũng khó chấp nhận lắm. Nhưng đời mà, làm gì có cái gọi là mãi mãi đâu con. Thôi thì xem như vừa mơ một giấc, khóc hết hôm nay thôi, ngày mai lại tươi tỉnh để chuẩn bị đối mặt với kì thi nha.
Giọng bà trầm ấm đan xen những cái vuốt lưng nhẹ nhàng và đầy ủi an. Nhưng dường như vẫn không thể khiến tâm trạng nàng khá hơn một chút nào.
- Con thi cho tốt đi, rồi mẹ sẽ tặng con một vé đi du lịch nước ngoài để thư giãn.
Huyên Nhã im lặng, chỉ tạm điểm nhẹ đầu một cái mà không nói gì thêm, cốt là để mẹ có thể trả lại cho mình bầu không gian yên tĩnh ngay lúc này. Và hiện tại, cô thực sự không còn tâm trí để quan tâm đến những chuyện xung quanh, chỉ biết là, đầu óc luôn cần đủ tỉnh táo để thi cho thật tốt. Mọi điều còn lại, cứ để mọi thứ xuôi theo chiều của nó.
***
Không lâu sau đó, kì thi đã trôi qua một cách thật nặng nề và ám ảnh. Tuy kết quả không quá xuất sắc, nhưng ít ra đã không phải khiến mẹ thất vọng, càng không có cơ hội cho bản thân tự sỉ vả, trách móc lấy mình.
Kì thi qua đi để lại kết quả kha khá trong tay, Huyên Nhã như cũng vơi đi một ít buồn phiền nơi lòng ngực. Bao gánh nặng chợt như nhẹ hẫng, lênh đênh cuốn theo chiều gió mà bay đi thật xa.
Cũng ngay lúc này, cô bỗng nhiên cảm thấy mình bất đắc dĩ mà trưởng thành. Trưởng thành khi đã không để tình cảm ảnh hưởng đến bước đường tương lai của chính mình. Trưởng thành khi đã kịp thời nhận ra, tình yêu không phải là thứ tồn tại duy nhất trong cuộc đời.
Nhưng, người trưởng thành, thì thường lại là những người nặng tình và sâu sắc.
Không nghĩ đến, không hẳn là đã lãng quên.
Không nhắc đến, không đồng nghĩa là đã buông bỏ.
Và không nhìn lại, không phải là đã hờ hững với quá khứ.
Chỉ là vì, nơi đây còn tồn tại một vết thương chưa lành, sợ rằng, chỉ cần một cái chạm nhẹ đã phải giãy nãy lên vì đau. Sợ rằng, chỉ cần một cái chạm nhẹ, quá khứ lại ùa về ướt tràn đôi mi một cách thật vô tình.
Hôm nay, dọn tủ, chợt lại nhìn thấy tấm thiệp sinh nhật sơ sài hôm nào mà ai đó đã tặng. Cô vội vã đóng lại, không dám nhìn, cũng chẳng dám nhẹ nhàng mà nhấc nó lên. Vờ như nó không hề tồn tại, cũng vờ như, mình đã thật sự ổn.
- Nhã ơi, con xuống đây mẹ bảo.
Nghe tiếng mẹ vọng lên, cô vội vã thu xếp mọi thứ gọn gàng lại, tay vỗ vỗ hai bên má như để tự trấn tỉnh bản thân. Cũng như là, không muốn để mẹ lại phải trông thấy chút buồn bã nào còn vương trên khuôn mặt.
- Dạ mẹ gọi con?
Bước xuống tầng trệt, từ xa cô trông thấy bóng ai đó lấp ló ngoài cửa, cao to và vạm vỡ.
- Thằng Nghị hàng xóm cũ đến ghé thăm nhà mình đây.
Hóa ra là anh Nghị. Lúc trước, khi còn ở nhà cũ, anh mỗi ngày đều đem bánh kẹo sang đãi gia đình nàng. Sau khi chuyển nhà, số lần anh đến chơi ít dần đi, có lẽ do xa và anh thì bận tối mặt vì công việc. Nay chẳng biết vì dịp gì lại ghé thăm.
Huyên Nhã vội buông nụ cười xã giao, lễ phép cúi đầu chào một cái.
- Chào anh ạ. Lâu quá không gặp rồi.
- Ừ. Dạo này anh bận quá. Nay được nghỉ phép tranh thủ đem ít bánh kẹo qua đây. Nhân tiện bàn chuyện đi du lịch của hai đứa mình.
Giọng anh điềm đạm mà cô lại không khỏi bất ngờ. Vội nhìn sang phía mẹ.
- Du lịch? Hai đứa? Là sao mẹ?
Bà cười xòa:
- Ừ. Trước kì thi mẹ cũng nói rồi mà. Sẽ thưởng cho con một chuyến du lịch thật thư giãn. Nhưng để con đi một mình thì không nên. Mẹ rủ thêm thằng Nghị để có gì còn có người giúp đỡ con chứ. Vé máy bay mẹ cũng đã mua rồi. Hai đứa sẽ sang Thái chơi cho thỏa nhé.
- Mẹ! Sao mẹ không hỏi ý kiến con đã tự ý quyết định thế? Con không muốn du lịch. Không muốn đi đâu cả.
- Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi mà. Sao lại tỏ cái thái độ ấy với mẹ?
Nhận ra mình có chút hỗn hào, Huyên Nhã vội dịu giọng.
- Mẹ, con xin lỗi. Nhưng thật sự... con không muốn du lịch nữa. Vé máy bay đó, mẹ hủy hoặc nhượng lại cho ai khác đi.
Cô mang theo nỗi hậm hực rời khỏi nhà.
Gió buồn hiu luồn qua từng sợi tóc mỏng, âm thanh cuộc sống xung quanh vẫn như mọi ngày, vẫn tất bật, vội vã và ồn ã như thế, vậy mà nơi lòng ngực này lại chợt trở nên trống rỗng và mơ hồ đến lạ kì. Hình như, cô nhớ Dĩ Đình. Nhớ một cách da diết, nhớ đến khó thành lời.
Bước vào quán ăn - một nơi rất đỗi thân quen, nơi mà cô và Dĩ Đình thường xuyên lui đến sau giờ tan học. Hồi ức, như từng thước phim quay chậm, nhẹ nhàng tua lại từng khoảnh khắc, từng đoạn đường, và từng hồi đập của nhịp tim khiến nàng bất giác nhoẻn môi cười. Là nụ cười nhung nhớ, là nụ cười luyến tiếc cho quá khứ tàn nhẫn đã qua, và cũng là nụ cười đeo theo cả một sự thù hận.
Chẳng ai lại muốn gieo hận với người mình đã từng yêu thương, trừ khi, lòng vẫn còn canh cánh mãi một đoạn tình cảm không thể cất giấu.
Chợt, có giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, thật gần.
Như một thói quen, cô vội giật nảy mình loay hoay tìm kiếm.
Kia rồi, thật sự là Dĩ Đình. Nàng thật không thể ngờ rằng lại có duyên gặp cô ngay cả khi vô tình lướt trên đường lớn. Nhưng, lòng nàng chợt đau như búa bổ vào tim, khi bên cạnh cô ta lúc này là một cô gái lạ. Họ thân mật khoát tay nhau, rôm rả cười nói, tươi như cái Xuân vừa qua vậy.
Nàng muốn chạy trốn, nhưng đôi chân bất giác trở nên run rẩy không nghe lời. Khiến cho, một khoảng lặng vô tình bao trùm khi nàng và cô đối mặt nhau, một cách trực diện.
- Nhã... - Dĩ Đình cười ngượng chào hỏi.
- Tớ có việc gấp, tớ xin phép về trước. - Thế nhưng câu chào còn chưa rõ ràng, nàng đã vội ngoảnh mặt bỏ đi.
Chợt nước mắt trực trào, cảm xúc bỗng vỡ òa khi đã chịu đựng quá lâu. Hóa ra trong mối quan hệ này, chỉ có nàng là người duy nhất tổn thương. Chỉ có nàng là vẫn mãi yêu đơn phương một người.
Cái gì là trái với quy luật tự nhiên? Cái gì là hai người con gái yêu nhau sẽ không có kết quả? Tất cả vốn dĩ chỉ là ngụy biện. Vì là không yêu, vì là không có cảm giác, nên mới có hàng trăm cái cớ để tách nhau ra như thế này.
Đau. Một nỗi đau len lỏi như bóp nghẹt cả hơi thở nàng lúc bấy giờ.
Công viên nơi này vắng vẻ là thế, duy chỉ có tiếng gào thét tận tâm can như xé tan cả một bầu trời.
Nàng nhấn vào tên "Anh Nghị" trên màn hình điện thoại, nhắn cho anh một dòng tin:
"Em muốn đi du lịch cùng anh. Giữ vé cho em. Về chúng ta sẽ lên lịch cụ thể hơn."
|
CHƯƠNG 26 (CHƯƠNG CUỐI)
Chuyến du lịch sang Thái lần này là cùng một chàng trai. Biết Huyên Nhã vẫn đang mang nhiều buồn phiền trong lòng, Đức Nghị đã không ngừng bày trò để mong có thể mang đến cho nàng một chuyến đi vui vẻ và thoải mái.
Thật sự thì, rời khỏi cái chốn chôn đầy kỉ niệm đau thương ấy mà bay đến một vùng đất mới, cũng như việc tiễn đi bao nỗi buồn phiền mà mở lòng với cánh cửa đầy hy vọng trước mắt vậy. Bình yên, và sảng khoái đến lạ.
***
Trong khi đó, tại khu phố Tôn Đản lúc bấy giờ, Dĩ Đình đang chào tạm biệt người chị họ vừa từ quê lên thăm.
- Chị đi đường cẩn thận đấy. Khi nào có dịp lại lên thăm em nha.
Vừa nói, cô vừa giúp chị khuân vác đồ đạc chất lên xe.
- Biết rồi. Mà này, cái con bé hôm bữa em gặp ấy. Là bạn em hả? Sao tự dưng chưa kịp chào tiếng đã bất lịch sự bỏ đi rồi?
- Trời ạ. Người ta bận thì người ta về gấp thôi. Chị không được tùy tiện nói người ta bất lịch sự đâu đấy.
- Ơ hay. Thấy thế nào thì bảo thế nấy thôi. Làm gì bênh vực người ta thế nhờ?
- Thôi thôi chị đừng lắm lời nữa. Mau lên xe người ta chở ra bến kìa. Trễ chuyến bây giờ. - Dĩ Đình vội vã thúc ép chị lên xe.
- Rồi rồi được rồi. Chị mày sẽ còn lên thăm mày đấy. Liệu mà tích tiền dẫn chị mày đi ăn nha.
- Dạ thưa chị hai em biết rồi. Chị về cẩn thận.
Dĩ Đình vẫy tay chào tạm biệt, trông theo bóng xe đưa chị đến cuối đường rồi mất hút, sau đó mới lặng lẽ bước vào nhà với tiếng thở dài nặng trĩu.
Nếu như ở bầu trời nơi ấy Huyên Nhã vì cô đau một, thì nơi đây cô lại đau gấp mười lần những gì nàng đang chịu đựng.
Cô còn nhớ rõ như in ngày hôm ấy...
*Chuyện cách đây vài tháng về trước...
- Dĩ Đình à? Là bác đây, mẹ của Nhã đây. Bác có thể gặp con một chút không?
Đến điểm hẹn, trông thấy vẻ mặt bác gái không mấy hân hoan thì cô đã tự giác đoán được điều chẳng lành.
- Dạ hôm nay có chuyện gì hay sao vậy ạ?
- Bác không muốn vòng vo nên vào thẳng vấn đề vậy.
Nói đoạn, bà đột nhiên nhìn xoáy vào cô với ánh mắt nghiêm nghị khó cưỡng. Khiến cô có chút rùng mình.
- Khi nào thì con mới chịu buông tha cho con gái bác?
Nhịp tim chợt đập nhanh đến liên hồi.
- Dạ? Buông tha gì ạ? Là sao ạ? Con không hiểu.
- Con không cần giả ngây giả dại. Từ lâu bác cũng đã nghi ngờ giới tính của con rồi. Chỉ là không biết dựa vào đâu để chứng minh thôi. Nhưng hôm đấy, cái hôm mà hai đứa đứng trong bếp rồi suýt hôn nhau nếu như bác không vào kịp đấy, con có biết lúc ấy trông hai đứa thật sự chẳng ra cái thể thống gì không? Ghê tởm lắm con biết không?
- Bác... bác không thể dùng từ nặng như vậy. Con và Nhã thật lòng yêu nhau...
Cô còn chưa kịp dứt lời, bà đã đưa tay ra trước ngăn lại.
- Không. Nhã không yêu con, chỉ là ngộ nhận và bị con cuốn vào thôi. Vì con cứ bám nó miết đấy, bám đến không có cơ hội cho nó tìm được người con trai khác. Bây giờ nếu con rời khỏi, bác chắc chắn nó sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình. Một hạnh phúc không trái với quy luật tự nhiên, con hiểu không?
- Nhưng bác không thể ép Nhã thương một người mình không thương được. Nếu thật sự thương Nhã, bác nên để Nhã tự quyết định. Nếu Nhã chính miệng bảo con rời khỏi, con nhất định sẽ rời khỏi.
- Con đừng nài nỉ vô ích. Quyết định của bác cũng sẽ là quyết định của nó. Nếu con thương nó, thì hãy buông tha nó đi, được không?
- ......
- Nó xứng đáng với một người đàn ông thành đạt và trưởng thành hơn con. Thay vì là phải cùng con chịu đựng sự chỉ trích và soi mói của người đời.
- ......
- Mong là con cũng sẽ vì tương lai nó mà nghĩ. Thôi bác về đây.*
Khoảnh khắc đó, cả thế giới xung quanh bỗng chốc tối sầm lại. Nhưng bà nói đúng, cô sẽ không được phép cản trở tương lai phía trước của nàng. Không được phép tàn nhẫn gượng ép nàng phải dính lấy một người chưa có gì ngoài đồng lương hẹp hòi. Không thể ích kỉ bó nàng vào một tương lai sai trái.
Thế nên, quyết định cuối cùng của cô vẫn là rời khỏi nàng.
Nước mắt bỗng dưng rơi, thật nhẹ nhàng, nhưng lại thấm đẫm từng nét sầu, từng nỗi đau mà cô đã cố kiềm nén trong bao ngày qua. Cô muốn hét thật to, nhưng chút sức lực yếu ớt còn lại không cho phép.
Cô nhớ nàng, muốn nhắn cho nàng một dòng tin, muốn gọi để nói rằng cô yêu nàng, thứ tình cảm đó vẫn còn sâu trong đáy tim cô, chưa hề thay đổi và không hề ít đi. Thế nhưng, lí trí lại buộc cô phải dừng lại.
Tận cùng của nỗi đau, không phải là khi ta khóc ai oán đến bi thương, không phải là tiếng gào thét đến xé lòng, mà chính là khi ta không còn có thể khóc được nữa. Mọi thứ bỗng chốc trở nên trống rỗng, vô vị đến lạ thường.
***
Trở về với đất nước Thái Lan xinh đẹp, Huyên Nhã đang cố hết sức bình sinh để thôi quên đi những trăn trở trong lòng, để có thể đường đường hoàng hoàng mà tận hưởng một kì nghỉ của riêng mình.
- Em đã có người thương chưa? - Đang cùng nhau ngắm biển nơi xa thành phố, anh Nghị chợt hỏi một câu khiến nàng khựng lại.
"Người thương?", cô không muốn nghĩ đến tên Dĩ Đình kia nữa, thế nên đành đáp bằng một lời dối lòng.
- Em chưa. Em hiện tại chẳng thương ai. Và cũng chẳng cần ai thương mình. Sống một mình như thế không tốt sao?
- Sống một mình cô đơn lắm em à. Thế có người thương em đang ngồi cạnh em, thì liệu em có thể suy nghĩ lại không?
Huyên Nhã cũng chẳng bất ngờ, ngay từ khoảnh khắc anh thường xuyên ghé thăm nhà và quan tâm đến nàng một cách thái quá, là nàng đã hiểu được dụng ý đằng sau những hành động ấy. Thế nhưng đáng tiếc là khi ở cạnh anh, một chút cảm giác "thích", nàng cũng chẳng có, huống hồ chi là chữ "yêu" to lớn ấy.
- Em xin lỗi. Hiện tại em chưa muốn yêu ai.
Nàng muốn chấm dứt sự gượng gạo này, toan đứng dậy rời khỏi, thì anh chợt níu tay nàng lại. Gấp gáp, cùng chân thành buông lời.
- Hiện tại chưa, thì anh sẽ đợi đến khi em sẵn sàng.
- Nhưng em khẳng định sẽ không yêu anh. Ở bên anh, em không cảm thấy một chút cảm giác gì cả.
- Bây giờ chưa, biết đâu sau này sẽ khác? Em cho anh thời gian, anh sẽ khiến em rung động.
- Không. Em khẳng định là sẽ không. Em phải nói như thế nào thì anh mới bỏ cuộc đây? Em không muốn mất thời gian của anh.
- Anh sẽ không bỏ cuộc. Anh không tin sự kiên trì của anh sẽ không lay động được em.
- Được rồi. Thế như này, 3 năm, nếu trong vòng 3 năm mà anh vẫn còn chờ được em, thì em sẽ mở lòng với anh. Còn nếu nhắm không làm được, thì tốt nhất nên từ bỏ sớm kẻo muộn.
Và anh thật sự đã chờ nàng suốt 3 năm ròng rã...
***
Ba năm sau đó...
- Bây giờ chúng ta đã có thể hẹn hò chưa? - Sau bao năm dùng cả tấm chân tình để theo đuổi, cuối cùng anh cũng có thể đường đường chính chính mà ngỏ lời với nàng.
Thời gian qua, người ở cạnh nàng không ai khác chính là anh.
Người giúp đỡ nàng trong công việc, ngoài xã hội hay bất cứ trở ngại gì cũng là anh.
Người đã cùng nàng đi qua hết những buồn vui của cuộc sống, những vấp ngã chênh vênh khi vừa bước vào đời, cũng là anh.
Mọi điều anh làm, nàng đều thấu, đều biết ơn, và nàng dần cảm động. Tuy rằng mối quan hệ này không xuất phát từ một thứ tình cảm gọi là "rung động", nhưng ít ra ở cạnh anh, nàng sẽ không cô đơn, và cũng đã không còn quá thương nhớ cái quá khứ tàn nhẫn trước kia nữa.
Nàng cho anh cơ hội, họ nắm tay, đi cùng nhau được một tháng tròn trĩnh, tất cả cứ thế êm đềm trôi qua không sóng gió, cho đến một ngày...
Đó là ngày mà anh cùng nàng đi biển, là vùng biển Long Hải hôm nào mà nàng và con người ấy đã từng trải qua những điều ngọt ngào nhất.
Nàng bất giác đi tìm lại vị trí thân cây hôm ấy mà nàng đã khắc lên một chiếc mặt cười. Đó chỉ là một hành động vô thức bộc phát khiến anh cũng phải ngơ ngác hỏi.
- Em đang tìm gì vậy?
Lúc này, nàng mới giật mình thức tỉnh.
- À không. Không có gì.
Môi nàng nhoẻn lên một nụ cười gượng. Cứ ngỡ rằng mình ổn, nhưng hóa ra chỉ là tạm ổn cho đến khi vết thương lòng vô tình trỗi dậy lại khiến nàng chênh vênh. Nàng vẫn là không thể ngăn mình mãi đuổi theo những hồi ức xưa cũ, chạy theo vô vàn hoài niệm mà nàng và Dĩ Đình đã cùng gầy dựng nên.
Nhắc đến Dĩ Đình, nàng chợt nhớ da diết bóng người cao cao đen đen ấy. Nhớ đến tên khờ năm tháng đó đã cùng nàng trải qua không biết bao nhiêu chuyện. Nhớ đến một con người thay đổi nhanh đến mức khiến nàng hận thấu tâm can. Nhưng hận, cũng chỉ vì còn yêu, yêu đến không thể dứt dời.
Hóa ra, đoạn tình cảm này nàng vẫn chưa tài nào buông bỏ.
"Ba năm rồi, liệu cậu vẫn còn nhớ tớ?" - Trong suy nghĩ, nàng chìm vào trong một nốt lặng buồn.
***
Đêm hôm đó, nàng một mực đòi ở lại một đêm tại Long Hải thay vì phải trở về nhà khi chiều tàn. Anh gặng hỏi lí do, nàng chỉ đáp lại qua loa không chính đáng. Nhưng vì thương nên anh quyết chiều theo ý nàng.
Tầm khuya, khi anh đã ngủ say, nàng rón rén rời khỏi phòng và ra ngoài.
Biển lúc này vắng đến mức nghe rõ từng lợn sóng lăn tăn chạy vào bờ. Hóa ra nàng muốn một mình tìm lại "thân cây mặt cười" ngày ấy.
Đi đi lại lại một lúc khá lâu dọc bờ biển, Huyên Nhã cố nhớ lại mình đã khắc ở đâu, ở thân cây nào. Một chiếc đèn pin nhỏ rọi theo tay nàng từ cây này sang cây khác. Không ngại trời đã trở khuya, không ngại gió biển trở lạnh, lòng chỉ muốn tìm lại một chút gì đó về quá khứ, chẳng hiểu để làm chi, vì điều gì, chỉ biết là, muốn tìm lại hồi ức xưa, muốn giữ lại một chút duyên còn ngót nghét treo giữa mối quan hệ này.
Chợt, nàng dừng lại tại một thân cây to. Điều khiến nàng khựng chân chính là đêm hôm khuya khoắt sao lại có người đứng đây lạch cạch loay hoay làm gì đó.
Nhưng bóng người này, cao cao, đen nhẻm, sao lại có phần giống Dĩ Đình đến thế?
Vô thức, nàng chạy đến vỗ vào vai đối phương:
- Dĩ Đình!
Nhưng quay lại là một cô gái lạ mặt với vẻ ngạc nhiên thất thần:
- Ai vậy ạ?
- Ơ. Xin lỗi, chị nhầm người. Mà khuya rồi em làm gì ở đây đấy?
- Dạ. Em muốn khắc thật đẹp tên người yêu em vào đây, mai là sinh nhật ảnh, em muốn tặng ảnh một món quà ý nghĩa.
Nàng cười hiền, hóa ra không chỉ riêng Dĩ Đình có cái suy nghĩ lãng mạn như thế.
Không làm phiền con bé nữa, nàng lủi thủi quay lại với nhiệm vụ chính.
Trời càng lúc càng trở lạnh, Huyên Nhã vẫn men theo chút ánh sáng le lói mà tìm khắp ngóc ngách của các thân cây.
Rất lâu rất lâu sau đó, nàng cũng chẳng còn nhớ rõ mình đã tìm kiếm trong bao lâu, đôi chân đã rã rời như thế nào, chỉ biết là lòng đã vui biết nhường nào khi cuối cùng cũng tìm được chiếc mặt cười dù chỉ là một vết tích rất nhỏ trên thân cây.
Cô chạm nhẹ vào đó, môi bất giác mỉm cười. Giọng khẽ khàng cất lên, thật trầm ấm, và thật truyền cảm:
- Dĩ Đình, không cần biết bây giờ cậu đã có ai, bên cạnh ai. Nhưng tớ đã tự hứa với lòng, khi tớ tìm được vết khắc này, tớ nhất định sẽ vứt bỏ tất cả chỉ để tìm lại cậu. Cậu nói xem, bây giờ người khờ, kẻ ngốc có phải đổi lại là tớ rồi hay không?
Nàng phì cười, rồi lại một mình tiếp lời:
- Tớ đã chờ cậu ngỏ lời trong suốt bao nhiêu năm, nhưng đến cuối cùng vẫn không thể chờ được. Hay để tớ một lần hạ cái tôi xuống, và ngỏ lời đến cậu có được không?
Và phía xa đó, cũng đằng sau những thân cây to vạm vỡ ấy, có một người con gái đã lặng lẽ dõi theo nàng ngay từ đầu chuyến đi. Dõi theo nàng nắm tay một chàng trai khác tung tăng khắp các ngỏ phố. Mọi thứ đều diễn ra trong âm thầm, âm thầm đến đau lòng.
Đôi mắt thân thương ấy ngắm nhìn nàng một lúc khá lâu, hồi sau môi lại chợt nhoẻn lên một nụ cười đồng điếu quen thuộc, hiền từ và sâu lắng:
- Huyên Nhã, tớ chúc cậu hạnh phúc!
Nói đoạn, bóng lưng ấy lầm lũi quay đi trong cái đêm tĩnh mịch của biển. Ưu buồn đến lạ...
- Hết -
|
Tưởng tg bỏ truyện rồi chứ... Cơ mà hay lắm á tg cố gắng hoàn thành truyện nha.. Fightinh
|
#mặttroi16 hãy nói rằng đây chưa phải cái kết đi đọc mà buồn quá cuối cùng họ lại k về vs nhau sao
|