Định Bao Giờ Ngỏ Lời?
|
|
CHƯƠNG 18
Cái nắng hạ vàng ươm lẫn vào với màu xanh tươi mát của những tán cây phảng phất theo chiều gió, thật khiến cho bức tranh buổi sớm thêm phần bình yên và hài hoà. Thái Huyên Nhã thức giấc với cái vươn vai tràn trề sinh lực. Hôm nay, đối với cô mà nói là một ngày vô cùng đặc biệt.
Tung chăn rồi gấp lại thật gọn gàng. Chiếc giường màu xanh ngọc ngà thoáng qua một chốc đã thoát khỏi dáng vẻ lộn xộn sau đêm dài ngon giấc. Còn chẳng buồn vệ sinh cá nhân, điều đầu tiên cô làm chính là với tay lấy điện thoại. Và cái tên đầu tiên cô tìm đến giữa hàng trăm dòng chữ trên danh bạ lại là Dĩ Đình.
Đầu máy bên kia gần như ngay lập tức nhấc máy.
"Đình nghe. Có chuyện gì vậy cậu?"
Chẳng hiểu vì sao, chỉ cần được nghe thấy giọng tên đại ngốc này, cho dù là một câu, một từ hay thậm chí chỉ vọn vẹn một chữ, cô cũng thấy lòng mình như vui hơn một nấc, tim như trật đi một nhịp. Ít ra thì cô vẫn luôn tin rằng, bất kể khi nào cô gọi đến, Dĩ Đình sẽ không phải để cô chờ đợi quá lâu, sẽ không để chuông ngân quá dài, và sẽ không bao giờ khiến cô cảm thấy bất an hay suy nghĩ đến những điều tiêu cực. Đây có lẽ cũng là một trong những ưu điểm khiến cô càng thêm quý mến đối phương hơn.
"Alo? Cậu có đó không?"
Giọng Dĩ Đình cất lên lần hai. Lúc này nàng mới lật đật thoát khỏi những suy nghĩ. Liền vội ngu ngơ hỏi:
"À... Sao cậu?"
Đầu máy bên ấy cũng ngơ nghệch chẳng kém. Rõ ràng người chủ động gọi đến là nàng cơ mà?
"Không phải là... cậu gọi cho tớ sao?"
Huyên Nhã nhắm tịt mắt vài giây, gõ gõ vài cái vào đầu tự trách móc. Thật sự cảm thấy bản thân càng lúc càng giống tên khờ nhát xít kia rồi.
"Ờ hen... Tớ quên mất..." - Nàng cười trừ giải ngố.
"Thế... có chuyện gì đấy?"
Có chuyện gì nhỉ? Nàng cũng chẳng biết. Chẳng qua hôm nay là sinh nhật, chỉ muốn được nghe giọng người ta một lúc, chỉ đơn thuần như thế thôi. Có phải khi đã biết thích một ai đó rồi, thì ai rồi cũng như ai, cũng sẽ trở nên khó hiểu và kì lạ như thế?
"Ừ thì... hôm nay sinh nhật tớ đấy. Cậu chúc tớ một câu không được sao? Bộ cứ phải có chuyện mới gọi cậu được hử?"
Vừa dứt lời, nàng đã nghe bên ấy phì cười thành tiếng. Thật mất mặt, ai đời sinh nhật mà còn phải chủ động đi "xin" lời chúc như thế chứ? Thầm trách bản thân hôm nay điên mất rồi.
"Những gì tớ muốn nói, đều ghi trong tấm thiệp cả rồi. Cậu chưa xem sao?"
"Tớ cố tình đợi đến đúng ngày mới xem. Định nghe cậu chúc xong rồi xem đây."
"Thôi. Cậu xem đi. Chúc nhiều quá mất linh. Bây giờ tớ phải làm bữa sáng rồi. Cậu còn gì để nói không?"
Cảm nhận thấy dáng vẻ vội vàng của Dĩ Đình, nàng thầm nghĩ có lẽ hôm nay cậu ta cũng sẽ bận rộn không kém. Cha mẹ sau một năm trời mới có dịp ghé thăm, thiết nghĩ cậu chuẩn bị chu đáo, kỹ càng hơn một chút cũng là lẽ đương nhiên.
Tuy không muốn mình trở nên phiền hà trong mắt cậu, nhưng nàng vẫn cố níu giữ cuộc đối thoại thêm vài phút ít ỏi.
"Khoan đã. Tớ còn chuyện này muốn kể cậu..."
"Chuyện gì vậy cậu?"
Chần chừ một thoáng, nàng ngập ngừng buông một câu đan xen những vần ậm ờ:
"Mấy ngày qua... tớ cứ mơ thấy cậu. Mà người ta nói... khi mình mơ thấy một ai đó nhiều ngày liên tục, chứng tỏ người ấy đang rất nhớ mình. Có đúng không... cậu nhỉ?"
Tim bất giác phập phồng đập nhanh hơn, lẽn nghẽn trong đấy là một chút gì đó hồi hộp khó tả. Ai bảo thường thường người chủ động là rất bạo gan? Ai bảo người chủ động là không biết ngượng ngùng? Cũng chỉ vì người nàng thích lại nhầm vào một tên đại đại ngốc, nên tiểu thư như nàng đây đành phải chấp nhận thiệt giá một chút vậy.
"Tớ... không biết nữa."
Chờ đợi cùng hy vọng nhiều như vậy. Nhưng câu trả lời lại khiến nàng thất vọng đến không thể thành lời.
"Ừ, thế thôi. Cậu xuống bếp đi. Khi khác gặp." - Nàng chán chường gác máy, khó mà giấu được đôi lông mày buồn tênh khẽ hạ xuống. Tên khờ này, quả là món ngon đã dâng đến tận miệng cũng không biết nếm, vốn dĩ không muốn trách cũng chẳng được, người gì đâu mà ngốc hết cả phần người ta.
Thế nhưng, tầm vài phút sau đó, nàng nhận được dòng tin từ người mà nàng đang rất mực giận dỗi. Dòng tin gởi đến chỉ là một câu yêu thương thông thường, không cầu kỳ hoa mỹ, nhưng lại thừa sức khiến tim nàng vui như hoa đến mùa: "Đúng là tớ đang rất nhớ cậu."
Chỉ như thế thôi, sinh nhật này liền trở nên ý nghĩa đong đầy.
Lui đến góc bàn học, Huyên Nhã nâng niu trên tay tấm thiệp mà người ta đã tỉ mỉ trang trí. Từng mảnh giấy dán, từng con chữ, từng phụ kiện nhỏ xúng xính như cuốn hút cô đến lạ. Sầm Uyên ở cạnh cô bao năm rồi, cũng chưa từng dành tặng cho cô một món quà handmade đơn sơ, mộc mạc nhưng chân thành đến như thế. Cũng chưa từng cảm nhận được có một ai đó đã vì cô, vì cô mà dành ra cả tâm huyết để biến những thứ từ không thể thành có thể, để trao cho nàng những điều tưởng chừng như nhỏ bé nhưng lại lớn lao đến vô cùng. Điều tuyệt vời nhất trong ngày sinh nhật, thật ra chẳng còn cần phải tìm đâu xa xôi, cũng chẳng phải là bao món quà sang trọng ngoài kia đang đua nhau vẫy gọi. Ngay trước mắt, ngay hiện tại, nàng đã tìm thấy điều khiến mình hạnh phúc nhất rồi.
Tấm thiệp được chậm rãi mở ra, thế nhưng, còn chưa kịp đọc lấy một từ, cô đã phải vội vã gấp lại, chỉ vì sự gián đoạn của tiếng gõ cửa phòng vang lên không dứt.
- Chị Nghi? Vừa sáng sớm đã tìm em sao? - Huyên Nhã tít mắt cười, lại quên mất rằng bản thân còn chưa kịp vệ sinh cá nhân nên trông bộ dạng lúc này thật...
Alex nhìn cô một lượt từ đầu xuống chân, vô tư cười thành tiếng:
- Em vẫn chưa đánh răng rửa mặt?
Giật mình xen lẫn sự ái ngại, nàng vội lùi về sau một bước, tức khắc trở nên lúng túng.
- Em... quên mất. Chị... có thể chờ em...
Alex vẫn với điệu cười vô tư đó, gật gật đầu vài cái thật điềm nhiên.
- Nhanh nhanh em nhé. Thay đồ đẹp vào, chị dẫn em đi ăn.
Nàng đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Cánh cửa phòng trong phút chốc chậm rãi đóng lại, mở ra một cánh cửa mới ngập tràn những bất ngờ cho lần sinh nhật thứ mười chín...
***
Nắng, gió, mây trời, dường như hôm nay vạn vật đều trở nên đẹp đến lạ.
Chiếc xe chầm chậm men theo từng con phố nhỏ, tiến vào những con hẻm sâu hun hút, rồi lại trở ra đường lớn. Đoạn đường xa xôi cuối cùng cũng tìm thấy điểm đến. Là khu vực tập trung nhiều căn biệt thự hạng sang, với không gian chỉ toàn tiếng gió và tiếng dế trong trẻo đan vào nhau tựa như một bản hòa ca trầm bổng, nhắm mắt tận hưởng một lúc lại cảm thấy vạn vật xung quanh sao yên bình quá đỗi.
Huyên Nhã bước xuống xe, ánh mắt dường như ngay lập tức bị choáng ngợp bởi ngôi biệt thự khang trang ngay trước mắt. Thiết kế này trông đặc biệt trang trọng, tinh tế đến từng đường nét, từng ô cửa nhỏ. Quả đúng là ngôi nhà mơ ước của nhiều người.
- Đừng bảo với em, món quà chị định tặng em nằm trong đấy?
Alex nháy mắt, sau khi gởi xe vào đường hầm riêng, liền tùy ý nắm lấy tay Huyên Nhã, thong thả đưa nàng dạo một vòng quanh khu vực hồ bơi. Từ hồ bơi lại vòng qua sảnh lớn, sau đó còn đặt chân đến cả sân cỏ riêng nằm ngay phía sau nhà.
- Đây là nhà mà gia đình chị đã tích góp bao lâu để mua đấy. Em thấy thế nào?
- Ơ. Sao mua khi nào mà gia đình bên em chẳng hay tin gì cả?
- Mới năm ngoái thôi. Mẹ lén mua đấy, chẳng ai biết cả. Những chuyện này, càng ít người biết càng tốt mà.
Nói nói cười cười một lúc, cả hai dừng chân trước một căn phòng đã được khép kín cửa. Alex bất ngờ kéo nàng lại gần mình hơn, tinh nghịch nháy mắt cùng với nét bí ẩn quẩn quanh.
- Món quà sinh nhật của em nằm trong này. Em có muốn xem không?
Hỏi thừa, thật tình chẳng ai lại có thể từ chối một món quà sinh nhật ngay trước mắt. Nhưng, món quà ấy có đủ khiến nàng sung sướng đến tột độ hay không thì còn tùy vào.
Cánh cửa trắng trang nhã bật mở êm ru, không một tiếng kêu kót két. Huyên Nhã như thể ngỡ ngàng mất vài giây bởi bữa tiệc thịnh soạn dường như đã được sẵn sàng. Chiếc bàn đặt ngay giữa phòng, rãi đầy sơn hào hải vị. Khung cửa sổ mở toang, do cây cối trải dài sân vườn nên bóng râm được phủ đầy mọi ngóc ngách, khiến cho gian phòng trở nên thoáng đãng muôn phần.
- Chị có nghĩ là... có chút khoa trương không? - Nàng cười, nửa đùa, nửa lại nghiêm túc. Thật sự thì, món quà có vẻ quá lớn lao so với tưởng tượng.
- Vậy nếu em nhìn thấy thứ này. Hẳn là có cảm giác khoa trương cực đại luôn nhỉ? - Alex lôi chú gấu to tổ chảng được dựng ngay góc tường từ sớm. Trên cổ nó được đeo lên một sợi dây chuyền óng ánh bạc. Mặt dây chuyền là một viên pha lê cao giá và sang trọng. Mọi thứ mà cô dành cho nàng, đều bắt nguồn từ những thứ xa xỉ hàng đầu, vốn dĩ không hề tầm thường. Nhưng sao, tấm lòng ấy, vẫn chưa đủ khiến tim nàng rung động. Thậm chí, Huyên Nhã còn cho rằng đó là một sự phung phí quá mức.
- Chị này, thật sự chị không cần vì em mà...
- Em đừng nói gì. Chỉ cần im lặng, nhận quà, và ngồi xuống cùng chị nhâm nhi bữa sáng, ngắm cảnh hạ nhé?
Alex ngắt lời nàng rồi trang trọng kéo ghế mời nàng ngồi. Mọi cử chỉ, hành động của cô hôm nay khiến Huyên Nhã rất đỗi thắc mắc.
- Hôm nay, chị có vẻ lạ... - Nàng nghiêng đầu, chăm chăm nhìn lấy đối phương, như thể đang tự tìm lấy câu trả lời cho câu hỏi của chính mình.
Alex im lặng, chỉ đáp lại bằng một điệu cười nhẹ nhàng nhưng vương đầy sự triều mến. Hôm nay, là ngày trọng đại của nàng. Tuy vậy, trong thâm tâm cô vẫn luôn tham lam mong chờ rằng, ngày này trong hằng năm, hằng tháng trở về sau, cũng sẽ là ngày đặc biệt, nhưng không còn là của riêng nàng nữa, mà sẽ trở thành ngày đặc biệt của cả hai.
Món quà mừng sinh nhật lần thứ mười chín của Huyên Nhã, mọi thứ dường như chỉ vừa mới bắt đầu...
|
Viết truyện nhiều hơn bạn nhé...moq ngoq muốn chớt nè. Truyện rất hay đấy bạn
|
Truyện hay đó bạn,tiếp tục phát huy nhé.Mong tác giả sớm trở lại với nhiều chap hay hơn nữa. Thân chào bạn!
|
CHƯƠNG 19
Trong khi Thái Huyên Nhã đang vô cùng trịnh trọng mà thưởng thức bữa sáng, thì Vu Dĩ Đình nơi này từ sớm đã vét sạch gói mỳ tôm bình dị như thường lệ.
Cho dù là một bước hay nửa bước, thì chiếc điện thoại cũ nát ấy luôn được cô ôm khư khư bên người như một vật bất li thân. Quả thật không gì bồn chồn hơn việc dài cổ chờ đợi dòng tin nhắn từ người mình cảm mến.
Hoá ra thích một người là cảm giác như thế. Là cuộc đấu tranh, là những mâu thuẫn giữa lý trí và con tim. Là những rối bời như đoạn chỉ bị vo thành viên và không có nút tháo gỡ.
Nên chủ động, hay chờ đợi? Nên nhân nhượng, hay nỗ lực giành lấy? Nên tấn công, hay lui về phòng thủ? Và nên kiên trì, hay dần dần bỏ cuộc? Đều là những câu hỏi thường xuyên hiện hữu trong suy nghĩ của một người đang yêu, đang thích hay chỉ đơn thuần là say nắng nhất thời.
Những câu hỏi mà, lời đáp rõ ràng thì chẳng có, chỉ cứ thế mà trở nên mơ mơ hồ hồ lẩn quẩn mãi trong tâm trí, khiến cho cuộc sống của một kẻ cô đơn vốn dĩ đang yên bình bỗng nhiên lại dậy sóng.
Dĩ Đình chợt nhấc bổng điện thoại, gõ vào dòng tin: "Đã xem tấm thiệp chưa? Cậu thích nó chứ?", nhưng không nhấn gửi mà lại thẳng tay xoá đi mặc dù cả câu văn lời lẽ cũng đã được viết trọn vẹn. Và cứ thế cho đến cuối cùng, cách cô chọn vẫn là trông ngóng, là chờ đợi...
- Chị Đình ơi. Trưa nay đi xem phim với em đi. - Ôn Nhi reo hò với hai tấm vé trên tay. Cắt ngang dòng suy nghĩ của Dĩ Đình. Trong giây phút, cô như bừng tỉnh, tự giác thoát khỏi những mông lung mơ hồ.
Con bé này chính là đang đùa cô đó sao? Tiền ăn tiền uống còn phải dè dặt thắt bụng, huống hồ chi là phung phí vào tấm vé giải trí đắt đỏ ấy. Đối với cô mà nói, thật sự là không đáng.
- Đùa vui đấy! Em thừa biết chị không dư dật để tiêu vào mấy thứ vô bổ ấy.
- Tất nhiên em biết. Nhưng mà... không lẽ... vé miễn phí chị cũng từ chối sao?
Dĩ Đình vừa hớp vội ngụm nước liền như muốn phun trào ngay tức khắc:
- Miễn phí? - Mắt cô sáng rực như đèn pha. Hỏi lại một lần như để chắc chắn.
Ôn Nhi lúc này cũng không thể giấu nổi sự vui mừng khôn xiết qua điệu nhảy hí hửng không có điểm dừng, mắt con bé tít lại, vui như sắp ngất.
- Là miễn phí đấy! Em tham gia trò quay số may mắn, trúng được cặp vé này đây. Trưa nay chúng ta cùng đi xem nào!!!!
Lần đầu tiên cầm tấm vé xem phim trên tay, trong lòng cũng trở nên nôn nao một phần. Nếu như có thể làm bất cứ điều gì để giết ngày dài hôm nay, cô nhất định sẽ không dại gì mà từ chối. Chờ đợi, thật mang đến cho con người ta cảm giác hụt hẫng đến đáng sợ.
***
Trở lại với bữa tiệc sinh nhật lãng mạn tại căn biệt thự hạng sang, Alex và Huyên Nhã đã hoàn tất bữa sáng rồi nhanh chóng chuyển sang dạo quanh khuôn viên bể bơi phía sau nhà. Alex thật sự đã vì nàng mà bỏ ra không ít công sức để trang hoàng nơi này sao cho trông thật đẹp mắt và hài hoà, cũng đã vung ra không ít tiền để mua tặng nàng những thứ xa xỉ, chói mắt. Nhưng chẳng hiểu sao, nơi lòng ngực Huyên Nhã vẫn cứ nghen nghẻn một cảm giác thật lạ. Chẳng đến nỗi buồn chán, nhưng cũng chưa đạt đến cảnh giới của sự hạnh phúc.
- Em có biết trò tìm kho báu không? - Dừng chân cạnh bờ hồ, Alex hỏi.
Huyên Nhã thoáng nhíu mày nghĩ ngợi, vài giây sau đó gật nhẹ đầu:
- Biết ạ. Sao thế chị?
- Bây giờ mình sẽ chơi trò đấy nhé! - Dứt lời, Alex bất ngờ nắm lấy tay nàng, chẳng nói chẳng rằng, chợt kéo nàng cùng nhảy xuống bể bơi. Trong một giây nhanh tựa như vận tốc của ánh sáng, làn nước trong vắt như gương văng từng giọt tung toé làm ướt cả bờ hồ, cả hai bỗng chốc trở nên ướt sũng.
Trong khi Huyên Nhã còn đang vô cùng bàng hoàng chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra, cặp mắt tròn vo nhìn lấy người vừa gây cho mình một phen thót tim, thình thịch cất giọng hỏi:
- Chị... làm gì vậy?
Alex nhún vai:
- Trò chơi bắt đầu! Nếu em tìm được kho báu chị giấu dưới này, nó sẽ là của em.
Cùng theo một cái nháy mắt, Alex khiến nàng tò mò đến độ phải lặn mình dưới dòng nước xanh để tìm cho bằng được kho báu quý giá nào đấy mà chị đề cập đến. Sự trong veo của nước cũng là một lợi thế. Vốn dĩ không mất quá nhiều thời gian để phát hiện ra một chiếc hộp thiếc tối màu được đặt ngay góc bể. Huyên Nhã hí hửng reo thành tiếng:
- Tìm được rồi nha!
Alex cười, xoa nhẹ đầu nàng:
- Giỏi nhỉ. Mở ra xem xem.
Chiếc hộp bật mở.
Không phải là kim cương hay đá quý. Không phải là vật chất xa hoa như cô đã nghĩ. Là một quyển album ảnh ghi lại khoảnh khắc trưởng thành của cô và chị.
Từ ngày cô chỉ còn là một cục bột nhỏ chẳng biết gì về cuộc sống ngoài kia.
Đến ngày bắt đầu chập chững biết đi và miệng ê a biết nói.
Rồi đến ngày phải mang sách vở trên vai, níu vạt áo mẹ, sợ sệt đến trường.
Và cứ thế, từng khoảnh khắc, từng kỉ niệm trôi qua đều có chị bên cạnh. Là một bàn tay nhỏ, nắm lấy một bàn tay nhỏ hơn, dìu cô bước qua từng bước của sự trưởng thành. Ở cạnh chị, cô đã từng cảm thấy thật an toàn.
Rồi đột nhiên, chị sang nước ngoài định cư. Tấm ảnh cuối cùng chị chụp cùng cô trước ngày rời khỏi Việt Nam, cũng là tấm ảnh duy nhất mà hai chị em không nở môi cười, đôi mắt nhỏ long lanh nước sao trông xót xa quá đỗi.
Những tấm ảnh cuối cùng trong quyển album là khoảnh khắc cô đang dần trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Chị thật sự đã lưu giữ tất cả những gì thuộc về cô ngay cả khi không còn ở cạnh nhau. Nước mắt bỗng dưng lưng tròng, giọng cô chợt nghẹn lại:
- Hóa ra... chị vẫn luôn dõi theo em...
Alex mỉm cười:
- Đúng đấy. Từ ngày em có facebook, chị đã lưu giữ từng chút từng chút cuộc sống của em. Thật hạnh phúc khi thấy cô em nhỏ ngày nào, nay đã xinh đẹp đến từng này rồi.
- Em cũng thật hạnh phúc, vì có một người chị như chị...
Huyên Nhã ôm siết vào lòng quyển album, nếu như so với những món quà vật chất mà chị tặng cô khi nãy, thì có lẽ đây mới chính là món quà đặc biệc mà cô để tâm đến.
- Huyên Nhã. - Alex gọi tên cô trầm ấm.
Ánh mắt của chị nhìn cô, chính là xen lẫn một chút triều mến, một chút nghiêm túc, và một chút khác lạ. Là do cô đang suy nghĩ quá nhiều, hay là chính chị hôm nay vốn có điều gì đó muốn thổ lộ, muốn bày tỏ?
- Hôm nay... chị lạ lạ kiểu gì đấy! - Huyên Nhã cười gượng, né đi ánh mắt đối phương - người đang không ngừng nhìn chăm chăm vào cô.
Alex chẳng nói chẳng rằng, đột nhiên tiến gần cô hơn. Cảm thấy kì lạ, cô chỉ biết bước lui về sau, đến khi lưng mình đã chạm vào thành bể bơi không thể di chuyển thêm được nữa, cô mới dừng chân đứng lại, khẽ nhíu đôi mày.
- Chị làm gì vậy?
Vẫn là sự im lặng khó hiểu ấy, Alex chống tay lên thành bể, giữ lấy Huyên Nhã trong vòng vây. Ngay lúc này, khoảng cách của cả hai dường như chỉ còn thừa một chỗ trống nhỏ. Chỉ cần dịch chuyển tiến thêm một chút, đã có thể môi kề môi, mũi chạm mũi.
- Chị không những lưu giữ những tấm ảnh của em, mà còn lưu giữ cả hình bóng của em trong tâm trí 10 năm qua. Chị không thể ngừng dõi theo em, không thể ngừng nhớ em, càng không thể ngừng lại đoạn tình cảm trong chị.
- Chị Nghi, chị... nói vậy là ý gì?
- Lúc bé, thì còn có thể mượn sự non nớt của trẻ con để trốn tránh. Nhưng lớn lên rồi mới biết, thật ra có những chuyện, càng cố tránh thì sẽ càng bị đeo lấy, một cách dai dẳng.
- Chị Nghi... Chị đang định nói gì?
Alex bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, ánh mắt nhìn xoáy vào cô nhiều hơn, ấm áp hơn:
- Chị đã quyết định rồi. Hôm nay, chị sẽ không trốn tránh nữa, mà sẽ mạnh dạn đối mặt.
Huyên Nhã lại nhíu nhẹ đôi mày, đưa tay chạm khẽ lên trán Alex, ngu ngơ hỏi:
- Chị.... có phải ấm đầu rồi hay không?
Alex hít sâu một hơi, như đang cố tìm cách để vơi đi chút hồi hộp nơi lồng ngực. Có phải khi đối diện với người mình yêu thương, ai cũng sẽ trở nên nhỏ bé và nhút nhát như thế?
Thoáng ngập ngừng hồi lâu, sau cùng, cô thu hết can đảm, kiên định lên tiếng:
- Chị yêu em!
Một giây...
Hai giây...
Rồi ba giây sau đó...
Huyên Nhã bỗng chốc phá ra cười thành tiếng.
- Vâng. Em cũng yêu chị. Có vậy thôi mà nãy giờ diễn khoa trương quá đấy. Thôi nào, giờ thả em ra, cắt bánh kem rồi mau về nhà thôi.
Alex nhìn cô nàng trước mặt đang cười ngả cười nghiêng, bỗng nhiên lại đâm ra hụt hẫng tột cùng. Nàng thật sự không hiểu hay đang cố tình không hiểu những gì cô vừa nói? Tình hình nghiêm túc như thế, lại còn có thể bông đùa được hay sao?
- Không! Chị yêu em, yêu hơn cả tình chị em đấy!
Tiếng cười khúc khích sau đó cũng tắt hẳn. Huyên Nhã từ thái độ bỡn cợt lại chuyển sang trạng thái trố mắt nhìn đối phương. Cái môi nhỏ còn chưa kịp khép lại sau tràng cười khi nãy. Tự nhủ, cô đang nghe lầm, chỉ là nghe lầm thôi phải không?
- Chị đang nói gì vậy?
Alex chẳng buồn lặp lại, bất ngờ khóa lấy môi cô thay cho câu trả lời.
Nhưng nụ hôn kỳ thực chỉ kịp phớt qua và kéo dài không quá ba giây, Alex đã bị Huyên Nhã gắng hết sức đẩy ra trong sự hoảng hốt tột cùng.
- Chị... chị... làm gì vậy? - Bàng hoàng đến độ khiến câu chữ cùng trở nên lắp bắp.
- Chính là "yêu" theo nghĩa này đấy.
Dứt lời, Alex lại một lần nữa kéo cô vào lòng, đặt lên môi cô nụ hôn thứ hai. Cái hôn lần này, có phần mãnh liệt, mạnh mẽ và gấp gáp hơn. Huyên Nhã sợ hãi đến quýnh quáng tay chân, cố cự tuyệt, cố dùng hết sức bình sinh để đẩy Alex ra khỏi người.
Mắt vẫn không ngừng trố to.
- Chị... chị làm sao vậy? Em với chị... sao có thể...??? Em... em... muốn về nhà.
Huyên Nhã có vẻ như vẫn chưa hết bàng hoàng. Bước chân nhanh chóng rời khỏi bể bơi. Tâm trí cô lúc này chính là một sự hỗn loạn tột cùng.
"Chuyện gì đang xảy ra thế này? Chị Nghi sao lại... như vậy? Sao có thể...?" - Ngâm mình dưới vòi sen với muôn vạn câu hỏi không có lời giải đáp. Lòng cô bất giác như đau thắt lại, đau đến mức hơi thở cũng trở nên đứt quãng.
Vừa đau, lại vừa sợ. Đau vì bản thân vốn dĩ không thể đáp trả lại đoạn tình cảm ấy. Lại lo sợ cho tương lai tiếp đó chẳng biết phải đối mặt như thế nào. Liệu mối quan hệ này có vì vậy mà đổ vỡ hay không?
Cô thật tâm rất quý chị, nhưng là thứ tình thương của người thân dành cho người thân, ngoài ra chẳng thể nào tiến sâu thêm một bước.
Vò lấy vò để mái tóc rối, cô lúc này gần như không thể nào giũ bỏ hình ảnh khi nãy ra khỏi tâm trí. Cái cảm giác môi chị quấn lấy môi cô, thật sự khiến cô ghê rợn đến rùng mình.
Là vì chị chưa phải là người cô yêu thương, hay là vì... cô chính là đang kì thị mối quan hệ đồng tính? Ngay cả bản thân cô lúc này, cũng phải đặt một dấu chấm hỏi to lớn ngay phía sau, một cách mơ hồ, thật mơ hồ...
|
CHƯƠNG 20
Suốt đoạn đường trở về nhà, tâm trạng của Huyên Nhã bất giác nặng nề đến lạ. Khoảng cách của cả hai ngay lúc này, thật tựa như gần ngay trước mắt, nhưng lại xa tận chân trời.
Nắng vẫn vàng và tươi tắn như thế, nhịp sống thành phố vẫn nhộn nhịp tiếng xe cộ, tiếng người nói người cười, nhưng lòng cô bỗng chốc lại dâng đầy bão giông, âm u và tối tăm đến tột cùng.
***
Về đến nhà, ai nấy đều đồng thanh thắc mắc cùng một câu:
- Ủa. Hai đứa về sớm vậy?
Alex khẽ nhìn Huyên Nhã một thoáng, sau đó khoé môi lấp lửng mở lời:
- Dạ... bọn... bọn con định về ăn trưa cùng gia đình cho xôm ạ.
Chưa ai kịp lên tiếng, Huyên Nhã liền ngắt ngang cuộc đối thoại:
- Mẹ, không cần chừa phần con. Bây giờ con có chuyện cần ra ngoài.
- Sao vậy? Con đi đâu? Ăn trưa xong hẵng đi chứ con?
Huyên Nhã lật đật với theo chiếc túi xách, rồi khoác vội áo ngoài, đi thẳng một mạch ra khỏi cửa. Chỉ vọng lại một câu hồi âm:
- Mọi người cứ ăn. Tối con về ạ.
Alex muốn đuổi theo, nhưng nàng vốn đã có ý trốn tránh thì bao chuyện cô làm tiếp đó ắt cũng sẽ bằng thừa.
Có lẽ hôm nay, cô đã vô tình học được một bài học rằng sự gấp gáp, nóng vội chính là chỉ có thể khiến mọi thứ thay đổi theo chiều hướng tiêu cực hơn, dẫn đến một kết cục chẳng ai trông mong. Nếu như, cô kiên nhẫn hơn một chút, tiến chậm hơn một bước, thì biết đâu, mọi thứ sẽ khác?
Lặng lẽ, Alex mang theo nét ưu lạnh rời khỏi sảnh nhà. Căn phòng trong chốc lát bỗng trở nên ngột ngạt đến lạ. Mối quan hệ này, liệu có còn giữ lại được một chút gì đó hay không? Dù thế nào, cô thật tâm vẫn sẽ chờ, chờ đợi một câu trả lời trước khi rời khỏi Việt Nam, chỉ có như vậy, nơi lòng ngực cô mới có thể thôi nhói, thôi đau.
***
Huyên Nhã một mình lái xe tìm đến nhà của một người.
Có lẽ tự trong thâm tâm cô lúc này cũng chẳng cần phải đắn đo chi nhiều, muốn là đến, cần là nhờ thế thôi. Không một chút khách sáo, càng không một chút lo sợ rằng sẽ phiền hà đến người ta. Bởi vì cô biết, Dĩ Đình, chắc chắn sẽ không bao giờ từ chối những lúc cô tìm đến, sẽ không bao giờ nói không vào những khi cô cần. Điểm tựa này, từ khi nào đã buộc cô phải dựa dẫm, đã khiến cô nảy sinh tính ỷ lại một cách thật tự nhiên. Nói theo một cách nào đó ngắn gọn hơn, Dĩ Đình chính là đang dần chiều hư cô rồi!
Trên đường đi, cô dừng lại giữa đoạn để ghé vào siêu thị nhỏ gần đấy. Sắm không biết bao nhiêu là quà vặt, những món bánh, những lốc sữa đủ loại vị, tất cả đều được cô cẩn thận bọc vào miếng kính gói quà lịch thiệp. Biết rằng hôm nay Dĩ Đình đón cha mẹ từ quê lên thăm, cô cũng không thể tùy tùy tiện tiện mà mang tay không đến được. Một chút quà cáp có lẽ trông sẽ thuận mắt hơn, chí ít thì sẽ gây được ấn tượng tốt.
***
Dừng chân trước ngôi nhà nhỏ quen thuộc, mọi thứ vốn không như viễn cảnh rộn ràng mà cô đã mường tượng, hiện diện ngay trước mắt chỉ là cánh cửa lặng yên đang khép lại, thật hiu quạnh, thật cô đơn. Cửa khoá ngoài, đèn tắt ngủm không một tia sáng lọt qua khe cửa, khiến cô đột nhiên cảm thấy hụt hẫng đến lạ.
Cầm điện thoại trên tay, nhấn ngay dòng số không còn lạ trên danh bạ, tiếng chuông đổ cũng khiến cô một phần mừng húm trong bụng.
Lần gọi đầu tiên kéo dài vài chục giây, chẳng ai nhấc máy.
Lần gọi thứ hai, vẫn là bản nhạc chờ êm ái văng vẳng bên tai một thoáng rất lâu, nhưng Dĩ Đình sau đó cũng không nhấc máy.
Lòng bắt đầu sốt ruột, đầu óc vốn đã nặng nề giờ lại trở nên suy nghĩ linh tinh những chuyện không hay. Thế là tay liền nhấn gọi liên hồi, quyết gọi cho đến khi người ta nhấc máy.
Cuối cùng, sau tầm mươi phút sau đó, Huyên Nhã cũng chẳng còn nhớ là lần gọi thứ bao nhiêu, Dĩ Đình chợt bắt điện thoại như khiến nàng trong giây phút liền trút ra hết bao nỗi lo nơi lòng ngực. Vì lo nên giận dỗi mắng ngay:
"Làm gì gọi cả trăm cuộc không nhấc máy? Đang ở đâu đấy? Có bị làm sao không?"
Đầu máy bên kia cũng gấp rút chẳng kém:
"Tớ không sao. Có chuyện gì vậy cậu? Gọi tớ gấp thế?"
"Không có. Mà cậu đang ở đâu đấy? Tớ đang..."
Bỗng dưng nàng khựng lại câu nói. Nếu nói hoạch toẹt ra như thế thì cũng chẳng còn gì là thú vị. Thôi thì lấp liếm một chút để khi người ta về mà còn bất ngờ phần nào chứ. Nghĩ đoạn, nàng tiếp lời:
- Cậu đang ở đâu đấy? Tớ đang ăn tiệc với nhà, nhiều món ngon lắm đây. Cậu không đến quả là tiếc thật.
- À... tớ... tớ cũng đang ăn cơm với bố mẹ đây. Bên tớ món ngon cũng chẳng kém đâu nha.
Nói đoạn, Dĩ Đình vô tư cười thành tiếng, nhưng đâu ngờ rằng, đầu máy bên này đã lặng đi một thoáng rất lâu, rất rất lâu. Nụ cười trên môi nàng, cũng vì vậy mà u sầu khép lại.
Những gì quanh quẩn trong đầu nàng hiện tại chỉ còn là một câu hỏi mơ hồ: "Tại sao cậu ấy lại nói dối?"
Cũng vì điều này mà nàng thất thần đi vài giây. Nếu như không nhờ Dĩ Đình kịch liệt reo gọi thì có lẽ khoảng lặng còn kéo dài:
"Này. Cậu sao thế? Còn ở đấy không?"
Nàng bất giác giật mình, sau đó, cố giữ bình tĩnh để hỏi lại:
"Cậu... đang ở nhà?"
"Phải. Tớ đang ở nhà. Hôm nay nhà tớ rộn ràng lắm đấy. À mà cậu tìm tớ có chuyện gì vậy?"
"......"
Một câu hỏi không lời đáp, Dĩ Đình đột nhiên nhận lấy một dấu lặng thinh khó hiểu.
"Này, cậu sao thế? Tín hiệu không tốt à? Alo?"
Im lặng. Huyên Nhã chỉ còn biết dùng sự im lặng để thay cho câu trả lời. Cũng chẳng biết phải diễn tả như thế nào cái cảm giác ấy. Phải chăng là, một nỗi thất vọng tràn trề ngập tận đáy lòng, và một chút đau đáu xuyên thấu tâm can?
Sống trên cái thế giới có muôn vàn sự cám dỗ, giả giả thật thật chẳng biết đâu mà lần. Có thể giây trước người ta còn tươi cười với bạn, giây sau chỉ cần quay lưng một bước đã nghe thấy tiếng bêu rếu nhau. Cô đã từng tuyệt vọng như thế, vì ngay cả người bạn mà mình luôn tin tưởng là Sầm Uyên, cũng rời bỏ cô sau lần trở mặt không ngờ. Những tưởng cuộc sống sẽ từ đấy mà trở nên tăm tối mịt mù, nhưng bỗng chốc có bàn tay vô tình đã vực dậy tinh thần nơi cô. Và cũng từ ấy, cô lấy lại được niềm tin, lấy lại được trạng thái cân bằng của cuộc sống.
Cô đã từng nghĩ, dẫu cho cả thế giới có quay lưng hay lọc lừa nhau một cách tồi tệ như thế nào đi chăng nữa, thì cô vẫn luôn tin có một người sẽ vì cô mà thành thật.
Nào ngờ đâu lại có một ngày, niềm tin trong cô chợt như mảnh gương bị thứ gì đó xuyên thủng, từng mảnh từng mảnh rơi rớt một cách đầy bi thương.
Đầu máy bên kia cho là mạng không ổn định, liền tắt máy rồi gọi lại lần nữa để chắc chắn rằng Huyên Nhã sẽ không xảy ra chuyện gì.
Điện thoại reo một lúc khá lâu, Huyên Nhã mới chần chừ nhấc máy. Chưa kịp nói gì, Dĩ Đình đã gấp gáp lên tiếng:
"Xin lỗi. Máy tớ lúc nãy chẳng biết bị gì lại không có tín hiệu. Mà tớ vẫn chưa biết cậu gọi tớ có chuyện gì?"
Huyên Nhã không đáp vội, đưa cặp mắt buồn rầu nhìn sang cánh cửa im ỉm khép mình bên cạnh. Vẫn không thể hiểu nổi tại sao cậu ta lại nói dối, chỉ để trốn tránh sinh nhật cô hay sao?
Một lúc lâu, cô cất lên chất giọng trầm và lạnh:
"Khi nào cậu về?"
Đầu máy bên kia đột nhiên im phăng phắc một thoáng, lát sau liền lúng túng cố đáp nhanh:
"Về? Về đâu cậu? Tớ đang ở nhà mà?"
"Tớ đang đứng trước nhà cậu. Tớ không biết tại sao cậu lại nói dối. Nhưng tớ nghĩ cậu có thể giải thích. Tớ đợi cậu về."
"Cậu... cậu đang đứng trước nhà tớ? Tớ..."
Cô im lặng nhưng vẫn kiên nhẫn nghe máy. Chỉ đơn giản là vì, bản thân vẫn đang chờ đợi một lời giải thích thoả đáng.
Thế nhưng trong lúc người ta ấp úng tìm lời đáp, thì càng bất ngờ hơn khi cô nghe thấy một chất giọng khác vô tình xen vào loa, khiến cô dù không muốn cũng nghe rõ mồn một:
"Chị Đình, em nhận vé xong rồi, còn mua cả nước và bắp này. Vào thôi, sắp chiếu rồi đấy!"
Ngay sau đó, cô tiếp tục nghe được một tiếng "suỵt" vội vã của Dĩ Đình.
Vậy là đã quá rõ. Chỉ vì có cuộc hẹn với ai đó, mà cậu ấy phải dựng nên cả một màn kịch để từ chối cô. Vì ai đó quan trọng hơn cô, nên vốn dĩ buổi xem phim cũng sẽ được ưu tiên hơn cả bữa tiệc sinh nhật một năm một lần.
Hoá ra, bấy lâu nay chỉ là do cô ngốc nghếch ngộ nhận. Ngộ nhận vị trí của mình trong lòng người khác. Ngộ nhận rằng mình quan trọng chỉ với một vài cử chỉ mơ hồ, chỉ với một vài lời êm tiếng ngọt. Và cho dù thế nào đi chăng nữa, thì người nói dối ắt sẽ không đau bằng người phải chịu đựng lời nói dối. Thứ cảm giác đó, vốn là một sự tồi tệ khó dứt.
Bỗng dưng cô thấy lạnh. Không phải vì cái lạnh của cơn gió ngoài trời, mà là cái lạnh thấu tâm can, khiến cô bất giác trở nên yếu đuối đến tột cùng.
Mặc cho tiếng Dĩ Đình réo gọi bên đầu máy ấy, cô ngang nhiên dập máy. Đâu đó đôi mắt bỗng nhoè, sóng mũi chợt cay, và nước mắt chợt không tự chủ mà lăn dài.
Sinh nhật năm nay, "món quà" mà cô nhận được thật sự khiến cô phải khắc cốt ghi tâm, ghi nhớ đến hết đời.
|