Định Bao Giờ Ngỏ Lời?
|
|
Tác giả dẫn dắt câu truyện rất hay, k hào nhoáng vô vị trái lại rất tự nhiên, gần gũi. Thích nhân vật Huyên Nhã, thẳng thắn đi vào trái tim Dĩ Đình, bóc đi từng mảng nhút nhát giúp cô nhận ra điều gì là quan trọng nhất. Sự câm lặng sẽ giết chết tình yêu, k biết câu truyện sẽ tiếp diễn thế nào, Nhã sẽ là người câu dẫn tác động đối phương hay ngược lại. Rất mong chờ.
|
Tg ơi....tg kết bạn với Châm ch....nếu r ib Châm đi....biết là đi học r kho viết....nhưng mà Châm vẫn chờ....iu tac giả
|
CHƯƠNG 21
Việc Huyên Nhã đột nhiên ngắt máy và khoá nguồn đã khiến Dĩ Đình một phen lo sốt vó. Cô ngay lúc này, đối với buổi xem phim căn bản cũng chẳng còn một chút hứng thú.
Chẳng nói chẳng rằng, cô hớt hải bỏ qua những thú vui, cùng Ôn Nhi ngay lập tức trở về nhà. Suốt đoạn đường đó, con bé đã không ngừng làu bàu lấy cô về việc lãng phí tấm vé mà nhỏ may mắn lắm mới giành được, càng không ngừng giận dỗi vì đã để chuyện của Huyên Nhã cắt ngang buổi đi chơi hiếm khi có dịp. Mắt con bé nheo lại, lườm cô thật sắc.
- Đó. Đã bảo ngay từ đầu đừng nói dối, thì bây giờ mọi chuyện có phải đâu đến nỗi?
Dĩ Đình không còn tâm trí để cãi vã, cô đang rất mực bận rộn với những cuộc gọi đi liên hồi, nhưng đầu máy bên kia vốn dĩ vẫn là tiếng thuê bao chát chúa.
Về đến nhà, ngoài túi bánh trái được để lại trước bậc thềm thì chẳng còn ai. Huyên Nhã đã thật sự chẳng buồn đợi cô để giải thích.
- Người ta còn có tâm mang quà đến nữa cơ. Lần này chị tiêu thật rồi. - Ôn Nhi trưng ra bộ mặt lực bất tòng tâm, mân mê túi bánh sặc sỡ trên tay.
- Giờ chị phải làm sao?
- Làm sao? Chị còn dám hỏi em làm sao á? Sang nhà, đập cửa, xuống nước xin lỗi và nói toàn bộ sự thật chứ sao.
- Không biết nhà....
- Vậy thì tự mà mò lên khu quận 7 tìm. Có duyên tự khắc sẽ gặp.
Thật ra Ôn Nhi chỉ có ý định bông đùa một chút. Ngờ đâu vừa quay mặt lại đã thấy con người khờ khạo kia lao như tên bắn trở ra đường lớn.
- Trời ạ. Em nói đùa, này!!!!
Ôn Nhi gân cổ gọi lớn, nhưng kỳ thực đã quá muộn để giữ lại đôi chân gấp gáp đằng xa. Quận bảy rộng lớn như vậy, chắc gì đã đủ duyên mà chạm lấy mặt nhau. Lại chẳng phải như những thước phim dài tập, chạy đi chạy lại một chút đã có thể tìm thấy nhau. Trên thực tế thì, việc này khó như mò kim đáy biển. Nhưng dù sao cô cũng mong, ông trời sẽ không phụ lòng con người chân thành ấy.
***
Trong khi đó, Huyên Nhã trở về nhà như mang theo một vầng mây đen u ám trên đỉnh đầu. Lê cái thân ủ rũ chầm chậm bước về phòng mà chẳng buồn chào hỏi ai. Alex thấy cô về còn chưa kịp mừng quá ba giây, đã bị cô nàng quẳng ngay vào mặt bộ dạng hậm hực khó chịu, chẳng ai dám đến gần.
Cánh cửa đóng lại trong cơn giận dữ. Tựa như trong chốc lát cả thế giới suy sụp ngay trước mắt. Thứ cảm giác này dường như muốn bóp nghẽn cả trái tim cô. Muốn dỗi, muốn ghen tuông, muốn trách mắng vài lời, nhưng nghĩ lại, lại chẳng biết lấy quyền gì để ghen, lấy cớ gì để hờn giận. Thật ra chính cô cũng chẳng rõ mình đang chờ đợi hay mong ngóng điều gì. Cũng không tài nào phân biệt nổi thứ tình cảm mà cô dành cho cậu ấy, chỉ đơn thuần là bạn thân, hay là... một thứ gì đó hơn cả mức bạn thân?
Trong vô thức, cô bất giác nhớ đến tấm thiệp sinh nhật còn chưa kịp mở. Liền vội tiến đến ngăn bàn, hồi hộp cầm nó trên tay.
Hai mảnh giấy được mở ra, đập ngay vào mắt là dòng chữ vô cùng nắn nót của người gửi, cùng một vài hình vẽ nguệch ngoạc.
Thế nhưng, lại một lần nữa, chỉ vừa kịp lướt qua vài chữ đã bị tiếng gõ cửa phòng làm gián đoạn. Đứng trước cửa phòng lúc này là Alex cùng mâm cơm trên tay, trên môi chị cố nở ra một nụ cười tự nhiên nhất có thể.
- Em đi rồi về nhanh như vậy, chị nghĩ chắc chưa ăn gì đâu nhỉ? Chị sợ em đói, nên làm vội vài món đơn giản cho em đây. Nhân lúc còn nóng, ăn cho ngon.
Nhìn thấy chị, nàng lại không thể ngăn được cảnh tượng khi nãy tràn vào tâm trí. Ngoài im lặng ra, nàng thật chẳng biết phải nói gì và làm gì.
- Nào. Ăn đi, đừng để nguội.
Còn chưa được sự cho phép của nàng, Alex đã tùy ý bước vào. Đôi mắt cùng lúc ấy lại vô tình trông thấy tấm thiệp đang mở nằm trên mặt bàn. Đúng lúc toan tiến gần để nhìn rõ hơn, thì nàng đã nhanh tay gấp nó lại rồi bỏ vội vào ngăn bàn.
Nàng gượng gạo lên tiếng:
- Để đấy tí nữa em ăn. Chị ra ngoài đi.
Alex thoáng buồn khi bị đối phương từ chối thẳng thừng. Tuy vậy, vẫn cố nán lại đôi phút để giải thích.
- Chị xin lỗi. Chuyện lúc nãy...
- Chị ra ngoài đi. Em đang bận.
Bị nàng gắt gỏng ngắt lời, nhưng Alex vẫn không hề có ý định sẽ rời khỏi.
- Chị xin lỗi. Trước đây, chị thật sự đã chọn cách sẽ im lặng, chính là không muốn nhìn thấy em tránh né chị như thế này. Nhưng lần về nước này, vì thấy em cũng có biểu hiện... thích một người cùng giới, hoặc đơn giản là em sẽ không kì thị, nên chị mới quyết định nói ra. Chị không ngờ...
- Biểu hiện thích người cùng giới? Ý chị là sao? Em đã làm gì khiến chị ngộ nhận hay hiểm lầm vậy? Em không kì thị, chỉ là chị không thể tùy tiện, tùy tiện... làm vậy với em, em cảm thấy rất sợ hãi, chị biết không?
- Chị biết, chị xin lỗi. Chỉ là chị sợ... mất em trong tay Dĩ Đình, nên chị mới vội vã như vậy...
Từng câu xin lỗi đều như rót vào tai sự chân thành, nhưng Huyên Nhã lại bị một câu chuyện khác làm phân tâm. Chị sợ mất cô trong tay của Dĩ Đình? Nói như vậy là có ý gì?
- Chị đang nói gì vậy? Tại sao lại nghĩ đến chuyện em và Dĩ Đình... Làm sao có thể? Em và cậu ấy chỉ là bạn thôi.
Nhìn vào đôi mắt đang không ngừng nheo lại và đầy giận dữ của nàng, Alex đột nhiên lắng giọng, một tiếng thở dài buông khẽ và trùng xuống theo đuôi mắt.
- Chị không nghĩ em xem Dĩ Đình chỉ đơn thuần là bạn.
Một khoảng lặng nặng nề bỗng chốc bao phủ khắp không gian. Không để nàng nói thêm gì, Alex vội tiếp lời:
- Có lẽ chính bản thân em sẽ không nhận ra, nhưng chị tin vào trực giác của chị. Em có tình cảm với Dĩ Đình, trên mức bạn bè.
- .....
- Qua cái cách em làm nũng người ta. Qua cái cách em quan tâm người ta, hay chỉ đơn thuần là một ánh mắt vô tình lướt qua, cũng đều bán đứng em.
- .....
- Chị xin lỗi vì đã gây ra cho em sự khó chịu. Chỉ vì, sự ghen tuông đã lấn át lý trí, nên chị mới...
Từng câu nói của Alex như khiến Huyên Nhã chết lặng đi. Hóa ra, thứ cảm xúc ấy, bị người khác bắt bài dễ dàng đến như vậy? Cô thật sự đã thích người ta nhiều đến thế? Ngay cả khi chính cô vẫn còn đang vương trong mơ hồ, thế mà Alex đã có thể dùng thứ "trực giác" ấy mà lay tỉnh cô.
Trước khi rời khỏi, Alex không quên phơi bày hết toàn bộ sự thật.
- Còn nữa. Chuyện sinh nhật em, Dĩ Đình từ chối đến dự là do chị yêu cầu. Vì chị muốn cùng em có buổi tiệc sinh nhật chỉ riêng hai người nên mới nhờ em ấy giúp chị một tay. Chị xin lỗi. Chị nghĩ... em nên gọi điện cho em ấy nói một tiếng. Chúc em sinh nhật vui vẻ.
Cánh cửa phòng đóng lại, Huyên Nhã phải ngơ nghệch mất vài giây, sau đó mới có thể bình tĩnh mà nhấc lấy điện thoại. Là cô đã hiểu lầm Dĩ Đình, là cô đã giận oan người ta rồi.
Điện thoại reo rất lâu.
Cứ thế một cuộc, hai cuộc rồi ba cuộc, nhưng Dĩ Đình tuyệt nhiên không nhấc máy.
Nơi lòng ngực cứ thấp thỏm không yên, liền chuyển hướng gọi sang cho Ôn Nhi.
Biết tin Dĩ Đình đã vì mình mà liều lĩnh chạy khắp khu quận 7 rộng lớn chỉ để mong chờ cái "duyên" để gặp cô mà buông tiếng xin lỗi, đáy tim chợt cảm thấy ân hận đến lạ kì.
Tên ngốc này, chẳng được gì, chỉ được cái chân thành lay động lòng cô. Có lẽ trực giác của chị Nghi không hề sai, rằng cô đã trót thích người ta mất rồi.
Với tay bỏ vội tấm thiệp vào túi xách. Cô lại vác cái thân xuề xoà chưa kịp tân trang trở ra phố. Hôm nay sinh nhật mà sao lại gặp phải nhiều chuyện quá đỗi, dường như tâm trạng thay đổi liên tục đến không ngờ.
Quận bảy mênh mông như vậy, biết tìm đâu để gặp được nhau? Một bên tay áp điện thoại, liên tục gọi. Một bên đôi chân gấp gáp chạy nhanh không tưởng.
Tối.
Đôi chân Huyên Nhã rã rời, lê thê bước đến khu công viên gần nhà, liền phát hiện ra một đám đông ồn ào cạnh hồ nước. Hình như vừa có một vụ tai nạn đáng tiếc xảy ra. Cô chỉ nghe liếng thoáng đâu đó nhiều người hối hả thúc lấy nhau gọi cấp cứu.
Huyên Nhã thường ngày sẽ bỏ qua những đám đông trước mắt. Chẳng qua là vì tự cô biết rằng nạn nhân đã có quá nhiều người giúp đỡ, với một đứa con gái như cô khi chen chân vào đôi khi sẽ gây thêm phiền phức. Và cô cũng không muốn đứng bên ngoài mà ngó nghiêng một cách vô tích sự, sẽ có cảm giác bỗng chốc trở thành "bà tám" bất đắc dĩ.
Nhưng hôm nay, đôi chân chợt phải khựng lại nửa bước, khi phát hiện ra, mỗi khi cô nhấn nút gọi cho Dĩ Đình thì có tiếng chuông điện thoại trong đám đông reo lên thật trùng khớp.
Cô đã thử gọi và tắt đi nhiều lần như thế, nhưng rồi kết quả đã khiến cô phải thót tim. Trùng hợp một hai lần còn có thể cho qua, nhưng đằng này hơn cả chục lần cô vẫn nghe tiếng chuông đều đặn khớp với mọi cuộc mà cô gọi.
Đôi tay chợt tự động run, một cảm giác bất an vô thức chạy dọc sóng lưng. Nhịp tim cứ thế mà tăng lên gấp bội.
- Dĩ Đình. Cậu nhất định không được xảy ra chuyện gì! Nhất định không được! - Trước khi tiến vào đám đông, cô tự vuốt ngực, tự lẩm nhẩm trấn an mình bằng những lời cầu nguyện.
|
CHƯƠNG 22
Huyên Nhã chậm rãi tiến gần hơn với đám đông vẫn chưa hề ngưng náo loạn trước mắt. Cô bất giác thở mạnh, lòng giẫy lên một nỗi lo không ngừng. Nếu như Dĩ Đình có mệnh hệ gì, cô thật sự chẳng thể nghĩ đến diễn biến tiếp đó sẽ tồi tệ như thế nào, chỉ biết là, ắt hẳn lòng cô sẽ như chết đi một nửa.
Chần chừ một thoáng lâu, hồi sau, cô mạnh mẽ len lỏi vào dòng người phía trước với từng hơi thở gấp.
Đám đông vừa được dạt khẽ, cô liền trông thấy cảnh tượng người con gái nằm trên vũng máu với vết thương nơi đầu thật nghiêm trọng, bỗng chốc khiến cô rùng mình hoảng sợ. Nhưng sau cơn hoảng sợ đó lại tiếp nối với trạng thái thở phào một hơi nơi lòng ngực, cả tấn nỗi lo trong giây lát như trút ra khỏi cơ thể. Thật may! Người con gái ấy không phải là tên Dĩ Đình khờ khạo của cô. Nhưng cô nhặt được chiếc điện thoại quen thuộc lăn lóc ngay cạnh đó. Có lẽ Dĩ Đình vì vội vã thế nào đã đánh rơi.
Rời khỏi đám đông cùng chiếc điện thoại trên tay, cô lại tiếp tục tìm kiếm. Trong vô thức cứ mãi cằn nhằn, không ngừng trách mắng một người vì đã khiến cô phải thấp thỏm không yên nơi lòng ngực, khiến cô như chìm ngập trong bao nỗi âu lo.
Rồi chợt, một tiếng gọi quen thuộc đã níu lại bước chân cô.
- Huyên Nhã!
Dừng chân đứng lại, cô đã trông thấy tấm thân gầy gò thân thương ngay trước mắt, thân thương đến mức dường như có thể khiến cô bỏ mặc thế giới xung quanh mà vội lao đến ôm chầm lấy đối phương. Nhưng rồi, một chút lí trí còn vương lại đã phanh kịp hành động ấy.
Cô chỉ như bật ra một tiếng thở phào đầy nhẹ nhõm.
Nàng lườm, nguýt lấy Dĩ Đình một hơi thật dài.
Sau đó không nói gì, đánh vào vai đối phương một cái tỏ ý giận dỗi vô độ.
- Đúng là cậu thật rồi! - Dĩ Đình mặc kệ, cứ thế mà cười trong hạnh phúc, bởi vì, "duyên" thật sự đã đẩy đưa cô tìm thấy nàng.
Nàng lại đánh vào vai cô thêm một cái.
Cô chỉ biết ngây ngốc nhìn nàng, cười ngô nghê:
- Sao thế? Ai chọc giận gì cậu à?
Chìa ra chiếc điện thoại, nàng khiến Dĩ Đình há hốc mồm vì cô cứ ngỡ đã đánh mất, ngờ đâu nàng lại chính là người đã nhặt hộ cô.
- Trời ơi! Tớ tìm nãy giờ đấy. Thật may quá! Cám ơn, cám ơn cậu!
Dĩ Đình rối rít buông tiếng cảm ơn, một tay vội vã toan nhận lấy chiếc điện thoại, nhưng Huyên Nhã đã nhanh tay rụt nó lại, và giấu nó ra sau trong lòng bàn tay nhỏ.
Cô thoáng vẻ ngạc nhiên nhìn nàng, đôi tay còn chưng hửng để đó chưa kịp cầm lấy:
- Sao thế?
- Cậu làm tớ lo suýt ngất đấy! Sao có thể dễ dàng trả lại cho cậu được? Có mỗi điện thoại cũng giữ chẳng xong. Sau này lỡ như có người yêu gì đó thì sao mà giữ đây hả? Hậu đậu đến thế là cùng!
Dĩ Đình bỗng dưng lại phì cười thành tiếng. Thật ra từ trước đến nay, cô nhận thấy, những lúc nàng giận hờn lại vô tình trở thành những khoảnh khắc đáng yêu nhất. Bởi người ta thường nói, chỉ có yêu, có thương, đối phương mới bỏ ra hơi sức để giận lẫy, để trách mắng, để rầy la những lỗi sai dầu là nhỏ nhặt của mình. Nói một cách ngắn gọn và đơn giản hơn thì, đó cũng là một dạng đặc biệt của sự quan tâm.
- Sao cậu lại tìm được điện thoại tớ vậy? Sao lại lo cho tớ? Cậu gọi cho tớ nhiều cuộc lắm sao? Mà có chuyện gì vậy? Tớ tưởng cậu còn đang giận...
Bao nhiêu câu hỏi, vô thức tuôn ra thành lời không tự chủ.
- Còn dám hỏi? - Nàng lườm khẽ, hồi sau lại lấy ra trong giỏ tấm thiệp mà Dĩ Đình tặng cho.
- Tội của cậu vốn là không thể tha thứ. Nhưng, hôm nay sinh nhật tớ, tớ cũng chẳng muốn nhỏ mọn như vậy. Ngay tại đây, cậu đọc hết cho tớ nghe những gì cậu viết, thì tớ sẽ ngay lập tức bỏ qua hết mọi lỗi lầm.
Vừa nói, nàng vừa chìa tấm thiệp ra phía trước, nhướng nhướng đôi lông mày đầy thách thức.
Dĩ Đình bị nàng khiến cho bất ngờ, lại vừa ngượng ngùng khó xử. Bảo cô lén lút ghi lời yêu thương cho nàng như thế thôi, cũng đủ khiến cô đỏ mặt không ngừng. Bây giờ còn bắt ép cô chính miệng nói ra những câu từ hoa mỹ đấy ngay trước mặt đối phương, chẳng phải là quá làm khó nhau rồi hay sao?
- Ở đây... đông người quá cậu... - Tay gãi gãi đầu, Dĩ Đình khó khăn từ chối khéo.
- Nói vậy nghĩa là không làm? Được rồi, vậy từ mai về sau có gặp nhau trong lớp cũng đừng nhận người quen nhé. - Huyên Nhã lại giở trò dọa dẫm, ngoảnh mặt một phát rồi ngang nhiên bỏ đi.
Không ngoài dự đoán, chỉ ba giây sau đó, Dĩ Đình đã vội vã đuổi theo bước chân nàng, khổ sở níu nàng ở lại.
- Chào cậu, Huyên Nhã! - Dĩ Đình nhắm mắt nhắm mũi đọc lên dòng thư đầu tiên.
Huyên Nhã dừng chân đứng lại, có ý định quay mặt nhìn đối phương nhưng đã bị Dĩ Đình lớn tiếng ngăn lấy:
- Đừng quay lại... Cậu... cứ ngoảnh mặt như thế đi, sẽ... dễ dàng hơn.
Huyên Nhã khẽ phì cười, giơ tay lên cao ra kí hiệu "Ok" đầy thân thuộc. Ngoan ngoãn giữ nguyên tư thế.
Dĩ Đình hít lấy hơi sâu, đối mặt với bóng lưng của nàng, cô chậm rãi đọc lên từng dòng thư kế tiếp...
- Tớ không đủ điều kiện để sắm cho cậu những món quà đắt tiền. Nhưng tớ biết cậu chắc chắn sẽ không chê món quà handmade này đâu. Không phải vì tớ tự tin tay nghề của mình, mà là vì... tớ biết, cậu là một cô gái rất khác. Là một tiểu thư luôn biết cách trân trọng mọi thứ xung quanh dù là những thứ tầm thường nhất. Nói đến đây, chắc cậu cũng hiểu, điều tớ đang muốn ám chỉ đến...
- Tớ, một đứa dường như bị cô lập bởi thế giới ngoài kia. Một đứa chẳng giỏi giang gì trong việc kết bạn hay là hòa nhập với mọi người. Một đứa vẫn luôn đeo lấy bộ mặt u ám đến giảng đường mà chưa từng nghĩ rằng sẽ tìm cách thay đổi.
- Một đứa lu mờ trong mắt mọi người, cho đến khi gặp cậu. Gam màu cậu tô thêm cho bức tranh cuộc sống của tớ thật sự rất tươi tắn. Đến tận bây giờ, đôi lúc tớ vẫn cứ nghĩ rằng mình đang nằm mơ, một giấc mơ đẹp vượt sự mong đợi.
- Tớ cám ơn cậu vì tất cả. Cám ơn cậu... đã đến, cám ơn... đã cho tớ cơ hội được hiểu "tình bạn thân" được viết như thế nào. Tớ... chỉ mong, dù có ra sao, dẫu cho ở hiện tại và cả tương lai, thì tớ... vẫn sẽ được cùng cậu đón sinh nhật.
- Chúc cậu sinh nhật vui vẻ...
Nàng lúc này, chỉ im lặng lắng nghe cùng với sự ấm áp chảy trôi nơi lòng ngực. Là do giọng Dĩ Đình quá nhẹ nhàng, quá chân thành, hay là do những điều cậu ấy đang nói, đã vô tình sưởi ấm trái tim nàng một cách thật khó hiểu? Bao người ngoài kia, nếu như đều đang cố dành tặng cho nàng những niềm vui nhỏ bằng những món quà to, thì nơi này, một món quà nhỏ của Dĩ Đình cũng đủ lấp đầy vào tim nàng sự hạnh phúc không gì có thể sánh bằng.
Và cũng chẳng hiểu vì sao, khi cậu ấy gọi tên mối quan hệ này chỉ là "bạn thân", lòng nàng lại có chút hụt hẫng lạ kì. Liệu, đây có phải gọi là tình yêu hay không?
Chậm rãi quay lại, vẻ mặt nàng tỏ ra chút giận lẫy đáng yêu.
- Tớ với cậu... thật sự chỉ là b...
Thế nhưng những con từ quan trọng cuối cùng còn chưa kịp nói hết, cuộc đối thoại đã tạm bị gián đoạn...
- Úi. Em xin lỗi, em đang vội! - Một cô bé đi ngang, vì gấp gáp thế nào lại vô tình va phải vai Dĩ Đình khiến cô vô thức không đứng vững liền bị đẩy về phía trước một đoạn. Con bé xin lỗi qua loa rồi mất hút tự khi nào.
Đến khi nhìn lại, mới chợt nhận thấy khoảng cách của nàng và cô bỗng dưng trở nên thật gần.
Cả hai người, đều như đang cố dùng ánh mắt để thay bao lời muốn nói, muốn dùng sự chân thành ẩn chứa bên trong để lay động đối phương. Nhưng, có đôi chuyện, không phải cứ lặng nhìn nhau một giây liền có thể hiểu được nhau trong mọi chuyện. Cũng như, không phải cứ âm thầm trao đi yêu thương thì sẽ có người âm thầm đón lấy. Trong chuyện tình cảm, nàng luôn muốn mọi chuyện phải thật rõ ràng.
Thế mà, vì sự cố ngoài ý muốn ấy đã cắt ngang cuộc đối thoại, cũng là lúc kéo luôn nàng ra khỏi cái dũng khí mà mới ban nãy thôi còn cháy hừng hực nơi lòng ngực. Tự dưng bao nỗi sợ lấn át cả thứ tình cảm suýt trao đi ấy.
- Huyên Nhã! Lúc nãy cậu định nói gì? - Dĩ Đình nhớ lại câu nói dở dang khi nãy. Khẽ tách nàng ra, cùng đôi mắt long lanh mong chờ, cô hỏi lại một lần.
Lặng đi một thoáng thật lâu, nàng chợt nghĩ, hay là thôi vậy, cứ đợi chờ thời gian trả lời thay cho tất cả. Có những điều, vội vã sẽ chẳng mang lại một kết quả như mong muốn.
- À. Tớ định nói... chúng ta cứ mãi là bạn thân như vậy nhé. - Nàng hướng ngón út về phía cô.
Hai ngón tay ngoéo lấy nhau tựa như một hứa đã định.
|
CHƯƠNG 23
Cứ thế một năm, hai năm, ba năm rồi năm tư trôi qua, bốn năm vội vã qua đi trong chớp mắt, mối quan hệ của bọn họ dường như chỉ thêm phần khắng khít, đeo lấy nhau như hình với bóng vốn đã trở thành một thói quen khó thay đổi.
Dĩ Đình bây giờ đối với nàng, đã không còn chút trở ngại về giao tiếp hay là những khoảnh khắc thân mật gần gũi. Ở bên cạnh nàng, nhịp tim cũng chẳng còn lăn tăn hối hả đua lấy nhau để trực chờ nhảy bổ khỏi lòng ngực, mà từ lâu đã hình thành nên thứ cảm giác êm đềm, bình yên đến lạ.
Ở bên cạnh nàng, cô đã bắt đầu biết ghen tuông, biết giận dỗi, bắt đầu tìm thấy muôn vàn thứ cảm xúc kì diệu mà trước đây, bản thân chưa từng nghĩ sẽ có được.
Trong ngần ấy năm qua, nếu cứ dối lòng và khăng khăng bảo rằng đây chỉ đơn thuần là tình bạn thân, cô chắc chắn sẽ không làm được. Nhưng, nếu muốn thừa nhận và chân thành đặt tên cho mối quan hệ này, cô cũng chẳng đủ can đảm.
Năm cuối rồi, liệu đây đã là thời điểm thích hợp để ngỏ lời hay chưa?
***
Hôm nay, ngày chủ nhật như thường lệ, tiết trời vốn là ôn hòa và dễ chịu. Nhưng Huyên Nhã lại bị một tên khờ "tiến hóa" làm cho giận sôi sùng sục.
"Tên khờ kia! Chở tớ đi ăn sáng!" - Giọng nàng mè nheo qua đầu máy điện thoại, thái độ xen lẫn một chút dứt khoát.
Nay dậy sớm, bao tử có vẻ đang biểu tình không ngừng nghỉ. Thế mà... những gì nàng nhận được lại là tiếng ngáy ngủ chưa tỉnh của người ta.
"Thôi. Cho tớ ngủ thêm xíu nữa. Lâu lâu được bữa cuối tuần nghỉ ngơi mà..."
"Không được! Ngủ riết sinh lười! Dậy đi mà, tớ đói lắm rồi."
Giọng nàng dịu đi một chút. Chỉ mong với sự nhẹ nhàng này, có thể khiến Dĩ Đình thương xót mà chiều ý. Thế nhưng...
"Cậu đói lắm hả? Mà tớ thì buồn ngủ lắm. Bye!"
Dứt lời, Dĩ Đình ngang nhiên dập máy, mặc kệ bên này nàng đang giận sôi đến nghẹn lời.
Một tên khờ hiền lành, ngoan ngoãn, cưng chiều nàng của ngày xưa, hóa ra chỉ là chưa đến lúc bộc phát cái bản chất xấu tính, lỳ lợm và ngang bướng của cậu ta mà thôi.
Còn đang bận không ngớt trong việc lầm bầm mắng nhiết, đột nhiên tiếng chuông nhà reo lên ba hồi làm gián đoạn mọi thứ. Tiếng mẹ nàng vọng ra từ trong bếp:
- Nhã ơi con ra mở cửa xem. Mới sáng sớm ai đến thế này?
Cánh cửa bật mở cũng là lúc nàng bất ngờ reo lên với đôi mắt sáng rực:
- Ủa cậu...
Thì ra Dĩ Đình không biết tự lúc nào đã đứng trước cánh cổng quen thuộc với một bao thức ăn trên tay.
- Cậu cậu tớ tớ cái gì. Có ăn không? Ăn thì mời tớ vào nhà. - Dĩ Đình cười tươi như cái nắng sớm ngoài kia. Lòng nàng cũng chợt ấm như khoảnh khắc xuân đang tràn về.
***
- Nay lại mang bữa sáng đến à con? - Mẹ nàng niềm nở bày thức ăn trải mặt bàn, việc Dĩ Đình ghé thăm nhà Huyên Nhã mỗi khi rảnh rỗi dường như đã trở thành một điều gì đó rất đỗi thân quen.
- Vâng, để con vào bếp dọn bát đũa ạ.
Nàng tí tởn theo sau bóng lưng Dĩ Đình vào bếp. Thật ra mà nói, mỗi buổi sáng khi thức dậy, mặc kệ thế giới xung quanh ngoài kia có muôn vạn thay đổi. Mặc cho ngày hôm ấy sẽ kết thúc với tâm trạng như thế nào, là vui, là buồn, là hỗn độn hay là trống rỗng,... nàng đều chẳng buồn quan tâm. Chỉ cần ngày mới bắt đầu với những dòng tin nhắn quen thuộc, những cuộc gọi đến reo réo nàng đến trường, cùng với cả bóng người thân thương chen chúc nơi căn tin rồi cùng nàng ăn một bữa sáng, đã là đủ mãn nguyện. Đối với nàng, mọi thứ đơn thuần như thế, lặp đi lặp lại hệt vòng tuần hoàn như thế, vốn đã trở thành một điều gì đó khó thay đổi, khó di dời.
Đôi khi ngẫm lại, thật ra tình yêu cũng có lúc nhẹ nhàng đến như vậy, không độc chiếm, không sở hữu. Ghen tuông chẳng dám đi quá xa, cử chỉ thì chẳng dám quá thân mật, cứ mập mờ như thế, nhưng lại vui?
- Dĩ Đình à, hôm qua tớ thấy cậu chỉ bài cho con bé khối dưới à? Nhiệt tình thế nhở? - Trong bếp, nàng vẫn không quên dằn mặt đầu ngày với cái sự ganh tị lẫn chút dỗi hờn quen thuộc.
Dĩ Đình yêu cảm giác đó, yêu những lúc nàng tỏ vẻ quan tâm đến mọi thứ xung quanh mình. Yêu những lúc giận lẫy hay cả những lúc ghen tuông nhỏ nhặt mà đối với nàng là như "cơm bữa". Cũng chính vì muốn nhìn ngắm vẻ mặt đáng yêu ấy thêm một lúc, cô mới lanh trí ghẹo thêm:
- Đúng đấy. Con bé ấy xinh thật, cười lại dễ thương. Thật ra giỏi lắm ấy, giảng phát là hiểu ngay, không cần tốn công nhiều.
Không ngoài dự đoán, nàng hằn hộc buông bát xuống ngay.
- Thế tớ không xinh? Tớ cười không dễ thương? Tớ không giỏi à? - Nàng lườm, dùng tay vặn vẹo khuôn mặt Dĩ Đình sang phía mình, cốt để người ta nhìn rõ mình hơn.
Hành động ấy, cũng là lúc khiến cho cả hai mặt đối mặt.
Khoảnh khắc đùa giỡn đột nhiên lắng xuống, cô nhìn nàng, nàng nhìn cô, một thoáng khá lâu...
- Tớ thật sự không xinh? Tớ thật sự không giỏi trong mắt cậu à? - Giọng nàng buồn rượi, đôi mắt ấy vẫn nhìn xoáy vào đối phương, chân thành, và tha thiết...
- ....
- Tớ có gì kém hơn người ta kia chứ?
- .....
Dĩ Đình vẫn lặng đi như thế. Không phải vì không biết đáp lại thế nào, chỉ là, mỗi khi đối mặt với nàng như vậy, cô đều có cảm giác bỗng nhiên mọi thứ đều dừng lại ngay khoảnh khắc tuyệt mỹ ấy. Một cô gái xinh như vậy, tại sao một chút tự tin cũng chẳng có? Chỉ là đùa chút thôi, đã vội tủi thân đến vậy rồi.
Dĩ Đình khẽ cười, vẫn là nụ cười hiền từ như ngày đầu tiên nàng quen biết, nhưng đã không còn ngượng ngùng nữa rồi.
- Cậu không bằng người ta. Nhưng là hơn hẳn người ta đấy.
Chỉ là một câu nói nhẹ nhàng, biết rõ là nịnh đấy, nhưng tim nàng vẫn như tan chảy không ngừng. Tên khờ, tên ngốc gì chứ? Rõ ràng là miệng lưỡi dẻo dai, mật ngọt chết người mà.
- Nói gì đó? Không nghe rõ. Nói lại xem? - Nàng vểnh tai, vòi nghe lại lần nữa.
Lúc này, Dĩ Đình bất thình lình cúi người gần nàng hơn, nhìn thẳng vào mắt nàng ở một khoảng cách thật gần. Gần đến mức, hơi thở của cả hai gần như hòa quyện vào nhau, nghe rõ mồn một.
- Tớ bảo...
Nhưng rồi, khoảnh khắc tưởng chừng như "lãng mạn" ấy sẽ tiếp diễn đến một cái kết êm đẹp, thì chợt một giọng nói đã cắt ngang mọi thứ, phá vỡ hoàn toàn bầu không gian có mơ cũng khó mà tìm thấy lúc bấy giờ.
- Hai đứa dọn bát đĩa xong chưa mà lo bà tám thế này?
Hóa ra là mẹ nàng thấy lâu nên ghé bếp xem thử. Dọa cả hai một phen đứng tim, vội vã tách nhau ra rồi luống cuống với lấy với để những thứ cần lấy. Mẹ vẫn mang theo nụ cười tươi ra khỏi gian bếp, lòng Dĩ Đình lẫn Huyên Nhã như vừa chết đi sống lại, thở phào một hơi trong nhẹ nhõm. Thật may là mẹ không nhìn thấy cũng như không nghe thấy những gì từ nãy đến giờ. Nếu không, hẳn là trong nhà sẽ có ngay giông bão lớn kéo đến.
***
Xuân.
Cuối cùng thì mùa hoa mai vàng ươm cũng đã đến. Là thời khắc nàng háo hức và mong chờ nhất. Cũng đã được ba lần đón giao thừa cùng Dĩ Đình, thời gian thật trôi qua nhanh tựa như cái chớp mắt vậy. Mới ngày nào thôi còn ngại ngùng đứng cạnh nhau, bây giờ, chỉ cần nhìn nhau một nháy, đủ hiểu được mười điều đối phương sắp sửa tuôn ra.
Xuân năm nay, không có ước ao gì lớn lao cả, chỉ cần có gia đình, có cậu ấy, thì nàng đã cảm thấy thật hạnh phúc trọn vẹn.
Nhưng, liệu, giao thừa lần thứ tư này, Dĩ Đình có chắc sẽ ở cạnh nàng, như những năm trước đã từng?
- Tớ thấy năm nay nên đổi gió, đừng xem bắn pháo bông nữa, chúng ta sẽ đi lòng vòng hóng gió đến 12 giờ đêm rồi chúc nhau mừng năm mới nhé?
Huyên Nhã hôm nay đích thân mang bữa sáng đến cho Dĩ Đình nhân ngày "bùng học có lí do" của cả hai. Chẳng qua là vì sắp thi môn quan trọng, còn tiết học hôm nay thì chẳng liên quan mấy mà lại còn khá tốn thời gian, thế nên cả nàng lẫn Dĩ Đình đều quyết định nghỉ học để ôn bài vở cho môn cần thi.
Vậy mà, chẳng biết cớ vì sao, từ nãy đến giờ, Huyên Nhã cứ mãi đem cái hứng thú của mình bay đến cái đêm gọi là "giao thừa" và "năm mới". Khiến cho cả hai đều không thể tập trung vào chuyên môn.
À cũng chẳng phải, vốn dĩ chỉ có Huyên Nhã là không thể tập trung vào chuyên môn thôi.
- Cậu lo thi cử cho xong đi đã, chuyện đấy hãy bàn sau. - Dĩ Đình thoáng chau mày, vẫn cắm cúi vào đống bài vở trên mặt bàn.
- Mới đầu ngày, chúng ta còn cả ngày để học mà. Tớ còn chưa tỉnh ngủ, tớ muốn huyên thuyên gì đó để tỉnh hẳn rồi mới chuyên tâm học được. Cậu nói thử xem, ý kiến của tớ như thế nào?
- Tớ sao cũng được. - Dĩ Đình trả lời qua loa, mắt vẫn không rời khỏi quyển vở.
Thật ra dạo gần đây, vì chuyện học hành căng thẳng mà Dĩ Đình đã rất nhiều lần phớt lờ lời nói của Huyên Nhã, khiến cho nàng gần như độc thoại một mình trong nhiều tình huống. Cứ như vậy, nàng lại tỏ vẻ thật khó chịu, nhưng lại không thể trách móc hay hờn giận. Tất nhiên là không thể trách một người ham học và lo nghĩ cho tương lai đến như vậy, nhưng lại càng không thể không buồn khi đối phương đang dần xem trọng việc học hơn cả mọi thứ xung quanh.
Bỗng chốc, nàng lại ước, giá như mình đừng bao giờ lớn, áp lực chắc hẳn sẽ không quá nhiều. Cứ ở mãi cái tuổi thanh xuân mới chớm trưởng thành, thoải mái rong ruổi những thứ mình muốn, nương mình theo những việc cần làm, cứ thế nhẹ nhàng, và nhẹ nhàng tận hưởng cuộc sống một cách thật viên mãn, ắt hẳn sẽ đỡ hơn rất nhiều.
Thế nhưng, quy luật thì vẫn mãi là quy luật, sinh ra, trưởng thành, và già đi, vốn dĩ không thể thay đổi.
***
Kì thi trôi qua, mặc dù sau đó còn kì thi tốt nghiệp quan trọng đang chờ đợi, nhưng ít nhất thì khoảng thời gian này sẽ dễ thở hơn, thời gian học hành cũng được nới lỏng. Cuối cùng thì Huyên Nhã cũng đã chờ được cái ngày cả hai cùng cầm trên tay kết quả thi với những con điểm tốt, và cùng nhau đi ăn mừng một bữa thật no nê. Tất nhiên, không thể thiếu việc bàn đến đêm giao thừa mà nàng vẫn hằng mong đợi.
- Này. Bây giờ bàn được rồi đấy. Tết năm nay mình làm gì đi đâu?
Trong lúc nàng đang hồ hởi như thế, thì con người đối diện kia, nhất quyết không chịu buông chiếc điện thoại xuống mà trò chuyện với nàng một cách nghiêm túc.
- Này! Thi xong cả rồi, cậu còn cầm điện thoại miết để trao đổi bài với ai đấy? Có muốn bàn bạc vụ chơi Tết hay không?
Lúc này, Dĩ Đình mới ngơ ngác bỏ điện thoại xuống.
- Hửm? Cậu vừa nói gì? Xin lỗi, con bé khối dưới cứ hỏi bài miết làm tớ trả lời không kịp. - Dĩ Đình nở nụ cười vô tội, sau đó cắm cúi lựa món rồi bỏ vào miệng một cách thật vô tư.
- Hỏi bài? Muốn hỏi gì thì về nhà rồi nhắn. Giờ đang đi với tớ, bỏ cái điện thoại xuống có được không? - Nàng có vẻ như bắt đầu gằn giọng.
- Mình thi xong nhưng con bé sắp thi, mình đi tối thế người ta ngủ luôn rồi còn làm bài làm biết gì được nữa. Cậu cứ nói đi, tớ vẫn nghe mà.
- Nghe à? Đây không biết là lần thứ bao nhiêu cậu lơ là khi nói chuyện với tớ rồi đấy! Trước đấy vì bận thi tớ không trách, nhưng bây giờ thi xong cả rồi, cậu vẫn cứ giữ cái thái độ ấy thì tớ biết phải nói gì thêm? Tớ không muốn nói chuyện với một người không chú tâm vào cuộc trò chuyện!
Dĩ Đình hình như một chữ cũng không nghe thấy vì tin nhắn đến, cô lại vội vã mở hộp thư mà đáp lại, một chút tinh ý cũng chẳng hề nhận ra, bên cạnh đang có người giận đến muốn gào thét.
- Tớ không nói nữa! Cậu làm gì làm đi. Tớ đi về! - Giận đến lạc giọng, hay là vì nàng đang rất muốn khóc?
Thật sự dạo gần đây, Dĩ Đình đang dần quá thân thiết với con bé tên Hoàn Thư ấy, đến mức, nàng có cảm giác bản thân mình như đang rơi vào một trạng thái bị lãng quên theo thời gian. Lúc trước thì còn mượn đến vấn đề thi cử mà tự an ủi mình, bây giờ, biết lấy lí do gì để con tim này bớt đi chút tổn thương đây?
Bước chân đã dừng lại tại trạm xe quen thuộc, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Dĩ Đình đuổi theo. Chẳng hiểu sao mọi thứ xung quanh đột nhiên lại mờ và mờ căm đến khó nhìn rõ. Chẳng hiểu sao bức tranh xuân của thành phố náo nhiệt đến như vậy mà nàng vẫn thấy nó thật buồn, buồn đến tê lòng. Chẳng hiểu sao, môi nàng vẫn cười khi nhớ lại ba mùa xuân qua cùng những hồi ức đẹp, nhưng trong đáy mắt lại ngân ngấn những dòng lệ đắng xâu xé tâm can. Và chẳng hiểu sao, nàng bắt đầu ghét cái mối quan hệ "mập mờ" này, nó khiến nàng, không thể bỏ mặc, nhưng cũng chẳng thể giữ...
"Cậu từng nói tớ không bằng, nhưng là hơn hẳn cô ấy. Thế sao bây giờ, cậu lại chọn một người thua kém tớ?"
|