Hiệp Nữ Linh Cơ
|
|
Bay trên ko ở vị trí rất cao, Điểu Huyền Tinh thích cảm giác nghiêng ngả trong ko trung lắm, vù bên nọ vù bên kia, nhưng vì đang bận việc nên thú vui bình dị ấy tạm gác lại. Càng cao thì càng lộng gió, mát rượi. Vắng lặng và im lìm, suốt chặng đường chỉ gặp đúng 1 con quạ đen bay ngược hướng mà thôi. Điểu Huyền Tinh cao hứng lại nhớ tới 1 kỷ niệm nhỏ thời thơ ấu : (( Tại bờ biển ko bóng người. Xa xa trên trời có 1 con bồ câu trắng đậu trên chiếc diều vi vu. Bé Linh Cơ đứng dưới đất thích thú cầm dây chạy tít mù. Đang vui vẻ thì bỗng nhiên có 1 con chim ưng từ đâu đó lướt tới định vồ lấy bồ câu trắng, nhưng đương nhiên sẽ ko thành công rồi. Điểu Huyền Tinh vận chút khí, ánh sáng bao phủ cô cùng chiếc diều đẩy bật con chim ưng văng ra xa (diều của bé Linh Cơ mà, Điểu Huyền Tinh ko cho phép kẻ nào phá hư đâu). Bé Linh Cơ nhìn thấy rồi đấy, 1 tay vẫn giữ dây diều, tay kia thì nhặt viên sỏi và phóng vun vút lên ko bắn năt sọ con chim ưng. Láo với Điểu Huyền Tinh trước mặt Linh Cơ thì sống nổi à! Sau đó bé Linh Cơ đã kéo dây đưa diều xuống gần và ôm nàng bồ câu đặt lên vai mình xong tiếp tục hớn hở chạy thả diều. Điểu Huyền Tinh hiểu rằng tiểu nữ cường ko muốn có loài thú bay nào phát hiện hay gây hại tới bồ câu nhỏ của cô bé........Còn có lần bé Linh Cơ để bồ câu thân yêu đậu trên đầu rồi cùng đi dạo chơi trong thôn làng nào đó, đôi tay ngộ nghĩnh cầm chiếc bánh bao lớn vừa đi vừa ăn, thi thoảng giơ bánh lên cho chim bồ câu mổ vài cái coi như ăn chung, xung quanh ai nhìn cũng chả quan tâm. Tất nhiên đã từng có mấy thằng oắt con dùng ná bắn đá về phía loài chim đặc biệt đẹp đậu trên đầu cô bé Linh Cơ, hậu quả dù ko làm Điểu Huyền Tinh bị thương nhưng chúng nó vẫn bị bé Linh Cơ dùng khúc cây dài nhặt bên lề đường phang cho tới tấp. Khi chúng đau đớn sợ hãi mà bỏ chạy thế nhưng cô bé vẫn đuổi theo vụt tiếp chả tha thằng nào, may cô bồ câu tốt bụng mổ mổ xuống đầu bé Linh Cơ để tỏ ý nên ngừng lại thì cô bé mới chịu thôi, vứt khúc cây và bỏ đi chỗ khác....)) Đôi mắt bồ câu trắng ngập tràn ý vui, nguyện vì Linh Cơ mà ko nề hà bất cứ khó khăn nào. Sau đó Điểu Huyền Tinh lại nghĩ đến Ngục Quỷ Tinh Cầu, theo cô dc biết thì tất cả toàn bộ các thiên thạch trôi nổi bên ngoài ko gian kia vốn dĩ đều là những mảnh vỡ ra từ Ngục Quỷ Tinh Cầu mà thành, khi bị phá hủy thì chúng nát vụn ra vô số khối đá nham nhở to nhỏ khác nhau rồi văng tán loạn ti tỉ phương hướng. Trải qua rất lâu bị năm tháng thời gian làm phai mầu nên mới có sắc đen nhạt như bây giờ, chỉ 1 khối bé xíu thôi cũng thừa sức tiêu diệt cả đại hành tinh rộng lớn. Nếu... Chỉ nếu thôi... Nơi đó đột nhiên sống lại....!!!! Tâm tư bộn bề lo âu theo Điểu Huyền Tinh suốt quãng đường, cuối cùng cũng tới cung Lăng Trì của Yến Châu. Sự việc ban sáng với cái chết thảm khốc của Hắc Lang Vương ko hề ảnh hưởng gì đến sinh hoạt thường nhật nơi đây, vẫn việc ai nấy làm, bưng bê canh gác giặt giũ như cũ. Bay thêm lúc nữa thì phía trước đã là phòng nghỉ của công chúa. Bên dưới mặt đất có nhóm lính 20 người trực ca đêm đảm bảo an toàn cho cấp trên, buổi tối thì lực lượng phòng vệ đông đúc nghiêm ngặt hơn buổi sáng. Chim chóc tất nhiên phải bay trên trời, thế nên dù trông thấy cũng chả ai nghĩ ngợi sâu xa chi. Bồ câu trắng nhẹ nhàng đậu xuống mái ngói căn phòng và biến trở lại hình dạng ngay lập tức. Hết sức cẩn thận, Điểu Huyền Ting gỡ 1 viên ngói xê dịch chút ít vừa đủ khoảng trống nhỏ tiện bề theo dõi :
Yến Châu đang ngồi trên ghế cạnh bàn, trên bàn là 2 bát canh gà hầm nhân sâm thơm phức còn nghi ngút khói. Công chúa chưa động đến thìa, 2 tay chống cằm như thể chờ đợi gì đó. Lát sau Yến Châu liền lên tiếng "Tỷ xong chưa? Nghỉ tay chút ra ăn với muội đi, lát làm tiếp cũng dc mà." Long Quyển Tinh đang ngồi trên giường và tập thêu mấy hình bông hoa trên khăn tay. Công việc này Yến Châu mới dậy cho cô chưa lâu, cũng khá thú vị khi rảnh rỗi. Trên giường còn để 5 chiếc khăn tay khác mà Long Quyển Tinh đã thêu xong từ trước là hình núi non, biển cả, hình con thỏ ngộ nghĩnh, hình con lợn buồn cười, hình phong cảnh rừng cây. Long Quyển Tinh nghe Yến Châu gọi mình thì khẽ cười, tiếc nuối đặt đồ nghề kim chỉ xuống giường rồi đứng lên bước về phía bàn.
|
|
Khi Long Quyển Tinh ngồi xuống ghế cạnh mình, Yến Châu hỏi "Tỷ thấy vui lắm hả?" Long Quyển Tinh trả lời "Ừ. Chưa từng có công việc đời thường nào khiến ta hứng thú thế này. Cám ơn muội nha." Yến Châu chẩu môi ra, nói "Tỷ chỉ mới học mà đã thêu đẹp thế rồi, còn muội trước kia ngốc nghếch tập thêu vài tháng mới dc bằng tỷ bây giờ đấy." Long Quyển Tinh dùng ngón tay trỏ dí vô mũi Yến Châu 1 cái, nói "Ai nói muội ngốc chứ? Ta thấy muội rất dễ thương lại còn chu đáo nữa. Sau này ai mà cưới dc muội chắc sẽ hạnh phúc lắm!" Yến Châu vội nói "Muội sẽ ko lấy ai hết. Muội chỉ muốn ngày ngày đc sống bên tỷ thôi!" Lảng tránh ánh mắt Yến Châu, Long Quyển Tinh quay sang nhìn bát canh, cô cầm lấy thìa và nói "Mải thêu quên thời gian luôn, giờ đói bụng ghê. Chúng ta ăn thôi nào." Yến Châu ngơ ngẩn nhìn Long Quyển Tinh chút rồi cũng cầm thìa dùng bữa, có vẻ như nữ nhân này là nguồn sống của công chúa nàng rồi vậy, cô thầm hy vọng cả 2 cứ vui vẻ thoải mái bên nhau trọn kiếp, nhưng liệu có dc ko? Long Quyển Tinh nói "Ta thấy các vương triều của loài người thường hay có kiểu sắp đặt hôn nhân vì lợi ích quốc gia, bao vị công chúa tiểu thư bị ép phải lấy người mình ko yêu...." Yến Châu đang ăn dở, đặt thìa xuống bát và nói "Nếu việc đó xẩy ra thì chắc chắn muội sẽ ko đồng ý! Tỷ sẽ giúp muội chứ?!" Long Quyển Tinh trả lời "Tất nhiên rồi. Chỉ cần muội sẵn sàng, ta sẽ đưa muội dời khỏi hoàng cung này. Kiểu hôn nhân như vậy, ta cũng ko thể chấp nhận." Hôn nhân ép buộc vì chính trị là hoàn toàn sai lầm. Đem hạnh phúc cả đời 1 cô gái giao cho kẻ chẳng ra gì để đổi lấy sự bình yên giầu có cho đất nước thì ko đáng đâu, quốc gia tệ hại mới làm kiểu đó. Nước nhỏ bị nước lớn uy hiếp, đòi nước nhỏ gả công chúa của họ cho nước lớn thì mới an toàn tránh khỏi thảm sát, đồng ý là nhu nhược yếu kém, thậm chí là ngu và khốn nạn. Chẳng lẽ nếu nước lớn yêu cầu vua nước nhỏ phải quật mồ mả tổ tông tất cả dân chúng trong thành lên rồi đạp vào mặt những thi thể đã yên nghỉ thì cũng phải chấp nhận ư?! Hay là nước lớn yêu cầu vua nước nhỏ phải tự cưỡng hiếp mẹ mình trước sự chứng kiến của toàn dân để đổi lấy hòa bình thì có ai chịu ko nào?! Yến Châu cảm thấy ấm áp, có lẽ bản thân cô đã chán ngấy cuộc sống nhàm chán tù túng nơi đây từ lâu rồi. Tưởng tượng ngày nào đó dc cùng với Long Quyển Tinh tay trong tay du ngoạn qua hết thẩy mọi vùng đất trên đời khiến má Yến Châu hồng hồng, tủm tỉm cười 1 mình rồi tiếp tục ăn bát canh. Dù cả thế gian xa lánh yêu quái như Long Quyển Tinh đi nữa nhưng chắc chắn Yến Châu ko có trong số đó. Long Quyển Tinh nghĩ thầm "Ta sẽ bảo vệ muội cho tới khi muội gặp dc người xứng đáng. Ta chỉ có mình muội là bạn, muội ko hạnh phúc thì ta chưa thể yên tâm...." Múc thêm 1 thìa canh đưa vào miệng, lúc lấy ra thì Long Quyển Tinh chợt nhíu mày. Thông qua sự phản chiếu từ chiếc thìa bạc bóng loáng, cô phát hiện phía trên mái ngói xuất hiện 1 lỗ thủng cực cực nhỏ (to hơn con kiến tí ti) mà người thường tuyệt đối ko thể nhìn thấy dc, kèm theo đó là trực giác bất an. Trốn tránh sống trong hoàng cung hoàn toàn bí mật vậy nên bất kể việc gì Long Quyển Tinh cũng cực kỳ an phận chưa từng dám sơ xuất. Thấy Long Quyển Tinh biểu hiện hơi lạ, Yến Châu hỏi "Tỷ sao vậy? Canh ko ngon ư?" Long Quyển Tinh chẳng nói gì, quay qua nhìn Yến Châu. Đôi mắt mầu xanh bầu trời của cô phát ra ánh sáng nhẹ chiếu vào Yến Châu khiến công chúa mơ màng, mắt cứ nặng trĩu khép dần khép dần rồi gục xuống bàn ngủ thiếp đi. Tại ko muốn Yến Châu lo lắng nên mới phải dùng cách này, ít nhất là tạm thời. Ngay lập tức Long Quyển Tinh phóng vọt lên, bay xuyên qua mái ngói. Trước mắt Ma Nữ Vương chính là 1 trong 2 người đã đem lại cho cô cảm nhận nỗi sợ vô hình sáng nay : nữ nhân tóc trắng giữa trán phớt đỏ đang ngồi gần lỗ thủng nhỏ của mái ngói. Điểu Huyền Tinh bình thản đứng dậy nói "Cô phát hiện sớm hơn tôi nghĩ chút." Thực sự Điểu Huyền Tinh biết mình theo dõi kiểu này thì chắc chắn sẽ bị nhận ra, và cô cô tình làm vậy mà. Long Quyển Tinh thận trọng hỏi "Cô muốn gì?" Điểu Huyền Tinh nhẹ nhàng trả lời "Ko cần căng thẳng vậy đâu. Tôi chỉ muốn nói chuyện." 1 chút im lặng, Long Quyển Tinh lo âu chờ đợi lắng nghe. Điểu Huyền Tinh nói "Tôi biết cô là thành viên của Ngục Quỷ Tinh Cầu..." Long Quyển Tinh rùng mình khi nghe người khác nhắc đến nơi đã từng là quê hương khủng khiếp, tận đáy lòng cô vốn ko hề yêu quý gì vùng ấy cả, chỉ toàn chết chóc giết hại nhau. Điểu Huyền Tinh nói tiếp "Nơi đó là đại họa cho toàn vũ trụ. Vô số giống loài yêu tinh quái vật hung bạo tàn ác : có loài nhai nuốt dc Hố Đen, có loài cắn vỡ sự cân bằng trường lực, có loài thì chuyên ăn các hành tinh khác.... Nhưng may thay nơi ấy đã bị phá hủy." (nghĩ đến hình ảnh bên ngoài ko gian có 1 con quái vật khổng lồ há to mồm đớp lấy Trái Đất, nhai nhóp nhép crốp crốp, hàng tỉ con người trở thành gia vị mặn chát tanh tưởi tô điểm cho món Địa Cầu ko luộc, thật vui). Long Quyển Tinh hỏi xen vào "Cô với nữ nhân tên Linh Cơ có quan hệ gì với nhân vật từng hủy diệt Ngục Quỷ Tinh Cầu ko?" Đây là thắc mắc cực lớn trong tâm trí Ma Nữ Vương hàng triệu thế kỷ qua mà. Cơn gió mát từ đâu đó lướt qua 2 mỹ nhân đặc biệt làm tóc họ phất phới. Điểu Huyền Tinh đưa 1 tay lên vén tóc ra sau tai, tự hào trả lời "Diệt trừ nơi ấy chính là 2 vị Thần Chủ của tôi." Biết câu trả lời, trái tim Long Quyển Tinh đập loạn nhịp hơn cả lúc gặp Tuệ Tuyệt Luân nữa. Phá hủy Ngục Quỷ Tinh Cầu, đánh bại cùng lúc Ma Nữ Chúa Ngục Long Tinh với Điệp Tinh, trình độ như vậy khiến chính Long Quyển Tinh cũng ko thể tưởng tượng ra nổi. Tất nhiên Ma Nữ Vương có thể chưa tin ngay, nhưng dựa vào khí chất thuần khiết vô cùng và lời nói đầy sự tự tin cao siêu của Điểu Huyền Tinh thì cô chắc chắn nữ nhân tóc trắng này tuyệt đối ko nói dối. Bất cứ ai từng tiếp xúc đều sẽ phải thừa nhận ko ai trong sạch ngọc ngà bằng Điểu Huyền Tinh, ko ai đáng tin cậy bằng Điểu Huyền Tinh! (Bé Linh Cơ cứ ngủ khò khò đi, cả thế giới cứ để Điểu Huyền Tinh gánh vác).
|
Điểu Huyền Tinh nói "Điệp Tinh tàn sát vô số các cõi trong dòng chẩy vũ trụ. Cô ta còn định giết chết thời gian làm ko gian lâm nguy, hư vô suy kiệt hấp hối. Tội lỗi cô ta gây ra là quá nhiều và rất quá đáng nên cũng tới lúc phải đền tội. Điệp Tinh luôn chủ động gây chiến, gặp ai cũng giết, thấy gì cũng phá. Nhưng ngu ngốc thay khi muốn động thủ với 2 vị Thần Chủ của tôi! Cô nghĩ xem, 1 chiêu thôi mà Điệp Tinh cũng ko chịu nổi phải cuống cuồng bỏ chạy về Ngục Quỷ Tinh Cầu tìm trợ giúp mà...." Long Quyển Tinh hỏi "Ma Nữ Chúa hiện giờ ra sao?" Điểu Huyền Tinh lắc đầu trả lời "Cô ta thì tôi ko rõ. Tôi chỉ biết rằng Điệp Tinh đã bị 2 vị Thần Chủ bắt về, nhưng vì chút sơ xuất mà cô ta trốn thoát dc (tại sự ngố và ngây thơ của bé Linh Cơ đấy). Giờ chúng tôi đang thực hiện nhiệm vụ truy tìm Điệp Tinh." Long Quyển Tinh hỏi "Cô cũng là yêu tinh đúng ko?" Điểu Huyền Tinh ngắn gọn đáp "Phải." Long Quyển Tinh nói "Tôi ở Địa Cầu này lâu lắm rồi mà chưa bao giờ thấy dc 1 yêu tinh nào có khí chất đẹp đẽ giống như cô!" Điểu Huyền Tinh khẽ cười nói "Cô cũng chẳng kém đâu. Có phải khi Ngục Quỷ Tinh Cầu bị phá hủy thì cô bị văng tới tận Địa Cầu xa xôi này ko?" Long Quyển Tinh gật đầu trả lời "Phải, nhưng ko chỉ mình tôi mà còn có thêm các giống loài khác nữa. Chúng tôi bị ngất đi 1 thời gian rất dài mới tỉnh dậy dc. Lúc đó cũng thật sự khó khăn khi ngăn chặn đồng loại tàn sát con người. Cô tin tôi chứ?" Điểu Huyền Tinh nói "Tôi tin. 2 ta đều như nhau mà. Vả lại khiến cho Yến Châu quyết tâm che dấu giúp thì đủ chứng tỏ cô cực kỳ tốt rồi!" Nghe Điểu Huyền Tinh nói làm lòng Long Quyển Tinh vui lắm, bao lâu nay cô trơ trọi giữa đám quái vật hung tàn rồi, giờ tự nhiên lại có 1 yêu tinh tuyệt vời khác cùng chung chí hướng thiện lương với cô. Điểu Huyền Tinh đắn đo chút rồi hỏi "Nếu giả dụ Ngục Long Tinh còn sống và cùng Điệp Tinh...." Hiểu ý, Long Quyển Tinh trả lời ngay "Tôi tự biết phân biệt đúng sai mà. Mà theo tôi thấy mối lo trước mắt giờ là 1 nơi khác kìa." Điểu Huyền Tinh khoanh tay, hỏi "Cô muốn nói đến Phượng Hoàng Môn?" Long Quyển Tinh cay đắng khẽ cười, nói "Chính Hàn Linh Phượng khiến tôi phải sống trốn tránh như hiện nay đây. Khả năng của cô ta thật sự rất đáng sợ! Đến cả Thiên Cung của Địa Cầu cũng thương vong vô số...." Điểu Huyền Tinh nghĩ chắc Long Quyển Tinh đã từng lên thiên đình xem xét ngay sau khi 3 siêu nữ cường đụng độ, cô nói "Tin rằng cô có biết việc 3 luồng sức mạnh tối cao giao tranh với nhau ngoài ko gian, đúng chứ? 1 trong số đó chính là Linh Cơ tỷ của tôi! Và chúng tôi với Hàn Linh Phượng vốn cũng đang trong thế đối đầu. Nếu cô muốn, chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau." Trước lời đề nghị mộc mạc chân thành ấy, Long Quyển Tinh chẳng muốn khước từ. Cô mỉm cười nhìn Điểu Huyền Tinh đầy thích thú, thầm hy vọng có thêm 1 tình bạn thân thiết vững bền như với Yến Châu. Long Quyển Tinh nói "Tôi đồng ý." Điểu Huyền Tinh thấy lòng vui vẻ bởi yêu tinh này cũng đáng mến đó chứ, cô nói "Vậy dc rồi. Tôi xin phép phải về trước, chúng ta gặp lại sau nhé." Long Quyển Tinh nói ngay "Khoan đã." Điểu Huyền Tinh hỏi "Sao vậy?" Long Quyển Tinh mỉm cười trả lời "Giờ tôi cảm thấy tò mò về khả năng của cô. Thực lực của Linh Cơ thì sáng nay tôi đã dc chứng kiến qua, còn cô thì mới thể hiện sơ sơ chưa rõ lắm. Chúng ta có thể tỉ thí chút chứ nhỉ?!"
Đối với những siêu cao thủ, việc gặp dc và so tài với những đối thủ ngang cơ lại còn tốt tính là điều rất vui, 2 nàng này cũng ko ngoại lệ. Điểu Huyền Tinh cười khẽ, nói "Thử chút cũng ko sao, tôi sẽ cho cô thỏa mãn." Vừa dứt lời mấy giây thì đột ngột cả 2 nàng phóng vút lên tít tắp bầu trời, dời quá xa phạm vi hoàng thành tới mức độ nhìn xuống thấy cung đình chẳng khác chi hột bụi, thậm chí họ đã vượt ra ngoài ko gian, cách Trái Đất khá xa. Đứng trong hư vô, 2 nàng nhìn nhau và chung 1 tâm trạng thoải mái vì đây ko phải giao chiến sinh tử với kẻ thù. Long Quyển Tinh là người xuất chiêu trước, cô dang rộng 2 tay, luồng khí mầu xanh da trời cực kỳ hùng hậu bao phủ toàn thân cô. Lát sau Long Quyển Tinh nói "Ma Cốt Yêu Tinh Chưởng." Luồng khí xanh đột ngột biến dạng phình lên nhanh chóng hóa thành 1 bộ xương cốt khổng lồ cũng mầu xanh (kích thước lớn gấp 30 lần Trái Đất) Bộ xương lao tới, 2 tay vỗ mạnh về phía Điểu Huyền Tinh như muốn bắt nhốt đối thủ (giống kiểu đập muỗi). Chỉ có thế chưa đủ để uy hiếp Điểu Huyền Tinh đâu. Ko tránh ko né, Điểu Huyền Tinh cũng dang rộng 2 tay, ánh sáng trắng từ người cô ngùn ngụt tỏa ra biến hóa thành hàng triệu con bồ câu ánh sáng (kích cỡ bằng bồ câu thường nhưng uy lực tuyệt đối phi thường). Điểu Huyền Tinh đẩy tay về phía trước thay cho hiệu lệnh, đám bồ câu ánh sáng đông đúc dầy đặc phóng tới đâm xuyên thủng bộ xương khổng lồ khiến nó vỡ tan, dư lực khiến cả trăm hành tinh vị trí gần cuộc chiến lắc lư mãnh liệt tưởng chừng như muốn vỡ tung. Diệt xong bộ xương, số bồ câu ánh sáng lại tiếp tục lao tới Long Quyển Tinh. Trước khí thế mạnh mẽ ấy mà Long Quyển Tinh vẫn bình tĩnh, cô nhanh chóng bay vút lên cao hơn tránh đòn. Đám bồ câu hoành tráng phóng đi rất xa theo đường thẳng, khoảng mấy ngàn năm ánh sáng thì có 1 hành tinh nào đó lớn gấp đôi Mặt Trời cản đường. Xẹt xẹt xẹt.... Và đương nhiên hậu quả của hành tinh ấy chính là cả triệu lỗ thủng như tổ ong, nổ ẦM luôn!
|
Đám bồ câu ánh sáng sau khi đánh hụt liền tự động bay vòng ngược lại với vận tốc nhanh hơn lúc đầu, mục tiêu tất nhiên là đối thủ của chủ nhân chúng rồi. Long Quyển Tinh luồn lách tránh né thế nào cũng chẳng thoát khỏi sự truy đuổi của đám bồ câu, lòng cô tự hiểu chỉ có cách phá hủy chúng mới thoát dc thôi. Né thêm lúc nữa thì Long Quyển Tinh lui lại cả đoạn dài rồi dồn khí vào đôi mắt, liên tục hàng loạt con rồng ánh sáng xanh nhỏ dài ngoằng với số lượng tương đương từ đôi mắt đặc biệt đẹp đẽ ấy phóng ra tấn công đám bồ câu hùng hậu kia. Triệu con rồng xanh với triệu con bồ câu lao vào nhau đại chiến và lập tức đồng loạt Bùm Bùm Bùm Bùm.... phát nổ hết ko xót con nào. Vô vàn tia sáng trắng xanh bắn tóe loe đi khắp nơi trong ko gian trông thật diễm lệ. Số lượng lớn tia sáng còn phóng vút về phía hành tinh là nơi sinh sống của loài người, trông chẳng khác chi 1 trận mưa sao băng 2 mầu lướt ngang qua bầu trời của Địa Cầu. ....
Trái Đất. Tại Phượng Hoàng Môn. Đỉnh đầu con Phượng Hoàng khổng lồ bằng ngọc mầu xanh tối nay khá là đông đúc, 135 mỹ nhân xinh đẹp đang quỳ khúm núm, ánh mắt ngây dại đều hướng nhìn về Ngọc Nữ Diệt Thiên phía trước. 2 bên cạnh là Uyên Cảnh Linh Trân và Tuyệt Huyền Ly Tố đứng khoanh tay hào hứng chờ đợi. Ở giữa là Hàn Linh Phượng đang ngồi nhưng ko phải trên ghế, mà là đang ngồi trên lưng của 1 nữ nhân tuyệt sắc khác, cô gái này quỳ chống cả tay chân xuống đất. Gương mặt mắt nhắm nghiền ấy thể hiện sự mãn nguyện cực kỳ, lòng thì nghĩ "Mông của Nữ Thần đang ngự trên lưng mình! Thật vinh dự! Thật hạnh phúc! Cái mông ngọc ngà của Nữ Thần vô cùng mềm mại! Vô cùng thơm! Cơ thể Phượng tỷ...." Hàn Linh Phượng đứng dậy, chậm rãi bước về chỗ các mỹ nữ kia khiến tim họ tăng nhịp vì nôn nóng, cô gái ghế ngồi thì mở mắt luyến tiếc trông theo. Khi đã tới gần hàng mỹ nhân thứ nhất, Hàn Linh Phượng 2 tay chống hông và dạng 2 chân ra, ngạo nghễ nói "Từng người lần lượt. Ko dc tranh nhau." 1 mỹ nhân bò ra khỏi vị trí, bò tới gần chân Hàn Linh Phượng thì ngừng và ngẩng mặt lên, si mê thè lưỡi ra. Hàn Linh Phượng vẫn đứng, mỉm cười và rồi đôi môi của cô nhổ xuống giọt nước bọt tinh khiết rơi vô miệng cô gái kia. Tâm trí đã trở nên ngốc khờ tại yêu đến mức tôn thờ, nàng ta ngậm miệng lại, lưỡi ko ngừng khua khoắng giọt nước ngọc mãi sau mới chịu nuốt "Ực.". Tiếp đó là thời khắc tuyệt vời nhất, toàn thân nàng ta run lẩy bẩy bởi sự kích thích sắp tới, bò từng chút từng chút chui qua háng Hàn Linh Phượng. Tốc độ chui qua chậm lắm kiểu như muốn tận hưởng từng giây từng phút khi đc quỳ mọp bò qua háng Ngọc Nữ Diệt Thiên. Khi vừa chui qua xong thì lập tức nàng ta vồ lấy 2 bên đùi và ép mặt mình vào mông Hàn Linh Phượng mà hít lấy hít để, phải nói rằng linh hồn lẫn thể xác đều đang trong cơn rồ dại. Hít xong còn vòng tay ôm bụng, cọ ngực vào mông Hàn Linh Phượng, mặt ngẩng lên trời rên lên 1 tiếng "A...." đầy ý dâm đãng. Có lẽ nàng này sẽ ko chịu buông cho tới khi Hàn Linh Phượng ngoảnh mặt lại, nhẹ nhàng xoa đầu và nói "Muội đc rồi. Đến lượt người khác nữa chứ." Đành phải ngoan ngoãn ngừng sướng, bò về phía cô gái ghế ngồi và quỳ luôn tại đó. Đến lượt nàng thứ 2. Khi vừa nuốt dc giọt nước bọt ngọt ngào ấy thì tít trên bầu trời cao có rất nhiều những tia sáng trắng xanh phóng vụt qua làm mọi người bất ngờ ngước nhìn. Hàn Linh Phượng chẳng thèm quan tâm, cô nói với nàng thứ 2 "Hứ. Muội muốn ngắm trời hay muốn chui qua háng ta?!" Nàng thứ 2 vội cuống cuồng ôm chặt lấy lưng Hàn Linh Phượng, ngực ép luôn vào vị trí vùng kín của cô ấy (tuy còn cách qua mấy lớp áo quần nhưng cũng quá đủ để sướng đến mất ngủ) và kiên quyết nói "Trời là chó! Tỷ là Nữ Thần! Muội chỉ muốn chui qua háng tỷ thôi!!!! Chui qua háng tỷ!!!!...."
|