Quan Hệ Thân Mật
|
|
Dưới tiếng nước che giấu, Tô Mộc Nghiên bước đến, đến khi nàng mở cửa thủy tinh, Cảnh Phong mới xoay người lại, một mảnh mờ mịt nhìn đến thân ảnh Tô Mộc Nghiên.
Cảnh Phong vừa gội đầu nên tóc ướt sũng, dán sát trên cổ cô, nước từ vòi sen chảy theo cái trán sáng bóng của cô chảy xuống dưới, khiến cả người cô thoạt nhìn vô cùng mê người.
Ánh mắt Tô Mộc Nghiên mang theo ý cười trộn lẫn si mê, càng ngắm nhìn Cảnh Phong càng thêm sâu đậm, nàng cười rộ lên, không đợi Cảnh Phong mở miệng nói chuyện, chân nàng đã bước vào dưới vòi sen, dán sát cơ thể Cảnh Phong, nhiệt liệt hôn lên đôi môi Cảnh Phong.
“Em…” Cảnh Phong hơi hơi nghiêng đầu, không cho Tô Mộc Nghiên có cơ hội hôn tiếp, giọng cô thản nhiên, dưới tiếng nước rào rào vẫn bình tĩnh, nhưng bình thản như mọi ngày, lại lộ ra ý cười sâu đậm.
Tóc lại ướt sũng lần nữa, Tô Mộc Nghiên lắc đầu, lấy sợi tóc đang dán trên gương mặt mình ra, nàng chỉ cười không nói lời nào, cúi đầu cởi áo tắm của mình, đem áo tắm đã ướt hơn phân nửa ném ra ngoài. “Không có gì, tôi chỉ muốn tắm lại lần nữa.” Nói xong, Tô Mộc Nghiên yêu mị mở to mắt nhìn Cảnh Phong, bên môi mở ra nụ cười gợi cảm đến cực điểm.
Căn bản không cần ngôn ngữ để nói, động tác Tô Mộc Nghiên đã muốn ám chỉ tất cả. Dù là ai cũng không thể cực tuyệt Tô Mộc Nghiên giờ khắc này quá mức xinh đẹp, mỗi một động tác một ánh mắt của nàng, đều gợi lên dục niệm sâu nhất lòng người. Huống chi, đứng trước mắt nàng là Cảnh Phong, yêu nàng như sinh mệnh.
Khoảng cách giữ hai người thật gần, khiến cho Cảnh Phong chỉ cần hơi khuynh người về phía trước, có thể chuẩn xác hôn lên đôi môi đỏ hồng của Tô Mộc Nghiên.
Lúc này đây không ai muốn né tránh, không khí theo độ ấm trong hơi nước từ từ tăng dần lên, độ ấm ái muội mà cực nóng, cho dù đang trong nụ hôn kích tình lưng Tô Mộc Nghiên áp lên tấm kính thủy tinh, cũng không thể giảm đi cảm giác khô nóng không thôi của nàng vào giờ phút này.
Một tay Cảnh Phong giữ ở gáy nàng không ngừng làm nụ hôn càng thêm sâu sắc, một bàn tay ôm lấy vòng eo thon thả của Tô Mộc Nghiên, động tác ôn nhu như vậy khiến tận đáy lòng Tô Mộc Nghiên vô cùng ấm áp. Không ai lại không thích người mình yêu ôn nhu với mình, Tô Mộc Nghiên đương nhiên cũng vậy.
Dần dần, nụ hôn đã muốn không thể thỏa mãn hai người. Tay Tô Mộc Nghiên không thành thật theo bả vai Cảnh Phong lướt xuống dưới, đầu tiên là cọ cọ lên xương quai xanh xinh đẹp của Cảnh Phong, sau đó từ từ lướt đến trước ngực mềm mại, đưa tay vuốt ve nặng nhẹ có chừng mực. Tô đại tiểu thư có thù tất báo, nàng đương nhiên không quên những chuyện Cảnh Phong làm với nàng trên xe, cái gọi là làm thụ làm hoài cũng có thể đúc kết được kinh nghiệm, huống chi lúc ban đầu chủ động là nàng mà, cho nên Cảnh Phong ở trong xe đùa giỡn nàng như vậy, bàn tay cứ lướt lướt qua đỉnh của nàng, lại cố tình không cho nàng thống khoái.
Trong lòng Tô Mộc Nghiên nghĩ gì làm sao qua được tâm tư Cảnh Phong, nên Cảnh Phong chỉ yên lặng trong lòng xem thường nàng, căn bản không thèm để ý tới hai tay đang làm chuyện xấu của Tô Mộc Nghiên, cô trực tiếp rút lại bàn tay đang ôm lấy eo Tô Mộc Nghiên, trực tiếp di chuyển đến giữa hai chân nàng, đầu ngón tay vừa chạm đến, liền truyền tới một cảm giác ướt át.
Bắp đùi truyền đến một dòng điện, Tô Mộc Nghiên theo bản năng khép chặt hai chân, đáng tiếc là không kịp rồi, nàng chỉ nghe Cảnh Phong khẽ cười bên tai nàng, sau đó nàng liền cảm giác được dưới thân trong nháy mắt bị lấp đầy.
Kích thích to lớn làm cho Tô Mộc Nghiên la hoảng lên, nàng hứng lấy ngón tay Cảnh Phong tiến sâu vào, hai tay không thể không ôm chặt Cảnh Phong, sợ nàng chống đỡ không nổi chân nhũn ra sẽ ngã xuống đất.
Dưới vòi sen tiếng nước hòa với tiếng thở dốc của Tô Mộc Nghiên, hơi nước tràn ngập phòng tắm, nhiệt độ không khí trong nháy mắt muốn sôi trào.
Dục vọng vẫn ẩn nhẫn từ trong bãi đỗ xe đến giờ như muốn thoát ra ào ạt, không được bao lâu, trước thế công của Cảnh Phong, Tô Mộc Nghiên buông vũ khí đầu hàng.
Cuồng hoan một khi bắt đầu, sẽ không vội kết thúc khi chỉ mới ở một vũ điệu đầu tiên. Không khiêu vũ đến sức cùng lực kiệt, trận cuồng hoan này tuyệt đối sẽ không cam tâm chấm dứt dễ dàng như vậy.
Trên chiếc giường rộng lớn, Cảnh Phong hôn lên vành tai Tô Mộc Nghiên, hàm răng nhẹ nhàng cắn mút, mỗi khi đầu lưỡi khẽ lướt qua, Tô Mộc Nghiên lại nhịn không nổi mà run lên. Mỗi một điểm mẫn cảm trên người nàng, Cảnh Phong đều có thể dễ dàng tìm được, hơn nữa còn lặp đi lặp lại cọ sát lên nó.
“A…” Hơi thở Cảnh Phong toàn bộ đều phả lên tai Tô Mộc Nghiên, nàng nhịn không được khẽ rên ra tiếng, hơi nghiêng đầu, muốn tránh đi sự tra tấn như vậy.
Bàn tay động tình vuốt ve tấm lưng bóng loán của Cảnh Phong, chạm đến xương sống đột nhiên hiện ra rõ ràng, Tô Mộc Nghiên vuốt ve qua lại. Tay lướt xuống chút nữa, Tô Mộc Nghiên đụng đến vòng eo tinh tế của Cảnh Phong, lưu luyến không muốn dời đi.
Ngay cả người luôn tự cao về vóc dáng của mình như Tô Mộc Nghiên cũng không thể không thừa nhận, Cảnh Phong thật gầy, nhưng rõ ràng trên người không có nhiều thịt mà lại có thể phát triển ở một số nơi. Mỗi lần Tô Mộc Nghiên nhìn Cảnh Phong lõa thể, đều nhịn không được mà ghen tị trong lòng.
Nghĩ, Tô Mộc Nghiên không cam lòng lắc đầu, tránh đi nụ hôn Cảnh Phong đang rơi xuống vành tai nàng, sau đó nàng xoay người, vị trí cả hai trong nháy mắt đã thay đổi.
Lúc này đây dễ dàng xoay người nhưng thật ra làm cho Tô Mộc Nghiên bất ngờ, trong thân thể mười phần khí lực chỉ dùng dùng có năm phần, sức lực nhất thời không khống chế được, khiến nàng thật vất vả mới ngồi lên suýt chút nữa ngã nhào lên trên giường.
Cũng may không làm trò cười cho thiên hạ, Tô Mộc Nghiên thở phào tận đáy lòng, sau đó nàng thấy Cảnh Phong hai tay gối lên đầu giường nhìn nàng với ánh mắt trêu đùa.
Ánh mắt này thật sự làm người ta căm tức! Tô Mộc Nghiên hung hăng nhìn cô, cả giận nói: “Cười cái gì mà cười!” Đợi xem không biết ai mới là người cười cuối cùng đâu, để tôi xem cô còn có thể cười được bao lâu!
“Em muốn làm gì?” Cảnh Phong chậm rãi hỏi, ý cười trong mắt theo lời nói càng hiện ra rõ rệt.
“Làm gì?” Chậm rãi lặp lại lời Cảnh Phong nói, Tô Mộc Nghiên vừa thì thào, vừa nhướng mày cười rộ lên. “Chẳng lẽ cô thật sự không biết?”
Lời Tô Mộc Nghiên nói làm Cảnh Phong khẽ cười, cô nâng mắt lên nhìn Tô Mộc Nghiên, trong ánh mắt nói lên cô rõ ràng hiểu, nhưng cố tình ra vể không hiểu hỏi: “Em không ngại nói thử xem.”
“Cảnh Phong.” Tô Mộc Nghiên chậm rãi cúi xuống, ái muội cực điểm khẽ cắn cánh môi Cảnh Phong, cười ‘ha ha’ nói: “Bắt đầu từ giờ phút này, ngoan ngoãn học làm thụ đi.
|
Chương 55: Cô ướt rồi...[H] Cảnh Phong, bắt đầu từ bây giờ, ngoan ngoãn học làm thụ đi.
Cảnh Phong nhướng mày, khóe miệng hàm chứa nụ cười, cô không nói lời nào, chỉ dùng đôi mắt sắc màu hổ phách nhìn chằm chằm Tô Mộc Nghiên, một hồi lâu sau mới ‘phì’ một tiếng cười khẽ, nói: “Ý của em là?”
Tô Mộc Nghiên nghe vậy, mất hứng ‘hừ hừ’, liền cúi người cắn mút môi Cảnh Phong, hung tợn nói: “Đừng có giả bộ không hiểu, tôi biết là cô hiểu.”
“Ồ.” Cảnh Phong như trước cười cười, cô khẽ lên tiếng, nhìn Tô Mộc Nghiên gần trong gang tấc, đưa tay phất phất mái tóc đang rũ trên trán Tô Mộc Nghiên, chậm rãi nói: “Nếu em thích công, thật ra tôi không ngại.”
Cảnh Phong nói xong, trong ánh mắt hiện rõ ý cười, tay cô theo trán Tô Mộc Nghiên lướt xuống dưới, trêu chọc làm Tô Mộc Nghiên trong lòng ngứa ngáy khó chịu. “Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là em phải làm tôi vui vẻ. Bằng không…” Bằng không vẫn chỉ có ngoan ngoãn bị đặt dưới thân mà thôi.
Lời nói sau đó bị nụ cười của Cảnh Phong giữ lại trong miệng, cô nâng mắt nhìn Tô Mộc Nghiên, cái liếc mắt này ngụ ý rất sâu xa, không rõ là đang cổ vũ hay đang khiêu khích.
Trong lời nói của Cảnh Phong tạo một cảm giác không thành công thì sẽ thành nhân (tức là không thành công thì chỉ có thể hy sinh), nhưng Tô Mộc Nghiên tuyệt không để ý, trong đầu nàng bây giờ hiện ra vô số hình ảnh Cảnh Phong nằm trên giường bị nàng khi dễ, lịch sử bị khuất nhục nhiều lắm, thế nhưng nàng không biết trước tiên nên dùng chiêu nào để báo thù Cảnh Phong.
Mặc kệ. Tô Mộc Nghiên lắc lắc đầu, dù sao đêm nay nàng phải khiến cho Cảnh Phong xương sống, thắt lưng, lưng đau không xuống giường được thì mới giải được mối hận trong lòng nàng. Nghĩ vậy, vẻ mặt Tô Mộc Nghiên lộ ra nụ cười xấu xa, nàng cúi xuống hôn Cảnh Phong, tay giống như con rắn bò vào giữa hai chân Cảnh Phong.
“Cô ướt rồi…” Tô Mộc Nghiên trượt lên bắp đùi ẩm ướt của Cảnh Phong, cười đến giống như con mèo trộm thịt thành công.
Cảnh Phong cũng rất thẳng thắn: “Tôi không ướt thì em sẽ vui sao?”
“……” Tô Mộc Nghiên nghẹn ngào, im lặng nhìn Cảnh Phong vài giây, mới phát hiện tâm trạng này của nàng, căn bản Cảnh Phong không hiểu được. Nghĩ, nàng cũng không nói điều gì đó thú vị, trực tiếp đi vào cơ thể ấm nóng của Cảnh Phong.
Sau một phen rối rắm, Tô Mộc Nghiên thở còn lợi hại hơn Cảnh Phong, nàng từ từ nhắm hai mắt, tay mỏi chịu không nổi. Cứ mỗi lần ngay từ đầu Tô Mộc Nghiên thề son sắt là phải khiến Cảnh Phong không đứng dậy được, thì cuối cùng kiên trì không nổi kêu dừng lại cũng vẫn là nàng, đây thật sự là khảo nghiệm thể lực thân thể con người mà.
Nhẹ không được, nặng không được, sâu không được, cạn cũng không được, thật cẩn thận thử thăm dò đi vào, sợ đối phương không hài lòng, được rồi, cuối cùng Cảnh Phong vui vẻ thì nàng cũng mệt chết luôn.
“Mộc Nghiên.” Buồn ngủ ngày càng nhiều, Tô Mộc Nghiên ở trên người Cảnh Phong muốn ngủ, lại nghe Cảnh Phong thanh âm nhẹ nhàng nhợt nhạt vang lên. Nàng mở mắt ra, lười biếng lên tiếng, sau đó nghe Cảnh Phong nói: “Tôi muốn xin nghỉ khoảng mười ngày.”
|
Tô Mộc Nghiên ngẩn người, nàng mở mắt ra, mệt mỏi trong nhất thời vơi đi hơn nửa, ngẩng đầu dậy hỏi: “Có việc?”
“Em quên rồi?” Cảnh Phong cười nhắc nhở.
Cảnh Phong nói vậy, Tô Mộc Nghiên mới nhớ tới đến, nàng chậm rãi ngồi dậy từ trên người Cảnh Phong, xoay người nằm sang một bên. Nhìn chằm chằm trần nhà tối đen như mực, Tô Mộc Nghiên phát hiện thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt lại qua một năm rồi.
Cảnh Phong hằng năm đều xin nghỉ về nhà một chuyến, Tô Mộc Nghiên biết, nên nghe Cảnh Phong nói nàng cũng không kinh ngạc cho lắm. Chỉ là năm nay có chút khác rồi, hai người khó lắm mới xác định được quan hệ, lại vừa ngay thời điểm tình cảm nồng đậm, trong lòng Tô Mộc Nghiên có chút không muốn, nhưng nàng quyết định sẽ không nói ra.
Im lặng trong chốc lát, Tô Mộc Nghiên mới nói: “Cô hiếm khi về nhà, mười ngày đủ không?” Nếu dựa theo phép năm Cảnh Phong tích trữ được mà nói, cô nghỉ thêm vài ngày cũng dư. Nên dù trong lòng Tô Mộc Nghiên không muốn vậy, nhưng nghĩ đến việc Cảnh Phong cả năm mới về nhà một lần, thế nào cũng phải cho cô ấy nghỉ thêm vài ngày.
“Đủ.” Cảnh Phong nói xong, đột nhiên nhích người qua ôm lấy Tô Mộc Nghiên, chế nhạo nàng: “Tôi sợ lâu quá em sẽ không nỡ.”
Tô Mộc Nghiên mạnh miệng: “Tôi sẽ không có.”
“Thật sự?” Cảnh Phong trong lời nói có nồng đậm ý cười, cô nói xong, vòng tay ôm lấy Tô Mộc Nghiên lại chặt thêm vài phần.
Khó chịu ở trong lòng Cảnh Phong trở người, Tô Mộc Nghiên đưa lưng về phía Cảnh Phong, bực mình vỗ vỗ cánh tay Cảnh Phong đang ôm lấy mình, nhưng không có dừng lực. Bĩu môi, nàng than thở: “Phiền chết được, tôi muốn ngủ.”
Nói xong, dẫn tới Cảnh Phong một mạch cười khẽ. Nhưng mà cũng may là đang đêm tối, Cảnh Phong cũng không thấy Tô Mộc Nghiên đỏ bừng mặt.
Cảnh Phong đi ngày đó, vừa lúc cuối tuần.
Hai người ở trên giường lăn lộn một hồi lâu, cuối cùng vẫn là Cảnh Phong không thể không lo lắng kêu tạm dừng giữa chừng, Tô Mộc Nghiên mới rã rượi rời giường.
Đến khi dọn xong này nọ, đã không kịp ăn cơm trưa.
Vội vàng chạy đến sân bay, hai người ở nhà hàng trong sân bay giải quyết bữa trưa, Tô Mộc Nghiên ghét thức ăn trong sân bay hương vị đầy dầu mỡ, ăn không bao nhiêu đã dừng đũa. Thái độ như vậy, đương nhiên là khiến Cảnh Phong khinh bỉ, nhưng cũng may Cảnh Phong không nói gì, mà xoay người đi mua cho nàng một ly sữa nóng.
Từ nhà hàng ở lầu hai đi thang máy xuống, hai người vai kề vai, cũng không biết mu bàn tay của ai chạm tay ai trước, Cảnh Phong cứ vậy nắm tay Tô Mộc Nghiên, kéo nàng xuyên qua đám đông trong sân bay, hướng về phòng chờ mà đi đến, chạy trốn đến cửa hàng sách.
Đi đâu Tô Mộc Nghiên cũng không chút nào để ý, nàng chỉ đang cúi đầu yên lặng nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt lấy nhau, trong trí nhớ của nàng thì đây là lần đầu tiên Cảnh Phong giữ chặt tay mình. Tuy rằng năm năm nay hai người cũng đủ thân mật, nhưng lại không thân thiết, như vậy thì cách thức thổ lộ tình cảm tự nhiên thật ra cũng không nhiều.
|
“Nhìn gì vậy?” Cảnh Phong dừng bước quay đầu nhìn Tô Mộc Nghiên, phát hiện ánh mắt nàng vẫn đứng yên một chỗ, không khỏi tò mò quơ quơ bàn tay đang nắm chặt của cả hai, gọi Tô Mộc Nghiên.
“Không có gì.” Tô Mộc Nghiên nói xong, lập tức bỏ tay ra, đi thẳng đến giá sách trước mặt, tiện tay lấy đại một quyển tạp chí, cúi đầu giả bộ đọc.
Hành động của Tô Mộc Nghiên quả thật có thể cho là không đánh tự khai, Cảnh Phong buồn cười nhìn Tô Mộc Nghiên quay lưng về phía mình, lần đầu tiên mới phát hiện, thì ra Tô Mộc Nghiên luôn kiêu ngạo tự phụ, thế mà còn mang theo chút ngây thơ thẹn thùng.
Thật sự là, có chút đáng yêu đó.
Tùy tiện chọn một quyển sách, Cảnh Phong thanh toán xong cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó cô mỉm cười liếc nhìn Tô Mộc Nghiên, như muốn nói cho nàng biết đã đến giờ đăng ký.
Tô Mộc Nghiên gật gật đầu, mỗi khi đáy lòng có chút gì không muốn lướt qua, nàng đều tự thôi miên chính mình nói chẳng qua chỉ mười ngày thôi, nháy mắt là qua rất nhanh. Nàng không thể không nhắc nhở bản thân trăm ngàn lần không cần nói thêm nữa, không thể để Cảnh Phong nhìn ra cảm xúc của mình, bằng không cô ấy không chừng sẽ chê cười nàng.
Đưa Cảnh Phong vào cửa kiểm an, Tô Mộc Nghiên nhìn bóng dáng Cảnh Phong bị bao phủ giữa đám người, nàng xoay người đi ra ngoài.
Ngồi vào trong xe, Tô Mộc Nghiên phân phó Tôn Đình về công ty. Nhìn cảnh sắc lướt qua trước mắt, giờ phút này đột nhiên Tô Mộc Nghiên nhớ đến, Cảnh Phong nói đi là đi, trước khi đi ngay cả một lời dặn dò ấm áp cũng không có.
Càng nghĩ càng mất hứng, Tô Mộc Nghiên đen mặt ngồi yên ở ghế sau, làm cho Tôn Đình lái xe phía trước có chút lo sợ bất an.
Cảnh Phong rời đi đã phân phó ổn thỏa hết chuyện công ty, vì vậy khi Tô Mộc Nghiên trở lại công ty, cũng không có đặc biệt gì cần nàng giải quyết.
Cuộc họp buổi chiều kết thúc nàng trở lại văn phòng đã sắp chạng vạng. Tô Mộc Nghiên lấy điện thoại trong ngăn kéo ra mới phát hiện, Cảnh Phong đã gọi nàng vài cuộc gọi nhỡ.
“Alô?”
Cảnh Phong thanh âm xuyên qua chiếc điện thoại lạnh lẽo truyền đến tai Tô Mộc Nghiên, rõ ràng là âm thanh quen thuộc, nhưng thông qua điện thoại vang lên, lại có một cảm khác khác. Tô Mộc Nghiên một tay cầm điện thoại, một tay hoành trước ngực, nàng yên lặng đi đến bên cửa sổ, hồi lâu mới đáp. “Ừ, tôi vừa họp xong.”
“Ừ, không có gì đặc biệt, chỉ muốn nói em biết tôi đã đến nơi.” Giọng nói vô cùng bình tĩnh trong điện thoại có vẻ như không tức giận, cứng ngắt như đang độc thoại.
Chẳng lẽ vốn không có điều đặc biệt gì muốn nói? Trong đầu cô đều là đầu gỗ sao? Cô không lãng mạn, ngu ngốc!
Tô Mộc Nghiên yên lặng khinh bỉ, đối với Cảnh Phong đã gần như tuyệt vọng. Cứ cương như vậy cũng không phải biện pháp, huống hồ Tô Mộc Nghiên hiểu, nếu nàng không kiếm đề tài để nói, Cảnh Phong nhất định sẽ không chủ động mở miệng.
“Vậy… Tôi cúp máy nha?” Tô Mộc Nghiên rất muốn lập tức cúp điện thoại, nhưng đúng là vẫn còn luyến tiếc cú điện thoại đường dài này, cho nên câu trần thuật trong miệng nàng biến thành câu nghi vấn.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng tự đáy lòng Tô Mộc Nghiên vốn không ôm hy vọng quá lớn từ Cảnh Phong, dựa theo tác phong trước giờ của cô ấy, có thể ngay khi nàng nói xong câu đó liền trực tiếp cúp máy.
“Em nhớ kỹ phải nghĩ đến tôi.” Tô Mộc Nghiên từ cửa sổ xoay người lại liền dừng bước, dường như không xác định được câu nói đó có phải phát ra từ miệng Cảnh Phong hay không. “Bởi vì tôi rất nhớ em.”
Cảnh Phong giờ phút này đang dùng giọng điệu vô cùng bình thản ôn nhu, nghe không có cảm xúc gì, nhưng Tô Mộc Nghiên bởi vì hai câu nói này mà trong lòng lập tức sôi trào. Nàng dựa vào cửa sổ, bản chất ngạo kiều làm nàng muốn lập tức từ chối yêu cầu của Cảnh Phong, nhưng một hồi lâu sau, nàng mới gian nan từ cổ họng phát ra một âm tiết.
“Ừm.” Căn bản không cần cô nói, mỗi giờ mỗi khắc của tôi, đều dùng để nhớ đến cô.
-------
|
- Chương 56: Cô ấy không đáng. Cảnh Phong rời đi, cuộc sống mỗi ngày của Tô Mộc Nghiên vẫn đúng quy luật như trước, chỉ là bên cạnh lại thiếu một người, nên tất cả thoạt nhìn đều khác với bình thường.
Giờ tan tầm, Tô Mộc Nghiên nhận được điện thoại Mạc Tư Ngư, nghe nàng rủ mình đi dạo phố ăn cơm, nàng nghĩ, vui mừng khi có người cùng nàng giết thời gian rảnh sau khi tan tầm, nên rất sảng khoái nhận lời liền.
Hẹn nhau đi vào mấy shop hai người thường đi, nhân viên bán hàng vừa nhìn thấy hai người liền lập tức chạy ra đón, nhiệt tình dẫn hai người đi xem thời trang thu đông mới.
Tô Mộc Nghiên lựa quần áo, nàng lấy một bộ trên giá xuống ngắm nghía đủ thứ, đột nhiên nhớ đến gì đó, quay đầu hỏi Mạc Tư Ngư: “Đúng rồi, mấy túi quần áo lần trước mình để trên xe bồ đâu?”
“À.” Mạc Tư Ngư cúi đầu rũ cái áy xuống, nghe Tô Mộc Nghiên hỏi, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Tặng rồi.”
“Tặng rồi?” Tô Mộc Nghiên nhíu mày, ánh mắt thiếu chút nữa soi thủng hai lỗ trên người Mạc Tư Ngư.
Đáng tiếc Mạc Tư Ngư tuyệt không để ý, chậm rãi nói: “Mình thấy quần áo đó cũng đâu phải phong cách của bồ, về sau không thấy bồ nhắc tới, nên mình đã giúp bồ xử lý nó.”
“Bồ muốn thuận nước đẩy thuyền mình không ngại, vậy hóa đơn đó không phải bồ cũng nên thay mình ký?”
Lấy ra một bộ quần áo, Mạc Tư Ngư đi đến ướm thử trước gương, nghe Tô Mộc Nghiên nói, nàng khẽ ‘hừ’ một tiếng: “Nghe xem, lời này thật vô lương tâm, lúc bồ thương tâm mất mát mình hết sức tận tâm ở bên cạnh bồ, giờ bồ ôm được mỹ nhân về, bắt đầu tính toán với mình sao?”
Mạc Tư Ngư nói vậy, ngược lại là Tô Mộc Nghiên không đúng. Vốn chỉ là vô tâm hỏi, nếu Mạc Tư Ngư đã tặng người ta, Tô Mộc Nghiên cũng không truy cứu nữa.
“Nói đi, hôm nay sao bồ rảnh rỗi hẹn mình?” Tô Mộc Nghiên không chọn được món nào mình thích, nên nàng đơn giản ngồi xuống sô pha, ‘chậc chậc’ đánh giá, nói: “Nhiễm Nhiễm vậy mà không quấn lấy bồ, thật sự kì quái.”
Tô Mộc Nghiên ngữ khí là chế nhạo, nàng nói xong, thấy Mạc Tư Ngư từ phòng thử đồ đi ra, biểu tình trên mặt thật bình tĩnh, nhìn không ra có gì thay đổi.
“Bồ cũng không phải không biết em ấy.” Mạc Tư Ngư đi đến quầy thanh toán, đưa lưng về phía Tô Mộc Nghiên, ném cho nàng một bóng dáng thon thả. “Em ấy, mỗi ngày cứ ở bên mình làm sao cũng không đi, còn không chìu hư em ấy sao.”
Tô Mộc Nghiên trầm mặc, nàng chống cằm quan sát Mạc Tư Ngư từ phía sau, tựa hồ chỉ là từ bóng dáng cũng có thể đoán được lòng nàng, Tô Mộc Nghiên thở dài, đi tới, đứng bên người Mạc Tư Ngư, “Lúc trước mình đã nói với bồ rồi, em ấy ở nước ngoài có ông ngoại che chở, trong nước thì có ba mẹ mình nuông chìu, tính tình sắp vô pháp vô thiên rồi. Em ấy căn bản không hiểu thế nào là yêu, cũng không biết quý trọng, bồ nói xem có đáng hay không.”
Nhiều năm nay, Mạc Tư Ngư đâu phải không có lựa chọn, cũng đâu phải chưa từng có người khác, nhưng mặc kệ có bao nhiêu người, cuối cùng đến khi Tô Nhiễm Nhiễm trở về thì những người đó đều không bệnh mà biến mất. Cho dù Tô Nhiễm Nhiễm cũng quậy phá tới cỡ nào, nhưng vai trò đặc biệt của nàng mà cuối cùng kẻ đứng bên người Mạc Tư Ngư không còn một ai ở lại.
|