Duyên Phận
|
|
Bá nắm tay Chi kéo vào phòng rồi khóa cửa lại
Chi : cha làm gì vậy? Mở cửa ra ...sao không ai chịu tin con hết vậy (Khóc)
Bá: con hãy ở trong đó mà tự xét lại bản thân mình đi cho tới nào con chấp được sự ra đi của thằng Trúc và quên nó đi thì cha mới thả con ra
Chi: nội con xin nội, là hắn ức hiếp con không phải con ....là hắn...
Bà Phụng khóc: không biết tôi tạo nghiệp chướng gì mà ông trời lại bắt cháu tôi chịu tội như vậy
Bá : thôi má, chắc tại chúng ta nuông chiều nó quá nên không thể giáo dưỡng được nó
Sĩ: xin ông và bà đừng làm vậy tội cho cô , mà tôi đây cũng xót xa lắm đa
Bà Phụng: nó muốn giết cậu vậy mà cậu còn bênh vực cho nó nữa
Sĩ cười hiền lành: dạ, thật ra tôi đây rất hiểu nỗi đau đớn đó của cô...hy vọng thời gian sẽ làm cô nguôi ngoai dần...nếu có thể dùng mạng của tôi mà đổi lại cuộc sống hạnh phúc vui vẻ cho cô ấy thì tôi cũng làm
Cả ông bá và bà phụng nghe sĩ nói mà cảm động vô cùng
Bà Phụng: cậu thật tốt đó đa...phải chi mà nó suy nghĩ thoáng một chút , nhìn người trước mắt còn sống đây thì tốt biết mấy (Khóc)
Bá nói với kẻ ăn người ở trong nhà: sau này không có lệnh của ta không ai được phép mở cửa cho cô út ra ngoài có nghe không?
Doctor đến thì sĩ ngấc đi, chi kêu trời trời không thấu kêu đất chẳng nghe nên chỉ ngồi khóc
Cô nhớ lại cái cảnh sĩ làm nhục mình nên chạy vội vào nhà tắm,vừa xối nước kỳ cọ muốn rách cả da vừa khóc
|
|
Hoc ma nong mau vs ten si lắm đó đa
|
Trúc lúc này đang ngủ cô đang mơ màng , những hình ảnh mập mờ của Chi mà cô dường như đã bị bà ba xóa sạch chỉ còn là nỗi sợ hãi về người cha tàn bạo
Nó đang trổi dậy một cách mạnh liệt nên bật người dậy ôm cái gối thật chặt mà cười một mình
Hôm nay bà ba không tới để hành hạ cô vì bà muốn cô khỏe lại rồi mới tiếp tục màng tra tấn tinh thần đó
Cô mở áo gối ra lấy sợ dây bạc ra nhìn mà vô cùng hạnh phúc
« chi....Chi....(khóc)....em đang ở đâu rồi lại cười một mình một cách vô hồn...»
Tới sáng hôm sau , cô nghe thấy tiếng chân của rất nhiều người , không biết họ là ai nữa được một lát sau thì bà ba mang cơm vào
Cô giả vờ ngủ , bà ba đi lại giường
« Trúc dậy đi con, rửa mặt cho thật thật sạch sẽ nào...»
Cô làm theo lời bà xong lại gương cho bà chải đầu
Bà ba: xem ra con đã khỏe hơn nhiều rồi
Cô không nói gì hết chỉ chăm chú nhìn mình trong gương , ảo giác lại xuất hiện , cô thấy cái người tóc dài trong gương đang cười nhạo thò tay dài ra định bóp lấy cổ của mình nên hốt hoảng đứng dậy chốn sau lưng bà ba
« má...Cô ta (chỉ vào gương) muốn giết con....»
Bà ba cười : khờ quá, cô ta chỉ là ảo ảnh của con không thể làm hại con được...ngoan đi lại ăn cơm đi còn uống thuốc nữa....tay con bắt đầu run lên rồi
Cô đi theo bà lại ngồi ăn rất nhanh vì đang rất đói
|
Bà ba gấp đồ ăn : con ăn nhiều vào ...vài ngày nữa chúng ta sẽ dọn đi
Trúc nghe bà nói mà buồn :con không muốn đi, con muốn ở lại đây...
Bà ba: ở đây làm gì? Con không sợ cha con lại về tìm com
Nhắc tới ông Kinh là cô sợ hãi ra mặt : Trúc sợ cha lắm ...sợ lắm....
Bà ba : vậy thì phải đi thôi ...
Trúc gục mặt xuống bàn : con không muốn đi, con phải đợi em ấy...con không muốn đi...
Bà ba bỏ chén cơm của mình xuống mặt bàn nhìn cô
« con muốn đợi ai?»
Trúc lắc đầu : không biết, không biết..
Bà ba: má không thích con nói dối...nói đợi ai
Cô nhìn bà sợ: con không biết...
Bà liền quơ cả mâm cơm xuống đất làm cô giật cả mình ôm đầu lại
« con không biết...không biết thật mà....má đừng giận...con không có nói dối (Khóc)...»
Bà ba : được để ta xem con cứng hay là ta cứng
Trúc bản lẻn rụt rè đi chậm qua nắm lấy tay bà vừa nói vừa khóc :
« má đừng giận...là con không ngoan (tát vào mặt mình)... Là con không ngoan...»
Bà gạt tay cô ra : con hãy qùy ở đây cho tới khi nào chịu nói thật mới thôi
Nói xong bà đi ra ngoài đóng cửa lại , cô qùy gối hai tay nắm hai bên trái tai.
|