Duyên Phận
|
|
Mực: có phải nhà này không?
Dì năm: phải rồi, mau dừng lại đi
Lam: không biết cô có ở trong không, mau xuống hỏi đi
Dì năm: khoan đã, hai người đi xuống tìm cách đánh lạc hướng bà ba
Mực: chi vậy đa?
Lam: cứ vào thẳng mà hỏi ,không chừng cô đang ở trong đó
Dì năm: không được, bà ba mà thấy tôi sẽ sinh nghi ...nên hai người làm theo lời tôi đi
Mực: thôi được rồi
Lam và mực đi lại gọi lớn do cổng bị khóa : bà ba ơi! Bà ba ơi...
Bà ba đi ra thấy họ mà lo lắng: hai người là ai?
Lam: dạ, tụi con là người làm của cô út
Bà ba: cô út nào?
Mực: dạ là , cô chi con dâu của bà, vợ cậu Trúc đó đa
Lam: dạ phải, cô con có đây không bà?
Bà ba: không có, nó không có đến đây
Lam: không thể nào, cô bảo là lên đây mà...Bà nói giỡn phải không ạ? Cô ơi, em là lam nè cô, cô ơi...
Mực và lam mặc kệ bà ba xong vào nhà tìm chi
Bà ba: hai người làm gì vậy không được vào
Dì năm thấy vậy liền lẻn vào đi vòng ra phía sau, bà đi rất nhẹ tìm khắp nơi mà không thấy có ai hết
Định bỏ ra thì có tiếng động từng một căn phòng kín mít cửa khóa hai lớp, nên đi nhanh lại nhìn vào trong, thì thấy Trúc đang qùy mà vui mừng
« cậu ba, cậu ba...là dì năm nè...»
Trúc nghe nên quay đầu lại nhìn nhưng không dám đứng lên
Dì năm khóc: cậu đừng lo tôi sẽ đưa cậu đi...
Trúc không nhận ra bà , thấy người lạ nên bò lại giường úp mặt xuống gối hai tay ôm đầu
|
Dì năm nhìn xung quanh vội lấy cục đá đi lại cố đập mạnh cửa ,tiếng động mạnh và lớn làm Trúc sợ
Cô ôm cái gối chui xuống gầm giường : cha ...đừng vào đây....đừng vào...mà...
Bà ba , lam và mực cũng nghe thấy nên vội chạy vào xem
Mực: là tiếng gì vậy?
Bà ba: à, chắc lũ mèo phá phách rồi không có gì đâu
Bà quan sát cửa và xung quanh thì thấy cục đá bị bể là thấy nghi ngờ nhưng cố lấy bình tĩnh
« hai người xem, có gì đâu? Mau ra nhà trước đi tôi mời trà bánh rồi nói chuyện về chi luôn»
Lam: sao phòng này kỳ lạ quá vậy?
Mực: ừ, sao nó có tới hai lớp cửa còn khóa kỷ càng như vậy nữa
Cả hai đi lại gần thì bị bà cản lại
« không được, hai người không được tới gần...»
Lam: bà sao vậy? Bộ trong đó có gì hả?
Bà ba: không có gì hết, hai người mau đi cho
Mực: không có gì sao khóa kỷ vậy, để tôi xem
Bà ba kéo và đẩy mạnh người mực ra không cho anh tới gần
Lam thấy vậy liền chạy nhanh lại đập cửa : Cô ơi, cô ...có trong đó không?
Trúc vội lùi sát vào tường co rút người lại bịt chặt miệng để chốn cha mình
Bà ba: cô làm gì vậy? Đi ra cho tôi
Mực giữ người bà lại không cho bà tới chỗ lam
Lam: cô có trong đó không , em là lam nè cô....Cô ơi.....
Cô đưa mắt vào nhìn thì không thấy gì hết ngoài cái mâm cơm đỗ nát dưới đất
Mực: có cô không?
Lam: không thấy gì hết?
Bà ba: tôi nói không có gì mà....
|
Dì năm đang núp phía sau với cái bàn tay rách da chảy máu định bước ra kêu lam và mực giải cứu cho Trúc thì sĩ dẫn theo bốn tên lính chạy ào vào nên không thể ra đuợc nữa
« dừng lại, hai người làm gì vậy hả?»
Mực: là cậu sao? Cô đâu rồi?
Sĩ không thèm để ý tới mực đi lại trước nhìn vào phòng một lượt không thấy gì hết
« sao phòng này được khóa kỹ vậy?»
Bà ba: cậu cũng biết, tôi ở một mình lại lớn tuổi nữa nên phải khóa kỹ đề phòng trộm cướp thôi
Lam: anh nói đi ,cô đâu rồi?
Sĩ: còn hỏi ,hai người chăm sóc cho cô kiểu gì vậy hả? Để cô đi lung tung, tôi đã đưa cô về rồi...
Mực: vậy tốt rồi, làm hại chúng tôi đi kiếm gần chết
Sĩ cười: ông đang nổi trận lôi đình ở nhà kìa hai người còn không mau đi về
Lam: sao lại vậy? Bộ cô bị gì sao?
Sĩ: bị gì thì về nhà rồi biết còn không đi mau
Khi hai người họ đi ra xe thì sĩ bước lại chào bà
« bà hội đồng thông cảm ,bọn người làm được chi chiều tới hư luôn rồi, nên tụi nó có làm gì bất kính với bà thì xin bà người lớn đừng trách kẻ nhỏ ,phận thấp hèn...»
Bà ba nhìn hắn mà cười: nể mặt cậu tôi sẽ không chấp nhứt nữa , mời cậu ra nhà trước để tôi làm tròn vai chủ nhà
Sĩ: dạ, được bà coi trọng tôi đây rất là biết ơn đó đa....nhưng tôi còn nhiều việc cần làm lắm nên xin phép đi trước...à mà quên bà có thể để tôi thấp nhang cho ông và cậu ba có được không?
Bà ba: tức nhiên là được rồi, mời cậu đi theo tôi
Dì năm vừa thấy bọn họ đi là chạy ra tiếp tục đập mạnh vào ổ khóa mặc dù tay đang chảy máu
|
Cuối cùng thì ổ khóa cũng bun ra ,bà nhanh chạy giường cuối xuống
« cậu đừng sợ, mau ra đây đi ...»
Trúc liên tục lắc đầu : không, đi đi...
Dì năm: cậu đừng sợ , tôi không làm hại cậu đâu...mợ rất lo cho cậu...
Trúc nhìn bà: không ...Bà....đi đi...
Dì năm: cậu không nhớ mợ ....mợ đang đợi cậu ngoài kia...
Trúc: không đi đâu...má sẽ giận Trúc..
Dì năm sợ bà sẽ nhanh chóng quay lại nên đưa tay kéo cô ra : mợ Chi đang đợi cậu...mau đi theo con...
Trúc: chi ....Chi ...xìii....đừng nói lớn má tôi nghe thấy đó....
Cô bò ra khỏi giường nắm lấy tay bà chưa kịp đi thì cả người bị co giật ngã xuống đất đau đớn quằng quại
Dì năm hốt hoảng: cậu bị sao vậy? Đừng làm tôi sợ ...
Trúc cố nói: thuốc ....thuốc ...khó chịu lắm...
Dì năm: thuốc để ở đâu?
Bà đứng dậy đi lụt lội khắp nơi trong phòng mà vẫn không có , trúc liên tục co giật hai tay bấu quào vào người
Dì năm: tôi không thấy thuốc đâu hết, cậu bỏ nó ở đâu?
Trúc: má...má...tôi....thuốc...mau tìm má tôi....( vô cùng khó chịu)
Dì năm vội đi lại định cổng cô thì bà ba đi vào bất ngờ đánh mạnh làm bà ngấc xỉu
Trúc bò lại ôm lấy chân bà: má...con khó chịu quá...thuốc ...cứu con với...
Bà ba đá cô sang bên: con không nghe lời ta mà còn muốn thuốc sao
Trúc cố bò lại gần: con không dám nữa...má con xin lỗi...má...con khó chịu lắm...
Bà ba ngồi xuống : khó chịu lắm sao?
Trúc gật đầu lia lịa: khó chịu...rất khó chịu...
|
Bà ba lấy một viên thuốc ra : con nghe lời ai nhất
Trúc cố gắng nói: má...Trúc nghe lời má nhứt...thuốc....
Bà đưa viên thuốc cho cô : chỉ cần con nghe lời má thì sẽ không phải chịu đau đớn như vầy nữa
Sau khi uống thuốc xong trúc cảm thấy vô cùng thoải mái toàn thân như bay bổng không còn một chút đau đớn nào hết
Cô đi lại giường ôm lấy cái gối mà mơ màng say đắm trong giấc mộng thiên đường mà cười một cách vô thức
Bà ba lấy dây xích khóa hai chân dì năm lại. Xong lấy nước tạt vào mặt bà, làm bà sặc nước mà tỉnh dậy thì thấy bà ba đang ngồi trước mặt mình
Bà ba: dì lên thăm sao không báo cho tôi hay một tiếng vậy đa
Dì năm vội qùy xuống: tôi,xin lỗi...xin lỗi...
Bà ba đập mạnh tay xuống bàn: bà là ai mà dám đến đây đưa con tôi đi...ai cho phép bà làm vậy hả?
Dì năm nhìn bà mà run sợ : tôi chỉ muốn giúp cậu thôi
|