Nữ Thần Thám Đáng Yêu Của Tôi
|
|
Tiếp.
Ji Yeon quay người đi ra ngoài cửa. Đến cửa phòng, cô mới chợt nhớ ra bàn làm việc của cô vừa được chuyển vào đây. Cô không thể tự mình bê bàn ra ngoài, cũng không thể dọn đồ trước mặt các đồng nghiệp. Ji Yeon đành lạnh mặt ngồi xuống, quay đi chỗ khác không nhìn Eun Jung. Eun Jung cũng trầm mặc, trong phòng vô cùng tĩnh lặng. Con người Ji Yeon vốn không hay tức giận. Một lúc sau, cô dần khôi phục tâm trạng, nhưng vẫn không muốn để ý đến Eun Jung. Cô cảm thấy hơi chán nản, bây giờ cô phải làm thế nào? Cô không nỡ từ chức. Nhưng rõ ràng chủ tịch và giám đốc Lee đều biết rõ sự thật, cô chỉ còn cách giúp cô ta phá án. Vậy sau này cô sẽ ra sao? Liệu cô có thể tiếp tục làm nhân viên ‘cổ cồn trắng’ (*) bình thường, nỗ lực phấn đấu từ từ tiến lên? (*)"Cổ cồn trắng" là một thuật ngữ tiếng Anh (White-collar worker) để ngụ ý những nhân viên trí thức, thường làm việc trong văn phòng và mặc áo trắng với bộ vest. Khác với "cổ cồn xanh" (Blue-collar worker) thường ngụ ý công nhân lao động chân tay. Đúng lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa ‘cộc cộc’. Eun Jung không có phản ứng, Ji Yeon hắng giọng, mỉm cười nói: “Mời vào!” Vừa dứt lời, Ji Yeon liền cảm thấy ánh mắt sáng rực của Eun Jung dừng lại trên mặt cô. Cô tiếp tục mặc kệ cô ta. Woo Joon đẩy cửa đi vào phòng. Anh ta cầm hai tách cà phê, mỉm cười nhã nhặn: “Đồ uống buổi chiều. Một ly mocha và một ly trà cỏ thơm, được không ạ?” Eun Jung đứng dậy: “Cám ơn, bao nhiêu tiền?” Woo Joon cười: “Tiền nong gì chứ?” Anh ta nhìn Eun Jung: “Ham tổng, vậy tôi đi ra ngoài trước.” Eun Jung quả nhiên không bận tâm đến Woo Joon như lời tuyên bố trước đó. Sau khi Woo Joon đóng cửa đi ra ngoài, Ji Yeon đặt cà phê xuống bàn, cô vẫn im lặng. “Mocha, cám ơn.” Eun Jung cất giọng từ tốn. “Unnie hãy tự mình đi lấy.” Eun Jung đứng dậy, thong thả tiến lại gần. Ji Yeon cúi đầu. Trước mắt cô nhanh chóng xuất hiện quần âu phẳng phiu. Trên đầu cô vang lên giọng nói nhàn nhạt của cô ta: “Thực ra công việc của em chẳng bị ảnh hưởng nhiều. Tôi phá vụ án ‘Cỗ máy giết người’ trong năm ngày. Em cho rằng một vụ án của doanh nghiệp liệu có bao nhiêu hàm lượng kỹ thuật? Tốn bao nhiêu thời gian của tôi?” Ji Yeon nhẹ lòng, nhưng cô vẫn lặng thinh. Đột nhiên trước mắt cô xuống hiện hai bàn tay trắng trẻo đặt xuống hai đầu mặt bàn. Tay áo comple đen chỉnh tề, cúc áo màu hổ phách lấp lánh dưới ánh đèn. Eun Jung cúi thấp người, từ từ áp sát Ji Yeon, giống như bao trùm cả người cô. “Tôi xin nói thẳng, công việc của em bây giờ là làm gì? Bán hàng hóa rẻ tiền đi nơi khác với giá cao. Trước lúc lâm chung, em muốn nói với con cháu của mình, cả đời này em vận chuyển bao nhiêu hàng hóa? Hay là muốn kể với con cháu, em đã cứu sống bao nhiêu mạng người?” Lúc này, Ji Yeon mới ngẩng đầu nhìn cô ta. Khuôn mặt hai người cách nhau không đến ba mươi centimét. Cô tựa hồ thấy bóng ngược của mình trong đáy mắt Eun Jung. Cô ta nhìn cô chăm chú, ánh mắt trong suốt, sắc bén và kiêu ngạo, như muốn xuyên thấu trái tim cô. Một nơi nào đó trong trái tim Ji Yeon phảng phất có một sợi dây đàn bị gảy nhẹ, âm thầm rung lên. Ji Yeon quay mặt đi chỗ khác. “Nói vớ vẩn.” Cô hừ một tiếng: “Unnie mới là công nhân vận chuyển. Nghề của tôi là lưu thông hàng hóa. Sự phát triển của nền kinh tế không thể thiếu khâu này.” Eun Jung cười khẽ một tiếng, buông tay khỏi mặt bàn, đứng thẳng người. Cô ta không quên cầm tách mocha quay về bàn làm việc của mình. Sau đó, cô ta lấy tập tài liệu, ném xuống mặt bàn Ji Yeon: “Tiểu thư lưu thông hàng hóa, em có thể xem qua hồ sơ về người chết của chúng ta?” Ji Yeon giật mình, bất động vài giây mới lật giở tài liệu. Đầu tiên, cô nhìn thấy tấm ảnh một cô gái trẻ ngoài hai mươi tuổi, mặc bộ đồ công sở. Cô gái có diện mạo thanh tú, ánh mắt ôn hòa. Ji Yeon hơi ngây người khi đọc lý lịch bên dưới: Yoo Sun Hwa, hai mươi ba tuổi, là trợ lý bộ phận của phòng ba khách hàng lớn mới qua đời vì bệnh hiểm nghèo vào tháng trước. Sun Hwa chính là người tiền nhiệm của Ji Yeon. Eun Jung đột nhiên nói một câu không mặn không nhạt: “Cô ta trông hơi giống em, vừa trắng vừa gầy.” Ji Yeon lườm Eun Jung, cô ta mới cất giọng từ tốn: “Cô ta không phải chết vì bệnh tật, mà là tự sát. Công việc điều tra của chúng ta bắt đầu từ cô ta.” Ji Yeon giật mình, nhưng cũng rất nghi hoặc. Chẳng phải Eun Jung chỉ bắt những tên giết người hàng loạt hung ác nhất hay sao? Cái chết của một cô gái văn phòng hình như không dính dáng đến chuyên ngành của cô ta. Ji Yeon ngập ngừng: “Cô ấy là đặc công của Bộ Công an?” Do đó, Đại Thần Ham Eun Jung mới phải ra tay? “Em tưởng Bộ Công an ăn no không có việc gì làm nên mới cử người đi làm công nhân vận chuyển? À, xin lỗi, là lưu thông hàng hóa.” Eun Jung giải thích. Ji Yeon: “... Rốt cuộc vụ này là thế nào?” Điện thoại của Eun Jung bỗng đổ chuông. Cô ta bắt máy, cất giọng lạnh nhạt: “Ờ, được.” Cô ta đưa mắt về phía Ji Yeon: “Cô ấy ăn tất, chẳng kiêng món gì, tạm biệt.” Sau khi cúp điện thoại, Eun Jung nói với Ji Yeon: “Chúng ta đi ăn cơm trước đã.” Khoan đã, câu ‘cô ấy ăn tất’ là chỉ cô? Ji Yeon hỏi: “Chúng ta cùng ai ăn cơm?” “Một người phụ nữ phiền phức. Bằng không em cho rằng tại sao tôi lại nhận giải quyết vụ án nhỏ vô vị này?” Ji Yeon ngẩn người. Một người phụ nữ? Là chủ tịch Yang Ji Won?
|
[u]Chương 20
Đi qua tấm bình phong khắc hoa màu trắng kiểu Âu là bước vào một không gian rộng lớn, ánh đèn nghiêng như dòng nước. Trong căn phòng bài trí theo phong cách trang nhã và ấm áp chỉ có một chiếc bàn tròn màu trắng đặt chính giữa. Một người phụ nữ mặc đồ tinh tế ngồi sau chiếc bàn. Ji Yeon và Eun Jung tiến lại gần. Không thể không thừa nhận, Yang Ji Won là người phụ nữ có khí chất. Chị mặc bộ váy dài màu đỏ hở vai, cử chỉ tao nhã. Ngay cả Ji Yeon khi lần đầu tiên gặp người phụ nữ này cũng phải tán thưởng phong thái phóng khoáng và gợi cảm của chị. Tuy nhiên, ánh mắt Ji Won tương đối lạnh lùng và xa cách, khiến người khác không dễ tiếp cận. Chỉ có điều, thần sắc lạnh lùng lập tức biến thành sự quở trách đầy nữ tính khi Eun Jung đứng trước mặt Ji Won. Chị liếc cô ta một cái: “Cuối cùng em cũng chịu ăn cơm với tôi.” Eun Jung không hề bận tâm, tự kéo ghế ngồi xuống rồi nói với Ji Yeon: “Em ngồi đi.” Ji Won đứng dậy, mỉm cười bắt tay Ji Yeon: “Chào cô!” Ji Yeon nở nụ cười lịch sự: “Chào chủ tịch, tôi là Park Ji Yeon.” Ba người ngồi vào vị trí. Ji Won liếc Eun Jung: “Tôi còn tưởng trợ lý của em là người lập dị ngông cuồng tự cao tự đại giống em.” Ji Won nói thẳng ra câu này, Ji Yeon lập tức có cảm tình với chị. Cô cười đáp: “Tất nhiên tôi không phải loại người đó.” Lúc này, Eun Jung mới nhướng mắt nhìn Ji Won, cô ta cất giọng chế giễu: “Chị đánh giá tôi như vậy sao?” Ji Won cắn môi, khóe mắt đầy ý cười. Đang định mở miệng, Eun Jung đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô ta ngoảnh đầu nhìn Ji Yeon, ánh mắt tỏa ra khí lạnh: “Em cũng nghĩ như chị ấy?” Ji Yeon không để ý đến thái độ bức người của cô ta, cô cất giọng vui vẻ: “Là ai tự dưng thuyên chuyển tôi mà chẳng nói một tiếng nào?” Chứng kiến cuộc trò chuyện của hai người, Ji Won hơi bất ngờ. Chị mỉm cười: “Park tiểu thư, là tôi đề nghị Eun Jung đến công ty điều tra. Nó nhất định đòi cô làm trợ lý, nó mới nhận lời. Vì vậy, tôi chỉ còn cách thuyên chuyển cô.” Nhất định đòi cô làm trợ lý mới nhận lời? Trong lòng Ji Yeon ‘nở hoa’, cô nhìn Eun Jung trả lời: “Không sao, tôi cũng tự nguyện tham gia.” Ji Won nói tiếp: “Tôi tưởng hai người đã bàn đâu vào đấy. Không ngờ Eun Jung chẳng nói năng gì, tự mình quyết định...” Eun Jung cắt ngang lời chị: “Vài giây trước, chúng tôi đã bàn xong. Chị nói đến việc chính đi.” Ji Won mỉm cười, quay sang Ji Yeon: “Xin chính thức giới thiệu, tôi là chị gái của Eun Jung.” Ji Yeon đại khái đoán ra Ji Won và Eun Jung có mối quan hệ bà con thân thích, nhưng cô không ngờ họ là chị em, bởi Ji Yeon chưa bao giờ nghe Eun Jung nhắc tới chị gái. Dường như phát giác ra nghi hoặc của cô, Ji Won giải thích: “Chị em khác cha khác mẹ. Cha Eun Jung tái hôn với mẹ tôi. Không nhiều người biết chuyện này. Chúng tôi cùng trưởng thành ở Mỹ.” Trong khi chờ thức ăn dọn lên bàn, Ji Won kể lại sự việc. “Cái chết của Yoo Sun Hwa đã được phía cảnh sát xác nhận là tự tử. Tôi muốn hai người giúp tôi điều tra hai việc. Thứ nhất, trong di thư để lại, Yoo Sun Hwa cho biết vì áp lực quá lớn, không thể chịu đựng hơn nên quyết định kết thúc cuộc đời. Tôi không biết áp lực đó có liên quan đến môi trường làm việc của phòng ba khách hàng lớn hay không? Nếu nguyên nhân xuất phát từ phong cách quản lý tồn tại trong phòng mà người khác không biết, tôi nhất định phải làm rõ. Vì vậy, tôi muốn biết nguyên nhân cụ thể khiến con bé tự tử. Thứ hai, tôi đã yêu cầu phía cảnh sát không công bố nguyên nhân Yoo Sun Hwa tiêm ma túy quá liều dẫn đến cái chết. Tôi nghe nói, một số công ty ở Hàn Quốc tồn tại tình trạng không ít nhân viên sử dụng thậm chí buôn bán ma túy. Sun Hwa có vẻ là một cô gái hiền lành yếu ớt. Cô ta lấy ma túy từ đâu? Liệu có còn những người khác ở phòng ba khách hàng lớn hay cả công ty cũng sử dụng ma túy? Liệu trong công ty có tồn tại mạng lưới ma túy mà tôi không hay biết? Tôi không cho phép trong công ty của tôi xuất hiện ung nhọt đó.” Ji Won nói hết câu, Ji Yeon trầm tư suy nghĩ. Cô không ngờ một công ty và phòng ban hoành tráng lại có khả năng tồn tại điều khuất tất. Đương nhiên hôm nay Ji Yeon cũng để ý thấy một số người trong phòng có thái độ hơi kỳ lạ. Nhưng cô chỉ nghĩ, có phòng ban nào không kỳ lạ? Eun Jung rõ ràng không bị tác động bởi câu chuyện của Ji Won. Bởi vì cô ta cất giọng chế giễu: “Điều tra nguyên nhân cái chết? Điều tra xem trong công ty có mạng lưới ma túy hay không? Đây chỉ là bài tập nhập môn của học sinh cấp một ngành tội phạm học mà thôi.” Ji Won cất cao giọng: “Eun Jung! Công ty này là tâm huyết của chú Ham và mẹ tôi, em cũng có cổ phần. Tôi không thể để cảnh sát công khai điều tra. Do đó, tự em phải giải quyết vấn đề này.” Eun Jung quay sang Ji Yeon: “Không hề gì, chúng ta còn có Ji Yeon. Độ khó của vụ án này vừa vặn thích hợp với cô ấy, coi như để cô ấy rèn luyện.” Ji Won ngẩn người. Ji Yeon không bận tâm đến câu nhăng cuội của Eun Jung. Cô nói với Ji Won bằng giọng điệu chân thành: “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.” Ji Won gật đầu, mỉm cười: “Hai người về nhà từ từ xem hồ sơ vụ án. Bây giờ chúng ta ăn cơm trước, không bàn công việc.” Chị quay sang Ji Yeon: “Tôi đã tự gọi món, cô không để bụng đấy chứ?” Ji Yeon: “Không sao đâu ạ.” Ji Won lại nhìn Eun Jung: “Em đương nhiên không bận tâm rồi.” Nói xong, chị kêu nhân viên phục vụ dọn đồ ăn lên bàn. Đầu tiên là món salad rau. Ji Won gọi món bít tết làm món chính cho chị và Ji Yeon, còn Eun Jung là món cá tuyết rán thơm lừng và cá hồi chanh mật ong. Ji Won chỉ tay vào rau củ, nói với Eun Jung: “Em phải ăn hết, không thể chỉ mần mỗi món cá.” Eun Jung từ tốn đáp: “Lắm chuyện.” Nhưng cô ta vẫn gắp các món. Chứng kiến thái độ của hai chị em, Ji Yeon nghĩ thầm, người chị gái này tương đối có quyền phát ngôn trước Eun Jung. Ji Yeon ăn bít tết đã đủ no nên gần như không động đũa vào đĩa salad rau. Cô đang ngồi yên lặng, Eun Jung đột nhiên thò tay đến trước mặt cô, kéo đĩa salad của cô về phía cô ta, gắp bỏ vào miệng một cách tự nhiên. Tim Ji Yeon đập nhanh một nhịp. Gương mặt nghiêng lạnh nhạt của cô ta dường như rất thuận mắt. Tuy nhiên, việc cô ta ăn đồ của cô trước mặt người ngoài khiến cô không khỏi thẹn thùng. Vừa ngẩng đầu, Ji Yeon bắt gặp Ji Won đang nhìn cô. Nhưng chị nhanh chóng đưa mắt về phía Eun Jung. Chị có vẻ muốn mở miệng nhưng cuối cùng vẫn im lặng. Ji Yeon thuận theo tầm nhìn, phát hiện đĩa salad của Ji Won còn một nửa, vậy mà Eun Jung không động đến. Được rồi, cô hơi buồn tẻ nên mới suy nghĩ lung tung. Ji Yeon cúi đầu tiếp tục uống trà. Eun Jung nhanh chóng ăn xong, tao nhã cầm tờ giấy ăn lau miệng. Cô ta nhìn Ji Won bằng ánh mắt sắc lạnh. Ji Yeon và Ji Won tưởng cô ta sẽ nói chuyện nghiêm túc, ví dụ suy nghĩ và sách lược của cô ta về vụ án. Nào ngờ Eun Jung thong thả mở miệng: “Sau khi vụ án kết thúc, xin chị hãy bảo đảm để Ji Yeon tiếp tục làm công việc trợ lý tầm thường của cô ấy. Tôi biết chị thạo nhất chuyện khống chế dư luận, che giấu sự thật. Vì vậy, chị đừng để người khác xuất hiện ý nghĩ, Ji Yeon là điều tra viên chốn công sở, nữ nhân viên hai mặt hay nữ gián điệp của Bộ Công an...” Lúc hai người lái xe về nhà đã hơn tám giờ tối. Bầu trời tối đen, không khí mát mẻ. Ji Yeon ngồi ở ghế lái phụ. Nghĩ đến câu nói của Eun Jung ban nãy, tâm trạng cô cũng trở nên vui vẻ.
|
Tiếp.
Trong xe yên tĩnh vô cùng, Ji Yeon tìm đề tài nói chuyện: “Tình cảm giữa unnie và chị gái có vẻ rất tốt.” Eun Jung đang lái xe, mắt nhìn thẳng về phía trước: “Thật ngại quá, đương sự không hề cảm nhận thấy điều đó.” Ji Yeon chống cằm ngắm cô ta. Việc cỏn con này cũng không chịu thừa nhận? Nếu không phải vì chị gái, làm sao cô ta nhận lời điều tra vụ án cấp nhập môn? Giống như nhìn thấu suy nghĩ của Ji Yeon, Eun Jung nhếch mép: “Có gì lạ đâu. Nếu hôm nay người tự tử là em, tôi cũng sẽ điều tra đến cùng.” Ji Yeon: “... Tôi nên cám ơn unnie chăng?” Trên đời này có người sử dụng ví von kiểu đó để biểu đạt sự coi trọng của cô ta với người khác? Vì từng hợp tác nên hai người ít nhiều có sự ăn ý. Ji Yeon đi theo Eun Jung về nhà cô ta, ngồi ở phòng khách xem tài liệu. Yoo Sun Hwa là người huyện Yangu tỉnh Kansong, học đại học ở Seoul, vẫn còn độc thân. Lý lịch của cô rất bình thường, điểm đáng chú ý duy nhất là bố mẹ ly dị. Mẹ Yoo Sun Hwa một mình nuôi cô trưởng thành. Bà mẹ mở một tiệm may đồ, điều kiện kinh tế gia đình không tốt lắm. Tháng trước, trung tâm khách hàng lớn của công ty, gồm hơn mười phòng ban tổ chức cuộc họp thường niên tại một khu resort ở danh thắng du lịch nào đó. Yoo Sun Hwa tự tử bằng cách tiêm ma túy quá liều. Sáng ngày hôm sau, đồng nghiệp phát hiện thi thể của cô. Cảnh sát cũng phát hiện trên thân thể có dấu vết từng sử dụng ma túy và một bản di thư. Vì vậy, cảnh sát đưa ra kết luận Yoo Sun Hwa tự tử. Trong túi tài liệu có ảnh chụp hiện trường. Lúc đó, Yoo Sun Hwa ở trong phòng của ngôi biệt thự, cô yên tĩnh nằm trên giường. Cảnh sát đã kiểm tra đồ dùng cá nhân của cô và toàn bộ ngôi biệt thự, đồng thời lấy khẩu cung đồng nghiệp của phòng ba khách hàng lớn ở xung quanh. Ji Yeon cầm tấm ảnh chụp di thư. Di thư không dài, nét chữ rất ngay ngắn rõ ràng, chỉ có mấy dòng cuối viết ngoáy. Yoo Sun Hwa để lại di thư cho mẹ cô: “Mẹ! Khi mẹ đọc bức thư này, con đã không còn tồn tại trên cõi đời. Con rất xin lỗi không thể phụng dưỡng mẹ đến già. Con là người nhu nhược, luôn không làm mẹ hài lòng, cũng không thể mang lại cuộc sống mà mẹ mong muốn. Bây giờ con lựa chọn ra đi, xin mẹ hãy tin đây là con đường tốt nhất đối với con. Con xin mẹ đừng buồn, đời người có dài có ngắn, thật ra cái chết cũng chỉ là một khoảnh khắc, chẳng có gì khác biệt đúng không ạ? Con từng cho rằng, tương lai là rất tốt đẹp. Tuy điều kiện của con chẳng có gì đặc biệt, nhưng con tin chỉ cần con nỗ lực là có thể giành được chỗ đứng nho nhỏ trong xã hội. Con đã hoàn toàn sai lầm. Mẹ ơi, hóa ra trên đời này có những chuyện không hề tốt đẹp. Có những việc dù cố gắng đến mấy con cũng không làm nổi. Con không thông minh, không giỏi ăn nói, không biết quan sát sắc mặt bằng người khác. Trong cái nghề tiêu thụ cạnh tranh khốc liệt này, tình hình của con rất tệ. Con giống một bại tướng thảm hại, mỗi ngày chỉ biết nở nụ cười giả tạo, trốn trong cái vỏ của mình, dần dần thu mình, cho đến khi rơi xuống cái động không đáy. Con thậm chí không biết kể từ lúc nào, cuộc sống của con biến thành tăm tối và bẩn thỉu như vậy... Mỗi ngày khi con thức dậy, nhìn thấy người ở trong gương, con đều tự hỏi người đó là con sao? Tại sao giống một cái xác không hồn, chìm sâu xuống bùn lầy, không thể nào thoát ra. Con không dám về nhà, một năm nay con không dám về thăm mẹ, con sợ gặp mẹ. Không phải sợ mẹ đánh mắng con, mà con sợ mẹ đau lòng. Mẹ, con đã làm sai nhiều điều. Sai lầm nối tiếp sai lầm, con đã không thể quay đầu. Vì vậy con sẽ không quay đầu, con quyết định kết thúc. Mẹ, thẻ ngân hàng của con vẫn còn hai mươi ngàn won. Mật mã là năm sinh của mẹ, bố và con xếp liền nhau. Con chỉ có từng ấy tiền, con xin lỗi mẹ. Mẹ, xin mẹ đừng buồn. Đối với con mà nói, quyết định này là một sự giải thoát. Con không thể thay đổi vận mệnh, cũng không thể chống lại số phận. Nhưng ít nhất con có thể lựa chọn kết thúc. Sinh mệnh của con chấm dứt trong tay con. Vĩnh biệt mẹ. Mẹ đừng buồn, ngày mai lại là một khởi đầu mới. Con gái bất hiếu Sun Hwa. Ngày... tháng... năm...” Ji Yeon lặng lẽ đặt di thư xuống, viền mắt cô ươn ướt. Một lúc sau, cô mới phát giác ánh mắt sắc bén của Eun Jung không rời khỏi mặt cô. Ji Yeon hắng giọng, hỏi Eun Jung: “Tôi xem hết hồ sơ rồi.” Eun Jung dựa vào thành ghế sofa, gối tay sau gáy, chân nọ vắt lên chân kia rất thoải mái. Tâm trạng của cô ta dường như không bị ảnh hưởng. “Làm trợ lý của tôi, thứ không cần nhất chính là đa sầu đa cảm. Em đã có thể hồi phục tâm trạng bình thường chưa?” Ji Yeon đáp: “Phụ nữ đều đa sầu đa cảm, trừ khi unnie đi tìm đàn ông. Xem unnie có tìm được người đàn ông biết câu cá, biết dọn dẹp nhà unnie, biết chăm sóc Gu Gu, còn chấp nhận tính khắt khe của unnie hay không?” Eun Jung liếc Ji Yeon một cái, cô ta không lên tiếng. Ji Yeon nhanh chóng trở lại tâm trạng bình thường. Trong vụ án ‘Cỗ máy giết người’, Ji Yeon đã nhìn thấy thi thể của bao nhiêu thiếu niên vô tội. Bây giờ, cô cảm thấy Yoo Sun Hwa rất đáng thương, có lẽ cô gái đó gặp nhiều đả kích và khó khăn vất vả. Nhưng dù gian nan cỡ nào cũng phải sống tiếp, mới là chịu trách nhiệm với bản thân và người xung quanh. Ji Yeon nghĩ, phá án cũng như công việc khác. Đầu tiên không thể bị ảnh hưởng bởi kết luận và giả thiết của người đi trước, ví dụ kết luận Yoo Sun Hwa nhất định chết vì hành vi tự tử. Thế là cô hỏi Eun Jung: “Có phải do tính chân thực của bức di thư nên cảnh sát mới kết luận cô ấy tự sát? Điều này liệu có tồn tại vấn đề không?” Eun Jung: “Tình cảm là thứ không có cách nào dùng phương pháp khoa học để cân đo đong đếm hay phán đoán. Nếu chỉ dựa vào điểm này để kết luận là tự sát, vậy thì việc ngụy trang các vụ giết người thành tự sát trở nên quá dễ dàng. Hung thủ chỉ cần tưởng tượng bản thân sắp chết, sau đó mô phỏng nét chữ của nạn nhân viết thư mùi mẫn là được.” Ji Yeon tán thành lời nói của Eun Jung, lặng lẽ chờ sự phân tích chuyên nghiệp của cô ta. Eun Jung nhìn vào đôi mắt khao khát muốn biết sự thật của cô. Trầm mặc vài giây, cô ta giơ tay đỡ trán: “Tôi ghét bài tập của người mới nhập học, vừa đơn giản vừa buồn tẻ.” “Unnie mau nói đi!” Eun Jung nhắm mắt, cất giọng trầm ấm: “Đây đúng là di thư do Yoo Sun Hwa viết ra trước khi tự sát. Đầu tiên, cô ta không phải bị người nào đó uy hiếp nên mới viết bức thư này. Bởi vì nét chữ trôi chảy, phần lớn các chữ được viết bằng một nét liên tục. Trừ mấy dòng cuối tương đối nghuệch ngoạc, bởi vì viết đến đoạn gần kết thúc, tâm trạng của cô ta rất kích động. Nếu bị ép buộc, nét chữ sẽ không gãy gọn hoặc dễ viết sai. Ngoài điểm này, còn có tương đối nhiều bằng chứng, ví dụ trong di thư, cô ta dùng nhiều hình ảnh ví von trừu tượng như bại tướng, cái vỏ, động không đáy, còn lặp đi lặp lại câu từ, ví dụ: ‘Mẹ ơi, mẹ đừng buồn’. Những câu không đầu không cuối, ví dụ: ‘Cuộc sống con biến thành tăm tối và bẩn thỉu’... Người ngụy tạo bức thư hoặc kẻ uy hiếp sẽ không viết như vậy. Bọn họ sẽ yêu cầu cô ta viết rõ ràng, ngắn gọn, đi thẳng vào vấn đề, logic đâu ra đấy để tránh xuất hiện sơ hở. Còn tờ di thư này nhìn đâu cũng thấy thói quen và khuyết điểm trong cách hành văn. Do đó, đây là một bức di thư thật sự. Người nói dối sẽ tìm mọi cách để lấp liếm, còn người nói thật không bận tâm nhiều như vậy.” Ji Yeon gật đầu, Eun Jung nói tiếp: “Ngoài ra, câu cú cũng mang đặc điểm cá nhân rõ ràng. Cô ta thích dùng cụm từ: ‘Không... không’, ‘vậy... vậy’, thích dùng kết cấu chủ vị, không thích dùng kết cấu động từ và tân ngữ. Tất nhiên, tính chân thực mà em nói cũng miễn cưỡng được coi là một yếu tố, bởi vì cách hành văn của cô ta bộc lộ sự bi thương của một con người ướt át.” Ji Yeon cầm di thư đọc lại một lượt, quả nhiên Eun Jung nói đúng. Cô cảm khái ngẩng đầu: “Unnie phân tích thấu đáo thật đấy.” Khóe mắt Eun Jung ẩn hiện ý cười. Ji Yeon lại hỏi: “Bây giờ chúng ta phải làm gì?” Eun Jung đáp: “Chúng ta bắt tay điều tra nguyên nhân cái chết trước tiên. Một khi làm rõ tất cả về Yoo Sun Hwa, nếu thật sự tồn tại mạng lưới ma túy, tự nhiên nó sẽ nổi lên mặt nước.” “Làm thế nào để bắt tay điều tra?” Eun Jung im lặng vài giây, hỏi lại Ji Yeon: “Phụ nữ tự tử do những nguyên nhân nào?” Ji Yeon ngẫm nghĩ, trả lời: “Áp lực công việc, vấn đề tình cảm, áp lực kinh tế, bệnh tật...” Eun Jung nhăn mũi: “Rất tốt.” cô ta nói: “Tôi không có hứng thú với bất cứ phương diện nào mà em vừa đề cập. Em tự quyết định đi.” Đối với một chuyên gia tâm lý tội phạm chuyên giải quyết các vụ giết người hàng loạt, những phương diện nói trên quả thực chỉ là ‘muỗi’. Ji Yeon cũng chẳng thúc giục cô ta, vì cô biết một khi bắt tay vào công việc, tự nhiên cô ta sẽ trở nên nghiêm túc, lạnh lùng và bá đạo. “Vậy chúng ta bắt đầu điều tra từ gia cảnh của người chết.” Ji Yeon nói. Eun Jung nhướng mắt nhìn cô, ý cười nhàn nhạt như ánh sao lấp lánh trong đáy mắt cô ta, ngữ khí của cô ta mang hàm ý sâu xa: “Em đã đọc sách về tâm lý tội phạm?” Ji Yeon hơi xấu hổ nhưng vẫn tỏ ra thản nhiên như không: “Nữ điều tra viên nơi công sở mà... Đó là việc nên làm.”
|
[u]Chương 21
Ánh nắng sớm mai trong lành, Ji Yeon mặc bộ váy công sở, đứng ở phòng trà nước, quan sát các đồng nghiệp qua tấm cửa kính. Trên thực tế, di thư của Yoo Sun Hwa viết rất tối nghĩa. Nguyên nhân khiến cô tự sát và mạng lưới ma túy chưa chắc đã liên quan đến những con người này. Nhưng cũng có khả năng dính dáng đến ai đó. Ji Yeon cầm cốc trà, thong thả đi về khu vực văn phòng. Eun Jung nói bây giờ là giai đoạn cần che giấu thân phận. Do đó, cô lễ phép chào hỏi mọi người mới đi vào phòng làm việc của Eun Jung. Một buổi sáng trôi qua trong yên lành. Tiêu thụ là nghề lắm tiền. Buổi trưa, nhân viên phòng ba ăn cơm tự chọn tại một tòa cao ốc ở bên cạnh. Giám đốc Lee không đi cùng. Hình như chị ta rất ít khi xuất hiện tại những buổi tụ tập tự phát của nhân viên, để giữ khoảng cách của một người lãnh đạo. Eun Jung đương nhiên không đến. Một đám người ngồi xung quanh chiếc bàn gỗ sát cửa sổ. Bên trái Ji Yeon là Woo Joon, bên phải là Sung Min. Hae Rin ngồi phía đối diện, chị ta vẫn lãnh đạm thờ ơ như thường lệ. Lão Choi tỏ thái độ ôn hòa còn lão Im luôn nghiêm nghị như khúc gỗ. “Chỉ khi nào gặp khách hàng, Hae Rin mới thể hiện bộ mặt dịu dàng như dòng nước của chị ấy.” Woo Joon nói nhỏ bên tai Ji Yeon: “Vì vậy, chị ấy thường bị các phòng ban khác trong công ty khiếu nại.” Tất cả mọi người đều cười, Hae Rin cũng cười tủm tỉm. Thấy Woo Joon đặt tay lên thành ghế sau lưng Ji Yeon, chị ta nhắc nhở: “Thỏ trắng, cô cẩn thận bị sói xám ăn thịt đấy.” “Chị nói gì chứ?” Woo Joon trừng mắt với chị ta rồi ngoảnh đầu về phía Ji Yeon: “Em đừng bận tâm đến lời chị ấy.” Ji Yeon gật đầu: “Không đâu.” Cô giơ ly trà trước mặt: “Tôi là người mới, xin kính mọi người một chén. Cám ơn sự giúp đỡ của các anh các chị trong mấy ngày qua. Hy vọng từ nay về sau, các anh chị hãy chỉ giáo, để tôi có thể làm việc tốt hơn.” Không khí xung quanh bàn ăn càng sôi nổi thân thiện. Ăn một lúc, Woo Joon giúp Ji Yeon múc một bát canh. Anh ta nói: “Em có biết rốt cuộc thân phận của Ham tổng là gì không? Em biết thì nói ra đi, để mọi người đỡ thắc mắc trong lòng.” Mọi người đều dồn ánh mắt về Ji Yeon. Ji Yeon ngẫm nghĩ, trả lời: “Hình như chị ấy là họ hàng của chủ tịch.” Mọi người ồ lên, lão Im mở miệng: “Sao cô biết?” Ji Yeon: “Hôm qua tôi nghe chị ấy gọi điện cho chủ tịch, chị ấy kêu chủ tịch là chị gái.” Woo Joon: “Thế thì nhất định là em họ, tôi chưa bao giờ nghe nói chủ tịch có em gái ruột.” Ji Yeon: “Vụ đó tôi chịu thôi.” Hae Rin đột nhiên mỉm cười, thần sắc chị ta có ý vẻ không được tự nhiên: “Tò mò mãi, hóa ra là anh ngự đệ (*).” (*) ‘Ngự đệ’ xuất phát từ bộ Tây Du Ký, Đường Tăng là em vua nên được gọi là Ngự đệ. Sau này, từ ‘ngự đệ’ chỉ em trai của vua. Câu này mình vẫn để tự nhiên vì Eun Jung là ‘con cháu ông trời’. Mọi người cười ồ lên, Ji Yeon cũng nhếch khóe miệng. Anh ngự đệ... Jin Hae Rin quả là có tài. Bữa cơm diễn ra trong không khí vui vẻ. Tuy nhiên, Ji Yeon chú ý, Sung Min ngồi bên cạnh cô rất trầm mặc. Anh ta mang lại cảm giác yên bình cho người khác. Người làm nghề tiêu thụ thường có ngoại hình không đến nỗi tệ. Đám người trước mặt Ji Yeon là một ví dụ. Trong số này, Woo Joon đẹp trai nhất. Anh ta có thân hình cao lớn, có thể so sánh với Yong Jun Hyung. Tuy nhiên, Jun Hyung mấy năm gần đây rèn luyện được khí chất lạnh lùng, còn Woo Joon rất vui vẻ cởi mở và nhiệt tình, thậm chí có một chút playboy. Ngoại hình của Sung Min cũng không tồi. Nói một cách công bằng, Ji Yeon cảm thấy anh ta dễ chịu hơn. Anh ta mặc áo sơ mi trắng đơn giản, sạch sẽ như cậu con trai nhà hàng xóm. Bữa cơm gần kết thúc, Ji Yeon nhận được điện thoại của Eun Jung, kêu cô lập tức xuất phát, cùng cô ta đi họp. Ji Yeon đứng dậy chào mọi người. Woo Joon cũng đứng dậy: “Tôi ăn no rồi, tôi sẽ đi cùng em.” Hai tòa cao ốc nằm kề bên nhau. Xe ô tô của Eun Jung dừng lại ở vị trí chính giữa. Ji Yeon đi rất nhanh, Woo Joon chỉ còn cách bám theo, anh ta phì cười: “Em vội như vậy làm gì? Sợ cô ta đến thế sao?” Ji Yeon đáp: “Cẩn thận một chút thì hơn.” Woo Joon ngắm gương mặt nhỏ nhắn của cô, ý cười càng sâu đậm: “Em hãy thả lỏng tinh thần, em đúng là vẫn còn nghiệp dư quá.” Ji Yeon cười cười. Đi đến cửa xoay ở dưới tòa cao ốc, cô liền nhìn thấy chiếc BMW màu đen dùng trong công việc của ‘anh ngự đệ’ đỗ ở bên ngoài. Bây giờ là buổi trưa, người ra vào tòa nhà rất đông. Lúc cánh cửa quay ra ngoài, Woo Joon theo phản xạ giơ tay đỡ eo Ji Yeon. Trên thực tế, anh ta mới chỉ hơi chạm vào người cô, cô đã đứng dịch sang một bên. Ji Yeon giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười với anh ta: “Tôi đi đây, Woo Joon.” Woo Joon cười tươi: “Tạm biệt.” Ji Yeon mở cửa sau xe ô tô. Eun Jung đang ngồi nghiêm chỉnh ở một đầu. Nếu không quen biết Eun Jung, nhìn bộ dạng cao quý của cô ta lúc này, chắc cô cũng đoán cô ta là một boss phúc hắc cường thế. Ji Yeon ngồi vào vị trí, nghe Eun Jung cất giọng không mặn không nhạt: “Nếu tôi là em, tôi sẽ cố gắng tránh tiếp xúc thân thể với bọn họ. Em có biết ai trong số họ sử dụng ma túy không? Mà những người chơi ma túy thường mắc bệnh truyền nhiễm.” Ji Yeon ngây ra. Nhất định vừa rồi cô ta chứng kiến Woo Joon đỡ cô. Tuy trên thực tế, cô và anh ta không chạm vào nhau nhưng từ góc độ của Eun Jung, có lẽ giống như Woo Joon ôm cô. Lịch trình của hai người trong hôm nay đã sắp xếp ổn hỏa, tài xế ngồi ở hàng ghế trước lại là người của Yang Ji Won. Do đó, Eun Jung và Ji Yeon không cần thận trọng trong lúc nói chuyện. Ji Yeon: “Unnie ăn nói tử tế hơn có được không? Anh ta vốn không chạm vào người tôi.” Eun Jung tựa người vào thành ghế phía sau, nhắm mắt nghỉ ngơi. Ji Yeon ngắm cô ta vài giây, cô đột nhiên giơ tay, dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào mặt cô ta. Eun Jung lập tức mở mắt nhìn cô. Ji Yeon: “Thật ngại quá, tôi đã chạm rồi.” Eun Jung: “Vô vị.” *** Buổi chiều, hai người xuống máy bay, đến quê nhà của Yoo Sun Hwa. Nhà Yoo Sun Hwa là một căn hộ cũ kỹ nằm trong phố huyện, bây giờ chỉ có bà mẹ sống một mình. Đồ đạc trong nhà tồi tàn, cho thấy sự nghèo khó. Eun Jung có thẻ của Bộ Công an, mẹ Yoo Sun Hwa dè dặt tiếp hai người. Bà dẫn Ji Yeon và Eun Jung tới phòng con gái, pha một ấm trà rồi vội vàng lui ra ngoài. Eun Jung nói với Ji Yeon: “Người mẹ độc thân yếu đuối, hướng nội, nghèo khó tự mình nuôi con gái lớn khôn, tính cách ít nhiều cũng ảnh hưởng đến con gái.” Cô ta lại nhìn cô: “Còn em trưởng thành rất bình thường.” Trong phòng chứa tất cả di vật của Yoo Sun Hwa, bao gồm đồ đạc từ lúc cô còn nhỏ đến lớn, và cả những thứ trong căn hộ nơi cô sinh sống tại Seoul. Eun Jung đi một vòng quanh gian phòng, cô ta giơ tay lấy một quyển sổ bìa trang nhã trên giá sách. Lật giở vài trang, cô ta nhướng mày: “Người chết của chúng ta rất thích dùng chữ viết để thổ lộ tâm tình, đây là thói quen tốt.” Cô ta tìm một cái ghế ngồi xuống, ném mấy quyển cho Ji Yeon. Hai người bắt đầu mở ra xem. Những quyển sổ này đều là nhật ký của Yoo Sun Hwa lúc sinh thời, kể từ năm 2004, khi Yoo Sun Hwa mười bốn tuổi. Sau đó là năm 2005, 2006, 2007... Nhưng quyển cuối cùng chỉ đến năm 2010, tức là Yoo Sun Hwa học năm thứ hai đại học. Sau khi nghe Eun Jung giảng giải những thông tin ẩn chứa trong bức di thư một cách chuẩn xác, nên lúc đọc nhật ký, Ji Yeon đặc biệt lưu tâm. Cô phát hiện Yoo Sun Hwa là cô gái tinh tế và nhạy cảm. Cô ghi lại nhiều điều vụn vặt của cuộc sống, ngay cả thời tiết tốt hay xấu cũng ảnh hưởng đến tâm trạng cô. Xét tổng thể, Yoo Sun Hwa là người tích cực và thận trọng. Những năm tháng trước đây, cuộc sống của cô tương đối yên bình. Yoo Sun Hwa có nhiều album ảnh, từ thời mẫu giáo, trung học, đại học. Thậm chí có cả ảnh lúc cô mới đi làm. Cô chụp ảnh ở quầy lễ tân của công ty, bên bàn làm việc. Ji Yeon bất chợt nhớ đến tấm ảnh chụp tại hiện trường sau khi cô qua đời. Một cô gái có gương mặt thanh tú trắng bệch, mặc bộ váy dài màu đen, nằm bất động trên giường, không một chút sinh khí. Theo ghi chép của cảnh sát, buổi tối hôm Yoo Sun Hwa qua đời, cô từng gọi điện thoại cho mẹ. Ji Yeon hỏi bà Yoo: “Hôm đó cô ấy nói gì ạ?” Thần sắc của bà Yoo vẫn u ám và đau thương: “... Lúc nhận được điện thoại, tôi đã cảm thấy kỳ lạ. Bấy giờ là mười hai giờ đêm, tôi đã lên giường đi ngủ. Nào ngờ... con bé chẳng nói gì... giống như bình thường gọi điện thoại. Nó nói nó đang đi họp ở ngoại tỉnh, bảo tôi chú ý giữ gìn sức khỏe. Tôi thấy tâm trạng của nó không tốt, nhưng con bé bình thường cũng rất ít nói nên tôi không để tâm mấy. Nếu biết sớm...” Eun Jung im lặng đứng bên cạnh. Ji Yeon đứng dậy an ủi bà. Hồ sơ có nhắc đến, nửa tiếng sau cuộc điện thoại ly biệt này, Yoo Sun Hwa lại gọi điện thoại cho mẹ, nhưng cô không đợi tổng đài nối thông máy đã cúp điện thoại. Liệu có phải cô từng đấu tranh tư tưởng và không đành lòng trước khi quyết định kết liễu cuộc đời? Rời khỏi nhà Yoo Sun Hwa, Ji Yeon và Eun Jung đi tìm bạn trai cũ của cô. Bạn trai cũ là bạn học thời cấp ba, hai người học đại học ở hai thành phố khác nhau. Mặc dù vẫn giữ mối quan hệ yêu đương nhưng do cách xa nên cuối cùng họ vẫn chia tay. Người bạn trai về quê làm nhân viên công vụ, đã hai năm không liên lạc. Do đó, anh ta không nắm rõ tình hình gần đây của Yoo Sun Hwa. *** Ji Yeon và Eun Jung quay về Seoul vào lúc nửa đêm. Ji Yeon ngồi ở ghế lái phụ, ngắm thành phố về đêm đèn đóm sáng trưng. Eun Jung yên lặng lái xe. Ji Yeon lên tiếng: “Không phải áp lực kinh tế. Nhà cô ấy tuy nghèo nhưng không đến nỗi không sống nổi. Hơn nữa mức lương của Yoo Sun Hwa cũng tạm được. Không phải vấn đề tình cảm, cô ấy và bạn trai cũ chia tay lâu như vậy, bây giờ cô ấy còn độc thân. Cũng không phải vấn đề sức khỏe, kết quả kiểm tra sức khỏe của năm ngoái hoàn toàn bình thường. Bây giờ chỉ còn lại áp lực công việc. Nhưng chúng ta phải điều tra thế nào? Chúng ta không thể bộc lộ thân phận, moi tin từ miệng những đồng nghiệp cùng phòng không phải là chuyện dễ dàng.” Eun Jung gõ ngón tay trên vô lăng. Đường nét gương mặt nghiêng của cô ta đặc biệt yên tĩnh trong bóng đêm. Đến ý cười trên khóe miệng cũng khiến người khác có ảo giác vô cùng dịu dàng. “Lúc điều tra vụ án, tôi thích đi đường tắt.” Cô ta nói: “Em phải tập làm quen, đồng thời theo nhịp bước của tôi.” Tim Ji Yeon đập nhanh một nhịp. Chẳng phải cô đã theo cô ta, từng bước từng bước một cách vô thức hay sao? “Đường tắt là gì?” “Quyển nhật ký.” Ji Yeon trầm tư suy nghĩ một lúc, vẫn không hiểu: “Yoo Sun Hwa chỉ ghi nhật ký đến năm thứ hai đại học, có tác dụng gì chứ?” Eun Jung huýt một tiếng sáo khe khẽ. Sau đó, cô ta đánh tay lái. Ánh sáng từ bên ngoài cửa xe lướt qua người cô ta, thanh tịnh và đẹp đẽ như bức họa. “Loại phụ nữ thần kinh lo lắng âu sầu ở mức độ nhẹ sẽ không dễ dàng thay đổi thói quen thường ngày. Vì vậy trong mấy năm nay, cô ta nhất định vẫn viết nhật ký. Chỉ cần chúng ta tìm thấy là được rồi.” Ji Yeon gật đầu tán thành. Eun Jung nói tiếp: “Giống hệt em, mua một cái bàn chải đánh răng cũng chọn mất ba ngày. Động tác của em liệu có thể tự dưng nhanh hơn được không?” Ji Yeon chau mày: “Tại sao tôi phải nhanh hơn? Tôi thích như vậy. Hơn nữa, ai nhìn thấy bàn chải của tôi cũng đòi mua một cái tương tự?” Eun Jung không hề tỏ ra xấu hổ, cô ta bình thản thốt ra hai từ: “Đường tắt.” Ji Yeon không hiểu ý cô ta: “Đường tắt gì cơ?” “Em bỏ ra ba ngày để chọn lựa. Tôi chỉ mất ba giây để copy sự lựa chọn của em. Đây chính là đường tắt.” (=))))) Xe ô tô nhanh chóng về đến khu chung cư. Eun Jung nhanh chóng đỗ xe, mở cửa đi xuống trước. Ji Yeon sải bước dài đi theo cô ta: “Chúng ta tìm nhật ký kiểu gì? Tất cả di vật của Yoo Sun Hwa đều ở nhà cô ấy.”
|
Đăng nhiều nhiều đọc mới đã mắt
|