Ậy còn mộk nhân vật nữa mà mk k tin là Sở Vân k có ai cứu đâu...lão bói bói còn kia mà..!Chờ tiếp nà
|
Chương 67: Người cha tốt Khánh Nam vương thấy Quỳnh Châu hôn mê mà vẫn gọi Sở Vân thì đau lòng trách ông trời sao lại nhẫn tâm, chuyện đến bước này chỉ còn chờ Quỳnh Châu tỉnh lại mà nói rõ “Sở Vân…Sở Vân…A…A…A” Quỳnh Châu trong mơ không biết nhìn thấy thứ gì cảm nhận được được có ai đó đang lau mặt cho mình mà tỉnh lại cũng không quên nắm lấy đôi tay kia mà ngỡ là Sở Vân “Châu nhi con tỉnh rồi, trong người thấy thế nào ta đi bảo đại phu đến” “Cha…cha Sở Vân đâu, con đi tìm Sở Vân tướng công đang chờ con” “Châu nhi con bình tĩnh mọi chuyện cha đã phái người đi tìm nếu con còn kích động chỉ làm cha thêm rối” thấy Quỳnh Châu không giữ được bình tĩnh mà Khánh Nam vương xót con gái, ôm Quỳnh Châu vào lòng mà an ủi “Ngoan nào, con nghe ta nói mọi chuyện cha đã biết, Sở Vân đều nói với ta tất cả” Quỳnh Châu thấy bầu trời như sụp đổ không tin vào tai mình từ từ rời khỏi đôi vai của Khánh Nam vương nước mắt cũng ngừng chảy “Cha nói gì Châu nhi không hiểu” cố giữ tâm trạng ổn định nhất Quỳnh Châu không muốn thân phận Sở Vân đã bị Khánh Nam vương biết như thế chẳng khác nào cả hai hết hi vọng lòng nàng hiện tại đã rối thì không để chuyện này thêm khổ tâm “Con không cần nói gì cả, cha có hai phong thư Sở Vân nhờ đưa cho con, đọc xong cha con ta thẳng thắn với nhau cũng không muộn” Quỳnh Châu chưa đợi Khánh Nam vương đưa đến đã giật lấy lá thư “Châu nhi, xin lỗi chưa xin phép đã gọi nàng như thế, Sở Vân may mắn kiếp này mới gặp được nàng, kết thành phu thê rồi yêu nàng từ khi nào cũng chẳng hay, từ lúc bắt đầu biết sẽ có kết cục như hôm nay nhưng ta không hối hận, chỉ hận bản thân làm nàng đau khổ, thời gian chúng ta ở bên nhau vui vẻ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Sở Vân trên cõi đời, nàng có thấy vậy không? Thật nực cười khi hỏi câu này, giờ khắc khi nàng cầm lá thư trên tay chắc đang hận Sở Vân lắm đúng không? Nhưng không sau ta cũng đã trả cho nàng những điều thuộc về bản thân, cha, mẹ, sự tự do. Từ giờ trở đi nàng có thể yêu bất cứ ai, lấy bất cứ người nào chỉ xin một điều đừng quên Sở Vân đã từng tồn tại trên cuộc đời này, lúc nàng đến hỏi ta chuyện nạp thiết bản thân đã ảo tưởng được ngăn cản nhưng không nàng là đến đòi hưu thư, Châu nhi nàng ác lắm thời gian ngắn ngủi để ta bên cạnh cũng không ban cho, nhìn nàng quay lưng bước đi xem chút nữa ta đã chạy đến ôm người từ phía sau thỏ thẻ vào tai mong nàng đừng đi. Châu nhi giết ta cũng được nhưng đừng bắt ta viết hưu thư, không sao vì hạnh phúc của nàng ta cũng hạ được quyết tâm, bên dưới lá thư này là thứ mà nàng muốn Sở Vân gửi lại, xin lỗi vì không thể gặp trực tiếp vì sợ lại làm nàng hận thêm bản thân ta nên chỉ dám hèn nhác nhờ Khánh Nam vương, cũng không dấu, thân phận của ta đã nói rõ với vương gia, Sở Vân cũng chẳng dám gọi người là cha nữa rồi, cuối cùng chỉ mong nàng sẽ hạnh phúc, tái bút…Sở Vân” Quỳnh Châu càng đọc càng không kìm được nước mắt, tay ôm chặt ngực để không phải đau, lá thư vì thế mà ước nhòa chữ cũng lem luốt, nàng không ngờ Sở Vân vì mình đau khổ đến vậy, từ từ mở phong thư còn lại đúng là hưu thư không nghĩ không rằng xé nó thành từng mảnh. “Sở Vân ngươi mau ra đây nói chuyện với ta, ngươi nghĩ chỉ có bản thân đau khổ còn Quỳnh Châu thì không sao, cứ nghĩ bỏ đi thì ta sẽ hạnh phúc làm sao hạnh phúc, làm sao vui vẻ khi bên cạnh không có Sở Vân ngươi, nếu ngươi không mau xuất hiện ta sẽ chết dần chết mòn có biết không, ngươi làm cho bản thân Quỳnh Châu này yêu không lối thoát nay lại muốn chạy trốn, ta không cam tâm, Sở Vân…” Khánh Nam vương chứng kiến cảnh này thật sự đau lòng, nhìn con không có chút sức lực xé bức hưu thư lại con khóc run người nói cũng chẳng ra tiếng mà cố gắng hét lớn, không ngờ hai người họ yêu nhau đến vậy, lúc Sở Vân nói ra thân phận cũng nói yêu Quỳnh Châu ông tức giận không tin cho đó là sai phạm còn đánh người không nương tay, nếu Sở Vân không nói vì giúp triều đình tìm tên phản tặc ngụy quân tử thì có thể đã giết chết chứ nói chi là giúp đỡ nhiều việc, còn kêu phu nhân qua an ủi Quỳnh Châu xem tình hình “Châu nhi con thật sự không sợ miệng đời, vẫn muốn yêu Sở Vân, hiện tại nó sống chết không rõ con có nên…” “Cha nếu người đã biết con cũng nói thẳng cuộc đời này con yêu là Sở Vân chúng con đã bái thiên địa là trời ban một cặp, nếu Sở Vân có xảy ra chuyện gì con tình nguyện chết theo nàng còn miệng đời thật không quan tâm, chuyện con quan tâm chỉ là người mình yêu, cha nếu cha không chấp nhận được chuyện này xem như Quỳnh Châu bất hiếu, người giết con cũng được nhưng đừng chia cắt con và Sở Vân” Quỳnh Châu nhìn thẳng Khánh Nam vương thể hiện sự quyết tâm “Từ nhỏ đến lớn những điều cha dạy con điều quên hết sau, chuyện này là đi lại đạo lý con lại nói thành ý trời” “Cha con không quên người cho con học nhiều chữ nghĩa không chỉ để hiểu thế nào là luân thường đạo lý mà còn học cách làm người, nếu con và Sở Vân chia xa thì làm người con cũng không cần nói chi xem đến luân thường, người chẳng phải dạy con tại gia tòng phụ xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, Sở Vân hiện tại là tướng công mà con yêu nhất con nghe lời nàng, chết sống cùng nàng không có gì là trái luân thường, không xét quan hệ phu thê chỉ xét phương diện tình cảm chúng con sinh ra là để dành cho nhau nếu bị chia cắt chỉ có thể gặp nhau nơi hoàng tiền nói lại lương duyên” nhắc đến chữ chết Quỳnh Châu lại thấy cảnh Sở Vân rơi xuống vực, cảnh tượng khủng khiếp này không lúc nào rời khỏi tâm trí nếu không phải ở lại nói rõ tấm lòng với Khánh Nam vương nàng đã chạy đến bờ vực mà tìm Sở Vân. “Không hổ danh là con gái của Khánh Nam vương tốt, tốt lắm” Khánh Nam vương không khóc nhưng mắt cũng đỏ hoe, nở nụ cười vỗ vai Quỳnh Châu, từ đầu đến cuối chỉ muốn thử Quỳnh Châu xem lòng nàng có thật hạ quyết tâm “hai đứa này lời nói thật giống nhau để lão già này hồ đồ theo các ngươi đi” từ khi Sở Vân bước ra khỏi phủ vương gia ông đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, lòng rất sợ Quỳnh Châu sẽ bị cuốn vào chuyện đau thương, nhiều lúc muốn đến bắt con gái tuyên bố với thiên hạ mọi chuyện nhưng tận đáy lòng lại thương xót Sở Vân mà không nở ra tay, lại vì những lời nói thật lòng yêu thương Quỳnh Châu làm ông lưu tâm suy nghĩ, nay thấy con gái cũng như Sở Vân thì lòng cũng nhẹ nhõm không muốn chia cắt mà có ý tác hợp “Cha…ý người là không trách con” Quỳnh Châu vô cùng bất ngờ chuyện thế này nàng cũng không nghĩ sẽ diễn ra “Ta chỉ có con là con gái thương còn không hết sao nỡ trách hay giết con chứ, Sở Vân cũng không tệ mặt nữ trang nhìn chắc hơn chứ không thua kém Châu nhi của ta, sau này phải cẩn thận canh chừng, xem ra từ nay trở đi ta sẽ có hai đứa con gái dưỡng già không phải gả đứa nào đi xa” Khánh Nam vương nói lời làm Quỳnh Châu cảm động không ngờ giây phút này ông lại nói lời giúp nàng giảm bớt sự lo lắng “Cha còn mẹ…” “Con yên tâm chuyện này để ta lo, hiện tại phải giữ gìn sức khỏe chờ Sở Vân trở về” lau đi nước mắt trên khuôn mặt Quỳnh Châu, Khánh Nam vương cũng không quên nở nụ cười ấm áp. “Cha cảm ơn người” gánh nặng một phần trong lòng được gỡ xuống hiện tại chỉ cầu mong ông trời nghe tiếng lòng của nàng mà giúp Sở Vân bình an vô sự “Sở Vân cha đã chấp nhận chuyện của chúng ta ngươi phải mau trở về chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời không rời, không được cho ngươi xảy ra chuyện gì nếu không ta cũng không tha cho bản thân”
|
Chương 68: Vân Tần Nương Phi Loan thấy cả người đau nhức từ từ mở mắt thì phát hiện bản thân đang ở trong một hang động, nàng không nghĩ có thể thoát chết khi rơi từ độ cao trên vách núi, lại nhớ đến Sở Vân vì cứu mình mà cả hai đều rơi xuống, cố gắng đảo mắt nhìn xung quanh thì thấy Sở Vân vẫn đang bất tỉnh nằm phía xa, xem ra bị thương không nhẹ “cơ hội tốt để giết hắn trả thù cho cha và ca ca Phi Loan ngươi không được mềm lòng” Nhìn tới nhìn lui thấy thanh trường kiếm bên cạnh Phi Loan cố gắng cầm lấy từ từ đến bên Sở Vân đang nằm bất động “không được, hắn không chỉ giúp ngươi cứu Hồng nhi còn liều chết nhảy theo muốn cứu người, không được ra tay” Phi Loan đã đưa kiếm đến trước cổ nhưng do dự nàng chẳng dám xuống tay, lại thấy ngọc bội lánh lấp trên người Sở Vân phát sáng mà kinh ngạc tò mò cuối xuống giật lấy tự mình xem xét “Sao ngọc bội của mình lại xuất hiện trên người hắn, không đúng của hắn có chữ Vân còn của ta là chữ Lữ” Phi Loan cũng lục lại trên người mình đúng thật ngọc bội vẫn còn, thấy hai cái điều giống nhau từ màu sắc đến họa tiết chỉ khác chữ ở trung tâm làm Phi Loan thấy đầu hơi đau, có thể do dư chấn của việc rơi từ trên cao, trong đầu bỗng dưng xuất hiện những dòng ký ức trước đó không hề có ấn tượng “Gia Mẫn con sao lại khóc, Tần Nương lại ăn hiếp sao, để dì giúp con dạy dỗ nó” “Dì ơi sao biểu tỷ có ngọc bội đẹp đeo trên cổ, Gia Mẫn lại không có, mẫu thân không mua cho Gia Mẫn” “Chuyện này sao, để dì làm cho con một cái y như Tần Nương được không” “Không chịu con họ Lữ không phải họ Vân, con không muốn làm giống biểu tỷ” Lữ Bích Hà chỉ cười dịu dàng xoa đầu đứa bé gái, mọi chuyện cũng không phản đối làm một cái ngọc bội y như của con gái mình chỉ khác chữ Vân đổi thành chữ Lữ, đứa bé gọi là Gia Mẫn rất vui khi nhận được món quà còn chạy đi khoe khoang khắp nơi, trong hồi ức cũng nhìn không rõ đứa bé mà mình chạy theo là ai chỉ nghe người có nụ cười hiền lành gọi theo “Tần Nương, Gia Mẫn hai con đi từ không được chạy” “A…MẸ….đừng giết mẹ con…” Những hồi ức gián đoạn cứ lập đi lập lại trong đầu Phi Loan, đặc biệt là cảnh thảm sát đầy máu làm nàng giật mình run người, cũng không muốn gặp lại hình ảnh kia nó quá khủng khiếp “tại sao lại như vậy, Gia Mẫn…Gia Mẫn là ai sao lại có ngoại hình giống mình, người phụ nữ đó không phải là dì sao” đang rối loạn với đống suy nghĩ ngổn ngang thì thấy Sở Vân trong miệng phát ra âm thanh khi mà đôi mắt vẫn nhắm nghiền “Mẹ…mẹ…cứu con, Tần Nương sợ lắm, ca ca cứu muội...” “Tần Nương…Vân Tần Nương không thể nào…sao có thể” Phi Loan nhẩm theo Sở Vân mà phát hiện điều mình không bao giờ nghĩ, cái tên này không chỉ mới xuất hiện trong đầu mà trước đó còn được nhắc đi nhất lại nhiều lần bởi Vân bá mẫu, như không tin vào tai và điều đang nghĩ Phi Loan từ từ đưa tay mở đi xiêm y của người đang bắt tỉnh. “Nữ nhi sao, ngươi cũng giỏi lắm qua mặt được nhiều người, nếu ta đoán không lầm ngươi là Vân Tần Nương sao không nhận lại dì” Phi Loan ngã người ra sau mà tay vẫn còn run, tâm trạng cũng không biết diễn tả, chỉ biết đặt nghi vấn về thân phận thật sự của người kia “Nha đầu tỉnh lại cũng sớm lắm, nhân lúc ta ra ngoài định hại người a, kiếm đó để ta làm cá không phải để nha đầu ngươi đi cắt cổ kẻ khác” “Lão già ngươi là ai” “Chung lão tử” Chung Kính Thiên vừa vào đã thấy Phi Loan bên cạnh Sở Vân cũng quan sát được thanh kiếm mà mình để lại hiện tại bên người Phi Loan nhưng cũng không lo lắng vì để kiếm lại cũng là có ý đồ thử lòng “Ngươi cứu bọn ta sao” “Này nha đầu ngươi háo sắc cho đã cũng không chỉnh sửa y phục của tiểu tử thúi lại ngay ngắn” Chung Kính Thiên không muốn trả lời câu hỏi vô vị hành động nhanh như chớp định chỉnh lại phần áo cho Sở Vân thì bị Phi Loan hắc tay không cho làm “Để ta làm ngươi tuy là lão già nhưng không thể chạm vào thân thể nữ nhi” “Không chỉ tiểu tử này mà ngươi ta cũng chạm qua nếu không nha đầu ngươi không ở đây nói chuyện với lão tử” “Lão già chết tiệt đợi ta khỏe lại sẽ cho ông biết tay” bị Chung Kính Thiên ghẹo Phi Loan cũng không nhịn đáp lại làm người kia cười khoái trá bởi bề ngoài đáng yêu có phần dữ tợn. “Cũng may nha đầu ngươi chưa giết chết Sở Vân nếu không sẽ giúp kẻ thù hại người thân” “Lúc này người ta muốn giết chính là ông, ăn nói hàm hồ” Chung Kính Thiên nói lời hàm ý làm Phi Loan kinh sợ, bản thân vừa gặp lại tuổi thơ đã kinh hoàng thì lời nói kia càng làm cho ý nghĩ bản thân chỉ là con cờ càng lớn “Lão tử ta nói cho nha đầu biết, Sở Vân mười tuổi té núi được Sở Phong cứu, tỉnh lại đã không còn nhớ gì hiện tại Sở Vân là Sở Vân hay Sở Vân là…ai ta không biết” “Chuyện này thì có gì liên quan, ta mới không tin” “Đưa kiếm cho ta, mới bắt được mấy con cá không thể để chết rồi mới làm thịt, nha đầu ở lại chăm sóc tiểu tử này lát nữa ngươi sẽ có ăn” Chung Kính Thiên cũng không làm phiền Phi Loan suy nghĩ, bản thân đi chuẩn bị thức ăn, từ lúc gặp Sở Vân đến giờ mở miệng cũng chỉ kêu tiểu tử làm Phi Loan khó đoán quan hệ của hai người thậm chí còn biết thân phận và cả quá khứ của Sở Vân lại cứu hai người thì xem như người nhà không sợ gặp nguy hiểm. Phi Loan đang nắm chặt ngọc bội của cả hai trong tay, lòng cầu mong người kia mau tỉnh lại để đối chất, nàng không muốn bản thân phải rơi vào suy nghĩ không đâu làm bản thân bế tắc, mọi chuyện chỉ mong không theo chiều hướng xấu nhất nếu không chỉ còn cách giết bản thân để không đối mặt sự thật khủng khiếp.
|
Cho mất trí chắc tới năm sau mới kết thúc được truyện, lần này không mất mà còn nhớ lại. Về chuyện được chấp nhận bởi Chung Kính Thiên thì mọi người rõ, còn Khánh Nam vương thì cũng phải để một bên nhu một bên cương, chứ để cả Khánh Nam vương và Sở Phong phản đối thì tg gỡ rối không nổi, có khi hơn mấy chục chương nữa, về Âu Dương Minh, Bạch Thế Bá mọi người muốn tg viết phản ứng của hai vị tiền bối này thế nào chấp nhận hay phản đối (Bạch trang chủ rất thương con gái nha) Tiết lộ luôn sau này Sở Vân và Quỳnh Châu về Linh Sơn, A Châu (Âu Dương Minh Châu) và Sở Lục Nhạn kế thừa Âu Dương tiêu cục, Bạch Diệm Hồng và Phi Loan thì có cả gia tài ở Bạch gia trang (để Phi Loan kinh doanh thì không sợ bị ai gạt) Xem đây là chương nhỏ đi nha, hihi, buổi tối vui vẻ, ngủ ngon nha các bạn.
|