Truyện hay. Bạn cứ tiếp tục nha từ từ có nhiều người đọc
|
Chương 64: Huynh đệ tương tàn
“Tiểu Bạch muội không còn đường nào tốt hơn để đi sao” sau khi trốn ra được lời đầu tiên Sở Vân là trách Bạch Diệm Hồng chọn đường đi kiểu này đúng là gây khó cho người tìm nhưng cũng làm khổ bản thân không ít. “Đúng là có phần khó đi nhưng mà nhờ nó muội mới trốn ra được, lần đầu gặp huynh cũng không phải sau núi đi, lúc đó huynh còn khen muội đẹp tựa chị hằng không nhớ sau….ây ây da…” Bạch Diệm Hồng đang nhớ lại chuyện lần đầu gặp Sở Vân lúc đó vì lính quýnh chút nữa té xuống núi may mà vận công kịp nên giữ được thăng bằng ai ngờ Sở Vân xem đó là luyện kiếm dưới trăng còn kết nghĩa huynh muội hẹn ngày gặp ở quán chiêu anh, cũng không quên nhắc lại lời khen mà bị Phi Loan dẫm lên chân phát đau, Sở Vân thấy hai người vui vẻ lại trách tiểu Bạch khờ khạo mà cười trong lòng “Im lặng ta nghe có tiếng binh lính đuổi theo…không lẽ bị phát hiện…sao có thể” Sở Vân tâm lý luôn đề phòng nên mọi tiếng động xung quanh đều có thể nghe được đúng như dự đoán phía sau là đoàn người Trương Giác “Nhị ca cùng với nương tử sắp cưới đi chơi còn dẫn theo người thật không lãng mạng, vị cô nương kia nhìn rất quen” Trương Giác quyết định hôm nay xuống tay cơ hội tốt không thể bỏ mặc, việc Phi Loan có an toàn hay không lời dặn của Trấn An cũng bỏ qua một bên “Trương tướng quân đi đâu mà kéo binh hoành tráng không phải làm chuyện xấu đó chứ” “Nhị ca đoán mò, đệ chỉ là đi bắt phản tặc, làm chuyện nên làm không rảnh rỗi như huynh đi nạp thiếp bỏ chính thất ở nhà, đệ cũng thay huynh đem Quỳnh Châu đến đây chứng kiến cảnh này” đúng như Trương Giác nói Quỳnh Châu cũng đi lên phía trước mặt đối mặt. “Nực cười ta đi với nương tử sắp cưới thì có chuyện gì lạ, Trương tướng quân ngươi đi cùng nương tử của người khác mới đáng xấu hổ” Sở Vân thấy Quỳnh Châu xuất hiện bên Trương Giác thì thật không tin, không có lý do gì để hai người đi cùng nhau trừ khi họ lại lén lúc gặp riêng, lòng vì thế mà chua chát nói lời kích tướng Quỳnh Châu từ đầu đến cuối cũng không phản bác, hôm nay đến Bạch gia trang cũng chỉ đi một mình muốn hỏi rõ Bạch Diệm Hồng mọi chuyện nhưng đến nơi thấy Trương Giác đang bày binh bố trận muốn bắt người một phần vì lo cho Sở Vân gặp chuyện một phần muốn biết sự thật mà đi theo Trương Giác đến đây. Từ sau cuộc nói chuyện với Sở Vân nghĩ thế nào cũng không ra hai người họ có tình cảm mà đến với nhau, hiện giờ nhìn thấy Phi Loan bên cạnh tay trong tay với Bạch Diệm Hồng thì nàng phần nào hiểu được mọi chuyện, những câu nói ghen tuông của Sở Vân cũng không cần đáp lại chỉ làm cho cả hai thêm xa cách mà Trương Giác bên cạnh cũng đạt được ý đồ chia rẽ. “Nhị ca, Trương Giác làm chuyện quang minh chính đại nên xem như chưa nghe câu này, nhưng mà đệ cần phải làm rõ cô nương bên cạnh huynh chính là con của phản tặc Vĩnh Thuận vương, Phi Loan, đệ thân là mệnh quan triều đình cần phải bắt cô ta về chịu tội, huynh tốt nhất không được nhúng tay vào nếu không đừng trách đệ” “Ngươi nói ai phản tặc, ta thấy ngươi mới là ngụy quân tử lừa trên gạt dưới, phản tặc phải dành cho ngươi Trương Giác” Phi Loan nghe Trương Giác xúc phạm không chỉ cha mà còn bản thân thì tức giận phản bác, việc tuy làm Trương Giác lo sợ mọi chuyện bị bại lộ nhưng hơn hết đó vẫn là cái cớ cho hắn ra tay. “To gan người đâu bằng mọi giá bắt họ lại cho ta, sống chết không quan tâm” “Các ngươi ai nghe lời hồ đồ của Trương tướng quân là phạm sai lầm, người bên kia là Trung Dũng hầu Sở Vân do hoàng thượng đích thân ngự phong chưa có ý chỉ của người ai làm tổn thương đến hầu gia là phạm trọng tội, người bên cạnh hầu gia đúng là Phi Loan nhưng các ngươi nên nhớ triều đình không hề có truy cứu hay xuống lệnh truy nã, từ đầu đến cuối hoàng thượng cũng chưa từng rút lại danh xưng quận chúa Phi Loan thì tỷ ấy vẫn là người hoàng gia các ngươi còn dám làm liều” Quỳnh Châu bình tĩnh nói từng lời, khi nghe Trương Giác phát lệnh tấn công sống chết mặc kệ thì nàng sợ Sở Vân gặp nguy hiểm ở đây có hơn trăm binh lính dù võ công cao cường thế nào cũng bất lợi. Bọn lính nghe lời Quỳnh Châu mà lưỡng lự không lên dù sao hầu gia vẫn lớn hơn tướng quân nhà họ, Sở Vân nghe không sót một lời của Quỳnh Châu, nàng cảm thấy lòng mình ấm trở lại tim lại đập mạnh, muốn chạy đến nắm đôi tay kia mà đặt lên ngực để có thể nghe được tiếng lòng, tiếng tim nàng đang thổn thức “Châu nhi nàng lo cho ta sao, không còn hận Sở Vân nữa đúng không”, Quỳnh Châu nhìn ánh mắt Sở Vân như hiểu những gì người kia đang nghĩ mà gật đầu Chứng kiến cảnh dùng mắt đưa tình của hai người mà Trương Giác không kìm chế được bản thân tức giận nhảy lên phía trước ra tay với Sở Vân vừa lúc A Châu, Sở Lục Nhạn, Lý Quảng, Tang Đại cũng đến họ nghe Bạch Thế Bá báo lại thì cũng vội vàng lên đường ngăn cản chuyện xấu có thể xảy ra nhưng đến nơi đã thấy Sở Vân và Trương Giác đang đánh nhau, Sở Vân không cần rút kiếm cũng có thể đánh lui được Trương Giác về phía sau làm hắn ngã lăn ra đất tự xem mất mặt mà hận thêm Sở Vân “Sở Vân, Trương Giác hai đệ dừng tay, huynh đệ có gì từ từ nói” Lý Quảng đứng ra giảng hòa cho cả hai nhưng xem ra Sở Vân buông tay mà Trương Giác lại không phục nên nói chuyện không khống chế “Sở Vân cấu kết phản tặc, có âm mưu chống lại triều đình, nếu các người còn bao che hôm nay Trương Giác ta không khách sáo, các ngươi không bắt được bọn chúng thì tự mình đem đầu đến gặp ta” Lời Trương Giác làm mọi người chấn động bọn binh lính sợ hãi cũng tấn công làm hiện trường ngổn ngang, Quỳnh Châu và Sở Lục Nhạn không biết võ công chỉ biết ôm nhau giữa vòng đao binh, A Châu cố bảo vệ hai người nhưng quá hỗn loạn, Sở Vân bên này sợ Quỳnh Châu gặp nguy hiểm mà cố gắn lại gần nhưng không được vì bị Trương Giác cản lại, kỳ thật nàng cũng không muốn ra tay với huynh đệ nên còn hữu hạ lưu tình, Lý Quảng, Tang Đại thì không dám ra tay sợ làm người của mình thương vong dù sao cũng là người triều đình, chỉ có Phi Loan gặp thần giết thần gặp quỷ giết quỷ, bọn binh lính cũng không phân biệt được ai là ai nên ra tay không cần nhượng bộ “A….A…” Bạch Diệm Hồng bị bọn họ dồn đến chân núi chỉ cần sơ ý có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, cũng chẳng còn sức lực nhiều mà chống trả, khi nghe tiếng la phát ra Phi Loan đã thấy Bạch Diệm Hồng cheo leo nơi vách núi nàng không nghĩ nhiều bay qua giữ tay cứu người “Hồng nhi gắng chịu một chút ta kéo ngươi lên” “Tiểu Phi Phi mau buông tay nếu không cô cũng sẽ rơi xuống, trước khi chết Bạch Diệm Hồng chỉ muốn biết Phi Loan cô có yêu ta hay không” giữa ranh giới sự sống và các chết là lúc người ta bộc lộ cảm xúc chân thật nhất nếu nghe được đáp án lúc này thì sẽ không sai vào đâu “Hồng nhi ngươi muốn nghe thì phải bình an vô sự Phi Loan sẽ nói cho ngươi đáp án, còn bây giờ cố giữ chặt” Phi Loan mãi lo cứu Bạch Diệm Hồng mà quên mất bản thân cũng đang gặp nguy hiểm, Sở Vân thấy hai người họ sắp rơi xuống vực cũng không quan tâm nhiều một tưởng đánh ngã Trương Giác khiến hắn hổ huyết, bản thân dùng kinh công bay đến tiếp diện, Quỳnh Châu mắt luôn hướng về Sở Vân thấy người cố gắn tiếp cận mình mà trong lòng le lối niềm vui cũng trách Sở Vân sao không ra tay cứ chần chừ mà để hai người chưa thể đến gần. “Phi Loan ta giúp cô một tay, tiểu Bạch vận công dùng chân đạp mạnh vào vách núi” Bạch Diệm Hồng nghe theo, Sở Vân và Phi Loan cùng dùng sức kéo mạnh đưa được người lên an toàn nhưng chuyện làm tất cả không ngờ Trương Giác vẫn không bỏ cuộc dùng chút sức lực còn lại vận công tung ra đoàn chí mạng hướng Sở Vân, Phi Loan thấy được ý đồ của Trương Giác nhưng không kịp cản chỉ có thể đẩy ra Sở Vân bản thân nhận chưởng mà lảo đảo ngã về phía sau là vực thẩm, Sở Vân có phần bất ngờ khi nhìn lại thì thấy Phi Loan đã rơi xuống theo phản xạ cứu người nàng cũng nhảy theo Phi Loan, hiện tại một tay Sở Vân nắm lấy tay Phi Loan một tay đang cố giữ vào vách đá hai người chỉ cần sơ hở là có thể thịt nát xương tan.
|