Cảm ơn đã Ủng hộ.
Thời điểm Tịch Nguyệt tỉnh lại đã gần chiều tà, xoay người nhòm sang hướng cửa sổ bên ngoài khí trời dường trở nên mát mẻ, không còn bị tia nắng mặt trời làm cho oi bức
- Tiểu Muội còn chưa đến..
Tịch Nguyệt đưa tay vò trán lẩm bẩm nói, đang định ra ngoài đi bộ thư giản gân cốt thì cửa phòng có tiếng gỏ cửa
- Ai vậy?
- Tôi là Thiệu Phong
- Vào đi, Cửa không có khóa
Lâm Tịch Nguyệt nghe người xuất hiện bên ngoài là Thiệu Phong liền châu mày. Quân Ngạo Triết từ hôm Tịch Nguyệt tỉnh lại không hề nhìn thấy anh ta, sao bổng dưng hôm nay đột nhiên sai cậu ta đến tìm là đang có ý gì
- Tôi đến để giao cho em thứ này, hi vọng em sẻ thích nó
Người mở lời bất ngờ là Quân Ngạo Triết, chỉ thấy Thiệu Phong đứng một bên . Ngạo Triết quần áo chỉnh tề, trên tay cầm bó hoa hồng màu Cam điểm thêm vài bông hồng đen bước chân nhẹ nhàng đến trước giường bệnh của Tịch Nguyệt
- Tại sao lại tặng hoa ?
- Đây xem là quà tạ lỗi vì mấy ngày trước anh không đến thăm em được
- Cảm ơn .
Tịch Nguyệt không mấy vui vẻ đón nhận bó hoa hồng trong lòng nhiều thêm mối lo ngại, vốn nuôi ý định sau khi khỏe lại sẻ hẹn gặp Quân Ngạo Triết cho anh ta một câu trả lời dứt khoát. Tịch Nguyệt đả có Tiểu Muội rồi cho nên không thể dây dưa với bất kì một ai khác, huống chi em ấy còn là một bình giấm chua có thể không quản nổi giận nếu thấy Tịch Nguyệt có dấu hiệu mờ ám, nghỉ tới đó nội tâm Tịch Nguyệt nổi lên một trận lo âu .
- Em không thích?
Ngạo Triết lên tiếng hỏi
Thấy Tịch Nguyệt ôm khư bó hoa sắc diện trầm tư dường như đang bận nghỉ về vấn đề nào đó trong mắt Thiệu Phong lại là bộ dạng e thẹn , chứng kiến màn đó làm cậu bất giác khó chịu không muốn tiếp tục nhìn nửa trực tiếp bị cậu xoay mặt lặng lẽ bỏ đi nơi khác.
-Không phãi, chẳng qua nhất thời không hiểu nổi anh đang nghỉ gì thôi.
Hoa hồng cam là biểu tượng của lòng ham muốn. Ngoài ra, nhiều người còn cho rằng, hoa hồng cam là đại biểu của sự ghen tuông.Thêm vào đó, hoa hồng đen còn cho thấy sức mạnh của quyền lực. Anh ta bất ngờ tặng hai màu hoa này chính là muốn chứng tỏ với Tịch Nguyệt thông điệp gì ?
- Em thích là tốt rồi, sắp tới Thế Gia sẻ tổ chức đại hội thể thao và lễ giao lưu với các bệnh viện khác hi vọng lúc đó em sẻ đi cùng anh .
Quân Ngạo Triết nhàn hạ nói, không quản tâm trạng Tịch Nguyệt hiện tại dứt khoát đưa tay vuốt vào mớ tóc mai của Tịch Nguyệt , mặc dù nhìn ra cô ấy đang cố tránh né nhưng anh như củ cố tình động chạm .
- Làm sao thế ? Từ lúc nào em bổng trở nên xa cách với anh vậy?
- Em vẫn bình thường .
Tịch Nguyệt bình thản đáp
- Vì điều gì mà em lại không quản tính mạng đáng sao? Tôi không hiểu, càng không nguyện ý, thứ tôi mong muốn chính là một Lâm Tịch Nguyệt của lúc trước, sau khi loại trừ Từ Thị tôi nhất định sẻ khiến em được hạnh phúc cho nên không cần vì bất cứ ai mà rung động .
Anh nhếch miệng nói , từ vị trí bên cạnh anh nhanh chóng chuyển thành hướng đối diện kéo cánh tay Tịch Nguyệt về hướng của anh khiến cả Người Tịch Nguyệt bất ngờ ụp vô lồng ngực Ngạo Triết , nghiêng đầu nói khẽ vào tai Tịch Nguyệt
- Dạo gần đây nhìn thấy em thân thiết với Hầu Tiểu Muội vậy khiến anh rất lo, sợ em như trước đây lại bị ả nữ nhân kia làm hại, cho nên anh quyết định sớm chăm sóc cho cô ta
- Quân Ngạo Triết , anh tuyệt đối không được làm thế.
Tịch Nguyệt nghe xong mấy lời đó trong lòng run sợ, bản thân chợt nhớ đến ngày trước vì ghen tuông Tiểu Muội đã xô Tịch Nguyệt xuống cầu thang, kết quả sau đó Ngạo Triết phát hiện liền mang em ấy quẳng đến giáp ranh biên giới suýt chút nửa đã bị biến thành gái mại dâm , may mà lần đó Hầu Kim Huyền sớm đã tìm ra Tiểu Muội . Anh ta nói mấy lời đó với Tịch Nguyệt lẽ nào Ngạo Triết đã biết.
- Không thể ? ...em quan tâm Hầu Tiểu Muội vậy còn tôi thì sao?
Nhìn Thấy bộ dạng hoảng sợ lo lắng của Tịch Nguyệt khi anh đe dọa Hầu Tiểu Muội khiến cho anh trở nên điên tiết . Lập Tức siết lấy cánh tay Tịch Nguyệt lôi lại. Không thể tin được điều mà anh lo sợ đã xãy ra, anh không hề muốn tổn thương Lâm Tịch Nguyệt , so với ép buộc,hay đàn áp em ấy phãi ở bên cạnh , anh càng hi vọng Tịch Nguyệt sẻ tự nguyện vui vẻ cùng một chổ với anh . Nhưng xem ra là anh đang ảo tường rồi, tự lừa dối bản thân không phãi là một cách hay
-Nếu anh không muốn từ nay về sau tôi trở nên căm hận anh thì tốt nhất đừng động đến Hầu Tiểu Muội
Lâm Tịch Nguyệt lạnh giọng, bất ngờ giật cánh tay lại nếu như anh ta đã biết thì Tịch Nguyệt có muốn cũng không thề che giấu, cho nên một lần nói ra , cũng tránh về sau khó xử .
- Em đang đe dọa tôi sao? Lâm Tịch Nguyệt em dám phãn bội tôi.
Ngạo Triết âm lãnh
- Ngay từ đầu chúng ta vốn không phãi là một đôi, cũng chưa từng có lấy một ngày hẹn hò cho nên không thể nói là phãn bội.
Lâm Tịch Nguyệt dứt khoát cự tuyệt, thà một lần đau rồi nhẹ nhàng giải thoát cho nhau, nếu đã không thể yêu nhau thì cần gì dây dưa thêm nửa.
- Giỏi lắm , rốt cuộc thì em cũng chịu thừa nhận người em có tình cảm là nữ nhân chán ghét Hầu Tiểu Muội
Quân Ngạo Triết đang giận dử, anh gần như tức điên lên , lòng kiêu ngạo của anh bị tổn thương nghiêm trong. Tự hỏi Quân Ngạo Triết này xưa nay không gì là không làm được , bất cứ đều gì nếu anh muốn chưa từng thất bại . Vậy mà nữ nhân mà anh nhận thức ngược lại chỉ quan tâm tới một người khác, đáng hổ thẹn cho anh còn không bằng một cô gái ..
- Có gì là sai? tình cảm vốn là không tự lựa chọn được nó vì lẽ tự nhiên mà tồn tại, có cả dị tính, còn có cả đồng tính, Anh suất chúng tài giỏi ắt có rất nhiều cô gái theo đuổi , anh hẳn cùng biết nếu không có tình cảm cố gắng bên nhau sẻ chỉ toàn mang lại đau khỗ dày vò mà thôi, thay vì thế hãy buông tay đi thôi ..
lần đầu Tịch Nguyệt đổi cách xưng hô với Quân Ngạo triết , không còn là Tịch Nguyệt ngày trước luôn ngoan ngoãn nghe theo anh dù không một lần bày tỏ cùng nhau nhưng Tịch Nguyệt rất tán thưởng Ngạo Triết , chỉ là bây giờ trong trái tim Tịch Nguyệt chỉ tồn tại một người , đã trót trao cho Tiểu Muội thì sẻ không thể nào lấy lại...
- Em nghĩ tôi sẻ dễ dàng bỏ qua vậy sao? ..
Ngạo Triết lạnh lùng đáp , để cho Tịch Nguyệt không kịp phán ứng anh đã nhanh chóng ôm Tịch Nguyệt vào lòng
-Tôi sẻ khiến em tình nguyện ở bên cạnh tôi.
... - Hai Người ..
Tiếng đồ vật rơi xuống đất, túi thức ăn đỗ phịch lên nền gạch ..
Tiểu Muội đang trong tâm trạng vô cùng hạnh phúc mang thức ăn đến cho Tịch Nguyệt, cô muốn nói cho chị ấy về dự định sắp tới , càng mong chờ ngày mai hẹn gặp Bs Jess giúp cho Tịch Nguyệt bước vào điều trị , kế đến là hàng tá kế hoạch hẹn hò trong đầu , nhưng cô không ngờ rằng đáp lại sự hưng phấn vui vẻ đó là màn cảnh trước mắt . Mọi cảnh vật trong mắt cô như hoàn toàn nhòe đi, chỉ lưu giữ rỏ như in khoảng khắc Quân Ngạo Triết ôm Tịch Nguyệt vào lòng , hình ảnh đó khắc sâu trong mắt cô sao mà hoàn mỹ quá , họ đều là những con người tuyệt đẹp, là hai đại nhân vật chính hoàn hảo nhất mà cô vô cùng tâm huyết tạo dựng ra. Là một tác giả được tận mắt chứng kiến họ đứng chung một chỗ đẹp mắt như vậy đáng lẽ cô phãi cảm thấy tự hào , cớ sao lại phãi khóc chứ , cô tin tưởng Tịch Nguyệt sẻ không phãn bội tình cảm của cả hai, có chăng là cảm giác khó chịu khi nhìn người mình yêu thương bị một nam nhân khác ôm vào lòng , cô không muốn nhìn thấy cảnh đó thêm nửa , cho nên chỉ có thể bỏ chạy
- Tôi..
Không thể phát ra bất cứ thanh âm nào nửa, chỉ có thể cố lấy hết dũng khí quay đầu chạy đi , lúc xoay người cô còn nhìn thấy Lâm Tịch Nguyệt gần như chết lặng chỉ có thể nhìn cô châm chú, rỏ ràng là hốc mắt của chị đỏ hoe..
- Tiểu Muội, không phãi như em nghĩ đâu.
- Em định chạy theo cô ta sao?
Ngạo Triết nắm tay Tịch Nguyệt giữ lại,
- Bỏ tay ra ..Tôi phãi giải thích với em ấy
Tịch Nguyệt tức giận lớn tiếng nói, đôi mắt gần như vì nín lặng để không phãi rơi nước mắt trước mặt người khác mà trong mắt gần như in hằn vài tia máu xuất hiện
- Nếu em rời khỏi đây chính là nói cho tôi biết người em chọn không phãi là tôi, thế thì từ nay về sau em sẻ không còn quyền được tôi yêu thương nửa .
ngạo Triết chất giọng ngày một lạnh tuyên bố . Anh muốn lần nửa đạt hi vọng cuối cùng cho Lâm Tịch Nguyệt , nếu như em ấy lựa chọn chạy theo Hầu Tiểu Muội thì kết quchờ đợi em ấy chính là cơn thịnh nộ của anh .
- Tôi xin lỗi .
Tịch Nguyệt sựng lại vài giây liếc mắt nhìn thức ăn vương vãi dưới nền gạch cuối cùng nhanh chóng cắn răng đi đến quyết định cuối cùng giật bàn tay khỏi Ngạo Triết một mạch chạy đi. Lâm Tịch Nguyệt đã chọn cả đời bảo vệ Tiểu Muội thì bằng mọi giá phãi làm được ..Quân Ngạo Triết anh là một nam nhân tốt, thế nhưng tình cảm cũng chỉ có một. Tịch Nguyệt đã chọn trao nó cho Hầu Tiểu Muội thì đã định sẳn một đời chỉ có thế ở bên cạnh em ấy ..
Quân Ngạo Triết Nhìn bóng lưng Tịch Nguyệt ngày một mờ nhạt trước mắt . Đôi chân mày cau lại, ngẩng đầu nhìn bó hoa trên giường lạnh lùng đưa tay bóp nát đóa hoa hồng
|
Đi trên hành lang dài cảm giác khó chịu, cảm giác sợ hãi như đang bao trùm toàn bộ tâm trí. Khi lựa chọn con đường có Tịch Nguyệt bên cạnh cô đã lường trước sẻ phãi đối mặt với cơn tức giận của Nam Chủ tuy nhiên cô cũng chẳng còn là nữ phụ nguyên chủ cho nên không cần phãi lo sợ Quân Ngạo Triết .
Đưa tay gạt đi mấy giọt nước còn vương vãi trên gương mặt nhất định phãi để cho bản thân bình tỉnh để tìm cho cả hai một lối thoát . . . Hữu Vi đứng nhìn bóng dáng của Hầu Tiểu Muội vừa mới đi ngang qua, còn chưa kịp chào một tiếng đã thấy chị ta biến mất ở cuối hành lang, kì lạ đưa tay chạm vào gò má mình cảm giác rất khó tả có một chút bực dọc vô cớ len lỏi vào trong lòng , giọt nước rơi lên má Hữu Vi lẽ nào là nước mắt của Hầu Tiểu Muội . Tại sao chị ấy lại rơi lệ, đã xảy ra chuyện gì khiến Tiểu Muội xúc động như thế .
- Làm sao thế ?
Nam Nhân thực tập đi trước Hữu Vi vài bước xoay lại hỏi, đang đi đột nhiên Hữu Vi dừng lại cho nên mới khó hiểu
- Không sao, sớm đem mấy công văn đến cho các Trường khoa thôi .
Hữu Vi khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, máu chóng cùng bạn đồng học tiếp tục công việc, thế nhưng tâm trạng từ lúc phát hiện Tiểu Muội khóc đã trở nên bực tức khó hiểu . . . Tịch Nguyệt lo lắng Tiểu Muội sẻ khóc vì mình cho nên mặc kệ vết thương đằng sau vai, chạy dọc trên hành lang tay liên tục nhấn số gọi cho Tiểu Muội, nhưng em ấy không có bắt máy , gọi càng nhiều cuộc gọi nhỡ Tịch Nguyệt càng thêm sốt ruột, bản thân rỏ nhất Tiểu Muội rất mưu cầu hoàn mỹ ở tình yêu cho dù là một hạt cát cũng không được phép lẫn vào, vậy mà giờ đây ở trước mặt em ấy Tịch Nguyệt còn bị Quân Ngạo Triết ôm như vậy đủ hiểu Tiểu Muội sẻ sốc đến cờ nào.
Chạy một hồi lâu cuối cùng bước chân Tịch Nguyệt ngày một chậm lại cố gắng đưa tay vịn vào thành tường, vai phãi của Tịch Nguyệt đau nhói, là một bác sỉ đương nhiên Tịch Nguyệt hiểu rỏ vết mỗ mặc dù đã lên da non nhưng nếu bây giờ vận động nhiều khó tránh đau đớn, quan trọng là cánh tay phãi của Tịch Nguyệt vì vậy càng trở nên nghiêm trọng
- Bây giờ không phãi lúc lo nghỉ mấy chuyện đó, Tiểu Muội à làm ơn nghe máy đi chứ .
Tịch Nguyệt một tay cầm điện thoại, tay còn lại rút khỏi tường chuyển sang lên vai tiếp tục từng bước nặng nhọc.
- Tịch Nguyệt , dừng lại ngay.
Đằng sau nam nhân cất giọng lớn tiếng nói, đấy là Bạc Xuân Phong đang đi cùng Trần Thiên Tuệ đằng sau Tịch Nguyệt tiến đến , vừa nhìn thấy dáng vẻ khỗ sở đặt từng bước kia của Tịch Nguyệt làm cho Bạc Xuân Phong vì lo lắng trở nên tức giận .
- Chị vừa mới lành lại đã vận động sớm vậy không tốt đâu.
Trần Thiên Tuệ nhận ra Bạc Xuân Phong xót ruột Tịch Nguyệt nên mới nổi nóng . Có chút hụt hẫng phát sinh trong lòng làm cho Thiên Tuệ không vui .
- Tôi phãi tìm Tiểu Muội.
Tịch Nguyệt phiền não trả lời
- Tìm Trưởng Khoa Hầu làm gì?
Bạc Xuân Phong khó chịu hỏi, lời nói mang vài phần hờ hững anh vốn không thân thiết với Hầu Tiểu Muội cho nên về sau nhiều sự việc phát sinh xung quanh liên quan đến nữ nhân đó khiến cho anh nhất thời chưa thích ứng, lờ mờ nhận ra Lâm Tịch Nguyệt rốt cuộc đã có người trong lòng, chẳng qua Không phãi Ngạo Thiếu càng đừng nhắc đến Tiểu Trạch
- Có chút việc cần phãi nói.
- Trước tiên chăm sóc bản thân em đã, bây giờ đến đi còn muốn không nổi tình trạng hiện tại sẻ tìm được cô ta chắc ?
- Trường Khoa Bạc không cần lo lắng. Tôi tự biết chừng mực .
Tịch Nguyệt lắc đầu sầu não nói, mấy chuyện hiểu lầm này càng sớm giải quyết thì mới dễ nói chuyện. Để lâu quá chỉ tổ làm khỗ cả hai .
- Không được, có chuyện gì mà quan trong hơn sức khỏe của em, tôi tin nếu Trưởng Khoa Hầu biết vì đi tìm cô ta mà em để bản thân ra nông nổi này hẳn cô ta sẻ không vui đâu.
Nhướn mày Bạc Xuân Phong thẳng thắng nói, cố đè nén cảm giác sôi trào trong dạ. Thực ra anh đang rất ghen tị với Hầu Tiểu Muội. Có thể khiến Lâm Tịch Nguyệt biến thành bộ dạng chật vật không phãi ai cũng làm được , nếu đổi lại em ấy vì anh mà có được dáng vẻ lúc này anh nguyện sau đó trầm luân vào địa ngục cũng thấy đáng giá
- Trường Khoa Bạc, anh nói vậy khiến tôi ngạc nhiên nhiều lắm đấy.
Trần Thiên Tuệ đờ người . Mối quan hệ mập mờ của Tịch Nguyệt và Hầu Tiểu Muội cũng chỉ là dạo gần đây Thiên Tuệ mới mơ hồ đoán ra, còn chưa dám xác nhận cho đến khi trãi qua chuyến thăm khám tự thiện và vài sự cố sau đó đả sớm mang nghi ngờ của Thiên Tuệ biến thành chắc chắn, hơn nửa chung suy nghĩ với Thiên Tuệ còn có Bạc Xuân Phong, nếu ngày trước vì lo ngại Trưởng Khoa Lâm cùng một chỗ với anh ta cho nên Thiên Tuệ mới giấu nhẹm tình cảm vốn luôn hướng về Xuân Phong .Nhưng mà bây giờ người chị ấy yêu thích là Hầu Tiểu Muội liệu Thiên Tuệ có thể vì vậy mà thổ lộ với Xuân Phong không .
- Ngạc Nhiên? Tôi chỉ nói sự thật thôi Bs Trần suy nghĩ nhiều rồi .
Xuân Phong thản nhiên nói . Ánh mắt như củ rơi trên người Tịch Nguyệt , anh rỏ ràng nhận ra Tịch Nguyệt rất quan tâm Hầu Tiểu Muội, càng xác định hai người họ có tình ý, anh không kì thị càng không cho bản thân làm vậy, đã là yêu thì dù cho người đó có không hợp ý mình cũng không vì vậy mà rũ bỏ, huống chi cảm xúc là đến từ sự rung động dành đối phương, đôi tim cùng chung nhịp đập thì mới ở bên nhau được .
Quan niệm của anh rất đơn giản nếu như sự rung động đấy không dành cho anh thì anh cũng sẻ không trách em ấy, hơn ai hết Bạc Xuân Phong hiểu được anh không cao thượng như các vĩ nhân hay nói mà chỉ vì so với chiếm hửu rồi cả hai trở thành kẽ thù ngày ngày đối mặt , anh thà lựa chọn tình nguyện làm bạn ở bên cạnh cùng em ấy vui vẻ .
- Trường Khoa Bạc thật biết nói đùa .
Đúng như Thiên Tuệ nghỉ, Xuân Phong không coi Thiên Tuệ vào đâu cuối cùng chỉ có thế cười mà như khóc .
Riêng Tịch Nguyệt có chút không thích ứng kịp, cảm thấy cái gì đó không đúng ở đây, hai người bọn họ khiến cho Tịch Nguyệt nãy sinh suy nghĩ kì quặc nhất thời lắc đầu , thôi không nghĩ nửa dù sao đấy cũng chẳng phãi chuyện mà Tịch Nguyệt nên quan tâm lúc này, chỉ có thể âm thầm thở dài , có lẻ Xuân Phong nói đúng đừng nhắc Tịch Nguyệt không tìm được em ấy, nếu hiện tại gặp được dưới bộ dạng của Tịch Nguyệt bây giờ không dọa cho em ấy khóc ngất thì mới lạ, mặc dù sốt ruột gặp Tiểu Muội nhưng tình trạng sức khỏe của Tịch Nguyệt kém vậy không thích hợp tiếp tục lang thang trong Thế Gia.
- Tôi đưa em quay về Phòng bệnh .
Thấy Tịch Nguyệt đã bình tỉnh lại anh nhanh chóng đề nghị , đi cạnh bên Trần Thiên Tuệ không chậm trề đến dìu Tịch Nguyệt quay về Phòng .
|