Mãi Yêu Em Chị Nhé
|
|
Chương 5:
Buổi sáng Như Quỳnh thức dậy ko thấy Nhã Thanh đâu cô chỉ thấy mảnh giấy nhỏ đc để trên bàn “em để thức ăn trên bàn chị ăn rồi đi học nha,tối gặp lại chị”. Như Quỳnh mỉm cười,đã lâu lắm rồi kể từ ngày đó cô đã ko còn nhận đc sự quan tâm như thế này. Như Quỳnh xếp mảnh giấy lại bỏ vào học bàn nhìn xuống thấy một phần điểm tâm thật ngon cô nghĩ có lẽ Nhã Thanh đã thức rất sớm để đi mua cho cô. Bất giác cô lại thấy lo nếu Nhã Thanh có tình cảm với cô thì cô phải làm sao? Linh cảm cho cô biết Nhã Thanh ko đơn giản xem cô như một người bạn nhưng rồi Như Quỳnh xua đi tất cả những ý nghĩ vừa thoáng qua,cô ăn nhanh rồi lấy cặp đi học. – Hôm qua em trúng số hay sao mà hôm nay vui quá vậy? – Còn hơn là trúng số nữa bởi em đang từ bước chinh phục chị ấy rồi. – Coi em kìa ko giống như tiểu thư gì hết,còn đâu là một tiểu thư lạnh lùng bướng bỉnh nữa. Chị thấy em bây giờ như con mèo thích làm nũng cô ta rồi đó. – Chị cứ chọc em hoài,chị lo mà chinh phục chị Đồng đi lỡ như có người bắt cóc chị ấy trước thì chị đừng có hối hận nha. – Em đang lạc đề đi đâu rồi hả? Đang nói chuyện của em mà sao đem Hân Đồng ra đây làm gì? – Thì em thấy chị đồng dễ thương rất xứng với chị,lỡ như đánh mất một viên ngọc quý như vậy thì thật là tiếc. Khả Ái định nói nữa thì Hân Đồng từ ngoài đi vào. – Có phiền hai chị em làm việc ko? – Dạ ko có đâu,em với chị Khả Ái cũng đang nhắc đến chị nè,phải ko chị Khả Ái? Khả Ái trừng mắt nhìn Nhã Thanh nhưng cô nàng thì cười chọc lại Khả Ái nữa chứ. – em đừng nghe Nhã Thanh nói,toàn là nói bậy ko hà. – Có thì nói đi chị ơi chẳng phải chị cũng mới nhắc chị Đồng hả? Khả Ái nhìn Nhã Thanh như muốn nói “đc rồi Nhã Thanh chị sẽ cho em biết tay. Dám chọc chị như vậy” nhưng ánh mắt đó đâu làm Nhã Thanh sợ cô đang muốn tác hợp cho hai người họ kia mà. – Chị Đồng ở lại chơi với bà chị khó tính của em nha. Em có cuộc họp rồi. Nói chuyện với chị sau nhé. -Ok! gặp em sau. Nhã Thanh ôm xấp tài liệu ra ngoài cô nháy mắt với Khả Ái. Chỉ nhìn thôi Khả Ái cũng biết Nhã Thanh đang kiếm cớ để đi khỏi đây chứ làm gì có cuộc hợp nào chứ. Mà lỡ có thì cô cũng đâu thể đứng ở đây mà nói chuyện với Hân Đồng đc. – Em đến có làm phiền chị ko? – Ko sao. Hôm nay chị cũng rảnh mà. Em tìm chị có gì ko? – Em đi công việc gần đây sẵn ghé rủ chị đi ăn trưa với em luôn,chị ko ngại đi ăn với em chứ? Khả Ái ko nỡ từ chối khi thấy khuôn mặt Hân Đồng lại chân thành như vậy. – Sao lại ngại? Chị rất vui khi đc dùng cơm với em. Chúng ta đi thôi. Hân Đồng tự nhiên khoắc tay Khả Ái,cử chỉ thân mật làm Khả Ái hơi bối rối bởi cô ko nghĩ Hân Đồng lại tự nhiên như vậy? Sao cô lại muốn Hân Đồng nắm tay mình như thế này. Cảm giác ấm áp làm sao chẳng lẽ Nhã Thanh nói đúng,cô cũng đã thích Hân Đồng. Nhưng rồi Khả Ái vội xua đi ý nghĩ đó thật nhanh bởi cô ko thể có tình yêu sai lệch như vậy? Chỉ có Hân Đồng vui khi đc đi cùng Khả Ái bởi bao lâu nay cô luôn xem Khả Ái là thần tượng của mình và khi trở về gặp lại Khả Ái thì cô biết mình đã yêu người con gái mà trước đây cô cứ nghĩ là một người chị đáng kính. Dù Khả Ái có chấp nhận hay ko? Gia đình có phản đối khi biết cô yêu Khả Ái hay ko? Nhưng với cô giây phút đc ở bên Khả Ái đã làm cô cảm thấy thật hạnh phúc. Vậy là họ cứ lặng lẽ đi bên nhau mặc cho bao suy nghĩ đang vây lấy họ và có một điều là họ cảm thấy vui khi đc đi bên nhau như thế này. *** – Như quỳnh em đến dọn bàn số 5 cho chị. Nhã Thanh em dọn bàn số 7 nhanh lên chút nữa có khách víp đến phải sạch sẽ gọn gàng biết ko? Cả hai nhanh chóng đi ra ngoài dọn dẹp. Nhã thanh bây giờ cũng đã quen dần với công việc,cô cảm thấy thích thú khi đc làm như thế này. Như Quỳnh đang dọn dẹp thì Bích Vân đi tới đổ nước hết lên người cô. – Xin lỗi nha. Tôi bất cẩn đổ hết lên người cô rồi. Như Quỳnh biết Bích Vân cố tình đụng trúng mình nhưng cô ko muốn nói gì,mất công lại có chuyện. Cô định quay lại làm tiếp thì thấy Nhã Thanh đem nguyên ly nước đổ lên người Bích Vân,nhã thanh còn nhoẻn miệng cười thật tươi. – Xin lỗi chị nha! Em vô ý đổ lên người chị rồi. – Con quỷ nhỏ,mày cố tình thì có. – Chị nói em cố tình vậy chị cũng cố tình đổ lên người chị Quỳnh chứ gì? Bích Vân cứng họng khi bị Nhã Thanh nói đúng tim đen. – Con quỷ nhỏ,mày muốn ăn tát chứ gì? Để hôm nay tao cho mày biết tay. Bích Vân đưa tay lên định tát đã bị Nhã Thanh chụp lại. Nhã Thanh còn tát vào mặt Bích Vân một cái, 5 ngón tay vẫn còn in rõ nét. – Cái này là để tôi dạy chị bài học. Tôi đã nói rồi chị mà còn đụng đến chị Quỳnh thì đừng có trách. Tôi cảnh cáo chị lần cuối nếu còn đụng đến chị ấy thì ko phải chị ăn tát đâu mà coi chừng sẽ còn hơn vậy nữa. – Mọi người muốn nghỉ việc hết hay sao vậy? Thấy quản lý xuống Bích Vân liền chạy đến. – Chị đuổi việc tụi nó hết đi,con quỷ nhỏ đó đánh em như vầy nè. – Em đó,mọi người ai ko biết em cố tình làm như vậy với Như Quỳnh, em liệu mà dừng lại đi. Chị làm sao giúp em đc. Nếu em còn tiếp tục chị e rằng em cũng bị đuổi theo họ luôn đó. Còn ko mau làm việc đi. Bích Vân tưởng quản lý bênh vực cho mình ai ngờ còn bị la như vậy, thù này cô nhất định sẽ trả. “Tụi bây chưa thấy quan tài nên chưa biết sợ chứ gì? Tối nay tao sẽ cho tụi bây biết thế nào là lễ độ”. Bích Vân bước đi rồi nhưng quay lại nhìn cả hai với ánh mắt đầy lửa. Như Quỳnh,Nhã Thanh cũng nhanh chóng dọn dẹp phần còn lại. – Chị có sao ko? Đưa em xem thế nào? Như Quỳnh gạt tay ra. – Ko cần đâu,chị có làm sao cũng ko cần em quan tâm. – Chị giận em hả? Em chỉ muốn cho cô ta bài học để ko ăn hiếp chị thôi mà. – chị biết em có lòng tốt giúp chịnhưng chị biết mình làm gì mà. Chị đã nói emđừng xen vào chuyện của chị vậy mà em có nghe đâu,từ nay mong rằng em đừng xử sự như vậy nữa. Như Quỳnh giận rồi bỏ đi bởi cô biết Bích Vân sẽ ko buông tha cho Nhã Thanh. Cô nói những lời như vậy chỉ vì ko muốn liên lụy đến Nhã Thanh,mong rằng mọi chuyện ko xấu như cô đã nghĩ.
|
CHƯƠNG 6:
– Em đừng có buồn tại Như Quỳnh ko muốn liên lụy đến em thôi nên mới nói vậy. – Chẳng lẽ em đã làm sai rồi sao chị? – Em làm rất đúng bởi chị cũng thấy chướng mắt khi mà cô ta cứ ăn hiếp Như Quỳnh nhưng vì hoàn cảnh nên bọn chị điều nhắm mắt cho qua và cứ như vậy cô ta càng làm tới. Cũng may Như Quỳnh đc em bảo vệ nếu ko sẽ ko biết Như Quỳnh thế nào nữa. – Nhưng mà bây giờ chị Quỳnh giận em rồi,làm sao cho chị ấy hết giận đây. – Em đừng lo,Như Quỳnh ko giận lâu đc đâu,chút xíu sẽ hết thôi mà. – Em cũng mong như vậy. – Nhã Thanh,Như Quỳnh,Ánh Nguyệt ra xem phục vụ khách quan trọng đi,ko đc có sai sót biết chưa? Như Quỳnh còn giận nên cô bỏ đi trước theo sau là Nhã Thanh và Ánh Nguyệt nhưng đi một đoạn Như Quỳnh khựng lại. Nhã Thanh chưa biết chuyện gì thì mặt cô tái đi,vội quay lại phía sau thật nhanh,cô nói với Ánh Nguyệt: – Em đau bụng quá chị giúp em nha. – Đc rồi em nghỉ ngơi đi chị với Như Quỳnh làm cho. Nhã Thanh đi vào trong thật nhanh cô thở phào khi ko ai phát hiện ra cô ko thôi thì thân phận cô đã bại lộ rồi. – Như Quỳnh cậu sao vậy? – Tớ hơi mệt cậu tiếp giúp tớ đc ko? Ánh Nguyệt ko hiểu sao hết Nhã Thanh đau bụng giờ đến Như Quỳnh mệt nhưng rồi cô cũng gật đầu. – Đc rồi cậu nghỉ cho khỏe. – Cám ơn cậu. Như Quỳnh vào trong,lúc này người thanh niên đó cũng đã kịp nhận ra cô nên đã đuổi theo. – Như Quỳnh! Có phải là em ko? Như Quỳnh vẫn bước đi nhưng bàn tay cô đã bị kéo lại. Lúc này người thanh niên đó ôm chầm lấy cô mừng rỡ,Như Quỳnh vội đẩy anh ta ra. Nhã Thanh ở bên trong cũng thấy tất cả. Cô ko hiểu vì sao Gia Vỹ lại ôm Như Quỳnh,chẳng lẽ họ yêu nhau mà nếu họ yêu nhau thì Như Quỳnh phải vui mừng ôm lấy Gia Vỹ chứ. Tại sao lại đẩy ra như vậy? Bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu Nhã Thanh,muốn tìm câu giải đáp thì cô đứng đây nghe hết câu chuyện của họ sẽ biết đc thôi. "Gia Vỹ tôi sẽ cho anh biết tay,anh dám làm người tôi yêu khóc như vậy” – Như Quỳnh! Cuối cùng anh cũng tìm đc em rồi, anh mừng lắm. – Anh tìm tôi làm gì chẳng phải anh muốn tôi biến khỏi cuộc đời của anh sao? – Lúc đó anh nhất thời ko biết chuyện nên đã hành động như vậy đến khi anh tìm em thì mẹ em nói đã đi rồi anh có hỏi nhưng mẹ em ko cho anh biết. Chúng ta làm lại từ đầu đc ko em. Tha thứ cho anh đc ko? Như Quỳnh cười chua chát, nước mắt cô cũng bắt đầu rơi nỗi đau lại ùa về khiến cô lại thấy đau lòng. – Làm lại từ đầu? Anh nghĩ tôi sẽ tha thứ cho anh sao? Những người giàu như anh luôn xem người nghèo như chúng tôi là thứ rác rưởi, những kẻ bần hèn ko làm đc gì? Chính anh cũng vì đồng tiền mà nói hai tiếng chia tay rồi bây giờ anh nói đã sai rồi bảo tôi quay lại. Anh nghĩ tôi là gì mà anh có thể muốn đến là đến muốn đi là đi. Chỉ bấy nhiêu đó đã quá đủ rồi, tình yêu tôi dành cho anh đã chết. Tôi thề sẽ ko bao giờ tha thứ cho những gì anh đã dành cho tôi. Vì thế xin anh hãy để tôi yên. Tôi vẫn ko quên ngày đó ba mẹ anh đã đến sĩ nhục gia đình thôi thế nào. Tôi nghèo nhưng cũng có lòng tự trọng của mình, bấy nhiêu nỗi đau đã quá đủ rồi, mong anh đừng làm phiền tôi nữa. Chào anh. Như Quỳnh bước đi ko để cho Gia Vỹ nói thêm lời nào. Nhìn người con gái anh yêu mà lại ko thể dang rộng vòng tay để ôm lấy, có lẽ anh đã sai khi ngày xưa đã quyết định như vậy để bây giờ khi đánh mất Gia Vỹ mới biết rằng Như Quỳnh quan trong đến chừng nào. Nhã Thanh đã nghe tất cả, cô ko ngờ Như Quỳnh trước đây là người yêu của Gia Vỹ. Rồi nỗi sợ mơ hồ lại đến với Nhã Thanh. Như Quỳnh ko thích những người giàu có liệu khi biết thân phận thật sự của cô, Như Quỳnh có chấp nhận ko? Mong rằng mọi chuyện sẽ ko tệ như cô đã nghĩ. Ba người ở ba chỗ khác nhau, mỗi người một suy nghĩ, người đau lòng kẽ tan nát người thì lo sợ. Liệu rồi đây họ sẽ như thế nào đây? Sau khi tan ca Nhã Thanh đứng đợi Như Quỳnh đưa cô về. Lúc này đoạn đường cũng vắng đang chạy thì Như Quỳnh thắng gấp lại làm Nhã Thanh chúi nhủi. Nhã Thanh ngước lên thì thấy một nhóm thanh niên đang ở phía trước. Nhìn lại phía sau thì thấy Bích Vân đang tiến lại cùng một nhóm thanh niên nữa. Nhã thanh thì thấy bình thường nhưng Như Quỳnh thì đang lo lắng, cô biết chuyện nay sẽ đến nhưng ko nghĩ là nó đến nhanh như vậy. Cô biết Bích Vân sẽ ko buông tha cho Nhã Thanh dễ dàng như vậy. Nhã Thanh bước xuống xe quay lại nói với Bích Vân. – Tôi ko ngờ con người chị lại bỉ ổi như vậy? – Con ranh kia, mày chết tới nơi mà con dám lên giọng với tao nữa hả? Đc rồi để tao dạy cho mày bày học để may nhớ đời. Tụi bây đánh hai đứa nó cho tao. Nhã Thanh nắm tay Như Quỳnh đứng sao lưng mình. Cô bắt đầu sắn tay áo lên để chống chọi với bọn chúng. Bọn chúng cùng lúc xông lên nên Nhã Thanh cũng ko thể chống chọi lại bọn chúng. Cô bị chém một nhát dao ở tay. Máu ra rất nhiều nhưng vì ko muốn Như Quỳnh bị thương nên Nhã Thanh phải nén đau để tiếp tục chống chọi bọn chúng. Chỉ có Như Quỳnh nét mặt hiện rõ sự lo lắng dành cho Nhã Thanh. Cô ko ngờ nhìn Nhã Thanh mảnh mai như vậy lại có võ mà cô thì ko thể giúp đc gì. Cô cảm thấy có lỗi khi đã làm liên lụy đến Nhã Thanh như vậy. Bọn chúng định chém Nhã Thanh nhát nữa thì phía sau đã có những người mặc áo đen tóm gọn. Cũng vừa lúc đó cảnh sát đến bắt tất cả về đồn có cả Bích Vân. Những người mặc áo đen thì Như Quỳnh ko biết nhưng Nhã Thanh biết bọn họ là vệ sĩ của gia đình cô, chắc là Khả Ái cho họ âm thầm bảo vệ cô, sợ cô sẽ nguy hiểm nhưng sao bây giờ họ mới đến suýt chút nữa cô đi chầu diêm vương rồi. – Nhã Thanh em có sao ko? Mau theo chị vào bệnh viện, máu ra nhiều quá. – Em ko sao, em sợ vào bệnh viện lắm chị đưa em về nhà nha. – Sao đc chứ, máu ra quá chừng lỡ vết thương có gì thì làm sao. – Vết thường ngoài da thôi ko sao chị thấy em vẫn bình thường mà. Em sợ phải vào bênh viện lắm chị mau đưa em về nhà đi. Như Quỳnh ko biết làm sao nên cô vội đạp xe đưa Nhã Thanh về. Vết thương rất đau nhưng Nhã Thanh giả vờ nói như vậy để Như Quỳnh ko phải lo lắng nhiều nhưng cô thấy vui vì cô thấy đc trong mắt Như Quỳnh có sự lo lắng cho cô. Nếu ba cô biết đc con gái cưng của ông bị như vậy chắc là ông sẽ cho Bích Vân tử hình luôn quá,chạy một đoạn Nhã Thanh thấy Khả Ái đứng bên kia đường ra dấu với cô. Nhã Thanh biết Khả Ái lo cho cô nên ra dấu ok rồi cô thấy Khả Ái lên xe chạy đi. Như Quỳnh lo chạy xe về nên ko để ý gì. Nhã Thanh vòng một tay ôm Như Quỳnh vì tay kia máu vẫn còn ra rất nhiều. Về đến nhà Như Quỳnh nhẹ nhàng chăm sóc vết thương cho Nhã Thanh. Mỗi khi động vào vết thương Nhã Thanh đều nhăn mặt. – Có đau lắm ko? – Ko có đau lắm, em chịu đc mà. – Nhăn mặt như vậy mà nói ko đau à? Ráng chịu chút nữa nha sắp xong rồi. Nhã Thanh nhìn Như Quỳnh cười dù cô rất đau nhưng mỗi khi đc Như Quỳnh lo lắng ân cần chăm sóc thì có đau đến đâu cô cũng chịu đc. – Chưa thấy ai bị như vầy còn cười đc nữa. – Tại đc chị chăm sóc nên em thấy vui thôi. Như Quỳnh biết Nhã Thanh nói gì nên cô lảng sang chuyện khác. – Xong rồi cô vào thay đồ rồi chịnấu cháo em ăn Nhã Thanh nhìn xuống cánh tay đã đc Như Quỳnh chăm sóc cẩn thận,còn làm tốt hơn cả vào bệnh viện. – Chị khỏi nấu đi, em chưa thấy đói chị cũng mệt rồi nghỉ ngơi đi. – Vậy khi nào đói thì cho chịbiết. – Dạ em biết rồi. Như Quỳnh đi tắm Nhã Thanh cũng nhanh chóng nhắn tin cho Khả Ái để Khả Ái thấy yên tâm hơn. Nhã Thanh nhắn tin xong thì Như Quỳnh cũng bước ra. – Sao còn chưa ngủ mà ngồi đó làm gì vậy? – Em đợi chị ra rồi ngủ luôn. – chjj xin lỗi vì chị mà đã làm liên lụy em cho nên sao này em đừng xen vào chuyện của chị nữa như vậy sẽ ko xảy ra những chuyện này đâu. – Em đã từng nói ko để ai ăn hiếp chị vì thế em sẽ luôn bảo vệ chị, ai ức hiếp chị tức là ức hiếp em cho nên đừng bao giờ chị kêu em đừng xen vào chuyện của chị. Câu nói Nhã Thanh làm Như Quỳnh cảm động đột nhiên đôi mắt cay cay bởi trước giờ cô ko cảm nhận đc sự lo lắng như thế này nó hơn cả lúc cô quen Gia Vỹ. – Chị đừng nói với em là sắp khóc rồi nha. – Ai nói chị khóc chứ, tại mới tắm ra nước vào mắt nên đỏ thôi. – Có phải em nói chuyện đáng yêu quá nên chị xúc động phải ko? Như Quỳnh bật cười khi nghe Nhã Thanh nói như vậy. – Thôi đi, cô hai đi ngủ dùm cho. Em mà nói nữa là tới sáng cũng chưa xong. Thấy Như Quỳnh cười nụ cười thật quyến rũ mà ít khi Nhã Thanh bắt gặp cô thấy thật vui. Cả hai ko nói gì Nhã Thanh tắt đèn rồi lên giường. – Hôm nay chị ôm em ngủ đc ko? – Ko đc, ngủ đi chkj ko thích ôm người lạ – Em có lạ gì nữa đâu. Ôm em đi mà. Coi như vì em bị thương mà ôm em đc ko? Tay em như vậy làm sao mà ôm chị đc,chị ko ôm, em sẽ ko ngủ đc cho xem. – Đã nói ko ôm là ko ôm rồi mà. Gối ôm đó nằm bên kia mà ôm tay kia đc rồi. Như Quỳnh lấy gối ôm chắn chính giữa rồi quay mặt vào tường. Nhã Thanh thấy tủi thân nên cô quay sang bên kia khóc nức nở, Như Quỳnh quay lại thấy đôi vai Nhã Thanh run lên từng đợt nên cô hỏi: – Sao em lại khóc – Ko có gì chị ngủ đi. – Giận rồi à? Mới có như vậy mà đã mít ướt rồi. Nhã Thanh quay lại lúc này hai khuôn mặt họ thật gần với nhau. Trong bóng đêm nên Nhã Thanh ko thấy đc mặt Như Quỳnh đang đỏ đến cỡ nào. – Em ghét cái này, sao lại chen ở giữa như vậy? Em muốn chị ôm em đêm nay thôi ko đc sao? – Có vậy cũng khóc nữa à? Đc rồi bỏ nó xuống dưới đc chưa? Nhã Thanh cười khi mà cái gối đó đã đc Như Quỳnh đưa xuống. – Đúng là trẻ con hết sức mới khóc đó lại cười ngay đc. – Em vui vì chị đã vứt bỏ nó rồi ko đc à? Giờ chị ôm em ngủ đi. Ko thôi em sẽ quậy chị đêm nay đó. Như Quỳnh ko biết phải làm gì lúc này nhưng ko ôm e rằng cũng ko đc nên cô vòng tay ôm Nhã Thanh. Lúc này Nhã Thanh đan tay vào tay cô, cô định rút lại nhưng đã bị Nhã Thanh nắm chặt nên cô đành để im mà nhắm mắt lại. Như quỳnh cảm nhận một cái gì đó lạ lẫm xen vào trái tim cô nhưng rồi cô đánh tan ý nghĩ đó vì cô biết sẽ ko thể nào khi cả hai đều là con gái. Nhã Thanh thì lại thấy sung sướng vì đc Như Quỳnh ôm vào lòng như vậy, có lẽ hôm nay là một đêm cô ngủ thật ngon và thật nhiều hạnh phúc.
|
CHƯƠNG 7:
Nhã Thanh vừa thức dậy đã nghe mùi thơm từ phía sau, cô biết Như Quỳnh hôm nay ở nhà ko có đi học. Đi thật nhẹ nhàng đến bên Như Quỳnh, vừa lúc đó Như Quỳnh cũng quay lại hai ánh mắt chạm vào nhau, khuôn mặt thì chỉ còn khoảng 1cm là có thể chạm vào nhau. Bối rối cả hai quay sang nơi khác, Nhã Thanh bật cười khi thấy vẽ mặt mắc cỡ của Như Quỳnh thật đáng yêu. – Làm gì mà nhìn em, chị đỏ mặt vậy? – Ai nói nhìn em chị đỏ mặt? Ko thấy chị đang nấu ăn à? Nhiều chuyện quá đi, mau vệ sinh rồi ra ăn cháo dùm chị – Ok chị! Nhã Thanh nhoẻn miệng cười rồi hôn vào má Như Quỳnh một cái bước vào trong. Như Quỳnh đơ người ra, nếu Nhã Thanh ko đi vào trong chắc cô cũng đi ra ngoài thật nhanh để tránh đôi má ửng hồng của mình bây giờ. “Như Quỳnh, mày ko đc có cái suy nghĩ lung tung đó”. Như Quỳnh tự trấn an lấy mình vì cô biết mình ko thể nào có tình cảm với Nhã Thanh. Cô sợ rồi đây sẽ thế nào khi mà cứ tiếp tục bên Nhã Thanh như vậy nên cô quyết định né tránh Nhã Thanh một thời gian để ko phải suy nghĩ lung tung như vậy. – Chị làm gì mà suy tư vậy, bộ có chuyện gì à? Như Quỳnh giật mình khi Nhã Thanh đang đứng phía sau cô nãy giờ. – Ko có gì. Cháo chị để ở bàn đó em ăn rồi chị đưa vào bệnh viện. Nhã Thanh nhăn mặt khi nghe Như Quỳnh đòi đưa mình đến bệnh viện. – Em nói rồi, em ghét vào bệnh viện, chẳng phải ở nhà chị cũng băng bó cho em tốt lắm sao. Đừng đưa em vào bệnh viện nghen chị. Nhã Thanh nũng nịu ôm cánh tay Như Quỳnh làm cô cũng ko thể nào mà từ chối đc. – Đc rồi nhưng em nhớ là phải giữ vết thương thật sạch đó nếu bị nhiễm trùng thi nguy hiểm lắm. – dạ Em biết rồi. Mà hôm nay chị ko đi học à? – Hôm nay chị về quê ít hôm, chút em xem rồi về nhà đi nghen. – Chị về quê hả? Cho em đi theo với dù sao em ở nhà cũng buồn mà. – Ko đc, chị với em có thân lắm đâu mà đưa về nhà, còn công việc ở đây emđịnh thế nào? – Chị nghĩ tay em như vậy có làm đc ko? Với lại em về trong tình trạng như vậy mẹ em la em cho mà xem. Chị cho em đi theo với. Như Quỳnh hối hận khi đã nói cho Nhã Thanh biết cô về quê là cái cớ chủ yếu là để trốn tránh Nhã Thanh. Vậy mà bây giờ lại đèo cái của nợ này theo về quê nữa. – Cho em đi với nha, em hứa sẽ ko quậy phá gì đâu em sẽ nghe lời chị. – chị có thể từ chối em đc sao? Đc rồi mau ăn rồi đi Nhã Thanh mừng rỡ bởi cô muốn biết thêm về cuộc sống của Như Quỳnh thế nào. Cô nhất định sẽ cho Như Quỳnh cuộc sống tốt hơn. Sau khi ăn xong cả hai đi ra bến xe, vì đây là lần đầu tiên cô đi xe đò nên khó thở mặt tái xanh làm Như Quỳnh cũng thấy lo. – Nhã Thanh sao vậy? Có bị gì ko? – Em hơi mệt. Em muốn ói. Như Quỳnh vội đưa cái bịch cho Nhã Thanh, có bao nhiêu thức ăn cô đều cho ra ngoài vậy mà vẫn ko hết mệt. Người phụ nữ bên cạnh thấy vậy đưa chai dầu cho Như Quỳnh: – Con sức dầu cho em nó đi cho đỡ mệt. – Em ko sức đâu, em ghét mùi dầu lắm. – Ngoan đi ko sức dầu làm sao hết mệt đc. – Thôi em ko sức đâu. – Ko nghe lời chị cho đi về bây giờ. Nhã Thanh ngồi im cho Như Quỳnh sức dầu cho mình. – Hai chị em con vui ghê, nhà bác cũng có hai đứa mà tối ngày gây nhau hoài. Nhã Thanh nghe nói vậy cô đc nước làm tới chồm lên hôn Như Quỳnh. – Con thương chị hai con lắm cô ơi. Như Quỳnh trừng mắt nhìn Nhã Thanh. – Muốn chết sao hả? Đừng có lợi dụng nha Nhã Thanh ko nghe còn ngã vào lòng Như Quỳnh. – Mùi thơm của chị em nghe mà còn khỏe hơn sức dầu nữa. Như Quỳnh đỏ mặt khi nghe Nhã Thanh nói vậy. Cô vờ ko nghe thấy quay mặt qua chỗ khác. Nhã Thanh cười khi thấy Như Quỳnh lúc này đáng yêu làm sao. Sau khi sức dầu Nhã Thanh cũng thấy dễ chịu hơn. Đang ngồi thì cô thấy Như Quỳnh dựa vào vai mình ngủ ngon lành. Nhã Thanh ngồi ngắm khuôn mặt người mình yêu mà cảm thấy vui trong lòng. Cuối cùng cũng đến nhà Như Quỳnh, Nhã Thanh ko khỏi nhói lòng người cô yêu lại sống cảnh khó khăn như vậy Từ nhỏ cô đã sống trong sung sướng nên ko đâu biết nhiều người còn đáng thương như thế này. – Sao còn đứng đó, chị đã nói nhà chị nghèo lắm đừng có đi theo mà ko nghe. – Nhà em cũng như nhà chị thôi mà sao lại phân biệt giàu nghèo như vậy? Như Quỳnh định nói gì nữa thì mẹ cô đã bước ra. Hai mẹ con ôm chầm lấy nhau mừng rỡ, bà quay sang nhìn Nhã Thanh thì Nhã Thanh nói: – Con chào bác, con tên Nhã Thanh bạn làm chung với chị Quỳnh. – Con là bạn thân của Như Quỳnh à? – Dạ. Rất thân thưa bác. – Hèn gì Như Quỳnh nó mới dẫn con về đây. Như Quỳnh nói với chính mình cô bị ép buộc mới đưa của nợ này về đây chứ cô đâu muốn mình lại bị phiền phức nữa. Bà hoa nhìn Nhã Thanh, bà thấy ánh mắt Nhã Thanh dành cho Như Quỳnh có gì đó rất đặc biệt ko phải dành cho những người bạn bình thường mà như ánh mắt chồng bà ngày xưa dành cho bà vậy? Nhưng rồi bà cảm thấy yên tâm hơn khi Như Quỳnh ko mấy quan tâm đến Nhã Thanh nên bà cũng đỡ lo phần nào. – Hai đứa nghỉ ngơi, mẹ đi chợ mua ít đồ rồi mẹ về liền. – Mẹ để chút con đi cho. – Con nghỉ ngơi đi, mẹ thấy Nhã Thanh cũng mệt rồi, con dọn căn phòng bên cạnh rồi cho Nhã Thanh ở tạm, mẹ đi sẽ về ngay thôi. – Dạ vậy mẹ đi cẩn thận. Bà hoa đi rồi Như Quỳnh cũng vào trong dọn căn phòng bên cạnh cho Nhã Thanh. Nói là phòng nhưng chỉ là một cái giường và một cái chiếu đơn sơ thôi nhưng Nhã Thanh lại thấy vui. – Tối nay em ngủ ở đây nha chị ngủ vs mẹ – Chị ko ngủ với em sao? – Chịu khó ngủ một mình đi. Chị phải ngủ với mẹ rồi. – Chị đáng ghét, sao lại bỏ em ngủ một mình như vậy. Thấy mặt Nhã Thanh làm nũng cô cũng ko khỏi bật cười. – Chị đang chọc quê em đó hả? – Lớn rồi tập ngủ một mình đi. – Em con nhỏ xíu ai nói lớn đâu? – Thôi chị chịu thua ko làm sao nói lại em đc. – Vậy thì tối nay tốt nhất chị ngủ với em ko thì em sẽ qua bên đó ngủ với chị đó. – Nếu em ko muốn chị về sớm thì tốt nhất nên ngoan mà ngủ một mình đi. Nhã Thanh định nói gì nhưng thấy bà Hoa về nên cô im lặng chạy ra phụ mang đồ ăn vào. – Bác đưa con xách phụ cho. – Bác làm đc rồi, sao con ko nghỉ ngơi cho khỏe. – Con ko có mệt, bác làm gì con phụ cho. Như Quỳnh lên tiếng khi nghe Nhã Thanh nói vậy. – Thôi, tốt nhất là em ngồi chơi đc rồi chị ko muốn tất cả đồ dùng trong nhà này lần lượt ra đi. – Bác thấy ko? Chị Quỳnh thấy con hiền rồi ăn hiếp con hoài. Bà Hoa bật cười khi thấy Nhã Thanh nói chuyên dễ thương đến vậy. – Đc rồi, giờ Như Quỳnh đi qua cô Tư lấy cho mẹ ít đồ còn Nhã Thanh thì ngồi đó nghỉ ngơi, một mình bác làm là đc rồi. Như Quỳnh đi lấy đồ còn Nhã Thanh thì đâu chịu ngồi im một chỗ, cô đi xuống bếp ngồi cạnh bà Hoa. – Bác làm gì cho con làm với con ngồi mình buồn lắm. – Vậy con biết làm gì nói bác nghe xem. Nhã Thanh gãi đầu vì thật ra cô đâu có biết làm gì? – Con ko biết làm gì hết nhưng mà bác cứ chỉ con, con sẽ làm đc mà. Bà Hoa nhìn Nhã Thanh, theo bà nghĩ thì Nhã Thanh ko giống con nhà nghèo chút nào nhưng bà ko hiểu sao nghe Như Quỳnh nói Nhã Thanh cũng có hoàn cảnh như gia đình bà vậy? Có lẽ mà đa nghi quá đó thôi. – Vậy con sắt cà chua cho bác đi rồi rửa rau là đc rồi. Nhã Thanh rửa rau trước rồi mới sắt cà chua, vừa rửa cô vừa hỏi: – Bác ơi! Chị Quỳnh thích ăn món gì nhất vậy bác? – Con bé thích nhất món canh chua cá kho. Mỗi lần về nhà là bác nấu cho nó ăn món này. – Vậy bác có thể dạy cho con làm món đó ko? Bà Hoa nhìn Nhã Thanh, những điều bà nghĩ lúc nãy có lẽ là đúng. Nhã Thanh đã dành tình cảm cho con bà, liệu có khi nào Như Quỳnh cũng sẽ bị khuất phục bởi sự đáng yêu của Nhã Thanh ko? Theo bà nhận thấy lúc nói chuyện với bà, Nhã Thanh là một đứa chín chắn nhưng với Như Quỳnh thì cô luôn nũng nịu. Có lẽ con bé đã yêu con bà. Theo bà biết thì tình yêu đó ko đc công nhận, lỡ Như Quỳnh cũng như thế thì bà biết ăn nói với chồng bà thế nào đây? Rồi nội ngoại hai bên của con bé có chấp nhận ko? Bà ko mong điều đó xảy ra cho con bà nhưng bà cũng ko cấm cản nó. Nếu thật sự nó bước vào con đường đó bà cũng sẽ bên cạnh nó, miễn rằng Như Quỳnh đc hạnh phúc là bà đã thấy mãn nguyện rồi. – Ui da! Đang suy nghĩ bà giật mình khi nghe tiếng Nhã Thanh, do sơ ý Nhã Thanh cắt trúng tay mình. Bà định bước lại cầm máu cho con bé thì Như Quỳnh đã về đến và thấy như vậy, Như Quỳnh vội chạy đến đưa tay Nhã Thanh vào miệng mình hút máu. Cô quên cả bà Hoa đang đứng ở đây và những cử chỉ đó khiến bà hiểu một điều con gái bà đang che dấu tình cảm của nó dành cho Nhã Thanh. Chắc nó sợ bà buồn khi biết nó như vậy. Lúc này Như Quỳnh mới giật mình nhận ra mọi chuyện, cô bỏ tay Nhã Thanh ra khỏi miệng mình thật nhanh, làm Nhã Thanh phải kêu lên: – Á! Chị giật gì mà mạnh vậy? Đau quá… – xin lỗi, lại đây chị rửa nước cho. Đã kêu ngồi ở trên đi mà ko nghe. – Tại em muốn xuống phụ bác mà, đừng la em. – em ko muốn gây phiền phức cho thì làm ơn đừng làm gì hết, em chỉ việc ngồi chơi thôi là đc rồi. Bà Hoa thấy Như Quỳnh la Nhã Thanh nên bà lên tiếng: – Đừng la con bé, là do mẹ nhờ Nhã Thanh làm phụ mẹ đó. Nghe mẹ nói vậy Như Quỳnh cũng ko nói gì, cô băng tay lại cho Nhã Thanh. – em lên nhà chơi đi để chị làm đc rồi. Nhã Thanh im lặng đi lên, cô biết ở đây cũng ko giúp đc gì nên cô ngoan ngoãn đi lên. Sau khi mọi thứ đã xong Như Quỳnh dọn cơm lên, những món ăn có phần đạm bạc nhưng đối với họ như thế đã là ngon lắm rồi. Nhã thanh cảm nhận đc một gia đình thật ấm áp. Mẹ của Như Quỳnh là một người nhân hậu, bà hiền lành dễ mến làm cho không khí bữa ăn thêm ấm cúng. Nhã Thanh thấy vui khi cô đã yêu đúng người. Buổi tối Như Quỳnh ngồi nói chuyện với mẹ mình còn Nhã Thanh đang chơi cùng em Như Quỳnh bên ngoài. – Mẹ cầm lấy tiền, muốn gì thì mua nha. Con thấy mẹ ốm lắm đó. – Con làm gì đưa mẹ nhiều vậy? Con còn lo tiền học mà. – Mẹ đừng lo, con còn tiền mà. Cái này con dành dụm mấy tháng đó,mẹ cứ giữ lấy mà xài. – Như Quỳnh, thấy con cực khổ mẹ thương lắm những mẹ ko làm gì giúp con. Con buồn lắm phải ko? – Sao con lại buồn khi mà con có người mẹ yêu thương con như vậy? Con biết hoàn cảnh gia đình mình nên con ko muốn mẹ phải chịu nhiều cực khổ. Ráng thời gian nữa con đi làm thì mẹ sẽ đỡ vất vả hơn. – Con làm nhưng cũng lo sức khỏe cho mình đó. Mẹ lúc nào cũng hãnh diện về con. – Dạ con biết rồi. Tối nay con ngủ phòng bên nha mẹ, vì Nhã Thanh nói sợ nên con qua ngủ – Ừ, con ngủ với em nó đi mẹ ngủ ở đây cũng đc. – Vậy mẹ ngủ đi, con ra ngoài một chút. Bà Hoa gật đầu, Như Quỳnh đi ra ngoài thấy Nhã Thanh đang đùa giỡn với em cô thật hồn nhiên. Cô cũng ước gì mình cũng đc như vậy. – Chị hai ra chơi với em và chị Thanh nè. – Em chơi đi, chị ngồi nhìn cũng đc. Nhã Thanh đâu có chịu cho Như Quỳnh ngồi im như vậy. Cô bước lại kéo Như Quỳnh đứng lên chơi. – Chị chơi với tụi em cho vui. Ngồi đó nhìn sao mà vui đc. Như Quỳnh biết ko thể ngồi im đc nên cũng hòa nhập vào cuộc chơi, những tiếng cười trong veo khiến người nghe cũng thấy vui theo. Bà Hoa nhìn 3 đứa mà mỉm cười, mong rằng nụ cười của chúng nó luôn đc như thế này. Bà nhìn một lúc rồi đi vào phòng. Chơi đc một lúc em Như Quỳnh cũng đi ngủ chỉ còn lại hai người ngồi dưới gốc cây nhìn lên bầu trời. Cả hai cùng ngắm bầu trời đầy ắp những ngôi sao. – Chị Quỳnh thấy ngôi sao em và chị kế bên nhau ko? – Sao em biết chị và em gần nhau? – Bởi vì em muốn ở bên cạnh chị suốt đời. Chị ko thấy càng lúc nó càng xích lại gần nhau sao? Như Quỳnh biết ý Nhã Thanh muốn nói gì nhưng cô vờ như ko hiểu im lặng mà ngắm những ngôi sao kế tiếp. – Sau này về già mình về đây sống nha chị. – Sao về già chị phải sống với em? – Nhất định là chị sẽ sống với em suốt đời. – em đừng có ngồi mà nói nhảm. – Chị đừng nói là ko biết tình cảm của em dành cho chị. Mẹ chị còn nhận ra em thích chị, chẳng lẽ chị lại ko biết? Làm bạn gái em nha. Như Quỳnh ko ngờ Nhã Thanh lại nói thẳng với cô như vậy? Làm sao cô ko biết tình cảm của Nhã Thanh dành cho cô nhưng đó là tình yêu sai lệch, cô ko thể đi vào con đường đó, mẹ cô sẽ chết mất khi mà có đứa con như vậy, nghĩ vậy nên Như Quỳnh nói: – chị biết nhưng trong chị em luôn là em gái mà thôi chị Mong rằng từ nay em đừng nói hay nghỉ gì chị wa nhiều – Em có gì ko tốt hay có gì làm chị ko hài lòng chị nói đi. – Ko phải em ko tốt nhưng chị và em ko có cùng con đường vì thế em nên thôi cái suy nghĩ đó đi. – Em biết chị cũng có tình cảm với em mà, sao lại phải né tránh như vậy? – Cái đó là do em tự nói, chị nói lại lần nữa chị ko bao giờ có tình cảm với em. Đừng hy vọng, vô ích thôi. Chị mệt rồi chị đi ngủ đây. Như Quỳnh đứng lên bỏ vào trong, Nhã Thanh nhìn theo, buồn khi bị từ chối. Trái tim cảm thấy nhói đau nhưng rồi cô sẽ ko bỏ cuộc rồi một ngày nào đó Như Quỳnh sẽ yêu cô. Nhã Thanh vào phòng đã thấy Như Quỳnh quay lưng vào trong, cô nằm xuống kế bên, quay lưng lại với Như Quỳnh. Tuy rằng cả hai nhắm mắt nhưng họ biết ko ai có thể ngủ đc. Như Quỳnh muốn có một cuộc sống đơn giản ko bị tình cảm xen vào cuộc sống của cô. Như Quỳnh tự nhiên sờ lên bụng mình cảm giác thật lạnh lẽo khi mà vòng tay Nhã Thanh ko ôm cô nữa. Tự trấn an mình nhưng làm thế nào cô cũng ko tài nào chợp mắt đc. Cô biết cô cũng đã nghĩ đến Nhã Thanh nhưng cô đang dối lòng để ko phải làm mẹ cô buồn và cô cũng quyết định sao khi về Sài Gòn cô sẽ ko tiếp xúc nhiều với Nhã Thanh nữa. Cô muốn có cuộc sống như trước đây. Như Quỳnh cứ suy nghĩ rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào ko hay. Nhã Thanh giờ mới quay lại. “Chị ơi! Làm sao em và chị mới đc chung đường? Chị có biết chị từ chối làm em tổn thương lắm ko? Nhưng em dặn lòng sẽ ko bỏ cuộc, em muốn đem đến hạnh phúc cho chị. Em sẽ chờ chị”. Nhã Thanh vòng tay nhẹ nhàng ôm Như Quỳnh, cả hai chìm vào giấc ngủ với biết bao âu sầu
|
CHƯƠNG 8:
Buổi sáng Như Quỳnh thức dậy thấy tay tê cứng cô nhìn xuống thì ra Nhã Thanh đang nằm lên tay cô. Nhẹ nhàng Như Quỳnh rút tay về nhưng vòng tay Nhã Thanh đã ôm chặt lấy cô. – Cho em ôm chị chút nữa đi còn sớm mà chị. Thấy còn sớm nên Như Quỳnh vẫn nằm im cho Nhã Thanh ngủ. Vì cô biết đêm qua Nhã Thanh đã không ngủ được. Với lại Nhã Thanh vì cô mà bị thương vì thế cô không nỡ đứng lên. Nhã Thanh dụi vào lòng cô và tiếp tục ngủ. Chỉ có Như Quỳnh là không sao ngủ được nữa nên đợi Nhã Thanh ngủ thật say cô mới bước đi ra ngoài. – Con thức sớm vậy sao không ngủ thêm chút nữa? – Con quen giấc rồi. Mẹ đang làm gì vậy? – Hôm nay mẹ định làm bánh xèo cho Nhã Thanh nó ăn. Con bé về đây cũng làm cái gì đó coi cho được – Mẹ để đó con làm cho. – Mẹ làm được rồi con xem chút nữa dẫn Nhã Thanh đi đâu đó cho vui. Ở nhà hoài con bé sẽ buồn đó – Con muốn ở nhà với mẹ thôi. Lâu lâu con mới về mà mẹ. – Thì con dẫn em nó đi chơi một chút rồi về. – Dạ con biết rồi. Như Quỳnh phụ mẹ làm bánh. Nhã Thanh cũng thức, cô đi xuống bếp. – Con chào bác – Con thức rồi à? Tối qua con ngủ ngon không? – Dạ ngon lắm. Nhã Thanh trả lời bà Hoa mà ánh mắt nhìn về Như Quỳnh. Còn Như Quỳnh thì nhìn sang nơi khác – Nhà bác đơn sơ con không chê là bác đây vui rồi – Bác đừng nói vậy nhà con cũng đâu thua gì ở như vậy là quá tốt rồi Bà Hoa nhìn Như Quỳnh hình như nó đang có tâm sự gì đó, bà thấy nãy giờ cứ ngồi im lặng không nói gì, bà hiểu được tâm trạng của nó lúc này. Tội nghiệp con bé nó đang cố gắng đánh bại lý trí của mình để không bước vào cuộc đời của Nhã Thanh. Bà cũng không muốn con mình đi vào con đường đó, nhưng nếu nó đã yêu thì bà cũng chấp nhận bởi bà cảm nhận được Nhã Thanh yêu con bà rất nhiều. Bây giờ bà không thể giúp gì được cho chúng nhưng mong rằng cả hai có sự lựa chọn sáng suốt – Như Quỳnh con dẫn Nhã Thanh đi qua nội chặt cho mẹ vài tàu lá chuối đi – Con đi được rồi để Nhã Thanh ở nhà chơi đi mẹ – Cho em đi với ở nhà em cũng đâu làm gì đâu!!! Như Quỳnh đang né tránh Nhã Thanh vậy mà cũng không được. Vậy là cô phải đèo của nợ này đi theo nữa rồi. Nhã Thanh ngồi phía sau lại vòng tay ôm Như Quỳnh cứng ngắt. – em thả lỏng tay ra được không? Em muốn chị nghẹt thở chết sao hả – Bỏ tay ra em té thì sao? Em ôm như vậy an toàn hơn – Nhưng ôm như vậy chị chạy không được – Nãy giờ em thấy chị chạy bình thường mà. Chị đừng khó với em như vậy mà – Cái gì cũng nói được hết – Chị nói gì vậy? – Không có gì ngồi im cho chịnhờ Nhã Thanh thôi không nói nữa cô sợ Như Quỳnh sẽ giận. Cô dựa vào lưng Như Quỳnh cảm giác sao mà bình yên làm sao dù biết Như Quỳnh không chấp nhận nhưng được ở bên cạnh người mình yêu như vậy cô cũng thấy mãn nguyện lắm rồi. Như Quỳnh vẫn cứ chạy đi và mong sao đoạn đường ngắn lại để những cảm giác này không tồn tại trong tâm trí cô bởi cô đang sợ với cảm giác ấm áp như thế này. Vừa tới nơi, cô Tư của Như Quỳnh đã bước ra mừng rỡ – Như Quỳnh con về khi nào – Dạ con về hôm qua. Cô Tư khỏe không? – Cô Tư khỏe còn đây là…. – Dạ là bạn con tên Nhã Thanh – Con chào Cô Tư – Chào con. Con bé dễ thương quá Nhã Thanh cười tít mắt khi có người khen cô như vậy – cô Tư đừng có khen coi chừng có người bay trên mây bây giờ – Chị cứ ăn hiếp em hoài. Cô Tư thấy sao nói vậy mà phải không cô Tư? Cô Tư nhìn cả hai bật cười khi thấy hai đứa nói chuyện thật vui. – Cả hai đứa đều dễ thương hết được chưa hai cô nương, con về đây khi nào rồi đi? – Dạ mai con về lại Sài Gòn. Chút nữa cô Tư qua nhà con chơi nha! – Chút thằng Tý về rồi cô Tư qua. – Hai đứa ra sau vườn chơi đi cô đi rước thằng tý. Như Quỳnh gật đầu dẫn Nhã Thanh đi ra phía sau – Nhà nội chị nhiều cây ăn trái thật là thích – Bộ nhà em không có trồng à? – Nhà em có trồng nhưng không bằng ở đây Suýt chút nữa là đã để lộ thân phận nữa rồi – Chị còn giận em chuyện hôm qua à? Như Quỳnh giã vờ không hiểu Nhã Thanh nói gì nên cô hỏi lại – Giận em chuyện gì? Nhã Thanh gãy đầu, khuôn mặt lúc này ngây ngô làm sao làm Như Quỳnh cũng không nhịn được cười – Chị cười gì vậy chọc quê em hả? Thấy em hiền ăn hiếp chứ gì!? – Thì chị muốn cười thì cười có vậy cũng hỏi. Đi về thôi! Xong rồi. – Vậy còn chuyện tối quá chị có suy nghĩ lại không? – chị nói không là không. Nếu em muốn chị xem em là bạn thì đừng bao giờ nói những chuyện như tối qua nữa Nhã Thanh không nói gì những giọt nước mắt lại thi nhau tuôn rơi. Làm Như Quỳnh bối rối – Xin lỗi đã làm em buồn.nhưng mong em hiểu chị và em không thể. Con đường chúng ta khác xa nhau, chị không có cảm giác với người cùng phái vì thế em đừng hy vọng để phải thêm đau khổ. Hãy tìm cho mình một người xứng đáng hơn Như Quỳnh càng nói thì trái tim Nhã Thanh càng thêm tan nát. Tất cả đã không còn hy vọng gì sao! Cô cứ nghĩ Như Quỳnh cũng có tình cảm với mình và đã nuôi hy vọng nhưng bây giờ cô đã hiểu Như Quỳnh không thích một người như cô. Nỗi đau này cô biết phải làm sao đây? Nhã Thanh không nói gì chạy thật nhanh ra ngoài lúc này đây cô muốn được yên tĩnh, muốn được khóc. Như Quỳnh nhìn theo mà nỗi lòng xót xa. “Xin lỗi em Nhã Thanh chị đã làm em tổn thương, nhưng thà như vậy sẽ tốt hơn cho chúng ta, đừng buồn chị hãy sống thật tốt chị mong em sẽ luôn được hạnh phúc”. Như Quỳnh suy nghĩ mà quên nãy giờ Nhã Thanh đã chạy đi. Đến khi Như Quỳnh giật mình thì vội chạy đi tìm Nhã Thanh vì Nhã Thanh có biết đường đâu, nếu chạy quá sâu sẽ lạc vào rừng như vậy thì thật là nguy hiểm. Như Quỳnh vừa chạy vừa gọi tên Nhã Thanh. Nhưng tìm khắp nơi vẫn không thấy. 1 tiếng rồi 2 tiếng nỗi lo lắng càng tăng lên đến khi trời đã tối Như Quỳnh gọi tên Nhã Thanh trong tuyêt vọng – Nhã Thanh em ở đâu em ra đi. Chị xin lỗi chị sai rồi em ra đi được không? Như Quỳnh vẫn gọi nhưng Nhã Thanh không trả lời. Như Quỳnh ngồi xuống cô bắt đầu khóc,bởi cô lo sợ chuyện không may sẽ xảy ra với Nhã Thanh. Như vậy cô sẽ ân hận suốt đời, Như Quỳnh đi một đoạn thì cô nghe tiếng thút thít trong lùm cây.cô bước vào thì thấy Nhã Thanh đang ngồi bên trong. Lúc này Nhã Thanh cũng ngước lên, cô sợ sẽ không còn gặp lại Như Quỳnh nữa. Trời tối cô sợ lại không biết đường về nên ngồi trong này khóc. Vừa gặp Như Quỳnh, Nhã Thanh đã đừng lên ôm chầm lấy – Chị ơi em sợ lắm em xin lỗi Như Quỳnh vừa mừng vừa giận – Sao lại hành động như vậy? Nếu như chị không đi tìm thì em phải làm sao? Đừng như trẻ con như vậy biết không? Nhã Thanh gật đầu, Như Quỳnh lau nước mắt cho Nhã Thanh cô nói: – Mới nói như vậy đã khóc rồi sao này làm sao mà trưởng thành được? Con đường phía trước còn dài sau này em phải đối diện ra sao? – Chị có biết em đau lòng đến thế nào khi bị từ chối như vậy không? Em suy nghĩ rồi có thể bây giờ chị không yêu em không nghĩ đến em nhưng nhất định một ngày nào đó em sẽ khiến chị yêu em. Không vì chị từ chối mà em sẽ bỏ cuộc, em sẽ không từ bỏ đến khi nào chị thật sự không là của em thì lúc đó em sẽ tự động biến khỏi cuộc đời chị. Như Quỳnh không nói gì, cô biết rồi đây cô sẽ phải đấu tranh thật nhiều. Cô cứ nghĩ từ chối như vậy Nhã Thanh sẽ bỏ cuộc có ai ngờ Nhã Thanh không tự bỏ cuộc mà con muốn đấu tranh tới cùng. Như Quỳnh cảm thấy lo lắng liệu cô còn cứng rắn để có thể nói ra những lời này không hay một ngày nào đó cô cũng sẽ mềm lòng và làm theo những gì con tim mình muốn. – Chị đi theo em – em đưa chị đi đâu vậy – Đi theo em rồi chị biết Như Quỳnh không biết Nhã Thanh đưa mình đi đâu nhưng cô cũng đi theo – Chị nhắm mắt lại đi. Không được nhìn lén đó. Khi nào em nói mở mắt ra mới được mở ngen Như Quỳnh không hiểu nhưng rồi cũng nhắm mắt lại, Nhã Thanh bước lại gốc cây lấy ra cái hủ. Bên trong được đựng rất nhiều đom đóm. Lúc sáng cô chạy đi và vô tình chạy đến chỗ này, không biết đường về nên cô đã ngồi đây đợi Như Quỳnh đến khi trời tối vẫn không thấy Như Quỳnh chỉ thấy xuất hiện những con đom đóm thật đẹp, thích thú cô bắt từng con bỏ vào hủ chờ Như Quỳnh đến sẽ tạo cho Như Quỳnh bất ngờ. – Được rồi chị mở mắt ra đi Như Quỳnh mở mắt ra cô không khỏi bất ngờ và cảm động. Lúc này đây không từ nào diễn tả được khung cảnh thật đẹp: những con đom đóm làm cảnh vật thêm sinh động. Như Quỳnh thích thú đuổi bắt từng con rồi thả ra, cứ thế cả hai đùa giỡn bên nhau mọi lo âu điều không nghĩ đến. Bây giờ chỉ còn lại tiếng cười. Có lẽ, họ không muốn chuyện không vui nhắc đến trong lúc này. Chơi một lúc cả hai nằm xuống nhìn bầu trời về đêm hôm nay những vì sao lại chiếu sáng lấp lánh, lúc này ngắm sao thì thật là thích. Cả hai cứ lặng lẽ nhìn lên bầu trời. Họ đều mong ngày mai sẽ tốt đẹp hơn. Được một lúc cả hai đi về, căn nhà vắng lặng. Như Quỳnh biết mẹ đã ngủ, trên bàn vẫn chừa đồ ăn cho cả hai. Không muốn mẹ buồn nên cả hai ngồi ăn xong mới vào phòng. Hôm nay vẫn vậy, mỗi người quay một nơi. Giấc ngủ lại đến muộn màng với họ. Buổi sáng cả hai từ giã bà Hoa đi về Sài Gòn. Vừa xuống xe, Nhã Thanh nói có việc gấp nên đi trước. Như Quỳnh cũng không hỏi gì mà đi về nhà mình. Như quỳnh....... Như Quỳnh quay lại thì ra là Gia Vỹ. Anh cũng hay thật mới đây mà biết chỗ ở của cô rồi – Anh đến tìm tôi có gì không? – Em không định mời anh vào nhà được sao em? – Xin lỗi nhà tôi thấp hèn không xứng để những người cao sang như anh bước đến. Nếu không có gì tôi xin phép. Như Quỳnh bước đi Gia Vỹ vội nắm tay lại nhưng Như Quỳnh đã rụt tay về. – Mong anh tôn trọng tôi mà đừng làm như vậy. Giữa chúng ta đã không còn gì nữa. Xin anh đừng làm phiền tôi để tôi yên có được không? – Anh biết em còn yêu anh mà. Sao lại đày đọa bản thân mình như vậy? Tha thứ cho anh được không? Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu được không em??? – Yêu? Anh xứng đáng để tôi yêu anh à? Quá muộn để nói hai tiếng tha thứ rồi anh. Đối với tôi anh bây giờ cũng chỉ như một người bạn, những gì tôi muốn nói đã nói anh cũng đừng đến đây làm gì ở nơi này không xứng để anh bước đến đâu. Như Quỳnh bước vào trong đóng cửa lại chuyện Nhã Thanh đã làm cô suy nghĩ rất nhiều giờ lại đến Gia Vỹ. Sao mọi thứ lại xáo trộn cuộc sống của cô như vậy, cô biết phải đối diện thế nào đây? Chỉ cầu mong mọi chuyện sẽ tốt đẹp như lúc ban đầu. Như Quỳnh đi vào trong. Gia Vỹ đứng một lúc cũng đi về. Tất cả đã hết như vậy rồi sao? “Như Quỳnh, anh phải làm sao để em tha thứ cho anh? Bởi trong trái tim anh không ai có thể thay thế em”. Gia Vỹ thở dài rồi cho lái xe đi. Trong lòng vẫn còn nuôi hy vọng Như Quỳnh sẽ quay trở lại. CTY GFS – Chị yêu của em đang làm gì đó? – Chị con tưởng em không biết đường về nữa chứ! Vết thương em sao rồi? Sao mà không thấy nhắn tin cho chị gì hết vậy? Hôm nay em không về chắc là chị đăng báo tìm con gái ông LÂM BẢO PHÁT rồi đó – Vết thương em thì không sao nhưng vết thương lòng thì đang đau lắm đây – Là sao chị không hiểu?? – Em đã bị chị ấy từ chối rồi. Em đau lòng lắm nhưng em sẽ không từ bỏ chị ấy. Em tin một ngày nào đó tình yêu của em sẽ chinh phục chị ấy – Em biết nghĩ như vậy thì chị mừng rồi Cộc……….cộc………… – Vào đi – Anh có thể gặp hai cô giám đốc xinh đẹp không? – Anh vẫn như vậy lúc nào cũng chọc ghẹo bọn em – Anh về khi nào mà bây giờ mới xuất hiện vậy??? – Hai cô công chúa nhỏ đừng có tấn công anh như vậy. Anh mới về ít hôm nhưng vì bận chút chuyện nên không gặp hai em được. Tối nay anh sẽ đền bù cho cả hai một bữa chịu không? – Tha cho anh đó, nhưng lần sau không có tha cho anh dễ dàng như vậy đâu – Nhã Thanh đúng là khoan dung độ lượng. Tối nay anh có hẹn một người bạn sẽ làm cho hai em bất ngờ lắm đây – Bạn gái anh hả? – Không! Một người mà hai em gặp sẽ rất thú vị. – Anh nói làm bọn em cũng đang muốn xem người đó là ai lắm đây – Được rồi tối nay anh sẽ đón hai em. Giờ thì không phiền hai em nữa anh về đây Gia Vỹ đi về Nhã Thanh nhìn theo. Cô vẫn đang còn nhiều chuyện muốn nói với Gia Vỹ. Cô cũng không biết có nên cho Khả Ái biết chuyện Gia Vỹ là người yêu của Như Quỳnh không nữa. Bởi ba người là anh em của nhau. Gia Vỹ là anh họ của cô và Khả Ái. Trước giờ 3 anh em luôn tốt đẹp với nhau nên bây giờ cô cũng không biết phải bắt đầu từ đâu và sẽ cạnh tranh với anh trai của mình hay là cô sẽ bỏ cuộc khi mà Như Quỳnh đã từ chối cô. Dù thế nào đi nữa thì cô cũng sẽ nói chuyện với Gia Vỹ một ngày gần nhất. Nhã Thanh cũng đi về nhà bởi cô cũng hơi mệt Khả Ái cũng sắp xếp giấy tờ đến ăn trưa cùng Hân Đồng. – Hân Đồng em chờ chị lâu không? – Dạ em cũng mới đến – Chị bận chút việc nên đến trể xin lỗi đã để em đợi – Chị bận rộn mà vẫn dành thời gian đến ăn trưa với em là em vui lắm rồi – À? tối nay em rảnh không đi dùng cơm với chị và Nhã Thanh nha. Hân Đồng vui vì được Khả Ái rủ đi ăn nên không cần suy nghĩ cô đã gật đầu thật nhanh, Khả Ái cũng thấy vui khi Hân Đồng đã đồng ý, không hiểu sao cô lại muốn đi cùng Hân Đồng như vậy. Mấy ngày nay cô đã không gặp cảm giác nhớ Hân Đồng sao đó. Và cô đã luôn giằng xé bản thân để không bị lung lai nhưng khi Hân Đồng vừa gọi dùng cơm thì cô đã không thể từ chối mà còn phấn khởi nữa. Giờ cô mới hiểu vì sao Nhã Thanh thà làm nhân viên phục vụ nó vẫn thấy vui bởi mỗi ngày nó được ở bên người mình yêu. Khả Ái đã tin những gì Nhã Thanh nói, tình yêu không nhất thiết là trai hay gái, chỉ biết rằng yêu và được hạnh phúc bên người mình yêu như vậy cũng đã hạnh phúc lắm rồi. Bữa ăn thật vui, cả hai như xích lại gần nhau một chút và họ mong rằng vui vẻ như thế này mãi. Buổi tối Khả Ái đến đón Hân Đồng, cô nàng xinh như một nàng công chúa khiến trái tim Khả Ái cứ đạp loạn lên và có chút bối rối khi nhìn vào đôi mắt đó – Chị và Nhã Thanh đợi em lâu không? – Chị cũng mới đến thôi – Chị Đồng hôm nay xinh quá. Coi chừng chút nữa có người đau tim vì chị đó Nghe Nhã Thanh nói Hân Đồng mắc cỡ đến đỏ mặt. Khả Ái thì đá vào chân Nhã Thanh – Em tốt nhất nên im lặng đi. Còn chọc chị nữa thì sau này chuyện của em tự lo liệu đi nghen Nhã Thanh cười bởi cô biết Khả Ái đã bị Hân Đồng đánh bại – Được rồi bà chị khó tính em sẽ không nói gì nữa giờ đi thôi Cả ba đến nhà hàng sang trọng đến nơi đã thấy Gia Vỹ ngồi đợi sẵn, cùng với người thanh niên đang quay lưng về phía họ nên không thể biết người đó là ai – Xin lỗi bọn em đến trễ – Không sao bọn anh cũng mới đến. Lúc này người thanh niên quay lại Nhã Thanh bật thốt lên trong nỗi ngạc nhiên – Davis Sơn, anh về khi nào? – Em không hoan nghênh khi anh về thăm em à? – Không có! Tại em ngạc nhiên thôi Davis Sơn cười nhìn người con gái anh yêu. Dù chưa thể chiếm được trái tim Nhã Thanh nhưng Davis Sơn chưa từng bỏ cuộc bởi anh tin một ngày nào đó con búp bê đó cũng sẽ được anh nâng niu và giữ như một bảo vật mà không có gì đánh đổi được. Còn Nhã Thanh, cô đang lo lắng nếu Davis Sơn về Việt Nam thì cô phải có nhiệm vụ dẫn anh ta đi chơi rồi. Mà cô thì rất ghét anh ta không phải vì anh ta xấu hay không tốt mà anh ta rất đẹp trai lại ga lăng biết bao cô gái muốn được anh ta ngó đến mà không được vậy mà cô lại không thích anh ta dù đã bao lần cô từ chối khéo nhưng anh ta cứ nói sau này ngoài cưới cô ra sẽ không lấy ai hết. Thật tình mà nói nếu như lần về Việt Nam này cô không gặp và yêu Như Quỳnh từ cái nhìn đầu tiên thì có thể cô cũng sẽ chấp nhận Davis Sơn bởi anh là người ân cần chu đáo. Anh luôn chịu đựng tất cả kể cả khi cô từ chối anh cũng không buồn mà còn muốn ở bên cạnh cô đến khi nào cô chấp nhận anh thì thôi. Anh là người có chí cầu tiến, là giám đốc công ty lớn ở Pháp, cũng là đối tác quan trọng với ba cô. Vậy mà cô lại dám từ chối anh. Nhưng cô kính trọng anh bởi anh không bao giờ đem tình cảm riêng tư mà xen lẫn công việc. – Anh cứ tưởng em không muốn gặp anh chứ – Anh cứ nói em vậy hoài gặp anh em cũng rất vui – Chỉ cần câu nói đó của em thôi thì đối với anh cũng đủ rồi – Hai người được rồi nha, bộ không thấy chúng tôi đang ngồi đây à? – Anh đó! Sao lại không nói sớm cho em biết còn ở đó làm bất ngờ nữa – Cái đó em nói Sơn kìa nó kêu anh tạo cho em bất ngờ thôi mà Davis Sơn nhìn Nhã Thanh cười Nhã Thanh trợn mắt nhìn lại khiến những người xung quanh phải bật cười. Chỉ có Khả Ái biết Nhã Thanh đang rơi vào hoàn cảnh tiến thóai lưỡng nan. Một người đàn ông hoàn hảo. Một cô gái đang yêu liệu Nhã Thanh phải làm sao. Nhưng cô biết Davis Sơn có hoàn hảo đến đâu cũng không bằng Như Quỳnh, người đã chiếm trọn trái tim của em gái cô. Cô chỉ tội nghiệp Davis Sơn được chăm sóc Nhã Thanh mà khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc, còn Khả Ái cũng chăm sóc đặc biệt cho Hân Đồng. Chỉ có Gia Vỹ nhớ đến Như Quỳnh. Nếu hôm nay có Như Quỳnh ở đây thì có lẽ anh sẽ là người hạnh phúc nhất. Buổi ăn diễn ra thân mật và vui vẻ. Ăn xong Gia Vỹ đưa mọi người đến một nơi ai cũng hỏi nhưng anh nói bí mật đi rồi sẽ biết, ai cũng nhìn nhau không hiểu dạo này Gia Vỹ thích bí mật và làm cho người ta bất ngờ như vậy. Đến khi chiếc xe dừng xuống quán kem thì Nhã Thanh giật mình. Cô vội quay sang Khả Ái cầu cứu khi mọi người chuẩn bị bước xuống – Anh Vỹ hay mình đi chổ khác ăn nghen. Chỗ này mùi vị em không thích Giã Vỹ nghe Khả Ái nói vậy cũng buồn vì anh định vào đây để được gặp Như Quỳnh nhưng bây giờ họ không chịu vào thì đành đi chỗ khác. Chiếc xe lăn bánh. Nhã Thanh nhìn vào thấy Như Quỳnh đang dọn dẹp. Chỉ được nhìn Như Quỳnh như vậy thôi đối với cô cũng thấy thật hạnh phúc lắm rồi.
|
Chương 9:
Đã 1 tuần Như Quỳnh đi làm mà cứ ngóng ra cửa, cô mong bóng dáng thân quên đó sẽ xuất hiện nhưng chờ hoài cô cũng không thấy, cô không biết vì sao 1 tuần rồi mà Nhã Thanh không đi làm. Cô lại không hiểu sao cô lại thấy buồn, cô muốn có người quậy phá, muốn được làm phiền nhưng bây giờ không ai làm phiền cũng không ai quậy phá cô nữa. – Cho hỏi cô có phải là Như Quỳnh? Như Quỳnh nhìn người thanh niên, cô cũng không biết anh ta hỏi tên cô làm gì nữa nhưng rồi cô cũng gật đầu. – Phiền cô ký tên nhận quà dùm tôi. – Anh có nhầm không? – Trên này vẫn còn ghi tên cô và địa chỉ làm việc không nhầm đâu cô ký tên dùm tôi. Như Quỳnh không biết phải làm sao nên cô ký tên. Cô cứ nghĩ là Gia Vỹ tặng cho cô vì ngoài anh ta ra thì không còn ai nữa bởi Nhã Thanh thì không thể nhưng rồi cô cũng nhận lấy món quà. Như Quỳnh mở ra xem, cô ngạc nhiên vì món quà là của Nhã Thanh. Bên trong có một cái hộp nhỏ, cô mở ra xem mới biết đó là chiếc nhẫn được đính kim cương chiếu lấp lánh và cô nghĩ có lẽ Nhã Thanh đã phải dành dụm rất lâu mới có thể mua được. Như Quỳnh cảm động, cô thấy có lỗi khi những ngày qua lại làm Nhã Thanh tổn thương như vậy. Như Quỳnh lấy miếng giấy trong cái hộp ra đó là hình vẽ hai người đứng hai bên và không khỏi bật cười khi Nhã Thanh có trí tưởng tượng phong phú như vậy. “Chị à! Đã một tuần rồi, chị đã suy nghĩ lại không? Em mong chị chấp nhận tình cảm em bởi em yêu chị rất nhiều, em có thể làm tất cả để chị được hạnh phúc. Ngày mai em mong sẽ nhận được câu trả lời của chị. Yes or no? Nếu chị nói với em “yes” em sẽ ở bên chị suốt đời không bao giờ rời xa chị. Còn chị nói “no” em sẽ biến mất khỏi cuộc đời chị không bao giờ em làm phiền chị nữa. Chiếc nhẫn là tượng trưng tình yêu em dành cho chị, như một lời đính ước của em dành cho chị. Khi nào chị chấp nhận em thì sẽ chính tay em đeo vào cho chị và không thì xem như đó là món quà cưới em tặng cho chị. Em muốn nói với chị rất nhiều nhưng không được rồi vì bây giờ em phải đưa chị vào giấc mơ của em, em hy vọng chị sẽ chấp nhận em. EM YÊU CHỊ” Như Quỳnh gấp mảnh giấy lại rồi bỏ chiếc nhẫn cẩn thận vào chiếc hộp như cũ. Cô đã phải suy nghỉ thật nhiều. Cô thừa nhận những ngày qua cô cũng đã nhớ Nhã Thanh rất nhiều, cô cứ nghĩ mọi thứ đơn giản khi không gặp Nhã Thanh, muốn trốn tránh để không phải lung lay nhưng khi không gặp Nhã Thanh trong những ngày qua cô mới hiểu trái tim cô cũng đã dành cho Nhã Thanh và nỗi nhớ cũng tăng dần theo ngày tháng. 1 tuần qua đối với cô thật tẻ nhạt, Nhã Thanh đã không làm phiền cô, không cho cô vòng tay ấm áp như mọi khi mà thay vào đó là cảm giác lạnh lẽo khi đêm về. Và bây giờ khi Nhã Thanh hỏi cô Yes or No cho câu trả lời ngày mai thì cô không biết phải làm sao. Nếu cô tiếp tục từ chối có nghĩa cô sẽ mất Nhã Thanh mãi mãi. Nếu cô đồng ý thì mẹ cô, bà sẽ thế nào khi biết rằng có đứa con không bình thường như cô. Như Quỳnh cứ suy nghĩ mãi, giữa lý trí và con tim nhưng cuối cùng thì con tim có lý lẽ riêng của nó và cô cũng quyết định sẽ chấp nhận Nhã Thanh nếu Nhã Thanh thật sự yêu cô thì cả hai sẽ cùng vượt qua tất cả. Như Quỳnh mỉm cười khi ngày mai sẽ là một ngày bắt đầu có cuộc sống mới của cô và phải đối diện với biết bao chông gai phía trước. Như Quỳnh suy nghĩ mãi rồi cô cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay. Buổi sáng Như Quỳnh thức dậy sớm. Hôm nay không đi học nên cô có một buổi sáng thật rảnh, tha hồ làm những gì mình thích. Và cô đợi một người mà đã 1 tuần cô đã rất nhớ. Nghe tiếng gõ cửa Như Quỳnh chạy thật nhanh nhưng cô thất vọng khi người đứng trước nhà cô là Ánh Nguyệt chứ không phải Nhã Thanh. Khuôn mặt Như Quỳnh hiện rõ sự thất vọng. – Cậu làm gì mà mặt buồn quá vậy bộ đang chờ ai hả? – Tại hôm qua tớ thiếu ngủ thôi chứ có chờ ai đâu. – Như Quỳnh, cậu có xem báo hôm nay không? – Tớ có khi nào xem báo đâu mà cậu hỏi. – Hồi sáng tớ đi mua đồ thì thấy tờ cái này. Tuy chụp không rõ nhưng cũng có thể biết người đó là ai. Mà người này là con gái của tỷ phú BẢO PHÁT đó. – Mà người đó là ai có liên quan gì đến tớ đâu. Những người giàu hay làm vậy để đánh bóng tên tuổi của mình mà. – Nhưng Như Quỳnh nè, người con gái đó là LÂM NHÃ THANH người mà kết thân với cậu trong thời gian qua đó. Ánh Nguyệt vừa dứt câu thì Như Quỳnh đã chụp lấy tờ báo để xem. Người con gái đang tươi cười không ai khác chính là Nhã Thanh. Như Quỳnh chỉ còn biết chôn chân một chỗ, cô không thể thốt nên lời nào. Cô đã một lần bị tổn thương chẳng lẽ Nhã Thanh lại đem cô ra đùa giỡn như vậy? Mới đây cô còn thấy hạnh phúc khi chờ đợi Nhã Thanh để nói những gì mà bao lâu nay cô đã chôn chặt trong lòng mình. Nhưng bây giờ tất cả đã sụp đổ khi mà sự thật Nhã Thanh đã lừa dối cô trong suốt thời gian qua. Như Quỳnh cầm tờ báo mà không khỏi nhói lòng. Nụ cười đó làm sao cô quên được, chỉ có cô khờ không biết mình đang là món đồ chơi cho những tiểu thư đài cát mà thôi. Ánh Nguyệt thì hiểu Như Quỳnh đang bị sốc khi bị Nhã Thanh lừa dối bởi cô biết Như Quỳnh không muốn kết thân với nhà giàu cô sợ một lần nữa bị những người giàu có coi thường như trước đây. Như Quỳnh đã từng bị tổn thương như vậy. – Như Quỳnh cậu có sao không? Vẫn ổn chứ? Như Quỳnh cười mà nụ cười thật gượng ngạo làm sao. – Tớ không sao. Chỉ có điều tớ buồn khi Nhã Thanh lại đùa giỡn tớ như vậy, có lúc tớ đã xem Nhã Thanh như em gái của mình vì hoàn cảnh Nhã Thanh đáng thương. Nhưng bây giờ tớ cảm thấy chính tớ bây giờ mới thật đáng thương khi bị Nhã Thanh đối xử như vậy. – Thôi cậu đừng buồn biết đâu Nhã Thanh có nỗi khổ riêng thì sao? – Ánh Nguyệt tớ muốn được yên tĩnh một mình. Xin lỗi cậu, hôm khác cậu đến chơi nha. – Vậy cậu nghỉ ngơi đi. Tớ đi về có chút chuyện khi nào rảnh tớ sẽ qua thăm cậu. – ok Cậu về cẩn thận. Ánh Nguyệt về rồi, Như Quỳnh vào trong bây giờ cô mới bật khóc. Nỗi đau cứ dằn xé con tim. Tình yêu vừa chớm nở đã vội tắt và cô không biết bây giờ mình nên làm gì bởi người giàu không ai thật lòng chỉ thích đùa giỡn trên nỗi đau của những người khác. Cô dặn lòng sẽ không bao giờ tha thứ cho Nhã Thanh cũng như cô đã làm đối với Gia Vỹ. Cô tin mình sẽ làm được. Như Quỳnh nuốt những dòng nước mắt vào trong cố gắng để chút nữa đây cô phải tỏ ra bình thản như không có chuyện gì để đối diện với Nhã Thanh dù rằng cô đang rất đau lòng. Đến tối Như Quỳnh vẫn đi làm bình thường. Nhã Thanh cũng đã đi làm lại nhưng cô đang né tránh không muốn gặp Nhã Thanh và Nhã Thanh không biết ảnh của mình đã đăng lên đầy trang báo. Thấy Như Quỳnh ngó lơ nên Nhã Thanh đã nắm tay Như Quỳnh kéo ra sao để nói chuyện. – Hôm nay chị bị gì vậy? Không thèm nhìn em cũng không thèm nói chuyện với em. – Tôi có bị gì đâu, tại không thích thì không nói chuyện. – Chị có nhận được thư em gửi không? Chị không nhớ em gì hết à? – Thư thì tôi đã nhận rồi, mà có chuyện gì không? – Thì em muốn có câu trả lời từ chị. Yes or No? – Cô biết câu trả lời sao rồi mà, chẳng phải tôi đã từng nói là không bao giờ tôi và cô đi chung đường vì thế cô biết câu trả lời của tôi là No rồi chứ. Nhã Thanh đứng chết lặng, cô đã thật sự thất bại vậy mà trong những ngày qua cô đã luôn nuôi hy vọng để bây giờ nỗi đau lại khiến cõi lòng cô tan nát. Nhã Thanh nhìn ánh mắt của Như Quỳnh xem lời nói đó có thật không? Nhưng cô chỉ nhận lại một cái nhìn lạnh nhạt mà Như Quỳnh dành cho cô. – Em hiểu rồi dù em đã cố gắng hy vọng nhưng bây giờ em đã hiểu chị chưa bao giờ nghĩ đến em, chỉ có em là yêu đơn phương, yêu chị một cách mù quáng để bây giờ em có làm gì cũng không bao giờ có được chị trong vòng tay. Từ nay em sẽ mãi mãi biến khỏi cuộc đời chị và sẽ không bao giờ làm phiền chị nữa. Từ nay chị hãy cố gắng sống thật tốt và thật nhiều hạnh phúc nhé. – Cảm ơn cô. Tôi cũng mong cô sẽ tìm được người tốt hơn tôi. Còn cái này tôi không thể nhận bởi tôi và cô không quá thân để có thể nhận món quà giá trị như vậy, cô cứ giữ lại mà tìm người xứng đáng để trao cho họ. Như Quỳnh đưa cái hộp cho Nhã Thanh rồi cô bước nhanh vào nhà hàng. Cô sợ mình sẽ không kiềm chế được, cô sẽ khóc trước mặt Nhã Thanh mất. Những giọt nước mắt của Nhã Thanh rơi làm cô tan nát. Thà như vậy sẽ tốt hơn, sau này cũng không phải tổn thương quá nhiều. Nhã Thanh chỉ biết đứng nhìn cô, biết ít nhiều Như Quỳnh cũng có tình cảm với cô nhưng cô không hiểu vì sao Như Quỳnh lại từ chối thẳng như vậy. Không khí làm việc trở nên ngột ngạt. Cả hai không nhìn nhau mà cứ cắm cúi làm cho xong công việc của mình. Nhã Thanh sau khi tan ca đã đi về nhà, cô đang thực hiện đúng lời hứa của mình là không làm phiền Như Quỳnh còn Như Quỳnh đi ra ngoài cô đang muốn tìm kiếm cái gì đó mà cô biết sẽ không bao giờ thuộc về cô nữa. Được một lúc Như Quỳnh cũng lái xe về nhà. – Như Quỳnh… Như Quỳnh quay lại, cô thấy Gia Vỹ đang đi lại gần cô. – Anh có thể nói chuyện với em một chút được không? Như Quỳnh gật đầu rồi mời Gia Vỹ vào nhà. Nhìn căn nhà đơn sơ mà Gia Vỹ nhói lòng nếu bây giờ thời gian có quay lại có lẽ anh sẽ chọn Như Quỳnh chứ không chọn cái tài sản mà gia đình đã bắt anh phải chọn lựa. Như Quỳnh đem nước ra khuôn mặt không chút thay đổi. – Anh tìm tôi có chuyện gì? – Anh chỉ muốn hỏi em dạo này sống thế nào mọi chuyện vẫn ổn hả em? – Cảm ơn anh, mọi thứ vẫn tốt đẹp. – Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu được không Như Quỳnh? Anh muốn làm tất cả để bù đắp cho em, anh xin em cho anh một cơ hội để có thể chuộc tất cả nỗi đau mà trong thời gian qua em phải gánh chịu. Hãy tha thứ cho anh được không? – Gia Vỹ, tôi đã quá đau khổ rồi xin anh đừng làm mọi chuyện thêm rối lên có được không? Nỗi đau anh gây ra cho tôi vẫn còn đây. Vì thế tôi không thể nào chấp nhận và tha thứ cho anh được. Mong rằng anh đừng làm gì để tôi phải đau khổ lần nữa. – Như Quỳnh có thể bây giờ em không chấp nhận anh nhưng anh tin một ngày nào đó em sẽ chấp nhận và tha thứ cho anh, anh sẽ đợi em. – Bây giờ tôi mệt rồi tôi cần nghỉ ngơi, anh về đi, giữa tôi và anh cũng không còn gì để nói nữa. – Được rồi anh về, đây là số điện thoại của anh, lúc nào em cần anh giúp thì hãy gọi cho anh bất cứ lúc nào anh cũng sẽ đến bên em. Gia Vỹ bước đi, Như Quỳnh nhìn theo thở dài. Biết làm sao khi cô đã dành trái tim mình cho Nhã Thanh rồi, Gia Vỹ là người đàn ông tốt nhưng chỉ vì anh quá nhu nhươc nên mới như thế này, mong rằng sau này anh cũng tìm được một người thật tốt. Như Quỳnh tự nhốt mình trong nhà để mặc cho nỗi đau đang tan nát trong tim. Cô mong ngày mai rồi sẽ tốt đep hơn. *** – Nhã Thanh, em bị sao vậy? Khi không lại ngồi ở đây? – Em đang đau lắm chị biết không? Tại sao chị ấy không chấp nhận em khi mà em dành tất cả trái tim mình cho chị ấy. Có phải em đáng ghét lắm không? – Em bình tĩnh đi, có lẽ đây mới là nguyên nhân chính khi em bị từ chối đấy. – Chị nói vậy là sao? Khả Ái đưa tờ báo cho Nhã Thanh. – Chị nghĩ Như Quỳnh đã biết sự thật nên không chấp nhận em. Nhã Thanh không nói gì vội chạy ra ngoài. Khả Ái nhìn theo, cô biết Nhã Thanh đang đến nhà Như Quỳnh. Nhã Thanh không còn suy nghĩ gì, cô biết Như Quỳnh từ chối cô là do Như Quỳnh biết thân phận cô vì thế muốn đến để nói với Như Quỳnh và mong Như Quỳnh tha thứ. Nhã Thanh vừa đến thì Như Quỳnh cũng vừa đi làm về.
– Chị Quỳnh, chị nói chuyện với em chút được không? – Giữa tôi và cô có gì để nói đâu. Mong cô đừng làm phiền tôi nữa. Như quỳnh đã thay đổi cách xưng hô nhã thanh cũng biết như quỳnh còn rất giận – Em biết chị đã biết thân phận của em. Có phải vì lý do đó mà chị từ chối em không? – Tôi không quan tâm cô là ai, tôi chỉ muốn cho cô biết tôi trước giờ chưa bao giờ yêu cô vì thế cô đừng đến đây làm gì nữa, nơi đây không xứng để tiểu thư đài cát như cô đến đâu. – Em xin lỗi vì đã giấu chị nhưng em làm tất cả chỉ vì em yêu chị. Em sợ chị biết thân phận em sẽ không kết thân với em vì thế em mới làm như vậy, em xin chị hãy tha lỗi cho em được không? – Cô nghĩ tôi tin những gì cô nói sao? Những tiểu thư, công tử nhà giàu như các cô cậu thì luôn thích đem những người chúng tôi ra mà đùa giỡn đến khi chán rồi lại bỏ. Cô nghĩ tôi có thể chấp nhận và kết thân với cô được à? Tôi không muốn thấy mặt cô nữa mong rằng đây là lần cuối cùng cô đến làm phiền tôi. Như Quỳnh vào trong đóng cửa lại. Cô ngồi phịch xuống, nỗi đau lại khiến nước mắt cứ tuôn rơi.bên ngoài thì Nhã Thanh cũng khóc… – Chị ơi xin nghe em nói đi được không? Mở cửa cho em đi được không chị?!? Nhã Thanh cứ nói nhưng không có lời đáp đến khi ánh đèn đã tắt… Cơn mưa cũng bắt đầu rơi rồi nặng hạt. Nhã Thanh vẫn cứ ngồi đó nước mắt hòa vào những dòng nước nó mặn đắng như nỗi đau mà cô đang phải gánh chịu. Do nước mưa thấm vào người nên không bao lâu Nhã Thanh cũng kiệt sức rồi gục xuống. Đến lúc này Khả Ái mới tới, cô vội chạy gọi Nhã Thanh. – Nhã Thanh em sao vậy? Tỉnh lại đi! Đến lúc này Như Quỳnh mới mở cửa ra. Khả Ái chỉ nhìn cô rồi không nói gì. Cả hai liền đưa Nhã Thanh đến bệnh viện. Trên xe Như Quỳnh nắm chặt tay Nhã Thanh. Những giọt nước mắt cứ tuôn rơi. Đến lúc này Khả Ái mới lên tiếng. – Như Quỳnh, tôi mong rằng cô đừng giận Nhã Thanh nữa, bởi những gì nó làm là vì yêu cô. Nó có thể làm phục vụ chỉ để được ở bên cô. Tôi mong cô đừng giận khi nó giấu thân phận mình bởi nó biết cô biết nó giàu có thì cô sẽ không bao giờ cho nó cơ hội ở bên cô. Tôi có thể thấy được cô cũng có tình cảm với nó, vì thế, đừng làm cả hai thêm đau khổ rồi khi đánh mất sẽ không thể giữ lại được Như Quỳnh chỉ lắng nghe. Bây giờ thì cô không còn nghĩ gì nữa. Nhã Thanh dù có giàu đi nữa đối với cô cũng không quan trọng cô chỉ cần có Nhã Thanh lúc này, chỉ như vậy thôi đối với cô đã quá đủ. Như Quỳnh đã ôm Nhã Thanh vào lòng, cô đang muốn sưởi ấm cho Nhã Thanh để chữa lành lại vết thương mà cô đã gây cho Nhã Thanh rất nhiều. Khả Ái mỉm cười vì cô biết Như Quỳnh cũng yêu Nhã Thanh. Mong rằng sau hôm nay họ sẽ được hạnh phúc bên nhau. Vừa đến bệnh viện Nhã Thanh đã đưa vào phòng cấp cứu. Ông Phát cũng đã đến. – Khả Ái chuyện này là sao? Con chăm sóc Nhã Thanh như thế nào mà để nó như vậy? Con biết nó không chịu được khi dầm mưa sao??? – Dạ con xin lỗi bác hai. Ông định nói gì nữa nhưng bác sĩ đã bước ra. – Bác sĩ! Con gái tôi thế nào rồi? – Cô ấy không sao chỉ suy nhược cơ thể thôi. Nằm lại ít hôm sẽ ổn thôi. – Cảm ơn bác sĩ. Ông Phát đi vào phòng thật nhanh bởi Nhã Thanh là báo vật của ông mà, ông không cho bất kỳ ai làm tổn hại đến con bé. Như Quỳnh không dám vào cô đứng bên ngoài. Khả Ái thấy vậy nên bước lại. – Chúng ta vào thôi Như Quỳnh. Cô không muốn xem Nhã Thanh thế nào à? – em không dám vào khi mà ba Nhã Thanh đang ở trong đó. Hay chị vào đi em ngồi chờ bác ấy đi sẽ vào – Không sao đâu đi theo tôi. Như Quỳnh đi theo Khả Ái. Nhìn Nhã Thanh nằm đó mà cô thấy nhói lòng. “chị Quỳnh đừng Em yêu chị. Xin đừng rời xa em” Trong cơn mê sản Nhã Thanh mãi gọi tên Như Quỳnh, ông Phát hình như đã biết được ít nhiều nên ông quay lại thấy Khả Ái đi cùng cô gái nên ông hỏi: – Cô có phải là người con gái mà Nhã Thanh mới nhắc đến không?!!? Như Quỳnh chỉ gật đầu. – Cô ra ngoài tôi có chuyện muốn nói với cô. Như Quỳnh bước theo ông Phát, cô biết sẽ có chuyện không hay sẽ xảy đến. – Cô ngồi đi! Như Quỳnh ngồi xuống nhìn ông Phát ánh mắt chờ đợi. – Tôi không thích vòng vo vì thế tôi muốn đi thẳng vấn đề. Có phải những gì con gái tôi nói là thật? Nó và cô đang yêu nhau – Dạ phải thưa bác – Vậy cô có biết tình yêu của hai người không được bình thường không? – Đối với bác nó không được bình thường nhưng với cháu nó vẫn bình thường, bởi tình yêu xuất phát bằng trái tim dù người đó là trai hay gái, miễn rằng trái tim chúng cháu có cùng chung nhịp đập thì sao lại cho là không được bình thường!?! – Tôi không ngờ một người con gái xinh đẹp như cô lại chấp nhận đi yêu một đứa con gái như vậy. Hay cô biết nó giàu có mà yêu nó – Bác đừng đánh giá một người quá thấp như vậy. Con tuy nghèo nhưng con cũng có lòng tự trọng của con. Khi con biết Nhã Thanh, em ấy chỉ là một người tầm thường và con không biết gì về thân phận của em ấy. Đến khi biết được thì con đã từ chối không đến với em ấy. Cho đến khi Nhã Thanh vào bệnh viện và bác đã biết tất cả. – Vậy cô nghĩ tôi có chấp nhận cho hai người. Liệu cô lấy gì bảo đảm sẽ lo cho con gái tôi có cuộc sống tốt?!?! – Tài sản cháu thì không có gì ngoài đôi tay. Cuộc sống có tốt hay không thì liệu có quan trọng?? Nhã Thanh không được hạnh phúc thì dù bác có cho em ấy nhiều vật chất, cho em ấy tất cả thì tất cả cũng chỉ là vô nghĩa – Cô nói hay lắm nhưng tôi muốn cô rời khỏi cuộc đời của Nhã Thanh. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt con bé. Bởi tôi không muốn con gái mình bước vào con đường bệnh hoạn đó. Nếu cô yêu nó thì nên làm điều gì đó để nó được hạnh phúc vả lại nó cũng đã được đính ước với một người mà có thể cho nó cuộc sống sung sướng. Những gì tôi nói cô đã hiểu rồi chứ? Cô nên thức tỉnh lại đi. Tôi sẽ không chấp nhận một người thấp hèn đến vs con tôi . Tôi cũng không muốn danh tiếng bao lâu nay của tôi bị bôi nhọ. Nếu cô muốn có cuộc sống yên ổn, những người thân cô bình yên thì cô cứ làm như trước đây đã làm với nó. Đây là số tiền cô cầm lấy, nó sẽ giúp ích cho cô rất nhiều trong cuộc sống. Vì thế cô nên dứt bỏ nó ra cô sẽ không bị thiệt thòi đâu. Như Quỳnh chỉ lặng yên ngồi nghe, cô biết không người cha người mẹ nào muốn con mình bước vào con đường đó. Cô không trách ông đã dùng những từ khó nghe đó đối với cô. Cô chỉ buồn vì mai này sẽ không còn gặp Nhã Thanh được. Ông ấy nói đúng. Cô nên để Nhã Thanh được hạnh phúc bởi cô đâu có gì để cho Nhã Thanh được cuộc sống sung sướng. Đây là lần thứ 2 cô bị tổn thương, những người giàu luôn lấy đồng tiền để mua đi tình yêu của con họ. Không biết họ đang thương yêu con mình hay là yêu chính bản thân mình. Như Quỳnh đã cố gắng để không khóc bởi cô biết nước mắt lúc này cũng không giải quyết được gì. – Cháu sẽ rời xa Nhã Thanh nhưng mong bác đừng dùng đồnng tiền để mua lấy tình yêu của cháu. Cháu yêu Nhã Thanh không có gì có thể mua được bởi nó là vô giá. Vả lại Nhã Thanh cũng không phải là món đồ hay món hàng để trao đổi với nhau bằng tiền. Đối với bác đồng tiền có thể giải quyết tất cả nhưng với cháu nó chẳng giải quyết được gì, cháu chấp nhận xa em ấy bởi cháu muốn em có một cuộc sống sung sướng. Cháu biết cháu không thể mang đến cho Nhã Thanh cuộc sống sung sướng, cháu chỉ có thể mang đến hạnh phúc cho Nhã Thanh. Cháu chỉ xin bác một điều có được không? – Được rồi cô nói đi. Tôi sẽ chấp nhận nếu cô buông tha cho nó. – Cháu muốn vào thăm Nhã Thanh lần cuối. – Được rồi cô vào đi nhưng chỉ hôm nay thôi, mong rằng cô đừng đến làm phiền chúng tôi nữa. – Cảm ơn bác, cháu hiểu mình phải làm gì mà. Như Quỳnh gật đầu chào ông Phát rồi bước đi. Ông Phát nhìn theo khuôn mặt vẫn bình thản. Ông cũng đứng lên đi ra ngoài ngay sau đó. Như Quỳnh vào trong, lúc này chỉ có cô và Nhã Thanh, Như Quỳnh nắm lấy bàn tay Nhã Thanh áp lên má mình. “Nhã Thanh em phải sống thật tốt biết không? Chị yêu em nhưng chị không thể đấu tranh vì tình yêu của chúng ta. Chỉ vì chị quá nghèo mà chị không mang cho em được hạnh phúc trọn vẹn, chị có thể cho em cả trái tim nhưng không thể sống bên em. Ngày mai nữa thôi chị sẽ không còn được ở bên em nữa. Chị cầu chúc em thật nhiều hạnh phúc. Chị sẽ mãi mãi giữ em trong trái tim. Chị yêu em” Như Quỳnh hôn lên môi Nhã Thanh nhìn Nhã Thanh lần cuối rồi bước ra ngoài. Cô biết rồi đây Nhã Thanh sẽ oán hận cô nhưng thà như vậy để Nhã Thanh có cuộc sống tốt hơn. Như Quỳnh đi một lúc thì Nhã Thanh thức dậy cô cảm giác như môi cô vẫn còn hơi ấm của Như Quỳnh bởi cô nghe có ai đó nói chuyện với cô mà giọng nói đó cô không sao quên được. Nhã Thanh nhìn quanh cô không thấy ai. “Chẳng lẽ mình nằm mơ?” Rồi Nhã Thanh nhớ lại sao cô lại vào đây. Đang suy nghĩ thì Khả Ái bước vào – Em tỉnh rồi hả? Em thấy trong người thế nào? – Em không sao. Chị à! Chị Quỳnh có đến đây phải không? Khả Ái lắc đầu làm Nhã Thanh cảm thấy hụt hẫng – Như Quỳnh không có đến đây vả lại em nên quên Như Quỳnh đi bởi Như Quỳnh không bao giờ thuộc về em – Em không tin! Có phải chị giấu em chuyện gì không? Rõ ràng em cảm nhận được chị ấy đang ở bên em kia mà. -Có lẽ em quá yêu Như Quỳnh nên mới có cảm giác như vậy. Nhã Thanh không nói gì nữa. Thật sự cô không thể đến bên Như Quỳnh được sao? Nhã Thanh nằm xuống nhắm mắt lại, nước mắt lại cứ rơi. Khả Ái nhìn Nhã Thanh mà nhói lòng bởi cô không thể giúp được gì cho em khi mà ba Nhã Thanh đã nói chuyện với cô. Vì thế cô không thể làm gì hơn là phải nói dối Nhã Thanh như vậy. Cô thương cho họ. Như Quỳnh chắc cũng đau khổ lắm mới có thể làm như vậy. Cô chỉ biết cầu mong cho cả hai để họ có thể tìm đến hạnh phúc cho mình. Khả Ái nhìn Nhã Thanh nghe tiếng thở đều cô biết Nhã Thanh đã ngủ nhẹ nhàng khép cửa lại, cô không biết rồi đây cô và Hân Đồng sẽ thế nào đây, có giống Nhã Thanh và Như Quỳnh không nữa. Bất giác cô cảm thấy sợ nếu cô cũng như họ liệu cả hai có cùng nhau vượt qua không, hay chỉ có thể đi nửa con đường rồi lại đường ai nấy đi. Nhưng dù thế nào cô cũng muốn Hân Đồng được hạnh phúc cũng như Như Quỳnh đã hy sinh tình yêu của mình để đổi lại hạnh phúc cho Nhã Thanh
|