Mãi Yêu Em Chị Nhé
|
|
CHƯƠNG 10:
Hôm nay Nhã Thanh xuất viện đã một tuần rồi Nhã Thanh chờ đợi Như Quỳnh nhưng vẫn không thấy Như Quỳnh đến nỗi đau cứ mãi tăng dần theo ngày tháng. Nhã Thanh trở nên trầm lặng ít nói khiến ông Phát và Khả Ái cũng không khỏi lo lắng. – Nhã Thanh nói gì đi! Em im lặng như vậy chị và bác lo lắm. – Em không sao. Em muốn được yên tĩnh – Chẳng lẽ chỉ vì Như Quỳnh từ chối Em mà em trở thành người khác như vậy sao? – Em mệt mỏi lắm rồi chị đừng nhắc chị ấy trước mặt em nữa được không ? Em muốn được nghỉ ngơi. Chị về đi! Khả Ái nhìn Nhã Thanh, cô biết có nói gì nữa cũng vô ích nên cô đi về. Khi còn lại một mình, Nhã Thanh lại khóc. Trái tim cô như đã chết kể từ khi Như Quỳnh rời xa cô, không một lần quan tâm đến cô khiến cõi lòng cô tan nát. Nhã Thanh cũng đã nghỉ làm ở quán kem bởi cô không còn gì để lưu luyến khi quay lại nơi ấy. Ngồi một lúc Nhã Thanh đi ra ngoài. Cô cho người chở mình đến quán kem. Không ai biết Nhã Thanh định làm gì nhưng những tên vệ sĩ cũng không dám hỏi chỉ biết đưa cô đến quán kem như cô muốn. – Nhã Thanh! Là em sao?!? Suýt chút nữa chị không nhận ra em rồi!!! – Chị Dạo này thế nào vẫn bình thường chứ? – Chị vẫn ổn em ngồi đi. Em dùng gì? Nhã Thanh ngồi xuống cô đưa mắt nhìn quanh. Cô muốn tìm kiếm một người đã làm trái tim cô đau nhói. Cô muốn biết xem khi gặp lại cô Như Quỳnh sẽ phản ứng như thế nào, nhưng cô tìm hoài vẫn không thấy… – Em tìm Như Quỳnh đúng không? Nó nghỉ việc một tuần rồi. – Chị Quỳnh nghỉ việc?!? Chị biết sao chị ấy nghỉ việc không? – Chị không biết nghe nói nó về quê có chuyện thì phải. – Cảm ơn chị em có việc phải đi. Hẹn gặp lại chị sau nha. Ánh Nguyệt chưa kịp trả lời Nhã Thanh đặt đã đi nhanh ra ngoài. Ánh Nguyệt nhìn theo khó hiểu, sau khi biết Như Quỳnh nghỉ việc Nhã Thanh cho xe đên nhà trọ thì bà chủ cho biết Như Quỳnh đã trả nhà. Nhã Thanh cho xe đến nhà Như Quỳnh thì bà Hoa cho biết Như Quỳnh không có về đây. Nhã Thanh thật sự lo lắng. Cô nghĩ đã có chuyện gì xảy ra với Như Quỳnh nên Như Quỳnh mới trốn tránh cô như vậy. Nhã Thanh từ giã bà Hoa rồi đi về. Bà Hoa nhìn theo, bà thấy buồn tình cảm của bọn trẻ bây giờ thật khó hiểu. – Nhã Thanh đi rồi hả mẹ? – Mẹ thấy tội con bé sao đó. Chắc là nó sẽ tìm con khắp nơi đó. Rồi con định thế nào? Chẳng lẽ trốn tránh mãi như vậy?!?! – Mẹ không trách con khi con yêu Nhã Thanh à? – Tất nhiên mẹ rất buồn nhưng mà mẹ nghĩ con cũng có nỗi khổ chứ không ai muốn mình đi vào con đường đó. Mẹ sẽ luôn ủng hộ con. Miễn rằng con được hạnh phúc thì con có yêu ai, có làm gì thì mẹ vẫn luôn bên cạnh con. – Cảm ơn mẹ đã hiểu và bên cạnh con lúc này. Chỉ bấy nhiêu đó thôi đối với con cũng đủ lắm rồi. Hai mẹ con ôm chầm lấy nhau. Những giọt nước mắt thay cho những nỗi đau mà họ đang phải gánh chịu trong lúc này. Bà Hoa thương cho Như Quỳnh phải chịu biết bao đau khổ mới có thể làm được như vậy. Nhưng rồi liệu hai chúng nó có đến được với nhau không? Hay số phận chỉ cho chúng nó có duyên mà không nợ? Dù thế nào bà cũng sẽ luôn ủng hộ hai đứa. Nhìn hai đứa đau khổ mà bà cảm thấy đau lòng. Còn Nhã Thanh sau khi trở về Sài Gòn cô chạy thẳng đến nhà Khả Ái. – Nhã Thanh, em không nghỉ ngơi sao giờ này lại ở đây? – Em có chuyện muốn hỏi chị, có phải hôm đó ba em đã gặp chị Quỳnh đúng không? Khả Ái im lặng càng làm Nhã Thanh càng nghĩ đó là sự thật. – Chị không nói chứ gì! Được rồi em sẽ tự tìm câu trả lời. Khả Ái chưa kịp ngăn Nhã Thanh lại thì cô đã ra xe đi thẳng về nhà lúc này ông Phát đang ngồi uống trà. – Con đi đâu mà giờ này mới về. – Con đi tìm chị Quỳnh. Ông Phát quay lại nét mặt nghiêm nghị: – Con tìm cô gái đó làm gì? – Bởi vì chị ấy là người con yêu. *Bốp………….* – Đồ mất Dạy! Ba nuôi Dạy con đến chừng này để bây giờ con đem cái tình yêu bệnh hoạn đó bôi nhọ danh dự nhà này sao hả? Nhã Thanh nhìn ba mình. Đây là lần đầu tiên ông đánh cô. Lúc này đây Nhã Thanh không hiểu sao cô không khóc mà lại càng cứng rắn. – Dù ba có đánh chết con cũng không thay đổi được gì! Bởi trái tim con đã dành trọn cho chị ấy. Ba nghĩ ba làm vậy con sẽ từ bỏ chị ấy sao? Ba càng ngăn cản bao nhiêu thì con lại càng muốn đến với chị ấy bấy nhiêu. – Được! ếu con muốn nó và gia đình nó có cuộc sống tốt đẹp thì ngoan ngoãn theo ba về Pháp kết hôn với Davis Sơn.Con càng chống đối ba thì con biết ba sẽ làm gì nó rồi. Ba đã điều tra tất cả lý lịch gia đình nó. Cuộc sống của họ có thế nào phụ thuộc vào con đó. Nhã Thanh tức giận! Cô chưa bao giờ thấy ba mình tàn nhẫn như vậy. Ông bất chấp tất cả để đánh mất hạnh phúc của cô. Nhưng lúc nào đây cô thật sự lo lắng cho Như Quỳnh. Bởi cô biết thế lực ba cô thì không ai mà không nể có thể ông sẽ cho họ không có đường tiến thân. Còn Như Quỳnh có học giỏi đến đâu cũng vô ích, chỉ cần lời nói của ông thôi thì Như Quỳnh cũng không có cơ hội làm việc cho bất cứ nơi nào dù lớn hay nhỏ. – Ba thật đáng sợ mà, ba mà đụng đến chị ấy thì mãi mãi con cũng sẽ không nhìn mặt ba. Chẳng lẽ địa vị của ba sĩ diện của ba quan trọng hơn hạnh phúc của đứa con gái của mình sao?!?! – Ba cũng vì tốt cho con nên mới không cho vào con đường sai lệch đó. Cô ta đến với con cũng chỉ vì gia sản này thôi chứ có yêu gì một đứa bênh hoạn như con đâu. Con nên thức tỉnh lại đi ba giúp con chứ không có hại con đâu. – Phải rồi ba đang giúp con. Ba cho rằng con bệnh hoạn. Vậy ba có hiểu được cảm giác của con không? Trái tim có lý lẽ riêng của nó. Dù con không muốn nó vẫn thôi thúc con đến bên chị ấy. Ba có thể ngăn cản con bên cạnh chị ấy nhưng ba không thể ngăn được trái tim con luôn thầm gọi tên chị ấy. Con sẽ làm những gì ba muốn mong rằng ba sẽ để chị ấy được yên. Ánh mắt ông nhìn Nhã Thanh có chút đau xót. Con gái ông đã lớn thật rồi. Có người cha người mẹ nào mà muốn con mình bước vào cuộc đường đó. Ông mong rằng mình không sai khi chia cắt cả hai như vậy. – Nếu con làm theo lời ba thì ba bảo đảm Như Quỳnh sẽ có cuộc sống và tương lai tốt đẹp hơn. – Con mong rằng ba sẽ giữ lời hứa. Nếu không còn gì con xin phép lên phòng. – Được rồi con nghỉ ngơi đi. Ngày mai bác cả của con về Việt Nam. Nghe nói Gia Vỹ ra mắt vợ sắp cưới ngày mai con đi với ba qua bên ấy. Nhã Thanh chỉ gật đầu rồi lên phòng. Cô đang nghĩ có khi nào vợ sắp cưới của Gia Vỹ là Như Quỳnh không? Chắc là không thể nào bởi chị ấy đã từ chối anh ấy rồi kia mà. Vậy người đó là ai? Mong rằng không phải như cô đã nghĩ. Nhã Thanh mệt mỏi nằm xuống. Hình ảnh Như Quỳnh cứ tồn tại trong tâm trí cô khiến trái tim cô lại càng thêm đau nhói. “Chị ơi chị đang ở đâu? Em phải làm sao để có thể cùng chị đấu tranh đây. Khi mà em chưa thể biết được trái tim chị có dành cho em không?…” Nhã Thanh nằm đó mặt cho nước mắt tuôn rơi, được một lúc Nhã Thanh cũng chìm vào giấc ngủ. Cô đâu biết có người đã đến đắp chăn cho cô. Nhìn cô mà không khỏi nhói lòng. Buổi sáng Nhã Thanh thức thật sớm cô trang điểm nhẹ rồi đi ra ngoài. Ông Phát đã ngồi đó đợi sẵn. – Con định mang bộ mặt đó mà đi với ba à? – Vậy ba muốn sao? Nếu không thích con sẽ ở nhà. – Con đừng có mãi chống đối ba. Sức chịu đựng của ba chỉ có giới hạn thôi đó. – Vậy thì ba cũng đừng ép con những gì con không muốn!!! Ông Phát tức giận đi ra trước. Nhã Thanh đi theo sau. Chiếc xe lăn bánh đến nhà Gia Vỹ. Đến nơi thì mọi người đã đến đông đủ chỉ thiếu hai nhân vật chính. – Thưa bác cả con mới đến. – Con ngồi đi. Con đã khỏe nhiều chưa? – Dạ con vẫn khỏe. Bác Cả khỏe không? – Bác vẫn khỏe. Khả Ái con coi lấy nước cho em nó uống đi con. – Dạ con biết rồi. Khả Ái nhìn Nhã Thanh nhưng Nhã Thanh quay đi nơi khác. Có lẽ Nhã Thanh còn giận nên không thèm nhìn mặt Khả Ái, cũng không thèm nói chuyện làm Khả Ái cũng thấy áy náy trong lòng. Hai người già thì đang ngồi nhâm ly rượu nói cười thật vui vẻ. Nhã Thanh cầm ly nước lên uống lúc này Gia Vỹ cũng đi vào. Nhã Thanh ngước lên thì ly nước trên tay rơi xuống. Cả hai nhìn nhau. Ai cũng biết chuyện gì đang xảy ra chỉ có Gia Vỹ và ba anh là không biết chuyện gì cứ nghĩ Nhã Thanh sơ ý làm bể cái ly. Bối rối Nhã Thanh ngồi xuống nhặt những mảnh vỡ và cô lại bất cẩn làm đứt tay. Như Quỳnh định chạy lại nhưng rồi lại thôi. Chính cô cũng bất ngờ khi Nhã Thanh lại có mặt ở đây. Nhã Thanh tự đưa tay mình vào miệng cô vẫn nhớ Như Quỳnh làm vậy với cô. Sau khi đã không còn ra máu Khả Ái mới lấy băng dán vào cho Nhã Thanh. – Em có sao không? Lại bất cẩn nữa rồi. – Em không sao! Nhã Thanh nói mà mắt nhìn Như Quỳnh. Còn Như Quỳnh nắm chặt bàn tay Gia Vỹ, ánh mắt nhìn Nhã Thanh như một người không quen biết. Điều đó làm cho Nhã Thanh lại thấy đau lòng. Cuối cũng cô cũng hiểu Như Quỳnh không bao giờ có cùng chung con đường với cô. Cũng đúng thôi bởi một người như chị ấy làm sao mà có tình cảm với một đứa bệnh hoạn như cô được. Chỉ có cô luôn nuôi hy vọng để cứ mãi thất vọng. Nhìn cả hai xứng đôi mà cô không khỏi nhói lòng. – Chào ba! Chào bác Hai. Đây là bạn gái con, Như Quỳnh. Ông Khánh nhìn Như Quỳnh ông cười hiền. Làm Như Quỳnh cũng bớt căng thẳng. Trước đây bà Khánh là người luôn cấm cản Gia Vỹ đên với cô nhưng do tai nạn bất ngờ bà đã ra đi mãi mãi, cũng vì vậy mà Gia Vỹ mới có thể quyết định đến bên cô mà không bị ngăn cản nữa. Chỉ có ông Phát nhìn Như Quỳnh có vẻ hài lòng bởi cô đã làm đúng như những gì ông muốn rời xa con gái ông khiến con ông phải hận cô suốt đời. – Còn đây là Khả Ái, em gái anh. Đây là Nhã Thanh, con của bác Hai. – Chào Khả Ái, Nhã Thanh. Nhã Thanh gật đầu. – Chào chị, rất vui khi chúng ta là người một nhà. Như Quỳnh mĩm cười nhìn Nhã Thanh. – Chị cũng vậy – Em ngồi đi để anh gọi người mang thức ăn lên. – Anh hai ngồi đi em gọi cho! Khả Ái bước đi vào trong. Như Quỳnh ngồi đối diện Nhã Thanh, Gia Vỹ thì ngồi bên cạnh. Thức ăn dọn ra mọi người nói chuyện cởi mở hơn. Gia Vỹ chăm sóc cho Như Quỳnh từng ly từng tí khiến ai nhìn cũng phải ganh tỵ nhưng với Nhã Thanh thì lại thấy đau nhói. Họ cứ lặng lẽ nhìn nhau có ai biết trái tim họ đang đau thế nào. Khả Ái nhìn Nhã Thanh rồi lại nhìn Như Quỳnh, cô không ngờ bạn gái của anh cô lại là Như Quỳnh và cô nghĩ Nhã Thanh đã biết chuyện này từ lâu mà không nói cho cô biết. – Anh chút nữa đi thử áo cưới ở đâu vậy? – Anh có hẹn với nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế cho em rồi yên tâm đi bà xã, anh sẽ làm cho em trở thành cô dâu đẹp nhất. Như Quỳnh cười, nụ cười đẹp nhất mà Nhã Thanh thấy được. Có lẽ chị ấy đang thật sự hạnh phúc. Nhìn Gia Vỹ khuôn mặt rạng ngời cũng đủ biết cả hai hạnh phúc biết chừng nào, chỉ có cô tự làm khổ mình mãi yêu đơn phương để bây giờ ôm nỗi đau một mình nào ai biết. “Như Quỳnh, em chúc chị luôn được hạnh phúc. Bởi nụ cười của chị chính là hạnh phúc của em.” – Em mệt rồi xin phép bác Cả, anh chị, em về trước. – Để anh đưa em về. – Không cần đâu, anh ngồi chơi với chị đi em có chút chuyện phải lo – Được rồi em về cẩn thận. Nhã Thanh gật đầu chào mọi người rồi đi thật nhanh ra ngoài. Cô sợ ngồi chút nữa sẽ khóc. Chỉ có Như Quỳnh là cảm thấy xót xa, cô cũng muốn ôm lấy Nhã Thanh, không muốn làm Nhã Thanh tổn thương… Nhưng cô không còn cách lựa chọn nào khác hơn. Cô chỉ cầu mong những gì cô làm sẽ không phải hối hận. Chỉ cần Nhã Thanh hạnh phúc thì có phải chịu thêm đau khổ cô cũng chấp nhận. Gia Vỹ ngồi một lúc cũng đưa Như Quỳnh đi thử đồ cưới. Khả Ái ngồi đó, cô không biết vòng xoáy tình yêu đến bao giờ mới dứt?!?! NHÀ HỌ LÂM – Con nói chuyện với ba chút được không? – Có chuyện gì con nói đi. – Con muốn về Pháp càng sớm càng tốt. Ông Phát nhìn Nhã Thanh, cuối cùng thì ông cũng thành công. Nó đã có thể dứt bỏ tất cả mà ra đi… – Được rồi, mai ba sẽ làm thủ tục cho con. Sắp đến đám cưới Gia Vỹ con không ở lại dự à? – Con có dự hay không cũng không quan trọng. Con cần đi gấp trước khi đám cưới. – Được rồi, ba sẽ lo cho con đi thời gian sớm nhất. – Còn một chuyện nữa con muốn nói với ba. – Con nói đi! – Con muốn mở công ty thiết kế con muốn theo chuyên môn của con. – Được rồi, ba sẽ chấp nhận. Mong rằng con sẽ có cuốc sống mới tốt đẹp hơn – Cảm ơn ba. Nhã Thanh ôm ông Phát. Cô thấy có lỗi khi nghĩ ba mình như vậy, bởi nếu Như Quỳnh yêu cô thì dù ba cô có nói gì đi nữa thì chị ấy cũng không bỏ cuộc như vậy. Có lúc cô nghỉ làm mọi thứ để cả hai được ở bên nhau nhưng bây giờ cô có làm gì cũng không thay đổi được khi mà Như Quỳnh bây giờ đã là vợ sắp cưới của anh cô cũng là chị dâu của cô, vì thế cô nên chúc phúc cho họ và tìm cho mình một cuộc sống mới, mang theo một người mà mãi mãi sẽ không bao giờ rời khỏi trái tim cô. Trước khi đi Nhã Thanh đã đến ngôi nhà mà có rất nhiều kỉ niệm cô và Như Quỳnh ở đây. Nhìn lại ngôi nhà mà Nhã Thanh ước cho thời gian quay trở lại. Như cô chưa từng quen Như Quỳnh có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn.Nhã Thanh đi ra ngoài cô nhìn lại ngôi nhà lần nữa rồi cho xe đến sân bay. Cô không muốn ai đưa mà đi trong âm thầm lặng lẽ vì không biết đến bao giờ mới trở lại. Máy bay cất cánh cũng là lúc những giọt nước mắt Nhã Thanh tuôn rơi. “Tạm biệt chị Người trong trái tim em”. Nhã Thanh đâu biết có người đứng lặng lẽ đưa tiễn mình. Những giọt nước mắt cũng rơi khi đã mang người cô yêu về một nơi rất xa. Như Quỳnh ngồi phịch xuống Khả Ái cũng đứng một nơi lặng lẽ nhìn cả hai. Tình yêu sao lại nhiều trắc trở gian nan? Không biết rồi đây mỗi người một nơi sẽ thế nào? Mong rằng cả hai sẽ được nhiều hạnh phúc…….
|
 HƯƠNG 11:
Nhã Thanh đã ra đi dứt bỏ tất cả để lại Như Quỳnh bao cay đắng, kể từ ngày đó hầu như Như Quỳnh chỉ nghĩ đến việc học, cô vừa học xong bước ra đã gặp Gia Vỹ đứng đợi cô. – Anh đợi em lâu ko? – Ko lâu lắm dù đợi em cả đời anh cũng chấp nhận mà. – Gia Vỹ, anh tốt với em như vậy em biết lấy gì đền đáp cho anh đây? – Anh ko cần em đền đáp, anh chỉ cần thấy em cười và là người vợ hiền như vậy là anh đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Như Quỳnh cảm động nhìn Gia Vỹ, cô đã nợ anh một ân tình mà cô ko biết đến bao giờ mới có thể đáp trả. – Cảm ơn anh, Gia Vỹ. Gia Vỹ nắm tay Như Quỳnh và ôm vào lòng. Vuốt lên mái tóc người con gái anh yêu mà cảm thấy đau lòng. – Đừng bao giờ nói cảm ơn anh mà hãy sống thật vui vẻ đó mới là những gì anh mong đợi ở em. chúng ta về thôi em. Như Quỳnh ko nói gì, cô đi vào xe. Gia Vỹ dù bận đến đâu cũng đưa cô đi và đón cô về chưa bao giờ anh bỏ cô một mình điều đó càng làm cho cô thêm áy náy và thấy có lỗi với anh thật nhiều. *** 2 NĂM SAU … – Nhã Thanh giúp em với. – Nè, sao cái gì cũng phải nhờ chị hết vậy? Em phải tự làm đi chứ. – Chỉ có em với chị, ko nhờ chị thì nhờ ai đây? Giúp em đi mà. – Ko biết kiếp trước mắc nợ em hay sao đó, khi không lại mang em theo bên mình chi ko biết nữa? Tố Châu ôm cánh tay Nhã Thanh cười. – Thì em biết chị thương em mà, chị đâu nỡ bỏ em đâu – Cho chị xin hai chữ bình yên đi. Chị có hẹn rồi, gặp lại em sau. – Thấy ghét chị quá, sao lại bỏ em ở đây với xấp giấy tờ này chứ? Nhã Thanh cười ôm Tố Châu dỗ dành. – Ngoan đi, chị có hẹn với anh Davis rồi, giúp chị đi mà. – Em sẽ giúp chị nhưng trước khi đi phải…… Tố Châu chỉ tay lên má mình, Nhã Thanh cười rồi hôn lên đó một cái. – Bây giờ chị đi đc chưa? Tố Châu cười ôm Nhã Thanh. – Đc rồi, chị đi đi. Ko đc đi quá khuya, phải về trước 11h biết ko? Nhã Thanh lắc đầu đi ra ngoài, cô quen Tố Châu trong 1 dịp tình cờ và Tố Châu là cô con gái rượu của bạn thân ba cô. Sau khi thành lập cty Tố Châu đã xin vào làm trợ lý cho Nhã Thanh. Tố Châu nhỏ hơn Nhã Thanh hai tuổi, Tố Châu hồn nhiên trong sáng, mỗi khi nói chuyện với Tố Châu là Nhã Thanh lại nhớ đến Như Quỳnh. Bởi trước đây cô cũng làm vậy đối với Như Quỳnh, dù bao năm nhưng hình bóng Như Quỳnh vẫn mãi tồn tại trong tâm trí cô. Bao lần cô muốn về Việt Nam để xem Như Quỳnh sống thế nào nhưng rồi lại sợ vết thương lòng khó mà lành lại. Cô biết Tố Châu có tình cảm với cô dù biết cô và Davis sơn đang tìm hiểu nhau. Bao năm nay Davis vẫn luôn chờ đợi cô, chỉ cần cô gật đầu đồng ý thì anh sẵn sàng đến bên cô, cùng cô đi đến hết con đường. Chỉ vì cô ko thể quên đc Như Quỳnh nên vẫn chưa thể chấp nhận anh đc. Và càng ko thể đến bên Tố Châu, cô sợ một lần nữa bị tổn thương và cô sợ cảm giác bị từ chối. Cô muốn giữ mãi mối tình đẹp của mình với Như Quỳnh vào tim, đến khi nào cô thật sự quên Như quỳnh thì lúc đó cô sẽ chấp nhận một người nữa bước vào cuộc đời mình. – Em đang nghĩ gì vậy? – Ko có gì, em chỉ thấy thời gian trôi qua thật nhanh mới đây mà đã 2 năm rồi. – Thời gian thì cứ trôi nhưng sao anh và em vẫn cứ mãi như vậy? – Xin lỗi anh, mong anh cho em thêm thời gian bởi bây giờ em muốn sự nghiệp của em thành công đã rồi mới tính đến chuyện tình cảm. – Ko sao mà anh sẽ chờ em miễn rằng mỗi ngày đc thấy em như thế này anh đã vui lắm rồi. Ánh mắt Nhã Thanh chợt nhìn xa xăm. “Ko biết anh chị ấy đã có cháu chưa? Chắc bây giờ chị ấy đang hạnh phúc lắm”. – Em đang nhớ mọi người à? – Em ko biết chị Khả Ái và anh Gia Vỹ thế nào nữa. – Vậy em có định về thăm họ ko? – Em cũng chưa biết vì công việc còn nhiều dang dở nên ko biết thế nào. – Chi nhánh bên Việt Nam, em ko định về xem thế nào à? – Ở bên đó có mọi người giúp em rồi. Em cũng định xong việc ở đây về bên đó xem thế nào. – Anh rất ngưỡng mộ em, chỉ một thời gian ngắn mà các mẫu thiết kế của em đã đứng đầu còn phát triển rộng rãi trên khắp nước nữa. Việt Nam tuy là chưa phát triển lắm nhưng anh tin với sự nhạy bén của em thì ko bao lâu cũng sẽ đứng đầu Việt Nam. – Anh đừng có khen em như vậy, nếu ko có mọi người cùng chung tay giúp đỡ thì có lẽ em cũng sẽ ko làm đc gì rồi. – Em lại khiếm tốn nữa rồi. Em ăn đi rồi anh đưa em về khuya rồi. Cả hai vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ. Dù Nhã Thanh vui đến đâu có cười nhiều đi nữa thì đôi mắt cô cũng vẫn chứa một nỗi buồn mà Davis Sơn vẫn ko thể tìm ra nguyên nhân đc, chỉ có thể âm thầm chờ đợi một ngày nào mang lại cho Nhã Thanh niềm vui thật sự. Sau khi ăn xong Davis đưa Nhã Thanh về nhà. Nhã Thanh mở cửa đã thấy Tố Châu ngủ gục trên bàn. Nhã Thanh đi nhẹ nhàng vậy mà Tố Châu vẫn nghe tiếng động mà thức dậy. – Chị về sau ko gọi em? – Tại chị thấy em ngủ ngon quá nên ko đánh thức. – Sao chị về trễ vậy? Em đợi chị đến ngủ quên luôn. – Sau này em ngủ trước đi đừng chờ chị. – Chị đừng đi với anh Sơn nữa nghen. Nhã Thanh tròn mắt nhìn Tố Châu. – Chị đi với anh Sơn có chuyện gì à? – Ko phải có gì mà em ko thích chị thân mật với ai hết. Em muốn chị là của em thôi. – Em đang suy nghĩ đi đâu vậy? Ko đc có suy nghĩ đó nữa biết chưa? – Sao lại ko đc bởi vì em yêu chị mà. Tố Châu nói dứt lời thì ôm chầm lấy Nhã Thanh và hôn lên môi Nhã Thanh cuồng nhiệt. Nhã Thanh phải cố gắng hết sức để đẩy tố châu ra. – Tố Châu, chị mong em đừng xử sự như vậy, chị ko thích. Nhã Thanh bước nhanh vào phòng đóng cửa lại. Kể từ ngày Như Quỳnh rời xa cô thì trái tim cô như đã chết. Cô ko thể rung động với bất kỳ ai. Như Quỳnh cũng khiến một tiểu thư bướng bỉnh như cô phải thay đổi thành một người trầm lặng. Cô ko còn hoạt bát như trước đây mà trở nên ít nói, thích đc yên tĩnh. Có lẽ chỉ có một người mới có thể khiến Nhã Thanh trở về với trước đây, một cô bé hồn nhiên thích làm những gì mình muốn nhưng bây giờ có lẽ người đó cũng sẽ ko bao giờ đến đc với cô bởi cả hai bây giờ là hai thế giới khác nhau nhưng dù thế nào Nhã Thanh vẫn luôn giữ Như Quỳnh mãi trong tim mình, sẽ ko ai có thể thay thế đc.
|
CHƯƠNG 12:
– Như quỳnh em giúp chị xem lại mẫu thiết kế đi. Nhớ là xem lại cẩn thận hôm nay giám đốc sẽ đích thân đến đây xem và kiểm duyệt đó nha. – Dạ em biết rồi. Như Quỳnh cầm bản thiết kế rồi xem lại từng ly từng tý, cô sợ lỡ có bất cẩn ko biết phải làm sao. Từ khi ra trường rồi đi làm đến nay cô chưa biết giám đốc mình là ai, già hay trẻm khó hay dễ, cô đều ko biết vì vậy cô đã phải rất cẩn thận trong bản thiết kế này. – Chị làm việc chăm chỉ vậy? Đi ăn trưa với em đc ko? Như Quỳnh ngước lên, cô bất ngờ khi Khả Ái đến tìm mình. Dù rằng Khả Ái cũng hay quan tâm cho cô nhưng mà ít khi đến cty như thế này. – Hôm nay Khả Ái rảnh hay sao mà lại đến đây? – Anh hai bảo em đến đây đưa chị đi ăn ko thôi vợ anh sẽ bị ốm mất. Như Quỳnh cười khi nghe Khả Ái nói như vậy. – Đc rồi đi thôi. Như Quỳnh đi cùng Khả Ái đến nhà hàng gần cty vì chút nữa đây cô còn cuộc họp quan trọng. Sau khi gọi món cả hai vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ mà đâu biết rằng đằng xa Hân Đồng đang ngồi nhìn họ. Cô cảm thấy đau lòng khi mà lúc nãy cô rủ mà Khả Ái nói bận công chuyện thì ra chị ấy bận đưa người con gái khác đi ăn. Do người con gái đó quay lưng lại nên cô ko biết người đó là ai chỉ thấy Khả Ái cười nói thật vui vẻ. Hân Đồng ra về bởi cô ko chịu đc cảnh hai người họ như vậy? Khả Ái sau khi ăn xong thì đưa Như Quỳnh về công ty. Cô định về nhà nhưng ko biết sao lại thấy có lỗi với Hân Đồng nên cô cho xe đến nhà tìm Hân Đồng. – Thưa cô chủ, có cô khả ái đến tìm. – Nói tôi ko có ở nhà. – Bộ giận chị rồi hả cô bé. Hân Đồng ko nói gì cũng ko thèm nhìn Khả Ái. Còn Khả Ái cứ nghĩ Hân Đồng giận khi cô từ chối ăn trưa với Hân Đồng nên cô bước đến dỗ dành. – Có chuyện gì nói chị nghe đc ko? Ai làm em giận chị sẽ đánh cho người đó một trận. Hân Đồng nhìn Khả Ái, đôi mắt đã ngấn lệ. – Vậy chị đánh người này cho em đi, người này đã làm em đau lòng như vậy. Hân Đồng nói và chỉ vào Khả Ái làm cô bối rối khi đôi mắt đó đã tuôn những giọt nước mắt. Khả Ái vội ôm Hân Đồng vào lòng. – Chị xin lỗi. Chị đáng trách khi ko đi ăn trưa với em. Tối này chị sẽ bù lại cho em chịu ko? – Em ko cần chị thương hại em đâu, em ghét chị, sao lại làm em đau khổ như vậy. Có phải cô gái đó là nguyên nhân bao năm nay chị vẫn chưa trả lời em ko? Khả ái ngơ ngác cô ko hiểu Hân Đồng nói gì, còn cô gái Hân Đồng nói là ai, cô nhớ ko lầm là chẳng quen ai. Hay là………………suy nghĩ đến đây Khả Ái bật cười. – Chị vui khi thấy em như vậy lắm hả? – Tại chị thấy có người ghen đến nỗi ko thể kiềm lòng đc nữa. – Ai ghen với chị làm gì? – Có phải em đã thấy chị ở nhà hàng? – Phải đó, cũng nhờ vậy mà em biết chị hạnh phúc đến chừng nào. Khả Ái cốc đầu Hân Đồng đầy yêu thương. – Em đó, nói năng lung tung, bộ em ko thấy chị đi với chị Quỳnh hả? Bây giờ đến Hân Đồng ngớ người nhìn Khả Ái. – Chị nói người con gái đó là chị Quỳnh? – Cũng may em ko đến đó cho chị một trận nếu ko cũng ko biết làm sao. – Em xin lỗi tại em………………. – Tại em ghen quá chứ gì? Hân Đồng đánh vào người Khả Ái. – Ai nói em ghen chứ? Tại em ko muốn chia sẻ chị cho ai hết. Bây giờ chị nói đi, em đối với chị là gì? Em ko muốn phải bị đau tim hoài như vậy đâu. – Em đối với chị như biển trời bao la mà chị chỉ muốn ôm trọn lấy nó. Chị yêu em yêu rất nhiều. Hân Đồng cảm thấy hạnh phúc, cô cười trong nước mắt. Khả ái cũng cười ôm Hân Đồng vào lòng. Nụ hôn họ trao nhau trong ngọt ngào. Cuối cùng Khả Ái cũng đã giữ đc một viên báu vật và cầu mong nó sẽ đc giữ mãi đến cuối cuộc đời. – Hân Đồng nè, nếu ba mẹ em ko đồng ý thì em phải làm sao? – Em sẽ cùng chị đấu tranh tất cả, em tin chúng ta sẽ làm đc bởi sức mạnh tình yêu sẽ đánh bại đc tất cả. – Chị sẽ mãi mãi cùng em đấu tranh bởi chị muốn mang đến hạnh phúc cho em. Hãy tin chị và đừng bao giờ nghĩ đến hai từ bỏ cuộc nha. Hân Đồng mỉm cười, cô nép vào lòng Khả Ái. Họ nhìn nhau rồi trao nhau nụ hôn lần nữa, có thế nói họ bây giờ thật sự hạnh phúc. CTY FQT Mọi người ai cũng đang hồi hợp bởi hôm nay mà bản thiết kế ko đc chấp thuận cũng đồng nghĩa với việc nhóm thiết kế đó phải nghĩ việc, mọi người ai nấy cũng hồi hộp, Như Quỳnh cũng vậy, cô thật sự cảm thấy lo lắng. Nhóm của cô có đc ở lại cty hay ko là nhờ vào bản thiết kế cô đang giữ. Cả phòng họp im lặng chờ đợi, chị phó giám đốc đi vào thì không khí càng thêm căng thẳng. – Chào mọi người, hôm này chúng ta sẽ có giám đốc về kiểm tra những mẫu thiết của mọi người những thiết kế đc đánh giá cao sẽ có phần thưởng cho nhóm đó. Còn ngược lại ai ko có năng lực buộc lòng sẽ sa thải. Do giám đốc bị kẹt xe nên có thể nửa tiếng nữa cuộc họp sẽ bắt đầu. Mọi người vẫn im lặng đến khi cánh cửa bật mở, hai cô gái bước vào làm mọi người ngẩn ngơ nhìn họ. – Chào mọi người đây là giám đốc của chúng ta, cô NHÃ THANH. còn đây là trợ lý giám đốc TỐ CHÂU. – Chào mọi người tôi rất vui khi hôm nay đc gặp mọi người, mong rằng sau này chúng ta vẫn hợp tác với nhau vui vẻ. Mọi người ai cũng thấy bớt căng thẳng. Họ ko ngờ giám đốc trẻ tuổi lại xinh đẹp như vậy. Trước đây họ còn tưởng là một ông già khó tính nữa chứ. Ai cũng vui vẻ nhưng chỉ có Như Quỳnh, cô chỉ biết đứng nhìn người con gái mà bao năm nay cô vẫn chờ và mong đc gặp lại. Cô ko ngờ giám đốc của cô chính là Nhã Thanh. Ông trời đúng là khéo trêu đùa, để cả hai lại gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy. – Như Quỳnh, em sao vậy? Như Quỳnh giật mình khi nghe chị phó giám đốc gọi. – Dạ ko có gì. – Em thuyết trình bản thiết kế đi. Như Quỳnh bối rối, cô ko nghĩ mình là người đầu tiên phải thuyết trình. Cô lại nhìn Nhã Thanh, ánh mắt Nhã Thanh cũng đang hướng về cô, có chút gì đó xa lạ như chưa từng quen, tự nhiên cô thấy nhói lòng khi mà Nhã Thanh lại nhìn cô như vậy, Như Quỳnh bước lên, phải cố gắng lắm cô mới có thể thuyết trình bản thiết kế của mình, cô thở phào khi đã kết thúc. Nhã Thanh nãy giờ vẫn ngồi im lặng cô cũng khá bất ngờ khi gặp lại Như Quỳnh, người mà vẫn tồn tại trong cô. Nhưng cô ko thể làm gì khác hơn là che dấu tình cảm của mình. Chị ấy vẫn đẹp như ngày nào, vẫn khuôn mặt đó đôi mắt đó đã làm trái tim Nhã Thanh phải chịu biết bao đau khổ mà mãi đến hôm nay cô cũng ko thể quên đc. – Giám đốc …….. – Em gọi chị gì vậy? – Người ta thuyết trình xong rồi kìa, chị còn ở đó mà thừ người ra vậy. Nghe Tố Châu nói Nhã Thanh quay sang Như Quỳnh. – Bản thiết kế này là do cô thiết kế? – Dạ phải giám đốc. – Tốt lắm tôi muốn chọn mẫu thiết kế này. Nhưng tôi muốn thay đổi tông màu nó sinh động hơn nhìn thế này thấy buồn lắm, cô thay đổi rồi chút nữa đem vào tôi xem. – Dạ vậy tôi xin phép. Như Quỳnh bước nhanh ra ngoài, cô ko biết rồi đây sẽ còn làm việc với Nhã Thanh bao lâu nhưng nếu Nhã Thanh sẽ ở lại thì cô sẽ nghỉ việc bởi cô và Nhã Thanh ko thể đến với nhau thì tốt nhất ko nên gặp nhau nữa. Nhã Thanh sau khi xem các mẫu thiết kế cô chỉ chọn đc 3 mẫu trong đó mẫu của như quỳnh đc đánh giá cao. Ko phải vì cô yêu Như Quỳnh mà chọn nhưng thật sự Như Quỳnh có một ý tưởng khiến ai nhìn vào cũng thấy cuốn hút. Cô thay đổi tông màu vì nó khiến cô thấy buồn cô muốn khi ai nhìn vào cũng thấy đc hạnh phúc khi mặc nó. Nhã Thanh vào văn phòng lúc này Tố Châu mới hỏi. – Chị có quen với chị ấy à? – Em hỏi ai? – Chị Quỳnh, người mà thuyết trình đầu tiên. – Quen, rất thân nữa đằng khác. – Là sao? Em ko hiểu. – Chị ấy là chị dâu của chị. – Thì ra là vậy, làm em hết hồn. – Làm gì hết hồn chứ? Em nghĩ là gì? – Thì em sợ chị ấy là người giữ trái tim chị đến hôm nay nhưng bây giờ em yên tâm vì chị ấy là chị dâu của chị. – Cho em biết ko đc nói những lời này nữa chị và em ko thể. Nghe Nhã Thanh nói vậy Tố Châu chẳng những ko buồn mà còn tình tứ ôm cổ Nhã Thanh và tinh nghịch hôn vào môi Nhã Thanh nữa cũng vừa lúc đó Như Quỳnh mang bảng thiết kế vào và tất nhiên cô đã thấy tất cả. Nhã Thanh vội đẩy Tố Châu ra bối rối. – cô vào sao ko gõ cửa? – Tôi có gõ nhưng ko thấy ai trả lời nên tôi mới vào, xin lỗi đã làm phiền giám đốc tôi sẽ quay lại khi giám đốc rảnh. – Cô để bản thiết kế ở bàn đấy cho tôi đi. Khi nào cần tôi gọi. Như Quỳnh để bản thiết kế lên bàn. Nhã thanh cũng khoác tay Tố Châu đi ra ngoài, cả hai còn nói cười khiến Như Quỳnh đau lòng nhưng cô vui khi Nhã Thanh đã có thể dứt bỏ cô mà tìm cho mình một hạnh phúc khác. Cô gái đó thật xứng với Nhã Thanh. Bấy lâu nay cô vẫn lo sợ Nhã Thanh sẽ đau khổ mà đánh mất tương lai nhưng bây giờ cô thật sự thấy yên tâm bởi mọi thứ cô làm đều xứng đáng cho Nhã Thanh có một tương lai tốt hơn.
|
CHƯƠNG 13:
Như Quỳnh ra về thì đã thấy Gia Vỹ đứng đợi cô bên ngoài. – Hôm nay anh ko đi làm hay sao mà lại sao rước em vậy? – Nhã Thanh mới gọi cho anh, mời anh và em đến nhà dùng cơm. Em ko ngại khi đến đó chứ? – Em thấy mệt chắc là em ko đi đâu. Anh đến đó đi đừng lo cho em. – Anh nghĩ em nên đi khi mà em đang là chị dâu của Nhã Thanh, nếu em ko đi Nhã Thanh sẽ nghĩ thế nào? Nghe Gia Vỹ nói cũng phải nên Như Quỳnh đồng ý đến đó, Gia Vỹ đưa Như Quỳnh về nhà nghỉ ngơi một lúc rồi mới đưa Như Quỳnh đến nhà Nhã Thanh. Có thể nói đây là lần đầu tiên cô bước vào căn nhà này, căn nhà thật sang trọng, Nhã Thanh sánh bước cùng Tố Châu bước ra tươi cười. – Chào anh chị, em cứ nghĩ anh chị ko đến cơ. – Làm sao mà ko đến đc khi mà em của anh bây giờ thành đạt như vậy. – Đây là Tố Châu bạn em. Còn đây là anh Vỹ, anh họ chị còn đây là chị Quỳnh em đã gặp lúc nãy rồi đó. – Dạ. Em chào anh chị. – Chào em. Vậy chị em đã biết nhau rồi à? – Chị hai đang làm chung với em mà, thôi anh chị vào đi chị Khả Ái cũng đến rồi đó. Gia Vỹ gật đầu đưa Như Quỳnh vào trong. Nhã Thanh cùng Tố Châu cũng vào ngay sau đó. Buổi tiệc gia đình diễn ra thật ấm áp, Nhã Thanh đã thay đổi, đã trưởng thành rất nhiều. Khả Ái nhìn cách Nhã Thanh chăm sóc cho Tố Châu mà lại thấy xót xa cho Như Quỳnh. Nếu Nhã Thanh biết đc Như Quỳnh chịu biết bao đau khổ thì ko biết Nhã Thanh sẽ thế nào? Có làm như vậy ko? – Há miệng ra chị đút cho nè, em hư quá ăn dính tùm lum ko sợ mọi người cười à? Nhã Thanh vừa nói vừa lau miệng cho Tố Châu. – Em làm vậy để Nhã Thanh lau cho em mà. – Hai đứa làm anh ganh tỵ đó nha, nãy giờ chị hai em ko có chăm sóc anh gì hết. Như Quỳnh nghe Gia Vỹ nói vậy cô liền hôn vào má anh – Như vậy đc chưa ông xã, đền bù nãy giờ anh chăm sóc cho em đó. – Quá đc luôn, ước gì em cứ hôn anh như vậy hoài.Không khí tuy vui vẻ nhưng trong lòng ai cũng thấy tan nát. – Hân Đồng hay mình đi chỗ khác đi em. Ở đây một hồi chị tủi thân làm sao chịu đc. – Vậy chị Đồng làm gì cho chị em hết tủi thân đi.Hân Đồng mắc cỡ khi mọi người đều đang trêu chọc cô. Hân Đồng nhắm mắt hôn vào má Khả Ái làm mọi người ai cũng bật cười. Tố Châu thấy vậy cũng hôn thật nhanh vào má Nhã Thanh. – Thưởng cho chị đó. Nhã Thanh ko hiểu sao cô muốn xem phản ứng của Như Quỳnh thế nào nhưng cô ko thấy đc gì khi mà Như Quỳnh đang nói chuyện vui vẻ với Gia Vỹ như vậy. Sau khi ăn xong, Như Quỳnh ra sau vườn, cô ngồi trên chiếc xích đu tìm cho mình một chút bình yên. – Chị ko vào nhà nói chuyện với mọi người sao lại ngồi ở đây? Như Quỳnh quay lại thì Nhã Thanh đang đứng sau lưng cô nãy giờ. – Hôm nay sao nhiều quá nên tôimuốn ngắm sao. – Em có thể ngồi đây với chị ko? Như Quỳnh ko nói gì, cô nhích sang một bên cho cho Nhã Thanh ngồi. Cả hai lặng lẽ ngồi ngắm sao rồi nhớ lại trước đây họ cũng từng ngắm sao như thế này. – Anh chị định khi nào mới có cháu? – Chuyện đó tôi chưa nghĩ đến, còn trẻ mà ko cần gấp. – Anh Vỹ có tốt với chị ko? – Anh ấy rất tốt. – Đc vậy em cũng mừng, em vẫn mong chị luôn hạnh phúc. – Cảm ơn cô. Thôi tôi về đây cũng khuya rồi. Như Quỳnh vội quay lưng bước đi ko để Nhã Thanh kịp nói lời nào. – Chị Quỳnh……………. Như Quỳnh quay lại – Có gì ko em? – À ko có gì, em định nói anh chị về cẩn thận. – Cảm ơn cô. Như Quỳnh đi nhanh ra ngoài như đang trốn chạy. Nhã Thanh ngồi đó ngắm sao mà nước mắt lại rơi. “chị ơi em muốn ôm chị nhưng em lại ko thể, ngồi bên chị mà sao em cứ ngỡ như rất xa, em phải làm sao để quên chị, như chị quên em dễ dàng như vậy”. Nhã Thanh ngồi đó mặc cho nước mắt lại tuôn rơi. Tố Châu đã thấy tất cả và cô hiểu người đã khiến trái tim Nhã Thanh đóng băng ko ai khác là Như Quỳnh. Cộc…..cộc…………. – Vào đi. – dạ giám đốc gọi tôi. – Chị ngồi đi. Chị phó giám đốc ngồi xuống hồi hộp chờ đợi. – Chị ko cần phải căng thẳng như vậy đâu. Tôi muốn hỏi cô Như Quỳnh làm việc thế nào thôi. – Dạ cô ấy làm việc có trách nhiệm và có những ý tưởng mà trong thời gian qua đã giúp công ty chúng ta rất nhiều. – Đc rồi, tôi muốn cô ta làm thư ký riêng cho tôi trong thời gian tôi còn ở đây. – Dạ tôi sẽ sắp xếp ngay thưa giám đốc. – Đc rồi chị làm việc đi. Nhã Thanh ngả người ra sau ghế, cô ko hiểu vì sao lại muốn Như Quỳnh làm thư ký cho cô như vậy? – Chị làm gì mà trầm tư vậy? – Chị đang nghĩ nãy giờ em đi đâu mà chị tìm hoài ko thấy, tưởng đâu ai bắt cóc em rồi chứ? – À em xuống gặp chị Quỳnh học hỏi thêm kinh nghiệm đó mà. – Từ nay em muốn gì thì có thể trực tiếp làm với chị ấy. Bởi vì từ hôm nay chị ấy sẽ là thư ký riêng cho chị. – Chị nói chị Quỳnh làm thư ký cho chị vậy em thì sao? – Em vẫn là trợ lý đắc lực cho chị chứ chị có sa thải em đâu mà em lo. – Vậy mà em tưởng chị sa thải em chứ. Chị Quỳnh làm chung cũng tốt, em cũng thích cách làm việc của chị ấy. – Đc rồi, em sắp xếp một chỗ cho chị ấy, chút nữa chị ấy sẽ đến nhận việc. Bây giờ chị đi có chút việc, chút chị về dùng cơm với em. – Ok chị. Nhã Thanh đi ra ngoài cô đang muốn đến quán kem năm xưa để ôn lại kỷ niệm xưa. – Chào chị, xin hỏi chị dùng gì? – Cho tôi ly kem dâu. Người phục vụ bước đi, Nhã Thanh nhìn quanh nơi đây vẫn ko thay đổi chỉ có người thì thay đổi ko còn người quen nữa. Ly kem đc mang ra cũng mùi vị đó nhưng sao lại thấy lạc lõng ko còn hương vị ngọt ngào khi lần đầu tiên cô đến đây. Có lẽ mọi thứ đã thay đổi và cô cũng cần thay đổi khi mà cô đã hứa với Davis Sơn sau khi từ Việt Nam trở về Pháp cô sẽ chấp nhận lời cầu hôn của anh bởi cô muốn quên đi tất cả để quá khứ, để nó mãi mãi ko tồn tại nữa. Ngồi một lúc Nhã Thanh đi về, cô vừa vào văn phòng đã thấy Như Quỳnh ngồi đó còn Tố Châu thì ko thấy ở đâu. – Chị đến khi nào? – Tôi cũng mới đến thôi nhưng tôi muốn hỏi sao cô lại muốn tôi làm thư ký – Tại em biết chị là người có năng lực, em muốn chị cùng đi những khi tiếp khách hàng để chị có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn như vậy sẽ có nhiều kinh nghiệm hơn. Nghe Nhã Thanh nói cũng đúng nên Như Quỳnh ko nói gì nữa. – Chị thấy Tố Châu đâu ko? – Hình như mới ra ngoài thì phải, tôi cũng ko rõ. – Chị đi dùng cơm với em đc ko? – Tôi ăn rồi, cô đi đi. – Vậy em đi đây, khi nào Tố Châu có quay lại chị nói cô ấy gọi cho em. Như Quỳnh gật đầu Nhã Thanh cũng đi ra ngoài. Như Quỳnh nhìn theo bất chợt cô thở dài ko biết Nhã Thanh ở đây bao lâu và cô phải còn đối diện với Nhã Thanh đến bao giờ. Buổi tối Như Quỳnh định về thì Nhã Thanh gọi cô quay lại. – Chút nữa chị đi với em gặp khách hàng. – Mấy giờ sẽ gặp khách hàng. – Chị về đi 8h em qua đón chị. – Ko cần đâu, cô nói địa chỉ tôi sẽ tự đến. – Đc rồi vậy 8h chị đến địa chỉ này nha. Như Quỳnh cầm tấm danh thiếp rồi bước đi. Nhã Thanh cũng sắp xếp tài liệu rồi đi ra ngoài. 8h Nhã Thanh đến nhà hàng đã thấy Như Quỳnh đứng đợi bên ngoài. – Xin lỗi đã để chị đợi. – Ko có gì, tôi cũng mới đến. Tố Châu ko đi với cô à? – Hôm nay Tố Châu có hẹn với bạn nên ko đi đc, vào thôi chị. Cả hai đi vào trong, cuộc hợp tác diễn ra tốt đẹp, ăn xong họ còn yêu cầu đi đến quán bar Nhã Thanh thì ko thể từ chối bởi đây là hợp đồng quan trọng nên đã dẫn họ đến quán bar sang trọng nhất và họ đã rất hài lòng về điều đó. – Tôi có thể mời thư ký của giám đốc uống một ly đc chứ? – Xin lỗi ông vì cô ấy ko uống đc tôi sẽ uống thay cô ấy. – Vậy à? Tiếc thật, đc rồi nếu có người uống thay cũng tốt. Vậy là Nhã Thanh phải uống gấp đôi họ mới chịu. Thấy Nhã Thanh uống nhiều như vậy mà Như Quỳnh thấy nóng lòng, cô muốn đưa Nhã Thanh về nhưng lại ko dám nói, cô định uống thì Nhã Thanh đã giữ lại ko cho và cứ thế Như Quỳnh cứ ngồi đó nhìn Nhã Thanh uống hết ly này đến ly khác, cuối cùng những người đó cũng đi về chỉ còn cô và Nhã Thanh ở lại, lúc này Nhã Thanh cũng đã say rất nhiều. Như Quỳnh tính tiền rồi nhờ phục vụ cùng đưa Nhã Thanh ra đón taxi rồi đưa Nhã Thanh về nhà. Sau khi cho Nhã Thanh nằm xuống giường, Như Quỳnh đi lấy khăn lau mặt cho Nhã Thanh, đang lau thì Nhã Thanh nắm tay Như Quỳnh áp vào má mình. – Như Quỳnh, chị đừng rời xa em đc ko? Em yêu chị… Như quỳnh lặng yên nhìn Nhã Thanh, cô ko ngờ Nhã Thanh vẫn còn tình cảm với cô, vậy mà cô cứ nghĩ Nhã Thanh đang yêu Tố Châu nữa cơ. – Em lạnh quá chị ôm em đc ko? Nhã Thanh nói nhưng đôi mắt vẫn nhắm lại, Như Quỳnh thấy người Nhã Thanh run lên thì lo lắng, cô nghĩ có lẽ đây cũng là lần đầu tiên Nhã Thanh uống nhiều đến vậy. Như Quỳnh bước đến nằm cạnh Nhã Thanh và ôm cô vào lòng. Lúc này người nhã thanh cũng đã bớt run, Như Quỳnh ko dám buông ra cô sợ Nhã Thanh lại lạnh. Cứ thế Như Quỳnh ôm chặt lấy Nhã Thanh. Lúc này Nhã thanh cũng vòng tay ôm lấy Như Quỳnh trong vô thức Nhã Thanh đặt lên môi Như Quỳnh một nụ hôn nồng nàn có chút tham lam, ko hiểu sao Như Quỳnh ko đẩy Nhã Thanh ra mà còn đáp một cách nồng nhiệt. Đc một lúc Nhã Thanh cũng ngủ. Đến sáng Nhã Thanh thức dậy nhìn quanh ko thấy ai chỉ thấy một mình trong phòng cô vỗ đầu cố nhớ lại chuyện hôm qua. Bất giác Nhã Thanh sờ lên môi mình cô vẫn cảm nhận có cái gì đó ấm áp ở bờ môi chẳng lẽ hôm qua cô say quá rồi lại ảo giác. Nhã Thanh cố gắng nhớ nhưng vô hiệu bởi hôm qua cô say đến ko biết gì nữa. Chỉ có một người đã thấy tất cả và cô biết mãi mãi sẽ ko bao giờ có đc Nhã Thanh và cô quyết định bỏ cuộc chỉ xem Nhã Thanh như chị gái của mình, có lẽ cô chưa quá yêu Nhã Thanh nên có thể bây giờ nên chấm dứt nếu ko đến khi ko thể dứt ra lại càng đau khổ hơn.
|
CHƯƠNG 14:
Nhã Thanh đến cty với trạng thái mệt mỏi, có lẽ đêm qua đã uống say đến mức ko thể nhận biết gì nữa. Vào văn phòng đã thấy Tố Châu còn Như Quỳnh thì ko thấy đâu, cô ko hiểu sao hôm nay Tố Châu ko chờ cô đến cty như mọi hôm mà lại bỏ đi trước như vậy. Còn Như Quỳnh có phải hôm qua chị ấy đưa cô về ko hay là ai đã đưa cô về. Nhã Thanh cứ suy nghĩ mãi nhưng ko thể có câu trả lời. – Chị uống trà gừng đi, em thấy chị còn mệt đó. – Cảm ơn em. Hôm nay sao ko đợi chị đưa đi làm. – Tại em thấy chị còn ngủ nên em muốn chị ngủ thêm chút nữa. – Hôm qua em biết ai đưa chị về ko? – Tối qua chị Quỳnh gọi cho em nên em đưa chị về. Tố Châu nói vậy vì Như Quỳnh ko muốn Nhã Thanh biết hôm qua chị ấy ở cùng Nhã Thanh nên cô mới nói dối Nhã Thanh như vậy. – Vậy à? – Chứ chị nghĩ là ai? – Chị hỏi cho biết thôi chứ nghĩ ai đâu. Nhã Thanh thất vọng vậy mà cô cứ ngỡ Như Quỳnh đưa mình về và cô còn mong nụ hôn cứ tưởng như là ảo giác sẽ là sự thật nhưng bây giờ cô mới biết nó chỉ là cảm giác khi cô cứ mãi mơ tưởng về một người mà ko phải là của mình. – Hôm nay em sao vậy, ko đc khỏe à? Mắt cũng sưng hết rồi. Tố Châu quay mặt đi nơi khác tránh cái nhìn của Nhã Thanh. – Em ko sao tại ngủ nhiều sưng thôi ạ. Nhã Thanh vịn vai Tố Châu quay mặt lại đối diện với mình. – Nói chị nghe có phải em buồn vì chị đúng ko? – Em đã nói ko có gì rồi, chị đừng hỏi nữa đc ko? Nói đến đây nước mắt Tố Châu đã rơi thật nhiều, Nhã Thanh ôm Tố Châu vào lòng dỗ dành. – Chị xin lỗi nếu đã làm gì em buồn nhưng nói cho chị biết chị phải làm gì để những giọt nước mắt của em sẽ ko rơi nữa. – Em ghét chị sao lại ko nói cho em biết để em phải đau khổ như vậy. – Em càng nói chị càng ko hiểu, thật ra em đã biết những gì nói chị biết đi. – Chị và chị Quỳnh yêu nhau đúng ko? Sao lại dấu em, trước mặt em còn tỏ ra ko quen biết. Nhã Thanh đứng lặng im, buông Tố Châu ra lau đi những giọt nước mắt còn vương lại đôi mi của Tố Châu. – Nếu em đã biết thì chị ko cần phải dấu em làm gì nữa. Trước đây chị và chị Quỳnh yêu nhau à mà ko phải, chỉ có chị yêu chị ấy, còn chị ấy ko bao giờ có cùng chung thế giới với chị. Đến khi chị ấy kết hôn với anh chị rồi chị đi Pháp, bao nhiêu thời gian đó có thể giúp chị dễ dàng quên chị ấy nhưng nói thì rất dễ nhưng khi về bên đó bao nhiêu thời gian trôi qua thì con tim chị vẫn luôn thao thức đợi chờ một cái gì đó thật mong manh. Chị đã ko quên đc chị ấy để khi quay về chị mới biết chị vẫn yêu chị ấy thật nhiều dù rằng chị đã cố che đậy tình cảm của mình mỗi khi gặp chị ấy. Mọi chuyện là như vậy chị ko muốn cho em biết bởi chị ko muốn ai biết quá nhiều về chuyện tình cảm của chị. Đến anh Gia Vỹ cũng ko biết đc trước đây chị và chị Quỳnh yêu nhau. Vì thế hãy để mọi chuyện ngủ yên đến khi thức dậy mong rằng sẽ tốt đẹp hơn. Tố Châu lắng nghe, cô ko ngờ Nhã Thanh yêu Như Quỳnh đến vậy, Tố Châu bước đến ôm Nhã Thanh, cô như muốn chia sẻ với người cô yêu lúc này dù biết rằng con tim cô cũng đang tổn thương. Nhìn cảnh hai người thân mật ôm nhau Như Quỳnh đứng bên ngoài đã thấy tất cả. Như Quỳnh cảm thấy khó chịu khi Tố Châu và Nhã Thanh thân mật như vậy? Có phải cô đang ghen ko? Nhưng cô lấy tư cách gì để ghen với Nhã Thanh khi chính cô là người đã rời bỏ Nhã Thanh. Cảm giác nhói lòng nước mắt lăn dài trên má, Như Quỳnh vội quay lưng đi thật nhanh ra ngoài. Mới đây cô còn cảm thấy hạnh phúc dù chỉ là thoáng qua bởi cô biết Nhã Thanh vẫn còn yêu cô nhưng bây giờ cô ko biết Nhã Thanh thật ra đang yêu ai. Nhưng dù Nhã Thanh có yêu ai đi nữa cũng đâu quan trọng gì với cô khi mà cô và Nhã Thanh mãi mãi là hai thế giới khác nhau sẽ ko thể có cùng chung trên một con đường, cùng vượt qua để đến với nhau. “Nhã Thanh cầu mong em đc hạnh phúc, chị vẫn còn yêu em nhưng ko thể đến ôm em để giữ mãi em bên cạnh, có lẽ ông trời đã bắt chúng ta như vậy. Bao nhiêu năm nay chị cô gắng làm chỉ để tương lai sau này tốt hơn ko ai khinh bỉ nhưng chị có đấu tranh để đc gì khi mãi mãi chúng ta ko đc ở bên nhau”. Như Quỳnh đi một lúc rồi vào văn phòng. Cô thấy Nhã Thanh đang chăm chú vào màn hình máy tính nên cô định đến bàn làm việc thì Nhã Thanh lên tiếng: – Chị biết mấy giờ rồi ko? – Xin lỗi vì tôi có chút chuyện nên đến trễ. – Mong rằng chị nên tuân thủ giờ làm việc cho đúng, em ko thích ai làm với em mà đi muộn như vậy. – Tôi biết rồi. – Chị coi sắp xếp rồi đi Nha Trang công tác với em. Chuyến bay lúc 5h chiều, chị coi lại tập tài liệu này dùm em đi. – Tôi ko đi ko đc à? – Chị là thư ký cho em thì em đi đâu chị phải đi đó. Như Quỳnh miễn cưỡng gật đầu, cô ko muốn quá gần gũi với Nhã Thanh, cô sợ mình sẽ bị lay động nhưng càng né tránh thì lại càng đến gần nhau. Sau khi làm xong giấy tờ Như Quỳnh về nhà soạn ít đồ, cô ko biết đi bao lâu nên cũng đem vài bộ theo. Cô ko để Nhã Thanh đến đón, cô tự đón xe đến sân bay thì Nhã Thanh đã ngồi đó đợi cô. – Chị đúng giờ thật. – Tố Châu đâu sao mình cô ngồi ở đây? – Tố châu ở lại cty giúp em, chỉ có em với chị đi thôi. Thấy Như Quỳnh đứng chần chừ nên Nhã Thanh lên tiếng. – Chị yên tâm đi em ko làm phiền chị đâu, sau giờ làm chị có thể làm gì chị muốn. Nghe Nhã Thanh nói vậy Như Quỳnh cũng ko nói gì. Cô đi vào phòng cách ly, Nhã Thanh cũng đi vào ngay sau đó. Ngồi cạnh nhau mà chẳng ai nói với ai lời nào. Như quỳnh nhìn vào không trung còn Nhã Thanh thì đang tập trung vào cái ipad. Đc một lúc cô thấy Nhã Thanh ngã vào vai mình, cô nhìn xuống thì thấy Nhã Thanh đã ngủ. Như Quỳnh vén sợi tóc Nhã Thanh sang một bên cô lại thấy nhói lòng. Như Quỳnh ngắm Nhã Thanh một lúc rồi cũng tựa vào Nhã Thanh, cả hai cùng chìm vào giấc ngủ đến khi máy bay đáp xuống cả hai mới giật mình thức dậy họ lại bối rối khi dựa vào nhau ngủ như vậy. Xuống sân bay đã có người đến đón, Như Quỳnh cùng Nhã Thanh về khách sạn. Mỗi người một phòng vì họ đang muốn giữ khoảng cách với nhau nên thà ở riêng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. – Chị nghỉ ngơi đi phòng em bên cạnh có gì gọi cho em. – Đc rồi cô cũng vậy. Như Quỳnh vào phòng rồi Nhã Thanh cũng đi vào phòng mình, đc một lúc khách hàng gọi nên Nhã Thanh sang phòng gọi Như Quỳnh, cả hai đi ra ngoài đến gặp khách hàng. – Chào Thã Thanh. – Chào anh Kiss. – Em mới tuyển thư ký mới à? Xinh ko chịu nổi đó. – Anh đừng nói vậy làm thư ký em sợ bây giờ. – Thì anh thấy sao nói vậy mà. – Đây là Như Quỳnh, thư ký của em còn đây là anh Kiss giám đốc điểu hành cty HTI sẽ hợp tác với chúng ta sau này. – Chào anh. – Chào Như Quỳnh. Ánh mắt của Kiss nhìn Như Quỳnh như muốn nuốt chửng lấy cô và điều đó làm Nhã Thanh cảm thấy khó chịu. Cô ko muốn Kiss nhìn Như Quỳnh với ánh mắt đó bởi cô ko lạ gì tính anh ta là một tên háo sắc có tiếng. – Em ăn này đi Như Quỳnh sẽ đẹp da lắm. – Cảm ơn anh, anh cứ để em tự nhiên. – Nhã Thanh, anh muốn thư ký em tiếp anh đêm nay đc chứ? – Xin lỗi anh nha. Vì hôm nay thư ký em ko thể tiếp anh đc. – Em muốn làm khó anh đó chứ? Nếu anh muốn cô ấy tiếp anh thì anh sẽ ký hợp đồng em nghĩ sao? Nhã Thanh thật sự tức giận, hắn tưởng hắn là ai mà dám ra lệnh cho cô như vậy. Thà cô hủy hợp đồng chứ ko để hắn gần gũi Như Quỳnh. Còn Như Quỳnh, cô nghĩ chỉ tiếp khách thì có thể đc hợp đồng cho Nhã Thanh nên cô định đứng lên đi qua bên Kiss thì Nhã Thanh đã nắm tay cô lại. – Chúng ta về thôi chị. – Nhã Thanh em quyết định ko ký hợp đồng chứ ko để thư ký em tiếp anh đêm nay à? – Sẽ ko có chuyện đó xảy ra, nguyên tắc làm việc của tôi ko bao giờ đánh đổi những chuyện đó mà có đc hợp đồng đen tối đâu. Nhã Thanh nắm tay Như Quỳnh bước đi, cô thà hủy cái hợp đồng còn hơn là để Như Quỳnh đi với hắn đêm nay. – Nhã Thanh còn cái hợp đồng thì sao? – Thì ko ký nữa. – Tại sao lại vì tôi mà ko ký. Tôi sẽ tiếp hắn cô quay lại đi. – Chị nghĩ em cần cái hợp đồng đó mà để chị đi với hắn à? Dù em có phá sản cũng ko để chị phải tiếp cái tên vô lại như hắn. Như Quỳnh cảm động nhìn Nhã Thanh chẳng lẽ cô vẫn còn quan trọng với Nhã Thanh đến vậy sao? – Em đói bụng rồi chúng ta đi ăn rồi ngày mai sẽ trở về Sài Gòn. Nhã Thanh nắm tay Như Quỳnh bước đi. Như Quỳnh vẫn để yên tay mình trong tay Nhã Thanh, cả hai lặng lẽ bên nhau đến khi đến một quán ăn ven đường thì cả hai mới rời tay nhau có chút gì đó tiếc nuối. Sau khi ăn xong Như Quỳnh nói mệt muốn về phòng, Nhã Thanh cũng muốn đc yên tĩnh nên họ chia tay nhau tại cửa, mỗi người nằm một nơi nhưng ko ai chợp mắt đc. Cơn mưa lại bất chợt kéo đến. Càng lúc càng nặng hạt những tia chớp thật ghê sợ, đột nhiên bị mất điện rồi tiếng la thất thanh của Nhã Thanh làm Như Quỳnh bật dậy chạy thật nhanh ra ngoài. Lúc này Nhã Thanh cũng vừa chạy ra. Tiếng sấm sét làm Nhã Thanh ôm tay mình ngồi sợ hãi. Như Quỳnh ko nghĩ gì cô vội chạy lại ôm Nhã Thanh thì ra Nhã Thanh sợ sấm chớp. – Nhã Thanh đừng sợ, có chịđây ko sao đâu. Nhã Thanh nép vào lòng Như Quỳnh, nó cho cô cảm giác thật bình yên, Như Quỳnh đưa Nhã Thanh vào phòng. Cô định đi xuống khách sạn lấy nến thắp lên cho Nhã Thanh bớt sợ nhưng Nhã Thanh đã nắm tay cô lại. – Chị đừng đi. Tối nay chị có thể nằm bên em cho em giấc ngủ như trước đây có đc ko? Thấy Như Quỳnh im lặng Nhã Thanh buông tay ra. – Em xin lỗi vì đã làm chị khó xử, em ko sao đâu chị về nghỉ ngơi đi. Nhã Thanh cứ nghĩ Như Quỳnh sẽ đi về nhưng cô bất ngờ khi Như Quỳnh nằm xuống ôm cô từ phía sau. Nhã Thanh cũng ko dám quay lại cô sợ vòng tay này sẽ ko còn nữa. Cứ thế họ lặng lẽ ôm nhau. Nhã thanh nắm chặt tay Như Quỳnh lại, cô sợ khi thức dậy sẽ ko phải là mơ. – Đừng buông tay ra nghen chị, em muốn một lần đc nằm trong vòng tay chị thế này. Như Quỳnh vẫn im lặng siết chặt vòng tay hơn bởi cô cũng muốn giây phút này là mãi mãi. Đến khi Nhã Thanh nghe tiếng thở đều của Như Quỳnh, cô biết Như Quỳnh đã ngủ. Nhã Thanh quay lưng lại, trong bóng đêm nhưng cô vẫn có thể thấy đc Như Quỳnh. Nhã Thanh nhẹ nhàng đặt lên môi Như Quỳnh nụ hôn cô mĩm cười “chị à, giây phút này em muốn là mãi mãi, em muốn đc trong vòng tay chị, muốn đc mang hạnh phúc cho chị, em biết làm vậy là có lỗi với anh Vỹ nhưng em chỉ xin hôm nay thôi, rồi khi trở về Pháp em sẽ là của người khác, sẽ ko đc nằm trong vòng tay chị, một vòng tay mà luôn cho em cảm giác thật bình yên. Em mãi mãi yêu chị”. Nhã Thanh khép mắt lại cô chìm vào giấc ngủ. Khi Nhã Thanh đã ngủ thì Như Quỳnh mới mở mắt ra nhìn Nhã Thanh, cô lại thấy nhói lòng “em đúng là ngốc mà, sao lại yêu chị khi mà chị đã làm em tổn thương. Hãy đến bên người đó và sống thật tốt em nhé. Chỉ có như vậy chị mới yên tâm khi mà chị đã làm tất cả để em có đc hạnh phúc trọn vẹn”. Từng giọt nước mắt Như Quỳnh rơi khi cô nghĩ mai này sẽ ko còn gặp lại Nhã Thanh. Hôn nhẹ lên trán Nhã Thanh, Như Quỳnh ôm trọn Nhã Thanh vào lòng mình, cả hai đều cảm thấy thật bình yên.
|