Xin Hãy Yên Nghỉ
|
|
XIN HÃY YÊN NGHỈ
#chap56
Còn bốn mươi tám giây nữa sẽ nổ đồng loạt, sơ sơ cũng thấy gần chục quả bom, đều là loại có sức công phá lớn.
Gặp tình hình này mà nán lại thì chỉ có banh xác, Nhi nhẩy xuống sàn nói lớn "Có bom! Chạy đi!"
Trông mặt nàng bầu nghiêm trọng thì biết tình trạng gấp gáp thật chứ chẳng phải trò đùa, cả bốn mặc kệ cảnh tượng nợ máu trả máu phía sau, giữ mạng cái đã.
Ranh giới sinh tử quả là động lực tốt giúp người ta đạt được tốc độ phi thường, cộng thêm thể lực tốt bốn nàng rất nhanh đã chạy qua đoạn đường hầm, dẫm đạp lên xác chết của lũ du côn bê hàng. Công nhận Di - Nhi xử gọn gàng thực, toàn những nhát chí mạng vào các vị trí yếu hại trên cơ thể chúng, nhưng giờ không có thời gian bàn luận chuyện ấy.
Họ chạy liền tù tì không ngừng nghỉ, thoáng chốc đã ra tới phòng họp chung của tầng một. Tiếp tục đào tẩu, những tiếng di chuyển dậm mạnh trên nền sàn bệnh viện tạo âm thanh cộp cộp cộp đều đặn, hộc tốc rời khỏi đại sảnh ra được phía bên ngoài thì trông thấy cách vài chục mét trước mắt là sáu ô tô và một container, một nhóm cảnh sát đang đứng túm tụm quanh hai xe của chúng. Tất nhiên chúng cũng đã thấy các nàng.
Nhi nhẩm tính thời gian thì còn chưa đầy ba giây nữa sẽ phát tác nên hô lớn "Nằm xuống đi." rồi bật ngã sấp về phía trước, các nàng kia hiểu ý thực hành theo ngay.
Đám cảnh sát định quát tháo tri hô thì bất chợt hàng tràng tiếng nổ cực lớn vang rền :
BÙM BÙM BÙM BÙM BÙM... Cả bẩy tầng lẫn hầm ngầm đều bị cài bom tại nhiều địa điểm khác nhau, bao nhiêu cửa kính đồ đạc vỡ tan tành, chưa rõ toàn bộ số bệnh nhân bị tiêm thuốc mê thương vong ra sao. Mặt đất có chút rung rinh do chịu ảnh hưởng, khói lửa mù mịt bao trùm viện Hòa Thuận.
Nhóm cảnh sát giật mình kinh hoảng, giơ tay ôm đầu bịt tai, cắn răng nhắm tịt mắt, lảo đảo đứng không vững vì choáng váng, có mấy tên gục quỳ xuống, bọn còn lại cứ tựa vào ô tô cho khỏi ngã.
Bốn nàng cũng cảm thấy hơi ù cái tai, họ may mắn nhưng các bệnh nhân thì đen đủi, Yến thật độc ác nham hiểm.
Ngọc lắc lắc đầu cho tỉnh táo, vẫn tư thế nằm cô móc ra hai khẩu súng nhắm thẳng vào chỗ chứa xăng của hai chiếc xe cảnh sát xả đạn liên tục.
Đoàng. Đoàng. Đoàng...
BÙMMMM...
Nổ tung luôn, bọn chúng nhờ ơn ấy mà hóa thành đuốc người bỏng nặng nề, áp lực vụ nổ quá gần khiến chẳng ai lành lặn, đứa văng cụt tay, đứa văng cụt chân, đứa nát mặt, nói chung giống kiểu thịt nướng không đều vậy, chết chắc.
Mọi người an toàn đứng dậy. Họ trông thấy khá nhiều nhà dân bên ngoài viện đang bật đèn sáng do âm thanh nổ đánh thức, ít lâu nữa nơi đây sẽ rất đông nhân số bao vây, thêm cả sự xuất hiện của ba nhóm mà ai cũng biết là 113 - 114 - 115.
Ngọc nói "Các em theo chị nhé." Nhận được sự gật đầu đồng ý chung, cô lại chạy về hướng tường đằng sau của viện, Nhi - Di - Bích ù té theo xát nút.
Độ cao của bức tường chưa làm khó được bốn cô nương, Nhi - Ngọc bật cao đá hai phát tạo đà bám vô đỉnh thành tường mà leo tót ra ngoài. Bích - Di quăng mã tấu kiếm Nhật qua trước xong mới bật nhẩy. Nhiệm vụ coi như thành công, chỉ đáng tiếc phe địch chết nhiều nhưng người vô tội cũng tử không ít.
Một chiếc ô tô mười sáu chỗ chạy ào tới phanh két lại gần.
Nhận ra phe mình, Ngọc kéo mở cửa xe cho tất cả cùng lên.
Nga ngỡ ngàng khi thấy Nhi - Di - Bích dính máu me nhoe nhoét thực đáng sợ, thêm nữa cũng chẳng thấy năm anh chàng đồng đội đâu. Ngọc đóng sầm cửa, bảo Nga "Lái luôn đi em, chị sẽ giải thích sau."
...
Phóng bon bon trên đường buổi đêm vài phút thì có những loạt tiếng ồn vang vọng "Ò e ò e ò e..." , "Hú hú hú hú hú hú..." Đó là bốn xe cảnh sát chạy ngược chiều, hộ tống mở đường cho hai xe cứu hỏa to đùng đằng sau.
Nga vừa lái vừa nghe Ngọc kể, bất ngờ thốt lên "Chúng lại phản bội ta ư, khốn kiếp thật! Uổng công thường ngày em coi chúng như người thân trong nhà, vì tiền mà bán đứng danh dự, bán đứng đồng đội. Lâu nay chúng diễn kịch quá giỏi, đeo mặt nạ nhân nghĩa để che giấu đạo đức giả suy đồi, giờ ngoài đội trưởng ra em thực sự không còn biết nên tin ai nữa!"
Ngọc nói "Đối diện với đồng tiền thì có mấy ai tỉnh táo được đâu hả em. Không thể dùng hoàn cảnh mà biện minh cho tội lỗi của mình, đã biết kẻ ác hãm hại bao sinh mạng người lương thiện mà còn chấp nhận thỏa hiệp thì dù luật pháp có dung nhưng đời chắc chắn không dung, chết vẫn phải mang tiếng xấu xa, người người khinh bỉ."
Nga soi nhìn gương chiếu hậu, ba nữ sinh ấy tạo cho cô cảm giác ớn lạnh kiêng dè.
Bích biết điều đó, cô hỏi "Chị có thành kiến với bọn em ư?"
Nga ngập ngừng trả lời "Các em vào đó để giết người sao? Không chút cảm xúc gì à?"
Di nói "Không ai coi lũ hung tàn xấu xa là người hết, bọn em chỉ cảm thấy tâm hồn mình thanh thản khi loại trừ được mầm mống tội ác giúp xã hội này thôi."
Nga nói "Nhưng như thế là các em đang chà đạp lên luật pháp. Chỉ luật pháp mới đủ thẩm quyền xét xử, ai cũng làm giống các em thì đất nước bất ổn, bạo loạn gia tăng."
Nhi nói "Luật pháp đúng là rất quan trọng rất cần nhưng còn nhiều hạn chế không thể đuổi cùng giết tận lũ súc vật côn đồ, chị cứ mắt nhắm mắt mở để bọn em giúp hoàn thiện các lỗ hổng là đủ rồi. Ước mơ của gần như toàn bộ người dân lương thiện chính là bọn đầu gấu lưu manh bị giết chết hết đấy chị gái ạ, có vậy mới yên tâm an cư lạc nghiệp nhé. Chị nên nhìn thẳng sự thật, những đứa khốn nạn cặn bã sau khi ra tù lại đâm chém dân lành, vậy là chúng ta đã để lọt lưới ác quỷ, bắt rồi, trừng phạt, rồi, nhân đạo rồi, nhưng hậu quả đau lòng lại tiếp tục xẩy ra. Nên nương tay cho chúng tồn tại hay không, em nghĩ tận đáy lòng chị cũng có câu trả lời riêng. Sai lầm thì được tha thứ, nhưng tội ác thì phải triệt để loại bỏ cả gốc lẫn rễ."
Ngọc hỏi "Các em chắc đã hành quyết thành công rất nhiều vụ nhỉ?"
Bích trả lời "Cũng tàm tạm thôi, bọn em cứ cố gắng hết sức trong khả năng của mình."
Nga nói "Nếu chúng tôi vẫn muốn bắt các em vì tội giết người thì sao?"
Di thẳng thắn đáp "Một là chị giết em, hai là em giết chị."
Nga liếc nhìn ánh mắt của Di qua gương hậu mà rùng mình, đôi tay cầm vô lăng hơi run.
Bích bảo Ngọc "Tiếp theo chị định thế nào? Dựa vào mấy cái điện thoại với vài cái ổ cứng máy tính lấy ở viện thì có thể truy ra tội trạng của lão Hoàng và đồng bọn nhưng em không chắc tìm được bằng chứng chứng minh chúng dính líu tới Mãnh Hổ Thiên Đường đâu."
Ngọc gật đầu nói "Sự việc vừa qua cho ta hiểu Yến thâm độc cỡ nào. E rằng cô nàng đã dự phòng trước nếu chúng ta lật ngược thế cờ thì chắc chắn sẽ mò xuống tầng hầm, cô ta cũng cố tình gọi lão Hoàng đến còn bản thân rời đi thật nhanh, xem chừng là muốn diệt trừ tất cả vì chủ tịch xã cùng viện Hòa Thuận không còn nhiều giá trị gì cho Mãnh Hổ Thiên Đường lợi dụng nữa, vứt bỏ con chó săn mà loại được kẻ đối nghịch, là chị thì chị cũng sẽ làm vậy."
Nga nêu ý kiến "Hay giờ ta lén đột nhập vô nhà riêng của lão Hoàng đi, biết đâu chừng tìm được thứ gì đó quan trọng."
Ngọc lẫn Bích chả hẹn mà đồng thanh "Không cần thiết." xong mỉm cười nhìn nhau.
Di nói "Điều chúng ta nghĩ thì Yến cũng sẽ nghĩ được, cô ta gọi lão Hoàng đễn viện rồi đảm bảo cô ta sẽ đến nhà hắn trước nhất để xóa sạch mọi chứng cứ liên quan tới Mãnh Hổ Thiên Đường. Dẫu không muốn là kẻ thù nhưng đành chấp nhận, Yến rất đáng sợ!"
Nhi khóac vai Di, nói "Lần đầu tiên tao thấy người đủ trình độ uy hiếp mày trong một trận sinh tử đấy, bản thân tao chưa chắc làm được."
Di khẽ huých cùi trỏ vào hông bạn, nói "Đừng giả khiêm tốn nhé con kia, đối với tao thì Nhi và Bích vẫn khó nhằn hơn mụ Yến kiêu căng."
Ngọc khẽ cười nói "Luật pháp trên danh nghĩa sách vở có thể bỏ qua cho đám súc vật côn đồ chưa thành niên thì càng không có lý do gì để trừng trị những cô gái hiền dịu chính nghĩa như các em được. Nga à, nếu em muốn bắt họ thì bắt luôn cả chị đi này."
Nga vội nói "Dạ không đâu đội trưởng, em không có ý đó. Chị mãi là tấm gương sáng cho em noi theo, em tin mọi quyết định của chị!"
Xe ô tô bắt đầu giảm tốc do đã rời xa khỏi hiện trường, chạy thêm một lúc thì họ phát hiện phía trước khoảng mấy chục mét có vụ lộn xộn, dựa vào ánh sáng đèn pha thì tình hình là một phụ nữ trung niên đang bị bốn thằng ranh lít nhít nhìn chỉ tầm mười ba mười bốn tuổi bịt khẩu trang đang xúm lại giật túi xách lẫn dây chuyền vàng, lắc tay vàng, khuyên tai vàng. Một xe máy của bà ta bị đổ nằm dưới đường, hai xe máy của bọn kia dựng ngay xát đấy.
Phát hiện có phương tiện giao thông tiếp cận, cả bốn thằng đều móc trong áo ra con dao bấm khá dài rồi đâm túi bụi bà kia, nạn nhân la toáng lên "Á...Cướp...Cứu tôi..." được mỗi mấy câu thì gục ngã đau đớn, máu loang lổ.
Bốn thằng khốn thu hết chiến lợi phẩm thì lập tức rút lui, phóng xe bỏ chạy, có thằng còn ngoái đầu lại chĩa con dao về phía ô tô, vung vẩy dọa nạt tỏ vẻ thách thức.
Lúc ô tô tới nơi, mở cửa, Nhi - Bích liền khiêng ngay nạn nhân đáng thương lên, Di thì dựng ngay xe máy mà rồ ga đuổi theo.
Nói về tài xa lộ thì Di ăn đứt hai bạn thân, chả mấy chốc đã đuổi kịp.
Bốn thằng súc vật thấy một cô gái toàn thân thấm máu truy kích thì hốt lắm, hai thằng cầm lái còn non tay, điều khiển luống cuống lại phân tâm nên ngã kềnh ra đất.
Di vượt lên dẫn trước chặn đầu rồi phanh két lại, bước xuống từ tốn đi tới gần, cô không lợi dụng thời cơ mà chỉ lạnh lùng đứng đợi.
Xây xát chân tay mặt mũi rất đau nhưng may chưa đến nỗi nguy kịch, bốn thằng cố gắng gượng dậy, hung hăng rút dao, một thằng vừa chửi "Địt mẹ mày!" vừa đâm tới. Di lách người sang bên tránh chả khó khăn gì, đồng thời tay phải giơ hai ngón chọc trúng mắt thằng chó khiến nó gào lên thê thảm do rách nhãn cầu, Di lại nắm cổ và ngáng chân đẩy nó ngã ngửa đập đầu xuống đường. Thằng chó ghẻ lăn lộn cắn răng, quá đau không thốt nổi thành lời, đôi tay ôm cặp mắt rỉ máu. Ba đứa súc vật còn lại trọi sao nổi Di dù cô chả thèm mang kiếm.
Lúc ô tô đến thì mọi chuyện đã xong xuôi, người phụ nữ được băng bó sơ cứu qua rồi nên tạm ổn (trên xe luôn có sẵn hộp dụng cụ y tế bông gạc), may các vết đâm chưa sâu và không vào những chỗ yếu hại.
Ngọc - Nhi - Bích cùng xuống xe, họ phối hợp quăng quật đập dập đầu lũ súc vật cho chết hẳn rồi kéo chúng đến vị trí thích hợp, mau chóng tạo dựng hiện trường giả là bọn trẻ trâu ngu lâu phóng ẩu dẫn tới tai nạn tử vong, riêng thằng bị Di chọc mắt thì được sắp xếp ngã xấp mặt xuống điểm đường có vài viên sỏi ghim thủng mắt luôn.
Xong xuôi ô tô thanh thản phóng vụt đi.
Hả lòng hả dạ người lương thiện quá!
|
XIN HÃY YÊN NGHỈ
#chap57
Ô tô chở người phụ nữ đáng thương tới một bệnh viện khác, quy mô nhỏ hơn so với Hòa Thuận.
Vì Nhi - Di - Bích dính máu nhoe nhoét khắp người nên không tiện ra mặt, Ngọc và Nga đưa nạn nhân vô cho các bác sĩ trực đêm cấp cứu, họ lấy máy bà ấy gọi người nhà tới để bàn giao, Ngọc chỉ bảo mình là người qua đường vô tình bắt gặp nên giúp đỡ chứ chẳng tiết lộ gì, xong lập tức rời đi.
Ô tô tiếp tục lăn bánh trên con đường khuya khoắt vắng lặng.
Vì đội trưởng của mình coi như đã cùng chung chiến tuyến với ba cô gái kia nên Nga cũng chẳng còn lời nào phàn nàn gì hết, vốn dĩ tận đáy lòng mỗi người dù công khai hay không thì đều rất vui vẻ khi tội phạm côn đồ bị chết, ngay như bốn thằng súc vật chưa thành niên vừa nãy quá hung tợn khốn nạn, dẫu bị bắt thì hình phạt chỉ là ít năm tù thôi, mãn hạn chúng lại đâm chém người khác thôi.
Ngọc hỏi "Các em dường như không mấy e ngại băng đảng Mãnh Hổ Thiên Đường nhỉ? Một khi đã bước chân vào con đường giết chóc thì kiểu gì cũng sẽ biết về bọn chúng và lo ngại e dè, chị nghĩ ba em chắc chắn phải có thế lực nào đó hậu thuẫn đúng chứ, chí ít là nguồn cung cấp thông tin về giới xã hội đen cho các em phải cực kỳ nhanh nhạy chính xác."
Nhi - Bích mỉm cười nhìn Di, thế lực ngầm của chị Tuyết khủng lắm nha. Bích đáp "Cũng đủ dùng chị ạ, đại loại như phía cảnh sát biết gì thì bọn em cũng biết cái đấy nếu đặt câu hỏi. Mà giờ em mới biết ngoài nghiệp vụ chuyên môn thì chị còn là một bậc thầy thế giới ảo đấy."
Ngọc thích thú bảo "Trình độ của em cũng cao lắm nha, chị muốn một ngày nào đó chúng ta sẽ so tài cao thấp, không thêm ai cả chịu không?" Dứt lời cô giơ ngón trỏ lên. Bích hứng thủ cũng giơ ngón trỏ lên móc vào nhau coi như đồng ý giao ước, cô nói "Được đấu với chị là vinh dự của em."
Di trêu "Em và con Nhi cũng muốn so tài quyền cước với chị nè, chị chấp hai nhé." Ngọc đùa lại "Chị chưa muốn chấn thương nằm viện đâu em ơi."
Mọi người đều thoải mái vui vẻ, mức độ thân thiết tăng lên nhiều hơn.
Đúng lúc đó điện thoại của Bích báo có tin nhắn, đó là Hà, thì ra từ tối giờ cô vẫn thức chờ chị họ trở về "Các chị sắp về chưa?"
Bích soạn trả lời "Đang về nè, mà mày giúp bọn chị chuẩn bị sẵn quần áo để thay luôn nhé" Tin vừa gửi mấy giây đã có phản hồi liền "Dạ. May quá các chị đều bình an, em vui lắm, em đi chuẩn bị quần áo liền luôn đây, bye chị."
Bích thấy ấm lòng vì sự quan tâm của Hà, em họ cô tốt tính lễ phép thế mà con phò Nhã lẫn đồng bọn lại nhẫn tâm đánh đập dã man, giờ thì địt cụ chúng mày thành thịt nướng khét lẹt tan nát hết, đáng đời. Bích bảo Ngọc "Chị cho bọn em về đầu làng được rồi không cần vô tận trong nữa đâu tránh ồn ào không cần thiết, bọn em sẽ đi bộ vào." Ngọc gật đầu ưng thuận "Ừ."
...
Cuối cùng cũng tới nơi, thể theo yêu cầu xe đỗ ngoài đầu làng. Nhi - Di - Bích cầm vũ khí của họ (Bích khoác ba lô đựng laptop, mấy chục triệu đấy) kéo mở cửa bước xuống. Ngọc không yên tâm nên xuống đi cùng luôn, đề phòng nhỡ có ai đó chưa ngủ mà rửng mỡ hóng mát ngoài đường trông thấy ba cô gái máu me thì Ngọc sẽ rút thẻ hình sự ra dọa nạt cảnh cáo vài câu là ổn.
Nhóm bầu tấu kiếm rất quý Ngọc bởi sự tận tình chu đáo ấy.
Những con chó nuôi trong nhà dân cảm ứng được có người lạ đi qua nên sủa inh ỏi, may suốt chặng đường không gặp ai, họ trao đổi số điện thoại để tiện liên lạc. Về đến cổng, nhìn qua cửa thì thấy ngay Hà (đầu vẫn quấn băng bó) đang đi qua đi lại trong sân, cô cũng đã phát hiện mọi người dính máu đáng sợ nên hốt hoảng chạy tới lấy chìa mở khóa cổng.
Nhiệm vụ bảo mẫu kết thúc, việc gặp em họ Bích là không cần thiết, Ngọc căn dặn "Chị đi nhé, gặp các em sau." Ba nàng đồng thanh "Dạ."
Ngọc vỗ vai từng người rồi mới rút lui.
Hà cuống cuống nắm tay chị họ, tỉ mỉ quan sát cả ba, nhăn nhó lo lắng hỏi "Các chị bị thương ư?" Bích mỉm cười trấn an, đáp "Ngốc ạ, bọn chị chẳng sao hết, toàn máu lũ súc vật bắn vào quần áo thôi." Nét mặt Hà giãn ra vì yên tâm, nói "Các chị vào tắm luôn đi, em bật nóng lạnh sẵn rồi."
Tắm đêm thì nên dùng nước nóng dẫu là mùa hè, nhớ nhé.
Chú Bình cô Nụ vẫn còn say thuốc ngủ.
Nhi được nhường cho vô tắm trước. Di thì phụ trách rửa bầu tấu kiếm, Bích với Hà ngồi cạnh đó. Hà có gặng hỏi chi tiết sự việc nhưng Bích không kể, cô không muốn em họ mình dính líu nguy hiểm, Bích bảo "Mày cứ sống cuộc đời lương thiện đi, mấy việc chết chóc này chả hay ho gì đâu."
Đúng đấy, việc này bạc bẽo lắm! Trái tim chính nghĩa thì rất nhiều người có nhưng không phải ai cũng có trình độ như Nhi - Di - Bích. Ngoài xã hội đã và đang xẩy ra bao trường hợp người tốt làm việc tốt cứu giúp người xa lạ mà lại nhận cái kết đắng gục chết tức tưởi.
Đừng cảm hóa lũ súc vật côn đồ mà hãy nên triệt để loại bỏ chúng nếu không xã hội sẽ ngập tràn tội ác tiếp diễn triền miên, đừng vì hung thủ còn trẻ mà tha thứ, đừng vì hung thủ ăn năn mà thương hại. Từ nhỏ không dậy điều hay lẽ phải, lỗi lầm nào cũng bỏ qua thì khi lớn sao thành người tử tế được, mỗi một cá nhân trước khi sinh con nên tự hỏi bản thân đã thực sự sẵn sàng để tạo ra cuộc sống tốt đẹp nhân văn cho thế hệ sau của gia đình mình hay chưa?
Thời nào cũng thế, chỉ có vũ lực cực mạnh mới chấm dứt được bạo lực dã man, đối phó kẻ ác máu lạnh thì phải dùng chính nghĩa máu lạnh. Không thể giáo giục thành công thành phần cặn bã được đâu vì cái bản tính chó dại đã ăn sâu tận tiềm thức của chúng rồi, kết liễu tuyệt đối mới là giải pháp nhân dân cần.
...
Sáng hôm sau, khác với giờ giấc thông thường, cô Nụ chú Bính mãi tận chín giờ mới tỉnh, họ thấy khó hiểu không biết tại sao bản thân lại ngủ say như vậy, thôi chả quan trọng, rời khỏi giường lo chăm đồng áng vườn tược hẵng.
Việc nhà thì đã được cô cháu họ cùng hai bạn làm tất rồi (quét dọn, cho gà ăn, tưới rau, tưới cây...) Hà cũng phụ mấy việc lặt vặt.
Khi cô chú tù ruộng trở về thì đều hoang mang kể lể rằng hiện tại cả làng đang đồn ầm lên về vụ kinh khủng ngoài xã : bệnh viện Hòa Thuận cháy, các bác sĩ y tá bị giết sạch.
Hà nghe Hà em sợ là chuyện thường, còn ba nàng kia cười thầm trong lòng, mặt không đổi sắc, Bích còn tỏ vẻ hoảng hốt thốt lên "Ghê quá đi!"
Câu chuyện tạm dừng vì có khách đến là Hạnh, nhà cô mổ con lợn béo ăn mừng tai qua nạn khỏi, bố mẹ bảo Hạnh mang vài cân thịt tươi sang biếu và cảm ơn hai bác đã giúp đỡ, tiện thể mời chú Bình mấy hôm nữa sang giúp tiếp tục công việc. xây nhà dang dở.
Hạnh ở lại trò chuyện chút rồi cũng xin phép về để đi báo cho những thợ khác.
Nhi - Di - Bích xách túi thịt vào bếp chế biến, họ biết hôm trước đàn hợi được bồi bổ bữa thịt người no nê, giờ chất dinh dưỡng của bốn đứa súc vật đã hóa ra phân lợn hết rồi nên thịt con heo này ăn được không vấn đề.
Bữa trưa cả nhà quây quần bên nhau đánh chén, vừa ăn vừa bật tivi, nữ biên tập viên kênh truyền hình địa phương đọc bản tin chi tiết :
"...Đêm qua một vụ thảm sát đặc biệt nghiêm trọng đã xẩy ra ở viện Hòa Thuận trực thuộc xã Lam Đồn. Lính cứu hỏa cố gắng hết sức nhưng phải mất gần hai tiếng đám cháy mới được dập tắt, giải cứu được hơn trăm bệnh nhân được xác định là bị tiêm thuốc mê. Cảnh sát vào cuộc điều tra, nạn nhân bị chém tử vong phần lớn đều là bác sĩ, y tá, hộ lý, bảo vệ của viện, điều kỳ lạ là ai cũng có hung khí bên mình, dường như các nạn nhân xấu số đã biết trước có kẻ xâm nhập nên đã chủ động chống trả quyết liệt nhưng không thành công, một nghi vấn nhỏ khác là tại sao nhiều nhân viên tại Hòa Thuận lại có đao kiếm mà kháng cự, phải chăng do tư thù cá nhân của ai đó dẫn đến đại họa này. Chưa dừng lại ở đó, các phóng viên còn cho biết nơi đây phát hiện được tầng hầm bí mật, trong số các thi thể dưới này còn có cả ngài chủ tịch xã Ngô Bá Hoàng kiêm viện trường Hòa Thuận cùng con trai Ngô Bá Học trong tình trạng vô cùng man rợ, trước là bị bắn sau là bị moi hết nhẵn mọi bộ phận có trong bụng, kẻ thủ ác thật quá tàn nhẫn. Điểm đáng chú ý gây tranh cãi nữa là trong hầm phát hiện có vô số nội tạng được gói ghém bảo quản kỹ lưỡng đang được di chuyển chuẩn bị lên container tẩu tán, không ít xác chết bị mổ bụng mổ đầu nằm thiu thối, họ đều là những bệnh nhân mất tích được người nhà tố cáo với cảnh sát sở tại nhưng không hiểu vì lý do gì mà chẳng có chút động thái tìm kiếm khám xét nào. Theo kết quả điều tra sơ bộ ban đầu, viện này có dính líu tới đường dây buôn bán nội tạng người trái phép quy mô lớn cấp quốc tế, hiện đang xác minh làm rõ xem Ngô Bá Hoàng có liên quan vụ việc vô nhân tính này hay không. Sau khi cơ quan khám nghiệm pháp y thu thập xong chứng cứ sẽ trả xác các nạn nhân về cho gia đình an táng. Hiện trường tại đây vẫn còn gây hoang mang ám ảnh tới toàn bộ dân cư lân cận, một số người cho hay đang ngủ thì họ chợt giật mình bừng tỉnh vì nghe thấy tiếng súng rồi đến hàng loạt tiếng nổ cực lớn khác. Tại trung ương hiện nay chủ tịch nước đã mở cuộc họp quốc hội yêu cầu các ban nghành liên quan phải điều tra bằng mọi cách làm rõ nguyên nhân và đưa hung thủ ra ánh sáng, ngài cũng đình chỉ công tác của những viên chức lớn nhỏ thân cận với Ngô Bá Hoàng ở xã Lam Đồn để thẩm vấn. Bằng mọi biện pháp nghiệp vụ tin rằng chúng ta sẽ mau chóng tóm gọn được hung thủ và trừng trị thích đáng tội ác ghê tởm này... Sau đây là thông tin giá xăng dầu chung của cả nước..."
Ai cũng chăm chú há hốc mồm nhìn màn hình trừ bầu tấu kiếm, ba nàng cứ bình thản gắp thịt kho tầu, gắp đậu rán, gắp rau muống. Nhưng ngay sau đó lại có tin khác khiến họ chú ý :
"Thưa quý vị và các bạn, đêm qua cũng tại xã Lam Đồn ở địa điểm cách viện Hòa Thuận sáu km về hướng Nam người dân phát hiện ra chiếc taxi mầu vàng biển kiểm soát 47F - 48762 đỗ ở ven đường quốc lộ, bên trong có một người đàn ông tài xế bị cắt cổ chết tư thế ngồi gục mặt xuống vô lăng, máu văng loạn xạ hàng ghế trước. Qua xác minh được biết nạn nhân tên Ngô Quốc Việt 50 tuổi làm tài xế lâu năm cho hãng taxi Đồng Nhân, ví tiền cùng điện thoại của nạn nhận bị lấy đi, lực lượng chức năng đã khẳng định đây là một vụ giết người cướp của, dường như hung thủ còn muốn lấy cả xe nhưng vấp phải sự phản kháng quyết liệt, sau khi chết nạn nhân gục mặt xuống đôi tay tóm chặt vô lăng đến nỗi gỡ không nổi, vì thế hắn đã đâm nhiều nhát dao trúng tay nạn nhân với ý định chặt tay nhưng cuối cùng cũng bỏ cuộc do mất nhiều thời gian, tay trái nạn nhân bị cứa lộ cả xương. Ai biết bất cứ thông tin gì xin hãy thông báo với cơ sở pháp lý gần nhất hoặc đường dây nóng 0........."
Nhi - Di - Bích nhận ra người chết ấy chính là người đàn ông đã chở ba cô tới viện Hòa Thuận tối qua, ông ta còn từng tâm sự bất an về vụ tài xế khác bị cắt cổ, nào ngờ chính ông ta cũng chịu thảm cảnh tương tự.
Kẻ độc ác khốn nạn lộng hành, nhân quả báo ứng ở đâu, chết hết rồi hay sao hả nhân quả, mở to mắt ra mà nhìn cái xã hội này đi.
|
XIN HÃY YÊN NGHỈ
#chap58
Nghe tin ấy khiến máu ba nàng bốc lên rần rần, nóng bừng bừng, dẫu không thân quen nhưng ai cũng căm phẫn. Cướp thì tội không nặng, nhưng cộng thêm tính chất côn đồ làm người bị hại ăn đòn cũng đủ để xử tử rồi huống chi là nạn nhân còn mất mạng, trấn áp tội phạm mà không có kỷ luật thép thì hoàn toàn vô ích chẳng đủ sức răn đe.
Bữa ăn trôi qua với không khí chả vui vẻ gì, Hà nhìn ánh mắt chị họ cũng đoán được phần nào sự bức súc, ngay chính người yếu ớt như cô còn bất bình nữa mà.
Ăn xong, dọn dẹp xong, các nàng ra vườn ngồi quanh thân cây ổi nghỉ ngơi tán gẫu.
Nhi nói "Bom mụ Yến cài áp lực cũng không lớn lắm nhỉ, đống xác dưới tầng hầm lại ít bị tổn hại bởi vụ nổ, tao cứ nghĩ cả bẩy tầng đều phải sập cơ." Bích ngồi giữa chọc ngón tay vào má Nhi, nói "Mày quên lúc đấy tập thể vong đang có mặt à, dường như họ cùng tận sức bảo hộ giảm thiểu tối đa thiệt hại cho toàn bộ bệnh viện, họ cố gắng giữ an toàn đống xác với nguồn nội tạng vì muốn tội ác phải bị phơi bầy trước công chúng, đó cũng coi như kỳ tích rồi." Di dựa xát vô người Bích, nói "Lần sau gặp lại tao sẽ tiễn mụ ta nằm xuống đất." Bích bảo "Mày đừng có chủ quan, đánh với mụ ta dẫu chỉ chút xíu lơ là sẽ dẫn đến cái chết ngay. Tao đang lo về băng đảng Mãnh Hổ Thiên Đường, có vẻ chúng đã vươn tay quá xa rồi, viện Hòa Thuận chỉ là một phần nhỏ lợi ích trong chuỗi tội ác liên hoàn của chúng thôi. Dựa vào sức ba đứa mình muốn ngăn chặn sự hùng mạnh tàn bạo đó là điều vô cùng khó khăn, gần như không thể trực diện đối kháng, chắc phải chơi trò du kích đánh lẻ từng nhóm nhỏ." Nhi thả người gối đầu lên đùi Bích, nói "Còn có chị Ngọc đồng minh nữa nha."
Di nói "Nếu thật sự bọn Mãnh Hổ Thiên Đường muốn khống chế kiểm soát toàn bộ thế giới ngầm thì chị tao sẽ không ngồi yên đâu." Nhi nằm rung đùi, thích thú nói "Chờ ngày chị Tuyết xua quân về đây càn quét, tao sẽ tình nguyện làm tiên phong giết địch." Bích mỉm cười bảo "Nghe bé bầu nói làm tao cũng thấy nhiệt huyết sục sôi này, lâu rồi chưa gặp chị Tuyết, trước kia đều nhờ chị ấy huấn luyện mà chúng mình mới được như bây giờ." Di vỗ vai bạn tấu, gian manh nói "Sớm muộn gì cũng thành người nhà mà." Bích khẽ cười, dí đẩy ngón tay vào trán Di.
Nhi nhắm mắt lim dim, nói "Bé kiếm cưng ơi, mày kể tao nghe chút chút về lũ hổ điên coi." Di luồn tay xoa đầu và vuốt ve mái tóc mượt mà của Nhi, nói "Đại khái bọn chúng là một băng đảng xã hội đen quy mô cực lớn, có chi nhánh chân rết ở nhiều nơi trên thế giới. Toàn những hoạt động phi pháp như buôn ma túy, buôn lậu đủ loại mặt hàng, trộm cắp lừa đảo, bảo kê vũ trường, kinh doanh vũ khí, mua bán nội tạng người, cho vay nặng lãi, bắt cóc tống tiền, giết thuê...Các thành viên đều bắt buộc phải xăm hình con hổ vàng ngự trên đám mây mầu máu. Bọn đàn em luôn sẵn sàng quyết tử với bất cứ thế lực nào đụng tới thế lực của chúng, không ít hình cảnh quốc tế bỏ mạng vì thế rồi. Cầm đầu bọn chúng là bốn kẻ đội trưởng, khả năng thực chiến cực cao, mụ Yến là ví dụ rõ nhất. Trùm cuối là Trần Phụng Hoàng Ngân, biệt danh Ngân Say Huyết, ngông cuồng và điên cuồng, lạnh lùng tàn nhẫn, thâm độc, nhiều nguồn tin cho hay cô ta đang ở Việt Nam nhưng không ai rõ địa điểm chính xác. Hồi trước Ngân với chị Tuyết từng hẹn gặp nhau rồi, tao lúc đấy không được đi theo, người có thể khiến đích thân chị Tuyết lộ diện trò chuyện thì tuyệt đối nguy hiểm. Chị Tuyết thường căn dặn phải hết sức cẩn thận nếu đối đầu Mãnh Hổ Thiên Đường quả không sai, đánh với Yến tao không nắm chắc bao nhiêu phần thắng." Bích bảo "Đâu chỉ riêng mày nghĩ vậy, mụ Yến cũng thế thôi. Đánh với Lê Tuyệt Như Di chính là mạo hiểm sinh mạng của bản thân." Lời động viên của Bích làm Di tươi tỉnh phần chấn lắm.
Nhi mở mắt thở dài, nói "Mà tao thấy chú tài xế bị cắt cổ thật đáng thương. Giờ tang chứng vật chứng đều di dời hết rồi, chúng mình không thể xem được đầy đủ hiện trường thì sao tìm được manh mối truy ra hung thủ đây, hay là nhờ chị Ngọc nhỉ."
Bích chọc tay xuống bụng Nhi, nói "Cơ quan pháp lý gồm nhiều ban ngành khác nhau, trừ phi là các cấp lãnh đạo lên tiếng chứ chị ấy không đủ quyền hành xen vào tiếp cận chi tiết vụ án tại xã này đâu, huống chi chị Ngọc đã trở về thành phố rồi." Di xoa cằm nói "Thì mình cứ ra đấy xem, biết đâu lại gặp gì đó quan trọng, như kiểu cô bán trứng lộn í, thông thường linh hồn những người bị giết hoặc bị tai nạn thường lẩn quẩn quanh vị trí tử vong mà. Ok không?" Nói xong giơ nắm đấm ra, hai nàng kia mỉm cười cũng giơ nắm đấm chạm nhau và cùng đáp "Ok"
Nhi đùa "Mà có khi nào ở nhà Hạnh lúc ăn cơm thì bốn đứa súc vật vong chầu hẫu đứng nhìn chất dinh dưỡng từ thịt mình tuồn vô mồm người khác không ta, thú vị, thú vị." Di - Bích mỗi nàng véo một bên má Nhi, Bích bảo "Chúng ta đều ăn thịt lợn ngấm thịt người nè, bọn vong mọi thấy thì làm đéo gì nhau." Di nhếch môi nói "Chắc tầm này dưới lòng đất đầy dòi bọ bu kín trong óc chúng nó, biết đâu chừng còn thêm sự tham gia của đàn kiến nhung nhúc."
Bích vươn vai nói "Thôi, vô nhà nghỉ đi tụi bay."
...
Mọi việc cứ yên ả trôi cho tới tám giờ tối, Bích xin phép cô chú dẫn hai bạn đi chơi ăn kem. Chú Bình biết cháu họ mình không dễ bị bắt nạt nên đồng ý nhưng vẫn dặn dò "Đi đường phải hết sức cẩn thận, thấy đám thanh niên tụ tập thì hãy tránh xa, thời buổi này phức tạp, trộm cắp đánh người giết người đáng sợ lắm. Ngay như vụ bệnh viện trên xã với vụ cắt cổ taxi là biết rồi, các cháu đừng đi tới những chỗ vắng vẻ, đừng về muộn nhé." Ba nàng đồng thanh "Dạ." rồi thong thả ai nấy ra ngoài dắt con xe thân yêu của mình, rồ ga đi "ăn kem" Bầu tấu kiếm cất trong tủ Hà, chưa cần mang theo.
Cô Nụ ngồi vá áo, chú. Bình ngồi nhâm nhi nước chè xem vô tuyến chương trình hướng dẫn bà con cách chăm sóc cây trồng nông nghiệp. Hà ngồi trên giường nghịch điện thoại, coi lại video chị họ trả thù cho mình mà mỉm cười hãnh diện, tất nhiên là đeo tai nghe chứ không để loa ngoài.
...
Giao thông buổi tối ít hơn hẳn so với ban ngày, chặng đường đến thị xã khá là thông thoáng thoải mái.
Ngang qua vị trí viện Hòa Thuận thì nơi đó vẫn thuộc diện bị phong tỏa, rào chắn dây dợ vây xung quanh, lực lượng hùng hậu cảnh sát canh giữ và dọn dẹp bên trong.
Dân chúng cũng không còn bu đông đúc như lúc ban sáng, nói chung họ cũng sợ ra đường, toàn biết thân mà an phận ở nhà.
Chả thèm ngó ngàng tới cái viện thối nát đó, ba nàng phóng xuôi về hướng Nam, gió mát mẻ vi vu.
Phóng thêm một lúc ra tới đường quốc lộ rộng rãi, dựa vào tin thời sự thì hiện trường vụ án cắt cổ nằm đâu đó gần đây, ba nàng giảm tốc chạy tà tà quan sát, thi thoảng lại chạm mặt xe máy hoặc ô tô lướt qua.
Nhi nói "Hai bên đường đều có nhà dân dù hơi xa, hung thủ lựa chọn ra tay địa điểm kiểu này hơi mạo hiểm." Bích nói "Tao nghĩ có thể do khi taxi đang chạy trên quốc lộ thì hung thủ yêu cầu rẽ vào nơi nào đó khá vắng vẻ với lý do đi vệ sinh hoặc đón bạn, mà chú tài xế cũng cảnh giác bởi không ít vụ giết người nhắm vô cánh taxi từng xẩy đến. Khi ấy tối muộn chắc chú cũng sinh nghi, có khả năng đã từ chối mà dừng xe bầy tỏ sự không hài lòng. Hung thủ tất nhiên chẳng từ bỏ con mồi nên giả vờ trò chuyện lễ phép tử tế rồi thừa lúc chú sơ ý liền rút dao nhào đến. Ti vi đưa tin chú chống cự quyết liệt nhưng chắc ban đầu bị trúng mấy nhát nên sức mới đuối dần, chú sẽ cố tri hô thật to nhưng do trong taxi đóng kín, nhà dân lại cách xa cộng thêm thời gian gần khuya nên chả ai hay biết, hung thủ một tay vồ tới bịt chặt mồm, tay kia thì cắt cổ kết liễu mạng nạn nhân, máu chẩy loang lổ. Chú đáng thương gục xuống vô lăng, chút nhận thức cuối cùng giúp đôi tay ôm nắm bánh lái thật chặt. Nó trước tiên sẽ lục túi lấy ví tiền lấy điện thoại, sau đó định lái taxi đến nơi nào thuận tiện phi tang cái xác xong sẽ tìm cách tẩu tán luôn xe ăn cắp nhưng vì tay chú bám quá chặt, dao của hung thủ chắc thuộc loại nhỏ không đủ lực chặt đứt xương, vừa gây tội ác mà dây dưa thời gian thì là đại kỵ rất nguy hiểm, nhỡ nhàng chút biết đâu lại bại lộ, cuối cùng hắn đành bỏ cuộc cút ra khỏi xe trốn mất." Di chạy SH ngang hàng Yamaha, nói trêu "Mày cứ như là hung thủ í nhỉ, tao nghi mày lắm." Bích lườm bạn và nhéo cho phát vào hông. Di vội đính chính lời nói "Ôi chị tấu tha cho bé đi, bé đùa mà, bé đang giao thông mà." (Cú nhéo đó chẳng ảnh hưởng được tới tay lái lụa phi thường của Di đâu)
Nhi chạy Atila xát phía sau, nổi hứng hùa mấy câu "Tao cũng nghi ngờ con Bích Ba Bôn này, hồi xưa mày từng xử thằng súc vật côn đồ nào kiểu như thế phải hông?"
(Bích Ba Bôn là tên kẹo cao su, giờ ít người nhai)
Bích ngoái đầu lại nói "Chúng mày bắt nạt tao nhớ, về nhà tao cho chúng mày nốc ao."
Bạn bè thân thiết là điều đáng quý nhất trong cuộc đời.
Giỡn vài câu thì nghiêm túc trở lại, họ phanh dừng nghỉ xíu bên lề đường, Nhi nói "Mà tụi mình vốn đâu có biết vị trí hiện trường chính xác, đi mãi chả gặp ma vong gì nè."
Đúng lúc đó từ đằng sau có một chiếc xe máy cũ hiệu Dylan vọt lên chặn đầu ba nàng, trên xe gồm hai thanh niên dáng vẻ ngông nghênh chơi bời.
Thằng lái cười hí hí nói "Chào các người đẹp, đi chơi với bọn anh đi, anh bao từ a đến z." Thằng ngồi sau khả ố sủa "Chịch một phát năm lít, ok đê."
Bầu tấu kiếm trừng mắt, không hẹn mà cùng đồng thanh "Cút!" Di còn bồi thêm câu đe dọa "Đánh chết mẹ chúng mày bây giờ!"
Bọn này chỉ là lưu manh cấp thấp, gan bé gặp kẻ mạnh thì khúm núm sợ chết khiếp, chúng tựa như cảm nhận được sự nguy hiểm khó tả từ ba cô gái xinh xắn mà dao động tâm trí.
Nhi gạt chân chống bước xuống, vừa làm hành động mở cốp vừa quát "Chém chết mẹ chúng nó đi!"
Hai thằng kia phắn gấp.
Thực tế trong cốp đâu có dao kéo gì, Nhi chỉ lấy chai nước lavie ra tu ực ực thôi.
Bích - Di phì cười, Bích bảo "Sợ mày quá." Di tủm tỉm nói "Ăn mấy cú đá của con nhóc này cũng đủ chết."
Nhi giơ nắm đấm hăm he "Bánh ga tô, tao không quên đâu."
Chợt xuất hiện một chiếc taxi mầu vàng áp xát, dừng đỗ gần họ. Cửa kính hé mở, bên trong là một người đàn bà trung niên tầm bốn chục tuổi, búi tóc củ tỏi trông rất hiền lành phúc hậu, cô ta ló đầu ra nói "Này các cháu, mau về nhà đi, ngoài đường buổi tối không an toàn đâu. Đêm qua ngay tại trục đường này có xẩy ra vụ giết người cướp của đấy, nhanh về đi. Muốn vui chơi thì để buổi sáng đông người rồi làm gì thì làm."
Bích nói "Thế ạ, cô có biết hiện trường ở đâu không chỉ giúp bọn cháu với." Cô tài xế lắc đầu, nhăn mày đáp "Các cháu biết làm gì mấy chuyện đấy, tò mò tùy từng việc thôi. Đừng để bố mẹ ở nhà lo lắng, về đi." Dứt lời cô ta phóng vụt đi luôn. Nhưng chưa được bao xa chiếc xe liền đi giật lùi trở lại chỗ cũ, chắc quên dặn dò gì đó đây.
Cửa kính vẫn mở, vẫn khuôn mặt người đàn bà hiền lành, cặp mắt lim dim đờ đẫn, cất lên chất giọng hoàn toàn khác trước "...Hôm trước chú nghe tin có vụ cắt cổ tài xế taxi cướp tiền mà hãi quá, thật không thể hiểu nổi tại sao loại khốn nạn như thế lại được sống kia chứ..."
Cảm giác ớn lạnh dựng tóc gáy nổi da gà, ba nàng nhận ra giọng nói này chính là giọng của chú tài xế xấu số, câu ấy cũng là câu chú từng tâm sự khi trở họ tới viện Hòa Thuận.
Bị ma nhập.
|
XIN HÃY YÊN NGHỈ
#chap59
Nói đúng một câu rồi há rộng mồm nở nụ cười ghê rợn, xong thì taxi ma nhập liền rồ ga phóng đi rất nhanh.
Khỏi nói cũng biết Nhi - Di - Bích tất nhiên sẽ truy đuổi.
Brum brum brum brum...Cùng tốc độ cao, ba xe đuổi một, những phương tiện khác đang lưu thông bị vượt qua, phần lớn đều tò mò nghĩ chắc có xích mích gì nên mới rượt nhau như vậy, có kẻ thì cho rằng dân chơi đua đòi thích thể hiện. Tất cả chẳng quan trọng, từ trước tới nay bầu tấu kiếm không sống theo sự đánh giá của người đời, bầu tấu kiếm có chuẩn mực đạo đức riêng tốt hơn bất cứ ai.
Tuy chạy nhanh nhưng có vẻ taxi ma ám không hề muốn thoát khỏi các nàng giống như muốn họ đi theo vậy.
Vì đang thời điểm tối muộn vắng vẻ và còn do dư âm vụ giết chóc từ viện Hòa Thuận lẫn vụ cắt cổ nên lượng người ra đường vơi hẳn rõ rệt so với bình thường, nhờ thế các nàng cũng ít phải lạng lách tránh né.
Tẹt ga vòng vèo thời gian ngắn thì tới địa điểm vắng vẻ núi đồi, nhà dân hai bên đường thưa thớt cách nhau cả trăm mét là ít, xung quanh trống trải cây cối hiếm hoi, cỏ dường như chê đất xấu nên không chiu mọc.
Taxi giảm dần tốc độ và phanh đỗ két lại trước sân một căn nhà cấp bốn xập xệ cũ kỹ rộng xấp xỉ bốn chục mét vuông, gia chủ đi vắng nên khóa cửa tắt đèn, vách tường lẫn mái đều làm bằng gỗ, vài chỗ mục nát do nắng mưa bào mòn, kiểu này mà hỏa hoạn thì cháy nhanh phải biết. Phía ngoài có một con chó trưởng thành mầu đen gầy gò còm nhom lộ cả xương sườn, bị xích cổ vào cột gỗ cắm chặt xuống nền đất, nó nằm bủn rủn do bị bỏ đói lâu ngày trông thực tội nghiệp.
Ba xe máy cũng dừng đỗ áp xát ô tô, các nàng quan sát sơ qua căn nhà chút rồi xuống xe đi đến cửa kính bên trái vẫn mở của taxi.
Khuôn mặt người đàn bà trắng bệch, đôi mắt đờ đẫn vô thần, nụ cười trên môi chưa dứt trong suốt lộ trình.
Bích khoanh tay, nhíu mày hỏi "Là chú phải không?"
Bà "ông" đó trả lời nhưng mồm thì không mấp máy như thể tiếng phát ra từ trong thân xác vậy, âm điệu lạnh lẽo xa xăm khiến ba nàng lạnh gáy "...Phải..."
Nhi khẽ cắn môi hỏi "Chết vui lắm hay sao mà chú cười?"
Tài xế đáp "...Không vui...cười vì...sắp được giải oan..." Sau câu ấy nụ cười của thân thể ma ám tắt hẳn.
Di hỏi "Kẻ giết chú ở nhà này phải không?"
Tài xế chẳng trả lời, tự nhiên trong tâm trí ba nàng hiện ra hình ảnh một gã đàn ông mặt còn khá trẻ tầm hơn hai mươi tuổi, tóc để dài luộm thuộm bờm xờm, ánh mắt gian manh, má hóp tai to cằm vuông, hắn cầm con dao bản nhỏ lưỡi dài sắc nhọn đâm túi bụi vào sau cổ lẫn vùng lưng vai của chú tài xế khiến chú ấy đau đớn kêu gào và ngoảnh lại cố chống cự nhưng do mất máu nhiều dẫn đến đuối sức mà dính đòn kết liễu cứa mạnh vùng cổ, máu tuôn nhoe nhoét, chú tài xế gục ở vô lăng, đôi tay run rẩy nắm chặt rồi hoàn toàn bất động... Hình ảnh kết thúc, sự việc đã rõ ràng, tiếp theo là hành động xử tội thôi.
Chợt đằng sau mọi người vang lên giọng nói gay gắt "Mấy đứa kia, đỗ xe ngay gần khu đất nhà tao thế à, lượn đê!"
Các nàng ngoái lại thì thấy đúng thằng khốn nạn rồi, hắn cưỡi chiếc xe đạp khá là đồng nát, vênh váo quát tháo "Muốn gì?"
Sơ lược chút về thằng này : bố mẹ còng lưng vất vả làm nông, nhà cực nghèo, hắn nghỉ học từ sớm do luôn tự ti hoàn cảnh bần hàn và còn do ham chơi. Khi bố mẹ già yếu ốm đau bệnh tật thì hắn mặc kệ chả đoái hoài, cả khi họ chết hắn cũng chẳng về chịu tang mà cứ la cà nơi xới bạc tìm vận may. Tiền chôn cất cũng nhờ họ hàng gom góp, sau đó ai cũng quay lưng không dòm ngó quan tâm tới thằng mất nết nữa, hắn sống một mình, càng lúc càng nghiện trò sát phạt đỏ đen nên số tiền tiết kiệm ít ỏi bố mẹ để cho hắn nướng hết sạch, bí bách túng quẫn hắn sinh lòng độc ác giết người cướp của, tối qua may mắn kiếm trúng con mồi dễ nuốt nhưng cũng chả được bao nhiêu. Con chó bố mẹ nuôi từ lâu hắn cũng bỏ đói gần một tuần nay, căn bản vì hắn nghĩ không cần thiết phải tốn tiền nuôi, đinh ninh quyết định ngày mai sẽ làm bữa thịt cầy.
Bích bầy ra vẻ mặt nhút nhát bước về phía thằng khốn, Nhi - Di cũng theo sau, Bích nói "Em chào anh ạ. Bọn em lỡ đường qua đây, đói bụng muốn tìm quán ăn mà chẳng thấy. Hy vọng anh có thể giúp đỡ cho chúng em nhờ một bữa, em xin cảm tạ đầy đủ." Dứt lời cô móc trong áo ra cả xấp tiền toàn pơ luy me mệnh giá 500.000, ít nhất cũng phải mười mấy triệu.
Nhìn tiền là mắt thằng khốn sáng lên mà thay đổi hẳn thái độ trở nên niềm nở, cười giả tạo nói "Được được, rất sẵn lòng! Anh hiếu khách lắm, gặp ai nhỡ nhàng là anh giúp ngay! Các em theo anh vào nhà nhé, anh làm đồ ăn luôn cho! Các em có ba người thôi hả, còn cái taxi kia?" Trong lòng hắn vui thầm vì tự dưng có mồi ngon dâng tận mồm, ba đứa này trông xinh xắn hàng họ ngon lại còn giầu có nữa, với hạng người này chỉ cần kề con dao vô cổ là sợ xanh mặt (thằng súc vật này chưa được thử mùi đàn bà bao giờ)
Bích đáp "Vâng chúng em ba người thôi, taxi kia chúng em không biết." Thằng khốn cười toe toét thúc giục "Nào vào nhà thôi các em, chắc đói lắm rồi nhỉ."
Ba nàng dắt xe máy tới trước sân nhà rồi khóa cổ, con chó ốm nhách chẳng buồn mở mắt soi người lạ nữa. Thằng khốn lấy chìa khóa mở cửa, nó bật công tắc cho đèn sáng, khi các nàng đi vô hắn cài luôn chốt cửa "Cạch."
Bên trong bừa bộn bụi bặm, chắc hẳn thằng này chưa từng quét nhà lần nào. Hai chiếc giường ngủ cuối góc nhà, chút ít đồ đạc linh tinh, gian bếp có cả rêu mốc do không lau chùi, bát đũa xoong nồi cáu bẩn, một bếp ga cũ mèm mỡ màng đọng lại rất hôi, thùng mì tôm để trên bệ với túi trứng gà mấy chục quả bên cạnh (mới mua đấy, dùng tiền ăn cướp mua, giết người xong mà hắn vẫn thản nhiên) Giữa nhà có một cái bàn tròn cỡ nhỏ bằng gỗ thô, lớp sơn mầu cánh dán bong tróc nhiều chỗ, dưới nền đất toàn vỏ chai rượu vỏ lon bia uống dở vứt lộn xộn.
Thằng khốn bảo Nhi - Di - Bích ra bàn ngồi nghỉ ngơi để mình nấu nướng nhưng thực tế hắn đếch nấu gì mà túm ngay lấy con dao rỉ sét trên bệ bếp rồi xoay người lại, khuôn mặt dữ tợn, mắt trợn lồi con ngươi trông rất tởm, hắn xăm xăm tiến tới.
Ba nàng vẫn bình thản ngồi quanh bàn, chờ súc vật đến gần rồi ra tay.
Chỉ thêm vài bước chân nữa là xung đột xẩy ra thì đột ngột đèn tắt phụt, hắn khựng lại, đôi mắt nhất thời chưa quen với tối om.
Bất chợt sau lưng hắn cất lên giọng nói lành lạnh khe khẽ "...màyyy...cắt cổ aiii..."
Thằng khốn nổi da gà giật mình quay phắt lại nhưng đâu có ai.
Giọng nói ấy cất lên lần nữa "...màyyy...cắt cổ tao ààà..."
Thằng khốn nổi gai ốc toàn thân xoay người lại chỗ cũ thì há hốc mồm vì trông thấy một người đàn ông lớn tuổi, mặt trắng nhởn, mắt trừng trừng, cổ có vết cứa sâu, máu tong tỏng chẩy nhoe nhoét áo quần, đôi tay giơ lên như kiểu cầm vô lăng lái ô tô vậy, giọng ma quái cất lên lần thứ ba "...màyyy...cắt cổ taooo..."
Thằng khốn nhận ra đây chính là con mồi đầu tiên của mình hôm qua, người tài xế taxi xấu số đung đưa tay đang lững thững từng bước tiến tới.
Hắn khốn sợ hãi hét toáng "Aaaaa..." ngã bệt xuống đất, bủn rủn run rẩy khắp người, huơ huơ con dao loạn xạ, tim nhẩy điên cuồng trong lồng ngực, lắp bắp nói "Đừng...đừng qua đây...đừng..."
Bóng ma vụt biến mất, đèn sáng trở lại.
Thằng khốn ngơ ngác chưa kịp vài giây thì đã thấy ba cô gái đứng cạnh mình, mỗi người cầm một vỏ chai rượu.
Bích đập mạnh chai xuống đầu thằng khốn và chửi "Địt mẹ mày!" Thủy tinh vỡ, toác đầu đứa súc vật, nó kêu "Á..." buông rơi con dao mà ôm đầu nhăn nhó nhắm tịt mắt.
Di nện mạnh cái chai và chửi "Địt bà mày!"
"A..."
Nhi cũng vụt chai và chửi "Địt cụ mày!"
Ăn ba phát nát chai vỡ đầu, máu nhỏ ròng ròng xuống mặt, thằng khốn quá đau cắn răng không kêu nổi nữa.
Nhi búng ngón tay "Tách", oai phong như thủ lĩnh, nói "Bắt đầu nào chị em." rồi đi tới bếp ga.
Di - Bích mỗi nàng một bên vặn ngược tay thằng khốn kéo nó đứng dậy đi theo.
Hai nàng kia giữ chặt tay và vai hung thủ, Nhi bật bếp ga cho lửa to hết cỡ rồi túm tóc dí đầu thằng khốn xuống, ép mặt nó tiếp xúc trực tiếp ngọn lửa.
Thằng khốn dẫy đành đạch "U...U...Ư...Ư..." Ngọn lửa nóng rực nhẩy múa nướng mặt hắn xèo xèo bốc cả khói, lửa bén vào mũi mồm, lửa đốt vỡ nát đôi mắt phòi dịch nước ra, cơ mặt co rút biến dạng.
Thằng khốn càng dẫy giữ giội nhưng tiếc rằng sức hắn đâu thể kháng cự nhóm bầu tấu kiếm chính nghĩa.
Tay Nhi rung rung vì đầu thằng khốn rung rung co dật, cô chửi "Địt mẹ mày, lúc mày cắt cổ người lương thiện thì có nghĩ đến hậu quả này chưa? Loại súc vật mày sống thì mầm mống tội ác càng lan rộng, chết đi! Chết hết lũ súc vật đầu gấu lưu manh ác ôn cặn bã đi!"
Mùi như mùi giả cầy cháy, lực dẫy yếu dần yếu dần, thằng khốn im lìm bất động, cuối cùng cũng được chết.
Ba nàng buông tay vứt thằng khốn nằm xấp xuống sàn, mặt nó giờ đen xạm khét lẹt, méo mó rách nát tả tơi, mấy cái răng cửa rơi khỏi mồm, phần lợi thì hóa thành chất nước nhầy nhụa phòi ra, khói vẫn lan tỏa, một số sợi tóc cháy theo. Nhi buông đầu nó sớm còn vì hơi nóng tiến vào hộp sọ nhiều quá. Di đẩy chân lật ngửa hung thủ lên.
Cánh cửa tự động mở, gió tràn vào, con chó khập khiễng lẩy bẩy mò vào, xích còn dính ở cổ, chắc là hồn chú tài xế thả.
Con chó lại gần chủ hít ngửi khịt khịt rồi nó vẫy đuôi ngoe nguẩy há mồm nhai thịt mặt của chủ mình, kẻ đối xử tồi tệ với nó, cắn xé ăn ngấu nghiến liên tục. Chỉ tiếc là đang ăn ngon lành thì chó lăn kềnh ra sùi bọt mép đột tử, cũng tại nó đói lâu ngày và ốm sốt chẳng được chăm nom, mà thôi dù gì trước khi nhắm mắt xuôi cẳng cũng được thành ma no.
Biết chắc con cẩu tắt thở, ba nàng lắc đầu tội nghiệp. Di tháo xích cổ chó và quấn quanh cổ xác thằng khốn, họ đồng lòng hợp sức bê xác người xác chó ra ngoài nhà, đến vùng đất trống sau nhà, dùng quốc xẻng hoen rỉ đào quật đất lên chôn cả hai xong mau chóng lấp lại kín đáo bằng phẳng. Nhi lém lỉnh tìm một khúc gỗ bé với một cái bút bi, cô viết ngoáy vài chữ vào khúc gỗ "CON CHÓ CHI MỘ" rồi cắm lên chỗ đất vừa lấp. Bích véo hai bên má Nhi, bảo "Tào lao, tạo sự tò mò nghi ngờ không cần thiết." rồi rút miếng gỗ quẳng đi, dẫm dẫm cho đất vuông vắn ngay ngắn trở lại. Nhi phụng phịu chu môi rất đáng yêu. Di phì cười nói "Bích đâu mày giữ chặt con này để tao hôn má nó coi nào, yêu quá đi í!" Không biết bạn đùa hay thật nàng bầu chạy tót đi.
Trêu nhau vui vẻ cho thoải mái, các cô gái của chúng ta không quên vào nhà lau chùi hiện trường.
Ok xong xuôi.
Khi ba nàng ra chỗ taxi thì cô tài xế đã trở lại trạng thái bình thường, ngây dại chẳng hiểu tại sao mình lại ở đây, cô hỏi thì Nhi - Di - Bích đều vẻ mặt ngây thơ đáp không biết.
Cô tài xế rùng mình một cái rồi điều khiển taxi đi luôn.
Bầu - tấu - kiếm mỉm cười nhìn nhau rồi cũng rồ ga chạy bon bon.
Trong căn nhà kia đèn tự động tắt phụt, chả ai hay biết rằng trên bức tường gỗ lúc này có hai cái bóng người : một bóng đứng cầm dao cầm dây xích, một bóng chống tay chống chân bị xích cổ như chó. Bóng cầm dao cứa cổ bóng bị xích, giọng nói vang vọng trong căn nhà "...súcccc vậtttt..."
Hồn ma chú tài xế thanh thản nhé.
|
XIN HÃY YÊN NGHỈ
#chap60
Suốt chặng đường không có bất cứ vấn đề gì xẩy ra.
Mười rưỡi mới về tới nhà. Hà đã say ngủ trước, cô chú vẫn còn thức chờ, thấy ba nàng bình an thì ai nấy thở phào nhẹ nhõm dù sao bên ngoài xã hội cũng rất phức tạp mà. Chú Bình nói vài câu qua loa rồi bảo mọi người ngủ sớm, bầu tấu kiếm vâng dạ đi đánh răng rồi cũng tắt đèn leo lên giường, quạt mát vù vù.
Ba nàng thì thầm trò chuyện, Bích bảo Di "Nếu bọn Mãnh Hổ Thiên Đường bắt đầu hành động thì chị mày sẽ biết ngay nhỉ, có thể đấy là vụ lớn nhất chúng mình tham gia từ trước đến nay." Di quàng tay ôm bụng Bích, đáp "Chúng mình không đơn độc đâu. Chị tao sẽ không khoanh tay ngồi nhìn thế giới ngầm xáo trộn, bất cứ kẻ nào uy hiếp địa vị của chị tao thì đều bị tiêu diệt." Nhi hỏi "Nếu giờ tái đấu với Yến, mày có chắc giết được ả không? Tao nghĩ chúng mình cần luyện tập thêm mới được, chuẩn bị cho trận huyết tẩy toàn quốc này." Di thở dài nói "Ả ta đúng là đối thủ khó chịu với tao, trận một một hôm qua nếu thắng được thì bản thân cũng phải ăn mấy nhát chém cực nặng. Đúng là lâu nay bọn mình ít rèn luyện thể lực quá." Nhi ngáp, đùa một câu "Mà thực ra tao vốn mạnh hơn mày, nếu để tao đánh trận đó thì ả Yến xong đời, thôi tao ngủ, good night hai nhóc." Dứt lời nằm nghiêng quay lưng lại hai bạn, nào ngờ dính ngay cú đá nhẹ vào mông kèm theo giọng khiêu khích của Di "Oắt con." Nhi chỉ cười rung người chứ không oánh trả, mách lẻo "Tấu ơi kiếm bắt nạt bầu."
Phía sau Bích đánh vào chân Di, kêu "Con dở này, mày gác qua bụng tao thế à." Di bĩu môi đáp "Tại con chúng mình hư quá nên kiếm phải cho nó một trận." Nói thì nói thế nhưng vẫn rụt chân về.
Nhi lại ngáp chẩy nước mắt, dọa "Chị mà tung cước là mày hu hu đấy." Đến lượt Di ngáp, nói "Thôi chị chẳng chấp mấy con ranh ngực bự. Ngủ ngoài cùng cẩn thận nhớ, kẻo thằng bị mày đốt mặt hiện hồn về trả thủ nhá." Nhi trả lời luôn "Xời. Nó dám hiện hồn về thì chị xuất hồn ra đập cho nó phòi lòng."
Mặc Nhi - Di đấu khẩu chán sẽ tự im thôi, Bích với tay lấy điện thoại ở đầu giường bật chơi vài ván game. Giải trí một lúc, nhìn màn hình mới hơn mười một giờ, Bích thoát game và vô mục tin nhắn, nghĩ thầm lúc này chắc chị Ngọc còn thức nên soạn dòng tin thăm hỏi xíu.
...
Ngoài thành phố.
Tại căn nhà nhỏ xinh hai tầng mặt tiền hướng thẳng ra đường, đèn vẫn sáng.
Ngọc ngồi dưới tầng một, thư giãn đầu óc bằng cách xem ti vi là một bộ phim chưởng hồng kông, âm thanh phim thật sống động "Bùm bùm...ịch ịch...hây a...keng keng..." Kết phim nhân vật chính chiến thắng tà phái rồi cùng người yêu quy ẩn giang hồ, hay phết.
Ngọc vươn vai thoải mái, nhớ lại lúc trở về tổng cục ai nấy đều kinh ngạc lắm vì báo cáo của cô rằng sau khi mạo hiểm xâm nhập thì mới phát giác năm tổ viên của mình phản bội cấu kết với chủ tịch xã Lam Đồn trong cùng đường dây giết người cướp nội tạng, cả bệnh viện Hòa Thuận bị lực lượng xã hội đen tràn vào giết bịt đầu mối do chúng biết pháp luật đã để ý đến chi nhánh này của chúng, vì quân địch quá đông và mạnh nên Ngọc đành bó tay mặc cho viện thất thủ. Cũng có kẻ chỉ trích tại sao không xin chi viện thì cô lấy cớ địch quá hung bạo hành động bất ngờ tới mức không kịp trở tay, tập chung phản kháng tìm cơ hội sống sót rút lui an toàn đã là khó rồi, làm gì đủ thời gian gọi điện về xin điều động quân nữa (thực ra dù cô có nói đã gọi xin tiếp ứng từ trước khi bắt đầu thì cũng bị lão sếp khốn kiếp chối ngay, trông cô không chết làm lão ta trơ mắt bàng hoàng, thấp thỏm bất an) Tiếp theo Ngọc nộp chứng cứ là ổ cứng đã được cô sửa chữa khôi phục chứa đựng rất nhiều thông tin chính xác chứng tỏ Ngô Bá Hoàng dùng viện Hòa Thuận làm nơi tập kết phân phối nội tạng người tới những tổ chức ngầm trong lẫn ngoài nước, có cả những video được phục chế thông qua camera chiếu cảnh mổ xẻ nạn nhân rất man rợ, cùng một số tang vật khác.
Về phần lão sếp thì Ngọc chẳng đả động gì bởi cô chỉ có chút chứng cứ lão ta bí mật chuyển tiền vào tài khoản cho năm thuộc cấp phản bội và ra lệnh theo dõi giám sát cô, quá lắm thì truy ra được việc Ngô Bá Hoàng biếu xén hậu hĩnh lão ta chứ còn chứng cứ chứng minh lão sếp trực tiếp dính líu giúp băng đảng Mãnh Hổ Thiên Đường thì lại không có. Tạm thời cứ vậy đã, chắc hẳn một đại tá công an như lão sẽ không để yên đâu, Ngọc sẵn sàng chiến bất kể lúc nào luôn. Nhà riêng của Ngô Bá Hoàng cũng đã bị cháy hoàn toàn, Ngọc biết là do Yến nhúng tay. Điều nghiêm trọng nhất là có hơn chục nhân viên tài giỏi của các tổ khác trực thuộc cục hình sự đều đồng loạt tử vong trong khi thực thi nhiệm vụ ngoài xã hội, người bị giết kẻ thì chết không rõ nguyên nhân, có vẻ lũ Mãnh Hổ Thiên Đường sắp sửa chơi lớn rồi, kiểu gì các địa điểm hải quan cửa khẩu quốc tế cũng sẽ để lọt lưới nhiều thành phần sát nhân liều lĩnh, khó mà xiết chặt kiểm soát hồ sơ lý lịch hộ chiếu visa khi mà phe ta đầy rẫy sâu mọt gián điệp.
Ngọc và Nga được cấp trên cho nghỉ phép mấy hôm thảnh thơi dưỡng sức sau vụ lớn ấy, tình hình tội trạng Ngô Bá Hoàng sớm muộn cũng phải công khai chỉ là quốc hôi còn cân nhắc xem xét thông báo sao cho nhân dân không mất niềm tin với những người đứng đầu hiến pháp cấp cao của quốc gia.
Tịch. Chuông tin nhắn cất lên.
Ngọc cầm máy xem thì là số của Bích "Ngủ chưa chị? Chắc chị bận rộn lắm nhỉ?"
Ngọc khẽ mỉm cười, soạn ngay tin trả lời "Vẫn thức nè em, bận gì đâu chị đang xem phim."
"Em nghĩ lũ hổ phải có hành động gì chứ ta? Trong nội bộ cảnh sát có không ít mầm mống phản loạn, biết chị còn sống khỏe thì thể nào chúng cũng điên lên cho mà coi, cẩn trọng đề phòng nha chị."
"Dĩ nhiên em ạ, chị chưa bao giờ khinh suất không thì cái mạng nhỏ này nằm xuống lâu rồi, mà các em thì sao? Xử tử được thêm đứa súc vật cặn bã nào chưa?"
"Rùi nha, chị biết vụ tài xế taxi bị cắt cổ ở xã Lam Đồn chưa?"
"À vụ đó chị biết sơ sơ, tại các án giết người diễn ra ở cả nước đều gửi báo cáo hồ sơ sao lưu về cục tổng bộ mà, chị có xem qua mục lưu trữ, chắc giờ cảnh sát khu vực không cần điều tra nữa đâu, đã có những nữ anh hùng cao thượng ra tay trừng trị, ba bé cute."
"Tụi em sẽ sớm trở về thành phố để phụ giúp chị đánh hổ, sư tỷ Ngọc hot girl ạ."
"Chắc các em cũng biết nhiều thông tin về lũ hổ nhỉ? Người cung cấp thông tin cho các em liệu có phải chị gái của Di không?"
"Hì hì, đảm bảo chị đã điều tra hết thẩy về bọn em nhưng chỉ có chị con Di là không tra ra được tí gì đúng không?Người mình cả, cho chị biết xíu cũng tốt, có chị Lê Huyền Băng Tuyết hậu thuẫn thì chúng ta đủ lực đối đầu trực tiếp lũ Mãnh Cẩu Thiên Đường rồi, tin em đi nạ."
"Không tin các baby cute thì tin ai, cho chị xin một vé gia nhập nhóm các em được không, chị chẳng có bạn thân đâu bùn lắm."
"Bất cứ lúc nào chúng em cũng hoan nghênh chào đón Ngọc sư tỷ. Thôi em ngủ nha, hai cô nương bên cạnh đang làu bàu em này, bye chị."
"Bye thiên tài thế giới ảo. Nhất định chị sẽ bắt cóc em làm trợ lý cho chị."
"Dạ ạ ạ ạ ạ ạ... Khò khò..."
Đoạn hội thoại kết thúc, Ngọc cười vui vẻ, tuy mới quen một thời gian nhưng cô và Nhi - Di - Bích tựa như tri kỷ của nhau lâu lắm rồi í, cảm giác sảng khoái lắm nhé.
Hồi cấp ba Ngọc cũng từng có cô bạn thân, cả hai đều yêu thích và cực giỏi về công nghệ internet, khả năng hack thần sầu mọi loại tường lửa... Tiếc rằng cô ấy đã mất rồi, nhớ lại mà tức. Có thằng thiếu gia nhà giầu say đắm cô bạn ấy nhưng hết lần này lần khác bị từ chối, thêm cả việc bị Ngọc đập cho mấy trận vì tội mặt dầy quấy rối làm nó điên tiết ủ mưu sai đàn em bắt cóc cô bạn thân rồi gọi điện hẹn Ngọc tới khu nhà hoang để giải quyết. Ngọc đến một mình thì xẩy ra xô xát, phe địch có hơn hai chục thằng đều dùng vũ khí dao kiếm nên khá là gây khó khăn cho Ngọc. Nhân lúc hỗn loạn thằng khốn đâm lén, cô bạn thân bị trói đã liều mình lao tới đỡ hộ nhát dao oan nghiệt, Ngọc phẫn nộ cướp được ống sắt của một đứa rồi tả xung hữu đột phang túi bụi lũ súc vật vỡ đầu gẫy tay gẫy chân. Quay lại thì cô bạn chỉ còn thoi thóp hấp hối nhưng gương mặt lại cố gượng cười thổ lộ đã yêu thầm Ngọc từ lâu nhưng chưa có dịp bầy tỏ, nay là cơ hội cuối cùng và duy nhất, đạt được nguyện vọng cô nhắm mắt xuôi tay yên nghỉ. Ngọc đau khổ ôm bạn, khóc lóc kêu gào gì cũng vô ích, quá căm thù cô nhặt lấy thanh kiếm dưới đất muốn chặt đầu thằng thiếu gia thì cảnh sát ùn ùn kéo tới ngăn cản (do khi Ngọc ôm bạn, thằng súc vật thiếu gia đã kịp gọi điện cầu cứu cho gia đình) Tất cả bị đưa về đồn thẩm vấn, ra tòa thì nhờ bố mẹ giầu có quan hệ rộng nên thằng thiếu gia nghiễm nhiên trở thành vô ý ngộ sát trong tình trạng không tỉnh táo chỉ bị giam một tháng rưỡi và đền bù chút tiền cho nạn nhân. Ngọc thì lại bị phán tội gây náo loạn trật tự công cộng và tự vệ quá mức cần thiết, tạm giam dân sự một tuần, lũ đàn em của thằng thiếu gia cũng chỉ bị xử đơn giản giam giữ cách ly mười lăm ngày với tội trạng làm mất trật tự tụ tập đánh nhau, điều bức súc nữa là quan tòa tuyên án nói cái câu xét thấy các bị cáo tuổi đời còn trẻ lại thành thật ăn năn nên đáng được khoan hồng nghe rất là chối.
Sau quãng thời gian khốn kiếp đó Ngọc luôn muốn trở thành cảnh sát hình sự để "tiền trảm hậu tấu" bọn súc vật côn đồ lưu manh. Cô nhớ kỹ mặt từng đứa tham gia vụ hại bạn mình, nhẫn nhịn vài năm tới khi giúp Việt Nam tóm đám hacker tấn công bộ quốc phòng và thuận lợi được đặc cách trong vai trò cảnh sát hình sự đặc biệt, tất cả kẻ thù cũ bao gồm cả thằng thiếu gia súc vật đều lần lượt mất tích bí hiểm không ai tìm ra nổi.
Trở lại hiện tại, Ngọc tắt ti vi, đứng dậy làm vài động tác lắc hông cho đỡ mỏi, đấm đá vài đòn giãn gân cốt xong tắt đèn đi lên lầu hai về phòng riêng.
Nằm đệm êm, quạt treo tường quay vù vù, Ngọc thư thái dễ chịu chìm dần vô giấc ngủ.
...
Một giờ mười phút đêm.
Ngoài đường im lìm, bóng đêm ngự trị.
Tay nắm cửa nhà Ngọc dưới tầng một khẽ rung rung, kẻ nào đó bên ngoài đang lén vô hiệu ổ khóa, cuối cùng cũng thành công, cánh cửa bật mở khẽ khàng từ từ.
|