Xin Hãy Yên Nghỉ
|
|
XIN HÃY YÊN NGHỈ
#chap48
Nói gì thì nói, Ngọc vốn dĩ đã nghi ngờ ngay từ đầu rồi. Trong lúc nước sôi lửa bỏng băng đảng hùng mạnh sánh tầm quốc tế Mãnh Hổ Thiên Đường sắp trở về Việt Nam bất cứ lúc nào theo lênh triệu tập từ vị nữ đại ca khét tiếng Trần Phụng Hoàng Ngân hay còn gọi là Ngân "Say Huyết", thế mà lại điều động Ngọc về xã Lam Đồn để điều tra gã Ngô Bá Hoàng. Nếu so sánh thì dù chục gã chủ tịch xã cũng không đủ uy hiếp bằng một mệnh lệnh của Ngân "Say Huyết" Cả hình cảnh quốc tế còn phải đau đầu ngao ngán thì đủ hiểu độ nguy hiểm rồi.
Tai tiếng của bệnh viện Hòa Thuận lẫn gã Ngô Bá Hoàng cũng phong phanh trước đây khá lâu mà chả điều tra, không sớm không muộn đẩy Ngọc về đây tiếp quản, cô còn nhận được tin có một số thành viên đặc vụ ưu tú khác cũng bị thuyên chuyển đi lo mấy vụ ở đău đâu, lỡ chẳng may băng Mãnh Hổ Thiên Đường mà về Việt Nam đúng thời điểm những chiến sĩ giỏi nhất phân tán khắp nơi xa xôi thì có phải gay go không, điều ấy càng khiến Ngọc sinh nghi liệu chăng là kế hoạch mưu mô ác độc, vừa lập bẫy trừ diệt những đặc vụ giỏi vừa đảm bảo an toàn cho viện Hòa Thuận, sâu xa hơn nữa là nhằm mục đích giúp mọi nhân lực đàn em của Ngân "Say Huyết" thuận tiện hành động, cứ thế suy rộng ra bệnh viện Hòa Thuận và chủ tịch xã cũng chỉ là con tép nhỏ trong nguồn nước lớn, kiểu như cung ứng thêm đồng ra đồng vào đảm bảo tài chính rủng rỉnh thường xuyên cho không ít thành phần chức quyền cấp cao biến chất tha hóa đạo đức. Thực sự Ngọc chưa bao giờ coi cái lão sếp chết tiệt hiện tại của cô là người lương thiện cả, nhìn bề ngoài lão nghiêm túc đứng đắn nhưng trực giác của Ngọc luôn mách bảo hắn chả tốt lành gì, nếu quả thực có sự liên hệ dây dưa sâu xa đó thì quy mô băng đảng Mãnh Hổ Thiên Đường quá khủng khiếp, hầu như trong nội các chính phủ quốc gia nào cũng đều có người của chúng cài vô.
Giờ tạm hoãn vấn đề ấy, trước mắt cần triệt để loại bỏ Hòa Thuận và gã chủ tịch xã mất dậy đã. Ngọc bước ra khỏi viện, thong thả đi bộ trên vỉa hè, suy nghĩ mông lung "Chắc chắn ba em ấy cũng vì cái viện ác độc này mà tới. Trình độ của họ thật đáng kinh ngạc, bất cứ ai cũng đủ sức chơi một trận lớn với mình. Gia cảnh đều thuộc thành phần thượng lưu, bố mẹ ở nước ngoài hết, nhưng chỉ mỗi chị của Di là mình không thể điều tra ra được gì ngoài cái tên Lê Huyền Băng Tuyết. Che dấu được thông tin riêng tư cá nhân trước toàn thể kết nối trinh sát của Việt Nam thì một là cấp cực cao trong chính phủ nắm giữ bí mật quốc gia, hai là thuộc dạng bá chủ thế giới ngầm, dù là trường hợp nào cũng tuyệt đối đáng sợ, e rằng địa vị không thấp hơn Trần Phụng Hoàng Ngân đứng đầu băng đảng Mãnh Hổ Thiên Đường gây nhức nhối khó chịu cho hình cảnh quốc tế. Xét về giới xã hội đen hiện nay, những thế lực đủ khả năng triệt hạ Mãnh Hổ Thiên Đường là cực kỳ hiếm hoi, trừ phi..." Ngọc rùng mình dừng bước vì nghĩ tới một thế lực cực khủng khác, kẻ cầm đầu vô cùng thần bí luôn điều hành trong bóng tối, cả hai giới hắc đạo lẫn bạch đạo chưa ai từng gặp mặt. Cô lắc lắc đầu cố thoát khỏi phân tích xa xôi từ ý nghĩ, tự nói thầm "Đảm bảo ba em ấy nhận được tin tức rất chính xác từ ai đó nên hôm nay mới đến dò xét. Chẳng người bình thường nào vô viện mà đủ khả năng quan sát kỹ càng từng góc quay camera như Bích hết, các trinh sát viên giỏi lâu năm mới thực hiện nổi. Nếu sau này Bích gia nhập tổ trinh sát thì quá tốt."
Píp píp. Tiếng còi xe cất lên phía sau Ngọc, cô ngoái lại thì thấy một chiếc taxi cũ bình dân, tài xế là người đàn ông mập, chính là anh chàng Độ bảo vệ tại khu chung cư Nhi ở.
Ngọc vờ vẫy ra hiệu cho taxi dừng, cô mở cửa ngồi ghế sau, đóng cửa. Ôtô phóng vọt đi.
Ngồi bên trong, hình ảnh những xác chết thê thảm của đám Yên Hùng Cuồng Lộ nơi bến tầu hỏa ùa về tâm trí Ngọc, cô đăm chiêu suy nghĩ "Nhi, Di, Bích là muốn chính nghĩa trực tiếp, viện Hòa Thuận là mục tiêu tiếp theo, cơ hội tốt nhất cũng như mạo hiểm nhất chính là đêm nay. Đối với các em ấy tìm bằng chứng hay không không quan trọng, chủ yếu là dứt khoát loại trừ cái ác..."
Độ hỏi "Tình hình sao rồi đội trưởng?"
Ngọc thở dài, đáp "Viện này hết thuốc chữa rồi, nó không nên tiếp tục tồn tại." Độ vẫn lái, nói "Đúng là đội trưởng tài giỏi nhất. Tại sao chị lại nghi ngờ hai người đó ngay từ đầu vậy?" Ngọc trả lời "Tại vì họ luôn dẫn dắt hướng điều tra của ta. Cậu có thấy người trợ giúp nào am hiểu sự tình hơn cả người được phân công không, nhập viện cùng thời điểm lại được sắp xếp chung phòng ngay. Tôi còn thấy mấy gã bác sĩ tiếp cận với họ khá lâu, bề ngoài hỏi han tình hình sức khỏe bình thường nhưng hệt như chúng muốn đóng kịch cho tôi xem vậy, muốn tôi tin kế hoạch không bị nghi ngờ, chính xác là ba lần chúng nhìn tôi bằng ánh mắt căm ghét thù địch. Thậm chí hai ông lão bệnh nhân chung phòng vốn cũng chỉ là hai cái xác mới chết mà thôi, người thân chăm nom xung quanh đều là bác sĩ y tá giả dạng để đề phòng mọi nhất cử nhất động của tôi vì lo tôi sẽ bí mật gắn máy quay hoặc máy ghi âm ở bất kỳ chỗ nào trong phòng."
Độ hỏi "Sao chị biết đấy là hai cái xác?" Ngọc khẽ cười "Chỉ có xác chết mới không cần hít thở thôi, phần ngực chẳng chút nhô lên hụp xuống, dù suy kiệt đến đâu đi nữa thì cũng chưa tới mức im lìm thế, cả mạch máu nơi cổ tay cũng bất động hoàn toàn. Lúc tôi rửa con dao bổ cam, thông qua sự phản chiếu từ vòi inox tuy hơi mờ và nhỏ nhưng khi ấy kẻ nào cũng săm soi tôi."
Độ rùng mình, nói "Thật may đội trưởng không phải tội phạm, thế thì chúng em thành cảnh sát vô dụng hết mất." Ngọc mỉm cười, bảo "Cậu tin trên đời này có những người bản chất lương thiện nhưng chuyên săn giết tội ác không? Trí tuệ và thực lực của họ cũng chả thua tôi đâu." Độ nhăn trán, đáp "Vậy thì họ cũng đâu khác gì sát nhân? Dẫu kẻ gây tội man rợ thế nào thì cũng phải để luật pháp chung của xã hội phán quyết chứ không thể tùy tiện cho mình cái quyền trừ gian mà đứng ngoài pháp luật tối cao được, tội phạm cũng là tính mạng con người." Ngọc lắc đầu, nói "Cậu nghĩ không sai, họ cũng không sai. Vấn đề gì trong đời sống chẳng có hai mặt, mục tiêu cuối cùng giữa thiện và ác cũng là triệt hạ lẫn nhau thôi. Theo cậu một đứa chưa đủ tuổi thành niên mà dã man giết nhiều người, nhân đạo tha chết cho chúng là đúng hay sai?" Độ trả lời "Em thấy nên cho họ cơ hội làm lại từ đầu, đó vốn là quy định chung của quốc tế, tội phạm vị thành niên còn tương lai rất dài phía trước. Người chết thì đã chết rồi, đừng nên tước đoạt quyền được sống của một sinh mạng khác chỉ để thỏa mãn lòng căm phẫn của quần chúng." Ngọc nhíu mày nói "Vậy cậu nghĩ tội phạm vị thành niên là báu vật giúp quốc gia phát triển, còn nạn nhân xấu số là cỏ rác không đáng bận tâm ư? Cần hiểu rằng số người ấy sống thì mới đem lại lợi ích cho đất nước, bọn tội phạm vị thành niên được miễn tử hình có khác nào dung túng nuôi dưỡng mầm họa cho vô vàn những cá nhân tốt phải gánh hậu quả tồi, ai đảm bảo được một gia đình nào đấy sẽ không bị cướp bị thảm sát khi kẻ khốn nạn được ra tù. Tâm tư côn đồ thì vĩnh viễn là súc sinh thôi, nhân đạo với tội ác chính là cái tát cực mạnh vào lòng người khiến họ ai oán phẫn nộ, mất niềm tin vào chính nghĩa làm xã hội trì trệ khó phát triển nổi. Thời buổi này một đứa nhóc 6 tuổi cũng đã biết ôm hôn hoặc xem phim đen rồi, quan trọng là trái tim của nó lựa chọn con đường đời ra sao thôi."
Độ gãi gãi đầu nói "Em thấy lý tưởng này xa xôi lắm khi mà mọi điều luật đã ăn sâu vào gốc rễ bộ máy chính quyền của cả thế giới, muốn thay đổi chí ít phải mất hàng ngàn năm nữa. Mà đội trưởng khẳng định lão xếp điều chúng ta về xã Lam Đồn cũng là người của phe bọn chúng?" Ngọc dựa lưng vào ghế đệm, nói "Cần tìm chứng cứ đã, tôi tin gã Ngô Bá Hoàng sẽ chẳng ngu dại mà tiêu hủy hết sổ sách chứng từ hay bất cứ thứ gì có liên quan đến lợi nhuận tội ác của bọn chúng với nhau đâu, nếu làm thế thì khi lộ ra sẽ phải tự mình gánh hết trách nhiệm, đồng phạm lại được tự do tự tại, trừ phi hắn bị tâm thần, mà kẻ tâm thần thì làm sao leo lên chức vụ chủ tịch xã được."
Đúng rồi, từ xưa tới giờ làm gì có người tâm thần được ngồi vô chiếc ghế quyền lực, dẫu là chủ tịch thôn chủ tịch ấp cũng phải tỉnh táo minh mẫn.
Độ cắn răng suy sét, nói "Vậy thì vụ này vỡ lở thì căng lắm đây!" Ngọc nhếch môi, nói "Có liên quan cả tới Mãnh Hổ Thiên Đường nữa kìa."
Độ toát mồ hôi lạnh, cầm vô lăng mà đôi tay run run, bao lâu nay lời đồn đoán băng đảng lớn này được nhiều "tai to mặt lớn" trong chính phủ bảo kê, sự thực thì chưa ai biết ra sao. Mãnh Hổ Thiên Đường - cái tên làm người trong ngành hình sự hoặc người lăn lộn chém giết trong giới giang hồ máu me khi nghe đều phải thót tim.
Ngọc khoanh tay nhắm mắt, nói "Đêm nay sẽ hành động, cậu chạy nhanh hơn về chỗ nhóm chúng ta đi, cần bàn bạc chi tiết chút."
Độ "Vâng." rồi tăng tốc, taxi phóng bon bon tốc độ hơn hẳn lúc trước.
...
Tối nay nhà Hà ăn cơm sớm, xong bữa lúc 19h thì chú Bình và cô Nụ lăn ra chiếu ngủ khì luôn. Nguyên nhân là do Bích đã mua thuốc ngủ hòa vào nước chè Thái Nguyên cho hai người uống để họ ngủ một mạch tới sáng mai, sẽ đỡ phải lo lắng thắc mắc về chuyện cô cháu họ sắp đi làm.
Đỡ cô chú lên giường xong Nhi - Di - Bích lấy vũ khí của riêng họ ở trong tủ của Hà. Dao bầu thì cũng dễ giấu, kiếm Nhật với mã tấu thì cuốn lớp vải dầy bọc kín ôm vào lòng, Bích còn đeo một cái balô đựng cái laptop mà cô mới mua hồi buổi trưa nay.
Hà hỏi "Các chị lại có việc ạ?" Bích cười nhẹ, trả lời "Mày ở nhà cứ ngủ trước đi, nhớ cài hết chốt cửa kỹ càng, không cần đợi bọn chị đâu." Hà gật đầu, nói "Các chị cẩn thận nhé."
Nhi - Di - Bích cùng giơ một tay lên, đồng thanh chào "Bye."
Trông theo bóng dáng của ba cô gái xinh đẹp đang độ tuổi mộng mơ, trẻ trung hấp dẫn, làm Hà ấm áp lạ thường. Thời buổi này thân ai nấy lo, liệu còn mấy người can đảm nghĩa hiệp dám ra tay giúp đời.
...
Các nàng đi bộ một lúc ra khỏi đầu làng thì thấy ngay chiếc taxi chờ sẵn ven đường (lúc nẫy Bích gọi trước rồi)
19h 40 phút bắt đầu xuất phát.
Tài xế là người đàn ông trạc 50 tuổi cũng mau mồm trò chuyện hỏi han vô tư.
Thông qua gương chiếu hậu thấy hai thứ dài dài quấn vải, ông tò mò hỏi "Các cháu mang theo cái cây que gì thế?"
Di trả lời thành thật "Kiếm Nhật đấy chú ạ, mang theo phòng thân." Tài xế cười ha hả, nói "Cháu gái vui tính quá. Mà thời thế hiện giờ trộm cắp nhiều phết, mọi người đều cần cảnh giác. Hôm trước chú nghe tin có vụ cắt cổ tài xế taxi cướp tiền mà hãi quá, thật không thể hiểu nổi tại sao loại khốn nạn như thế lại được sống kia chứ?!"
Nhi nói "Cháu thấy chú cũng nên cẩn thận, nếu gặp phải thành phần lấm lét láo liên đòi chở tới những địa chỉ xa xôi thì nên từ chối ạ."
Tài xế gật gù "Ừ, chú hiểu. Mà thực ra ông già nghèo hom hem như chú cũng chả có gì để cho bọn cướp nhắm tới cả, sợ thì sợ nhưng vẫn phải làm vì cuộc sống. Chỉ mong luật pháp sớm ngày bắn bỏ hết cái lũ ác nhân rác rưởi để chúng ta được an tâm sinh sống."
Ông ấy cứ thao thao bất tuyệt hết văn hóa thể thao rồi thời sự thời tiết, ba nàng nhà ta thì vâng dạ và thi thoảng góp vui vài câu cho chặng đường bớt chán.
Mười lăm phút sau đã tới bệnh viện Hòa Thuận rồi, bên ngoài nơi đây vẫn còn không ít taxi khác với xe ôm neo đậu đón khách dẫu tối trời.
Bích - Di nhét thứ dài dài cuốn vải vô trong lưng quần, áo rủ xuống che đi (quần áo rộng rộng nên giấu dễ) Tài xế thấy lạ bởi hành động đó nên ngơ ngác nhòm ngó. Nhi móc tiền ra trả.
Lúc ba nàng đi vô cổng viện thì ông tài xế vẫn tò mò tăm tia, tự nói một mình "Chả lẽ là kiếm thật? Vớ vẩn. Không thể nào. Trông xinh đẹp hiền lành, rõ là dân có tiền có học thức..." Ở đời đầy sự kỳ lạ thú vị, ông tài xế điều khiển taxi chạy đi mất.
Một chiếc ô tô mười sáu chỗ dừng đỗ cách viện khá xa, trong xe là Ngọc cùng tổ điều tra dưới quyền mình (năm nam một nữ, tính cả cô nữa là bẩy người) ...
|
XIN HÃY YÊN NGHỈ
#chap49
Cô gái trong nhóm ngồi trước màn hình vi tính đang hiển thị tình hình bên ngoài của bệnh viện, xung quanh bao thiết bị máy móc hỗ trợ internet, cạnh đấy còn có thêm bốn cái máy tính khác nữa chưa khởi động, ngoái đầu lại bảo "Đội trưởng, em thấy Nguyễn Nhật Nguyệt Nhi - Lê Tuyệt Như Di - Hoàng Kiêu Hùng Bích vừa bước vào Hòa Thuận."
Ngọc với sáu người kia đang trò chuyện, nghe vậy cô đứng ngay dậy đi tới gần. Cô kia tua lại màn hình về thời điểm hơn một phút trước, đúng là ba em ấy rồi.
Cuộc thảo luận bắt đầu sôi nổi :
"Họ làm gì ở đây vậy chứ? Sao tôi thấy cứ đáng nghi thế nào ấy, cô Nhi này với đám bạn như thể đang giấu giếm chuyện gì đó mờ ám vậy."
"Tôi đồng ý với anh. Vụ xác không đầu tuy Nhi có chứng cứ ngoại phạm nhưng hễ cứ nhìn hình ba người này là tôi lại nẩy sinh cảm giác bất an lạ lùng, hay tại cùng là phụ nữ nên trực giác tương thông rõ ràng hơn nhỉ."
"Làm như cô có giác quan thứ sáu í. Lạ lùng gì đâu, chả phải lần trước họ phát hiện được bị chúng ta theo dõi à, cố gắng bí mật tự nhiên mà cũng bị nhận ra, sự cảnh giác của ba người này cực cao, chỉ có những nhân vật thường phải đối diện với nguy hiểm sinh tử mới trui rèn nên tính đó."
"Hai nữ sinh kia thì tôi không biết nhưng riêng Nhi tôi khẳng định tuyệt đối chẳng hề yếu ớt như vẻ bề ngoài đậu. Thời gian ngắn ngủi lúc đóng vai bảo vệ chung cư tôi từng thấy cô ấy giúp hàng xóm bê vác chuyển đồ đạc, cái bàn sắt nặng như thế khiến người đàn ông lực lưỡng khiêng phía trước phải chau mày gồng mình, còn Nhi khiêng đằng sau thì phần vai chỉ trùng xuống, lưng vẫn thẳng băng, đôi chân vững chắc bước nhẹ nhàng, thâm tàng bất lộ chả khác gì dân luyện võ lâu năm."
"Giống đội trưởng của chúng ta phết nhỉ. Mọi người còn nhớ hồi chị Ngọc mới được điều về tiếp quản tổ điều tra của mình chứ, ai nấy đều nghĩ chắc chị í chỉ giỏi suy luận phân tích hoặc con ông cháu cha chứ thể lực thì chắc bình thường. Nào ngờ ở phòng tập kỹ năng chiến đấu mấy cao thủ lục đẳng karate của các tổ khác bị chị Ngọc hạ đo ván. Vụ đấy phục ghê cơ, tất cả trố mắt nhìn, tổ mình nở mày nở mặt."
Ngọc nói "Thôi nào mấy cậu, toàn nói những việc không đâu. Ba cô nữ sinh đó thực sự là có bạn đang là bệnh nhân trong viện Hòa Thuận, sáng tay tôi đã gặp và xác nhận kỹ rồi, họ không liên quan gì hết, đừng nên gặp ai cũng sinh nghi rồi phán đoán sai lệch hết. Nga, lát nữa đúng chín giờ thời điểm đóng cửa viện thì em hack ngay vào toàn bộ hệ thống camera nhé, sau đó chúng ta sẽ đột nhập. Mọi người đều mang thiết bị định vị trong người, Nga khống chế camera và dẫn dắt đường đi cho phe ta. Về phía phòng điều khiển máy quay an ninh trong viện, đối với lộ trình của ta thì em chỉ cần làm nhiễu sóng hơn chục giây suốt quá trình di chuyển là đủ để ẩn thân rồi. Ví trí nào có địch thì em thông báo, chúng ta cần tráng xung đột không cần thiết trước khi chưa tìm được số nội tạng dưới tầng ngầm. Kiểm soát hệ thống thang máy cho tốt."
Độ hỏi "Vậy còn hai kẻ nội gián kia, đội trưởng tính xử lý thế nào?"
Ngọc trả lời "Lúc vào chúng ta sẽ tách nhau ra. Các cậu lên tầng 7 tìm kiếm sổ sách giấy tờ hay bất cứ thứ gì có thể chứng minh tội trang của viện này, kẻ nào khả nghi bắt giữ, kẻ nào hung hãn chống cự thì cứ thẳng tay đừng nương nhẹ. Mình tôi sẽ đi cùng hai ả đáng ghét đó xuống tầng hầm và giải quyết luôn thể."
Độ nhăn mày, nói "Một mình đội trưởng hành động thật quá mạo hiểm, em thấy nên cử thêm ít nhất là hai người nữa cùng hỗ trợ phối hợp."
Mấy anh chàng kia đều gật đầu đồng tình với ý kiến của Độ.
Ngọc khoanh tay, nghiêm nghị nói "Đây là lệnh. Các cậu phải chấp hành."
Khí thế ấy khiến cả năm người đàn ông rùng mình. Gì chứ đâu phải ai cũng đủ trình để ngẩng cao đầu đối diện vị nữ anh hùng này.
Cô gái ngồi sử dụng vi tính tên Nga cất tiếng trấn an "Mọi người đừng quá lo, đội trưởng của chúng ta là Trần Mỹ Siêu Ngọc, cao thủ thực chiến số 1 của tất cả các tổ trinh sát hình sự, hãy nhớ lại vụ truy đuổi đám buôn ma túy nguy hiểm trở thành truyền kỳ được ca tụng của chị ấy, một mình kết liễu toàn bộ bọn chúng, tôi tin đội trưởng thừa khả năng tự vệ."
Những lời này có tác dụng động viên tâm lý rất tốt cho năm chàng trai, họ tin tưởng tuyệt đối đội trưởng.
Thực tế Ngọc phân công như vậy còn vì không muốn đám thuộc cấp đụng mặt Nhi - Di - Bích. Theo cô suy đoán ba người nhất định sẽ xuống tầng hầm bí mật trước để "xử" bọn khốn nạn dưới đó, chỉ mình Ngọc gặp họ thì cũng dễ dàn xếp hơn.
...
Ba nàng lúc mới đi qua phòng bảo vệ, có hai thằng khuôn mặt bặm trợn cứ săm soi, hầu như người nào đến buổi tối chúng đều tăm tia hết, ai đáng nghi là chặn lại xét hỏi ngay nhưng đáng tiếc bề ngoài của Nhi - Di - Bích toàn kiểu xinh đẹp dịu dàng thùy mị chứ chẳng bao giờ khơi gợi chút đáng nghi nào cả.
Vô trong viện, lướt qua quầy thủ tục, hiện tại số người thân của các bệnh nhân cũng giảm đáng kể so với buổi sáng. Ba nàng ra ghế chờ (chỗ vắng nhất) và đứng dựa lưng vào tường chứ không ngồi xuống tránh vũ khí bại lộ.
Di bảo "Đêm nay cứ yên tâm mà giết nhé, chị tao căn dặn rồi, tất cả y tá bác sĩ ca đêm đều là đồng lõa với nhau gây tội ác, không cần đắn đo đâu, thẳng tay mà trị." Nhi nói "Lát nữa chúng mình quét sạch tầng hầm nhé, con Bích sẽ xâm nhập hệ thống giám sát máy quay an ninh để điều khiển thang máy đưa xuống." Bích vén tóc ra sau tai, nói "Tụi bay sẵn sàng tâm lý đụng độ chị Ngọc đi nhé, tao nghĩ chị ấy sẽ phán đoán được chúng mình nhất định tham gia vụ này mà. Chỉ e rằng việc ba đứa đi vô đây đã lọt tầm ngắm của chị ấy cũng nên." Di nói "Nếu quả thực chị ấy từng giúp chúng ta thì báo ơn là đương nhiên thôi. Chỉ mong đám thuộc cấp của chị không động chạm đến ba đứa mình, bằng không đừng trách tao vô tình."
Nhi khẽ cắn môi, nói "Mà chúng mày có cảm thấy lạ không? Hồi sáng bị nhiều người khiếu nại gây rối như vậy, đáng lẽ bệnh viện phải tăng cường nhân lực đảm bảo an toàn phòng trường hợp đám đó về kéo theo hội xông tới đây làm loạn lần nữa, chả lẽ chúng chủ quan nghĩ sẽ không ai đến phá hư chuyện làm ăn vô nhân tính này." Bích nhếch môi, nói "Tao nghi trong cái viện Hòa Thuận khốn kiếp đang có kẻ xứng danh cao thủ ẩn mình bảo kê, kẻ đó phải đủ thực lực mới khiến lão chủ tịch xã an tâm kê cao gối ngủ được." Di choàng tay bá vai Bích, nói "Giúp ác thì cao thủ mấy cũng phải chết." Nhi nói "Chờ muộn muộn cho những người không liên quan về hết đã rồi ra tay, cẩn thận kẻo giết nhầm thân nhân người bệnh nhá."
...
20h 50 phút, còn mười phút nữa đóng cửa viện, lượng người thăm nom rời khỏi đã hết ngoại trừ tam cô nương.
Bích hất hàm ra hiệu, cả ba cùng tiến vào một phòng khám chụp X-quang và đóng cửa lại luôn.
Trong này có hai nam bác sĩ mặt câng câng đang ngồi tán gẫu với nhau, họ đều bất ngờ với sự hiện diện của ba người lạ mặt. Một thằng nói giọng hợm hĩnh vênh váo "Hết giờ làm rồi."
Chẳng ai trả lời, Bích nhòm ngó xung quanh, ánh mắt sắc sảo rất nhanh chóng đã thấy cái camera treo trên tường bên phải, nhỏ xíu ẩn nấp sau bóng đèn.
Xác định rõ mục tiêu, Bích móc trong túi áo ra cái ná cao su cùng viên sỏi trong túi áo ra, giơ lên ngắm chuẩn xác bắn "Vụt."
Choang. Bóng đèn lẫn máy quay đều vỡ.
Hai thằng kia đứng bật dậy, mặt mũi nhăn nhó tỏ vẻ tức tối khi bị con gái gây sự.
Bích khinh bỉ "Hứ." một tiếng, nói "Chúng mày mổ sẻ nội tạng của bao nhiêu người rồi?"
Hai gã chưa kịp phản ứng gì thì Nhi - Di đồng loạt rút bầu rút kiếm trước sự ngỡ ngàng của chúng. Khi lớp vải cuốn vũ khí được tháo gỡ thì hai thằng mới chính thức hoảng hốt. Di - Nhi hệt như đang so bì tốc độ, đồng loạt xông lên.
Khoảng cách vốn cũng gần, Di đâm thanh kiếm Nhật xuyên thủng đúng vị trí quả tim một thằng, ngập hơn nửa lưỡi ra sau lưng. Nhi thì nhẩy hẳn lên bàn xiên con dao bầu thủng con mắt trái thằng còn lại, cắm sâu vô tận óc luôn.
Thằng nhoe nhoét máu vùng ngực áo lẫn sau lưng áo, thằng thì phòi huyết từ bên trong hốc mắt, đặc điểm chung là chúng cực kỳ đau đớn dẫu chỉ vài giây ngắn ngủi, rên "Ư..." rồi chết ngay lập tức.
Nhi - Di đều khéo léo tránh sang một bên rút vũ khí bén nhọn về tránh để máu văng bẩn áo quần, hai cái xác đổ gục nằm sấp mặt trên bàn.
Di mỉm cười bảo "Tao nhanh hơn nhé, nhóc Nhi." Nhi nhẩy xuống khỏi bàn, bĩu môi đáp "Do kiếm dài thui nha, tao nhẩy lên bàn trước khi mày đâm trúng, tao nhanh hơn."
Trước sự đáng yêu của bạn, Di "chụt" luôn má bạn, liếm môi dương dương tự đắc. Nhi ngỡ ngàng, thẹn hóa thành ức thế là buông dao dưới đất mà nhào tới ôm chầm lấy Di, đôi chân lanh lẹ quắp chặt hông nàng kiếm, cắn vai. Di kêu "Ui. Con kia." rồi cũng bỏ kiếm, vừa véo vừa cù mà nhóc Nhi vẫn cố lỳ không chịu xuống.
Bích thì rút mã tấu xịn để lên bàn, ngồi xuống ghế, lấy laptop đặt trên đùi mình và bắt đầu công việc xâm nhập hệ thống camera của toàn bộ viện Hòa Thuận, kệ bé bầu kệ bé kiếm đùa nghịch nhau.
|
XIN HÃY YÊN NGHỈ
#chap50
Đầu tiên Bích truy cập mạng rồi truy ra địa chỉ mật mã nguồn của tất cả hệ thống camera khắp nơi trong lẫn ngoài bệnh viện, cô tự hiểu rằng việc vừa nãy ba nàng vô phòng và máy quay phòng đó bị phá chắc chắn sẽ đánh động đến kẻ giám sát nên cần khẩn trương hành động bởi không lâu nữa sẽ có đông đảo bọn đàn em cấp thấp đổ dồn về đây, xâm nhập khống chế thành công đường thang máy và phá hỏng camera xong thì mới rảnh tay mà mở ra con đường máu đánh xuống tầng hầm được.
Các thông số kỹ thuật hiển thị trên màn hình laptop trông quả là rất phức tạp chỉ chuyên gia mới hiểu rõ như thế nào, vốn đang thuận lợi thì đột ngột laptop phát ra tiếng "Tut tut tut..." báo hiệu có lỗi trong quá trình hack làm Bích khẽ nhíu mày, cô đã suy đoán đúng rằng cái viện man rợ này tồn tại nhân vật cao thủ mà. Không phải khoe chứ có thể chặn những liên kết ảo Bích vừa làm thì kẻ đó cũng phải là thiên tài ghê gớm.
Nhi - Di biết sự việc phát sinh biến cố rồi, họ thôi trêu đùa buông nhau ra và bước mau tới, mỗi người một bên đứng cạnh xem tình thế.
Màn hình laptop lúc này ngoài các thông số mạng bị đứng im thì xuất hiện rất nhiều chữ "CÚT CÚT CÚT CÚT..." mầu trắng hiện ra trôi nổi loạn xạ.
Bích hứng thú nói "Khiêu khích Hoàng Kiêu Hùng Bích tao à? Để xem mày tài đến đâu." Mười ngón tay nàng tấu thoăn thoắt nhịp nhàng, cài đặt cho độ công kích mạnh hơn ban đầu.
...
Trên tầng 7, tại phòng giám sát tất tần tật hệ thống an ninh theo dõi bệnh viện.
Cửa đóng im ỉm. Bên trong tất nhiên toàn máy tính luôn giữ trạng thái mở, mọi ngóc ngách đều hiển hiện trên màn hình.
Một cô gái ngồi gõ bàn phím lạch cạch, xinh xắn tầm hơn hai mươi tuổi, tóc dài quá vai, đeo kính.
Đứng phía sau là đội ngũ bác sĩ giỏi nhất của viện lẫn những tên du côn giữ giằn.
Cô gái lạnh nhạt nói "Chúng mày lập tức dồn quân xuống tầng một, tao không muốn mấy khách không mời này được sống tiếp nữa."
Đám đông dường như rất sợ người này, chúng cúi đầu đồng thanh nói "Dạ." rồi lập tức rời đi, có vẻ chẳng kẻ nào muốn ở gần cô gái này dù rằng cô ta xinh đẹp như hoa hậu.
Cũng đúng thôi, Đào Dạ Quang Yến - một trong Tứ Đại Cuồng Vương của Mãnh Hổ Thiên Đường mà (bốn vị đội trưởng giỏi nhất quyền lực nhất chỉ dưới mỗi nữ đại ca Ngân "Say Huyết" thôi, bọn xã hội đen nghe tên là vội co dò tránh ngay) Ở viện Hòa Thuận từng có vụ một nam bác sĩ nói chuyện trái ý với Yến mà hậu quả là hắn bị cô xiên chết luôn, rạch bụng cắt cả hai buồng phổi vứt vào thùng rác. Cách để an toàn đứng trước Yến đó là im mồm và vâng lời.
Từ lúc Ngô Bá Hoàng nhận được tin sắp có cảnh sát hình sự về xã Lam Đồn điều tra thì hắn đã liên lạc với các cấp cao hơn mong cầu trợ giúp, và Yến được phái tới nơi này theo lệnh của nữ đại ca Ngân Say Huyết. Mãnh Hổ Thiên Đường thì ai mà chả biết, chỉ là không ngờ một cô gái trẻ trung xinh tươi như Yến lại leo lên nổi vị trí đội trưởng của băng ấy.
Bố con chủ tịch xã tuy hống hách ngang ngược nhưng đối với Yến thì chúng lại nói năng nhỏ nhẹ cùng thái độ khúm núm. Từ ngày về đây thì mọi sinh hoạt cá nhân của cô đều ở trong phòng giám sát này hết, nhàm chán thời gian ngắn thì hôm nay có biến cố.
Thông qua camera, ba cô gái ấy còn kém tuổi Yến. Việc Bích nhìn ngắm xung quanh chút xíu đã phát hiện máy quay mà bắn đá phá hủy thì quả không đơn giản, sau đó hệ thống Yến thường trực lại bị công kích với tốc độ cực nhanh càng làm Yến hứng thú, chính tay cô thiết lập tường kỹ thuật số phức tạp để phòng thủ.
Chưa đầy hai phút sau, tất cả màn hình vi tính đồng loạt hiện ra vô số chữ "CỨT CỨT CỨT CỨT..." mầu đỏ chèn lên các chữ "CÚT CÚT..." và quá trình xâm nhập lại được tiếp tục.
...
Bên ngoài viện Hòa Thuận.
Đúng 21h bảo vệ bấm nút đóng cửa tự động, không còn ai ra vào nữa.
Trên chiếc xe ô tô mười sáu chỗ, Nga cũng bắt đầu nhiệm vụ được giao, hack tất cả máy quay, các máy tính khác đều được bật.
Đập vào mắt mọi người lúc này là hình ảnh toàn những ký tự và dãy số nhỏ tí ti đang không ngừng mã hóa, điều đáng chú ý nữa là quá nhiều chữ "CÚT" chữ "CỨT" lấn ép chèn lên lẫn nhau làm người xem vừa tò mò vừa buồn cười.
Nga gõ bàn phím khá nhanh, cô muốn thiết lập con đường ảo bí mật xuyên qua đống ký tự nghiêm ngặt kia, nhíu mày nói "Đội trưởng, dường như có ai đó cũng đang hack hệ thống an ninh của viện và gặp sự đáp trả nhiệt tình, trình độ cả hai phe đều không thể chê vào đâu được. Em đang cố thử truy cập lén lút qua nhưng hai phe toàn dùng virus mã hóa rất kỳ lạ, chỉ e..."
Chưa dứt câu thì kết quả đã hiện, các máy tính trong ô tô đều bị tình trạng nhấp nháy lúc sáng lúc tối, lúc xanh lúc trắng. Dẫu là một lập trình viên loại ưu nhưng Nga vẫn chưa đủ trình giao tranh không gian mạng với khả năng của Bích và Yến.
Ngọc khẽ cắn môi bảo "Để chị thử." Nga lập tức đứng dậy nhường chỗ cho nàng đội trưởng đáng kính.
Yên vị, đôi bàn tay mịn màng đẹp đẽ bắt đầu gõ phím, tốc độ nhanh hơn hẳn Nga. Ít ai biết rằng sáu năm trước từng có vụ việc rất nghiêm trọng : bộ quốc phòng Việt Nam từng bị một nhóm tin tặc bí ẩn tấn công nhằm mục đích đánh cắp các tài liệu mật của chính phủ. Tình hình hồi đó rất nghiêm trọng, lực lượng lập trình viên tại bộ quốc phòng cùng lúc ra tay ngăn chặn, hai phe giằng co nhau hơn nửa ngày trời mà vẫn chưa có kết quả thằng thua. Và rồi cứu tinh xuất hiện, một nick ảo trên mạng là SIÊU SAO NGỌC đột nhiên truy cập xen vào không gian mạng, đẩy lui phe mình và công kích phe địch rất triệt để, mọi dữ liệu trong ổ cứng của chúng cũng bị nick SIÊU SAO NGỌC thu hồi sạch sẽ gửi trả về cho bộ quốc phòng kèm theo một tin nhắn "Nể tui chưa? +_÷" Không chỉ thế nick ấy còn dò ra được địa chỉ thật của nhóm hacker giúp cho phe ta bắt được tất cả và tống giam vô thời hạn. Nhiều lời đồn đoán về nick ấy không biết là trai hay gái, chân nhân bất lộ tướng khiến rúng động cả bộ quốc phòng vì chẳng ai dò ra được bất kỳ chứng cứ thông tin cá nhân của nick tài giỏi đó. Tuy vậy vẫn có thể giữ liên lạc, chính phủ từng ngỏ ý chiêu mộ nick SIÊU SAO NGỌC vô làm việc cho các lãnh đạo cấp cao trong quân đội hoặc trực tiếp trợ giúp chủ tịch nước ứng phó mọi nguy cơ rủi ro về khủng bố mạng quốc tế nhưng bị từ chối, nick SIÊU SAO NGỌC bầy tỏ hứng thú gia nhập ngành cảnh sát hình hơn. Tất nhiên là đồng ý rồi, một cuộc gặp được sắp xếp bí mật diễn ra giữa thiên tài ẩn dật và đại diện cao nhất của chính phủ Việt Nam, nick làm mưa làm gió đó không ai khác chính là chị Ngọc nhà ta. Nhờ sự huấn luyện đặc biệt của những vị tướng tài ba nhất giới quân đội, Ngọc được đặc cách không cần thi vẫn vào thẳng luôn đội hình sự trung ương thành phố. Nếu có sự khủng hoảng mạng lần nữa thì Ngọc sẽ trợ giúp quốc gia ngay tức thời, ở nhà cô còn cất giữ bằng khen lẫn bức thư tay của chính chủ tịch nước viết lời cám ơn vụ việc hồi đó, tiền thưởng cũng không nhỏ đâu nhé. Mọi thông tin về tài năng của Ngọc đều được bảo mật tuyệt đối, rất ít người biết về truyền kỳ nữ cao thủ mạng ấy (Hồi đó nhóm bầu tấu kiếm mới học lớp 7, đúng cái thời điểm Nhi bị bọn côn đồ lớp 9 chém bị thương vùng vai í, sau thì trả thù móc mắt chặt tay chặt chân chúng nó)
Nga với năm anh chàng kia trố mắt bất ngờ trước tài năng của vị đội trưởng, đúng là nữ anh hùng tài sắc vẹn toàn, ai cưới được cô ấy thì quá hạnh phúc tự hào. Đàn ông thì cứ nằm mơ đi, không có cửa đâu
Bốn chục giây sau tình thế thay đổi hẳn, máy tính trong ô tô khôi phục bình thường, vô vàn chữ "CÚT" chữ "CỨT" bị dẹp bỏ hoàn toàn, Ngọc thể hiện bản lĩnh phá sập tường lửa phòng thủ của viện Hòa Thuận nhưng sự việc chẳng hề đơn giản như vậy vì ngay sau đó virus độc hình con ma ồ ạt tràn lan trên màn hình gây tê liệt hệ thống cung cấp internet trong xe ô tô.
Ngọc trừng mắt, nhếch môi cười nghĩ thầm "Mấy năm trước mà gặp đối thủ tầm cỡ này thì có phải vui hơn không?!"
...
Không chỉ phía Ngọc chịu ảnh hưởng, cả laptop của Bích cũng lỗi đơ đơ, mọi thông số virus ban đầu của cô cài đặt đều tự động mất hút. Khó khăn là vậy nhưng Bích vẫn nở nụ cười ngạo nghễ, phấn khích nói "Hai đại cao thủ bọn mày ạ!"
Di - Nhi nghe bạn nói mà thầm thán phục phe đối thủ, phải biết rằng Bích chưa bao giờ khen kẻ thù đâu nha. Dẫu thế bầu và kiếm vẫn đặt niềm tin trọn vẹn dành cho tấu.
Bích đáp trả liền, chả khác gì trò chơi game, chiều dọc và chiều ngang màn hình laptop toàn mũi tên vùn vụt bắn bọn ma virus. Cùng lúc đó, Ngọc bên ngoài viện cũng tạo ra một lỗ hổng xoáy tròn giữa màn hình, hút cả ma cả mũi tên vào trong.
Sự giằng co kịch liệt tại thế giới ảo đang hồi gay cấn thì tai nạn xẩy ra, ba cô gái thiên tài toàn xài virus với mã hóa cực độc nhằm diệt đối phương khiến máy móc công nghệ của họ bị hỏng ổ cứng ổ mềm, tắc nghẽn đường chuyền, sập nguồn chết tươi. Hệ thống điện của viện Hòa Thuận cũng theo đó mà chập mạch, mất điện tối thui.
Bích nói "Chết tiệt." Lòng đầy luyến tiếc bởi trận thư hùng ảo còn đang dang dở nhưng thôi đành hoãn, để coi cú đấm của nàng nào mạnh hơn vậy. Dù sao cũng là laptop Bích bỏ tiền túi ra mua nên cô cất vô balô và đeo lại sau lưng.
Cộp cộp cộp cộp...Chợt vang lên tiếng chạy ngoài hành lang của nhiều người, âm thanh càng lúc càng gần đều kéo về hướng này.
Bích đứng phắt dậy, tháo vải cuốn mã tấu, nói "Chiến thôi bọn mày." Nhi - Di tức tốc nhặt vũ khí lên, sẵn sàng sát súc sinh xấu xa.
Rầm. Cánh cửa phòng khám bị đạp thô bạo mà bật mở, hơn ba chục tên bảo vệ mặt mày giữ tợn xông vô, thằng nào cũng cầm hung khí. Do nhận được điện thoại từ cấp trên nên chúng nhanh chân chạy đến trước. Tuy điện đóm đã bị tắt hết nhưng chưa tới mức mù tịt, vẫn thấy hai cái xác bác sĩ nằm gục trên bàn, máu tươi còn chưa khô khiến chúng cũng kinh ngạc rùng mình, ai ngờ nổi ba cô gái trẻ này lại to gan lớn mật đến thế.
Gã tổ trưởng tổ bảo vệ cầm thanh đao cong, chửi bới nhặng xị "Địt mẹ ba con đĩ này chúng mày ăn gan hùm à mà dám vào đây sinh sự!"
Di chỉ thẳng mặt mà quát "Cái địt cụ mày! Bà mày thích sinh sự đấy!" Nhi nhếch môi cười khẩy, nói "Lũ súc vật chúng mày giúp ác hại người, hôm nay đừng con chó nào mong còn sống trở về nhà!" Lời nói của nàng bầu mang theo sát khí gai người, bọn kia nuốt nước bọt dè chừng, đời chúng đều từng trải qua đâm thuê chém mướn nhưng đứng trước ba cô gái trẻ này chúng lại cảm thấy áp lực hệt như khi đối diện với Yến - người mà cả chủ tịch xã phải kiêng nể. Thằng tổ trưởng gắt lên "Mấy con đĩ! Chúng mày mới là ngu xuẩn đến đây nộp mạng đấy! Bố mày từng đi tù nhiều lần rồi, giết chúng mày dễ như ăn cháo!"
Bích nói "Thôi sủa đi thằng súc vật, tầm cỡ mày không cân nổi những thằng hổ báo từng bị tao hạ đâu. Đàn chó hạ đẳng chúng mày thì không bao giờ ngoi lên nổi tầng thượng đẳng đâu, ra tay chứng minh đi để bà xem nào, địt mẹ lũ súc vật mọi chúng mày!"
Thằng tổ trưởng nóng mặt lắm, cay cú hét lên "Giết hết không tha con đĩ nào cho tao!" Lệnh vừa ban, bọn đàn em nháo nhào xông lên.
Di xông xáo trước tiên, cô lao tới đạp mạnh trúng bụng làm một thằng ngã ngửa luôn ra đất, lợi dụng lực phản hồi từ cú đá Di nhẩy lên chém chéo về phía bên trái rạch rách đường dài nơi bụng một thằng, lưỡi kiếm cứa đứt sâu cả vào nội tạng, máu đầm đìa chẩy, không kêu nổi câu nào thân xác hắn buông rơi đao gục quỳ bất động, mắt trợn mồm há dường như hắn cũng không ngờ mình lại "mồ mả" sớm thế khi tuổi đời còn trẻ, thấp thoáng thấy ruột phổi lồ lộ sau vết chém điên cuồng, đổ ụp sấp mặt.
Bích - Nhi cũng hành động. Nhi chạy tót tới nhẩy lên bụng thằng vừa ngã và xiên nhát bầu chí mạng thủng cuống phổi. Một thằng định nhân cơ hội Nhi chưa đứng dậy kịp định bổ đao xuống đầu cô thì Bích lao tới chém ngang một nhát cực hiểm, mã tấu lia đứt từ vị trí gần dây thần kinh mạch máu não cạnh tai, từ trái sang phải, đôi tròng mắt bị chém thành bốn phần, độ sâu gần nửa hộp sọ, máu lẫn não vụn phun toèn toẹt.
Hai thằng khác cùng lúc chém dao dài về phía Di. Di bình tĩnh nắm chắc chuôi kiếm chém lại theo chiều ngang để đỡ đòn. Nhát này rất mạnh, hai thằng bị đẩy lui ra sau ba bước, dao của chúng cũng xuất hiện vết mẻ, sao sánh nổi thanh kiếm đắt giá sắc bén chứ.
Nhi chạy đến cắt cổ luôn hai đứa súc vật, máu bọn chúng tóe ướt áo nàng bầu.
Bích dùng mã tấu xịn bổ cụt tay bốn thằng nữa. Các nàng phối hợp ăn ý nhịp nhàng, chả mấy chốc bọn đàn em đã gục hết, đứa chết đứa thoi thóp, còn xót lại mỗi thằng tổ trưởng. Tay nắm đao run run, coi như hôm nay mới mở rộng tầm mắt thế nào là giang hồ chém giết đỉnh cao, chỉ có điều xui xẻo rằng nếu chạy trốn thì hắn sẽ bị "ác ma Yến" xử tử, đành cố liều may ra tìm được đường sống. Cân nhắc tí xíu hăn giương đao lên, hét lớn "Địt con mẹ mày!" nhằm tạo dũng khí rồi xông tới chỗ Di.
Di cũng giương kiếm lên, chửi lại "Địt con mẹ mày!" và xông pha cận chiến.
Đao kiếm chạm nhau nhưng khác biệt chất liệu lẫn sức lực, thanh kiếm quý này do chính chị Lê Huyền Băng Tuyết tặng cho em gái Lê Tuyệt Như Di, thêm nữa đòn công kích này Di đã vận hết sức bình sinh nên kết quả quá đơn giản : Đao đứt, đầu cũng đứt, thủ cấp lăn lông lốc vài vòng mới chịu ngừng, cổ phun huyết đỏ loạn xạ, cái xác không đầu vẫn giữ nguyên tư thế cầm chuôi đao trông thật kinh dị.
Nhi bước lại gần đạp ngã luôn cho đỡ ngứa mắt.
|
XIN HÃY YÊN NGHỈ
#chap51
Nhi đá vào sườn cái xác, khinh bỉ chửi "Mất đầu còn đứng tạo dáng ăn cứt à, địt mẹ mày."
Thằng đó lúc vừa bị trảm thủ thì máu phun ướt cả mái tóc và lưng áo của Di nên giờ cô xoay mình, sút thùm thụp vào cái cổ cụt, máu bẩn dính cả vô giầy lẫn ống quần, vừa sút vừa chửi "Súc vật mọi! Súc vật mọi!"
Bích nói "Bọn mày kiểm tra xem đứa nào chưa chết thì tiễn nó luôn đi nhớ."
Ba nàng xem xét tình trạng từng thằng, thằng nào còn ngắc ngoải chưa tử hẳn thì bầu tấu kiếm đâm vào mồm thủng tận ra sau đầu, giẫy đành đạch.
Xong xuôi họ bước qua đống xác chết ngổn ngang mà ra khỏi phòng khám.
Bất chợt chạm mặt hai ả y tá túc trực ở quầy thủ tục, chúng đều cầm con dao ngắn trong tay. Vừa biết lệnh có kẻ xâm nhập và thấy đám bảo vệ chạy vội vô phòng khám rồi to tiếng chửi bới gì đó, nghe cả những tiếng gào thảm làm hai ả vừa sợ vừa tò mò nên vớ lấy vũ khí giấu trong ngăn bàn và từ từ tiếp cận căn phòng ấy, xui xẻo lại gặp ngay ba cô gái toàn thân dính máu cầm hung khí trở ra. Kinh hãi nhất là nhóm bảo vệ đã thất thủ chết bằng hết, hai y tá sợ sệt bước lui liên tục. Di thì cứ bình thản tiến tới, Nhi - Bích đứng nhìn.
Di vừa bước vừa lạnh lùng nói "Tất cả chúng mày đều đáng chết. Biết bao người lương thiện đã bỏ mạng oan ức vì lũ khốn nạn chúng mày rồi."
Hai ả y tá bước lui chập choạng ngã xuống đất, một ả run rẩy lắp bắp "Đừng...đừng giết...tha...tha cho tôi..." Ả kia thì hàm răng va cầm cập khiếp vía xón đái ướt quần.
Di tới gần, khinh bỉ nhìn cả hai rồi quay lưng chậm chạp bỏ đi.
Hai ả y tá thiếu y đức vốn dạ tiểu nhân, vốn vẫn nắm con dao, tưởng chừng có cơ hội thuận tiện đánh lén nên chúng nhìn nhau trao đổi ánh mắt rồi cùng bật dậy giơ dao đâm về phía lưng của Di, khoảng cách cũng gần nên chúng tin chắc sẽ thành công.
Nhưng sai rồi nhé lũ chó cái hạ lưu, Di đâu có bất cẩn như thế, càng không có chuyện bị thứ mạt hạng nhãi nhép đánh lén được đâu nha. Bản thân Di với Nhi - Bích đã rõ rằng vô viện này là phải giết bằng hết bác sĩ,y tá,bảo vệ vì bọn chúng đều thông đồng nhau bắt giết bệnh nhân mà. Di xoay người lại kiểu nửa vòng tròn, một nhát kiếm chiều ngang nhanh gọn mạnh, chém trúng mục tiêu là vùng ngực.
Bốn cái vú của hai người dạ thú bị cắt bửa làm đôi giữa ti luôn, độ sâu vào tận cuống phổi lẫn cuống tim, đứt lìa cả đoạn xương sống, những giọt máu nhỏ phun theo sức kiếm chém mà văng bắn lên tường. Hai đứa thét "A..." rồi loạng chọang ngã ngửa ra nền mặt đất, phần thịt bên trong vú lộ ra nhớp nháp, mấy sợi dây mạch máu nhỏ lòi tòi phòi, thấp thoáng nghe thấy âm thanh hai quả tim đập "Bịch. Bịch.." cứ yếu dần rồi tịt hẳn.
Di nhếch môi nói "Tưởng bà mày ngu á?!" xong trở lại chỗ Nhi - Bích để tiếp tục hành trình chính nghĩa.
Nhi nói "Giờ đang hỏng nguồn điện thì sao mà xuống được tầng hầm bằng thang máy đây, chắc chắn phải có đường khác dẫn xuống nữa." Bích rút trong túi quần ra cái khăn mặt trắng sạch, cô lau hết mấy giọt máu tanh tưởi dính ở má và nói "Dĩ nhiên thôi, làm những chuyện ác ôn xấu xa thì luôn cần tạo đường lui cho mình. Tao nghĩ ngay trên tầng 7 cũng có đường thông xuống tầng hầm đấy vì đó là tầng sinh hoạt bàn công việc của đám bác sĩ cao cấp lẫn lão chủ tịch xã, nếu lão ta không phải óc lợn thì khẳng định sẽ xây một con đường khác có thể dẫn tới bất cứ lối nào trong viện này phòng trừ trường hợp thang máy hỏng hoặc có biến cố thì còn chốn kịp." Bích dùng chiếc khăn ấy lau mặt giúp Di luôn.
Di nói "Vậy thì mở đường máu lên thôi nhỉ, gặp địch giết địch."
...
Bên ngoài viện Hòa Thuận.
Xe ô tô mười sáu chỗ lăn bánh chạy vòng qua phía cổng sau vì vị trí này vắng hơn cổng trước (cổng trước còn đám taxi lẫn xe ôm hàng nước, vả lại còn có phòng bảo vệ chốt tại đó, nếu vô thì khua cỏ động rắn không cần thiết thôi)
Rẹt.. Cửa mở, người bước xuống trước tiên là Ngọc, theo sau là năm anh chàng thuộc cấp, mặt ai cũng sẵn sàng xung trận. Ngọc bảo Nga "Em lái xe ra xa khỏi đây chút nhé, tránh ai tò mò. Có vấn đề gì liên lạc với tôi ngay." Nga đáp "Dạ, mọi người cẩn thận. Mà đội cơ động chừng nào sẽ tới vậy ạ?" Ngọc trả lời "Họ sẽ không tới đâu em à. Chắc chắn lão sếp khốn kiếp chỉ vờ chấp nhận nhưng sẽ ỉm đi yêu cầu hỗ trợ mà tôi báo về, hắn đinh ninh vụ này tổ của ta sẽ chết hết và chứng thực viện này trong sạch, hai ả trinh sát kia được hưởng chiến công lớn, chúng ta sẽ là những chiến sĩ anh hùng dũng cảm hy sinh." Nga lo lắng nói "Nếu vậy thì..." Ngọc mỉm cười chấn an giơ ngón tay trỏ ngón tay giữa tạo hình chữ V đưa về hướng Nga, nói "Hãy tin tưởng ở chị, hôm nay nơi tồi tệ này sẽ bị xóa bỏ." rồi quay sang bảo năm người "Vào thôi."
Dứt lời Ngọc chạy vụt tới cực nhanh tiếp cận với bức tường khá cao, cô nhẩy bật lên thật cao đạp mạnh chân phải trúng tường, tiếp theo là chân trái, hai cú đá ấy tạo đà đủ để đôi tay mịn màng bám được bờ tường leo tót vô trong, rất chuẩn xác dứt khoát.
Mọi người trầm trồ bởi màn biểu diễn ấn tượng. Năm chàng hình sự không thực hành như chị đội trưởng được nên chọn cách công kênh cho một người lên trước rồi những người còn lại lần lượt nhẩy lên túm tay, dần dà cũng vô trong hết.
...
Không dùng được thang máy nên Nhi - Di - Bích đi khoảng năm phút mới tới chỗ thang bộ, chỉ là vừa đến nơi liền gặp hai kẻ cản đường đứng chặn ngay bậc đầu tiên : một gái tóc ngắn + một gái tóc dài quá vai, đều mặc quần áo của bệnh nhân. Họ trông thấy ba cô gái đẫm máu và cầm hung khí thì bất ngờ lắm, sự xuất hiện của bầu tấu kiếm không nằm trong kịch bản chúng soạn sẵn.
Bích tựa mã tấu lên vai, bình thản nhận định "Các người là đám hình sự biến chất muốn hại chị Ngọc đúng không? Viện khác thì không biết nhưng viện này sẽ không để bệnh nhân tự do đi lại khi đã hết giờ khám chữa, sáng nay chị ấy mang cam đến chắc là thăm hai người rồi. Lũ ác ôn cùng một giuộc với gã chủ tịch xã đốn mạt!!" Nhi chế diễu "Nhìn mặt cũng đâu đến nỗi, thế mà hùa theo bầy dã thú cắn cả đồng loại! Nhân cách trượt giá nên hai chế hoàn toàn mất giá trị đối với cuộc đời." Di nhếch môi, khinh miệt nói "Khác gì hai con phò hết thời!"
Hai ả kia chẳng tỏ vẻ tức giận gì vì da mặt giầy, chúng đã vứt bỏ đạo đức khi được cầm số tiền kếch sù phi nghĩa từ lâu. Ả tóc ngắn khinh khỉnh nói "Dao bầu, mã tấu, kiếm Nhật, hầu hết các vết thương chí mạng của nhóm Yên Hùng Cuồng Lộ là do ba thứ đó gây ra, trùng hợp ghê nhỉ. Ba tuổi ranh cũng học đòi làm giang hồ á, nực cười!" Ả tóc dài khịt mũi nói "Nhóc con đồng bọn của Ngọc à, xem cho lắm phim siêu nhân vào rồi mụ đầu, lúc nào cũng nghĩ mình anh hùng, có ngày chết mất xác!"
Bích vênh mặt đáp "Vẫn còn hơn chán cái lũ bưng bô hứng cứt cho đàn súc vật hại người! Ừ, là bọn tao giết băng Yên Hùng Cuồng Lộ đấy, cứ yên tâm rằng chúng mày không đủ trình để bắt bọn chị đâu."
Dẫu sao cũng là dân hình sự tuy chưa phải dạng xuất sắc, cả hai cảm nhận được sát khí trong lời của Bích nên trước khi bị ra tay chúng đã kịp bám lấy thành cầu thang mà nhẩy lui sang một bên tránh đứng quá gần phạm vi bầu tấu kiếm có thể vươn chém.
Vừa tiếp đất cả hai luồn tay vào trong áo, khỏi nói cũng hiểu chúng muốn lôi súng ra đấy mà. Nhưng chúng đánh giá phe ta quá thấp.
Vù...Nhi phi con dao bầu nhanh lắm, một phát ghim trúng cổ ả tóc dài theo chiều dọc. Cùng thời gian đó Bích bỏ balô, cùng Di lộn tròn dưới đất áp sát ả tóc ngắn, bầu tấu phối hợp đâm xuyên thủng bụng địch thủ.
Hai ả kêu "Hự..." một tiếng, ả tóc dài chết tức khắc gục quỳ ngã nghiêng người ra đất, máu ở cổ cứ chẩy ồng ộc. Ả tóc ngắn thì còn sống thêm được ít giây ngắn ngủi, lắp bắp không nên lời, dạ dầy bị thủng rồi, máu trào ngược ra ướt đẫm áo quần bệnh nhân của ả.
Bích - Di vẫn tư thế ngồi đâm kiếm lên, Bích nói "Chúng mày quá chậm chạp, thua xa chị Ngọc!" rồi họ cùng đứng dậy rút vũ khí về.
Ả tóc ngắn ngã sấp xuống đất, thân thể còn run run khẽ, Di nắm kiếm cắm cho một nhát vào vùng gáy, lần này im hẳn luôn, Di nói "Đi mạnh giỏi."
|
XIN HÃY YÊN NGHỈ
#chap52
Bích lục xác chúng và tịch thu hai khẩu súng lục, hào hứng chia cho hai bạn thì chỉ mỗi Nhi nhận, còn Di thì xua tay bảo "Thôi mày cứ giữ lấy, nhà tao có mấy khẩu mà tao còn chưa thích dùng."
Nhi ton hót kể "Nhà con Di cất cả lựu đạn đấy Bích ạ, tao từng thấy rồi." Bích nhét súng giấu sau lưng quần, đáp "Xời, tao biết trước mày lâu rồi. Tầm cỡ như chị Tuyết thật đáng ngưỡng mộ, tao muốn sau này tụi mình cũng được như thế." Di đôi mắt long lanh nhìn nàng tấu, nói "Chị Tuyết từng hứa rằng sau này ai cưới tao thì chị ấy sẽ cho tiếp quản cả nửa băng đảng." Bích lờ ánh nhìn của nàng kiếm, khẽ cười nói "Phúc cho ai được làm dâu nhà mày."
Nhi bĩu môi, nói "Hai cái con bé này, chúng mày đến đây để chơi, để tâm sự thầm kín à? Làm cho xong việc chính đi."
Bích khoác lại balô, bảo "Bé bầu nói chuyện như người lớn." Di véo má Nhi, trêu "Ấy, bé bầu còn chưa uống sữa đầy đủ thì sao mà lớn nhanh thế được, trông cái mặt yêu ghê, tao mà có con tao sẽ đặt tên nó là Nhi."
Nhi làm mặt ngầu lườm cho, Di thức thời buông ngay má bạn kẻo lại bị cắn vào vai, không nên liều với Nhi.
Rầm rập rầm rập...Âm thanh của nhiều bước chân đang chạy trên các bậc thang từ tầng cao hơn xuống, lũ lượt toàn bác sĩ y tá với du côn cầm hung khí, có đứa còn cầm loại dao mổ phẫu thuật nữa. Trông thấy ba vị khách không mời, chúng điên cuồng xông xuống, gì thì gì nếu thất bại khó mà ăn nói nổi với Yến.
Dù kẻ thù hung hăng bố láo đến mấy cũng chẳng bao giờ khiến Nhi - Di Bích sợ hãi, ba nàng nắm bầu tấu kiếm chắc trong tay lao lên đối kháng, mặt ai cũng đầy căm phẫn bất bình.
...
Đánh ngất hai gã bảo vệ bên ngoài xong nhóm của Ngọc chạy vô bên trong viện. Hướng về phía cầu thang, đập vào mắt họ là cảnh tượng xác người la liệt cả nam lẫn nữ nằm trên các bậc thang, đầu tay chân vương vãi lung tung, mất điện nên nhìn mầu máu cứ đen đen.
Cách chân cầu thang một đoạn là hai cái xác của nữ giới mặc đồ bệnh nhân. Nhóm Ngọc nhận ra ngay bọn chúng, cô vốn định xử hai đứa nhưng có người giúp rồi.
Nhìn hiện trường thật thê thảm, có những kẻ chưa chết hẳn mà cứ co dật co dật, máu vết thương trào liên tục.
Năm anh chàng trinh sát săm soi kiểm tra qua đám thi thể.
"Chuyện gì vậy chứ? Không lẽ nội bộ bọn chúng tự giết lẫn nhau?"
"Tôi thấy không đúng. Bọn chúng đều mang vũ khí, đây là chúng tự động xuống tìm giết kẻ xâm nhập nhưng không ngờ kẻ xâm nhập lại mạnh mẽ quá khả năng chống chọi của bọn chúng. Vừa nãy chẳng phải có người tấn công hệ thống camera nơi này đó sao, tuy nhiên không biết vì mục đích gì mà xuống tay tàn độc như vậy."
"Hung thủ ít nhất cũng phải nhiều hơn một người, các vết chém chủ yếu nhắm vào những chỗ yếu hại nhất nhằm đảm bảo nạn nhân không thể sống. cho dù cứu chữa lập tức cũng chưa chắc đã kịp, chả khác gì sát thủ cực kỳ chuyên nghiệp!"
"Hai ả đồng nghiệp biến chất đạo đức kia cũng thuộc dạng ghê ghớm vậy mà vẫn bị kết liễu, mười người như tôi cũng bó tay chuyện đấy, thật đáng kinh ngạc với hung thủ!"
Ngọc nhận định tường tận hơn hẳn, trăm phần trăm hung thủ là ba người. Chưa tính tới các vết đâm chém chuẩn xác mạnh mẽ, riêng quan sát các dấu giầy dính máu hướng lên trên tuy lộn xộn nhưng nếu sáng suốt tinh ý sẽ phát hiện chỉ có ba loại kích cỡ mà thôi. Trong lòng Ngọc nhớ lại từng quan sát cặn kẽ toàn thân Nhi - Di - Bích, kích thước giầy ba em đó cũng tương tự không mấy sai biệt đâu, sẽ chẳng phải trùng hợp ngẫu nhiên bởi nhiều yếu tố khách quan. Cả việc Nhi phản xạ vung tay về phía tim Ngọc càng làm Ngọc tin Nhi là cao thủ cận chiến, phản xạ vô tình đã vậy thì phản xạ cố tình ném vũ khí sắc nhọn trúng chính xác vùng cổ hoặc tim con người chỉ là vấn đề đơn giản. Trong tâm trí Ngọc đang tái dựng lại hiện trường của ít phút trước, hình ảnh ba bóng lưng tóc dài mượt mà cứ thế chém xối xả loạn xà ngầu, ai bước vị trí nào, đâm khoảng cách nào, ngã góc độ nào cô đều tính toán đúng y hệt. Ngọc nghĩ thầm "Khả năng chém giết của cả ba em rất giỏi, chắc trước đó cuộc đời họ từng phải đối diện sinh tử vô số lần, vừa đáng ngưỡng mộ vừa đáng thương. Nếu được chị chỉ mong các em có cuộc sống đẹp đẽ vô tư, bình an thoải mái, nhưng đáng tiếc đám súc vật côn đồ trong xã hội quá nhiều và độc ác, ba em đã chọn cho bản thân cuộc sống vì người khác mà không màng chút tư lợi gì!"
Độ nói "Chém giết ồn ào vậy mà không bệnh nhân nào thức tỉnh cả, dường như đêm nào viện này cũng duy trì tiêm thuốc mê hết, làm thế đều đặn thì sẽ gây nguy hại nghiêm trọng tới cơ thể con người."
Ngọc nghĩ tới kẻ thiên tài mạng ẩn mình trong viện Hòa Thuận, linh tính mách bảo kẻ này rất nguy hiểm. Lo cho an toàn của ba nàng đáng mến, Ngọc nói "Tiếp tục tiến lên thôi, nhiều khả năng tầng 7 có đường thông xuống tầng hầm."
...
Nhi - Di - Bích mở ra con đường máu chết chóc từ tầng 1 lên tận tầng 6, tầng nào cũng lưu lại nhiều thi thể tử vong tanh tưởi. Lúc này có một gã bác sĩ đang bê cái bình cứu hỏa to và xịt khí CO2 lạnh bắn loạn xạ.
Ba nàng hiểu hơi xịt ấy thật độc hại nếu trúng cơ thể người, dính nhiều thì sẽ suy tim ngừng hô hấp mà chết chứ chẳng đùa, thế nên họ chủ động lui về sau né tránh.
Gã kia dẫu còn run rẩy sợ sệt ba nữ đao phủ khát máu nhưng vì thấy mình chiếm thế thượng phong nên gan cũng lớn thêm, hắn tạm ngưng bắn cho đỡ lãng phí hơi bọt, cẩn trọng từ từ tiến tới gần.
Bích liếc xuống những xác chết, cô mau lẹ cúi xuống nhặt con dao phẫu thuật rồi ném viu, ghim trúng đùi trái đối thủ. Hắn tuy đau nhưng cố chịu, cắn răng ôm bình cứu hỏa bởi buông lúc này sẽ bị ba nàng giết ngay đồng thời gắng gượng tiến thêm vài bước cho đủ gần, vừa tiến vừa xịt khí CO2 lạnh liên tục để tránh bị tiếp cận.
Học theo bạn, Di nhặt lấy thanh đao cạnh xác một thằng cặn bã và ném vụt luôn, lực rất nhanh và mạnh, lưỡi đao bay xẹt qua luồng hơi lạnh như sương mù, chém cụt cả năm ngón của bàn tay cầm vòi phun. Lần này thì hắn mới đau quá mà đánh rơi bình cứu hỏa xuống sàn, bàn tay khỏe nắm bàn tay cụt ngón, nhắm tịt mắt gào thảm "A...", máu không ngừng nhểu ra.
Nhi xồng xộc xông đến, nhẩy lên thực hiện một cú đá vòng rất đẹp, thằng kia bị ngã đập đầu vào tường. Nhi giơ con dao bầu đâm xuống xuyên ngang cổ thằng khốn, nó rên "Ự..." một tiếng, thân giật nẩy chút xíu thì gục chết hẳn.
Xong xuôi ba nàng lại tiếp tục chạy cầu thang bộ lên tầng 7.
Tầng 7 cũng có nhiều phòng nhưng đều có biển gắn bên ngoài là phòng họp, phòng giám đốc, phòng trưởng khoa... nhờ thế mà tìm thấy phòng giám sát an ninh ngay cuối hành lang phía trái.
Cánh cửa mở toang đầy khiêu khích, Nhi - Di - Bích không hề do dự bước luôn vào.
Căn phòng rộng hơn 40m, toàn dây dợ máy tính tắt nguồn tối thui.
Một cô gái tóc dài quá vai đeo kinh ngồi trên chiếc ghế xoay cạnh bàn với thái độ rất ung dung dẫu đã biết có kẻ xâm nhập đi vô.
Yến ngồi xoay phắt người lại mặt đối mặt, âm thầm đánh giá ba cô gái trẻ dính máu me bê bết. Bản thân Yến từng trải qua vô vàn cuộc thanh trừng chém giết quy mô nhưng vẫn phải công nhận trận này tuyệt đối không dễ chơi.
Yến khoanh tay bình thản nói "Xem ra đám vô dụng kia đã bỏ mạng hết rồi nhỉ, khá đấy, lâu rồi không có trò vui."
Di vuốt mái tóc mượt, nói "Tiếp theo sẽ còn vui hơn nữa. Hòa Thuận này chỉ là bệnh viện bình thường, ai ngờ lại tồn tại nhân vật lớn như bà chị bảo kê phòng giám sát chứ!"
Yến khẽ cười, hỏi "Em gái nào vừa công kích mạng ở đây?"
Bích giơ tay như kiểu xung phong lên bảng í, trả lời "Là tôi đấy bà chị. Trông chị cũng đẹp mà sao lại trợ giúp bọn xấu, đúng chuẩn mẫu người đẹp biến thái mà."
Yến nhếch môi, đáp "Hứ. Từ lúc chị xông pha ngoài đời thì mấy cưng vẫn còn chơi búp bê nhé, không phải cứ cầm dao kiếm là đủ tuổi làm anh hùng đâu. Chỉ nên tìm đối thủ cùng trình độ chứ đừng so kè với người cao hơn mà rước họa vào thân."
Nhi bĩu môi, nói "Ôi dào, bà chị nên lo cho mình trước đi kìa, làm sao để thoát được khỏi đây ta?"
Yến nói "Trẻ con thường to mồm ba hoa chứ đâu đủ trình xin chị cái mạng này."
Nhi bảo "Chị lớn hay thích bốc phét, liệu nắm đấm của chị có tương đương như khẩu khí miệng không?!"
Yến mỉm cười, đứng dậy nói "Chúng ta có thể thử xem. Ai muốn hy sinh tương lai trước nào?"
Di vuốt cằm, thờ ơ nói "Bà chị mắt kính u mê lâu quá rồi á, để ranh con tôi lĩnh giáo trước vài đòn nhé."
|