“Ưm!”
Thanh Uyên mở mắt ra, nàng cảm giác được toàn thân cơ thể đau nhức thì khẽ nhíu mày lại kêu rên lên.
“Không nên động đậy, người hiện tại đang bị thương rất nặng"
Đang lúc này, Thanh Uyên nghe được một nữ tử thanh âm, nàng vô ý thức nằm im, cũng không tiếp tục cử động.
Chẳng qua Thanh Uyên trong lòng cũng tràn đầy nghi hoặc.
Nàng bị thương?
Nhưng vấn đề là nàng làm thế nào mà bị thương?
Thanh Uyên trong lòng liên tục vấn đạo, nàng nghĩ mãi mà không ra, mình vì sao lại bị thương?
“Ngươi còn có thể mở miệng nói chuyện sao? “
Nữ tử đang ngồi bên cạnh Thanh Uyên, nàng nhìn thấy Uyên không nói lời nào thì nhíu mày, nàng mở miệng nghi hoặc hỏi.
Trong lòng của nàng không tự chủ được nổi lên lo lắng, nàng cho rằng Uyên là bị câm không thể mở miệng.
“Có thể! “
Thanh Uyên nghe được nữ tử nghi hoặc, nàng mở miệng lên tiếng.
Thanh Uyên hiện tại cảm giác được trên đầu mình phần mắt có một băng vải quấn lại, cho nên nàng không thể mở mắt ra.
Nàng đối với mình tình huống có chút nghi hoặc, rất muốn nhìn bản thân hiện tại ra sao, đáng tiếc là không thể được.
“Ta còn tưởng ngươi bị câm đâu!!! “Nghe được Thanh Uyên thanh âm, nữ tử trong lòng thở phào, nàng mở miệng nói.
Thanh Uyên: ”... “
Đối với nữ tử lời nói thì Thanh Uyên im lặng, nàng cũng không mở miệng nói lời nào.
Bởi vì nàng không biết nên nói gì, cũng không biết người này là ai.
Từ ngữ khí quan tâm của đối phương Thanh Uyên cũng phát giác ra được, người này không phải rất giống kẻ xấu.
Như vậy đồng nghĩa việc nàng có tỷ lệ rất lớn không phải bị bắt cóc!!!
Nhưng cũng chính vì vậy khiến cho Thanh Uyên càng nghi hoặc là chuyện gì đã xảy ra.
“Ta tên là Yến Nhi, ngươi tên gì? “
Nữ tử nhìn thấy Thanh Uyên không nói chuyện, cho nên nàng chủ động bắt chuyện.
“Uyên đó là tên ta, ngươi có thể gọi ta là Thanh Uyên” Thanh Uyên chần chờ một chút, sau đó nàng vẫn mở miệng báo ra tên của mình.
Chỉ một cái tên mà thôi, Thanh Uyên cũng không đến mức phải che giấu nó.
“Ta hiện tại đang ở nơi nào? Còn nữa, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao ta bị thương? “
Thanh Uyên hơi do dự, rốt cuộc nàng vẫn mở miệng nói đi ra trong lòng nghi hoặc.
Dù sao thì hiện tại cũng không suy nghĩ được cái gì, chi bằng hỏi thẳng đi ra.
“Ngươi hiện tại đang ở Bách Hợp Tông, còn đây là động phủ của ta!!! “
“Còn về việc chuyện gì xảy ra thì ta cũng không rõ ràng, chỉ biết ngươi được sư phụ nhặt về, thời điểm đó ngươi bị thương rất nặng, đoạn thời gian trước đó là nàng chăm sóc ngươi!!! “
Yên Nhi cũng không có dấu diếm, nàng ánh mắt đảo qua một vòng, trong đầu hồi tưởng lại mọi chuyện, sau đó kể đi ra cho Thanh Uyên.
Thanh Uyên nghe được Yến Nhi kể ra thì trong lòng nàng càng ngày càng cảm thấy cổ quái.
Bách Hợp Tông?
Động phủ?
Còn loại cổ lão xưng hô sư phụ?
Thanh Uyên càng ngày càng mê mang, đối phương đây là đang trêu đùa nàng hay là bản thân nàng nghe lầm.
Không biết nguyên nhân gì, loại phong cách của nữ tử này làm cho Thanh Uyên cảm giác giống như cổ đại vậy đó.
Mặc dù cổ đại cùng hiện đại dùng từ cũng không sai biệt lắm, nhưng cấu trúc câu vẫn là có khác biệt.
Cổ đại dùng từ ăn nói vô cùng cẩn thận, hiện đại thì ăn nói hơi phóng khoáng một chút.
“Đó là những gì mà ta biết, còn ngươi thì sao? Ngươi chẳng lẽ không biết chuyện gì xảy ra sao? “
Yến Nhi trần thuật lại toàn bộ xong xuôi, nàng cuối đầu xuống nghi hoặc đối với Thanh Uyên mở miệng hỏi.
“Không biết!!! “Thanh Uyên trong lòng buồn rầu, nàng mở miệng bất đắc dĩ trả lời.
Nàng nếu như biết chuyện gì xảy ra là nàng chết liền á.
“Mất trí nhớ? “
Yến Nhi nhíu mày, nàng cuối đầu nhìn Thanh Uyên nghi hoặc hỏi.
“Có lẽ là không, ngoại trừ không biết vì sao lại bị thương ra, thì ta giống như cái gì cũng nhớ!!! “
Nghe được Yến Nhi nghi vấn, Thanh Uyên chần chờ một chút, nàng vẫn mở miệng giải thích đi ra.
Thanh Uyên ngữ khí cũng giống như không chắc chắn lắm, bởi vì nàng cũng không rõ ràng mình có hay không bị mất trí.
Hiện tượng mất trí Thanh Uyên nghe qua không ít, vì vậy nàng cũng biết mất trí cũng không phải là cái gì cũng không nhớ.
Nhiều khi cũng xuất hiện sự kiện người mất trí sẽ có dấu hiệu cái nhớ cái không hoặc là nhớ đoạn sau quên đoạn trước và ngược lại.
Cho nên bản thân nàng cũng rất có thể là xuất hiện dấu hiệu nhớ cái trước, quên cái sau cũng không chừng ấy chứ.
“Ngươi ở lại đây chờ, để ta gọi sư phụ để xem ngươi tình huống!!! “
Yến Nhi cũng không biết nên như thế nào phán đoán, vì vậy nàng mở miệng đối với Thanh Uyên nhắc nhở.
“Ừm!” Thanh Uyên cổ họng phát ra tiếng, xem như chấp nhận lấy Yến Nhi lời nhắc nhở.
...
“Sư phụ... Sư phụ...!!! “
Yến Nhi chạy ra khỏi động phủ, nàng liên tục kêu đi lên.
“Không cần kêu, ta đã nghe thấy, có chuyện gì sao?”
Yến Nhi ở phía sau lưng có một giọng nói vang lên, nàng trong lòng kinh hỉ quay đầu sang.
“Sư phụ, nữ tử ngươi đưa về đã tỉnh lại, ngươi mau mau đến xem đi ~”
Yến Nhi lôi kéo sư phụ của mình, nàng mở miệng gấp gáp nói.
“Đã tỉnh rồi? “
Nghe được Yến Nhi lời nói, vị này sư phụ sửng sột một chút, nàng đương nhiên biết Yến Nhi đang nói là vị nào.
“Không sai, nàng đã tỉnh lại, nhưng giống như nàng không nhớ chuyện vì sao mình lại bị thương!!! “
Yến Nhi gật đầu, nàng nghiêm túc đối với sư phụ giải thích.
“Vậy sao!!! Mau mau đưa ta đi qua, à thôi, ta tự mình đi!!! “
Sư phụ của Yến Nhi mở miệng nói, sau đó nàng cấp tốc hướng về động phủ của Yến Nhi đi đến.