Hàn Minh sau khi nghe xong, sắc mặt của hắn ngưng trọng nhìn xem Thanh Uyên.
Đối với Thanh Uyên hắn mang lòng cảnh giác rất lớn, đây là cảm giác áp lực, cảm giác nguy hiểm đến từ sinh vật thứ nguyên cao hơn.
"Ta cảm thấy có lẽ không cần, Tiêu sư muội mục đích đến đây là bởi vì ngươi, ta cảm giác ngươi vẫn là tốt hơn cùng nàng đấu! "
Hàn Minh suy tư một chút, sau đó lắc đầu từ chối khuyên nhủ.
"Cảm tạ!!! "
Bên cạnh Tiêu Ngọc cảm kích nhìn xem Hàn Minh.
"Không có chuyện gì!!! "
Hàn Minh lắc đầu, trên mặt vẫn như cũ bình thản, cảm thấy không quan trọng lắm.
"Lý Thất Dạ, chúng ta... " Tiêu Ngọc quay đầu trở lại nhìn Thanh Uyên nói, chẳng qua, nàng lời nói bị cắt đứt.
"Hừ! Ngươi là liếm cẩu sao? Ta nhìn ra ngươi đối với ta có chiến ý, vì sao lại vẫn từ chối? Chẳng lẽ... Ngươi đây là sợ sao? " Thanh Uyên khó chịu nhìn xem Hàn Minh khiêu khích, đối với Tiêu Ngọc không nhìn, xem nàng như không khí.
Mặc dù nàng đối với Tiêu Ngọc có hứng thú, nhưng không lớn đến mức này, phần lớn hứng thú đều bắt nguồn từ việc nàng có hay không là nhân vật chính mà thôi.
Hiện giờ, Tiêu Ngọc có phải hay không nhân vật chính là một bí ẩn.
Chuyện này Thanh Uyên không cách nào phán đoán được, cho nên nàng đối với Tiêu Ngọc hứng thú giảm rất nhiều.
Ngược lại là Hàn Minh người này, có tiên nhân truyền thừa hắn không biết cường đại đến mức nào!
"Ah! Ta đây là bị khiêu khích sao? Xem ra chuyện này ta không thể từ chối a, thật xin lỗi! Tiêu sư muội...! "
Hàn Minh làm sao không nghe được Thanh Uyên đây là đang đối với mình khiêu khích, trên mặt vẫn luôn bình thản chính hắn lần nữa biến hóa, đối với Thanh Uyên chiến ý nồng đậm, khí thế dâng lên, không che giấu mình Trúc Cơ viên mãn tu vi.
"Như vậy mới đúng mà!!! "
Thanh Uyên cười, trên người khí thế đồng dạng dâng lên, Luyện Khí tu vi cũng bại lộ ra, nhưng khiến người kinh ngạc là.
Áp lực mang đến vậy mà lại không thua Trúc Cơ Hàn Minh.
"Này! Các ngươi...!!! "
Tiêu Ngọc nhìn xem bản thân bị hai người không nhìn, trong lòng tức giận không chỗ phát tiết.
"Nữ nhân, ngươi quá phiền, còn không mau rời đi, đừng cản trở ta chiến đấu!!! "
Thanh Uyên nhíu mày, nàng không vui nhìn xem Tiêu Ngọc, bắt đầu xua đuổi.
"Ngươi...!!! "
Tiêu Ngọc mặt đen lại, nhìn xem Thanh Uyên tức giận đỏ bừng cả mặt, nàng đến đây là vì hắn, thế mà lại đối xử nàng như vậy.
"Đúng đó, Tiêu sư muội, phiền ngươi nhanh lui ra, ngươi đang làm phiền chúng ta!!! "
Hàn Minh cũng không ý thức được tình huống không đúng, hắn thêm dầu vào lửa, đối với Tiêu Ngọc xua đuổi.
"Cái gì? Ngay cả ngươi cũng vậy...!!! "
Tiêu Ngọc chấn kinh, nàng khó mà tin được nhìn xem Hàn Minh.
Hàn Minh không thèm để ý đến Tiêu Ngọc, ánh mắt ngưng trọng nhìn xem Thanh Uyên.
Rất cường đại!!!
Đây là Hàn Minh cho Thanh Uyên đánh giá, hắn có chút hoài nghi, người này có phải hay không là đang che giấu tu vi.
Luyện Khí Kỳ làm sao có thể cường đại như vậy?
"Ta muốn bắt đầu rồi, cẩn thận a! "
Thanh Uyên không cần trọng tài phán đoán, nàng nhìn xem Hàn Minh nhắc nhở, tiếp đó tại chỗ biến mất.
"Thật nhanh!!! "
Hàn Minh con ngươi co rụt, đối với Thanh Uyên tốc độ vô cùng khiếp sợ, đây là Luyện Khí kỳ có thể đạt được tốc độ sao?
"Ngươi... phản ứng quá chậm đó!!! "
Thanh Uyên xuất hiện tại sau lưng Hàn Minh, cả người xoay một vòng, tạo thành một tàn ảnh, một cước đá vào lưng Hàn Minh.
Ầm---!
Hàn Minh chưa kịp phản ứng, cơ thể hắn đá bị đá văng đi, va chạm xuống mặt đất tạo ra một tiếng chấn động.
"Không thể nào, cường đại như vậy!!! "
Vẫn còn đang đứng tại trên sân đấu, Tiêu Ngọc nhìn một màn này khiếp sợ không thôi, nàng không thể tin được nhìn xem Thanh Uyên.
Đây là người nàng muốn đánh bại sao?
Cường đại như vậy, nàng thực sự có thể chiến thắng sao?
Tiêu Ngọc trong nháy mắt lâm vào hoài nghi nhân sinh, nhưng rất nhanh, nàng kịp phản ứng lại.
Không đúng, mặc dù Lý Thất Dạ rất mạnh, nhưng ta không kém.
Tiêu Ngọc tay nắm chặt lại, trong lòng e ngại tiêu tán đi, đầy chiến ý nhìn xem Thanh Uyên.
"Ngọc nhi, ngươi còn đứng đó làm gì, nhanh lui ra, đây là trận đấu của bọn họ!!! "
Trong không gian giới chỉ một nữ nhân thanh âm vang lên.
"Ách!!! "
Tiêu Ngọc nghe được thì kịp thời phản ứng, quay đầu nhìn ra không xa, không biết bao giờ Hàn Minh đã từ dưới mặt đất đứng lên, không giống như lúc đầu tiêu sái, lúc này hắn chật vật không chịu nổi.
Tiêu Ngọc mím môi, chỉ có thể lui đi ra, trước khi đi nàng đối với Thanh Uyên nói một câu.
"Ngươi... không cho phép thua!!! "
Vừa dứt lời, Tiêu Ngọc nhanh chóng lui ra sau, nàng không phải là đang quan tâm Thanh Uyên, chẳng qua không muốn hắn thanh thua mà thôi.
Nếu như Lý Thất Dạ thất bại, nàng lần này mục đích đến đây phải bị dời đi.
....
"Khụ khụ!!! Thật cường đại!!! "
Hàn Minh nhịn không được ho khan, không ít máu bị hộc ra, bàn tay sờ nhẹ lồng ngực, cảm nhận đau nhức, hắn không tự chủ rên lên.
Một cước này cũng không phải nhẹ, không ít đốt xương đã xuất hiện dấu hiệu muốn đứt gãy.
"Lý Thất Dạ, ngươi xứng đáng để ta dùng toàn lực!!! "
Nói xong, Hàn Minh trên tràn đồ án nhanh mở rộng ra, khắp thân thể ngay lập tức được bao phủ, xung quanh không gian gợn sóng xuất hiện, thân thể ngay lập tức chìm vào không gian, dần dần biến mất.
Thanh Uyên cũng không vì mình thành công làm bị thương Hàn Minh mà buông lỏng, trên mặt vô cùng nghiêm túc.
Nàng nhìn thấy Hàn Minh biến mất vào không gian bên trong, lập tức cảnh giác.
"Là phía sau! "
Nhờ vào siêu cường thính giác, Thanh Uyên nghe được động tĩnh sau lưng, không do dự nhảy đi, rời xa khu vực vừa đứng, một thanh kiếm chém ngang qua không khí.
"Lại né tránh được sao? Nhưng đáng tiếc còn không đủ!!! "
Hàn Minh trên mặt nghiền ngẫm, lần nữa biến mất tại không gian gợn sóng bên trong.
"Chết! "
Từ gợn sóng không gian đi ra, Hàn Minh trên tay thanh kiếm chém về Thanh Uyên phương hướng, hắn không tin, tại trên không trung Thanh Uyên có thể né.
Thanh Uyên sớm đã cảm giác được Hàn Minh phương hướng, chân đạp mạnh xuống, một lực tác động cực lớn gây ra, nhảy lên cao, Hàn Minh công kích lần nữa chém hụt.
"Làm sao có thể? "
Hàn Minh nhìn thấy mình công kích không trúng, trên mặt khó mà tin được, trong đầu hồi tưởng lại Thanh Uyên phương thức di động, trên mặt nghiêm túc.
"Là luyện thể sao? "
Hàn Minh kiến thức không tệ lắm, lập tức nhận ra Thanh Uyên vận dụng đơn thuần thể thuật.
"Hừ! Ta muốn xem ngươi tránh được đến khi nào! "
Nghĩ xong, Hàn Minh lại lần nữa tiến vào trong không gian, xuất hiện ngẫu nhiên tại bên cạnh Thanh Uyên, không do dự công kích.
Thanh Uyên liên tục né tránh Hàn Minh truy kích, đừng nhìn nàng làm rất nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, nhưng trong lòng rất nặng nề.
Hàn Minh công kích quá quỷ dị, mỗi lần xuất hiện ngẫu nhiên phương hướng bên cạnh, khiến nàng không cách nào làm ra tốt nhất là phòng bị.
Nàng bây giờ thân phận là Lý Thất Dạ, không tiện lắm vận dụng năng lượng vốn có của mình, mặc dù người nơi này không nhất định sẽ nhận ra, nhưng vẫn tốt nhất nên phòng bị một chút.
"A! Không tốt...!!! "
Thanh Uyên đột nhiên cảm giác được xung quanh gợn sóng không gian vặn vẹo, trong đầu đột nhiên nhớ đến Lý Nhị Hà bị công kích phương thức, sắc mặt nàng khẽ biến.
Ầm--! "
Thanh Uyên thành công né tránh được không gian vặn vèo, nhưng nguy hiểm vẫn chưa kết thúc, chỉ thấy không biết lúc nào Hàn Minh đã xuất hiện bên cạnh, kiếm chém xuống.
Xoẹt....
Thanh Uyên né tránh, nhưng vẫn không kịp, một tàn ảnh tia sáng cắt ngang qua tay mình, cánh tay đứt lìa ra.
....
"Cái gì? Hỗn đản! Vậy mà dám làm bị thương thiếu gia~"
Tại nơi khác đang xem cuộc chiến, Âm Nha con ngươi rụt lại, nhịn không được mắng một tiếng.
Con ngươi đầy sát khí nhìn xem Hàn Minh, sau đó quay đầu nhìn xem cánh tay Thanh Uyên đã bị cắt đứt, trong lòng dâng lên một cảm giác không nói lên được hối hận.
Sớm biết như vậy, nàng không dự định để Thanh Uyên đi lên, ban đầu nàng cũng chỉ dự định cứu Lý Thiến Thiến, sẵn tiện muốn biết Thanh Uyên cường đại đến mức độ nào.
Nhưng nàng vậy mà quên nghĩ đến một chuyện, Thanh Uyên có hay không xảy ra chuyện!!!