Biểu Tỷ Hung Mãnh
|
|
Chương 20.
Đêm Hàng Châu, trừ bỏ khoảng trời đen, còn lại đều được quang minh vây quanh. Gió đêm lùa qua da thịt, khiến người tựa hồ như đang bay. Thư Tiệp đi qua con đường Võ Lâm náo nhiệt nhất, đi qua nhà ga, cũng bỏ lỡ chuyến xe về nhà, nàng chỉ là muốn đi một chút, cũng không có phương hướng nhất định. Những người gặp thoáng qua, đều có đôi có cặp, mà chính mình một mình ở ban đêm, đi qua mặt tiền cửa hàng ánh đèn sáng tỏ, đi qua ngã tư đường quen thuộc, cái thành phố này vội vội vàng vàng trôi đi, chính mình thoáng qua như một cái bóng. Thư Tiệp ở cái thành phố này tròn sáu năm, lại phát hiện, cái thành phố Hàng Châu mà nàng cho là mình rất quen thuộc, nguyên lai lại lớn như vậy. Đặt mình dưới góc nhìn của một con kiến nhìn lên thành phố, phát hiện nó hoàn toàn không phải dáng vẻ mà mình đã quen thuộc. Thư Tiệp đi ở phần đường giành cho người đi bộ, thời gian như nước lũ gặp thoáng qua, nàng đột nhiên cảm thấy cô đơn. Cô đơn, cô đơn, cô đơn. . . Cô đơn, là một người cuồng hoan, cuồng hoan, là một đám người cô đơn. Nàng chưa từng nghĩ tới cô đơn là cái gì, bởi vì nàng luôn luôn như thế này, đã thành thói quen, nghĩ được đây là bình thường, đây mới là cuộc sống. Một người, một căn phòng của riêng mình, thứ gì nên có đều đã có, dường như thế giới cũng đã đầy đủ, chính là từng đêm muộn, đột nhiên lại phát hiện kỳ thật bên ngoài cái thế giới nho nhỏ của nàng, còn có một khối đất trống lớn, không có gì trên đó. Đó có thể là tình yêu, có thể là không. Mỗi ngày, nàng cùng vô số người gặp thoáng qua, bỏ qua vô số người, nhưng lại không có thể tìm ra một đối tượng? Thư Tiệp cúi đầu thở dài, vội vàng bước đi. Đi một đoạn đường, rốt cuộc đi không đặng, Thư Tiệp đột nhiên nhớ tới Phạm Đồng Đồng, nàng lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho người kia. Cô ấy rất nhanh tiếp điện thoại, Phạm Đồng Đồng hô: "Thư Tiệp, cậu sắp về rồi hả?" "Cậu ngủ rồi à?" Thư Tiệp tìm một bên ghế dựa ngồi xuống. "Chưa, tớ đang đọc sách." "Cậu đọc sách?" Thư Tiệp cười khẽ. "Nói cái gì, tại sao tớ lại không thể đọc sách. Cuốn sách kia trước tôi có xem qua rồi, cậu chọn tốt lắm, cám ơn cậu." Câu cuối cùng không phải nói với điện thoại, Thư Tiệp vừa nghe đã biết bên cạnh còn có người khác. Quả nhiên, có giọng con trai truyền đến, nói: "Mai chị nhất định phải trả cho tôi đấy, tôi còn muốn đem đi." "Tôi sẽ cố gắng xem hết, ngày mai đúng giờ đưa cho cậu. Yên tâm đi." Phạm Đồng Đồng lớn tiếng nói chuyện, giọng vui mừng. Thư Tiệp kiên nhẫn nghe cô ấy nói xong, cũng không lên tiếng. Qua một lát, nghe được tiếng cửa đóng, Phạm Đồng Đồng có vẻ dùng đầu và cổ kẹp lấy điện thoại, đá văng cánh cửa ra. Thư Tiệp lúc này mới phát hiện, trong thời gian nàng đi vắng, Phạm Đồng Đồng đã đối đãi với nhà của nàng như thế. "Thư Tiệp, uy uy, Thư Tiệp, cậu có đang nghe không đấy? Thư Tiệp!" Phạm Đồng Đồng cao giọng gọi. Thư Tiệp không đáp lời. Trong bóng tối, giọng nói của Phạm Đồng Đồng từ trong điện thoại di động truyền tới, giọng nói này cơ bản có thể phác thảo ra hình dáng đại khái của Phạm Đồng Đồng. Thư Tiệp vô thức mỉm cười, xoa nhẹ đầu, tùy ý cô ấy lo lắng hét lên. "Thư Tiệp? Cậu xảy ra chuyện gì sao? Trả lời tớ đi!" Phạm Đồng Đồng thấy điện thoại vẫn kết nối nhưng không có âm thanh trở lại, thì trở nên lo lắng. Thư Tiệp nói: "Tớ phải về nhà, cậu lại đây đón đi." "Hả?" Phạm Đồng Đồng kinh ngạc với điều mình vừa nghe được. "Ngay bây giờ, lại đây đón tớ. Tớ đang ở trên đường Võ Lâm, là con đường nhỏ lần trước tớ với cậu cùng đi mua quần áo." "Ừ, giờ tớ tới liền đây." Cúp điện thoại, Thư Tiệp nhìn thời gian, giờ là 10:50 tối, không có xe, khoảng cách từ nơi này đến nhà của nàng phải đi bộ chừng 20', Thư Tiệp đang đợi xem Phạm Đồng Đồng lại đây, cần tốn bao nhiêu thời gian. Đột nhiên nàng nổi lên ác tính muốn gây sức ép cho Phạm Đồng Đồng, một người thật nghe lời, một người thật ngoan ngoãn. Đợi không bao lâu, trời bắt đầu mưa, mưa bụi, hạt mưa chính là những mũi châm nhỏ, rơi xuống người, có chút lạnh. Đêm khuya tiến đến, người cũng bắt đầu vãn, mấy nhà đèn đuốc điêu linh, rải rác người cúi đầu bước đi. Thư Tiệp ngồi nguyên tại chỗ chờ người đi tới, loại tâm tình đợi chờ trong mưa này có vẻ thoáng lạnh mà thanh thản. Thư Tiệp nhìn mũi chân của mình, không để ý mưa bụi lọt vào trong cổ. Chờ đợi tự bản thân nó đã là một bài thơ. Ngân nga ngõ nhỏ, Giang Nam phiến đá xanh, đạt đạt vó ngựa, có lẽ là sai người qua đường. "Thư Tiệp!" Xa xa có người gọi tên Thư Tiệp. Thư Tiệp ngẩng đầu, nhìn thấy dưới ánh đèn đường chỗ góc rẽ, có một người cao gầy. Trừ bỏ Phạm Đồng Đồng thì còn có thể là ai. Thư Tiệp không đứng dậy, nàng nhìn thấy Phạm Đồng Đồng chạy một mạch tới nơi này, điểm tốt của chân dài chính là bước vài bước liền đến được nơi đây. Phạm Đồng Đồng chạy đến trước mặt Thư Tiệp, cúi người thở gấp. Cô hướng đến vị trí bên cạnh Thư Tiệp ngồi xuống, mồm mở to hít lấy không khí ướt át mang theo hơi lạnh. "Tớ chạy tới đây." Phạm Đồng Đồng mỉm cười với Thư Tiệp, bởi vì miệng cần thở gấp, nên nụ cười vặn vẹo. Nhìn mặt cô, là một mảng đỏ lớn. Thư Tiệp lấy điện thoại di động ra, nhìn thời gian, là 10 phút, cô ấy là một mạch chạy tới. Hóa ra, là 10 phút, không nhiều cũng không ít, có chút thất vọng, trong lòng nàng đang chờ đợi thời gian tối thịnh nhất. "Trời mưa rồi." Phạm Đồng Đồng ngửa mặt, mưa lọt vào mắt, cô lấy tay gạt đi nước mưa bắn lên mặt. "Về nhà." Thư Tiệp đứng dậy, cứ thế tiến về phía trước. Rất nhanh, Phạm Đồng Đồng đuổi theo cước bộ Thư Tiệp. Bóng Phạm Đồng Đồng trải thật dài, kéo dài tới chân Thư Tiệp, một người gầy gầy cao cao, luôn luôn ở sau lưng nàng. "Sao về trễ vậy?" Phạm Đồng Đồng nhìn một quán ven đường, đèn đóm đều đã tắt hết, xem ra đã là hơn nửa đêm. Bước đi bước đi, cước bộ Thư Tiệp bất tri bất giác chậm lại, cùng Phạm Đồng Đồng sóng vai mà đi, Phạm Đồng Đồng đi ở bên cạnh Thư Tiệp, che chở Thư Tiệp. Một người cao cao trông không giống nữ nhân, người ngoài thoạt nhìn vào sẽ thấy giống như là nam nhân. Đêm hôm khuya khoắt, một mỹ nữ như Thư Tiệp đi trên đường như vậy, tương đương với một khối thịt béo đặt ở trước mặt ác lang, tuy rằng so sánh trực tiếp, chỉ là Thư Tiệp thật ra không quá có thể yên tâm, huống chi nàng hơn 12h đêm không có ai làm bạn liền một mình về nhà. Phạm Đồng Đồng hiện tại có hai chuyện cực kỳ may mắn, chuyện thứ nhất là chính mình lớn lên cao, cao đến một mét bảy, chí ít coi như ở trước mặt Thư Tiệp xây một bức tường, tuy rằng không cao, ngăn không được trộm tường chuyên nghiệp, nhưng chí ít cũng có thể ngăn trở ánh mắt của người đi đường, hai là Thư Tiệp gọi mình lại đây đưa cậu ấy về nhà, nếu là có chuyện gì không hay xảy ra. . . Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, Phạm Đồng Đồng liền đen mặt. Tuyệt đối không thể tin được, cái cảnh tượng như vậy, nghĩ cũng chịu không nổi. Tay Thư Tiệp đột nhiên bị Phạm Đồng Đồng bắt lấy, nắm thật chặt. Thư Tiệp nói: "Để làm chi?" Phạm Đồng Đồng vẫn không chịu buông tay, vẻ mặt kiên định, nghiêm túc nói: "Trước khi giao cậu cho bạn trai, tớ sẽ bảo vệ cậu an toàn." Thư Tiệp nghe lời thành thật, nàng thật sự cảm động, Phạm Đồng Đồng nói như vậy, mang theo chút mập mờ, nghe trong lòng có dòng nước ấm rót vào, tim Thư Tiệp bỗng nhiên đập thình thịch, vẻ kiêu ngạo cũng buông xuống một chút. Dùng chút sức khẽ nắm lại tay Phạm Đồng Đồng. "Làm sao vậy?" Tay bị Thư Tiệp nắm lại một chút, Phạm Đồng Đồng cảm thấy là chính mình nói sai gì đó, vội hỏi. Thư Tiệp quay sang, nói: "Không." Về đến nhà, Thư Tiệp biết cái gì gọi là đọc sách của Phạm Đồng Đồng. Cái giường trong phòng khách vẫn còn chưa dỡ xuống, ngược lại hôm nay còn có thêm một cái màn, chiếm giữ khoảng trống thật vất vả mới có được để tập yoga của Thư Tiệp, thứ kia lớn như vậy, đem cả phòng khách biến thành loạn thất bát tao. Kế hoạch tinh vi bố trí nhà cửa của Thư Tiệp đều đã bị cái giường này cùng người kia phá hỏng. Màn trên giường loạn thất bát tao, chăn cũng không gấp. Chăn lộn xộn biểu hiện thái độ sống lười nhác của chủ nhân, cũng ám chỉ sinh hoạt cá nhân của chủ nhân vô cùng lộn xộn. Trên giường bày bừa vài cuốn sách, trên bìa đỏ thẫm rõ ràng, một bộ ngực đồ sộ. "Tớ dọn dẹp một chút đã." Phạm Đồng Đồng vội vọt vào trong màn, thu thập hết những cuốn sách kia, nhét dưới gầm, bắt đầu chỉnh chăn chiếu. Hơn nửa đêm, đến lúc sắp đi ngủ thì đi chỉnh mền, hoàn toàn không có tác phong cuộc sống. "Đừng dọn nữa." Thư Tiệp lên tiếng. "Vậy là tốt rồi. Tớ cũng lười dọn." Phạm Đồng Đồng quăng cái chăn đã gấp được một nửa xuống giường, bẹp một tiếng, nó lại loạn thành một đoàn. Thư Tiệp thật sự nhìn không nổi nữa, muốn mắng, lại cảm thấy mắng cái gì cũng đều là dư thừa, không nói nữa, đầy mình đều là hỏa. Cậu đến để giày vò tôi có phải không? Thư Tiệp chỉ muốn hỏi Phạm Đồng Đồng câu đó. Đúng lúc khuôn mặt Phạm Đồng Đồng tươi cười rạng rỡ, cơn giận được dập tắt một chút. "Đem nội quy lấy ra đây." Thư Tiệp nói. "Cái gì?" Phạm Đồng Đồng không kịp phản ứng, nani? Nội quy là cái gì? "Hiệp ước mười điều không xâm phạm lẫn nhau của chúng ta." Thư Tiệp lạnh lùng nói. "À." Phạm Đồng Đồng lại bắt đầu lục tung tìm vật kia, Thư Tiệp biết cô ấy ngay từ đầu đã không biết sắp xếp đồ đạc. Nàng từ trong ngăn kéo của mình rút ra, đặt ở trên bàn. "Ngồi xuống." Thư Tiệp nói. Phạm Đồng Đồng nhanh như chớp đã chạy tới, ngồi xuống, hai tay để nằm ngang, mắt nhìn thẳng phía trước. "Đọc một lần." Ngón tay Thư Tiệp chỉ lên ký tự trên bề mặt, nói. Phạm Đồng Đồng biết được Thư Tiệp đang tức giận, vừa rồi rõ ràng còn là một cô gái mềm mại giống như nước, về đến nhà sao lại thay hình đổi dạng thế này. "Dạ. Điều thứ nhất, chú ý vệ sinh cá nhân. . ." Nội quy dài đến một ngàn ký từ miệng đọc ra, Phạm Đồng Đồng đều phạm phải, cô nhìn về phía Thư Tiệp, cơn giận của Thư Tiệp biến mất, buông tha Phạm Đồng Đồng. "Vậy là tốt rồi, ngủ nha." Phạm Đồng Đồng lập tức ngồi không yên, chạy hướng tới giường của mình, phi lên. Nhìn tờ giấy trắng trên bàn, Phạm Đồng Đồng phạm phải tội lỗi chồng chất, chính là suy nghĩ kỹ, kỳ thật cũng không có gì, còn có thể tiếp nhận được. Thư Tiệp không biết là cá tính của mình dịu đi, hay những lỗi sai này vẫn chưa xâm phạm vào điểm mấu chốt của nàng. Thư Tiệp đã tha thứ cho người phạm lỗi, không biết đây có phải là một dấu hiệu tốt hay không. Phạm Đồng Đồng ôm điều hòa, kêu to là mệt chết đi được. Thư Tiệp sau khi nhìn thấy thì nói: "Cởi đồ ra, sau đó trở lên giường ngủ." P.s: Chap sau, à ừ chap sau :) :)
|
Chương 21. (16+)
Thùng cơm bắt đầu mộng xuân. Thư Tiệp ở trong mộng chợt nghe thấy tiếng rên rỉ kỳ quái, âm thanh này nhỏ vụn, giống như là tiếng nói chuyện không thể nghe thấy. Ban đầu, Thư Tiệp tưởng Phạm Đồng Đồng đang nói nói mơ, liên tục không ngừng nói mơ, giọng nói bị bóp nghẹt, ngắt quãng. Nhưng âm thanh kia khiến Thư Tiệp cảm thấy không thích hợp, có chút mờ ám có chút ẩm ướt. Nằm ở bên cạnh người kia, lỗ tai cách miệng của cô ấy một khoảng, âm thanh kia nghe vô cùng rõ ràng. Thư Tiệp đến cái tuổi này rồi, mặc dù chưa trải qua lễ rửa tội cuồng phong bão táp, bản năng theo tuổi cũng thức tỉnh. Nàng nghe ra ý tứ hàm xúc trong âm thanh kia, mặt ửng đỏ. Nhiệt lượng từ những nơi bị Phạm Đồng Đồng ôm lấy bắt đầu lan tràn, hướng lên trên đỉnh đầu, đi xuống dưới bàn chân. Phạm Đồng Đồng đích thị là do xem nhiều loại truyện tranh kia, bị tiêm nhiễm tình dục gì đó vào trong đầu, cho nên lúc nằm mơ cũng mơ thấy chuyện kia. Chờ nửa đêm tắt đèn, Phạm Đồng Đồng tưởng Thư Tiệp đang ngủ, còn gọi vài tiếng Thư Tiệp, Thư Tiệp không thèm để ý đến cô ấy. Nàng chợt nghe thấy tiếng người bên cạnh đứng dậy, chân đặt dưới sàn, phân rõ thanh âm, chắc là cô ấy đang ngồi xổm dưới sàn tìm truyện tranh. Nghe tiếng từ trong điện thoại, cậu con trai ở cách vách nói sáng mai còn cần, Phạm Đồng Đồng là nhịn không được muốn đêm nay đọc hết. Thư Tiệp biết cái tính này của Phạm Đồng Đồng, chỉ cần dưới đáy lòng có vật gì đó, cô ấy giống như con chuột nhỏ lo âu, không thể an phận. Từ nhỏ đến lớn đều là như vậy. Nhiều năm không gặp vẫn là như trước. Không ngoài sở liệu của Thư Tiệp, Phạm Đồng Đồng ôm cuốn manga đến phòng ngủ của nàng, đóng cửa lại, nửa đêm ra sức học hành, giải quyết đá tảng dưới đáy lòng mới có thể hạ xuống. Qua hồi lâu, Thư Tiệp đang ngủ, âm thanh tất tất tác tác lần thứ hai trở về, có một thân thể lạnh lẽo kế bên nàng, cánh tay vòng qua eo của nàng. "Chết cóng mất, lạnh quá." Phạm Đồng Đồng khẽ oán hận. Đáng đời. Thư Tiệp đáy lòng nghĩ vậy. Kết quả, công hiệu của manga có thể so với xuân dược, Phạm Đồng Đồng lại có thể ôm Thư Tiệp bắt đầu mộng xuân. Thư Tiệp tỉnh lại, hiện tại lựa chọn của nàng hoặc là thoát khỏi cái ôm của Phạm Đồng Đồng, vào phòng của mình ngủ, hoặc là lựa chọn bỏ qua. Sắc dục là nhân chi thường tình, mọi người đều có dục vọng, nhưng đó là chuyện riêng tư, mở miệng ra cũng cảm thấy xấu hổ. Thư Tiệp không muốn nhìn thấy dục vọng của người khác, nhất là Phạm Đồng Đồng, nàng cùng Phạm Đồng Đồng vẫn duy trì khoảng cách tình bạn vô tư, còn chưa tiếp xúc đến mặt dục vọng này. Nếu như thăm dò, giống như vươn tay vào trong nội y của Phạm Đồng Đồng, tình bạn thay đổi hương vị, Thư Tiệp cũng thấy không được tự nhiên. Thư Tiệp xoay người muốn thoát khỏi lồng ngực của Phạm Đồng Đồng, Phạm Đồng Đồng lại đem nàng ôm chặt lại. Thư Tiệp giãy dụa không được, ngược lại lại thành tiện nghi cho Phạm Đồng Đồng. Phạm Đồng Đồng ở trong mơ thấy cái gì, Thư Tiệp không biết, nhưng là từ hành động tay chân nhìn ra chân tướng, mộng của cô ấy bắt đầu tăng nhiệt độ. "Phạm Đồng Đồng, cậu buông ra." Thư Tiệp lên tiếng. Phạm Đồng Đồng không buông tha, chân kẹp chặt hai chân của nàng. Thư Tiệp nhẹ giọng nói: "Phạm Đồng Đồng, trong mộng là ai đang ở cùng cậu?" Phạm Đồng Đồng hừ nhẹ một tiếng, tiếng thở dài không ngừng, tay mò tới lưng Thư Tiệp, da thịt bóng loáng, trắng mịn co dãn, phân không rõ cảnh trong mơ cùng thật khác nhau, Phạm Đồng Đồng theo cảm giác, bắt đầu vuốt ve. Ôm sát, gần sát, vây khốn, ôm. Trong mơ, cô ấy có lẽ đã làm chuyện như vậy. Thư Tiệp cảm thấy mình hít thở không thông, cơ hồ khó có thể thở. Nàng bởi vì cái ôm này mà sinh dục vọng. Thân thể nữ nhân là một đóa hoa, thất tình lục dục nuôi lớn Thư Tiệp, cho dù ban ngày cao ngạo tới đâu, cũng là một nữ nhân. Nữ nhân luôn có khát vọng. Mà nàng chỉ là giỏi nhẫn nại cùng buông tha nó. Phạm Đồng Đồng đã đánh vỡ phòng tuyến nhẫn nại của nàng, Phạm Đồng Đồng sở dĩ thành công, chẳng qua là bởi vì cô ấy không biết. Người không biết thì không sợ. Giống như chiêu thức của Cổ Long, bình thường không có gì lạ, nhưng trong đó ẩn chứa sát khí. Thư Tiệp nhìn gương mặt quen thuộc trên gối, trong giấc mộng bởi vì vui sướng mà nhíu mày, biểu tình trở nên xa lạ, nàng đã gặp qua vô số khuôn mặt của Phạm Đồng Đồng, lúc còn nhỏ là gương mặt tính trẻ con, sau khi lớn lên dần dần mập mạp, còn có vẻ mặt ngây ngô cười, tất cả đều bảo trì ở giới hạn Phạm Đồng Đồng bình thường, nhưng không phải hiện tại. "Thùng cơm, cậu ôm mình chặt quá." Thư Tiệp nỉ non. Lời này đột phá sự hỗn độn, truyền vào trong ý thức của Phạm Đồng Đồng, Phạm Đồng Đồng nằm ở trên giường, giường lớn rộng mở, ga giường trắng toát, cô toàn thân lõa thể, mông trắng lộ dưới ánh mặt trời. Tay Thư Tiệp cầm một khối đá, từ xương sống của cô trượt xuống phía dưới, khiến cho loại nhiệt lượng quen thuộc trong cơ thể lại tới nữa. Nhiệt lưu chảy ra ở bụng dưới, cô cảm giác mình giống một chuỗi hồng thành thục nở rộ, đem hoa kia nhổ ra, bên trong là mật hoa trong suốt ngọt ngào. Cô cảm thấy cơn nóng kia không có chỗ phát tiết, bởi vì cô ở trong mộng, mộng xuân không có vết tích. Thư Tiệp bị ôm vào trong ngực Phạm Đồng Đồng, cô ôm sát thân thể Thư Tiệp, bên tai là tiếng Thư Tiệp nỉ non: "Dùng sức ôm chặt mình." Câu nói kia khiến thân thể Phạm Đồng Đồng bắt đầu tràn ra dục vọng, chặt, hoặc là ôm, không biết là cái từ nào đánh vào dục vọng của cô, cô bắt đầu xao động. Thư Tiệp một lần nữa nói: "Tiếp tục ôm chặt." Lời nói có bao nhiêu tốt đẹp. Phạm Đồng Đồng vui vẻ đón nhận. Thư Tiệp cũng theo đó rên rỉ, bị cô ấy vuốt ve đến nóng lên, phát hỏa, cho tới tận bây giờ nàng không biết thân thể mình nếu được đối đãi như vậy sẽ có cảm giác vui mừng như thế. Bị khoái cảm xa lạ khống chế, tay Thư Tiệp bắt đầu vuốt ve lưng Phạm Đồng Đồng, giống như được cổ vũ, tay Phạm Đồng Đồng đụng đến mông của Thư Tiệp. "Thật thoải mái." Phạm Đồng Đồng từ trong mộng phát ra tiếng thở dài. "Cậu ngủ đi, đừng tỉnh lại, sáng mai, quên hết có được không?" Thư Tiệp ở bên tai Phạm Đồng Đồng nhẹ giọng nói. Phạm Đồng Đồng sao có thể biết nàng đang nói cái gì, vô thức trả lời: "Ừm." Có được lời này, Thư Tiệp buông lá gan, Phạm Đồng Đồng như thế nào sờ nàng, cứ theo ý tứ của cô ấy đi. Người nọ đang nằm mơ, nàng thì không. Dục vọng, là dòng nước suối ngọt ngào xa lạ, lần đầu tiên hấp thụ, lại phát hiện như thế giải khát. Cổ họng có một ngọn lửa nóng một mực thiêu đốt, thì ra là giải khát như vậy. Thư Tiệp cắn môi dưới, nhịn xuống tiếng thở gấp. Nơi này là phòng khách của nàng, là chiếc giường nàng cùng Phạm Đồng Đồng hai người dùng chung, nàng không dự đoán được ở nơi này lại có thể tiếp xúc. Không có ga trải giường trắng, không có cánh hoa hồng, cũng không có một câu lời ngon tiếng ngọt. Nhìn cô ấy xem, cũng đã là lão xử nữ hai mươi sáu tuổi, vẫn còn mộng xuân như vậy. Chấp nhận đi. Hết thảy cũng không kịp, bởi vì hết thảy đều là kết cục nàng dung túng. Nàng nhất định là thích Phạm Đồng Đồng, cũng nhất định là muốn cùng Phạm Đồng Đồng trên giường. Bởi vì nàng mời cô ấy tiến nhập vào thế giới của mình, thậm chí còn mua giường. Giao dịch ít nhiều dơ bẩn hoặc nghi thức thần thành đều lấy giường làm vật trung gian để hoàn thành. Thư Tiệp không phải là đứa trẻ chuyện gì cũng không biết, làm sao có thể không muốn phương diện kia đây? Phạm Đồng Đồng tìm được cổ Thư Tiệp rồi, ban đầu cô cái gì cũng không hiểu, giống như trẻ con mới sinh ra, theo bản năng biết nơi này có ăn, há miệng ra nhưng không biết làm thế nào ngậm lại. Cô nhẹ nhàng mút lấy cổ Thư Tiệp, càng làm càng thuần thục, bắt đầu cách tân, tích cực tiến thủ, thích chỗ nào liền hướng chỗ đó đi. Thư Tiệp nghĩ, Phạm Đồng Đồng ở trong mộng nếu làm loại manga hentai hoặc phim đen này, cô ấy sẽ sắm vai diễn gì đây? Là nữ diễn viên bị áp chế xâm phạm, hay là nam nhân sắc dục đáng khinh? Thư Tiệp nghĩ có lẽ là người nam nhân kia, bởi vì hiện tại cô ấy đang xâm phạm mình. Tay Phạm Đồng Đồng mò vào trong áo Thư Tiệp, nắm ngực Thư Tiệp, Thư Tiệp thở gấp, ngực của nàng trướng lên khó chịu, □ cứng rắn đứng thẳng, ở trong tay Phạm Đồng Đồng run rẩy. Đôi lông mày mảnh khảnh của Thư Tiệp bởi vì cái chạm này mà xoắn lại. Hai chân Phạm Đồng Đồng kẹp chặt Thư Tiệp, bắt đầu không an phận cọ xát. Da thịt ma xát phát ra âm thanh rất nhỏ, sau đó lẫn vào tiếng nước. Phạm Đồng Đồng chảy ra nhiệt dịch ướt đẫm vải dệt, nhiễm lên đùi Thư Tiệp, Thư Tiệp cảm giác không đúng. Thư Tiệp mở chân của mình, chân của Phạm Đồng Đồng lập tức tiến vào giữa hai chân của nàng, như vậy có thể gặp được địa phương cực kỳ đói khát, đóa hoa đã muốn không ngừng phân bố chất lỏng nóng bỏng. Thư Tiệp cơ hồ điên mất rồi. Trong bóng tối, không biết là ai tìm được môi ai trước, dán lên chặt chẽ, không có khe hở. Phạm Đồng Đồng cảm thấy được môi nóng nóng, giống như có luồng điện xẹt qua, thật cẩn thận lè lưỡi, lại đụng tới đôi môi mềm mại của Thư Tiệp, càng không thể vãn hồi. Phạm Đồng Đồng giống như nếm được món ngon chưa bao giờ hưởng qua, tò mò hơn nữa đói khát, vọt vào miệng Thư Tiệp gần như đoạt lấy, càn quét một lượt, đấu đá lung tung. Thư Tiệp phóng túng cô ấy tiến vào, bỏ quên chống cự, thậm chí còn chủ động đón ý hùa theo. Phạm Đồng Đồng hôn đến hôn thiên ám địa, đầu óc sinh trưởng ở trên đầu lưỡi, những thứ khác đều xem nhẹ. Mộng này quá nóng, lại thoải mái, cũng quá ngạt thở, Phạm Đồng Đồng đã gần như phát giác chuyện đến mức này không thể là mộng được, mở mắt, ý thức chảy ngược về, thân thể nháy mắt cứng ngắc. Môi Thư Tiệp còn tại trên môi của cô, đôi môi ướt sũng tựa cánh hoa hồng đang đợi chờ cô. Phạm Đồng Đồng lại dừng cước bộ. Thư Tiệp mở mắt, đối diện với đôi con ngươi đen kia. Phạm Đồng Đồng trong nháy mắt, nói: "Tớ đã nghĩ là tớ đang nằm mơ." "Thật sự là một giấc mơ." Thư Tiệp nói. "Không thể nào." Phạm Đồng Đồng nói một cách chắc chắn. Cơ thể hai người còn đang quấn lấy nhau, lửa nóng như trước, địa phương ẩm ướt vẫn còn đang chảy ra chất lỏng đáng xấu hổ, da thịt gần sát như lửa nóng, giống một cái ống hút, hút lấy đối phương. Tại thời khắc mơ hồ, hai người cùng tỉnh lại.
|
Chương 22. (16+)
"Tớ sai rồi." Câu đầu tiên của Phạm Đồng Đồng là giải thích. Thư Tiệp bị mình ôm, ngực cũng bị mình sờ, tại hiện trường cảm thấy là mình sắc dục, không nhìn đối tượng, chỉ cần là hình người ấm áp thì đều sờ đến sảng khoái. Nếu không phải Thư Tiệp, người nằm bên cạnh là mẹ, không biết chừng cũng đưa tay sờ soạng. Thật không có trung tiết. Phạm Đồng Đồng phát hiện hóa ra mình lại là người như vậy, khóc không ra nước mắt. Thư Tiệp không nói gì, Phạm Đồng Đồng trước tiên cứ giải thích đã: "Tớ có mộng xuân, tớ nghĩ đến. . . Là tớ sai, cậu đừng coi là thật có được không? Thư Tiệp, có phải là tớ cưỡng ép cậu?" Quả nhiên mộng xuân chính là mộng xuân, Hoàng Lương một giấc chiêm bao, sau khi tỉnh dậy, hoa trong mộng nháy mắt điêu linh, từ trong mộng tiêu tán không thấy gì nữa. *"Hoàng lương nhất mộng" (giấc mộng kê vàng) bắt nguồn từ truyện "Chẩm trung ký" của Trầm Ký Tế đời Đường. Chuyện kể rằng, có một chàng thư sinh nghèo họ Lư. Một hôm, nhân chuyến đi chơi, anh vào nghỉ trong một quán trọ. Lúc chủ quán trọ bắc nấu một nồi kê vàng, thì chàng trai lên giường đi ngủ. Trong giấc ngủ, chàng trai mộng thấy mình lấy vợ và sinh con, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, tận hưởng vinh hoa phú quý, và cuộc sống sung sướng, thoải mái ấy kéo dài cho đến lúc già chết. Nhưng khi tỉnh dậy, kê vàng vẫn còn chưa chín. Sự gợi ý của câu chuyện này là: Đời người như giấc mộng, tất cả sang hèn, giàu nghèo, đều như mộng, như huyễn. Thư Tiệp tự cảm thấy không thú vị, thân thể vẫn còn nhiệt, nhưng lửa trong lòng thì đã sớm tắt. Thanh âm của nàng lạnh như băng, nói: "Buông." Câu nói kia khiến đầu óc Phạm Đồng Đồng cứng đờ, không thể di chuyển, cánh tay sắc lang đặt ở trước ngực Thư Tiệp vẫn còn chưa thu hồi lại, thân mình dán sát vào thân mình Thư Tiệp cũng không động đậy, cương cứng ở nơi này. Trong đầu Phạm Đồng Đồng chính là đang suy nghĩ, phải làm sao bây giờ? Thư Tiệp tức giận rồi, không chừng xuống giường sẽ lập tức đá mình đi, nói cậu đã là một cái thùng cơm còn dám động tay động chân, sau này đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa, đời này chúng ta chơi đùa xong rồi. Hoặc là sẽ tìm một con dao để làm thịt Phạm Đồng Đồng. Chuyện đẫm máu này, khẳng định Thư Tiệp làm được. Thư Tiệp là một người yêu sạch sẽ, bản thân mình lại giống một con mèo động dục cọ cọ lên người nàng. Phạm Đồng Đồng nhớ nhà mình có nuôi một con mèo cái vân hoa ban, đến thời kỳ động dục, thật sự làm như vậy, buổi tối ngủ cũng có thể cảm giác được nó ở trên chân của mình cọ cọ. . . Nếu như mình là một con mèo thì tốt rồi, cọ xát thế nào cũng sẽ không bị khép vào tội quấy rối tình dục. Hô hấp Thư Tiệp dồn dập, Phạm Đồng Đồng nghĩ là nàng đang tức giận. Cuối cùng, Phạm Đồng Đồng thu lấy chút dũng khí cuối cùng, ấp úng nói: "Cậu coi như không có chuyện này được không?" "Cậu muốn thế nào?" Thư Tiệp cực kỳ muốn biết, Phạm Đồng Đồng muốn thế nào? Nàng đem chuyện này trở thành cái gì? Tình huống xấu hổ như vậy, thân thể còn đang quấn lấy nhau, ngọn lửa dục vọng vẫn còn liếm láp lý trí của nàng, làm nguội đi một nửa, độ ấm vẫn như trước không có hạ đi. Phạm Đồng Đồng là cố ý ngây người, một chút ý tứ lui lại cũng không có. "Tớ không muốn thế nào, chỉ là cậu đừng nóng giận đuổi tớ đi có được không?" Phạm Đồng Đồng nói như cầu xin sự tha thứ. "Cậu muốn thế nào?" Thư Tiệp nhẹ nhàng nói. Phạm Đồng Đồng rốt cuộc là lấy loại tâm tính nào đối đãi. Thư Tiệp không so đo chính mình bị lợi dụng cũng không có cảm giác mình bị xâm phạm, nàng muốn biết cô ấy nghĩ như thế nào. Phạm Đồng Đồng không lên tiếng nữa, duy trì trầm mặc ước chừng một phút đồng hồ, không khí im lặng đến quỷ dị. Thư Tiệp quay đầu, nhìn Phạm Đồng Đồng, đã thấy người bên gối nhắm mắt lại, giống như là một loại biểu tình hiên ngang lẫm liệt thấy chết không từ. Thư Tiệp nhíu mày, không hiểu vì cái gì vẻ mặt của cô ấy lại rối rắm như vậy, giống như là bị táo bón. Rất nhanh, nàng sẽ biết chân tướng, Phạm Đồng Đồng mạnh mẽ đưa mặt đến gần, hôn lên môi Thư Tiệp. Đây không phải là hôn, đó là đụng. Môi đụng môi, răng nanh đụng răng nanh. Thư Tiệp cảm thấy chuyện này giống như là một viên đá văng đến trước mặt. Răng cửa rộng, cánh môi bị đụng ra máu. Cho dù đau, Phạm Đồng Đồng cũng không chịu buông ra, có chết cũng không buông. Ở trong mộng, cô thật vất vả mới học được kỹ thuật hôn môi, đến khi tỉnh lại thì quên sạch, giống như một bạn nhỏ bốn năm tuổi, luống cuống tay chân. Miệng Thư Tiệp bị chắn, lời nói cũng trở nên mơ mơ hồ hồ, nàng nói: "Thùng cơm, cậu rốt cuộc muốn thế nào?" "Gạo nấu thành cơm, nhược điểm của cậu còn ở trong tay tớ, ngày mai sẽ không thể đuổi tớ đi được." Phạm Đồng Đồng dùng ngữ khí bi tráng nói. Thư Tiệp khẽ thở dài, lại cấp cho Phạm Đồng Đồng cơ hội, Phạm Đồng Đồng lè lưỡi, tham tiến vào môi Thư Tiệp, lỗ mãng tiến vào. Phạm Đồng Đồng nghĩ hôn môi chính là như vậy, môi dính lên môi, còn có đầu lưỡi tiến vào, trong manga kia, hôn môi là có thể thấy đầu lưỡi trong không trung quấn lấy, còn có thể thấy được nước miếng ướt sũng chảy xuống. Nhưng khi cô tiến vào môi Thư Tiệp, Thư Tiệp lại không đáp lại. Phạm Đồng Đồng nghĩ Thư Tiệp mất hứng. Khó tránh khỏi chán nản. Thư Tiệp là trầm mặc tiếp nhận, nàng không hồi đáp, lại hiền thục khuất phục. Phạm Đồng Đồng giống như đứa trẻ con, không kiêng sợ gị̀ hết, Thư Tiệp bao dung hết thảy cô ấy. Dần dần hôn ra cảm giác, Phạm Đồng Đồng cũng lên tay, cô có rất nhiều kiến thức trên lý thuyết, cô tới tuổi này rồi, mộng xuân đã làm vô số, manga anime tiểu thuyết xem hơn ngàn cuốn, cái gì phải biết cũng đã biết, còn kém thực tiễn. Cơ hội tuy tới không khéo chút nào, không phải là cái gì trước hoa dưới trăng, tình ý kéo dài, chuyện tốt tự nhiên mà thành. Đối tượng mặc dù là người mà cô vĩnh viễn không dám nghĩ tới, là đóa hoa cao ngạo vĩnh viễn không thể chạm tới trong lòng cô. Là nữ, là Thư Tiệp. Nhưng là, có gì quan trọng, chuyện đã đến mức này, dứt khoát giống như hồng thủy hướng về phía trước, vọt tới chung điểm, sẽ hóa thành thác nước tan xương nát thịt, hay tiến vào biển cả, vô hạn vô biên, đều là chuyện sau khi hừng đông. Trái tim Phạm Đồng Đồng phóng khoáng, liền đánh bạo mà làm. Miệng cứ hôn, tay cứ sờ, mà phía dưới, cứ cọ. "Mèo nhà tớ lúc động dục đều cọ như vậy." Phạm Đồng Đồng đột nhiên nói. Thư Tiệp trợn trắng mắt, nghĩ nếu Phạm Đồng Đồng thật sự là một con mèo dám hướng lên người mình động dục, đích thị sẽ bị Thư Tiệp xách ra ngoài ném vào trong đám mèo hoang, muốn cọ sao thì cọ. Lúc mới bắt đầu, tay Phạm Đồng Đồng vẫn còn thật cẩn thận, không dám động nhiều, thấy Thư Tiệp nằm yên, lại không phản kháng, lá gan cũng lớn lên, thuận sờ nghịch sờ, lung tung sờ một trận. "Trước đây, tớ đã nghĩ như vậy." Phạm Đồng Đồng ăn ngay nói thật. "Đọc manga không hiểu sao sờ lại cảm thấy thư thái, tự mình sờ mình cũng không có cảm giác, thoải mái không thoải mái, Thư Tiệp, cậu nói xem là thoải mái hay không thoải mái?" Phạm Đồng Đồng thái độ nghiêm trang, tương tự như bàn luận về một bài học nào đó, không biết những lời này nói ra có bao nhiêu dâm loạn. Thư Tiệp không mở miệng, cũng lười đáp lại. Thở phì phò, nhắm mắt lại hưởng thụ. "Thư Tiệp, cậu không phản kháng là nói cậu cũng thích. Cậu thích, nhất định thế rồi." Phạm Đồng Đồng vừa nói vừa mổ lên môi Thư Tiệp. Đem đôi môi mềm mại ngậm vào miệng, mút liếm, giống như ăn đường. "Thùng cơm, chuyên tâm đi." Thư Tiệp lên tiếng nói chuyện, khiến Phạm Đồng Đồng hoảng sợ. "Ừ." Phạm Đồng Đồng thành thật đáp lại. Chuyên tâm, chuyên tâm, chuyên tâm là tinh thần học tập đáng giá. Một lát sau, Phạm Đồng Đồng còn hỏi: "Thư Tiệp, cậu thật sự không tức giận sao?" "Thùng cơm, cậu mà còn nói nữa tớ sẽ đá cậu xuống!" Thư Tiệp giận. Nàng cảm thấy cơ thể của mình đã muốn sôi trào, nhưng Phạm Đồng Đồng vẫn như cũ, giống ngọn lửa nhỏ không nhanh không chậm tiếp lửa. Phạm Đồng Đồng bị nàng nói một trận, bĩu môi, thân thể dời xuống. Theo sách giáo khoa nói, bộ ngực nữ nhân khi bị hôn sẽ phát ra thanh âm mất hồn, nắm lấy tóc người nọ, toàn thân run rẩy không thôi. Vì thế, Phạm Đồng Đồng nghĩ Thư Tiệp cũng sẽ có phản ứng như thế. Cô thử xé cổ áo ngủ Thư Tiệp, cổ áo dù sao cũng có hạn, đành phải tìm lối khác, tay theo vạt áo ngủ đi vào. Đem áo ngủ kéo lên trên, kéo đến ngực Thư Tiệp, mắt Phạm Đồng Đồng bị màu đen trong chăn che kín, đành phải dựa vào bản năng tìm vào. Tìm được liền ngậm lấy. Cô thật cẩn thận lè lưỡi liếm trái cây cứng rắn kia, Thư Tiệp rên nhẹ một tiếng. Phạm Đồng Đồng tưởng mình làm không đủ nhiều, mở to miệng, cắn, mút, liếm lấy. Cái này hoàn toàn là bản năng, đầu của cô nóng lên, nóng thành một nồi cháo, hơn nữa là cháo đã bị nấu chín đến nát vụn sôi sục trong nồi. Chỉ lo mạo hiểm sôi, một chút dây thần kinh còn lại trong não điều khiển thân thể. Bông hoa của Thư Tiệp, nụ hoa tự khai nở, im lặng lớn lên, trong không gian nhỏ hẹp lặng yên không một tiếng động, giống như đây chẳng qua là một bộ vị trên cơ thể, tựa như ngón tay, tựa như mỗi một tấc da thịt, không có nhi đồng cần cho ăn. Nó cũng không phải địa phương đặc biệt. Chính là, khi đầu lưỡi Phạm Đồng Đồng đụng tới nó, nó bắt đầu mở ra, không chút ngượng ngùng. Một nữ nhân nếu không biết đến thân thể của chính mình, đó là một chuyện thật đáng buồn, bởi vì Thượng Đế đã giao cho nàng mỹ nghệ xinh đẹp nhất, nàng lại không biết trong đó tuyệt vời đến thế nào. Thư Tiệp nương nhờ Phạm Đồng Đồng, đi lý giải thân thể của chính mình. Mỗi một tấc da thịt, đường cong, còn có từng bộ phận. Phạm Đồng Đồng như là một đứa trẻ tò mò gặp lễ vật thần bí đặc biệt, vội vã mở ra, thưởng thức. Cơ thể Thư Tiệp là một sân chơi vô hạn, chỉ có một mình cô chơi trong đó, cô có thể du ngoạn xung quanh, hết thảy đều là của cô, không có người nào cùng cô thưởng thức, cũng không có ai đến quấy nhiễu. Kế hoạch của Phạm Đồng Đồng là toàn bộ chơi một lần, một lần chơi là đủ vốn, nhưng sân chơi kia vĩnh viên có điều bất ngờ chờ đợi cô khám phá. Tay Thư Tiệp từ dưới nách Phạm Đồng Đồng xuyên qua, còn cách lớp quần áo vuốt ve lưng của cô ấy, xương hồ điệp, còn có cái eo thon nhỏ. Cái vuốt ve ôn nhu như nước khiến tâm thần Phạm Đồng Đồng nhộn nhạo, cô cảm thấy quần áo là dư thừa, lòng bàn tay Thư Tiệp khô ráo mà mềm mại, cô khát vọng cái vuốt khẽ của nàng. Chờ tạm thời chơi đủ, Phạm Đồng Đồng vội vã đi xuống, đi xuống tìm kiếm những địa phương đặt biệt hơn nữa. Phần bụng mềm mại của Thư Tiệp, không ngừng phập phồng, lòng bàn tay của Phạm Đồng Đồng dán sát vào, cảm thụ dao động tinh tế của nàng. Cô phát hiện khi cô chạm vào đó, tiếng rên rỉ của Thư Tiệp sẽ cao lên, nàng thích như vậy. Đây là nơi mẫn cảm của nàng. Phạm Đồng Đồng hôn lên rốn Thư Tiệp, đầu lưỡi ở bên trong đảo quanh. Tuy rằng cô không biết rốn là dùng để làm gì, nhưng người khác nói ở nơi này sẽ thực thoải mái, cô liền nghe theo. Mà trên thực tế, xác thực là thoải mái. Cô thích phản ứng của Thư Tiệp. Thư Tiệp ở nói cho cô biết, nơi này là địa phương khiến người ta cảm thấy khoái hoạt. Còn có chỗ nào đây? Có phải mỗi một bộ phận trên cơ thể Thư Tiệp đều thần bí như vậy, bất đồng tiếp xúc có bất đồng phản ứng. Phạm Đồng Đồng nóng lòng muốn thử. Cô hướng xuống dưới, theo rốn, đi xuống nữa, phía dưới, đó là □, mảnh đất thần bí giữa hai chân, có một tầng vải dệt màu đen vây quanh bảo hộ. Phạm Đồng Đồng do dự . Bởi vì nếu quả thật làm như vậy, đó là hoàn thành xong quan hệ đúng nghĩa. Chuyện này có ý nghĩa, trong tương lai, quan hệ của cô cùng với Thư Tiệp sẽ không còn giống như trước. Thư Tiệp có lẽ sẽ tức giận, sẽ khóc, sẽ căm tức. Mặc kệ. Phạm Đồng Đồng cắn răng, lòng hiếu kỳ cùng với sự tò mò thúc đẩy cô một đường đi xuống, mãi cho đến. . . Bịch! Sàn nhà có một vật thể lớn rơi xuống, nhân tiện cuốn đi cái chăn che ở trên người Thư Tiệp. Từ nóng đến lạnh, chỉ trong một cái nháy mắt, Thư Tiệp còn đang trong những cảm xúc sợ hãi cùng mong chờ, lại đột nhiên bị giội cho gáo nước lạnh, toàn thân lạnh thấu. Nàng mở mắt, thân thể của Phạm Đồng Đồng từ bên cạnh nàng biến mất, rớt xuống đất.
|
Chương 23. (H)
Tiếp theo, ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ ban công chiếu vào, Thư Tiệp nhìn thấy Thùng cơm ở dưới giường bị màn cùng chăn bông cuốn lấy, tay chân đều ở trong đó loạn bậy không ra được. Tiếng thở dài từ môi tràn ra. Gặp Phạm Đồng Đồng người này, tiếng thở dài của nàng chưa từng đứt đoạn. Từ đầu đến cuối. Phạm Đồng Đồng nguyên bản là như vậy, khiến nàng bất đắc dĩ, khiến nàng cảm thấy cả người vô lực, cái gì gọi là cảm xúc ngọt bùi cay đắng so ra đều kém hơn, có một loại nhẫn nại cùng cảm giác không đành lòng. Phạm Đồng Đồng giãy dụa trên mặt đất, cố gắng thoát ly cái màn kia, nhưng càng làm càng loạn, cuối cùng tay chân đều bị trói chặt. Cô quay ra hướng Thư Tiệp cầu cứu. Thư Tiệp đưa tay mở đèn bên cạnh. Phòng khách nháy mắt đèn đuốc sáng trưng. Hết thảy nhiệt độ lặng lẽ tăng trong bóng tối đều bị ánh sáng đánh tan không còn thấy nữa. Ánh sáng tượng trưng cho ban ngày. Rõ ràng như ban ngày, đó là thời khắc mặc quần áo xong thì ra ngoài đi làm. Hiện tại, khoái cảm gì đó cũng đã biến mất. Phạm Đồng Đồng không cho là như vậy. Hiện tại, cô vội vàng giãy dụa đi ra là để tiếp tục chuyện vừa rồi, đem chăn đắp lại, nên làm thế nào thì làm thế đó. Phạm Đồng Đồng thật vất vả mới từ trong bẫy rập bò ra, ngồi dậy. Trên giường, Thư Tiệp ngồi đó, áo ngủ hỗn độn, tròng lên bộ ngực bị cô hôn đến đỏ thẫm kia, chính là □ nhô lên trên lớp vải dệt mỏng manh, như ẩn như hiện. Ánh mắt Thư Tiệp ướt át, sắc mặt ửng hồng, đầu tóc rối bời tán ở trên bả vai tuyết trắng, so với nữ nhân trong những bức tranh kia thì còn có ý nghĩa sắc dục hơn. Giấy trắng thủy chung không mang theo hơi ấm, Thư Tiệp là một con người còn sống rành rành, ngay cả không khí đều mang theo mùi hương cám dỗ. Phạm Đồng Đồng xốc chăn bò lên giường, lướt qua thân thể Thư Tiệp, muốn đi tắt đèn. Nửa chừng bị tay Thư Tiệp giữ chặt lại. Phạm Đồng Đồng nhìn về phía nàng, tâm khựng lại một chút, tựa hồ mang theo tất cả sự tình mở ra, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, tiếp tục sẽ suy, đến lần thứ ba thì kiệt, giống như đạo lý như vậy. Có lẽ lúc mới bắt đầu, Thư Tiệp là dứt khoát lui nhường, thế nhưng chuyện vừa xảy ra, khiến cho phòng tuyến chống cự của nàng lại dâng lên. Gạo chưa nấu thì chưa thành cơm, Phạm Đồng Đồng ngược lại lại thêm một tội danh. "Cậu không muốn sao?" Phạm Đồng Đồng nhỏ giọng hỏi. "Chăn." Thư Tiệp nhẹ giọng trả lời. "À à, chăn chăn, thảo nào mà lạnh vậy?" Phạm Đồng Đồng nằm úp sấp bên giường, vớt chăn lên, đắp lên thân thể hai người. "Thư Tiệp, cậu thật tốt!" Phạm Đồng Đồng nỉ non, đem Thư Tiệp áp dưới thân. Tốt? Tốt chỗ nào? Vẫn là ngoan ngoãn mời cô ấy xâm phạm. . . Bị coi thường. Thư Tiệp đột nhiên nhớ tới cái từ này. Phạm Đồng Đồng không nghĩ nhiều như vậy, cô lúc này là một sinh vật đơn bào, đầu óc có không gian rộng mở, nhưng suy nghĩ của cô lại chỉ dùng một dây thần kinh suy xét. Từ đầu đến chân, mãi cho đến gốc. Cô cảm thấy khoái hoạt như vậy là đủ rồi, khoái hoạt có bao nhiêu quý giá. Phạm Đồng Đồng chủ động cởi quần lót Thư Tiệp, vải dệt màu đen dán ở nửa dưới người Thư Tiệp, cô nhìn không thấy. Thư Tiệp ngượng ngùng chống cự, nhưng chống cự không nổi lòng hiếu kỳ cố chấp của trẻ nhỏ, cô ấy muốn nhìn đến tột cùng, muốn biết đóa hoa thần bí bị mosaic trên màn ảnh là như thế nào. Bản thân Phạm Đồng Đồng có, lại chưa từng xem qua. Bởi vì cảm thấy được, nhìn của người khác hứng thú gấp mười lần. Như là thưởng hoa, hoa của Thư Tiệp nhất định là xinh đẹp. Khoảng khắc thoát ly vải dệt, Thư Tiệp cảm thấy nửa người dưới thấu lạnh. Cúi đầu nhìn xuống, nàng thấy Phạm Đồng Đồng đã muốn xốc chăn lên, ghé sát vào xem giữa hai chân nàng. Thư Tiệp tức giận một cước dẫm nát vai của cô ấy, muốn đem Phạm Đồng Đồng đá đi. Phạm Đồng Đồng ôm lấy bắp đùi của nàng, cố sống cố chết ôm chặt, nói: "Thư Tiệp, cậu đã nói là không tức giận mà." "Nhìn tình huống đi." Thư Tiệp nghiến răng nghiến lợi. "Tớ chưa bao giờ biết nàng lớn như vậy, tựa như một đóa lan hồ điệp, nơi đó sờ soạng sẽ □ sao?" Phạm Đồng Đồng liều mạng ghét sát vào, nâng cao đùi Thư Tiệp. Thư Tiệp phát hiện một khi Phạm Đồng Đồng có hứng thú, sẽ chấp nhất không chịu bỏ qua. Cuối cùng nàng buông tha. Bởi vì tay Phạm Đồng Đồng đã muốn mò vào nơi đó. "Thùng cơm. . ." Thư Tiệp cơ hồ muốn khóc. Đây là loại cảm giác gì, Thư Tiệp thầm nghĩ dùng nước mắt tỏ vẻ, tựa như một con trai, vỏ ngoài luôn luôn kiên cố đóng chặt, đột nhiên có một ngày, có một hạt cát tiến nhập vào thớ thịt trắng tinh mà mềm mại, chịu đựng nó ở nơi này, chịu đựng nó làm đau nàng. Nàng dùng nước mắt mời hạt cát tiến vào, nơi đó chính là có trân châu. Tay Phạm Đồng Đồng giống như là hạt cát kia, cô ấy mở ra lớp vỏ kiên cố, tiến nhập vào nơi sâu thẳm mềm mại nhất. Thư Tiệp cảm giác mình hoàn toàn bị bại lộ, không hề giữ lại. Ngón tay Phạm Đồng Đồng thật cẩn thận chạm vào cánh môi, đóa hoa động tình phân bố ra chất lỏng. Ở dưới ánh đèn, gần như màu đỏ xinh đẹp. Đóa hoa mềm mại mà ấm áp run rẩy mở ra. Mặt trên cánh hoa là một cái nho nhỏ nổi lên, Phạm Đồng Đồng chỉ nhẹ nhàng xoa bóp, chẳng qua là bởi vì quá mức khô ráo, Thư Tiệp cảm thấy hơi đau. Phạm Đồng Đồng dính chút mật thủy, bôi đều lên trái cây kia, rồi mới nhào nặn. Thư Tiệp bắt đầu run rẩy, để cô ấy tùy ý vuốt ve mà rên rỉ. Phạm Đồng Đồng nuốt nước miếng một cái, lè lưỡi liếm qua trái cây đã muốn sưng lên kia. Thư Tiệp kinh hãi giống như cá lao lên bờ, mãnh liệt nhảy dựng lên. Phạm Đồng Đồng mải miết tận sức làm, bị Thư Tiệp nắm lấy tóc. "Thùng cơm, cậu đang làm gì vậy?" Thư Tiệp nói. Phạm Đồng Đồng chẹp miệng, nói: "Mặn." Thùng cơm! Thư Tiệp ngượng ngùng đến huyết khí xông lên não. Phạm Đồng Đồng da đầu bị nắm đau, vội vàng bắt lấy tay Thư Tiệp, chui đầu vào giữa hai chân Thư Tiệp. Làm như vậy Thư Tiệp sẽ thoải mái, cô dám khẳng định. "Thư Tiệp, nơi này của cậu thật mềm. So với miệng của cậu còn mềm hơn." Giọng nói của Phạm Đồng Đồng mơ hồ, Thư Tiệp lại nghe thấy rõ ràng, câu nói kia có bao nhiêu dâm dục. Thư Tiệp phát hiện, Phạm Đồng Đồng người này không giống mình. Nói ra những lời này mà không hề đỏ mặt, không biết là bởi vì bản chất như thế, hay chẳng qua là vì quá thuần khiết. Đầu lưỡi Phạm Đồng Đồng tìm ra hoa đạo chưa bao giờ bị tiến nhập, có một cỗ nhiệt, tiến vào trong cơ thể Thư Tiệp, cơ thể phong bế ngượng ngùng mở ra hoan nghênh người đến hỏi thăm. Thư Tiệp nhắm mắt lại, cảm giác nhiệt kia từ từ tiến nhập cơ thể mình. Đây chẳng qua là môi cùng ngón tay của Phạm Đồng Đồng, thật cẩn thận, giống một nhà thám hiểm, đối với hết thảy đều là tò mò lại càng thêm thận trọng. Tới bước này rồi, Phạm Đồng Đồng không biết nên đi tiếp như thế nào. Cô ngồi dậy, quan sát biểu tình của Thư Tiệp, vẻ mặt Thư Tiệp là khó chịu mang theo ý vui mừng. Trong lúc nàng nhíu mày, Phạm Đồng Đồng vội lui ra một chút, rồi không một chút phân tâm tiến vào. Bên trong cực nóng, hơn nữa lại mềm mại, ngón tay hoàn toàn bị vây quanh, chạm đến vách tường bóng loáng ướt át, Thư Tiệp khép chặt hai chân, Phạm Đồng Đồng thử dùng ngón tay ma xát, nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng từ miệng Thư Tiệp phát ra. Thêm một ngón tay Phạm Đồng Đồng tiến nhập vào thân thể Thư Tiệp, thân thể Thư Tiệp cứng ngắc, đem ngón tay của cô vây khốn. Phạm Đồng Đồng nghĩ Thư Tiệp lại đau, hỏi: "Có phải làm đau cậu không?" Thư Tiệp lắc đầu. Không phải đau, chính là không biết phải làm sao, cơ thể kịp phản ứng với cảm giác trước nay chưa có. Phạm Đồng Đồng thả tâm, đem hai chân Thư Tiệp vặn mở ra, mời nàng hoàn toàn rộng mở trước mặt mình. Cô cúi đầu hôn lên mỗi tấc da thịt trên đùi Thư Tiệp, thẳng đến đầu gối. Chiêu này là vừa học vừa dùng, nhưng thực sự có hiệu quả. Cơ thể Thư Tiệp càng thêm mềm mại, ướt át, giống đất đai ẩm ướt mà phì nhiêu sau cơn mưa xuân. "Thoải mái không?" Phạm Đồng Đồng hỏi Thư Tiệp. Thư Tiệp mở mắt nhìn về phía Phạm Đồng Đồng, ánh mắt thật là quyến rũ, nhu tình như nước. Tuyết hòa tan là gì? Là mùa xuân. Mà khối băng sau khi hòa tan là gì? Là ngọn lửa, là tình yêu. Phạm Đồng Đồng cũng có ý tứ lấy lòng của Thư Tiệp, muốn nhìn thấy một Thư Tiệp càng không đồng dạng với bình thường. Động tác của Phạm Đồng Đồng trúc trắc lại mềm dẻo khiến Thư Tiệp cảm thấy như được tắm mình trong gió xuân. Nàng không cần mưa to gió lớn xâm nhập, nàng cần là như thế, sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu, mềm nhẹ hòa hoãn. Trong thân thể của nàng hẳn là có một tòa băng sơn, hiện tại đã bị hòa tan, tia nước nhỏ chảy xuôi xuống, nàng tựa hồ nghe thấy thân thể của mình đang ca hát. Phạm Đồng Đồng ở bên tai của nàng một lần rồi lại một lần hỏi Thư Tiệp có thoải mái không? Thư Tiệp rên rỉ đáp lại. Qua hồi lâu, sự vỗ về này tựa hồ là dài lâu mà vô tận, khoái cảm từng chút tích tiểu thành đại, thân thể giống như đóa hoa, ở thời khắc thành thục, mạnh mẽ nở rộ. Thanh âm vui mừng của Thư Tiệp từ chỗ sâu nhất của thân thể phát ra, Phạm Đồng Đồng nghe thấy tâm thần nhộn nhạo. Thư Tiệp thở đều đều, nhắm hai mắt dưỡng thần. Phạm Đồng Đồng hôn mồ hôi trên mũi nàng, nước mắt trên khóe mắt, còn có mồ hôi thấm ra trước ngực. Thân thể Thư Tiệp sau khi □ tản ra mùi có như không, Phạm Đồng Đồng quấn quýt ở trước mặt, không ly khai. Thư Tiệp cử động hạ thể, giữa hai chân còn có tay của Phạm Đồng Đồng. Vẫn chưa rút ra. "Đi ra ngoài." Thư Tiệp nói. Phạm Đồng Đồng ở bên trong tận tâm đùa, lần thứ hai lay động, thân thể Thư Tiệp mẫn cảm sau lần đầu □, bị cô ấy trêu đùa như vậy, run rẩy lên. "Xuất ra đi." Lần này thanh âm so với lần trước thấp hơn, thuyết minh Thư Tiệp thật sự mất hứng. Phạm Đồng Đồng sờ soạng một cái rồi rời khỏi. Nhìn tay vừa đi ra, ngón tay đã dính đầy hoa dịch của Thư Tiệp, hương vị nồng đậm. "Cậu thật nhiệt tình!" Phạm Đồng Đồng cười nói. Bốp. Thư Tiệp đưa tay tặng cho Phạm Đồng Đồng một cái bạt tai. Phạm Đồng Đồng xoa miệng, vô tội nhìn về phía Thư Tiệp. Thư Tiệp là thẹn thùng. Thẹn thùng có cần tỏ vẻ đau như vậy không? Phạm Đồng Đồng bất đắc dĩ nghĩ. Thư Tiệp đứng dậy, định rời màn. Phạm Đồng Đồng vội vươn tay giữ chặt nàng. Thư Tiệp bỏ tay cô ấy ra, nói: "Toàn thân đều là mồ hôi, bẩn chết được." Phạm Đồng Đồng cũng từ trên giường đứng lên, vọt vào phòng tắm. Phạm Đồng Đồng chủ động mở bồn tắm, điều chỉnh nước ấm, có vẻ dây thần kinh thông minh bắt đầu thông lại, mọi thứ lo lắng chu đáo, một người xích lõa trắng trợn ở bên trong vội đến vội đi. Thư Tiệp đứng ở một bên, Phạm Đồng Đồng quỳ gối trên tấm đệm ở mép bồn tắm, tay khuấy động nước trong bồn, đem nước lạnh hòa cùng nước ấm, đạt tới độ ấm bốn mươi độ, không nóng cũng không lạnh, vừa đủ. Phạm Đồng Đồng quay đầu lại kêu Thư Tiệp lại đây, dưới ánh đèn, thân thể Thư Tiệp trắng trong, thản nhiên một tầng hồng phấn, nàng đứng ở nơi đó giống như là một món đồ điêu khắc hoàn mỹ. Phạm Đồng Đồng lần thứ hai bị hoa mắt. Đùi Thư Tiệp thoáng qua trước mặt cô, vào trong bồn tắm, chầm chậm ngồi xuống. Phạm Đồng Đồng quỳ ở một bên không rời đi, Thư Tiệp nhíu mày, nhìn về phía cô. ------------- P.s: Nói chung là đừng để trẻ nhỏ xem truyện hen trước khi đi ngủ :)
|
Chương 24.
"Cậu còn ở đây để làm chi?" Sau khi im lặng đối diện nhau, Thư Tiệp lên tiếng hỏi. Phạm Đồng Đồng hiện tại không biết nên giải thích thế nào, nghĩ đến chuyện đáng sợ nhất sau khi thanh tỉnh chính là Thư Tiệp tức giận, dù sao đây cũng không phải là chuyện tốt. Phạm Đồng Đồng lặp đi lặp lại câu xin lỗi, từng câu "Thực xin lỗi" nói ra lưu loát vô cùng. "Cậu giả bộ?" Thư Tiệp giận dữ liền cười ra tiếng, nghĩ cũng đúng, tính khí Thùng cơm khi nào thì trở nên không giống cái thùng cơm, nguyên bản, thật ra là mình trông nhầm. Phạm Đồng Đồng ngược lại mê mẩn, nhìn vẻ mặt châm chọc của Thư Tiệp, nghi hoặc hỏi: "Giả bộ cái gì?" "Cậu có biết hành vi của cậu gọi là gì không?" "Quấy rối tình dục? Cưỡng gian?" Phạm Đồng Đồng không ngốc, hiện tại đã là thời gian tính toán rành mạch, mới vừa rồi nhiệt huyết khiến cô quyết chí tiến lên, hiện tại nhiệt huyết nguội lạnh, người cũng đi theo tình cảnh. Thư Tiệp không cự tuyệt, nhưng cũng chưa từng nói là mình nguyện ý. Tính ra, vẫn là cưỡng gian. Mặt Phạm Đồng Đồng nháy mắt tái nhợt. Cô là một đứa bé ngoan, từ nhỏ đến lớn tiếp nhận mười hai năm giáo dục, làm sao lại không biết phân rõ đúng sai? Cô biết giết người là phạm pháp, cô cũng biết ăn cắp thì sẽ bị bắt, cô sao lại không nghĩ chuyện mình vừa làm là sai trái. "Cậu như là có đáp án sai rồi." Thư Tiệp nói. Phạm Đồng Đồng ngây ngô cười, nói: "Cũng không phải, vuốt vuốt liền có cảm giác. Không nghĩ tốt như vậy, thực không chịu nổi, sớm biết rằng. . ." Ánh mắt giết người của Thư Tiệp trừng về phía cô. Phạm Đồng Đồng nói: "Trước kia căn bản tớ không dám nghĩ, tớ chưa từng nghĩ sẽ cùng cậu làm cái này cái kia, tớ luôn cảm thấy cậu làm bạn với tớ đã là ủy khuất, ngay cả nằm mơ tớ cũng không dám nghĩ đến cậu, sợ cậu biết sẽ mắng." "Hiện tại thì sao?" "Không dám." "Cắt." Nghe được âm thanh giống như khinh miệt của Thư Tiệp, Phạm Đồng Đồng ngẩng đầu ưỡn ngực, nói: "Dám." Thư Tiệp chôn mình trong nước ấm, nước từ vòi ào ảo chảy xuống, dòng nước dao động dỗ dành thân thể, nàng chậm rãi có cảm giác, ảo tưởng mình là nước, hòa tan vào trong nước. Cái gì cũng đều quên hết, kể cả trách nhiệm, ngày mai, kết quả. Phạm Đồng Đồng âu sầu gánh vác, mà Thư Tiệp thì không cảm thấy vậy. Nói cho cùng, đây là cấu kết với nhau làm việc xấu, đánh bậy đánh bạ mà thành. "Cậu đã biết tính hướng của mình từ trước à?" Thư Tiệp mở mắt, nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Phạm Đồng Đồng bên cạnh bồn tắm lớn. Phạm Đồng Đồng nói: "Tính hướng? Giống như thích nam hay thích nữ hả?" Thư Tiệp không dự đoán được cô ấy có thể trực tiếp nói ra như vậy, Phạm Đồng Đồng vội nói: "Tớ đã biết từ sớm, không dám nói cho cậu biết, sợ cậu khinh thường. Luôn luôn gạt không nói, kỳ thật chuyện đó. . . Chuyện đó cũng không phải là cái gì quá không được, tớ cảm thấy không có gì lớn, nói hay không đều giống nhau." ". . ." Thư Tiệp không nói gì. "Tớ thật sự chưa làm qua, bình thường cũng chỉ dám nghĩ." Phạm Đồng Đồng cúi đầu, cười nói. Một khối xà phòng ném tới đầu của cô, Phạm Đồng Đồng ôm đầu, khóc không ra nước mắt. Thư Tiệp lại thẹn thùng có phải không? "Đem xà phòng nhặt về." Thư Tiệp ra lệnh. Phạm Đồng Đồng đi qua, nhặt về xà phòng, lại đặt vào trong tay Thư Tiệp. "Có thật là cậu không có mục đích." "Cậu là bạn tốt nhất của tớ." Giọng của Phạm Đồng Đồng thấp dần. Lòng Thư Tiệp tự nhiên có chút thất vọng, chẳng biết vì cớ gì lại lan tràn ra. "Nói thật, cậu đừng tức giận nha, thật sự không được giận nha." "Nói." ". . . Tớ. . ." "Ừ?" "Thôi, không nói. Cậu tức giận sẽ giết tớ mất." Phạm Đồng Đồng thả thính nhưng lại không chịu nói tiếp. Thư Tiệp cũng không hỏi, chỉ lạnh lùng nhìn cô. Phạm Đồng Đồng bị nàng nhìn, toàn thân nổi đầy da gà da vịt, đầu hàng, nói: "Mẹ của tớ bảo tớ đến chỗ cậu, tớ rất vui, cậu còn chưa có đối tượng, tớ thật cao hứng, cậu chịu để tớ tiến vào, tớ thật cao hứng, cậu tham gia vào diễu hành lục sắc, tớ thật cao hứng, cậu vẫn giống như trước, tớ lại càng thêm cao hứng." . . . Trầm mặc. Liên tục không ngừng trầm mặc. Phạm Đồng Đồng sau khi nói xong, nhanh chân nhanh tay lẻn ra ngoài, khi đến cửa, chân Thư Tiệp đã giẫm lên lưng cô, nước từ trên người Thư Tiệp nhỏ xuống lớp men gạch, một giọt hai giọt. . . Phạm Đồng Đồng ngẩng đầu, nhìn sắc mặt Thư Tiệp, gần như quỷ dị mà khoa trương. Lông tơ trên người cô đều dựng thẳng. "Thư Tiệp, cậu giận rồi à?" "Cậu cứ nói đi?" Âm trầm trả lời. "Tớ nghĩ chuyện này không trọng yếu." "Đúng là không trọng yếu." "Chắc chắn là cậu đang tức giận." "Cậu còn muốn nói cái gì, trước khi chết nói cái gì đó hiểu được đi." "Thư Tiệp. . ." Phạm Đồng Đồng quỳ rạp trên mặt đất, đã sắp bị Thư Tiệp giẫm thành thịt vụn. Chân Thư Tiệp ly khai lưng của cô, không đi giày cao gót, giẫm lên không có cảm giác. Nàng trở vào trong bồn tắm, lần thứ hai tiến vào trong nước, không thể không thừa nhận đáy lòng có mùi vị vui mừng. Vốn cho là tạm, ủy khuất cầu toàn, lại phát hiện ra sự tình so với điều mình muốn càng thêm tốt đẹp hơn. Điểm tốt của Phạm Đồng Đồng có lẽ chỉ có một chuyện, đó là cô ấy thích nàng. Phạm Đồng Đồng không sợ chết trở về, Thư Tiệp không dịch chuyển ý tứ của cô ấy. Ngược lại kêu cô ấy tắm cho mình. Tay Phạm Đồng Đồng trong bồn tắm vội vui sướng, cao thấp sờ loạn một trận. Trước khi ngủ, Thư Tiệp đã tắm rửa qua, hiện tại chẳng qua là rửa sạch lại một chút. Phạm Đồng Đồng giống như có được thượng phương bảo kiếm hộ thân, chuyện gì trước kia không dám làm, hiện tại cái gì cũng dám làm, trước kia không dám nói, hiện tại nói năng vô cùng lưu loát trôi chảy. Thư Tiệp hoài nghi có phải hay không cô ấy kìm nén quá lâu, giờ bạo phát biến thành một con dã thú. Có lẽ, bản tính của cô ấy chính là như vậy, chỉ là vẫn luôn thu liễm, thật cẩn thận, ngay cả chính mình cũng nhìn lầm cô ấy rồi. Phạm Đồng Đồng không nghĩ tới có một ngày mình có thể tắm rửa cho Thư Tiệp, trước kia là chuyện không thể nào. Cô nói, ngay cả nằm mơ cũng không dám nghĩ đến Thư Tiệp, chính là sợ chính mình nếu mơ thấy mộng xuân sẽ mơ thấy Thư Tiệp, sẽ có cảm giác mình vấy bẩn Thư Tiệp. Giờ phát hiện kỳ thật Thư Tiệp có thể đụng vào có thể ôm, có thể ôm chặt lấy thân thể mềm mại, cô giống như trúng xổ số năm trăm vạn, trời giáng bảo bối xuống, cẩn thận cung phụng xổ số kia. Chân Thư Tiệp vắt lên cạnh bồn tắm lớn, Phạm Đồng Đồng dùng miếng xốp thấm sữa tắm, tắm ra vô số bọt khí. Thư Tiệp nhìn bộ dạng vui sướng của cô ấy, không khác gì một tên nghèo nhặt được một cô vợ, có chút buồn bực, rồi lại có sự hân hoan không thể nói rõ. Nàng muốn nói với Phạm Đồng Đồng, Cậu ngay cả một câu thích cũng không nói, coi đó như chuyện đương nhiên đem hết thảy cho thành quá khứ. Ít nhất. . . Thư Tiệp biết mình cầu cái gì. Một chữ thích mà thôi. Tuy rằng có phần vô nghĩa, nhưng là ít nhất khiến cho nàng cảm thấy an tâm. Mình là vì yêu mà buộc phải hàng phục, một câu thích đó là mối nối tốt nhất. Phạm Đồng Đồng không nói gì, Thư Tiệp cũng sẽ không mở miệng chủ động đòi hỏi. Hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện, nàng đã đem tư thái của mình hạ xuống đủ thấp rồi. Chưa từng thấp như vậy, gần như vô điều kiện đưa tặng. Sau khi Phạm Đồng Đồng rửa chân sạch sẽ cho Thư Tiệp, cô hôn lòng bàn chân của nàng, thỏa mãn nói: "Sạch sẽ rồi." Mắt Thư Tiệp trợn trắng. Ban đêm, Thư Tiệp lại một lần nữa bị kéo vào trong ngực Phạm Đồng Đồng, lúc này, sự vuốt ve của Phạm Đồng Đồng còn lớn mật hơn nữa. Cô giống như giai bản rốt cục cũng bắt được một cô vợ, ôm tiểu tức phụ của mình, hưng phấn không ngủ nổi. Tới gần hai giờ sáng, mệt mỏi đánh úp lại, Thư Tiệp đã muốn ngủ, nhưng Phạm Đồng Đồng vẫn còn lải nhải bên tai, phát ra tiếng cười rất nhỏ. Quấy rầy giấc ngủ của nàng. Thư Tiệp xoay người sang chỗ khác, Phạm Đồng Đồng vội đem mình dán lên lưng Thư Tiệp. "Khi ngủ cậu rất thích cuộn người thành con tôm khô." Phạm Đồng Đồng nói bên tai Thư Tiệp. Thư Tiệp nhắm mắt lại, chau mày. "Da của cậu rất tốt, giống như hồi còn học cấp 2, sờ thế nào cũng không chán." Tay Phạm Đồng Đồng ở trên tay Thư Tiệp sờ tới sờ lui, từ tay nàng, lần đến trước ngực. "Thư Tiệp, cậu. . ." "Cậu cút ra cho tôi!" Thư Tiệp không thể nhịn được nữa, đẩy Phạm Đồng Đồng ra, còn mình đi xuống dưới giường. "Cậu lại muốn đi tắm à?" Phạm Đồng Đồng hỏi. "Về phòng mình ngủ." Thư Tiệp bỏ đi không một lần quay lại, nếu không ly khai, nàng đã nghĩ đến chuyện sẽ đá chết nữ nhân lòng tham không đáy này, đá đến khi cô ta nói không ra lời. Vì sự an toàn của cô ấy cũng vì ngày mai tốt đẹp của mình, Thư Tiệp quyết định trở về phòng của mình ngủ, yên tĩnh trải qua một buổi tối, dưỡng tốt tinh thần, ngày hôm sau mới cùng Phạm Đồng Đồng trò chuyện, ở trong hiệp ước sẽ tăng thêm một câu, động tay động chân, lập tức giết không tha. "Đừng!" Phạm Đồng Đồng phản đối. Thư Tiệp quay đầu lại, đứng nguyên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích nhìn cô. Phạm Đồng Đồng phát hiện Thư Tiệp là nghiêm túc. Ý tứ của Thư Tiệp chính là, đừng có làm quá phận. Thư Tiệp đã để cô ấy hưởng lợi đủ rồi, chính là Phạm Đồng Đồng không biết thỏa mãn nghĩ mình có thể một đường muốn làm gì thì làm. Thư Tiệp không thích, Phạm Đồng Đồng sẽ không làm. Cô nhào lên trên giường, đem mặt buồn rầu chôn trong gối đầu, phát ra thanh âm thất bại, tùy ý Thư Tiệp rời đi. Thư Tiệp đi tới gian phòng của mình, đóng cửa lại, khóa vốn đã đè xuống, nhưng lại mở ra. Nàng nằm ở trên giường, cái chiếu thoáng lạnh, cùng da thịt thân cận, có loại cảm giác bừng tỉnh giống như nằm ở trong nước. Thư Tiệp trở lại tư thế cũ của mình, trong căn phòng an tĩnh không có âm thanh ồn ào, hết thảy đều yên tĩnh. Rất an tĩnh. Thư Tiệp đột nhiên phát ra cảm xúc như vậy, sau khi nằm ngửa, ngẩng đầu lên liền thấy cái cửa sổ trên mái nhà, bên ngoài là một mảng màu đen, nhìn không thấy những chấm nhỏ. Tối nay, trời có mưa, Thư Tiệp mới nhớ tới. Nằm nằm, không biết qua bao lâu, mơ mơ màng màng, có người bò lên giường của nàng. Thư Tiệp quay người lại, kề thân thể người nọ. Cơ thể nóng hầm hập nằm im, tay chân thu lại dán chặt lấy thân thể. Thư Tiệp mơ hồ biết, là Phạm Đồng Đồng chiếm hữu giường của nàng. Hiện tại đã có kinh nghiệm, không náo loạn nữa, Phạm Đồng Đồng thật cẩn thận thu mình thành một cây côn gỗ, không chiếm chỗ của Thư Tiệp. Đây, đây chẳng qua là tạm thời. Qua một lát, Phạm Đồng Đồng ngủ say, trạng thái cố định manh nha, lại một lần nữa ôm chặt Thư Tiệp. Thư Tiệp đã chìm trong mộng, để tùy cô ấy đi.
|