Đào Hoa Khúc
|
|
Chương 115.
"Lạc đường."
Lúc các nàng tìm sơn môn bên ngoài ngọn núi, đã lượn quanh vài vòng, cũng từng bay đến giữa không trung để quan sát ngọn núi này. Linh Sơn mặc dù cao, dãy núi này mặc dù rất đồ sộ, nhưng lúc quan sát trên không trung, vẫn có thể thấy được toàn bộ ngọn núi, chỉ là các nàng bay lên cao, lúc bay đến độ cao có thể nhìn thấy toàn bộ quả núi, phòng xá tầm thường, kích cỡ đã chỉ bằng một chú hổ con. Tiêu Duyên vì tìm tung tích của động phủ, cật lực đập cánh bay lên cao, lại nhìn tiếp, tâm lạnh hơn nửa. Nơi này hẳn là khe núi trong sơn mạch, Đàm Quang đạo nhân không biết đã làm pháp thuật gì, ở trong băng thiên tuyết địa, mạnh mẽ ngăn chặn bốn mùa như xuân tới. Hổ con đối với lần này, cũng không kỳ quái, bởi vì mùa đông khắc nghiệt, Trên Thái Ất Sơn mênh mông một mảnh tuyết lớn, bên trong căn nhà gỗ nhỏ vẫn ấm áp, A Dao làm phép, đem gió tuyết khí lạnh đều ngăn cản ở bên ngoài. Thung lũng có chút lớn, nhưng gió lạnh vẫn có thể ngăn cản bên ngoài phòng, bị ngăn ở ngoài núi, dường như cũng không quá khác thường. Nhưng mà cánh rừng bao la này, nhưng còn khác xa tưởng tượng của Tiêu Duyên cực kỳ. Nàng xem bên ngoài ngọn núi, Linh Sơn rộng lớn như thế, nơi này lên bên trong hẻm núi, đương nhiên phải càng nhỏ hơn một chút. Nhưng các nàng bay lên không trung nhìn xuống, vách núi cao cheo leo vốn nên đứng vững hai bên nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng. Hiểu biết của hổ con về yêu giới đều bắt nguồn từ Quân Dao, lúc này liền theo bản năng quay đầu muốn hỏi Quân Dao. Quân Dao ngự kiếm, hổ con bay đến ngang hông nàng, bởi vì có nghi hoặc, nàng vỗ vỗ cánh, lên đến độ cao có thể đối diện với Quân Dao, còn chưa mở miệng, trong mắt liền toát ra nghi hoặc đến rồi. Quân Dao nhìn thấy, liền biết nàng muốn hỏi gì, đang muốn giải thích nghi hoặc cho nàng, hổ con chợt nhớ tới, nàng bây giờ đã là một chú hổ trầm ổn rồi, không thể lỗ mãng như vậy, liền vội vàng đem nghi hoặc thu lại, nỗ lực bày ra dáng vẻ ngưng trọng, nói: "Nơi này thật kỳ quái." Nàng vừa nói, vừa nhìn bên dưới, cau mày nhỏ, có vẻ lo lo lắng lắng. Quân Dao liền đem lời giải thích nhấn xuống, cùng nàng nói đùa: "Kỳ quái ra sao?" Hổ con đem nghi ngờ trong lòng nói ra: "Lớn." Thời điểm hổ mẹ nuôi dạy hổ con, ngoại trừ phải nuôi lớn hổ con, còn cần dạy nó cách đi săn, để nó học được phải sống sót trong rừng như thế nào. Quân Dao cũng phải dạy dỗ hổ con sinh tồn, chỉ là nơi Tiêu Duyên ở không phải đất trời, mà là ở yêu giới. Hổ con thông minh, mà lại bá đạo, nhất định không chịu để Quân Dao luôn bảo hộ nàng ở phía sau, nàng nghĩ ngược lại, sẽ có một ngày trở thành chỗ dựa cho Quân Dao. Nàng đang nỗ lực. Quân Dao tất nhiên sẽ giúp nàng. Nghe nàng nói ra nghi hoặc, Quân Dao gật đầu: "Không sai." Nàng cùng Tiêu Duyên thất tán, lúc tìm kiếm nàng, liền bay lên cao nhìn qua một lần, tất nhiên là phát hiện nơi này to lớn không giống một sơn cốc. Quân Dao kiến thức rộng rãi, trong lòng đã có chút suy đoán, lúc này cũng nguyện dẫn dắt Tiêu Duyên suy đoán. Nàng hỏi: "Ngươi xem, đây là vì sao?" Chuyện vượt qua bất thường, tất có nguyên do. Tiêu Duyên nghe thấy Quân Dao hỏi nàng, cũng nỗ lực suy tư. Hổ con lúc suy nghĩ rất tập trung. Quân Dao sợ nàng quên đập cánh, ngã xuống, liền thừa dịp nàng không để ý, đưa tay đỡ hai chân sau của nàng. Hổ con phát hiện dưới móng mềm mại, là lòng bàn tay của A Dao, bất tri bất giác liền thu hồi cánh, tùy ý để Quân Dao ôm nàng vào trong ngực. Nàng chìm đắm trong suy nghĩ, từ lúc vào cửa đến này. Các nàng từ sơn môn kia vào Linh Sơn. Con rắn xấu xa nói, đạo sơn môn kia, là một trận pháp truyền tống, đem người đi qua cánh cửa này, truyền đến chỗ khác nhau. Tiêu Duyên vào núi không lâu, đã hai lần gặp phải trận pháp, một là truyền tống ở sơn môn, trở lại, chính là trận pháp nhốt lại Cự Mãng. Nàng biết trận pháp là hết sức lợi hại, không khỏi thất thần, từ vì sao sơn cốc lại lớn quá bất thường, nghĩ đến trận pháp thật là lợi hại, không biết nguyên lý như nào, ta có thể học hay không. Phàm là thấy thứ tốt, hổ con vẫn không quên Quân Dao, nàng nghĩ, nếu để nàng học xong trận pháp, nàng liền thiết lập cho A Dao một truyền thống trận, như vậy, lần tới lại lạc nhau, nàng liền có thể đi qua trận pháp đi đến bên người A Dao. Hổ con trầm ổn mơ tưởng viển vông, chỉ cái suy nghĩ thiếp lập một truyền tống trận trên người A Dao qua đi, trong đầu bỗng nhiên như bị đánh thông vậy, hổ con suy nghĩ minh bạch, ánh mắt nàng sáng lên, ngẩng đầu nhìn Quân Dao, nói: "Nơi này, đã không phải Linh Sơn." Sơn môn kia là một truyền tống trận, không nhất định sẽ di chuyển vào trong núi, có lẽ đã đưa các nàng đến nơi nào đó cách xa Linh Sơn. Chỉ là sơn môn xây bên dưới ngọn núi, người đến đây, tự nhiên cũng cho rằng, đi vào cánh cửa kia, chính là vào bên trong ngọn núi này. A Duyên quả thật thông minh. Quân Dao hiện ra khen ngợi vẻ. Hổ con mặt mày cong cong, muốn Quân Dao sờ sờ nàng. Thế nhưng nàng không nói, nàng trầm ổn, không thể chủ động mở miệng, thế là nàng giả vờ làm như lơ đãng nghiêng đầu, không để ý đụng phải đầu ngón tay Quân Dao, chỉ là chạm thử, hình như còn chưa đủ. Hổ con muốn giả vờ vô tình cọ cọ đầu ngón tay, nhưng mà tay Quân Dao lại thoáng di chuyển xuống. Quân Dao ôm nàng, tay phải đặt trên gáy nàng, hổ con chỉ cần nghiêng nghiêng đầu liền có thể chạm tới đầu ngón tay Quân Dao, trước mắt Quân Dao thoáng chuyển xuống, nàng liền không chạm tới. Hổ con cau mày, rất không cao hứng, thầm nghĩ tình cờ có thể không trầm ổn hay không. Còn chưa chờ nàng quyết định, bên tai lại truyền tới nghi vấn của Quân Dao: "Ngoại trừ nơi này đã không phải là Linh Sơn, nhưng còn có khả năng nào khác không?" Khả năng khác? Tiêu Duyên không rõ, nhưng cũng chăm chú suy nghĩ. Nhưng nếu các nàng thật sự vào Linh Sơn, vì sao chỉ là hẻm núi, nhưng rộng lớn như thảo nguyên? Tiêu Duyên nghĩ hồi lâu, cũng nghĩ không ra. Nàng dù sao từng trải ít, có thể nghĩ ra nơi này có lẽ đã không phải là Linh Sơn, đều là bằng sự nhanh trí của nàng. Nhiều hơn nữa nàng liền đoán không ra rồi. Huống hồ nàng vừa rồi liền sờ sờ cũng không có. Hổ con cụp lông mày xuống, thấp giọng nói: "Không biết." Trong giọng nói rất có cảm giác bị thất bại. Quân Dao thấy hổ con cố làm ra vẻ đại nhân, liền không nhịn được trêu chọc nàng, nhưng thấy nàng thất bại, liền lại không đành lòng. Hổ con chợt thấy, tay Quân Dao chuyển đến chỗ cỗ, vuốt ve sau gáy nàng. Vừa rồi tâm có phần trống rỗng liền được lấp đầy rồi. Cảm giác thất bại vừa rồi cũng không thấy đâu, hổ con nhất thời lại vui vẻ, tích cực suy đoán nói: "Hẳn là có pháp thuật cao thâm." Trong mắt Quân Dao ngậm ý cười thanh thiển, nói: "Có lẽ như vậy." Các nàng thảo luận xong quái dị nơi đây, hổ con mới phát hiện, Quân Dao vẫn chưa dừng ở phía xa, nàng đang bay về phía mặt trời ngã về phía Tây. Các nàng nói một chút, đã qua đi không lâu, phi kiếm bay nhanh, mười dặm đảo mắt liền quá. Nhưng mà bay hồi lâu, lúc này lại nhìn về phía trước, phía trước vẫn không thấy giới hạn. Tiêu Duyên cúi đầu nhìn bên dưới một chút, từ không trung nhìn xuống, vô số cây cối sinh trưởng trên mặt đất, tạo thành những bức vẽ, bức vẽ mỗi một nơi đều khác biệt. Tiêu Duyên nhìn những bức vẽ kia, vẫn cảm giác những bức vẽ này, cũng không phải là do cây cối sinh trưởng lung tung tạo thành, như có ý đồ gì trong đó, nhưng lại nhìn kỹ, vừa rồi dường như không có ý gì, chỉ là do cây cối sinh trưởng hỗn độn mà thôi. Quân Dao vẫn chưa dừng lại, trực tiếp đi về phía trước. Tiêu Duyên vẫn chưa hỏi muốn đi đâu, nhất thời làm ổ trong lòng Quân Dao, nhất thời lấy ra cánh tự mình bay lên, ánh mắt thì lại thỉnh thoảng để ý bên dưới, nhớ kỹ các nàng đã đi đến đâu rồi. Bay hai canh giờ, phía trước vẫn là khoảng không vô ngần, không có nửa điểm tung tích của vách núi cheo leo. Trên mặt Tiêu Duyên dần trở nên nặng nề. Hai canh giờ, đủ để A Dao từ Thái Ất Sơn bay đến Hổ Sơn rồi, Thái Ất Sơn cách Hổ Sơn bốn mươi chín ngàn dặm. Linh Sơn nào có bao la như bốn mươi chín ngàn dặm vậy. Tiêu Duyên nhìn tình hình bên dưới, bỗng nhiên đứng lên, kinh ngạc nói: "Nơi này, đến rồi." Bên dưới là một cánh rừng nhỏ, phía trước không xa chính là một mảnh đất trống mọc đầy cỏ cùng bụi cây, đất trống cùng cánh rừng một dòng sông đâm xuyên mà qua. Đặc thù cực kỳ rõ ràng, Tiêu Duyên nhớ đến nơi này, các nàng một canh giờ đã đi qua đây. Quân Dao nghe vậy, ngừng lại, cũng nhìn xuống. Nàng giống như Tiêu Duyên, thỉnh thoảng để ý cảnh vật dưới mặt đất, Tiêu Duyên nói, nàng tự nhiên cũng phát hiện, nơi này, các nàng đã đi qua. Quân Dao nghiêm mặt, nàng ngẩng đầu nhìn về phía xa. Ánh mặt trời ôn hoà, cũng không chói mắt, mặt trời dần hạ xuống, rặng mây nơi chân trời đỏ rực, tạo ra vô số ánh mặt trời rực rỡ. Đã là tà dương ngã về tây, bên kia tự nhiên là phía tây. Quân Dao vẫn bay về phía mặt trời, nhất định không có khả năng quay trở lại. Nhưng mà nhìn tình trạng bên dưới, các nàng xác thật đã đi qua. Các nàng lạc đường. Chỉ nghe mất phương hướng ở trong rừng, lại chưa từng nghe đến, bay trên không trung cũng có thể lạc đường.
|
Chương 116.
"Chỉ nghĩ đến ngươi."
Quân Dao lại bay về phía trước một đoạn, chỉ thấy cảnh vật bên dưới, đều là những gì nhìn thấy lúc nãy. Các nàng thật sự lại trở về nơi đã đi qua một canh giờ trước. Hổ con từng trải còn ít, chưa từng trải qua cục diện như vậy, lại không hiểu sao lại như thế, nàng có chút hoảng rồi, nhìn về phía Quân Dao. Trên mặt Quân Dao lộ ra chút ngờ vực, thấy Tiêu Duyên nhìn nàng, liền động viên mà cười cười, nói: "Tạm thời xuống nghỉ một chút, được không?" Tiêu Duyên không có chủ ý, gật gật đầu, đáp ứng. Hạ xuống mặt đất, vừa hay cạnh bờ sông. Tà dương phản chiếu trên mặt sông, nước sông đỏ ngầu, mặt nước gợn sóng, sóng nước lấp loáng, đẹp đến kinh người, cây cối hai bên bờ như phủ một tầng đỏ ửng, như một bức tranh thủy mặc, lấy mây màu nơi chân trời đằng xa làm bối cảnh, nhìn qua an nhàn mà điềm tĩnh. Quân Dao nhìn chân trời đằng xa, Tiêu Duyên lại không để ý đến mỹ cảnh trước mặt, nàng nghĩ đến con sông này, A Dao ở bờ sông nướng cá cho nàng. Nàng đi dọc bờ sông, quả thực ở cách đó không xa phát hiện một đống lửa đã tắt, cùng hai cái xương đầu cá. Đống lửa cùng xương đầu cá lần thứ hai xác minh, các nàng thật sự quay lại. Vẻ mặt Tiêu Duyên nặng nề, nhìn xương đầu cá phát ngốc, nhảy xuống sông, lại bắt được một con cá lớn, nàng ngậm cá, chạy đến trước mặt Quân Dao, thả cá bên chân nàng, nói: "Đói bụng." Quân Dao nhìn cá, trầm mặc chốc lát, liền nhóm lửa lên. Sau khi hổ con đạt Trúc Cơ, tinh lực gấp trăm lần, lợi hại hơn lúc trước không chỉ một chút, bay nửa ngày cũng không cảm thấy mệt. Quân Dao nướng cá, nàng ở bên cạnh đám lửa hỗ trợ ném cành cây. Bởi vì không biết là lạc đường, hay ở nơi này còn một trận pháp khác, vây nhốt các nàng ở bên trong, hổ con tâm sự nặng nề, không nói lời nào. Ăn xong cá nướng, nàng vệ sinh cho bản thân, liền nằm xuống cạnh Quân Dao. Các nàng đối diện lửa trại, ánh lửa lập lòe, soi sáng xung quanh một chút, đằng xa, cánh rừng ẩn trong màn đêm, nước sông đỏ ngầu lúc chạng vạng biến thành màu đen, nước sông như bị đóng băng, không còn nghe thấy tiếng nước lưu động. Hổ con có chút sợ hãi, lại chen lấn bên người Quân Dao, Quân Dao đối diện đám lửa trầm tư, cũng không nói chuyện. Hổ con suy nghĩ một chút, hỏi: "A Dao, ngươi đang suy nghĩ gì?" Quân Dao nói: "Ta đang nghĩ đến Minh Sắt." Giọng nói của nàng rất nhạt, hổ con vừa nghe, thì kinh ngạc, lại tức giận, đứng dậy đi ra xa một chút. Quân Dao vẫn đang trầm tư, nàng đang nghĩ đến tình cảnh trước mắt, vừa rồi nghĩ đến Minh Sắt tìm thấy linh giản ở nơi nào, Tiêu Duyên vừa hỏi, liền thuận miệng đáp. Hổ con vòng quanh đám lửa, đi tới đối diện, nàng nằm xuống, lại cảm thấy lạnh lẽo, không an tâm bằng bên cạnh Quân Dao, liền lại đứng dậy, muốn trở lại. Nhưng mà xuyên qua ánh lửa, liền thấy Quân Dao rủ mặt xuống, biểu hiện không khác vừa rồi, vẫn còn chìm trong suy tư. Hổ con giận dữ, A Dao nhất định vẫn đang nghĩ đến Minh Sắt. Nàng nhớ tới Minh Sắt, không thích nàng ta một chút nào, huống hồ A Dao ở bên cạnh nàng, chỉ nên nghĩ đến nàng, sao có thế nghĩ đến người ngoài. Trong mắt hổ con lộ vẻ thương tâm, thương tâm xong, còn có chút oan ức. Nhưng nàng không nói, nàng là một chú hổ con quật cường, nàng phải chờ A Dao phát hiện, ôm lấy nàng an ủi, lại rộng lượng tỏ vẻ không để ý. Nhưng mà Tiêu Duyên chờ đợi hồi lâu, Quân Dao cũng không phát hiện. Có lẽ cửa truyền tống bên trong sơn môn đã đưa các nàng đến nơi khác, không còn ở Linh Sơn. Suy đoán này rất có đạo lý. Nhưng Quân Dao vẫn cho rằng các nàng có lẽ vẫn còn bên trong Linh Sơn. Linh Sơn gọi đầy đủ là Linh Tựu Sơn, nghe đồn chính là đạo trường của Phật tổ, là nơi Phật tổ Như Lai giảng kinh tu hành. Đàm Quang đạo nhân lấy tên cho động phủ của hắn là Linh Sơn, có thể thấy người này có duyên với Phật, lại rất ngạo khí. Các nàng một đường đi tới, nhìn thấy phong cảnh đều đẹp đẽ trang nhã, nhất định là có người bố trí tỉ mỉ, có thể thấy được đạo nhân không chỉ ngạo khí, mà còn thích phù hoa. Ở bên trong băng tuyết tràn ngập tạo ra một thung lũng bốn mùa như xuân, lại tạo rat thung lũng rộng đến vô hạn, vừa vặn phù hợp với tính tình xốc nổi của người này. Các nàng hẳn liền ở bên trong núi, chỉ là Đàm Quang đạo nhân bố trí trận pháp cao thâm, khiến cho các nàng chỉ quanh quẩn một chỗ. Quân Dao pháp thuật cao cường, đạo hạnh lại thâm sâu, trận pháp tầm thường không làm khó được nàng, nhưng mà trận pháp Đàm Quang đạo nhân thiết lập rất phức tạp, Quân Dao nhất thời nan giải. Nàng đang nghĩ đến nhập thần, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một vệt bóng đen, ngay sau đó chính là một nguồn sức mạnh xung kích, nàng không kịp trở tay, bị đẩy ngã xuống đất. Có thể đẩy ngã nàng, chỉ có thể là Tiêu Duyên. Quân Dao nằm ở trên cỏ, hiện ra vẻ bất đắc dĩ, con ngươi hơi buông xuống, liền nhìn thấy hổ con ở trên người nàng, biểu hiện nghiêm túc, ánh mắt âm trầm. Quân Dao vừa lúc đối diện với nàng, trong lòng bởi vì ánh mắt của nàng run rẩy, hổ con tiến về phía trước một bước, móng vuốt nhỏ đạp trên vai Quân Dao, ánh mắt nhìn thẳng vào Quân Dao. Nàng từ trên cao nhìn xuống Quân Dao, trong thần sắc lộ ra không thích. Nàng không có khí lực gì, Quân Dao dễ dàng liền có thể đứng dậy, chỉ sợ làm hổ con lật ngược, mà A Duyên ngoan ngoãn, bỗng nhiên như vậy, tất có nguyên do, liền ngẩng đầu sờ gáy hổ con, ôn nhu nói: "A Duyên ngoan, không được nháo." Hổ con trong nháy mắt được động viên, nàng đối với Quân Dao vuốt ve không có sức chống cự, bất luận khi nào, vuốt ve nàng, nàng liền rất cao hứng. Nàng đang muốn xuống khỏi người Quân Dao, chợt nhớ tới, A Dao ở ngay trước mặt nàng nghĩ đến người khác, rất xấu, chỉ sờ sờ không đủ. Hổ con hạ thấp đầu, ghé sát vào một chút, hơi thở của nàng, đánh vào trên môi Quân Dao, thân thể Quân Dao cứng ngắc, bên tai có chút ửng hồng. Hổ con hoàn toàn bất giác, nàng còn đang tức giận, cứng rắn nói với Quân Dao: "Không cho ngươi nghĩ đến con thỏ kia." Quân Dao ngẩn ra, trong mắt lộ ra không ít ý cười, ôn nhu nói: "Không nghĩ đến." Vốn tưởng rằng nói xong hổ con sẽ đi xuống, không ngờ nàng nằm sấp người xuống, đem đầu sượt đến bên cổ Quân Dao. Các nàng ngày thường ngủ chung, chỉ là khi đó, Tiêu Duyên ngủ bên cạnh giường nhỏ của Quân Dao, chưa bao giờ thân mật như vậy. Hổ con cọ cọ bên cổ, cảm thấy thích thú, lại dịch chuyển trên cổ. Lông xù trên đầu nàng, cọ đến có chút ngứa ngáy, trong hơi thở có khí tức nóng ướt, đánh lên chiếc cổ trắng nõn của Quân Dao, môi nàng trong lúc vô tình xẹt qua, càng làm da thịt Quân Dao run rẩy. Thân thể Quân Dao ngày càng cứng ngắc, càng là một cử động cũng không dám. A Duyên còn nhỏ, chỉ mới là một đứa bé, nhưng nàng ấy lại là người nàng yêu, là người mà nàng đi theo đời đời kiếp kiếp. Nàng sao lại không xúc động được. "Ngươi chỉ được nghĩ đến ta." Hổ con lại nói. Quân Dao cụp mắt, nhìn nàng, hổ con bướng bỉnh, tựa như hài tử muốn độc chiếm mọi sủng ái, không phải nàng thì không thể. Quân Dao biết được, A Duyên đối với nàng khác với nàng đối với A Duyên, A Duyên ỷ lại nàng, sau khi nàng ấy sinh ra, chỉ cùng một chỗ với nàng, tự nhiên có ý muốn sở hữu, không chịu được nàng nghĩ đến người khác, không hẳn là yêu thích mà nàng muốn. Nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy chút ấm áp, tựa như móng vuốt của A Duyên nhẹ cào lấy tâm nàng. Quân Dao ôn nhu đáp ứng: "Được, chỉ nghĩ đến ngươi." Hổ con lập tức cảm thấy thỏa mãn, nàng lại cọ cọ Quân Dao, mới rời khỏi người nàng. Qua một chốc, lại là dáng vẻ mềm mại ngoan ngoãn ngày thường. Quân Dao ngồi dậy, nhìn tiểu đông tây nhảy lên đầu gối nàng, âm thầm lắc lắc đầu. Như vừa rồi, Hán Vương nhất định sẽ không dám. Nhưng nhìn các nàng mặc dù giống, vẫn còn có chút không giống. Trải qua Tiêu Duyên đánh gãy, Quân Dao tự nhiên không thể tiếp tục trầm tư. Mấy ngày tiếp theo, các nàng vẫn chưa tiếp tục bay lên trời, mà chỉ qua lại trên mặt đất. Tuy cất bước, tốc độ của hai người cũng không thể so với phàm nhân bình thường, đi lại trong rừng cực nhanh. Tiêu Duyên nghe Quân Dao nói nơi này hẳn là một trận pháp, liền vô cùng tỉ mỉ mà lưu ý các nơi. Phàm là trận pháp, đều có mắt trận. Vạn vật đều có thể là mắt trận, nhỏ thì là một cục đá, một phiến lá, lớn thì là một con sông, một ngọn núi, thậm chí một con chim, một con cá đang bơi, đều có thể trở thành mắt trận. Muốn phá trận, phải tìm được mắt trận. Mắt trận nếu như bị hủy, trận pháp tự nhiên bị phá. Thời gian tìm kiếm mắt trận, cũng không yên ổn, trong rừng thường xuyên bốc lên chướng khí, chướng khí kia hiển nhiên có độc, một khi hút vào, thì sẽ phong tỏa gân mạch, không thể sử dụng linh khí. Quân Dao chuẩn bị đan dược, lấy ra cho hổ con ăn vào, chướng khí liền không làm gì được các nàng. Ngoài ra, còn có đủ loại quái vật, cực kỳ hung ác tàn ngược. Chỉ là so với Cự Mãng trước đó, những quái vật này tu vi liền kém hơn một chút, tự nhiên không thể gây thương tổn cho Quân Dao. Dù cho như vậy, cũng có thể xưng là nguy hiểm tầng tầng rồi, nếu như yêu tu tu vi có chút kém cỏi vào đây, nhất định không thể toàn thân trở ra. Tìm kiếm đến ngày thứ mười lăm, các nàng cuối cùng cũng coi như nhìn thấy trận pháp này, tìm ra mắt trận, hủy nó đi. Mắt trận một khi đã hỏng, trận pháp tự nhiên bị thủng. Trong thời gian ngắn, đất trời thay đổi hình dáng. Bốn phía xuất hiện vách núi cheo leo, ngửa đầu nhìn lên, còn có thể thấy được tuyết đọng trên đỉnh núi. Trong núi cây rừng rậm rạp, tiếng chim bên tai, hương hoa trong mũi, nơi này mới là cảnh tượng viết trong du ký. Tiêu Duyên đại hỉ, nàng lần hai bay lên không trung tìm kiếm, lúc này, liền thấy mặt đông trên vách đá mở ra một cửa đá. Nói vậy nơi đó, chính là vị trí động phủ rồi. Tác giả có lời muốn nói: Tiêu Duyên: Ta không phải hổ béo, xin mời gọi Bạch · ta bá đạo tổng tài · Hổ.
|
Chương 117.
"Bị thương."
Cửa đá bên ngoài dài chừng mười trượng, bệ đá rộng chừng năm trượng, bệ đá trải gạch bóng loáng như gương, đứng bên trên, rất có cảm giác mát mẻ. Cửa đá đóng chặt, trên vách núi mọc đầy rêu xanh, hiển lộ năm tháng tang thương. Quân Dao nhìn chung quanh một vòng, đi lên phía trước, lại thấy bên cạnh dựng một tấm bia đá cao chừng nửa người, trên tấm bia có khắc: "Ngày tháng năm nào đó, Đàm Quang đạo nhân phi thăng, thụy quang đầy trời, tiên nhạc hợp tấu..." Là một phần văn chương hoa lệ, ca tụng chuyện Đàm Quang đạo nhân thành tiên. Hổ con ở trước tấm bia đá, đem văn bia đọc một lần, cảm thấy rất vô vị. Hổ con còn không hiểu cái gì là tâng bốc thành tựu, chỉ cảm thấy văn bia khô khan lượn quanh miệng. Quân Dao lại rõ ràng, cổ nhân xưa nay có thói quen ghi lại công lao lên đá. Đọc qua văn bia, chiêm ngưỡng qua thành tựu vĩ đại của Đàm Quang đạo nhân. Quân Dao lại đến bên ngoài cửa đá, suy tư làm sao mở cửa. Tấm cửa đá này trơn nhẵn dày chắc, mà lại không có khóa, như một quả trứng không vết nứt, khiến người ta không biết ra tay từ đâu. Quân Dao hơi suy nghĩ một chút, giáng xuống một đạo pháp thuật, đấm thẳng giữa cửa đá. Chỉ nghe oanh một tiếng vang thật lớn, bốc lên vô số bụi bặm. Hổ con lui về sau hai bước, mở to hai mắt nhìn, chờ bụi lắng xuống toàn bộ, chỉ thấy trên cửa đá, một chút dấu vết nho nhỏ cũng không lưu lại, vẫn không có chút sứt mẻ. Pháp thuật không đánh vỡ được nó, có thể thấy được không phải là loại đá tầm thường. Quân Dao thầm nghĩ, chẳng lẽ trên cánh cửa này có thiết lập trận pháp? Đàm Quang đạo nhân ở trên trận pháp trình độ phi phàm, mà hắn cũng rất yêu thích trận pháp, từ lúc vào Linh Sơn đến nay, cùng nhau đi tới, không biết đã thấy qua biết bao cấm chế, biết bao trận pháp. Nếu trên cửa đá cũng thiết lập trận pháp, ngược lại cũng là hợp tình hợp lý. Quân Dao nghĩ xong, thả ra thần thức, thăm dò vào bên trong cửa đá. Ai biết thần thức vừa tiến vào cửa đá, liền bị một luồng sáng màu vàng ngăn trở. Luồng ánh sáng màu vàng kia cũng không bá đạo, nhưng lại kiên quyết không rời mà từ từ di chuyển về phía trước, đánh đuổi thần thức của Quân Dao. Quân Dao nhíu mày lại, lui về sau vài bước, muốn thử một lần nữa. Hổ con thì đi qua đi lại bên cửa. Nàng đi tới giữa cửa đá, chợt phát hiện trên cửa có một dấu ấn nhàn nhạt. Cái dấu ấn kia cao ngang tầm mắt của nàng, vừa nhấc móng vuốt lên, vừa vặn chạm tới. Hình dáng dấu ấn nhìn rất quen mắt. Hổ con nhìn một chút, giơ chân trước lên, lại nhìn đệm thịt trên móng vuốt một chút, so sánh với dấu ấn trên cửa một hồi, phát hiện dấu ấn trên cửa chính là dấu chân của một chú hổ con. Hổ con chợt cảm thấy thú vị, nàng giơ móng vuốt lên, không chút khách khí vỗ lên dấu chân kia, quả thật vừa khớp. Quân Dao để ý động tĩnh của hổ con bên này, móng vuốt của hổ con rời khỏi cửa đá, lại muốn vỗ một cái, đã thấy dấu chân trên cửa đá sáng lên, phát ra một luồng ánh sáng màu vàng nhu hòa, kim quang từ cái dấu chân kia, lan đến toàn bộ cửa đá, tiếp đó, chỉ nghe rầm rầm một tiếng vang trầm thấp, cửa đá hướng lên trên, cuối cùng cũng mở ra. Hổ con trợn mắt ngoác mồm, Quân Dao cũng âm thầm lưu ý. Cửa mở, ánh sáng chiếu vào trong động, bên trong một tên nam tử nghênh ngang đi ra. Nam tử phong thần như ngọc, khuôn mặt tuấn lãng, một bộ thanh bào, ống tay áo mềm nhẹ, như dệt từ áng mây trên trời, đầu đội ngọc quan, ngọc quan ôn hòa, như được nước giội rửa hơn vạn năm. Hắn chân đạp vân lý [1], chậm rãi đi ra, trên mặt mang tươi cười từ đầu đến cuối. [1] Vân lý (云履): Giày mây. Đi ra ngoài động, rồi làm như không nhìn thấy Quân Dao, ánh mắt rơi thẳng lên người Tiêu Duyên. Người này từ trong động đi ra, nhất cử nhất động như danh sĩ nhân gian ôn nhã, mà khuôn mặt trắng nõn, thân hình gầy gò, dường như yếu đuối mong manh, cũng không giống như là tu sĩ. Quân Dao lại cảm thấy hoảng sợ, lấy khả năng của nàng, lại không thể dò ra tu vi của người này. Nam tử cúi đầu nhìn hổ con, trong mắt lộ ra hứng thú, cười khanh khách nói: "Dấu chân trên cửa là lưu lại cho tiểu sủng ở nhà dùng để ra vào, không nghĩ đến một con hổ mập, đánh bậy đánh bạ, bị ngươi phá vỡ trận pháp trên cửa." Hổ con nghe vậy, nhìn thẳng hắn một hồi, lạnh lùng quay đầu đi chỗ khác. Xác nhận qua ánh mắt, là không muốn để ý đến. Tiêu Duyên đi tới bên cạnh Quân Dao, không nhìn tới nam tử kia. Nam tử cũng không để ý lắm, có vẻ đặc biệt khoan dung. Quân Dao sợ hắn coi trọng Tiêu Duyên, muốn cướp đoạt, nhân tiện nói: "Đây là Bạch Hổ của ta, không biết quân là người phương nào, vì sao ở chỗ này?" Nam tử dường như mới nhìn đến Quân Dao, ánh mắt chuyển tới trên người nàng, ngữ khí ngược lại cũng không tệ, đáp: "Ta chính là chủ nhân nơi này." Dứt lời, lại nhìn hổ con, nói: "Ngươi đưa nàng cho ta mượn ôm một cái." Tiêu Duyên nhe răng, hung hăng nhìn chằm chằm hắn, mang một tư thế nếu như hắn dám đưa tay, liền cào hắn một vuốt. Chủ nhân nơi này chính là Đàm Quang đạo nhân. Đạo nhân đã đắc đạo thành tiên, vì sao còn ở thế gian? Quân Dao không có kinh ngạc, đem Tiêu Duyên bảo hộ phía sau, ngôn từ khách khí nói: "Tiểu Bạch Hổ sợ người lạ, không gần người lạ, sợ là không thể như quân mong muốn." Đàm Quang đạo nhân nghe vậy nở nụ cười, cũng không miễn cưỡng. Hắn lại nhìn Tiêu Duyên một chút, nhìn qua một hồi, khí thế ôn hòa quanh người hắn đột nhiên biến mất, nổi lên từng trận ý lạnh, lạnh nhạt nói: "Các ngươi tới đây, chắc hẳn cũng là đến đoạt bảo đi?" Quân Dao vốn tưởng rằng Đàm Quang đạo nhân đã ngã xuống trong trận đại chiến nhân tu cùng yêu tu rồi, vào Linh Sơn mới biết, hắn đã đắc đạo thành tiên. Như vậy, muốn có được công pháp tu luyện cho A Duyên liền có chút khó xử rồi. Quân Dao dung sắc hờ hững, âm thầm đánh giá nam tử tự xưng là Đàm Quang đạo nhân trước mắt này, mở miệng nói: "Động phủ của đạo nhân, sao dám làm càn? Nghe danh đạo nhân đã lâu, ta tới nơi đây, là vì mượn đồ." Đàm Quang đạo nhân nói: "Mượn đồ? Món đồ gì?" Quân Dao đáp: "Mượn công pháp tu luyện của Bạch Hổ nhìn qua, xem xong sẽ trả lại." Đàm Quang đạo nhân dung sắc lạnh xuống, vung tay áo nói: "Không cho mượn." Tay áo lớn vung lên, cương phong [2] bao phủ. Quân Dao thấy hắn đột nhiên động thủ, một mặt vận chuyển linh khí, thi pháp chống đỡ, một mặt đem Tiêu Duyên hộ ở phía sau. [2] Cương phong (罡风): Gió mạnh. Hổ con biết được, nàng đạo hành kém cỏi, tu vi yếu, chuyện đánh nhau là không giúp được gì, liền ngoan ngoãn trốn ở phía sau Quân Dao, không lên tiếng, không thêm phiền. Quân Dao cũng biết ngự gió, nàng triệu gió đến, thi pháp công kích. Đàm Quang đạo nhân ồ một tiếng, cũng không nghĩ tới một đào hoa yêu nho nhỏ cũng có chút bản lĩnh, cong ngón tay búng một cái, giải trừ tật phong. Quân Dao bên kia cũng cố gắng thu hồi cương phong. Trong nhất thời, lần thứ hai bình tĩnh lại. Tựa như yêu quái lớn nhỏ trong Yêu giới, là bình thường với Quân Dao, tu vi Hóa Thần kỳ, cùng tiên nhân đột phá Hóa Thần, chính là khác biệt một trời một vực. Quân Dao trước là muốn rời đi, lại tìm phương pháp khác. Không ngờ vừa động thủ, càng khiến nàng phát hiện, Đàm Quang đạo nhân trước mắt này, sợ cũng không phải chân thân của hắn. Tiên giới tự có trật tự, không thể tùy ý thần tiên to to nhỏ nhỏ tùy tiện xuống Hạ giới đi đi lại lại. Vừa mới giao thủ một trận, Quân Dao phát hiện Đàm Quang đạo nhân mặc dù sâu không lường được, nhưng mà linh lực dường như cũng không cao hơn nàng là bao. Pháp lực của thần tiên tuyệt đối không chỉ như này, nam tử trước mắt chỉ sợ là một con rối người mà Đàm Quang đạo nhân lưu lại dùng để trông coi động phủ. Các nàng tới đây là vì công pháp, nếu như tay không trở về, liền không biết phải đi nơi nào để tìm. A Duyên đã Trúc Cơ, tu luyện không thể trì hoãn, công pháp này là tình thế bắt buộc. Quân Dao làm ra quyết đoán, đột nhiên vung tay áo. Hổ con liền cảm thấy có một cơn gió mềm nhẹ, bao lấy cả người nàng, mang ra đằng xa. Hổ con hạ xuống mặt đất, cơn gió kia vẫn chưa rời đi, mà hóa thành vầng sáng, bao phủ lấy nàng, bảo vệ đến gió thổi không lọt. Hổ con bị đưa đến đây, đã biết Quân Dao muốn làm gì rồi, nhưng nàng không giúp được gì, Tiêu Duyên khuôn mặt trầm tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn hai người trên đài đá đằng xa. Động tác này của Quân Dao, không chỉ hổ con biết nàng muốn làm gì, Đàm Quang đạo nhân cũng biết nàng muốn làm gì. Hắn lắc lắc đầu, lộ ra vẻ thương xót, trong giọng nói lại mang khinh thường rõ ràng: "Không ngờ ngươi lại không biết tự lượng sức như vậy." Yêu cùng tiên đấu, thật sự là như lấy trứng chọi đá, tự tìm đường chết! Quân Dao không nói một lời, tích trữ sức mạnh. Ngày xưa tu sĩ đến đoạt bảo không ít, hơn nửa đều bị vây nhốt trong trận pháp, liền cửa đá cũng không tìm thấy đã ngã xuống, tình cờ có một ít người phá vỡ được trận pháp, tới bên ngoài cửa đá, cũng không mở cửa đá ra được. Những tu sĩ này, cũng không ít kẻ đạt Đại Thừa kỳ, thậm chí như Cự Mãng đạt Hóa Thần kỳ, cuối cùng cũng không thể địch lại, mà bị trấn áp dưới quái thạch. Đàm Quang đạo nhân vẫn chưa để Quân Dao vào trong mắt, tầm mắt hắn nhìn xa xa, nhìn thấy Tiểu Bạch Hổ, thầm nghĩ, nhìn nàng cũng có một con Bạch Hổ, liền cùng nàng vui vẻ vậy. Một ý nghĩ tự phụ này, sau khi Quân Dao xuất kiếm, hoàn toàn biến mất. Chiêu kiếm đó, mang uy thế phách thiên trảm địa, cả toà sơn mạch kịch liệt lay động, vẻ mặt Đàm Quang đạo nhân trở nên nghiêm túc, ra chiêu chống đỡ. Hắn vừa xuất chiêu, Quân Dao chỉ có thoái nhượng, tiên mạnh mẽ, thật sự khiến người sợ hãi. Pháp khí của Đàm Quang đạo nhân là một chiếc quạt giấy, hắn phi thân về phía trước, từng bước ép sát, hoàn toàn không còn khinh thường như vừa rồi, khí thế lạnh lẽo, không phải đẩy Quân Dao vào chỗ chết là không thể. Quân Dao tuy lùi bước, thân pháp lại không loạn. Liều mạng không thể đấu lại, chỉ có thể dùng trí. Nàng tránh khỏi công kích, ổn định thân hình, trấn định mà tìm kiếm kẽ hở của Đàm Quang đạo nhân. Quạt xếp ẩn chứa linh khí bá đạo, sượt qua cũng có thể thương gân động cốt. Quân Dao cẩn thận tránh đi, cuối cùng cũng bị Đàm Quang đạo nhân tìm được thời cơ, từ trên xuống dưới đảo qua, đánh thẳng vào cổ Quân Dao. Một cái kia nhìn như đơn giản, thật ra rất hung ác, Quân Dao tránh không kịp, trong lúc hoảng hốt, lấy tay chặn lại, cánh tay cắt ra, máu tươi tuôn ra. Vết thương thật giống như bị đóng băng, ý lạnh tầng tầng rót vào, chui vào trong gân mạch, bám vào linh khí. Triển khai công pháp, đều cần linh khí, linh khí bị quấy rầy, pháp thuật tự nhiên không thể triển khai trôi chảy. Quân Dao sững người lại, trong con ngươi nhất quán lạnh nhạt hiển lộ tức giận. Đàm Quang đạo nhân nở nụ cười, thế tiến công hơi chậm lại. Quạt xếp của hắn, cũng không phải vật phàm, khung quạt chính là làm ra từ Cửu Thiên Hàn Băng, một khi đụng tới huyết nhục, tựa như máu đỉa vậy, dính lấy không tha. Đào hoa yêu này, nhìn như mạnh, cũng chỉ có thế. Đàm Quang đạo nhân thoáng thả lỏng. Đây chính là sơ hở! Vẻ mặt Quân Dao nghiêm túc, giơ kiếm đánh xuống, chiêu kiếm này, nàng dùng toàn bộ linh khí, vừa tàn nhẫn vừa nhanh. Đàm Quang đạo nhân chợt cảm thấy không khí vô hình quanh thân, như đều bị đánh ra. Hắn căng thẳng trong lòng, nghiêng người tránh ra, một cái lắc mình, hắn chợt cảm thấy không tốt, thân pháp của Quân Dao thật sự linh hoạt, xoay vòng trường kiếm, cắt ngang eo. Đàm Quang đạo nhân một cái lắc mình, vừa vặn va vào lưỡi kiếm, hắn chỉ có thể vận chuyển linh khí tự vệ, mũi kiếm cuối cùng đâm thủng bên hông hắn. Bên hông máu tươi giàn giụa, thanh bào bị máu thấm ướt. Đàm Quang đạo nhân lại không để ý, thừa dịp Quân Dao vẫn chưa thu kiếm, lách ra sau nàng, tung một đòn thật mạnh. Quân Dao không tránh kịp, trúng một đòn này mà phun ra một ngụm máu tươi. Ngũ tạng lục phủ đều bị ảnh hưởng đến, trong đan điền, yêu đan rung động, Quân Dao suýt nữa ngã xuống, lấy kiếm chống đỡ, ổn định thân hình. Đàm Quang đạo nhân cũng không khá hơn nàng bao nhiêu, bên môi tràn ra máu. Giữa lông mày của hắn lộ ra tức giận, Quân Dao dung sắc lại nhàn nhạt, trong mắt cũng không có bao nhiêu gợn sóng, nhìn hắn, như nhìn một thân cây, một cọng cỏ, cũng không khác biệt. Trên người nàng vô cùng đau đớn, nhưng A Duyên đang nhìn, A Duyên nhát gan, nếu như nhìn thấy nàng ngã xuống, nhất định sẽ sợ hãi. Huống hồ, nàng vẫn chưa có được công pháp, sao có thể ngã xuống. Hai người gần như ra tay cùng một lúc, lại một lần nữa giao chiến. Pháp thuật không phân cao thấp, hai người đều đem hết toàn lực. Quân Dao nỗ lực chống đỡ, con rối người có một đặc điểm, chính là linh khí không đủ, một khi hắn tiêu hao hết linh khí, pháp thuật không thể triển khai, chính là thất bại. Đàm Quang đạo nhân tự nhiên cũng nghĩ đến đây, mỗi một lần xuất hiện đều rất tàn nhẫn. Không trung phong vân dũng động, đài cao dưới chân vỡ vụn, hai người bay lên không trung, tiếp tục đấu pháp. Đàm Quang đạo nhân càng ngày càng lực bất tòng tâm, rốt cục lúc gọi gió có chút do dự, bị Quân Dao tìm ra thời cơ, đem kiếm đâm vào đan điền của hắn. Con rối người ngã xuống, hai mắt tức giận trừng Quân Dao. Quân Dao hờ hững nhìn hắn, cho đến khi thi thể của hắn rơi xuống mặt đất, biến mất không còn tăm hơi. Trận chiến này, nàng thắng rồi. Hổ con thật nhanh chạy tới. Quân Dao cười cười với nàng, muốn an ủi A Duyên của nàng, nhưng mà ý cười còn chưa triển khai, liền ngã xuống trong ánh mắt sợ hãi của hổ con. Linh khí tiêu hao hết, phế phủ đều bị thương, nàng so với con rối người bị đánh bại triệt để, cũng chỉ khá hơn một chút. Tiêu Duyên nhào tới, Quân Dao ngã trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, tựa như hoa đào bị mưa đánh rơi trong ngày xuân, điêu tàn ở trong cát bụi. Tiêu Duyên không biết như thế nào cho phải, nàng ở bên người Quân Dao, không ngừng cọ khuôn mặt nàng ấy, trong miệng buồn bã mà gọi nàng ấy: "A Dao, A Dao." Nàng không biết trong giọng nói của nàng mang theo nức nở, nước mắt từ trong hốc mắt tuôn ra. Trong không trung tuyết bay lất phất, hàn phong lạnh lẽo cuốn vào sơn cốc. Vừa rồi đấu pháp, ảnh hưởng đến trận pháp hộ sơn. Trận pháp bị phá, không thể ngăn được phong tuyết bên ngoài núi. Thung lũng bốn mùa như xuân chỉ trong một thoáng tiến vào trời đông giá rét, hoa tuyết rơi trên cỏ, trên cây, không lâu lắm, liền tích một tầng tuyết mỏng manh. Quân Dao nằm trên cỏ, y sam của nàng là màu trắng, nhiễm máu, đặc biệt chói mắt, hoa tuyết rơi trên tóc nàng, sắc mặt của nàng càng thêm trắng xám, như muốn cùng băng tuyết hòa làm một thể. Tác giả có lời muốn nói: Hổ con khóc.
|
Chương 118.
"Đan dược."
Quân Dao trọng thương ngã xuống đất, nhân sự bất tri. Hổ con ở bên tai nàng gọi rất nhiều cũng không thể gọi nàng tỉnh. Khí trời đột nhiên lạnh lẽo, làm nước đóng băng, nước mắt trên lông tơ của hổ con kết thành băng. Nàng rùng mình một cái, lập tức lĩnh hội được, phong tuyết lớn như vậy, A Dao sẽ lạnh. Nàng liền vội vàng đứng dậy, muốn chắn gió cho Quân Dao, nhưng mà phong tuyết đến từ bốn phương tám hướng, làm sao chống đỡ được. Hổ con sốt ruột, thấy tuyết rơi trên mặt Quân Dao, cúi đầu liếm đi. Thường ngày đều có Quân Dao bảo vệ, xuất hành cũng vậy, ở nhà cũng thế, đều sẽ săn sóc Tiêu Duyên vô cùng thư thích, chưa bao giờ để nàng chịu khổ, càng chưa từng để nàng nếm trải cái gì. Đột nhiên gánh vác trọng trách, Tiêu Duyên khó tránh khỏi tay chân luống cuống. Phong tuyết mãnh liệt, e sợ lâu ngày, thì sẽ giống như ngoài cốc, trở nên mênh mông một mảng. Hổ con ổn định tâm thần, A Dao bị thương, linh khí trong đan điền không đủ, không thể hộ thể khu hàn, nếu cứ tiếp tục ở trong tuyết nhất định sẽ nặng thêm. Đại trận hộ sơn đã bị phá, có thể mang A Dao bay ra ngoài. Hổ con ngẩng đầu nhìn ngó vách núi cao vút bốn phía, vừa nghĩ đến, lại bị dập tắt. Khí lực nàng không đủ lớn, bay cũng không đủ nhanh, ngoài núi là tuyết địa vô ngần, một ngày bay không tới đích. A Dao khí tức yếu ớt, không thể chịu lạnh, vẫn nên nhanh chóng tìm một chỗ lánh nạn thì mới tốt. Ánh mắt hổ con rơi xuống tấm cửa đá phía xa kia, các nàng một đường lại đây, cũng không thấy sơn động gì, động phủ của Đàm Quang đạo nhân đã mở, không biết bên trong còn thiết lập cấm chế gì hay không, nhưng lúc này cũng không để ý nhiều như thế. Hổ con ở trên mặt Quân Dao liếm liếm, sải cánh ra, lại đem thân thể chính mình hóa lớn. Linh thú có thể khống chế hình thể của bản thân, Tiêu Duyên đem chính mình lớn lên cùng một con hổ thành niên không xê xích bao nhiêu. Phong tuyết dần lớn, sắc mặt Quân Dao tái nhợt càng ngày càng trắng đến trong suốt, trên môi cũng không có nửa điểm huyết sắc. Tiêu Duyên nhấc móng, chạm lên môi Quân Dao một cái, môi nàng lạnh lẽo khô khốc. Tiêu Duyên trong lòng khổ sở, tiến lên phía trước liếm liếm môi Quân Dao, sau đó móng vuốt đặt lên bàn tay Quân Dao. Lòng bàn tay luôn ấm áp, lúc này lại lạnh lẽo. Tiêu Duyên suýt chút nữa lại rơi lệ, vội vã nhịn xuống, đem linh khí độ vào trong thân thể Quân Dao, giúp nàng chống rét. Lúc trước ở Thái Ất Sơn, đến ngày đông, Quân Dao thường độ linh khí vào trong cơ thể nàng, vì nàng khu hàn. Biết được linh khí có tác dụng này, chỉ là nàng tu vi thấp, linh khí ít ỏi, độ vào thân thể Quân Dao hơn một nửa, bản thân liền rất lạnh. Tiêu Duyên lạnh đến phát run, nhưng cũng không để ý đến bản thân, úp sấp trên ngực Quân Dao, lắng nghe nhịp tim của nàng, lại cọ lên cổ nàng, cảm thụ nhiệt độ cơ thể nàng, hơi ấm dường như đã quay lại không ít, không lạnh lẽo đến đáng sợ như vừa rồi nữa. Tiêu Duyên lại không muốn cọ cọ cần cổ Quân Dao nữa, mới lấy hai chân trước, ôm lấy Quân Dao, đập cánh rời khỏi mặt đất, tận lực vững vàng mà bay cao. Móng vuốt không giống tay người, không thể ôm ngang, chỉ có thể vòng lấy Quân Dao. Tiêu Duyên liều lĩnh phong tuyết, bay về phía động phủ. May mà cách động phủ không xa, trong chớp mắt liền đã bay đến. Đài cao trước động đổ sụp, không chỗ đứng thẳng, Tiêu Duyên trực tiếp bay vào trong động. Phong tuyết kéo tới bốn phía bị ngăn ngoài động, đã khá hơn được một chút. Tiêu Duyên sợ trong động vẫn còn cấm chế, không dám đi vào sâu bên trong, vừa vào động, liền thả Quân Dao xuống. Quân Dao rất nhẹ, một đường bay tới, hầu như không có trọng lượng gì, nàng vẫn nhắm hai mắt, khí tức yếu ớt, Tiêu Duyên cọ cọ mặt nàng, phát hiện nhiệt độ trên người nàng lại hạ xuống, liền vội vàng đem linh khí còn sót lại trong đan điền đều độ vào trong cơ thể Quân Dao. Các nàng cách cửa đá rất gần, phong tuyết thổi tới, hàn ý ngấm vào da, như muốn đóng băng xương cốt. Tiêu Duyên nghiêng nghiêng người, dùng thể đại lão hổ của nàng chắn cửa động. Cửa đá mở khá lớn, nàng không ngăn được toàn bộ, phong tuyết vẫn có thể từ bên cạnh lách vào, Quân Dao nằm ở bên cạnh nàng, vừa lúc là một góc chết, không bị phong tuyết tập kích. Đem Quân Dao bảo vệ tốt rồi, đại lão hổ hơi thở phào nhẹ nhõm, tâm treo cao vẫn chưa mảy may thả xuống. A Dao bị kẻ xấu kia thương tổn, Tiêu Duyên mặc dù đứng xa, nhưng không hề bỏ sót tình hình trận chiến, tự cũng biết được sự khốc liệt. Trên tay áo Quân Dao thấm máu, phủ tạng trong cơ thể đều bị thương tổn, không biết nên trị liệu thế nào. Nàng nhớ lúc trước Quân Dao chuẩn bị không ít đan dược, lúc này có thể phát huy được tác dụng. Tiêu Duyên đang muốn cắn xuống túi chứa đồ treo lơ lửng bên hông Quân Dao, thân thể của nàng dần dần thu nhỏ lại, biến trở về dáng dấp ban đầu. Linh thú hóa lớn là phải dùng linh khí chống đỡ, linh khí của nàng tiêu hao sạch, vì vậy không chống đỡ nổi nữa. Nàng biến nhỏ, gió lại thổi đến trên người Quân Dao, môi Quân Dao lạnh đến xanh tím. Nước mắt của hổ con lại rơi xuống. A Dao săn sóc nàng tốt như vậy, cũng không đành lòng nàng chịu chút khổ, nàng nhất định cũng có thể chăm sóc A Dao thật tốt. Hổ con lau nước mắt, ngắm nhìn trong động, thăm dò đi vào bên trong mấy bước, vẫn chưa phát hiện có cấm chế. Nàng gan lớn hơn, lại đi vào năm bước, liền thấy bên trong hơi khác thường. Loài thú mẫn cảm, có thể báo trước nguy cơ. Nàng không dám đi nữa, xoay người lại cắn vào vải vóc trên vai Quân Dao, dốc hết sức, kéo nàng vào bên trong, tận lực cách cửa xa một chút. Đi đến bảy, tám bước, mặc dù vẫn lọt gió, dù sao vẫn khá hơn một chút. Tiêu Duyên lại từ trong túi chứa đồ lấy đan dược ra, đổ toàn bộ xuống mặt đất. Quân Dao cẩn thận, các loại đan dược phân ra từng bình, trên bình sứ có khắc chữ, đan trị thương, đan giải độc, đan trừ chướng khí. . . đều ký hiệu rõ ràng, hổ con nhận biết được mặt chữ, lấy ra đan trị thương, cắn nút bình trên miệng xuống, sau đó ngậm đáy bình đem đan dược đổ ra. Đan dược quý giá, bên trong chỉ có ba viên, hổ con suy nghĩ một chút, ngậm lên một viên, đặt lên môi Quân Dao, sau đó dùng chân trước nhẹ nhàng ấn ấn cằm Quân Dao, môi mở ra, đan dược vừa vặn rơi vào. Hổ con thở phào nhẹ nhõm, bận bịu lưu ý cuống họng Quân Dao, nàng biết được lúc nuốt, cuống họng sẽ động đậy. Nhìn chăm chú cái cổ trắng nõn của Quân Dao nửa khắc, vẫn chưa thấy yết hầu của nàng ấy nhúc nhích. A Dao bị thương, không thể nuốt, đan dược kia vẫn còn trong miệng nàng ấy. Không thể vào bụng, đan dược làm sao có hiệu quả? Hổ con luống cuống, giơ móng vuốt lên không tiếng động mà lau nước mắt, lại ngắm nhìn bốn phía. Thấy góc tường có một cái bàn con, trên bàn con xếp một cái bình, bốn cái chung, suy nghĩ một chút, đem củi gỗ trong túi chứa đồ lấy ra, nhóm lửa. May mà nàng thường ngày chịu khó, vui vẻ cùng Quân Dao san sẻ, ban đêm lúc Quân Dao làm lửa trại, nàng thường ở một bên thêm củi lửa, vì vậy trước mắt mặc dù muốn nàng tự mình động thủ, ngược lại cũng không tính quá khó, vụng về dựng một đống lửa không quá dễ xem. Sau đó nàng đi đến góc tường ngậm lấy một cái chung trà, chạy đến ngoài động, tìm nơi cỏ xanh, múc một chung tuyết. Chỉ mới một lúc, trên cỏ đã che kín một tầng tuyết mỏng, muốn tích góp một chung cũng không khó, chỉ một chốc liền lấp đầy. Nàng cẩn thận ngậm lấy chung trà quay lại trong động, ghé sát vào đống lửa, muốn hơ tan chung tuyết kia. Trong lòng nàng rất gấp, A Dao bị thương rất nặng, có thể sớm ăn đan dược thì tốt biết mấy. Tuyết lại bởi vì trời lạnh giá, tan rất chậm. Hổ con ghé sát vào đống lửa thêm một chút nữa, ngọn lửa gần như ở ngay trên mặt nàng, nàng cũng không lùi. Chờ tuyết tan, râu mép hổ con đều cháy hỏng mất mấy cái, nàng lại không mảy may để ý đến, ngậm nước đút cho Quân Dao. Quân Dao hôn mê, không thể há miệng, hổ con rất vất vả mới có thể đưa nước vào trong miệng Quân Dao, đan dược cũng theo nước bị nuốt mất. Đan dược đã dùng xong rồi. Hổ con thầm nghĩ. Nàng không dám nhào tới trên người Quân Dao, sợ đè ép nàng ấy, liền dùng đầu đem tay Quân Dao vòng ra sau đầu nàng, tựa như Quân Dao đang sờ nàng vậy. Hổ con nhẹ nhàng nói: "A Dao." Quân Dao không có trả lời. Hổ con cọ cọ lòng bàn tay nàng, lại nói: "Không sợ." Nàng sẽ bảo vệ tốt A Dao. Quân Dao vẫn không có phản ứng, A Duyên nàng ấy yêu nhất ở ngay bên cạnh, nàng ấy cũng không thể ôm nàng một cái. A Dao nhất định sẽ khá hơn nhanh thôi. Hổ con không biết thương thế Quân Dao có bao nhiêu nặng, không biết thật sự cho rằng như vậy, hay là tự an ủi bản thân, không ngừng lặp đi lặp lại câu nói này trong lòng. Kỳ thực, lấy thương thế của Quân Dao, hai trăm năm cũng chưa chắc có thể khỏi hẳn. Đan dược là trị thương, dược lực cũng không ôn hòa, đến trong bụng toả ra, Quân Dao bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi. Nội tạng của nàng đều tổn hại, khó có thể chịu được dược lực, một viên đan dược bình thường, lúc này lại bị dược lực phản phệ. Dung sắc càng thêm trắng xám, hơi thở mỏng manh, ngay tiếng tim đập cũng chậm chạp phù phiếm. Hổ con kinh hãi, liền hoán hai tiếng A Dao, tay chân luống cuống mà tìm kiếm bên trong túi chứa đồ, lại tìm ra rất nhiều đan dược cùng bùa chú, nhưng nàng cũng không dám lại cho Quân Dao dùng. Nàng bỏ qua túi chứa đồ, mới phát giác nàng không có nửa điểm biện pháp. Đan dược mà Quân Dao ăn vào còn lại hai viên, rơi trên mặt đất. Hổ con vừa tức giận vừa sợ hãi, chạy tới vỗ đan dược hai móng vuốt, khóc nức nở nói: "Thuốc xấu... Đạo nhân xấu..." Lại nghĩ đến là nàng đút thuốc cho Quân Dao, nàng vừa khổ sở vừa tự trách, nước mắt lại rơi xuống: "A Duyên xấu..." Trong động tối đen, Quân Dao nôn ra máu, không một tiếng động. Tiêu Duyên khóc mệt, ôm cổ Quân Dao, không ngừng gọi nàng: "A Dao, A Dao, mau tỉnh lại, ta sợ." Quân Dao nhắm mắt lại, tựa như vĩnh viễn không trả lời nàng. Tiêu Duyên không ngừng cọ cọ nàng, liếm nàng, nàng cũng không tỉnh lại, liền đầu ngón tay cũng không có nhúc nhích một cái. Phong tuyết ngoài động càng lúc càng lớn, hàn ý không ngừng rót vào, như muốn động lạnh các nàng. Tiêu Duyên không dám rời Quân Dao một chút, một lúc lại liếm liếm nàng, một lúc lại lắng nghe nhịp tim của nàng, ở bên tai nàng gọi tên nàng, muốn cho nàng tỉnh lại. Tiếng gió rít gào, khiến người ta khiếp đảm. Sắc trời dần dần tối lại, hổ con hoảng sợ, thêm củi vào đống lửa, để tránh cho nó tắt, ánh mắt lại dính chặt trên người Quân Dao, sợ nàng ấy tỉnh lại, nàng cũng không biết. Thẳng đến nửa đêm, Tiêu Duyên vẫn không nháy mắt mà nhìn Quân Dao, chỉ có lúc thêm củi vào đống lửa mới rời đi chốc lát. Nàng vừa nhìn Quân Dao, vừa nỗ lực tích trữ linh khí, được một chút ít, liền vội vàng truyền vào cơ thể Quân Dao. Lại lật tung túi chứa đồ, đem đồ vật có thể chống rét đều lấy ra. Không biết làm sao y vật chống rét được chuẩn bị bên trong đều là của nàng, áo lông cáo, thảm nhỏ, đều là của hổ con nhỏ bé, không đủ lớn. Tiêu Duyên liền lấy ra toàn bộ, đắp lên người Quân Dao, có thể che được chút nào hay chút đó, bản thân nàng lạnh đến run lẩy bẩy, cũng không quản. Nàng cái gì cũng không làm được, không biết Quân Dao bị thương có bao nhiêu nặng, cũng không biết nàng ấy lúc nào mới tỉnh lại, chỉ có thể tận lực bảo vệ nàng ấy không bị đông lạnh mà thôi. Tiếng gió dần dần lớn lên, vù vù mà thổi qua. Quân Dao chậm rãi mở mắt ra, Tiêu Duyên kinh hỉ, con mắt đều sáng, vội vàng gọi nàng: "A Dao." Quân Dao muốn giơ tay sờ sờ nàng, nhưng lại suy yếu đến không có chút khí lực. Hổ con vội chủ động nhích đến chỗ nàng. Quân Dao nỗ lực cong cong môi, âm thanh thấp đến gần như không thể nghe được: "A Duyên... có sợ hay không?" Hổ con lớn tiếng trả lời: "Không sợ! A Duyên dũng cảm!" Lúc nói, nước mắt lại rơi xuống. Quân Dao đau lòng, chỉ là nàng không biết còn có thể tỉnh táo được bao lâu, ý thức lại dần biến mất, tim phổi vô cùng đau đớn, yêu đan đều giống như bị đánh nát. Ánh mắt nàng nhìn hổ con nhu hòa như thế, nhưng nếu như không có A Duyên ràng buộc nàng, bị thương nặng như thế, nàng sợ đã sớm không kiên trì nổi. "A Duyên ngoan. .. chờ ta... tỉnh lại... mang ngươi, mang ngươi về nhà..." Quân Dao cố gắng nói xong, con mắt một lần nữa đóng lại.
|
Chương 119.
"Động phủ."
Quân Dao từng tỉnh lại, Tiêu Duyên liền cho rằng nàng đã khá hơn rồi, mặc dù lại hôn mê, nhưng chẳng mấy chốc sẽ lại tỉnh thôi, rồi dẫn nàng về nhà. Không ngờ đến bình minh, Quân Dao vẫn hôn mê. Bởi vì được Quân Dao căn dặn, Tiêu Duyên mặc dù sợ hãi, nhưng không đến mức không chủ kiến. A Dao nói muốn nàng ngoan, chờ nàng ấy tỉnh lại sẽ mang nàng về nhà. Nàng ấy đã đáp ứng rồi, liền nhất định sẽ tỉnh lại, sẽ dẫn nàng về nhà. Hổ con vẫn ở bên cạnh Quân Dao, chỉ là củi khô mà các nàng kiếm được trước đó không nhiều lắm. Trời lạnh như thế, A Dao lại bị thương, sức chống đỡ không khá hơn phàm nhân là bao, lửa dùng để sưởi ấm là không thể thiếu. Hổ con dùng móng vuốt phủ lên trán Quân Dao dùng để thăm dò nhiệt độ, cũng không lạnh giống như ngày hôm qua, nàng lại dùng khuôn mặt xù lông nho nhỏ cọ mặt Quân Dao, sau đó ra khỏi động, vào trong rừng tìm kiếm củi khô. Tuyết rơi một đêm, sơn cốc vốn đang là mùa xuân đột nhiên không kịp đã tiến vào mùa đông rét lạnh, lá trên cây rơi rụng mất hơn nửa, chỉ còn lác đác vài chiếc lung lay trên cành. Cảnh xuân xinh đẹp ngày hôm qua, hôm nay đã lạnh lẽo tiêu điều như thế. Hổ con không để ý tới cảm thán, thu cánh, tiết kiệm chút linh lực, sau đó ngậm lấy cành khô tìm thấy trong rừng. Làm sao móng vuốt linh hoạt kém xa tay người. Con người có thể cành khô nhặt lại một chỗ, sau đó xoắn dây thừng buộc cành khô lại mang về nhà, thu thập một chuyến, liền có thể chống đỡ được mấy ngày. Thế nhưng hổ con không biết xoắn dây thừng, cũng không biết buộc củi khô lại, móng vuốt của nàng không thể nắm, chỉ có thể dùng miệng ngậm, một lần cũng chỉ có thể ngậm được bốn, năm cái. Thu thập như thế quá chậm. Một đêm tuyết đọng, móng vuốt của hổ con còn có thể đào được, lại qua thêm mấy ngày, cành khô đều sẽ bị tuyết vùi dưới đáy, sẽ khó có thể thu thập được. Hổ con suy nghĩ một chút, lại trở về trong động, đem túi chứa đồ của Quân Dao mang ra. Túi chứa đồ thật ra là một không gian được thiết lập trận pháp, nhỏ thì chừng vài thước vài trượng, lớn thì có thể giả núi chứa biển. Túi chứa đồ của Quân Dao không tính to lớn nhất, nhưng cũng không nhỏ, có kích thước của một tòa cung điện. Đem túi chứa đồ mang đến, sẽ không cần mang nhiều lần về động phủ, trực tiếp đem củi khô bỏ vào trong túi chứa đồ là được rồi. Như vậy liền nhanh hơn. Hổ con đặt túi chứa đồ lên trên tuyết trước, sau đó ngậm lấy cành khô từ xung quanh đến, thu thập lại một chỗ, chờ tìm hết củi khô, cùng bỏ vào túi chứa đồ, lại đi đến chỗ kế tiếp thu thập. Nàng thu thập một đường, gặp phải một con thỏ con đông cứng, hổ con chạy lên trước ngửi một cái, con thỏ đã bị chết rét, ánh mắt nàng sáng lên, cao hứng con thỏ đông cứng bỏ vào túi chứa đồ. Đói bụng một đêm, lại làm lụng một sáng sớm, hổ con đói bụng, lưu lại con thỏ này, chờ A Dao tỉnh lại, liền nướng thỏ cho nàng ăn. Nhặt con thỏ, còn nhìn thấy một ít trái cây, trái cây đông hỏng rồi, rơi xuống nền tuyết, hổ con nghĩ A Dao tỉnh lại sẽ khát, nàng thu thập trái cây, sẵn sàng chờ A Dao tỉnh lại dùng để giải khát. Thu thập một buổi sáng. Hổ con trở lại trong động, bốn móng vuốt nhỏ béo mập đều bị tuyết đông đến đỏ chót, trên người cũng đọng không ít tuyết. Nàng không dám lập tức đi tới bên cạnh Quân Dao, sợ nàng nhiễm hàn khí, liền run rẩy bên đống lửa, giũ hết tuyết trên da lông, cảm thấy ấm một chút, liền đến bên cạnh Quân Dao cọ cọ. "A Dao, nhanh tỉnh lại, có trái cây." Hổ con nhìn Quân Dao, nhẹ nhàng nói. Quân Dao không để ý tới nàng. Hổ con trầm thấp mà ô một tiếng, rất mất mát. Nhưng nàng đã không thể để bản thân tùy ý chìm trong thất lạc nữa rồi, trước khi Quân Dao tỉnh lại, nàng phải chăm sóc nàng ấy thật tốt. Hổ con lại kiểm tra đống lửa, lửa nhỏ xuống, nên thêm củi mới. Nàng lấy thần thức dò vào trong túi chứa đồ, lấy ra củi vừa nhặt được, ném vào đống lửa. Chỉ chốc lát sau, đống lửa nhưng bốc lên khói nồng nặng. Hổ con bị sặc, hắt hơi hai cái, vội vã né tránh. Bên ngoài gió thổi vào, khói thổi tới trên người Quân Dao, hổ con lại vội vàng dùng thân thể ngăn bên mặt Quân Dao, tránh cho nàng ấy cũng bị sặc. Nàng chẳng biết vì sao, cành khô nàng nhặt được lại bốc khói, chờ khói nhỏ, liền lấy ra củi ban đầu, cùng củi nàng mới thu thập ra so sánh. So sánh xong mới biết, có lẽ nàng vừa nhặt được chính cành cây do gió tuyết quật gãy, còn rất tươi mới, cũng không phải cành khô, nước gặp lửa, vì thế mới bốc khói. Hổ con hiểu rõ nguyên do, lấy củi trong túi chứa đồ ra, để qua một bên hong khô, sau đó mới dùng. Chỉ là mất bao lâu mới có thể khô đây? Cành khô chuẩn bị trước đó không nhiều lắm. Hổ con tựa như tân đương gia mới biết dầu gạo đắt đỏ, bắt đầu vì chuyện nàng lúc trước không để ý đến mà phát sầu, nhìn đống lửa yếu dần, rất tiết kiệm mà chọn ra hai cành nhỏ ném vào. Lửa lại nổi lên. Phải dùng tiết kiệm, phải như thế cho đến khi thu thập củi mới. Nàng vừa nghĩ như thế, tạm thời bỏ qua chuyện này, lại nhìn đến con thỏ đông cứng. Ngoại trừ con thỏ, nàng còn nhặt được một con chồn, một con nai, đều là thịt ăn rất ngon, nhưng nàng không biết xử lý, chỉ có thể nuốt nước miếng một cái, đưa mắt dời đi, tạm thời ăn một ít trái cây lót dạ. Một đống trái cây bị nàng ăn hơn nửa, miễn cưỡng no rồi, hổ con lại đi nói chuyện với Quân Dao. Đêm qua A Dao tỉnh lại, trước mắt đã gần đến giờ Ngọ (11AM-1PM), ước chừng đã ngủ sáu canh giờ rồi, hẳn sẽ nhanh tỉnh lại thôi. Hổ con một đêm chưa ngủ, cũng có chút mệt, liền gối lên mu bàn tay Quân Dao, cũng chợp mắt ngủ. Thế nhưng nàng ngủ được cũng không an ổn, một lúc lại sợ lửa tắt, một lúc lại sợ Quân Dao tỉnh lại, nàng ngủ quá trầm sẽ bỏ qua, còn rất sợ bên trong sơn cốc có kẻ xấu khác, hổ con nhắm mắt lại, cũng một mực chìm nổi nửa tỉnh nửa mê. Sau một canh giờ, Quân Dao vẫn chưa tỉnh, tâm hổ con chìm xuống. Nhưng nàng lại rất tin tưởng Quân Dao, nàng ấy nói sẽ mang nàng về nhà, thì nhất định sẽ mang nàng về nhà. Hổ con ăn hết non nửa số trái cây còn lại, nhìn con thỏ một chút, lại nuốt một ngụm nước bọt, lộ ra dáng vẻ muốn ăn. Ngoài động tuyết đã ngừng rơi, tiếng gió cũng đã yếu đi, hổ con ngoan tâm, dời mắt khỏi con thỏ, lại ra cửa một hồi. Lúc này ra ngoài là vì kiếm trái cây, nàng lượm hồi lâu, không biết làm sao cây ăn quả trong rừng cũng không phải là do cố ý trồng, quá nửa là sinh trưởng tự nhiên, trông thưa thớt trống vắng, cũng không nhiều. Hổ con lượm khắp nơi, lại nhặt được rất nhiều cành khô, thu hoạch khá dồi dào. Trở lại trong động, Quân Dao vẫn chưa tỉnh. Tâm hổ con vì thu hoạch mà vui vẻ lại hạ xuống. Nàng dựa trên ngực Quân Dao, lắng nghe tiếng tim đập của nàng ấy, trong mắt u ám sa sút. Tim đập rất yếu, hổ con nằm nhoài trên ngực nàng, ngưng thần lắng nghe, mới có thể miễn cưỡng nghe được, một hồi, khoảng cách hồi lâu, lại một hồi. Nàng đột nhiên cảm thấy, A Dao sợ là phải rất lâu nữa mới tỉnh lại, đêm qua nàng ấy nói với nàng, là lo nàng sợ hãi. Hổ con lại muốn khóc, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, nàng trèo lên trên hai bước, đem mặt dán vào mặt Quân Dao. Nước mắt lướt xuống, nàng không lên tiếng mà khóc, chỉ lặng lẽ rơi lệ, lông trên mặt ướt đẫm, nước mắt dần lướt xuống mặt Quân Dao, tựa như Quân Dao đã khóc vậy. Trời vừa tối, đây là đêm thứ hai ở trong động phủ, vẫn không khá hơn đêm qua là bao, chỉ là không hoảng sợ luống cuống như đêm qua nữa. Hổ con đã chuẩn bị phải ở đây lâu, phải chăm sóc Quân Dao đang hôn mê, nàng cũng quyết tâm, nhất định sẽ chăm sóc Quân Dao thật tốt, chờ nàng ấy tỉnh lại, cùng nhau về nhà. "A Dao đừng sợ, hổ con lợi hại." Tiêu Duyên lẩm bẩm nói, vừa nói xong, vừa muốn cọ cọ Quân Dao, da lông ướt đẫm đem mặt Quân Dao đều cọ ướt, hổ con không hề hay biết, ôm chặt cổ Quân Dao. Nói cho cùng, thật ra nàng vẫn sợ hãi, chỉ là nàng không có ai có thể dựa vào nữa, bờ vai nho nhỏ không chỉ phải gánh vác việc nuôi sống bản thân, còn phải nhận nhận trọng trách chăm sóc Quân Dao. Nàng chỉ có thể nhắm mắt, tiếp tục đi. Sáng sớm ngày hôm sau, trời lờ mờ sáng, hổ con liền tỉnh lại, nàng nhìn ngoài động, lại đi liếm liếm Quân Dao, sau đó thêm mấy khối gỗ trông to lớn vào đống lửa, sau đó liền ra cửa. Muốn tồn tại bên trong đất trời tràn ngập băng tuyết, lửa là không thể thiếu, thứ yếu chính là đồ ăn. Như vậy liền cố gắng hết sức thu thập củi khổ cùng trái cây. Chỉ dựa vào trái cây, sợ là không chống đỡ được bao lâu. Hổ con chần chờ chốc lát, liền quyết định đem thú nhỏ đông cứng đều nhặt về. Nàng vẫn chưa biết xử lý lập tức như thế nào, mà thu lại toàn bộ, còn lại sẽ cân nhắc sau. Sơn cốc rất lớn, hổ con sắp nhặt hết sạch bên này, liền đi xa dần, nàng sợ lạc đường, vừa đi, vừa lưu lại ký hiệu. Như vậy, mặt trời lên đến giữa trời, hổ con mới trở về trong động. Tuyết đã ngừng một đêm, hôm nay tuyết đọng không kém hôm qua là bao. Hổ con lại không dám có nửa đêm lười biếng, băng tuyết ngoài núi, nàng vẫn nhớ, tuyết rơi dày, móng vuốt đào như đào trên đá cứng, đến lúc đó, liền không tìm được trái cây cùng củi rồi. Ở bên người Quân Dao thoáng nghỉ ngơi chốc lát, hổ con lại ra cửa. Những ngày kế tiếp, đều như thế. Đến đêm thứ mười, đột nhiên rơi xuống một trận bạo tuyết, sáng sớm hôm sau, trên đất tuyết, dày đến có thể chôn vùi hai chú hổ con, khác với ngoài núi, trong cốc còn có nhiều cây cối trọc lóc, nghiêng ngả trên đất tuyết. Bên ngoài kiếm không được cái gì. Hổ con liền không ra cửa, trong núi chất thành rất nhiều cành khô, đối với nàng mà nói, đã nhiều như một tòa núi nhỏ, nàng còn tỉ mỉ đem củi khô thô một chút tìm ra, phóng qua chỗ khác, dùng để ban đêm lúc ngủ dùng. Cách chồng củi khô không xa chính là rất nhiều trái cây, nhìn thấy trái cây, hổ con liền lộ vẻ ưu sầu, trái cây nhìn như rất nhiều, nhưng chống đỡ không được quá lâu, ăn xong cũng chỉ có thể dựa vào thú nhỏ đông cứng rồi. Vào mùa đông, chỗ tốt liền hiện ra, trời giá rét, trái cây cùng thú nhỏ đông cứng cũng sẽ không mục nát, có thể giữ hồi lâu. Hổ con lông mày nhíu chặt, nàng không thích ăn thịt sống, nhưng nàng cũng không biết nên nướng chúng thế nào. Nàng nghĩ, nàng cần nhanh chóng tu luyện, đến Kim Đan kỳ, liền có thể không cần ăn uống nữa rồi. Chỉ là công pháp của nàng chỉ tới Trúc Cơ, Trúc Cơ sau đó cũng chưa có, không lấy được công pháp, liền không thể tiếp tục tu luyện, các nàng vào Linh Sơn, chính là vì việc này. Trước mắt chỉ cách công pháp kia chỉ có một bước. Tiêu Duyên lúc này mới để ý đến động phủ. Nàng bận rộn mười ngày, chỉ ăn trái cây, gầy đi trông thấy, hai con mắt lại vẫn cứ sáng rực. Hơi đi vào trong hai bước, liền cảm thấy bầu không khí lạnh lẽo, lông trên lưng dựng đứng, hổ con vô cùng đề phòng mà lắng nghe tình hình, không dám đi tiếp vào, rướn cổ lên nhìn vào bên trong. Động phủ dường như rất sâu, Tiêu Duyên đứng tại chỗ, nhìn không thấy tận cùng. Phòng ốc trong động rất giống nhà gỗ của các nàng trên Thái Ất Sơn, có bàn có giường, còn có màn che, bình phong, bình hoa, chậu gốm, rất giống chỗ ở của phàm nhân.
|