Manh Nữ Cùng Kỹ Nữ
|
|
Chương 41 “Ân ? Không hiểu. Thích không phải là yêu sao ?”
Seven một bộ biểu tình xem thường “Bại cho ngươi”. Quả nhiên cùng tiểu hài tử khó có thể mà thông đồng được, nàng đứng thẳng dậy ho khan hai tiếng, “Ân, được rồi, dù sao cũng là nhàn rỗi, để ta làm lão sư ái tình dạy cho ngươi một khóa vỡ lòng đi…” Seven đem toàn bộ những điều tự mình cho là tiêu chuẩn tình yêu truyền thụ hết cho Tiểu Văn, Tiểu Văn sau khi nghe xong cái hiểu cái không cau mày, thì thào nhỏ giọng nói, “Thảo nào Đồng Đồng bình thường rất chán ghét nữ hài tử khác cùng Bằng Bằng chơi đùa, do đó Đồng Đồng đúng là yêu Bằng Bằng sao…”
Cái gì Bằng Bằng Đồng Đồng ? Seven bất đắc dĩ nhìn Tiểu Văn vẫn còn đang trầm tư, vươn hai ngón tay kẹp lấy gương mặt Tiểu Văn giật nhẹ, “Này, ngươi cái ngốc nghếch này rốt cuộc có nghe minh bạch những lời ta nói không a? Sẽ không để ta tự mình vừa mới hao hết một phen miệng lười toàn bộ là đàn gảy tai trâu chứ a.”
Tiểu Văn bị nhéo đau quá, nỗ lực thoát khỏi tay Seven, bất mãn nhỏ giọng “Hừ” một tiếng, sau đó ly khai đến phía bên kia ghế sô pha ngồi, cách Seven rất xa, tiếp tục một mình chìm đắm trong những lời Seven vừa nói.
****************
Buổi tối, Tiểu Văn cùng Lý Giai đang nằm tại trong chăn, Tiểu Văn nắm chặt mền suy nghĩ một chút nhỏ giọng thử thăm dò Lý Giai nói, “Giai Giai, ta… ta rất thích một bạn cùng học với ta.”
“Ân, tốt a, phải cùng bạn học hảo hảo chung sống mới được.” Lý Giai hoàn toàn không nghe ra ý tứ trong lời nói của Tiểu Văn, chỉ là đơn thuần lý giải mặt chữ của nàng.
“Thế nhưng ta nói là ta thích hắn ? Ngươi không tức giận sao?”
Lý Giai sửng sốt một chút, nhìn Tiểu Văn một chút mới nói, “Không tức giận a, ta vì sao hội tức giận.”
Giai Giai không tức giận, Giai Giai nói nàng không tức giận, sở dĩ do đó Giai Giai là không yêu mình sao, Seven nói, nếu như thực sự yêu một người, cho dù chỉ là cảm giác đối phương thích một người khác, cũng có thể là đối phương chỉ đối với một người khác có hảo cảm, cũng đều cảm thấy ghen tị tức giận. Hiện tại tự mình đã nói rõ ràng thích một người khác, vậy mà Giai Giai vẫn không ghen, lẽ nào Giai Giai thật là không yêu mình sao ? Tiểu Văn nghĩ như vậy, liền bỗng nhiên cảm thấy ngực đau quá, khó chịu đến muốn rơi lệ, vì sao chính nàng lại cũng như vậy không biết, rất không vui, Tiểu Văn trở mình, đưa lưng về phía Lý Giai không thèm nói thêm câu nào. Lý Giai cảm thấy có chút kỳ quái, trước đây Tiểu Văn khi ngủ đều co lại hướng vào lòng mình mới bằng lòng ngủ, thế nào hôm này lại đưa lưng về phía mình, nàng ngồi dậy nhìn xem Tiểu Văn, phát hiện ta gương mặt nàng đã đẫm lệ. “Ngươi làm sao? Không phải vừa mới rất tốt sao.” Lý Giai đem Tiểu Văn ôm nàng vào lòng, vỗ nhẹ lưng của nàng, khẩn trương hỏi.
Tiểu Văn hơi hơi hút lấy không khí, nhỏ giọng ủy khuất nói, “Giai Giai xấu xa” Sau đó thì không tái nói chuyện nữa, mặc cho Lý Giai thế nào dỗ dành cũng vô dụng.
Sáng hôm sau, Tiểu Văn vẫn là không cùng Lý Giai nói chuyện vẫn liên tục bĩu môi, thần tình tức giận. Lý Giai bất đắc dĩ vừa khổ vừa buồn bực, Tiểu Văn chưa từng như vậy trước đây. Trong khi ăn sáng, Tân U cũng nhìn ra Lý Giai cùng Tiểu Văn có chút bất thường, nàng lặng lẽ hỏi Lý Giai chuyện gì đã xảy ra, kết quả Lý Giai cười khổ mà nói ngay cả nàng cũng còn không biết chuyện gì xảy ra. Chờ sau khi Lý Giai 3 người các nàng ấy đi làm, Tiểu Văn một mình lấy ra một bài tập viết, chính là thế nào cũng không tĩnh tâm chăm chú viết được, vì thế nàng buông xuống quay về giường nằm sấp trên giường ôm lấy chiếc hộp âm nhạc Giai Giai cấp nàng, rất không vui bĩu môi. Giai Giai xấu xa, vậy mà cũng không ghen, háo đáng ghét, hảo đáng ghét !!! Nghĩ nghĩ, nước mắt lại rơi xuống, Tiểu Văn cuộn tròn ôm lấy hai chân, rầu rĩ trốn vào trong chăn, cuộc tròn người thành một tiểu cầu, nho nhỏ thanh tiếng đối với Giai Giai oán niệm. (Chết Giai Giai, em nó niệm chú )
Cứ như vậy cả ngày, nàng không muốn ăn cũng không muốn uống, ngay cả bình thường đối với kẹo rất hoan hỉ hôm nay cũng không muốn đụng tới, nhớ lại thời gian nàng cùng Lý Giai cùng một chỗ, Tiểu Văn phát hiện ta, Giai Giai nàng thực sự chưa từng nói qua yêu mình, nàng chỉ nói thích mà thôi, không hề nói chuyện yêu, rõ ràng các nàng cùng một chỗ làm chuyện so với chuyện mà Tân tỷ tỷ và Seven làm mỗi khi bên nhau cũng đều giống nhau, vì sao Seven lại nói yêu Tân tỷ tỷ mà Giai Giai lại không nói chứ. “Hừ” Tiểu Văn đem cây kẹo đang nắm chặt trong tay ném về phía trước, ủy khuất cực kỳ, chưa bao giờ Tiểu Văn có dũng khí bốc đồng như thế, lần đầu tiên tức giận như vậy, nàng quyết tâm sẽ không để ý đến Giai Giai.
Chạng vạng, mấy người lục tục quay trở về, Tiểu Văn nghe được thanh âm Lý Giai, liền xoay người quay về phòng, đóng cửa lại. Lý Giai cùng Tân U đứng trước nhà liếc nhìn nhau, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, lơ đãng thấy trên mặt đất cây kẹo bị Tiểu Văn ném đi, khẽ nhíu mày, cảm giác sự tình lần này dường như rất nghiêm trọng a .
Tân U vào phòng đem Tiểu Văn dỗ dành đi ra, Tiểu Văn ngồi trên ghế sô pha cắn môi, nhất định không nói lời nào. Lý Giai thấy nàng biểu tình như thế, thở dài đi vào phòng bếp, Tân U cũng đi theo vào trong, phòng khách chỉ còn lại hai người là Seven cùng Tiểu Văn.
“Ngươi làm sao thế?” Seven tiến đến bên cạnh Tiểu Văn đẩy đẩy nàng, Tiểu Văn xoay người, không để ý đến Seven. Ai, vậy mà không để ý đến ta, Seven vuốt vuốt cái mũi, xấu xa vươn ra hai ta, ra sức nhéo lấy khuôn mặt Tiểu Văn “Cho ngươi không để ý ta.”
Tiểu Văn đau đến nước mắt rơi xuống, lại không đủ sức thoát khỏi Seven, nàng cuối cùng mở cái miệng nhỏ ra, hung hăng cắn lấy mu bàn tay Seven, hừ! Con thỏ con nóng nảy vẫn là cắn người a! “Ai nha!!! Cắn người !!! Buông ra !!! Buông ra!!!” Seven gào lên.
Tại phòng bếp, Lý Giai cùng Tân U nghe được động tĩnh lập tức chạy đến, chứng kiến Tiểu Văn nhăn răng cắn Seven ác liệt, Seven khẩn trương hướng Lý Giai cầu cứu, Lý Giai chạy tới ôm Tiểu Văn, lúc này mới đem các nàng ấy tách ra, Seven giẫm chân dùng sức vẫy vẫy tay, tuy rằng Tiểu Văn cắn khí lực không quá mạnh, nhưng hai dấu răng đã in thật sâu vào da thịt, không đau thật không có khả năng.
“Ngươi thế nào lại cắn người chứ !” Lý Gia nắm lấy bàn tay Tiểu Văn, trên mu bàn tay đánh một cái, tức giận nói.
Vốn ban đầu Tiểu Văn đã ủy khuất cùng khổ sở, bị Lý Giai vừa nói như vậy, “Oa” một tiếng khóc lớn lên, “Giai Giai xấu xa… Giai Giai xấu xa….” Tiểu Văn vừa khóc vừa gọi, lần này đem mọi người trong phòng đều hù dọa đến sợ choáng váng, Tiểu Văn bình thường cho dù khóc, cũng là yên lặng nhỏ giọng nghẹn ngào, đáng thương như vậy, chưa hề lớn tiếng khóc đại náo như ngày hôm nay, Lý Giai chính là nghĩ muốn nho nhỏ giáo huấn nàng một chút, để nàng sau này không thể tái như thế tùy tiện cắn người, lại thấy nàng như thế này khóc, Lý Giai tâm lập tức hoảng lên, vội vàng ôm nàng vào lòng, nhẹ nhẹ vỗ sau lưng nàng, “Ngoan, không khóc, là ta xấu xa, ta không nên hung ác với ngươi, được rồi, được rồi, không khóc a, ta hư, đánh ta có được không, không khóc….” Kết quả Tiểu Văn nắm chặt y phục Lý Giai, khóc càng thêm ác liệt hơn.
|
Chương 42 Lý Giai đem Tiểu Văn ôm vào lòng, đối với Tân U cùng Seven nói, “Ta trước tiên mang nàng quay về phòng đi thôi.” Sau đó liền đem Tiểu Văn mang vào phòng, đóng cửa phòng lại. Thấy cửa phòng khép lại, Tân U xoay người nhéo lỗ tai Seven, tức giận nói: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi a ? Ngươi thế nào lại chọc tiểu hài tử làm chi ? Hiện tại được rồi a? Ngươi vui rồi chứ ?” Seven tự biết mình đuối lý, lập tức nhận sai xin lỗi, khiến cho Tân U đối với nàng một chút biện pháp cũng không có, chỉ có thể ngồi ở ghế sô pha thở dài.
Lý Giai yêu thương gắt gao ôm lấy Tiểu Văn, một bên lau nước mắt cho nàng, một bên lại dỗ dành, Tiểu Văn khóc đến độ ho khan, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng tất cả đều là lệ, Lý Giai cực kỳ tự trách mình , thế nào bao giờ cũng không nhớ, hung dữ với nàng để làm chi, có chuyện gì hảo hảo nói không được sao.
“Ngoan, đừng khóc có được không, đợi lát nữa cổ họng sẽ đau đấy, là ta hư, lần sau ta không bao giờ hung ác Tiểu Văn nữa có được hay không, ngoan, đừng khóc….” Nàng nhẹ nhàng hôn lấy gương mặt Tiểu Văn, không ngờ Tiểu Văn lại tức giận xoay người đi, né tránh Lý Giai, thở phì phò đáng thương nói, “Giai Giai xấu xa, ngươi không yêu ta, ta không bao giờ cho ngươi hôn nữa.”
“Sao lại thế ? Ta thích nhất Tiểu Văn, ai nói ta không thích ngươi.”
“Ta nói yêu, yêu !!! Không phải thích, thích và yêu không giống nhau, ngươi không yêu ta !!!” vừa nói những lời này, Tiểu Văn nước mặt lại không ngừng rơi xuống, cảm thấy rất là ủy khuất, Giai Giai thế nào có thể không yêu nàng, thật xấu.
Lý Giai nhất thời sửng sốt, không có nghe lầm chứ, Tiểu Văn vậy mà nhấn mạnh yêu và thích khác nhau ?! Trong lòng nàng bỗng nhiên mọc lên những cảm xúc hỗn loạn khó hiểu, nàng khẩn trương sát đến bên cạnh Tiểu Văn, run run dè dặt hỏi, “Ngươi… biết rõ yêu và thích khác nhau ? Vậy ngươi yêu ta không ? “ Nàng cảm giác được trái tim đang đập kịch liệt, từng nhịp “thịch thịch” như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tiểu Văn vỗ vỗ miệng, hầm hừ tức giận nói, “Yêu, Tiểu Văn rất yêu Giai Giai, chính là Giai Giai không yêu Tiểu Văn, thật xấu.”
Đây là lần đầu tiên từ miệng Tiểu Văn nghe được nàng nói yêu mình, cho dù Tiểu Văn hiện tại có hay không đã chân chính hiểu được ý nghĩa từ này, đối với Lý Giai mà nói, đây là một thiên đại vui sướng cùng cảm động, ánh mắt của nàng dường như bắt đầu nhòa đi, tay vô pháp khống chế run rẩy, nàng nhịn xuống nghẹn ngào nhẹ nhàng nói, “Ngươi thế nào biết ta không yêu ngươi?”
Lý Giai mở mắt to tròng ngạc nhiên nhìn Tiểu văn, nước mắt đã bắt đầu rơi xuống hai bên má “Sở dĩ vì thế, ngươi từ tối hôm qua cho tới hôm nay liên tục tức giận không chú ý ta, là vì nghĩ ta không yêu ngươi ?”
Tiểu Văn chu miệng, nho nhỏ thanh âm ủy khuất nói “Ta biết nhâm tính thật không tốt, không nên không ngoan như thế, chính là ta rất khó chịu, Giai Giai cũng không yêu ta, ta nhất định không để ý ngươi.”
Lý Giai cũng không thể khống chế được tình cảm của mình nữa, một phen ôm lấy cổ Tiểu Văn, khóc nỉ non, “Đứa ngốc, ngươi thực sự là một đứa ngốc, ta không yêu ngươi thì còn có thể yêu ai, mỗi ngày đều nhớ ngươi, sợ ngươi có ngày hiểu chuyện sẽ ly khai khỏi ta, ngươi cư nhiên còn có thể lo lắng ta không yêu ngươi, có đúng hay không ta làm còn chưa đủ tốt, vậy ngươi nói ta biết, còn muốn ta thế nào thì mới là yêu ngươi, ngươi mới là đồ xấu xa, chỉ vì chuyện này mà không để ý đến ta, ngươi có biết ta lo lắng nhiều thế nào hay không, ngươi mới là hư….” Lý Giai cũng giống như một tiểu hài tử, chôn đầu vào cổ Tiểu Văn khóc ô ô, nàng cũng là một nữ hài tử, chỉ so với Tiểu Văn lớn hơn có 3 tuổi, không phải không biết buồn, không phải không biết ủy khuất, không phải sẽ không khóc, chỉ là người nàng yêu quá đơn thuần, người nàng yêu cần được bảo vệ, cho nên nàng chỉ có thể liều mạng kiên cường chống đỡ, không ngại tất cả được hay mất, nhưng nỗ lực nhiều như vậy, cuối cùng người nàng yêu vậy mà còn trách không yêu hắn, điều này làm cho Lý Giai làm sao có thể nhẫn nại thêm nữa, lòng của nàng cũng đau như vạn kim châm. Cảm giác được nước mắt Giai Giai rơi trên cổ mình, Tiểu Văn vội vàng nắm lấy tay Lý Giai, khẩn trương xin lỗi, tự mình thế nào lại để Giai Giai khóc, ngực đau quá, nàng giơ bàn tay nhỏ bé ra sức tự đánh mình, “Giai Giai không khóc, ngươi đánh ta, đừng khóc….. là ta không tốt…. ngươi khóc Tiểu Văn hảo khó chịu, đau quá…” Lý Giai hai mắt đẫm lệ nhẹ nhàng hôn cổ Tiểu Văn, khổ sở nói “Ta khóc Tiểu Văn sẽ đau, vậy khi Tiểu Văn khóc, ta cũng đau, ngươi biết không ? Ngươi mỗi lần khóc, trái tim của ta đều cũng rất đau, ngươi có thể tính được không, ngươi đã khóc bao nhiêu lần, ta đã đau bấy nhiêu lần .”
Tiểu Văn yên lặng suy nghĩ thật lâu, nàng hoàn toàn không nhớ được tự mình đã khóc bao nhiêu lần, chỉ biết là khi tự mình không vui sẽ khóc, cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới cảm nhận của Giai Giai, “Xin lỗi…” Tiểu Văn cắn môi dưới, vỗn dĩ tự mình vẫn như thế này thất thường làm Giai Giai đau nhiều lần như vậy, nhưng lại chưa từng dỗ dành Giai Giai, khi nàng khó chịu Giai Giai đều có thể ôm chặt lấy nàng, Tiểu Văn xoay người ôm chặt lấy Lý Giai, “Tiểu Văn sau này sẽ không khóc nữa, Tiểu Văn không muốn Giai Giai đau, muốn Giai Giai vui vẻ.”
Lý Giai nhắm mắt lại nhẹ nhàng ôm Tiểu Văn vào lòng, “Muốn ta vui vẻ thì nói lại lần nữa yêu ta có được hay không?”
“Ân, Tiểu Văn yêu nhất Giai Giai, Giai Giai cũng phải yêu ta.”
*******************
Yêu, chỉ thế này một chữ, có thể từ miệng Tiểu Văn nói ra, bao nhiêu khổ cực cũng đáng. Lý Giai khóe miệng nhàn nhạt cười, cảm giác thân thể Tiểu Văn phong phanh, còn có nàng lần đầu yêu thương ôm lấy mình.
|
Chương 43 Sau khi sự kiện lần trước Tiểu Văn phát cáu được giải quyết, Tân U vui vẻ chúc mừng Lý Giai, tựa như ánh trăng đã rọi sáng sau khi mây mù đã tan đi, cái tiểu ngu ngốc kia cuối cùng cũng đã thông suốt, Lý Giai cũng rất vui mừng, tinh thần làm việc cũng mạnh mẽ hẳn lên, kỳ thực người cao hứng nhất chính là Seven, nàng luôn luôn muốn sẽ giáo huấn Tiểu Văn thêm một khóa ái tình nữa, để nhắc nhở Tiểu Văn nhất định phải đem Lý Giai xem trọng, nghìn vạn lần không để Lý Giai quyến rũ Tân U, nói cũng kỳ quái, hai người mỗi lần gặp nhau đều bắt đầu hỏa hảo trò chuyện, sau đó lại bắt đầu ầm ĩ cự nự, Seven lấy tư cách lớn khi dễ nhỏ, Tiểu Văn nhất định là phải chịu thiệt, nàng từng đồng ý với Giai Giai sẽ không nhâm tính khóc loạn, lại không thể cắn người, vì thế Tiểu Văn chỉ có thể hầm hừ tức giận nghĩ biện pháp đối phó với Seven, nàng phát hiện Seven rất sợ Tân U, do đó về sau chỉ cần Seven khi dễ nàng, nàng sẽ chạy đến trước mặt Tân U cáo trạng, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, đặc biệt đáng thương lôi kéo góc áo Tân U, cơ hồ như bị thiên đại ủy khuất, ở cùng một chỗ lâu như vậy, lại không có hài tử, Tân U đã sớm xem Tiểu Văn đáng yêu là hài tử của mình, thấy nàng một bộ dáng đáng thương kia, sẽ lập tức yêu thương che chở Tiểu Văn, quát mắng Seven một trận, sau đó đem Seven đuổi về nhà nàng, Tiểu Văn thì lại trốn ở phía sau Tân U, trộm cười hì hì, le lưỡi trêu chọc, kết quả Seven chỉ có thể đau khổ yên lặng trở lại nhà mình, ôm gối nhớ lão bà. Càng kỳ quặc hơn chính là, Tiểu Văn cùng Seven nhiều lần ầm ĩ cự nự, nhưng lần gặp nhau tiếp theo sẽ lại cùng nhau tiến đến thì thầm to nhỏ, khiến cho Lý Giai cùng Tân U bất đắc dĩ tột cùng.
Lý Giai công việc ngày càng thuận lợi, Seven cấp nàng thăng chức, nhưng trong công ty bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, một số đỏ mặt tía tai tức giận, trong lòng bất bình, người nào cũng có lời đồn đãi, chuyện vô căn cứ ùn ùn kéo đến hướng về phía Lý Giai, mọi người đều trước mặt biểu hiện rất tốt với Lý Giai, không dám đắc tội, sau lưng lại nói không ít lời khó nghe, trong xã hội không có tường che chắn, cơn gió nào rồi cũng sẽ thổi qua, những lời kia cũng tự nhiên mà truyền đến tai Lý Giai, nàng cư nhiên phi thường không dễ chịu.
“Tân tỷ, ngươi nói ta đời này có đúng là quá may mắn không, gặp được Lâm tiên sinh, gặp được ngươi, gặp được Seven, kết quả ta mới được người bây giờ, cũng có thể tiến tới vị trí như ngày hôm nay.” Chạng vạng khi làm cơm tối, Lý Giai đột nhiên nói một câu như vậy, Tân U bên cạnh nghe xong sửng sốt, quay lại nhìn xem xét Lý Giai một hồi lâu, Lý Giai bị Tân U nhìn toàn thân đều mất tự nhiên, xấu hổ nói, “Làm sao vậy ? Tân tỷ ngươi nhìn ta cái gì ?”
“Có đúng hay không… tại công ty gặp chuyện không vui?” Tân U cảm giác trước giờ luôn nhạy bén, luôn luôn đoán trúng trọng điểm vấn đề. Lý Giai cúi đầu, nhấp nhấp môi biểu tình có chút khổ sở, “Có thể ta thật là vận khí tốt, người trong công ty nỗ lực nhiều như vậy, nhưng chỉ có ta là được thăng chức, đều là bởi vì có ngươi cùng Seven hỗ trợ, cũng không trách mọi người không phục.” Lần này vấn đề so với khi nàng còn ở cửa hàng trang phục thì khác nhau, khi đó tại cửa hàng trang phục là do có tiểu nhân hãm hại, nhưng hiện tại lại không có tiểu nhân nào hãm hại nàng, đúng là rất nhiều người đều cho là như thế, cho rằng nàng chỉ là dựa vào quan hệ cùng Seven mới đạt được cái vị trí kia, chỉ bất quá là một vận khí tốt, dựa vào sắc đẹp để mưu sinh, tâm bất bình đố kị đã che kín hai mắt của những người đó, khiến cho bọn hắn chỉ thấy được Lý Giai thăng cấp, nhưng lại bỏ qua toàn bộ những sự nỗ lực cùng thành tích của nàng. Bị người khác nói như vậy, cảm giác tự ti căn bản là tồn tại ở sâu trong nội tâm Lý Giai cũng bắt đầu tin tưởng, tin rằng nàng chỉ là một cái gối thêu hoa, chỉ có vẻ đẹp mà rỗng tuếch.
Tân U cau mày, rất nghiêm túc nói, “Lý Giai, ngươi cũng không phải là gặp may, nếu như ngươi vận khí tốt, thì không có lúc trước trải qua cái loại sự tình kia, một nữ hài tử, ở tuổi xuân, xinh đẹp như hoa như ngọc lại phải đi làm cái loại công việc này, có thể gọi là may mắn sao ?”
“Thế nhưng, rất nhiều nữ hài tử như ta, cũng không có một kết quả tốt như ta ngày hôm nay.”
“Sở dĩ vì thế mà ngươi đem toàn bộ sự tình này cho là một lại vận may ?” Tân U thở dài, nhìn vào khuôn mặt Lý Giai, nhãn thần nghiêm túc nói, “Ta chỉ biết là, rất nhiều nữ hài tử làm loại công việc này đều hít thuốc phiện, dùng tiền loạn, phóng đãng, chính là ngươi không có như vậy, Lâm tiên sinh hắn đi tìm rất nhiều nữ tử, cuối cùng hết lần này đến lần khác yêu một người là ngươi, là bởi vì ngươi rơi vào phong trần, nhưng lại không vướng bụi trần, ngươi trong lòng Lâm tiên sinh là một nữ tử tốt đẹp. Ta từng giúp rất nhiều nữ nhân miễn phí thưa kiện, nhưng ta đều không phải là người tốt, ban đầu ta nhận lời giúp ngươi là bởi vì quan hệ với Lâm tiên sinh, nhưng về sau này, ta cam tâm tình nguyện giúp ngươi, ta đem ngươi như người trong nhà mà đối xử, đó là bởi vì người khiến ta cảm động, làm ta có cảm giác thế nào là nhà, thậm chí để ta nguyện ý bắt đầu tin tưởng vào tình yêu. Về phần Seven, nàng là vì ta mới đặc biệt tuyển ngươi vào công ty, nhưng là do ngươi nỗ lực cần cù khiến nàng thừa nhận ngươi, ngươi có thể có ngày hôm nay, là kết quả ngươi nghiêm khắc với bản thân, lại khéo léo cư xử. Lý Giai, tâm cảm tạ là chuyện tốt, nhưng ngươi không thể vì thế mà dập tắt không để ý đến nỗ lực của mình. Thế giới này vốn là không có công bình, có người sinh ra đã nắm lấy chìa khóa vàng, có người lại sinh ra trong bần hàn, tựa như trong nghề nghiệp của ta, có rất nhiều luật sư tuổi như ta, nhưng chỉ là một luật sư phổ thông, mà ta lại là lão bản, vì cái gì ? Bởi vì ta trong nhà có tiền, sở dĩ vì thế, muốn đi đâu để truy cầu trọn vẹn bình đẳng ? Lẽ nào là bởi vì ta trong nhà giúp ta có tiền mở văn phòng luật sư, có thể nào lại dứt khoát gạt bỏ những nỗ lực và khổ cực của ta sao ? Bọn họ thua kém hơn ngươi, do đó vì sao bọn họ muốn truy cầu bình đẳng với ngươi, nói cái gì công bình, đả kích ngươi có vận khí tốt, chỉ là tâm địa đố kị thường tình, mà ngươi nên làm, chính là tiếp tục nỗ lực, để cho bọn họ thừa nhận ngươi, để cho bọn họ đem đố kị biến thành hâm mộ cùng bội phục ngươi. Ngươi có được ngày hôm nay không phải chỉ dựa vào ngươi có vận may, là ngươi chưa từng khiến cho bất luận người nào giúp ngươi thất vọng, tin tưởng ta Lý giai, ngươi có phẩm chất phi thường, đừng phủ định bản thân mình, phải tự tin hơn, cấp cho mình và các người không ủng hộ ngươi thời gian, tất cả mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.” Tân U vỗ vỗ gương mặt Lý Giai khuyến khích tinh thần nàng, “Ngay cả cái tiểu ngu ngốc kia cũng đều có một ngày minh bạch tình yêu là gì, còn có cái gì ngươi không thể đợi được chứ?”
Lý Giai suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng cầm tay Tân U, cảm ơn mỉm cười nói “Cảm tạ ngươi, Tân tỷ, thực sự rất cảm tạ ngươi.”
“Cơm xong chưa? Đói muốn chết.” Seven thình lình đẩy mạnh cửa, tức thì chứng kiến hai người bên trong tay trong tay, mặt đối mặt, bầu không khí thâm tình, nàng sửng sốt vài giây, sau đó ủy khuất đến bên cạnh Tân U, chua xót hỏi, “Các ngươi vừa làm cái gì ?”
Xong, một đại vò dấm chua bắt đầu xuất hiện, Lý Giai bất đắc dĩ cười khổ, lúc này Tiểu Văn cũng vừa sờ soạng đi tới, nhỏ giọng hỏi, “Thế nào rồi?”
“Ngươi mau quản tốt Giai Giai của ngươi đi, nàng nắm tay lão bà của ta kìa !” Seven không để ý Tân U thẹn thùng giãy dụa, dùng sức đem nàng kéo vào lòng. Tiểu Văn nghe xong, lập tức không vui bỉu môi nói “Giai Giai thật xấu, không thể, ta sẽ tức giận !”
Lý Giai vội vàng đi qua đem Tiểu Văn đưa ra khỏi phòng bếp, sau đó đóng cửa phòng bếp đóng lại, loại sự tình này, vẫn là nên tự từng người tách biệt giải quyết sẽ tốt hơn.
“Hảo, là ta sai rồi, Tiểu Văn đừng tức giận có được không, ta chỉ nắm tay ngươi.” Lý Giai nắm hai tay nhỏ bé Tiểu Văn, dán lên khuôn mặt mình từ từ nhẹ nhàng chà xát. Tiểu Văn chu miệng nhéo nhẹ, Lý Giai buồn cười ôm chầm nàng, hôn nàng thật nồng nhiệt, sau khi kết thúc nụ hôn, Tiểu Văn đỏ mặt tiến đến bên tai Lý Giai, nhỏ giọng nói. “Giai Giai là của ta, là của một mình ta.” Seven quả thực là một sư phụ rất thành công, truyền thụ quan niệm chiếm lấy rất đúng lúc.
“Ân, hảo, ta là của ngươi, ngươi đừng tức giận.”
Tiểu Văn ngoan ngoãn gật đầu, tại khuôn mặt Lý Giai hôn một cái.
Mà bên này Seven cùng Tân U cũng sớm đã xuân sắc triền miên, đối với Seven mà nói, khi nào nên dỗ ngọt thì dỗ ngọt, khi nào nên hành động thì sẽ không có thể đại khái, U U của nàng tùy ý để cho tình địch lớn nhất trong ảo tưởng nắm tay, đương nhiên không thể để yên như thế, nhất định phải hôn Tân U đến thiên toàn địa chuyển ( trời đất quay cuồng) mới thôi, cấp nàng một chút giáo huấn nhỏ, hừ, Seven tự thầm nói.
Tuy rằng bình thường cho rằng là Tân U tương đối cường thế, nhưng kỳ thực nếu Seven thực sự cường thế, không quá mấy chiêu, Tân U đã chịu thua, tựa như hiện tại, nàng cũng chỉ có thể bị Seven áp đè vào tường, mặc cho nàng khi dễ, hai má ửng hồng mê người.
|
Chương 44 Lúc ăn cơm chiều, bầu không khí trên bàn ăn rất là vi diệu, Tân U nét ửng đỏ trên mặt vẫn chưa tiêu tan, không được tự nhiên cúi đầu như vẻ chuyên tâm đối phó với bát cơm, Seven một bên dịu dàng gắp thêm cho Tân U đĩa rau, một bên tay cũng không nhàn rỗi mà ở dưới bàn vụng trộm nắm lấy tay Tân U, Lý Giai ngồi phía đối diện nhìn các nàng ấy không được tự nhiên vừa buồn cười, muốn cười cũng không dám, nhịn đến mức thiếu chút nữa nội thương, chỉ có thể xoay qua uy Tiểu Văn, lấy cớ để mà phân tán lực chú ý. Tiểu Văn trong miệng nhồi thức ăn, hai má phình lên, biểu tình ngơ ngác thật dễ thương, nàng vừa ăn vừa nghĩ tới hôm nay nàng cùng Seven nói chuyện tình cảm, nghĩ nghĩ, hai má cũng bắt đầu phát nhiệt phiếm hồng, vì thế liền vội vã dùng đôi tay nhỏ bé che khuôn mặt, mãnh liệt lắc lắc đầu, Lý Giai không hiểu nhìn hành động của Tiểu Văn, giật lại đôi tay nhỏ bé của nàng, kỳ quái hỏi. “Thế nào rồi ? Ăn không ngon sao ?”
“Ăn ngon.” Tiểu Văn gật đầu, khẳng định nói, “Giai Giai làm gì cũng ăn ngon.”
“Vậy ngươi vừa mới làm cái gì ?”
Tiểu Văn sắc mặt lại đỏ lên, ngơ ngác thật lâu mới nhỏ giọng nói, “Đây là bí mật Seven dạy ta, ta hiện tại không thể nói với Giai Giai.” Seven nghe được Tiểu Văn nói, nét mặt cứng đờ, vuốt vuốt cái mũi, nhẹ ho khan 2 tiếng.
“Ngươi dạy nàng cái gì a?” Tân U cùng Lý Giai đều nhìn về phía Seven, Seven hít một hơi, con mắt vòng vo di chuyển, cười hì hì nói, “Đó là bí mật của bọn ta, hiện tại không thể nói a, các ngươi còn hỏi ta làm chi a .”
Tân U dùng khủy tay thúc nhẹ Seven một cái, giận dữ trừng mắt nhìn nàng nói, “Ngươi đừng một ngày chỉ toàn dạy nàng điều gì đó loạn bậy, tiểu hài tử rất dễ dàng bắt chước, đến lúc đó nàng lớn lên giống ngươi làm sao bây giờ ?”
Seven lập tức vẻ mặt ủy khuất, lại càng thêm bất mãn, “Giống ta có cái gì bất hảo? Ta bất hảo ngươi vẫn còn yêu ta? Ngươi đây là hoài nghi ánh mắt tinh tường của chính ngươi a.”
“Ta…” Mắt thấy hai người sẽ bắt đầu ầm ĩ, Lý Giai nhanh chóng nói xen vào, “Được rồi, được rồi, dù sao cũng là bí mật trong lúc đó của các nàng ấy a, không có việc gì, nhanh ăn cơm đi, vốn lẽ ngày hôm nay sẽ ăn đến tối a, để cho còn phải thu dọn chén bát rồi còn tắm rửa nữa a, không nhanh ăn, lại bận việc đến khuya.”
Tân U “Hừ” một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn, Seven sờ sờ cái mũi, nghĩ thầm, hừ, cho ngươi hừ, xem ra vừa mới giáo huấn vẫn còn chưa đủ, đêm nay hảo trừng phạt ngươi. Lý Giai bất đắc dĩ lắc đầu, các nàng ấy đúng là toàn gia tranh cãi ầm ĩ không ngừng.
***********************
Buổi tối Tiểu Văn tiến vào trong chăn, có chút khẩn trương, còn chưa hành động khuôn mặt nhỏ nhắn đã cực kỳ phiếm hồng phát nhiệt. Lý Giai sau khi đem phòng tắm thu dọn sạch sẽ, tắt đèn nhà bếp, kiểm tra mọi cửa sổ thì liền quay về phòng, đi ngang qua phòng Tân U, lơ đãng nghe được tiếng động bên trong, yên lặng cười trộm một chút, hai người kia kỳ thực rất yêu nhau a.
Nàng vừa vào phòng thì chứng kiến Tiểu Văn như một cây củ cải con ngã xuống mặt đất, vểnh mông đem khuôn mặt chôn ở giường, xoa xoa hai bàn tay với nhau, Lý Giai cười nhẹ nhàng đi tới vỗ vỗ mông Tiểu Văn, “Làm gì thế a?”
Tiểu Văn ngồi dậy, nhếch miệng, “Không có gì a.” Lý Giai cũng lui vào chăn, đem nàng ôm vào lòng, nhu thuận xoa xoa gương mặt nàng, “Kia mau ngủ đi, đã khuya rồi.” Tiểu Văn bĩu môi suy nghĩ một chút, đỏ mặt nhỏ giọng nói, “Không ngủ, muốn gần gũi.”
Vốn lúc đầu Lý Giai đã muốn đưa tay tắt đèn ngủ, nghe được Tiểu Văn nói, động tác nhất thời dừng lại, nàng không thể tin được nhìn Tiểu Văn đang nằm trong lòng mình, nhẹ nhàng hỏi “Ngươi vừa nói gì ?” Tiểu Văn bình thường cho tới bây giờ vẫn chưa từng chủ động đề cập qua loại yêu cầu này, mỗi lần đều là Lý Giai xấu xa khi dễ nàng, nàng chỉ biết ngây ngốc mê muội ngồi phịch ở trên giường, mặc cho Lý Giai tùy ý thao túng, sở dĩ vì thế Lý Giai bị Tiểu Văn vừa nói làm cho kinh sợ.
Tiểu Văn ngượng ngùng dùng bàn tay nhỏ bé che khuôn mặt, thanh âm như tiếng muỗi vo ve, “Muốn gần gũi.”
Phốc, Lý Giai hoàn toàn bật cười, nàng lập tức đem Tiểu Văn đặt ở dưới thân, tay cũng đã dò xét tiến vào bên trong y phục Tiểu Văn, lướt qua lướt lại, xấu xa hỏi, “Có đúng không như thế này gần gũi?”
Không ngờ Tiểu Văn thở gấp gáp lắc đầu, “Không phải, muốn gần gũi thế này a.” Nàng ngọ ngoạy xoay người, ngược lại bò lên trên người Lý Giai, đem áo ngủ của nàng cởi ra, vươn ta bàn tay nhỏ bé, mân mê thân thể Lý Giai, sau đó cúi xuống hôn, nhẹ nhàng hôn cái cổ Lý Giai, đỏ mặt nói, “Thế này gần gũi.”
Lý Giai mở to mắt nhìn Tiểu Văn đang ở trên người mình, sợ run đến nửa ngày mới hỏi ra một câu, “Ai dạy ngươi làm như vậy ?”
“Seven dạy.” Tiểu Văn rất thành thực trả lời. Lý Giai nhất thời dở khóc dở cười, cái Seven này, thật đúng là…. Không biết nên nói nàng cái gì đây nữa, dĩ nhiên cũng vậy mà dạy Tiểu Văn cái loại sự tình này. Lúc này, Tiểu Văn đã bắt đầu hành động, nàng đầu tiên là vẫn tại cái cổ trắng ngần của Lý Giai nhẹ nhàng hôn mấy lần, tiếp tục trượt nụ hôn xuống phía dưới, tới trước ngực đầy đặn mềm mại của Lý Giai, Lý Giai một tay che miệng, thiếu chút nữa cười ầm ra, bởi vì Tiểu Văn hôn không phải cái loại nụ hôn nồng nhiệt triền miên, nụ hôn của nàng thật giống như là tiểu hài tử hôn trên mặt ngươi, “Ba”, cái loại cảm giác này, phối với sắc mặt ửng hồng của Tiểu Văn đã muốn bốc cháy, thực sự rất buồn cười a.
Giai Giai ở đây hảo mềm mại a, hôn hôn, Tiểu Văn lại nhịn không được đem khuôn mặt dán vào ngực Lý Giai, từ từ cọ xát, biểu tình lộ ra hạnh phúc, Lý Giai cười lắc đầu, trở mình lại đem Tiểu Văn đặt ở dưới thân, “Seven là thế này dạy ngươi ?Kỹ thuật cũng quá tầm thường đi a.”
“Ân ? Khó chịu sao ?” Tiểu Văn thất bại vỗ vỗ vào miệng, Seven xấu xa, rõ ràng chính là nói làm như vậy a. Lý Giai hôn khuôn mặt Tiểu Văn, “Ta trước kia làm như thế nào, ngươi không nhớ rõ sao?”
Tiểu Văn lắc đầu, Giai Giai mỗi lần gần gũi nàng, đầu óc nàng đều như trống rỗng, căn bản vô pháp suy nghĩ, càng khỏi phải nói nhớ kỹ sự tình gì. Lý Giai cười khì khì một tiếng, nói, “Ta đây hôm nay sẽ dạy ngươi một lần a, phải nhớ kỹ nha.” Seven hẳn là có hảo tâm, muốn cho Tiểu Văn nhanh lên một chút trưởng thành, bất quá loại sự tình này, vẫn là Lý Giai dạy tương đối tốt hơn.
Sau khi nhìn đến Tiểu Văn gật đầu, Lý Giai bắt đầu bài học của nàng.
****************
“Giai Giai hư, rõ ràng là nói muốn dạy ta !” Sáng sớm hôm sau, Tiểu Văn nằm trong chăn, bất mãn tố cáo Giai Giai.
Lý Giai xấu xa cười nói, “Ta có dạy ngươi a, chính là ngươi một khi được gần gũi thì lập tức ngốc nghếch mê muội như vậy, cái gì cũng không nhớ rõ.”
“Giai Giai hư, xấu hổ, xấu hổ a! Thật xấu !” Tiểu Văn trốn vào trong chăn, cuộn người thành một khối tròn, chỉ nghe bên ngoài, tiếng Lý Giai xấu xa cười cười.
|
Chương 45 Lý Giai đi ra ngoài chuẩn bị thật tốt bữa sáng, sau đó quay về phòng dỗ dành mãi mới có thể đem Tiểu Văn từ trong chăn kéo ra ngoài, kết quả cái miệng nhỏ nhắn của nàng vẫn là đang chu lên, Lý Giai gặm gặm khuôn mặt Tiểu Văn, “Được rồi, đừng mất hứng, đêm nay ta sẽ tiếp tục dạy ngươi có được không ?”
“Hảo.” Tiểu Văn vừa nghe, lập tức ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng, sau đó nàng suy nghĩ cẩn thật một chút, sau khi suy nghĩ cân nhắc lại bĩu môi lắc đầu nói, “Bất hảo, Giai Giai thật xấu.” Đêm nay tiếp tục dạy, thế nào tự mình cũng sẽ bị Giai Giai gắt gao khi dễ, khẳng định so với kết quả tối hôm qua cũng như thế, Giai Giai thật xấu.
“Vì sao bất hảo?”
Tiểu Văn cúi đầu không nói, Lý Giai liền đi tới bên cạnh, nhẹ nhàng cù léc Tiểu Văn, “Nói mau, vì sao bất hảo?” Tiểu Văn nhột cười “khanh khách”, giãy dụa muốn chạy trốn khỏi ma trảo của Lý Giai, lại bị Lý Giai gắt gao ôm lấy, nàng không thể làm gì khác hơn là đành lấy hai tay nhỏ bé che lại gương mặt ửng đỏ của mình, nói “Không nói a, xấu hổ, xấu hổ, Giai Giai không biết xấu hổ a.”
Lý Giai buồn cười giật hai tay nhỏ bé của nàng ra, xoa xoa cái cằm Tiểu Văn, “Nguyên lai Tiểu Văn nhĩ ta không biết xấu hổ a !” Tiểu Văn vỗ vỗ quai hàm của mình ngẫm lại, nhíu lại đôi chân mày đáng yêu, “Không đúng, Giai Giai không phải không biết xấu hổ, Seven mới đúng, hừ!”
“Vậy ngươi còn cùng Seven học mấy thứ bất hảo a!” Lý Giai bất đắc dĩ nở nụ cười, hai người kia thực sự là oan gia. Không nghĩ tới Tiểu Văn lại có thể mạnh dạn hùng hồn nói, “Học thì học, nàng đáng ghét thì đáng ghét, ta còn muốn cùng nàng học nhiều nữa, sau đó có thể một ngày nào đó trọn vẹn nắm Giai Giai trong tay, Giai Giai là của một mình ta !” Vừa nói vừa nắm tay lại thành quyền, một bộ dáng dấp sôi sục ý chí chiến đấu, động tác kia khiến Lý Giai bật cười ha ha, tranh thủ nâng khuôn mặt đáng yêu của Tiểu Văn, ra sức hôn nàng một cách nồng nhiệt, vô cùng yêu thương, Tiểu Văn quả thực khiến Lý Giai vui vẻ, chỉ cần là vùng Tiểu Văn cùng một chỗ, tâm tình sung sướng của Lý Giai sẽ như lũy thừa tăng lên cực nhanh, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
**************
Khi dùng bữa sáng, Lý Giai phát hiện Tân U cùng Seven đều như nhau nhắm nửa mắt, tựa như du hồn, còn không thì lại ngáp liên tục, vì thế liền thuận miệng hỏi một câu “Hai người các ngươi làm sao vậy ? Tối hôm qua không ngủ tốt sao ?”
“Tối hôm qua ngủ quả thực muộn, một mực…. A a a!!!” Seven còn chưa nói xong đã kêu thảm một tiếng, miệng mở rộng thống khổ, biểu tình đau đớn nhu thuận tự xoa lấy vết thương mà Tân U hung hăng nhéo trên lưng nàng, đối với Tân U lên tiếng, “ Bảo bối, ngươi quá độc ác.”
“Đáng đời, cho ngươi nói chuyện bậy.” Tân U đỏ mặt trừng mắt Seven một cái, đối với Lý Giai xấu hổ cười cười, sau đó tiếp tục cúi đầu chuyên tâm với bát cơm của mình, có trời mới biết các nàng ấy đêm qua đã lăn qua lăn lại đến mấy giờ mới ngủ, tên hỗn đản Seven thực sự là nhẫn tâm hành hạ nàng. Ở dưới giường, Tân U đúng là nữ vương, nhưng tại trên giường, tất cả lại đảo ngược do Seven làm chúa tể, Tân U trong nháy mắt đả đảo vị trí biến thành một tiểu cừu, chỉ có thể “be be” cầu xin lượng thứ. Đêm qua, Seven nhớ kỹ mối thù ban chiều của nàng với Tân U, từ trên xuống dưới, từ trong đến ngoài, hảo hảo trên giường giáo huấn Tân U một trận, khiến cho Tân U sáng nay thiếu chút nữa không bước được xuống giường, đến bây giờ ngữ khí còn mệt muốn chết a.
Lý Giai nhìn Seven len lén nháy mắt ra hiệu với nàng, cũng cúi đầu, cắn môi, nỗ lực không phát ra tiếng cười, thấy hồi lâu không ai lên tiếng, Tiểu Văn ngồi ở trên ghế lắc lắc đầu, ngơ ngác nói “Tân tỷ tỷ, có đúng hay không tối hôm qua Seven khi dễ ngươi. Không cần sợ a, ta giúp ngươi, chúng ta cùng nhau đem nàng đuổi đi, nàng là đúng là một đại phôi đản! Ngươi tái tìm một người tốt như Giai Giai chúng ta cùng nhau ở nha !” Tiểu Văn dừng lại một chút, suy nghĩ một chút, lại vội vàng khẩn trương nói thêm một câu, “Thế nhưng không thể đoạt lấy Giai Giai của ta, nàng là của một mình ta.” Nói xong lại còn đưa tay ôm lấy Lý Giai, bày tỏ quyền sở hữu. “Ai, ngươi thật là một hỗn đản vong ân bội nghĩa a, dĩ nhiên lại khiêu khích lão bà của ta đem ta đuổi đi!” Seven tức giận đến phát cáu, lúc này này mới giáo hội nàng cái gì là tình yêu, mà đã bắt đầu đem cả sư phụ đuổi ra bên ngoài, thật sự là người nào có nhẫn cũng không thể nhẫn, không thể chịu được nữa, không cần thiết nhịn nữa, Seven đứng lên cách một cái mặt bàn nhéo nhéo gương mặt Tiểu Văn, Lý Giai vội vã cười đem Tiểu Văn che chở vào lòng mình, Tân U cũng dùng sức nhéo lấy thắt lưng Seven một cái, “Ngươi cùng tiểu hài tử làm sao lại chấp nhặt a ! Ngồi xuống cho ta!”
Seven nhìn nhìn Tân U, ấm ức ngồi xuống, trừng mắt nhìn Tiểu Văn, đột nhiên xấu xa cười, “Hảo, nếu như ngày nào đó ta bị đuổi đi, Giai Giai của ngươi khẳng định sẽ bị lão bà của ta cướp đi, lão bà của ta so với ngươi có mị lực hơn nhiều, ngươi không biết các nàng ấy hai người rất ám muội sao, ngươi thất bại rất thảm ! So với ta còn thảm hơn ! Hừ!”
“Tân tỷ sẽ không đọat Giai Gia của ta!” Tiểu Văn bĩu môi không vui nói.
“Nhất định sẽ thế, Giai Giai của ngươi tốt như vậy, nàng khẳng định sẽ đoạt đi !” Seven hít hít mũi, hung hăng nói.
Tiểu Văn trầm mặc một lúc, cau mày ủy khuất chu miệng, dúi đầu vào trước ngực Lý Giai, rầu rĩ nói, “Tân tỷ tỷ, vậy ngươi có lẽ nên cùng Seven ở chung một chỗ đi a, đừng đuổi nàng đi, nàng cùng với ngươi rất hợp a.”
Phốc, mọi người một bàn đều nở nụ cười, Tân U vừa thở dài vừa lắc đầu, bất đắc dĩ nói “Ngươi một tiểu bại hoại a, uổng công ta thường ngày đối tốt như vậy với ngươi, ngươi còn thế với ta.” Lý giai nhẹ nhàng vỗ vỗ mông Tiểu Văn, thực sự nàng không có biện pháp a, cái tiểu ngốc nghếch này, thực sự là bị Seven dạy càng ngày càng tệ a.
Khi làm việc, Lý Giai vô thức nhìn thoáng qua lịch điện tử đặt trên bàn, tâm bỗng nhiên run lên, thần tình ảm đạm, lại sắp đến ngày sinh nhật mẹ nàng, đối với một nữ nhi mà nói, sinh nhật mẫu thân, đừng nói là mua quà, ngay cả một câu chúc sinh nhật vui vẻ cũng không thể nói, Lý Giai thống khổ nhắm mắt lại, hồi tưởng lại câu nói đương sơ của bố nàng cùng khuôn mặt đáng yêu của Tiểu Văn, nữ nhi bất hiếu, nàng thật là phi thường bất hiếu.
Thái độ Phụ mẫu Lý Giai vẫn là không giải thích được khúc mắc, nàng vô pháp tha thứ tự mình ngỗ nghịch bất hiếu với phụ mẫu, cũng càng vô pháp theo nguyện vọng của phụ mẫu nàng làm một hiếu nữ, chỉ có thể yên lặng chịu đựng sự dằn vặt đau khổ tâm hồn. Đưa tay chạm vào điện thoại trong túi, Lý Giai thật thở dài, đã qua thời gian lâu như vậy, có hay không nàng hẳn là nên thử cấp lại cho gia đình nàng một cuộc điện thoại ? cho dù là bất năng đạt được thông cảm, tối thiểu còn có thể biết được phụ mẫu có khỏe mạnh hay không. Lý Giai do dự thật lâu, chính là vẫn không thể gọi điện thoại, bởi vì có thể sau khi gọi điện, sẽ lại giống như kết quả lần trước không nhịn được khóc, nàng không muốn vì thế mà ảnh hưởng đến công việc, trong công ty còn có rất nhiều ánh mắt đang nhìn nàng chằm chằm, đang chờ nàng để bới móc, hiện tại không phải là thời gian để nàng phân tâm.
Hơn nữa để về nhà rồi giải quyết. Lý Giai trong lòng yên lặng nghĩ, sau đó cúi đầu, tiếp tục nỗ lực chuyên tâm công việc. Theo lời Tân U thì, muốn để người khác công nhận mình, phương thức duy nhất là phải nỗ lực, Lý Giai đã quyết tâm, nhất định phải để những người chê trách sau lưng nàng biết rõ, nàng không chỉ có vận may.
|